Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế

Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 100: Chương 100



Trầm Chanh nhìn những người trên màn hình đột nhiên như có được chỗ dựa tinh thần, bỗng chốc trở nên sống động, không khỏi có chút vui mừng --- không có gì vui hơn khi nhìn thấy những người từng bị giày vò có thể tự đứng lên. Cô vẫn nhớ lần đầu tiên mình gặp những cô gái này, họ toàn thân đầy những hình ảnh mờ, bẩn thỉu, so với vẻ mặt tràn đầy tinh thần và tự tin hiện tại, cô cũng rất vui cho họ.

Đợi những người tí hon lần lượt đến phòng vũ khí chọn vũ khí vừa tay, cô lại nhấp vào ảnh đại diện của họ để xem, lúc này trạng thái của họ đã thay đổi:

“Tinh thần phấn chấn”, “Tự tin tăng lên”, “Nổi giận”

Ồ! Nhóm cư dân này thật dễ dẫn dắt!

Yến Hồng Ngọc dẫn theo các cô gái trốn sau cánh cửa.

Cánh cổng lớn bị dị năng bên ngoài đánh ầm ầm, nỗi sợ hãi và do dự trong lòng các cô gái tan biến.

Yến Hồng Ngọc quay đầu nhìn mấy cô gái phía sau, thấy sự kiên định trong mắt họ mới yên tâm, cô nhỏ giọng nói: “Một lát nữa chặn cửa, một tên vào thì chúng ta đánh một tên, những tên muốn xông vào đều không có ý tốt, g.i.ế.c c.h.ế.t là đáng đời.”

Các cô gái đều gật đầu.

Nhưng trong lòng Yến Hồng Ngọc vẫn đang nghĩ đến cảnh họ vừa nhìn thấy trong phòng vũ khí, toàn bộ quá trình sản xuất vũ khí trong tay họ.

Trong “phòng vũ khí” có đặt một máy in tự động, trông rất giống máy in 3D. Trên thân máy màu bạc trắng có ghi hai chữ “cấp thấp”, rãnh ở phía trên rõ ràng là để đặt vật liệu in, và ngay thời điểm phòng vũ khí mở cửa, bên cạnh máy in này đã được đặt 50 hộp vật liệu ban đầu.

Vật liệu ban đầu màu bạc trắng lấp lánh ánh sáng mờ nhạt, nhưng lại có một cảm giác bí ẩn không giống vật liệu của con người. Yến Hồng Ngọc chỉ sờ nhẹ, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động: Vật liệu hơi lạnh này giống như một loại tinh thể đặc biệt, nhưng khi vào khay in, bất kể là tốc độ in hay chất lượng in ra, dường như đều tiên tiến hơn nhiều so với công nghệ trước thời mạt thế.

Người chủ này rốt cuộc là người như thế nào?

Trong tay chủ nhân, sao lại có công nghệ như vậy?

Trong lòng cô ấy vẫn còn những thắc mắc này chưa được giải đáp, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng “ầm” trước cửa lớn, cửa lớn đột nhiên nứt ra một lỗ nhỏ chỉ đủ cho một người ra vào, người bên ngoài sửng sốt chưa kịp phản ứng, Yến Hồng Ngọc đã nghe thấy bên tai tiếng hệ thống bên trong căn cứ: “Quét thấy kẻ xâm nhập, robot bảo vệ đã vào vị trí.”

TBC

Hai bên cửa vốn được họ cho là hai cái trụ tròn, giống như hai cái thùng rác lớn hình tròn đột nhiên đứng dậy, mở rộng khoang ngực, đưa tay về phía hai cô gái cuối hàng.

“Người điều khiển: Lý Linh, Triệu Hồng. Vui lòng vào vị trí.”

Hai cô gái vừa chui vào n.g.ự.c chúng, thì nghe thấy tiếng “tích”, hai tay robot bỗng chốc bùng lên ngọn lửa, kết hợp với quả cầu lửa của Yến Hồng Ngọc, không đầu không não đập vào đầu những kẻ xâm nhập!

Trầm Chanh trước điện thoại “biubiubiu” thật sướng.

Trước đây cô rất ít khi chơi những trò chơi cần đánh giết, vốn tưởng trò chơi này cũng giống như hầu hết các trò chơi mô phỏng kinh doanh khác, sau khi chuẩn bị hậu cần cho những người tí hon xong thì chỉ cần ngồi yên xem quái vật tấn công thành phố bị cắt như lúa mạch là được, nhưng Trầm Chanh phát hiện ra rằng trò chơi này thực sự mang lại cho người chơi khả năng điều khiển cực cao và cảm giác đánh rất mạnh!
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 101: Chương 101



Vừa rồi sau khi hệ thống hiển thị [Quái vật tấn công thành phố chính thức bắt đầu], một lời nhắc mới lại hiện ra trước mặt Trầm Chanh:

[Có khởi động cơ chế phòng thủ bên trong căn cứ không (Xin lưu ý, thao tác này có thể gây ra tổn thất cho máy móc, giá thuê hai máy là 1 vàng/phút, nếu xảy ra hư hỏng, việc sửa chữa cần phải trả thêm phí): Có/Không]

TBC

Trầm Chanh nhìn vào sự đối lập của hai bên.

Những cư dân của căn cứ đã chiếm được vị trí, trạng thái hiện tại đều ở trạng thái “tinh thần cao ngang”, nhưng so với đám côn đồ bên ngoài, dù là vũ khí, trang bị hay sức mạnh, họ đều không có ưu thế áp đảo.

Nếu cứ đánh theo nhịp độ này, những người này tuy sẽ thắng, nhưng e rằng khó tránh khỏi tổn thất.

Những cô gái trong căn cứ hiện tại đều xuất thân cơ cực, Trầm Chanh nhìn họ không khỏi nghĩ đến chính mình, thế nào cũng không nỡ nhấn vào chữ Không. Cô không biết có phải chỉ có mình cô chơi game như vậy không, ngay cả khi là game chơi đơn, c.h.ế.t một đồng đội cũng không sao, cô cũng sẽ trực tiếp tắt game rồi nhấn load lại.

Những cô gái trong trò chơi này trên người ít nhiều cũng có một chút hình bóng của cô, Trầm Chanh càng không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong số họ nằm trong vũng máu.

Được rồi, được rồi, một đồng thì một đồng thôi! Chúng ta nhanh chóng kết thúc trận chiến, cố gắng để ví tiền của cô ít bị mất mát hơn là được!

Game mà, không lừa tiền thì họ kiếm tiền bằng cách nào?

Trầm Chanh vừa nghiến răng nghiến lợi nhấn vào Có, vừa nghĩ mình phải nhanh chóng ra ngoài kiếm tiền, trên màn hình, hai con quái vật máy móc giống như ong bắp cày đã đưa hai cô gái nhỏ có sức mạnh cao nhất mà cô chọn vào bụng.

Nhìn thấy đội trưởng Yến Hồng Ngọc trong đội bắt đầu ném cầu lửa, mà cửa lớn chỉ có một lỗ hổng đủ cho một người chui qua, hai cô gái điều khiển máy móc đứng chặn hai bên, máy móc “ầm” một tiếng đ.ấ.m vào đám đông, lập tức bụi khói mù mịt.

Tầm nhìn bị che khuất, đội hình hỗn loạn, máy móc ầm ầm đ.ấ.m xuống, mặt đất rung chuyển, đám ô hợp bên ngoài lập tức bắt đầu hoảng loạn.

Bọn họ vốn đã không đoàn kết, lúc này thấy căn cứ dưới lòng đất này không phải là quả hồng mềm, vừa phá cửa xong thì đập vào mắt là một quả cầu lửa lớn của dị năng hệ hỏa, lại đột ngột nhìn thấy hai con quái vật máy móc cao tới hai mét, cú đ.ấ.m này giáng xuống, nếu không phải dị năng hệ gió bên ngoài né nhanh thì đã thành thịt vụn dưới nắm đ.ấ.m của máy móc rồi.

Nếu chỉ có thế trong căn cứ thì không sao, bọn họ nhìn khắp nơi, trong đường hầm toàn là phụ nữ cầm đủ loại vũ khí chống trả.

Người đàn ông kích động ở đầu đội không phải là người đầu tiên xông vào, người đầu tiên phá cửa xông vào là một dị năng hệ lực lượng, nhưng ngay cả một người đàn ông cao lớn và khỏe mạnh như vậy, trong tiếng “ầm ầm ầm” của những cú đ.ấ.m của quái vật máy móc, cũng chỉ chống đỡ được ba cú đấm!

Sau đó từng bước lùi lại, “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất bất tỉnh.

Mấy kẻ châm ngòi trong đội ngũ sau khi hắn ngã xuống, đột nhiên cảm thấy con quái vật sắt thép vô cơ kia dùng đôi mắt c.h.ế.t chằm chằm vào hướng của chúng---không, không đúng! Không phải cảm thấy, mà là nó đang nhìn chằm chằm vào chúng!
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 102: Chương 102



Trong ánh mắt lạnh lẽo đó, viết đầy sự tức giận vì bị lừa dối, bị sỉ nhục, bị phản bội lòng tốt của chúng!

Mặc dù đều là quái vật m.á.u đỏ, nhưng trong số quái vật m.á.u đỏ có một số danh hiệu khác nhau, Trầm Chanh vừa xem các cô gái đánh đập kẻ xâm lược vừa mở ảnh đại diện của kẻ địch, thấy có một số người có tên giống hệt nhau, tên trên đầu của chúng đều là những mã số như “Sấm Sét*198”, “Sấm Sét*204”, “Sấm Sét212.”

Những người như vậy, đếm đi đếm lại có tổng cộng 6 người.

Trầm Chanh trực tiếp chọc vào đầu chúng ‘đánh dấu’, để máy móc b.ắ.n “quái vật đặc biệt” trước.

Những người này đều có tên là ‘Sấm Sét’ trên đầu, lại là mã số ba chữ số, Trầm Chanh đoán rằng, ‘Sấm Sét’ này chắc chắn là một tổ chức châm ngòi trong ngày tận thế, số lượng không dưới ba chữ số, và có thể cuộc tấn công của quái vật vào thành phố sau này cũng không thoát khỏi mối liên hệ với “Sấm Sét” này.

Cô vừa đánh dấu xong, máy móc bên trong lập tức đưa ra thông báo cho hai cô gái đang điều khiển:

“Đã đánh dấu kẻ địch trọng điểm, có sử dụng: chế độ truy đuổi không?”

Lý Linh và Triệu Hồng trong lòng giật mình, lập tức biết rằng trong tầm nhìn hiển thị dấu chéo lớn màu đỏ chính là mục tiêu mà chủ nhân muốn chúng tiêu diệt đầu tiên, hai người phụ nữ không chút do dự điều khiển máy móc lao lên!

TBC

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trận chiến đã kết thúc.

Trước mặt Trầm Chanh, những con quái vật màu đỏ mang tên “Sấm Sét” này vừa ngã xuống, những người còn lại lập tức bị thêm một debuff “Thất vọng”, “Sức chiến đấu -50%”, rồi không lâu sau, bị những cô gái còn lại trong căn cứ dọn sạch.

Hệ thống tính toán, mất khoảng 10 phút, tức là 10 vàng tương đương với 10 đồng, may là máy móc gần như không hề hấn gì, có lẽ những người này chưa từng thấy loại công nghệ cao như người máy biến hình này, cũng không ngờ rằng những người phụ nữ trong căn cứ dám chủ động phản kháng và đối mặt với họ.

Nhìn những thứ đã ngoan ngoãn thu mình lại bên cửa căn cứ, đứng yên như hai thùng rác, đầu tròn não tròn, nhưng không còn ai dám coi thường căn cứ này nữa.

Hệ thống hiện lên một thông báo [Độ nổi tiếng của căn cứ Noah +1, có chút danh tiếng] như một lời nhắc nhở về sự kết thúc của trận chiến này.

Các cô gái mồ hôi nhễ nhại ngồi hoặc đứng, mặc dù chỉ là trận chiến ngắn ngủi mười mấy phút, nhưng được tự tay bảo vệ nhà của mình, đối với các cô gái mà nói, gần như tương đương với việc được tái sinh: Điều này cho họ biết rằng, ngay cả khi là phụ nữ, chỉ cần ở trong căn cứ Noah, họ cũng là một phần của căn cứ này, họ cũng có thể dùng chính đôi tay của mình để bảo vệ quyền lợi của chính mình! Họ không phải là những kẻ hèn nhát mặc người c.h.é.m giết! Trận chiến nhỏ bé này đã khơi dậy tinh thần của họ!

Yến Hồng Ngọc thậm chí còn rơi nước mắt một cách khó hiểu.

“Yến tỷ!” Cô ấy còn chưa kịp nói, Lý Linh vừa mới dùng một trong những cỗ máy đ.ấ.m c.h.ế.t từng con quái vật nhỏ đã lao tới, ôm chầm lấy cô ấy và khóc nức nở, chỉ là trong tiếng khóc không còn nỗi đau buồn như trước nữa, mà giống như niềm vui chào đón sự sống mới.

Yến Hồng Ngọc vỗ lưng cô ấy, ánh mắt đẫm lệ nhìn về hư không, miệng nhẹ nhàng nói “Cảm ơn”, giây tiếp theo, cô ấy nhìn về phía tất cả mọi người trong phòng, Nói lớn: “Các cô gái, đừng quên là ai đã mang lại cho các cô tất cả những điều này!”
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 103: Chương 103



“Noah!” Những người còn lại đồng thanh hô lên, Trầm Chanh nhìn những cô gái trong phòng và những trái tim nhỏ xuất hiện trên đầu họ, chỉ thấy mắt mình cũng hơi ươn ướt.

À, mười đồng này cũng khá đáng giá.

[Lần tấn công đầu tiên của quái vật đã kết thúc.]

Hệ thống hiện lên một thông báo mới.

[Vui lòng chọn cách xử lý những kẻ thù còn lại:

A. Giết sạch, không chừa một mống

B. Đuổi đi thật xa, không cho chúng đến gần Noah một bước nào nữa

C. Tha thứ cho họ

Xin lưu ý: Đây là một quyết định có ý nghĩa sâu xa, xin hãy lựa chọn cẩn thận!]

TBC

Tâm trạng của Trầm Chanh vẫn chưa nguôi ngoai sau cảnh cảm động vừa rồi, trực tiếp nhìn thấy ba lựa chọn này, cô hơi nhíu mày, ngón tay di chuyển giữa ba lựa chọn trong một thời gian dài, nhưng sau một hồi lâu, cô vẫn không chọn được.

Lựa chọn A có vẻ nhanh chóng trả thù, nhưng thực tế trong nhóm người này cũng có những người từ đầu đến cuối không ra tay, Trầm Chanh thậm chí còn nhìn thấy một người cha đang bế một đứa trẻ rất nhỏ, nếu g.i.ế.c người này, đứa trẻ cũng sẽ không thể sống được.

Huống hồ tận thế tuy không có luật pháp, nhưng nhân lực là quý giá, kẻ thù của Noah tuy cũng có cả con người, nhưng phần lớn vẫn là phải chống lại phi nhân loại.

Cho nên cứ thế g.i.ế.c c.h.ế.t hàng trăm người như vậy... Trầm Chanh trong lòng không muốn.

Nhưng C còn tệ hơn A, những người này dù sao cũng có tiền lệ tấn công căn cứ Noah, nếu chọn C, tha thứ mà không có biện pháp trừng phạt, chẳng phải người khác sẽ coi cô là thánh mẫu sao?

Như vậy sau này những kẻ muốn đến căn cứ Noah để chiếm tiện nghi sẽ càng ngày càng nhiều, Trầm Chanh hiện tại lo lắng nhất là một khi có chuyện xảy ra mà cô không trực tuyến, thì cô sẽ không thể làm gì được.

Còn B, đuổi đi thật xa thì có vẻ không tệ, nhưng cô luôn cảm thấy... cũng không coi là trừng phạt gì cả!

Trầm Chanh do dự, sau hơn hai mươi giây, tùy chọn cuối cùng nhấp nháy, đột nhiên lại làm mới một thông tin mới:

D. Mở “Phòng lao khổ sai”, trước khi bọn họ chuộc tội xong, chỉ có thể hoạt động trong “Phòng khổ sai.”

“!!” Trầm Chanh nhìn một chút, quả nhiên, trong căn cứ đã xuất hiện một căn phòng mới.

Tên của căn phòng này là “Phòng lao khổ sai”, giá mua cư nhiên là “0”, phần giới thiệu bên cạnh cũng rất thô bạo:

[Nếu bạn ghét một ai đó, hãy nhốt người đó vào căn phòng này. Đảm bảo sau này người đó sẽ hoàn lương.]

Mà căn phòng, ngoài giường ra thì chỉ có bánh xe chạy của chuột hamster!

Trầm Chanh “phụt” một tiếng bật cười, cô ấy nhấp vào “bánh xe chạy của chuột hamster”, trên đó lại hiện lên một dòng chữ: [Nguồn năng lượng xanh của tận thế, bạn xứng đáng sở hữu!]

“...” Hahahaha!

Trò chơi này quá lợi hại rồi!

Trầm Chanh cười một lúc, cô đoán rằng lý do căn phòng này có giá mua là “0” có lẽ là vì căn phòng này có thể coi là một trong những phần thưởng của cuộc tấn công của quái vật, lại thuộc loại rất dễ bị bỏ qua nếu như giai đoạn đầu đã chọn ba tùy chọn ABC, cho nên giá bán mới rẻ như vậy?

Cô mua “Phòng lao khổ sai”, vui vẻ nhìn các cô gái trói những “con chuột hamster” bắt được thành một đoàn, từng người một ném vào căn phòng này.

Chuột hamster phát điện, GET!

Để những tên khốn này đi cải tạo lao động chạy vòng tròn---đây mới là cách cải tạo tội phạm chính xác nhất!
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 104: Chương 104



Buổi tối hôm đó, Trầm Chanh theo kế hoạch đi dạo một vòng ở chợ đêm.

Chợ đêm này chủ yếu là cư dân trong khu phố của họ bày sạp, Trầm Chanh đã định làm giàu bằng cách bày sạp, tất nhiên trước tiên phải khảo sát thị trường.

Những vị trí tốt nhất của chợ đêm đã bị một số xe đẩy nhỏ chiếm mất, Trầm Chanh nhìn sơ qua thì thấy họ chủ yếu bán những món ăn có hơi hướng khói lửa nhân gian, trên sạp có một nửa là người ngồi ăn, một nửa là mang về.

Mùa hè nóng nực, ăn đến mồ hôi nhễ nhại thì đa số sẽ mở một chai bia hoặc uống một chai coca, uống xong rồi ợ hơi về nhà.

Nhưng Trầm Chanh cũng thấy có những cô gái ban đầu có vẻ muốn ngồi ăn, chỉ là đồ uống bên phía ông chủ không hợp khẩu vị của họ, do dự mãi cuối cùng vẫn chọn mang về nhà.

Cô ấy đã hoàn thành xong việc khảo sát thị trường, trong lòng đã có tính toán.

Khi về đến nhà, nhà bên vẫn rất ồn ào, nhưng lòng Trầm Chanh đã tĩnh lại: Cô biết mình phải làm thế nào nếu muốn kinh doanh trái cây.

TBC

Lý do cô chọn trái cây, không phải vì lợi nhuận của mặt hàng này cao nhất, mà là vì cô vốn ít lời ít, thực sự không chống đỡ nổi sóng gió: chị Mã đã nói sẽ giúp cô tiêu thụ hết số hàng còn lại, nếu là một số đồ vật nhỏ như miếng dán điện thoại, tất thì một là cần phải đầu tư vốn, lỡ như lỗ thì sẽ không xoay xở được, hai là cô thấy ở chợ đêm vốn đã có nhiều đồ ăn, mấy sạp bán tất chủ yếu đi theo hướng đánh giá mỏng lợi nhiều hàng.

Vừa nãy khi cô ở chợ đêm, cô đã thấy có mấy sạp có lẽ là do chính nông dân lái xe tải chở từng xe đến bán, loại táo lê gì đó cô không thể cạnh tranh được với nguồn hàng của họ, cũng không thể tìm được giá nhập hàng thấp hơn họ, càng không muốn xảy ra xung đột với các chú các bác lớn tuổi, như vậy thì loại trái cây trẻ trung hơn, tức là trái cây nhập ngoại, trở thành một lựa chọn tương đối tốt hơn.

Trầm Chanh đã tìm hiểu trên mạng, cuối cùng đã xác định danh mục sản phẩm là một số loại trái cây trong số đó, sau khi đặt hàng trên Taobao mới đi ngủ.

Mặc dù trái cây có vòng quay vốn nhanh, nhưng dù sao cũng được coi là đã bỏ vốn, trong lòng Trầm Chanh vẫn khá căng thẳng, ngày hôm sau có thể thấy rõ là tinh thần không tốt, lúc đi làm bị chị Mã túm lại hỏi: “Chanh Tử à, sao tinh thần của em lại ủ rũ thế này?”

Trầm Chanh cười hơi ngượng ngùng: “Hôm qua em mua trái cây trên Taobao rồi, trong lòng thấy lo, sợ lỗ vốn.”

Nói đến chuyện này, chị Mã bật cười.

Chị Mã vốn thấy cô gái nhỏ này hai ngày không có động tĩnh gì, còn tưởng cô trước đó chỉ nói chơi, trong lòng có hơi không vui. Làm ăn, chú trọng nhất là uống một ngụm nước, phải tranh thủ thời cơ, đợi đến khi khách hàng của người khác đã ổn định rồi mới đi giành thị trường, thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Cô gái này lại là một mình, cho dù muốn giành cũng không giành được với người bản địa, chị Mã vốn tưởng cô đã suy nghĩ trước sau rồi chùn bước, bây giờ nghe cô nói như vậy thì có vẻ đã có động tĩnh, liền cười hỏi cô: “Em đã mua những loại trái cây nào vậy? Chị về đăng lên vòng bạn bè giúp em trước.”
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 105: Chương 105



Trầm Chanh cười, đếm một lượt: “Bơ, sữa chua, mít, dưa hấu...”

“Những thứ này đều không nhẹ đâu!” Chị Mã nghe xong hơi ngạc nhiên, cô nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của Trầm Chanh, nói, “Một mình em có bê nổi không?”

“Em đã tính rồi,” Trầm Chanh cười nói, “Bơ làm nước ép, một cốc lợi nhuận ít nhất là mười đồng, mít một phần có thể kiếm được khoảng mười mấy đòng, dưa hấu kiếm được ít hơn một chút, nhưng nếu như trước đó bán không được thì có thể đổi sang b*n n**c ép dưa hấu...”

Chị Mã nghe cô từ từ nói ra, nói rõ ràng giá cả và lợi nhuận của mình, không khỏi động lòng, nhìn cô gái trẻ tuổi trắng trẻo này, chị Mã cười nói: “Thế này nhé, chị về lái xe chở em mấy ngày.”

“Hả? Chị Mã?” Trầm Chanh trợn tròn mắt: Nói là chở, người ta có thể phải ở bên cạnh chờ cô cả nửa đêm, như vậy thì món nợ ân tình này thực sự là lớn lắm!

Trầm Chanh ngượng ngùng lắc đầu: “Lúc đầu em cũng không định làm lớn như vậy, vốn định mượn một chiếc xe đẩy nhỏ của ban quản lý khu nhà chúng em, như vậy thì làm phiền chị đưa đón, thế nào cũng không tiện.”

“Chị đã nói được là được, em cũng đừng khách sáo với chị, coi như là chị rèn luyện, đến lúc đó còn có thể giúp em một tay,” Chị Mã cười sảng khoái, “Được rồi, lúc đó cũng coi như chị khuyến khích em, có đầu có cuối, chị sẽ giúp em đến khi em làm được thì thôi.”

Trầm Chanh từ từ đỏ hoe vành mắt vì xúc động.

**

TBC

Lệ Vi Lan đứng trên ban công, bên dưới là phố xá rộng lớn của căn cứ Đằng Long, nhưng lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng chửi bới ầm ĩ, những nhân viên mặc đồng phục có chữ “Đằng Long” kéo một người đàn ông từ bên đường đi như kéo một con ch.ó chết.

Máu nhỏ giọt từ cánh tay hắn.

Xung quanh có rất nhiều dị năng giả vây quanh, im lặng như tờ.

Nhưng trong sự yên tĩnh này, ẩn chứa một sức mạnh khiến những nhân viên kia không khỏi run rẩy, còn Lệ Vi Lan dù đứng trên ban công cũng có thể cảm nhận được sự tức giận bị kìm nén và sự phản kháng vô hình này, ngón tay anh có nhịp điệu gõ nhẹ lên mặt bàn, mặt không biểu cảm nhìn cảnh tượng này.

Hi Nam khẽ nói sau lưng anh: “Anh, đây là lần thứ ba kể từ khi chúng ta mua lương.”

Là lần thứ ba họ nhìn thấy.

Lệ Vi Lan thầm sửa lại trong lòng.

Lần thứ ba dị năng giả phản kháng, lần thứ ba bị đàn áp.

Lệ Vi Lan đưa ra đề nghị thu mua lương thực có độ ô nhiễm thấp, theo sự tiến triển của công tác thu mua, anh đã giao dịch thành công ở đây nhiều lần, Lý Mặc thấy được một nửa lớn trong số 100.000 điểm tín dụng, rõ ràng đã tăng cường tiến độ mua lương thực của hắn trong căn cứ, bây giờ ngay cả một số lượng nhỏ trong tay những người bán lẻ, hắn cũng không chịu bỏ qua.

Dân lấy lương thực làm trọng, dị năng giả của căn cứ Đằng Long nhận được tiền lương tháng này ‘lấy thứ kém chất lượng thay thế thứ tốt’, nói là độ ô nhiễm thấp, nhưng đến tay lại là độ ô nhiễm trung bình, dị năng giả ăn những loại lương thực này sẽ làm tăng khả năng dị năng bạo động, những người phản kháng này đều là những người không chịu chịu thiệt thòi.

“Vẫn chưa đủ,” Ánh mắt Lệ Vi Lan lóe lên tia sáng tinh ranh, “Dầu trên lửa, vẫn chưa đủ lớn.”

“???” Lệ ca, anh định làm gì?
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 106: Chương 106



“Đợi thêm một chút nữa,” Lệ Vi Lan quay người lại, anh nói với Hi Nam, “Căn cứ Đằng Long đều trục xuất những dị năng giả này đi xa, cậu đưa cho họ một bản đồ, để họ tự đi đến Noah.”

“Vâng.” Đây đã là lần thứ ba Hi Nam làm như vậy.

Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Lệ ca, vậy khi nào chúng ta đi tìm người bạn hệ thổ của tôi?”

“Đợi thêm một chút nữa.” Lệ Vi Lan vừa nói ra câu này, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười dịu dàng, anh mỉm cười với khoảng không vô định, nói một câu vô nghĩa, “Cô đến rồi sao?”

Khi vạt áo bị kéo nhẹ, anh biết cô đã đến.

TBC

Những ngày này cô rõ ràng bận rộn hơn, Lệ Vi Lan không biết cô đang bận rộn chuyện gì, nhưng mấy ngày nay ngoài việc thu hoạch lúa, cô không mấy quan tâm đến anh, trong lòng Lệ Vi Lan có chút chua xót.

Khoảng thời gian chung sống quý giá và hiếm hoi như vậy, Lệ Vi Lan không định chia sẻ với Hi Nam.

Anh vẫy tay ra hiệu với Hi Nam rằng “Tôi nói xong rồi”, Hi Nam quay người đi, nhưng Trầm Chanh trước màn hình điện thoại rõ ràng nhìn thấy, người đàn ông nhỏ bé trước khi bỏ đi thì lườm một cái thật dữ, vạch đen trên đầu gần như che kín cả mắt.

Ể? Cái lườm nguýt của Hi Nam này...

Cô còn chưa kịp nghĩ nhiều, con trai đã cười tươi nhìn cô, như thể đang nói chuyện phiếm, hỏi một câu: “Dạo này em bận lắm sao?”

“???” Là vì quy luật lên mạng của tôi mà suy ra là tôi bận rộn ở thế giới thực sao?

Trầm Chanh ngẩn người: Mặc dù mấy ngày nay cô mới bắt đầu chuẩn bị các công việc để mở sạp, đúng là bận rộn hơn trước không ít, nhưng cô chưa từng trễ thời gian lên mạng thu hoạch rau một lần nào vào!

Lý do không tương tác nhiều với con trai, chẳng phải cũng vì trong mục “Nhân vật” có vẻ như trước khi cô hoàn thành việc tích trữ 4000 phần lương thực thì sẽ không làm mới nhiệm vụ mới sao!

Nhưng con trai lại nói như vậy, chẳng lẽ là vì trò chơi này còn có tùy chọn “tương tác” và “mức độ thân thiện” ẩn nào đó, chỉ là bị ẩn đi nên không nhìn thấy?

Vậy thì việc cô giảm thời gian ở bên con trai, có lẽ anh đã buồn rồi!

Trầm Chanh nắm lấy tay Lệ Vi Lan, nắm chặt lòng bàn tay anh rồi vỗ nhẹ hai cái, ý nói “thực sự bận.”

Ánh mắt Lệ Vi Lan tối sầm lại.

Anh chưa bao giờ mong được nghe thấy giọng nói của cô như lúc này.

Thật mong cô nói cho anh biết cô đang bận rộn chuyện gì, dù là lừa anh cũng được.

Trước đây cô đã từng nói chuyện mà, không phải sao?

Tại sao sau đó lại không phát ra một tiếng nào nữa?

Sự thất vọng tràn ngập trong lòng anh, Lệ Vi Lan từ từ cúi đầu, vẻ mặt đầy thất vọng.

Trong mắt con trai, theo như Trầm Chanh nhìn thấy, đôi mắt của người đàn ông nhỏ bé như có ánh sao đang chuyển động.

Hả? Cô không cho phép con trai lộ ra vẻ mặt buồn như vậy!

Con trai à, anh làm sao vậy?

[Gói tương tác giọng nói trong trò chơi đã được cập nhật. Có mua gói giọng nói và hệ thống AI tương tác không? Có/Không]

Ngay lúc này, toàn bộ trò chơi đột nhiên dừng lại, trước mặt Trầm Chanh xuất hiện một thông báo hệ thống mới.

“???” Trầm Chanh liếc nhìn giá, suýt nữa thì nhảy dựng lên.

188!

Chỉ một gói giọng nói như vậy, không biết tương tác có giống hệ thống SIRI không, mà lại đòi cô 188!
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 107: Chương 107



Trầm Chanh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đàn ông nhỏ bé trên màn hình đang lộ vẻ buồn bã với cô, trước màn hình cũng lộ vẻ buồn bã: Con trai à, đắt quá!

Nhưng cô đột nhiên thấy đằng sau dòng thông tin này còn có một nút loa nhỏ, ghi [Nghe thử gói giọng nói], Trầm Chanh do dự một chút, vẫn không cưỡng lại được sự tò mò của mình, ấn vào ngay.

Giọng nói nam trong trẻo lập tức vang lên trong phòng.

“Anh... có thể nghe giọng nói của em không?”

“A a a a a!” Trầm Chanh cảm thấy m.á.u của mình đã cạn kiệt!

Người đàn ông nhỏ bé nghiêng đầu như đang suy nghĩ, đồng thời trên đầu cũng hiện ra bong bóng thoại này, Trầm Chanh đột nhiên cảm thấy, có vẻ như gói lồng tiếng 188 cũng không đắt lắm!

Mua mua mua!

Không biết diễn viên lồng tiếng của trò chơi này là ai, câu nói này được lồng tiếng với sự do dự, mong đợi và một chút kh*** g**, giống như vẻ mong đợi mà một mỹ nhân lạnh lùng chỉ dành riêng cho bạn, thật là...

Trầm Chanh thầm hận mình không nên thử nghe, nhưng bàn tay trả tiền sảng khoái của cô thực sự không dừng lại được.

Chỉ cần 188 là có thể nghe giọng nói của con trai rồi!

Mặc dù có chút đau lòng, nhưng dù sao thì lỗi cũng là do cô nghèo, con trai của cô không có lỗi!

Trầm Chanh vui vẻ mua gói lồng tiếng và AI đối thoại, trò chơi nháy mắt một cái, đột nhiên “bụp” một cái, toàn bộ màn hình đen ngòm.

“???” Cái quái gì vậy? Lừa tôi nạp 188, rồi trực tiếp đen màn hình?

Trầm Chanh nhấn một cái, phát hiện trò chơi trước đây mỗi lần cập nhật đều nhanh như chớp, giờ lại bắt đầu chuyển sang “downloading” tải dữ liệu, trên đó chú chuột hamster kéo thanh tiến trình chạy vui vẻ ở giữa, bên dưới hiện lên một dòng thông báo: [Do dữ liệu gói lồng tiếng quá lớn, bản cập nhật lần này cần tải bản vá dữ liệu 14 tiếng, thời gian bảo trì từ 8 giờ tối đến 10 giờ sáng, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi]

“!!!” Cái này tức quá rồi! Trầm Chanh không tin nổi, chọc chọc vào điện thoại: Công ty trò chơi này có phải là con người không? Lừa nạp tiền trước, nạp xong rồi bảo chưa cập nhật xong bảo tôi chờ?

Vẫn chưa hết, dòng chữ bên dưới còn tức hơn:

[Trò chơi đáng quý, cuộc sống đáng giá hơn. Chơi game hợp lý giúp trí tuệ, nghiện game hại thân. Xin hãy sắp xếp thời gian chơi game hợp lý!]

“!!” Nếu không phải chiếc điện thoại này là của mình, đập nát nó đi thì mình cũng là người chịu thiệt, Trầm Chanh thực sự muốn ném cả trò chơi tệ hại này lẫn điện thoại đi!

TBC

Lúc lừa tôi nạp tiền thì nói “Được ạ chủ nhân”, giờ mua xong rồi, lại bảo tôi “Cô xếp hàng chờ đi”?

Có phải là con người không?

Thế này thì thà tôi không mua gói lồng tiếng, trước tiên cứ tương tác với con trai một lúc rồi mua 188 sau còn hơn!

Thời gian vất vả lắm mới giành được, không còn nữa rồi!

Mặc dù nói vậy, nhưng Trầm Chanh nghĩ đến lượng lồng tiếng khổng lồ có thể liên quan, không khỏi nghi ngờ: Công ty trò chơi này làm thế nào vậy? Nếu khả năng tương tác này được thực hiện trôi chảy, thì nó còn đỉnh hơn cả Siri, trí tuệ nhân tạo này phải lợi hại đến mức nào!

Cô nghĩ vậy, mở cửa hàng X quả ra xem đánh giá, phát hiện lúc này trong phần đánh giá đều là những người cùng chí hướng đang mắng công ty trò chơi không phải con người, cập nhật một gói lồng tiếng mà phải chờ nửa ngày.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 108: Chương 108



“Haiz.” Nghĩ lại cũng đúng. Lượng dữ liệu liên quan đến vấn đề này hẳn là rất rất lớn, chờ một lúc thì chờ một lúc vậy.

Trầm Chanh không hiểu rằng để làm được điều này “về mặt kỹ thuật phức tạp đến mức nào”, cô chỉ mơ hồ nghĩ rằng, có phải vì bản thân trò chơi tận thế là đẫm máu, trò chơi nuôi con lại chủ yếu nhắm vào thị trường phụ nữ, công ty trò chơi này lỗ nặng nên mới không nổi tiếng bên ngoài không?

Trầm Chanh nghĩ vậy, lại nhớ đến khoảng thời gian con trai trong trò chơi ở bên cạnh mình, cũng trở nên khoan dung hơn một chút với công ty trò chơi: Thôi vậy, không mắng lừa nạp tiền nữa, nhìn bộ dạng của công ty trò chơi này thì chắc là khách hàng rất ít, mình nên kiếm nhiều tiền hơn mới đúng.

Cô không thấy rằng, ngay khi cô đóng trang web, toàn bộ trò chơi trên trang web đột nhiên nháy một cái, biểu tượng cũng biến thành một trò chơi khác, còn các bình luận bên dưới cũng thay đổi.

Trong trò chơi, Lệ Vi Lan cảm thấy lần biến mất này của cô đặc biệt đột ngột. Đột ngột đến mức anh thậm chí không nghi ngờ rằng cô đang từ chối anh một cách im lặng.

Lần này không giống như những lần trước --- nếu cô từ chối, phủ nhận, thì luôn có một khoảng thời gian suy nghĩ đệm vào, nhưng lần này cô chẳng nói gì, đột nhiên biến mất.

Hơi thở của cô biến mất trước mặt anh trong nháy mắt, nhanh đến mức trong lòng anh chỉ kịp sinh ra sợ hãi và lo lắng: anh sợ, sợ sự ra đi của cô là vì bất khả kháng, lo lắng, lại vì lo rằng sự bất khả kháng này không thể chống lại được.

Đây là hai loại cảm xúc mà anh gần như không dám tin rằng sẽ xuất hiện trên người mình một lần nữa.

TBC

Bởi vì nếu nghiêm túc suy ngẫm, thì chỉ khi quan tâm đến một người, mới có thể nảy sinh hạt giống sợ hãi trong lòng, hạt giống này gần như ngay lập tức phát triển thành một cây đại thụ, lấp đầy trái tim anh, che lấp mọi cảm xúc khác.

Anh biết trái tim mình đang run rẩy.

Anh thậm chí không muốn truy cứu đến cùng, cũng không muốn biết cô là ai, đến từ đâu, cho dù cô thực sự chỉ đang “quan sát” anh, anh cũng chấp nhận.

Chỉ cần cô bình an.

Anh chỉ cầu mong cô bình an vô sự.

Lệ Vi Lan đứng trên ban công rất lâu, nhưng từ hoàng hôn đến bình minh, từ đêm tối đến ban ngày, cho đến khi sương sớm đọng đầy tay áo anh, cho đến khi Hi Nam ngáp dài bước ra khỏi phòng ngủ nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi, đỏ ngầu của anh thì giật mình phát ra một tiếng kinh ngạc, anh mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ dài.

Biểu cảm mong đợi trên khuôn mặt anh dần tan vỡ như bong bóng, để lộ ra sự mệt mỏi khiến người ta không khỏi cảm thấy run rẩy thậm chí bị anh lây nhiễm, cảm thấy đau lòng.

Hi Nam kinh ngạc nhìn anh không nhúc nhích cả đêm, hắn nhớ mang máng khi hắn rời đi, Lệ ca đã đứng ở đó với tư thế này rồi.

Nhưng lúc đó khóe môi anh nở nụ cười, giữa mày như có ý xuân phơi phới, giờ đây chỉ còn lại một mảnh hoang vu trống trải.

Hi Nam không biết chuyện gì đã xảy ra khiến anh lộ ra vẻ mặt như vậy, hắn gần như nghi ngờ... có phải là thất tình không? Căn cứ Noah không còn nữa sao?

Dù là trước hay sau thì cũng đều là chuyện lớn.

Nhưng khi nhìn vào mắt Lệ Vi Lan, Hi Nam chỉ há miệng, không nói ra câu hỏi đã đến bên miệng.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 109: Chương 109



Lệ Vi Lan cụp mắt xuống, che đi những tia m.á.u trong mắt.

Anh gật đầu với Hi Nam, không nói gì, chỉ quay trở lại phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Một lát sau, bên trong mới truyền đến giọng nói khàn khàn của anh: “Tôi ngủ một lát.”

**

Trầm Chanh đến tận trưa khi đồng hồ báo thức nhắc nhở mình phải đi thu hoạch lúa mới thử mở lại trò chơi.

Hai ngày nay cô đang chuẩn bị cho việc bày sạp, nói thật thì việc ra ngoài bày sạp nghe có vẻ dễ dàng, nhưng thực ra có rất nhiều thứ phải chú ý.

Ví dụ như dưa hấu phải cắt bao nhiêu, nước ép dưa hấu có cần chuẩn bị trước không, tỷ lệ bơ và sữa chua là bao nhiêu, v.v., đều phải mày mò thật kỹ.

Trầm Chanh không có máy ép trái cây, cô định mua một cái, chị Mã nghe cô nói vậy liền mang cái máy ở nhà mình đến tặng, còn an ủi cô rằng “Máy xay sinh tố từ khi chị mua về đến giờ chưa dùng lần nào, cơ bản là để ở nhà cho sâu bọ trú ngụ.”

Nói thì nói vậy, nhưng nào có chuyện “nên giúp hay không giúp”? Mọi người chỉ là bạn bè bình thường, không ai nợ ai, được người khác giúp đỡ thì phải nghĩ cách báo đáp, Trầm Chanh không phải là người không hiểu đạo lý này.

Cô âm thầm lên kế hoạch sẽ chia một phần lợi nhuận cho chị ấy, chỉ là hiện tại vẫn chưa biết là lỗ hay lãi, nên cô không nói thẳng, chỉ âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Số hoa quả Trầm Chanh mua trên Taobao trước đó đã đến, mít và các loại quả to khác giá nhập hàng khá rẻ, chỉ là còn xanh, phải mất vài ngày nữa mới chín, Trầm Chanh dùng báo gói lại rồi để ở nhà, cô rất chu đáo, buổi tối thấy có thời gian rảnh thì tự làm thêm một phần ăn nhẹ, tiện thể chuẩn bị thêm một phần cho chị Mã.

Đơn vị của họ có cơm trưa, chỉ là một món mặn, một món chay và một món canh đơn giản, coi như là chắc chắn ăn no nhưng thỉnh thoảng cũng có đồng nghiệp tự mang thêm đồ ăn mặn để ăn thêm.

Chị Mã cũng tự mang cơm đi ăn vài lần, nhưng theo lời chị ấy nói thì ở nhà cơ bản là chồng chị nấu cơm, dạo gần đây chồng chị đi công tác, nên không có đồ ăn thêm, chỉ có thể gọi đồ ăn bên ngoài.

Trầm Chanh nghĩ đến việc sắp phải nhờ vả chị ấy, bản thân mình có thời gian thì tự nấu một số món ăn gia đình mang đến đơn vị.

Buổi trưa khi cô mở hộp cơm ra, chị Mã nhìn thấy bên trong còn có cả thịt bò kho, không nhịn được hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Trầm Chanh, trong mắt toàn là ánh sáng lấp lánh: “Chanh Tử à, em có tay nghề này, buổi tối không cần bán hoa quả nữa đâu? Mở một quầy đồ ăn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn!”

TBC

Trầm Chanh ngượng ngùng mím môi cười, cô lắc đầu, trên mặt thoáng ửng hồng, trông thực sự vừa ngoan vừa ngọt: “Chị Mã khách sáo quá rồi. Em chỉ biết nấu những món ăn gia đình thôi, nhiều hơn thì không làm được.”

“Thịt bò này dai thật, có mùi sữa.” Chị Mã cắn một miếng liền khen không ngớt.

“Chủ yếu là do thịt bò ngon,” Trầm Chanh mở cửa hàng X của mình ra chia sẻ với chị Mã, trước đây cô đã thử qua rất nhiều cửa hàng chuyên bán nông sản, có rất nhiều cửa hàng gọi là thịt bò vàng thịt dê núi đều là treo đầu dê bán thịt chó, chỉ có một số cửa hàng nhỏ, bán hàng chính hãng, cô không hề giấu giếm mà chia sẻ hết, trong mắt toàn là niềm vui, “Tay nghề nấu ăn của em chỉ là nấu những món ăn gia đình, toàn nhờ thịt ngon. Chị Mã nếu thích, lần sau có thể mua về tự làm thử xem, hương vị này rất thuần.”
 
Back
Top Bottom