Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 70: Tự chuốc lấy



Hắn nói xong nắm hai tay c*̉a Phật Tịch kéo lên đỉnh đầu nàng.

Bắc Minh Thần nhìn dáng vẻ ngượng ngùng c*̉a nàng, cơn giận trong lòng dần tan biến, thay vào đó là tâm trạng vui sướng khó tả. Đáy mắt hiện lên ánh sáng gian xảo.

Phật Tịch thấy thế điên cuồng giãy dụa, chưởng một cái lên người Bắc Minh Thần khiến cho hắn lui ra sau mấy bước.

Sau khi Bắc Minh Thần đứng vững, tiếp tục đi lên trước, ánh mắt trong veo trông có vẻ rất đáng thương, cầu xin nói: "Tịch Nhi..."

Trong lòng Phật Tịch chấn động.

[Ta nên làm gì đây?]

Bắc Minh Thần thấy có hiệu quả, tiếp tục tỏ vẻ đáng thương cầu xin.

"Nàng là vương phi c*̉a ta. Tịch Nhi... Nàng có thể quyết tâm tàn nhẫn vậy sao?"

[Có thể.]

Sắc mặt c*̉a Bắc Minh Thần trở nên khó coi, con ngươi âm trầm nhìn chằm chằm Phật Tịch giống như muốn nghe đáp án.

"Phật Tịch, thuốc do nàng bỏ."

Phật Tịch mím môi.

[Ta biết, nhưng chẳng phải ngươi ám chỉ ta sao?]

"Bắc Minh Thần, ta sai thật rồi, ngài có thể..."

Bắc Minh Thần thấy thế, ánh mắt âm trầm c*́i đầu hôn lên môi Phật Tịch, hồi lâu mới ngẩng đầu lên: "Là nàng trêu chọc ta trước, bây giờ ta thế này, chẳng lẽ nàng không muốn chịu trách nhiệm sao? Đây là lỗi c*̉a nàng."

Phật Tịch ngập ngừng không nói được câu phản bác, quyết định khẽ gật đầu hùa theo.

[Lần này chơi lớn rồi.]

Bắc Minh Thần thấy thế, trong lòng mừng rỡ, trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn kéo y phục c*̉a Phật Tịch.

Phật Tịch trừng to mắt, hơi sợ hãi nhìn qua Bắc Minh Thần, thân thể khẽ run lên.

Cánh hoa màu đỏ rơi xuống dưới, trong phòng đều là hương vị tình yêu.

Ngoài cửa sổ, Tòng Tâm và Tòng Huyên nhìn ánh nến khẽ lay động, nhìn nhau đỏ mặt c*́i đầu.

*

Bắc Minh Thần rên lên một tiếng, ngẩng đầu, đưa tay giúp Phật Tịch vén tóc dính trên trán, lại giúp nàng xoa mồ hôi, khẽ kêu lên: "Tịch Nhi."

Phật Tịch nhắm mắt khẽ đáp lời.

Bắc Minh Thần thấy nàng nhắm mắt, tóc dài tán loạn, cả người vô c*̀ng mê hoặc.

Hắn nhắm mắt lại sau đó mở ra, xoay người ôm Phật Tịch vào lòng, nhấc chân đi ra khỏi phòng, khẽ đặt Phật Tịch lên giường, đắp chăn lại.

Màn giường buông xuống, hắn ôm Phật Tịch vào lòng, để tay nàng lên hông mình, c*́i đầu hôn nhẹ trán nàng, dịu dàng như nước.

Ấm áp lại thoải mái dễ chịu, Phật Tịch không từ chối, mặc cho Bắc Minh Thần hôn.

Trong phút chốc, trong phòng yên tĩnh im ắng, đến khi hơi thở c*̉a Bắc Minh Thần trở nên nặng nề.

Hơi thở c*̉a Bắc Minh Thần phả vào cổ Phật Tịch, nàng liếc mắt qua nhìn.

Khóe miệng Bắc Minh Thần hiện lên ý cười, nỉ non nói: "Ta còn muốn..."

Phật Tịch nghe xong từ chối, đẩy lồng ngực c*̉a Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần nắm được tay nhỏ c*̉a nàng, đặt nó lên thân, tay kia nâng lên xoa khuôn mặt c*̉a nàng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.

Nhẹ nhàng lướt qua như lông vũ khiến cho cả người người ta tê dại, tim đập rộn lên.

Cả người Phật Tịch run rẩy.

Khóe miệng Bắc Minh Thần cong lên nụ cười, c*́i đầu hôn lên mi tâm c*̉a nàng mang theo sự dịu dàng và thương tiếc.

Phật Tịch nhắm mắt lại, hưởng thụ sự ấm áp và dịu dàng này.

Bỗng nhiên nàng run lên, mở to mắt nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, giọng nói hung ác.

"Ngài làm gì thế?"

Bắc Minh Thần ngước mắt nhìn Phật Tịch, ánh mắt dần thay đổi, dáng vẻ đáng thương: "Tịch Nhi..."

Tay vòng qua eo Phật Tịch khẽ vuốt ve, tiếp tục tỏ vẻ đáng thương: "Tịch Nhi..."

Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần giống như chó con, mềm lòng đè y phục xuống.

[Sự dịu dàng chết tiệt này.]

[Khiến cho tim ta đập thật nhanh.]

Nàng nhắm mắt lại, sau đó hai tay ôm chặt lưng c*̉a Bắc Minh Thần.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 71: Ai cho hắn dũng khí



Không biết qua bao lâu, Linh Tiêu lặng lẽ đi đến trước mặt Tòng Tâm và Tòng Huyên, vươn tay: "Nhét lên đi, ta thử rồi, hiệu quả rất tốt."

Tòng Tâm và Tòng Huyên nhận nút bịt tai, nhét vào lỗ tai, liếc nhau. Đúng là có hiệu quả, nhưng không tốt lắm.

Buổi tối, toàn bộ Thần Tịch viện chìm trong bầu không khí ngập tràn tình yêu.

Trong mắt Phật Tịch ngập nước, đẩy Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ yêu thương, tay xoa khóe mắt Phật Tịch, giúp nàng lau nước mắt.

Phật Tịch nghiêng đầu, mi mắt khẽ run lên như cánh bướm rung động. Trên mặt đỏ lên, tóc mềm mại như rong biển lướt qua ngón tay c*̉a Bắc Minh Thần.

Trong đầu lờ mờ, nàng nhìn mọi thứ trước mắt như xuất hiện bóng chồng, chỉ nhìn rõ nam nhân trước mặt này. Gương mặt tuấn tú vô c*̀ng rõ ràng.

Bắc Minh Thần c*̣p mắt, đầu tựa vào cổ Phật Tịch, mùi thơm thoang thoảng truyền vào lỗ mũi như lan như hương thấm vào ruột gan. Nàng khép hờ con ngươi, đáy lòng gợn sóng.

Phật Tịch cảm giác cả người mình bị Bắc Minh Thần ôm vào lòng, nhịp tim đập nhanh như hươu chạy, hương vị ngọt ngào nhộn nhạo trong tim.

*

"Ngài bình thường chưa, cả đêm rồi, dường như vừa rồi ta nghe tiếng gà trống gáy sáng. Dược hiệu thuốc vẫn chưa hết à?"

Giọng nói tức giận c*̉a Phật Tịch vang lên.

Bắc Minh Thần không hề d.a.o động, cười nói: "Có lẽ trời sáng thì dược hiệu mới hết được."

"Ngài!" Phật Tịch tức giận nhìn hắn, trong đôi mắt hiện lên vẻ giận dữ nhưng không biết nên phản bác thế nào.

"Ha ha..." Bắc Minh Thần nhìn dáng vẻ tức giận c*̉a Phật Tịch, đột nhiên cười to.

"Ngài cười cái gì!" Phật Tịch bị hắn cười đến ngẩn người, cơn giận trong lòng càng bùng lên, gương mặt đỏ bừng.

"Ha ha... Nàng đẹp quá, cười lên rất đẹp, tức giận c*̃ng đẹp, bây giờ đẹp nhất."

"..."

Tòng Tâm và Tòng Huyên ở ngoài phòng đã rời đi từ sớm, bọn họ thật sự không chịu được.

Husky bị dọa co rúm lại, thân chó run rẩy. Bao nhiêu lần nó nghĩ muốn xông vào phòng cứu Tịch tỷ, nhưng lại nghĩ đến nam nhân chết tiệt âm trầm kia. Đột nhiên nó cảm thấy để Tịch tỷ hi sinh c*̃ng tốt.

Những động vật khác có thẻ ôm thì đều ôm nhau, động viên nhau. Đáng sợ quá, sau này bọn chúng không dám nhảy nhót lung tung nữa, tránh chọc giận nam nhân chết tiệt kia, bị hắn chém một đao chấm dứt sinh mệnh.

Phật Tịch mê man, giống ngủ nhưng không phải ngủ.

Bắc Minh Thần cầm chăn lót dưới thân c*̉a Phật Tịch.

"Ngài đi ra." Thân thể Phật Tịch cứng đờ, vội đá chân.

Giọng nói lấy lòng c*̉a Bắc Minh Thần vang lên: "Một lần cuối cùng, ta hứa."

[Quỷ mới tin ngươi...]

Bắc Minh Thần vờ đáng thương cầu xin, Phật Tịch không đáp.

Bất đắc dĩ.

Chỉ có thể.

Mạnh bạo.

"Bắc Minh Thần, tiên sư nhà ngươi..."

Phật Tịch cảm giác mình sắp ngất đi, thân thể nặng như núi, đầu nhẹ như lông gà, chỉ cảm thấy có người giúp nàng lau người.

*

Lúc nàng mở mắt ra lần nữa, hai mắt trống rỗng, hồi lâu mới hoàn hồn lại. Nàng khẽ chớp mắt, giống đầy sao trong đêm tối, sáng tỏ lại thần bí. Giống như một vũng đầm sâu, làm cho người ta không nhìn rõ đáy.

Lúc này, cửa gian phòng vang lên tiếng bước chân.

Bắc Minh Thần bưng cháo trong tay mở cửa phòng đi đến, thấy Phật Tịch còn mờ mịt trợn tròn mắt. Hắn khẽ nhếch môi, đặt cháo xuống, ngồi xổm xuống bằng với nàng, đưa tay xoa mặt nàng.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 72: Ai cho hắn dũng khí



"Mệt không?"

Phật Tịch cứng đờ xoay đầu.

[Ai cho ngươi dũng khí hỏi câu này?]

[Ta có mệt không ngươi không biết sao?]

Bắc Minh Thần chột dạ sờ lên chóp mũi, bưng cháo lên dịu dàng nói: "Ăn chút cháo đi."

Phật Tịch nghe giọng nói này, ngước mắt lên.

Bắc Minh Thần đỡ Phật Tịch lên, bưng cháo, dùng thìa múc sau đó thổi nguội, dịu dàng đút cho nàng. Hắn nhìn nàng khẽ hé môi anh đào, trong lòng lại mềm nhũn.

Phật Tịch cảm giác được ánh mắt không tốt c*̉a hắn, thân thể khẽ run, chăn mền trên người tuột xuống để lộ da thịt trắng nõn.

Bắc Minh Thần vô thức dừng tay, yết hầu lại khẽ động.

Phật Tịch ngước mắt, cảm nhận được phản ứng khác thường c*̉a hắn, trong lòng sợ hãi vội duỗi cánh tay ngọc che thân thể c*̉a mình.

"Trước trước sau sau, trong trong ngoài ngoài, chỗ nào không có vết tích c*̉a ta." Giọng nói trầm thấp từ tính c*̉a Bắc Minh Thần vang lên.

Phật Tịch dừng tay, trong lòng run lên, thân thể càng run mãnh liệt.

[Còn ở đây kiêu ngạo à.]

[Cảm giác mình rất có bản lĩnh sao?]

Nàng âm thầm kéo chăn lại, vẻ mặt ngây thơ vô tri nói: "Ngài... Ngài đang nói gì? Ta nghe không hiểu."

Ánh mắt c*̉a Bắc Minh Thần càng trở nên u ám, động tác trong tay vẫn ôn hòa tiếp tục múc cháo.

"Nào, cẩn thận bỏng."

Phật Tịch hé miệng, giương mắt nhìn về phía Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần nhanh chóng gạt bỏ hình tượng trong đầu, nắm chặt thìa. Hắn nghe tiếng Phật Tịch nuốt xuống, vội bỏ thìa vào trong chén, giọng nói kiên nhẫn: "Ăn no chưa?"

Phật Tịch nhấp môi, bất thường nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần.

[Đã no hay chưa, đó là vấn đề đáng để hỏi đến c*̀ng.]

"Ta cảm thấy, ta ăn no rồi vẫn có thể ăn thêm gì đó."

Bắc Minh Thần cười khẽ, đút hết cháo cho lại cho Phật Tịch. Sau đó hắn đặt bát xuống, cầm khăn ẩm trên bàn khẽ lau môi cho nàng.

Trên mặt hắn đầy ý cười, giọng điệu cưng chiều: "Đã ăn no chưa?"

Phật Tịch khẽ gật đầu: "Ừm."

Trong mắt Bắc Minh Thần phun trào, ném khăn trên bàn không che giấu nữa.

"Đến lượt ta ăn."

Phật Tịch mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy trước mặt lóe lên, vội đưa tay khẽ vỗ lồng ngực c*̉a Bắc Minh Thần.

Sau đêm qua, Bắc Minh Thần mới biết được cái gì là ăn tủy trong xương mới biết l.i.ế.m nó cũng ngon, vui vẻ chịu đựng.

Phật Tịch nổi giận, dùng sức đẩy Bắc Minh Thần ra, giận dữ hét lên: "Ngài bình thường rồi, ta nợ ngài c*̃ng đã trả hết rồi chứ?"

Bắc Minh Thần tỏ vẻ suy tư.

Phật Tịch thấy dáng vẻ này c*̉a hắn, trong lòng hoảng sợ.

[Chẳng lẽ hắn được một tấc lại muốn tiến một thước.]

[Con mẹ nó khinh người quá rồi.]

Bắc Minh Thần cong môi, duỗi hai tay nâng mặt Phật Tịch, ánh mắt ôn hòa: "Ừm, nàng đã trả hết rồi."

Trong mắt Phật Tịch lấp lánh sóng nước.

[Vậy còn tạm được.]

[Trong lòng thoải mái hơn nhiều.]

Bắc Minh Thần cười híp mắt, trong giọng nói nở nụ cười xấu xa: "Nàng đang suy nghĩ điều gì?"

Vẻ mặt Phật Tịch run lên, dời mắt: "Không nghĩ gì cả."

[Thật sự muốn bóp chết nam nhân xấu xa này, sau đó làm quả phụ.]

Bắc Minh Thần cười khẽ, môi áp lên tai nàng, giọng nói trêu chọc: "Người biết múa, thân thể..."

Phật Tịch hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng.

[Không biết có nên nói một câu Shit không.]

Sau đó nghiêng đầu, không để ý đến Bắc Minh Thần nữa.

Bắc Minh Thần vuốt tóc Phật Tịch, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng: "Bây giờ nàng là nữ nhân c*̉a ta."

Phật Tịch ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Minh Thần, đôi mắt trong veo ẩn hiện vẻ mệt mỏi.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 73: Chúc mừng vương phi, cuối cùng người cũng đã đi ra khỏi căn phòng này rồi



Bắc Minh Thần đưa tay sờ gương mặt trắng nõn xinh đẹp c*̉a Phật Tịch, nói: "Tịch Nhi, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, hãy ở bên cạnh ta, chắc chắn ta sẽ bảo vệ nàng."

Phật Tịch nhìn qua gương mặt gần trong gang tấc, trái tim đập loạn, dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực, trong lòng có thứ gì đó d.a.o động.

"Ừm." Phật Tịch khẽ gật, khẽ ừm, xem như đồng ý với Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần nở nụ cười hài lòng, ôm Phật Tịch, đầu dựa vào cổ nàng.

"Tịch Nhi..."

"Ừm."

*

Sắc trời dần tối, Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch đang mê man đi vào hoa phòng, xuyên qua những đóa hoa tươi kiều diễm ướt át, đẩy cửa không dễ dàng phát hiện. Đập vào mắt chính là bể tắm nước nóng vững chắc xa hoa, trong hồ chứa rất nhiều dược liệu, nhiệt độ c*̃ng phù hợp.

Bắc Minh Thần đi đến cạnh ao, xoay người thả Phật Tịch xuống. Thân thể Phật Tịch vừa chìm trong ao, mùi thuốc nồng nặc bay ra thoang thoảng trên không trung, cả phòng tràn ngập mùi thơm.

Bắc Minh Thần đứng ở một bên, nhìn Phật Tịch có vẻ thoải mái dễ chịu trong hồ.

Giờ phút này, nàng tựa vào rìa hồ, cả người lười biếng. Da thịt trắng nõn như tuyết dưới ánh nến yếu ớt hiện ra ánh sáng lấp lánh, giống như mảnh ngọc dương chi tốt nhất.

Hồi lâu sau, Phật Tịch cảm thấy thân thể khó chịu. Nàng mở to mắt, sau khi thấy rõ thì rất tức tối: "Ngài muốn làm gì?"

Bắc Minh Thần xoa lưng Phật Tịch, khẽ nói: "Ta thề..."

"Ngài c*́t cho ta."

"Muốn c*́t thì c*̀ng c*́t."

"Ngài..."

Bắc Minh Thần cúi người, khẽ nói bên tai Phật Tịch một câu khiến nàng vô c*̀ng tức giận.

Phật Tịch hít sâu một hơi làm dịu cảm xúc phẫn nộ c*̉a mình, nhìn hắn chằm chằm nghiến răng nghiến lợi: "Thật không biết xấu hổ."

"Còn có thể mắng người, xem ra vẫn khỏe."

"Ai nói..."

Buổi chiều, Tòng Tâm và Tòng Huyên phát hiện có điều khác thường, đã chạy từ sớm. Trong Thần Tịch viện chỉ có hai thị vệ vất vả trông coi ở cửa lớn.

Phật Tịch không biết nàng ngủ bao lâu, chợt tỉnh giấc từ từ mở mắt ra, thấy rõ ràng giờ phút này mình đang nằm trên giường, bên cạnh không có bóng dáng c*̉a nam nhân chết tiệt kia.

Hồi lâu sau không ai đi đến.

Thân thể Phật Tịch hơi run lên, hít sâu một hơi.

"Kẹt." Cửa phòng bị người đẩy ra.

Phật Tịch giật mình, vội đưa tay dùng chăn che thân thể, vờ còn đang ngủ.

Tòng Tâm và Tòng Huyên đi đến bên giường, thấy vương phi còn đang ngủ, khó hiểu nhìn nhau, khẽ thì thầm: "Chẳng lẽ nghe lầm?"

Phật Tịch nghe thấy giọng c*̉a Tòng Huyên, vội mở mắt ra.

"Vương phi, người đã dậy rồi."

"Suỵt!" Phật Tịch ra hiệu cho hai người nói khẽ một chút, lại nhanh chóng nhìn thoáng qua phía cửa, thấy không có ai đi tới mới thở dài một hơi.

Tòng Tâm và Tòng Huyên nhìn nhau nở nụ cười, tiến lên đỡ tay Phật Tịch ngồi dậy.

"Ư... Chậm chút..." Phật Tịch vừa ngồi dậy vừa líu lo không ngừng.

"Vương phi, cẩn thận."

Phật Tịch tựa vào mép giường ngẩng đầu nhìn hai người, trên mặt có vẻ ngượng ngùng.

"Mau, mau giúp ta lấy một bộ y phục."

Nàng sắp quên mất mặc quần áo có cảm giác gì rồi.

Tòng Huyên nhìn ra tâm tư c*̉a Phật Tịch, an ủi nói: "Vương phi, người thả lỏng đi, vương gia đi vào cung từ sớm rồi."

Trong ánh mắt Phật Tịch lóe lên ánh sáng, xác nhận hỏi: "Thật à?"

Tòng Huyên cười cười, gật đầu: "Là thật, Hoàng thượng vi phục xuất tuần, đặc biệt mời vương gia bầu bạn. Có lẽ phải đi hai ngày, ngày mốt vương gia mới hồi phủ."

Nàng nhìn Phật Tịch, hơi thẹn thùng: "Mấy hôm nay vương phi có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi."

Phật Tịch cảm động đến rơi nước mắt, giờ phút này nàng cảm tạ từ đáy lòng, chỉ muốn nói một câu: Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Tòng Huyên tìm một bộ y phục nhẹ nhàng cẩn thận mặc vào cho Phật Tịch.

Cả người Phật Tịch đau đớn không còn sức, lúc mặc quần áo vẫn nhíu mày, miệng nói liên hồi: "Hít... Chậm chút, chậm chút..."

Tòng Tâm và Tòng Huyên đỡ Phật Tịch đứng lên, Phật Tịch vừa chạm chân xuống đất đã kích động hạnh phúc bật khóc.

Nàng sắp quên cảm giác này rồi, thì ra có thể đi đường tốt như vậy.

Nàng được Tòng Tâm, Tòng Huyên đỡ, bước từng bước ra ngoài cửa. Lúc đi tới cửa, tay nắm khung cửa chậm rãi nhấc chân ra ngoài.

Nàng hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn mặt trời trên bầu trời, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, vẻ mặt nàng hạnh phúc.

Sáu ngày, sáu ngày ròng rã, cuối c*̀ng nàng đã có thể ra khỏi phòng, cuối c*̀ng đã thấy ánh mặt trời lần nữa!

Tòng Tâm nhìn vẻ mặt thỏa mãn c*̉a Phật Tịch, trong lòng vui vẻ: "Chúc mừng vương phi, cuối c*̀ng người đã có thể ra khỏi căn phòng này!"
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 74: Chúc mừng vương phi, cuối cùng người cũng đã đi ra khỏi căn phòng này rồi



Phật Tịch cảm động, giờ phút này nên đốt hai quả pháo, để chúc mừng thời khắc cảm động lòng người này.

"Ọc ọc..."

Bụng Phật Tịch reo lên.

Tòng Tâm cười nói: "Vương phi, truyền thiện không?"

"Truyền."

Chỉ chốc lát sau, thị vệ bưng thức ăn đứng ở cổng Thần Tịch viện.

Phật Tịch khó hiểu: "Sao bọn họ không đi vào?"

Tòng Tâm và Tòng Huyên đỡ Phật Tịch đi vào phòng, ngồi cạnh bàn.

"Bẩm vương phi, vương gia phân phó, trong Thần Tịch viện ngoại trừ ngài ấy thì không cho phép bất kỳ nam nhân nào đi vào."

Phật Tịch khó hiểu: "Vì sao?"

Tòng Tâm lắc đầu: "Nô tỳ cũng không biết, vương gia phân phó như thế."

Tòng Tâm đi ra ngoài mấy bước định bưng thức ăn. Nàng nghĩ tới điều gì đó, quay lại nói: "Vương phi, vương gia đã đưa những sủng vật người nuôi về, đã đưa đến viện c*̃."

Phật Tịch vừa ngơ ngác lại mờ mịt: "Vì sao?"

Tòng Tâm lắc đầu: "Nô tỳ c*̃ng không biết, vương gia phân phó như thế."

Nàng đi đến cửa, nhìn viện tử được sửa sang lại, quay người nói với Phật Tịch: "Vương phi, vương gia đã tu sửa lại viện tử, thêm rất nhiều xích đu và sập mềm, xung quanh trồng hoa tươi, còn dặn dò nô tỳ quét dọn mỗi ngày."

Phật Tịch lại mờ mịt khó hiểu: " Vì sao?"

Tòng Tâm lắc đầu: "Nô tỳ cũng không biết, vương gia phân phó như thế."

Phật Tịch như có điều suy nghĩ phất phất tay, đồ tiêu hoang, viện tử lúc trước có gì không tốt, nhất định phải dùng tiền sửa chữa.

Lúc từng món ăn được đặt lên bàn, Phật Tịch trợn tròn mắt.

Tòng Tâm giới thiệu nói: "Vương phi, đây là thịt cừu hấp, đây là vịt nướng, đây là gà nướng, ngan nướng, heo nướng, thịt nguội, thịt muối..."

Phật Tịch nhìn những món này không nghĩ gì khác, mà là Bắc Minh Thần đang muốn vỗ béo nàng để làm thịt.

Đôi đũa trong tay rơi xuống đất.

Tòng Tâm vội vàng đưa đũa mới qua.

Phật Tịch run rẩy cầm đũa, nhìn thịt trên bàn, cả người run lên.

Bữa cơm này đúng là ăn tủy trong xương mới biết l.i.ế.m nó cũng ngon, Phật Tịch ăn đến rơi nước mắt.

Tòng Tâm và Tòng Huyên nhìn nhau, mờ mịt: "Vương phi... Người sao thế?"

Phật Tịch cầm đũa trong tay, lắc đầu: "Các ngươi không hiểu đâu."

Sau khi ăn xong, Phật Tịch cho hai người lui ra, còn nàng vịn tường đi đến nhìn viện tử mới xây. Nàng nhìn thêm một lúc, mím môi rơi nước mắt hối hận.

Làm nhàn phi không tốt à, sao lại tìm nữ nhân cho Bắc Minh Thần. Đúng là dùng tiền để chịu khổ, tốn công mà không có kết quả.

Nàng đi qua ngồi trên xích đu, khẽ lắc lư, sau đó vội đứng lên nhìn xích đu kia. Trong đầu hiện lên cảnh tượng, nàng vội lắc đầu lui về phía sau mấy bước. Sau này nàng không thể nhìn xích đu này một cách bình thường nữa.

*

Cả ngày Phật Tịch chỉ ở trong viện, lười biếng phơi nắng. Giờ phút này nàng đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, gió từ đâu thổi đến thổi bay từng sợi tóc c*̉a nàng.

Bắc Minh Thần âm thầm đi đến, nhìn thấy Phật Tịch đang vùi vào ghế nghỉ ngơi. Hắn đi qua chăm chú nhìn nàng, không bỏ qua một chút thay đổi nào c*̉a nàng, trong mắt tràn đầy vẻ yêu thương và thích thú.

Hắn đi vào buồng trong, cầm chăn mỏng đi đến khoác lên người nàng.

Trời dần tối, Phật Tịch đặt tay lên gáy.

[Đâu cổ quá.]

[Bị sái cổ rồi à?]

Nàng cảm thấy cổ ấm áp, hốt hoảng mở mắt ra nhìn Bắc Minh Thần gần trong gang tấc, dụi mắt, hoài nghi lắc đầu.

[Ta mệt mỏi quá nên sinh ảo giác à?]

Bắc Minh Thần giúp Phật Tịch xoa cổ, cười khẽ.

Phật Tịch đưa tay vỗ mặt Bắc Minh Thần, lại dùng sức nhéo khuôn mặt tuấn tú kia.

Bắc Minh Thần muốn nổi giận, lúc đối diện với dáng vẻ vô hại c*̉a Phật Tịch, bất đắc dĩ kéo bàn tay đang làm loạn kia xuống.

"Bắc Minh Thần?"

"Ừm."

"Ngài, sao ngài lại trở lại?"

"Nhớ nàng."

Phật Tịch cười lại khóc: "Ha ha... Hu."

[Thật sự muốn vung tay lên nói một câu không cần như thế.]

"Vương gia, ngài đi mau đi."

Bắc Minh Thần đen mặt, vì nữ nhân này mà hắn vừa hộ tống Hoàng thượng đến nơi, sắp xếp xong mọi thứ đã ra roi thúc ngựa chạy về. Song, nha đầu này không hiểu tình thú, khiến hắn rất thất vọng.

Tâm trạng khó chịu, vô c*̀ng khó chịu.

"Không muốn bổn vương hầu bên cạnh nàng à?"

Hắn đã sai người hỏi những vương phi đã thành thân, bọn họ đều nói muốn phu quân ở bên cạnh mình. Bây giờ nhìn dáng vẻ này c*̉a Phật Tịch...

[Vấn đề này, hỏi đến mức da đầu run lên.]

"Vương gia là người làm đại sự, không nên lãng phí tâm tư với ta."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 75: Lúc này còn không chạy, đầu óc có vấn đề rồi



Bắc Minh Thần nhìn nữ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, khéo hiểu lòng người trước mặt. Giờ phút này trong lòng hắn đang nén giận, nghe tiếng lòng c*̉a nàng chưa từng nhớ hắn. Chuyện nên xảy ra thì đã xảy ra rồi, sao Phật Tịch còn đối xử với hắn như lúc trước.

"Như vậy, ta nên tạ ơn vương phi độ lượng à?"

Phật Tịch cảm nhận được Bắc Minh Thần tức giận, nụ cười cứng đờ.

[Sao lại cảm giác hắn nổi giận?]

[Câu ta nói vừa rồi có gì không đúng à?]

[Không làm rõ được.]

[Muốn hỏi nhưng lại không dám.]

Bắc Minh Thần nhắm mắt lại sau đó mở ra, bước về phía trước. Phật Tịch bị dọa khẽ run lên, vội đưa hai tay ôm ngực, lùi sâu vào ghế.

[Hắn muốn làm gì?]

Bắc Minh Thần nhìn dáng vẻ Phật Tịch sợ hãi mình, trong lòng dâng lên vẻ lạnh lẽo. Ngày đó, nếu như hắn không dùng sức mạnh ép buộc, nàng sẽ để cho hắn đụng à?

Phật Tịch rụt thân thể c*̉a mình lại, thận trọng nói: "Vương, vương gia..."

Bắc Minh Thần trầm giọng hỏi: "Trả lời ta, nàng có muốn bổn vương ở cạnh nàng không?"

Phật Tịch ngậm miệng.

[Chuyện này có gì hay mà cứ hỏi mãi thế?]

[Nếu ta nói muốn, ngươi sẽ bầu bạn cạnh ta sao?]

"Sẽ

Phật Tịch giật mình, híp mắt nhìn Bắc Minh Thần.

Lúc này Bắc Minh Thần mới phản ứng kịp, sau đó mở miệng nói: "Xích đu bị hỏng ta đã ném đi rồi, cái nàng đang ngồi là cái mới."

Phật Tịch không hiểu, dáng vẻ một lời khó nói hết nhìn Bắc Minh Thần.

"Vương phi vẫn chưa trả lời câu hỏi c*̉a ta."

Phật Tịch chớp mắt: "Thật ra có muốn hay không c*̃ng như thế."

Sắc mặt Bắc Minh Thần dần u ám, sau đó Phật Tịch vội nói: "Chẳng phải còn phải xem vương gia có ở đây không à?"

Bắc Minh Thần híp mắt: "Có ý gì?"

Phật Tịch cười: "Lúc này vương gia ở cạnh ta, ta còn muốn gì nữa?"

Bắc Minh Thần vừa hiểu lại vừa không hiểu.

Phật Tịch khẽ thở một hơi.

[Chắc là hàm hồ qua chuyện được rồi.]

[Ta nói gì chính ta c*̃ng không hiểu lắm.]

[Ngươi cứ mờ mịt đi.]

Chưa được mấy giây, chỉ nghe tiếng Bắc Minh Thần cắn răng nghiến lợi.

"Nếu như nàng không hạ dược bổn vương, bổn vương sẽ không ép buộc nàng, nàng sẽ làm chuyện đó với ta sao?"

"Sẽ." Phật Tịch không suy nghĩ, nói ngay.

Cơn giận c*̉a Bắc Minh Thần dần tan biến, thay vào đó là dịu dàng, hắn biết Phật Tịch yêu hắn.

[Lúc này hỏi chuyện này hơi nhảm.]

[Ta đã làm rồi còn hỏi ta nếu như.]

[Nếu như có tác dụng thì cần thế nhưng làm gì.]

Phật Tịch cảm giác Bắc Minh Thần lại muốn tức giận, trên người tỏa ra khí thế lạnh lùng.

"Vương gia, ngài nghe rõ không, ta nói là sẽ."

Sắc mặt nghi hoặc vẫn không dịu lại, Phật Tịch nhìn sắc mặt c*̉a hắn rất khó hiểu.

"Vương gia, ngài sao thế?"

Bắc Minh Thần chăm chú nhìn vào con ngươi c*̉a Phật Tịch, không bỏ qua bất cứ d.a.o động gì trong đó: "Nàng yêu ta thật à?"

"Vì sao hỏi như vậy?"

"Bổn vương không muốn nghe hỏi vì sao." Đột nhiên Bắc Minh Thần cắt lời nàng.

Phật Tịch chớp đôi mắt vô tội, con ngươi mờ mịt.

[Hắn mắc bệnh gì rồi?]

[Chẳng lẽ hôm nay bị phê bình à?]

[Tâm trạng khó chịu?]

[Có thể lắm.]

Bắc Minh Thần hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

[Làm gì, quạt ta một cái.]

[Sao hay giận dỗi như vậy?]

Phật Tịch vuốt lại mái tóc, nói thầm trong lòng.

Bắc Minh Thần đi mấy bước, sau khi nghe tiếng lòng c*̉a nàng thì dừng bước, quay người nhìn Phật Tịch đang lười biếng nằm trên xích đu. Ánh mắt c*̉a hắn thay đổi khó lường, không nhìn rõ ý nghĩ trong đó.

Phật Tịch thấy đột nhiên Bắc Minh Thần dừng lại, còn quay người nhìn nàng, nàng nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm.

Hai người nhìn nhau như thế giống như hổ đấu.

Phật Tịch nắm chắc chăn mỏng trên người, cả người rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

[Tỉnh táo, tỉnh táo.]

[Hừm, phải bình tĩnh.]

[Chỉ cần Bắc Minh Thần dịch chuyển thì ta sẽ chạy.]

Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần nhìn mình với ánh mắt nguy hiểm, chợt nuốt nước bọt.

[Lúc này còn không chạy, đầu óc có vấn đề rồi.]

Lúc này nàng đứng lên.

Vào giây phút này Bắc Minh Thần dịch chuyển, cất bước chạy về phía Phật Tịch.

"A~!"

Phật Tịch rít lên một tiếng, vội vàng núp sau xích đu, khẽ vịn xích đu nghiêng đầu nhìn Bắc Minh Thần.

"Ta cảnh cáo ngài đừng qua đây."

Bắc Minh Thần không xem lời cảnh cáo c*̉a nàng ra gì: "Ta không chỉ muốn đi qua, ta còn muốn..."

Phật Tịch thét lên cắt lời hắn: "Ngưng." Nàng rưng rưng nước mắt: "Bắc Minh Thần, ta là vương phi c*̉a ngài."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 76: Chính ta sẽ đối xử tốt với ta



Bắc Minh Thần nhìn dáng vẻ đáng yêu c*̉a nàng rất muốn ôm nàng vào lòng.

"Bốn vương biết, cho nên chắc chắn bổn vương sẽ yêu thương nàng."

Phật Tịch tiếp tục chạy về phía trước, trốn ở cây cột cạnh đình nghỉ mát, giận dữ nhìn Bắc Minh Thần chậm rãi đi tới.

"Ngài dừng lại." Phật Tịch chỉ vào Bắc Minh Thần, hét to.

Bắc Minh Thần tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, nói: "Ta không chỉ không dừng lại, còn tiếp tục làm tới."

Phật Tịch không đành lòng nhìn thẳng.

[Là ta thay đổi? Hay là Bắc Minh Thần thay đổi?]

[Từng chữ đều rất bình thường, nhưng nếu nói ra, nhất là khi hắn nói ra, nghe có vẻ rất bất ổn.]

Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần đi đến trước mặt, quay người chạy về phía trước đi đến vườn hoa bên cạnh.

Bắc Minh Thần ở phía bên trái, nàng ở phía bên phải. Bắc Minh Thần phía bên phải, nàng ở phía bên trái.

Bắc Minh Thần không vội, chơi trò mèo vờn chuột đùa giỡn với Phật Tịch. Chờ khi nữ nhân này chọc giận hắn, hắn sẽ bắt nàng rồi ăn sạch.

Phật Tịch chạy tới chạy lui trong đình viện, tránh né Bắc Minh Thần đuổi bắt.

[Đây là đang dắt chó à?]

[Chơi mèo vờn chuột với ta à?]

Bắc Minh Thần bước nhanh về phía trước, ôm Phật Tịch vào lòng, nhìn chằm chằm gương mặt Phật Tịch, thâm tình nói: "Đồng ý ở cạnh ta, nàng chính là nữ chủ nhân c*̉a phủ Thần vương này."

[Bây giờ ta c*̃ng là nữ chủ nhân c*̉a phủ Thần vương này rồi.]

[Có phải đầu óc c*̉a Bắc Minh Thần không tốt không.]

[Mất ký ức à?]

Bắc Minh Thần đưa tay nâng gương mặt xinh đẹp c*̉a Phật Tịch, quay mặt nàng qua, để mặt nàng nhìn mình. Hắn chăm chú nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ kia, đáy mắt lóe lên vẻ u ám. Con ngươi sâu thẳm như Hắc Diệu Thạch, khiến cho người ta nhìn mà trong lòng e ngại, đây c*̃ng là sức hấp dẫn c*̉a hắn.

Phật Tịch bị ép nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt nhìn vào đôi mắt đen láy kia, tim đập loạn nhịp, không biết bị hắn dọa hay là ngượng ngùng.

Bắc Minh Thần thấy nữ nhân trong ngực bị dọa, vẻ mặt c*̉a hắn thay đổi, bình tĩnh mở miệng: "Tịch Nhi, ta sẽ đối xử tốt với nàng."

[Chính ta c*̃ng sẽ đối xử tốt với bản thân mình.]

Cho dù Bắc Minh Thần cầu xin thế nào, Phật Tịch vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo, làm sao c*̃ng không c*́i đầu.

Bắc Minh Thần bất đắc dĩ, tỏ vẻ đau lòng nói: "Tịch Nhi, ta sẽ không ép nàng."

Phật Tịch hừ lạnh một tiếng.

[Sự đau đớn mấy hôm trước nói cho nàng một lý lẽ, muốn giảm bớt tổn thương, đề phòng chết sớm khi tráng niên thì phải tuân theo ba không. Không nghe, không đáp, không để ý.]

Bắc Minh Thần bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm Phật Tịch về phòng, chuyện gì đến sẽ đến.

*

Phật Tịch chậm chạp mở to mắt, chờ khi ánh nhìn tụ lại, nàng nhìn xung quanh một phen. Giờ phút này nàng đang nằm trên giường, bên cạnh không thấy bóng dáng c*̉a Bắc Minh Thần. Nàng c*́i đầu nhìn thân thể mình mặc áo trong, biết Bắc Minh Thần đã rời đi trong đêm.

Nàng vịn mép giường ngồi dậy, nuốt nước bọt, khàn giọng gọi: "Tòng Tâm..."

"Có nô tỳ." Sau đó cửa bị đẩy ra.

Tòng Tâm và Tòng Huyên đi tới kéo rèm giường lên.

"Vương phi, người dậy rồi."

Phật Tịch gật đầu, được hai người đỡ ngồi dậy, xoa đầu mờ mịt.

Tòng Tâm và Tòng Huyên vội vàng vội giúp Phật Tịch rửa mặt, mặc y phục.

"Vương phi, người muốn dùng bữa không?"

Phật Tịch nghĩ đến món mặn hôm qua, cả người run lên.

"Hôm nay ăn chay."

"Vâng."

Sau khi Phật Tịch ăn cơm xong tiếp tục lên giường nghỉ ngơi, không hề ra khỏi cửa.

Sau khi thức dậy sau giấc ngủ, thấy Bắc Minh Thần còn chưa về, nàng thở dài một hơi. Tối nay được ngủ một giấc ngon rồi.

Tòng Tâm và Tòng Huyên nghe thấy tiếng, mở cửa phòng.

"Vương phi."

Phật Tịch khẽ ừm: "Đau đầu quá."

Tòng Tâm giúp Phật Tịch đầu: "Vương phi ngủ cả ngày, đi đình viện hóng gió đi, sẽ khá hơn."

Phật Tịch gật đầu: "Vậy đi thôi."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 77: Chính ta sẽ đối xử tốt với ta



Nàng mở cửa phòng, một cơn gió mát thổi vào mặt, chỉ cảm thấy vô c*̀ng thoải mái.

"Vương phi, sao rồi?"

"Không sao, qua ghế... Xích đu bên kia nghỉ ngơi một chút."

Nàng nằm trên ghế, ghế khẽ đung đưa, nàng thở dài: "Thoải mái quá."

Nàng nghĩ đến điều gì đó hỏi Tòng Huyên ở bên cạnh: "Gần đây không ai đãi tiệc sao?"

Tòng Huyên cúi người: "Vương phi, có."

Phật Tịch càng thêm khó hiểu: "Vậy sao ta không nhận được thiệp mời."

Không phải nàng nói quá, chỉ cần những quan to hiển quý đãi tiệc trong nhà thì nhất định nàng sẽ nhận được thiếp mời."

Tòng Huyên cười cười: "Vương phi, là vương gia cản những thiếp mời kia lại."

"Bắc Minh Thần cản à?"

"Đúng vậy, vương gia còn nói trong triều..."

"Nói gì?"

"Vương gia nói, vương phi chỉ cần làm một mình ngài ấy vui lòng là được."

Bỗng nhiên mặt Phật Tịch đỏ lên, Bắc Minh Thần này. Nàng lại nghĩ đến điều gì đó, nói: "Đúng rồi, Thanh Thủy cô nương..."

"Vương phi yên tâm đi, Thanh Thủy cô nương bình an vô sự."

Phật Tịch gật đầu: "Các ngươi lui ra đi."

"Vâng."

Phật Tịch đung đưa xích đu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Ánh sao lấp lánh, ánh sao nháy mắt với nàng.

*

Bình yên được hai ngày.

"Vương phi, vương gia trở về phủ."

Miệng Phật Tịch run run, hồi phủ thì hồi phủ thôi, vui vẻ như vậy làm gì? Trong lòng nàng nghĩ vậy, vẫn bước nhanh đi ra ngoài.

Nàng đi ra Thần Tịch viện, một đường bước nhanh đi đến cửa phủ Thần vương. Còn chưa thấy Bắc Minh Thần, trái lại đã nhìn thấy Ninh Nhàn Uyển.

Ninh Nhàn Uyển tiến lên hai bước: "Tỷ tỷ."

Sắc mặt c*̉a Phật Tịch tối sầm lại: "Người ngoài đều nói Ninh tiểu thư là tài nữ nổi tiếng, sao ngay cả lễ tiết đơn giản c*̃ng không hiểu."

Nàng nhìn chằm chằm Ninh Nhàn Uyển, giọng điệu lạnh lẽo: "Bổn vương phi và Ninh tiểu thư không phải ruột thịt c*̀ng một mẹ sinh ra, không hề có quan hệ thân thiết. Ninh tiểu thư gọi tỷ tỷ như vậy thật khó hiểu."

Sắc mặt Ninh Nhàn Uyển cứng đờ, cúi đầu, rưng rưng nước mắt, cả người trông có vẻ vô c*̀ng ấm ức.

Phật Tịch liếc mắt nhìn.

Bắc Minh Thần nhìn thấy Phật Tịch, tung người xuống ngựa, cất bước đi về phía Phật Tịch, nụ cười trên mặt không che giấu được.

Ninh Nhàn Uyển liếc nhìn thấy bóng dáng c*̉a Bắc Minh Thần, giọng nói vô c*̀ng yếu đuối: "Vương phi, là tiểu nữ bất tài."

[Thật muốn ngoác miệng.]

[Muốn ngáp.]

Nàng xem thường chẳng muốn nhìn dáng vẻ giả vờ yếu đuối c*̉a Ninh Nhàn Uyển, lạnh lùng nói: "Biết mình bất tài vậy thì đọc nhiều sách hơn đi."

Bắc Minh Thần đi vào, chỉ nghe thấy giọng điệu giận dỗi c*̉a Phật Tịch. Hắn tức giận, chỉ là người ngoài c*̃ng đáng để nàng tức giận. Giọng nói c*̉a hắn có vẻ không vui: "Tịch Nhi."

Ninh Nhàn Uyển nghĩ rằng Bắc Minh Thần vì mình nên không vui, vội rơi nước mắt, yếu ớt nói: "Tỷ tỷ đừng nóng giận, muội chỉ muốn đến thăm vương gia."

Phật Tịch thở dài một hơi.

[Chó không bỏ được thói đớp cít, đạo lý này muôn đời không đổi.]

"Tìm bổn vương có chuyện gì?"

Ninh Nhàn Uyển nghe thấy giọng nói lạnh lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Minh Thần, trong mắt ngập nước, tay vỗ ngực lui lại mấy bước.

Nàng ta đau lòng nói: "Thần nữ rất hâm mộ cá, không có nhiệt độ, không có nhịp tim, càng không có tình cảm, ký ức chỉ có bảy giây, ngay cả nước mắt c*̃ng có biển cả che lấp."

[Người cổ đại c*̃ng biết trí nhớ của cá chỉ có bảy giây?]

[Trời ơi.]

[Đến lượt ta khoe trí thông minh rồi.]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 78: Ngươi nghĩ rằng mình là Doraemon sao?



Nàng khụ khụ mấy tiếng: "Đây chính vì cô nương không chăm chỉ đọc sách đấy. Đầu tiên, nhiệt độ là đại lượng vật lý, không phân biệt cao thấp lại luôn tồn tại. Tiếp theo, cá có nhịp tim, trí nhớ c*̉a nó không phải chỉ có bảy giây như cô nói. Cuối c*̀ng, nước biển có lượng muối cao, cho nên nhất định cá phải giữ lượng nước lại. Đã nghe rõ chưa?"

Nàng vừa nói xong lời này, không chỉ Ninh Nhàn Uyển ngây ngẩn cả người, mà Bắc Minh Thần c*̃ng ngây ngẩn cả người. Mọi người xung quanh đều sợ đến ngẩn người. Nàng đang nói gì thế, vì sao bọn họ không hiểu gì cả, nhưng có vẻ rất đúng.

Ninh Nhàn Uyển tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Bắc Minh Thần, ý muốn kích thích sự bảo vệ c*̉a Bắc Minh Thần với mình. Nhưng Bắc Minh Thần không nhìn nàng ta cái nào.

Nàng ta dùng khăn che mặt vờ muốn đi, lúc quay người nói một câu: "Kiểu gì trời c*̃ng sẽ sáng, không có mặt trời vẫn sáng bình thường."

[Tại sao lại để một sinh viên ngành khoa học tự nhiên như ta nghe thấy những lời này?]

"Khoan đã."

Trên mặt Ninh Nhàn Uyển đầy nước mắt xoay người, trong lòng cảm thấy may mắn. Đúng là Phật Tịch không chịu được, nàng ta muốn Phật Tịch nổi giận, để Bắc Minh Thần nhìn thấy Phật Tịch bắt nạt mình.

Phật Tịch khẽ ho một tiếng: "Không có mặt trời, xin hỏi cô nương lấy gì tán xạ Rayleigh chiếu sáng bầu trời? Dựa vào mặt trăng nhỏ hơn mặt trời bốn trăm lần, hơn nữa còn phản xạ ánh mặt trời, hay là ngôi sao cách trái đất bốn năm ánh sáng?"

Những người ở đây nghe xong, vẻ mặt trở nên ngơ ngác, vương phi đang nói gì thế?

Chẳng phải mặt trăng, mặt trời, ngôi sao đều treo ở chân trời sao

Phật Tịch thấy mọi người đều ngơ ngác, chỉ có mình nàng tỉnh táo, cảm giác vô c*̀ng hơn người. Nàng nhìn Ninh Nhàn Uyển: "Xin hỏi còn có việc gì không?"

Ninh Nhàn Uyển ngơ ngác lắc đầu.

Phật Tịch gật đầu: "Vậy mời cô nương rẽ phải, ta sợ với trạng thái lúc này c*̉a cô nương sẽ đụng phải tường c*̉a phủ Thần vương chúng ta."

Bắc Minh Thần nghe thấy hai chữ chúng ta, vội ôm Phật Tịch, vùi đầu vào cổ c*̉a nàng. Sau khi hắn ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người nàng, con ngươi thay đổi ở góc độ mọi người không nhìn thấy. Nếu Tịch Nhi biết có tức giận không?"

Phật Tịch đẩy Bắc Minh Thần: "Buông ra, ngài sắp ghìm chết ta rồi."

Ninh Nhàn Uyển đi đến chỗ ngoặt, nhìn hai người đang ôm nhau. Nàng ta nhắm mắt lại, đáy mắt hiện lên vẻ tính toán.

Bắc Minh Thần buông Phật Tịch ra, đưa tay vỗ mặt nàng, con ngươi sâu thẳm như mực: "Làm sao bây giờ?"

Phật Tịch tỏ vẻ khó hiểu: "Cái gì làm sao bây giờ?"

Bắc Minh Thần cúi đầu hôn lên môi Phật Tịch, tay vuốt tóc nàng.

"Ta muốn mang nàng theo bên cạnh mỗi giờ mỗi phút."

Trên mặt Phật Tịch nở nụ cười nhạt, đưa tay đẩy lồng ngực c*̉a Bắc Minh Thần, thân thể hơi ngửa ra sau.

[Ngươi nghĩ rằng mình là Doraemon à?]

Bắc Minh Thần khó hiểu, là gì thế?

Mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra hài hòa.

Bắc Minh Thần kéo tay Phật Tịch đi vào phủ Thần vương, đi đến Thần Tịch viện.

Sau khi Phật Tịch ngã ra sau cố gắng đứng vững, cả người viết đầy hai chữ cự tuyệt: "Vương gia, ngài đi tắm đi, ta chờ ngài ở đại sảnh."

Bắc Minh Thần ôm ngang Phật Tịch chuẩn bị đào tẩu, c*́i đầu khẽ nói bên tai nàng: "Nàng là vương phi c*̉a bổn vương, lẽ ra nên hầu hạ bổn vương tắm rửa thay quần áo."

Phật Tịch: "..."

[Nói rất hay, rất có lý lẽ.]

[Thật muốn đạp một cước chết hắn.]

[Nhưng đây không phải xã hội pháp trị.]

[Ta nhịn.]

Bắc Minh Thần cong môi cười cười, nhịn là được rồi. Sau đó, hắn ôm Phật Tịch đi vào Thần Tịch viện, nhìn Tòng Tâm và Tòng Huyên ở cửa, phân phó nói: "Ra ngoài đi."

"Vâng." Tòng Tâm và Tòng Huyên nhìn Phật Tịch với ánh mắt thương hại, rời khỏi Thần Tịch viện, sẵn tiện đóng cửa lại.

Phật Tịch nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, trong hốc mắt đầy nước mắt, bỗng chốc lăn xuống mặt, lại chảy xuống.

Bắc Minh Thần đặt Phật Tịch lên bàn, đưa tay lau sạch nước mắt ở khóe mắt c*̉a nàng, hơi đau lòng: "Khóc cái gì?"

Phật Tịch vốn đang bình thường, lúc nghe lời này bỗng khóc rống lên.

"Huhu... Ngài đi ra, ta không muốn nói chuyện với ngài. Ngài luôn gạt ta huhu." Phật Tịch vừa khóc vừa tố cáo Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần nhìn thấy dáng vẻ này c*̉a Phật Tịch, trong lòng dịu dàng như nước. Hắn đưa tay lau nước mắt, khẽ trấn an: "Đừng khóc, khóc hỏng thân thể làm sao bây giờ."

Phật Tịch nghe xong, oa một tiếng khóc lớn hơn.

Bắc Minh Thần bối rối dỗ hồi lâu, cuối c*̀ng không còn cách nào, đè Phật Tịch xuống bàn hôn lên.

Bỗng chốc Phật Tịch ngừng rơi nước mắt, thân thể vì thút thít mà giật giật.

Bắc Minh Thần thấy nàng không khóc nữa, ngẩng đầu lên, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm Phật Tịch. Thật sự muốn nhốt nàng trong nội viện Thần Tịch viện, không cho nàng gặp ai cả.

Phật Tịch nhìn ánh mắt c*̉a Bắc Minh Thần thay đổi, rất nguy hiểm, không phải sự nguy hiểm kia, mà là sự nguy hiểm muốn nhốt nàng lại. Nàng nuốt nước bọt.

[Ánh mắt c*̉a nam nhân chết tiệt này đáng sợ quá.]

[Sao ta cảm thấy hắn muốn nhốt ta lại?]

[Khí thế ngang ngược lại hiện ra.]

[Sao ta lại chọc hắn nữa rồi?]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 79: Giết đầu dưa hấu



Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng c*̉a nàng chợt bừng tỉnh, mau chóng xua tan suy nghĩ trong đầu. Chỉ chút nữa, chỉ chút nữa hắn đã muốn nhốt Phật Tịch trong nội viện Thần Tịch viện, giam cầm trong viện mang tên bọn họ.

Hắn khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt c*̉a Phật Tịch, dường như đang nhìn ngắm hàng mỹ nghê.

Phật Tịch nhìn đầu c*̉a Bắc Minh Thần.

[Thật muốn đưa tay chưởng một cái giết chết tên đầu dưa hấu này, gọi tắt là tên ngốc.]

Bắc Minh Thần thả tay xuống, ngồi dậy: "Vương phi, đi hầu hạ bổn vương tắm rửa đi."

Phật Tịch ổn định lại cảm xúc d.a.o động trong lòng, cười xấu xa gật đầu: "Ừm."

Bắc Minh Thần đưa tay xoa mặt Phật Tịch, nghiêng đầu khẽ nói bên tai nàng: "Bản vương rất muốn biết vương phi có năng khiếu gì?"

Phật Tịch không cam lòng yếu thế, đáp: "Bổn vương phi c*̃ng muốn biết vương gia có năng khiếu gì?"

Bắc Minh Thần cười gian: "Bổn vương có năng khiếu gì? Chẳng lẽ vương phi không biết rõ sao?"

Phật Tịch nghẹn lời, liên tục ho khan, vỗ ngực. Chờ sau khi thở thông thuận, nàng giơ ngón cái lên: "Ngài hay lắm."

[Ta bái phục.]

Bắc Minh Thần đi đến cạnh bể tắm, sau đó giang hai tay ra.

Phật Tịch nhíu mày, sửng sốt mấy giây, nhanh chóng phản ứng kịp.

[Trong lòng ta đang từ chối.]

Giọng nói cảnh cáo c*̉a Bắc Minh Thần vang lên: "Tịch Nhi, nàng không muốn à?"

Phật Tịch cắn răng, đi lên trước: "Muốn chứ, sao lại không muốn.

[Ta muốn cái con khỉ.]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng c*̉a nàng, không có cảm xúc gì, vẫn nở nụ cười.

Thân thể Phật Tịch cứng đờ, giúp Bắc Minh Thần cởi y phục, từng món từng món. Cho đến lúc cởi áo trong, nàng dừng lại nuốt nước bọt, xoa bàn tay.

[Hừm, sao ta có vẻ giống lưu manh thế này.]

[Dáng vẻ này có khiến Bắc Minh Thần nghĩ ta ngấp nghé hắn đã lâu không?]

Phật Tịch vừa muốn ra tay, chỉ thấy Bắc Minh Thần tự cởi áo trong.

Vẻ mặt Bắc Minh Thần run lên, vì trước ngực, bên hông c*̉a Bắc Minh Thần có đầy vết sẹo dễ thấy.

Bắc Minh Thần đi thẳng vào bồn tắm, phía sau lưng lộ ra trước mặt Phật Tịch.

Phật Tịch trợn to mắt, bỗng nhiên trong mắt dâng lên vẻ đau lòng. Chỉ thấy trên lưng hắn hiện đầy vết sẹo to nhỏ, từ cổ đến eo...

Lời Phật Tịch muốn nói nghẹn trong cổ họng.

[Lúc đó hắn đau bao nhiêu?]

[Nếu là ta. chắc chắn sẽ khóc chết mất.]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng c*̉a nàng, chợt dừng bước quay đầu nhìn lại, đáy mắt xuất hiện vẻ d.a.o động. c*̃ng không phải không hề yêu hắn.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt đầy đau lòng c*̉a Phật Tịch, nhíu mày đi vòng qua nàng.

"Tịch Nhi, ta muốn thấy nàng múa."

Phật Tịch ngẩn người, sau đó gật đầu đáp lời.

[Nể tình hắn đáng thương, thuận theo hắn một lần.]

Sau đó nàng nhấc chân lên, nâng mép váy...

Bắc Minh Thần đi vào bể tắm, bên môi hiện lên nụ cười ẩn nhẫn đắc ý, cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén xúc động muốn nhào về phía Phật Tịch.

*

"Á!"

Đột nhiên Phật Tịch bị Bắc Minh Thần kéo một phen, sau khi phản ứng kịp chỉ thấy mình đã nằm trong bồn tắm. Nàng vội ngồi dậy, đưa tay lau nước trên mặt, nhìn hắn chằm chằm: "Ngài làm gì thế?"

Bắc Minh Thần thấy Phật Tịch thật sự tức giận, mím môi.

"Nàng cảm thấy ta có thể làm gì?"

"Bắc Minh Thần, ta là người, không phải công c*̣."

Phật Tịch đẩy Bắc Minh Thần ra, đi đến bờ bò lên, rời đi.

Bắc Minh Thần nhìn thấy bóng dáng kia rời đi, đáy lòng dâng lên sự đau xót.

Phật Tịch về đến phòng, cởi quần áo ướt, thay một bộ y phục sạch sẽ, lại lau khô tóc.

"Kẹt kẹt." Cửa phòng bị đẩy ra.

Phật Tịch nhìn sang thấy là Bắc Minh Thần, nàng dời mắt đi qua nằm xuống giường.

Bắc Minh Thần c*̃ng đi qua âm thầm nằm trên giường.

Sáng sớm hôm sau, Phật Tịch buồn ngủ m.ô.n.g lung đá Bắc Minh Thần bên cạnh, giọng nói cực khẽ: "Chó, ta hơi khát."
 
Back
Top Bottom