Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 60


Hành tinh Soryon càng ngày càng trở nên nóng bức.

Lâm Thời ấn nút điều chỉnh nhiệt độ trên tay áo bộ đồ tác chiến, có chút khó chịu ngồi trên ghế dài ở sân bay, chờ đợi đồng đội làm nhiệm vụ lần này.

Không biết là kẻ xui xẻo nào sẽ đi cùng cậu. Liệu họ có oán trách cậu khi biết nhiệm vụ này không có thù lao không?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Thời lại thấy với tính cách của thủ lĩnh, rất có khả năng nhiệm vụ này chỉ không có tiền thù lao đối với riêng cậu mà thôi.

Khả năng đầu tiên là -10086, khả năng thứ hai là +9999999.

Càng nghĩ, mặt Lâm Thời càng tối sầm lại.

Đúng lúc này, một cái bóng chợt phủ lên người cậu. Xung quanh Lâm Thời bỗng chốc mát mẻ hẳn.

Cậu ngẩng đầu lên:

"Ố, cái thân hình đồ sộ như ngọn núi này, không phải Charles thì là ai?"

"Sao lại là anh!" Lâm Thời kinh ngạc đứng dậy, "Chúng ta lại đi làm nhiệm vụ cùng nhau!"

Charles rũ mắt nhìn cậu, bình tĩnh nói: "Vẫn luôn là vậy mà."

"Được, được, được." Sự vui mừng của Lâm Thời không hề giả vờ. Cậu nắm lấy cánh tay Charles, đổi hướng anh ta, rồi nhảy vọt vào cái bóng của anh, cảm thấy sảng khoái: "Được rồi, chúng ta xuất phát thôi!"

Một cái ô che nắng di động bằng người, tuyệt vời làm sao!

Bị đối xử như một công cụ, Charles lại không hề tức giận.

Thấy Lâm Thời đi về phía con tàu quá cảnh, anh ta cũng cất bước đi theo.

Hai người duy trì một khoảng cách vừa đủ để Lâm Thời hoàn toàn chìm đắm trong bóng râm của Charles, vô cùng chu đáo và ân cần.

Từ góc độ của Charles, anh ta vừa hay có thể nhìn thấy đỉnh đầu tròn vo của Lâm Thời.

Tuy bề ngoài trông có vẻ thô kệch và vô tâm, nhưng Lâm Thời rất nghiêm khắc trong việc quản lý hình ảnh của bản thân. Mọi sợi tóc đều nằm ở đúng vị trí của nó, trông vô cùng đẹp mắt.

Ánh mắt Charles di chuyển từ sợi tóc đến hàng mi dài của cậu. Khi Lâm Thời nhẹ nhàng nhảy lên con tàu quá cảnh và quay người lại, anh ta nhanh chóng dời mắt đi.

Khóe miệng Lâm Thời cong lên thành một dấu ngoặc, biết mình vừa được lợi nên ngọt ngào dỗ dành: "Anh bạn tốt, anh thật sự quá tuyệt vời. Cùng làm nhiệm vụ với anh quả là phúc khí tám đời của tôi."

"..." Charles không nói gì, anh ta bước lên tàu, vươn tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên thái dương Lâm Thời và hỏi: "Cậu đã xem lịch trình nhiệm vụ chưa?"

Nhắc đến chuyện này, Lâm Thời ngay lập tức xụ mặt xuống: "Chưa."

Charles: "Đi xem đi."

Lời nói mang theo vẻ thúc giục ngầm.

Lâm Thời có chút buồn bã. Vừa mở thiết bị đầu cuối vừa vờ trách móc: "Anh bắt đầu chê tôi làm việc qua loa rồi sao? Quả nhiên lòng dạ đàn ông như mò kim đáy biển, tôi không nên..."

Giọng nói bỗng nhiên im bặt.

Lâm Thời chợt mở to mắt: "Đây không phải quê của tôi sao?"

Thủ đô Liên Bang, nơi cậu đã lớn lên trong gian khó bằng nghề trộm cắp.

Dù sao cũng là nơi có liên quan đến mình, Lâm Thời lập tức xem xét kỹ lưỡng lịch trình nhiệm vụ.

Khu A12 của thủ đô Liên Bang, nơi được mọi người biết đến là một khu ổ chuột. Nhưng ban đầu không phải vậy.

Vài chục năm trước, khu A12 có một nửa là quý tộc, một nửa là dân thường. Hai bên sống yên ổn, không làm phiền lẫn nhau, chung sống khá hòa thuận.

Cho đến khi một quý tộc tên là Antony Martinez được bầu làm trưởng khu A12. Hắn ta dựa vào gia đình để thu tiền khắp nơi trong khu, không ngừng xâm chiếm không gian sống của dân thường. Rất nhiều tài sản của dân thường bị cưỡng chế phá bỏ để xây dựng cái mà Antony gọi là "thiên đường khu A12", nhưng thực chất chỉ là một câu lạc bộ để quý tộc vui chơi.

Cuộc sống của dân thường ngày càng sa sút, khu A12 dần trở thành tình trạng như hiện nay.

Quý tộc sống trong nhung lụa, hoang dâm vô độ; dân thường thì khốn khổ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

Lâm Thời sinh ra dưới sự cai trị của Antony.

Từ khi cậu có ký ức, cậu đã sống dưới cây cầu vòm bẩn thỉu và lầy lội đó, bên cạnh là một tên lừa đảo họ Giang sống nương tựa lẫn nhau.

Nói mới nhớ, đã rất rất lâu rồi cậu không gặp tên lừa đảo họ Giang đó.

Lâm Thời mím môi, lật đến trang cuối cùng của lịch trình nhiệm vụ:

【Nhận ủy thác từ một người ẩn danh, ám sát kẻ hèn hạ của A12, Antony Martinez】
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 61


Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn đó, Lâm Thời đã vui vẻ nhếch môi.

Đây chẳng phải là việc trừ hại cho dân hay sao?

Là một người con chính gốc của khu A12, việc giết Antony thật sự không có gánh nặng gì cả.

Hơn nữa, ở đây còn có một người khác.

Lâm Thời ngước mắt lên, nhướng mày với Charles: "Anh biết chuyện này từ sớm rồi phải không?"

Charles đóng cửa khoang tàu, giọng nói bình tĩnh: "Biết chuyện gì?"

"Đừng giả vờ nữa." Lâm Thời cười tủm tỉm nằm ngả vào ghế, ánh mắt đen láy đầy thích thú nhìn chằm chằm vào anh ta, "Anh cũng là người của khu A12 phải không? Lần trước tôi đã thấy rồi."

Nghe những lời này, Charles hơi nhíu mày: "Rồi sao?"

Lâm Thời tặc lưỡi, vẫy tay về phía Charles.

Charles thuận theo ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Chúng ta là đồng hương mà. Ở cái chỗ quỷ quái đó, tôi sống còn không bằng chó, anh thì tốt hơn được bao nhiêu? Vào được Thiên Khải, ai mà chẳng là kẻ không còn gì để mất?" Lâm Thời lười biếng nói, "Chúng ta sống thảm hại như vậy ít nhất có tám phần là do Antony gây ra, anh không muốn báo thù sao?"

Nghĩ một lát, Lâm Thời nói thêm: "Không chỉ vì anh, vì tôi, mà còn vì các đồng hương ở khu A12 nữa."

Nói xong, chính cậu cũng cảm thấy buồn cười.

Một sát thủ, một thích khách mà lại nói bảo vệ đồng hương sao?

Dù câu nói này cũng có chút thật lòng, nhưng cũng không nhiều.

Charles lặng lẽ lắng nghe từ đầu đến cuối, không biểu lộ cảm xúc gì. Mãi đến khi Lâm Thời nói câu cuối cùng, anh ta mới lặp lại: "Vì họ?"

Xương lông mày của người đàn ông rất sâu, càng làm đôi mắt thêm sâu thẳm không thấy đáy. Anh ta dường như mỉm cười: "Cậu nói đúng."

Hai người sau đó lại nói chuyện phiếm một chút, rồi mỗi người nghỉ ngơi.

Lâm Thời thì muốn nói chuyện, vì cậu luôn là người nói nhiều nhất. Nhưng Charles là một người trầm lặng. Mặc dù mối quan hệ của họ đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng Lâm Thời tự nhận mình là một người bạn tốt biết điều, nên cũng không làm phiền Charles.

Cứ thế, hai người yên tĩnh, nghiêm túc đến sân bay thủ đô của Liên Bang.

Trước khi xuống tàu, Lâm Thời kéo Charles đi thay một bộ quần áo khác, để dễ dàng hòa nhập hơn với người dân ở thủ đô Liên Bang.

Nhiệm vụ lần này không giống hai lần trước. Ám sát một nhân vật cốt cán của triều đình Liên Bang, lại ở ngay trung tâm thành phố, nếu muốn thành công thì cần phải ngụy trang.

Nó không hề đơn giản và công khai như ám sát một vị thượng tướng bất tài trong thời loạn lạc, hay vận chuyển hàng hóa của Liên Bang như những lần trước.
Hai người cải trang xong và bước xuống tàu, trông giống hệt những người dân bình thường của Liên Bang.

Lâm Thời đeo chiếc mặt nạ che nửa mặt, khoác chiếc áo hoodie xám, mặc quần thụng rộng rãi và đeo chiếc tai nghe màu xám trên cổ. Nhìn từ xa, cậu trông như một nam sinh viên bình thường của Liên Bang, chỉ có điều là ngoại hình nổi bật hơn một chút.

Nhưng thực tế, dưới chiếc quần rộng là hai khẩu súng lục, trong áo hoodie là con dao găm đã được kích hoạt, và chiếc tai nghe lại là một chiếc huy hiệu cơ giáp đặc biệt của Thiên Khải. Cậu đã được trang bị đầy đủ vũ khí.

Lâm Thời đứng tại chỗ, phấn khích nhảy nhót vài cái, rồi quay lại vẫy Charles: “Đi nào, đi nào, đi chơi thôi!”

Charles trông rất dữ tợn, toàn thân một màu u tối, với mái tóc ngắn và những đường nét cứng cỏi. Đứng sau Lâm Thời, anh ta giống như một vệ sĩ được thiếu gia thuê riêng.

Nhưng chính nhờ sự kết hợp này mà cả hai hoàn toàn không gây chú ý ở thủ đô Liên Bang.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 62


Dù sao đây cũng là trung tâm chính trị của cả Liên Bang, mỗi ngày đều có rất nhiều cư dân từ các hành tinh khác đến đây tham quan. Hầu hết là các cậu ấm cô chiêu nên cũng không thiếu tiền.

Lâm Thời đút hai tay vào túi, vừa đi vừa huýt sáo, trên đường còn dừng lại ở các quầy hàng bán đồ lưu niệm để ngắm nghía.

“Ngài có mắt thẩm mỹ thật! Món đồ này đang là xu hướng mới nhất của giới trẻ đấy! Ngay cả sinh viên ở trường đại học nổi tiếng nhất Liên Bang bên cạnh cũng tranh nhau mua! Chiếc trên tay ngài là chiếc cuối cùng của gian hàng tôi!”

Chủ quầy thao thao bất tuyệt quảng cáo món đồ thủ công nhỏ nhắn không có gì đặc biệt kia. Đôi mắt Lâm Thời càng lúc càng sáng.

Cậu xoay món đồ trong tay: “Thật sự thịnh hành như vậy sao?”

Nhìn cũng bình thường thôi, dù khá đẹp nhưng có cảm giác chẳng có ích gì.

Thấy cậu do dự, chủ quầy biết đã câu được khách, liền tiếp tục nhiệt tình mời chào: “Ngài cứ nhìn xem, món đồ này có đẹp không?”

Nhìn món đồ thủ công tinh xảo đó, Lâm Thời khó lòng nói nó xấu, đành từ từ gật đầu.

Chủ quầy làm mặt quỷ: “Thế thì được rồi! Giới trẻ bây giờ thích mấy món này lắm. Tôi thấy ngài tuổi cũng không lớn, ở nhà bị quản nghiêm lắm à? Đến cái này cũng không cho mua.”

Thật ra không phải ở nhà quản nghiêm, mà là do cậu lang thang gần hết cuộc đời nên chưa thấy mấy món đồ mới lạ này bao giờ.

Tục ngữ có câu, càng chưa thấy càng thích, Lâm Thời cũng không ngoại lệ.

Cậu có chút động lòng: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Chủ quầy giơ một con số: “800!”

“!!!” Mắt Lâm Thời suýt rớt ra, vội vàng đặt món đồ xuống quầy, không thể tin nổi: “Anh cướp tiền à!”

Cái món đồ này mà đòi 800 sao? Tiền lương tạm thời cho một nhiệm vụ của cậu chỉ có 1800 tinh tệ!

Chủ quầy không ngờ vị thiếu gia có vệ sĩ đi theo này lại chê 800 là đắt, nhất thời cũng ngây người: “Ngài không thể nói như vậy được, ngài đi nơi khác hỏi thử đi, giá đều như thế cả! Hay thế này, ngài lần đầu đến thủ đô du lịch phải không? Tôi giảm giá cho ngài, 700 nhé?”

Lâm Thời vẫn thấy xót tiền: “Thôi, tôi bỏ cuộc.”

Nói xong, cậu quay người đi.

Chủ quầy trợn tròn mắt: “Khoan đã, suy nghĩ lại đi!”

Ông ta đã bán hàng ở sân bay này nhiều năm, lần đầu tiên gặp một du khách chê 800 là đắt. Ai đến thủ đô du lịch mà chẳng phải là cậu ấm cô chiêu?

Đang lúc cảm thấy kỳ lạ, trước mặt bỗng nhiên có một đống tinh tệ được đặt xuống.

Chủ quầy ngạc nhiên – chỉ thấy người vệ sĩ sau lưng cậu thiếu gia kia rũ mắt, lặng lẽ để lại 800 đồng, cầm lấy món đồ thủ công rồi rời đi.

Buôn bán thành công, chủ quầy đương nhiên vui mừng khôn xiết.

Ông ta sung sướng nhặt số tinh tệ lên, định cất vào ví, thì mũi chợt ngửi thấy một mùi...

Kỳ lạ, sao số tiền này lại có mùi máu? Chắc chỉ là ảo giác thôi nhỉ?
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 63


Món đồ thủ công được nhét lại vào tay Lâm Thời, cậu ngạc nhiên ngẩng đầu: "Anh mua rồi à?"

"Ừ." Charles nói xong, lại lùi về sau nửa bước, cái bóng của anh bao trùm toàn bộ cơ thể Lâm Thời.

"Dùng 800 tinh tệ à?" Lâm Thời hỏi.

Charles không phủ nhận.

Lâm Thời trân trọng cầm món đồ thủ công: "Anh chịu chi thật đấy."

Sao làm ở Thiên Khải lâu rồi ai cũng giàu thế nhỉ? Cậu thấy cái tên You An đáng ghét kia cũng tiêu tiền như nước, suốt ngày sắm sửa quần áo.

Món đồ thủ công có hình một con cáo phiên bản chibi, đôi mắt hồng lấp lánh, trên đầu còn có hai cái tai, sờ vào mềm mềm. Cái đuôi ở dưới cũng vậy.

Đáng yêu thật sự.

Lâm Thời liên tục vuốt tai con cáo, cả người đều sảng khoái.

Trước đây làm gì có điều kiện như thế này.

Cậu dừng lại, quay người, ngoắc tay ra hiệu Charles cúi xuống.

Charles không hiểu lý do, nhưng vẫn ngoan ngoãn khom lưng.

Ngay lập tức, một cảm giác lạnh buốt chợt chạm vào má anh.

Đôi mắt anh hơi mở to.

Chàng trai tóc đen nở nụ cười tinh quái, tóc mái rủ xuống che đi một chút đôi mắt. Những đường nét sắc sảo trên gương mặt thường ngày của cậu trở nên mềm mại hơn nhiều.

Đôi ngón tay thon dài của cậu cầm món đồ thủ công, dán cái tai mềm mại của con cáo lên má Charles.

Mắt Lâm Thời cong thành hình trăng khuyết, giọng nói ngân lên: "Coi như là tôi hôn anh đấy, vui không?"

Lâm Thời không la cà lâu trên phố. Cậu tìm một khách sạn cao cấp ở khu A12 và tạm thời ở lại đó.

Cậu đã định ra một thân phận cho mình là một thiếu gia Liên Bang giàu có và nhàn rỗi, để thuận tiện tiếp cận Antony. Thế nên nơi ở tuyệt đối không thể sơ sài.

Tiền đương nhiên vẫn do Charles móc ví.

Lúc trả tiền thuê phòng, Lâm Thời còn cảnh giác hỏi một câu: “Có chắc là sau này tôi không phải trả lại anh không?”

Từ sau khi làm hành động thân mật với Charles, trạng thái của anh ta có chút khác lạ. Nghe cậu hỏi, anh ta dừng lại một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Không cần, sau này có thể tìm Thiên Khải để thanh toán.”

À phải, suýt nữa cậu đã quên rằng mình bây giờ cũng là người có chỗ dựa.

Lâm Thời lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Hai người thuê phòng tổng thống cao cấp nhất. Vừa vào cửa, Lâm Thời đã nằm phịch lên chiếc ghế sofa lớn mềm mại ở giữa phòng khách, tiện tay vớ lấy một chiếc gối ôm vào lòng. Má cậu trắng như tuyết, đối lập rõ rệt với lớp vỏ gối màu sẫm.

Charles nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi mới dời mắt, sau đó đưa tay cởi một cúc áo sơ mi.

Trên sofa, chàng trai tóc đen đang từ từ giơ mấy ngón tay ra đếm.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 64


"Hôm nay cứ nghỉ ngơi đã. Ngày mai, chúng ta sẽ gây ra một chút động tĩnh bên ngoài để Antony chú ý đến chúng ta."

Thiên Khải đã tạo cho họ một thân phận giả. Lâm Thời hiện tại là một thiếu gia của một gia tộc giàu có nhờ khai thác khoáng sản từ một hành tinh khác, đến đây để mở rộng thị trường kinh doanh ở thủ đô. Đối với những thương gia mới nổi như vậy, thủ đô Liên Bang luôn chào đón.

Ngày mai, họ sẽ bắt đầu hành động. Mọi cử chỉ của họ sẽ bị những người của thủ đô âm thầm theo dõi. Vì vậy, đêm nay là khoảng thời gian tự do cuối cùng của họ.

Phải tận dụng nó thật tốt.

Lâm Thời đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Nơi đây là khu vực phồn hoa nhất của A12, biệt thự và dinh thự san sát nhau. Mọi người trên phố đều ăn mặc bảnh bao, lấp lánh, tạo nên một cảnh tượng vui vẻ và thịnh vượng.

Nhìn cảnh này, có lẽ không ai có thể tưởng tượng được những hoạt động bẩn thỉu diễn ra dưới lòng đất ở A12.

Lâm Thời nhếch môi, quay lại và hất cằm về phía Charles:

"Tối nay đi với tôi đến một nơi, đi không?"

Cậu đã mở lời, Charles không có lý do gì để từ chối.

Đêm đó, Lâm Thời thay bộ đồ tác chiến màu đen dễ dàng ẩn mình trong bóng tối, cùng với Charles, lặng lẽ nhảy từ cửa sổ phòng tắm lên sân thượng của khách sạn.

Ban đêm, khu A12 sáng đèn rực rỡ, xe cộ tấp nập. Cậu đứng trên sân thượng, đón gió mát. Từ xa, có thể nhìn thấy ánh đèn đỏ xanh mờ ảo của các công trình vui chơi giải trí uốn lượn đan xen, như một con rồng khổng lồ xa hoa và lãng phí, chiếm cứ một cách ngang ngược nơi náo nhiệt này.

Lâm Thời cảm thán: "Anh xem, nơi này náo nhiệt biết bao."

Tuy nhiên, phía tây bắc, chỉ cách khu trung tâm một bức tường, lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.

Không cần phải nói nhiều, hai người nhẹ nhàng nhảy từ sân thượng xuống tòa nhà đối diện, nhanh chóng tiến vào khu ổ chuột nổi tiếng của A12.

Vừa trèo qua tường, nước bùn ô uế ngay lập tức bắn lên ủng của Lâm Thời, một mùi chua thối xộc vào mũi.

Lâm Thời nhắm mắt: "Trời ạ, một mùi hương quen thuộc."

Nghe câu này, Charles nghiêng mắt nhìn cậu.

Trên mặt chàng trai tóc đen không có chút biểu cảm hoài niệm hay bi thương nào. Cậu thậm chí còn nở nụ cười thoải mái, ánh mắt nhìn cảnh vật xung quanh rất bình thản, như thể người đã sống ở đây 20 năm không phải là cậu.

Charles thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn vết bùn trên giày, khẽ cau mày.

"Anh chắc là rời đi sớm hơn tôi phải không? Chắc chắn là không biết đường rồi," Lâm Thời dẫm lên lề đường nhô lên, hai tay đút túi, đi lại rất vững vàng. "Tôi dẫn anh đi tham quan nhé."

Charles không hiểu có gì đáng tham quan ở một khu ổ chuột như thế này.

Ngay cả khi trước đây anh phải kiếm sống ở đây, anh cũng chưa bao giờ thèm nhìn nơi này thêm một cái.

Lâm Thời lại rất quen thuộc từng ngóc ngách, đường đi.

Đối với những người dân sống ở đây, điện là một thứ xa xỉ. Họ sống theo mặt trời mọc, mặt trời lặn. Giờ này, có lẽ họ đã say giấc nồng rồi.

Trừ khi đói đến mức không ngủ được.

Nơi này tối đen như mực, một ánh đèn đột ngột bật lên sẽ rất nổi bật.

May mắn là Lâm Thời đã sống ở đây 20 năm, nhắm mắt lại cũng có thể tìm được đường.

Cậu dẫn đầu, hai người quẹo qua những con hẻm chằng chịt, cuối cùng dừng lại dưới một cây cầu cũ nát.

Lâm Thời nhấc cằm, nói: "Đây, đây chính là nơi tôi từng ở."

Charles nhìn theo hướng cậu chỉ.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 65


Đó là một cây cầu đá đã sụp đổ nửa bên. Trên thành cầu mọc đầy rêu phong rậm rạp, nửa còn lại vẫn hiên ngang đứng vững, tạo thành một khoảng đất trống khô ráo.

Một lúc lâu sau, Charles mới hỏi: “Ở đây, cậu ngủ kiểu gì?”

Lâm Thời đã nhảy tót qua rồi, nghe vậy liền nở một nụ cười: “Anh không biết sao? Trẻ con ở đây đều nhặt bao tải về ngủ.”

Cậu nghiêng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh rời đi lâu quá nên không nhớ gì hết sao?”

“...Cũng tạm.” Charles rũ mắt, ánh mắt lướt từ mái tóc đen mềm mại của Lâm Thời xuống chiếc cổ dài trắng nõn.

Thực ra, chỉ nhìn vẻ ngoài, Lâm Thời không hề giống một người lớn lên từ khu ổ chuột. Trẻ con ở đây, hoặc là gầy gò ốm yếu, hoặc là giống Charles, cả người đầy vẻ hung hăng và tay đầy máu.

Lâm Thời dường như biết anh đang nghĩ gì, cậu chớp mắt: “Anh yên tâm, từ nhỏ tôi đã biết cách tự chăm sóc bản thân rất tốt.”

Nói xong, chiếc ủng tác chiến màu đen của cậu đá văng một viên gạch bong tróc, lộ ra một khoảng không gian tối tăm và chật hẹp.

Lâm Thời nửa quỳ xuống, nghiêng đầu nhìn vào trong, rồi dừng lại.

Thấy cậu đứng yên không nhúc nhích, Charles không hiểu lý do, tiến lại gần: “Cậu đang tìm gì vậy?”

Đôi mắt Lâm Thời lấp lánh ánh bạc, môi khẽ hé, nhìn chằm chằm vào đồ vật trong hốc đá.

Thứ đáng lẽ chỉ có một lõi cơ giáp cũ kỹ, giờ lại có thêm một phong thư mới tinh.

Người biết đến nơi này, ngoài Lâm Thời ra, chỉ còn mỗi chú Giang.

— Tên lừa đảo họ Giang vẫn còn sống.

Nhận ra điều đó, Lâm Thời bừng tỉnh, nhét cả lõi cơ giáp và phong thư vào túi ngực.

“Đi thôi, về thôi.”

Trước khi rời đi, Charles không nhịn được quay đầu nhìn lại cây cầu gãy, hỏi: “Lá thư đó là ai để lại cho cậu?”

Lâm Thời không trả lời ngay.

Cậu sờ vào ngực, chân vô tình đá đá. Khi đã lấy lại cảm xúc, cậu mới ngẩng đầu lên, cười nói: “Không có ai cả. À đúng rồi, tối nay phải cảm ơn anh đã đặc biệt đi cùng tôi. Cực khổ cho anh rồi, anh bạn.”

Lâm Thời vỗ vai Charles thân thiết: “Ban đầu tôi định sau này mới quay lại lấy, nhưng nếu đã đến A12 rồi thì không lấy cũng uổng. Mà này, trước đây anh ở đâu vậy? Hồi nhỏ chúng ta có gặp nhau không?”

“Không đúng, anh lớn hơn tôi nhiều như vậy, lúc anh rời đi chắc tôi mới sinh ra nhỉ?”

“Anh sống ở đây thế nào? Có giống tôi, làm việc vặt cho mấy ông quý tộc già không?”

“Hay là giống mấy thằng nhóc vô dụng đi vào khu trung tâm để trộm đồ?”

Chàng trai tóc đen nói liên tục, hết câu này đến câu khác. Charles biết Lâm Thời đang muốn lấp đầy khoảng lặng để anh không hỏi nhiều, nên anh cũng làm theo ý cậu, không vạch trần mà chỉ trả lời từng câu hỏi đơn giản.

Hai người quay về khách sạn.

Lâm Thời vừa hát vừa đi vào phòng mình. Đóng cửa lại, cậu tựa lưng vào cửa, thở phào một hơi thật dài.

Nụ cười trên môi biến mất.

Khi cậu không cười, vẻ mặt cậu trông rất lạnh lùng. Vì đường nét khuôn mặt quá sắc sảo, người ta thường nghĩ cậu là một người lạnh lùng và cay nghiệt.

Để sinh tồn, Lâm Thời đã phải tập cười trước gương hàng trăm lần, và nhờ đó, công việc của cậu với giới quý tộc quả nhiên thuận lợi hơn nhiều.

Sau này, nụ cười ấy dần trở thành thói quen. Thậm chí, không cười đối với cậu còn hơi khó khăn.

Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối chợt kêu “tít tít”.

Lâm Thời cúi đầu.

【D】: Hôm nay cậu bận lắm à? Tôi nhắn cả đống tin mà đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm.

Dưới ánh sáng mờ ảo, một cái bóng che phủ lên gương mặt nghiêng của Lâm Thời.

— Dù sao cũng chỉ là bạn qua mạng.

Cậu nhúc nhích ngón tay.

【Lâm Thời】: Biến đi.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 66


【D】: Xin lỗi, có thể là tôi dùng từ không đúng nên cậu hiểu lầm. Ý của tôi không phải trách móc.

【D】: Thấy cậu lâu như vậy không trả lời tin nhắn, tôi tưởng cậu gặp chuyện gì rồi.

【D】: Ban đầu tôi định chia sẻ một khẩu súng mới mua hôm nay với cậu.

【D】: Cậu giận rồi à?

【D】: Tôi xin lỗi.

Thiết bị đầu cuối liên tục “tít tít”. Khi Lâm Thời tắm xong đi ra, vị “ngài D” này đã gửi hơn mười tin nhắn, trong đó quá nửa là nhận sai.

“…” Lâm Thời thấy hơi chột dạ.

Tắm xong, chút tính xấu đó cũng tan biến.

Anh đội một chiếc khăn trắng lên đầu, hàng mi đen ướt sũng rũ xuống. Cầm thiết bị đầu cuối, cánh tay uốn cong để lộ những đường cơ bắp săn chắc.

【Lâm Thời】: Ngại quá, lúc nãy tôi đang buồn bực, không phải trách anh đâu, là lỗi của tôi.

Vừa nhắn xong, anh vừa nằm lên giường. Lâm Thời mạnh tay rũ tóc lên sàn nhà bóng loáng rồi dùng khăn trắng lau khô một cách thô bạo.

Tin nhắn đối diện trả lời rất nhanh.

【D】: Không sao, ai cũng có lúc không vui.

【D】: Cậu có tiện kể không?

【Lâm Thời】: Không tiện.

Cậu vô tư nhắn xong rồi đặt thiết bị đầu cuối xuống, hoàn toàn không nhận ra hai chữ đơn giản đó khi nhìn vào lại lạnh lùng và vô tình đến nhường nào.

Trong khoảnh khắc đó trái tim nhỏ bé của đối phương vỡ vụn.

【D】:… Được rồi. Giờ cậu đang làm gì?

Lâm Thời thấy tin nhắn, tiện tay chụp một bức ảnh gửi đi.

【Lâm Thời】: Lau tóc.

Trong ảnh là chiếc cổ dài của chàng trai tóc đen, xương quai xanh hằn sâu, kéo dài ra hai bên vai, thoạt nhìn như một chú bướm sắp bay đi. Làn da tr*n tr** trắng nõn, vì vừa được hơi nước hun nóng nên còn ửng hồng nhạt.

Chàng trai không lộ mặt, chỉ để lộ nửa chiếc cằm tinh xảo. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy một nốt ruồi nhỏ màu đỏ ẩn sau xương quai xanh.

Lần này, D im lặng rất lâu.

Đến khi tóc Lâm Thời khô hoàn toàn, anh mặc đồ ngủ và chui vào trong chăn, cuối cùng mới mở thiết bị đầu cuối lên xem.

Không có hồi âm.

Chắc là giận rồi, Lâm Thời nghĩ.

Nếu không có lý do gì mà bị mắng “biến đi”, rồi tin nhắn tiếp theo cũng lạnh nhạt, thì ai cũng sẽ không vui.

Lâm Thời quyết định dỗ dành anh ta một chút.

【Lâm Thời】: Đừng giận, tôi không cố ý, sau này sẽ không thế nữa.

【Lâm Thời】: À, mấy ngày này đừng nhắn tin cho tôi, tôi bận lắm.

Chờ đến khi Deven được nước lạnh tạt vào mặt, cuối cùng cũng hoàn hồn, anh ta mở lại thiết bị đầu cuối. Hai tin nhắn lạnh lùng, thiếu chân thành này cứ thế đâm thẳng vào mắt anh ta.

Trái tim Deven tan vỡ hoàn toàn.

Trong khi đó, ở khu A12 của thủ đô Liên Bang, Lâm Thời “tra nam” đang đắp chăn ngủ ngon lành.

Nỗi buồn của người này, niềm vui của người kia, quả thực không giống nhau.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 67


Sáng hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ.

Lâm Thời bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Cậu mắt nhắm mắt mở bò dậy khỏi chăn, ngáp ngắn ngáp dài đi mở cửa.

Charles đứng ngoài cửa, rũ mắt bình tĩnh nhìn cậu: “Ăn cơm.”

Lâm Thời đứng tại chỗ, không có phản ứng gì.

Thấy vậy, mắt Charles lóe lên, anh thử đẩy nhẹ vai cậu.

Quả nhiên vẫn không có phản ứng.

Trông có vẻ vẫn còn đang ngái ngủ.

Charles nhìn vào thiết bị đầu cuối, dường như thở dài một tiếng.

Lâm Thời chỉ cảm thấy vai mình bị giữ chặt, rồi cả người bị xoay người đẩy về phía trước.

Đến khi hoàn toàn tỉnh táo, trong tay cậu đã có sẵn một ly nước. Charles đang bóp kem đánh răng vào bàn chải cho cậu.

Lâm Thời chớp chớp mắt.

Không một chút ngượng ngùng, cậu ngoan ngoãn nhận lấy bàn chải đánh răng từ tay Charles:

“Cảm ơn anh, anh em tốt.”

“…”

Charles ngước mắt lên, im lặng nhìn chằm chằm cậu.

Lâm Thời hoàn toàn không ý thức được mình vừa phá vỡ bầu không khí mập mờ nào đó. Thấy anh ta cứ nhìn mình, cậu nghi hoặc ngẩng đầu, miệng đầy bọt kem nói không rõ ràng: “... Nhìn tôi làm gì?”

Charles không nói gì, quay người đi ra ngoài.

“Sao anh ấy có vẻ không vui vậy nhỉ?” Lâm Thời nhìn bóng lưng anh ta, rồi quay đầu súc miệng.

“Ộp ộp.”

Bữa sáng hôm nay do Charles làm, hương vị bất ngờ lại rất ngon.

Cậu cứ nghĩ một người cao to như Charles sẽ vụng về chuyện bếp núc, xem ra không thể “trông mặt mà bắt hình dong” được.

Lâm Thời vừa ăn vừa khen, cảm thấy trên đời này chắc chỉ có mỗi mình cậu là không biết nấu ăn.

Sao Derrick và Charles đều nấu ngon vậy?

Thật là làm cậu thấy mình ngốc quá.

Sau khi ăn xong, hai người ra ngoài và bắt đầu cuộc chơi bời trác táng ở khu A12.

Đây là thủ đoạn quen thuộc của các thương gia Liên Bang khi muốn nhập cư vào thủ đô. Chỉ cần chi tiêu đủ nhiều, không có gì là không làm được.

Lâm Thời cầm ví tiền của Charles, dạo chơi khắp khu A12, từ nhà hàng, công viên giải trí, cho đến sòng bạc.

Hoàng hôn buông xuống, nhưng sòng bạc vẫn sáng đèn rực rỡ. Vô số ánh đèn trắng biến đêm thành ngày, khiến người ta không phân biệt được trời đang tối hay sáng.

Đón lấy những tiếng reo hò, Lâm Thời ném một xấp tiền thắng được lên bàn, nhướng mày nhìn người đàn ông có ria mép đối diện: “Thưa ngài, chơi thì phải chịu thua thôi.”

“Hừ.” Người đàn ông ria mép nhìn cậu bằng ánh mắt âm hiểm: “Tuổi còn trẻ, nhưng thủ đoạn lại cao tay đấy.”

“Quá khen, quá khen, chỉ là do vận may thôi.” Lâm Thời cười, thuận miệng khen ngợi, “Người ta nói tân binh vận may tốt. Tôi chơi hơn 180 ván rồi, vận may có tốt đến mấy cũng hết thôi. Tôi đi đây, tiếp theo sẽ là sân nhà của ngài.”

Người đàn ông ria mép nheo mắt: “Thắng tiền rồi muốn chạy sao?”

Lâm Thời vô tội giơ tay: “Có ai nói không được đâu, vả lại tôi ra ngoài không thể chỉ lo chơi thôi. Nếu nhiệm vụ gia đình giao phó không hoàn thành, về nhà sẽ bị phạt nặng.”

Dường như nhớ lại những hình phạt khắc nghiệt, cậu nhăn mặt lại một chút. Sau đó, cậu chẳng còn hứng thú gì nữa:

“Không chơi, không chơi nữa. Chơi lâu như vậy rồi mà chẳng có ai đến tìm tôi cả!”

Thấy cậu định đi, những người xung quanh lập tức níu kéo: “Chơi thêm một ván nữa đi mà! Tiểu thiếu gia, ngài mới đến có mấy ngày. Ông chủ khu này bận trăm công nghìn việc. Muốn được chú ý thì ngài phải dùng thêm tiền vào chứ!”

“Hơn nữa, ngài thắng nhiều như vậy rồi, chẳng lẽ không muốn thử thêm chút nữa sao?”

Mọi người nhao nhao nói.

Trên mặt Lâm Thời hiện lên vẻ do dự: “...Để mai đi. Hôm nay tôi chơi lâu rồi, lần sau lại đến.”

Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt cậu. Sau khi chào hỏi từng người, cậu rời đi.

Charles đi theo sau, không rời nửa bước.

Đến chỗ vắng người, Lâm Thời cởi bỏ vẻ phấn khích và trẻ con giả tạo trên mặt, khó chịu nói: “Antony bị mù hay sao vậy? Đến giờ vẫn không thấy ông ta tới.”

Hôm nay cậu đã tiêu đủ nhiều, vượt xa số tiền cần thiết để nhập cư vào thủ đô.

Nếu Antony không chủ động phái người đến tìm, họ sẽ phải nghĩ cách khác.

Trở về khách sạn, Lâm Thời lấy bánh quy khô trong túi ra và bắt đầu gặm.

“Trời ơi, đúng là lừa đảo! Cái khách sạn 5 sao gì mà một món ăn chỉ bằng ngón tay cái, ăn sao mà no được.”

Bụng cậu đói cả ngày, nên cậu vội vã quay về từ sòng bạc cũng vì lý do này.

Charles rót cho cậu một ly nước ấm.

Ăn vội quá, Lâm Thời ho vài tiếng, vội vàng uống mấy ngụm nước ấm.

“Ăn cái này lót bụng đi. Tôi đi nấu cơm.” Charles cau mày khi nhìn thấy chiếc bánh quy khô.

Lâm Thời rưng rưng nước mắt: “Không có anh tôi không biết phải làm sao nữa. Cảm ơn anh, Charles. Chúng ta nhất định sẽ là anh em tốt cả đời.”

Charles: “...”

Đột nhiên cảm thấy làm người điếc cũng tốt.

Đang nói chuyện, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

Hành động gặm bánh quy của Lâm Thời dừng lại.

Cậu nhanh chóng đá chiếc bánh quy xuống dưới ghế sofa, lau miệng, ho khan chỉnh lại tóc tai. Như một thiếu gia giàu có thực thụ, cậu tao nhã mở cửa.

“Tiên sinh Lâm Thời.” Một ông lão mặc vest, mang giày da cúi người cung kính: “Ngài Antony muốn gặp ngài.”
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 68


Quả không hổ là kẻ hèn hạ của A12 đã tham ô gần hết cuộc đời. Nơi ở riêng của Antony xa hoa đến cực điểm, chỉ riêng khu vườn đã chiếm hơn một nửa khu trung tâm. Đó còn chưa kể đến tòa nhà chính.

Lâm Thời đi theo sau quản gia, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc vừa phải: “Thủ đô quả nhiên là nơi phồn vinh nhất toàn Liên Bang, chỉ một dinh thự thường trú của một khu thôi đã xa hoa đến thế này.”

Lời khen này khiến quản gia có vẻ rất đắc ý: “Ngài Antony đã cống hiến hết mình cho sự phát triển của khu A12, đây là những gì ngài ấy xứng đáng được hưởng.”

Nếu không phải Lâm Thời chính là người lớn lên ở nơi này, có lẽ cậu đã tin những lời dối trá này.

Nhưng với diễn xuất điêu luyện, cậu vẫn giữ vẻ mặt không đổi, sự ngưỡng mộ càng sâu sắc hơn.

Đi qua những hành lang quanh co, quản gia dừng lại trước một căn phòng và làm động tác “mời”.

Ánh mắt Lâm Thời lộ ra vẻ lo lắng: “Tôi cứ thế đi vào sao? Không cần chuẩn bị gì ư?”

Quản gia nâng giọng: “Ngài cứ vào đi. Ngài Antony rộng lượng, không bao giờ câu nệ lễ nghi xã giao.”

Lâm Thời liên tục gật đầu, bề ngoài thì kính sợ, nhưng trong lòng thì đảo mắt liên tục.

Thật không may, ngay khi cậu vừa bước qua ngưỡng cửa, Charles đã bị chặn lại.

Quản gia kiêu ngạo nói: “Xin lỗi tiên sinh, văn phòng của ngài Antony, người không liên quan miễn vào.”

Charles ngước mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.

Không hiểu vì sao, sống lưng quản gia bỗng lạnh toát.

May mắn là Lâm Thời kịp thời lên tiếng: “Anh ta là vệ sĩ của tôi, cũng không thể vào sao?”

Quản gia hoàn hồn, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: “...Không thể. Ngài Antony dù sao cũng có thân phận cao quý.”

Hàm ý, Charles chỉ là một thường dân, không xứng được diện kiến vị trưởng khu cao quý đó.

Charles dường như không chịu đựng được, tiến lên một bước. Lâm Thời ngăn anh ta lại:

“Thôi, anh đợi bên ngoài đi.”

Nói xong, cậu nhìn về phía quản gia, cười nói: “Tôi mua anh ta từ chợ đen, tính tình không tốt, nhưng được cái biết nghe lời, ngài không cần sợ.”

Lời đã nói đến nước này, quản gia cũng không tiện nói gì thêm, xua tay cho cậu vào.

Cánh cửa đóng lại, quản gia liếc nhìn Charles.

Đối phương đứng bên cạnh khung cửa, hơi rũ đầu, bất động.

Nhưng thân hình quá đồ sộ, cho dù đứng yên cũng toát ra một luồng uy h**p đáng sợ.

Ông ta thu ánh mắt lại, lẩm bẩm: “Cũng chỉ là một con chó biết nghe lời.”

So với hành lang, văn phòng bên trong rõ ràng được trang trí xa hoa hơn.

Đối diện cánh cửa lớn là một cái đầu hổ được treo trên tường, khi vừa bước vào rất dễ khiến người ta giật mình.

Nhưng Lâm Thời vẫn bình thản. Ánh mắt cậu chỉ lướt qua nó trong tích tắc rồi nhanh chóng dời đi.

Không hiểu sao, cậu cảm thấy bố cục căn phòng này không tốt lắm, vừa bước vào đã thấy rùng mình.

Lâm Thời chỉnh lại chiếc mặt nạ trên mặt, chậm rãi bước sâu vào bên trong.

Rẽ qua một góc…
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 69


Antony là một người đàn ông tóc bạc. Trong thời đại này, khi tuổi thọ trung bình là 500 tuổi, 220 tuổi không tính là lớn.

Nhưng có lẽ vì đắm chìm trong tửu sắc, làn da Antony lỏng lẻo, chảy xệ, quầng mắt thâm đen. Cùng với mái tóc bạc ngắn ngủn, hắn trông giống như một ông già 400 tuổi.

Trước đây, khi Lâm Thời làm thuê cho giới quý tộc ở khu A12, cậu đã từng nhìn thấy Antony từ xa.

Lúc đó, Antony vẫn chưa già nua như bây giờ.

Lâm Thời che giấu ánh mắt dò xét, cung kính cúi người, ra dáng một thiếu gia con nhà thương gia mới vào đời gặp gỡ quý tộc:

"Thưa trưởng khu, thật vinh hạnh được gặp ngài. Không biết ngài có nghe qua tên gia tộc của tôi không. Tôi họ Lâm, gia tộc của chúng tôi đã kinh doanh khoáng sản ở hành tinh K465 hàng trăm năm nay. Lần này đến đây chủ yếu là muốn..."

"Được rồi, ta biết rồi." Antony thiếu kiên nhẫn ngắt lời cậu, đôi mắt vẩn đục ngước lên, "Ai đến đây cũng nói giống hệt cậu, không cần lặp lại nữa."

Lâm Thời nhanh nhẹn im lặng: "Xin lỗi trưởng khu, tôi chỉ là quá hồi hộp khi gặp ngài."

Antony cười khùng khục, giọng nói nặng nề, như thể đã dính đầy bụi trần 800 năm.

Lâm Thời lén lút ngả đầu về sau một chút.

Chính lúc này, Antony chú ý đến khuôn mặt cậu.

Chàng trai đeo mặt nạ, nhưng phần lộ ra quá tinh xảo và ưu việt. Dáng người cao ráo, bộ âu phục đắt tiền ôm lấy vòng eo thon gọn của cậu. Đó rõ ràng là một đường cong mềm mại và mạnh mẽ, nhưng vì quá nhỏ lại tạo ra ảo giác có thể dùng tay ôm trọn.

Antony vô thức thẳng lưng.

Hắn nheo mắt lại, mi mắt nặng trĩu sụp xuống, trông càng thêm âm u và đáng sợ:

"Ta đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải?"

Lâm Thời ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Hóa ra trưởng khu còn nhớ? Bốn năm trước, tại buổi đấu giá ngọc bích, tôi đã đi theo các trưởng bối trong nhà và nhìn thấy ngài từ xa. Tôi tưởng ngài đã không còn ấn tượng gì nữa."

Nói dối thì có!

Thực ra, bốn năm trước, cậu đã gặp hắn trong một bữa tiệc ở khu A12, đi cùng với một quý tộc nhỏ lắm mồm. Tên quý tộc đó còn kể Antony thường xuyên mười ngày nửa tháng không tắm rửa, nhưng mỗi khi muốn tắm sẽ bắt mấy chục người hầu hạ.

Khi đó đứng khá xa, Lâm Thời còn bán tín bán nghi.

Bây giờ thì cậu tin rồi.

Bởi vì cách nửa mét, Lâm Thời đã ngửi thấy cái mùi chua thối từ người hắn.

Nghe cậu nói vậy, Antony không nghi ngờ gì: "Đúng là có nhớ chuyện đó."

Hắn đã tham gia quá nhiều buổi đấu giá, làm sao nhớ hết mọi người. Nhưng dù sao, người trước mặt là một đại gia mới sắp nhập cư vào khu A12, người sẽ mang lại cho hắn một khoản phí khổng lồ. Antony sẵn lòng nể mặt cậu.

Hơn nữa...

Ánh mắt tham lam của Antony lướt qua mặt Lâm Thời, một tiếng cười mãn nguyện thoát ra từ cổ họng hắn.

Lâm Thời không biết hắn đang nhìn gì, cảm thấy kỳ lạ, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cậu lén lút quan sát toàn bộ căn phòng.

Không thể ra tay ở đây. Chỉ riêng hệ thống hồng ngoại bảo vệ bên ngoài đã có mười mấy cái, những thứ ẩn trong bóng tối chắc chắn còn nhiều hơn.

Phải tìm một cơ hội khác.

Đúng lúc này, Antony mở lời: "Hôm nay ta vừa nhìn thấy tiểu thiếu gia nhà họ Lâm đã cảm thấy thân thiết. Thế này đi, tối mai 10 giờ, chúng ta gặp nhau ở câu lạc bộ, cậu thấy thế nào?"

Lâm Thời sững sờ, ngay sau đó vui vẻ đồng ý: "Đã là lời mời của trưởng khu, không có lý do gì để từ chối."

Thật đúng là buồn ngủ thì gặp chiếu manh, lại có người vội vàng tìm chết.

Khi đi ra ngoài, Lâm Thời vui vẻ rạng rỡ.

Trở về khách sạn, vừa đóng cửa lại, sự căng thẳng của Lâm Thời lập tức tan biến.

Cậu thô bạo kéo cúc áo âu phục, giật mạnh chiếc áo khoác chỉ có tác dụng trang trí xuống, đá giày da ra. Cả người nằm vật ra ghế sofa, không còn chút tao nhã nào của nửa phút trước.

Lâm Thời ôm gối, không giữ chút hình tượng nào, hai mắt sáng rực: "Tôi nói anh nghe này. Ban đầu tôi định ra tay ngay trong văn phòng, nhưng có quá nhiều hệ thống an ninh, không khả thi. Tôi còn nghĩ phải tìm cách khác hẹn ông ta ra ngoài, ai ngờ đâu? Ông ta lại chủ động hẹn tôi!"

Hành động nhặt giày của Charles khựng lại. Anh ta đứng dậy, cánh tay còn vắt chiếc áo khoác bị Lâm Thời vứt bỏ. Anh ta không cảm xúc hỏi:

"Hắn hẹn cậu?"

"Đúng vậy!" Lâm Thời hưng phấn nói, "Ông ta hẹn tôi đến câu lạc bộ, chính là cái câu lạc bộ màu xám đó. Anh chắc biết chứ."

Vẻ mặt Charles chùng xuống, anh ta lại gần hỏi: "Hắn có chạm vào cậu không?"

Lâm Thời ngạc nhiên: "Chạm vào gì?"

Biết không hỏi được gì từ cậu, Charles dứt khoát nửa quỳ xuống, dùng hai tay nâng cằm cậu lên.

Lâm Thời khó hiểu, ngây người nhìn khuôn mặt mình bị người kia nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay. Lòng bàn tay thô ráp của anh ta lướt qua làn da cậu. Cằm cậu được nâng lên để anh ta kiểm tra.

Cậu cảm thấy khó hiểu: "Anh đang nhìn gì vậy?"

Đến khi kiểm tra xong cả cổ và xương quai xanh, Charles mới dừng lại, ánh mắt sâu thẳm: "Không có gì."

Lâm Thời còn định hỏi thêm, nhưng Charles đã nhanh chóng lấp đầy miệng cậu: "Tối nay cậu muốn ăn gì?"

Lâm Thời dễ dàng bị đánh lạc hướng, lập tức giơ tay lên: "Sườn nướng, sườn nướng!! Cảm ơn Charles!!!"
 
Back
Top Bottom