Tâm Linh Vương Duyên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
345456939-256-k67838.jpg

Vương Duyên
Tác giả: DuongNgocHoan1408
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?

Có lẽ là một điểm khởi đầu hay còn lưu mãi tiếp diễn đến hiện tại thậm chí là cả tương lai.

Đây là một câu chuyện có thật, có mang yếu tố về tâm linh.

Vì vậy các bạn nên cân nhắc trước khi đọc =))) Tags: haihuoclangmannguoc​
 
Vương Duyên
Chương 1


Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây còn có lẽ là một điểm khởi đầu hay còn lưu mãi tiếp diễn đến hiện tại thậm chí là cả tương lai.

----------------------------

....Địa điểm nước Đại Việt....

....Thời gian 900TCN....

- Tướng quân, chàng tỉnh dậy đi!

Mau tỉnh dậy nhìn thiếp!

Nơi đây vang lên tiếng khóc tiếng tang thương.

Mọi người xung quanh đau xót nhìn nàng run rẩy gục khóc trên thi thể của hắn.

Từ chiến trường trở về hắn chỉ còn lại là một thi thể lạnh ngắt.

Lũ giặc cướp nước đã dẹp yên nhưng bọn chúng cũng cướp đi tướng công của nàng.

Đau đớn này liệu ai thấu mất mát này nàng chịu được sao.

-------------------------------

....Quảng trường Hà Nội.....

....Tháng 9 năm 1945....

Độc lập rồi.

Độc lập tự do rồi sao.

Một cô gái mặc đồ dân quân, cầm một bức hình chụp một chàng trai đang tươi cười.

Cô đứng giữa đám đông tại quảng trường nghe tuyên ngôn độc lập xong, cô bật khóc nức nở.

- Anh đã hứa là độc lập sẽ cưới em mà.

Anh đã hứa sẽ mang trầu cau qua thưa chuyện với ba má em.

Tấm hình là di ảnh của người cô yêu, hai người chơi với nhau từ thuở bé, có thể nói hai nhà cũng ngầm đồng thuận.

Anh mất trong một lần lái xe vận chuyển vật tư vào chiến trường miền Nam bị địch ném bom oanh tạc.

-------------------------------

....Âm Minh giới....

....Hoàng tuyền lịch thứ 8 ....

Một bà lão tóc trắng xóa, lưng hơi gù xuống, chống một chiếc gậy gỗ có màu nâu đỏ, đang từ tốn bưng một bát nước có màu trắng đục và nói với cô gái đứng đối diện:

- Cô nương à!

Hãy uống đi.

Chén canh này của ta không thể không uống.

Cô gái, có thể nói đúng hơn là một linh hồn thiếu nữ.

Dùng ánh mắt ngần ngại nhìn chén canh trên tay bà lão, cô nói:

- Mạnh bà à ta ở đây phụ bà một thời gian rồi xem như cũng tích chút công đức.

Tôi có thể không uống nó được không?

Tôi thật sự không muốn quên đi hình bóng của anh ấy.

Mạnh bà nhìn cô gái nhè nhẹ lắc đầu , rồi bảo:

- Cô nương đã đợi anh ta ở đây một thời gian rồi, anh ta không đến xem như đã quên ước hẹn.

Cô nương cũng nên quên đi thôi.

Nhìn bầu trời u tối của cõi âm minh cô đã đợi anh ấy thật lâu rồi đến chính cô cũng không nhớ rõ nữa.

"Có lẽ anh ấy thật sự đã quên sao?" , đã quá nhiều lần cô tự hỏi bản thân mình câu hỏi đó, nhưng cô lại tiếp tục ngây ngốc chờ đợi ở chốn này.

"- Nên đi thôi."

Cô nhìn sang bà lão đang đứng bên cạnh, vươn tay cầm lấy bát canh.

Cô nhỏ giọng nói với bà lão:

-Cảm ơn bà thời gian qua đã cho con nương nhờ.

Nhìn bát canh trong tay cô biết uống nó xong từ nay bản thân sẽ hoàn toàn quên đi chuyện kiếp trước hoàn toàn quên đi anh ấy.

Cô không do dự đưa lên miệng và uống hết, mọi thứ trước mặt cô bắt đầu trắng xoá, cô nhìn thấy một chàng trai đang nhìn cô rồi quay lưng bước đi.

Cô chợt nhận ra mình không biết người đó là ai.Sau khi cô gái uống chén canh, đôi mắt vô hồn của cô nhìn về phía luân hồi mà bước tới.

Một người mặc đồ quan phục mà trắng bỗng nhiên xuất hiện từ trong bóng tối, rõ ràng hắn đã ở đấy từ trước dõi theo cô gái rất lâu cho đến khi cô uống chén canh đó.

Mạnh bà nhìn người mặc đồ màu trắng vừa bước ra nói:

- Đại nhân người nhất định phải làm vậy sao?

Nguyện từ bỏ thần vị của mình chỉ vì một cô gái.

Dõi theo linh hồn cô bước qua cầu tiến về gần nhân đạo ánh mắt của hắn như chứa tất cả tâm tình mang một nỗi buồn và nhớ, người mặc đồ trắng bỗng thở dài và nói :

- Ta có lỗi với Nguyệt.

Vẫn nên cho nàng một câu trả lời, một ngàn năm rồi cũng đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.

Khi linh hồn đó bước vào vòng xoáy luân hồi bỗng nhiên một sợi dây đỏ nối liền từ cổ tay cô ấy đến với tay người mặc đồ trắng kia.

- Tam thế nối liền, nhân duyên thiên định sao.

Chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Sau đó người mặc đồ màu trắng cũng bước tới luân hồi, không do dự tiến vào nhân đạo theo cô gái.

-----------------------------

....Thái Nguyên, VN....

....Tháng 2 năm 2004....

Trong một gia đình nhỏ ở một nông thôn có hai vợ chồng trung niên và một người con trai khoảng 10 tuổi đang ngồi ăn cơm.

Người vợ lên tiếng:

- Tôi có thai rồi mình ạ.

Hôm qua tôi cảm thấy đau bụng nên đi khám.

Bác sĩ bảo tôi có thai được gần một tháng rồi.

Người chồng ngạc nhiên nhìn người vợ, rồi nói:

- Bà có thai?

Thật sao?

"- Thật tôi nói dóc mình làm gì.

Đây giấy khám thai của tôi đây."

Nói rồi người vợ đưa ra một tờ giấy khám thai trước mặt chồng.

Người con trai vui sướng nói:

- Mẹ có thai thật rồi.

Từ bây giờ con sẽ có em, con sẽ được làm anh.

Người chồng thì cầm tờ giấy khám thai chau mày suy nghĩ.

Người vợ chợt lên tiếng:

- Nhà mình nghèo chắc không nuôi nổi đâu ông nó ạ.

Hay là phá đi để dành tiền mà nuôi thằng Trọng khôn lớn.

- Ừ bà nói cũng đúng.

Mai tôi với bà đi bệnh viện xem có phá được cái thai này không.
 
Vương Duyên
Chương 2


Tg: sự ra đời của một sinh linh nhỏ bé là khởi đầu hay kết thúc cho một nhân quả dài.

Duyên một chữ này là phúc hay họa, là vui hay buồn?

-----------------------

....Nhân gian giới....

Sáng sớm ngày hôm sau,

- Ông cũng gặp người đó phải không?

- Người nào?

- Người mặc quan phục màu trắng ấy?

Người chồng bất ngờ quay sang nhìn vợ:

- Bà cũng ở đấy à?

- Ừ, tôi nghe thấy ông và người đó nói chuyện, sau khi ông đi thì người đó đến nói chuyện với tôi.

Người chồng bỗng cất lời:

- Cái giao ước này?

Lúc đầu tôi còn tưởng mơ thôi.

Xem ra đã là phúc thì không phải hoạ, mà đã là hoạ thì cũng không tránh khỏi rồi.

Vợ chồng chúng ta đi bệnh viện thôi.

- Đi phá thai à ông?

- Không chúng ta đi khám thai.

Cho dù cực một chút cũng phải sinh con nó ra.

Bà chịu khổ rồi.....

Đêm ngày hôm qua....

Hắn đến bên cửa sổ nhìn vào người phụ nữ kia đang ngủ, nhìn vào đứa bé trong bụng

- Nàng ở đây rồi.

Nói rồi hắn phất tay hai đạo ánh sáng nhỏ màu trắng bay về phía hai vợ chồng và chui vào trán họ.

Sau đó hắn từ từ mờ dần rồi biến mất vào màn đêm.

Hắn đang chờ, chờ người con gái không phải nói là người mà hắn ta yêu cả đời này, sinh ra.

-----------------------------

....Cùng lúc đó tại Âm Minh giới....

Một thanh âm đượm buồn bỗng vang lên:

- Mạnh bà, người đó đi rồi sao?

Một người phụ nữ xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Mạnh bà.

Nàng mặc một bộ y phục cổ trang màu đỏ rực bên hông treo một chiếc chuông nhỏ bằng bạc.

- Ừ, đại nhân vừa đi rồi.

Dùng ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía luân hồi đang xoay tròn biến đổi, nhìn về phía nơi bóng người áo trắng vừa bước qua.

Bỗng nhiên người phụ nữ lên tiếng hỏi:

- Ngươi nói xem tại sao chàng ấy lại cố chấp đến vậy.

Ta có gì không tốt sao?

Chỉ vì ta với chàng không có duyên sao?

Mạnh bà thở dài một hơi rồi cất tiếng nói:

- Ngươi cũng cần gì phải cố chấp như thế?

- Ta ở đây bên chàng cũng đã ngàn năm chăm sóc, giúp đỡ...

Vậy mà chàng còn không động tâm sao.

- Uyển nhi ta thấy ngươi đừng cưỡng cầu nữa, Ngài ấy đi rồi.

Ánh mắt người phụ nữ kia trở nên quyết đoán, dường như đã hạ quyết tâm gì đó.

- Không được.

Ta cũng phải đến nhân gian tìm chàng.

Cho dù người có không cần ta, chúng ta không có duyên, nhưng tấm chân tình này của ta chàng cũng không thể phụ nó.

Nói rồi người phụ nữ tên Uyển kia cũng rời đi.

Để lại Mạnh bà đứng đó không biết suy nghĩ gì.

Bà nhìn về phía cung điện to lớn màu đen phía xa.

- Như vậy đáng giá sao?

Mạnh bà cười nhẹ cúi đầu xuống nhìn xuống tay mình, cũng có một sợi dây nối liền từ tay bà đến một nơi nào đó.

Mạnh bà lắc đầu nói thầm:

- Duyên một chữ này, khó nói,khó nói rõ!

Haha...
 
Vương Duyên
Chương 3


Yêu là gì?

Chỉ là cảm xúc thôi sao?

Duyên là gì?

Mấy kiếp rồi vẫn nhớ?-------------------------Giữa một đêm nọ, bầu trời có chút âm u, mây che trăng mờ, hắn lại đến tìm cô, mặc dù cô còn đang nằm trong bụng mẹ.

Hắn nhìn cô một lúc lâu rồi thì thầm nói nhỏ:- Cũng sắp đến ngày tiểu Nguyệt được sinh ra rồi.Thực ra hắn vẫn luôn ở gần đây để bảo vệ gia đình cô, mỗi đêm hắn đều sẽ đến nhìn cô một chút.Hắn nhớ lại quá khứ lúc mà cô với hắn còn bên nhau sống vui vẻ.Giữa diễn võ đường của Vân gia có một thanh niên tướng mạo nghiêm nghị có phần tuấn dật và phóng khoáng đang cầm một thanh kiếm màu bạc phong cách cổ xưa diễn luyện, hắn xuất kiếm rất kì lạ, mỗi đường kiếm dường như mang theo một phần kiếm khí.Lúc này hắn bỗng cảm thấy sau lưng có người bước tới, trên gương mặt tuấn tú chợt mỉm cười, động tác vung kiếm trong tay từ từ chậm lại.

Từ phía sau có bàn tay mềm mại che mắt hắn, một giọng nói thanh thúy vang lên: - Đoán xem ta là ai nào?

Hắn bất đắc dĩ kéo đôi tay che mắt xuống, nói:

- Tiểu Nguyệt, đừng làm rộn.

Vân Phong quay đầu lại nhìn, sau lưng hắn là nữ tử xinh đẹp hơn hai mươi tuổi mặc y phục màu xanh nhạt, gương mặt như hoa, thanh tú động lòng người.

Nàng là người con gái mà hắn yêu từ lâu, phía bên gia tộc cũng đã chấp thuận.Minh Nguyệt nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, bất mãn nói: - Phong ca ngươi thật không thú vị, ta cố ý tới đây báo cho ngươi tin tức tốt.Vân Phong mỉm cười nói: - Tin tức tốt gì?

Minh Nguyệt cố ý làm ra dáng vẻ thần bí hấp dẫn lòng hiếu kỳ của Vân Phong, lúc này mới vui vẻ nói: - Bổn tiểu thư sắp gả cho ngươi, có vui hay không?

Có mừng hay không?

Vân Phong sủng nịnh bóp mũi của nàng, nói: - Đại tiểu thư lại chủ động tìm ta nói chuyện e thẹn như vậy sao?

Minh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng nói:- Vân Phong ngươi không nóng nảy, ta lại không chờ được, chờ nữa ta sẽ thành gái lỡ thì, khi đó làm sao lập gia đình?

Vân Phong ôm Minh Nguyệt vào lòng nói:

- Yên tâm đi, tiểu Nguyệt có thành lão thái thái thì ta cũng cưới ngươi.- Đáng ghét!

Ngươi mới là lão thái thái đấy!
 
Vương Duyên
Chương 4


Sinh có thật là khởi đầu.

Tử có phải là kết thúc.Luân hồi cản duyên phận đôi ta,

Dù cho thế nào cũng muốn ở bên lần nữa.-------------------------

Nguyệt luân hồi đầu thai vào một ngôi nhà bình thường ở nhân gian giới, tại đất nước Việt Nam.

Hắn đã tính ra chỗ nàng và đã ở đây chờ từ lâu.

Ở trạng thái linh hồn hắn có thể dõi theo cô ấy từng chút một.

Nhưng để hắn có chút phiền lòng là hắn không thể nào chạm vào cô ấy không thể nào ôm cô ấy vào lòng được.Nhưng để hắn có chút không ngờ được là hai vợ chồng nhà này lại định phá thai.

Hắn làm sao có thể để chuyện này xảy ra được, hắn còn đang chờ vợ mình ra đời mà.

Nên hắn đã quyết định báo mộng cho họ, khiến họ chấp thuận sinh đứa bé này ra.Điều làm hắn bất ngờ hơn là việc mang thai lão bà của hắn lại có nhiều trắc trở như thế.

Ngoài việc người phụ nữ kia có chút tuổi tác khi mang thai, thì bà ta đã suýt làm mất lão bà của hắn 2 lần, điều này là hắn rất phẫn nộ.

Có lần thì do vận động nhiều quá khiến động thai, lại còn ăn uống ngủ nghỉ không hợp lý.

Hắn thực sự lo cho lão bà của mình.

Gần sáng, ngoài trời vẫn mưa to, một sinh linh bé nhỏ chào đời, tiếng khóc cất lên vang vọng phòng sinh.

Bỗng nhiên thời gian như ngừng lại, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ chợt yên tĩnh một bóng hình bước vào, hắn nhìn cô mỉm cười và cất lời:- Lâu quá không gặp tiểu Nguyệt.Đứa trẻ ngừng khóc, dường như có chút mỉm cười.

Y tá thấy như vậy có chút bất ngờ nhưng không suy nghĩ nhiều cô lau người cho đứa bé, rồi cô bế đứa bé ra ngoài.Bên ngoài trời vẫn mưa to, còn có chút sấm chớp.

Hắn đứng giữa phòng sinh nhìn người phụ nữ vừa sinh đứa trẻ ra, bực bội nói:- Vậy mà bà dám sinh vợ tôi sớm hơn hai tháng.

Rồi cô ấy ốm yếu thì sao.Nói xong hắn quay đi, hắn phải đi xem vợ của hắn thế nào."

Nhà chính" có thể xem như linh đường, hoặc từ đường của một gia tộc, nơi mà các linh hồn tổ tiên cư ngụ.

Nhiều ghi chép lâu đời là các nhà chỉ thờ phụng gia tiên trong vòng 5 đời, nhưng trên thực tế theo điều tra thì nhiều gia tộc lại thờ phụng một vài vị cổ xưa hơn, có thể giữ những chức quan lớn trong âm ti.Đêm đó tại nhà chính của Nguyễn gia, có một bóng hình thần bí khoác áo choàng đen tìm đến.Ngay ngày hôm sau.Người ngồi trên ghế gia chủ suy ngẫm một hồi rồi cất lời, giọng nói như mang theo muộn phiền lại có chút như từ cổ xưa vọng về:- Chuyện hôn sự này Nguyễn gia ta đồng ý.

Hoàng gia các người cũng nên tuân thủ hứa hẹn.- Nguyễn Hữu chuyện này có vị đại nhân kia đứng ra chủ trì Nguyễn gia các người nên yên tâm mới phải.

Sính lễ mai bên ta sẽ chuẩn bị đủ.Nói xong người của gia tộc họ Hoàng rời đi.

Nguyễn Hữu ngồi trên ghế gia chủ có chút trầm tư, suy nghĩ.

"Một đứa bé vừa mới chào đời trong một chi thứ lại được chú ý vậy sao, còn được đính hôn với dòng chính của một gia tộc trung lưu.

Quan trọng hơn nữa lại có vị đại nhân kia đứng ra làm chủ sự.

Điều này thật đáng lưu tâm."

- Truyền lệnh ta, cử người chú ý đứa trẻ đó cho ta.

Ngoài ra ban cho đứa bé tên Dương Ngọc.
 
Back
Top Bottom