Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 70


Đến ngày hẹn với Antony, Lâm Thời đau khổ mặc bộ lễ phục đã được đặt may vào.

"Tôi nhất định phải mặc cái này sao? Chỗ này cứ cọ cổ, khó chịu quá."

Cậu chỉ muốn mặc áo sơ mi trắng đi ra ngoài, nhưng bộ lễ phục này có tới mấy lớp, khiến Lâm Thời cảm thấy khó thở.

Charles không hiểu nổi cái tính kỳ quặc của cậu: "Đồ tác chiến chẳng phải còn bó sát hơn sao?"

Lâm Thời cởi áo khoác ngoài, tùy tiện kéo cổ áo: "Không thể nói thế, đồ tác chiến mỏng nhẹ lắm. Bộ lễ phục này bí bách quá, tôi sắp nổi mụn đến nơi rồi."

Nói xong, cậu đảo mắt, đề nghị: "Hơn nữa, ai quy định những dịp trang trọng thì không thể mặc sơ mi trắng và quần tây đen?"

Cậu cúi xuống nhìn, càng cảm thấy mình nói có lý: "Hơn nữa, cái áo sơ mi này cũng không hề rẻ, dù sao cũng là một bộ với lễ phục, cũng không đến nỗi nào đâu."

Chàng thanh niên đeo kính gọng tròn nghiêng người sang hai bên, chiếc sơ mi trắng mỏng manh khéo léo phác họa vóc dáng của cậu, đặc biệt là bờ vai rắn chắc, nhìn nghiêng gần như chỉ mỏng manh một đường.

Lâm Thời gật đầu hài lòng: "Chúng ta đi thôi."

Charles nhìn cậu, rồi tiến lên giúp hắn cài từng chiếc cúc áo trước ngực.

Vừa ra khỏi khách sạn, bị hơi nóng phả vào mặt, Lâm Thời liếc Charles một cái, rồi lại lén tự mình cởi bỏ mấy chiếc cúc áo.

Thế này thì mát mẻ hơn nhiều.

Bên ngoài câu lạc bộ không náo nhiệt như tưởng tượng. Khác với sòng bạc mấy hôm trước, cửa ra vào có người chuyên đi mời chào khách, băng rôn, lẵng hoa rực rỡ, người qua lại hoa cả mắt.

So với nơi đó, câu lạc bộ này lại vô cùng yên tĩnh.

Từng chiếc siêu xe lần lượt tiến xuống bãi đậu xe ngầm. Thỉnh thoảng có người mặc lễ phục, đi giày da bước đến cửa, người phục vụ chỉ khẽ cúi người, rồi kéo cửa cho họ bước vào.

Lâm Thời hơi nghiêng đầu, thì thầm với Charles: "Hóa ra những nơi xa hoa thực sự đều như thế này."

Yên tĩnh và lịch lãm.

Charles nhìn cậu, ánh mắt dịch xuống.

Lâm Thời lập tức nhớ ra chuyện cài cúc áo, lưng thẳng tắp, đi nhanh đến cửa khu giải trí.

Chàng thanh niên đeo nửa chiếc mặt nạ, toát lên vẻ lười nhác, thong thả. Dù trang phục có phần tùy tiện, nhưng những người phục vụ không hề ngăn cản, mà kính cẩn cúi người đón cậu vào.

Khi thực sự bước vào bên trong, Lâm Thời mới nhận ra, nơi này quả nhiên không hề tao nhã như vẻ bề ngoài.

Trên trần nhà mái vòm tròn khảm vô số viên pha lê quý giá, ánh sáng từ đâu đó phản chiếu xuyên qua pha lê, chiếu xuống sàn nhà lộng lẫy, bắt mắt.

Nhìn quanh sảnh tầng một, đâu đâu cũng là những quý tộc tay cầm ly rượu vang đỏ, đang ăn uống linh đình cùng bạn tình.

Có một người phục vụ bước đến gần Lâm Thời, đưa cho cậu một ly rượu champagne.

Mùi thơm ngọt ngào lan tỏa theo từng cử động của hắn, khiến mũi Lâm Thời ngứa ngáy.

Để không gây chú ý, Lâm Thời vẫn nhận lấy ly champagne, tiện thể giải thích:

"Tôi tìm Antony đại nhân."

Người phục vụ lộ vẻ hiểu rõ: "Thưa ngài, xin mời đi theo tôi."

Trên đường từ tầng một lên tầng cao nhất, xuyên qua chiếc thang máy trong suốt, Lâm Thời nhìn thấy một quý tộc nổi tiếng bụng phệ, hói đầu đang ôm bạn tình làm chuyện đồi bại.

Cậu chán ghét cụp mắt xuống.

"Đã đến nơi rồi thưa ngài. Chúc ngài chơi vui vẻ." Người phục vụ mở cửa phòng, lặng lẽ lùi ra.

Lâm Thời và Charles liếc nhau, rồi lần lượt bước vào.

Mùi hương càng lúc càng nồng nặc, khiến Lâm Thời có chút muốn nôn.

Nhưng trên mặt cậu vẫn tỏ vẻ bình thường, lấy tay che mũi làm động tác ho.

Trên tấm thảm tròn giữa phòng, có vài cô gái đang chơi nhạc cụ.

Còn Antony thì đang tựa vào ghế sô pha, nhắm mắt say sưa.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn mới từ từ mở mắt, nở nụ cười: "Đến rồi à."

Lâm Thời gần như ngay lập tức nhếch khóe miệng: "Ngài trưởng khu."

Hắn nhanh chóng tiến đến, vẻ mặt nhiệt tình: "Ngài trưởng khu đợi lâu rồi nhỉ? Thật ra trên đường, người của tôi có đi mua chút quà cho ngài nên mới đến muộn... Charles, đưa đồ ra đi."

Charles gật đầu, hai tay đưa hộp quà qua.

Antony lại giơ tay cản lại hộp quà, đôi mắt đục ngầu cười thành một đường chỉ, cặp lông mày thưa thớt cũng nhíu lại:

"Nói gì đến quà cáp, cậu đến là được rồi."

Lâm Thời vội nói: "Phải, phải, là tôi nghĩ nông cạn quá."

Cậu đang cân nhắc làm thế nào để đưa được món quà ra, thì đột nhiên tay bị chạm vào.

Antony v**t v* mu bàn tay Lâm Thời: "Thiếu gia Lâm giờ cũng đã hai mươi rồi, trong nhà đã sắp xếp chuyện hôn nhân cho cậu chưa?"

Mặt Charles gần như ngay lập tức lạnh đi.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 71


“…” Lâm Thời né tránh bàn tay Antony, không dám dùng sức quá mạnh, cũng không hiểu tại sao cuộc nói chuyện này lại trở thành hành động. Cậu vẫn vắt óc duy trì vai diễn: “Đúng là có hôn sự, mẹ tôi nói sau khi xong việc ở đây, về nhà là có thể chuẩn bị kết hôn.”

Dù sao, thân phận giả mà cấp trên tạo cho cậu là như vậy.

Nghe vậy, ánh mắt Antony trở nên sâu thẳm: “Là nam hay nữ?”

Lâm Thời thấy khó hiểu: “Ngài trưởng khu nói gì vậy, đương nhiên là nữ rồi.”

Tay cậu cuối cùng được buông ra, Lâm Thời thở phào một hơi, tự hỏi người này thật kỳ lạ, tại sao cứ phải nắm tay người khác để nói chuyện.

Hắn ngước mắt lên, thấy Antony cười đầy ẩn ý: “Đã có hôn ước, vậy những thứ ở nhạc viên này cậu sẽ không thể tận hưởng trọn vẹn được rồi.”

Lâm Thời không ngốc, hắn đương nhiên biết bên trong câu lạc bộ này đang có những hoạt động gì.

Đơn giản chỉ là cờ bạc và chuyện mua bán x*c th*t.

Đang suy nghĩ, Antony vỗ tay.

Cánh cửa lớn mở ra, một hàng các chàng trai mặc quần áo mát mẻ từ ngoài đi vào…

Khoan đã, chàng trai?

Lâm Thời giật mình.

Antony ôm lấy một thiếu niên mềm mại trong số đó, đỡ cậu nằm trên đùi mình, rồi ra ý nhìn về phía Lâm Thời: “Không thử sao?”

Lâm Thời: “…”

Cậu cười gượng: “Thật ra tôi rất thích vị hôn thê của mình…”

Nói xong, lợi dụng lúc người kia không chú ý, hắn quay lưng lại và cài hết các cúc áo sơ mi.

Trời ơi, tên này thích đàn ông, tên này b**n th**!

Lâm Thời khổ không nói nên lời.

Charles lạnh lùng nhìn động tác nhỏ của cậu, “à” một tiếng.

Đúng lúc này, Antony cười và ra hiệu cho một chàng trai.

Người đó ngay lập tức hiểu ý, đi đến quỳ xuống bên chân Lâm Thời.

“Đừng, đừng, đừng!” Lâm Thời sợ đến mức suýt chút nữa lộ tẩy, “Tôi không cần cậu, cậu tìm người khác đi.”

Chết tiệt, mình là trai thẳng mà.

Nhưng chàng trai kia đã nhận lệnh của Antony, không dám rời đi.

Lâm Thời trốn tránh mãi không được, cuối cùng thấy đầu gối thiếu niên đã bị mài trầy da, đành chịu thua.

Cậu mím môi, trong lòng kêu khổ, nói: “Cậu ngồi cạnh tôi đi, biết bóc quýt không?”

Chàng trai vội vàng đứng dậy làm theo.

Antony đuổi hết những người còn lại ra, cười ha hả: “Không ngờ thiếu gia Lâm lại mềm lòng đến vậy.”

Ánh mắt ông ta mang theo chút khinh miệt: “Đau lòng cho những kẻ dân đen này làm gì? Ở câu lạc bộ này, cậu nghĩ họ có mấy cái mạng để mà sống sót?”

Antony đẩy thiếu niên trên đùi ra, cầm ly rượu trên bàn ngửa đầu uống một ngụm.

Sau đó, ông ta nhìn Lâm Thời với ánh mắt âm hiểm, đẩy nửa ly rượu còn lại về phía cậu, rồi nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thời:

“Thử xem?”
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 72


Thần kinh! Ông đã uống rồi còn muốn đưa cho tôi, không sợ dính nước bọt à!

Lâm Thời chưa bao giờ cảm thấy muốn phàn nàn nhiều đến thế.

Cậu hít một hơi thật sâu: "Không cần đâu ngài trưởng khu, nếu ngài muốn uống, tôi sẽ rót cho ngài một ly khác."

Lâm Thời cầm bình rượu lên, khi rót thì khẽ gõ ba cái.

Charles ngước mắt lên.

"Tôi bảo cậu uống," Antony lạnh lùng nói, đẩy ly rượu ra, "Sao, không nghe lời à?"

Lâm Thời từ trước đến nay là người ăn nói thẳng thắn, không ngại đụng chạm, nhưng giờ đây cậu cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác khó chịu này.

"…Nhất định phải uống sao?" Cậu thực sự muốn kết liễu Antony ngay lập tức.

Không khí trong phòng dần trở nên căng thẳng, Antony không nhượng bộ, Lâm Thời cuối cùng vẫn phải cầm lấy nửa ly rượu đó.

Rượu trong ly chân dài có màu đỏ sẫm, dưới ánh sáng rực rỡ trông rất quyến rũ. Nếu không phải vì nó đã bị Antony "làm bẩn", Lâm Thời có lẽ đã không phản đối đến vậy.

Cậu nắm chặt thân ly, chuẩn bị cắn răng uống cạn thì phía sau bị ai đó va mạnh vào!

Lực va chạm này thực ra không làm Lâm Thời bị thương, nhưng cậu vẫn thuận thế buông tay, ly rượu rơi xuống sàn, vỡ tan tành.

Rượu đỏ sẫm bắn tung tóe khắp sàn, một phần bắn cả vào ống quần của Antony. Sắc mặt ông ta đột nhiên tối sầm lại.

Nhưng phản ứng của Lâm Thời còn nhanh hơn. Cậu đứng phắt dậy, chen chân vào và đá Charles ngã xuống đất!

Người đàn ông cao lớn như một ngọn núi nhỏ dễ dàng bị đá ngã, gáy đập vào góc bàn, nhưng không hề hấn gì.

Hắn khẽ rên một tiếng, ổn định lại, rồi từ từ lật người, quỳ gối xuống sàn.

Vừa rồi Lâm Thời đá vào vai hắn, Charles xoa ngực, cảm thấy chỗ đó đang nóng lên.

Hắn ngước lên, thấy chàng thanh niên tóc đen cố ý làm mặt lạnh, giận dữ nói: "Đồ thô lỗ! Ai cho phép mày làm càn trước mặt ngài trưởng khu! Muốn chết phải không!"

Charles nuốt khan, cúi đầu thật sâu.

Để diễn cho giống, Lâm Thời đá thêm một cái nữa, thầm niệm "A Di Đà Phật" trong lòng.

Cậu quay sang Antony, nịnh nọt: "Ngài trưởng khu, để tôi cho hắn dọn dẹp cho ngài."

Antony hừ lạnh: "Con chó này của cậu cũng trung thành đấy."

Lâm Thời mặt không đổi sắc, giả vờ không hiểu, lại đá Charles một cái, quát: "Sao còn không đi mau!"

Charles nghe lời quỳ gối đi tới.

Khi Charles đến gần, Antony đặt một chân lên mu bàn tay hắn, ghì chặt.

Người này... Antony không thích hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hắn cứ như một con chó dữ âm u, đi theo sau Lâm Thời, ánh mắt đầy cảnh giác, cứ như thể ông ta sẽ làm gì Lâm Thời vậy.

Quả nhiên, những thứ xuất thân từ chợ đen đều là đồ ti tiện.

Antony tự cho mình là cao quý, sau khi đè lên mu bàn tay Charles thì dời mắt đi, đương nhiên sẽ không phát hiện ra tia sáng bạc lóe lên một cách bất ngờ.

Vừa ngẩng đầu lên, Lâm Thời đã rót lại rượu vào ly chân dài cho Antony, rồi rót thêm một ly cho mình, cười híp mắt: "Ngài trưởng khu, tôi xin mời ngài một ly."

Antony đã bị thu hút sự chú ý, chăm chú nhìn vào mặt Lâm Thời.

Hai ly rượu chạm vào nhau, phát ra tiếng "leng keng" trong trẻo.

Cùng lúc đó, một âm thanh "phập" vang lên khi một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào ngực. Lâm Thời nhanh chóng đánh ngất hai người còn lại trong phòng.

Mắt Antony trợn tròn, chưa kịp phát ra âm thanh, Lâm Thời đã nhanh tay bóp chặt cổ họng hắn.

"Hộc hộc—" Đôi mắt Antony đỏ ngầu gần như lồi ra khỏi hốc mắt, hắn không thể tin nổi nhìn người trước mặt: "Cậu... Cậu là..."

Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông ta dường như nhìn xuyên qua chiếc mặt nạ, thấy được gương mặt quen thuộc từng qua lại, giao tiếp thành thạo giữa các quý tộc ở khu A12 vài năm trước.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 73


Chỉ tiếc, trong khoảnh khắc cận kề cái chết, ông ta đã không thể thốt ra được những lời đó. Điều cuối cùng Antony thấy là gương mặt méo mó, thảm hại của chính mình phản chiếu trong đôi mắt bình thản, xinh đẹp của Lâm Thời.

Lâm Thời ra tay rất mạnh. Khi cậu buông tay, cổ Antony đã tách rời khỏi thân một cách kinh hoàng, giống như một xác sống trong phim kinh dị.

"Chết hẳn chưa?" Lâm Thời hỏi, phủi tay thật mạnh.

Charles tiến lên kiểm tra hơi thở của Antony, trầm giọng đáp: "Đã chết."

Lâm Thời vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn.

Hắn suy nghĩ một lúc, rút con dao găm buộc ở bắp chân, dứt khoát chặt đứt đầu của Antony.

Thật sự là ghê tởm.

Lâm Thời nhét cái đầu đó vào túi, thắt chặt lại: "Mang cái này về báo cáo công việc với lão đại, ai bảo ông ta dám khấu tiền công của tôi trong nhiệm vụ lần này."

Lại còn là một nhiệm vụ kinh tởm như thế này.

Mặc dù cũng coi như là vì dân trừ hại, nhưng Antony quá b**n th**. Lâm Thời cảm thấy sau khi trở về nhất định phải xin trợ cấp tinh thần từ Thiên Khải.

Đó là cả năm vạn tệ liên hành tinh cơ đấy.

Lâm Thời tính toán trong lòng, còn Charles đã bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

Hắn kéo hai chang trai kia ra giữa phòng, đặt cạnh nửa phần thân thể còn lại của Antony, để đảm bảo rằng người ngoài vừa mở cửa sẽ nhìn thấy một "cảnh tượng bất ngờ" đầy kinh ngạc.

Nghĩ đến thôi đã thấy thú vị.

"Đi chưa?" Lâm Thời lén lút mở cửa sổ, tìm đường thoát.

Charles: "Đi."

Hai người trèo ra ngoài cửa sổ, đi men theo các lối đi để tránh đám đông, rất nhanh đã tới được sân thượng.

Trước khi đi, Lâm Thời nhớ ra điều gì đó: "Anh đợi tôi một chút."

Sân thượng của câu lạc bộ rất rộng rãi, chỉ có một góc chất đống vải vóc bị vứt đi. Lúc này đang là mùa hạ, mặt trời chói chang.

Hắn gõ vào chuông báo cháy trên sân thượng. Xung quanh tức thì chuông reo inh ỏi, bên trong câu lạc bộ ngay lập tức trở nên hỗn loạn, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên dưới.

Lâm Thời vẫn bình tĩnh, thong thả dùng bật lửa châm vào đống vải, phân tán ra nhiều nơi trên sân thượng.

Ngọn lửa càng lúc càng lớn, Lâm Thời ném chiếc bật lửa vào biển lửa: "Được rồi, đi thôi."

Nơi này, thực sự không cần phải tồn tại nữa.

Antony chết, cả khu A12 đều bất an, Liên Bang tức giận, ra lệnh truy lùng ngay lập tức.

Kết quả là hung thủ không tìm thấy, ngược lại lại điều tra ra những chuyện xấu xa mà Antony và gia tộc ông ta đã làm, cuối cùng sự việc đành phải khép lại.

Nhưng những chuyện này đã không còn liên quan đến Lâm Thời nữa.

Lúc này, cậu đang ngồi trên con tàu trở về, trên mặt dính chút bụi than đáng ngờ.

Khi Lâm Thời châm lửa, trông có vẻ rất ngầu và phong trần, nhưng ngọn lửa quá lớn, lúc rời đi, cậu vẫn không thể tránh khỏi bị lửa táp phải.

Bây giờ mông cậu vẫn còn hơi nóng rát.

Lâm Thời hối hận: "Lần sau tôi không ra vẻ nữa đâu."

Trong giọng nói của Charles có chút mỉa mai: "Không phải cậu nói đàn ông đích thực không bao giờ ngoái đầu nhìn vụ nổ sao?"

Lâm Thời cảm thấy mất mặt: "Được rồi, anh đừng nói nữa."

Suy cho cùng, vẫn là do bộ quần tây không an toàn. Nếu đổi sang đồ tác chiến của Thiên Khải, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện lố bịch như vậy.

Cho nên, tất cả đều là tại Antony.

Đang nghĩ ngợi, Charles bỗng nhiên đứng dậy rời đi.

Lâm Thời ngước mắt hỏi: "Đi đâu thế?"

"Tắm rửa." Bóng Charles biến mất ở cuối hành lang.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 74


"Ào... ào..."

Trong gương, Charles ngẩng đầu. Những giọt nước mát lạnh lăn trên mặt, đôi mắt hắn sâu thẳm, khó đoán.

Một lúc lâu sau, hắn kéo cổ áo xuống.

Bờ vai vẫn trơn nhẵn như mới, không một vết thương nào.

Cú đá của Lâm Thời ở câu lạc bộ nhìn có vẻ mạnh, nhưng thực ra không hề dùng chút lực nào, đương nhiên không thể gây ra tổn thương nào cho Charles.

Hắn đưa tay sờ vào vùng da đó.

Vậy tại sao, nơi này đến giờ vẫn nóng ran như vậy?

Nó giống như một dấu sắt đã được đóng lên, nóng đến mức làm lòng người bất an.

Vừa xuống khỏi tàu trung chuyển, Lâm Thời đã tinh mắt nhận ra cái đầu tròn vo màu vàng kim ở sân bay.

Cậu nhướng mày: "Derrick?"

Vừa dứt lời, cậu nhóc tóc vàng đã lao tới ôm chầm lấy hắn như một viên đạn pháo, la lớn: "Lâm!"

Lâm Thời bị đâm lùi lại nửa bước, cười híp mắt. Một tay xoa xoa mái tóc của cậu bé.

Khoan đã.

Lâm Thời kéo Derrick đứng thẳng, ước lượng chiều cao, rồi nghi hoặc hỏi: "Anh mới đi có mấy ngày, mà em đã cao lên nhiều thế này rồi sao?"

Hồi đó cậu có lớn nhanh như vậy không?

Nghe vậy, Derrick nhón chân, ngẩng đầu: "Em còn sẽ cao hơn nữa."

Rồi có thể bảo vệ Lâm.

"Giỏi vậy sao?" Lâm Thời gõ đầu cậu bé, "Vậy tiếp tục cố gắng nhé."

Đang nói chuyện, Charles đã bước tới.

Nhận ra hắn, Derrick mím chặt môi, cố gắng giấu Lâm Thời ra phía sau.

Charles chỉ liếc nhìn cậu bé một cái rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại, rõ ràng là không thèm để ý.

"Lâm," Charles nhìn hắn, đôi mắt đen thâm trầm đặc biệt bình tĩnh, "Cậu có mang thuốc trị thương không?"

Lâm Thời ngước lên: "Anh bị thương à?"

Charles: "Ừ, ở trong phòng trong câu lạc bộ, lúc cậu đá tôi."

Lâm Thời giật mình: "Ồ! Sao anh không nói sớm? Có nghiêm trọng không?"

Cậu buông Derrick ra, có chút lo lắng, trong mắt lộ rõ sự sốt ruột.

Charles quan sát vẻ mặt hắn, từ từ nói: "Một chút."

Một chút, tức là khá nghiêm trọng.

Thật ra Lâm Thời đã không nhớ lúc đó mình dùng lực mạnh cỡ nào, nhưng nếu đến mức làm Charles da dày thịt béo phải chủ động hỏi thuốc, chắc chắn vết thương không hề nhẹ.

Lâm Thời lập tức buông Derrick ra, nghiêm mặt nói: "Tôi đưa anh đến phòng y tế trước đã."

"Tiểu Khắc, em về trước đi, lát nữa anh về nhà."

Hơi thở của Derrick nặng nề, ngay sau đó cậu nhận ra điều gì đó, nhìn về phía Charles.

Người đàn ông đối diện vẻ mặt bình tĩnh, từ vẻ ngoài không thể nhận ra điều gì.

Nhưng Derrick có trực giác rằng hắn đang nói dối.

Mọi người đều muốn tranh giành Lâm với cậu. Derrick gần như hận thù mà nghĩ.

Lâm Thời cuối cùng vẫn đưa Charles đến phòng y tế.

Bác sĩ trực ban hôm nay là bác sĩ Lý, một nữ bác sĩ vô cùng giỏi giang. Cô mặc áo blouse trắng, ra hiệu cho Charles ngồi xuống.

Charles kéo cổ áo xuống, trên vai không có một vết thương nào.

Bác sĩ Lý: “…”
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 75


Charles lẳng lặng nhìn cô.

Bác sĩ Lý hiểu ý, từ trong ngăn kéo lấy ra dụng cụ, giả vờ sát trùng.

Vừa làm, cô vừa nói với Lâm Thời ở phía sau: "Cũng may, vấn đề không nghiêm trọng lắm, sau khi xử lý sẽ mau lành thôi."

Lâm Thời lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào bức tường trắng: "Làm tôi sợ chết khiếp, cứ tưởng một cú đá của tôi đã khiến anh ta bị bệnh rồi."

Charles nói thêm: "Hai cú."

"Được rồi, hai cú thì hai cú." Lâm Thời cười, biết vấn đề không nghiêm trọng nên lại trở nên lêu lổng. "Thù dai thế?"

Ánh mắt Charles lóe lên, không trả lời.

Thấy không còn việc gì, Lâm Thời nhìn sang đầu kia, dần đứng dậy: "À này, có người gọi tôi, tôi đi trước đây."

Charles, người từ nãy đến giờ không nói một lời, bỗng nhiên lên tiếng: "Ai tìm cậu?"

Nửa bước chân Lâm Thời vừa bước đi lại thu về: "You An, sao thế?"

Vừa nghe cái tên này, vẻ mặt Charles lập tức tối sầm lại: "Tôi cứ nghĩ cậu sẽ ở bên tôi cho đến khi xong việc."

Lâm Thời cảm thấy thích thú, khoanh tay, nghiêng đầu hỏi: "Sao, quyến luyến anh đây à?"

"Aiz, không biết là ai, lúc tôi mới đến ngày nào cũng túm tôi đánh nhau." Lâm Thời cố ý trêu chọc hắn, từng bước lại gần, nghiêng đầu áp sát mặt Charles. "Là anh hả?"

Charles lại không nói gì.

Bác sĩ Lý lặng lẽ kéo cổ áo của hắn lên, che đi bờ vai không hề sứt mẻ.

"Được rồi, mang thuốc này về, bôi mỗi ngày một lần."

Charles nhận lấy, như thể có chuyện đó thật: "Cảm ơn."

Ra khỏi phòng y tế, Lâm Thời nhìn mặt trời bên ngoài, cảm thấy hôm nay thật sự càng lúc càng nóng. Ánh mắt liếc thấy Charles vẫn đi theo, cậu tốt bụng nói: "Anh về nghỉ ngơi trước đi, nhiệm vụ lần này tôi là người chủ trì, lát nữa còn phải đi báo cáo với lão đại."

Tiện thể cầu xin ông ta phát tiền thù lao.

Charles không đáp, chỉ một mực hỏi: "You An gọi cậu làm gì?"

"Không biết." Lâm Thời cũng không rõ, nhưng đầu cuối lại bắt đầu giục, đành phải tạm gác lại chủ đề. "Anh không phải bị thương sao? Đi đi, đừng lo cho tôi."

Vừa dứt lời, đầu cuối trực tiếp gửi yêu cầu gọi video.

Lâm Thời nổi khùng, bực bội nhấn chấp nhận: "Đòi mạng tôi hả? Tôi đến ngay đây!"

Nói xong, hắn vội vã rời đi.

Đương nhiên, hắn không nhìn thấy Charles đứng tại chỗ, đợi cho đến khi bóng dáng Lâm Thời khuất hẳn, mới từ từ quay về.

Đi ngang qua thùng rác, hắn ném tuýp thuốc mỡ không cần dùng vào trong.

"Ông thật sự không cho tôi tiền thù lao sao?" Lâm Thời thay đổi hẳn thái độ kiêu ngạo trước đây, đáng thương lặp lại, "Không có số tiền này, tôi cảm giác mình sắp chết đói, cứ như cuộc đời mất hết mục tiêu vậy."

Lão đại cười lạnh một tiếng: "Cậu lại giả vờ."

Lâm Thời kêu oan: "Tôi không có! Ông đừng vu khống tôi!"

Lão đại không lay chuyển: "Chuyện cậu nói xấu tôi sau lưng, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu."

Lâm Thời lập tức im bặt.

Sao lại thế này...
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 76


Lâm Thời đau lòng nói: "Hay là ông cho tôi một nửa thôi, một nửa thôi cũng được."

"Mơ đi." Lão đại không muốn tiếp tục bàn về chuyện này, "You An tìm cậu à?"

"Vâng." Thấy không thể chiếm được lợi lộc gì, giọng Lâm Thời lại trở nên hời hợt. "Anh ta nói 'ngoại phái' là có ý gì?"

"Cậu có biết Dạ Diều không?" Lão đại hỏi.

Lâm Thời gật đầu: "Biết, ngày nào tôi cũng ăn bữa khuya mà."

"...Không phải bữa ăn khuya."

Lâm Thời quay đầu, suy nghĩ kĩ: "À, ông nói cái đó à, biết chứ, nhưng không tìm hiểu kĩ lắm."

Dạ Diều cũng là một tổ chức sát thủ, nhưng so với Thiên Khải, mọi người lại thích gọi họ bằng một cái tên khác hơn: Đoàn Tinh tặc.

Không giống Thiên Khải, một tổ chức sát thủ hoạt động vì tiền, đi lại giữa cả hai phe chính diện và phản diện, Dạ Diều có thể nói là hoàn toàn xấu xa. Trên diễn đàn Mạng Tinh Tế, thỉnh thoảng sẽ có những bài đăng về việc họ cướp bóc các phi thuyền.

Giết người đốt nhà, cướp của, không việc ác nào mà họ không làm.

Theo lí mà nói, Thiên Khải và Dạ Diều không nên có bất kỳ sự liên quan nào.

Lâm Thời băn khoăn: "Vậy là đã xảy ra chuyện gì sao?"

Lão đại cử động ngón tay, đẩy màn hình quang học về phía Lâm Thời: "Dạ Diều đang có đơn hàng với chúng ta."

Lâm Thời nhìn sang:

Hỗ trợ các thành viên Dạ Diều ẩn náu khỏi quân đội Liên Bang, chu kì nhiệm vụ: chín năm.

Lâm Thời lùi lại nửa bước: "Sao lại là Liên Bang, không biết còn tưởng Thiên Khải và Liên Bang đang định xào couple đấy."

Nhiệm vụ tốn thời gian chín năm, vô ích, chỉ có thằng ngốc mới làm.

Lão đại: "Tiền công được trả theo ngày."

Lâm Thời bước lên: "Couple thì tốt quá chứ sao, tôi thích xào couple nhất, tôi yêu Liên Bang, Liên Bang yêu tôi."

"You An sẽ đi cùng cậu."

Lâm Thời lùi lại: "Tôi muốn chia tay."

"Tiền công nhiệm vụ lần này của cậu cũng sẽ được trả."

Lâm Thời lại tiến lên: "Hợp lại."

Dứt khoát, không hề có nguyên tắc.

Lão đại: "..."

Thật đúng là một kẻ hám tiền.

Thật may là công tác chuẩn bị ban đầu cho đơn hàng lớn kéo dài chín năm này khá rườm rà, Lâm Thời tính toán thời gian, nhận ra mình sắp có một kỳ nghỉ khá dài.

Mặc dù không có nhiệm vụ đồng nghĩa với không có tiền công, nhưng chỉ cần nghĩ đến khoản tiền khổng lồ sẽ được chuyển vào tài khoản mỗi ngày trong chín năm sắp tới, Lâm Thời lại cảm thấy thoải mái cả người.

Chưa kể vừa rồi tài khoản còn vừa nhận một khoản lương hậu hĩnh.

Lâm Thời tinh thần sảng khoái, ngay cả khi vừa ra cửa đã nhìn thấy khuôn mặt của You An, cậu cũng không bực bội như thường ngày. Cậu còn rất vui vẻ hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"

Cậu không gây khó dễ, ngược lại You An lại có chút không quen, đứng đờ ra một lúc lâu mới nói: "Tìm cậu bàn bạc chút chuyện, về nhiệm vụ sắp tới."

Lâm Thời gật đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì: "Có mang kẹo không?"

Hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên làm nhiệm vụ, trong ba lô của You An có một túi kẹo đầy ắp.

Hương vị thật sự rất ngon.

You An cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn móc ra một nắm nhỏ từ trong túi: "Chỉ mang theo một ít thôi, cậu muốn không?"

Lâm Thời không chút khách khí nhận lấy, bóc ra và nhét vào miệng: "Ngon đấy, cậu nói đi, vừa đi vừa nói."

Từ lần gặp đầu tiên, chàng trai này hiếm khi có lúc bình thản với hắn. You An l**m môi, cảm thấy thật lạ lẫm, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn:

"Phía Dạ Diều nói, họ sẽ phái hai thành viên đi cùng chúng ta đến Liên Bang. Một tháng nữa, Quân khu số 9 của Liên Bang sẽ bắt đầu chiêu binh, Thiên Khải sẽ tạo cho chúng ta thân phận trước, chúng ta sẽ trà trộn vào đội tân binh, tìm cách gia nhập Quân đoàn số 9."

Lâm Thời vẫn đang nhai kẹo, tiếng "cộp cộp" vang lên: "Vậy mục đích chúng ta làm vậy là gì?"

You An cười: "Trụ sở của Quân khu số 9 là nơi xa trung tâm nhất của Liên Bang, đồng thời cũng là quân đội có thực lực mạnh nhất. Phong tỏa nghiêm ngặt, đặc biệt là phòng thí nghiệm cấp S. Lính bình thường ngay cả cổng cũng không được phép lại gần... Dạ Diều muốn thứ trong phòng thí nghiệm đó."

Lâm Thời hiểu ra: "Vậy chúng ta phải lăn lộn chín năm trong Quân đoàn số 9 của Liên Bang, để có được vị trí đủ cao để tiếp cận phòng thí nghiệm cấp S, đúng không?"

"Bingo!" You An búng tay, "Bất ngờ không? Chúng ta sẽ từ sát thủ cống rãnh trở thành lính chính quy của Liên Bang."

Đúng là một trải nghiệm rất mới lạ. Lâm Thời cảm thấy khó tin.

"Nhưng tôi vẫn không hiểu lắm," Lâm Thời suy nghĩ một lúc, "Chúng ta không thể đột nhập à? Ẩn náu chín năm lãng phí thời gian quá."

"Hả?" You An lộ vẻ khinh miệt, cúi người nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thời. "Liên Bang ít ra cũng là cường quốc số một trong tinh hệ. Một gã khổng lồ như vậy, Quân đoàn số 9 lại là quân át chủ bài của Liên Bang. Còn nữa, cậu có biết thống soái của Quân đoàn số 9 là ai không?"

Lâm Thời được coi là nửa người Liên Bang, nhưng hắn vẫn không quá am hiểu về Liên Bang, bèn hỏi: "Ai?"

Vưu An cười lạnh: "Sát khí hình người của Liên Bang, Devin Brandon."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 77


Nhiệm vụ lần này, nói thật, có chút khó khăn.

Nếu thành công trở về sẽ trở thành người cấp cao của Thiên Khải, còn nếu thất bại sẽ tan xương nát thịt.

Dù sao, uy danh của Devin, ngay cả một người chỉ biết kiếm tiền, không quan tâm chuyện thế sự như Lâm Thời cũng đã từng nghe qua.

Dù thế nào đi nữa, nhiệm vụ này chắc chắn phải nhận.

Chỉ là tội cho Derrick.

Lâm Thời về đến nhà, Derrick đang luyện tập bắn súng trong sân.

Cậu nhóc rất nghiêm túc, tư thế cầm súng chuẩn xác, từng phát đạn đều trúng hồng tâm.

Lâm Thời nhớ lại câu nói cậu hay treo trên miệng: "Muốn trở thành người mạnh nhất Thiên Khải, để bảo vệ Lâm."

Chín năm trôi qua, Derrick sẽ bước sang tuổi 21.

Khi đó cậu sẽ là một chàng trai trưởng thành.

Trong lòng Lâm Thời bỗng dâng lên những cảm xúc khó tả, sau đó khẽ vỗ tay.

Tay Derrick đang cầm súng khựng lại, cậu kinh ngạc quay đầu lại:

"Lâm!"

Cậu lập tức vứt súng xuống, hào hứng chạy tới, ôm chặt eo Lâm Thời, cái đầu mềm mại không ngừng cọ cọ: "Anh đi lâu quá! You An vừa nhắn tin cho em, nói anh sẽ không về nữa."

Câu cuối có ý định mách lẻo.

Lâm Thời có chút chột dạ, không phải bây giờ không về, mà là sau này sẽ không về nữa.

Nhưng sợ cậu nhóc buồn, cậu quyết định giấu đi: "Em đừng nghe anh ta nói bậy, không phải anh đã về rồi sao?"

Derrick nắm lấy tay Lâm Thời: "Vâng! Sau này không bao giờ tin You An nữa."

Cậu ngẩng đầu, trong mắt xanh biếc đầy vẻ tủi thân: "Vì You An, em đã không kịp chuẩn bị bữa tối cho anh."

Nghe câu này, lòng Lâm Thời lại mềm đi.

Mấy ngày nay nói là cậu chăm sóc Derrick, nhưng thực ra mọi sinh hoạt của cậu đều do Derrick lo cả.

Trời mới biết, Derrick, một hoàng tử đế quốc sống trong nhung lụa từ bé, lại có thể nấu ăn ngon đến thế.

Không chỉ biết nấu ăn, cậu còn biết giặt giũ, quét dọn và gấp chăn.

Lâm Thời đã được cậu chăm sóc như một ông chủ.

Sắp phải rời đi chín năm, Lâm Thời quyết định thay đổi tình thế:

"Ngoan nào, hôm nay anh nấu cơm."

Nụ cười của Derrick cứng lại.

Cậu nuốt khan, cẩn thận ngước mắt nhìn Lâm Thời.

Chàng trai tóc đen đầy hào hứng, một bộ dạng xoa tay háo hức chuẩn bị ra tay.

"Được." Derrick nói như thể đã xác định mình sẽ chết.

...

9 giờ tối, Derrick được đưa đi cấp cứu vì ngộ độc thực phẩm.

Lâm Thời ngồi bên giường bệnh, thề từ nay về sau sẽ không bao giờ bén mảng đến nhà bếp nữa.

Bác sĩ Lý hỏi: "Cậu đã cho cậu ấy ăn gì?"

Lâm Thời ngồi trên ghế, đôi chân dài co lại đầy tủi thân, hai tay đặt lên đầu gối, gượng gạo nói: "Đậu đũa."

Bác sĩ Lý nghi hoặc: "Đậu đũa thì làm sao..."

"Tôi xào chưa chín."

Bác sĩ Lý: "..."

Cô hít một hơi thật sâu.

Lâm Thời rất tự trách, đồng thời cũng có chút oan ức: "Trời đất chứng giám, tôi thật sự không biết đậu đũa xào chưa chín sẽ gây tiêu chảy."

Hồi nhỏ, ở khu A12, cậu lang thang nhặt rác. Khi đói đến cùng cực, bất kể chín hay sống cậu đều cho vào miệng, nhờ có cái bụng sắt mà sống sót đến bây giờ.

Nhưng dù sao đi nữa, lần này rõ ràng là lỗi của Lâm Thời.

Lâm Thời, người từ trước đến nay nổi tiếng keo kiệt, sau khi Derrick xuất viện đã dẫn cậu đi đến cửa hàng của Thiên Khải để mua một đống đồ ăn vặt, đồ chơi và vũ khí để bồi thường.

"Không sao đâu," Thấy Lâm Thời đang tự trách, Derrick, người vẫn đang được truyền dịch, dịu dàng an ủi, "Nếu không có anh, đời này em sẽ không biết bị ngộ độc thực phẩm là gì, cảm ơn anh."

Lâm Thời: "...Cậu đừng cảm ơn nữa."

Tóm lại, hành động "trả ơn" bằng tài nấu ăn của Lâm Thời đã bị hủy bỏ.

Cậu bắt đầu suy nghĩ đến việc chăm sóc trong sinh hoạt hàng ngày.

Sau lần thứ 101 gấp chăn và quần áo thành hình thù không thể diễn tả thành lời, Lâm Thời từ bỏ.

Tại sao lại thế này.

Cậu nằm dài trên ghế sofa, bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

Ngoại trừ xuất thân có chút... "nguy hiểm", Lâm Thời thực ra chưa bao giờ gặp phải thất bại nào.

Cậu có sức sống mãnh liệt, năng lực tinh thần cấp S+, thiên phú chiến đấu tuyệt vời, là một thiên tài theo ý nghĩa rộng.

Ấy vậy mà lại liên tục mắc lỗi ở những việc nhỏ nhặt.

Ngay cả khi bọn lừa đảo nói hắn sinh ra để hưởng phúc, thì cũng không nên là hưởng phúc kiểu này chứ?

Lâm Thời nghĩ mãi không ra, tự nhiên không nhận thấy Derrick đang đứng bên khung cửa, nhìn cậu đầy suy tư.

Lúc này, mặt trời đã ngả về tây, bóng râm của khung cửa đổ lên mặt Derrick, che khuất một phần gương mặt, đôi mắt xanh lam trong trẻo ngày xưa cũng trở nên thâm trầm, màu sắc tối sẫm lại vì bị bóng râm che phủ.

Cậu mím môi, từ từ đến gần.

Derrick nắm lấy tay Lâm Thời, quỳ gối xuống sàn. Trước ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, cậu từ từ lên tiếng:

"Khoảng thời gian này anh rất lạ, tại sao vậy?"

"Anh đang giấu em chuyện gì."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 78


Giữa phòng huấn luyện rộng lớn, Lâm Thời khoanh chân ngồi ở một góc, ngậm một cây kẹo m*t trong miệng, mắt nhìn vô định, trông có vẻ rất mơ màng.

Khẳng Lợi bỏ tạ mà hắn đã nâng nửa tiếng xuống, cầm bình nước đi tới, giơ tay ném cho hắn.

"Sao thế? Thất thần vậy?"

Lâm Thời không quay đầu, tay bắt lấy bình nước, vặn nắp uống một ngụm.

Vị kẹo m*t dâu tây lẫn với nước tinh khiết chảy xuống bụng, tạo cảm giác ngọt ngào một cách kì lạ.

Cậu nhăn mày, than vãn: "Khó uống."

Khẳng Lợi ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang tầm với cậu: "Cậu nhả kẹo ra rồi uống thử xem?"

Nghe vậy, Lâm Thời nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: "Tôi đâu phải không biết, chỉ là hơi phiền thôi."

"Kể tôi nghe xem?" Khẳng Lợi hỏi.

Nhìn quanh, trong góc này chỉ có hai người bọn họ.

Lâm Thời thẳng lưng, buồn bã nói: "Tiểu Khắc biết chuyện tôi nhận nhiệm vụ đó rồi."

Khẳng Lợi lập tức hiểu ra.

Nghĩ đến cái tính hay bám người của Derrick, hắn cũng thấy khó khăn: "Sao không giấu thêm một thời gian nữa? Thằng bé vẫn còn nhỏ, đang là lúc không muốn rời xa người khác."

Ánh mắt Khẳng Lợi dừng lại trên mặt Lâm Thời, ngẩn ra một lúc, rồi nói: "Mỗi lần cậu đi làm nhiệm vụ rời khỏi Thiên Khải, tôi chưa từng thấy Derrick nói chuyện với ai khác."

Lâm Thời theo bản năng phản bác: "Sao có thể?"

Tiểu Khắc ngày thường lễ phép lắm mà.

"Thật mà." Khẳng Lợi bất lực, "Thằng bé luôn có tính tình lập dị, cậu không ở đây, thằng bé không thèm để ý đến ai cả."

Huống hồ lần này Lâm Thời đi tới chín năm không trở lại.

Có nghĩ cũng biết Derrick sẽ không có phản ứng tốt đẹp gì.

"..." Lâm Thời mím môi, đứng dậy từ mặt đất, "Kệ đi, đợi em ấy lớn lên chắc sẽ ổn thôi."

Khẳng Lợi ngạc nhiên trong giây lát: "Ý cậu là?"

Lâm Thời cắn "cộp cộp" nốt cây kẹo còn lại, nói một cách mơ hồ: "Bây giờ em ấy tức thì cứ tức đi, dù sao chín năm sau em ấy cũng đã 21 tuổi, sẽ hiểu chuyện hơn bây giờ thôi."

Nói xong, khóe miệng cậu cong lên cười: "Biết đâu lúc đó em ấy còn thấy xấu hổ về những chuyện bây giờ nữa."

Nghĩ như vậy, Khẳng Lợi cũng thấy có lí.

Trẻ con mà, lớn lên chắc chắn sẽ tốt hơn.

Đúng là như vậy.

Lâm Thời cũng đã thông suốt. Cậu vốn tính vô tư lự, Derrick tự mình cứ dằn vặt trong lòng, Lâm Thời cũng "tâm lí" không quấy rầy nhóc ấy.

Cho đến ngày lên đường, Derrick, người đã giận dỗi gần một tháng, vội vã chạy đến sân bay.

Lúc đó, Lâm Thời đang dựa vào cửa khoang của tàu trung chuyển. Bộ đồ tác chiến bó sát làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài chéo nhau. Mái tóc đen mềm mại bay trong gió, khẽ lay động trên trán, đổ xuống một mảng bóng mờ.

Thấy một cái đầu vàng nhỏ nhảy vào tầm mắt, Lâm Thời nhướng mày, rồi cúi xuống trêu chọc: "Không phải vẫn đang giận anh sao, sao giờ lại đến đây?"

Đôi mắt Derrick ươn ướt, xanh thẳm như bầu trời sau cơn mưa.

Cậu nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mặt Lâm Thời, như muốn khắc ghi hắn thật sâu vào lòng, rồi đưa tay, đeo một sợi dây chuyền vào cổ Lâm Thời.

Lâm Thời cúi đầu thuận theo. Cổ hắn đột nhiên lạnh đi, nhìn xuống thấy:

Đó là một chiếc còi được mài từ xương rắn, xâu bằng một sợi dây bạc. Hình dáng kì lạ, mơ hồ thấy được những hoa văn điêu khắc trên xương rắn.

"Tặng tôi à?" Lâm Thời dùng ngón út nhấc sợi dây bạc lên, hỏi.

"Ừm." Derrick gật đầu, nắm lấy tay anh ấn lên má mình, cọ thật mạnh, khẽ nói: "Anh phải về sớm đấy."

Đó là chín năm.

Lâm Thời không thể hứa hẹn, đành nói lấp lửng: "Anh sẽ cố gắng."

Hai người đang thì thầm, phía sau bỗng vang lên một giọng nói thiếu kiên nhẫn:

"Còn lề mề nữa, không thì cậu ôm thằng bé đi cùng luôn đi?"

Derrick khựng lại, môi mím chặt, hận ý nhìn về phía hắn.

You An nhướng mày, hứng thú đối diện với cậu bé, nói: "Nhóc nhìn tôi kiểu gì thế, chỉ còn một phút nữa là tàu trung chuyển cất cánh, nhóc định kéo Lâm cùng chết bên cạnh cửa khoang à?"

"Được rồi, cậu im miệng đi." Lâm Thời tức giận nói.

Đồng thời hắn cũng buông tay Derrick, đứng dậy: "Em về trước đi, anh đã mua thiết bị đầu cuối cho em rồi, số đã lưu sẵn. Nếu nhớ anh thì nhớ nhắn tin cho anh nhé."

Nói xong, Lâm Thời nghĩ nghĩ, bổ sung: "Nhưng có về hay không thì còn tùy tình hình, nghe nói quân đội Liên Bang quản lí nghiêm lắm."

Và huấn luyện cũng rất gian khổ.

Lâm Thời cảm thấy chuyến đi này là cậu đi để chịu khổ.

Dù có lưu luyến thế nào, họ cũng phải chia tay.

Cửa khoang đóng lại, tàu trung chuyển cất cánh.

Lâm Thời ngồi ở ghế gần cửa sổ, nhìn thấy Derrick đứng giữa sân bay ngẩng đầu nhìn theo.

Nhưng tốc độ của tàu trung chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc, bóng dáng cậu nhóc tóc vàng đã biến mất.

Cậu thu ánh mắt lại, tiếc nuối nói: "Cứ như một chú chó con vậy."

You An ném cho cậu một túi khoai tây chiên: "Vẫn nên lo cho nhiệm vụ của mình trước đi. Còn nhớ thân phận của chúng ta sau này không?"

Nghe câu này, Lâm Thời bĩu môi, hời hợt nói: "Biết."

You An lại không buông tha: "Biết gì, nói xem nào?"

Khóe miệng Lâm Thời co giật, lườm một cái, bực bội nói: "Anh ơi, anh You An ơi, giờ được chưa?"

"Họ tên."

"Lâm Thời."

"Quê quán."

"Liên Bang, Tinh vực 49, Tinh cầu D-735."

Nhân viên mặc quân phục đưa tờ khai qua: "Đến kia xếp hàng khám sức khỏe."

Lâm Thời ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, cảm ơn."

Trong đại sảnh người chen chúc, mặc dù điều hòa hoạt động hết công suất, không khí vẫn oi bức.

Lâm Thời kéo cổ áo xuống, đứng vào cuối hàng khám sức khỏe.

Trước khi đến, cậu đã thay một bộ quần áo khác, áo sơ mi và quần dài thô ráp. Trên mặt còn bôi mấy vết tro, tóc cũng cố ý để hơn một tháng không cắt. Giờ đây, khuôn mặt bị tóc che khuất, không nhìn rõ, hoàn toàn phù hợp với hình ảnh một gã nhà quê đến từ tinh cầu xa xôi.

Đám đông chen lấn, Lâm Thời không cẩn thận giẫm vào chân người phía trước, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi."

Người đó quay lại, để lộ gương mặt hiền lành, trắng trẻo, cười lên có vẻ rụt rè và ngọt ngào: "Không sao... Cậu cần khăn giấy không?"

Người này thấp hơn Lâm Thời, khi nói chuyện phải ngẩng đầu lên. Đôi mắt màu xanh lục, trong veo như mặt hồ.

Tóc lại có màu vàng, khiến Lâm Thời nhớ đến Derrick đang ở Thiên Khải. Giọng cậu cũng nhẹ đi rất nhiều: "Không cần, cảm ơn."

"Nhưng mặt cậu bẩn rồi." Thiếu niên lo lắng nói, "Thật sự không cần sao?"

Lâm Thời lắc đầu: "Thật sự không cần."

Đó là cậu cố tình bôi mà.

"Được rồi."

Có lẽ cảm thấy hai người đã quen, thiếu niên tự nhiên giới thiệu tên mình: "Tôi là Mạc Lai Y, đến từ Tinh cầu K-782."

"Chào cậu, tôi là Lâm Thời."

Hai người trò chuyện, hàng dần vơi đi.

Mạc Lai Y vội vàng nộp tờ khai.

Nhân viên dùng máy quét lên trán cậu, lẩm bẩm: "Mạc Lai Y, năng lực tinh thần A+. Người tiếp theo."

Lâm Thời bước lên.

Nhân viên thấy những vết tro trên mặt hắn, trong mắt hiện lên vài phần chán ghét. Máy đo cũng cố tình cầm hơi xa một chút.

"Tít" một tiếng, hắn thu máy lại, mắt dán vào màn hình, rồi ngẩn người ra.

Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã trở nên kính phục:

"Lâm Thời, năng lực tinh thần 3S."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 79


Các tân binh mới gia nhập Quân đoàn số 9 được yêu cầu nghỉ ngơi và rèn luyện thể lực và tinh thần trong doanh trại tân binh trong vòng hai tháng.

Mỗi ngày, họ phải dậy sớm hơn gà và ngủ muộn hơn chó.

Đây đã là lần thứ tư Lâm Thời đến muộn vì ngủ quên.

Chàng trai tóc đen đã rửa mặt sạch sẽ và cắt tóc gọn gàng. Gương mặt trắng trẻo, ưa nhìn đầy vẻ mệt mỏi, còn bộ quân phục thì mặc lỏng lẻo.

Hắn dụi mắt, chào huấn luyện viên: "Báo cáo cấp trên, xin vào đội."

Mọi người: "..."

Đã quá quen với chuyện này.

Huấn luyện viên, A Lệ Vi Á Fisher, thuận tay nhặt một viên gạch trên đất ném về phía Lâm Thời: "Chống đẩy 200 cái, bắt đầu ngay!"

Lâm Thời nghiêng đầu tránh được, lại cười cợt và chào: "Rõ, tuân lệnh!"

Sau đó, cậu nhanh nhẹn nằm xuống đất và bắt đầu chống đẩy.

A Lệ Vi Á sa sầm mặt: "Ai cho phép cậu làm chướng mắt ở đây? Đi chỗ khác!"

Lâm Thời không hề oán giận, lại lật người đứng dậy, đi đến một góc xa nhất của sân tập, cách xa đám tân binh.

A Lệ Vi Á hít một hơi thật sâu.

Bảo cậu nghe lời thì cũng đúng, bảo làm gì thì làm đó, nhưng cố tình mỗi buổi sáng đều đến muộn, thậm chí đã tập luyện lâu như vậy mà trên người vẫn không có chút khí chất đứng đắn nào. Đứng ở đâu cũng như một gã côn đồ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể huýt sáo trêu chó đi ngang qua.

Mỗi lần mắng cậu, Lâm Thời đều thành thật không cãi lại, ánh mắt chân thành, như thể thực sự nhận ra lỗi lầm của mình...

Nếu không phải khóe môi hắn lúc nào cũng treo một nụ cười khó chịu thì cô đã tin rồi.

Trước lời này, Lâm Thời khổ sở nói: "Tôi thật sự không thể kiềm chế mà, mặc dù tôi đang cười nhưng tôi thực sự không có ý khinh thường cấp trên đâu."

A Lệ Vi Á không tin một chữ.

Thấy gã nhóc thối kia lợi dụng việc ở xa đội, lại lén lút chuồn ra ngoài mua bữa sáng, A Lệ Vi Á cảm thấy đau đầu.

Cô gọi tên You An: "Em trai cậu lúc nào cũng thế này à?"

You An ngượng ngùng cười: "Báo cáo cấp trên, đúng vậy ạ."

Khốn nạn, hắn thật sự không ngờ tới khi vào Quân đoàn số 9 của Liên Bang, người gây rắc rối lại không phải mình, mà là Lâm Thời.

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Có những lúc sự nghịch ngợm trắng trợn, công khai và sự nghịch ngợm nhơn nhơn, cười cợt, thường thì vế sau sẽ khiến người ta bực bội hơn nhiều.

Lâm Thời ăn xong bánh bao quay lại, thời gian mới trôi qua năm phút.

Cậu vặn nắp bình nước uống một ngụm, rồi bắt đầu làm nốt 200 cái chống đẩy.

Cường độ tập luyện này đối với hắn dễ như trở bàn tay.

Chẳng mấy chốc, Lâm Thời đứng dậy. Cậu thậm chí còn không đổ mồ hôi nhiều, lại lải nhải chuẩn bị xin về đội.

A Lệ Vi Á nhìn chằm chằm hắn.

Lâm Thời vô tội nhìn lại.

Một lúc lâu sau, A Lệ Vi Á mới nói: "Lau sạch vết dầu mỡ trên khóe miệng cậu đi."

Lâm Thời vội vàng rút giấy trong túi You An.

You An: "..."

Sau buổi huấn luyện sáng, Lâm Thời bị giữ lại để tập luyện thêm vì tội đến muộn.

You An, với danh nghĩa anh trai hắn, sau khi ăn xong vẫn ngồi chờ ở sân tập.

Cùng với hắn còn có Mạc Lai Y và bạn thân của Mạc Lai Y là Trần Mạc.

Doanh trại tân binh cũng được coi như một xã hội thu nhỏ. Ngay ngày đầu tiên, những người có thực lực ngang nhau đã bắt đầu kết nhóm.

You An và Trần Mạc đều có năng lực tinh thần S+, Mạc Lai Y còn nhỏ tuổi nên hiện tại là A+, nhưng máy đo cho thấy cậu vẫn còn khả năng phát triển.

Buổi trưa nắng to, You An ngồi xổm ở chỗ râm mát. Cơm trên tay đã nguội từ lâu, hắn ngậm một cọng cỏ, bộ dạng thất thần.

Mạc Lai Y hiếu động, đầu quay qua quay lại theo Lâm Thời đang tập luyện.

Một lúc sau, thấy mệt, cậu ngồi phịch xuống đất, kết quả bị nóng mà nhảy dựng lên: "Nóng quá, nóng quá!"

Trần Mạc liếc nhìn cậu: "Sàn nhà không khóc, mà cậu lại gào lên trước."

Mạc Lai Y hơi tủi thân: "Thật sự rất nóng mà, không tin cậu thử xem."

"Không thử." Trần Mạc nói xong, kéo cậu lại gần, mắt nhìn ra xa, "Chưa xong à? Chúng ta chuẩn bị đi thôi."

Mạc Lai Y nhỏ giọng phản kháng: "Là cậu, không phải chúng ta."

Trần Mạc cười lạnh: "Không về bôi thuốc, định ở đây đau đến chết à?"

Mạc Lai Y lập tức ngoan ngoãn, ngậm chặt miệng như một con chim cút nhỏ.

Hai người cứ như chó với mèo suốt ngày, You An lười để ý.

Vừa lúc này, Lâm Thời cũng kết thúc huấn luyện và quay lại.

Cậu vắt một chiếc khăn lông trên cổ, cười nói: "Đợi lâu rồi à? Ngại quá, lần sau tôi sẽ không đến muộn nữa."

You An ném hộp cơm cho cậu, thẳng thừng bóc mẽ: "Hôm qua em cũng nói thế."

Lâm Thời chớp mắt: "Thế à? Em không nhớ."

Bốn người vừa đùa vừa đi về phía ký túc xá.

Trên đường, phần lớn là Lâm Thời, You An và Mạc Lai Y nói chuyện, Trần Mạc ít khi mở lời, chỉ dán mắt vào chiếc thiết bị đầu cuối của mình để chơi game.

Lâm Thời liếc nhìn hắn, rồi ghé sát vào Mạc Lai Y: "Anh ta lúc nào cũng thích ra vẻ ngầu như vậy à?"

Mạc Lai Y cẩn thận nhìn về phía Trần Mạc, sau đó thu hồi ánh mắt, hạ giọng nói, "Đúng, lúc nào anh ấy cũng thế."

"..." Trần Mạc thu thiết bị đầu cuối, lạnh lùng nói, "Mạc Lai Y, da cậu ngứa rồi phải không?"

Mạc Lai Y làm mặt quỷ với hắn, nhưng vừa làm xong đã lập tức co rúm lại, dính chặt lấy Lâm Thời, sợ Trần Mạc sẽ đến đánh mình.

Lâm Thời thấy thú vị, ra sức thêm dầu vào lửa: "Sợ gì? Đừng sợ, có anh bảo kê."

"Anh chỉ giỏi xem kịch thôi." Mạc Lai Y đã sớm nhìn thấu bản chất của cậu, không tin một chút nào.

Nghe vậy, Lâm Thời giả vờ đau lòng: "Sao em lại nói anh như vậy? Lần này anh thật sự muốn khóc rồi."

Tiếp đó, cậu làm bộ làm tịch lau nước mắt.

Mấy người đùa giỡn một hồi, khi về đến ký túc xá, không hẹn mà cùng nhau mệt lả.

Trần Mạc gọi Mạc Lai Y đến giường mình, kéo rèm che lại để bôi thuốc cho cậu.

Lâm Thời thì nằm sụp xuống giường, bóp ngón tay tính xem những ngày khổ sở này còn phải chịu đựng bao lâu nữa.

Hồi còn ở Thiên Khải, mỗi ngày cậu ở trong biệt thự lớn một mình, có bữa sáng dinh dưỡng của chuyên gia (ý nói Derrick). Chỉ cần không có nhiệm vụ, cậu có thể ngủ đến trưa cũng không ai quản.

Chứ đâu phải như bây giờ, ngày nào cũng vất vả thức khuya dậy sớm, chen chúc trong phòng ký túc xá tám người, còn phải xếp hàng ăn cơm tập thể.

Quả nhiên, từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó.

Lâm Thời trở mình, mở thiết bị đầu cuối ra, phát hiện Derrick và Ngài D đều đã nhắn tin cho hắn.

Cậu đương nhiên bấm vào khung chat của Derrick trước, an ủi cậu nhóc tóc vàng xong, mới nhắn tin cho Ngài D.

[Lâm Thời]: Đang bận, nói chuyện sau nhé.

Sau đó, cậu bấm vào khung chat của You An, người tạm thời được ghim lên đầu vì nhiệm vụ.

[Giấc mộng của 30 triệu thiếu nam thiếu nữ]: Chuẩn bị đi, tối nay gặp người của Dạ Diều.

Lâm Thời lại một lần nữa chán ghét cái ID của hắn, rồi gửi lại một biểu tượng OK.
 
Back
Top Bottom