Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 50: Hừ, ngươi nghĩ ta sợ ngươi thật à



Phật Tịch ngừng lại, cười xinh đẹp: "Ha ha, vương gia nghỉ ngơi đi, không cần tiễn, viện của ta ở không xa lắm."

Khóe môi Bắc Minh Thần giật giật một cái, híp mắt, luồng khí nguy hiểm phát ra từ trong mắt hắn.

[Hắn có ý gì?]

[Hắn muốn đánh ta à.]

Phật Tịch bối rối, trong lòng dâng lên sự sợ hãi nhưng không hề lộ vẻ nhát gan.

[Sớm biết vậy không chạy trốn, cần gì khiến mình ấm ức thế này.]

Bắc Minh Thần nhìn nữ tử trước mặt, đột nhiên muốn trêu đùa nàng một phen. Trong lòng hắn dâng lên suy nghĩ tà ác, khóe miệng cong lên.

"Ta sẽ dỗ nàng ngủ."

Hắn nói xong đột nhiên xoay người đè lên thân thể của Phật Tịch, cúi người tiến lên trước mặt nàng, đôi môi chạm nhau.

Trong mắt Phật Tịch lóe lên vẻ bối rối.

[Chời má, lại nữa.]

[Tốt xấu gì ngươi cũng là vương gia, sao lại nói chuyện không giữ lời thế.]

"Ngọt quá."

Hành động thân mật thế này khiến cho trái tim của Phật Tịch đập rộn lên.

[Này tên kia, đừng nghĩ rằng ta không nhìn ra ngươi đang trêu chọc ta.]

[Tên cổ nhân này còn thoải mái hơn người hiện đại là nàng.]

[Chuyện này mất mặt thật.]

[Nhớ trước kia nàng cũng theo đuổi idol, dựa vào gương mặt của Bắc Minh Thần, nếu ở hiện đại chắc chắn là nhân vật nổi tiếng.]

[Nghĩ lại như đang yêu một người đang hot vậy.]

[Không lỗ, có giá.]

Phật Tịch nghĩ vậy, trong lòng dâng lên sự phản nghịch, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.

[Hay là ta cũng trêu chọc hắn một phen.]

Vì thế Phật Tịch đưa tay khoác lên cổ của Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần sững sờ, Phật Tịch đã như vậy, hắn có thể nhận thua sao?

Từ ban đầu, Phật Tịch còn nắm quyền chủ động, đến bây giờ đã hoàn toàn chìm đắm.

Ánh mắt Bắc Minh Thần dần không có tiêu cự, vẻ mặt mê ly, hai tay sờ mó lung tung vùi đầu vào cổ nàng, dường như có xu hướng hạ xuống.

[Thì ra là cảm giác như vậy!]

[Trong lòng tê dại.]

[Nhưng mà nóng quá.]

Bắc Minh Thần nghe vậy, đưa tay luồn vào y phục của Phật Tịch, đi vào bụng phẳng của nàng, v**t v* da thịt mềm mại.

Chậm rãi sờ xuống dưới.

Thân thể Phật Tịch run lên, đột nhiên tỉnh táo lại.

[Chết tiệt.]

[Vậy mà ta lại có suy nghĩ kia đối với Bắc Minh Thần.]

Bắc Minh Thần cảm thấy nữ tử trong n.g.ự.c thay đổi, đôi môi đặt lên tai nàng, nói lời mê hoặc: "Sao thế? Chẳng phải nàng đùa ta trước à? Chẳng lẽ ta không đủ cố gắng? Khiến nàng không hài lòng?"

Giọng nói của Bắc Minh Thần mang theo sự mê hoặc khiến người ta nghe được mễm nhũn.

Trong lòng Phật Tịch run lên, muốn bỏ mặc tất cả để hắn muốn làm gì làm, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng: "Không phải, là ngài bắt đầu trước."

Bắc Minh Thần không chỉ không đứng dậy mà còn cúi đầu sâu hơn, cắn xương quai xanh của Phật Tịch.

Phật Tịch hít sâu một hơi: "Ưm, đau..."

[Hắn là chó à?]

[Sao lại cắn người.]

[Đau đau đau.]

Bắc Minh Thần ngẩng đầu lên, trong mắt dập dìu sóng nước.

"Nói, nàng thích ta."

"Ồ."

Phật Tịch không kìm lòng được lên tiếng, trong lòng vui vẻ.

[Thật không nhìn ra, thì ra tên ngốc này tự luyến như thế.]

[Kiểu tsudere*.]

*Tsundere: ngoài lạnh trong nóng.

Bắc Minh Thần nhíu mày, tự luyến, tsundere là gì?

Hắn nhìn nữ hài đang suy nghĩ lung tung, ánh mắt u ám. Nếu không phải hắn còn hơi xa lạ, hắn sẽ để nàng thoát vậy à?

Ngày mai phải xem những quyển sách trong cung đưa đến khi hắn và Phật Tịch thành hôn mới được. Chờ sau khi hắn học xong, nhất định nữ nhân này phải cầu xin tha thứ.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 51: Mơ đến kiếp trước



Phật Tịch không biết trong lòng hắn nghĩ gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngập tràn d*c v*ng của hắn đã biết không phải chuyện gì đứng đắn, tỏ vẻ xem thường.

Nàng đẩy Bắc Minh Thần ra: "Xuống dưới, ngài sắp đè c.h.ế.t ta rồi."

[Xem ra hắn chỉ là ma mới trên giường, không biết kỹ xảo trong đó.]

[Cả người đè lên người ta, thảo nào hắn cũng thẹn thùng như thế.ư

[Hừm, đường đường là vương gia lại ngây thơ như thế.]

[Vậy xem như ta chiếm nụ hôn đầu của Bắc Minh Thần rồi.]

[Ha ha...]

Bắc Minh Thần nửa hiểu nữa không, lườm Phật Tịch một cái lại xoay người đến bên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Nói gì thì nói hắn vẫn là tướng sĩ có kinh nghiệm trên sa trường, hơn nữa thân phận lại là vương gia, sao lại bị một một tiểu nha đầu chê bai, nói gì mà ngây thơ chứ.

Hoàng thượng và quan viên khắp nơi từng đưa mỹ nhân cho hắn, nhưng hắn không hề hứng thú với những người phàm tục kia.

Ban đầu Phật Tịch cũng như thế, nhưng lần này sau khi hắn trở về lại cảm giác Phật Tịch thay đổi, cảm giác của hắn đối với nàng cũng thay đổi.

Là cảm giác hận không thể g.i.ế.c nàng, nhưng lại không nỡ.

Phật Tịch nhìn thoáng qua Bắc Minh Thần xoay người đi xuống, biết không thể nào đi về viện tử của mình, cũng không còn giãy dụa vô ích nữa, xoay người đến tận góc giường nhắm mắt lại.

Hồi lâu sau...

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng hít thở của nữ tử bên cạnh đã biết nàng ngủ thiếp đi.

Hắn nghiêng người, nhìn bóng dáng gầy yếu kia, trong mắt hiện vẻ khác lạ.

Nàng ôm chăn vào lòng, hai chân còn kẹp mền, Bắc Minh Thần vươn tay rút mấy lần nhưng không rút được.

Phật Tịch mới vừa ngủ, cảm giác có người lay nàng, trong lúc mơ hồ vung lên một cái tát.

Tiếng "Bốp" vang lên, bàn tay tiếp xúc thân mật với mặt của Bắc Minh Thần.

Phật Tịch cảm thấy không đúng, vì tay của nàng hơi đau. Nàng mở to mắt, đập vào mắt là mặt đen lên của Bắc Minh Thần.

Cơn buồn ngủ tan biến, nàng hoang mang: "Sao rồi?"

Bắc Minh Thần nhắm mắt, dùng sức kéo chăn mền Phật Tịch ôm trong ngực, nằm xuống đắp lên người mình, nhắm mắt đi ngủ.

Phật Tịch còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy nam nhân nắm mắt lại , mờ mịt vò đầu.

[Sao rồi?]

[Sao ta lại chọc đến hắn rồi?]

Nàng bất đắc dĩ xoay người, đưa tay kéo chăn đắp lên người mình, ngáp một cái.

[Buồn ngủ quá.]

[Chạy trốn đúng là việc việc tốn thể lực, vừa sợ lại k*ch th*ch.]

Vào lúc mơ hồ, nàng dùng chân đạp Bắc Minh Thần ở bên cạnh, buồn ngủ mơ hồ nói: "Chó, đi tắt đèn."

Bắc Minh Thần tức giận mở to mắt, lại dám kêu hắn là chó.

Đèn?

Hắn liếc nhìn ánh nến sáng rọi ở một bên, vén chăn xuống giường tắt hết toàn bộ nến, thả rèm, nằm xuống.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phật Tịch đang ngủ say, không biết sao trong lòng vui vẻ, xoay người đưa tay vòng qua eo thon của nàng, nhắm mắt lại.

Vào buổi tối, Phật Tịch đặc biệt mơ một giấc mơ mờ ảo.

Trong mộng, nàng đi đến một nơi non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, tràn ngập linh khí... Thôi, mọi người biết đó là nơi rất đẹp là được.

Phật Tịch bước đi ở nơi này, bước đi rồi bước đi...

"Không thú vị gì cả, chỉ có một mình ta sao?"
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 52: Mơ đến kiếp trước 2



Nàng vừa nói xong, đột nhiên có một con ch.ó màu xám trắng xuất hiện, con ch.ó kia vui vẻ vẫy đuôi, chạy vội về phía Phật Tịch.

Phật Tịch mở to mắt: "Husky?"

Dường như Husky không nhìn thấy nàng, cũng không nghe thấy giọng nàng. Nó vẫn chạy về phía trước, chạy một khoảng mới quay đầu nhìn lại.

Phật Tịch thuận theo ánh mắt Husky nhìn sang, trong miệng phát ra tiếng kinh ngạc.

"Ồ..."

Chỉ thấy nam tử tuấn tú, tóc dài búi lên, mặc áo bào màu tối làm nổi bật thân hình thẳng tắp, đôi mắt sâu xa mê người, môi mỏng khẽ mím, khóe miệng cong lên nụ cười giống như cười mà không phải cười.

Giờ phút này hắn như là vua đi đến, cả người tỏa ra lệ khí khiếp người và khí thế khiến cho người ta không thể nào xem thường, từ đó sinh lòng e ngại.

Phật Tịch mở to mắt, muốn nhìn rõ dung mạo tuấn mỹ của nam tử kia. Khi hắn càng đi đến gần, dung mạo càng rõ ràng hơn.

Sau khi nàng thấy rõ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó trở về như ban đầu, sao lại là Bắc Minh Thần?

Bắc Minh Thần đứng cạnh dòng suối, duyên dáng ngồi xổm người xuống, đưa tay đặt tay lên mặt nước, khẽ đung đưa.

Ngay sau đó, luồng khí thoát khỏi tay hắn, tay bắt đầu xoay vòng ở chỗ cũ như bắt được cái gì đó, chậm rãi giơ tay lên.

Trong suối nước xuất hiện vòng xoáy, luồng khí hội tụ càng lúc càng nhiều.

Chỉ thấy trong suối nước dâng lên một thứ như đứa bé, xung quanh đứa bé kia đầy luồng khí. Khi luồng khí nhiều hơn, thân thể đứa bé dần ra dáng, bộ phận thân thể dần hình thành.

Bắc Minh Thần thấy thế, trên tay tiếp tục ngưng tụ luồng khí, rót tu vi của mình vào đó, đưa vào thân thể đứa bé.

Đứa bé có bản lĩnh, bắt đầu hấp thu linh khí xung quanh, thân thể c*̃ng nhanh chóng thay đổi, từ trắng nõn dần biến thành trong suốt.

Nó mơ hồ muốn biến thành hình người, nhưng lại không vượt được giới hạn.

Bắc Minh Thần thấy thế giơ tay lên rót tu vi của mình vào trong thân thể đứa bé.

Đứa bé trong suốt được Bắc Minh Thần giúp đỡ, dần rõ ràng, bắt đầu hình thành nhục thể, cuối cùng biến thành hình người.

Bắc Minh Thần rụt tay mình lại, đứng chắp tay, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm đứa bé kia.

Lần này lệ khí Minh giới có thể được hóa giải rồi.

Đứa bé chậm rãi mở đôi mắt to đen nhánh như bầu trời đêm, nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Thần, miệng nhỏ mũm mĩm hồng hồng hơi há ra giống như đang gọi người.

Trên mặt nó nở nụ cười bay về phía Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần ôm đứa bé, cảm giác lành lạnh trong lòng bàn tay truyền ra cả người, cả người trở nên thoải mái.

Đứa bé dựa vào Bắc Minh Thần, duỗi ra một ngón tay chọc lồng n.g.ự.c của hắn.

"A a..."

Đứa bé khẽ gọi một tiếng, đầu tựa vào bờ vai của Bắc Minh Thần, ngửi ngửi, sau đó vùi đầu vào n.g.ự.c hắn, dùng miệng hút tu vi của hắn.

Chờ khi Bắc Minh Thần phát hiện thì đã chậm, hắn đã bị đứa bé hút hơn nửa tu vi.

"Dừng lại..."

Dường như đứa bé không nghe thấy, càng hút nhiều hơn.

Bắc Minh Thần nhíu mày, dùng sức vung ra, đứa bé rơi xuống khỏi người hắn.

Bắc Minh Thần thấy thế vội vàng đi đỡ, lại thấy đứa bé kia bay lên trời.

Husky vội vàng chạy đến: "Gâu gâu... Ngươi trở về đây, không có lương tâm, chủ tử dưỡng dục ngươi mà ngươi lại bỏ đi."

"Gâu gâu... Về đây..."

Minh thể của Bắc Minh Thần dần tiêu tan, lúc sắp tan thành mây khói, tu vi không còn bao nhiêu tụ lại, hóa thành minh hồn bay về phía hạ giới.

Husky hoảng hốt: "Gâu gâu gâu... Chủ tử, chủ tử, đừng để chó lại, Quỷ Đế còn ở Minh giới."

Husky liều mạng chạy về phía trước, muốn đuổi theo bóng dáng bay xa kia.

Phật Tịch ngây người ở một bên, không kìm lòng được chép miệng.

"Ôi trời ơi, đây là tình tiết m.á.u chó gì thế. Ta đã thấy cảnh này trong bao nhiêu bộ phim truyền hình rồi?"
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 53: Sao hắn không đánh gãy chân tỷ?



Nàng ngạc nhiên lắc đầu, nhìn xung quanh chỉ còn lại một mình mình, bước một bước về phía trước, bỗng nhiên thân thể ngã xuống.

"A..."

Đột nhiên Phật Tịch bừng tỉnh, mở to mắt, trong mắt còn có vẻ chưa hoàn hồn.

[Làm ta sợ gần chết.]

[Giấc mộng kỳ quái gì thế này.]

Bắc Minh Thần và Phật Tịch c*̀ng mờ to mắt, hắn nghe thây tiếng lòng c*̉a Phật Tịch hơi nhíu mày, hắn c*̃ng mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.

Hắn c*́i đầu nhìn xuống, thấy cả người Phật Tịch dựa vào người mình, giờ phút này mặt lộ vẻ kinh hoàng ngây ngốc.

Hắn nhúc nhích người, bình tĩnh lại, mở miệng hỏi: "Sao thế? Gặp ác mộng à?"

Phật Tịch thở dốc, khẽ gật đầu.

Một hồi lâu sau, khi nàng đã làm dịu sự hoảng sợ trong lòng mới phát hiện giờ phút này tay c*̉a mình đang khoác lên lồng ngực c*̉a nam nhân.

Nàng rụt chân, phát hiện chân quấn lên lưng c*̉a Bắc Minh Thần.

Mà giờ phút này Bắc Minh Thần đang ôm nàng, tay đặt ở ngực nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn mặt Bắc Minh Thần, hai gương mặt kề sát nhau.

"A..." Tiếng thét chói tai vang vọng cả phòng.

Bắc Minh Thần ở bên cạnh cau mày ghét bỏ.

Thị vệ ở cửa nghe thấy âm thanh này thì nhìn nhau, c*́i đầu.

Vương gia cầm thú quá, tối hôm qua giày vò hơn nửa đêm, sáng sớm lại bắt đầu giày vò, không biết mệt mỏi. Chẳng lẽ vương gia đói khát quá mức rồi sao?

Phật Tịch nhanh chóng bò xuống khỏi người từ trên thân Bắc Minh Thần, chỉ vào hắn.

"Ngài, ngài..."

Bắc Minh Thần nhắm mắt lại lần nữa, giọng điệu lạnh nhạt: "Sao nào?"

Phật Tịch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói: "Ngài thật cầm thú!"

[Còn tưởng rằng ngươi tốt, kết quả là giả làm người tốt.]

Bắc Minh Thần nghe xong đột nhiên mở mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Vừa rồi hắn nghe thấy gì thế?

Vậy mà Phật Tịch lại mắng hắn cầm thú!

Nếu hắn là cầm thú thì còn để nàng yên ổn đi ngủ à?

Hắn ngước mắt nhìn chằm chằm Phật Tịch đang ngồi trong góc, vô c*̀ng tức giận cắn răng nói: "Nàng có gan thì lặp lại lần nữa đi."

Phật Tịch sửng sốt mấy giây, chột dạ dời mặt đi, rụt cổ lại, thận trọng nhìn thoáng qua Bắc Minh Thần.

"Chuyện đó, chuyện đó ta chỉ tùy tiện nói thôi, ngài đừng xem là thật!"

Bắc Minh Thần cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên sự sắc bén, lạnh lùng nói: "Tùy tiện nói mà đã mắng ta là cầm thú!"

Trong lòng Phật Tịch run lên.

[Ngươi muốn tính sổ với ta à?]

[Bà đây không sợ ngươi.]

"Không phải, ta không có, ta không có ý đó." Lúc nói chuyện còn lắc tay.

"Hừ." Bắc Minh Thần lạnh lùng hừ một tiếng.

[Ta có gì phải sợ chứ, đã đến nước này, ta không có ý định còn sống trở về nữa.]

Bắc Minh Thần bất đắc dĩ, tiếp tục nhắm mắt lại không để ý đến nàng nữa.

Phật Tịch chán nản, khẽ hừ lạnh, bĩu môi cầm gối đầu định vờ đánh lên người Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần mở mắt lần nữa, híp mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn Phật Tịch, bờ môi mấp máy.

"Có phải nàng cảm thấy bổn vương dễ bắt nạt đúng không?"

"Không có, không hề có!"

Phật Tịch quay mặt lại, cười ha ha lấy lòng Bắc Minh Thần, vội vỗ gối tỏ vẻ đang nhìn ngắm: "Gối đầu này không tệ."

Bắc Minh Thần tức giận hừ nàng, giọng nói lạnh lùng: "Hôm nay Hiền phi sẽ đi chùa thắp hương cầu phúc, nàng đi theo đi."

Phật Tịch mở to mắt, đưa tay chỉ vào mặt mình, khó mà tin được: "Ta?"

Ánh mắt Bắc Minh Thần âm trầm lườm Phật Tịch.

"Đúng thế..."

[Ta do ngươi sinh à, sao sai khiến mạnh miệng thế.]

[Ta đâu biết bánh quy nhỏ Hiền phi kia chứ.]

[Sao ngươi không tự đi đi?]

Bắc Minh Thần siết chặt nắm đấm, lửa giận từ lồng ngực dâng lên. Hắn cắn môi, hít sau để làm dịu cơn giận trong lòng.

Phật Tịch thấy thế, lấy lòng nói: "Vương gia, ngài không sợ ta chạy trốn lần nữa à?"
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 54: Sao hắn không đánh gãy chân tỷ



Bắc Minh Thần cảnh cáo nói: "Nàng dám không?"

[Ta dám chứ.]

Nàng mỉm cười, lắc đầu: "Không dám, không dám."

Bắc Minh Thần cười khinh thường, cho dù nàng chạy đến chân trời góc biển, ta c*̃ng có thể bắt nàng lại.

"Rời giường sửa soạn đi, không còn sớm nữa."

Phật Tịch gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Ừm."

Nàng vừa nhúc nhích bỗng nhiên che bụng kêu đau, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Bắc Minh Thần. Chỉ thấy hắn bình tĩnh, vẻ mặt hứng thú nhìn nàng.

[Vương gia chết tiệt, sao không quan tâm đến ta.]

[Hừ, ban đêm ngươi nói gì đó, ban ngày ngươi nói gì đó?]

[Không biết xấu hổ.]

Chưa đợi hắn nổi giận, nàng đã ôm bụng yếu ớt nói: "Vương gia, hôm nay ta không tiện lắm."

Bắc Minh Thần nằm ở đó im lặng nhìn nàng diễn kịch.

[Lúc nên phối hợp diễn với ta thì ngươi lại vờ như không thấy, vậy vở kịch nào sao diễn tiếp được.]

[Độc thoại à?]

Bắc Minh Thần cười lạnh nói: "Cho dù bây giờ nàng chỉ còn một hơi tàn thì bổn vương c*̃ng sẽ sai người nâng nàng đi đến chùa."

[Ngươi hay lắm.]

Phật Tịch tức giận mím môi, muốn vòng qua Bắc Minh Thần đi xuống giường. Vào lúc cuối c*̀ng, nàng đưa đầu gối đ.â.m mạnh vào đùi c*̉a Bắc Minh Thần, còn mạnh miệng nói: "Vương gia, chân ngài cản đường ta."

Bắc Minh Thần không để ý đến nàng, nhắm mắt lại.

[Xem có đụng chết ngươi không.]

Nàng ngồi bên giường, sau khi mang giày vào vội đi đến cửa phòng, mở cửa phòng ra.

Thị vệ cung kính cúi đầu xuống: "Vương phi..."

Bắc Minh Thần nghe giọng c*̉a thị vệ, từ từ mở mắt ra, đáy mắt tỏa ra ánh sáng lung linh. Nàng ngồi dậy, đưa tay sờ chân bị đụng vào.

Phật Tịch giơ hai tay lên duỗi lưng bị mỏi, khẽ ừm, nghênh ngang rời đi.

Vừa đi vào viện c*̉a mình, chỉ thấy vẻ mặt Tòng Tâm và Tòng Huyên vô c*̀ng kích động, không che giấu được nụ cười.

Husky nhìn thấy Phật Tịch, vội nghênh đón, thân thể vây quanh Phật Tịch vài vòng.

Phật Tịch nhìn nó chạy đến choáng váng, tức giận nói: "Đi ra chỗ khác được chưa?"

"Gâu gâu... Sao hắn không đánh gãy chân tỷ?"

Phật Tịch oán hận nhìn sang, chỉ vào Husky: "Ngươi có tin bây giờ ta sẽ đánh gãy chân chó c*̉a ngươi không?"

Husky nhanh chân vội vàng chạy đi.

Tòng Tâm và Tòng Huyên nghe tiếng vội đứng lên, đi về phía Phật Tịch.

"Vương phi, ngươi trở về rồi à?"

"Vương phi, có mệt không?"

Phật Tịch đặt tay lên cổ xoa xoa, lười biếng nói: "Hơi mệt mỏi."

Tối hôm qua đi nhiều đường như thế, lại đùa giỡn với Bắc Minh Thần hồi lâu, hơi mệt mỏi."

Tòng Tâm và Tòng Huyên liếc nhau, cười ngượng ngùng.

Hai người một trái một phải đỡ cánh tay Phật Tịch.

Tòng Tâm nói: "Chờ làm nhiều lần sẽ quen thôi."

Ngay sau đó, Tòng Huyên nói: "Vương gia đang tuổi trẻ tràn đầy sức sống, chắc chắn vương phi đã chịu khổ nhiều."

Phật Tịch như gặp được tri kỷ, liên tục gật đầu, bắt đầu mắng Bắc Minh Thần.

"Đúng thế, tên Bắc Minh Thần kia không hề thương hương tiếc ngọc, còn thô lỗ như vậy. Hắn không hiểu được bốn chữ thương hương tiếc ngọc viết như thế nào. Hơn nữa, còn không để ý đến cảm nhận c*̉a người khác. Người khác không muốn mà hắn còn ép buộc."

Tòng Tâm và Tòng Huyên nhìn nhau, vương phi c*̃ng hơi quá, chuyện này sao lại có thể tùy tiện nói vậy chứ.

Tòng Huyên ngước mắt nhìn vết đỏ trên cổ c*̉a Phật Tịch, trong mắt đầy vẻ không đành lòng.

"Vương phi chịu khổ rồi."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 55: Theo Hiền phi đi chùa



Phật Tịch thở dài một tiếng, chịu khổ c*̃ng không lớn như bình thường. Tòng Tâm và Tòng Huyên đỡ Phật Tịch đi vào trong phòng, hai người bắt đầu trang điểm cho nàng.

Tòng Tâm bắt đầu cài đồ trang sức lên đầu Phật Tịch, chậm rãi nói: "Hôm nay vương phi sẽ đi chùa, nên ăn mặc thanh lịch một chút sẽ tốt hơn."

Phật Tịch gật đầu: "Ngươi nhìn mà làm đi."

"Vâng."

Hồi lâu sau...

Tòng Huyên chỉnh lại đai lưng tua rua bên hông nàng, khẽ nói: "Vương phi, xong rồi."

Phật Tịch gật đầu, nhìn thoáng qua gương đồng, váy áo trắng d.a.o động, tóc búi đơn giản, trên đó chỉ cắm một cây trâm cài tóc. Trông đơn giản hơn hẳn hoa phục trên mạng, khiến cho người ta nhìn đến mức hai mắt tỏa sáng.

"Tốt lắm, buổi tối thưởng thêm đùi gà."

Hai người cười hành lễ: "Tạ vương phi..."

Có đôi khi vương phi nói những lời hai người bọn họ nghe không hiểu được!

Một nha hoàn đi đến, khom lưng cúi đầu cung kính nói: "Vương phi, thị vệ Linh Tiêu đang chờ ở cửa."

Phật Tịch gật đầu, nâng bước đi ra ngoài.

Linh Tiêu khom người hành lễ: "Vương phi, vương gia lệnh cho thuộc hạ đến thúc giục người qua đó."

Phật Tịch hừ lạnh một tiếng: "Sao thế, sợ ta biến thành hồ điệp bay đi à?"

Cái gì?

Linh Tiêu ngẩn người, không biết vương phi học câu này từ đâu?

Y mau chóng hoàn hồn lại, đưa tay về phía trước: "Vương phi, mời qua bên này."

Phật Tịch đi theo sau Linh Tiêu.

Lúc đi đến sảnh, chỉ thấy Bắc Minh Thần và Ninh Nhàn Uyển ngồi một trên một dưới, bản thân tự bưng chén trà c*̉a mình.

[Mới sáng sớm đã có trà xanh rồi.]

Bắc Minh Thần nhìn chén trà trong tay, đây không phải trà xanh mà?

Phật Tịch đi lên ngồi bên phải c*̉a Bắc Minh, giọng nói yêu kiều: "Vương gia, ta đến đây."

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, trong mắt lóe lên ánh sáng. Trong veo thoát tục, đây là câu hắn có thể nghĩ đến.

Ninh Nhàn Uyển đứng lên, hành lễ: "Tỷ tỷ, muội đến phủ Thần vương để đón tỷ, chúng ta c*̀ng nhau theo Hiền phi nương nương đi chùa thôi. Tỷ tỷ lớn lên ở chùa từ nhỏ, đã mấy năm chưa đi. Hôm nay đi, chắc chắn trong lòng c*̉a tỷ tỷ rất vui vẻ."

Phật Tịch cười ha ha.

[Chó lại bắt chuột, xen vào việc c*̉a người khác.]

[Nhân vật làm nền chúng ta hội tụ, ngươi làm nữ chính có việc gì chứ?]

[Ta không có chân à, cần phải có ngươi đến đón.]

Nàng khẽ chớp mắt, bất đắc dĩ nói: "Từ lúc thành thân với vương gia đến nay, ta phải quản lý vương phủ rộng lớn này. Ta c*̃ng muốn đi chùa, nhưng lại không có thời gian."

Sắc mặt c*̉a Ninh Nhàn Uyển không thay đổi: "Vương phủ được tỷ tỷ quản lý ngày càng gọn gàng."

Phật Tịch cười khẩy: "Đương nhiên rồi."

Bắc Minh Thần dở khóc dở cười, nàng thật sự không hề khiêm tốn chút nào.

Phật Tịch đứng lên chỉnh lại váy áo, cố ý để lộ dấu hôn Bắc Minh Thần để lại trên cổ mình.

Sau khi Ninh Nhàn Uyển nhìn thấy, sắc mặt trầm xuống. Song, nàng ta ngại Bắc Minh Thần ở trước mặt nên kìm chế không bùng nổ.

Phật Tịch thấy dáng vẻ nàng ta không vui, tâm trạng vô c*̀ng tốt.

[Ngươi không vui thì ta rất vui vẻ.]

Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần, không biết vô tình hay là cố ý, cất giọng nói yêu kiều động lòng người: "Vương gia, ta đi trước nhé."

Cả người c*̉a Bắc Minh Thần run lên, nữ nhân này sao thế, thái độ như kẻ biến thái vậy.

Sau khi đi ra khỏi sảnh, sắc mặt c*̉a Ninh Nhàn Uyển c*̃ng thay đổi.

Phật Tịch hừ lạnh, đi mấy bước lại xoa eo, đưa tay với Tòng Tâm ở bên cạnh.

Tòng Tâm vội đi lên đỡ Phật Tịch, khẽ nói: "Vương phi cảm thấy mệt mỏi sao?"

Phật Tịch ừ một tiếng: "Rất mệt mỏi..."

Tòng Tâm an ủi: "Ai bảo vương gia sủng ái vương phi như thế chứ."

Giữa lông mày c*̉a Phật Tịch lộ vẻ vui mừng, nha đầu này rất biết nịnh nọt.

Ninh Nhàn Uyển không cam lòng: "Tỷ tỷ, tỷ xác định vương gia thật lòng thích tỷ chứ?"
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 56: Đừng ép, coi chừng ta đánh cô nương đấy



"Vị nữ thí chủ này, có muốn giải xăm không?"

Phật Tịch nghe tiếng, quay người nhìn lại, thấy một nam tử trung niên có vẻ gầy yếu mặc đạo phục, trên người tỏa ra khí thế c*̉a người tu hành.

Sắc mặt c*̉a Phật Tịch không thay đổi gật đầu, đưa thẻ xăm trong tay qua.

"Làm phiền ngài xem thử."

Vị đạo nhân kia nhận thẻ xăm, nhìn thấy hai chữ Đại Cát, trên mặt nở nụ cười, chậm rãi nói.

"Thẻ xăm nữ thí chủ lắc được là thẻ xăm tốt nhất, được Bồ Tát phù hộ, chắc chắn sau này tương lai rộng mở."

Phật Tịch hài lòng mỉm cười, khẽ gật đầu, vận mệnh tốt hay xấu chỉ đơn giản như thế.

"Tạ lời may mắn c*̉a Tạ đại sư."

Tâm trạng c*̉a nàng vui vẻ quay người rời đi.

Nàng buồn chàn đi dạo trong chùa, cầm chặt cỏ đuôi chó trong tay thấy xung quanh vắng lặng, chợt vung váy lên ngòi xổm ở trên bậc thang c*̉a chùa, trong tay cuộn cỏ đuôi chó kia.

"Đúng là Thần vương phi không hề câu nệ tiểu tiết."

Phật Tịch nghe thấy giọng nói, vụt đứng lên xoay người nhìn lại, chỉ thấy Bắc Minh Hoài mặc cẩm y màu trắng, dáng vẻ ôn tồn lễ độ, gương mặt tuấn tú, khí chất ưu nhã.

"Bái kiến thái tử điện hạ." Phật Tịch hành lễ.

Bắc Minh Hoài cười ôn hòa: "Không cần đa lễ."

Phật Tịch ngồi dậy, nhìn xung quanh, khó hiểu nói: "Chỉ có một mình thái tử điện hạ thôi sao?"

Bắc Minh Hoài khẽ gật đầu: "Một tháng trước ta cầu được thẻ xăm, nhưng vẫn chưa giải đoán. Trong lòng ta vẫn luôn lo lắng nên đến đây tìm cao tăng giải xăm."

Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật đầu.

Đúng là tên khờ đáng yêu, cầu một chiếc xăm Hạ Hạ. Sao ngươi không cầu thêm mấy cái, cho dù xui xẻo nhưng vẫn liên tục cầu thì kiểu gì c*̃ng sẽ rớt xuống Lâm muội muội...

Ôi...

Thẻ xăm Thượng Thượng...

Nàng nghĩ đến chuyện gì đó, trong mắt lóe lên ánh sáng cười trên nỗi đau của người khác.

Chắc là cốt truyện đã bắt đầu, xăm Hạ Hạ, xem ra sắp có vở kịch tình tay ba rồi.

Vậy thì gần đây nàng phải đi mua thức ăn, vì tiếp theo thỉnh thoảng nàng sẽ bị cấm túc, thỉnh thoảng bị phạt quỳ, thỉnh thoảng bị phạt không được ăn cơm tối.

Đại thần đấu đá với nhau, vận mệnh con tôm nhỏ c*̉a nàng còn bình yên không?

"Thần vương phi?" Bắc Minh Hoài thấy Phật Tịch nhìn mình chằm chằm, nhưng trong mắt không có vẻ ái mộ mà là xem kịch vui, da đầu c*̉a y tê dại.

Phật Tịch hoàn hồn nở nụ cười sâu xa.

"Ha ha, đột nhiên nghĩ đến một chuyện lo lắng, tạm biệt thái tử điện hạ."

Nàng nói xong, chưa đợi Bắc Minh Hoài nói gì đó đã chạy về phía trước.

Bắc Minh Hoài nghiêng người nhìn bóng lưng Phật Tịch đi xa, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm.

Phật Tịch chạy chậm đến đại điện, gặp nhóm người Hiền phi ở trong đình cười cười nói nói.

Nàng chỉnh lại váy áo, tao nhã đi qua.

"Hiền phi nương nương."

Hiền phi ngoái nhìn, khẽ gật đầu.

Những thiên kim tiểu thư khác đứng dậy hành lễ: "Thần vương phi..."

Phật Tịch c*̃ng khẽ gật đầu, ngồi cạnh Hiền phi, chậm rãi mở miệng: "Đứng lên đi..."

Chúng thiên kim đứng dậy, ngồi xuống lần nữa.

Hiền phi nhấp một hớp nước trà, chậm rãi nói: "Trong kinh đều biết Ninh tiểu thư nổi danh là tài nữ, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, c*̃ng không biết sau này công tử nhà ai được hời đây?"

Ninh Nhàn Uyển thẹn thùng dùng khăn tay che miệng mũi, cười khẽ nhìn thoáng qua Phật Tịch.

"Thần vương phi chỉ múa trên yến hội đã vượt hơn thần nữ, thần nữ không gánh nổi cái danh tài nữ này.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 57: Đừng ép, coi chừng ta đánh cô nương đấy



[Các ngươi nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm đi, nhắc đến ta làm gì?]

[Chẳng lẽ ngươi muốn nghe người khác khen ngợi ngươi, tiện thể chửi bới ta à?]

Nàng cười lạnh mấy tiếng: "Ninh tiểu thư tinh thông cầm kỳ thư họa mọi thứ, còn ta thì giỏi hơn, chiên xào nấu nổ món gì ta c*̃ng ăn được."

[Không chỉ có thế, ta còn sống phóng túng, cái gì c*̃ng biết.]

Bầu không khí trở nên cứng đờ.

Các vị thiên kim tiểu thư muốn cười lại kìm nén không dám cười.

Hiền phi dùng khăn tay che chóp mũi, mỉm cười: "Thần vương phi đúng là hài hước khôi hài."

Sau đó Ninh Nhàn Uyển đáp lời: "Tỷ tỷ lớn lên ở trong chùa từ nhỏ, đương nhiên thú vị hơn hẳn những thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng như chúng ta rồi."

Phật Tịch mím môi, liếc mắt.

[Ngươi nha, đã nói ta là thôn nữ dân dã thì thôi.]

[Thiên kim tiểu thư lớn lên trong khuê phòng thì thế nào, có nhiều hơn ta một cái đầu à?]

"Ta ở trong chùa nhiều năm như thế, ngộ ra được một đạo lý."

Nàng tỏ vẻ thần bí nhìn lướt qua thiên kim tiểu thư đang ngồi, thấy trên mặt bọn họ viết hai chữ tò mò.

"Đó chính là đừng nên có suy nghĩ xấu, vì ngẩng đầu ba thước có thần linh, rất linh đó."

Sắc mặt Ninh Nhàn Uyển thay đổi, sau đó im miệng không nói nữa.

Hiền phi nhìn ra sự khác thường giữ hai người, cất tiếng làm dịu không khí.

"Không còn sớm nữa, ta nên trở về cung rồi."

Đám người đứng dậy hành lễ: "Cung tiễn Hiền phi nương nương."

Sau khi Hiền phi đi, đám người đứng dậy.

Phật Tịch quay người dự định rời đi.

[Thật không biết bảo ta đến chùa là có ý gì?]

Nàng thấy Ninh Nhàn Uyển lại muốn nói, ánh mắt hung ác nắm chặt nắm đ.ấ.m giơ lên trước mặt nàng ta: "Đừng ép, coi chừng ta đánh cô nương."

Ninh Nhàn Uyển ngẩn người, vẻ mặt bối rối.

Phật Tịch hừ một tiếng, cất bước rời đi.

*

Lúc đi qua chỗ rẽ, giọng nói c*̉a nam nhân vang lên.

"Phật Tịch..."

Phật Tịch nghe thấy âm thanh này, nàng nhắm mắt, tim run lên, hồn đã mất đi hơn phân nửa.

[Đúng là giọng c*̉a ác ma.]

Nàng cứng đờ xoay người, cười cứng đờ, cứng đờ phun ra hai chữ: "Vương gia..."

Cả người đều có vẻ cứng đờ.

Bắc Minh Thần cười lạnh, dáng vẻ này là đang sợ hắn à?

Nhìn dáng vẻ ban nãy c*̉a nàng còn tưởng rằng nàng không sợ trời, không sợ đất chứ.

Còn gì mà sống phóng túng, gì c*̃ng biết.

Hay, hay lắm.

Phật Tịch liếc trộm nam nhân trước mặt, thấy hắn rất khó chịu, tỏ vẻ trấn định: "Vương gia, sao ngài lại đến chùa?"

"Ta sợ nàng ở ngoài gây chuyện thị phi, làm bại hoại thanh danh phủ Thần vương."

Khóe miệng Phật Tịch lộ vẻ chế giễu.

[Ha ha.]

[Lấy cớ gì thế, chỉ cần nói ngươi đến vì Ninh Nhàn Uyển là được rồi.]

[Ta sẽ không chế giễu ngươi.]

Bắc Minh Thần xiết chặt nắm đấm, nữ nhân này rất có bản lĩnh, có thể khiến người ta tức chết.

Hắn sợ nàng bị bắt nạt nên đặc biệt đến thăm, nàng thì hay rồi.

"Hừ" Hắn hừ lạnh một tiếng.

[Hừm... Nhân vật phản diện đều dùng lỗ mũi để hả giận, đã cập nhật kiến thức mới.]

Phật Tịch cảm nhận được cơn gió lạnh thổi qua, cả người nàng run lên, thấy mặt Bắc Minh Thần đen đến mức không thể đen hơn.

Nàng vội móc đồ ra khỏi ngực, đi qua đưa cho Bắc Minh Thần.

"Vương gia, đây là đồ ta hái trong chùa đưa cho ngài... Ngài đừng xem thường nó, nó đã hấp thu tinh hoa trời đất, linh khí tháng năm, chắc chắn là vật tốt nhất để hộ thân."

Bắc Minh Thần c*̣p mắt, nhìn... Cỏ đuôi chó trong tay Phật Tịch. Giờ phút này, cỏ đuôi chó được bện thành hình con thỏ, trong rất đáng yêu.

Hắn khẽ ho một tiếng: "Sao bổn vương cần vật ấu trĩ như thế."

Phật Tịch xem thường.

[Các ngươi kẻ tám lạng người nửa cân, còn ghét bỏ nhau.]

Vẻ mặt c*̉a Bắc Minh Thần trở nên âm trầm, giận dữ nhận cỏ đuôi chó.

Phật Tịch nhìn tay đột nhiên trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt.

[Hắn lại sao thế?]

[Sao lại tức giận rồi.]

Bắc Minh Thần nhìn cỏ đuôi chó, chế giễu: "Xem ra trời cao ban cho vuong phi một đôi tay rất khéo léo."

Phật Tịch nghe xong...

[Ta chính là như thế.]

[Ban thưởng bàn tay khéo léo có là gì, nếu ban thì phải ban cho năng lực chứ.]

[Có câu nói rất hay, nếu trời ban cho ta rực rỡ thì nhất định ta còn ngang ngược hơn trời.]

[Câu này rất đúng.]

"Thần vương và Thần vương phi đúng là hòa hợp, hạnh phúc."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 58: Ta muốn đi dạo chơi



[Ta muốn ha ha.]

[Mắt ai mù như vậy.]

Bắc Minh Thần và Phật Tịch nghe tiếng nhìn lại, c*̀ng nhau mở miệng: "Thái tử điện hạ."

Bắc Minh Hoài cười nhạt: "Không cần đa lễ."

[Đúng là không nên đa lễ, ngày nào nhìn thấy người này phải khom người, nhìn người kia phải quỳ xuống, sắp thoát vị đĩa đệm rồi.]

"Hừm..." Bắc Minh Hoài nhìn hình con thỏ được bện từ cỏ đuôi chó trong tay Bắc Minh Thần, cười trêu ghẹo nói: "Thần vương điện hạ c*̃ng thích những thứ đồ chơi nhỏ này à?"

Bắc Minh Thần nắm trong tay, giấu cỏ đuôi chó vào tay áo rộng rãi.

Hắn khẽ ho một tiếng: "Đương nhiên bổn vương không thích những thứ này, nhưng vương phi lại âm thầm đưa cho bổn vương."

Phật Tịch không nỡ nhìn thẳng đành nhắm mắt lại, nàng có thể nói gì chứ.

[Không ngờ hắn ngoài lạnh trong nóng như thế.]

[Được rồi, lãnh đạo nói gì cứ nghe theo là được.]

Nàng nói với Bắc Minh Hoài: "Là thần phụ thích những thứ này, bện xong âm thầm đưa cho vương gia nhà mình."

Bắc Minh Thần nghe mấy chữ "Vương gia nhà mình", tay hơi dừng lại, không hiểu sao dâng lên sự chua xót.

Hắn đã nghe những lời này vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói về mình như thế.

Hắn nghiêng đầu nhìn nữ tử xinh đẹp dưới ánh nắng, có lẽ sau này đường đời còn hi vọng.

Bắc Minh Thần bước lên nắm chặt tay c*̉a Phật Tịch, thấy nàng không giãy dụa thì rất hài lòng, một tay khác xoa đầu nàng.

Nụ cười trên mặt Phật Tịch rực rỡ, trong lòng u ám.

[Ta cảnh cáo ngươi, đừng được nước lấn tới.]

[Ta nổi giận lên ngay cả bản thân ta c*̃ng sợ.]

[Cho ngươi một phút, mau lấy tay ra khỏi đầu ta.]

Khóe miệng c*̉a Bắc Minh Thần co giật, duỗi tay nắm chặt tay Phật Tịch.

Hắn khẽ nói: "Chúng ta trở về đi."

Phật Tịch khẽ gật đầu: "Được..."

Bắc Minh Thần rất hài lòng với thái độ lúc này c*̉a nàng, hắn nhìn Bắc Minh Hoài, giọng điệu vui vẻ: "Thái tử điện hạ, chúng thần rời đi trước."

Bắc Minh Hoài ôn hòa nói: "Cứ tự nhiên..."

Bắc Minh Thần gật đầu, kéo Phật Tịch đi về phía trước.

Bắc Minh Hoài nhìn bóng dáng hai người song song rời đi, trong mắt âm trầm, trên mặt không còn vẻ ôn hòa như ban nãy.

Phật Tịch này là đứa bé kia sao?

Bắc Minh Thần và Phật Tịch vừa đi ra cổng chùa, còn chưa kịp rẽ, chỉ nghe giọng nói nũng nịu c*̉a nữ nhân vang lên.

"Vương gia..."

Phật Tịch nhắm mắt lại.

[Trong lòng có một câu mẹ bà không biết có nên nói ra không.]

[Sao vừa tao nhã lại không bị người khác phát hiện mình tức giận, online đang chờ, rất gấp.]

Bắc Minh Thần dừng bước lại, nhìn Phật Tịch, thấy trên mặt nàng nở nụ cười rực rỡ.

Vì nguyên nhân gì có thể khiến một người trong ngoài khác biệt như thế.

Ninh Nhàn Uyển dịu dàng đi đến trước mặt hai người, nhìn Bắc Minh Thần, giọng điệu dịu dàng: "Vương gia, Uyển Nhi có thể đi xuống núi với ngài không?"

Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần, thấy vẻ mặt c*̉a hắn không thay đổi, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.

[Trắng trợn như vậy à, xem như ta chết rồi sao?]

Nàng hừ lạnh một tiếng, hất tay Bắc Minh Thần ra quay người đi thẳng về phía trước, sau khi đi vài bước trên mặt nở nụ cười.

[Vở kịch này diễn vui thật, ngay cả chính ta c*̃ng tin.]

[Ha ha, lần này Bắc Minh Thần sẽ cảm thấy áy náy với ta chứ?]

[Ta thuận thế xin một kim bài miễn tử.]

[Đúng là ta quá thông minh.]

[Ha.. Ha ha... Khục...]

Phật Tịch hơi nghiêng đầu, liếc trộm nhìn qua thấy hai người vẫn đứng đó.

[Giống chày gỗ vậy, ta đi trước đây.]

[Bái bai hai người.]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 59: Ta muốn đi dạo chơi



Sau đó, nàng đưa tay bịt mũi miệng, co chân chạy về phía trước.

Nếu nhìn từ phía sau, người không biết còn tưởng rằng nàng đang khóc.

Nàng chạy mấy bước phát hiện không chạy nổi nữa, tò mò nhìn xung quanh cảm giác có người đi theo mình, chợt quay đầu nhìn lại.

"Ha ha, vương, vương gia."

Vẻ mặt c*̉a Bắc Minh Thần không cảm xúc, thả lỏng tay ra.

Phật Tịch đứng thẳng người, chỉnh lại y phục, nhìn thoáng qua Ninh Nhàn Uyển đang cắn răng nghiến lợi đứng ở cách đó không xa.

[Chuyện này khiến ta vừa mừng lại lo.]

[Bắc Minh Thần vứt bỏ bạch nguyệt quang đi tìm nhân vật làm nền này, rất thú vị.]

Bắc Minh Thần khẽ búng lên trán nàng, nắm chặt tay nàng. Hắn thấy Phật Tịch không có ý muốn đi, nói: "Đi nhanh lên."

Phật Tịch vội vàng đi theo phía sau, nhìn bàn tay đang tay nắm tay, lại nhìn bóng lưng cao lớn c*̉a Bắc Minh Thần, không hiểu sao trong lòng dâng lên sự thỏa mãn, cảm thấy vô c*̀ng yên tâm.

[Không tệ, không tệ.]

[Có cảm giác kia.]

Bắc Minh Thần không hiểu nàng nói gì, kéo nàng đến chỗ xe ngựa.

Linh Tiêu vội đặt ghế nhỏ xuống: "Vương phi, người chậm một chút."

Hai người ngồi lên xe ngựa, Bắc Minh Thần đặt tay lên đầu gối, nhắm mắt dưỡng thần.

Phật Tịch liếc nhìn, c*̣p mắt suy nghĩ.

[Ta nên tìm cớ gì để rời đi đây?]

Mi mắt c*̉a Bắc Minh Thần khẽ giật, rời đi? Nàng lại muốn chạy trốn à?

Trong xe ngựa vô c*̀ng yên tĩnh.

Hồi lâu sau, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng phố xá ồn ào.

Phật Tịch biết mình đã về thành, nghiêng người vén rèm cửa sổ lên nhìn xem. Sau đó, nàng liếc nhìn Bắc Minh Thần, đưa tay chạm chóp mũi, có vẻ chột dạ.

"Vương gia, chúng ta vào thành rồi."

Bắc Minh Thần mở mắt ra, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt.

Vừa vào thành mà nàng đã muốn tìm cơ hội chạy trốn à?

Phật Tịch đối diện với ánh mắt khiếp người kia, nuốt nước bọt một cái.

[Cảm giác như hắn có thể nhìn thấu lòng người vậy.]

[Nếu như ở thế giới huyền huyễn, ta hoài nghi hắn có Độc Tâm Thuật.]

Bắc Minh Thần nghe thấy câu nói này, trong lòng run lên, sau đó kìm nén cơn giận trong lòng. Nếu như bị Phật Tịch phát hiện hắn có thể nghe thấy tiếng lòng c*̉a nàng, vậy với tính cách diễn sâu c*̉a nàng không biết chừng sẽ diễn tiết mục máu chó gì đó.

Hắn dời mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, tiếp tục nhắm mắt.

Phật Tịch sốt ruột.

[Nếu đi tiếp sẽ về phủ mất.]

"Vương gia, hôm nay trên đường vô c*̀ng náo nhiệt, ta muốn đi dạo chơi."

Bắc Minh Thần mở to mắt, bình tĩnh nói: "Có gì để đi dạo chứ?"

Phật Tịch ngoác mồm ra.

[Lại khiến ta không phản bác được.]

Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, nhìn bên ngoài nói: "Dừng lại..."

Linh Tiêu tay mắt lanh lẹ, vội giữ chặt ngựa.

Trên mặt Phật Tịch hiện lên vẻ vui mừng, vội nói: "Tạ ơn vương gia."

Nàng quay người xuống xe ngựa, vừa đứng vững, chỉ thấy Bắc Minh Thần c*̃ng xuống xe ngựa.

Phật Tịch nhíu mày, khó hiểu: "Vương gia, sao ngài c*̃ng xuống thế?"

Bắc Minh Thần chỉnh lại cẩm y, ung dung nói: "Không phải muốn đi dạo phố à, bổn vương c*̃ng đang rảnh rỗi nên đi c*̀ng nàng."

Phật Tịch mở to mắt, bờ môi mấp máy nhưng không nói gì cả, trái lại nở nụ cười khổ.

"Vậy thì làm phiền vương gia quá."

"Không phiền..."

Phật Tịch cười khổ.

"Cả ngày vương gia làm trăm công ngàn việc, chuyện nhỏ nhặt như dạo phố này nên để ta làm thôi."

Nàng nói xong vờ muốn đi vào chợ.

"Vương gia muốn mua gì? Ta mang về cho ngài."
 
Back
Top Bottom