Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế

Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 120: Chương 120



Anh và Hi Nam về nhà trong im lặng, Hi Nam có lẽ nhận ra tâm trạng anh hơi tế nhị, nên trên đường không nói nhiều, cho đến khi hai người vào nhà, Lệ Vi Lan nhìn thấy chiếc hộp nhỏ trên bàn, trên đó có dòng chữ quen thuộc viết “Quà nhỏ chuẩn bị cho các em”, đáy mắt anh mới thoáng hiện lên một chút ý cười.

Trầm Chanh ngồi trước điện thoại, nhìn hệ thống hiện lên một hàng thông báo [Lệ Vi Lan đã nhận được ‘Đồng hồ điện thoại thiên thần’, ‘Đồ chơi tự vệ trẻ em’ (chỉ dành cho nhi đồng)], cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Chức năng của ‘Đồng hồ điện thoại thiên thần’ bao gồm định vị, liên lạc khẩn cấp, còn đồ chơi tự vệ có hình dạng giống một móc chìa khóa nhỏ, nhưng chỉ cần nhìn vào mô tả “Mở ra có thể đảm bảo thời gian an toàn tuyệt đối 1 giờ”, về cơ bản chỉ cần đưa hai công cụ này vào tay bọn trẻ là sự an toàn của chúng sẽ không có vấn đề gì.

TBC

Vừa rồi Trầm Chanh thấy mấy đứa trẻ quá đáng thương, nên vội vàng làm chút đồ ăn cho chúng trước, nhưng đạo cụ thì cô định để nhân vật chính của mình phát, như vậy có thể khiến con trai tăng thêm một chút giá trị yêu mến, rất hời!

Nhưng ngay sau đó, cô nhìn vào những sản phẩm còn lại trong gói quà ngày thiếu nhi, trong lòng có chút ngo ngoe hành động.

Sau khi cập nhật, trung tâm thương mại có lẽ là để phối hợp với các sự kiện thực tế, k*ch th*ch mong muốn nạp tiền của người chơi, đã tung ra gói quà Ngày thiếu nhi, chủ yếu bao gồm “Đồ chơi nhồi bông *1” chỉ dành cho nhi đồng, đây chính là con mèo đồ chơi trước đó, vừa rồi sau khi bọn trẻ ăn no, cô đã lấy ra để trêu chọc chúng chơi, đồng hồ điện thoại và đồ tự vệ là đạo cụ nhiệm vụ không thể sử dụng tùy tiện, nhưng trong gói quà vẫn còn một số thứ khác, là đồ dùng dành cho cha mẹ và con cái.

[Trang phục cha mẹ và con cái spongebob: Hiệu lực 12 giờ, mặc vào có thể biến thành spongebob mà bọn trẻ thích, mặc vào và tương tác với bọn trẻ nào!]

Có chút ngo ngoe muốn xem con trai mặc đồ spongebob thì sẽ thế nào?

Nhưng cô cứ thấy... con trai sẽ không vui!

Trầm Chanh nhớ lại lúc mình mặc quân phục cho con trai, nếu nói lúc đó con trai mặc vào trông rất oai phong, thì mặc bộ này chắc chắn sẽ vừa đáng yêu vừa dễ thương!

Trầm Chanh nhìn con trai đang hơi nhíu mày không biết đang nghĩ gì, thấy anh đã trở về phòng của mình, cô cười “hì hì”, lấy bộ trang phục cha mẹ và con cái spongebob ra, nhấp vào “Thay trang phục một chạm.”

Trên màn hình, đầu con trai trước tiên xuất hiện một đống mã hỗn độn và những ngôi sao vàng, sau đó là một đống đường kẻ đen, anh đưa tay lên không tin nổi mà kéo kéo bộ quần áo trên người mình, nhìn thoáng qua là thấy lông xù mềm mại, trên cổ áo còn mở ra hai cái tai mèo nhỏ, sờ mãi cuối cùng có lẽ chỉ có thể chấp nhận sự thật, mặt đen như có thể nhỏ ra nước, nhưng bên má lại thoang thoảng lộ ra hai phần ửng hồng.

Trầm Chanh vừa rồi cười khẽ, con trai đã cúi mặt xuống vì bực bội.

Lòng Lệ Vi Lan thực sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu anh mà không biết mình bị coi là trẻ con thì anh chính là kẻ ngốc lớn nhất!

Loại quần áo mềm mại đáng yêu này, ngay cả trước khi tận thế anh cũng sẽ không mặc, huống chi là sau khi biến cố xảy ra!
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 121: Chương 121



Cô... trong mắt cô, anh rốt cuộc là như thế nào!

Một người đàn ông to xác mặc phong cách này, cô cũng không thấy chướng mắt sao!

Trầm Chanh nghe thấy trong tai nghe giọng nói có chút lo lắng, do dự và hơi bực bội của con trai: “Tại sao lại mặc cho anh cái này?”

“Tất nhiên là vì dễ thương rồi!” Trầm Chanh cười nói: Bây giờ cô có thể hiểu được tại sao một số cô gái xung quanh lại đặc biệt thích nạp tiền mua quần áo cho nhân vật nhỏ trong game, nói thật, khi bạn nhìn thấy đứa con nuôi của mình biến hóa đủ mọi phong cách, có thể thỏa mãn đủ mọi khát vọng của bạn, trong lòng thực sự sẽ cảm thấy có một cảm giác tê tê, như thể bị cào vào chỗ ngứa nhất.

Spongebob hay gì đó, cộng thêm chất liệu mềm mại, tất nhiên chỉ có mang lại một cảm giác, đó là rất dễ thương.

Dễ thương đến mức cô muốn sờ nhẹ một cái.

Trầm Chanh nghĩ vậy, cũng làm vậy, cô đưa tay chọc chọc vào trán con trai trên màn hình, chọc đến mức anh ngơ ngác ngẩng mặt lên, cô vẫn chưa thấy đủ lại chọc chọc vào má anh, cho đến khi trên khuôn mặt vốn dĩ bình thản của anh chỉ còn lại vẻ ngơ ngác, cô mới cười “hì hì”, dừng tay lại.

Lệ Vi Lan càng cảm thấy không ổn.

Anh là một người đàn ông trưởng thành, không phải là loại trẻ con mập mạp mềm mại.

Cô chơi với trẻ con, có tương tác với trẻ con như vậy... anh sẽ thấy rất bình thường, nhưng tương tác như vậy với một người đàn ông đã trưởng thành, hơn nữa vì thường xuyên c.h.é.m g.i.ế.c mà toàn thân đầy cơ bắp cứng rắn như anh, anh luôn cảm thấy có vẻ như có chỗ nào đó không ổn.

Lệ Vi Lan do dự một chút, anh thực sự có chút sợ giống như trước đây, hỏi “Anh có thể nghe giọng nói của em không” lại kích hoạt điều cấm kỵ nào đó, hoặc lại khiến cô mất tích rất lâu, nhưng sự nghi ngờ đối với bản thân vấn đề này đã lấn át sự bất an trong lòng anh, anh hơi do dự một chút, vẫn hỏi ra câu này: “Trong mắt em, anh như thế nào?”

Trầm Chanh vốn đang xoa mặt xoa rất vui, mặc dù trò chơi này không phải là trò chơi toàn cảnh, không thể cảm nhận được cảm giác của làn da một cách chân thực, nhưng nhìn biểu cảm của nhân vật nhỏ trên màn hình, cô dường như có thể hoàn toàn hiểu được trạng thái tâm lý của anh đang d.a.o động vì từng hành động của cô.

Nhìn đôi môi con trai mấp máy dường như nói một câu gì đó, nhưng ngoài chữ “em” đầu tiên ra, truyền đến toàn là tiếng điện lưu ZZZZZ.

Màn hình cũng nhấp nháy một lúc, đột nhiên “bụp” một tiếng, điện thoại phát ra một chút tạp âm “ZZZZZ”, chuyển sang biểu tượng hoa cúc tự động tắt máy.

“???” Tự động tắt máy rồi!?

Điện thoại của Trầm Chanh trước đây cũng từng xảy ra chuyện như vậy, đôi khi mở máy trong thời gian dài mà không khởi động lại cũng không cập nhật hệ thống, điện thoại thỉnh thoảng cũng sẽ phản đối tắt máy một lần.

TBC

Nhưng cô đã bỏ lỡ câu nói đó của con trai rồi!

Trầm Chanh hơi bực tức trừng mắt nhìn điện thoại, nhưng biểu tượng hoa cúc cứ xoay mãi quay mãi, Trầm Chanh dù có ép buộc tắt máy hay thử sạc pin rồi mở lại cũng không giải quyết được vấn đề này, cô đoán là do điện thoại của mình đã cũ, bộ nhớ không đủ nên bị treo máy.

“...”

Xem thời gian cũng gần 12 giờ rồi, nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay dù sao cũng đã hoàn thành, Trầm Chanh đành thở dài, chui lên giường chuẩn bị đi ngủ.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 122: Chương 122



Trong game, Lệ Vi Lan cảm thấy hơi thở của cô gần như biến mất trong nháy mắt, khẽ thở dài.

Quả nhiên, vẫn không được sao?

Là anh tham lam rồi.

Xem ra giống như anh lo lắng trước đây, một số lời nói sẽ kích hoạt điều cấm kỵ, và điều cấm kỵ như vậy... có lẽ sẽ trừng phạt cô.

Rõ ràng trước đây đã tự nhủ không được nghĩ nhiều, tại sao hôm nay vẫn không nhịn được chứ?

Dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể hại cô.

Lệ Vi Lan hơi nhíu mày: Đã biết hiện tại hai câu kích hoạt trạng thái “biến mất” là “Anh có thể nghe giọng nói của em không” và “Trong mắt em, anh là như thế nào.” Nghĩa là, bất kể là giọng nói hay ngoại hình, đều là điều cấm kỵ?

Nhưng đã là điều cấm kỵ, thì vừa vặn chứng tỏ trước đây cô căn bản không thể nghe thấy anh nói gì, hoặc trong mắt cô, anh mà cô nhìn thấy không phải là thật.

Giống như trẻ con?

Trong trường hợp nào, sẽ giống như trẻ con?

Sắc mặt Lệ Vi Lan dưới ánh trăng dần trở nên nghiêm trọng.

Cứ đợi một chút đi, xem lần này... cô phải mất bao lâu mới có thể xuất hiện trở lại.

TBC

Lệ Vi Lan đợi đến ngày hôm sau. Trên đường đi, anh còn đi thu hoạch lúa hai lần: Chỉ sau vài ngày trôi qua, một vụ lúa chín trong 6 giờ đã không còn khiến anh ngạc nhiên như lúc đầu nữa.

Có lẽ vì đã có kinh nghiệm một lần rồi, nên quá trình chờ đợi lần này không khó chịu như lần trước, nhưng cảm giác lo lắng thấp thỏm không dễ chịu chút nào, Lệ Vi Lan vẫn luôn đợi cho đến khi nghe thấy tiếng “Hello, Lệ Vi Lan”, anh mới hơi thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng trái tim.

Cô đã trở lại.

Lệ Vi Lan đồng thời nhìn thời gian: 12 giờ trưa.

Nếu anh không nhớ nhầm, cô đã nhiều lần xuất hiện đúng giờ này, ngoài thời gian này ra, đôi khi còn có buổi sáng và buổi tối.

Điều này có phải chứng tỏ, thời gian bên cô và anh là đồng bộ không?

Khi Trầm Chanh thức dậy vào buổi sáng, chiếc điện thoại trước khi đi ngủ tối qua vẫn còn giật lag không thể mở máy được đã tốt lên một cách thần kỳ, chỉ là tối qua trước khi đi ngủ điện thoại của cô vẫn còn bị treo, lúc đó không thể đặt báo thức, sáng nay là dựa vào đồng hồ sinh học của mình mà tự dậy, nhưng dù sao cũng muộn mất vài phút, không kịp vào game, đành phải đợi đến giờ nghỉ trưa mới mở game.

Nhiệm vụ hàng ngày hôm nay lại được làm mới, hiển thị là:

[1. Tìm hiểu tâm sự của nhân vật chính 0/1. Nhiệm vụ hoàn thành +50 vàng]

Con trai có tâm sự gì sao? Có phải là lời con trai chưa nói hết hôm qua không?

Trầm Chanh đoán chắc mình đã bỏ lỡ một chuyện quan trọng nào đó: Con trai có tâm sự mà không nói với mẹ, mẹ buồn lắm.

Trong game, con trai ngồi trên ban công, ánh mắt nhìn vào khoảng không, khuôn mặt nhỏ đặc biệt nghiêm túc, hiện rõ bốn chữ: suy tư.

Con trai đã thay bộ đồ spongebob dễ thương mà cô mặc cho hôm qua, Trầm Chanh nhìn một cái, bộ trang phục giới hạn thời gian Bọt Biển Vàng đó đã hết hạn, không khỏi có chút thất vọng, đưa tay chọc nhẹ vào bộ đồ bó sát nhưng nhìn là biết cứng nhắc và khó chịu trên người con trai, khẽ thở dài.

Ôi, không biết đến bao giờ mới có lại bộ đồ trẻ con mềm mại, dễ thương như thế này nữa, hu hu hu, cái điện thoại c.h.ế.t tiệt, sao lại giật lag đúng lúc trang phục giới hạn thời gian chứ!
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 123: Chương 123



Nhưng tâm sự của con trai là gì? Con trai có tâm sự gì chứ?

Trầm Chanh nhìn theo ánh mắt của nhân vật nhỏ, phát hiện trên màn hình hướng mà con trai nhìn là hướng của cửa hàng giao dịch, cô suy nghĩ: Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện hôm trước con trai đi mua lương thực?

“Hello, Lệ Vi Lan!” Trầm Chanh nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng gọi con trai một tiếng.

Con trai ngoảnh lại, không hiểu sao, Trầm Chanh cứ thấy, trên khuôn mặt mũm mĩm, dễ thương của con trai có chút suy tư.

Vì đang ở công ty, lúc này Trầm Chanh đang dùng chế độ trò chuyện bong bóng, cô nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý đến việc mình đang trò chuyện với con trai trong điện thoại mới thả lỏng, trên màn hình, con trai nói với cô: “Anh không thích bộ đồ hôm qua.”

“???” Trầm Chanh sửng sốt: Công ty game này đúng là không đi theo lối mòn, bình thường đồ nạp tiền mua, nhân vật chỉ có 1 độ thân thiện, 2 độ thân thiện, 10 độ thân thiện, khác biệt chỉ là đặc biệt thích, thích bình thường hoặc chỉ thích một chút mà thôi. Đâu có đứa con nào như con trai cô, còn biết nói không thích. Nhưng tại sao con trai không thích?

Cô nhớ lại mô tả về vật phẩm này trong gói quà trẻ em mới phản ứng ra vấn đề: Đúng rồi, mô tả về bộ đồ đôi spongebob có một mục là ‘đồ đôi’, mà con trai cô vẫn còn là trẻ con, bắt con mặc đồ đôi một mình, đương nhiên con không vui rồi!

Cách mở đồ không đúng, chẳng trách lúc đó trông con cô có vẻ không vui.

Lúc này, game hiện lên một nhánh lựa chọn mới.

[Lệ Vi Lan hy vọng bạn có thể để anh tự chọn quần áo sau này, bạn có đồng ý không?

A. Được rồi, tất nhiên là tôi nghe anh

B. Không được, tôi thích anh mặc gì thì anh phải mặc cái đó

C. Thỉnh thoảng cũng mặc đồ theo phong cách tôi thích cho tôi xem nữa

Xin lưu ý: Vì người chơi đã mua gói tương tác bằng giọng nói, nhánh lựa chọn này phải đọc thành tiếng mới có hiệu lực]

Á á á xấu hổ quá!

Trầm Chanh nhìn ba nhánh lựa chọn mà cảm thấy đầu mình bốc khói.

Bây giờ cô không khỏi có chút……hối hận vì hành động mua gói tương tác bằng giọng nói trước đó của mình, mặc dù nghe giọng nói lạnh lùng của con trai rất quyến rũ, nhưng phải tự đọc nhánh lựa chọn, cô luôn cảm thấy……hành động nạp tiền này là đang tự hại mình sao?

TBC

Nhưng ba nhánh lựa chọn này……Trầm Chanh suy nghĩ kỹ một chút: Thực ra để con tự mặc đồ cũng được, nhưng thay đồ cho đứa con mình thích, không chỉ là động lực nạp tiền, mà còn là một loại phúc lợi nữa.

Cô do dự một chút, vùi đầu xuống gầm bàn, nhỏ giọng như mèo kêu: “Thỉnh thoảng cũng mặc đồ theo phong cách tôi thích cho tôi xem nữa?”

Xấu hổ quá!

Xem lựa chọn thì không sao, nhưng nói ra câu này, còn phải đọc thành tiếng, thực sự là thách thức giới hạn chịu đựng rồi!

Trầm Chanh ở ngoài đời gần như không có kinh nghiệm làm nũng với người khác, nói được một lúc thì mặt đỏ bừng, trên màn hình, nhân vật nghe cô nói xong thì có vẻ cũng cứng đờ, một lúc sau mới hoàn hồn, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện lên một chút ửng hồng, cách màn hình nhìn cô, trên đầu hiện lên một bong bóng: “……Được.”

Trầm Chanh sờ mặt mình: nóng đến mức có thể luộc trứng được.

Cô có chút luống cuống bò ra khỏi gầm bàn làm việc của mình, chị Mã ở bàn bên cạnh thấy mặt cô đỏ bừng, nghi hoặc hỏi: “Chanh Tử, em ổn chứ? Không sao chứ?”
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 124: Chương 124



Trầm Chanh “bốp” một cái nhanh chóng tắt điện thoại, cứ như thể trong điện thoại giấu một con quái vật nhỏ, nhỏ giọng, yếu ớt như muỗi kêu nói: “Có hơi nóng.”

Trong game, Lệ Vi Lan cảm nhận được hơi thở của cô biến mất trong nháy mắt, khuôn mặt vừa rồi còn ửng hồng, giờ hơi tái đi.

Anh không ngờ cô lại biến mất.

Thực ra theo anh thấy, bộ đồ trẻ con tối qua so với những gì cô bỏ ra thì chẳng đáng là bao.

Nếu không phải anh muốn thử nghiệm cơ chế “mất liên lạc” và cô có thể thay đồ cho anh ngay lập tức, anh cũng sẽ không nói ra suy nghĩ thực ra anh không thích như vậy.

Anh không có lập trường để nói câu này, bởi vì cô đã cứu mạng anh, cho anh ân tình có lẽ anh không trả nổi, đừng nói chỉ là để anh mặc đồ trẻ con sặc sỡ cho vui, cho dù để anh cởi hết đồ chạy ra ngoài một vòng, anh cũng sẽ không vì thế mà oán hận cô.

Vì vậy, khi cô ngượng ngùng nói “Tôi thích, anh thỉnh thoảng mặc cho tôi xem” với giọng điệu như vậy, Lệ Vi Lan hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.

Thích sao?

Cô thực sự thích sao?

Thích đến mức nào?

TBC

Trong lúc hơi nóng bừng, lại có một chút ngọt ngào từ nơi nào đó đã khô cạn trong tim anh từ lâu từ từ thấm ra, khiến Lệ Vi Lan gần như quên mất một chuyện quan trọng khác mà anh định nói với cô.

**

Trầm Chanh bận rộn đến tối bày xong sạp mới về nhà: Cô nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ rưỡi đêm.

Mệt thì đúng là mệt, bận cũng đúng là bận, mấy ngày nay cô bày sạp luôn quan sát lượng khách và tình hình tiêu dùng xung quanh, tổng kết xem loại trái cây nào có “tỷ lệ lật bàn” cao nhất, từ đó điều chỉnh loại và tỷ lệ trái cây.

Cô không giỏi chào hàng, cô dùng bản ghi âm đã ghi sẵn, giá cả cũng được ghi rõ trên tấm biển nhỏ để sẵn---điều này cũng phù hợp với tâm lý của nhóm khách hàng chính của cô là không thích nói nhiều, mua xong là đi.

Chỉ là hôm nay Trầm Chanh gặp phải một chuyện khó xử, cô bán một phần trái cây thập cẩm 20 đồng, phần lớn các bạn trẻ đều chọn một phần rồi đi, giữa chừng có một bà cô đến, trả giá một phát xuống còn 18 đồng cũng đành, còn ở đó lựa tới lựa lui mãi, hận không thể bắt cô chuyển từ đĩa trái cây A sang đĩa trái cây B, chỉ thấy mình chưa chiếm được lợi đủ lớn.

Giọng nói của bà cô đó rất to, đứng đó bla bla một tràng, cộng lại trước sau ảnh hưởng đến khoảng 20 phút kinh doanh, nếu không phải lúc đó chị Mã quyết đoán đưa cho bà ta một món đồ nhỏ để làm hòa, Trầm Chanh ước tính thu nhập sau này của mình tối nay sẽ bị ảnh hưởng khá lớn.

Trong cuộc sống, cô phải thừa nhận rằng mình rất ít khi giao tiếp với những người như vậy, bình thường cô đều tránh xa---thực sự không chọc nổi, chỉ có thể trốn.

Nhưng đã ra ngoài bày sạp kiếm sống, thì phải học cách giao tiếp với những người như vậy, trong lòng Trầm Chanh thực ra rất lo lắng: Cô sợ nhất là xung đột với người khác.

Sau khi bố mẹ mất, cô lần lượt được nuôi dưỡng ở nhà của một vài người họ hàng, một khi cãi lời, nổi cáu, cho dù chỉ là tranh luận thêm vài câu vì quyền lợi của mình, đổi lại không phải là một cái tát thì cũng là một trận mắng nhiếc phủ đầu không biết ơn… Nhớ lại, Trầm Chanh vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 125: Chương 125



Cô khẽ thở dài, tự nhủ đừng nghĩ đến chuyện quá khứ nữa, nhìn thời gian rồi vội vàng mở game, nghĩ đến chuyện trước khi ngủ phải làm hết nhiệm vụ hàng ngày: Không biết vừa rồi con nói “không thích bộ đồ đó” có tính là tâm sự của con không nhỉ?

Mở game, nhiệm vụ hàng ngày vẫn treo ở đó bình an vô sự.

Được rồi, xem ra không tính.

Cô nhìn thử, vị trí hiện tại của nhân vật chính là “Ngôi nhà cũ đổ nát”, xem ra là đang ở cùng với đám trẻ con hôm qua sao?

Lệ Vi Lan đúng là đang giao tiếp với đám trẻ con hôm qua.

Vì cô đã quyết định để những đứa trẻ trở thành cư dân của căn cứ Noah trong tương lai, nên Lệ Vi Lan đương nhiên sẽ không phản đối quyết định của cô, nhưng để trở thành một thành viên của Noah, theo anh thấy, trước tiên phải nộp “lễ ra mắt.”

Nếu như trước đây để những đứa trẻ này đi làm việc, anh còn lo lắng cho sự an toàn tính mạng của chúng, thì với những món đồ chơi công nghệ cao đó, Lệ Vi Lan biết, thời cơ đã chín muồi.

Anh giao nhiệm vụ cho chúng là, đến căn cứ truyền lời.

Nói với nhiều dị năng giả hơn về việc độ ô nhiễm của lúa gạo mà căn cứ phát xuống tháng này không đúng.

Lời nói của trẻ con, thậm chí là chuyện phiếm, đều rất bình thường, huống chi chỉ là mấy đứa trẻ lang thang, cho dù căn cứ muốn điều tra, cũng không tìm ra được nguồn gốc.

Vũng nước này vốn là nước chết, nhưng chỉ cần ném một hòn đá vào, sẽ nhanh chóng gợn sóng.

TBC

Những đứa trẻ này đã hoàn thành lời anh bảo chúng truyền ra ngoài, từng đứa một đến báo cáo với anh.

Lúc này Trầm Chanh lên mạng, nhưng chỉ nghe thấy đám trẻ vui vẻ đi lấy thức ăn, sau đó Lệ Vi Lan khẽ thở dài.

A! Đây mới là nhiệm vụ hàng ngày hôm nay: Tâm sự của con trai sao?

Quả nhiên, trên đầu Lệ Vi Lan đột nhiên hiện ra một câu nói: “Giá mà biết được phản ứng tức thời trên chợ đen thì tốt biết mấy.”

Hải! Cái này dễ làm lắm mà!

Trầm Chanh cười hì hì, xoa xoa tay: Xấu hổ thì không thể chỉ mình mình xấu hổ được chứ?

Bây giờ có phải đến lượt con cầu xin mẹ rồi không?

Biết được phản ứng tức thời trên chợ đen á?

Trầm Chanh lật xem cửa hàng, trong mục mua bằng vàng thấy trong mục đạo cụ có một camera giám sát sơ cấp giá 30 vàng, giá gần bằng một nhiệm vụ hàng ngày.

[Camera giám sát sơ cấp: Diện tích phủ sóng 10 mét vuông (cần đặt thủ công), tàng hình, không chống nước, khoảng cách giám sát gần

“Đặt thủ công” khiến cô hơi lo lắng, nhưng lật xem cửa hàng thêm lần nữa, giá của camera trung cấp và cao cấp lần lượt là 200 vàng và 400 vàng, vượt quá khả năng chi trả của cô.

Trầm Chanh không trực tiếp nhấp vào mua, mà trước tiên xem qua nhiệm vụ hàng ngày hôm nay.

Quả nhiên, sau khi biết được nhu cầu giám sát của Lệ Vi Lan, nhiệm vụ hàng ngày hôm nay hiển thị là “Đã hoàn thành.”

Tổng số vàng hiện tại của cô đã lên đến 170 vàng, chỉ cần tích cóp thêm hai ba ngày nhiệm vụ hàng ngày nữa là có thể nâng cấp ruộng một lần, Trầm Chanh nghĩ đến nhiệm vụ chính tuyến của mình là tích trữ lúa gạo vẫn chưa hoàn thành, vàng phải tiết kiệm chi tiêu, do dự giữa camera sơ cấp, trung cấp và cao cấp.

Cô vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ mua loại nào, thì giọng nói của con trai đột nhiên truyền đến từ tai nghe của cô: “Em có thể giúp anh không?”
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 126: Chương 126



“!!!” Giọng nói lạnh lùng nhưng ẩn chứa chút mong đợi, nhưng Trầm Chanh chỉ thấy mặt mình nóng bừng, giọng nói truyền qua tai nghe như thể anh đang thì thầm bên tai cô.

Trên màn hình, khuôn mặt của nhân vật nhỏ nhẹ nhàng quay về phía cô, như thể họ đang nhìn nhau qua màn hình, mặc dù ở giữa cách nhau một dải ngân hà vô hình, nhưng Trầm Chanh đột nhiên cảm thấy mình có thể cảm nhận được sự tập trung và kiên định trong mắt con.

Trầm Chanh nhìn vào ba đạo cụ nhiệm vụ trên màn hình, nhỏ giọng đọc lại phần mô tả phía sau của chúng, trọng điểm là khoảng cách giám sát và diện tích phủ sóng, tất nhiên, giá vàng không được đề cập đến.

Lệ Vi Lan chăm chú lắng nghe, đợi cô đọc xong mới đáp lại: “Loại cao cấp thì tốt hơn, nhưng chắc là đắt lắm?”

Đắt?

A, con của mẹ thực sự đang nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền cho mẹ kìa!

Trầm Chanh chỉ cảm thấy lòng mình ấm áp, khóe miệng không tự chủ được mà hơi cong lên.

“Đắt hay không không quan trọng, quan trọng là anh dùng được.” Trầm Chanh nói xong câu này mới phát hiện hình như mình nói sai điều gì đó: Không không không, mẹ không nói là dù đắt đến đâu cũng sẽ nạp cho con, chỉ là giá này nằm trong khả năng chi trả của mẹ thôi!

Nhưng cô nghĩ lại, dù sao cũng không giải thích rõ được giá vàng và giá RMB, nên bỏ qua không đề cập đến đoạn này.

Lông mày Lệ Vi Lan khẽ động.

Ngay sau đó anh cười nói: “Sơ cấp là đủ rồi, đặt thủ công cũng không sao, vừa hay anh phải đi tìm Lý Mặc một chuyến.”

Không đầy một phút, anh nghe thấy tiếng “tích”, một thứ nhỏ xíu như cái nút rơi vào lòng bàn tay anh, trên đó có dòng chữ “Camera giám sát sơ cấp.”

Hơi thở của cô nhạt dần.

Cảm nhận được cô rời đi, sắc mặt Lệ Vi Lan mới thoáng hiện lên vẻ căng thẳng.

Camera giám sát có thể tàng hình, thiết bị có thể giám sát 24/24, liệu bên cạnh anh cũng có không? Đây có phải là lý do cô có thể giao tiếp với anh mọi lúc mọi nơi, có thể nhìn thấy anh đang làm gì không?

Cô đang giám sát anh sao?

Bao gồm cả lúc anh ăn uống, vệ sinh?

Câu hỏi anh hỏi thực ra có hàm ý sâu xa, chính là muốn biết trong thế giới của cô, “tiền” còn có ý nghĩa không.

Anh có thể nghe ra từ giọng nói của cô rằng cô chưa trải đời, cũng không giỏi từ chối người khác. Nhìn từ phong cách hành xử của cô, tính cách mềm mỏng, lương thiện.

Một người như vậy, làm sao có thể sống sót ở vùng đất hoang tàn sau ngày tận thế?

Chẳng lẽ, họ sống ở những thế giới khác nhau?

Trong mắt cô, anh là trẻ con, vậy bản thể của cô là quái vật ngoài hành tinh gì?

TBC

Trong đầu Lệ Vi Lan lập tức phác họa ra hình ảnh quái vật ngoài hành tinh bò sát mập mạp trong tiểu thuyết huyền huyễn trước đây, chỉ cần vung một cái đuôi là có thể đánh bay cả một ngọn núi, vô cùng mạnh mẽ, mang theo căn cứ khổng lồ chạy khắp nơi.

Có lẽ chỉ có chủng tộc vô địch mạnh mẽ đến mức mang theo kho báu khổng lồ chạy khắp nơi mà không sợ bị cướp mới phù hợp với tính cách mềm mại, hào phóng của cô.

Anh nghĩ một lúc rồi bật cười, ngay sau đó lại cảm thấy mình có lẽ đã điên rồi, mạnh mẽ lắc đầu, cố gắng thoát khỏi trí tưởng tượng kỳ quái trong đầu mình.

Sao có thể chứ.

***

Khi Lệ Vi Lan đến chợ đen thì đi ngang qua tòa thị chính.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 127: Chương 127



Tin tức mà đám trẻ truyền đi, quả nhiên đã khiến một đám dị năng giả chặn ở cửa tòa thị chính.

Khi nhận ra rằng một tháng vất vả đổi lấy lại là sự lừa dối, dù là dị năng giả thật thà nhất, chỉ cần khích bác một chút cũng giống như nước đổ vào chảo dầu, bùng nổ.

Khóe môi Lệ Vi Lan khẽ cong lên một nụ cười.

Anh vào chợ đen, Lý Mặc nhanh chóng tiếp đón anh.

Lệ Vi Lan đứng bên cửa sổ, nhìn đám người biểu tình cách đó không xa bên dưới, tay đặt lên bệ cửa sổ rồi đặt camera giám sát lên: Quả nhiên, như cô nói, sau khi đặt lên, camera giám sát lập tức tàng hình.

TBC

Lý Mặc cũng nhìn thấy động tác đặt tay lên cửa sổ của anh, hắn hơi nghi ngờ đi tới xem, thấy không có vấn đề gì mới nói: “Lam ca, đến giờ chúng tôi mới thu được một nửa số lượng anh yêu cầu.” Hắn chỉ vào đám người biểu tình bên dưới, “Dư luận quá lớn, chúng tôi cũng phải cân nhắc đến ảnh hưởng.”

“Ảnh hưởng?” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lệ Vi Lan lộ ra vẻ chế giễu, “Căn cứ lớn như các người cũng phải cân nhắc đến ảnh hưởng sao? Chỉ cần không c.h.ế.t đói, những dị năng giả cấp thấp này ở khắp nơi, cứ náo loạn thì đánh, không phục thì đuổi ra ngoài rồi tuyển lại là được, không ngờ Đằng Long các người lại yếu đuối đến vậy.”

“...” Lam ca này, nói cái gì vậy!

Lý Mặc nói vậy vốn chỉ muốn tăng giá.

Tầng lớp thượng lưu của căn cứ đã cử người đi tra giá trương thẻ --- thẻ thì đúng là thẻ, điểm tín dụng bên trong cũng là thật, chỉ là không tra ra được chủ thẻ là ai.

Sau ngày tận thế, liên lạc giữa các căn cứ gần như bị cắt đứt, một số căn cứ nhỏ biệt lập chiếm được lợi thế địa lý hoặc tài nguyên đặc biệt giàu có, trong mắt bọn họ, Lam ca này cũng là một trong số đó.

Căn cứ nhỏ thiếu lương thực, chẳng lẽ căn cứ lớn của bọn họ không thiếu sao? Lương thực có độ ô nhiễm thấp ở bất kỳ căn cứ nào cũng là tiền tệ cứng, tầng lớp thượng lưu của Đằng Long đã nói, tốt nhất là... sau khi giao dịch hoàn thành thì bắt cả người lẫn hàng.

Nhưng chơi như vậy có một tiền đề, đó chính là thực lực.

Đánh nhỏ thì lớn đến, hoặc chọc phải dị năng giả cấp cao mà bọn họ không chọc nổi, đây sẽ trở thành một vụ làm ăn lỗ vốn.

Lý Mặc nghe lời Lệ Vi Lan nói thì không phải là người dễ đối phó, hắn hơi nhíu mày: “Thật sự rất khó khăn...”

Lời còn chưa dứt, trong tay Lệ Vi Lan lóe lên một tia chớp, giữa lúc lưỡi d.a.o lóe lên, mơ hồ phản chiếu vẻ mặt của Lý Mặc trong nháy mắt chuyển từ tham lam sang sợ hãi: Con d.a.o trong tay Lam ca này nhìn là biết được niêm phong dị năng hệ lôi điện cấp cao, tên thiếu gia c.h.ế.t tiệt này, thật sự rất giàu! Một con d.a.o như vậy, nếu đấu giá thì ít nhất cũng phải khởi giá từ mười vạn!

Lệ Vi Lan cười lạnh một tiếng: “Tôi không quan tâm đến những cái cớ mà anh nói, tôi chỉ biết một điều, anh đã đồng ý với tôi thì phải làm được!”

Lý Mặc cân nhắc chênh lệch sức mạnh giữa mình và đối phương, đành phải âm thầm đồng ý.

Hắn đang thở dài vì ý định ban đầu của mình bị phá sản, thì nghe thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên nói một câu: “Tôi sẽ trả thêm cho anh 10 phần trăm tiền hoa hồng, anh giúp tôi thu thêm một chút, không cần tìm cớ nữa, nếu anh có thể thu đủ 30 vạn điểm tín dụng, tôi sẽ đến thanh toán nốt phần còn lại.”
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 128: Chương 128



Lý Mặc sửng sốt.

Hắn vốn định 10 vạn, bây giờ lại tăng lên 30 vạn...

Một vụ mua bán lớn như vậy, tiền đặt cọc thường là khoảng 30 phần trăm, người này cũng coi như biết làm người, còn tăng thêm 10% tiền hoa hồng.

Lý Mặc nghĩ đến khoản hoa hồng mình có thể nhận được sau khi vụ mua bán này thành công, lại nhìn con d.a.o trong tay anh, do dự một lát rồi cuối cùng gật đầu đồng ý: “Được.”

Trầm Chanh chứng kiến toàn bộ quá trình đàm phán giữa người đàn ông nhỏ bé của mình và ‘thương nhân’ này, mãi đến khi Lệ Vi Lan ra khỏi cửa chợ đen, cô mới nhỏ giọng nói: “Em không còn mười vạn thứ hai.”

Có chút tủi thân.

Hu hu hu, nếu còn có thể mua được 10 vạn điểm tín dụng, mẹ sẽ mua cho con, nhưng mà con à, đó là ‘mua giới hạn thời gian’, còn giới hạn mua một cái, có lẽ là trò chơi sợ lạm phát chăng?

Dù sao thì mua xong cái này là không còn nữa!

Trong giọng nói của cô mang theo một chút xấu hổ.

Lệ Vi Lan dừng bước.

Anh rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nếu cảm giác của anh không nhầm thì cô đang xấu hổ.

Lệ Vi Lan vốn không có ý định lấy thêm 10 vạn, lúc này nghe thấy giọng nói của cô, anh không tự chủ được mà hơi cong môi, tự nhiên nói: “Anh không cần thêm 10 vạn nữa.”

“Hả?” Trầm Chanh ngẩn ra.

Lệ Vi Lan cười khẽ, còn chưa kịp giải thích lý do thì đã nghe thấy giọng nói có chút mất mát của cô: “Vậy... được rồi.”

Con trai mình nhất định là đang nghĩ cách tiết kiệm tiền cho mình!

Một đứa con trai hiểu chuyện và chu đáo như vậy, sao lại có cảm giác... hơi có lỗi với nó nhỉ?

Lúc này, trò chơi hiện ra một nhiệm vụ mới:

[Bán lúa gạo tại căn cứ Đằng Long. Gợi ý nhiệm vụ: Giá bán không được thấp hơn 20 điểm tín dụng/kg, và không được để căn cứ Đằng Long phát hiện ra danh tính người bán. Đã bán: 0/4000 (Lúa gạo đã bán vẫn được tính vào tổng số của nhiệm vụ 1)]

“???”

Trầm Chanh ngây người.

Nhiệm vụ trước đó, con trai yêu cầu cô lưu trữ 4000 phần lúa gạo.

Bây giờ đã bốn ngày trôi qua, trong kho chỉ có khoảng 160 phần lúa gạo. Vậy mà con trai lại muốn bắt đầu bán số lúa gạo trong kho đi?

Bán cho ai?

Làm sao để đảm bảo căn cứ Đằng Long không phát hiện ra người bán?

Hơn nữa...

Lúc này, trên màn hình xuất hiện một dị năng giả mặt mày buồn rười rượi đi tới, hắn có vẻ đang suy nghĩ nặng nề, vai vô tình va vào vai Lệ Vi Lan nhưng cũng không để ý, thất hồn lạc phách nói một câu “Xin lỗi” rồi đi mất, nhưng Trầm Chanh lại thấy trên đầu hắn xuất hiện một hàng trạng thái mới:

[Có thể bán lúa gạo: 0/100]

Hả!

Trầm Chanh điều chỉnh lại ống kính trước sau, cô phát hiện những người đi ngang qua ven đường, nhìn có vẻ như vừa từ hướng tòa thị chính đi tới đều có trạng thái như vậy: [Có thể bán lúa gạo 0/60]

[Có thể bán lúa gạo 0/20]

Mặc dù số lượng không giống nhau, nhưng rõ ràng đây chính là chỉ dẫn của nhiệm vụ này: phải bán một lượng nhỏ sản lượng hàng ngày cho những dị năng giả này.

TBC

Con trai mình muốn làm gì?

Trong lòng Trầm Chanh dấy lên một dấu hỏi lớn.

Trầm Chanh suy nghĩ một chút, rồi nhấp vào nút “Giao dịch” với dị năng giả chỉ yêu cầu “0/20”, sau đó theo lời nhắc của hệ thống, cô kéo 20 phần lúa gạo ra, đặt sang bên mình, rồi nhấp vào “Xác nhận giao dịch.”
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 129: Chương 129



Dị năng giả hệ lực lượng Trương Minh vừa từ tòa thị chính trở về, trước đó hắn nghe được tin đồn, có người trong căn cứ truyền tai nhau rằng tiền lương tháng này họ nhận được --- tức là lương thực, toàn là hàng giả, lấy hàng kém chất lượng thay hàng tốt, nói là lương thực ít ô nhiễm nhưng lại phát lương thực ô nhiễm cao.

Ban đầu Trương Minh còn bán tín bán nghi, mãi đến khi càng ngày càng nhiều người nói, hắn mới lấy một ít đi nhờ người thân làm việc ở viện khoa học để lén kiểm tra.

Kết quả khiến hắn tức giận không thôi: những lời đồn đại kia quả nhiên là thật! Tiền lương tháng này căn cứ phát cho họ quả nhiên là lấy hàng kém chất lượng thay hàng tốt, dùng lương thực cấp thấp thay lương thực cấp cao!

Đây chẳng phải là coi mạng người như cỏ rác sao.

Nhưng ý nghĩ phản kháng bằng vũ lực trong lòng Trương Minh chỉ thoáng qua, trước tận thế hắn vốn chỉ là một nông dân, sau khi tận thế bùng nổ, hắn vẫn mang chút tính cách chất phác của nông dân truyền thống, chỉ cần có cơm ăn, có thể miễn cưỡng sống sót, phản kháng, rốt cuộc cũng chỉ là nước cờ cuối cùng.

Vừa rồi ở cửa tòa thị chính, Trương Minh thấy quân đội của căn cứ duy trì trật tự đánh cho đám người biểu tình tan tác, hắn biết những người này căn bản không phải là đối thủ của người quản lý căn cứ, Trương Minh lặng lẽ chuồn mất.

Hắn rất sợ, công việc xây dựng này của hắn tuy chỉ đủ nuôi sống gia đình, nhưng dù sao cũng tốt hơn là lang thang kiếm sống trên đất hoang, nếu hắn bị căn cứ đuổi ra ngoài, con trai và vợ hắn phải làm sao?

Có phải sẽ c.h.ế.t trên đường lang thang không?

Trương Minh không muốn phản kháng, hắn chỉ có thể thành tâm cầu trời, mong tháng sau sớm khôi phục bình thường, dù sao căn cứ cũng phải kiêng dè phần lớn dị năng giả, đừng làm quá đáng.

TBC

Hắn thở dài đi trên đường, sau khi lướt qua một người đàn ông đội mũ trùm đầu, hắn đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói máy móc, giống như giọng nam nhưng cũng giống như giọng nữ: “Anh muốn mua lương thực không?”

“???” Trương Minh trợn tròn mắt.

Hắn có điểm tín dụng.

Bản thân hắn thì không sao, người lớn dù sao cũng có thể chịu đựng được, chuyện dị năng bạo động dù sao cũng còn lâu, hắn không thể suy nghĩ quá nhiều trong chốc lát, nhưng con trai hắn...

Trương Minh căn bản không quan tâm đây có phải là một cái bẫy hay không, hắn như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, hạ giọng trả lời: “Muốn! Bao nhiêu tôi cũng muốn!”

“20 điểm tín dụng một kg, độ ô nhiễm 5%, tổng cộng 20 kg, có xác nhận giao dịch không?” Giọng nói máy móc kia lại nói.

“Xác nhận!” Trương Minh nghe thấy độ ô nhiễm 5% đã trợn tròn mắt, nghe giọng nói kia vừa dứt, hắn vội vàng trả lời xác nhận.

Giây tiếp theo, chỉ nghe một tiếng “tích”, giọng nói kia nói với hắn: “Giao dịch hoàn thành. Vật phẩm giao dịch đã được đặt an toàn tại nhà anh.”

Trương Minh mơ mơ màng màng trở về nhà.

Hai tay hắn trống không, ánh mắt ngơ ngác, nếu không phải thứ gì đó không biết là gì nói với hắn “về nhà kiểm tra”, hắn suýt nữa tưởng rằng mình đã mơ một giấc mơ.

Nhưng khi hắn về đến nhà, vợ hắn đã nấu cơm xong, con trai ngồi trước bàn ăn ngấu nghiến, khuôn mặt đã gầy gò xanh xao vì đói khi nhìn thấy hắn liền nở một nụ cười vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, nhào tới hắn gọi: “Bố! Nhanh đến ăn cơm!”
 
Back
Top Bottom