Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 50


“Hiện tại bệnh nhân đã tạm thời qua cơn nguy kịch, điều quan trọng nhất là giai đoạn theo dõi tiếp theo…”

“May mắn là ý chí sống của bệnh nhân rất mạnh, đã giúp chúng tôi tiết kiệm được không ít công sức.”

“Các vị đều là người thân của bệnh nhân sao? Sao lại đông vậy?”

Bên ngoài phòng bệnh, Derrick, Thiên Dạ, Charles, cùng với You An, Kenley và các thành viên khác của Thiên Khải, đang đứng thành mấy hàng trong hành lang, đầu người nhấp nhô san sát. Nhìn qua, đó là một cảnh tượng khá lạ lùng.

Bác sĩ có chút ngạc nhiên: “Người đông quá, trong phòng bệnh chỉ cho phép tối đa ba người vào thăm thôi, những người khác xin mời trở về.”

Thiên Dạ bình tĩnh nhìn mọi người, quở trách: “Đứng tụ tập ở đây làm gì, không cần huấn luyện sao?”

Các thành viên của Thiên Khải nhìn nhau, cuối cùng không dám trái lệnh, lưu luyến rời đi.

Tại chỗ rất nhanh chỉ còn lại ba người ban đầu.

Thiên Dạ rũ mắt xuống.

Derrick từ tối qua vẫn ngồi trên ghế dài không nhúc nhích, có vẻ như muốn đợi cho đến khi Lâm Thời tỉnh lại.

Thiên Dạ nói với giọng lạnh nhạt: “Cậu cũng về đi. Lâm thà bỏ mạng để cứu cậu, đừng để công sức của cậu ấy uổng phí.”

Dứt lời, cơ thể cứng ngắc của Derrick khẽ nhúc nhích. Tiếng khớp xương “lách tách” vang lên, như một con robot đã lâu không được bảo trì, hành động chậm chạp.

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua hai người trước mặt, nhạy bén nhận ra thái độ của họ đã lạnh lùng hơn rất nhiều.

Cũng phải, suy cho cùng, chính cậu là kẻ gây ra vết thương cho Lâm Thời.

Cậu đáng phải chịu.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Derrick sẽ nghe lời họ mà quay về.

Nếu cậu có lỗi, cậu càng phải ở lại đây để chuộc tội.

Huống hồ, sự giận cá chém thớt của họ chẳng có ý nghĩa gì đối với Derrick. Họ đâu phải Lâm Thời.

Derrick ngước mắt lên, ánh nhìn sắc bén và lạnh lùng, khiến cho người ta khó chịu một cách khó hiểu.

Thấy vậy, Thiên Dạ cau mày, nói khẽ: “Ngoan cố.”

Nhưng dù sao thì họ cũng là người lớn, cho dù có giận cá chém thớt thì cũng không thể thật sự gây khó dễ với một đứa trẻ.

Cùng lắm là bỏ qua thôi.

Thiên Dạ đi đến bên cửa sổ nhìn vào trong, Lâm Thời đang nằm trên giường bệnh.

Cô lần đầu nhận ra, người đàn ông luôn lơ là, mặt luôn tươi cười này, thực ra mới chỉ hai mươi tuổi.

Trong thời đại mà tuổi thọ trung bình có thể lên đến hơn 500 tuổi, Lâm Thời có vẻ quá trẻ.

Nghĩ đến đó, cô vô thức trở nên thất thần. Đến khi cô lấy lại tinh thần, Charles đã vặn nắm cửa đi vào.

Thiên Dạ hơi giật mình, rồi nhanh chóng bước theo.

Chỉ thấy Charles lấy tăm bông chấm nước, cẩn thận làm ẩm môi cho Lâm Thời.

...Cũng khá là chu đáo.

Cô nhận ra điều gì đó, hơi nghiêng người, nhìn thấy Derrick đang bám vào khung cửa, mắt chằm chằm nhìn về phía giường bệnh với vẻ đầy mong chờ.

Khi chạm vào ánh mắt của cô, cậu bé lập tức mím môi, vẻ mặt trở nên cảnh giác.

Ánh mắt Thiên Dạ lóe lên.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 51


Trong giấc mộng là một mảnh đất trống xám xịt. Lâm Thời biết rõ mình đang hôn mê, nhưng không biết bao giờ sẽ tỉnh lại.

Thật lòng mà nói, cậu vẫn rất sợ chết.

Dù sao cũng mới gia nhập Thiên Khải, có được công việc đầu tiên trong đời để đàng hoàng nhận lương. Chưa kịp tích góp hàng tỷ tài sản để tận hưởng cuộc sống hạnh phúc, Lâm Thời tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy.

Vì thế, vào ngày cậu thực sự tỉnh lại, Lâm Thời nhìn trần nhà trắng tinh, thở phào một hơi thật dài:

"Cứ nói Lâm Thời ta chính là con cưng của trời, không chết được đâu."

Cậu lật người trên giường bệnh, nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, tâm trạng tốt vô cùng. Chỉ là cơ thể vẫn còn nặng nề.

Lâm Thời đánh giá xung quanh và nhìn những vết thương được xử lý cẩn thận trên người mình. Cậu tự nhủ, có tổ chức chính là tốt, chứ ngày xưa bị thương làm gì có điều kiện như vậy, dùng giẻ rách băng bó được là mừng rỡ lắm rồi.

Đang nghĩ ngợi vui vẻ, bỗng có tiếng cửa mở.

Lâm Thời nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy cậu bé tóc vàng đứng sững ở cửa, đôi mắt tròn xoe đỏ hoe, môi khẽ hé, không thể tin nổi nhìn cậu.

Lâm Thời vui vẻ, vẫy tay về phía cậu bé: "Không chết đâu, lại đây."

Derrick như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lập tức lộc cộc chạy đến trước giường bệnh, nhưng lại cố gắng kìm chế không dám làm mạnh tay để Lâm Thời không bị thương thêm.

Cuối cùng, cậu bé chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Thời, đặt má lên lòng bàn tay cậu như một chú cún con, nước mắt "lách tách lách tách" rơi xuống.

Lòng bàn tay Lâm Thời nhanh chóng ướt đẫm. Cậu chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Derrick: "Thật sự khóc à?"

Chút tự trọng mong manh của cậu bé lập tức khiến cậu tự lau khô nước mắt, mở to đôi mắt đã được rửa sạch bằng nước mắt, chằm chằm nhìn lại.

Lâm Thời dở khóc dở cười: "Xem em kìa, anh tỉnh lại là chuyện tốt mà, đừng khóc, đừng khóc nữa."

Derrick bĩu môi: "Không khóc."

Lông mi còn ướt mà đã nói không khóc, đúng là trẻ con cứng đầu.

Ngày trước, Lâm Thời chắc chắn sẽ trêu chọc cậu bé một trận ra trò, nhưng hiện tại bị thương nên không có sức lực, đành thôi.

Derrick đứng thẳng dậy, khóe môi mím chặt vô cùng quật cường. Sau đó, cậu nói: "Sau này, anh không được làm chuyện như vậy nữa."

Không được làm chuyện gì, xả thân cứu người sao?

Thực ra, Lâm Thời cảm thấy không có gì quá ghê gớm. Cho dù quay lại lúc đó, cậu vẫn sẽ chọn làm như vậy.

Với lại, cậu có chết đâu?

Nhưng thấy Derrick nghiêm túc như vậy, Lâm Thời không tiện làm phật ý cậu bé, giả vờ nghiêm túc nói: "Rồi rồi, sau này anh không làm thế nữa."

Sự qua loa thể hiện rõ ràng.

Derrick biết cậu ấy hoàn toàn không để lời mình nói vào tai.

Suy cho cùng, vẫn là do cậu quá nhỏ.

Derrick mím môi, nhưng cũng không giận, chỉ im lặng cọ vào lòng bàn tay Lâm Thời. Một lúc lâu sau, cậu khẽ nói:

"Em sẽ lớn thật nhanh."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 52


Nhờ có tinh thần lực S+, Lâm Thời hồi phục rất nhanh.

Tuy vậy, cậu vẫn nằm trên giường bệnh thêm nửa tháng, lấy lý do là "tai nạn lao động" để vòi vĩnh thủ lĩnh một khoản bồi thường khổng lồ. Cậu còn đóng vai đáng thương (làm nũng) trước mặt đồng đội, thu về một đống quà cáp và tiền mặt an ủi.

Ngoài miệng thì nói "Thật ngại quá", nhưng tay thì đã vươn vào túi người khác rồi.

Cũng chỉ có đám người kia là ngày nào cũng chiều chuộng cậu.

Sau này, Thiên Dạ thật sự không chịu nổi, đành ký giấy xuất viện thay, kéo cái tên hám lợi không biết xấu hổ kia ra ngoài.

“Đau! Đau! Đau!” Lâm Thời khoa trương la hét, “Tôi là bệnh nhân mà! Cô có còn chút lòng thương hại nào không?”

“Đừng giả vờ.” Thiên Dạ lạnh lùng nói, “Đừng quên cậu còn có bản báo cáo công việc chưa nộp cho tôi.”

“...”

Lâm Thời như trời sập.

Cậu cố gắng lý luận: “Tôi bị thương nặng như vậy mà vẫn phải viết báo cáo, cô có còn chút lương tâm nào không?”

Thiên Dạ không chút nương tay vạch trần: “Nửa tháng trôi qua cậu đã khỏi lâu rồi. Hôm qua tôi còn thấy cậu đuổi theo Khẳng Lợi để đòi lại bao lì xì, đâu có giống một người bệnh.”

“Vậy thì...” Lâm Thời cố cãi, “Đó là cơ thể tôi trong tình thế cấp bách đã bùng nổ năng lượng lớn, cô đã đọc sách bao giờ chưa?”

Thiên Dạ không hiểu nổi tại sao một kẻ chưa từng đi học như cậu ta lại có thể nói ra những lời như vậy một cách trơ trẽn: “Tôi đã nới hạn cho cậu rất lâu rồi, đây là hạn chót.”

Lâm Thời: QAQ

Thiên Dạ máu lạnh vô tình: “Làm nũng cũng vô dụng thôi.”

Lâm Thời hung tợn: “Tôi sẽ hận cô cả đời.”

“Được thôi.”

Lâm Thời tuyệt vọng ngã xuống ghế, một lúc sau mới nhớ ra điều gì đó: “Dạo này ít thấy Tiểu Khắc, thằng bé đâu rồi?”

Nghe vậy, Thiên Dạ ngước mắt lên: “Gần đây nó cứ ngâm mình trong phòng luyện tập. Người tuy nhỏ, nhưng ý chí thì đáng nể.”

Thiên Dạ nhìn gương mặt điển trai của Lâm Thời, khóe môi nhếch lên: “Có lẽ chuyện cậu bị thương đã k*ch th*ch nó. Thảo nào cậu cứ gọi nó là cún con, quả thật rất trung thành.”

Dứt lời, cô lại nói với vẻ ẩn ý: “Lâm, trừ Derrick, những cậu nhóc mới vào Thiên Khải cũng thích cậu lắm đấy.”

Lâm Thời ngờ vực đánh giá cô: “Ghen tị với sự nổi tiếng của tôi à?”

Thiên Dạ: “...”

Cô thu lại nụ cười: “Giờ thì nộp báo cáo cho tôi đi.”

Lâm Thời: “!!!”

“Tôi lại chọc giận cô ở đâu nữa vậy!!”

Trong khoảng thời gian này, Derrick quả thực đã luyện tập quá sức.

Lâm Thời ngồi trước bàn ăn, trên bàn bày bữa tối do Derrick làm từ lúc bốn giờ chiều. Món ăn tươi mới, vẫn còn bốc hơi nóng. Cậu bé còn chu đáo chuẩn bị một ly nước ép táo.

Nhưng Derrick, người làm ra bữa ăn này, lại không có mặt ở đây.

Sau khi làm xong bữa tối cho Lâm Thời, cậu bé lại tiếp tục đi huấn luyện.

Lâm Thời cau mặt, cảm thấy có chút khó nuốt.

Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 53


Anh nghĩ mãi vẫn không hiểu được.

Tuy trước đây Derrick cũng rất chăm chỉ luyện tập, nhưng chưa đến mức quên ăn quên ngủ như vậy. À, không, hiện tại cũng không phải hoàn toàn quên ăn quên ngủ, cậu bé vẫn nhớ bữa tối và chỗ ngủ của Lâm Thời.

"Quỷ thật." Trong lòng Lâm Thời dâng lên một cảm giác tức giận, muốn xông thẳng vào lôi Derrick về.

Nhưng nghĩ lại, lãng phí cả bàn đồ ăn ngon như vậy thật vô đạo đức. Thế là, cậu vội vàng ăn vài miếng, vớ lấy áo khoác rồi ra khỏi nhà.

Lúc sáu, bảy giờ tối, phòng huấn luyện cơ bản chỉ còn những thành viên Thiên Khải chưa có nhiệm vụ.

Và một Derrick không biết vì lý do gì bỗng dưng lại vô cùng nỗ lực.

Lâm Thời định đẩy cửa đi thẳng vào, nhưng vừa chạm tay vào nắm cửa, cậu lại do dự. Sau khi đắn đo một lúc lâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đẩy ra một khe cửa.

Ánh sáng bên trong rất rực rỡ, nhưng từ góc độ này, Lâm Thời không thể thấy Derrick đang ở đâu. Mắt cậu liếc qua liếc lại, thật sự không thấy, thế là lại rón rén kéo cửa ra thêm một chút.

Kết quả, giây tiếp theo, một lực mạnh từ bên trong truyền đến, trực tiếp kéo cánh cửa mở toang!

Lâm Thời giật mình, hoảng loạn ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm mặt một đôi mắt kinh ngạc.

You An nheo mắt: “Cậu đang làm gì đấy?”

Thấy không phải Derrick, Lâm Thời thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn qua phía sau anh ta, rồi vội vàng kéo anh ta ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đương nhiên, vẫn để lại một khe hở nhỏ.

Thấy Lâm Thời không để ý đến mình, You An có chút khó chịu.

Anh ta vòng tay qua vai chàng trai tóc đen, kéo cậu về phía mình, nói nửa đùa nửa thật: “Ít ra tôi cũng đã tặng cậu không dưới bốn năm giỏ hoa quả, bao lì xì cũng không ít. Vậy mà cậu lại giả vờ không nhìn thấy tôi à?”

Lâm Thời thấy anh ta phiền chết đi được, lại chê anh ta vừa luyện tập xong, người đầy mồ hôi nhễ nhại. Cậu dùng bàn tay đẩy cánh tay You An ra ngoài:

“Anh có thể đứng xa tôi một chút được không? Không thấy tôi đang bận à?”

Lại bị ghét.

You An tặc lưỡi, ánh mắt nặng nề nhìn gương mặt nghiêng của Lâm Thời.

Nhiệt độ buổi tối bắt đầu hạ xuống, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở hệ hành tinh Soryon vốn đã lớn. Lâm Thời khoác một chiếc áo khoác len màu sẫm, gương mặt trắng trẻo được bao bọc trong chiếc cổ áo ấm áp, da trắng tóc đen, hai màu sắc cực kỳ lạnh lùng. Nhưng ở giữa lại pha một chút sắc đỏ, trông mềm mại đến lạ thường.

Sự tức giận của You An lập tức tan biến.

Thấy Lâm Thời không muốn nói chuyện, anh ta cũng hạ giọng, ghé sát vào hỏi nhỏ: “Đang nhìn ai vậy?”

“Derrick.” Lâm Thời trả lời, “Anh nói xem gần đây thằng bé sao cứ dính lấy phòng huấn luyện vậy.”

Nói xong, cậu lại nhớ ra điều gì đó, bực bội nói: “Thiên Dạ bảo là do tôi k*ch th*ch thằng bé, nhưng bây giờ tôi không phải vẫn khỏe mạnh sao? Hơn nữa, thằng bé còn nhỏ, liều mạng như vậy sau này sẽ không cao lên được.”

Nụ cười của You An hơi tắt: “Cái gì mà ‘vẫn khỏe mạnh’? Cậu phải tự tìm đường chết thì mới vui sao?”

Lâm Thời thấy khó hiểu: “Đừng có nguyền rủa tôi.”

Vẻ mặt You An lập tức trở nên rất tệ.

Hai người không nói thêm một câu nào nữa.

Lâm Thời cuối cùng cũng nhìn thấy Derrick qua khe cửa.

Cậu bé tóc vàng không luyện tập với súng đạn. Cậu bé đội chiếc mũ bảo hiểm chuyên dùng để huấn luyện tinh thần lực, tay chân bị dây trói buộc vào một chiếc ghế đặc biệt. Mu bàn tay và cổ nổi đầy gân xanh, cơ thể giật giật nhẹ.

Đó là công cụ chuyên dùng để kích hoạt tinh thần lực.

Trong thời đại này, mỗi người đều sở hữu tinh thần lực. Nhưng từ khi biết đến nó cho đến khi thực sự sở hữu là một quá trình lâu dài và đòi hỏi phải tự kích hoạt. Cấp độ tinh thần lực bẩm sinh của mỗi người khác nhau, chia thành C, B, A và S. Tinh thần lực có thể được cải thiện đáng kể thông qua huấn luyện hậu thiên, nhưng nhìn chung, những người bẩm sinh có tinh thần lực cấp cao có khả năng thích nghi với cơ giáp tốt hơn.

Lâm Thời nhớ lại hồi trước bị tên thầy bói lừa đảo dưới cầu vòm bắt kích hoạt tinh thần lực, thật sự rất đau. Da thịt non nớt của trẻ con không thể chịu nổi, huống chi cậu từ nhỏ đã lì lợm, mỗi lần đều bị lôi ra vừa luyện vừa khóc.

Làm gì có chuyện chủ động luyện tập như Derrick.

Lâm Thời lặng lẽ đóng cửa lại.

Cậu quay người, trầm tư nói: “Khoảng thời gian tôi hôn mê, thằng bé …”

You An hừ lạnh một tiếng: “Nó gần như ở lì bên ngoài phòng bệnh.”

Lâm Thời chớp mắt.

Dù không ưa cái thằng nhóc chiếm vị trí trong lòng Lâm Thời, nhưng You An cũng muốn dạy dỗ cái tên liều mạng không coi mạng mình ra gì kia. Anh ta hiếm khi nói đỡ cho Derrick:

“Trong khoảng thời gian cậu hôn mê, nó không rời khỏi phòng cấp cứu nửa bước. Cậu bị thương vì cứu nó. Trẻ con mà, không chịu đựng được chuyện như vậy đâu.”

Huống chi còn là một đứa trẻ yếu ớt mới trải qua chuyện mất nước.

“Được rồi, hiểu rồi.”

Lâm Thời bĩu môi, vỗ vỗ ngực You An: “Cảm ơn.”

You An lập tức nhếch môi: “Sao, lau mồ hôi cho tôi à?”

Chút cảm thương và tự trách ngay lập tức tan thành mây khói. Lâm Thời khinh bỉ đánh giá anh ta từ trên xuống dưới: “Xin hãy giữ tự trọng!”
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 54


Khi Derrick về đến nhà là đã gần nửa đêm.

Cậu ướt đẫm mồ hôi, đầu óc choáng váng, suýt nữa thì vấp ngã ngay ngưỡng cửa.

Giờ này, Lâm Thời chắc hẳn đã ngủ rồi, vì thói quen sinh hoạt của anh luôn rất đều đặn. Lát nữa khi tắm, phải vặn nước nhỏ thôi, Lâm Thời ngủ rất thính, có động tĩnh nhỏ là tỉnh ngay.

Đang nghĩ ngợi, Derrick ngẩng đầu lên, thấy đèn bếp vẫn còn sáng.

Trong lúc cậu còn đang ngẩn người, Lâm Thời bưng một bát mì nước đi ra, thấy cậu thì khóe môi lập tức nhếch lên:

“Anh đã nghĩ giờ này em cũng phải về rồi chứ. Đói không? Mì mới làm cho em này.”

Vừa nói, anh vừa bật chiếc đèn nhỏ ở góc tường. Dưới ánh sáng ấm áp, gương mặt nghiêng của anh sáng ngời như ngọc.

Derrick hơi mơ hồ: “Anh vẫn chưa ngủ sao?”

Lâm Thời giơ tay vẫy cậu bé lại gần: “Đây không phải là đang đợi cậu bé chăm chỉ của chúng ta về nhà sao?”

“Yên tâm, anh đã nếm thử rồi, ăn không chết được đâu.”

Derrick chầm chậm đi tới, không thể nói rõ cảm xúc của mình là gì, chỉ cảm thấy lồng ngực nóng hổi: “Em tưởng anh sẽ đi ngủ trước…”

Khi cậu bé lại gần, Lâm Thời xoa xoa đầu cậu: “Anh bây giờ dù sao cũng là người giám hộ của em, chút trách nhiệm đó vẫn phải có chứ.”

Mặc dù phần lớn thời gian, Derrick mới là người chăm sóc anh.

Nghĩ đến đó, Lâm Thời lại thấy hơi chột dạ.

Derrick nghiêng đầu tránh tay Lâm Thời, khẽ giải thích: “Em đầy mồ hôi, dơ lắm.”

“Đừng bận tâm chuyện đó, ăn mì trước đi.”

Derrick dừng lại, ngồi vào bàn, gắp một miếng mì và nếm thử.

Thiếu muối, hơi nhạt, gần như không có vị gì.

Nhưng lại rất ngon.

———
Không khí ở Thiên Khải mấy ngày gần đây thực sự không tốt chút nào.

Các thành viên huấn luyện vẫn ổn, nhưng những người ở ban quản lý Thiên Khải luôn giữ vẻ mặt lạnh như tiền, cứ như vừa đánh rơi 5 triệu trên đường.

Lần trước, Lâm Thời bị gọi lên văn phòng thủ lĩnh vì báo cáo công việc toàn do AI viết thay, không có chút dấu ấn cá nhân nào. Thủ lĩnh cũng bốc hỏa, nhưng Lâm Thời cảm thấy trách nhiệm của mình không lớn, vì đối phương đã giận từ trước khi cậu vào rồi.

"Mấy ngày nay mọi người sao vậy?" Lâm Thời kéo Thiên Dạ lại, bực bội nói, "Ai cũng như vừa uống phải thuốc súng."

Màn hình của Thiên Dạ vẫn liên tục cuộn, thời gian này cô bận tối mặt. Nghe thấy câu hỏi, cô không ngẩng đầu: "Cậu nghĩ sao? Tự nhớ lại xem gần đây đã xảy ra chuyện gì."

Lâm Thời khoanh chân ngồi dưới đất, ngửa đầu lên suy nghĩ. Mỗi khi suy nghĩ, cậu có thói quen mở to mắt, khiến đôi mắt đen láy càng thêm long lanh.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 55


Mãi một lúc sau, cậu mới ấp úng nói: “Cũng chỉ có vụ tôi bị thương và hôn mê là đáng chú ý nhất thôi nhỉ.”

“Chứ còn gì nữa?” Thiên Dạ ngừng tay đang lướt trên màn hình, bực bội nói, “Đó là chuyện tốt mà Liên Bang đã làm. Mấy ngày nay chúng ta đã suýt đánh nhau với chúng rồi, còn cậu thì cả ngày chỉ biết ăn với ngủ.”

Lâm Thời theo bản năng phản bác: “Tôi cũng có đi huấn luyện mà!”

Sau đó, cậu chợt nhận ra: “Ý cô là, quả thuốc nổ đó là do Liên Bang gài?”

“Ừ.” Thiên Dạ xoa xoa ấn đường, vẻ mặt mệt mỏi, “Chỉ có họ. Ngay cả con tàu quá cảnh cũng là do Liên Bang chuẩn bị. Nhưng vấn đề là chúng ta không có bất kỳ bằng chứng cụ thể nào.”

“Liên Bang giải thích rằng có nội gián của các đế quốc khác trong quân đội đã động tay động chân trên tàu quá cảnh, còn họ thì không hề hay biết. Sau khi vụ việc xảy ra, tin tức đến tai Liên Bang, họ đã ngay lập tức lôi người ra chém đầu để thể hiện sự trong sạch.”

“Hả?” Lâm Thời cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục: “Ai mà biết bọn họ có phải chỉ tìm một con dê thế tội không? Không lẽ thật sự có người tin chuyện đó?”

Thiên Dạ cười mỉa: “Thủ đoạn vụng về như vậy, ngay cả cậu còn nhìn thấu, huống chi là những người khác.”

“Vậy thì còn tạm chấp nhận được.” Lâm Thời lẩm bẩm, rồi đột nhiên nhận ra, “...Khoan đã, có phải cô đang ám chỉ tôi ngu không?”

Thiên Dạ nhướn mày: “Là tự cậu nói thôi, tôi đâu có nói gì.”

“...” Lâm Thời giận dỗi một chút: “Không nói chuyện với cô nữa, tôi đi chơi đây.”

Nói xong, cậu đứng dậy, phủi bụi dính trên đùi rồi bỏ đi.

Thảo nào Thiên Khải gần đây lại bất thường như vậy, hóa ra là đang đối đầu với Liên Bang.

Tuy danh tiếng sát thủ của Thiên Khải lừng lẫy, nhưng Liên Bang dù sao cũng là một thế lực khổng lồ trong thời đại này. Nếu hai bên đối đầu, có lẽ chỉ có kết cục lưỡng bại câu thương.

Tuy nhiên, vụ nổ này nhất định phải được giải quyết, ít nhất là để cho Lâm Thời và Thiên Khải một lời giải thích thỏa đáng.

Không chỉ vì để Lâm Thời hả giận, mà còn liên quan đến thể diện của Thiên Khải.

Điểm này Lâm Thời chắc chắn hiểu rõ, nhưng đây là chuyện mà ban quản lý Thiên Khải phải giải quyết.

Vì thế, cậu chỉ quan tâm một chút rồi lại vui vẻ đi chơi.

Một chuyện đáng mừng nữa là, sau gần nửa tháng, Derrick cuối cùng đã kích hoạt được tinh thần lực.

Cấp độ khởi đầu là S.

Một mặt, Lâm Thời cảm thấy tự hào, thầm nghĩ mình nuôi trẻ con quả nhiên không phải tầm thường, chỉ cần tùy tiện một chút thôi là đã có được cấp S. Mặt khác, trong lòng cậu lại tính toán: sau này tiền thù lao nhiệm vụ của Derrick có thể trực tiếp chuyển vào tài khoản của anh không nhỉ?

Nhưng làm vậy liệu có quá trơ trẽn không?

Suy đi tính lại, Lâm Thời cảm thấy mình vẫn nên cố gắng làm người một chút.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 56


Cuộc đối đầu giữa Thiên Khải và Liên Bang kéo dài khoảng hơn hai tháng, cuối cùng kết thúc với việc Liên Bang phải bồi thường một khoản tiền kếch xù cho Thiên Khải.

Đương nhiên, những màn ngầm đấu đá giữa hai bên chắc chắn không đơn giản như những gì được phơi bày ra ngoài. Lâm Thời chỉ biết rằng, phía Liên Bang đã xử lý ít nhất mười mấy quan chức cấp cao. Còn về Thiên Khải, thủ lĩnh Thiên Khải rất sĩ diện nên đến giờ Lâm Thời vẫn không biết ông ta đã mất gì.

Nhưng lần trước khi bị mắng ở văn phòng thủ lĩnh, Lâm Thời đã thấy gạt tàn thuốc trên bàn ông ta đầy ắp.

Lúc đó, cậu bất giác lùi lại nửa bước — ai mà biết hút nhiều thuốc như vậy có bị hôi không.

Chính hành động đó đã chọc giận thủ lĩnh. Lâm Thời ngay lập tức bị phạt đi làm nhiệm vụ, mà còn là loại không có tiền thù lao.

Lâm Thời: “...”

Quỷ keo kiệt.

Sau khi ra khỏi văn phòng thủ lĩnh, tâm trạng Lâm Thời tụt dốc không phanh.

Thiên Khải phá sản rồi sao, tại sao làm nhiệm vụ lại không trả tiền?

Lâm Thời nghiến răng, đang lúc bực bội, thiết bị đầu cuối đột nhiên kêu "tít tít".

Mở ra xem, cậu thấy đó là một lời mời kết bạn.

Khi mới vào Thiên Khải, Lâm Thời được Khẳng Lợi đặt cho biệt danh "thổ phỉ xã giao". Các thành viên Thiên Khải, dù cao thấp, béo gầy, đều bị cậu thêm bạn bè hết. Bất kỳ trạng thái nào của cậu cũng có 99+ lượt thích và bình luận. Có thể nói là rất đáng sợ.

Nhưng vòng xã giao của cậu chỉ giới hạn trong nội bộ Thiên Khải. Dù sao cậu cũng chỉ mới biết dùng thiết bị đầu cuối vài tháng, hơn nữa không có lý do gì để kết giao với người bên ngoài.

Vậy nên vấn đề ở đây là, Lâm Thời không chủ động cho, vậy người này làm sao có được số hiệu của cậu?

Người này là ai?

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lâm Thời bước nhanh về nhà, vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Sau đó, cậu nhấn đồng ý lời mời.

Ảnh đại diện của đối phương là một bầu trời đầy sao màu xanh thẫm, tên người dùng chỉ là một chữ cái đơn giản.

Ngay khi cậu vừa mở khung chat, đối diện lập tức hiện lên dòng chữ "Đang nhập...".

Lâm Thời nhìn ảnh đại diện và tên người dùng của đối phương một lúc lâu, nhưng vẫn không đoán ra người này là ai.

Đang nghĩ ngợi, màn hình thiết bị đầu cuối hiện lên một tin nhắn:

【D】: Khi nào đưa tài liệu cho tôi.

Tài liệu gì cơ? Lâm Thời có chút ngơ ngác.

Cậu chớp mắt hai cái, bắt đầu gõ chữ:

【Lâm Thời】: Anh bạn, anh là ai thế?

【D】: ?

Một lát sau, đối phương mới có phản ứng:

【D】: Xin lỗi, tôi thêm nhầm.

Cái gì thế...

Lâm Thời đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo. Cảm giác hưng phấn ban đầu khi được người lạ thêm bạn bè đã tan biến hết.

Hóa ra là thêm nhầm.

Đang định bỏ qua thiết bị đầu cuối để làm việc khác, bên tai lại vang lên tiếng "tít tít".

【D】: Xem trạng thái của cậu, cậu thích súng ống phải không? Tôi có một khẩu phiên bản giới hạn mới ra cách đây không lâu, muốn xem không?

Chủ đề chuyển rất nhanh, thậm chí có thể nói là đột ngột. Người bình thường thấy vậy chắc chắn sẽ cảm thấy đối phương có ý đồ khác.

Nhưng Lâm Thời thần kinh cực kỳ thô. Vừa thấy có súng ống phiên bản giới hạn, cậu lập tức hứng thú trở lại.

【Lâm Thời】: Thật hay giả? Tôi muốn xem!

D liền gửi cho cậu mấy tấm ảnh.

Dường như là ảnh chụp ngay tại chỗ, sàn nhà trơn bóng phản chiếu một cái bóng mờ. Bức ảnh có rất ít hình ảnh của khẩu súng, nhưng lại chụp rất rõ bàn tay cầm súng.

Các đốt ngón tay thon dài, xương ngón tay to, gân xanh nổi lên. Đó là một bàn tay thuộc về một người đàn ông trưởng thành, dù nhìn chủ quan hay khách quan đều rất gợi cảm.

Lâm Thời liếc mắt, rồi nhanh chóng dời tầm mắt, có chút sốt ruột.

【Lâm Thời】: Anh bạn, tay dịch ra một chút được không? Không thấy súng.

【D】: ...Được.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 57


Súng của ngài D quả thật rất nhiều và quý hiếm. Lâm Thời xem hết bức ảnh này đến bức ảnh khác, xem xong rồi mà vẫn còn thòm thèm.

【Lâm Thời】: Còn nữa không?

【D】: Ngày mai tôi cho cậu xem.

Lâm Thời nhìn giờ, thấy đã muộn thật rồi. Thôi được, cũng ổn.

Cậu chợt nhớ ra điều gì đó, lại bắt đầu hỏi.

【Lâm Thời】: Anh bạn làm nghề gì vậy? Tôi thấy mấy khẩu súng này khó mua lắm, sao anh lại sưu tầm được nhiều thế?

【D】: Cũng bình thường, không quá khó.

Lâm Thời đang cảm thán sự khiêm tốn của đối phương, thì bên kia bỗng nhiên gửi thêm một tấm ảnh nữa.

Cậu mở ra, đó có vẻ là một kho vũ khí. Mắt Lâm Thời sáng rực, sau khi xem xét kỹ lưỡng, cậu mới chú ý đến những chi tiết khác.

Ánh sáng từ sau lưng người chụp hắt vào, tạo thành một cái bóng khá dài trên sàn nhà. Có thể thấy rõ người đó có dáng người rất cao lớn, vai rộng, chân dài, cổ tay dài qua háng. Đường cong cơ bắp trên cánh tay mạnh mẽ và rất đẹp mắt.

“Luyện tốt thật đấy,” Lâm Thời lẩm bẩm, theo bản năng cúi đầu nhìn mình. Cậu cũng thấy mình không tệ.

【Lâm Thời】: Dáng người của anh đẹp thật đấy.

Lần này đối phương trả lời cực nhanh.

【D】: Cảm ơn, cậu cũng vậy.

Lâm Thời vui vẻ, hỏi làm sao anh ta biết.

Bên kia gõ gõ rồi lại xóa, mãi một lúc sau mới gửi:

【D】: Đoán thôi.

【Lâm Thời】: Đoán không tồi.

Đúng lúc hai người đang trò chuyện rôm rả, Derrick gõ cửa bước vào.

Lâm Thời ngẩng đầu nhìn cậu bé, cười tươi: “Hôm nay về sớm thế?”

Trông anh rất vui.

“Vâng,” Derrick trả lời, “Huấn luyện vượt mức nên em về sớm hơn.”

Lâm Thời nói chuyện với hai người cùng một lúc, nên có vẻ khá qua loa: “Ồ, vậy à.”

Derrick: “...”

Cậu bé mím môi, ánh mắt dừng lại trên màn hình thiết bị đầu cuối.

“Anh đang trò chuyện với người khác à?”

“Ừm.”

Derrick có vẻ không vui lắm, cậu lại gần.

Và ngay lập tức, cậu nhìn thấy bức ảnh kho vũ khí.

Lâm Thời đang phóng to rồi thu nhỏ bức ảnh, cố gắng nhận biết từng khẩu súng trên giá.

Nhưng trong mắt Derrick, anh lại đang say sưa ngắm nhìn cái bóng đầy vẻ cố ý và “phong độ” kia.

Bất thình lình, Derrick lên tiếng hỏi: “Anh thích cái này à?”

Lâm Thời nghĩ cậu bé đang hỏi về súng ống, nên rất tự nhiên gật đầu: “Đúng vậy, em không thấy rất đẹp sao?”

Mắt Derrick lóe lên: “Đẹp à?”

Nghĩ rằng cậu bé chưa hiểu, Lâm Thời đẩy màn hình về phía trước, nhiệt tình giới thiệu: “Đẹp thật đấy, đặc biệt là rất gợi cảm.”

Ánh mắt Derrick từ từ di chuyển lên mặt Lâm Thời, một lúc lâu sau, cậu mới nói với vẻ không phục: “Em cũng làm được.”

Làm được cái gì? Mấy khẩu súng này có tiền cũng khó mà mua được.

Lâm Thời hừ một tiếng: “Em chỉ được cái nói phét thôi.”

Derrick có chút nóng nảy, tăng âm lượng: “Sớm muộn gì em cũng làm được!”

Và sẽ luyện tập tốt hơn, đẹp hơn người trong ảnh.

Nhưng Lâm Thời vẫn chỉ “ừ ừ” cho qua, vẻ mặt thờ ơ. Derrick nắm chặt tay, đột nhiên cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay Lâm Thời cọ cọ. Sau đó, như thể đã hạ quyết tâm, cậu lao ra khỏi phòng ngủ như một cơn gió.

Đến khi Lâm Thời hoàn hồn và đi ra ngoài xem, cậu mới biết Derrick lại đi đến phòng huấn luyện.

Lâm Thời thấy khó hiểu, không hiểu sao thằng bé lại nổi cơn điên vào nửa đêm như vậy.

Cùng lúc đó, ở thung lũng Silicon xa xôi của Liên Bang.

“Thượng tướng Deven, việc bố trí quân đội gần như đã hoàn tất.” Louis cúi người hành lễ, thái độ cung kính, “Thuộc hạ nghe nói, ngài đã đến xem vật thể thử nghiệm số 31, ngài cảm thấy thế nào?”

Dứt lời, người đàn ông cao lớn ngồi sau bàn làm việc từ từ tắt màn hình thiết bị đầu cuối. Anh ta chỉ ngồi đó một cách tùy tiện, nhưng lại mang đến cảm giác áp bức như một ngọn núi sụp đổ, khiến người khác không dám ngẩng đầu.

Một lúc lâu sau, mới nghe thấy anh ta chậm rãi nói: “Vật thể thử nghiệm số 31?”

Trán Louis toát mồ hôi lạnh, anh ta cúi đầu thấp hơn: “Vâng, thưa thượng tướng.”

Không giống với một người bất tài như Weiss đã leo lên được nhờ gia tộc, Deven là một vị tướng thật sự đã chiến đấu từ chiến trường mà ra. Anh ta được mệnh danh là “vũ khí hình người” của Liên Bang, với chiến công hiển hách và uy danh lẫy lừng.

Anh ta không nói gì, Louis thậm chí còn không dám thở mạnh.

Không biết đã bao lâu trôi qua, anh ta mới từ tốn nói: “Đã xem qua, cũng không tệ.”

Louis thở phào nhẹ nhõm: “Vậy... chúng ta sẽ theo chỉ thị của Điện hạ lúc trước, giam giữ nó ở nhà tù nguy cấp, đợi ngài hoàn thành công việc rồi đưa đến phòng thí nghiệm cấp S của Quân đoàn 9?”

“Đương nhiên.”

Được cho phép, Louis lập tức lui ra ngoài.

Vì thế, anh ta không nhìn thấy khi người đàn ông ngước mắt lên, từ sâu trong con ngươi phản chiếu một ánh sáng màu xanh lam, giống hệt với vật thể thử nghiệm số 31 trong lời nói của anh ta.

Kỳ lạ và đầy nguy hiểm.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 58


Nhiệm vụ mà thủ lĩnh giao ngày hôm qua không có thời hạn cụ thể. Lâm Thời liền nhanh trí quyết định sẽ cứ kéo dài thời gian.

Sáng nay, cậu thản nhiên dắt Derrick đến phòng huấn luyện, với vẻ nhàn nhã, thư thái như thể không có gì phải bận tâm.

Tiểu Khắc đã không còn là Tiểu Khắc ngày xưa, không cần Lâm Thời hướng dẫn nữa.

Lâm Thời giữ chặt vai cậu bé, kiểm tra từ trên xuống dưới, chắc chắn rằng mọi thiết bị đều sạch sẽ và đầy đủ, rồi hài lòng vỗ vỗ tay:

"Được rồi, đi chơi đi."

Derrick nghe lời đi.

Khi cậu bé đã đi, Lâm Thời tìm một khoảng đất trống và tự mình luyện tập.

Từ kỹ năng dùng súng đến tinh thần lực, rồi đến cơ giáp, và cuối cùng là các bài tập chân tay. Sau khi hoàn thành tất cả, Lâm Thời sảng khoái ngồi phịch xuống đất, chống hai tay ra sau đầu và nhìn đăm chiêu vào khoảng không.

Mồ hôi lấm tấm làm ướt tóc mái, mặt và môi cậu đều ửng hồng. Đáy mắt như có một lớp nước mờ mờ, khi nhìn vào khoảng không, ánh mắt cậu trở nên mơ màng, ngây thơ, trông rất dễ bị lừa.

Trong phòng huấn luyện, không ít người lén lút nhìn cậu, rồi lại thu ánh mắt về. Cứ thế lặp đi lặp lại, nhưng Lâm Thời thì hoàn toàn không hay biết.

Khi ý thức dần trở lại, mắt Lâm Thời khẽ động, không biết vì sao lại nghĩ đến tấm ảnh mà "anh bạn" D gửi đêm qua. Lần này không phải là súng ống, mà là cái bóng có dáng người cực kỳ ấn tượng đó.

"..."

Lâm Thời lăn một vòng rồi đứng dậy, lùng sục khắp phòng huấn luyện để tìm gương.

Tìm thấy rồi, cậu vén áo chiến đấu lên, nghiêng đầu cẩn thận ngắm cơ bắp tay mình.

Tốt lắm, săn chắc, vô cùng mạnh mẽ.

Chàng trai tóc đen vui vẻ, tạo vài dáng trước gương, ngắm nhìn dáng người hoàn hảo của mình từ mọi góc độ.

Đúng lúc này, You An không biết từ xó xỉnh nào chạy ra: "Ô, đang tự sướng à?"

Dù khung xương của Lâm Thời thuộc dạng nhỏ so với con trai, thân hình cũng khá gầy, nhưng tổng thể lại thon dài, đẹp đẽ và có lực. Những múi cơ cần có đều không thiếu.

Nhưng khi so với You An, nhìn cậu bỗng trở nên nhỏ bé hơn nhiều.

Cơ bắp vừa nãy còn có vẻ mạnh mẽ, nay lại trở nên "nhỏ xinh" khi You An đứng gần.

Lâm Thời: "..."

Cậu mặt không cảm xúc kéo áo xuống.

Quay người, nhấc chân gạt một cái khiến You An ngã nhào xuống đất.

Một tiếng 'bịch' lớn vang lên, You An nằm trên sàn, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cậu: "Chết tiệt, tôi làm gì cậu à?"

Lâm Thời hung hăng: "Ai cho anh lại gần? Tôi cho anh lại gần à? Anh không biết làm vậy là rất vô lễ sao?"

You An: "?"

Lâm Thời lại đá anh ta một cái, rồi để lại một câu trước khi rời đi: "Lần sau đừng lại gần tôi."

"Khoan đã," You An bò dậy, "Ít ra cũng phải cho tôi một lý do chứ, tôi chọc giận cậu à?"
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 59


Thoát được mùng một, nhưng trốn không thoát ngày rằm. Dưới sự oanh tạc liên tục hơn mười ngày của thủ lĩnh, cuối cùng Lâm Thời vẫn phải miễn cưỡng thu dọn hành lý chuẩn bị làm nhiệm vụ.

Trong lúc đó, cậu hỏi thủ lĩnh rất nhiều câu:

"Nhiệm vụ lần này thật sự không có tiền thù lao sao?"

"Thật sự, thật sự, thật sự không có sao?"

Chàng trai tóc đen mắt long lanh nhìn thủ lĩnh, cầu xin thảm thiết.

Đáng tiếc, thủ lĩnh sắt đá như thép, khăng khăng không có là không có. Tức đến mức Lâm Thời lén lút vẽ con rùa lên ảnh thủ lĩnh.

Lâm Thời nằm dài trên ghế sofa nhìn đăm đăm vào khoảng không. Trong tầm mắt, Derrick đang chuẩn bị từng món đồ cho anh.

"Em nói xem, tại sao ông ta lại keo kiệt thế chứ?" Lâm Thời nghĩ mãi không ra, "Ông ta mắng anh một trận, đánh anh một trận cũng được, đằng này lại cứ muốn trừ tiền của anh."

Derrick xếp đầy băng đạn, ngẩng đầu hỏi: "Anh giận vì chuyện này sao?"

"Chứ còn gì nữa?" Lâm Thời gác chân lên, vẻ mặt tuyệt vọng, "Không có thù lao, nhiệm vụ này anh chẳng có tí nhiệt huyết nào cả."

Nói xong, cậu ưỡn người ngồi dậy khỏi ghế sofa.

Đã vậy, anh sẽ dùng hành động thực tế để cho thủ lĩnh biết, của rẻ là của ôi.

Làm nhiệm vụ đúng không? Được thôi, anh sẽ đi hai tháng, ba tháng, thậm chí nửa năm, giảm hiệu suất xuống mức thấp nhất, xem sau này thủ lĩnh còn dám keo kiệt với cấp dưới nữa không.

Lâm Thời nở một nụ cười gian ác.

Ngay sau đó, vạt áo của cậu bị Derrick nắm chặt kéo kéo.

Cậu bé tóc vàng ôm lấy eo anh, cọ cọ đầy luyến tiếc: "Lâm về sớm nhé, Tiểu Khắc sẽ nhớ anh."

Lâm Thời: "..."

Thằng bé này là đang làm nũng đó à? Thú vị đấy.

Cậu thở dài, rồi nửa quỳ xuống.

Lâm Thời đưa tay xoa má Derrick, nói thì không được mà không nói thì cũng không được. Sau khi nhìn cậu bé một lúc lâu, khóe môi cậu mới nở một nụ cười: "Anh sẽ cố gắng."

Ánh mắt Derrick tối sầm lại.

Cậu bé không thích câu trả lời này.

Nhưng thích hay không, cậu cũng không thể quyết định được.

Cậu bé tóc vàng mím môi, không nói gì. Chỉ lặng lẽ thu dọn mọi thứ, rồi yên lặng dán chặt vào người Lâm Thời.

Thấy mọi thứ đã ổn, Lâm Thời xoay cổ tay, định đi thì thấy Derrick buồn bã đứng một bên, cúi đầu không biết nghĩ gì.

"..."

Chậc, tội nghiệp.

Cằm Derrick ấm lên. Có thứ gì đó được nhét vào miệng cậu.

"...Ưm!"

Cậu bé hoảng loạn ngẩng đầu lên, nhìn thấy khóe môi Lâm Thời vẫn còn nụ cười, đáy mắt lóe lên tia sáng ranh mãnh. Một tay anh bóp cằm cậu, tay kia nhét chiếc kẹo m*t vào miệng cậu.

"Vị dâu tây, thích không?" Lâm Thời nhướng mày, hờ hững hỏi.

Chỉ cần là thứ anh cho, Derrick đều thích.

Vì thế, cậu bé chỉ ngơ ngác gật đầu.

Lâm Thời: "Thích thì ở nhà ngoan ngoãn nhé. Đợi anh về, anh sẽ mang quà cho em, được không?"

Nói xong, mặc kệ Derrick có đồng ý hay không, anh buông tay, sờ vào khẩu súng đeo bên hông, quay người vẫy tay rồi rời đi.

Cánh cửa lớn đóng lại, ngăn cách cái nóng gay gắt bên ngoài.

Derrick ngậm kẹo m*t, đứng ngây ra một lúc. Rồi cậu bé chạy lạch cạch đến cửa sổ, lặng lẽ dõi theo bóng Lâm Thời như một chú cún vàng.

Viên kẹo trong miệng dần tan chảy, vị ngọt và chua đan xen khiến lòng người cũng trở nên bùi ngùi.
 
Back
Top Bottom