Đổ đèo trên con đường lên Đà Lạt quanh co, Nhất ngồi im lặng hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ xe, ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên, cây cối xanh tươi, yên bình vô cùng.Ngồi bên cạnh Nhất là Toàn, người cao vai rộng, tính cách nửa vời, vừa thích ở nhà, vừa thích ra ngoài.
Là bạn thân từ nhỏ, hai đứa đi đâu cũng dính lấy nhau như sam, hai mà như một.Lúc này, Toàn cất tiếng nói: "Ông dậy rồi à, mấy giờ rồi thế, lạnh quá."
Nhất nói: "6 giờ, sắp tới nơi rồi đấy ông."
Toàn lôi điện thoại từ trong túi áo ra, ngón trỏ lướt nhanh trên màn hình, cơn buồn ngủ cũng dịu đi không ít.Ngoài cửa xe lúc này, mặt trời vẫn chưa hé, ven đường dẫn vào trung tâm thành phố, cây cối um tùm, chốc chốc lại lướt qua một căn biệt thự bỏ hoang, trông vừa huyền bí, vừa đáng sợ.Lúc này, xe khách bỗng dừng lại, tiếng nổ máy vẫn đều đều, xong xe lại không tiến về phía trước, phụ xe mở cửa xe chạy xuống kiểm tra, vừa đi vừa nói: "Ơ sao tự nhiên lại bị dừng, đang đèo núi, dừng ở đây là chết dở."
Bác tài cũng mở cửa bên xuống xe, giọng nói vừa ngạc nhiên, vừa phiền muộn: "Tao vừa mới kiểm tra sáng hôm qua xong, đéo mẹ thật."
Lối ăn nói bụi bặm của những người chạy xe đã có từ bao đời, mọi người cũng chẳng ai để ý.Sáng sớm, không khí Đà Lạt chớm lạnh, cửa xe mở ra, không khí tràn vào, Nhất bỗng nổi hết da gà.
Bỗng, cậu nghe thấy tiếng bộp bộp bộp, bộp bộp bộp, 3 nhịp một đều đặn vang lên, như ai đó đang cầm vật nặng đập xuống mặt đất vậy.
Nhất hướng mắt nhìn về phía đuôi xe, thấy một cụ già khom lưng, ngồi bên vệ đường, làn da nhăn nheo, tóc đã điểm bạc, trên người dường như còn đang nhỏ xuống từng giọt nước tí tách, tay trái cụ cầm một hòn đá, liên tục đập xuống mặt đất, miệng cụ liên tục mấp máy lẩm bẩm, tiếng nói không rõ ràng.
Điều kỳ lạ là, bác tài và người phụ xe vẫn đang đi qua đi lại kiểm tra xe, nhưng lại chẳng chú ý đến cụ, như chẳng có ai ngồi đó vậy.Nhất chăm chú nhìn cụ, thấy cụ đang dùng 1 cục đá to đập mạnh vào một mặt dây chuyền.
Nhất vội gọi Toàn nói: "Ông ơi, ở kia có một cụ già đang làm gì ý ông."
Toàn ngoái đầu quay lại nhìn, ánh mắt khó hiểu mà nói: "Có ai đâu ông."
Nghe vậy, Nhất nổi da gà khắp người, đang định mở miệng nói chuyện, bỗng, cụ già ngẩng đầu lên nhìn cậu, rồi giơ tay trái lên đập mạnh xuống đất.Nhất sợ hãi quay đầu về, không dám nhìn cụ nữa, đến thở cũng không dám thở mạnh.Toàn thấy vậy, liền ngoái lại nhìn lần nữa, xác nhận bản thân không nhìn nhầm, rồi quay sang Nhất nói: "Ông nhìn thấy gì à!"
Lúc này, bác tài đã trở lại xe, thử nổ máy tiến về phía trước, bon chạy như thường, thấy thế, bác liền gọi với ra ngoài, nói với phụ xe: "Xe ok rồi, nhanh chân lên đê."
Đôi mày Nhất khẽ nhăn, cậu vô thức đưa tay ra nắm lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, hơi thở trở nên bình ổn hơn.
Sợi dây chuyền này Nhất đeo từ năm 7 tuổi, chất dây bằng vải, sợi vải đã sờn màu, mặt dây bằng bạc, khắc ba hình tròn đồng tâm, trông đơn giản và cũ kỹ, mỗi lần chạm vào nó, Nhất đều có một cảm giác an toàn vô cùng, vì thế, mỗi lần gặp chuyện lo lắng, cậu đều đưa tay lên nắm lấy mặt dây chuyền, đã thành thói quen.Thấy Toàn vẫn đang nhìn mình, Nhất lúc này mới kể lại chuyện vừa nãy cậu thấy cho Toàn nghe, lòng vẫn còn sợ.Đến phòng nghỉ đã đặt trước, Nhất cùng Toàn gỡ xếp hành lý, chuẩn bị một kỳ du lịch 5 ngày tại nơi đây.
Phòng Nhất đặt là giường tầng, giá rẻ hơn đôi chút, ngoài khung cửa sổ cây cối xanh mát, chim hót líu lo, ánh mặt trời đã từ từ ló rạng, chiếu ánh sáng lên từng tán lá, muôn vật tràn đầy sức sống.Nhìn giường tầng trước mặt, Nhất hỏi: "Ông nằm trên hay dưới."
Im lặng một chút, Toàn bật cười đáp: "Trên."
Sắp xếp xong quần áo, hai người lôi bản kế hoạch "5 ngày công phá Đà Lạt" ra xem.
Vừa hay sáng sớm, chưa có gì lót bụng, hai người quyết định sẽ ăn bánh ướt đầu tiên trong lần kỳ ngộ với Đà Lạt này.Sang chiều, trời trở nên nắng hơn, nhiệt độ cũng tăng cao, Nhất cùng Toàn chở nhau trên chiếc xe máy mới thuê ra suối Mơ gần hồ Tuyền Lâm.
Trời lúc này mây đen trùm kín, đã lấm tấm mưa, Toàn nói đùa: "Trước khi tắm suối được tắm mưa, thế còn gì bằng."
Nhất nhìn cơn giông sầm trời mà nói: "Chắc sẽ mưa to lắm, có tìm chỗ nào trú trước không hay ra suối luôn ông."
Toàn đáp: "Thôi ra suối luôn đằng nào chả tắm."
Gửi xong xe trời vẫn chưa đổ nặng hạt, Nhất cùng Toàn men theo con đường ven suối đi sâu vào phía trong.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, đường đi cũng chỉ lác đác mấy người.Đến một khe suốt trũng, Toàn vội không muốn đợi mà cởi áo lao xuống suối bơi, tuy có xu hướng thích ở nhà, Toàn cũng rất thích bơi lội, vì thế mà cậu có một thân hình săn chắc đậm đà, luôn là tâm điểm được chú ý ở nơi đông người.Nhất ngồi ven bờ suối duỗi chân xuống nước, dòng nước rẽ qua bụng chân, mát mẻ và thoải mái.Toàn bơi đến gần chỗ Nhất ngồi, kéo nhẹ tay cậu nói: "Xuống bơi đi, nước mát lắm."
Nhất đáp: "Biết bơi đâu mà xuống ông."
"Không sao, không sâu, đến cổ thôi ông."
Nói đặng, Toàn kéo Nhất xuống suối.
Đúng là đến cổ, cơ mà là cổ Toàn, Nhất cao 1m7 còn thấp hơn toàn một cái đầu, miễn cưỡng kiễng chân lên, đầu Nhất mới ngoi lên khỏi mặt nước.
Nhìn Nhất quẫy quẫy đôi tay trong làn nước, Toàn cười lên ha ha rồi lặn xuống bơi sang chỗ khác.Dòng nước mát lành khiến tâm trạng Nhất trở nên khoan khoái, trời bắt đầu mưa nặng hạt, nghĩ về hồi nhỏ cậu hay nín thở ngồi dưới nước nhìn quang cảnh trên bờ, mờ ảo và khác biệt, thật là hoài niệm.
Nghĩ rồi, Nhất lấy một hơi sâu, lặn xuống.
Dưới nước người cậu lâng lâng, trên mặt nước, mưa rơi tạo thành những vòng tròn giao thoa nhìn như hư hư ảo ảo.
Bỗng, sống lưng Nhất lạnh toát, trong cái nhìn hư ảo ấy cậu thấy trên bờ có rất nhiều người đang đứng đó, đồng loạt cúi đầu nhìn cậu, nhưng lúc cậu và Toàn đến bờ suối này rõ ràng chỉ có hai đứa.
Trong cơn hoảng loạn vô cùng, Nhất vô tình để thoát hết không khí trong khoang miệng, sặc nước, Nhất vùng vẫy kiễng chân đứng dậy, tay đập mạnh trên mặt nước.
Thấy thế, Toàn vội chóng bơi về phía Nhất, kéo cậu lên chỗ nông hơn ven bờ.
Nhất ho sặc nước, nước mắt và nước suối hòa lẫn vào nhau, làm mắt cậu nhòe đi.
Không đợi con ho bình ổn, Nhất vội quay đầu nhìn xung quanh, chẳng có bóng người nào đang đứng đấy, thấy chỉ toàn là mưa rơi và cây cối, cùng với tiếng tạch tạch của mưa vỗ trên cành lá.Thần thờ một hồi, Toàn đưa Nhất về chỗ gửi xe ban nãy, ngồi trú mưa trong một mái hiên nhỏ, Nhất nghĩ về quang cảnh lúc nãy mà da gà vẫn nổi lên từng đợt, cậu vô thức đưa tay lên nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ, nhưng lại chẳng sờ thấy gì.Nhất vội cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trước ngực trống huơ trống hoác, chẳng có thứ gì, sợi dây chuyền đã không cánh mà bay.
Nhất cuống cuồng quay sang hỏi Toàn: "Ông có thấy sợi dây chuyền của tôi đâu không?"
Toàn đáp: "Lúc ông cởi áo xuống tắm vẫn còn thấy ông đeo mà."
Nghe đặng, Nhất định quay lại tìm sợi dây chuyền, Toàn kéo tay cậu lại nói: "Đang mưa to, đợt chút nữa ngớt mưa rồi quay lại tìm cũng được."
Nhất nhìn trời, rồi đánh mắt nhìn về phía suối trũng sâu trong rừng, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Nhất nói: "Tôi thấy lo quá, ông đi vào tìm với tôi với."
Hai người quay lại khe suối trũng, đi 2 vòng xung quanh bờ vẫn không tìm thấy sợi dây chuyền, Nhất nhờ toàn lặn xuống suối tìm kiếm, một hồi cũng không có tung tích.
Tim Nhất đập liên hồi, như lo lắng, như bất an.Hai đứa trở về nhà nghỉ, Nhất vào phòng tắm tắm rửa thay đồ trước, Toàn ngồi trên bàn trà vừa xoa khô tóc vừa suy nghĩ về sợi dây chuyền.
Hai đứa chơi thân, chuyện gì Nhất cũng kể với Toàn, Toàn biết sợi dây chuyền đó là di vật ông nội để lại cho gia đình Nhất trước khi mất, tổng cộng 4 sợi, mỗi người một sợi.
Có lẽ đó là di vật của người thân, nên thế Nhất không muốn bị lạc mất.Lúc này, trời cũng đã ngả chiều, bụng Nhất bắt đầu sôi lên nhè nhẹ, 2 người theo lịch trình đi ăn lẩu gà lá é, đây cũng là một đặc sản của thành phố này, đầu đêm thời tiết trở nên se se lạnh, vừa khéo hợp thưởng thức một nồi lẩu nóng hổi.
Hai người đèo nhau trên chiếc xe máy thuê ban sáng, đèn đường hắt ra những ánh vàng dìu dịu, phía trước là một đoạn đổ đèo xuống dốc, đèn đường không sáng, vẫn đang đợi người đến sửa.
Xe máy chạy vào đoạn tối, yên ắng, chỉ còn tiếng xe máy cùng đèn xe chiếu sáng phía trước.
Lúc này, phía trước mặt, Nhất và Toàn thấy có một người đang đi chầm chậm, ngược hướng về phía hai người, người này tóc dài xõa xuống che hết đi khuôn mặt, gầy gò vô cùng, toàn da bọc xương, đôi tay lộ ra bên ngoài có màu da rất lạ, như tím như xanh đậm, đang cầm một sợi dây chuyền, mặt sợi dây rủ xuống, là một hình tròn bằng bạc, cứ lắc qua lắc lại theo nhịp chân của người đi.
Nhất nhìn chiếc vòng không quá rõ ràng, nhưng lại thấy quen thuộc lắm, lại thêm dây chuyền không được đeo trên cổ, mà được cầm trên tay, nên Nhất đã nghĩ rằng, có thể nó là một vật được nhặt, liệu nó có phải là chiếc dây chuyền của cậu không?Nhất vỗ vào vai Toàn, lớn tiếng át đi tiếng gió nói: "Ông ơi, chị kia hình như cầm sợi dây chuyền giống của tôi ông ạ, ông quay xe qua đó cho tôi hỏi chị ý chút."
Toàn giảm tốc độ chứ không quay xe, cậu quay lại nói với Nhất: "Ông đùa à, tôi thấy bà cầm cái gì ấy, chứ có phải dây chuyền đâu, trông như dao ấy, sợ vãi, đường thì tối."
Nghe vậy Nhất quay đầu lại nhìn, cách đó không xa, dáng người gầy gò vẫn hiện lên rõ ràng.
Bỗng nhiên, bóng đen di chuyển nhanh về phía Nhất Toàn, tay phải đưa lên trước mặt, như đang chìa thứ gì đó về phía trước, thấy thế Toàn vít ga chạy thẳng đường, vừa lái vừa hét: "Vãi, cái gì vậy, nó đang đuổi bọn mình à, ông xem xem nó đuổi đến đâu rồi."
Tim Nhất đập thình thịch, quay đầu lại nhìn, cậu vẫn thấy bóng đen bám sát ngay sau, lúc này xe máy đã chạy tới 80 km/h, mà khoảng cách vẫn đang dần rút ngắn.
Nhất hét lên át tiếng gió: "Nhanh lên ông ơi, nó vẫn đang chạy ngay sau."
Toàn phóng ga, đường đổ đèo có chút quanh co, tay lái không vững sẽ rất nguy hiểm, qua chút, phía trước ánh đèn đường sáng rực, khiến cho lòng người cảm thấy an toàn, Nhất quay lại sau, thấy bóng đen đã dừng lại, Tim Nhất vẫn đập thình thịch liên hồi, cảm giác sợ sau cơn nguy vẫn còn lồ lộ.10 phút sau, hai người đến một tiệm lẩu gà lá é, gọi một suất 2 người, không phải ngày lễ, nhưng khách trong quán cũng không ít, hơi người khiến cho Nhất và Toàn cảm thấy yên tâm.Ngồi xuống bàn ăn Toàn nói: "Nãy nó đuổi theo bọn mình phải không ông, sợ vãi, đường thì tối."
Nhất đáp: "Thì đoạn đường đấy có mỗi bọn mình thôi mà, không đuổi bọn mình thì đuổi ai, mà sao lúc đầu tôi lại thấy tay nó cầm dây chuyền chứ, lại con giống cái của tôi nữa, không biết ma xui qủy khiến kiểu gì, nay đi một mình chắc đứt quá."
Nhất và Toàn vừa ăn vừa thảo luận lúc nữa sẽ về như thế nào, đường thì không quen, mà lại sợ gặp phải thứ vừa nãy, hai người thống nhất lát nữa đợi xem có ai về cùng đường không thì đi theo về, nhiều người đỡ sợ, chứ hình ảnh bóng đen cầm dao đuổi theo sau, vẫn vất vưởng trong tâm trí hai người.Ăn xong, hai người ngồi đợi một lúc, thấy có một bàn 4 người đứng lên chuẩn bị đi về, Nhất và Toàn vội đi theo phía sau, Toàn tiến lên hỏi thì được biết, họ cũng về trung tâm thành phố, cùng đường, hai người theo họ lái xe về đường cũ, lần này không gặp trục trặc gì, bình an vô sự.
Trước khi về phòng, Nhất và Toàn ghé qua một tiệm tạp hóa mua ít đồ ăn vặt, trông hàng là một bà cụ tuổi đã cao, tóc bạc trắng đầu, đôi mắt già nua, trông sáng vô cùng.Ngay chỗ ra vào, có bày một bàn thờ thần tài nhỏ.
Trên bàn thờ, hoa quả có, bánh kẹo có, không thiếu thứ gì.Lúc Nhất vừa bước vào cửa hàng, đôi mắt cụ bỗng mở to, nhìn ra phía ngoài cửa, rồi chuyển mắt về phía Nhất, khuôn mặt hoảng sợ vô cùng, tay cụ run lên, miệng không ngừng hét lớn: "A, a, chúng nó lại đến nữa rồi, ông nó ơi, ông nó ơi."
Nghe tiếng mẹ hét, con trai cụ vội chạy từ phía trong ra, dìu cụ vào trong, vừa đi vừa nói: "Không có gì đâu mẹ, mẹ vào trong nhà nghỉ ngơi nhé ạ."
Qua chốc, anh con trai ra ngoài, nhìn Nhất và Toàn cười trừ mà nói: "Xin lỗi 2 em nhé, 2 em mua gì cứ chọn đi nhé, mẹ anh già rồi lẩm cẩm lắm, từ lúc ông cụ nhà anh mất, bà thi thoảng lại lẩm cẩm thế đấy."
Nhất và Toàn gật đầu đáp: "Không sao đâu ạ."
Rồi tiến vào trong chọn đồ.