Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 40: Bò lỗ chó chuồn ra khỏi phủ Thần vương



"Nàng đang làm gì thế?"

Phật Tịch nghe thấy giọng nói này đột nhiên giật mình, vội đứng lên cúi đầu cung kính đứng ở một bên: "Vương, vương gia."

Ánh mắt Bắc Minh Thần âm trầm nhìn về phía Phật Tịch, khẽ ừ một tiếng.

Phật Tịch khó hiểu: "Vương gia, đã rất muộn rồi, sao ngài lại đến chỗ của ta?"

Bắc Minh Thần dời mắt, nâng bước đi vào nhà.

"Bổn vương đến chỗ vương phi còn cần lý do à?"

[Nói hay lắm, rất có lý lẽ.]

Phật Tịch đành phải cười hùa, đi theo sau Bắc Minh Thần, thấy hắn ngồi xuống vội rót một chén nước đưa qua.

"Vương gia, mời uống trà."

Bắc Minh Thần đưa tay nhận chén trà, chạm đến ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của nàng, cảm giác mềm mại khiến hắn không muốn rời.

Phật Tịch không hiểu rõ lắm, thấy hắn nhận chén trà, nàng thả lỏng tay ra.

Bắc Minh Thần hơi ngẩn người, vội đặt chén trà xuống, nhìn Phật Tịch một lúc sau đó nhíu mày: "Sao ăn mặc mỏng như vậy, những hạ nhân kia ăn xén à."

Phật Tịch cúi đầu nhìn y phục mình đang mặc, liên tục lắc đầu: "Không có, không có, chẳng phải bây giờ là buổi tối à, mặc đơn giản dễ hành động. À không, ngủ ngon hơn, ngủ ngon hơn, ha ha."

Phật Tịch chớp mắt, lấy lòng nói: "Vương gia, những hạ nhân kia rất tốt, nếu xảy ra chuyện gì, ngài đừng trách phạt bọn họ."

Bắc Minh Thần nhíu mày, hắn có cảm giác chỗ nào kỳ lạ lắm.

Hôm nay, Phật Tịch vô cùng kỳ lạ, hắn im lặng muốn nghe tiếng lòng của nàng, xem cuối cùng nàng muốn làm gì?

[Chỉ nói sai mà thôi, chắc Bắc Minh Thần không suy nghĩ nhiều đâu nhỉ?]

[Nhìn dáng vẻ của hắn giống như đang hoài nghi.]

[Vậy phải làm sao đây?]

[Chẳng lẽ mọi chuyện đều phí công sao?]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, chỉ nghĩ Phật Tịch sợ tâm trạng của hắn lại thay đổi nên không quá để ý. Hắn nâng chung trà lên nhấp một hớp trà: "Sao không dùng bữa tối?"

Phật Tịch cười xòa: "Giảm béo, giảm béo ha ha."

[Ăn nhiều bụng to ra.]

[Béo lên sao chui ra được?]

Bắc Minh Thần đặt chén trà xuống lướt nhìn qua Phật Tịch, nàng gầy như thế còn sợ mập không thể ra ngoài à?

Hắn vừa nghĩ đến chuyện mình đi chiến trường hai năm, một mình Phật Tịch ở trong phủ Thần vương này nhất định đã chịu rất nhiều khổ sở, áy náy nói: "Mấy hôm nay ấm ức cho nàng rồi."

Đáy mắt Phật Tịch lóe lên vẻ kinh ngạc, hoảng sợ quay đầu nhìn lại, nhìn ánh mắt chân thành của Bắc Minh Thần, chột dạ cúi thấp đầu xuống.

[Hắn trúng gió gì thế?]

"Những chuyện nàng làm vì bổn vương, bổn vương biết rõ, cũng rất hài lòng."

Phật Tịch mờ mịt.

[Cái gì?]

[Ta đã làm gì rồi?]

Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, thị vệ gác cổng đã nói cho hắn biết Phật Tịch vì hắn mà đã giải tán hết đám thú cưng kia.

"Nàng thích những con thú cưng kia như thế thì có thể tiếp tục nuôi. Ngày mai bổn vương sai người tìm tất cả bọn chúng trở về."

Phật Tịch chột dạ, , mặc cho Bắc Minh Thần nắm chặt tay mình.

[Chẳng lẽ thị vệ kia đã nói hết những lời ta nói với nói với Bắc Minh Thần rồi à?]

[Xem ra Bắc Minh Thần tin là thật.]

[Đột nhiên trong lòng cảm thấy áy náy.]

Bắc Minh Thần nghĩ rằng Phật Tịch áy náy vì những sủng vật kia, hắn nhéo bàn tay mềm mại không xương của nàng.

Bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Hồi lâu sau, Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần không có ý muốn đi, mở miệng nhắc nhở: "Vương gia, đã muộn rồi."

Bắc Minh Thần khẽ đáp lời.

[Ngươi đứng dậy đi.]

[Nếu ngươi không đi thì ta buồn ngủ mất.]

[Có lẽ con ch.ó đang sốt ruột chạy quanh tại chỗ rồi.]

Bắc Minh Thần thấy Phật Tịch ngây thơ vô tri cũng không ép buộc. Hắn đứng lên nói với Phật Tịch: "Chúng ta còn nhiều thời gian."

Phật Tịch mờ mịt.

[Cái gì?]

[Tên này có ý gì?]

"Đi nghỉ sớm đi." Bắc Minh Thần nói xong cất bước ra khỏi biệt viện.

Phật Tịch xua tan sự khó hiểu trong đầu, nhanh chóng đóng cửa biệt viện, chạy vào trong phòng dùng bút lông viết vài chữ to: Ngài xem như ta c.h.ế.t đi.

Sau đó, nàng lấy bao y phục đã gói sẵn đeo lên lưng chạy ra khỏi phòng.

Những động vật còn lại đào lỗ chó trong góc, Phật Tịch nằm rạp trên mặt đất chật vật bò từ lỗ chó ra ngoài, đứng lên phủi đất trên người.

Nàng nhìn lỗ chó nho nhỏ kia, cảm thấy may mắn khi không ăn cơm tối, không thì không chui ra được rồi.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 41: Rõ ràng là Phật Tịch chạy trốn, ngài nên đánh gãy chân nàng mới đúng



Phật Tịch đưa hai tay ra, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm. Nàng hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười xán lạn, chép miệng.

[Chỉ cách nhau một bức tường, nhưng không khí bên ngoài tường lại tươi mát như thế.]

[Hú hú, ta tự do rồi.]

[Từ đây trời cao mặc chim bay, đất rộng mặc ta điên cuồng.]

[A ha ha...]

Nàng phát hiện mình hơi ngông cuồng, khẽ mấp máy môi, lén nhìn xung quanh, thúc giục những động vật còn lại: "Nhanh một chút, các ngươi nhanh lên."

Husky đi cuối cùng, lúc chui được một nửa, thân chó bị kẹp lại, ngẩn người một lúc. Sau đó, nó dùng chân sau bới mấy lần, phát hiện mặt đất trượt. Ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm Phật Tịch ở phía trước hóng chuyện, cười trên nỗi đau của người khác.

"Gâu gâu... Không có mắt nhìn gì cả, mau đến đây phụ một tay đi."

Phật Tịch khoanh tay trước ngực, liếc mắt, nâng bước đi về phía trước: "Bảo ngươi ăn ít một chút mà ngươi không nghe. Nếu không phải chuyện quá khẩn cấp, với biểu hiện tối hôm qua của ngươi thì sẽ không có đãi ngộ này."

Nàng đưa tay túm chân trước của Husky, chỉ nghe tiếng 'Ầm ầm' vang lên...

Nàng vội thả tay ra, im lặng nghe xem tiếng gì.

[Dường như cửa lớn bị ai đó đá văng.]

[Sắp bị phát hiện à?]

[Mau chuồn lẹ thôi.]

Nàng đứng lên, khiêng túi y phục vờ chạy về phía trước.

"Ta đi trước, tự ngươi bảo trọng nhé. Bái bai..."

"Gâu gâu... Tỷ trở về, trở về đi."

Husky cố gắng cào móng trước, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Phật Tịch chuồn mất.

Nó nhìn bóng dáng có vẻ vui vẻ, thỉnh thoảng còn nhún nhảy, bây giờ nó có quyền hoài nghi mọi chuyện do Phật Tịch tính toán vì để vứt bỏ nó

Nó cảm giác có người kéo chân sau, nhắm mắt tuyệt vọng, miệng khẽ ư hử vài tiếng.

"Gâu gâu gâu... Tình cảm chị em của nó với Phật Tịch như hoa nhựa, đúng là khiến quỷ thần rơi lệ."

"Vương gia, con ch.ó này không phải đã c.h.ế.t rồi chứ?" Linh Tiêu kéo Husky ra, vừa lùi vừa kéo mấy lần nhưng Husky không nhúc nhích.

Husky: Chết tâm rồi, thân còn quan trọng sao?

"Vậy thì g.i.ế.c làm thịt chó đi."

Husky nghe giọng điệu ngang ngược lạnh lùng này, cả người run lên, chậm rãi mở mắt chó, trong mắt đều là vẻ vô tội đáng thương.

Nó nhìn Bắc Minh Thần, giờ phút này giống như từ địa ngục trở về, cả người tỏa ra sự c.h.ế.t chóc, sắc mặt âm trầm dọa người, trong đôi mắt để lộ sự khát máu.

Ánh mắt này khiến Husky cảm nhận được sự e ngại nặng nề, thân thể nó khẽ run, muốn chạy nhưng lại không thể động đậy.

"Gâu... Ta giống như ngài, đều bị nữ nhân cặn bã kia vứt bỏ."

Linh Phong chạy lên lên trước, khom người, giọng nói sợ hãi run rẩy: "Vương gia, không tìm được vương phi."

Ánh mắt của Bắc Minh Thần lạnh lẽo thấu xương: "Tất cả mọi người ra ngoài tìm, nếu hừng đông vẫn chưa tìm được, các ngươi hãy dùng cái c.h.ế.t tạ tội. Linh Phong nhắm mắt, cung kính hành lễ: "Vâng…"

Lúc quay người liếc mắt nhìn Linh Tiêu.

Haiz, vương phi kia đúng là xui xẻo, đang yên lành sao lại nghĩ quẩn, lần này tìm về sợ rằng phải chịu khổ.

Bắc Minh Thần từng bước từng bước bước đến cạnh Husky, ngồi xuống, nhìn Husky bị dọa sợ, lấy một cây chủy thủ lóe lên ánh sáng sắc bén ra.

"Chắc là ngươi biết nàng đi đâu chứ?"

Husky nhìn thanh chủy thủ kia, trong lòng vô cùng sợ.

"Gâu gâu... Ta biết, ta biết."

"Gâu gâu... Ngoài thành, Phật Tịch có một tòa nhà ở ngoài thành."

"Gâu gâu... Chó vô tội, đừng g.i.ế.c chó."

Bắc Minh Thần nhíu mày, hắn không biết con ch.ó này đang nói gì, đứng lên nhìn về phía Linh Tiêu.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 42: Rõ ràng là Phật Tịch chạy trốn, ngài nên đánh gãy chân nàng mới đúng



Linh Tiêu nuốt nước miếng một cái, y cũng không biết con ch.ó này nói gì. Bỗng nhiên đầu y nhảy số, vỗ thân thể chó: "Ngươi biết nơi đó không?"

Husky ngồi dậy, nhanh chóng chạy vào gian phòng ngậm tờ giấy kia vào miệng lại chạy ra ngoài.

Phật Tịch nói, trên tờ giấy này viết nàng lấy lòng Bắc Minh Thần. Bây giờ đưa tờ giấy này cho Bắc Minh Thần, biết đâu được hắn vui vẻ, vậy thì có thể bảo vệ mạng chó của nó.

Bắc Minh Thần ghét bỏ cầm tờ giấy trong miệng Husky, ngước mắt nhìn tờ giấy. Sau khi hắn thấy rõ nội dung, sắc mặt đen như muốn dọa người, trong đôi mắt ưng lộ vẻ tức giận.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngài xem như ta đã c.h.ế.t đi."

Hắn nghĩ đến buổi sáng Phật Tịch hỏi hắn, trong phút chốc đã hiểu ra, nữ nhân c.h.ế.t tiệt này lại dám lừa hắn.

Hắn vò tờ giấy kia thành một cục, nắm chặt trong tay, hung ác nham hiểm nhìn Husky. Con chó này đưa tờ giấy cho hắn, chẳng lẽ muốn gây hấn với hắn?

Hắn nghĩ đến lời Phật Tịch nói buổi tối, kìm nén sát ý trong lòng, giọng nói lạnh như băng.

"Xem ra ngươi và nàng thật sự là chủ tớ tình thâm, vậy bổn vương sẽ giữ ngươi lại, chờ tìm được nàng sẽ đánh gãy chân chó của ngươi."

Husky trừng mắt chó, sao việc này khác hẳn suy nghĩ của nó. Nó làm sai chuyện gì, dựa vào cái gì mà muốn đánh gãy chân nó.

"Gâu gâu... Rõ ràng là Phật Tịch chạy trốn, ngài nên đánh gãy chân nàng mới đúng."

Bắc Minh Thần tưởng Husky đang gây hấn với mình, vung d.a.o găm trong tay lên định c*m v** chân Husky.

Bỗng nhiên hắn quay người rời đi, lúc gần đi để lại một câu nói lạnh lùng tàn nhẫn: "Không tìm thấy vương phi thì toàn bộ các ngươi chôn cùng!"

Sau đó, hắn biến mất trong tầm mắt của đám người.

"Hơ!"

Đám người nhìn thấy bóng lưng Bắc Minh Thần biến mất đều thở ra một hơi nhẹ nhõm. Vừa rồi trong giây phút đó, suýt chút nữa bọn họ đã tè ra quần.

Linh Tiêu xoa mồ hôi trên trán, quay người nhìn về phía Husky, phát hiện cả người nó run rẩy, thoi thóp nằm rạp trên mặt đất th* d*c.

"Mi không sao chứ?"

Husky ngẩng đầu lên, hốc mắt ươn ướt, đôi mắt ngập nước mạnh mẽ không cho nước mắt rơi xuống.

Chó khổ nhưng chó không nói.

Linh Tiêu an ủi Husky một phen, sau đó tìm một sợi dây thừng dắt nó.

"Dẫn đường đi..."

Husky hoài nghi chó sinh đi thẳng về phía trước.

*

Phật Tịch đi một lèo thật xa, gặp tuần tra tuần tra vội vàng tránh né.

Trong lòng thầm cảm thấy may mắn, may mà nàng trốn nhanh, không thì thảm rồi. Cũng không biết giờ phút này Husky ra sao rồi.

Nàng chạy đến rừng cây dừng bước lại, vỗ n.g.ự.c th* d*c, quay đầu nhìn lại.

Bắc Minh Thần sẽ không g.i.ế.c chó chứ?

Nàng lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ không hay, chắc là không đâu.

Hửm?

Giờ phút này nàng cũng không chắc.

Nàng suy đi nghĩ lại quyết định trở về nhìn xem, lén đi đến cửa thành.

Thật xa chỉ thấy Husky dẫn theo đám người Bắc Minh Thần trùng trùng điệp điệp đi ra cửa thành.

Phật Tịch mở to hai mắt.

[Con chó này.]

[Phản đồ, chó săn, gió chiều nào theo chiều đó, không có nghĩa khí...]

Phật Tịch trốn ở trong góc, trong lòng thầm mắng, sợ bị phát hiện xoay người cúi đầu, thận trọng đi thẳng về phía trước.

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, vội quay đầu nhìn xung quanh. Trong đêm yên tĩnh, rừng cây bên cạnh có vẻ vô cùng âm trầm, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót, chỉ còn tiếng gió thổi lá cây sàn sạt vang lên.

Bắc Minh Thần nhíu mày, nghi ngờ, nàng núp ở đâu?

Linh Tiêu đổi ngựa, thúc đẩy con ngựa chạy đến cạnh Bắc Minh Thần, thuận theo ánh mắt hắn nhìn xung quanh.

"Vương gia?"

Bắc Minh Thần xuống ngựa, đi về phía rừng cây kia.

"Tìm trong rừng cây."

Ánh mắt của hắn càng lúc càng cố chấp, chờ hắn bắt được nữ nhân kia nhất định phải khiến nàng đẹp mặt.

Linh Tiêu nhận lệnh: "Vâng..."

Phật Tịch đi một đoạn đường, quay đầu nhìn một cái thấy Bắc Minh Thần đuổi theo, vội vàng chạy về phía trước.

[Ơ đệch, sao hắn biết ta ở đây?]

[Không thể để hắn tìm được.]

[Không thể đi đến tòa nhà kia, xem ra chỉ có thể đi...]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 43: Nàng và... Chó... Cãi nhau?



Ngàn cân treo sợi tóc, Bắc Minh Thần trượt chân, suýt chút nữa đã rơi vào hố người khác đào. Hắn vội đứng vững, lúc tập trung nghe tiếng lòng thì không còn nghe thấy bất kỳ tiếng vang nào nữa.

"Chết tiệt." Bắc Minh Thần tức giận quát, giơ nắm đ.ấ.m lên đ.ấ.m vào thân cây trước mặt. Thân cây bị chấn động, vài lá cây rớt xuống.

"Vương gia." Linh Tiêu nghe thấy tiếng động lớn, vội chạy lên trước xem xét, nhìn thấy trên mu bàn tay của Bắc Minh Thần chảy m.á.u tươi.

"Vương gia, thuộc hạ băng bó vết thương cho ngài trước."

Bắc Minh Thần rút tay lại, con ngươi âm trầm nhìn thẳng phía trước.

"Tiếp tục tìm..."

Linh Tiêu cúi đầu: "Vâng..."

Sau đó lôi kéo Husky đi mấy bước, nói gì nó cũng không đi vào, lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm.

"Gâu gâu... Chó không muốn đi, chó mệt mỏi quá."

Linh Tiêu kéo mấy lần nhưng con ch.ó vẫn đứng yên đó, y bất đắc dĩ nhìn về phía Bắc Minh Thần.

"Vương gia, dường như con ch.ó này mệt rồi."

Bắc Minh Thần quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn con ch.ó nằm rạp trên mặt đất. Nếu không phải Phật Tịch để ý đến nó thì hắn đã c.h.é.m c.h.ế.t nó từ lâu rồi.

Hắn nhìn xung quanh, không có gì khác lạ, hồi lâu sau cũng không nghe thấy tiếng lòng, chắc là Phật Tịch không ở gần đây.

"Cột lên cây đi."

Linh Tiêu nhanh chóng cột con ch.ó lên cành cây, còn thắt nút, vỗ thân chó: "Ngoan ngoãn đợi đi, chúng ta đi tìm vương phi."

Husky bị trói lên tàng cây, nhìn đám người càng chạy càng xa, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng. Nó lại nhìn xung quanh, bị dọa đến mức lông chó dựng đứng.

Đột nhiên, thân nó bị người ta vỗ một cái. Nó trừng mắt chó, muốn kêu thành tiếng.

"Đừng lên tiếng..."

Husky nghe thấy giọng nói này, trong phút chốc sự sợ hãi trong lòng tan biến, thay vào đó là cảm động đến mức rơi nước mắt.

"Gâu gâu... Ta biết mà, ta biết tỷ sẽ không vứt bỏ ta."

Phật Tịch cởi dây thừng, hừ lạnh một tiếng: "Đừng hiểu lầm, ta sợ ngươi bán đứng ta."

Sau khi gỡ nửa ngày mới phát hiện dây thừng thắt nút chết, gỡ thế nào cũng không được, bất đắc dĩ chỉ có thể gỡ dây thừng trên cổ Husky.

"Sao chặt như thế?"

"Gâu gâu... Nhẹ chút, nhẹ chút."

Phật Tịch đánh lên đầu chó, tiếp tục gỡ dây thừng, chậm rãi dịch chuyển mở rộng sợi dây kia.

"Thử xem có ra được không."

Husky chui đầu ra, mắt và mũi đều nhét chung một chỗ.

"Cố lên, sắp ra rồi. Nhanh lên...."

"Gâu... Cái mũi..."

Phật Tịch dùng sức kéo, như muốn tách đầu chó ra. Nàng ném dây thừng trong tay, nhạy cảm nhìn xung quanh, vội vàng chạy về phía trước.

Một cơn gió thổi qua, Husky bị dọa vội đi theo phía sau Phật Tịch.

Một người một chó âm thầm đi đến cửa sau của Linh Tịch Các. Phật Tịch gõ cửa một cái, mặt áp lên khe cửa.

"Thi Châu..."

Chân trước của Husky cũng chạm lên cửa, đập mấy lần: "Gâu gâu... Thí chủ..."

Phật Tịch xem thường cúi đầu nhìn nó.

Bỗng chốc, Husky rụt móng vuốt lại, cúi đầu ngoan ngoãn đứng ngẩn người ở một bên.

Phật Tịch dời mắt, lại gõ cửa mấy lần: "Thi Châu, Thi mẫu."

"Gâu gâu gâu... Thí chủ, sư mẫu, sư phụ."

Phật Tịch rời khỏi cửa, hai tay chống nạnh nhìn con ch.ó trước mắt. Nàng kìm nén kích động muốn đạp nó, khí thế hùng hổ cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi qua..."

Giờ phút này, Husky bị gương mặt của Phật Tịch làm giật nảy mình, dời bước lùi ra phía sau.

"Ngươi đừng lui, hôm nay phải gõ cửa này mở ra cho ta." Phật Tịch tức giận trừng mắt, dáng vẻ lúc nào cũng có thể bùng nổ. "Ta nói cho ngươi biết, ta nhịn ngươi không phải ngày một ngày hai."

"Gâu gâu... Ta thích cách tỷ xem thường ta, lại không nỡ g.i.ế.c ta."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 44: Nàng và... Chó... Cãi nhau?



Phật Tịch đi lên hai bước, Husky lùi lại hai bước.

Phật Tịch chỉ vào Husky: "Nếu ngươi dám lùi lại một bước nữa, có tin ta sẽ đánh c.h.ế.t ngươi không."

"Gâu gâu... Không tin." Husky kiên trì đáp lại.

"Ngươi..." Phật Tịch nghẹn lời trong cổ họng, không thể nói ra, sượng mặt suýt chút nữa đã bị mình làm nghẹn. Nàng khẽ ho một tiếng: "Ngươi có tin ta sẽ đánh c.h.ế.t ngươi ngay không."

"Gâu... Tỷ dám?" Husky cũng tức giận, khí thế hung hăng đối mặt với Phật Tịch.

"Ngươi..." Phật Tịch tức giận quát.

Hai người như hai con gà chọi, nhìn đối phương với vẻ oán hận, không ai nhường ai.

"Ngươi..." Phật Tịch chỉ vào Husky, nghiến răng nghiến lợi: "Hay lắm, xem như ngươi trâu bò, cứ chờ xem."

"Gâu... Hừ hừ." Con chó dương dương đắc ý nhìn Phật Tịch.

Phật Tịch trợn mắt nhìn Husky, quay người nhặt một hòn đá ném về phía nó.

Husky bay thân chó lên, tránh thoát hòn đá kia, cao ngạo ngẩng đầu lên: "Gâu gâu... Hoàn mỹ..."

Phật Tịch vô cùng tức giận, ném túi y phục trên người, co cẳng đuổi theo Husky.

Nàng vừa chạy vừa tức giận chửi rủa: "Chó chết, cái tên khốn nhà ngươi, có gan thì dừng lại, xem hôm nay ta g.i.ế.c ngươi thế nào."

"Gâu gâu... Ta không phải người, có gan hay không có gan cũng như thế." Husky khí thế đáp trả, vừa chạy vừa kêu gào.

"Hừ... Ta liều mạng với ngươi." Phật Tịch hét lớn.

"Gâu gâu... Người tốt không đấu với cho."

Phật Tịch và Husky đuổi nhau ở ngoài tường, thân thể Husky lay động khiêu khích, mà Phật Tịch lại th* d*c.

Sau khi chạy mấy vòng, Husky ngừng lại th* d*c, nhìn Phật Tịch mồ hôi nhễ nhại.

"Gâu gâu... Đúng là bà cô này không phải đối thủ của bổn chó."

Phật Tịch chỉ vào Husky, khóe mắt nhìn thấy Thi Châu đang trợn mắt hốc mồm ở cửa, vội thả tay xuống.

Giọng của Thi Châu có vẻ hoài nghi: "Tịch tỷ, tỷ và chó... Cãi nhau à?"

Phật Tịch mỉm cười, lau mồ hôi trên trán, đi qua nhặt túi y phục trên đất, khẽ nói: "Sao có thể chứ, không phải trời càng lúc càng lạnh à, ta chuẩn bị g.i.ế.c nó hầm thịt chó ăn."

"Gâu gâu... Tịch tỷ, chó sai rồi, chó biết sai thật rồi."

Phật Tịch ngoái nhìn, lặng lẽ dời mắt đi.

Husky trừng mắt chó nhìn.

Phật Tịch chào hỏi Thi Châu sau đó đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Thi Châu chỉ vào cửa, khó hiểu: "Tịch tỷ, con ch.ó kia chưa đi vào, ban đêm không bị c.h.ế.t cóng chứ?"

Husky vội vàng chạy đến trước cửa, dùng móng vuốt đập cửa, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

"Gâu gâu... Tịch tỷ, chó sai rồi, chó biết sai thật rồi."

Phật Tịch hừ lạnh một tiếng, không cho nó một bài học thì nó không biết mạng mình do ai quản.

"Chết rét thì có thể ăn thịt đông."

Sau đó, nàng không quan tâm đến Husky đang cầu xin, cầm theo túi y phục đi qua ngồi xuống.

Thi Châu nhìn cửa lớn đóng chặt với ánh mắt thương hại, quay người đi.

"Tịch tỷ, muộn như thế rồi sao tỷ còn đến?"

Phật Tịch đưa tay rót một chén nước, nhấp một miếng: "Rời nhà trốn đi."

Thi Châu ngẩn người, tiếp tục hỏi: "Rời nhà trốn đi? Vậy Thần vương..."

Phật Tịch để tách xuống, nhìn xung quanh.

"Không nói những chuyện này nữa, có gì ăn không?"

Cả ngày hôm nay, nàng thấp thỏm lo âu nên chưa ăn cơm. Ban nãy lại chạy theo con ch.ó ngốc kia nửa ngày, bây giờ bụng đã đói reo vang.

Thi Châu gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói: "Chắc là không có, muội đi nhà bếp xem thử."

Phật Tịch nhìn bóng dáng Thi Châu chạy đi, đưa tay sờ bụng, bất chợt nhìn thấy gà vịt nghênh ngang đi qua.

Gà vịt thịt cá...

Phật Tịch mím môi.

Gà vịt nhìn nhau, lui lại.

"Cạc cạc... Dẹp sắc mặt vô cùng hèn mọn của ngươi đi."

Phật Tịch lau miệng, nước bọt sắp chảy ra.

Nàng chậm rãi đứng lên: "Lúc ta không đói, ta ăn gì các ngươi ăn cái đó. Bây giờ ta đói..."

Nàng cười xấu xa: "Nên sẽ ăn các ngươi."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 45: Bị bắt về



Gà vịt cạc cạc kêu lên, xoay người chạy đi.

"Cạc cạc cạc... Mau cứu mạng vịt."

Phật Tịch đuổi theo mấy bước rồi ngừng lại, trên mặt nở nụ cười.

[Hôm nay tâm trạng tốt, nên giao lưu gia tăng tình cảm với những con vật này.]

Thi Châu cầm hai chiếc màn thầu, chạy vội đến đưa cho Phật Tịch.

"Tịch tỷ, chỉ có màn thầu thôi."

Phật Tịch đưa tay cầm lấy: "Có ăn là được."

Hai người đi qua ngồi xuống, thỉnh thoảng Thi Châu nhìn về phía Phật Tịch, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Phật Tịch cắn màn thầu, mở to mắt: "Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."

Thi Châu không do dự nữa, mở miệng nói: "Tỷ đã trốn khỏi phủ Thần vương, vậy sau này tỷ có dự định gì, ở lại Linh Tịch Các à?"

Phật Tịch uống một hớp nước, lại cắn màn thầu, suy tư nói: "Thiên hạ rộng lớn, luôn có chỗ cho ta dung thân. Song, tạm thời ta cứ trốn tránh trước sẽ tốt hơn, dù sao Thần vương đã tìm kiếm, nhất định phải chuẩn bị thật tốt."

Thi Châu gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

"Vậy mấy hôm nay Tịch tỷ ở Linh Tịch Các các đi, người bình thường sẽ không biết tỷ đường đường là Thần vương phi lại có liên quan đến tổ chức tình báo."

Phật Tịch nhai màn thầu, gật đầu.

[Chờ khi tránh khỏi khoảng thời gian nguy hiểm này, ta sẽ bay khắp thiên hạ.]

Cắn một miếng màn thầu uống một hớp nước, chờ sau khi ăn hết màn thầu trong tay, nàng đứng lên đi về phòng của mình.

"Thi Châu, cho con ch.ó ngốc kia vào đi."

Thi Châu đáp lời, bước nhanh đi mở cửa sau, đập vào mắt là bóng dáng tràn ngập vẻ tàn bạo, sắc mặt âm trầm của nam nhân.

Đôi mắt của Bắc Minh Thần đầy tơ m.á.u nhìn chằm chằm Thi Châu trước mắt. Hắn không ngờ, vương phi của mình lại có liên quan đến Linh Tịch Các.

Nếu như không buộc dây vào con ch.ó này, hắn thật sự không thể tìm được nàng.

Thi Châu ngây người tại chỗ, nhìn Bắc Minh Thần, trong đầu hiện ra cảnh tượng m.á.u tanh. Sao hắn lại có thể tìm đến đây?

Nàng tỏ vẻ bình tĩnh: "Đã muộn như thế, không biết Thần vương điện hạ đến Linh Tịch Các có chuyện gì?"

Ánh mắt của Bắc Minh Thần lóe lên vẻ sắc bén, liếc nhìn trên người Thi Châu mấy lần, nhìn vào trong nhà, nhấc chân muốn đi vào.

"Đến tìm vương phi của bổn vương."

Thi Châu nghe xong, sắc mặt khẽ thay đổi nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, đi lên chặn đường Bắc Minh Thần.

"Thần vương điện hạ tìm nhầm chỗ rồi, sao vương phi của ngài lại xuất hiện ở Linh Tịch Các được."

Đáy mắt Bắc Minh Thần hiện lên vẻ tàn nhẫn, cảnh cáo nói: "Ngươi chắc chắn?"

Ngoài mặt Thi Châu vẫn bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ manh mối nào nhưng thực ra trong lòng hoảng loạn."

"Dân nữ chắc..."

Thi Châu còn chưa nói xong, bên tai đã vang lên tiếng Phật Tịch hỏi: "Thi Châu, không thấy con ch.ó ngốc kia à?"

Bắc Minh Thần nghe thấy giọng nói quen thuộc này, hắn thu lại khí thế ngang ngược.

Thi Châu nhắm mắt lại, lần này tiêu rồi.

Phật Tịch thấy không ai đáp lại mình, nghi ngờ đi ra khỏi phòng, đi xuống lầu ra cửa.

"Sao rồi?" Nàng chỉ thấy Thi Châu đứng ở cửa, vẻ mặt hoảng hốt, vô cùng khó hiểu.

Thi Châu muốn quay đầu bảo Phật Tịch chạy, nhưng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Bắc Minh Thần, thật sự không dám quay người.

Phật Tịch ung dung đi qua, còn lải nhải: "Con chó kia, ta thấy ngươi muốn..."

Lúc nhìn thấy Bắc Minh Thần ở cửa, nàng hoảng sợ trừng to mắt, miệng đang lải nhải bỗng im bặt, thay vào đó là tiếng kinh ngạc, hai chân không nghe sai khiến ngẩn người ở đó.

"Ngài... Ngài..."

"Bổn vương đến thăm nàng."

Bắc Minh Thần dùng giọng điệu bình tĩnh nhất, nói lời bình thường nhất, nhưng quanh quẩn bên tai Phật Tịch chính là bổn vương đến g.i.ế.c nàng.

Phật Tịch nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch, thân thể run lên, giọng nói run rẩy.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 46: Bị bắt về



"Vương, vương, vương..."

Bắc Minh Thần đẩy Thi Châu ra, đi vào nhà, ôm ngang nữ nhân đang ngẩn người lên.

Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực, khóe môi hiện nụ cười lạnh: "Vương cái gì, bây giờ gọi hơi sớm. Đợi lát nữa trở về, bổn vương cho nàng kêu đủ."

Phật Tịch vô cùng vạn phần hoảng sợ, chỉ cảm thấy cả lạnh lẽo đến mức c.h.ế.t lặng, để mặc cho Bắc Minh Thần ôm mình.

Bắc Minh Thần ôm nữ nhân sợ hãi đến mức không dám lên tiếng ra khỏi Linh Tịch Các, đi đến cạnh ngựa, ném nữ nhân lên lưng ngựa, lại xoay người lên ngựa.

Hắn nắm chặt dây thừng: "Giá..."

Con ngựa nhanh chóng chạy về phía trước.

Thi Châu ở tại chỗ nhìn xem, không dám lên tiếng ngăn cản. Dù sao Tịch tỷ cũng là Thần vương phi, còn có khí thế của Bắc Minh Thần, nàng cảm nhận rõ ràng.

Lưng của Phật Tịch tựa sát vào lồng n.g.ự.c của trên n.g.ự.c Bắc Minh Thần, cảm nhận được lồng n.g.ự.c cường tráng và trái tim đang đập loạn nhịp kia, gương mặt nóng hổi, trái tim của nàng cũng bắt đầu đập loạn.

[Bắc Minh Thần sẽ xử trí ta thế nào?]

[Chắc sẽ không g.i.ế.c ta chứ?]

Nàng run rẩy nói: "Vương... Vương gia, ta... Ta nói... Ta chỉ đi ra ngoài đi dạo phố, ngài... Ngài tin không?"

Bắc Minh Thần hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Vương phi đi dạo phố hơi xa rồi, đã ra khỏi cửa thành."

Phật Tịch cười lấy lòng: "Ha ha, là do trời tối quá, không cẩn thận đã ra ngoài thành."

Bắc Minh Thần không đáp lời nàng nữa, nắm chặt dây cương, hai chân dùng sức ép bụng ngựa, ngựa bị đau nhanh chóng chạy đi.

"A..." Phật Tịch ngồi ở phía trước có cảm giác như đang bay, hai tay nắm chặt cánh tay của Bắc Minh Thần, không dám làm loạn.

Đôi mắt của Bắc Minh Thần nhìn chòng chọc phía trước, ánh mắt lạnh lùng. Bây giờ đã biết sợ rồi à, dám trêu chọc hắn, nhất định hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho nữ nhân này.

Cả người của Phật Tịch run lên, nàng cảm giác tối nay không có ngày về.

"Giá..."

Một tiếng gào thét vang vọng chân trời.

Bắc Minh Thần quất roi phi nhanh, âm thanh móng ngựa giẫm lên mặt đất đinh tai nhức óc. Một cơn gió mạnh thổi qua khiến cành khô lá rụng xuống đất.

Bắc Minh Thần giục ngựa lao vụt đi, dưới bầu trời đêm đen nhánh có vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Trái tim của Phật Tịch như muốn bay ra khỏi lồng ngực, không biết con ngựa chạy quá nhanh dọa nàng sợ hay vì bị khí thế ngang ngược của Bắc Minh Thần dọa sợ.

Bắc Minh Thần giục ngựa chạy vội, lúc đến phủ Thần vương ghìm chặt dây cương. Trong phút chốc, con ngựa không khống chế được, tung vó trước giữa không trung.

Bắc Minh Thần ghìm chặt dây cương, khiến cho con ngựa dừng ổn định.

Phật Tịch mất đi trọng tâm, ngã ra sau, chạm vào lồng n.g.ự.c rộng lớn của Bắc Minh Thần, tiếp xúc thân mật.

Chờ sau khi con ngựa dừng hẳn, Bắc Minh Thần bay vọt xuống ngựa, sắc mặt âm trầm đưa tay ôm Phật Tịch trên lưng ngựa đi vào phủ Thần vương, vào viện tử của hắn.

Giờ phút này, trong phủ Thần vương ánh nến sáng rõ, cảnh vật lướt qua trước mắt Phật Tịch. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Minh Thần, bị sắc mặt của hắn làm giật nảy mình.

Nàng đưa tay đẩy lồng n.g.ự.c Bắc Minh Thần, hai chân liên tục giãy dụa, muốn tránh khỏi n.g.ự.c hắn đi xuống.

"Vương gia, ta rất nặng, không làm phiền ngài nữa, tự ta đi được."

Ánh mắt của Bắc Minh Thần trở nên cố chấp, còn có vẻ mê ly, vô cùng u ám: "Nếu vương phi không muốn chết, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của bổn vương."

Bỗng chốc, Phật Tịch dừng giãy dựa, tay đặt lên tim hắn, dưới tay của nàng nhịp tim hắn đập loạn nhịp.

"Vương, vương gia, ngài sẽ không g.i.ế.c ta chứ?"

Bắc Minh Thần nhìn chằm chằm vào gương mặt yêu kiều của nàng, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.

"Giết?" Hắn khẽ nỉ non, tay vòng qua eo của Phật Tịch dùng sức, vô cùng hưng phấn nói: "Vì sao bổn vương lại g.i.ế.c nàng, nàng là vương phi của bổn vương, giữa chúng ta có rất nhiều chuyện chưa làm với nhau."

Phật Tịch mờ mịt chớp mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của nam nhân, thấy giờ phút này trên mặt của hắn mang theo nụ cười đầy d*c v*ng, nụ cười kia như ác ma bị triệu hồi.

Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch vào gian phòng của mình, đặt nàng lên giường.

Sau đó, khi Phật Tịch phát hiện biết nam nhân trước mặt đang làm gì, nàng hốt hoảng lùi lại.

"Không được, không được."

[Ta không thể để cho người mà mình không yêu.]

[Lần đầu tiên phải dành cho người thương.]

Bắc Minh Thần nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Phật Tịch, tâm trạng của hắn rất tốt, cúi người xích lại gần bên tai nàng. Bất chợt hắn nghe hai câu tiếng lòng này, cố chấp nhìn về phía nữ nhân gần trong gang tấc.

Muốn dành cho người nàng thương.

Tốt lắm.

Đúng là rất tốt.

Cuối cùng tâm trạng bị đè nén không thể khống chế nổi, hai tay nắm chặt bả vai của Phật Tịch, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn chằm chằm Phật Tịch.

"Đời này, nàng chỉ có thể là của ta."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 47: Không muốn, không hề muốn



Hắn nói xong, nhìn chằm chằm môi đỏ của nàng, con ngươi trở nên mê ly, nhanh chóng cúi đầu hôn lên.

"Ừm ưm!" Phật Tịch trừng lớn mắt, không ngờ hắn đột nhiên lại dùng chiêu này.

Nàng đưa hai tay chống lồng n.g.ự.c của Bắc Minh Thần, dùng sức đẩy ra sau.

Bắc Minh Thần không vững, lùi lại, sau đó lại tiến lên đưa hai tay nắm chặt bả vai của Phật Tịch.

[Không muốn, không hề muốn.]

[Ta không muốn làm chuyện đó với Bắc Minh Thần...]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng nên thả Phật Tịch ra, ngước ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn nữ tử trước mặt. Vì tức giận nên lồng n.g.ự.c phập phồng, đưa một tay đẩy ngã Phật Tịch.

Trong đầu Phật Tịch ông ông, yêu kiều th* d*c, hai tay hai chân bay nhảy muốn ngồi dậy.

"Bắc Minh Thần, ngài đừng như thế. Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không tiếp tục chạy trốn nữa. Bắc Minh Thần, ngài nghe ta nói."

Bắc Minh Thần không nghe lời cầu xin của nàng, đưa tay nắm tay nàng đang giãy lung tung, chặn lại chân nàng đang đá lung tung, đè lên.

Trong lòng Phật Tịch hốt hoảng, cố tránh đi: "Bắc Minh Thần, Bắc Minh Thần... Ngài chờ chút, ngài chờ chút, ngài nghe ta nói."

Bắc Minh Thần làm lơ không nghe lời Phật Tịch nói, cúi đầu xuống, chặn miệng Phật Tịch lần nữa.

"Ưm ưm." Phật Tịch dùng sức giãy giụa, cố sức đẩy nam nhân ở trước mặt ra, dùng sức cắn răng muốn ngăn cản hành vi tùy tiện của hắn.

Nhưng nàng càng giãy dụa mạnh thì nam nhân lại càng hưng phấn hơn.

Con ngươi Phật Tịch phóng đại, đầu nhảy số quyết định từ bỏ giãy dụa, hai mắt trống rỗng nhìn nóc nhà.

Bắc Minh Thần cảm thấy nàng yên tĩnh, trong lòng giật mình dừng động tác đang làm, ngẩng đầu nhìn nàng.

Giờ phút này, hắn thấy ánh mắt nàng trống rỗng nhìn trần nhà, dáng vẻ , mặc người c.h.é.m giết.

Lúc nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng hắn run lên, đau lòng không thôi vội vàng ngồi dậy ôm nàng.

"A!" Phật Tịch cảm giác được thân thể bay lên không trung, khi hoàn hồn lại đã thấy hai chân không chạm đất. Nàng hốt hoảng thét lên.

Sau khi phản ứng kịp, nàng trợn tròn mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần, trong lòng tức giận không thôi.

[Hắn lại mưu ma chước quỷ gì thế?]

"Đừng sợ!" Bắc Minh Thần phát hiện nữ tử trong lòng cứng đờ, lại nghe thấy tiếng lòng của nàng, hắn vội vỗ lưng nàng khẽ dỗ dành.

[Vì sao ta cảm thấy có gì đó sai sai?]

[Nhưng trong tình cảnh này ta phải làm gì đó mới được.]

"Huhu, ta không muốn!" Trong mắt Phật Tịch rưng rưng nước mắt, chớp mắt mấy lần, nước mắt rơi xuống.

Bắc Minh Thần nhìn thấy mất giọt nước mắt kia, cảm thấy không đành lòng.

"Nàng yên tâm, ta sẽ không làm chuyện tổn thương nàng."

Hắn biết, bây giờ Phật Tịch không muốn làm chuyện đó với hắn... Hắn cũng không đành lòng ép buộc nàng. Nàng như đóa hoa chớm nở, sao hắn có thể nhẫn tâm phá hỏng nàng chứ.

Phật Tịch nghe thấy hắn hứa hẹn, trong lòng thở ra một hơi nhưng vẫn căng thẳng như cũ, không thả lỏng.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 48: Không muốn, không hề muốn



[Có thể tin tưởng được hắn không?]

[Hình như không tin được.]

[Ai ngờ một khắc sau hắn sẽ làm gì?]

[Kiên quyết không thể thả lỏng cảnh giác, một khi thả lỏng thì hắn sẽ nhân lúc sơ hở mà hành động.]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, xụ mặt xuống, sao nàng lại không tin hắn chứ?

Hắn nói chưa đủ rõ ràng à, chỉ cần đối đầu với Phật Tịch, hắn không nỡ khiến nàng đau lòng.

Phật Tịch lúng túng ho một tiếng, lắc hai chân, nghiêng đầu nhìn thoáng qua mặt đất.

"Nếu ngài đã nói không làm tổn thương ta, vậy thả ta xuống trước đi."

Bắc Minh Thần nghe thấy lời này, ánh mắt lại trở nên cố chấp nhìn về phía Phật Tịch.

Phật Tịch nuốt nước miến, ánh mắt sáng ngời.

[Kịch đổi mặt cũng không trở mặt nhanh như ngươi.]

Bắc Minh Thần hơi muốn nổi giận, muốn trừng phạt nàng một phen.

Đột nhiên hắn nhớ đến sự yên tĩnh của nàng ban nãy, trong lòng dâng lên sự đau lòng. Hắn dời mắt không nhìn nàng nữa, cất giọng dễ nghe: "Chúng ta là phu thê, có vài việc ta có thể chờ."

Phật Tịch tiếp tục chớp mắt mấy cái.

[Cái gì?]

Bắc Minh Thần đi đến bên giường, đặt Phật Tịch xuống giường, đưa tay lau vệt khóe mắt của nàng.

Phật Tịch bị dọa vội ôm hai chân, lùi lại, dùng chăn che kín mình, cảnh giác nhìn Bắc Minh Thần trước mặt.

Nàng không biết Bắc Minh Thần này muốn làm gì, cũng không dám làm loạn.

[Hắn sẽ không diễn lại hành động vừa rồi chứ?]

[Chiêu vừa rồi còn có tác dụng không?]

[Xin đấy, ta không khóc nổi lần thứ hai.]

Bắc Minh Thần nhìn nàng quấn chăn co rụt lại giống như thỏ trắng, vô cùng hoảng sợ.

Cho dù là thật hay là nàng diễn, hắn vẫn cảm thấy đau lòng. Trong lòng của hắn dâng lên sự thương xót, đặt tay lên chăn.

Phật Tịch ngửa người ra sau.

[Đúng là miệng nam nhân, quỷ gạt người.]

[Một giây trước còn hứa hẹn thế nào, một giây sau đã bộc lộ bản tính.]

Bắc Minh Thần nhắm mắt lại, kìm nén lửa giận trong lòng. Lúc hắn mở mắt ra lần nữa, đáy mắt trong veo.

"Chúng ta là phu thê, cho nên có vài việc là chuyện đương nhiên."

Phật Tịch chớp mắt vô tội, dùng nó để biểu hiện sự thuần khiết trong lòng.

[Ngươi thôi đi, nói lời êm tai như thế, chẳng phải vì muốn che giấu hành động cầm thú của mình à?]

Bắc Minh Thần xiết chặt nắm đấm, lại thả ra giọng điệu kiên nhẫn.

"Ta có thể chờ nàng, chờ nàng lớn lên, chờ nàng tiếp nhận ta, chờ nàng yêu ta, chờ nàng cam tâm tình nguyện cho ta."

Phật Tịch mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt.

[Hắn đang thổ lộ à?]

[Sao đột nhiên trong lòng lại rung động chứ?]

[Nhưng có bạn trai đẹp trai như Bắc Minh Thần cũng không tệ lắm.]

[Lúc cãi nhau nhìn mặt của hắn có thể giảm bớt lửa giận.]

[Chỉ là, hắn là vương gia ở chiến trường từ nhỏ, học những lời tỏ tình này ở đâu?]

Khóe miệng Phật Tịch cong lên nụ cười, để lộ hàm răng trắng noãn, tò mò hỏi: "Ngài hiểu những lời này là gì không?"
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 49: Hừ, ngươi nghĩ ta sợ ngươi thật à



Bắc Minh Thần đưa tay búng lên trán Phật Tịch.

"Đi ngủ đi..."

Phật Tịch bĩu môi, vờ muốn xuống giường, thấy Bắc Minh Thần ngăn lại, nàng đổi hướng.

Bắc Minh Thần cũng đổi vị trí.

Phật Tịch ngước mắt, mỉm cười nói: "Làm phiền nhường đường."

Bắc Minh Thần nhìn nàng, ngồi bên giường không nhúc nhích.

Phật Tịch mím môi.

[Hắn có ý gì đây?]

Bắc Minh Thần đặt hai chân lên giường, thuận thế nằm xuống, ép Phật Tịch vào giữa giường.

Phật Tịch chớp mắt vô tội, ánh mắt từ trên đùi Bắc Minh Thần chuyển đến mặt hắn.

[Hừ, ngươi nghĩ ta sợ ngươi à.]

[Nể mặt ngươi mà ngươi lại muốn sắp xếp ta.]

[Nếu không phải vì ngươi đẹp trai, ta đã đ.ấ.m ngươi một cái rồi.]

Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, lồng n.g.ự.c chập trùng kịch liệt.

Phật Tịch thấy thế mím môi.

[Ngươi còn tức giận, ta còn tức giận hơn ngươi đấy.]

[Còn nhìn nữa à, nhìn nữa bà đây sẽ móc mắt của ngươi ra.]

[Bà đây không phát uy, ngươi không biết ta văn võ song toàn à.]

[Hôm nay, ngươi cảm thấy mình có thể thực hiện được à?]

[Dùng thân phận vương gia liên tục đe dọa người ta.]

Bắc Minh Thần không thể nhịn được nữa, nâng tay phải lên vờ muốn vung về phía Phật Tịch, muốn ôm nàng lại.

Phật Tịch tay mắt lanh lẹ, dùng cánh tay trái cản tay Bắc Minh Thần, tay phải lại nắm cổ tay của hắn trước.

Sau khi phản ứng kịp vội để cánh tay xuống, ha ha cười bồi, dáng vẻ thẹn thùng: "Vương gia, ngài làm gì thế, ta sắp bị ngài dọa c.h.ế.t rồi."

Khi nói xong, cả người nàng run lên.

[Ọe, muốn nôn quá.]

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, trong mắt đầy vẻ bất ngờ. Không ngờ nàng lại biết võ công, võ công còn cao như thế. Tuy nói hắn không dùng hết sức, nhưng không ngờ nàng có thể tùy tiện ngăn cản, không hề bình thường chút nào.

Nụ cười trên mặt lan vào trong mắt, đúng là càng lúc càng thú vị.

Phật Tịch không chịu được ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, cười yếu ớt.

Chẳng biết tại sao, đột nhiên Bắc Minh Thần có cảm giác mãnh liệt muốn đè nữ nhân trước mặt xuống giường, chà đạp một phen.

Phật Tịch không bỏ qua bất kỳ biểu lộ gì trên mặt Bắc Minh Thần, sau khi phát hiện trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa d*c v*ng, nàng ôm chặt thân thể mình lùi ra sau.

Bắc Minh Thần vẫn còn lý trí, hắn nhắm mắt lại khẽ nói: "Đi ngủ đi, còn dám giày vò thì ta không đảm bảo được sự an toàn của nàng đâu."

[Ngươi nói lời này ngay cả dấu chấm ta cũng không tin.]

Phật Tịch mím môi làm mặt quỷ, nằm bên góc trong giường, nhìn nóc giường xa lạ, lại thêm hoàn cảnh lạ lẫm, còn có người xa lạ ngủ bên cạnh.

Phật Tịch thở dài một hơi.

[Đây xem như ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.]

[Mất cả chì lẫn chài.]

[Chỉ có thể dùng chữ thảm để hình dung.]

Nàng xoay người, mặt nhìn vách tường.

[Rau xanh, trong đất hoang, hai ba tuổi, mẹ không còn.]

[Trong tay ta cầm bánh cao lương, trong rau không có một giọt dầu...]

"Không ngủ được à?"

Phật Tịch bị giọng nói bất chợt vang lên làm giật mình, vội vàng xoay người nhìn lại. Nam nhân vẫn nằm yên, ánh mắt khẽ chớp.

Hắn dịu dàng quan tâm lấy lòng: "Ha ha, con người của ta quen giường rồi, nếu đổi hoàn cảnh khác thì sẽ ngủ không yên."

Nói xong, nàng đưa tay che mũi thẹn thùng cười cười: "Cho nên, vì để cho vương gia nghỉ ngơi tốt hơn, ta nên trở về ngủ thôi."

Bắc Minh Thần mở to mắt, liếc nhìn nữ nhân muốn bò qua người hắn, vờ muốn ngồi dậy.
 
Back
Top Bottom