Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế

Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 90: Chương 90



Trước màn hình, Trầm Chanh nhìn thấy những ngôi sao nhỏ biểu thị sự vui vẻ hiện ra trên đầu Lệ Vi Lan, mỉm cười.

Lệ Vi Lan thực sự đã cười.

Mặc dù không biết tại sao cô không lấy quà, rõ ràng là vừa rồi đã nhìn chằm chằm vào trái cây rất lâu. Nhưng anh tin, có lẽ cô có nỗi khổ tâm, có điều kiêng kỵ nên không thể trực tiếp xuất hiện trước mặt anh. Sau khi sự việc nhỏ vừa rồi trôi qua, anh không phát hiện ra rằng, bản thân đã rất chủ động giúp cô tìm lý do: “Tôi mua cho cô một phần nữa nhé, được không?”

Bàn tay trái bị kéo.

A, không cần đâu.

Bên trái là đường về nhà, bên phải là đường đến chợ, cô đã xem đủ rồi sao? À, đúng rồi, không còn sớm nữa. Cô phải đi rồi.

Lệ Vi Lan im lặng, trong mắt không rõ vui buồn, anh biết, sau khi về nhà cô lại phải đi rồi.

Anh đã thử rất nhiều lần rồi, sau 10 giờ tối cô hầu như rất ít khi ở đó, mặc dù đôi khi sẽ lên thu hoạch lúa một chút, nhưng kỳ lạ là, lúc anh vào không gian chưa bao giờ nhìn thấy cô.

Có lẽ cô không tiện xuất hiện trước mặt mình là có lý do của cô.

Hôm nay ở chợ đúng là anh đã hành động theo cảm tính, sau khi lặng lẽ đặt trái cây xong vẫn còn lảng vảng ở xung quanh, nhưng nếu không như vậy, cũng không đến nỗi sau này lại tức giận như thế.

Cô là một người dịu dàng, trước kia đối với những người đáng thương mà anh gặp, cô hầu như không từ chối ai, đây là lần đầu tiên anh thấy cô từ chối người khác.

Chắc hẳn là mặc dù cô không nói, nhưng trong lòng vẫn không vui.

Lệ Vi Lan lại mỉm cười, không hề hối hận vì trước đó đã từ chối điều kiện khế ước của đứa trẻ mà nhìn qua thì có lẽ là dị năng hệ thuần thú.

A, thật tốt, một lần nữa lại giống như suy nghĩ của cô.

Lúc đó nếu cô nhất quyết bắt anh mang đứa trẻ đó theo, anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, may mắn, lần này suy nghĩ của họ vẫn đồng nhất.

Lệ Vi Lan mỉm cười, chút u ám trước đó dần tan đi, anh nhìn về phía bóng tối xa xa, nhỏ giọng nói với cô: “Ngủ ngon, mơ đẹp, ngày mai nhớ đến thăm tôi.”

“!!” Đây là lần đầu tiên Trầm Chanh nhận được lời chúc ngủ ngon và lời hẹn ngày mai ở đây, trong lòng cô dâng lên từng đợt ngọt ngào, Trầm Chanh suy nghĩ một chút, dùng ngón tay móc vào ngón út của con trai, cách màn hình, giống như hai người thực sự đang móc ngoéo vậy.

Một cơn gió nhẹ lướt qua đầu ngón tay anh.

Lệ Vi Lan cảm thấy có người nhẹ nhàng móc vào ngón út của anh, giống như đang nói với anh: “Một lời đã định.”

Đáy mắt anh nở rộ nụ cười như gợn sóng lan tỏa.

Trầm Chanh đóng trang nhân vật, vào “Nhà”, cô thu hoạch lúa của hôm nay, nhìn thấy lời nhắc nhiệm vụ đã biến thành [Lệ Vi Lan hy vọng bạn tích trữ tất cả lúa thu hoạch được gần đây trong không gian đã tích trữ: 20/4000], lại nhìn thời gian hiện tại.

10 giờ tối.

Cô đành phải miễn cưỡng đặt báo thức lúc 4 giờ sáng, chuẩn bị 4 giờ dậy thu hoạch lúa rồi ngủ tiếp.

TBC

4 giờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên.

Trầm Chanh giãy giụa một lúc mới tỉnh dậy thu hoạch lúa, sau đó ngã đầu xuống giường ngủ tiếp.

Buổi trưa, chị Mã ở công ty thấy cô có vẻ mệt mỏi uể oải, sau lần trò chuyện về mèo trước đó, hai người thân thiết hơn một chút, chị Mã liền hỏi cô: “Chanh Tử à, hôm nay sao thế? Con mèo nhà em quậy phá à? Sao trông quầng thâm mắt nặng thế, chị nhìn mà thấy mệt thay em.”
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 91: Chương 91



Trầm Chanh “a” một tiếng, phản ứng hơi chậm chạp, chị Mã chắc là nghĩ cô buồn ngủ như vậy là vì cũng nuôi thú cưng, mà thú cưng khiến cô mất ngủ.

Hu hu hu, không phải vậy đâu. Nuôi con trai trên mây thì chắc cũng không tính là nuôi thú cưng chứ.

TBC

Mặc dù, con trai này cũng quậy thật.

Nghĩ đến lời hẹn của Lệ Vi Lan tối qua, mặt Trầm Chanh không khỏi ửng hồng, chút màu hồng nhạt này lọt vào mắt chị Mã, chị không khỏi bật cười, lộ ra vẻ ái muội của người từng trải: “Chị hiểu rồi, xem ra không phải mèo quậy phá nhỉ? Là bạn trai em sao?”

“Á không không!” Trầm Chanh giật mình, suýt nữa nhảy dựng lên, mắt mở to tròn xoe --- sao có thể nói là bạn trai được, rõ ràng là tâm trạng khó khăn của bà mẹ già mà, “Em không có bạn trai!”

Thấy sắc mặt cô không giống giả vờ, chút ngượng ngùng ban nãy tan biến, chị Mã đoán là mình vừa hiểu lầm, nhìn cô gái nhỏ thế này cũng không giống như phản bác vì ngượng, chị lắc đầu cười nói: “Nhìn em lúc nãy, chị còn tưởng em đang yêu đương. Xem ra là chị hiểu lầm rồi. Vậy tối qua em bận gì thế?”

Nói đến chuyện này, Trầm Chanh có chút ngây ngốc.

Cô tốt nghiệp đại học rồi làm việc ở thành phố N, sau đó sống ở đây, nhưng nói về độ quen thuộc với thành phố này thì còn lâu mới bằng chị Mã, người bản địa ở đây.

Đã định đi bán hàng rong, vậy thì hỏi người bản địa có vẻ là một cách khá hay.

Cô cẩn thận nhìn trái nhìn phải, thấy lãnh đạo không có ở đây mới mở lời: “Chị Mã, em muốn tan làm đi bán hàng rong.”

“Hả?” Chị Mã do dự một chút, nhìn thân hình gầy gò yếu ớt của cô, “Em... chịu được không? Bán hàng rong vất vả lắm đấy.”

Trầm Chanh do dự một chút.

Cô không sợ vất vả, nhưng mà... trò chơi dù sao cũng chỉ là trò chơi, mặc dù trong trò chơi cô đã đúc kết được một số quy luật kinh tế, cũng coi như đã nghiên cứu một chút, nhưng áp dụng vào thực tế thì không biết có hợp không.

Cô không sợ gì khác, chỉ sợ lỗ vốn.

Nếu như đem cả quỹ nhỏ chuẩn bị cho con trai đều bù vào hết thì chẳng phải tệ hại lắm sao!

Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ thu thập tháng này của mình, nghĩ đến trong trò chơi có lẽ số tiền nạp vào sẽ ngày càng nhiều, mà dựa theo kinh nghiệm chơi các trò chơi khác trước đây của Trầm Chanh, nếu không nạp tiền thì nhân vật có lẽ sẽ sống rất khó khăn... thậm chí căn cứ Noah cũng có thể bị triều đại xác sống trong tương lai tấn công, những người tí hon cô nuôi trong căn cứ đều sẽ chết.

Nghĩ đến những điều này, cô cảm thấy ý định thoái lui trong lòng tan biến, đôi mắt trong veo nhìn chị Mã, nói: “Vất vả thì em không sợ, chỉ cần không lỗ vốn là được!”

Chị Mã cười cười.

Nhìn cô gái nhỏ trước mắt, chị nhớ lại thời điểm mình mới đi làm.

Nếu không phải vì mấy chục năm làm việc vất vả, chị cũng không thể tích cóp cho con mình một gia sản lớn như vậy ở thành phố mới nổi này --- chị Mã hiện có 4 căn nhà ở thành phố N, thực ra chỉ tiền cho thuê thôi cũng đủ cho cả nhà chị sống rồi, nhưng bản thân chị cũng xuất thân nghèo khó, nên chị hiểu hơn ai hết cuộc sống của một cô gái một mình khó khăn như thế nào. Nghĩ đến bao nhiêu thăng trầm của mình trong những năm qua, chị cũng từng được rất nhiều người giúp đỡ, giúp đỡ người khác cũng coi như là một cách đền đáp.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 92: Chương 92



Chị cười nói: “Thế em đã nghĩ xem sẽ bán gì chưa?”

Trầm Chanh gật đầu: “Em định bán hoa quả, dù có bán không được thì... tệ nhất thì... mình vẫn có thể ăn.”

Nói đến cuối, giọng cô nhỏ lại.

Đây là quyết định cô đưa ra sau khi làm “nghiên cứu thị trường.”

“Thế này nhé,” Chị Mã vừa cười vừa nhìn cô với vẻ trân trọng, “lát nữa nếu em thực sự có hàng bán không được, chị sẽ giúp em đăng lên vòng bạn bè, thế nào cũng bán hết được, nhiều nhất là em vất vả một chút, đi giao hàng tận nơi thôi, chỉ là phải nghĩ kĩ về chủng loại, giá cả, chất lượng cũng phải đảm bảo.”

“Cảm ơn chị Mã!” Mắt Trầm Chanh sáng lên.

Cô không ngờ chị Mã lại giúp cô nhiều đến vậy, rõ ràng trước đây hai người không tiếp xúc nhiều, chị Mã giúp cô đăng lên vòng bạn bè, thực sự là một sự giúp đỡ lớn.

Trầm Chanh âm thầm ghi nhớ ân tình này.

**

Lệ Vi Lan vẫn luôn theo dõi tiến độ thu mua lương thực của những người ở căn cứ Đằng Long.

Ngay cả một căn cứ lớn như Đằng Long, lúa gạo có độ ô nhiễm dưới 10% thực ra cũng là hàng hóa khá khan hiếm, trừ số đã được hứa hẹn làm tiền lương, tiền tệ chung, v.v. chia cho những người có năng lực trong căn cứ, số còn lại không đủ để hắn hoàn thành giao dịch này.

Anh để lại mười vạn điểm tín dụng để chứng minh năng lực tài chính của mình, trong tình huống này, những người lãnh đạo căn cứ Đằng Long bị lợi nhuận 50% hấp dẫn, chỉ cần cắn câu, chắc chắn sẽ gây ra phản ứng dữ dội.

Họ không dám và không thể động đến những người có năng lực cao, cốt cán, vậy thì những người sẽ bị bóc lột, bị cướp mất lương thực hoặc bị thay thế bằng hàng kém chất lượng, sẽ là những người không quá cốt cán trong căn cứ.

Lệ Vi Lan chỉ tin vào một câu nói, người phải tự giúp mình rồi trời mới giúp, nếu những người này cam tâm bị căn cứ bóc lột, cam tâm sống như một con chó, thậm chí ngay cả khi có nguy cơ mất mạng cũng vẫn muốn ở lại căn cứ Thăng Long, thì những người như vậy, Noah của anh cũng không cần.

Anh nghĩ không sai.

Lý Mặc nhận được tiền đặt cọc và nhu cầu càng nhiều càng tốt của anh, lập tức bắt tay vào thu mua lương thực từ những hộ lẻ trong căn cứ.

Gây ra một bầu không khí hỗn loạn, ầm ĩ.

TBC

Khi Trầm Chanh lên mạng, cô nhận được một thông báo hệ thống mới:

[Nhiệm vụ hàng ngày 1: Kiểm tra trạng thái tâm lý của Lệ Vi Lan. Tiền vàng 20

2. Nâng cấp căn cứ Noah, hiện tại số giường 200/300. Tiền vàng 50]

Đây là lần đầu tiên trong nhiệm vụ hàng ngày xuất hiện nhiệm vụ yêu cầu cô nâng cấp căn cứ.

Trầm Chanh ngẩn người, vội vàng mở “Căn cứ” ra, kiểm tra tình hình căn cứ Noah.

Khi Trầm Chanh mở căn cứ ra, cô thấy độ hạnh phúc đã giảm từ 80 xuống còn 75, không khỏi hơi ngạc nhiên.

Cô xem tình hình căn cứ: Hiện tại căn cứ Noah có tổng cộng 20 cô gái được cứu về cộng với Hi Bắc vẫn chưa khỏe, thêm người đàn ông duy nhất là Tiểu Sở, mười phòng cho đến nay vẫn chưa ở hết.

Trong thời gian Lệ Vi Lan và những người khác không có ở căn cứ, các cô gái đã dựng một số lều nhỏ ở phía trên căn cứ Noah, bắt đầu có chọn lọc tiếp nhận một số dân tị nạn bên ngoài.

Chỉ là Lệ Vi Lan và Hi Nam không có ở đó, Yến Hồng Ngọc lại từng chịu khổ, từng rơi vào bẫy, nên làm việc càng thêm cẩn thận, không dám dễ dàng tiếp nhận người vào căn cứ.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 93: Chương 93



Tiểu Sở là người đàn ông duy nhất trong căn cứ --- vẫn là người có một số tiền án tiền sự, quanh năm thu mình trong góc, chỉ ngại sự hiện diện của mình quá nhiều.

Độ hạnh phúc và độ u ám liên tục giảm xuống, chính là lan tỏa từ người hắn.

Trầm Chanh quan sát tình hình những người trong căn cứ, mở trang của từng nhân vật ra: không giống như Lệ Vi Lan là nhân vật chính có hình ảnh tâm trạng tinh tế, hệ thống thể hiện tâm trạng của họ một cách trực tiếp bằng chữ viết.

Nhấn vào Tiểu Sở, hắn lặp đi lặp lại chỉ nói một câu “Hy vọng có một người đàn ông khác, như vậy họ sẽ không chú ý đến mình.”

Nhấn vào Yến Hồng Ngọc, tâm trạng của cô hoàn toàn khác: “Lệ ca và Hi Nam khi nào thì về, tôi không thể phân biệt được những người này.”

Suy nghĩ của một số cô gái khác, có người hy vọng “Chỉ ở cùng con gái, không muốn nhìn thấy đàn ông.”

Nhưng cũng có người trong lòng nghĩ “Căn cứ bây giờ vẫn quá yên tĩnh và quá rộng, hy vọng có thêm người.”

Tóm lại, Lệ Vi Lan và những người khác không có ở nhà, Trầm Chanh phát hiện ra rằng... khi căn cứ không có người quản lý, dường như độ hạnh phúc của mọi người đều không cao.

Cô do dự một chút, chuyển màn hình đến khu lều trại vừa mới dựng lên phía trên căn cứ, quan sát một lúc, Trầm Chanh phát hiện ra rằng đối với cô, việc phân biệt những người nào trong khu lều trại có thể vào căn cứ, quả thực dễ như trở bàn tay!

Ha ha ha, bởi vì những người này có những từ “Thù địch”, “Thân thiện”, “Trung lập”, v.v. trên đầu!

Là địch hay bạn, rõ như ban ngày!

Trầm Chanh xem yêu cầu mở rộng ký túc xá:

[Ký túc xá thông thường 5, yêu cầu: Lượng nước cung cấp cơ bản trong căn cứ đủ 200 người, lượng dự trữ thực phẩm đủ 200 phần]

Trầm Chanh xem kho chứa: Trước đó khi Lệ Vi Lan và những người khác tiêu diệt băng nhóm côn đồ đó đã thu được khoảng 1000 phần dự trữ lương thực, vì vậy hiện tại lượng dự trữ lương thực trong căn cứ là đủ.

Nhưng lượng nước cung cấp cơ bản thì không được.

TBC

Trước khi đi theo Lệ Vi Lan rời đi, Hi Nam đã chuẩn bị sẵn lượng nước uống dự trữ cho căn cứ, nhưng lượng nước cung cấp này không được tính là lượng nước cung cấp hàng ngày, cũng có nghĩa là, căn cứ phải có một dị năng giả hệ thủy thường trú mới có thể đảm bảo hoạt động của căn cứ.

Ánh mắt Trầm Chanh hướng về khu lều trại phía trên.

Cô chính xác tìm thấy một người tí hon có biểu tượng một giọt nước màu xanh nhạt trên đầu trong đám người, cô mở biểu tượng của hắn ra xem, phát hiện là NPC trung lập sau đó chuyển sang bảng điều khiển và nhập tên của người này: Ngụy Cẩm Chân.

Vào lúc này, Yến Hồng Ngọc nghe thấy tiếng loa vang lên trong căn cứ:

“Yến Hồng Ngọc, xin nhanh chóng đến khu lều trại phía trên đón ‘Ngụy Cẩm Chân’ vào ở, xác nhận, tên là ‘Ngụy Cẩm Chân’, nam, 27 tuổi, dị năng giả hệ thủy cấp một. Người này đã được cấp tư cách vào ở căn cứ và sẽ làm việc tại ‘Phòng lọc nước’. Xin hướng dẫn người đó làm quen với căn cứ và hoàn thành nhiệm vụ giới thiệu.”

“???” Yến Hồng Ngọc ngẩn người.

Lệ ca không có ở đây, ai đã cấp quyền này?

Cô đột nhiên nhớ đến chiếc mặt nạ đột nhiên xuất hiện trên bàn vào ngày họ thảo luận, và người mạnh mẽ nhưng dịu dàng theo lời Lệ ca.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 94: Chương 94



Hóa ra, anh thực sự không lừa người!

Lệ ca ở cách xa Noah, bây giờ thao tác này chắc chắn không phải do Lệ ca thực hiện, vậy thì chỉ có thể là người mà Lệ ca nói!

Người này không chỉ tồn tại, mà còn có quyền kiểm soát căn cứ!

TBC

Yến Hồng Ngọc nhạy bén nhận ra điều này, lúc này cô lại càng chắc chắn hơn về suy đoán của Hi Nam rằng người này là phụ nữ: Một núi không thể có hai hổ, Lệ ca và cô đều có quyền kiểm soát, người này nhiều khả năng là phụ nữ!

Trong đầu cô suy nghĩ ngàn vạn lần, nhưng chỉ do dự một chút rồi liền đi ra khu lều trại bên ngoài đón người.

Một số cô gái khác xung quanh cô nghe thấy nhắc nhở của hệ thống không khỏi bàn tán xôn xao.

“Yến tỷ, chị nói xem người này có đáng tin không?”

“Căn cứ cuối cùng cũng có người mới vào, Yến tỷ, chị nói xem sẽ là người như thế nào, có phải là người xấu không...”

Cũng có người ở bên cạnh im lặng không nói gì.

Yến Hồng Ngọc nhìn những cô gái lo lắng, bồn chồn, nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc gợn sóng của mình, cười nói: “Những ngày ở Noah này, các em thấy Noah thế nào?”

“Rất tốt!” Lần này câu trả lời lại đồng thanh.

“Vậy thì tốt rồi.” Yến Hồng Ngọc cười nói, “Các em cũng biết ở một số căn cứ lớn, những phụ nữ không có dị năng đều sống sót như thế nào, nhưng ở Noah không ai đối xử với các em như vậy, các em nên tin tưởng vào căn cứ, cũng nên tin tưởng vào người lãnh đạo. Căn cứ muốn phát triển, tất nhiên sẽ có người mới vào, chúng ta là con gái, không nên nghĩ cách xa lánh người mới vào, mà nên nghĩ xem, chúng ta có thể làm gì cho căn cứ để duy trì mức sống hiện tại của mình.”

Cô nói xong, sắc mặt các cô gái có vẻ khác nhau, nhưng đều có vẻ suy tư. Cổng căn cứ nhanh chóng mở ra trước mặt họ, Yến Hồng Ngọc bước lên, nhanh chóng đến khu lều trại.

Yến Hồng Ngọc chỉ dẫn đi một người trong số khoảng gần một trăm người, lại còn là một người không mấy nổi bật trong số họ, khi nghe cô báo tên, những người khác đều ngây người: Người phụ nữ này không phải chưa từng đến đây sao? Ngụy Cẩm Chân cũng không mấy khi xuất hiện trước mặt mọi người trong căn cứ, làm sao họ biết Ngụy Cẩm Chân được? Sao lại chỉ chọn một mình hắn?

Có phải căn cứ Noah mà họ chưa từng thấy này có phương pháp đánh giá đặc biệt nào không?

Ngay cả bản thân Ngụy Cẩm Chân cũng có chút kinh ngạc.

Hắn tự hỏi mình không phải là người có dị năng xuất chúng nhất, cũng không phải là người nhiệt tình nhất trong số những người muốn vào căn cứ Noah, sao lại chỉ chọn hắn?

Ngụy Cẩm Chân gần như nghi ngờ căn cứ Noah này có gì mờ ám, cho đến khi hắn bước vào thang máy của căn cứ Noah.

“???”

“!!!”

Công nghệ cao đến vậy?

Sau tiếng quét “tít” một tiếng, Ngụy Cẩm Chân nghe thấy bên trong tòa nhà đồ sộ mở ra trước mặt hắn: trống trải, yên tĩnh, đồ sộ nhưng ít người.

Sau khi hết kinh ngạc ban đầu, Ngụy Cẩm Chân nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của dị năng giả hệ hỏa dẫn đường cho hắn: “Nơi làm việc của anh ở Phòng lọc nước. Mỗi ngày chỉ cần đảm bảo lượng nước uống cho những người bên trong căn cứ là được.”

“Tôi có thể hỏi một câu không...” Ngụy Cẩm Chân nhớ lại cảm giác áp lực nặng nề mà hắn cảm thấy trên hình dạng khổng lồ của căn cứ này, hắn có một linh cảm nghi ngờ, một khi có người muốn gây chiến với căn cứ này, tòa thành sắt thép này sẽ nhanh chóng phát huy sức mạnh nghiền nát, biến đối phương thành tro bụi.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 95: Chương 95



Đây là công nghệ cao mà ngay cả trong thế giới trước ngày tận thế, hắn cũng chưa từng thấy.

Là sự bình yên và chốn an lạc mà mọi người mong muốn sau ngày tận thế.

Cũng là sự bảo vệ để tồn tại.

Nhìn thấy dị năng giả hệ hỏa trước mặt gật đầu, hắn mới run rẩy nói hết câu hỏi: “Tôi có thể hỏi tại sao lại chọn tôi không?”

Người phụ nữ cười.

Cô cong môi, đánh giá từ trên xuống dưới dị năng giả hệ thủy bình thường trước mặt, không thấy có gì đặc biệt, nhưng nhìn vào là biết đó là một người lương thiện: “Chủ nhân chọn anh, hãy biết ơn đi.”

Trước điện thoại, Trầm Chanh kinh ngạc nhìn thấy, vừa mới vào căn cứ, đầu Ngụy Cẩm Chân đã chuyển từ màu vàng trung lập sang màu xanh lá thân thiện.

Hả? Người này dễ lừa vậy sao?

Hay là, cơ chế của trò chơi này là như vậy, chỉ cần được đưa vào trở thành một phần của căn cứ, tự động từ trung lập chuyển sang thân thiện?

Trầm Chanh suy nghĩ một chút, lắc đầu: Lần sau thử lại vậy. Nhưng lần này là yêu cầu tiền đề của nhiệm vụ, lần sau vẫn phải cẩn thận một chút mới được, nếu không trong căn cứ toàn là con gái, lỡ xảy ra chuyện gì, dù chỉ là người tí hon trong trò chơi, cô cũng sẽ thấy không thoải mái.

Cô lại nhìn vào khu lều trại đầy quái vật đối địch m.á.u đỏ ở trên, trong lòng vẫn có chút băn khoăn: Tổng cộng chỉ có khoảng 40 đến 50 lều trại, mà một nửa lại là đối địch, lùn mà chọn cao cũng không tìm được mấy người có thể dùng được, càng đừng nói đến dị năng giả hệ thực vật mà cô vốn hy vọng có thể chiêu mộ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Đáng lẽ mà nói, sau một chặng đường khó khăn cuối cùng cũng tìm được một nơi dừng chân, cho dù những người này không mong đợi, không khao khát căn cứ Noah, thì thái độ trung lập lạnh nhạt như Ngụy Cẩm Chân mới là bình thường chứ?

Sao lại có một nửa là m.á.u đỏ?

Nhưng tạm thời cô không cần nghĩ nhiều, Trầm Chanh vui vẻ nhìn thấy “Tiền đề nhiệm vụ Ký túc xá 5 đã đạt”, lập tức nhấn nút “5”, nhìn thấy ký túc xá của căn cứ Noah đã biến thành 15 phòng, sức chứa tăng lên thành 300 người, cô mới hài lòng gật đầu.

TBC

Một nhiệm vụ thường ngày khác gần như đã trở thành nhiệm vụ cày điểm không thể lay chuyển, Trầm Chanh mở ảnh đại diện của con trai ra xem, phát hiện tâm trạng của anh hôm nay là: mong đợi.

Lệ Vi Lan ngồi bên cửa sổ, nhìn cảnh đánh nhau trên phố đến mức đầu rơi m.á.u chảy, khóe miệng lại hơi mỉm cười, mà Trầm Chanh nhìn rõ ràng, lời giải thích về tâm trạng của anh lại chỉ có hai chữ: mong đợi?

“...”

Anh mong đợi cái gì?

Mong đợi nhìn thấy họ đánh nhau thành đầu heo sao?

Mong đợi nhìn thấy m.á.u me đầy đất, tứ chi bay loạn sao?

Con trai sao lại trở thành người bạo lực rồi!

Trò chơi mình chơi không phải là trò chơi nuôi dưỡng bạo chúa mà!

Cô đi tới nhẹ nhàng chọc chọc má Lệ Vi Lan, ra hiệu với anh rằng “Này, con trai, mẹ đến rồi”, hành động chào hỏi này đã chọc ra một lúm đồng tiền trên má anh, khi anh cười lên, nhìn vừa ngoan vừa ngọt.

Trái tim của cô sắp tan chảy rồi.

“Em đến rồi.” Anh nhẹ giọng nói.

Ồ, tôi hiểu rồi. Trầm Chanh nghĩ: Anh mong đợi không phải là những thứ tôi nghĩ, mà chính là cuộc gặp gỡ với tôi.

Trầm Chanh cảm thấy nếu mình có tâm trạng, thì chỉ số tâm trạng có lẽ cũng sẽ biến thành “vui vẻ”, cô không tự chủ được mà cười, khóe miệng cũng cong lên một lúm đồng tiền.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 96: Chương 96



Tâm trạng của Lệ Vi Lan quả thực rất tốt: Ngoài cửa sổ của anh là chợ đen, động tĩnh thu lương đã rất rõ ràng, nhưng bây giờ anh muốn nói không phải là an bài của mình, cũng không phải mục đích của mình khi làm những việc này.

Anh chỉ hỏi người bí ẩn đang trốn ở đâu đó: “Lúa trong không gian sao lại biến thành chín trong 6 giờ rồi? Em không mệt sao?”

“...” Trầm Chanh không dám nhìn quầng thâm mắt dưới mắt mình.

Quầng thâm mắt nói cho cô biết, con trai à, mẹ mệt lắm.

Người kia đang chột dạ.

Không biết trực giác từ đâu mách bảo Lệ Vi Lan điều này. Cô ấy mệt rồi, người bình thường nếu buổi tối ngủ không ngon phải dậy đi lại nhiều lần, đặc biệt là công việc vất vả trên đồng ruộng như thế này, cũng sẽ mệt mỏi và uể oải.

Anh cười, trực tiếp đưa ra giải pháp của mình: “Để anh thu hoạch, được không?”

Anh dừng lại một chút, ánh mắt như nước biển lấp lánh gợn sóng: “Anh biết ruộng là em cày, hạt giống là em cung cấp, có lẽ những thành quả này rất quan trọng với em, số thóc anh thu hoạch được anh sẽ không lấy một hạt nào, em yên tâm, đều là của em.”

“???” Con trai đang nói gì vậy?

Trầm Chanh ngơ ngác.

TBC

Con trai nói cái gì mà đều là của cô là có ý gì?

À đúng rồi... Cô đã dùng không gian của anh, bán số sản phẩm còn lại, rồi lại gieo một phần hạt giống, nên anh mới nghĩ là mình cần số thóc mà anh trồng ra sao?

Mặc dù con trai nói không sai, nhưng sự thật là, cả anh lẫn không gian đều là do cô nuôi mà!

Trầm Chanh mất một lúc mới hiểu ra, nhưng nhớ đến sự chu đáo và ngoan ngoãn của con trai, cô vẫn không nhịn được mà hơi nheo mắt cười: Nhà thiết kế trò chơi này giỏi thật! Lời thoại này ngọt ngào đến mức quyến rũ.

Trầm Chanh trước đây đã chơi một số game di động nhàn rỗi, loại game này để tăng cảm giác sảng khoái cho người chơi nạp tiền, đều sẽ cung cấp “hack chính quy”, một tháng vài đồng, mua rồi sẽ giúp bạn tự động thu thập tất cả sản phẩm - đảm bảo người chơi nạp tiền không cần đặt báo thức dậy thu hoạch.

Nhưng cảm giác nạp tiền mở hack chính quy và cảm giác nhân vật nhìn vào mắt bạn, ngoan ngoãn nói “anh giúp em thu hoạch” hoàn toàn khác nhau, cái trước chỉ khiến bạn cảm thấy nhà phát hành nóng lòng muốn móc túi bạn, còn cái sau chỉ khiến người ta muốn nói: Ôi tim tôi tan chảy rồi, muốn tiêu nhiều tiền hơn quá!

Còn nhiệm vụ này vốn là vì nguyện vọng của con trai mà làm? Trầm Chanh dù sao cũng không muốn chút nào.

Nhưng có cần thiết không? Trầm Chanh cân nhắc một chút: Thực ra ban ngày vẫn ổn, nếu một vòng là 6 giờ, chỉ cần nhớ sáng dậy thu hoạch một lần, trưa nghỉ trưa thu hoạch một lần, tối về nhà thu hoạch một lần là được - về cơ bản là ba thời điểm cố định, còn có thể giúp hình thành thói quen sinh hoạt đúng giờ.

Chính là mẻ 12 giờ đêm đó, nếu sau này cô muốn đi bán hàng rong, chỉ sợ là không kịp.

Lệ Vi Lan hơi ngẩng đầu, chờ đợi câu trả lời của người kia.

Anh không biết tại sao số thóc trong không gian lại chín nhanh như vậy, nhưng nhìn thấy số sản phẩm đột nhiên chất đống trong kho thóc của không gian, trong lòng anh lại mơ hồ nảy sinh một phỏng đoán: Người kia biết anh muốn làm gì. Không chỉ biết, còn ủng hộ anh làm như vậy, thậm chí còn không hỏi thêm một câu.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 97: Chương 97



Điều này khiến tâm hồn vốn khô cằn của anh như được tưới thêm chút ít nước mát, vị ngọt thấm vào tim.

Trầm Chanh đang suy nghĩ làm sao để nói với con trai rằng cô chỉ cần một phần “dịch vụ treo máy”, thì trước mặt cô xuất hiện một thông báo hệ thống:

[Lệ Vi Lan đề nghị thay bạn thu hoạch sản phẩm trong không gian

Bạn có đồng ý không?

A. Đồng ý

TBC

B. Không đồng ý

C. Đồng ý một phần (chỉ thu hoạch vào buổi tối/chỉ thu hoạch vào ban ngày)]

CCC… Đương nhiên là C rồi!

Trầm Chanh chọn “thu hoạch vào buổi tối”, sau đó hệ thống hiện ra một thông báo xác nhận: [Sản phẩm trong không gian lúc 6 giờ tối/12 giờ đêm đã được tự động ủy thác]

Trầm Chanh nhìn con trai ra vẻ nghiêm túc gật đầu, nghiêm túc thốt ra một hàng bong bóng: “Bây giờ gần 12 giờ rồi, anh đi thu hoạch lúa 12 giờ trong không gian trước.”

Đối với Trầm Chanh, thu hoạch lúa chỉ là việc nhấp chuột và vuốt một cái, nhưng đối với con trai thì lại phiền phức hơn nhiều.

Lệ Vi Lan vào ruộng lúa trong không gian, cầm liềm cắt lúa từng nhát một, nhiệt độ trong không gian rất thích hợp, nhưng dù vậy, sau khi cắt xong, anh cũng đổ một thân mồ hôi. Đang định nghỉ ngơi hai phút rồi mang số lúa đã cắt vào kho, Trầm Chanh đã không thể nhìn nổi con trai mình nuôi khệ nệ nửa ngày, trán còn liên tục lăn những giọt mồ hôi to như hạt đậu tiếp tục làm việc vất vả nữa, cô liền dùng tay không bốc lúa rồi cho vào kho.

Cảnh tượng này lọt vào mắt Lệ Vi Lan, đó chính là lúa bay lơ lửng trên không trung. Đây là cái gì? Năng lực hệ tinh thần?

“???” Lệ Vi Lan chỉ cảm thấy tâm trí hỗn loạn: Nói thật, cho đến bây giờ, anh vẫn không đoán được ân nhân cứu mạng thiên thần hộ mệnh này của anh... rốt cuộc là năng lực gì, thân phận gì.

Lúc đầu anh đoán là hệ tàng hình, nhưng có thể tùy ý ra vào không gian của anh thì lại không giống với tàng hình thuần túy... Cộng thêm việc cô dường như còn có khả năng dịch chuyển tức thời, tóm lại, Lệ Vi Lan đoán một lần lại bị bác bỏ một lần, cuối cùng anh cũng chỉ còn cách không đoán bừa nữa.

Trầm Chanh chỉ mất vài giây là đã hoàn thành thao tác chất đống lúa trong kho thóc: Làm tròn thì đây chính là mình và con trai đã hoàn thành một lần phân công hợp tác! Thật tuyệt!

Hai người, một người ở trước điện thoại, một người ở trước kho thóc nhìn vào số lợi nhuận đầy ắp, Trầm Chanh đột nhiên thấy trên đầu con trai nuôi lại xuất hiện một trạng thái mới: “Vui vẻ.”

Trầm Chanh không nhịn được mà mỉm cười, cô đang định thoát ra chuẩn bị đi ngủ, thì đột nhiên thấy mục ‘Căn cứ’ nhấp nháy, hệ thống hiện ra một thông báo:

[Căn cứ của bạn có một tin nhắn mới]

Trầm Chanh sửng sốt: Cô lập tức nghĩ đến những người “thù địch” m.á.u đỏ ở khu lều phía trên, không biết có phải bọn họ đã gây ra chuyện gì trong căn cứ không?

Cô nhìn vào màn hình, thấy con trai trong không gian vẫn đang nhắm mắt lại, dường như đang tận hưởng khoảnh khắc này, rồi lại nhìn sang màu đỏ nhấp nháy bên mục “Căn cứ”, cô suy nghĩ một lát rồi vẫn chọn vào mục căn cứ, thoát khỏi không gian.

Lệ Vi Lan mở mắt ra.

Nhìn bầu trời đêm xa xăm, hơi thở bên cạnh anh đã nhạt dần, anh biết cô đã đi rồi.

Đến và đi vội vã như vậy, có gì có thể giữ chân cô lại đây chứ?
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 98: Chương 98



Yến Hồng Ngọc không ngờ khu lều phía trên lại đột nhiên náo loạn.

Là một “căn cứ nhỏ” mới, cộng thêm việc những người quản lý đều không có ở đây, khi những người ở phía trên náo loạn, lúc đầu Yến Hồng Ngọc hoàn toàn luống cuống tay chân: Nhìn qua màn hình thấy những người đó hung hăng đập phá cánh cổng căn cứ, chửi rủa độc ác và nguyền rủa điên cuồng, Yến Hồng Ngọc thậm chí còn run rẩy đến mức mất kiểm soát, những bóng ma trong quá khứ ập đến trong đầu cô.

Các cô gái tụ tập lại bên cô, một người trong số họ sợ hãi gọi một tiếng: “Yến tỷ.” Chỉ gọi một tiếng, nước mắt đã tuôn rơi.

Cô ấy đang sợ hãi, Yến Hồng Ngọc biết.

Chuyện này sao lại thành ra thế này?

Đầu óc hỗn loạn của Yến Hồng Ngọc bị tiếng khóc của cô ấy k*ch th*ch, nhưng ngược lại lại giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, dị năng hỏa hệ này nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu nhớ lại cuộc bạo loạn vừa xảy ra như điện giật.

Kể từ khi họ đến khu lều chọn dị năng hệ thủy là Ngụy Cẩm Trân vào, khu lều đã có một số dấu hiệu không ổn định.

Theo quan điểm của một số dân tị nạn ở bên trong, quy tắc tuyển chọn người của căn cứ không rõ ràng và minh bạch, họ cho rằng đây là một sự bất công.

Nếu đổi lại là một số căn cứ lớn có tường cao, vũ khí nóng, hàng rào thép gai, thì có lẽ những người này cũng không nhất thiết phải náo loạn, nhưng đằng này người chủ trì của căn cứ Noah lại không có ở đây, Yến Hồng Ngọc và những người khác thường xuất hiện lại là con gái, nên không để lại đủ sự răn đe trong lòng những người này, bọn họ không sợ, cũng không muốn tuân theo yêu cầu của căn cứ Noah.

Yến Hồng Ngọc nhạy bén cảm nhận được điều này, vì vậy khi đi đón người đều che mắt người khác, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ bị người ta tìm thấy lối vào căn cứ Noah, nhưng ai mà ngờ được trong đám người đó lại có một dị năng hệ phong, lén kéo cao vị trí rồi đi theo sau, vẫn tìm được căn cứ của họ ở bên ngoài, lúc này đám người này tụ tập bên ngoài điên cuồng đập vào lối vào căn cứ, có thể coi như đã hoàn toàn chặn đứng cánh cổng căn cứ.

Lúc đầu bọn họ chỉ đập cửa đòi vào, đến sau thấy người trong căn cứ không có phản ứng gì, hành động của những người bên ngoài bắt đầu leo thang từng bước, đến lúc này, ngay cả một số dị năng có tính tấn công cũng bắt đầu đập vào cửa, Yến Hồng Ngọc nghe thấy tiếng ầm ầm trên cửa, tức giận đến run rẩy cả người.

Camera và loa phóng thanh đã truyền tải rõ ràng từng cử chỉ hành động và từng lời nói của bọn họ vào bên trong.

“Đám đàn bà thối tha này,” Một gã đàn ông bên ngoài nhìn thấy những người bên trong không có phản ứng gì, liền nói trong đám đông, “Đập vỡ cái mai rùa của chúng đi, xem chúng còn vênh váo trốn bên trong được bao lâu.”

“Đúng vậy, chúng ở bên trong nhiều ngày như vậy mà không ra ngoài, dưới đất không thể canh tác, chắc chắn chúng đã tích trữ rất nhiều thức ăn.” Đây là một người khác đang thêm dầu vào lửa.

TBC

Hai chữ “thức ăn” này đã chạm đến dây thần kinh của một số người vốn còn đang do dự.

Khi Trầm Chanh chuyển đến căn cứ, cô đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Hàng trăm NPC thù địch vây quanh căn cứ Noah, từng đợt dị năng cấp một cơ bản nhất đang đập vào cánh cổng căn cứ, còn những người sống sót trong căn cứ thì co ro ôm nhau trong đại sảnh.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 99: Chương 99



Thông báo hệ thống hiện ra ngay lập tức:

[Căn cứ “Noah” của bạn đang phải đối mặt với cuộc xâm lược quái vật đầu tiên, hãy giúp cư dân căn cứ chuẩn bị sẵn sàng. Hãy cầm vũ khí lên và bảo vệ căn cứ của mình!]

“???” Đây là việc con người làm sao?

Trầm Chanh hoàn toàn kinh ngạc.

TBC

Được rồi, cô rút lại lời mình đã nói trước đó rằng “kế hoạch trò chơi này không đến nỗi tệ”, cuộc xâm lược quái vật đầu tiên thực sự được thiết kế vào thời điểm nhân vật chính Lệ Vi Lan --- cũng là viên thuốc an thần của căn cứ không có ở nhà, đây không phải là tăng độ khó cho người chơi sao?

Điều tệ hơn là trò chơi này chỉ bảo bạn phải “giúp cư dân chuẩn bị sẵn sàng”, còn về độ khó của cuộc xâm lược quái vật đầu tiên này là bao nhiêu, chuẩn bị đầy đủ đến mức nào, thì không nói cho bạn biết gì cả!

Trầm Chanh nhìn vào thanh m.á.u của cánh cổng căn cứ vẫn còn khá dày, mặc dù bị NPC thù địch bên ngoài liên tục tấn công, nhưng có vẻ như vẫn có thể chống đỡ được một lúc, cô tranh thủ thời gian xem xét tâm trạng của cư dân trong căn cứ:

Một số là “kinh hoàng”, một số khác là “phẫn nộ”, còn một số khác thì “bối rối.”

Tại sao khi đối mặt với cuộc xâm lược của kẻ thù bên ngoài, họ lại có tâm trạng như vậy?

Trầm Chanh nhấp vào những NPC thù địch bên ngoài, cô cẩn thận kiểm tra trạng thái của đợt “quái vật” gồm hàng trăm con này.

Vũ khí trên tay những người này chủ yếu là liềm, cuốc, rìu, thậm chí không có vũ khí nào ra hồn, còn dị năng thì chỉ có “loại sức mạnh”, “loại tốc độ”, “loại gió” và “loại đất”…… Nếu chỉ so sánh sức mạnh thuần túy, thì cư dân không phải là hoàn toàn không có sức chiến đấu! Rốt cuộc, trong căn cứ có một dị năng hệ hỏa và một dị năng hệ thủy, cộng thêm địa hình chặn ở cửa lớn, trận chiến này có thể đánh được!

Trầm Chanh suy nghĩ kỹ một chút, cuối cùng cũng hiểu được ý thực sự của hệ thống trong lời nhắc nhở, trọng tâm nằm ở hai điểm “giúp họ chuẩn bị sẵn sàng” và “cầm vũ khí lên”!

Cô hiểu rồi, đây lại là chiêu trò lừa đảo của những kẻ lập kế hoạch!

“…… Kế hoạch lại không coi ai ra gì rồi.”

Trầm Chanh lật xem cơ sở hạ tầng của căn cứ, trợn mắt: Được rồi, thứ phù hợp nhất với nhu cầu hiện tại của cô là mua “phòng vũ khí”, giá mua ban đầu là 50 vàng, nếu không nâng cấp, chỉ có thể chế tạo vũ khí cấp thấp.

Vậy vũ khí cấp thấp có những loại nào?

Rìu, d.a.o găm, xẻng, d.a.o bếp.

Hãy tưởng tượng những cô gái trong căn cứ của mình cầm xẻng và d.a.o bếp xông lên…… Trầm Chanh cảm thấy cảnh tượng đó thật đẹp.

Cô nhấp vào [Mua phòng vũ khí].

Những cô gái vốn đang run rẩy trong đại sảnh lúc này lại nghe thấy thông báo máy móc của hệ thống, nhưng không giống như sự kinh ngạc lần trước, lần này họ vui mừng hơn nhiều.

Mặc dù chủ nhân không xuất hiện, nhưng chủ nhân vẫn luôn ở bên họ!

Căn cứ Noah là tâm huyết của chủ nhân, cho dù người không xuất hiện, nhưng chắc chắn là vì cô ấy tin rằng họ có thể tự chống đỡ, có thể bảo vệ căn cứ.

Họ không thể phụ lòng tin của cô ấy.

“Phòng vũ khí căn cứ đã được xây dựng. Có thể xem vị trí tại phòng điều khiển chính. Nhân viên: Ngô Tiền. Vui lòng đến phòng vũ khí để chọn vũ khí cho những người không có vũ khí.”
 
Back
Top Bottom