Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây còn có lẽ là một điểm khởi đầu hay còn lưu mãi tiếp diễn đến hiện tại thậm chí là cả tương lai.
----------------------------
....Địa điểm nước Đại Việt....
....Thời gian 900TCN....
- Tướng quân, chàng tỉnh dậy đi!
Mau tỉnh dậy nhìn thiếp!
Nơi đây vang lên tiếng khóc tiếng tang thương.
Mọi người xung quanh đau xót nhìn nàng run rẩy gục khóc trên thi thể của hắn.
Từ chiến trường trở về hắn chỉ còn lại là một thi thể lạnh ngắt.
Lũ giặc cướp nước đã dẹp yên nhưng bọn chúng cũng cướp đi tướng công của nàng.
Đau đớn này liệu ai thấu mất mát này nàng chịu được sao.
-------------------------------
....Quảng trường Hà Nội.....
....Tháng 9 năm 1945....
Độc lập rồi.
Độc lập tự do rồi sao.
Một cô gái mặc đồ dân quân, cầm một bức hình chụp một chàng trai đang tươi cười.
Cô đứng giữa đám đông tại quảng trường nghe tuyên ngôn độc lập xong, cô bật khóc nức nở.
- Anh đã hứa là độc lập sẽ cưới em mà.
Anh đã hứa sẽ mang trầu cau qua thưa chuyện với ba má em.
Tấm hình là di ảnh của người cô yêu, hai người chơi với nhau từ thuở bé, có thể nói hai nhà cũng ngầm đồng thuận.
Anh mất trong một lần lái xe vận chuyển vật tư vào chiến trường miền Nam bị địch ném bom oanh tạc.
-------------------------------
....Âm Minh giới....
....Hoàng tuyền lịch thứ 8 ....
Một bà lão tóc trắng xóa, lưng hơi gù xuống, chống một chiếc gậy gỗ có màu nâu đỏ, đang từ tốn bưng một bát nước có màu trắng đục và nói với cô gái đứng đối diện:
- Cô nương à!
Hãy uống đi.
Chén canh này của ta không thể không uống.
Cô gái, có thể nói đúng hơn là một linh hồn thiếu nữ.
Dùng ánh mắt ngần ngại nhìn chén canh trên tay bà lão, cô nói:
- Mạnh bà à ta ở đây phụ bà một thời gian rồi xem như cũng tích chút công đức.
Tôi có thể không uống nó được không?
Tôi thật sự không muốn quên đi hình bóng của anh ấy.
Mạnh bà nhìn cô gái nhè nhẹ lắc đầu , rồi bảo:
- Cô nương đã đợi anh ta ở đây một thời gian rồi, anh ta không đến xem như đã quên ước hẹn.
Cô nương cũng nên quên đi thôi.
Nhìn bầu trời u tối của cõi âm minh cô đã đợi anh ấy thật lâu rồi đến chính cô cũng không nhớ rõ nữa.
"Có lẽ anh ấy thật sự đã quên sao?" , đã quá nhiều lần cô tự hỏi bản thân mình câu hỏi đó, nhưng cô lại tiếp tục ngây ngốc chờ đợi ở chốn này.
"- Nên đi thôi."
Cô nhìn sang bà lão đang đứng bên cạnh, vươn tay cầm lấy bát canh.
Cô nhỏ giọng nói với bà lão:
-Cảm ơn bà thời gian qua đã cho con nương nhờ.
Nhìn bát canh trong tay cô biết uống nó xong từ nay bản thân sẽ hoàn toàn quên đi chuyện kiếp trước hoàn toàn quên đi anh ấy.
Cô không do dự đưa lên miệng và uống hết, mọi thứ trước mặt cô bắt đầu trắng xoá, cô nhìn thấy một chàng trai đang nhìn cô rồi quay lưng bước đi.
Cô chợt nhận ra mình không biết người đó là ai.Sau khi cô gái uống chén canh, đôi mắt vô hồn của cô nhìn về phía luân hồi mà bước tới.
Một người mặc đồ quan phục mà trắng bỗng nhiên xuất hiện từ trong bóng tối, rõ ràng hắn đã ở đấy từ trước dõi theo cô gái rất lâu cho đến khi cô uống chén canh đó.
Mạnh bà nhìn người mặc đồ màu trắng vừa bước ra nói:
- Đại nhân người nhất định phải làm vậy sao?
Nguyện từ bỏ thần vị của mình chỉ vì một cô gái.
Dõi theo linh hồn cô bước qua cầu tiến về gần nhân đạo ánh mắt của hắn như chứa tất cả tâm tình mang một nỗi buồn và nhớ, người mặc đồ trắng bỗng thở dài và nói :
- Ta có lỗi với Nguyệt.
Vẫn nên cho nàng một câu trả lời, một ngàn năm rồi cũng đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.
Khi linh hồn đó bước vào vòng xoáy luân hồi bỗng nhiên một sợi dây đỏ nối liền từ cổ tay cô ấy đến với tay người mặc đồ trắng kia.
- Tam thế nối liền, nhân duyên thiên định sao.
Chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Sau đó người mặc đồ màu trắng cũng bước tới luân hồi, không do dự tiến vào nhân đạo theo cô gái.
-----------------------------
....Thái Nguyên, VN....
....Tháng 2 năm 2004....
Trong một gia đình nhỏ ở một nông thôn có hai vợ chồng trung niên và một người con trai khoảng 10 tuổi đang ngồi ăn cơm.
Người vợ lên tiếng:
- Tôi có thai rồi mình ạ.
Hôm qua tôi cảm thấy đau bụng nên đi khám.
Bác sĩ bảo tôi có thai được gần một tháng rồi.
Người chồng ngạc nhiên nhìn người vợ, rồi nói:
- Bà có thai?
Thật sao?
"- Thật tôi nói dóc mình làm gì.
Đây giấy khám thai của tôi đây."
Nói rồi người vợ đưa ra một tờ giấy khám thai trước mặt chồng.
Người con trai vui sướng nói:
- Mẹ có thai thật rồi.
Từ bây giờ con sẽ có em, con sẽ được làm anh.
Người chồng thì cầm tờ giấy khám thai chau mày suy nghĩ.
Người vợ chợt lên tiếng:
- Nhà mình nghèo chắc không nuôi nổi đâu ông nó ạ.
Hay là phá đi để dành tiền mà nuôi thằng Trọng khôn lớn.
- Ừ bà nói cũng đúng.
Mai tôi với bà đi bệnh viện xem có phá được cái thai này không.