Tâm Linh Vòng Khóa Mệnh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
393393574-256-k482029.jpg

Vòng Khóa Mệnh
Tác giả: ChangThoi
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Sau khi bị ngã xuống kênh nước cuối làng, con gái ông Hà thấy một cậu bé trai đi theo mình về nhà, lúc này cậu bé ấy đang đứng ở chỗ hàng rào trước nhà, đưa tay lên vẫy vẫy, như muốn gọi ai đi theo vậy, Nhất cũng đứng ở đó, lúc đầu Nhất tưởng cậu bé đó gọi con gái ông Hà, sau đó Nhất mới nhận ra là cậu bé đang gọi cậu.

Tác giả: Chàng Thơi Tags: kinhdimavietnamtruyệnma​
 
Vòng Khóa Mệnh
Chương 1: Chiếc vòng thứ nhất


Đổ đèo trên con đường lên Đà Lạt quanh co, Nhất ngồi im lặng hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ xe, ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên, cây cối xanh tươi, yên bình vô cùng.Ngồi bên cạnh Nhất là Toàn, người cao vai rộng, tính cách nửa vời, vừa thích ở nhà, vừa thích ra ngoài.

Là bạn thân từ nhỏ, hai đứa đi đâu cũng dính lấy nhau như sam, hai mà như một.Lúc này, Toàn cất tiếng nói: "Ông dậy rồi à, mấy giờ rồi thế, lạnh quá."

Nhất nói: "6 giờ, sắp tới nơi rồi đấy ông."

Toàn lôi điện thoại từ trong túi áo ra, ngón trỏ lướt nhanh trên màn hình, cơn buồn ngủ cũng dịu đi không ít.Ngoài cửa xe lúc này, mặt trời vẫn chưa hé, ven đường dẫn vào trung tâm thành phố, cây cối um tùm, chốc chốc lại lướt qua một căn biệt thự bỏ hoang, trông vừa huyền bí, vừa đáng sợ.Lúc này, xe khách bỗng dừng lại, tiếng nổ máy vẫn đều đều, xong xe lại không tiến về phía trước, phụ xe mở cửa xe chạy xuống kiểm tra, vừa đi vừa nói: "Ơ sao tự nhiên lại bị dừng, đang đèo núi, dừng ở đây là chết dở."

Bác tài cũng mở cửa bên xuống xe, giọng nói vừa ngạc nhiên, vừa phiền muộn: "Tao vừa mới kiểm tra sáng hôm qua xong, đéo mẹ thật."

Lối ăn nói bụi bặm của những người chạy xe đã có từ bao đời, mọi người cũng chẳng ai để ý.Sáng sớm, không khí Đà Lạt chớm lạnh, cửa xe mở ra, không khí tràn vào, Nhất bỗng nổi hết da gà.

Bỗng, cậu nghe thấy tiếng bộp bộp bộp, bộp bộp bộp, 3 nhịp một đều đặn vang lên, như ai đó đang cầm vật nặng đập xuống mặt đất vậy.

Nhất hướng mắt nhìn về phía đuôi xe, thấy một cụ già khom lưng, ngồi bên vệ đường, làn da nhăn nheo, tóc đã điểm bạc, trên người dường như còn đang nhỏ xuống từng giọt nước tí tách, tay trái cụ cầm một hòn đá, liên tục đập xuống mặt đất, miệng cụ liên tục mấp máy lẩm bẩm, tiếng nói không rõ ràng.

Điều kỳ lạ là, bác tài và người phụ xe vẫn đang đi qua đi lại kiểm tra xe, nhưng lại chẳng chú ý đến cụ, như chẳng có ai ngồi đó vậy.Nhất chăm chú nhìn cụ, thấy cụ đang dùng 1 cục đá to đập mạnh vào một mặt dây chuyền.

Nhất vội gọi Toàn nói: "Ông ơi, ở kia có một cụ già đang làm gì ý ông."

Toàn ngoái đầu quay lại nhìn, ánh mắt khó hiểu mà nói: "Có ai đâu ông."

Nghe vậy, Nhất nổi da gà khắp người, đang định mở miệng nói chuyện, bỗng, cụ già ngẩng đầu lên nhìn cậu, rồi giơ tay trái lên đập mạnh xuống đất.Nhất sợ hãi quay đầu về, không dám nhìn cụ nữa, đến thở cũng không dám thở mạnh.Toàn thấy vậy, liền ngoái lại nhìn lần nữa, xác nhận bản thân không nhìn nhầm, rồi quay sang Nhất nói: "Ông nhìn thấy gì à!"

Lúc này, bác tài đã trở lại xe, thử nổ máy tiến về phía trước, bon chạy như thường, thấy thế, bác liền gọi với ra ngoài, nói với phụ xe: "Xe ok rồi, nhanh chân lên đê."

Đôi mày Nhất khẽ nhăn, cậu vô thức đưa tay ra nắm lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, hơi thở trở nên bình ổn hơn.

Sợi dây chuyền này Nhất đeo từ năm 7 tuổi, chất dây bằng vải, sợi vải đã sờn màu, mặt dây bằng bạc, khắc ba hình tròn đồng tâm, trông đơn giản và cũ kỹ, mỗi lần chạm vào nó, Nhất đều có một cảm giác an toàn vô cùng, vì thế, mỗi lần gặp chuyện lo lắng, cậu đều đưa tay lên nắm lấy mặt dây chuyền, đã thành thói quen.Thấy Toàn vẫn đang nhìn mình, Nhất lúc này mới kể lại chuyện vừa nãy cậu thấy cho Toàn nghe, lòng vẫn còn sợ.Đến phòng nghỉ đã đặt trước, Nhất cùng Toàn gỡ xếp hành lý, chuẩn bị một kỳ du lịch 5 ngày tại nơi đây.

Phòng Nhất đặt là giường tầng, giá rẻ hơn đôi chút, ngoài khung cửa sổ cây cối xanh mát, chim hót líu lo, ánh mặt trời đã từ từ ló rạng, chiếu ánh sáng lên từng tán lá, muôn vật tràn đầy sức sống.Nhìn giường tầng trước mặt, Nhất hỏi: "Ông nằm trên hay dưới."

Im lặng một chút, Toàn bật cười đáp: "Trên."

Sắp xếp xong quần áo, hai người lôi bản kế hoạch "5 ngày công phá Đà Lạt" ra xem.

Vừa hay sáng sớm, chưa có gì lót bụng, hai người quyết định sẽ ăn bánh ướt đầu tiên trong lần kỳ ngộ với Đà Lạt này.Sang chiều, trời trở nên nắng hơn, nhiệt độ cũng tăng cao, Nhất cùng Toàn chở nhau trên chiếc xe máy mới thuê ra suối Mơ gần hồ Tuyền Lâm.

Trời lúc này mây đen trùm kín, đã lấm tấm mưa, Toàn nói đùa: "Trước khi tắm suối được tắm mưa, thế còn gì bằng."

Nhất nhìn cơn giông sầm trời mà nói: "Chắc sẽ mưa to lắm, có tìm chỗ nào trú trước không hay ra suối luôn ông."

Toàn đáp: "Thôi ra suối luôn đằng nào chả tắm."

Gửi xong xe trời vẫn chưa đổ nặng hạt, Nhất cùng Toàn men theo con đường ven suối đi sâu vào phía trong.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, đường đi cũng chỉ lác đác mấy người.Đến một khe suốt trũng, Toàn vội không muốn đợi mà cởi áo lao xuống suối bơi, tuy có xu hướng thích ở nhà, Toàn cũng rất thích bơi lội, vì thế mà cậu có một thân hình săn chắc đậm đà, luôn là tâm điểm được chú ý ở nơi đông người.Nhất ngồi ven bờ suối duỗi chân xuống nước, dòng nước rẽ qua bụng chân, mát mẻ và thoải mái.Toàn bơi đến gần chỗ Nhất ngồi, kéo nhẹ tay cậu nói: "Xuống bơi đi, nước mát lắm."

Nhất đáp: "Biết bơi đâu mà xuống ông."

"Không sao, không sâu, đến cổ thôi ông."

Nói đặng, Toàn kéo Nhất xuống suối.

Đúng là đến cổ, cơ mà là cổ Toàn, Nhất cao 1m7 còn thấp hơn toàn một cái đầu, miễn cưỡng kiễng chân lên, đầu Nhất mới ngoi lên khỏi mặt nước.

Nhìn Nhất quẫy quẫy đôi tay trong làn nước, Toàn cười lên ha ha rồi lặn xuống bơi sang chỗ khác.Dòng nước mát lành khiến tâm trạng Nhất trở nên khoan khoái, trời bắt đầu mưa nặng hạt, nghĩ về hồi nhỏ cậu hay nín thở ngồi dưới nước nhìn quang cảnh trên bờ, mờ ảo và khác biệt, thật là hoài niệm.

Nghĩ rồi, Nhất lấy một hơi sâu, lặn xuống.

Dưới nước người cậu lâng lâng, trên mặt nước, mưa rơi tạo thành những vòng tròn giao thoa nhìn như hư hư ảo ảo.

Bỗng, sống lưng Nhất lạnh toát, trong cái nhìn hư ảo ấy cậu thấy trên bờ có rất nhiều người đang đứng đó, đồng loạt cúi đầu nhìn cậu, nhưng lúc cậu và Toàn đến bờ suối này rõ ràng chỉ có hai đứa.

Trong cơn hoảng loạn vô cùng, Nhất vô tình để thoát hết không khí trong khoang miệng, sặc nước, Nhất vùng vẫy kiễng chân đứng dậy, tay đập mạnh trên mặt nước.

Thấy thế, Toàn vội chóng bơi về phía Nhất, kéo cậu lên chỗ nông hơn ven bờ.

Nhất ho sặc nước, nước mắt và nước suối hòa lẫn vào nhau, làm mắt cậu nhòe đi.

Không đợi con ho bình ổn, Nhất vội quay đầu nhìn xung quanh, chẳng có bóng người nào đang đứng đấy, thấy chỉ toàn là mưa rơi và cây cối, cùng với tiếng tạch tạch của mưa vỗ trên cành lá.Thần thờ một hồi, Toàn đưa Nhất về chỗ gửi xe ban nãy, ngồi trú mưa trong một mái hiên nhỏ, Nhất nghĩ về quang cảnh lúc nãy mà da gà vẫn nổi lên từng đợt, cậu vô thức đưa tay lên nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ, nhưng lại chẳng sờ thấy gì.Nhất vội cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trước ngực trống huơ trống hoác, chẳng có thứ gì, sợi dây chuyền đã không cánh mà bay.

Nhất cuống cuồng quay sang hỏi Toàn: "Ông có thấy sợi dây chuyền của tôi đâu không?"

Toàn đáp: "Lúc ông cởi áo xuống tắm vẫn còn thấy ông đeo mà."

Nghe đặng, Nhất định quay lại tìm sợi dây chuyền, Toàn kéo tay cậu lại nói: "Đang mưa to, đợt chút nữa ngớt mưa rồi quay lại tìm cũng được."

Nhất nhìn trời, rồi đánh mắt nhìn về phía suối trũng sâu trong rừng, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

Nhất nói: "Tôi thấy lo quá, ông đi vào tìm với tôi với."

Hai người quay lại khe suối trũng, đi 2 vòng xung quanh bờ vẫn không tìm thấy sợi dây chuyền, Nhất nhờ toàn lặn xuống suối tìm kiếm, một hồi cũng không có tung tích.

Tim Nhất đập liên hồi, như lo lắng, như bất an.Hai đứa trở về nhà nghỉ, Nhất vào phòng tắm tắm rửa thay đồ trước, Toàn ngồi trên bàn trà vừa xoa khô tóc vừa suy nghĩ về sợi dây chuyền.

Hai đứa chơi thân, chuyện gì Nhất cũng kể với Toàn, Toàn biết sợi dây chuyền đó là di vật ông nội để lại cho gia đình Nhất trước khi mất, tổng cộng 4 sợi, mỗi người một sợi.

Có lẽ đó là di vật của người thân, nên thế Nhất không muốn bị lạc mất.Lúc này, trời cũng đã ngả chiều, bụng Nhất bắt đầu sôi lên nhè nhẹ, 2 người theo lịch trình đi ăn lẩu gà lá é, đây cũng là một đặc sản của thành phố này, đầu đêm thời tiết trở nên se se lạnh, vừa khéo hợp thưởng thức một nồi lẩu nóng hổi.

Hai người đèo nhau trên chiếc xe máy thuê ban sáng, đèn đường hắt ra những ánh vàng dìu dịu, phía trước là một đoạn đổ đèo xuống dốc, đèn đường không sáng, vẫn đang đợi người đến sửa.

Xe máy chạy vào đoạn tối, yên ắng, chỉ còn tiếng xe máy cùng đèn xe chiếu sáng phía trước.

Lúc này, phía trước mặt, Nhất và Toàn thấy có một người đang đi chầm chậm, ngược hướng về phía hai người, người này tóc dài xõa xuống che hết đi khuôn mặt, gầy gò vô cùng, toàn da bọc xương, đôi tay lộ ra bên ngoài có màu da rất lạ, như tím như xanh đậm, đang cầm một sợi dây chuyền, mặt sợi dây rủ xuống, là một hình tròn bằng bạc, cứ lắc qua lắc lại theo nhịp chân của người đi.

Nhất nhìn chiếc vòng không quá rõ ràng, nhưng lại thấy quen thuộc lắm, lại thêm dây chuyền không được đeo trên cổ, mà được cầm trên tay, nên Nhất đã nghĩ rằng, có thể nó là một vật được nhặt, liệu nó có phải là chiếc dây chuyền của cậu không?Nhất vỗ vào vai Toàn, lớn tiếng át đi tiếng gió nói: "Ông ơi, chị kia hình như cầm sợi dây chuyền giống của tôi ông ạ, ông quay xe qua đó cho tôi hỏi chị ý chút."

Toàn giảm tốc độ chứ không quay xe, cậu quay lại nói với Nhất: "Ông đùa à, tôi thấy bà cầm cái gì ấy, chứ có phải dây chuyền đâu, trông như dao ấy, sợ vãi, đường thì tối."

Nghe vậy Nhất quay đầu lại nhìn, cách đó không xa, dáng người gầy gò vẫn hiện lên rõ ràng.

Bỗng nhiên, bóng đen di chuyển nhanh về phía Nhất Toàn, tay phải đưa lên trước mặt, như đang chìa thứ gì đó về phía trước, thấy thế Toàn vít ga chạy thẳng đường, vừa lái vừa hét: "Vãi, cái gì vậy, nó đang đuổi bọn mình à, ông xem xem nó đuổi đến đâu rồi."

Tim Nhất đập thình thịch, quay đầu lại nhìn, cậu vẫn thấy bóng đen bám sát ngay sau, lúc này xe máy đã chạy tới 80 km/h, mà khoảng cách vẫn đang dần rút ngắn.

Nhất hét lên át tiếng gió: "Nhanh lên ông ơi, nó vẫn đang chạy ngay sau."

Toàn phóng ga, đường đổ đèo có chút quanh co, tay lái không vững sẽ rất nguy hiểm, qua chút, phía trước ánh đèn đường sáng rực, khiến cho lòng người cảm thấy an toàn, Nhất quay lại sau, thấy bóng đen đã dừng lại, Tim Nhất vẫn đập thình thịch liên hồi, cảm giác sợ sau cơn nguy vẫn còn lồ lộ.10 phút sau, hai người đến một tiệm lẩu gà lá é, gọi một suất 2 người, không phải ngày lễ, nhưng khách trong quán cũng không ít, hơi người khiến cho Nhất và Toàn cảm thấy yên tâm.Ngồi xuống bàn ăn Toàn nói: "Nãy nó đuổi theo bọn mình phải không ông, sợ vãi, đường thì tối."

Nhất đáp: "Thì đoạn đường đấy có mỗi bọn mình thôi mà, không đuổi bọn mình thì đuổi ai, mà sao lúc đầu tôi lại thấy tay nó cầm dây chuyền chứ, lại con giống cái của tôi nữa, không biết ma xui qủy khiến kiểu gì, nay đi một mình chắc đứt quá."

Nhất và Toàn vừa ăn vừa thảo luận lúc nữa sẽ về như thế nào, đường thì không quen, mà lại sợ gặp phải thứ vừa nãy, hai người thống nhất lát nữa đợi xem có ai về cùng đường không thì đi theo về, nhiều người đỡ sợ, chứ hình ảnh bóng đen cầm dao đuổi theo sau, vẫn vất vưởng trong tâm trí hai người.Ăn xong, hai người ngồi đợi một lúc, thấy có một bàn 4 người đứng lên chuẩn bị đi về, Nhất và Toàn vội đi theo phía sau, Toàn tiến lên hỏi thì được biết, họ cũng về trung tâm thành phố, cùng đường, hai người theo họ lái xe về đường cũ, lần này không gặp trục trặc gì, bình an vô sự.

Trước khi về phòng, Nhất và Toàn ghé qua một tiệm tạp hóa mua ít đồ ăn vặt, trông hàng là một bà cụ tuổi đã cao, tóc bạc trắng đầu, đôi mắt già nua, trông sáng vô cùng.Ngay chỗ ra vào, có bày một bàn thờ thần tài nhỏ.

Trên bàn thờ, hoa quả có, bánh kẹo có, không thiếu thứ gì.Lúc Nhất vừa bước vào cửa hàng, đôi mắt cụ bỗng mở to, nhìn ra phía ngoài cửa, rồi chuyển mắt về phía Nhất, khuôn mặt hoảng sợ vô cùng, tay cụ run lên, miệng không ngừng hét lớn: "A, a, chúng nó lại đến nữa rồi, ông nó ơi, ông nó ơi."

Nghe tiếng mẹ hét, con trai cụ vội chạy từ phía trong ra, dìu cụ vào trong, vừa đi vừa nói: "Không có gì đâu mẹ, mẹ vào trong nhà nghỉ ngơi nhé ạ."

Qua chốc, anh con trai ra ngoài, nhìn Nhất và Toàn cười trừ mà nói: "Xin lỗi 2 em nhé, 2 em mua gì cứ chọn đi nhé, mẹ anh già rồi lẩm cẩm lắm, từ lúc ông cụ nhà anh mất, bà thi thoảng lại lẩm cẩm thế đấy."

Nhất và Toàn gật đầu đáp: "Không sao đâu ạ."

Rồi tiến vào trong chọn đồ.
 
Vòng Khóa Mệnh
Chương 2: Ông nội


Về tới nhà nghỉ, Nhất và Toàn ngồi trên bàn trà nói về chuyện lạ hôm nay, Nhất cảm thấy hơi sợ, sau ngày ông nội mất, chú Hóa - bố của Nhất đã căn dặn kỹ lưỡng rằng: "Dù có chuyện gì cũng không được tháo dây chuyền ra."

Hôm nay Nhất nhìn thấy trên tay người tóc dài kia là dây chuyền, nhưng Toàn lại nhìn thấy thứ khác, thật lạnh sống lưng.

Liệu chuyện này có liên quan gì đến chuyện cậu làm mất sợi dây chuyền không?Nhất với Toàn trò chuyện đôi ba, rồi hai người chuẩn bị đi ngủ, trằn trọc một hồi, Nhất thiếp đi lúc nào không hay.......Nhất thấy mình đứng trên bờ một con kênh, khung cảnh thật quen thuộc, phía dưới kênh là một đám nhóc tầm 8 9 tuổi đang ngụp lặn dưới kênh, vui vẻ vô cùng, trên dòng nước có một cái chậu, trong chậu có một bé gái tầm 5 6 tuổi, có lẽ vừa ham chơi vừa phải trông em, nên một đứa nhóc nào đó đã nghĩ ra cách để em gái trên chậu, vừa tắm vừa trông, thuận cả đôi đường.Không phải mùa vụ, nước trong kênh không sâu lắm, nhưng giữa kênh nước cũng đủ trũng ngập đầu đứa trẻ 5 6 tuổi.

Nghĩ đoạn, Nhất thấy chiếc chậu trôi dần ra giữa kênh, đám nhóc lớn tuổi hơn vẫn đang vui đùa ngụp lặn, một phút lơ là, bé gái trong chậu xoay nhẹ người nhìn về phía anh trai, chiếc chậu mất đi trọng tâm, úp ngược xuống dòng nước.Nhất đang định chạy xuống dòng kênh cứu bé gái.

Bỗng, một bác trai trung tuổi phi xe ngang qua đoạn kênh đó, vứt vội xe bên đường lao xuống kênh vớt bé gái lên.

Thấy thế, lũ nhóc lớn tuổi cũng ngơ ra, từ không hiểu gì đến mặt trắng bệch, bé gái được vớt lên kịp thời, bình an vô sự.

Bác trung niên quát lớn: "Trông em thế à, về nhà ngay."

Cả lũ nghe thế liền tán loạn mỗi đứa một nẻo, trong đó có một đứa bé trai đi theo bác trai lên bờ kênh, có lẽ đây là anh trai của bé gái.

Bác bế bé gái lên bờ, hỏi han vài câu, xác nhận bé gái không có vấn đề gì, sau đó mới kêu 2 đứa ngồi lên yên sau để bác trở về nhà.

Sau khi hai đứa trẻ ngồi vững, bác trai lên tiếng: "Ông Hà mà biết mày trông em thế này thì no đòn con ạ."

Nghe thấy tên "Hà", Nhất chợt cảm thấy quen thuộc, ông nội của Nhất cũng có cùng tên như thế, nghe đặng, Nhất nhìn qua hai đứa trẻ, bé gái tóc tết đuôi sam, mặt tròn mắt to, trông đáng yêu lắm.

Bé trai gương mặt láu lỉnh, đuôi mắt có một nốt ruồi màu đen, đầu cắt 3 phân, hoạt bát vô cùng.Chú Hóa bố của Nhất, ở phía đuôi mắt cũng có một nốt ruồi đen, đặc điểm tương đồng, có thể là cùng một hình dáng.Chở trẻ nhỏ, bác trai đi xe không nhanh.

Nhất chạy theo chiếc xe quay về nhà ông Hà, cậu để ý thấy, quang cảnh dù ít nhiều đã thay đổi, nhưng con đường dẫn về nhà vẫn rõ ràng trong tâm trí.

Về đến nhà ông Hà, bác trai kể lại sự tình cho ông Hà nghe.

Nghe xong, ông sốt sắng đến xem đứa bé gái.Thấy bé gái không có vấn đề gì, ông Hà cất tiếng mời bác trai vào nhà uống nước, lúc này Nhất mới biết bác trai tên là Đắc.

Bác Đắc lắc đầu từ chối, nói rằng trời cũng đã muộn, còn phải về nhà cơm nước.

Ông Hà cũng không giữ, thấy bác Đắc đã đi xa, ông Hà nghiêm nghị nhìn bé trai một cái, không nói gì rồi dắt tay bé gái vào trong.Cơm nước đã nấu gần xong, ông Hà vào tắm cho bé gái, xong để bé gái ngồi đợi trên chiếc chõng trước cửa nhà, ông gọi bà Hà dọn cơm lên, còn mình đi tắm nhanh một lát.

Bà Hà dọn cơm lên nhà, thấy con gái mắt cứ thao láo nhìn về phía hàng rào ngoài nhà, bà Hà hỏi: "Nhìn gì đấy con, so đũa cho mọi người đi."

Bé gái nhìn mẹ một lát rồi lại nhìn về phía hàng rào, cất tiếng nói: "Mẹ ơi, chỗ hàng rào có đứa nào cứ đứng đấy ý mẹ, nó cứ vẫy tay với con."

Nhất lúc này cũng đứng bên chiếc chõng, nghe bé gái nói, cậu liền đánh mắt nhìn ra phía hàng rào, trời đã bắt đầu chuyển tối, nơi ấy trống huơ trống hoác, không một bóng người.Bà Hà nghe thế cũng vội nhìn ra, nhìn xung quanh một hồi, xác nhận mình không nhìn lầm, bà hỏi lại con gái: "Nó vẫn đang đứng đấy à con?"

Bé gái gật đầu.Bà Hà đã nghe vụ nay con gái bị ngã nước, vội bế con lên chạy đi gọi ông Hà.

Ông Hà vừa tắm xong, đầu vẫn còn đang ướt, thấy bà Hà bế con gái đến, kể rõ sự tình, ông Hà nhìn về phía hàng rào, xong hỏi con gái: "Nó trông như thế nào hả con?"

Bé gái trả lời: "Nó cao bằng anh Hóa, người nó trông ướt ướt, nó cứ vẫy tay về phía này ý bố."

Ông Hà là thầy bắt ma nổi tiếng trong vùng, có dấu vết gì, ông là người rõ ràng nhất.Trời đã chập tối, ông Hà dặn bà Hà bảo: "Bà sang ngay nhà cái Nhiên mua cho tôi cái lễ, một hình nhân trẻ con."

Nghe vậy, Bà Hà vội lấy chiếc xe đạp dựa ở cạnh tường đi mua lễ, ông Hà đã nhiều lần làm lễ, lễ to lễ bé đều do bà Hà chuẩn bị, vì thế không cần ông Hà dặn nhiều, bà Hà cũng biết cần phải mua những gì.

Bà Hà vừa ra khỏi cổng, ông Hà cũng vội chạy vào nhà bếp múc đầy miệng bát gạo, luộc vội 3 quả trứng.

Trứng chín cũng là lúc bà Hà mua lễ về, ông Hà bảo bà Hà đưa con gái sang cho hàng xóm trông nhờ, sự xong, ông Hà quát to: "Hóa, dẫn tao ra chỗ nãy chúng mày tắm kênh."

Bé trai Hóa giật mình vội trèo lên chiếc xe máy ông Hà đã dựng sẵn ở cổng, ông Hà cùng bà Hà chở Hóa ra đoạn kênh ban chiều đám nhóc tắm nước, trời đã tối, tuy nhiên ánh trăng trên trời vẫn đủ sáng để cho Nhất nhìn rõ sự tình.

Nhất thấy ông Hà dọn bàn lễ ra ngay bên bờ kênh, ông thắp 3 nén hương cắm vào bát gạo đặt trên chiếc bàn giấy, trên bát gạo còn có 3 quả trứng đã bóc sẵn.

Ông lẩm bẩm một loại ngôn ngữ xa lạ, một tay cầm một bó hương đang cháy, lúc thì đưa sang trái lúc thì đưa lên trên, trông như một điệu múa chẳng có quy luật nào cả.

Qua tầm 10 phút, ông thấy 3 cây hương cắm trên bát gạo đều đã cháy cạn, lúc này ông lấy bó hương vẫn đang bốc lửa trên tay đốt cháy phần lễ, do đều được làm bằng giấy, nên vừa châm liền cháy, thoáng chốc bàn lễ đã cháy hết, tro bụi bị gió thổi bay loạn xạ trong không khí.

Lễ cháy hết, bát đựng gạo và trứng cũng rơi ngổn ngang trên bờ kênh, gạo vương vãi trên bờ cỏ.

Lúc này, Nhất để ý thấy ông Hà vẫn đứng yên ở đó, tay ông nắm chặt, tựa như đang lo lắng, lại như đang chờ đợi điều gì.

Bỗng, 3 quả trứng trên bờ kênh đột nhiên lăn long lóc xuống dưới kênh nước, thấy thế ông Hà vội chạy đến cầm chiếc bát lên, lấy số gạo còn lại trong bát rắc xả xuống kênh.

Xong việc, trông mặt ông Hà mệt mỏi lắm, đôi mày vẫn nhíu, tay vẫn nắm chặt, lòng như có nhiều chuyện lo lắng.Ông quay lại bỏ chiếc bát vào giỏ xe máy, cất tiếng nói: "Hai mẹ con lên xe đi, tôi chở về nhà."

Tiếng xe máy nhỏ dần, ánh trăng sáng rõ, Nhất nhìn thấy trên dòng nước có 3 quả trứng dập dềnh lúc chìm lúc nổi.

Bỗng, cậu thấy một cánh tay thò lên trên, nắm lấy một trong những quả trứng, sau đó là một bóng người ngoi lên từ dưới nước, là một cụ già người ướt nhẹp, cụ nhét quả trứng vào mồm, chiếc miệng móm mém nhai ngồm ngoàm, như đã bị đói rất nhiều ngày.Nhất đang nhìn chăm chú, bỗng cụ già ngẩng đầu, chỉ tay về phía cậu, miệng hét ra từng tiếng ớ ớ.Nhất nổi da gà từng cơn, cậu quay đầu định bỏ chạy bỗng cánh tay trái bị kéo lại, cậu quay lại nhìn, thấy một đứa trẻ tầm 8 9 tuổi, trên người ướt nhẹp, nước vẫn đang nhỏ xuống từng giọt từng giọt.

Đứa bé một tay nắm lấy tay Nhất, một tay đang cầm trứng nhét vào chiếc miệng nhỏ, khuôn mặt trắng bệch, sưng trũng lên đến là đáng sợ.

Đứa nhóc ngẩng đầu lên nhìn Nhất, miệng nhoẻn ra nói: "Ăn chưa no, cho thêm 2 quả nữa nhé."

Nói xong cậu bé đột nhiên cắn mạnh vào tay Nhất, cậu hét lên từng tiếng: "A a a."......"

Ông ơi, dậy ông ơi, dậy ông ơi".

Toàn không biết đã trèo xuống giường dưới từ bao giờ, vừa lay vai Nhất vừa gọi tỉnh cậu.Nhất mở mắt, da gà vẫn đang nổi từng cơn, cậu nhìn sang Toàn đang ngồi cạnh giường, không biết nói gì.

Toàn quay sang hỏi: "Mơ thấy ác mộng à, tôi thấy ông ú ớ nên xuống xem thế nào".Nhất ngồi thẳng lên, co thu đôi chân lại, im lặng một hồi, cậu kể cho Toàn nghe về giấc mơ đáng sợ vừa nãy.

Trời tờ mờ sáng, không khí rạng sáng của Đà Lạt se se lạnh, thích hợp cho việc ngủ nướng, Nhất nằm trên giường lướt điện thoại.

Nhất dự định sau khi ăn xong cơm sáng sẽ cùng Toàn ra khe suối hôm qua tìm lại chiếc vòng đã mất.

Hai người xuất phát lúc 7 giờ sáng, đi ăn miến gà tại một quán ăn cách nhà nghỉ không xa.

Sau đó, Nhất và Toàn cùng nhau ra suối Mơ, tìm đến khúc suối trũng lúc trước, Toàn bơi xuống suối tìm một hồi nhưng vẫn không tìm thấy tung tích chiếc vòng, hy vọng mong manh.

Nhất cùng Toàn quay về phòng nghỉ, chắc cậu phải buông bỏ sợi dây chuyền này.5 ngày trôi qua, Nhất cùng Toàn sắp xếp hành lý chuẩn bị bay về Hà Nội, chuyến bay khởi hành lúc 10 giờ tối, trước lúc ra sân bay, 2 người đi mua chút quà lưu niệm cùng kẹo bánh làm quà cho người thân.

Nhất Toàn quay trở lại quán tạp hóa lúc trước, người trông quán vẫn là cụ già lớn tuổi.

Chọn lựa xong đồ, lúc tính tiền, cụ nhìn Nhất, rồi lại nhìn Toàn, dáng vẻ ngập ngừng như muốn nói gì đấy, xong lại thôi, trong mắt cụ như ánh lên một chút sợ hãi, cụ chỉ nhẹ lắc đầu rồi tính tiền cho hai đứa.

Sau khi Toàn bê đồ ra để lên xe taxi, bà cụ cầm lấy tay Nhất nói khẽ: "Chúng nó đến rồi, chúng nó đến rồi đấy."

Nhất quay lại hỏi: "Chúng nó là ai ạ?"

Lúc này, con trai cụ chạy lại nhấc tay cụ ra khỏi tay Nhất, anh cười gượng bảo: "Cụ già rồi lẩm cẩm hay nói linh tinh, em đừng để ý nhé."

Nhất cũng khẽ mỉm cười đáp lại: "Dạ, không có gì ạ."

Vừa lúc Toàn quay lại, cậu hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Nhất khẽ lắc đầu đáp: "Không có gì."

Nói xong hai người lên xe taxi, chuẩn bị chuyến khởi hành ra sân bay, quay về Hà Nội.

Trước khi lên xe, Toàn quay lại nhìn cụ già trong thoáng chốc, trong ánh mắt như có điều suy nghĩ.
 
Vòng Khóa Mệnh
Chương 3: Ngày ông mất


Về đến Hà Nội, dù là đêm khuya thì không khí cuối tháng 6 vẫn oi bức vô cùng.

Nhất và Toàn bắt taxi quay về nội thành.

Đêm đã khuya, Nhất tiện đường về ở cùng phòng với Toàn một đêm.Sắp xếp xong hành lý, cơ thể hai người đều mệt nhoài, nằm im trên giường chẳng muốn động đậy.

Hai người ngồi trên giường trò chuyện phiếm.

Toàn hỏi: "Ông lấy được bằng tốt nghiệp chưa, định làm việc liên quan đến ngành gì."

Nhất vừa tốt nghiệp đại học, đang trong giai đoạn tìm việc, thông thường sinh viên sẽ tìm công việc trước khi tốt nghiệp mấy tháng, vừa khéo ra trường sẽ có việc làm ngay, Nhất lại bình chân như vại, tin rằng chuyện gì đến sẽ đến, chẳng cần phải lo nghĩ quá nhiều.Im lặng đôi chút, Nhất đáp: "Tôi không biết nữa, chắc tìm đại một công ty nào để làm vậy."

Thời gian này Toàn cũng vừa mới tốt nghiệp đại học.

Tuy vậy cậu đã đi làm từ năm 2 đại học.

Là công việc bán thời gian, tính chất công việc linh hoạt, Toàn thường dành thời gian ở nhà để hoàn thành công việc.

Nói qua nói lại một hồi, hai người chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.Sáng ngày thứ hai, đồng hồ điểm 8 giờ, Nhất mở mắt tỉnh dậy, phía bên kia giường trống huơ trống hoác.

Ngồi dậy khỏi giường, cậu tiến vào nhà vệ sinh, đánh răng, rửa mặt.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Nhất thấy Toàn vừa khéo kéo cửa phòng đi vào, trên tay còn cầm theo đồ ăn sáng.Thấy Nhất bước ra từ nhà vệ sinh, Toàn hỏi bâng quơ: "Đánh răng rửa mặt rồi à?"

Nhất gật nhẹ đầu, rồi đi ra trạm bát lấy hai chiếc bát tô.

Phở được đổ ra bát, khói bay nghi ngút, hương thơm ngào ngạt khắp phòng, thật biết cách khiến lòng người sôi sục.Ngồi trên bàn ăn, 2 người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Lúc này, Toàn hỏi: "Ông định mấy giờ về phòng, tôi đưa ông về, hay ở đây mấy hôm."

Nhất đáp: "Ăn xong chốc tôi về, ông cứ bận đi, lát tôi tự bắt xe về được mà."

Buổi sáng, đường xá Hà Nội đông thúc, mặt trời tháng 6 treo trên đỉnh đầu, thời tiết nóng nực, lòng người khó chịu.

Nhất bắt xe ôm về phòng trọ, sắp xếp lại đồ đạc, cậu bật máy tính, ghi lại những trải nghiệm đáng nhớ trong chuyến du lịch vừa qua.

Lúc này, chị của Nhất gọi điện, chị tên là Nga, là một nhân viên bất động sản.Chị Nga hỏi: "Du lịch thế nào rồi em, có mua gì về cho chị không?"

Nhất đáp: "Cũng được được ạ, thời tiết trên Đà Lạt thích lắm, em có mua về ít hoa quả sấy, nào chị rảnh em mang qua cho."

Nghe thế, chị Nga đáp: "Tối nay em rảnh không, đi ăn đi, qua chị mơ giấc mơ lạ lắm, muốn kể cho em nghe."

Vừa hay Nhất cũng muốn kể một vài chuyện mà cậu gặp trong chuyến du lịch, thế là hai chị em hẹn nhau tối 7 giờ 30 gặp nhau ở một quán thịt nướng Hàn Quốc.Tối đến, lúc Nhất đến điểm hẹn, chị Nga đã ngồi sẵn ở đấy, thịt rau xếp đầy một bàn, khói bay nghi ngút.Chị Nga kể rằng.Đêm hôm trước, chị Nga mơ thấy bản thân mình đứng trong ngôi nhà ở quê, xung quanh tối đen như mực.

Lúc này, chị Nga nghe thấy tiếng động phát ra từ phía cửa ra vào, quay đầu ra xem, da gà đồng loạt nổi lên từng cơn, tê dại cả da đầu, chị thấy một ông lão nằm bò trên mặt đất, quần áo rách rưới, từ từ di chuyển về phía chị, ông lão dùng hai cùi trò bò trên mặt đất, 2 bàn tay đều chúi xuống, như bị cắt mất dây gân, mắt ông lão mở trừng trừng, chỉ thấy tròng không thấy mí, những lọn tóc nhọn còn chọc cả vào trong tròng mắt, ông lão cứ ú ớ không ra lời, trong miệng chỉ thấy đen hoắm một màu, như chẳng còn lưỡi.

Trên cổ ông lão còn bị tròng bởi một dây xích to bằng cổ tay trẻ con, chị Nga không nhìn rõ người đứng bên kia đầu xích, nhưng trông dáng vẻ thì cao to lắm.Nghe xong, Nhất cũng kể lại một vài chuyện lạ cậu gặp khi ở trên Đà Lạt, thấy thế chị Nga hỏi: "Có khi nào do em làm mất sợi dây chuyền không, chứ trước giờ chị có bao giờ mơ thế này đâu."

Nhất im lặng, không biết nên nói gì tiếp.Ăn xong, tiện hôm nay đi ô tô, chị Nga lái xe đưa Nhất về phòng trọ, đường về cần đi qua hầm chui Kim Liên, lúc băng qua hầm, bỗng một chiếc xe máy lách lên tạt qua đầu xe của chị Nga, chị Nga vội phanh gấp xe, chiếc xe buýt chạy sau xe chị Nga cũng vội phanh gấp, chỉ cách vài cm là đâm vào đuôi xe của chị Nga.Chiếc xe máy phi lên mất lái đổ về phía bên phải, bị một chiếc ô tô cùng làn kéo lê cả người và xe đi một đoạn 10 mét.Lái xe máy là một thanh niên, mũ bảo hiểm trên đầu vỡ thành nhiều mảnh, người đã ngất, mọi người túm lại gọi cấp cứu, không rõ an nguy.

Một lúc sau, công an đến hiện trường, đưa chị Nga, Nhất, chiếc xe máy bị đâm và người lái xe ô tô trong vụ tai nạn về đồn, sau 30 phút lấy lời khai, do không có nhiều liên quan trong vụ tai nạn lần này, nên chị Nga và Nhất được về luôn.

Chị Nga đi vệ sinh chốc lát, trong lúc đó, Nhất thấy trong chiếc xe đã va chạm với người lái xe máy có 1 cậu bé ngồi xổm ở hàng ghế sau, tay phải đưa lên trước mặt như đang đếm cái gì đó, Nhất thấy cậu bé nhấp nhẹ tay từ trái sang phải 5 lần, sau đó lại đưa tay về vị vị trí cũ tiếp tục nhấp đếm lại như thế, lặp đi lặp lại, Nhất đang định tiến lên xem thì chị Nga đi đến, cậu ngoảnh mặt nhìn chị Nga chốc lát, lúc quay ra trên xe đã không còn thấy cậu bé nào ngồi xổm ở đó nữa.

Cậu định kể cho chị Nga chuyện vừa giờ, nhưng thấy khuôn mặt chị mệt mỏi, cậu lại thôi.Chị Nga đưa Nhất về phòng trọ, nhìn đèn đỏ sau xe mờ dần trong màn đêm đến lúc tắt hẳn, Nhất mới quay người bước vào nhà.

Nhất tắm qua qua một chút, sau đó ngồi lên bàn học ghi lại những chuyện hôm nay vào nhật ký.Xong việc, Nhất lên giường nằm ườn, trằn trọc, cậu nghĩ về những việc kỳ lạ này, nó bắt đầu từ bao giờ, có phải là từ chuyến du lịch đà lạt không, hay là từ trước đó rồi, miên man một hồi, Nhất chìm vào giấc ngủ.......

Nhất thấy mình đang ở trong ngôi nhà dưới quê, trong nhà, người ra người vào, tấp nập đến lạ thường, xong mặt ai cũng nặng trĩu, như có gánh nặng trong lòng.Bỗng, lúc này, mọi người đồng loạt tiến vào trong nhà, thấy thế, Nhất cũng tiến vào cùng dòng người.

Trong căn phòng chật hẹp, một ông lão gầy gò nằm ở trên giường, khuôn mặt hằn lên nhiều nếp nhăn, hơi thở dường như yếu ớt lắm.Nhất nhận ra đây là ngày ông nội cậu qua đời, cậu đứng trong hàng người, cùng nhau nhìn về phía giường ông, khung cảnh ảm đạm.

Cậu thấy bố, mẹ, còn có cả cô, chú và họ hàng ngồi bên giường ông, cùng ông đi nốt chặng đường cuối đời.Lúc này, giọng ông yếu ớt vô cùng, bố của Nhất, chú Hóa phải ghé sát tai bên miệng ông, để nghe rõ những lời ông dặn trước khi nhắm mắt xuôi tay.

Dù không nghe thấy ông nói gì, nhưng Nhất cũng đoán được, chuyện ông dặn chú Hóa liên quan đến sợi dây chuyền, vì sau sự tang lễ êm xuôi, chú đưa cho mỗi người trong nhà một mặt dây chuyền, dặn dò kỹ lưỡng, dù có chuyện gì cũng không được tháo dây chuyền ra.Tục lệ để tang ngày trước có chút đặc biệt, sau khi chết, người chết sẽ được tắm rửa sạch sẽ, xác được để trong nhà mấy ngày, tùy vào việc sinh thời người này ở sạch hay bẩn mà thời gian để tang sẽ lâu hay mau, cũng là tạo điều kiện để con cháu ở xa có cơ hội về nhìn mặt người thân lần cuối.

Trong thời gian này, người thân sẽ thay phiên nhau trông chừng người chết, lý do không rõ, có thể là để xác người chết không tự chạy đi mất, cũng có thể là để cô hồn dã quỷ không vào nhập, cũng có thể để người chết không cô đơn nơi cuối đường.Cảnh chuyển, Nhất thấy trong gian phòng để tang, có một cậu bé và và một bác gái đang cùng nhau trông thi thể ông Hà, đêm đã khuya, ánh đèn điện vàng vọt mờ mờ tỏ tỏ.

Lúc này, bác gái đứng lên ra ngoài, trong phòng chỉ còn cậu bé, cậu ngồi trên chiếc chiếu rải ở dưới đất, gối đầu lên đầu gối, như buồn ngủ lắm.Bỗng, Nhất nghe thấy tiếng tích tích như vật nhỏ rơi xuống nền đất, cậu dịch chuyển ánh mắt sang nơi phát ra tiếng động, xác ông Hà đã ngồi dậy từ lúc nào, miệng mở to, trong miệng nhét đầy gạo nếp, tiếng tích tích mà Nhất nghe thấy chính là tiếng hạt gạo rơi đập xuống sàn tạo nên.Ông Hà từ từ quay đầu sang nhìn Nhất, động tác cứng ngắt, ánh mắt vô hồn, phía sau gáy Nhất tê rần từng cơn.

Xong đoạn, ông Hà cứng nhắc quay đầu nhìn ra phía hàng rào ngoài sân, Nhất nhìn theo ánh mắt ông, ngó ra ngoài nhà, thấy có 2 bóng người cao lớn lắm, đứng ngoài bờ tường, đầu đội mũ nhọn trông kỳ quặc vô cùng, rợn cả tóc gáy.Lúc này, bác gái bước vào, theo sau còn có một người khác, nữ, tuổi chừng 40, Nhất quay đầu lại, thấy cảnh tượng đã trở về nguyên trạng, bác gái tiến đến bế bé trai tiến vào phòng trong, vừa đi vừa dặn bác gái mới tới: "Qua 12 giờ thì ra gọi cái Cúc vào trông mà đi nghỉ nhé, chị cho thằng bé đi ngủ cái."

Bác gái mới tới đáp lại: "Dạ, chị cho cháu nó đi ngủ đi ạ."

Xong đoạn, Nhất vội quay đầu nhìn về phía hàng rào, lúc này, nơi ấy trống huơ trống hoác.

Bỗng, đèn tắt rụp, không gian yên lặng như tờ, Nhất nhìn về phía giường, không thấy xác của ông Hà đâu, chiếc chiếu trải phía đối diện giường cũng không thấy bác gái mới vào thay ca ngồi trông ở đấy.Nhất đặng chạy về phía căn buồng mà bác gái và bé trai vừa đi vào, cửa vẫn đang mở, bỗng nhiên Nhất nghe thấy phía trước như có tiếng xích sắt đụng vào nhau, cậu dừng lại, từ phía cánh cửa đang mở ấy, bò ra một ông lão gầy gò, cổ tròng xích sắt, miệng ngậm gạo nếp, ông lão nhìn Nhất, ú ú ớ ớ như muốn nói gì.......Nhất mở mắt tỉnh dậy, cảnh tượng vừa rồi vẫn rõ ràng đến từng nét, cậu mở điện thoại lên xem, đã gần 5 giờ sáng.
 
Vòng Khóa Mệnh
Chương 4: Xem bói


Sau những sự kiện trải qua, Nhất cảm thấy mọi chuyện ngày càng trở nên kỳ lạ, giống như đang báo trước điều gì đó, trống rỗng, bất an.Nhất cầm điện thoại lên, nhắn tin cho chị Nga: "Chị ơi, đợt này em cứ thấy lo lắng thế nào ấy, nào chị rảnh, em với chị đi xem bói đi."

Công việc của chị Nga là nhân viên bất động sản, đi nhiều hơn ngồi, thường hay dẫn khách đi xem phòng, xem đất, lúc không có khách thì cũng rảnh, vừa khéo hôm nay chị Nga có thời gian, thế là hẹn luôn trong ngày.Thông qua giới thiệu, chị Nga tìm được một cô đồng trên Hà Nội, đồn rằng thiêng và chuẩn lắm.9 giờ sáng, chị Nga và Nhất đến điện của cô, người xem không quá đông, chừng nửa tiếng là đến lượt của chị Nga và Nhất.

Tiến vào điện thờ, khang trang rộng rãi, đèn đuốc sáng trưng, phía trước có một bàn thờ lớn, phía trên cùng bàn thờ có treo 3 bức tranh, 3 bức đều vẽ nữ, trông từa tựa nhau, chỉ có màu áo là khác biệt, màu áo từ trái sang phải lần lượt là xanh đỏ trắng, phía dưới 3 bức tranh nữ có rất nhiều tượng các vị thần, nhìn uy nghiêm vô cùng.Trên bàn thờ hương khói nghi ngút, mùi hương đậm khắp gian thờ, vô thức khiến người ta cảm thấy cung kính.

Trước bàn thờ có một bàn trà nhỏ, cô đồng ngồi bên trái bàn trà, tuổi chừng ngoài 50, khuôn mặt trung niên, nhìn có vẻ phúc hậu lắm.Chị Nga mau chân đặt lễ lên bàn thờ, lễ này được 2 chị em chuẩn bị từ trước, không cầu kỳ, chỉ có 1 hộp bánh, một gói hương và 500.000 tiền lễ.

Lễ xong, Nhất và chị Nga ngồi xuống bên phải bàn trà, cô đồng gật nhẹ đầu, lấy chiếc gậy nhỏ trên bàn gõ nhẹ vào chiếc chuông, tiếng chuông vang vọng, nghe trong trẻo vô cùng, chuông dứt, cô Đồng hướng về phía chị Nga hỏi: "Con muốn hỏi gì nào?"

Chị Nga cung kính đáp: "Dạ, câu đầu cô cho con hỏi về công việc năm nay của con với ạ."

Công việc, tình duyên và sức khỏe là 3 câu hỏi thường gặp khi đi xem bói, tùy vào mức độ ưu tiên của mỗi người mà câu hỏi sẽ xếp trước xếp sau.Cô đồng đưa ra một bộ bài tarot, dặn chị Nga: "Nam xào 7 lượt, nữ xào 9 lượt, xong bốc cho cô 1 cây."

Thấy bộ bài tarot được đặt trên bàn, lại thấy cô đồng tuổi ngoài 50, Nhất đột nhiên có cảm giác không đúng lắm.

Một kiểu bói lưu hành trong giới trẻ lại được sử dụng bởi người của thế hệ trước, giống như cụ ông tay cầm thuốc lá điện tử và người trẻ cầm điếu cày vậy, mộng lỗ không khớp.Nghe đoạn, chị Nga làm theo, lá bài được rút ra, hiện lá 9 xu.

Cô đồng nói: "Công việc năm nay thuận buồm xuôi gió, tiền vào như nước, tiền ra nhỏ giọt."

Nghe cô nói xong chị Nga cũng cười cười gật đầu cảm ơn cô.Tiếp đó, cô đồng nói: "Câu tiếp theo đi con."

Chị Nga hỏi thêm 2 câu, lần lượt là tình duyên và sức khỏe người thân trong năm nay.

2 lá bài lần lượt hiện là lá 8 kiếm và lá phán xét.Thấy bài hiện, cô đồng nói: "Đường tình duyên không rõ, tự mình bịt mắt, từ mình chôn chân, sao thấy được tình duyên."

Nói đặng, cô đồng quay ra nhìn vào lá bài phán xét, ánh mắt đăm chiêu, khuôn mặt nghiêm túc lắm, im lặng một hồi, cô ngẩng mặt lên nhìn chị Nga xong nhìn sang Nhất nói: "Ông trời chỉ tay xuống, người chết cũng phải ngồi dậy."

Nghe thấy khó hiểu, chị Nga gặng hỏi: "Cô giúp con giải nghĩa với ạ, con nghe không hiểu lắm."

Im ắng, một lát sau, như đã suy nghĩ kỹ lắm, cô cất tiếng nói: "Con nhìn điện thờ này đi, rộng lớn biết mấy, mấy năm nữa cô chết cũng không biết có ai chịu đến tiếp tục hương khói cho không?

Có lẽ số cô nó đã vậy!"

Nói xong, cô quay sang Nhất, im lặng một lúc, cô đồng nói: "Con hỏi đi!"

Nghe cô nói vậy, dù khó hiểu xong chị Nga cũng không tiện hỏi tiếp.Nhất khẽ gật đầu ứng tiếng cô, cậu hỏi 2 câu, lần lượt là công việc và tình duyên, cậu cũng muốn hỏi về sức khỏe người thân trong gia đình, xong chị Nga đã hỏi rồi, Nhất cũng không tiện hỏi lại.Cậu lấy bộ bài tarot đặt ở trên bàn, xào 7 lần, rút ra 1 lá cho công việc.

Tiếp tục xào 7 lần, rút ra một lá cho tình duyên, 2 lá xuất hiện lần lượt là lá cái chết và lá quỷ dữ.Thấy thế, cô đồng nói: "Hiện tại chưa có công việc, con vừa ra trường hay nghỉ việc ở nơi cũ à?"

Nhất gật đầu đáp: "Dạ, con vừa mới ra trường, hiện tại đang tìm việc ạ."

Cô đồng khẽ gật đầu nói tiếp: "Công việc tạm thời không thấy nhắc, về tình duyên, con có đang yêu đương với ai không?"

Nhất đáp: "Dạ không ạ!

Con vẫn đang độc thân ạ."

Ánh mắt cô đồng tỏ ra vẻ khó hiểu rồi nhìn lại xuống lá bài quỷ dữ, qua một lúc, cô đồng nói: "Cô thấy có sự ràng buộc ở đây, đáng lý phải có người yêu rồi, và mối tình này đã kéo dài rất lâu rồi."

Nói đoạn, cô chỉ lắc đầu rồi thôi.Xem bói xong, Chị Nga đưa Nhất về phòng trọ, về đến phòng, Nhất mở ngay máy tính lên tra thông tin, tarot là kiểu xem bói lưu hành hiện nay, nhất cũng có hiểu biết đôi ba, khi bước vào đền thờ điều khiển cậu ấn tượng nhất chính là ba bức tranh nữ được treo trên cùng của bàn thờ.

Tra một hồi, thông tin cũng rõ ràng đôi phần, 3 bức tranh nữ được treo trên cùng điện thờ lần lượt bên trái là Mẫu Thượng Ngàn mặc áo xanh, người ngồi ở giữa là Mẫu Thượng Thiên mặc áo đỏ và cuối cùng bên tay phải là Mẫu Thoải mặc áo trắng.

Tam đại Thánh mẫu tồn tại trong tín ngưỡng thờ Mẫu, tín ngưỡng thờ Mẫu dạy con cháu chú trọng truyền thừa, huyết thống và nhân quả.

Có mẹ thì mới có con, có tổ tiên thì mới có hậu thế, đời trước chăm bẵm cày cuốc thì đời sau mới có của ăn của để, đời trước gieo xuống hạt ác thì đời sau phải chặt cây ác, nhân quả trăm nghìn.Tối đến, Nhất lục lôi bộ Tarot của mình ra, trước đây do hiếu kỳ, cậu đặt mua một bộ bài, cũng học xem một thời gian, xong không rành.

Nay đi xem bói về, trong câu hỏi về sức khỏe của người thân, bà đồng nói là "Ông trời chỉ tay xuống, người chết cũng phải ngồi dậy", kết hợp với những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây, linh tính mách bảo cho Nhất biết, sắp có chuyện khó lường xảy ra, lòng cậu thôi thúc bản thân hãy tự xem cho mình một quẻ, thật đáng suy tư.Rút bộ bài ra khỏi hộp, cách bói của Nhật không giống lúc xem bói ở điện, cậu vừa xào bài vừa hỏi, cảm giác đâu là lá đúng sẽ rút ra, cũng tự do, cũng tùy tiện.

3 câu hỏi của Nhất trùng với 3 câu mà nay cậu muốn hỏi ở điện thờ.

Câu thứ nhất, sức khỏe của người thân sắp tới như thế nào, lá ra kẻ ngốc.

Câu thứ 2, công việc trong thời gian sắp tới như thế nào, lá ra cư sĩ.

Câu thứ 3, tình duyên của bản thân trong thời gian sắp tới như thế nào, lá ra người treo ngược.

Theo như những gì Nhất học được về bài tarot, lá kẻ ngốc biểu đạt ý nghĩ "sự bắt đầu", cậu tự hỏi, sức khỏe của người thân trong giai đoạn tới sẽ có sự chuyển biến gì chăng?

Lá cư sĩ biểu đạt sự ở ẩn và tìm tòi, ý chỉ công việc sắp tới của Nhất không thuận lợi ư?

Lá người treo ngược là hình ảnh một người treo ngược trên một cái giá chữ thập, không thể di chuyển, xong phía đầu như đang phát sáng, có thể ý chỉ là tình duyên của cậu vẫn dậm chân tại chỗ, không có tiến triển.Ý nghĩa của các lá bài đều rất mơ hồ, Nhất không giải nghĩa được các lá bài mà cậu rút ra, có thể ngay từ đầu cậu không hề có năng lực xem bói, vì thế những lá bài rút ra không hề có tính đại biểu.

Nhất nằm trên giường, suy tư một hồi, tự dưng thấy bản thân mình bị mất phương hướng, chẳng biết đi về đâu.Nhất thò tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn, cậu gọi điện về cho bố, quyết định kể cho chú Hóa những chuyện lạ cậu gặp phải sau chuyến du lịch trên Đà Lạt.

Đầu dây bên kia bắt máy, tiếng chú Hóa vang lên: "Alo, Nhất à, về Hà nội chưa con?"

Nhất đáp: "Con về từ hôm kia rồi ạ.

Mà bố ơi, con làm mất sợi dây chuyền rồi ạ."

Nhắc tới sợi dây chuyền, mọi người đều mặc định nói đến sợi dây chuyền mà ông nội đưa cho mọi người sau khi mất.

Nghe thế, giọng chú Hóa trở nên gấp gáp hơn, cũng có phần lo lắng hơn hỏi: "Con làm mất ở đâu, làm sao mà mất thế, kể bố nghe chi tiết đi con."

Nhất kể cho chú Hóa nghe chi tiết từ chuyện mất dây chuyền đến những việc kỳ lạ mà mình gặp phải, kể cả chuyện nay đi xem bóiTuy vậy, Nhất không kể cho chú Hóa nghe về những giấc mơ của cậu, cậu cảm thấy đó chỉ là những giấc mơ, không phải là sự thật, có thể chỉ do bản thân suy nghĩ nhiều mà thôi.Im lặng một hồi, chú Hóa nói: "Con sắp xếp ngay về nhà nha con, để bố gọi cả chị Nga về nữa."

Nói xong, chú Hóa cũng tắt máy, như có chuyện gấp gáp cần phải đi xử lý vậy.Sáng hôm sau, Nhất bắt chuyến xe 12 giờ trưa.

Ngày nay phương tiện hiện đại, đường đi thuận tiện, dân quê thường bắt chuyến xe sớm lên Hà Nội khám bệnh rồi bắt chuyến xe trưa quay về, nên thế dù là ngày nào trong tuần, bến xe cũng tấp nập người đưa người đón.

12 giờ, xe đúng giờ rời bến, ngoài trời mưa bắt đầu chuyển nặng, Nhất ngồi trên xe mở điện thoại ra xem, chốc chốc lướt Facebook, chốc chốc lướt Tiktok.

Đến giữa đường, trời mưa như trút nước, khiến lòng người nặng nề.

Trên xe, hàng trước, có một cô bé cùng mẹ ngồi đó, tuổi chừng 8 9, đang khóc lóc không ngừng, trông tủi thân lắm.Thấy thế, mẹ cô bé rút từ trong túi xách ra một con búp bê đưa cho con, là một chú gấu bông to bằng bàn tay, hai tay giang rộng như muốn ôm người khác vào lòng.Cầm con búp bê trên tay, cô bé thích thú vô cùng, tiếng khóc im hẳn, chỉ còn lại tiếng sụt sịt nhè nhẹ.

Chốc chốc cô bé lại ấn vào bụng con búp bê, âm thanh phát ra tiếng i love you i love you, nghe mà vui tai lắm.

Nhất đánh mắt ra nhìn cô bé, rồi lại nhìn búp bê, cậu bỗng nhớ về con búp bê ngày xưa của mình, có lẽ cậu đã cất nó đâu đó trong phòng kho trên tầng.Chuyển tầm nhìn về màn hình điện thoại, lúc này, màn hình đã chuyển sang chế độ ngủ, màn hình đen không chỉ phản chiếu hình ảnh Nhất trong đó, bên vai phải cậu, còn có một cái đầu người khác nữa ở đó, là khuôn mặt một đứa bé trai, nó đặt cằm lên vai cậu, nước da trắng bệch, tóc tai bết bát, nhìn đến là đáng sợ, khiến cậu nổi hết cả da gà.

Nhất giật mình quay đầu nhìn ra, trên vai phải cậu trống huơ trống hoác, chẳng có gì cả.Nhất vội quay đầu nhìn lại vào màn hình điện thoại, lúc này, màn hình điện thoại đột nhiên sáng trở lại, không nhìn rõ hình ảnh phản chiếu nữa, cậu liền tắt chuyển màn hình sang đen, nhưng cái đầu ấy đã không còn thấy nữa.
 
Vòng Khóa Mệnh
Chương 5: Chiếc vòng thứ 2


Về đến quê, đồng hồ đã điểm 2 giờ hơn, Nhất xách balo vào trong nhà, nhà cậu bán tạp hóa, thấy Nhất về, mẹ Nhất - cô Cúc cũng đon đả hỏi han: "Về rồi hả con."

Nhất gật đầu đáp đơn giản: "Dạ."

Rồi cậu cũng tiến vào nhà.Nhà Nhất ở bên đền, dân làng mùng 1 mười rằm thường sắp lễ dâng đền cầu cùng, cầu bình an có, cầu lương duyên có, cầu sự nghiệp có, cũng gọi là linh thiêng lắm.

Nhờ ấy mà quán tạp hóa nhà Nhất cũng có người ra người vào.Hôm nay làng quê náo nhiệt vô cùng, nghe đâu chú Khư ở giữa làng tiến cúng vào đền một đôi bạch xà, trống chiêng linh đình, dòng người tấp nập, còn có cả kiệu bốn người khiêng.

Kiệu không lớn lắm, bốn xung quanh màn đỏ vải che, thấp thoáng bên trong Nhất thấy được một đôi bạch xà được đặt cuộn tròn quanh một lư đèn, chất liệu không rõ, có thể được làm từ vải.Nhất đứng nhìn một hồi, quyết định theo dòng người tiến vào trong đền quan sát lễ lộc.

Đền gồm 3 gian, đều được lợp bằng mái ngói, kiến trúc cổ xưa vẫn được giữ gìn theo năm tháng.

Trời tháng 6 nóng cháy da cháy thịt, nhưng trong đền thì mát lắm, có lẽ do cây cối nhiều cộng với kiến trúc thoáng khí của mái ngói khiến cho không khí trong đền được lưu thông mạch lạc.Lễ tiến vào đền, kiệu rước được hạ xuống, chú Khư theo sự chỉ dẫn của người giữ đền, hai tay bưng lư đèn, trên lư đèn còn có 2 con rắn vải trắng cuộn tròn ở đấy, trông có vẻ nặng lắm.

Chú Khư bước từng bước cẩn thận tiến vào trong đền, đặt lư đèn lên trước bàn thờ, dâng hương lễ lạy, thành kính vô cùng.

Nhất cũng đã nhiều lần cầu cúng bên đền, gian giữa ở đền rộng và sâu, thông thường việc cầu cúng chỉ diễn ra ở phần ngoài của gian, phần sâu bên trong của gian được cho rằng là nơi các Ngài trú ngụ, thường thì chỉ có người giữ đền vào dịp đặc biệt mới được ra vào.Lễ lạt đến hồi kết, Nhất cũng chậm bước về nhà, phụ mẹ coi bán quán tạp hóa nhà mình.Đến tối, cơm nước xong xuôi, Nhất gọi điện cho chị Nga: "Alo, chị ơi, nào chị về đấy chị?"

Phía bên kia đầu dây điện thoại, chị Nga giọng vui vẻ trả lời: "Chị mới có khách chốt xem đất, mai dẫn khách qua mạn Long Biên xem, sớm thì tối mai chị về, muộn thì ngày kia chị về."

Dừng đoạn, chị Nga nói tiếp: "À mà khách này là do thằng Toàn giới thiệu đấy, không hiểu sao nó quen được ông khách giàu thế!"

Trò chuyện qua lại một hồi, Nhất nằm trên giường suy nghĩ miên man, bất chợt ngủ lúc nào không hay........Chị Nga là nhân viên cốt cán của công ty, nghe bảo chị chốt khách mát tay lắm, tháng nào cũng đạt nhân viên ưu tú, sếp cũng cưng chị vô cùng.

Sáng nay, chị dẫn một anh khách tên Minh đi xem đất, tuổi chừng 45, nhìn khá phong độ.

Xem đất xong, hai người tiến vào một khách sạn gần đó, nghỉ ngơi đôi chút.

Lúc này, trong phòng khách sạn, phảng phất mùi thuốc, quần áo vương vãi dưới sàn, chị Nga chống tay xuống giường ngồi dậy, tiến vào phòng tắm.

Lúc trở ra, trên người chị quấn một chiếc khăn tắm, mịn và trắng, thân thể đã sạch sẽ thơm tho, như chẳng vướng bụi trần.

Chị Nga ngồi trên giường đợi khô người, tiện nở một nụ cười e ấp mà nói với anh khách: "Anh vào tắm đi cho ráo người ạ."

Nghe vậy anh khách cũng cong khóe miệng cười cười, ánh mắt như áy náy khó xử lắm mà tiến vào trong phòng tắm.

Lúc đi ra, anh thấy chị Nga đang tìm gì đấy thì cất tiếng hỏi: "Em đang tìm gì đó?"

Chị Nga dù sốt sắng xong vẫn giữ được sự điềm tĩnh mà nói: "Dạ em đang tìm sợi dây chuyền ạ, anh có thấy nó ở đâu không ạ?"

Anh Minh đánh ánh mắt sang hướng khác, rồi nhìn xuống bộ quần áo ở dưới đất mà nói: "Đâu, để anh mặc lại quần áo cái, chắc rơi đâu đó dưới đất thôi."

Nghe đặng, thấy giọng điệu anh Minh không đúng lắm, chị Nga khéo léo tiến đến nhặt quần áo của anh Minh lên, vừa giúp anh mặc quần áo vừa nói: "Cũng không phải đồ quý giá gì, để chốc em báo với bên khách sạn tìm là được, còn chuyện hợp đồng, anh thấy lúc nào tiện anh chuyển trước giúp em tiền đặt cọc được không anh."

Anh Minh miệng cười mà nói: "Rồi, em đừng lo, để anh chuyển luôn tiền cọc cho em nhé."

Nói xong, anh Minh lấy điện thoại ra, chuyển tiền cọc đất sang cho chị Nga, việc xong, anh còn rút mấy đồng 500.000 trong ví ra, dúi vào tay chị Nga, cười cười nói: "Hôm nay anh không mang nhiều tiền mặt, qua mấy hôm anh qua chỗ em, gửi em ít tiền môi giới nhé."

Chuyện xong, chị Nga khoác tay anh Minh đi xuống tầng, ra thanh toán tiền khách sạn, lúc thanh toán tiền, chị Nga khóe miệng cong cong, nhỏ tiếng nói với lễ tân: "Em ơi, em tạm thời đừng dọn phòng nhé, xíu chị quay lại."

Nói xong chị cũng dúi vào tay lễ tân 1 đồng 200.000.Lễ tân vui vẻ gật đầu nói: "Dạ chị."

Ra khỏi khách sạn, chị Nga lái xe đưa anh Minh về tận công ty anh, lúc chào tạm biệt vẫn quyến luyến vô cùng.Chuyện xong, chị Nga lái xe quay lại khách sạn, tiến vào căn phòng ban sáng, lục tìm từng ngóc ngách, tìm qua tìm lại một hồi, vật đã không cánh mà bay.Buổi chiều chị Nga quay lại công ty, xử lý nốt giấy tờ mua bán đất cho anh khách, sếp theo lệ cũ lại nhắn tin khen chị hết lời, mọi người trong phòng ban cũng ngưỡng mộ không thôi, tiền bạc và danh vọng, ai là người không muốn.Tối đến, chị Nga trở về nhà, kinh doanh buôn bán bất động sản bao năm, tích góp không ít, chị Nga tự mua được cho mình một căn chung cư trên Hà Nội.

Căn chung cư của chị năm gần khu trung tâm thành phố, ngựa xe như nước.

Về đến trước cửa phòng, mệt mỏi như ùa về sau một ngày làm việc, chị Nga đánh mắt nhìn ra phía xa, bao trọn khung cảnh thành phố về đêm trong tầm mắt, cảm giác bao năm nỗ lực không uổng phí.

Lúc này, chị Nga quay người lại chuẩn bị mở cửa phòng, bỗng, chị thấy phía cuối hành lang chỗ cửa thoát hiểm có một người đang đứng đó, dáng người gầy gò, da dẻ tím tái, mái tóc bết bát che lấp khuôn mặt, trên tay phải người ấy rủ xuống một mặt dây chuyền, sợi dây trái phải đong đưa, như chiếc kim giây đồng hồ tích tắc nhích từng giây một.

Đương lúc xuất thần, người đứng nơi cửa thoát hiểm ấy bỗng giơ tay phải lên trước mặt, như chĩa thứ sắc nhọn gì đấy về phía trước, mau bước phóng về phía chị Nga, trông nguy hiểm vô cùng.

Linh cảm báo động không thôi, tim chị Nga đập thình thịch, vội vàng ấn mật khẩu cửa phòng.Cửa đóng cái sầm, ngăn cách bên trong và bên ngoài, tim chị Nga vẫn đập loạn xạ, cảnh báo nguy hiểm vẫn còn hiện hữu, chị nhướn người lên, nhìn qua lỗ mắt mèo, bên ngoài có người đang đứng đó, im lìm bất động, tay phải vẫn dơ ra phía trước, mặt dây chuyền rủ xuống vẫn trái phải lắc lư từng nhịp.Chị Nga vội lôi điện thoại ra gọi cho bác bảo vệ chung cư, chị nói: "Bác ơi, bác có đang trực ở dưới đó không ạ?"

Không đợi bác bảo vệ trả lời, chị nói tiếp: "Cháu ở tầng 19 phòng 1920, nãy vừa có người đuổi theo cháu, bác lên kiểm tra giúp cháu với ạ."

Đầu dây bên kia tiếng bác bảo vệ cất lên: "Phòng 1920 đúng không, rồi rồi, đợi tý bác lên ngay."

Không đến 5 phút, bác bảo vệ có mặt, hỏi han chị Nga đôi chút, bác bảo vệ đi kiểm tra xung quanh, từ thang máy đến lối thoát hiểm, cũng đã hỏi thăm cư dân gần đó, xong chẳng có gì khả nghi.

Bác bảo vệ đưa chị Nga cùng xuống kiểm tra camera ghi hình, xong camera chỉ ghi lại hình ảnh chị Nga vồn vã hốt hoảng, chẳng còn thứ khác.Không tiện nói thêm gì, chị Nga nhờ bác bảo vệ đưa mình lên phòng, lúc tạm biệt chị không quên nói lời cảm ơn với bác bảo vệ, còn nhanh chân vào phòng lấy gửi bác một bao thuốc lá thay lời cảm ơn........
 
Vòng Khóa Mệnh
Chương 6: Chuyện xưa


Buổi sáng, thôn quê bình yên vô cùng, cô Cúc - mẹ Nhất dậy từ sáng sớm để chuẩn bị cơm cùng.

Dù lớn lên trong xã hội hiện đại, mọi người đều có sự hoài nghi ít nhiều với tâm linh, xong bố mẹ Nhất thì lại tín lắm, một phần có thể do có bố làm nghề thầy cúng, một phần có thể do chính bản thân chú Hóa, cô Cúc đã chứng kiến tận mắt nhiều chuyện khó có lời giải thích.Từ sau khi biết Nhất làm mất sợi dây chuyền, chú Hóa lấy làm lo lắng lắm, dặn vợ chuẩn bị lễ lạt, cầu cúng đây kia, không vậy thì lòng khó an.Lúc Nhất ngủ dậy, cô Cúc đã luộc sẵn ba con gà, đồ một nồi xôi, 3 đĩa giò nạc, 3 đĩa giò mỡ, miến xào lòng, cùng với một vài món ăn khác.

Thấy Nhất đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô Cúc nói: "Nhất sang nhà cụ Nhiên mua cho mẹ ít hương với tiền mã, mua nhiều tiền vàng hơn nha con."

Nhất dạ một tiếng rồi cũng chậm bước tiến ra khỏi nhà.

Nhà cụ Nhiên cách không xa nhà Nhất, bán đồ vàng mã đã được nhiều năm rồi, cụ xếp lễ cũng nức tiếng gần xa, sau này dù nhà Nhất có mở hàng tạp hóa, cũng không dám bán đồ vàng mã, khách đến hỏi mua đều giới thiệu sang bên cụ, âu cũng là tình làng nghĩa xóm.Sạp hàng nhà cụ Nhiên nằm đối diện cửa đền, trước cửa có một cây bòng to lắm, trái sai trĩu, ngay chỗ cửa có bày một cái kệ để đồ, một bên là tiền mã, một bên là hương, nến và rượu cúng, sau bên trong nhà còn xếp rất nhiều hình nhân, hình ngựa, ô tô, các loại mô hình bằng giấy, trông bắt mắt vô cùng.

Cụ Nhiên năm nay trên dưới 80 tuổi, cụ ngồi ngay trước cổng nhà, miệng chóp chép nhai trầu, trên đầu quấn khăn vấn, người mặc áo nâu sòng, dáng vẻ nồng thở vị xưa cũ.Dù đã có tuổi, nhưng mắt cụ vẫn còn tinh tường lắm, thấy Nhất tiến vào, cụ đon đả vẫy vẫy cái quạt mo ở trong tay, ý dặn bảo Nhất đến gần chỗ cụ.

Thấy Nhất đến gần, khóe mắt cụ cong cong, miệng lộ ra hàm răng đen nhánh, cụ cất tiếng hỏi: "Thằng Nhất con nhà bố Hóa phải không, lâu lắm cụ mới gặp mày, đã vợ con gì chưa, tuổi này là lấy vợ được rồi đấy cháu ạ."

Nhất cười cười đáp: "Dạ cháu còn đi học cụ ơi, chưa nghĩ đến vợ con gì đâu ạ."

Cụ Nhiên một tay cầm quạt phe phẩy về phía Nhất, một tay nắm lấy tay cậu, cụ cười rộ lên nói: "Cha bố tiên sư ông, thế dạo này học hành thế nào rồi."

Cụ Nhiên hay đưa chuyện, con cái cụ đi làm ăn xa, tuổi già rồi cũng cô đơn, được người nói chuyện cùng thì lấy làm thích lắm.

Lúc này, cụ Nhiên đánh ánh mắt sang phía đền, như nghĩ đến chuyện gì đó mà cất tiếng bảo: "Từ ngày ông Tinh về coi đền, đền to và đẹp lắm cháu ạ."

Dừng đôi chút, cụ tiếp: "Ông ấy cũng là thầy pháp lợi hại lắm, chẳng có con cái gì, trước bôn ba đây đó, sau này mới về lại làng trông đền."

Ông Tinh là người trông đền hiện tại, ngót nghét cũng 10 năm có hơn, ngày đổi người trông đền, ông Tinh tuổi vẫn còn trẻ, chỉ tầm 45, thông thường những người trông đền đều là những người có tuổi, ít cũng từ 60 trở lên, nhằm tránh sai sót trong việc cung phụng các Ngài, nên đợt ông Tinh xin về trông đền, mọi người trong làng lấy làm lạ lắm, cũng có lời ra tiếng vào.

Xong qua mấy hôm, ông Tinh chính thức trở thành người trông đền, lý do không rõ, chỉ nghe mọi người đồn rằng, số ông Tinh sắp tận, nếu không về cung phụng các Ngài, làm thiện tích đức, thì sống không quá 47 tuổi.Tính đến giờ cũng đã ngoài 55, ông Tinh vẫn tràn đầy sức khỏe, đi lại như thường, đâu chừng chuyện này cũng tính có đôi phần sự thật.Kể đến sự tích của ông Tinh, cụ Nhiên lấy làm kích động lắm, nghe tưởng chân thật và huyền bí vô cùng.Chuyện kể rằng, năm thứ 2 tính từ ngày ông Tinh về coi đền, thời ấy trong làng có một cặp vợ chồng, nhiều năm rồi mà vẫn chưa có lấy một mụn con, tính cũng không hòa thuận, trên một dưới hai, cãi nhau như cơm bữa, cảnh yên ấm trong nhà thấy có vẻ hiếm hoi lắm.

Một lần, chẳng rõ sự tình đầu đuôi, vợ chồng cãi nhau vang đến tận rặng tre giữa xóm, người xung quanh dăm hôm ba bữa lại được chứng kiến cảnh cãi nhau, nên sự lạ cũng chẳng thấy lạ.

Ai lo nhà nấy, nghĩ rằng qua một hai tiếng thì việc lại như thường, chứ ai hơi đâu cãi nhau được mãi.Qua chừng tiếng rưỡi, tiếng cãi nhau tắt hẳn, nhà ấy vẫn kín cổng cao tường, hàng xóm cũng chẳng đến đoái hoài.

Đến sáng hôm sau, cổng nhà vẫn đóng, mọi người chưa nghĩ đến chuyện lạ, đến tận tối muộn, trong nhà vẫn chẳng sáng đèn cơm nước, lúc ấy láng giềng mới ý thức được chuyện không hay.

Phá cổng xông vào, chỉ thấy trong nhà im lặng như tờ, phía trong ngôi nhà 3 gian, một người phụ nữ nằm sõng soài dưới đất, da dẻ tím tái, tay phải cầm chặt một con dao nhọn.

Khiến mọi người kinh sợ hơn là, dưới đất máu chảy lênh láng, có chỗ máu vẫn còn đọng lại, chưa khô hẳn, vệt máu nhỏ giọt kéo dài từ chính giữa phòng đi về phòng ngủ.Thấy chuyện chẳng lành, mọi người vội đến vén tấm màn che, mùi tanh nồng nặc bốc lên, một xác người cứng ngắc nằm bất động trên giường, có vẻ đã lạnh từ lâu, máu đỏ cũng đã ngừng chảy.Công an nhanh chóng vào cuộc, giám định sau cùng cho thấy người chồng chết do vết thương chí tử đâm vào tim, phần người vợ do uống thuốc sâu, nội tạng suy hoại mà chết, mọi người xung quanh chỉ biết thở dài một hơi, cũng chẳng biết than gì cho phải.Chuyện chưa dừng lại ở đó.

Tang lễ xong xuôi, nhà cửa được để lại cho anh ruột của người chồng tiếp quản.

Anh ruột có người con trai cả tên là Huy, năm nay đã chừng 27 tuổi, vợ Huy đang mang bầu, 5 tháng có hơn.Ở nhà hay mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, nghe vợ thì thầm một hai, nhằm tránh cảnh ăn chung ở đụng, anh Huy thương lượng với bố cho vợ chồng anh chuyển sang nhà đấy ở, bố cũng xuôi theo, để anh ra ở riêng.Sang ở chẳng được mấy ngày, chuyện lạ bắt đầu xảy ra, vợ anh Huy mỗi đêm thức giấc xoay bụng lật người đều thấy một dáng người gầy gò đứng cạnh giường, da dẻ tím tái, tay cầm dao nhọn, khiến người ta sợ hãi vô cùng.

Không những thế, từ ngày chuyển vào ở, bụng bầu vợ anh Huy lúc nào cũng cảm thấy lạnh toát, còn có cảm giác như ai đó không ngừng vuốt ve vậy.Được chừng vài ngày, chị vợ sợ hãi lắm, nhưng đồ đạc đã sắm mới, về nhà cũ thì dân làng lại lời ra tiếng vào, chưa kể còn phải chịu cảnh sống chung ở đụng với ông bà, nghe chẳng cam lòng.

Đêm ấy, chị vợ nói với anh Huy qua mời ông Tinh coi đền đến giúp.

Anh Huy chiều vợ, đặng ngày mai sẽ qua nhà ông Tinh mời nước.

Cùng đêm ấy, đang say giấc nồng, bỗng chị vợ giật thót mình tỉnh dậy, linh cảm xấu lắm, do bầu bì hay đi tiểu đêm, nên chị nằm phía ngoài giường, mỗi lần rời giường đỡ đánh thức đến chồng, ngoảnh mặt về phía ngoài, chị bỗng thấy một người đàn bà mấy ngồi xổm ngay trước giường, cầm dao kề ngay phía trên bụng chị, như muốn mổ bụng ra vậy, chị sợ hãi lắm, chỉ biết ú ú ớ ớ, một tay lay chồng, thốt không ra tiếng.Sáng hôm sau, anh Huy vội qua mời ông Tinh, không chậm trễ, ngay trong sáng, ông qua nhà anh Huy.

Vợ anh Huy cũng chẳng dám ở nhà một mình, lúc anh Huy rời khỏi, cô cũng lật bật chạy sang nhà hàng xóm, thấy anh về, cô mới an tâm quay lại nhà.Chuyện không vui trong căn nhà này đã lan truyền khắp xóm, ông Tinh cũng rõ ràng, kiểm tra một vòng căn nhà, ông nói: "Sinh thời cô Toan không có con, cũng vì thế mà bị chồng đay nghiến, nay lại gặp chị đang mang bầu, nghĩ về ấm ức của bản thân, nên âm khí chẳng tan, vẫn còn lưu luyến cõi trần."

Dừng chút ông nói tiếp: "Tối nay giờ tuất tôi sẽ đưa cô ấy về đền, đợi khi nào nghĩ thông, cô Toan sẽ tự mình rời đi."

Giờ tuất, dương khí ban ngày đã vơi đi không bớt, âm khí không quá nồng đậm như giờ tý, âm hồn đi lại trong thời gian này vừa không bị dương khí còn sót lại tổn thương, lại vừa khiến cho âm hồn không dễ dàng hành động như thời gian sau giờ tý, thuận cả đôi đường.Tối ấy giờ tuất, đồng hồ vừa đến 9 giờ, ông Tinh thắp 3 nén nhang, lẩm bẩm đọc chú, qua chừng 3 phút, ông xoay người, một bên cầm nhang một bên rảo bước về phía đền.

Khói nhang quẩn quanh trong không khí, chốc chốc uốn lượn trên không, chốc chốc trùng xuống dưới đất, chị vợ anh Huy đứng sau nhìn mà sợ hãi lắm, lúc ông Tinh bước ra khỏi cổng, chị nhìn thấy một bóng người gầy gò đi ngay phía sau ông, chị vội chạy đến cầm tay chồng, lòng yên bớt sợ.Nghe rằng con người sau khi chết sẽ hưởng thọ âm, chứ chưa được đi đầu thai ngay.

Sự dài ngắn của thọ âm phụ thuộc vào điều gì?

Chẳng ai biết được.Đang lúc cụ Nhiên hàn huyên, phía cổng, Nhất nhìn thấy mẹ mình rảo bước đi đến, cô Cúc thấy Nhất ngồi đó cùng cụ, thờ pháo một hơi, cô cất giọng: "Dạ con chào cụ ạ, sai cháu nó đi mua ít đồ mã mà đi mãi không về, con còn cứ tưởng nó đi đâu rồi ạ."

Thấy cô Cúc có vẻ vội vã, cụ Nhiên đon đả đáp lời: "Lâu quá mới gặp cháu nó, nên cũng trò chuyện vài câu, nào nào, mẹ con lấy đồ gì để tôi xếp cho nào."

Mua xong vàng mã, hai mẹ con rảo bước về nhà, tới nơi, cô Cúc nói: "Con đem vàng mã chia làm 3 phần, một phần để lên ban thờ nhà mình, còn hai phần còn lại để ngoài sập, một phần tý nữa dâng ở nhà thờ họ, một phần dâng ở đền."

Nói xong cô Cúc đi ra bếp, bê mâm cơm đến đặt trên bàn thờ.Bàn thờ nhà Nhất trông to và đẹp, phía trên cùng có một cái kệ gỗ, kệ gỗ trông như một chiếc ghế to chân thấp, đủ để một người trưởng thành ngồi lên, chính giữa kệ gỗ có để một bát hương, chi chít chân nhang.

Ngay phía dưới kệ gỗ bày biện đủ thứ, lư hương có, đèn thờ có, hoa tươi có, trông thu hút lắm.Cô Cúc thắp lên 3 nén nhang, 1 nén cho bàn thờ thổ địa, 2 nén cho ban thờ gia tiên.

Hương cháy hết, cô dặn Nhất đem đồ ra ngoài sân hóa vàng cho các cụ.Trong góc sân ngoài vườn, có một cái chậu sắt khá to, cao đến đầu gối, chuyên dùng để đốt vàng mã.

Nhất từ từ bỏ tiền mã cùng hình mã vào trong chậu, lửa cháy nghi ngút, lúc này trời chuyển cơn giông, gió thổi mạnh hơn, tro bụi dập dờn trong không trung, cùng gió đi về hướng tây.
 
Vòng Khóa Mệnh
Chương 7: Dâng lễ


Hóa vàng xong xuôi, cô Cúc đã chuẩn bị xong 2 mâm lễ nữa, có cơm thịt, có vàng mã.

Chú Hóa dắt xe máy từ nhà ra, Nhất ngồi phía sau xe, cô Cúc đưa mâm cỗ cho Nhất bưng, dặn bố con dâng lễ ở nhà thờ tổ xong thì mau về để dâng nốt mâm lễ còn lại ra đền, kẻo trời chuyển mưa.Nhà thờ họ Trịnh cách nhà Nhất không xa, chừng 700 mét, lái xe 2 phút là tới.

Tới nhà thờ tổ, cổng đã mở sẵn, xung quanh cây cối xum xuê, hoành phi trước cổng đề 3 chữ hán lớn, phía dưới đề phụ tiếng việt 3 chữ "Trịnh Chính Tộc", hai bên cổng còn đề câu đối bằng chữ Hán, nhìn không ra nghĩa.Nhất cùng bố bưng mâm cỗ vào trong.

Thấy có người đến, một bác trai cao ráo đon đả chạy ra, là bác Dinh, năm nay đã 65 tuổi, hiện là người trông coi và quét dọn nhà thờ tổ.Bưng lễ tiến vào, bên trong nhà thờ tổ gọn gàng ngăn nắp, hai bên để rất nhiều vũ khí thời xưa, chính giữa đặt một ban thờ lớn, trên ban thờ có một bát hương to lắm, phải bằng một vòng tay trẻ con.

Nhất cẩn thận đặt mâm lễ lên bàn, bác Dinh cũng tiến vào thắp lên 3 nén nhang, cắm vào bát hương, rồi ra hiệu cho Nhất và chú Hóa quỳ xuống tấm thảm đặt trước ban thờ.Bác Dinh cũng tiến đến quỳ xuống, giọng thành kính kêu lạy: "Kim thiên thập tam nhật, lục nguyệt, ất tỵ niên, tử tôn là cháu Trịnh Văn Nhất, về đây dâng hương lên các vị tổ tiên, tỏ lòng thành kính, mong cầu gia đình sức khỏe, làm ăn tấn tới, gặp mọi điều lành, tránh mọi điều dữ, tử tôn xin cúi đầu kính lạy."

Xong xuôi, ngoài trời mưa bắt đầu nặng hạt, bác Dinh cất giọng bảo: "Trời chuyển mưa rồi, hai bố con ở lại uống chén nước, đợi chút hạ lễ rồi về."

Cúng cầu ở đình chùa miếu mạo thường chia thành 2 đoạn, dâng lễ và hạ lễ, dâng lễ xong, sẽ có 1 thời gian một nén nhang để tỏ lòng thành tới các Ngài, thưởng thức đồ ăn bánh kẹo, sau đó mới hạ lệ.Thấy mưa nặng hạt, chú Hóa với Nhất cũng ngồi lại chuyện trò đôi câu.Bác Dinh xởi lởi hỏi han: "Nhất ra trường chưa cháu?"

Nhất đáp: "Dạ, cháu vừa mới ra trường ạ."

Nói chuyện qua lại một hồi, bỗng, bác Dinh đánh ánh mắt về phía bia đá nằm ở chính giữa sân, trên bia đá ghi khắc tên của những người có công lớn với với dòng họ.

Sắc mặt bác vừa đượm buồn, vừa thâm trầm mà nói: "Ông Hà tính ra cũng là người có công với dòng họ, nhưng mà trưởng bối từ trước đến nay đã quy định 'người làm nghề âm không được khắc tên tưởng nhớ', tôi cũng không hiểu lý do tại sao?"

Nhắc đến ông Hà - ông nội của Nhất, đi kèm thường là những câu chuyện tâm linh huyền bí, lúc này bác Dinh nhìn sang Nhất, như vừa nhớ lại ra một câu chuyện xưa mà nói: "Lúc cháu còn đỏ hỏn, làng bên xảy ra chuyện lạ, có 2 người mất tích, tìm sao cũng không thấy, phải đến lúc ông Hà vào cuộc mới tìm thấy đấy, hồi đó chuyện này nổi tiếng lắm, bố Hóa có kể cho cháu nghe chuyện này chưa?"

Nhất lắc đầu tỏ ý chưa được nghe qua.Thấy thế, bác Dinh hào hứng lắm mà kể lại.

Chuyện xảy ra cách đây đã lâu, 22 năm có thiếu, làng bên có 2 bà cháu sống nương tựa nhau, bố mẹ đi làm ăn xa, lâu lắm rồi chẳng thấy về, tiền bạc cũng chẳng thấy gửi.

Đứa cháu hồi đó còn nhỏ, chừng 7 8 tuổi, có thể do không ở với bố mẹ từ nhỏ, nên lầm lì ít nói.

Người bà cũng đã có tuổi, thường ngày đi làm đồng, sáng đưa cháu đến trường, chiều ra đón cháu về, đều đặn mỗi ngày.Hôm ấy, vẫn như thường lệ, bà đội nón lá, đứng đợi cháu nơi cổng trường, nhưng học sinh đã tan hết, mà chẳng thấy bóng dáng cháu đâu, lòng cồn cào sốt ruột, bà vội vào trường tìm giáo viên chủ nhiệm lớp hỏi, mới phát hiện cháu không đến học từ sáng.

Bà vội vã đi tìm khắp xóm, dân làng cũng phụ bà tìm, tìm mãi, tìm mãi, đã 2 ngày trôi qua mà không một tung tích, dân làng ý thức có chuyện không hay, giúp bà ra cơ quan công an trình báo, lại 2 ngày nữa trôi qua, việc vẫn không có tiến triển.Đến ngày thứ 5, lòng như đã chết, khi trời trở tối, người bà treo 2 chiếc lục lạc nhỏ vào cổ tay trái, lấy quần áo của cháu buộc vào đầu một cây gậy, dưới lên dầu đèn, châm lửa đốt cháy.

Bà chậm bước đi từng ngõ từng ngách trong làng, tiếng lục lạc vang lên từng nhịp, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Tôi là Nguyễn Văn Chiến, tôi là Nguyễn Văn Chiến."

Nguyễn Văn Chiến là tên cháu trai của bà, người dân trong làng thấy thế thì e ngại lắm, có người ra khuyên bà về nhà trước, đừng lo nghĩ nhiều, có người thì vội đóng cửa tắt đèn, như lo sợ điều chẳng hay.Qua một đêm, dân làng lo lắng đến nhà bà hỏi thăm, bặt vô âm tín, chẳng thấy bóng dáng, thế là cùng nhau dáo dác đi tìm.Tìm mà chẳng thấy, như bị ma giấu.Hôm ấy, một bác sống bên cạnh nhà bà đến tìm ông Hà - ông nội của Nhất, nhờ ông về làng tìm giúp 2 bà cháu.

Chẳng nề hà, ông vội khăn gói lên đường.Đến nhà người bà, ông Hà lập một đàn thờ nhỏ ngay giữa sân, cúi đầu 3 vái, rồi gieo đài âm dương, đài ra 1 âm 1 dương, ý chỉ phía trên đã duyệt, không rõ ông hỏi gì, chỉ thấy sau khi gieo đài xong, ông nhờ người đi mua về 100 quả trứng gà.Đi đến cổng ra vào, phía trước có 2 ngã rẽ, ông Hà thành tâm cúi đầu, rồi quay sang ngã rẽ tay phải, đập trứng, lòng trắng lòng đỏ như thường, không có điều gì lạ.

Tiếp đến, ông quay sang ngã rẽ tay trái, đập trứng, lần này trong lòng trứng trộn lẫn thêm 1 sợi tơ máu, nửa đỏ nửa đen, trông quái dị lắm, người dân đứng cạnh bên cũng thì thầm to nhỏ.

Rẽ tay trái đi thẳng 200m ra một ngã tư, ông Hà đập đến quả trứng thứ 3 thì sợi tơ máu lại xuất hiện, chỉ đường đi nước bước cho ông, cứ như thế, mỗi khi đến một ngã rẽ, ông lại dùng trứng gà để chỉ đường.Ông Hà lập đàn lễ lúc 6 giờ tối, dùng trứng gà tìm vết, đến 7 giờ hơn thì đến trước cổng cửa một ngôi nhà, dân làng nói rằng: "vợ chồng nhà này vào nam làm ăn, cả chục năm nay rồi không thấy về."

Ông nhờ người dân trèo tường vào phá cổng, trong nhà sân rộng lắm, vườn rau um tùm cỏ dại, trong vườn có một bụi tre to, ngay bên cạnh bụi tre chất một đống rơm, màu rơm đã trổ đen, không phải màu rơm lúc mới thu hoạch.Ông Hà hướng người nhìn về phía bụi tre, một hồi sau, ông đập trứng gà, lòng trứng gà có sợi tơ máu, thấy thế, ông cùng mọi người tiến đến kiểm tra.

Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người nổi cả da gà, ngay sau đống rơm, hai bà cháu bị nhét trong bụi tre với tư thế vặn vẹo, nước da nhợt nhạt, mắt vẫn mở trừng trừng, ghê rợn vô cùng.Dân làng thảo luận qua lại, thống nhất chặt bụi tre đưa bà cháu ra, sau đó cử hành tang lễ cho 2 người, mọi người cũng cố liên lạc với người con của bà xong vẫn chẳng có tin tức.

Lúc này, mưa tạnh, chuyện cũng đã đến hồi kết.

Do còn phải dâng lễ ra đền, nên Chú Hóa xin phép được hạ lễ.Hạ lễ xong xuôi, Chú Hóa trở Nhất quay về.

Về đến nhà, cô Cúc càu nhàu đôi câu, sao lễ mãi mới xong, chú Hóa không nói gì, trở vào trong nhà.

Cô Cúc dặn Nhất: "Con đem lễ ra đền đi, ông Tinh vẫn còn đang ở đến đấy."

Nhà gần ngay đền, chỉ mất 1 phút đi bộ.

Nhất bưng lễ ra đền, đến nơi, ông Tinh đang ngồi uống trè trong sân.

Ông năm nay tuổi tầm 55, người hướng cao, trông vẫn trẻ lắm.

Thấy Nhất đến, ông gật đầu hỏi han: "Nhất đấy à cháu, mau đem lễ vào trong đi."

Nói rồi, ông đứng dậy, đi vào trong gian thờ, mặc lên bộ áo dài ông đồ, chuẩn bị nghi lễ cầu cúng.Trong gian giữa, có một bàn thờ dài kéo từ ngoài sâu tít vào trong, trên bàn bày biện trang hoàng, uy nghiêm vô cùng, chiếc lư hương bạch xà do chú Khư tiến cúng cũng được đặt trên bàn thờ, ngay ngắn ở góc phải.

Phía trái bàn thờ có một chiếc chuông to, phía phải đặt rất nhiều vũ khí kiểu cũ, dao có, kiếm có, thương có, mùi hương quẩn quanh, vô thức khiến lòng người cung kính.Ông Tinh gõ 3 tiếng chuông, tiếng chuông vang vọng, ông quỳ xuống trước điện thờ, cao giọng kêu cầu: "Kim thiên thập tam nhật, lục nguyệt, ất tỵ niên, hưởng tử Trịnh Văn Nhất, ngụ tại thử địa, dâng lên lòng thành, hiến tế hương hoa, cầu mong Đấng Trên rủ lòng thương xót, phù hộ độ trì cho hưởng tử Trịnh Văn Nhất cùng thân gia sở cầu như ý, sở nguyện tòng tâm, phục duy cẩn cáo."

Lễ xong, Nhất cùng ông Tinh hàn huyên đôi điều, sau đó cậu xin phép rời đi trước, chút nữa sẽ quay lại hạ lễ.

Đền bây giờ thay đổi đi nhiều, trước kia đơn sơ, chỉ có tường cũ, một chiếc ao nhỏ, cộng thêm 2 gian thờ, giờ đây trang hoàng có thừa, tường được sửa lại, trên tường có tranh sơn dầu vẽ lại cảnh sinh hoạt đồng quê, sinh động vô cùng, vườn tược cũng được quy hoạch một hai, hoa cỏ đua thắm, còn có cả sân đá bóng và chơi cờ, gian thờ cũng được lợp lại ngói mới, trông hiện đại hơn xưa nhiều.Nhất đi dạo quanh đền, thấy cảnh sắc bây giờ, lại nhớ về thời trước kia, cảm khái một hồi, vật đổi sao dời, có lẽ thay đổi là quy luật tất yếu của tự nhiên.Đi dạo đến sân bóng, phía trước có một hàng ghế đá, trên ghế đá trong cùng, đặt dưới gốc cây bồ đề, có hai người đang ngồi đấy, có thể là mẹ con, người mẹ mặc một bộ áo quần nâu sòng, trông thật không hợp thời, bên cạnh là một bé gái, tóc tết hai bên, trên mặc áo đỏ, dưới mặc quần nâu, da trắng nõn nà, trông đáng yêu lắm.Lên Hà Nội học tập 4 năm, trừ họ hàng thân thiết thì Nhất không nhận được ra ai với ai, có lẽ 2 mẹ con là người làng dưới lên lễ đền, trông xa lạ lắm.Lúc cậu đi ngang qua cây bồ đề, người mẹ bỗng đứng dậy kéo tay bé gái rời đi, vừa vội vã vừa lo lắng mà nói rằng: "Đi thôi cháu ơi, rắn trắng đến rồi, không chạy nhanh là bị bắt đi đấy."

Lúc rời đi, bé gái áo đỏ quay lại nhìn Nhất một hồi, trông như lưu luyến lắm.Nhìn bóng dáng 2 người khuất dần, tuy có hơi khó hiểu lời người phụ nữ nói, xưng "cháu" có thể là quan hệ cô cháu, chứ không phải mẹ con, nghe cô nói đến rắn trắng Nhất chỉ nghĩ cô đang dọa đứa bé chứ cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục chậm bước đi bộ quanh đền.
 
Vòng Khóa Mệnh
Chương 8: Điềm báo


Lễ lạt hạ hồi, Nhất quay trở về nhà, ánh mắt cậu như có điều suy nghĩ, cậu có cảm giác những giấc mơ được mơ thấy, những câu chuyện xưa được nghe kể, không chỉ đơn thuần là trùng hợp, càng giống một điểm báo hơn, là tốt hay xấu, lòng càng bất an.Trời lại trở mưa, gió thổi luồn vào trong nhà mang theo hơi nước, giữa mùa hè nóng nực như này, thật là điều đáng quý.Đến tối, cùng bố mẹ ăn cơm xong, Nhất lên phòng nghỉ sớm.

Cậu nhớ về giấc mơ kỳ lạ mà mình gặp hồi đi Đà Lạt, trong giấc mơ xuất hiện 2 bà cháu, cậu chuyện hôm nay bác Dinh kể về chuyện xưa của ông nội, cũng xuất hiện 2 bà cháu, liệu có sự trùng hợp nào ở đây không?

Nếu là có chủ đích, thì chủ đích đó là gì, dọa nạt hay muốn nói điều gì khác với cậu?Miên man một hồi, Nhất chìm vào giấc ngủ........Nhất thấy mình đi lại trong căn nhà quen thuộc, bày trí như thường, gian ngoài rộng rãi, hàng tạp hóa ngăn nắp sắp xếp thành từng ngăn, gian tiếp khách để một chiếc tivi và một bộ bàn ghế đơn giản, cậu tiếp tục tiến bước, đi vào phòng bố mẹ, không có ai trong đó, một khoảng yên tĩnh, bỗng cậu nghe thấy tiếng ai quen thuộc lắm cất lên từ phòng thờ bên cạnh: "Kính cẩn bề trên, xin cho con hỏi sức khỏe người thân trong thời gian sắp tới như thế nào ạ?"

Sau câu hỏi là tiếng xào bài xạc xạc.Nhất đứng yên trong phòng ngủ, im lặng lắng nghe âm thanh trong phòng thờ.Người trong phòng thờ dừng đôi chút, lại tiếp tục hỏi: "Kính cẩn bề trên, xin cho con hỏi công việc của con trong thời gian sắp tới như thế nào ạ?"

Sau đó lại là tiếng xào bài xạc xạc.

Tiếp đó, giọng nói lại vang lên: "Kính cẩn bề trên, xin cho con hỏi tình duyên sắp tới của con như thế nào ạ?"

Tiếng xào bài lại vang lên.Phòng ngủ của bố mẹ Nhất phân cách với gian thờ bằng một tấm cửa kéo, đối diện với cửa là cầu thang dẫn lên tầng trên, chỉ cần kéo tấm cửa ra, mặt tường bên kia chính là gian thờ, nên âm thanh trong đó, từng câu từng chữ, cậu nghe rõ mồn một.Bỗng, roạt một tiếng, cánh cửa phân cách giữa gian thờ và phòng ngủ được kéo ra, Nhất nhìn thấy bản thân mình đang quỳ trước bàn thờ gia tiên, người trần như nhộng, gập đầu cúi xuống sát mặt đất, trước mặt bản thân đang quỳ ấy là 3 lá bài tarot, lần lượt từ trái sang phải là lá kẻ ngốc, lá cư sĩ và lá người treo ngược.Trên bàn thờ lúc này, một bóng hình đen xì xì ngồi im trên kệ gỗ, chỉ nhìn thấy màu trắng của lòng mắt, và hình dáng mơ hồ của con người.

Nhất đứng bất động ở đấy, da gà nổi lên từng cơn, nơi sau gáy cũng tê lên rần rần.

Lúc này, bóng đen chuyển động con ngươi, nhìn sang phía nhất, xong đầu vẫn bất động hướng về phía trước, bỗng cổ của bóng đen nhìn như cứng ngắc ấy, từng chút từng chút một mà xoay về phía Nhất.

Sợ hãi, run rẩy, không biết phải làm sao.

Đột nhiên, một lực mạnh ấn vào vai Nhất khiến cậu quỳ sụp xuống, sau đó lại là một lực khác ấn mạnh vào đầu cậu, khiến đầu cậu cúi xuống sát mặt đất........Lực tác động mạnh mẽ khiến Nhất choàng tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại, cảm giác sợ sau cơn nguy vẫn còn như thật.Tiếng gà gáy vang cao, báo hiệu trời đã tờ mờ sáng.

Nhất nhớ về cảnh tượng khi mơ, da gà vẫn nổi lên từng cơn, trong đầu cậu vẫn in đậm hình ảnh 3 lá bài được đặt trước mặt, cùng với bóng đen ngồi bất động trên ban thờ, kẻ ngốc, cư sĩ, người treo ngược.Lúc Nhất tự xem bói cho mình, vẫn 3 câu hỏi đấy, vẫn 3 lá bài đấy, ý nghĩa của chúng là gì?Đến trưa, chị Nga từ Hà Nội quay về, gia đình 4 người đoàn tụ, cùng nhau thưởng thức bữa cơm ấm cúng.Trong bữa cơm, chị Nga nói cho mọi người biết mình đã đánh mất sợi dây chuyền, chú Hóa đôi mày cau chặt, lộ ra vẻ mặt lo lắng.Nhắc đến dây chuyền, Nhất như nhớ ra điều gì đó mà hỏi bố: "Bố ơi, có phải ngày xưa, lúc còn nhỏ, cô Ngọc từng suýt chết đuối ở con kênh cuối làng không bố."

Ánh mắt chú Hóa tỏ rõ vẻ khó hiểu mà hỏi Nhất: "Sao con biết được chuyện đó, chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi, năm bố mới 7 8 tuổi, lâu rồi cũng không kể cho ai nghe."

Cô Ngọc là em ruột của chú Hóa, việc chị Nga đánh mất dây chuyền khiến Nhất nhớ lại giấc mơ khi mình còn ở trên Đà Lạt, ban đầu, cậu chỉ nghĩ nó là một giấc mơ, nhưng bây giờ cậu nghĩ nó đúng hơn là một điềm báo, cậu trả lời chú Hóa rằng: "Hồi ở trên Đà Lạt con từng mơ thấy cảnh lúc cô Ngọc đuối nước ạ, bố kể lại cho con nghe chuyện hồi đó đi ạ."

Đôi mày chú Hóa cau chặt hơn, không rõ do chuyện xưa hay do giấc mơ của Nhất, dừng đôi chút, chú thở dài một hơi, kể lại ngọn ngành câu chuyện.Câu chuyện được kể có tới 8 9 phần giống với giấc mơ của Nhất, không sai khác là bao.

Sau khi nghe được câu chuyện, cậu mơ hồ ý thức được rằng, những sự việc gần đây cậu gặp, không đơn thuần chỉ là giấc mơ hay ảo ảnh, nó hơn thế nữa còn là một điểm báo.Lúc kết thúc câu chuyện, chú Hóa nói thêm: "Sau khi ông nội làm lễ ở bờ kênh xong, chuyện êm xuôi qua được 1 tháng, sau một tháng mọi người tìm thấy xác bác Đắc ngay trên con kênh ấy, chỗ cống thoát nước."

Yên lặng một chút, chú nói tiếp: "Dân làng hay đồn là 'lễ ngày ấy ông nội cúng đã không thành, nên bác Đắc phải thay cô Ngọc trả mạng ở khúc kênh ấy, rồi xuôi theo dòng nước chảy mà xác trôi về phía cuối kênh'."

Nghe lời chú Hóa nói, Nhất cảm thấy có gì không đúng, nếu lễ không thành, thì trứng gà được cúng sẽ không tự lăn xuống kênh, ông nội Nhất - ông Hà cũng sẽ phát hiện ra điều không đúng, nếu là thành thì sao bác Đắc lại chết ở khúc kênh ấy, nghi vấn trùng trùng.Cái chết của bác Đắc chứng minh rằng quỷ nước chết ở vùng đó đã không nhận lễ, Vậy người nhận lễ là ai, Nhất nhớ về giấc mơ ngày xưa, hình ảnh cụ già và đứa bé gặm trứng vẫn in sâu trong đầu, như báo hiệu cho Nhất biết rằng, người nhận lễ chính là cụ già và đứa bé ấy.

Là họ tranh lễ với quỷ nước hay nhận lễ với mục đích khác, khó lòng hiểu được.Lúc cơm xong, chú Hóa dặn các con rằng: "Thời gian này các con đừng lên Hà Nội nữa, ở nhà một thời gian đã."

Ăn xong cơm trưa, Nhất lên phòng nghỉ ngơi, cậu cứ miên man suy nghĩ về giấc mơ trên Đà Lạt, cố gắng tìm ra ý nghĩa thật sự nằm sau đó, xong vẫn chẳng có kết quả.Buổi chiều, Nhất xuống cửa hàng tạp hóa, chị Nga đã ngồi đó từ trước, trông hàng cho gia đình, sắc mặt chị vẫn luôn treo vẻ lo lắng từ lúc về đến giờ, Nhất nhẹ giọng hỏi: "Sao trông sắc mặt kém thế, đợt này lao lực quá độ à?"

Nghe tiếng Nhất chị Nga chuyển mắt sang nhìn, cất tiếng: "Em có thấy gì lạ không Nhất, đến đây ngồi đi, chị kể cho em nghe chuyện này."

Nhất đến ngồi xuống cạnh chị Nga, chị nói tiếp: "Hôm qua lúc tắm ở phòng gym, chị tháo chiếc vòng ra, để trong tủ đồ, lúc tắm ra tìm kiểu gì cũng không thấy, không biết nó chạy đi đâu."

Dừng đôi chút, chị tiếp: "Lúc tối chị về phòng, còn chưa mở cửa đi vào, chị thấy cuối hành lang có một bóng người gầy gò, da dẻ tím tái đuổi bắt chị, trên tay nó còn lắc lư một chiếc vòng, chị sợ lắm."

"Trước em kể đợt em ở trên Đà Lạt cũng có một bóng đen gầy gò đuổi theo em với Toàn đúng không, tay nó cũng lắc lư chiếc vòng phải không em, có khi nào là một người không em?"

Thấy tâm trạng chị Nga có chút lo lắng kích động, Nhất an ủi chị: "Chị đừng lo quá, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Nhất nói tiếp: "Đợt này em với chị cứ ở nhà đi ạ, hồi đầu năm đi xem bói, ông thầy bói chả bảo là 'nhà mình có bà cô chết trẻ với cô bé áo đỏ bảo vệ' còn gì, chị đừng lo lắng quá."

Lúc này cô Cúc đi đến, trên tay còn bưng hai cốc nước đá, đưa cho 2 con, cô cũng ngồi xuống nói chuyện.

Cô Cúc nhìn sang chị Nga mà nói: "Con không về sớm chút, hôm qua có lễ tiến cúng bạch xà của chú Khư, náo nhiệt vô cùng."

Dừng đôi chút, Cô Cúc nói tiếp: "Đền làng mình thờ Đông Hải Đại Vương, chú Khư đi xem bói, thầy bảo là, muốn ăn lộc của đền, làm ăn phát đạt, thì tiến cúng vào đền đôi rắn trắng, thì các Ngài phù độ cho."

Hàn huyên một hồi, trời cũng trở tối.Tối đến, cơm nước xong xuôi, Nhất lên phòng, mở máy tính lên, ghi lại những chuyện ngày hôm nay.

Đương lúc hồi tưởng, cậu nhớ đến chuyện chị Nga kể, lúc chị về đến nhà, người đuổi theo chị là một người gầy gò, da dẻ tím tái, trên tay phải còn lắc lư sợi dây chuyền.

Hồi Nhất ở trên Đà Lạt, người đuổi theo Nhất và Toàn cũng là một người gầy gò, tay phải cũng lắc lư một sợi dây chuyền, lúc đó trời tối như mực, chỉ có mỗi ánh đèn xe máy heo hắt, nên cậu không rõ người đó da dẻ có tím tái hay không.

Vậy đây có phải cùng một người hay không?"

Dáng người gầy gò, da dẻ tím tái, dáng người gầy gò, da dẻ tím tái."

Nhất lẩm bẩm với chính mình, lặp đi lặp lại, miêu tả này sao quen thuộc lắm, cậu đã từng nghe đến nó ở đâu rồi, cậu sực nhớ ra người vợ cầm dao giết chồng, rồi uống thuốc sâu tự tử trong câu chuyện mà bà Nhiên kể.

Là người mà đã theo ông Tinh về đền, khi nào nghĩ thông suốt sẽ tự động đi đầu thai đó.

Liệu đây có phải là cùng một người?Bỗng, Nhất ý thức được điều gì đó, chạy vụt xuống nhà tìm chị Nga, cậu hỏi: "Chị ơi, cái người đuổi theo chị ở chung cư ấy, lúc đuổi chị, họ có giơ tay phải lên như chĩa dao hay vật nhọn gì về phía trước không ạ."

Chị Nga vội vã đáp: "Có, có em ơi, nó giơ tay phải ra phía trước, như cầm dao ý, nhưng chị thấy trong tay nó rõ ràng cầm một mặt dây chuyền, trông kỳ lạ vô cùng."

Nghe lời xác nhận của chị Nga, trong lòng Nhất đã có 7 phần xác định, có lẽ người đuổi theo cậu trên Đà Lạt, người đuổi theo chị Nga ở chung cư và người vợ giết chồng này là cùng một người, không, là cùng một hồn ma, cậu tự hỏi "tất cả những điều này, đều đang cảnh báo điều gì, tại sao hồn ma ông Tinh đã dẫn về đền, giờ lại muốn làm hại gia đình cậu", chẳng có câu trả lời.
 
Vòng Khóa Mệnh
Chương 9: Chiếc vòng thứ 3


Nhất kể lại cho chị Nga nghe những gì mình biết được từ trước đến nay, kể cả những suy luận của cậu.

Nhất nói: "Em nghĩ con ma da tím tái muốn làm hại nhà mình, còn hai bà cháu đang muốn giúp nhà mình, nhưng em không hiểu họ đang muốn nói gì, và ai là người lấy đi sợi dây chuyền của em với chị?"

Chị Nga đáp lời: "Chị cũng không biết nữa, đúng rồi, nghe cụ Nhiên kể, ông Tinh cũng là thầy cúng phải không em, chốc bảo bố mẹ qua nhờ ông ý giúp, chứ chị cũng rối quá."

Thảo luận đôi câu, Nhất vào tìm chú Hóa nói: "Bố ơi, hay mai bố qua tìm ông Tinh, nhờ ông ý giúp ạ."

Chú Hóa gật đầu nói: "Ừ, bố cũng nghĩ đến rồi, mai bố với mẹ mày qua nhà ông mời nước, hai đứa mấy hôm nay nhớ đi đứng cẩn thận."

Cô Cúc ngồi bên bỗng nói: "Anh ơi, em đưa dây chuyền cho 2 đứa nó được không anh?"

Chú Hóa lắc đầu tỏ ý không được, không biết có phải trước kia ông Hà đã từng dặn qua chú hay không?Cô Cúc quay ra bảo Nhất, hai đứa đi nghỉ trước đi, để hàng đấy mẹ trông cho."

Nhất lên phòng nghỉ ngơi, suy tư rối rắm, trăm mối bộn bề.Đêm muộn, bỗng chị Nga nhận được điện thoại từ anh Minh - khách hàng mới chốt một lô đất ngày hôm kia, anh nói: "Nga à, anh mới về quê chiều nay, anh em mình gặp nhau chút, lần trước anh vẫn chưa gửi em tiền môi giới đất."

Nhắc đến công việc, đây luôn là ưu tiên hàng đầu của chị Nga, anh Minh mới chuyển khoản tiền cọc, vẫn chưa thanh toán toàn bộ, kể cả đã thanh toán toàn bộ, anh vẫn là đối tượng cần chăm sóc, đây là đặc thù của ngành bất động sản.Trời đã về khuya, những chuyện tâm linh như gần như xa, chị Nga không muốn ra khỏi nhà, nhưng lại sợ phật lòng khách, chỉ đành thuận theo ý anh Minh mà hỏi: "Dạ, vất vả anh quá, anh tiện gặp ở đâu ạ, để em ra đón anh."

Nghe thế, giọng anh Minh như nhẹ nhõm lại như có chút vui vẻ mà nói: "Nhà em ở xã XX, gần trường mầm non đúng không em."

Sau đi nghe được sự xác nhận của chị Nga, anh Minh nói tiếp: "Thế em đợi anh chút, tầm 20 phút nữa anh có mặt ở cổng trường mầm non, em ra gặp anh nhé."

Chị Nga nghe dạ bảo vâng, anh Minh có vẻ ưng ý lắm.Trường mầm non cách nhà khoảng 500 mét, đi bộ 10 phút là đến nơi, chị Nga vào phòng dặm lại chút phấn, má đỏ môi hồng, trông xinh đẹp lắm.Ra đến cổng nhà, trước cổng có một cây nhãn to, quả ngọt, mọi người đều rất thích ăn, vừa bước ra khỏi cổng, bỗng một nhành cây khô rơi xuống, chị Nga ngập ngừng đôi chút, do dự một hồi, tiếp tục sải bước tiến về phía trước.Trường mầm non nằm sát cánh đồng, xung quanh dân cư thưa thớt, lúc đêm muộn chỉ còn tiếng ếch ộp vang vọng, chẳng có hơi người.Chị Nga lấy điện thoại gọi cho anh Minh, đầu dây bên kia vang lại chỉ toàn tiếng tút tút, không có người bắt máy, kỳ lạ vô cùng, chị gọi lại 2 cuộc nữa, tình trạng vẫn như nguyên, chẳng có hồi đáp, chị nhắn lại cho anh một tin nhắn, hẹn anh hôm khác gặp mặt, sau đó thì hướng bước về nhà.Cách trường mầm non 10 mét là một vườn bưởi dài và rộng, là khu canh tác cây trồng của người dân, đợt này bưởi sai trĩu cành, bội mùa thu hoạch.Trời tối như bưng, nơi này dân cư thưa thớt, lại chẳng có trăng, chị Nga bật đèn flash điện thoại lên soi đường về.

Đi chẳng được mấy bước, bỗng chị nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, chị nghĩ chắc chắn không phải anh Minh, vì chẳng có tiếng xe ô tô hay xe máy, chỉ sợ kẻ tâm ác, đêm đã muộn, thân con gái một mình ngoài đường, bốn bề sông nước.Chị Nga quay đầu lại nhìn, ánh đèn flash soi rọi là một dáng người gầy gò, da dẻ tím tái, tay phải giơ lên phía trước, cổ tay rủ xuống một sợi dây chuyền, đang từng bước từng bước tiến về phía chị.

Da gà tê rần, sợ hãi bao trùm, chị hét ầm lên, vừa hét vừa bỏ chạy về hướng ngược lại, nhưng chỉ được vài bước, trong bóng tối phía trước được đèn flash chiếu sáng, hiện rõ lên hai bóng người cao lớn vô cùng, nước da màu tro, quần áo thùng thình, mũ quan nhọn hoắt, tay cầm xích sắt, yên lặng đứng đó nhìn chị.

Sợ hãi tột cùng đi kèm với tiếng hét chói tai, chị Nga rẽ ngang chạy vào vườn cây bưởi bên cạnh, vườn bưởi sâu rộng vô cùng, biết tìm đâu đường ra.Lúc này, ở nhà, thấy con gái mở cửa ra ngoài, đi mãi không về, cô Cúc lòng nóng như lửa đốt, gọi điện cho con gái, không ai nghe máy, liên tục 3 cuộc điện thoại vẫn không nhận được hồi đáp, cô Cúc vội ngồi dậy, ra phòng khách lấy chiếc đèn pin đặt trên cửa sổ, ra ngoài tìm con gái.

Chị Nga đi bộ ra ngoài, đoán chừng cũng không đi được đâu xa, nhà bán tạp hóa, trước và trong cửa hàng đều có lắp đặt camera, cô Cúc kiểm tra camera phía ngoài, thấy chị Nga đi về phía trường mầm non, cô cầm theo đèn pin vội bước ra ngoài đi tìm, đoạn ra khỏi cửa, đi bộ được tầm 100 mét, phía trước là một cụ già lưng còng, ngược hướng về phía cô, đêm đã về khuya, lúc cô kiểm tra camera cũng đã gần 12 giờ, ở quê mọi người ngủ sớm dậy sớm, giờ này vẫn còn một cụ già đi đi lại lại ngoài đường, có chút kỳ lạ.Cô Cúc lo cho con gái, chẳng nghĩ ngợi nhiều, chân rảo bước về phía trước.

Lúc bước ngang qua cụ, cô Cúc nghe thấy tiếng cụ cất lời: "Trời chỉ tay xuống, người chết ngồi dậy, nhân quả luân hồi, tìm đâu cách thoát."

Nghe đặng, cô Cúc quay người lại nhìn về phía cụ, bóng lưng còng vẫn chầm chậm đi về phía trước.

Cảm giác chẳng lành càng ngày càng đậm, cô vội đi về phía trước.10 phút trôi qua, trước mắt cô Cúc là một vườn bưởi, cây bưởi thấp, cành nhỏ, quả nhiều, chính vì thế mà người dân đã chống thêm các gậy gỗ vào, tiếp sức cho cành bưởi có thể giữ được quả, không bị trụng xuống.

Đi qua vườn bưởi là đến trường mầm non, cô Cúc vừa đi vừa soi đèn pin ra xung quanh mà hô lớn: "Nga ơi, Nga ơi."

Người đi biết đâu mà tìm.

Qua một đoạn, cô Cúc bỗng nghe thấy tiếng khóc trẻ con từ trong vườn bưởi vọng lại, thấp thoáng một bóng áo màu đỏ quần nâu chạy lượt qua trong vườn bưởi, nghe sao não lòng, cô Cúc cất tiếng gọi: "Nga ơi, Nga."

Đáp lại tiếng cô Cúc vẫn là tiếng khóc nỉ non, cô Cúc tiếng bước xuống, tiến vào trong vườn bưởi, cành cây chằng chịt, quả sai trĩu xuống.

Cô Cúc đưa đèn pin soi xung quanh, cùng lúc không ngừng gọi tên con gái: "Nga ơi, là con à?"

Tiếng khóc nỉ non nghe như gần lắm, nhưng cô Cúc đi mãi vẫn không tìm được nơi phát ra tiếng khóc.

Bỗng, trong màn đêm tối cô Cúc như nhìn thấy 2 người đứng sát nhau trong vườn.

Cô vội soi đèn pin qua, ánh sáng chiếu đến, khung cảnh dần trở nên rõ ràng, đứng đấy có 2 người cao lớn vô cùng, quần áo thùng thình, đầu đội mũ quan, chiếc mũ quan hình dáng thật là lạ quá, không có tai mũ, phần đỉnh mũ lại dài nhọn hoắt lên, khiến cho họ càng thêm cao lớn.

Hai người khuôn mặt uy nghiêm, sắc da màu tro, thấy ánh đèn chiếu đến, người bên trái rung nhẹ cánh tay, cánh tay trái được che kín dưới lớp áo thùng thình, nhìn không rõ động tác.

Cô Cúc chỉ nghe thấy như có vật gì đó nặng lắm rơi xuống đất, vội soi đèn xuống nhìn, thấy đó là một sợi xích, đen và to lắm.Da gà nổi lên từng cơn, cô Cúc vội xoay người, chạy về hướng ngược lại.

Lúc này, trong vườn bưởi, cành cây chằng chịt như có sự sống, giao thoa hướng vào nhau như muốn chặn đường ra, quả bưởi từng quả từng quả rụng xuống, trở thành chướng ngại trên rãnh đi ra khỏi ruộng.

Cô Cúc hoảng loạn lắm, lấy hết sức mà chạy, loạng choạng tránh né từng quả bưởi dưới đất, kệ cho những cành bưởi ma sát vào người cô, đầu không ngoảnh lại.Về được đến nhà, cô Cúc hồn như không ở, loạng choạng tiến vào phòng ngủ lay người chồng, nói: "Anh ơi, anh ơi, vườn bưởi, vườn bưởi."

Chú Hóa vừa chợp mắt, ngủ không sâu, tỉnh dậy nhìn cô Cúc hỏi: "Vườn bưởi sao em, sao quần áo trông xộc xệch vậy."

Cô Cúc giọng vẫn còn run run mà nói: "Cái Nga nó vẫn chưa về, anh gọi mọi người đi tìm nó, mau đi tìm."

Nói rồi, cô nhét chiếc đèn pin trong tay vào tay chồng, linh cảm của người mẹ nhắc cô có điềm xấu lắm, mau đi tìm con.Chú Hóa vội hô to giọng gọi Nhất, rồi chạy mau sang nhà hàng xóm, qua chốc, Nhất xuống đến nơi, ánh mắt vẫn hơi ngái ngủ, nhìn mẹ thẫn thờ bên giường thì cậu tỉnh hẳn, tiến đến hỏi han sự tình.Lúc này, Nhất tiến ra ngoài tìm bố, bên ngoài tiếng ồn ào càng lúc càng dày đặc, mọi người nháo nhác bước mau, tay cầm đèn pin, tản ra bốn hướng.Thấy Nhất tiến đến, chú Hóa vội xoay vai cậu về phía nhà, thấp giọng nói: "Mau về với mẹ."

Nói rồi, chú vội vã bước đi, không ngoảnh lại nhìn.1 tiếng trôi qua, Nhất ngồi trong nhà cùng cô Cúc, lòng như lửa đốt, bồn chồn không thôi, bỗng, giọng mọi người như xa như gần, Nhất cùng cô Cúc ra cổng nhìn trông, thấy mọi người đèn đuốc sáng trưng, chú Hóa vội chân đi ở chính giữa, trên lưng còn cõng theo một người con gái, người ấy quần áo không chỉnh, tóc tai lộn xộn, 2 tay vòng qua vai bố mà rủ hướng xuống đất.Đoàn người tiến vào nhà, một mảng ồn ào, pha lẫn lo lắng.Có người cất giọng: "Gọi taxi cho nó lên bệnh viện."

Có người hỏi: "Tìm thấy nó ở đâu vậy chú?"

Có người trả lời: "Trong vườn bưởi cạnh trường mầm non."

Có người cảm thán: "Khổ thế kia chứ!"

Lay gọi một hồi, chị Nga cũng mở mắt, đôi mắt ấy vô hồn, chỉ nhìn thẳng về phía trước, chẳng để ý đến sự đông đúc đang hiện hữu trong gian phòng.Mọi người vội vã hỏi han, xong chị Nga chẳng trả lời, chỉ tựa vào vai mẹ, bất động ngồi đấy.Chú Hóa thấy tình trạng của con, vội vã mời mọi người ra gian khách uống nước, để cho con gái nghỉ ngơi.2 tiếng sau, chè hết người tan, mọi người ai về nhà đấy, chú Hóa tiến vào phòng hỏi han con gái, xong chị Nga chẳng nói gì, vẫn ngồi yên bất động.Cô Cúc bật khóc, nắm lấy tay con xoa xoa mà rằng: "Khổ thân con gái mẹ, chuyện gì xảy ra vậy con, chuyện gì xảy ra vậy con."

Phía chị Nga chẳng có tiếng trả lời, chú Hóa nhẹ giọng bảo: "Bà để cho con nó nằm xuống nghỉ ngơi đi, 3 mẹ con ngồi mà trông nhau."

Nói rồi chú cũng tiến ra phòng khách, trông bần thần lắm, khóe mắt thoáng chốc nhăn thêm vài vệt, như trải qua một cuộc bể dâu vậy.
 
Vòng Khóa Mệnh
Chương 10: Chôn vòng


Sáng sớm ngày hôm sau, chú Hóa từ tờ mờ đã đi sang nhà ông Tinh mời nước.

Cô Cúc cùng Nhất ở nhà chăm coi chị Nga.Chị Nga trông vẫn vô hồn, như gặp phải cú sốc gì kinh khủng lắm.Qua chừng 1 tiếng, chú Hóa cùng ông Tinh trở về, ông Tinh trông vẫn vẻ điềm đạm như xưa, trên vai treo một túi xách thổ cẩm, màu sắc xen kẽ thành từng ô, là đặc trưng hoa văn của vùng đông bắc Việt Nam.Ông Tinh tiến vào xem tình trạng của Chị Nga, lắc đầu tỏ ý không ổn lắm mà nói: "Hồn bị bắt mất rồi, giờ chỉ còn cách nhờ gia tiên đi tìm về cho thôi."

Chú Hóa lo lắng lên tiếng: "Trăm sự nhờ bác, chứ giờ tôi chẳng còn biết phải làm sao nữa."

Ngồi xuống trong phòng khách, ông Tinh dặn dò chú Hóa đôi ba.

Ông nói: "Đầu đuôi sự tình chú cũng đã kể với tôi rồi, chiếc vòng ông Hà đưa cho gia đình chú có thể là chiếc vòng hộ mệnh, còn về thế lực theo đuổi gia đình chú, tôi cũng chưa có manh mối, giờ gia đình mình còn lại hai chiếc vòng phải không ạ, của chú với của cô Cúc."

Chú Hóa đáp: "Dạ vâng ạ, mới chỉ mất chiếc vòng của 2 đứa thôi ạ."

Ông Tinh nói tiếp: "Tôi có thể xem hai chiếc vòng được không?"

Chú Hóa vội gọi cô Cúc ra để ông Tinh tiện xem vòng, ra đến phòng khách, cô lần tay vào cổ lấy ra chiếc vòng, nhưng lại chẳng có gì ở đó.

Cô Cúc vội kéo cổ áo ra xem, trống huơ trống hoác, lúc này cô mới ý thức được mình đã đánh mất sợi vòng.Cô Cúc vội vã nói: "Hôm qua lúc tối tắm, nó vẫn còn ở đây mà, giờ không thấy nữa, mất ở đâu rồi, mất ở đâu rồi."

Cô lo lắng ngồi sụp xuống, nước mắt lưng tròng.Chú Hóa thấy thế, liền thò tay vào trong áo, kéo ra một sợi dây chuyền, may mà nó vẫn còn ở đấy.Thấy thế, ông Tinh lên tiếng: "Xem ra nó đúng là nhắm vào sợi dây chuyền mà đến."

Ông tiếp cầm sợi dây chuyền của chú Hóa xem xét, yên ắng một hồi, như nhìn được ra điều huyền bí trong đó, lại như không.

Ông lẩm bẩm trong miệng, như không muốn cho người khác nghe thấy mà rằng: "Xem ra sợi dây chuyền này có điều huyền bí, nhờ nó mà sự yên việc ổn."

Dừng đoạn, ông Tinh nói tiếp: "Giờ chỉ còn lại một sợi, khó lòng bảo toàn cho gia đình chú, giờ chú nghe tôi, tối nay tôi sẽ lập một đàn lễ.

Chú, cô Cúc với cháu Nhất, lúc 11 giờ đêm, mang sợi dây chuyền này ra khu mộ chính, tìm đến phần sau mộ ông Hà, đào đất xuống tầm 1 mét, chôn sợi dây xuống."

11 giờ đêm, canh đã sang tý, âm thịnh dương suy, lúc này có động vào đất ở mộ tổ tiên, cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều, là thời gian thích hợp để đào đất chôn vòng.Ông quay sang nhìn cô Cúc rồi nói: "Phần cháu Nga, tôi sẽ ở đây chăm nó, mọi người nhớ mọi chuyện phải xong trước 12 giờ, không được chậm trễ."

"Giờ cô chú chuẩn bị cho tôi một mâm cỗ cúng, 1 bàn lễ giấy, 3 chiếc hình nhân, 1 nam 2 nữ, tôi về nhà chuẩn bị, 10 giờ đêm nay tôi qua lại."

Nói rồi, ông Tinh đưa sợi dây chuyền lại cho chú Hóa, rồi xoay người đi ra khỏi cổng.Nghe ông Tinh nói về việc chôn vòng, Nhất cảm thấy có gì không đúng, chẳng phải ông nội từng dặn không được tháo vòng ra sao?

Nhưng việc thầy đã nói vậy, cậu cũng chẳng dám nhiều lời.Mấy ngày nay mưa nhiều, ngoài trời mây đen lại vần vũ, không khí trong nhà nặng nề vô cùng, mọi người chẳng ai nói gì, Nhất ngồi trong phòng trông chị Nga, nhìn vẻ thất thần, lại nhìn khuôn mặt chị nhợt nhạt, cậu tự lẩm bẩm hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?"

Tối đến, đồng hồ điểm 11 giờ, trong sân nhà Nhất, một bàn lễ được dựng lên, trên bàn mâm cỗ cúng đủ món, 3 nén hương được cắm vào trong bát gạo sống, hai bên dựng 3 hình nhân giấy, 1 nam 2 nữ.

Trên trời mây vẫn cuồn cuộn, vậy mà từ sáng đến giờ, trời lại chẳng mưa.

Xung quanh hàng xóm nhà nào cũng kín cổng cao tường, như sợ điều khó lường.Ông Tinh đốt lên một bó hương, cắm vào chân mỗi hình nhân một nén, rồi cầm chỗ nhang còn lại đưa lên đưa xuống, lúc sang trái, lúc sang phải, miệng còn không ngừng lẩm bẩm gì đấy.Qua chừng 5 phút, ông Tinh cắm toàn bộ số nhang vào bát gạo trước mặt, lửa vẫn cháy bừng bừng, rồi lấy ra một chiếc đĩa sứ nhỏ bằng lòng bàn tay, cùng với 2 đài âm dương, tay trái cầm đĩa, tay phải nắm lại, ngón cới cùng ngón trỏ kẹp lấy đài âm dương, gõ xuống đĩa một cái rồi giơ tay phải lên, thả rơi tự do hai đài âm dương xuống.

Không rõ ông Tinh hỏi gì, chỉ thấy 2 đài 1 sấp 1 ngửa, 1 âm 1 dương, ý chỉ bên trên đã đồng ý thành toàn, có thể thực hiện được rồi.Gieo đài âm dương là một phương thức hỏi ý bề trên đã có từ lâu đời, nếu đài ra 2 dương, ý chỉ việc còn cần cân nhắc, nếu đài ra 2 âm, ý chỉ các ngài không đồng thuận, nếu ra 1 âm 1 dương, thì việc đã được phê duyệt, cho phép tiến hành.

Ngoài ra, người gieo đài chỉ được gieo 3 lần, nếu 1 lần mà được 1 âm 1 dương ngay, chứng tỏ sự việc đã định, không cần hỏi nhiều.Nhìn thấy 1 âm 1 dương xuất hiện, ông Tinh không lấy làm bất ngờ, ra hiệu cho chú Hóa đến bê mâm cỗ xuống, cầm bó hương cắm trong bát gạo lên, đốt cháy bàn lễ giấy trước mặt.Lửa vừa bắt lên, ông Tinh quay ra hướng chú Hóa bảo: "Mau đi chôn vòng."

Xe máy đã đặt sẵn ở cổng, chú Hóa, cô Cúc cùng Nhất, 3 người vội lên xe, tuy vậy, xe nổ thế nào cũng không lên máy, ông Tinh thấy mọi người chần chừ không đi, mới biết có điều cản trở, mau chân chạy về hướng 3 người.Chú Hóa tay vẫn vặn ga, xong xe vẫn chẳng khởi động được.

Ông Tinh đưa tay ngắt nhanh cành nhãn ở bên cạnh, quất vào phía đuôi xe, quất liền 3 cái, lúc này xe mới nổ lên.Thấy xe đã sẵn sàng, cô Cúc cùng Nhất đồng loạt lên xe, Nhất ngồi ở ngoài cùng.

Vừa ngồi được lên, tay trái cậu đột nhiên bị giật mạnh xuống, cậu quay ra sau nhìn, chỉ thấy ông Tinh đứng đó.Chú Hóa vội vặn tay ga, phóng vụt về phía nghĩa trang.

Nghĩa trang nằm ở đoạn giữa làng, bốn xung quanh là đồng không mông quạnh, cổng vào nghĩa trang có một cây đa lớn, bên cạnh cây đa có một gian nhà, trong gian để một chiếc xe tang, đây là chiếc xe mà mỗi khi gia đình nào có người mất sẽ được sử dụng để trở quan tài.Xe máy dừng trước khu mộ phần họ Trịnh, đêm vừa chính khuya, xung quanh vắng lặng như tờ, trăng nấp sau làn mây, gió cũng lặng chờ mưa tới.

Cô Cúc vội vàng xuống xe lấy ra một bó nhang, châm đốt, cắm ở mỗi mộ phần một cây, vừa tiến nhang vừa khấn rằng: "Gia đình con nay gặp chuyện chẳng lành, làm phiền đến gia tiên nghỉ ngơi, mong gia tiên phù hộ độ trì cho gia đình con tai qua nạn khỏi, gặp mọi điều lành, tránh mọi điều dữ, con nam mô a di đà phật, con nam mô a di đà phật, con nam mô a di đà phật."

Cùng lúc ấy, chú Hóa vội cần chiếc xẻng đã để sẵn ở trong giỏ xe, phi nhanh về phía mộ ông Hà, chắp tay cung kính vái lậy 3 cái, rồi đến phần chân mộ, đâm mạnh xẻng xuống.Nhất đứng cạnh bên, soi đền phụ chú Hóa, trong đầu vẫn miên man nghĩ về việc chôn vòng, bỗng, phía cổng vào nghĩa trang, phát ra tiếng cành cây đung đưa, tiếng cọ xát của từng phiến lá.

Cậu quay đầu nhìn lại, thấy cây đa to đứng đó, không có gió thổi, cành lá 3 phía tây nam bắc vẫn im ắng như thường, duy có 1 chiếc cành phía đông cứ dập dình lên xuống, rung mãi không ngừng, như trêu đùa, như bỡn cợt, da gà nổi lên từng cơn.Thấy con thất thần, chú Hóa vội lên tiếng: "Kệ nó đi, soi vào đây."

Cành đa vẫn rung mãi không ngừng, cô Cúc sợ lắm, cắm vội nén nhang cuối, rồi chạy đến bên cạnh 2 bố con.Lúc này, hố đất cũng đã đào xong, chú Hóa tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, đặt vào bên trong, bỗng, cô Cúc đột ngột ngã mạnh xuống đất, mắt mở trừng trừng, long lên sòng sọc, miệng không ngừng ú ớ như muốn nói gì đấy.Nhất vội đỡ lấy mẹ, cô Cúc vẫn run lên bần bật.

Cô quay ra nhìn cậu, ánh mắt như đau buồn lắm, khóe mắt rỉ ra một dòng lệ nhỏ, rồi cố gắng vươn cánh tay vẫn đang run bất thường ấy mà chỉ về phía cây đa đầu cổng, Nhất nhìn theo hướng cô chỉ, chỉ thấy cây đa đứng im lìm ở đó, cành cây phía đông khi nãy vẫn nhấp nhô lên xuống giờ đã như thường, bốn bề im lặng.Chú Hóa thấy vậy, nhanh chóng lấp đất, chạy đến đỡ cô Cúc dậy mà hỏi: "Sao đấy em, xảy ra chuyện gì thế?"

Cô Cúc thân thế vẫn còn cứng lắm, miệng cũng cứng đơ, thốt không nên lời, Nhất chỉ nghe loáng thoáng được mấy chữ: "Nhà, nhà." mà cô nói.

2 bố con nghĩ rằng cô Cúc muốn về nhà, vội đỡ cô dậy, 3 người ngồi lên xe máy, hướng về phía cổng nghĩa trang.Vừa ra khỏi cổng nghĩa trang, Nhất nghe thấy tiếng khóc trẻ con nỉ non phát ra từ phía sau, cậu vội quay người lại, trông thấy đứng ngay dưới gốc cây đa lớn có 2 người nữ, một lớn mặc bộ nâu sòng, một nhỏ trên đỏ dưới nâu, người nhỏ hai tay úp lên mặt, che đi gương mặt đang khóc thút thít, người lớn tay trái đặt trên vai người nhỏ, tay phải chỉ về hướng đông.Nhất hướng mắt theo phía cánh tay chỉ, là hướng nhà của cậu, cậu xực nhớ vừa nãy hướng mà cô Cúc chỉ cũng là hướng này, hóa ra thứ mà cô Cúc muốn chỉ không phải là cây đa, mà là nhà của cậu.Nhất tự lẩm bẩm: "Nhà, nhà, ở nhà có ai?"

Ở nhà có chị Nga và ông Tinh, da gà cậu bỗng nổi lên hàng loạt, cậu chợt phát hiện ra điều không đúng.

Hồn ma da dẻ tím tái, thân hình gầy gò đuổi theo gia đình cậu là người mà ông Tinh mang về đền, chôn chiếc vòng cuối cùng của bố cũng là chủ kiến của ông Tinh, mà trước kia ông nội đã từng dặn là "dù thế nào cũng không được tháo vòng ra".

Ông Tinh có vấn đề.Nhất vội vã hét to: "Bố ơi, dừng xe."

Tinh thần chú Hóa cũng đang căng như dây đàn, nghe tiếng Nhất hét cũng giật mình vội dừng lại hỏi: "Sao thế con?"

Nhất vội nhảy xuống dưới xe, chạy nhanh về phía trước lấy chiếc xẻng trong giỏ xe, rồi quay người dùng hết sức mình mà chạy về chỗ chôn vòng bên cạnh mộ ông nội.Đến nơi, chỗ đất vừa được lấp lại hiện giờ đã bị bới tung lên, thấy thế, Nhất vừa hoảng loạn, vừa sợ hãi, vội vàng vứt xẻng sang một bên, miệng ngậm lấy đèn pin, hai tay không ngừng đào bới tìm kiếm, 5 phút đã trôi qua, chẳng có tung tích, vật đã không cánh mà bay.
 
Vòng Khóa Mệnh
Chương 11: Toàn


Tình trạng cô Cúc không được khả quan, người vẫn cứng đơ, chú Hóa do phải giữ cô Cúc nên không tiện quay xe lại xem Nhất.Qua 10 phút, chú Hóa thấy Nhất thở hổn hển chạy về, cậu vội vàng ngồi lên xe, hơi trên trộn vào hơi dưới mà nói: "Mau về nhà bố ơi, mau về nhà."

Tiếng xe máy vút đi trong đêm.Nhất lúc này lòng rối như tơ vò, cậu không hiểu tại sao ông Tinh lại làm như vậy, tại sao lại lừa gia đình cậu chôn đi chiếc vòng cuối cùng, lại còn chủ động ở lại nhà giúp trông chị Nga, chiếc lễ mà ông làm lúc tối sau cùng có mục đích gì, tâm loạn như ma.Xe máy vừa dừng ở trước cổng, phía trên trở trời mưa như trút, gió thổi mạnh từng cơn, khiến cho cây cối rung lắc, tiếng cửa sổ đập mạnh vào khung, lòng người nặng trĩu.Lúc này, cửa cổng nhà Nhất đều không đóng, 2 cánh cổng rung lắc qua lại, kẽo cà kẽo kẹt.Nhất vội xông vào nhà, chạy nhanh lên phòng tìm chị Nga, cậu lần tay lên tường bật đèn phòng, đèn điện vẫn im lìm, không chút thay đổi, một màu đen tối.Nhất vội bật đèn pin trong tay lên, ánh sáng hắt ra, khiến cậu nhìn rõ khung cảnh xung quanh hơn, trong phòng lúc này trống huơ trống hoác, chẳng có một ai.Nhất chạy mau xuống gian tạp hóa, trên trời bỗng đánh ngang qua một tia chớp, khiến căn phòng sáng lên, mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng, cậu thấy ở góc của căn phòng, có 3 hình nhân bằng giấy được đặt ở đấy, 1 nam 2 nữ, đây chính là hình nhân lúc ông Tinh làm lễ cúng sử dụng, tuy nhiên lại không được đốt ngay lúc đó, giờ đứng im lìm ở đây, khuôn mặt không có sức sống, ánh mắt vô hồn, khóe miệng kẻ ngang, như khóc như cười.

Lúc này, chú Hóa dìu cô Cúc bước vào, thấy Nhất nhìn chằm chằm vào hình nhân đặt ở góc phòng, chú Hóa lên tiếng hỏi: "Chị Nga đâu con, ông Tinh đâu con?"

Nhất quay ra nhìn bố, bỗng, da gà dựng đứng, người cậu như tê dại đi, đứng phía sau chú Hóa lúc này, là một thân hình cao lớn vô cùng, khuôn mặt nghiêm nghị, nước da tro nhạt, đầu đội mũ quan, trên tay trái cầm sợi sợi xích to bằng cổ tay, đầu kia sợi xích buộc lên cổ một người con gái, đó là chị Nga.Chị Nga ngồi bệt trên mặt đất, mưa gió táp đến, từng gọn tóc dính chặt lấy mặt, ánh mắt vô hồn.Chú Hóa thấy gương mặt hoảng loạn của Nhất, vội quay đầu lại, sợ hãi vô cùng, thốt không nên lời.Thân thể Cô Cúc vẫn cứng đờ, như nhận ra điều gì đó, cố gắng nhích đầu từng chút từng chút một quay lại, nhìn về phía sau.Thấy một thân hình to lớn đứng đấy, lại thấy con gái mình ngồi dưới đất, xích tròng lên cổ, vô hồn bất động, cô Cúc dùng hết sức đưa tay về phía chị Nga, như muốn cách không mà kéo chị vào lòng, nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má.Chú Hóa vội kéo cô Cúc lùi về phía sau, 3 người lùi vào trong gian phòng khách, thân hình to lớn đứng ngoài cổng cũng bắt đầu chuyển động, bước từng bước về phía 3 người.Phòng khách có 3 cửa ra vào, một cửa thông với gian tạp hóa, một cửa thông ra ngoài sân, 1 cửa thông vào phòng ngủ của chú Hóa và cô Cúc, 3 người định chạy ra khỏi phòng bằng cửa thông ra ngoài sân, vừa kịp xoay người, sét đánh ngang qua, chiếu sáng một vùng, chỉ thấy đứng ngay trước cửa thông ra ngoài sân ấy là một bóng người phụ nữ gầy gò, da dẻ tím tái, tay cầm dao nhọn, đứng im bất động.Chú Hóa quay lại nhìn Nhất, khóe mắt ươn ướt, tựa như muốn lưu lại hình ảnh con trai vào đáy mắt, chú đẩy cậu vào phòng ngủ, một tay ôm lấy cô Cúc, hai vợ chồng ép người sát vào cánh cửa, đè chặt ở đó, như muốn nhốt Nhất ở lại.Nhất thốt lên: "Bố, mẹ."

Tay phải vội đưa lên tay nắm cửa, định xoay tay nắm, mở cửa ra kéo bố mẹ vào cùng.

Bỗng, lúc này, cánh cửa kéo thông giữa phòng ngủ của bố mẹ và gian thờ đột ngột bị kéo ra, cậu vội xoay người nhìn sang, ánh đèn pin trong tay heo hắt chiếu về phía trước, Nhất thấy ngay trước bàn thờ có một thân hình cao lớn đứng đó, vẫn là nước da màu tro, vẫn đầu đội mũ quan, tay cầm xích sắt, phía kia đầu sắt tròng lên cổ một ông lão, ông lão mắt mở thòng lòng, bị cắt mất mí, vòm miệng đen xì thét ra tiếng ú ớ, ông bò rạp dưới đất, chống hai khủy tay xuống sàn, hai bàn tay lủng lẳng chúi xuống, như bị cắt mất gân tay.Nhất mắt mở trừng trừng, sợ hãi vô cùng.Bỗng, ông lão vội đập bàn tay phải xuống sàn nhà, vang lên từng tiếng bộp bộp bộp, Nhất nhận ra ông lão là ai, chính là ông Hà - ông nội của cậu, cậu nhớ về giấc mơ ngày ông nội mất, ông cũng bị người cao to ấy tròng xích lên cổ, bò trên mặt đất.Tiếng bộp bộp bộp không ngừng vang lên, dáng hình cao lớn ấy bắt đầu chuyển bước về phía Nhất, cậu hoảng loạn lắm, chôn chân tại chỗ.Nhất chuyển mắt nhìn về phía ông Hà, ông vẫn đang đập tay xuống sàn nhà, tiếng bộp bộp bộp, bộp bộp bộp mỗi lần 3 nhịn ấy vang lên, nghe quen thuộc đến lạ.

Lúc này, tràn về trong ký ức của Nhất là hình ảnh một bà lão tay phải cầm một hòn đá, đập theo nhịp bộp bộp bộp, bộp bộp bộp vào mặt một sợi dây chuyền.Nhất lẩm bẩm không ngừng: "Dây chuyền, dây chuyền, mất hết rồi, mất hết rồi."

Lúc này, bát hương trên bàn thờ bỗng vỡ toác ra, tro hương cùng chân nhang rơi đầy xuống đất.

Nhất nhìn lên bàn thờ, nhớ về giấc mơ đêm qua."

Giấc mơ đêm qua, giấc mơ đêm qua, bóng đen ngồi trên bàn thờ, kẻ ngốc, ẩn sĩ, người treo ngược.

""Không, không đúng."

Kẻ ngốc, ẩn sĩ, người treo ngược, chính là 3 lá bài mà lúc xem bói cho bản thân, Nhất rút ra được, trong giấc mơ hôm qua 3 lá bài này cũng đã xuất hiện, nói gì mà sức khỏe, nói gì mà sự nghiệp, nói gì mà tình duyên.

Hình ảnh người treo ngược chẳng phải giống một sợi dây chuyền đang treo trên cổ sao?

Ẩn sĩ chẳng phải ý chỉ tìm kiếm sao?

Người ngốc à, sao người vẫn chưa đi tìm sợi dây chuyền.

Nhưng dây chuyển chỉ có 4 sợi, đều đã bị lấy mất, giờ biết đi đâu mà tìm.Tim Nhất đập liên hồi, cậu nhìn thẳng vào ông nội lẩm bẩm: "Đều mất rồi, đều mất rồi, cháu phải làm sao bây giờ, cháu phải làm sao bây giờ?"

Mũ quan vẫn không ngừng tiến bước, ông lão gầy gò ấy vẫn không ngừng đập tay bộp bộp bộp xuống sàn nhà, khóe mắt chảy ra một dòng nước đen, trông như đau đớn lắm.Nhìn tay ông lão đập từng 3 nhịp một, Nhất vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Người bà, người bà, còn người cháu, còn người cháu nữa, đúng rồi, vẫn còn sợi thứ 5, sợi thứ 5 ở đâu?"

Hai bà cháu ngay từ đầu vẫn luôn âm thầm ra dấu cho Nhất, trong đầu cậu lúc này, ký ức tràn về, hình ảnh mỗi lần gặp 2 bà cháu vội lướt qua trong đầu.

Lần cậu và chị Nga ở đồn công an ấy, đứa bé ngồi trong xe đã không ngừng nhấp tay từ trái sang phải, 5 nhịp một, 5 nhịp một, đứa cháu như đang muốn nhắc nhở cậu rằng: "Vẫn còn sợi thứ 5, mau mau đi tìm."

Mũ quan ngày một gần, tiếng xích sắt leng keng chạm vào nhau, như tiếng đồng hồ báo tử đang tích tắc những giây phút cuối cùng.Lúc này, Nhất vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Sợi thứ 5 ở đâu, sợi thứ 5 ở đâu?"

Đột nhiên, tiếng khóc trẻ con nỉ non vang lên, như gần như xa, cậu chợt ý thức được ngay từ đầu họ đã cho cậu câu trả lời rồi.

Lần ngồi trên ô tô về quê ấy, phía trước có 2 mẹ con ngồi đó, bé gái khóc lóc đòi mẹ dỗ dành, người mẹ lấy từ trong túi xách ra một con búp bê đưa cho con gái, bé gái bấm vào vùng bụng con búp bê, từng tiếng i love you i love you vang ra.

Màn hình điện thoại lúc chuyển đen phản chiếu hình ảnh một cậu bé trai gác cằm lên vai cậu, chẳng phải ngay từ lúc ấy họ đã nói cho cậu biết rồi sao?Là con búp bê.Bên kia cánh cửa, tiếng chú Hóa hét lên đầy đau đớn, như lời thúc giục.Nhất vội quay lưng phi nhanh lên tầng, tay cậu run lên từng hồi, ánh đèn pin do thế cũng nhấp nhô lên xuống, phía cầu thang tiếng xích sắt vẫn leng keng đập vào nhau.

Nhất tìm đến chiếc hòm đặt trong góc phòng, mở ra, bên trong ngổn ngang đồ đạc, sách vở có, ảnh chụp gia đình có, đồ kỷ niệm có, đều là những thứ cậu không nỡ vất đi, vẫn nằm phủ bụi nơi này.Chiếc hòm không lớn, Nhất lật xuống cuối hòm, có một con búp bê nằm gọn ở đó, chỉ là một con gấu bông bình thường, nhưng lại là con gấu bông mà cậu đã từng rất thích, trên cổ nó treo một sợi dây chuyền cũ kỹ.Mặt dây chuyền là 3 hình tròn đồng tâm, màu bạc, nhìn nhỏ nhắn, giản dị, nhưng lại chứa đựng trong đó sự gửi gắm của mọi người, Nhất ôm nó vào ngực, cảm xúc khó nén, ùa ra thành từng tiếng nấc nghẹn, cậu không biết mình có khóc không, chỉ nhớ được rằng phía trước mắt mọi thứ đều mơ hồ.Tiếng xích sắt dừng lại ngay chỗ cửa gian vào phòng để đồ, ngoài trời mưa vẫn rơi nặng hạt, tiếng mưa rơi va chạm vào vạn vật như muốn át đi tiếng nghẹn ngào của gia đình này, có lẽ chẳng ai nghe thấy........Lúc này, Nhất thấy mình đang ngồi ở một căn phòng lạ, xung quanh mọi người có những hành động kỳ lạ lắm, có người nói mình là Tôn Ngộ Không, có người liên tục đưa tay lên múa máy quay cuồng, chẳng biết ở đâu.Nhất như người mất hồn, ngồi im trên một chiếc xe lăn, nhìn qua cửa sổ, cậu nhớ rằng lúc cậu tỉnh lại, cậu được đưa đến một căn phòng kín, có 2 người cảnh sát mặc áo xanh ngồi phía trước, luân phiên hỏi cậu, như lấy lời khai.Nhất thuật lại những chuyện gia đình mình gặp phải cho 2 người nghe.

Họ ghi ghi chép chép, lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu.

Ánh mắt họ nhìn cậu, như đang nhìn một kẻ đáng thương.

Sau đó cậu được đưa vào đây.Cửa phòng được mở ra, Nhất thấy Toàn tiến vào, nói gì đó với hộ sĩ, sau đó đẩy cậu ra khỏi phòng.Bên ngoài mặt trời sắp khuất, từng ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống vườn cây, gió đưa cành lá, tiếng chim ríu rít, yên bình vô cùng.Toàn đẩy Nhất đến bên hồ nước, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ bảo, nếu điều trị tích cực, thì chỉ cần 1 tháng hơn là ông được về đấy."

Nhất lơ đãng nhìn ra xa, vô thức mà nói:"Ông có biết ngày cô Ngọc đuối nước, người mà đứa bé vẫy tay cùng, là tôi chứ không phải cô Ngọc."

"Ông có biết ngày xưa lúc ông tôi lễ ở kênh, người nhận lễ không phải là quỷ nước, mà là 2 bà cháu đó."

"Ông có biết hai người có thân hình to lớn, đầu đội mũ quan, tay cầm xích sắt là ai không?"

"Ông có biết tại sao ông Tinh lại làm như thế không?"

"Ông có biết tại sao gia đình tôi lại bị như thế này không?"

"Ông có biết tại sao ông tôi lại làm đến 5 sợi dây chuyền không?"

Toàn cúi xuống nhìn Nhất, ánh mắt như đau đớn, như mất mát mà nói: "Ông đang nói gì vậy, tích cực điều trị một thời gian nữa, rồi tôi đưa ông về nhé."

Nghe vậy, Nhất quay đầu lại nhìn Toàn rồi nói: "Ông có biết, lúc tôi làm mất sợi dây chuyền, lúc chị tôi làm mất sợi dây chuyền, ai là người ở bên cạnh chúng tôi không?"

Ánh mắt Toàn mở to hơn, như ngạc nhiên, như tự trách lắm.

Yên lặng đôi chút, Toàn đưa tay chỉnh lại gọn tóc lộn xộn của Nhất mà nói rằng: "

Sau này để tôi chăm sóc ông nhé.".......

Sau ngày trời mưa bão ấy, Toàn bước ra từ nhà ông Tinh, bên ngoài cây cối xanh tươi, nhiều giọt mưa vẫn đọng trên cành lá, không chịu rơi xuống, tiếng chim hót líu lo, tràn ngập sức sống.Buổi chiều, Toàn đến nhà Nhất, trong nhà lộn xộn, không một tiếng người, vắng vẻ vô cùng.

Cậu lôi ba con người giấy xếp trong góc gian tạp hóa ra ngoài sân, ở góc sân, có một cái chậu sắt nằm đấy, chuyên để đốt vàng mã, trong chậu đầy nước, là nước mưa từ trận mưa hôm qua còn đọng ở đấy.

Nghe rằng, khi đốt vàng mã cho người chết, phải đốt thật sạch, phần nào chưa bị cháy, thì lúc người phía dưới nhận được đồ, cũng sẽ bị thiếu phần ấy.Toàn để ba con người giấy ở một chỗ khô ráo, rồi đổ nước trong chậu đi, lấy giẻ khô lau sạch phần nước còn sót lại, châm lửa đốt cháy người giấy, 1 nam 2 nữ, tiếp đó Toàn lấy trong túi quần ra một con búp bê, vải đã sờn, trên cổ còn quấn một sợi dây chuyền mảnh, chỉ có dây không, không có mặt dây chuyền, rồi ném vào trong chiếc chậu đang đốt, mùi cháy khét từ vải bốc ra thật khiến cho người ta khó chịu, khói đen bốc lên từ chậu sắt bị gió thổi bay, lúc đầu còn có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc sau đã hòa tan vào không khí, như chưa từng xuất hiện.Hết
 
Back
Top Bottom