Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 40


Những ngày tiếp theo hành trình diễn ra suôn sẻ, không có bất kỳ sự cố bất ngờ nào. Tốc độ di chuyển của đoàn xe ổn định, khiến các lính Liên Bang cũng bắt đầu buông lỏng cảnh giác.

Vì thế, vào buổi tối nghỉ ngơi, họ tự đốt lửa trại, mang tất cả nguyên liệu từ Vương đô ra để tổ chức một bữa tiệc lửa trại hoành tráng.

Đêm tối buông xuống, vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời xanh thẳm lặng lẽ dõi theo ngọn lửa bập bùng trên mặt đất. Các binh lính tụm năm tụm ba, vui vẻ cười đùa, không khí vô cùng thoải mái.

Lâm Thời luôn rất hăng hái tham gia những hoạt động thế này. Cậu mặc kệ việc mình mới đánh đám lính Liên Bang kia, phấn khích chạy đến ngồi giữa họ.

May mắn là đám lính Liên Bang dường như cũng không để bụng, thấy Lâm Thời đến, ai nấy đều đỏ mặt nói chuyện với cậu, còn chủ động lấy đồ nướng ngon lành chia sẻ.

Lâm Thời chơi rất vui, đang chuẩn bị nhận ly rượu từ một người lính thì Thiên Dạ không biết từ đâu xuất hiện, một tay giật lấy bầu rượu, tức giận nói: "Cậu uống được rượu hả? Ăn nói lung tung."

Lâm Thời làm vẻ cầu xin: "Chỉ uống một chút thôi."

Thiên Dạ nhìn cậu, kiên quyết không thỏa hiệp, nhấn mạnh từng chữ: "Không, được."

Lâm Thời thở dài, kéo tay một người lính bên cạnh, ghé sát nói:

"Cậu thấy không, làm việc cùng tiền bối là khó chịu nhất, quản đủ thứ chuyện, nhưng lại chẳng làm gì được cô ấy... Cậu thấy thế nào?"

Người lính kia không biết có phải vì uống nhiều rượu không, mặt đỏ bừng từ má xuống đến cổ, nói chuyện cũng lắp bắp:

"Đúng, đúng vậy! Cấp trên của tôi cũng y chang!"

Một người lính khác không nhịn được ném cục đá vào đầu anh ta: "Này, cậu dám bôi nhọ tôi thử xem?"

Lâm Thời ôm bụng cười lớn.

Thấy cậu vui vẻ, người lính kia càng hăng say bôi nhọ hơn, khiến cấp trên của anh ta tức muốn hộc máu, chỉ thiếu điều lấy roi mây quật cho một trận.

Thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, Lâm Thời cúi người lén lấy một đĩa thịt nướng, dẫn Thiên Dạ đi về phía một đống lửa khác yên tĩnh hơn.

Trên đường đi, cậu còn tiện tay kéo luôn cả Derrick.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Thời hào phóng chia cho mỗi người hai xiên thịt nướng, vỗ ngực nói: "Ăn đi! Đừng khách sáo!"

Thiên Dạ nhìn chằm chằm xiên thịt ba chỉ nướng vàng óng, nhướn mày: "Chẳng phải nói ghét cấp trên tiền bối sao? Cứ tưởng không có phần của tôi."

Lâm Thời trợn tròn mắt: "Sao có thể, dù sao chúng ta cũng là 'những con châu chấu trên cùng một sợi dây'."

Thiên Dạ nhíu mày hai cái: "Từ này dùng như vậy à?"

Hai người bên này cãi nhau không ngừng, bên kia Derrick lại bình tĩnh thưởng thức xiên thịt nướng.

Một lát sau, cậu đột ngột lên tiếng: "Cái em làm ngon hơn, hay cái họ làm ngon hơn?"

Động tác của Lâm Thời khựng lại. Thiên Dạ thản nhiên nhìn cậu, vẻ mặt khó hiểu có vẻ hả hê.

Nhìn gương mặt của cậu bé tóc vàng đang cố tỏ ra không quan tâm nhưng đáy mắt lại lộ rõ vẻ mong đợi, Lâm Thời đá đá vào đống lửa, cố ý kéo dài giọng: "Cái này à... để tôi nghĩ đã."

Derrick thất vọng cụp mắt, giọng nói nhỏ nhẹ: "Khó chọn lắm sao?"

Khóe môi Lâm Thời cong lên, giả vờ phiền não nói: "Hình như là có một chút."

"..." Derrick mím môi, buồn bã nói: "Ồ, không sao, anh cứ từ từ nghĩ."

Bề ngoài tỏ ra rộng lượng, nhưng thật ra cái môi đã trề ra có thể treo được cả một chai dầu.

Lâm Thời cuối cùng không nhịn được bật cười.

Cậu xoa đầu Derrick: "Thôi nào, trẻ con cả ngày nghĩ linh tinh gì vậy, ăn đi là được rồi."

Không nhận được câu trả lời mình muốn, Derrick không vui lắm.

Có phải vì cậu còn nhỏ không? Cho nên Lâm luôn không trả lời nghiêm túc câu hỏi của cậu.

Giá mà cậu có thể lớn nhanh hơn.

Derrick cúi đầu, cắn mạnh một miếng vào xiên thịt nướng, hai má phồng lên, giống như một con chuột hamster đang giận dỗi.

Lâm Thời đưa tay chọc chọc vào má cậu bé.

Derrick liếc nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ uất ức.

Thiên Dạ lặng lẽ nhìn, như vô tình nói: "Cậu thật sự không hợp để trông trẻ con."

"Tôi biết mà." Lâm Thời rõ ràng rất tự nhận thức bản thân, khóe môi nhếch lên một đường cong nghịch ngợm: "Nhưng cô không thấy Tiểu Khắc làm 'món đồ chơi' này rất vui sao?"

"..."

Thiên Dạ: "Đợi khi đứa trẻ lớn lên, e rằng nó sẽ không nghe lời cậu nữa đâu."

Lâm Thời không hề bận tâm: "Thế nên mới phải tận dụng lúc đứa trẻ còn nhỏ mà trêu chọc nó cho thỏa thích."

Thiên Dạ không dám đồng tình, yên lặng ăn hết phần thịt nướng của mình.

Hai người trò chuyện không đầu không đuôi, Lâm Thời bỗng nhớ ra: "Hình như còn thiếu một người?"

"Ai?" Thiên Dạ ngẩng đầu.

Lâm Thời nhìn về một hướng khác.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 41


Ngươi thấy đấy, trên nóc một chiếc xe tải ở phía xa, Charles đang ngồi một mình, hai cánh tay buông thõng, cúi đầu, có vẻ đang làm một việc gì đó.

Có vẻ như kể từ khi nhiệm vụ bắt đầu, anh ta luôn bị cô lập như vậy.

Lâm Thời bỗng dưng cảm thấy lương tâm cắn rứt.

Thật ra, suy nghĩ kỹ lại, Charles đã lâu không làm điều gì khiến cậu khó chịu. Ngay cả hành động mà anh ta muốn cậu giết anh ta mấy ngày trước đó, Lâm Thời cũng phản ứng chậm hơn một chút và nhận ra anh ta có lẽ không nói đùa.

Khóe môi Lâm Thời trễ xuống.

Chết tiệt, không phải là anh ta bị cô lập đến mức có xu hướng trầm cảm rồi đấy chứ?

Trong lòng cậu hoảng hốt, quay đầu hỏi Thiên Dạ: "Charles thân với cô không?"

Thiên Dạ dứt khoát đáp: "Không thân."

Lâm Thời giật mình, lại hỏi: "Tất cả mọi người trong Thiên Khải đều không thân với anh ta à?"

Ngàn Dạ nhìn cậu một cách kỳ lạ: "Cậu nghĩ một người như anh ta có bạn bè không?"

Vừa nghe câu này, Lâm Thời tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Không phải thực sự khiến Charles mắc bệnh tâm lý rồi chứ?

Cậu càng nghĩ càng thấy bất an, cuối cùng chia đôi phần thịt nướng còn lại của mình, đứng dậy đi về phía Charles.

Thiên Dạ nghi ngờ hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"

Lâm Thời: "Cô đừng bận tâm, tôi có chuyện của tôi."

Thiên Dạ: "...Đồ thần kinh."

Lâm Thời vừa đi vừa đá những viên đá trên đường.

Haizz, ai bảo cậu là người tốt bụng nhất Thiên Khải cơ chứ.

Lâm Thời thực sự cảm thấy đạo đức của mình rất cao. Nhìn đám đồng nghiệp Thiên Khải suốt ngày làm quen với cậu, rồi những người lính Liên Bang bị cậu đánh vẫn có thể chơi chung lại với cậu, Lâm Thời cảm thấy mình đúng là một nhân vật lớn.

Một Charles bé tí teo, chẳng lẽ cậu lại không chinh phục được hay sao?

Lâm Thời nhẹ nhàng nhảy lên nóc xe: "Bất ngờ chưa!"

Sự bất ngờ đột ngột khiến Charles đang làm gì đó thì dừng tay lại, từ từ ngẩng đầu lên.

Vòm lông mày của anh ta quá cao, ngay cả khi chìm trong ánh sáng, vẫn đổ một bóng râm quanh mắt, khiến cả người anh ta trông đặc biệt u ám.

Những đường nét hung hăng luôn khiến người ta khó tiếp cận, nhưng Lâm Thời có gan lớn. Cậu không nhận ra sát ý vừa bùng phát trong khoảnh khắc đó, chỉ một tay nhét phần thịt nướng vào lòng anh ta: "Ăn đi anh bạn, đừng trách tôi không chiếu cố anh nhé."

May mắn là sát ý đó nhanh chóng rút đi khi nhận ra đó là Lâm Thời.

Charles cúi mắt nhìn mấy xiên thịt nướng rõ ràng đã nguội, giọng trầm thấp: "Đồ ăn thừa à?"

Lâm Thời mở to mắt: "Nói gì thế! Vẫn còn tươi ngon như lúc còn nóng hổi!"

Giọng nói mang đầy vẻ chính đáng, như thể nếu Charles phản bác thì anh ta là người không biết điều.

Trong bóng tối, dường như có tiếng cười rất khẽ vang lên.

Một lúc lâu sau, Charles cầm một xiên thịt nướng lên, từ từ cắn vào miệng.

Thấy anh ta ăn, Lâm Thời cảm thấy nhẹ nhõm.

Cậu ngồi xuống cạnh Charles, hai người rất gần nhau, gần như chạm chân vào nhau.

Cơ thể Charles cứng lại. Ai đó hình như luôn không hiểu thế nào là khoảng cách an toàn.

Anh ta im lặng một lúc lâu, cuối cùng lảng tránh chủ đề đó, chỉ hỏi: "Đến tìm tôi làm gì?"

Lâm Thời ho khan hai tiếng, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời, nói mơ hồ: "Cái... mấy ngày nay không để ý đến anh, thật sự là tôi sai rồi."

Lông mày Charles nhíu lại một góc rất nhỏ, từ từ quay đầu đi.

Lâm Thời quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, tai đỏ bừng: "Anh còn tặng tôi con dao găm, đó là tín hiệu làm hòa đúng không? Trước đây tôi không nhận ra, xin lỗi."

"Anh cũng đừng suốt ngày trốn trong một góc, sau này lại buồn bực rồi tự sát gì đó... Sau này tôi làm gì cũng sẽ đưa anh theo, được không?"

"..."

Charles im lặng một lúc lâu.

Lâm Thời đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh ta.

"Xin lỗi."

Rất lâu sau, giọng Charles mới vang lên, run rẩy: "Tôi chỉ là rất bất ngờ."

Người đàn ông cúi đầu, dưới ánh trăng mờ không thể nhìn rõ vẻ mặt. Từ góc độ của Lâm Thời, chỉ có thể thấy ngón tay anh ta hơi run, các khớp ngón tay thô ráp căng trắng bệch, mu bàn tay nổi rõ gân xanh.

"...Thật vui vì cậu nghĩ như vậy, Lâm, cậu không giống họ."

Lâm Thời tưởng Charles cảm động muốn khóc, sợ bị trêu chọc nên mới cúi đầu, vì thế cậu nói một cách rất hào phóng: "Tôi đương nhiên không giống người khác rồi."

Cậu vỗ vỗ lưng Charles: "Anh đừng quá xúc động, sau này mấy anh em mình chơi chung, không có chuyện cô lập nhau nữa, anh cũng lại gần với bọn tôi hơn, được không?"

"Ừ."

Lâm Thời vui vẻ buông tay ra, sự buồn bực trong lòng tan biến, cả người trở nên thoải mái.

Nếu lúc đó cậu cúi đầu, cậu sẽ thấy khuôn mặt người đàn ông chôn sâu trong bóng tối đang cười.

Đó là một nụ cười thỏa mãn, phấn khích đến mức không kìm chế được, khiến biểu cảm trên mặt bắt đầu vỡ vụn, cả khuôn mặt méo mó đáng sợ như một con quái vật sinh ra từ vực thẳm, vì thế anh ta mới buộc phải giấu đi.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 42


[Chắc là xúc động quá rồi] Lâm Thời nghĩ.

Thấy Charles cứ mãi không ngẩng đầu lên, Lâm Thời quyết định cho anh ta thêm chút không gian riêng, vì thế cậu nhẹ nhàng nhảy khỏi nóc xe.

Dưới ánh trăng, cậu lại ngẩng đầu nhìn một lần, Charles không biết đã xoay người từ lúc nào. Lâm Thời có chút tiếc nuối, vốn còn định ở dưới nhìn khuôn mặt xấu xí khi anh ta khóc cơ.

Cách đó không xa, đám lửa trại vẫn náo nhiệt.

Lâm Thời vừa ngồi xuống, Thiên Dạ đã lên tiếng bằng giọng điệu mỉa mai:

"Chuyên gia tâm lý của chúng ta khai thông tư tưởng thế nào rồi?"

Cậu ngu ngốc đến mức không hiểu câu này nữa thì thôi đấy.

Lâm Thời đá vào giày cô một cái, bực bội nói: "Cô nói gì đấy, một chút tình đồng nghiệp cũng không có, thảo nào Charles không thích chơi với cô."

"Hứ," Thiên Dạ đáp, "Ai thèm."

Cũng chỉ có Lâm Thời cái tên bốc đồng này dám lao thẳng vào Charles, chứ không nhìn xem ngày thường mọi người đều tránh xa anh ta ba mét.

Không phải tự nhiên mà thế đâu.

Xung quanh im lặng một lúc, chỉ còn tiếng thịt nướng xèo xèo của Derrick, mỡ chảy ra trên chảo phẳng.

Lâm Thời bỗng nhiên ghé sát vào Thiên Dạ: "Này, cô biết Charles là người ở đâu không?"

"Hỏi cái này làm gì?" Thiên Dạ cảnh giác nhìn cậu.

"Thì tò mò thôi," Lâm Thời thăm dò, cố gắng liếc vào thiết bị của cô.

Thiên Dạ thấy phiền, một tay vỗ vào đầu cậu, rồi mở thiết bị tìm kiếm.

Lâm Thời đứng bên cạnh tâng bốc:

"Tôi biết ngay Nữ vương Thiên Dạ của chúng ta có thể làm thủ lĩnh là có lý do mà, mạnh mẽ, xinh đẹp, hào phóng, cấp dưới bận rộn cũng giúp đỡ, thảo nào có tài liệu mật gì thủ lĩnh cũng nói cho cô đầu tiên, người khác muốn biết cũng không có cửa. Thiên Dạ, Thiên Dạ, không giấu gì cô, toàn bộ Thiên Khải tôi khâm phục cô nhất..."

Thiên Dạ: "Im miệng."

Lâm Thời lập tức im bặt.

Cậu cảm thấy có chút tủi thân, ôm lấy Derrick rồi buồn bã cọ vào vai cậu bé.

Derrick vươn cái chảo ra phía trước, khó khăn nói: "Nóng, nóng! Cẩn thận một chút!"

Thiên Dạ trợn mắt kéo Lâm Thời lại: "Đừng làm loạn được không? Tìm thấy thông tin của Charles rồi."

Lâm Thời vội vàng ghé lại: "Anh ta là người ở đâu?"

Thiên Dạ nhíu mày lẩm bẩm: "Khu A12 của thành phố chính Liên Bang, nơi tập trung của các quý tộc thối nát và đám đạo tặc vô lại, quả nhiên là nơi mà loại người như anh ta sẽ ở..."

Mắt Lâm Thời sáng rực: "Đồng hương!"

"..." Thiên Dạ đang thao tác màn hình ánh sáng thì khựng lại, "Cậu nói gì?"

Lâm Thời chen vào, hai mắt lấp lánh, hai tay sờ đi sờ lại trên bản đồ ảo hiển thị trên thiết bị của Thiên Dạ, lúc phóng to lúc thu nhỏ, chơi rất vui.

Một lúc lâu sau, cậu mới quay đầu lại vui vẻ nói: "Thật sự giống hệt nơi trước đây tôi từng ở!"

Thiên Dạ muốn nói lại thôi, cô nhìn góc thành phố dơ bẩn và ẩm ướt trên bản đồ: "Ừm... cũng không tệ lắm."

Nói xong, lông mày cô nhíu chặt hơn: "Trước đây cậu sống ở đây sao?"

"Đúng vậy," Lâm Thời nói một cách tự nhiên, "Tôi sinh ra ở đây."

Cậu hứng thú kéo một góc màn hình ra, chỉ vào cái cầu vòm: "Trước đây tôi sống ở đây, lúc chuẩn bị sang Thiên Khải thì cái cầu này đã hơi lỏng lẻo rồi, giờ quả nhiên sụp hoàn toàn. Chẳng biết chú Giang chuyển đi đâu rồi."

Hoàn toàn không để ý Thiên Dạ đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp.

Sau một thời gian dài mới thấy lại quê hương, Lâm Thời không nhịn được nói hơi nhiều. Đến khi dừng lại thì thấy có chút khô miệng.

Cậu đá vào chân Derrick: "Anh khát, lấy nước cho anh đi."

Derrick không nhúc nhích.

Cậu bé nhíu mày, tinh tế quan sát cảnh vật trên màn hình.

Từ cái cầu vòm đổ nát đến vũng chất lỏng đen không rõ ở một góc.

"..."

Vẻ mặt cậu bé không thể nói là đẹp được.

Lâm Thời vẫy tay trước mặt cậu, bực bội nói: "Này, sao lại đờ đẫn thế?"

Derrick lấy lại tinh thần, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn Lâm Thời, từ lông mày đến khóe môi, xác định cậu vẫn hăng hái như thường, không hề bị ảnh hưởng. Lúc này cậu bé mới vùi đầu vào lòng cậu.

Lâm Thời bất ngờ bị ôm chặt, cơ thể gần như đổ về phía sau.

Cậu theo bản năng xoa xoa đỉnh đầu Derrick, cảm thấy khó hiểu: "Tuy Tiểu Khắc em rất đáng yêu, nhưng bây giờ anh thực sự hơi khát."

Derrick không nói gì, ôm eo Lâm Thời, rất lâu sau mới buông ra, rồi cứ ba bước lại quay đầu nhìn lại một lần khi đi lấy nước.

Lâm Thời cử động cơ thể, lẩm bẩm: "Cái thằng nhóc này, tay khỏe thật."

Nói xong quay đầu lại, vừa lúc đối mặt với Thiên Dạ.

Cậu sững sờ một chút, hơi cúi người quan sát: "Sao lại nhìn tôi với ánh mắt như thế?"

Im lặng một lúc lâu, Thiên Dạ mới hỏi: "Trước đây cậu... thật sự sống ở đây à?"

"Lừa cô làm gì," Lâm Thời nói xong, nheo mắt lại, "Sao vẻ mặt cô lại kỳ lạ như vậy?"
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 43


Có vẻ như là sự thương hại.

Quái lạ, Thiên Dạ mà cũng có cảm xúc này à?

Thiên Dạ dường như đọc được suy nghĩ của cậu, thở dài và hỏi: "Vậy trước đây cậu đã sống sót thế nào?"

Ở một nơi như khu A12, dân thường sống rất khó khăn.

Lâm Thời hồi tưởng lại: "Hồi nhỏ tôi trốn ở ngoài hàng rào trường học để học lỏm về cơ giáp, sau này chú Giang làm cho tôi một chiếc, tôi lái nó đi làm việc cho các quý tộc."

Cứ thế làm mười mấy năm, cho đến khi được đưa vào Thiên Khải.

Thật kỳ lạ, rõ ràng không lâu trước đây cậu vẫn còn lăn lộn ở khu A12, mà giờ khi nói lại, cứ như chuyện đã xảy ra từ mấy năm trước rồi.

Xem ra đãi ngộ ở Thiên Khải tốt thật, chỉ vài tháng đã khiến cậu có chút quên đi gốc gác.

Thiên Dạ không nói gì.

Cô nhìn Lâm Thời rất lâu, rồi thử hỏi một cách vòng vo: "Cậu thấy người ở khu A12 thế nào?"

Lâm Thời ngớ ra.

Sao tự dưng lại hỏi cái này?

Nhưng cậu vốn vô tư nên cũng không nghĩ nhiều, suy tư một lúc rồi thành thật trả lời:

"Họ đều rất tốt. Khi làm nhiệm vụ tôi kết bạn được không ít người cùng nghề. Mỗi lần gặp tôi họ đều nhiệt tình đùa giỡn, dù trên mặt không cười, nhưng hành động đã tố cáo họ. Họ thường không báo trước mà lao lên đấu với tôi. Mà nói thật, nhờ có họ mà tôi mới tiến bộ nhanh như vậy."

Lâm Thời nở một nụ cười hạnh phúc.

Thiên Dạ: "..."

"Sau khi trở về Thiên Khải, cậu nên đi kiểm tra lại đầu óc đi."

Lâm Thời nghi hoặc: "Vì sao?"

Thiên Dạ mỉm cười: "Đần độn đến mức này, chắc cũng được coi là bệnh rồi."

Lâm Thời cảm thấy đây không phải lời hay, nhưng lại không có bằng chứng.

Cậu nhận lấy ly nước Derrick đưa, vừa uống vừa ngờ vực đánh giá Thiên Dạ.

Đúng lúc này, giọng Samuel từ phía sau vọng đến:

"Khu A12, sao các ngươi lại xem cái chỗ này?"

Tiểu hoàng tử trẻ tuổi với thái độ kiêu ngạo: "Đây là khu vực phồn thịnh nhất của Liên Bang chúng ta, mẹ ta được gia tộc chọn từ đây đưa đến bên cạnh phụ vương."

"Nhưng mà," giọng anh ta chuyển sang vẻ chán ghét, "Chỗ các ngươi xem quá lệch đi. Đây là nơi đám dân đen không xua đuổi được sẽ ở, dơ bẩn chết đi được."

Hiện trường một khoảng lặng.

Thiên Dạ theo bản năng nhìn về phía Lâm Thời. Derrick không hề che giấu sự tức giận trong mắt, định xông lên thì đã bị Lâm Thời kéo lại một cách kín đáo.

Cậu có vẻ rất bối rối: "Dân đen?"

Từ sau ngày chia tay không êm đẹp đó, Lâm Thời đã không còn nói chuyện tử tế với anh ta nữa.

Nên khi nhận được sự đáp lại, Samuel rõ ràng là rất vui vẻ.

Anh ta kiêu ngạo sửa lại ống tay áo: “Có gì không đúng à? Rõ ràng khu A12 là nơi ở của giới quý tộc Liên Bang, vậy mà lại bị bọn chúng mặt dày lén lút chiếm đóng. Ngay cả những nơi dơ bẩn như cầu vòm cũng có thể ở được, không phải lũ dân đen thì là cái gì?”

Derrick không thể chịu đựng thêm nữa, cậu nhe răng về phía anh ta: “Im miệng!”
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 44


Samuel không ngờ lại có một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch lại dám nghênh ngang với mình như vậy, cảm thấy bị sỉ nhục, bực bội quát: “Dám gào lên với ta? Ngươi có tin ta chỉ cần một ngón tay là có thể…”

“Được rồi,” Lâm Thời đột ngột cất tiếng.

Samuel không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn nghe lời mà im lặng.

Tuy nhiên, với thân phận của một hoàng tử Liên Bang, Samuel không thể nuốt trôi cục tức này, nghiến răng nói: “Thằng nhóc này là em trai cậu sao? Mười mấy tuổi rồi mà vẫn vô lễ như vậy. Lâm, nếu cậu không đành lòng, không bằng giao cho ta dạy dỗ.”

Derrick lập tức trừng mắt, hung tợn nhìn chằm chằm anh ta.

Samuel cũng không cam lòng yếu thế: “Trừng cái gì mà trừng? Cẩn thận cái da của ngươi đấy!”

Đang định mắng tiếp, giọng Lâm Thời bỗng vang lên:

“Samuel, cậu không thích dân thường khu A12 à?”

Samuel sững sờ.

Một lúc lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu nói: “Ai mà thích bọn chúng chứ! Khu A12 vốn dĩ không phải nơi dân thường nên ở!”

Lâm Thời ngồi bên đống lửa, ánh lửa rực rỡ khắc họa rõ ràng đường nét gương mặt cậu, ít vẻ tùy tiện hơn ngày thường, mà thêm phần ôn hòa, bình thản.

Giọng cậu nhẹ nhàng: “Vậy cậu nghĩ dân thường nên đi đâu?”

Samuel không hề nhận ra sự bất thường: “Khu ổ chuột, hoặc bất kỳ nơi nào khác ngoài khu A12.”

Dĩ nhiên, anh ta ngừng lại một chút, chậm rãi thể hiện sự khôn ngoan chính trị của một thành viên hoàng gia, hắng giọng nói:

“Hơn nữa, Liên Bang có biết bao nhiêu nơi để làm việc. Những dân thường đó nếu thật sự chăm chỉ, sao lại phải sống ở cầu vòm? Suy cho cùng, chẳng phải vì bọn chúng quá lười sao!”

Lâm Thời lặng lẽ nhìn anh ta.

Samuel nói xong cảm thấy khát nước, anh ta nhìn quanh, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Thiên Dạ.

Anh ta không dám sai bảo Thiên Dạ, đành quay sang nói với Lâm Thời: “Lấy cho ta một ly nước.”

Samuel tự cho rằng mối quan hệ của họ đã tốt đẹp như ban đầu, quyết định rộng lượng mà không so đo chuyện ngày hôm đó Lâm Thời bỏ mặc mình để đi tìm thằng nhóc kia.

Ai ngờ, vừa dứt lời, cậu đã thẳng thừng từ chối:

“Xin lỗi, ngài tìm người khác đi.”

Nói xong, Lâm Thời lập tức đứng dậy, rời khỏi đống lửa đi về phía xe ngựa.

Samuel ngạc nhiên đứng tại chỗ, mặt đỏ bừng vì tức giận: “Cậu có ý gì... Lâm, cậu quay lại đây!”

Cơ thể anh ta run rẩy, không hiểu mình lại chọc giận cậu ở đâu.

Thấy bóng Lâm Thời càng lúc càng xa, Samuel lo lắng túm lấy cổ áo Derrick: “Anh trai ngươi rốt cuộc bị sao vậy!”

Derrick im lặng gỡ tay anh ta ra, đôi mắt xanh biếc lạnh như hồ nước đóng băng mùa đông.

Không biết có phải ảo giác không, Samuel bỗng cảm thấy ánh mắt này rất giống ánh mắt cuối cùng Lâm Thời đã nhìn mình.

Anh ta nhất thời ngây người, đến khi hoàn hồn thì Derrick đã biến mất.

Samuel không muốn chấp nhận tình cảnh này, anh ta nghiến răng nhìn Thiên Dạ: “Cô chẳng phải có quan hệ tốt với Lâm sao? Cô đi hỏi xem rốt cuộc tôi lại chọc giận cậu ta ở đâu!”

Nhưng Thiên Dạ chỉ bình tĩnh nhìn anh ta, khiến Samuel đang bối rối càng thêm chật vật.

Một lúc sau, cô mới cất tiếng với vẻ khó hiểu:

“Ở Liên Bang của các người, trẻ sơ sinh bị vứt bỏ chiếm 30% dân số. Bọn chúng không có giấy khai sinh, cũng không có hộ khẩu công dân, với thân phận đó thì không thể được nhận vào bất kỳ công việc đàng hoàng nào.”

Samuel bực bội: “Cô nói chuyện này với ta làm gì?!”

Thiên Dạ nhìn anh ta bằng ánh mắt thương hại.

Đúng lúc Samuel cảm thấy vô cùng xấu hổ và định làm ầm ĩ lên, Thiên Dạ bỗng nhiên tiến lại gần, hỏi một cách hờ hững:

“Ngài thích Lâm à?”

Lời mắng chửi vừa định thốt ra bị chặn lại một cách phũ phàng.

Samuel mặt đỏ tía tai, tức giận gào lên: “Nói bậy, nói bạ! Ta đường đường là hoàng tử Liên Bang sao có thể thích một tên sát thủ Thiên Khải! Cô đây là đang bôi nhọ sự trong sạch của hoàng gia Liên Bang, đợi khi ta đến thung lũng Silicon, nhất định sẽ...”

“Bỏ ý định đó đi,” giọng Thiên Dạ lạnh lùng, “Lâm và ngài không cùng một con đường đâu.”

Lời nói của anh ta bị ngắt lời, Samuel đầu tiên sững sờ, ngay sau đó giận tím mặt: “Cô lại chẳng phải là Lâm, cô dựa vào cái gì mà nói Lâm và ta không cùng một con đường! Ta đã sớm nhìn ra, trong Thiên Khải, cô là người không tôn trọng ta nhất, Thiên Khải thì sao chứ, chỉ cần ta muốn, phụ vương kiểu gì cũng sẽ thỏa mãn ta! Cô cứ đợi đấy!”

Anh ta hoàn toàn quên mất những lời thề thốt chắc chắn của mình không lâu trước đó.

Thiên Dạ không để ý đến anh ta, tự mình bỏ đi.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 45


Đêm khuya, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi bãi lửa trại đã tàn. Xa xa vẳng lại tiếng côn trùng rỉ rả, lướt qua tai Lâm Thời.

Derrick mệt mỏi trèo vào xe thùng, bước chân nhẹ nhàng, rồi cẩn thận ôm lấy eo Lâm Thời.

Mái tóc mềm mại của cậu bé tóc vàng vùi vào bên hông chàng trai khẽ cọ cọ.

Lâm Thời cảm thấy hơi ngứa, rời mắt khỏi mặt trăng và đẩy nhẹ đầu của Derrick: “Làm gì thế?”

Trong giọng nói của cậu thiếu đi vẻ trêu chọc thường ngày.

Derrick mím môi, không nói gì, cứ thế bám chặt lấy cậu, tay nắm lấy ngón út của Lâm Thời, rồi từ từ chui vào cả lòng bàn tay.

Cậu bé thực sự không giỏi ăn nói, mỗi khi đến lúc như vậy thì chẳng thể thốt ra một lời nào.

Nhưng Derrick cảm thấy, Lâm Thời sẽ hiểu được ý của cậu.

Hai người lặng lẽ ở bên nhau một lúc.

Một lúc lâu sau, Lâm Thời mới từ từ lên tiếng: “Anh mới biết, hóa ra quý tộc Liên Bang nhìn anh như vậy.”

Derrick há miệng, nói: “Bọn họ là người xấu.”

Lâm Thời không nhịn được cười, cậu đưa tay che miệng Derrick, đối diện với đôi mắt lấp lánh như của chú cún con: “Có phải chỉ biết dỗ anh không, hửm?”

Derrick khẽ lắc đầu, ủ rũ nói “Không phải”.

Lâm Thời thấy cậu bé đáng yêu, buông tay ra, rồi như thường lệ véo má Derrick và kéo nhẹ ra ngoài.

Derrick ngoan ngoãn ngước mặt lên.

Chàng trai tóc đen rũ mắt, trông có vẻ u buồn khó tả, một khí chất mà bình thường cậu không bao giờ bộc lộ.

Derrick vừa thấy đau lòng, vừa cố gắng mở to mắt, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cậu.

“Thôi nào,” Lâm Thời bỏ tay xuống, thở dài, “Đi chơi đi, để anh một mình một lát.”

Trên má Derrick dường như vẫn còn hơi ấm từ ngón tay của chàng trai. Cậu lưu luyến cọ cọ vào vai.

Cậu vẫn muốn ở lại bên cạnh Lâm, không muốn đi.

Nhưng anh đã lên tiếng, Derrick không thể không nghe theo.

Cậu bé tóc vàng không cam lòng cọ má vào ngón tay Lâm Thời, rồi mới ba bước quay đầu một lần mà rời đi.

Derrick chậm rãi suy nghĩ, cậu muốn ném chân nhện vào ly nước của Samuel.

Đêm dần về khuya.

Lâm Thời nằm trên thảm, trằn trọc mãi không ngủ được.

Nhận thấy nếu không ngủ, vài giờ nữa lại đến ca trực, Lâm Thời dứt khoát lăn một vòng rồi bò dậy khỏi thảm, đi ra khỏi xe.

Đoàn xe chỉ có lính gác ở bên ngoài cùng.

Lâm Thời chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, lẩn khuất giữa những chiếc xe.

Tiếng côn trùng đã ngừng, bên tai chỉ còn tiếng gió đêm.

Lâm Thời đi bộ một lúc lâu, ánh mắt bỗng thoáng thấy một chiếc xe ngựa đang rung lắc nhẹ.

Cậu dừng lại.

Đây là khu vực trung tâm của đoàn xe. Trong tất cả các xe, trừ chiếc của Samuel, thì chiếc này được làm bằng vật liệu cứng rắn nhất.

Được làm từ gỗ răng cự, đao kiếm không thể xuyên thủng, thậm chí có thể chịu được một cú tấn công của cơ giáp thông thường.

Nếu không có gì bất ngờ, đây hẳn là hàng hóa mà Liên Bang muốn vận chuyển.

Mắt Lâm Thời lóe lên.

Nửa đêm rồi, sao hàng hóa còn động đậy?

Cậu nhanh chóng quyết định, lợi dụng lúc lính gác không để ý, nhanh nhẹn chui qua cửa sổ xe.

Đáp xuống không tiếng động, Lâm Thời ngẩng đầu lên, khi thấy rõ mọi thứ trước mắt, cậu chợt hít một hơi thật mạnh.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 46


Đó là một cái bể hợp kim trong suốt rất lớn, lờ mờ có thể thấy những bọt khí nhỏ nổi lên bên trong. Và trong chiếc bể vốn dĩ không có vết tích nào này lại chứa đầy một sinh vật khổng lồ, méo mó và khó nhận biết.

Những xúc tu nhớp nháp mọc đầy các giác hút có hình dạng bất quy tắc. Chúng dày đặc bám chặt vào thành bể, còn những con mắt chi chít, sâu thẳm và đỏ ngầu, đang không chớp nhìn chằm chằm kẻ đột nhập.

Thay vì gọi là cái bể, thì đây giống một cái lồng nuôi cấy khổng lồ để giam giữ quái vật hơn.

Nếu kỹ thuật gấp không gian hiện tại vẫn còn giới hạn, Lâm Thời không nghi ngờ rằng cái lồng nuôi cấy này có thể được tạo ra cao hơn nữa. Bởi con quái vật này rõ ràng đang cuộn tròn cơ thể mình.

Nhưng dù là vậy, hình thể của quái vật vẫn không thể xem thường.

Nó rốt cuộc là thứ gì?

Lâm Thời trấn tĩnh lại, mở thiết bị đầu cuối để quét sinh vật này.

Không lâu sau, thiết bị báo lỗi.

Cơ sở dữ liệu hiện tại không thể tìm thấy lai lịch của con quái vật này.

Lâm Thời nhíu mày.

Vậy thì, vấn đề đặt ra là Liên Bang tìm thấy con quái vật này ở đâu, hay là...

Cậu nhìn về phía ống dẫn dinh dưỡng nối từ góc xe đến lồng nuôi cấy.

Nhân tạo ư?

Mặc kệ, cứ lại gần xem xét kỹ đã.

Sự kinh ngạc trước quái vật đã xua tan những cảm xúc khác của Lâm Thời. Cậu từng bước đến gần cái bể.

Quả thật, con quái vật này ngoài việc có thể khiến những người mắc chứng sợ lỗ phát điên, thì những bộ phận khác trông khá dễ nhìn.

Nó có màu đen đậm như mực, cơ thể lấm tấm những đốm xanh lam mờ, giống như dải ngân hà nhìn thấy vào đêm khuya, vừa bí ẩn vừa xa xăm, ngay cả trên các giác hút cũng lờ mờ có màu sắc đó.

Lâm Thời không phải là kẻ nhát gan, nhưng hiện tại cậu đang ở trong khu vực do Liên Bang kiểm soát. Khi còn cách cái bể nửa gang tay, cậu dừng lại.

Quái vật lặng lẽ nhìn Lâm Thời, ánh mắt không hề hung ác. Nhìn lâu, thậm chí còn có vài phần ngây ngô buồn cười.

Lâm Thời nhướn mày, vẫy tay về phía con quái vật: “Này, có quen biết tôi không?”

Quái vật không hé răng, đương nhiên nếu nó thật sự hé răng thì mới là có chuyện lớn.

Lâm Thời thu tay về, quay sang tỉ mỉ đánh giá những thứ được bày biện bên trong cái bể.

Theo ánh mắt cậu, con quái vật chuyển động cơ thể, những giác hút lấp lánh ánh sáng xanh lam cuộn lại, hơn chục con mắt đồng loạt di chuyển về phía Lâm Thời.

Lâm Thời đi một vòng quanh cái bể, phát hiện dưới đáy có mấy sợi xích sắt dày nặng buộc vào một cái trụ tinh thể. Những sợi xích siết chặt xúc tu của quái vật, lờ mờ có thể thấy dòng điện nhỏ.

Cậu lập tức hiểu ra: Thảo nào lại ngoan ngoãn như vậy, hóa ra là bị điện giật đến ngốc luôn rồi.

Thử nghĩ nếu chính cậu bị điện giật suốt từ Liên Bang đến đây, có khi bây giờ đã ch** n**c dãi khắp nơi và gọi người khác là bố rồi.

“Đáng thương thật.”

Lâm Thời nhìn quanh, thấy vẫn chưa có ai phát hiện ra điều bất thường, bèn lặng lẽ giơ thiết bị đầu cuối lên chụp ảnh con quái vật, giọng nói nhẹ nhàng:

“Nào, nói ‘phô-mai’ đi.”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài chiếc xe bỗng vang lên một tiếng sấm!

“Ầm… ầm…”

Lâm Thời giật mình, cả người không tự chủ lùi lại, lưng đập vào một v*t c*ng.

“Đau quá…” Cậu hơi chật vật xoa lưng và eo, nghĩ rằng đây chắc chắn là lời cảnh báo từ ông trời. Không dám nán lại nữa, Lâm Thời cất bức ảnh vào, lén lút chui ra khỏi cửa sổ xe.

Chiếc xe ngựa vừa được thắp sáng lại chìm vào bóng tối. Cái cần gạt mà Lâm Thời vừa đụng phải đã bị dịch chuyển một chút về phía sau, dòng điện xèo xèo trên xích cũng nhỏ đi nhiều.

Quái vật trong bể duỗi người, từng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía cửa sổ xe mà Lâm Thời đã ra vào.

Một lúc lâu sau, nó phun ra một bọt khí đầy vẻ hân hoan.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 47


Chẳng biết từ lúc nào trời đã đổ mưa.

Cái chỗ chết tiệt này toàn là bùn đất, lúc Lâm Thời mò về thì giày đã lấm lem bùn. Cậu loạn choạng trèo vào xe của Thiên Dạ.

Vừa vào trong xe, cậu bắt đầu "vẩy lông" điên cuồng, toàn thân ướt sũng. Mái tóc đen mềm oặt dính vào má, khiến làn da đã trắng nay càng trắng, còn đôi môi thì như đang nhỏ nước.

Lâm Thời đến tìm Thiên Dạ để bàn chuyện, còn Charles cũng ở đó. Khi nhìn thấy cậu, khóe môi anh ta khẽ mím lại một cách khó nhận ra.

Thiên Dạ có vẻ mặt hơi khó tả: "Sao lại như một con chó nhỏ thế kia."

Nói rồi cô ném cho cậu một cái khăn.

Lâm Thời nhận lấy cái khăn và tỉ mỉ lau người. Sau đó, dưới ánh mắt giám sát của Thiên Dạ, cậu ngoan ngoãn cởi giày, đi chân trần đến ngồi khoanh chân cùng với họ.

Chàng trai tóc đen mắt sáng lấp lánh, không giấu được vẻ đắc ý: "Hai người đoán xem tôi vừa phát hiện ra cái gì?"

Cái vẻ háo hức, mong được khen ngợi này kết hợp với bộ dạng ướt như chuột lột của cậu... Thiên Dạ không nhịn được nhìn ra phía sau cậu - chẳng thấy cái đuôi nào cả.

Thấy không ai để ý đến mình, Lâm Thời có chút sốt ruột: "Hai người không tò mò sao? Này!"

Charles lúc này mới lên tiếng, rất nể tình mà hỏi: "Phát hiện ra cái gì?"

Lâm Thời đắc ý lấy ảnh trong thiết bị đầu cuối ra cho họ xem: "Đoàng! Bất ngờ không?"

Con sinh vật không rõ nguồn gốc gần như chiếm trọn bức ảnh, màu đen đậm xen lẫn một chút màu xanh lam sâu thẳm khó chịu. Gần như ngay lập tức nhìn thấy, Charles đã nhíu mày: "Đây là cái gì?"

So với Charles, Thiên Dạ lại phản ứng bình thường. Cô nhìn chằm chằm Lâm Thời một lúc lâu rồi đột ngột hỏi: "Không buồn bã sao?"

Lâm Thời chớp mắt: "Buồn bã chuyện gì?"

Dứt lời, cậu mới chậm rãi nhớ ra: "À, chuyện đó hả, hết buồn rồi. Đến đây xem cái này đi!"

Nói rồi, cậu dí thiết bị đầu cuối vào trước mặt cô.

Thiên Dạ nhướn mày, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc lâu sau mới xem bức ảnh trên thiết bị, bình tĩnh nói: "Trò quỷ của Liên Bang."

"Đúng vậy." Lâm Thời chuyển ảnh cho mỗi người một bản: "Không biết họ tạo ra thứ này để làm gì, còn thần bí không cho chúng ta xem, có vẻ có điều mờ ám."

Ngàn Dạ xem kỹ bức ảnh, rồi tắt thiết bị đầu cuối: "Đừng tiết lộ, cứ coi như chưa từng thấy nó."

"Biết rồi." Lâm Thời gật đầu, ẩn bức ảnh đi. Sau đó, cậu bỗng nhớ ra điều gì đó, cảnh giác nói: "Mà này, muộn thế này rồi, hai người lén lút làm gì sau lưng tôi thế?"

Thiên Dạ nhíu mày: "Đừng nói chuyện kinh tởm như vậy."

Charles: "Tôi nói với cô ấy là muốn cắt ca, cậu không cần phải đi hầu hạ Samuel nữa."

Nghe được những lời này, Lâm Thời bất ngờ mở to mắt: "Trời ơi, hai người tốt với tôi quá, tôi sẽ tốt với hai người cả đời!"

Khóe miệng Thiên Dạ giật giật, cô mạnh mẽ nhắm mắt lại.

Charles ngước mắt nhìn cậu, rất lâu sau mới thốt ra một câu: "Tốt."

Ba người trò chuyện rôm rả đến tận rạng sáng, Lâm Thời lúc này mới rón rén quay về xe của mình.

Điều bất ngờ là Derrick vẫn chưa ngủ.

Cậu bé tóc vàng cuộn tròn trong chăn, lộ ra cái đầu vàng óng, khóe mắt vẫn còn lấp lánh, trông có vẻ rất tủi thân.

Lâm Thời không hiểu sao cảm thấy có chút chột dạ, giọng nói cũng nhẹ hơn hẳn: "Sao còn chưa ngủ?"

"..." Derrick chui ra khỏi chăn, nắm lấy tay Lâm Thời rồi hít hà trên người cậu.

Quả nhiên lại là mùi của hai người kia.

Mặt cậu bé có chút tối sầm, không hiểu tại sao Lâm Thời lại đi chơi với người khác khi cậu đã ngủ.

Nhưng Derrick biết mình không có bất kỳ quyền gì để trách móc Lâm Thời. Cậu áp mặt vào Lâm Thời rất lâu, rồi mới buồn bã nói: "Ngủ đi."

Trong bóng tối, Derrick lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mặt nghiêng của Lâm Thời. Cậu không hiểu.

Tại sao không thể chỉ ở bên nhau? Không có Thiên Dạ, không có Charles, và cũng không có những người đáng ghét khác của Thiên Khải.

Lúc trước Lâm Thời cứu cậu ra khỏi làn đạn, Derrick ôm lấy cổ cậu ấy và nghĩ rằng trên thế giới này chỉ còn lại hai người họ.

Nhưng điều ước đó đã không thành hiện thực.

Derrick nắm chặt tay, cậu không cam lòng.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 48


Gần nửa tháng hành trình tiếp theo không có sự cố lớn nào xảy ra. Dù có một vài nhóm cướp không biết điều đến gây rối, nhưng hầu hết đều bị Lâm Thời và đồng đội đẩy lui, không làm nên trò trống gì.

Còn về những kẻ rõ ràng có người đứng sau giật dây, Liên Bang đã không muốn tiết lộ, thì Thiên Khải cũng làm như không biết. Dù sao, nhiệm vụ của họ chỉ là hộ tống Samuel đến đích an toàn, những chuyện khác thì tuyệt đối không liên quan.

Cứ thế, sau khi đẩy nhanh tốc độ, đoàn xe cuối cùng cũng đến được thung lũng Silicon bình yên vô sự.

Lâm Thời thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, vừa lúc có cơn gió thổi qua, lọn tóc mái bay phấp phới khiến da cậu hơi nhột.

"Đây là trung tâm công nghệ trong truyền thuyết của Liên Bang à, nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt." Cậu vừa nói vừa vuốt tóc ra sau.

Ngoài miệng thì tỏ vẻ không quan tâm, nhưng đôi mắt đã đảo đi đảo lại mấy vòng.

Thiên Dạ lười vạch trần cậu: "Lúc này lại không sợ Samuel làm phiền nữa sao?"

Lâm Thời khựng lại, im lặng rụt đầu vào.

Vị hoàng tử cao quý ấy gần đây cứ bám riết lấy cậu, dù Lâm Thời có tỏ rõ thái độ từ chối thì anh ta vẫn coi như không thấy, đúng là phiền phức.

"Mình rốt cuộc có gì hấp dẫn anh ta chứ?" Lâm Thời lẩm bẩm.

Charles liếc mắt nhìn cậu, dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú kia một lát rồi lặng lẽ thu về.

Đúng lúc này, đoàn xe chính thức dừng lại.

Ngay phía trước là thành phố công nghệ của Liên Bang ở thung lũng Silicon. Bên ngoài thành, các binh lính xếp thành hàng, cung kính chào đón Điện hạ Samuel.

Đội trưởng đội cận vệ bước xuống xe, cúi người hành lễ.

Thấy Samuel sắp ra ngoài, Lâm Thời và đồng đội cũng không thể tiếp tục ẩn mình, họ lần lượt xuống xe và đứng sang một bên, giả vờ như mình cũng là lính.

Tuy nhiên, với phong thái ngang tàng không thể che giấu, họ đứng nghiêng đứng ngả, khiến lính trong thành cứ phải liếc nhìn mấy lần.

Dù sao thì Lâm Thời cũng da mặt dày. Cậu mặc kệ hàng nghìn ánh mắt sắc lẹm ấy, vẫn đứng vững như bàn thạch, coi đó như một màn mát-xa miễn phí.

Thực ra, cậu đang rất vui. Sau khi tiễn Samuel, họ có thể quay về Thiên Khải để nhận tiền lương, lúc đó chỉ việc nằm đếm tiền thôi.

Thật sướng.

Đang mơ màng, cậu thấy Samuel vốn dĩ nên đi trên con đường trải hoa lại vung vạt áo, quay người đi về phía họ.

"..."

Đừng mà!

Lâm Thời đang chuẩn bị trốn ra sau lưng Charles, nhưng lần này Samuel bước đi cực nhanh. Chưa kịp hành động, tay của Samuel đã nhanh như cắt đặt lên áo Lâm Thời.

Chàng trai tóc đen nở một nụ cười gượng gạo: "Xin hỏi còn chuyện gì nữa không, Điện hạ Samuel?"

Thiên Dạ nhìn cậu, thấy cậu dùng kính ngữ, có vẻ như đã bị tra tấn không ít.

Samuel mím môi, trông có vẻ cố chấp và quật cường. Anh ta thấp hơn Lâm Thời một chút, giờ đây khi Lâm Thời cúi đầu nhìn, lại cảm thấy một chút ngại ngùng khó hiểu ở đối phương.

Nhưng dù sao cũng là hoàng tử Liên Bang, lòng tự trọng cao ngạo khiến anh ta không thể hạ mình xin lỗi.

Vì thế, cho đến cuối cùng, Samuel chỉ gượng gạo hỏi: "...Muốn đến hành cung của ta ngồi chơi không?"

Lâm Thời nhếch môi: "Xin lỗi điện hạ, ở nhà tôi trẻ con còn đang cần thay tã."

Nói dối mà còn không thèm nghĩ, rõ ràng là từ chối.

Samuel có chút bực mình, còn định nói nữa thì sau lưng bỗng cảm thấy lạnh toát.

Anh ta ngẩng đầu nhìn lại, trừ Lâm Thời còn có vẻ thân thiện, thì Thiên Dạ và Charles, hai vị sát thần kia, sắc mặt cũng chẳng mấy tốt.

Samuel đành bỏ cuộc, từ từ lùi lại.

Lúc này, anh ta lại lấy lại vẻ kiêu ngạo của hoàng tử Liên Bang, hơi nâng cằm: "Louis, tiễn khách."

Đội trưởng đội cận vệ gật đầu, làm động tác mời ba người: "Liên Bang đã chuẩn bị thuyền quá cảnh cho ba vị khách quý. Lần này vất vả cho các vị rồi."

"Cảm ơn." Thiên Dạ nói xong, dẫn đầu rời đi.

Một vài vị khách quý của Thiên Khaie đi lên thuyền quá cảnh dưới sự giám sát của lính Liên Bang, rồi nhanh chóng biến mất.

Samuel nghiến răng: " Thiên Khải quả nhiên toàn là một lũ quái vật máu lạnh, không có ngoại lệ!"

Nghe vậy, đội trưởng đội cận vệ Louis an ủi: "Điện hạ không cần lo lắng, mạo phạm Liên Bang, bọn họ chắc chắn sẽ phải trả giá."

Những từ cuối cùng được nhấn mạnh, mang theo sát ý quyết liệt.

Samuel sững sờ: "Ý gì?"

Đội trưởng đội cận vệ không trả lời ngay, nở một nụ cười khó hiểu, cung kính nói: "Điện hạ, chúng ta nên vào thành."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 49


Khi bước lên thuyền, Derrick vẫn không ngừng xoa mũi, nắm lấy tay Lâm Thời và buồn bã nói: “Không hiểu sao, vừa rồi tự nhiên hắt hơi mấy cái.”

“Ồ,” Lâm Thời thản nhiên đáp, “Có lẽ em cần thay tã.”

Derrick: “?”

“Đừng có giỡn, lần này là một vụ án lớn đấy. Tất cả đi viết báo cáo rồi nộp cho thủ lĩnh ngay.” Thiên Dạ nói.

Charles lặng lẽ kéo miếng bịt mắt lên và đi ngủ.

Lâm Thời ngay lập tức xịu mặt, cậu bế Derrick lên và chọc vào má cậu bé: “Vừa rồi có ai nói gì không? Cứ như ảo giác ấy nhỉ.”

Thiên Dạ máu lạnh vô tình: “Phải nộp cho tôi trước 9 giờ tối nay.”

Lần này Lâm Thời hoàn toàn suy sụp: “Rốt cuộc tại sao vào Thiên Khải rồi mà vẫn phải viết báo cáo công việc! Tôi làm cái nghề không đàng hoàng mà!”

“Có thể cách chức thủ lĩnh không? Để tôi lên làm thủ lĩnh, tôi tuyên bố tất cả anh em Thiên Khải đều không cần viết báo cáo nữa!”

Thiên Dạ không mảy may lay động: “Bác bỏ, không phê chuẩn.”

Lâm Thời tức tối dắt Derrick đi tìm chỗ ngồi.

“Tiểu Khắc à Tiểu Khắc, tuy em lớn lên ở Thiên Khải, nhưng sau này tuyệt đối đừng làm việc ở đây nhé, trừ khi cái thói quen xấu viết báo cáo này bị hủy bỏ hoàn toàn. Anh làm vậy là vì tốt cho em đấy, biết chưa?”

Derrick ngẩng đầu nhìn cậu, lắng nghe rất nghiêm túc, rồi trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Thực ra, cậu rất thích Lâm Thời nói chuyện riêng với mình. Dù những gì cậu ấy nói thường là những lời lảm nhảm, nhưng lại rất thú vị.

Quan trọng nhất là, Derrick cảm thấy đây là khoảng thời gian chỉ thuộc về hai người họ, không có ai khác đến làm phiền, vô cùng thoải mái.

Derrick lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài tiếng.

Một lúc sau, tim cậu bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp.

Cùng lúc đó, Lâm Thời cũng dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giây tiếp theo, một ánh lửa bùng nổ, khói đặc lẫn mảnh kim loại bay sượt qua da thịt, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng trong không gian!

Mọi việc diễn ra quá nhanh và hỗn loạn. Derrick theo bản năng muốn che chắn cho Lâm Thời, nhưng cậu quá nhỏ. Cuối cùng lại bị Lâm Thời đè xuống, bảo vệ chặt chẽ.

Bên tai là tiếng ong ong chói tai, lẫn với tiếng báo động dồn dập của thiết bị đầu cuối.

Trong lúc hoảng loạn, dường như cậu nghe thấy tiếng r*n r* đau đớn của Lâm Thời. Trước khi rơi vào hôn mê, toàn thân tê dại, cậu cảm thấy máu của mình đều lạnh buốt.

“Bệnh nhân vẫn đang được cấp cứu, đang trong giai đoạn theo dõi. Xin các vị đừng lo lắng.”

“Tình trạng hiện tại rất nguy cấp, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức…”

“Vẫn còn hy vọng… hãy kiên trì!”

Trong bốn người bị thương, Lâm Thời là người bị thương nặng nhất.

Quả thuốc nổ được đặt ngay dưới ghế của họ. Lâm Thời đã bảo vệ Derrick kịp thời, đáng lẽ cậu sẽ chết, nhưng may mắn là chế độ cấp cứu của cơ giáp đã được khởi động, giữ lại được nửa cái mạng cho cậu.

Trong khoảng thời gian chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, mắt Derrick đỏ ngầu, không ngừng tự vấn: Tại sao mình lại yếu đuối như vậy, tại sao lại làm liên lụy đến Lâm.

Cậu bé siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Vụ nổ đột ngột đã đè sập lưng cậu, cảm giác tự ghét bản thân bao trùm toàn thân. Thế nhưng, da thịt và xương cốt lại đang tái tạo một cách nhanh chóng.

"Sẽ không bao giờ xảy ra nữa..." Derrick mở mắt, những mạch máu nổi lên trên cánh tay không ngừng rỉ máu, băng gạc nhanh chóng nhuộm màu đỏ sẫm như mực.
 
Back
Top Bottom