Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 960



Cô không nói dối, ngày hôm qua Tô Dung thực sự đã sử dụng rất nhiều đạo cụ quái đàm. Ví sinh tiền đựng đạo cụ quái đàm, Vòng tay chính nghĩa siêu công lý dùng để khiên các điều tra viên trong giờ tự học buổi tối, Đèn ngôi sao dùng để xua tan sương mù, Thuật dịch chuyển dưới nước dùng để né tránh dân địa phương dai như đỉa...

Ngoài ra, cô còn cố gắng sử dụng hai đạo cụ là Xẻng phệ linh, Gương cô gái tự luyến, mặc dù không thực sự sử dụng nhưng cũng đã lấy ra để cố gắng sử dụng, chỉ là không thành công thôi, cũng không chắc có tính hay không.

Nhưng cho dù không tính hai đạo cụ này thì cô cũng đã sử dụng rất nhiều đạo cụ quái đàm, mà điều này đã đủ để chứng minh quan điểm của cô.

Quả nhiên, khi nghe cô nói mình đã sử dụng bốn năm đạo cụ, có vài người đã lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ, đã hiểu ra ý đồ khi cô nói những lời này.

Nhưng nhiều người hơn lại tỏ ra kinh ngạc.

Vào ngày đầu tiên đến với quái đàm quy tắc đã sử dụng bốn năm đạo cụ, đây là khái niệm gì? Điều này chứng tỏ Tô Dung tuyệt đối không chỉ có bốn năm đạo cụ quái đàm này trong tay, thậm chí cho dù loại trừ các đạo cụ dùng một lần, thì đạo cụ quái đàm cô có thể thường xuyên sử dụng cũng phải trên năm cái. Nếu không, tuyệt đối cô không thể sử dụng phung phí như vậy, cho dù có tiền cũng không thể tiêu xài như vậy!

Có thể sở hữu nhiều đạo cụ quái đàm như vậy cũng chứng tỏ năng lực của người này tuyệt đối không tầm thường, hơn nữa chắc chắn là một điều tra viên tinh anh. Nghĩ đến đây, mọi người lại coi trọng thêm vài phần lời nói của cô khi nãy, rốt cuộc thì lời của người giỏi nói ra vẫn có tỷ lệ chính xác cao hơn lời của người vô danh.

Sau khi cho mọi người vài giây để bình tĩnh, Tô Dung tiếp tục nói: "Nếu như theo như mọi người nói là do sử dụng đạo cụ quái đàm nên chúng ta mới thành ra thế này. Vậy thì hôm qua tôi đã sử dụng rất nhiều đạo cụ quái đàm, lẽ ra dù không phải là người có trạng thái tệ nhất thì cũng phải ở trong nhóm yếu nhất. Nhưng bây giờ tôi vẫn khỏe mạnh như thường, đâu có chuyện gì?"

Sau khi tạm thời bị sốc trong chốc lát, mọi người cũng đều nghĩ tới lý lẽ này. Đúng như Tô Dung nói, nếu đạo cụ quái đàm có vấn đề thì những người sử dụng nhiều đạo cụ quái đàm chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn. Nhưng Tô Dung lại không bị ảnh hưởng nhiều, điều này hoàn toàn có thể bác bỏ lập luận trước đó.

"Cậu, cậu nói đúng!" Số 23- người đầu tiên đưa ra giả thuyết đạo cụ quái đàm có lẽ chính là hung thủ khiến họ suy yếu đã nhanh chóng đồng ý với quan điểm của Tô Dung, "Tôi có thể... có thể là đã đoán, đoán sai rồi."

Cô ấy là một người biết sai thì sửa, ban đầu cô ấy đột nhiên nghĩ ra đáp án đó, càng nghĩ càng thấy đúng nên mới nhịn không được mà nói ra. Nhưng sau khi nghe Tô Dung nói, cô ấy biết mình đã sai. Cô và Tô Dung học cùng lớp nên đương nhiên biết Tô Dung không nói dối, hôm qua cô thực sự đã sử dụng khá nhiều đạo cụ quái đàm.

"Hôm qua tôi cũng sử dụng bốn đạo cụ quái đàm, trạng thái cũng không có vấn đề gì." Lúc này, một chàng trai nước ngoài khác có trạng thái kém hơn Tô Dung một chút nhưng vẫn ổn đã lên tiếng, "Đừng cố gắng nữa, đây rõ ràng là một suy nghĩ sai."

Khi thấy có một người cũng đã sử dụng nhiều đạo cụ quái đàm như vậy, mọi người vừa cảm thán không hổ danh là Quái đàm quy tắc cố định cuối cùng, đúng là nơi tụ họp của những người mạnh. Vừa gật đầu lia lịa, xóa bỏ suy nghĩ này.

Nhưng ngay sau đó, họ lại chán nản, nếu đạo cụ quái đàm thực sự có vấn đề, thì nhiều nhất là họ không thể sử dụng đạo cụ quái đàm trong Quái đàm quy tắc cố định này. Nhưng bây giờ tuy có thể sử dụng đạo cụ quái đàm rồi, nhưng ‘thanh gương’ treo trên đầu họ vẫn không hề rơi xuống. Điều này khiến mọi người không khỏi ăn không ngon, ngủ không yên.

Sau cùng, vẫn chưa biết lý do, nghĩa là ngày mai họ rất có thể sẽ lặp lại vết xe đổ. Không sử dụng đạo cụ quái đàm chỉ làm tăng khả năng tử vong, trong khi không biết lý do suy yếu sẽ dẫn đến cái kết chắc chắn sẽ tử vong. So sánh hai trường hợp, ngay cả những điều tra viên trước đây than khóc rằng không thể sử dụng đạo cụ quái đàm, bây giờ cũng không thể không nghĩ rằng, còn không bằng đạo cụ quái đàm có vấn đề.

"Rốt cuộc tại sao chúng ta lại trở thành như thế này?" Một tiếng than khóc khác vang lên, "Đi học? Tự học buổi tối? Nhưng đây đều là những việc phải làm mà! Cũng không thể là ăn cơm có vấn đề đi?"

Người này vừa nói ra lời này, mấy người đang ăn cơm bỗng chốc không nuốt trôi nổi nữa. Nếu thực sự là ăn cơm có vấn đề, vậy thì hành động đang ăn cơm của họ bây giờ chẳng khác nào tự sát mãn tính?

Nhưng họ suy nghĩ kỹ một chút, rồi nhanh chóng hiểu ra, điều này hoàn toàn không thể. Mặc dù không thể nói ăn cơm là nhu yếu phẩm, mấy ngày không ăn cơm cũng không c.h.ế.t người. Nhưng trong quy tắc quái đàm, đừng nói là mấy ngày, chỉ cần một ngày không ăn cơm, e rằng điều tra viên sẽ c.h.ế.t ngay trong ngày hôm đó. Xét về một khía cạnh nào đó, điều này cũng giống như hít thở vậy, đều là những việc phải làm, "Nó" đương nhiên không thể động tay động chân vào những việc này.

Giống như tất cả mọi người, Tô Dung cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Cô đồng ý với những gì người lớp 6 nói, trong những việc họ làm ngày hôm qua, có việc nào không cần làm nhưng mọi người đều đã làm không?

"Hay là trước tiên thảo luận vấn đề khác." Thấy đám đông có chút xôn xao, cảm xúc tiêu cực đang gia tăng, số 10 dứt khoát đứng ra kiểm soát tình hình, "Chúng ta cố nghĩ cũng không nghĩ ra được vấn đề này, chi bằng hãy dành cho mình một chút thời gian, tiếp theo khám phá vấn đề khác. Nếu vẫn tiếp tục vấn đề này, thời gian ăn sáng của chúng ta sẽ trôi qua mất. Mọi người hẳn còn khá nhiều thắc mắc về ngày hôm qua đúng không, bây giờ chúng ta có thể giải đáp cho nhau."

Mọi người cũng không phải là không hiểu chuyện, nghe cô ấy nói vậy cũng thấy có lý. Điều tra viên mà, vốn rất giỏi trong việc tạm thời gác lại vấn đề sang một bên. Nếu mỗi vấn đề đều cần họ phải nghĩ ra, rồi lập tức dốc hết sức để tìm câu trả lời, thì e rằng bây giờ chẳng còn mấy điều tra viên có thể sống sót.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 961



Sau một lúc im lặng, nhóm nhỏ lại trở nên rôm rả, họ thảo luận với nhau về những chuyện gặp phải hôm qua mà chưa hiểu rõ.

Tận dụng thời gian này, Tô Dung cũng tranh thủ kể cho cô gái tóc ngắn số 15 về những gì đã xảy ra trong buổi tự học tối tại thư viện tối hôm qua. Cô gái số 15 không khỏi cảm thán trong lòng, chẳng trách tối qua trong ký túc xá, Tô Dung không kể lại diễn biến lúc đó cho mình. Với những tình tiết thăng trầm như vậy, làm sao có thể kể rõ ràng chỉ trong vài câu được?

Nhiều khi không có sự so sánh thì không có sự tổn thương, nghĩ đến đống chuyện lộn xộn trong buổi tự học tối tại thư viện, cô ấy không khỏi cảm thấy buổi tự học tối hôm qua của mình thật hạnh phúc. Tuy nhiên, hạnh phúc này được xây dựng trên cơ sở có một đại lão thu hút hầu hết hỏa lực, nếu không thì họ cũng phải chịu đựng.

Nhưng vì chủ đề đã chuyển sang buổi tự học tối, cô gái số 15 cũng không khỏi nhớ đến những thắc mắc khiến mình băn khoăn. Cô tò mò nhìn về phía một số người lớp 11 rồi hỏi: "Tôi có một câu hỏi này, trong buổi tự học tối hôm qua, lớp 11 các cậu đã làm gì vậy?"

Trong suốt buổi tự học tối, cô ấychỉ ở trong lớp của mình, chỉ biết là lớp 11 đã thu hút các giáo viên, nhưng không biết cụ thể họ đã làm gì. Trong giờ tự học tối không được rời khỏi lớp, nhưng có thể chạy lung tung. Hiệu ứng cách âm của cửa lớp rất tốt, cô ấy không nghe thấy tiếng động gì cả.

Sau khi nghe vậy, ngoài một số người lớp 11 tự học tối ở trong lớp học, những người khác đều tò mò nhìn về phía họ. Những người tự học tối trong tòa nhà dạy học đều rõ ràng, lý do khiến họ ít thương vong là vì lớp 11 đột nhiên xảy ra chuyện, khiến các giáo viên đều phải đi qua đó.

Thật sự mà nói, đó là một buổi tự học tối rất bình yên. Trong Quái đàm quy tắc cố định, đối với những điều tra viên, việc có thể có một giờ an toàn trước khi ngủ là một điều rất vui vẻ. Đặc biệt là khi đối chiếu với những điều tra viên ở thư viện bên cạnh đang tự học buổi tối, thì lại càng vui hơn.

Nghe vậy, mấy người lớp 11 đã tự học buổi tối ở tòa nhà giảng dạy không tự chủ được mà nhìn vào một đôi nam nữ, rõ ràng là hai người họ đã đóng vai trò chủ đạo vào hôm qua.

Trong hai người, chàng trai là người nước ngoài, chính là người trước đó đã nói rằng mình cũng sử dụng rất nhiều đạo cụ quái đàm. Còn cô gái là người Hoa Hạ.

Nói về điểm này, trong số một trăm điều tra viên tham gia "Trường trung học số 13", có cả người Hoa Hạ và người nước ngoài. Tuy nhiên, vì các điều tra viên Hoa Hạ khá giỏi nên người Hoa Hạ tương đối nhiều hơn một chút.

Ví dụ như lớp bốn mà Tô Dung tham gia, chỉ có anh chàng cao lớn số 21, anh chàng số 6 c.h.ế.t yểu và anh chàng lắp bắp số 23 là người nước ngoài, còn lại đều là người Hoa Hạ. Còn lớp 11 thì chỉ có cô gái đó là người Hoa Hạ, còn lại đều là người nước ngoài.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, cô gái vẫn bình tĩnh, liếc nhìn anh chàng ngoại quốc, sau khi xác nhận đối phương không muốn mở miệng, cô ấy mới vuốt tóc, mím môi cười nói: "Thực ra chúng tôi không làm gì cả, chỉ là vi phạm một quy tắc trong phạm vi cho phép, gây ra một chút động tĩnh nhỏ, khiến cho những giáo viên đó phải đến giải quyết rắc rối mà thôi."

"Tôi rất giỏi trong việc gây rối." Chàng trai nước ngoài cười khinh bỉ, thể hiện sự khinh thường đối với những người giáo viên đó một cách rất chính xác.

Cô gái lớp 11 nói thêm: "Thực ra là hôm qua chúng tôi đã lợi dụng một số yếu tố tự nhiên khiến lớp học bốc cháy, các thầy cô giáo tất nhiên chạy đến cứu hỏa."

Lớp học bốc cháy? Tô Dung bỗng nhớ đến một kỹ năng của Tần Phong là "Thuật quả cầu lửa." Nếu không nhầm thì bây giờ Tần Phong đang đóng giả giáo viên, vậy thì tối hôm qua anh ta hợp tác với những điều tra viên để lớp học bốc cháy cũng không phải chuyện không thể xảy ra.

"Buổi tối khi quản lý ký túc xá gọi tên thì không được trả lời, chắc mọi người đều biết điều này chứ?" Cô gái lớp 11 đột nhiên hỏi.

Chàng trai người nước ngoài cùng lớp với cô ấy trực tiếp chế nhạo, hoàn toàn không để ý đến ngày hôm qua cô gái còn hợp tác ăn ý với cậu ta: "Đó không phải là điều hiển nhiên sao?"

Nhưng cậu ta nói cũng không sai, đây đúng là điều hiển nhiên, những ai không biết điều này thì có lẽ đã không thể sống đến ngày hôm nay. Lúc ăn cơm vừa rồi nghe mọi người trò chuyện, Tô Dung đã biết, những điều tra viên trả lời quản lý ký túc xá đều mất đi lý trí, tự mở cửa đi ra ngoài.

May là quản lý ký túc xá không vào ký túc xá vì họ mở cửa, nếu không thì hôm qua sẽ có nhiều phòng ký túc xá bị xóa sổ.

"Đúng rồi, điều tra viên phòng 104 ký túc xá nữ có ở đây không?" Bị chàng trai nước ngoài đáp trả, cô gái lớp 11 cũng không tức giận, nhìn quanh xung quanh, rồi hỏi một câu như vậy. Hoặc có thể nói rằng đó mới là câu hỏi cô ấy thực sự muốn hỏi, câu hỏi trước đó chỉ là sự dẫn dắt.

Số 15 lập tức đoán ra cô ấy muốn hỏi gì, dù sao thì hôm qua chỉ có Tô Dung là người xui xẻo, rõ ràng còn sống nhưng lại không được gọi tên, cuối cùng đã xảy ra tình huống bổ sung. Nữ điều tra viên ở phòng ký túc xá khác không biết chuyện này chắc chắn muốn hỏi cho rõ ràng.

Tuy nhiên, đây dù sao cũng là chuyện của Tô Dung, cũng là vấn đề do cô giải quyết. Do đó, số 15 không trả lời, chỉ lặng lẽ liếc nhìn cô.

Nhưng cô gái lớp 11 đó là người như thế nào, chỉ một cái liếc mắt của số 15, cô ấy đã xác định chính xác Tô Dung: "Xin hỏi điều tra viên được bổ sung có phải là cậu không?"

Chuyện này không có gì phải che dấu, Tô Dung gật đầu thẳng thắn: "Là tôi, lý do được bổ sung hôm qua là vì quản lý ký túc xá không biết tại sao lại không gọi đến tên tôi. Tôi đoán nếu tên không xuất hiện trong danh sách, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Vì vậy, trước khi bà ta rời đi, tôi đã đưa thẻ học sinh của mình qua khe cửa để bà ta xem. Sau khi xem xong, bà ta đã nói một câu bổ xung như vậy."

"Thì ra là vậy." Ánh mắt của cô gái lớp 11 lóe lên vẻ suy tư, gật đầu, đáp lễ Tô Dung: "Tôi có lẽ biết tại sao tên cô lại không có trong danh sách đó, vì tên cô đã bị người ta xóa khỏi danh sách, bị 'mặc định' là đã chết. Những người không có tên trong danh sách chính là những điều tra viên đã chết. Nếu hôm qua cô không bổ sung tên mình thành công, có lẽ hôm nay cô đã thực sự c.h.ế.t rồi."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 962



Nói rồi, cô gái khẽ vén tóc, liếc nhìn Tô Dung một cái đầy ẩn ý: "Thế rốt cuộc cô vì lý do gì mà bị 'mặc định' là c.h.ế.t vậy?"

Tô Dung cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, nghe xong lời của cô gái lớp 11, hay đúng hơn là Đường Linh, cô cũng rất tò mò không biết tại sao mình lại bị "mặc định" là đã chết.

Đúng vậy, nếu không có gì bất ngờ thì cô gái lớp 11 trước mặt này hẳn là Đường Linh. Qua chuyện cố ý gây hỏa họa trong lớp cùng với sự quyến rũ phong tình bộc lộ lúc nãy thì hẳn là Đường Linh không sai vào đâu được.

Còn anh chàng ngoại quốc kia nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là Adam, ngoài tên này ra, Tô Dung không nghĩ ra còn ai có thể vừa đáng ghét vừa giàu có như vậy.

Quay lại vấn đề vừa rồi, hôm qua cô đã làm gì mà bị mặc định là chết? Hơn nữa chắc chắn chỉ có một mình cô, chí ít là chỉ có một mình cô trong ký túc xá nữ làm chuyện đó.

Nghĩ lại một chút, cô nhanh chóng nhớ ra hôm qua mình đã đắc tội với hai giáo viên giả. Nói thật, trong một ngày mà gặp được hai giáo viên giả thì cũng coi như cô có bản lĩnh.

"Có phải là mấy người giả danh giáo viên đó đã gạch tên tôi khỏi danh sách không?" Tô Dung hỏi, cô nhận ra Đường Linh biết nhiều thông tin hơn cô về phương diện này, nên đương nhiên cô sẽ không ngại hỏi.

Nghe vậy, Đường Linh lại liếc nhìn Tô Dung. Tô Dung có thể hỏi ra câu này, rõ ràng là hôm qua đã đắc tội với giáo viên giả. Không, không đúng, có thể khiến cô phản ứng nhanh như vậy, một là cô đã đắc tội với giáo viên giả một cách triệt để, nhưng lại không thể tiêu diệt đối phương. Hai là cô không chỉ đắc tội với một giáo viên giả.

Nghĩ đến đây, cô ấy không khỏi cảm thấy buồn cười. Thông thường, gặp phải một người đã đủ xui xẻo rồi, nếu người này thực sự gặp phải hai người, thì vận may của cô có vẻ không được tốt cho lắm: "Về lý thuyết mà nói, họ có thể làm được như vậy. Nhưng phải phân tích từng trường hợp cụ thể, giáo viên giả mà cô gặp có bị giám thị bắt không?"

"Bắt được một, còn một chạy mất." Tô Dung hiểu ý cô ấy, trong lòng cũng suy nghĩ.

Người bị bắt không cần phải nói cũng biết, nhìn vẻ mặt của giám thị, tên kia không c.h.ế.t cũng phải lột da, không thể nào tối hôm qua còn sức đi gây chuyện với cô được.

Người còn lại, Tô Dung tự nhận mình không đắc tội gì đặc biệt, ít nhất không làm gì đến mức để hắn cố tình đến đây gạch xóa tên cô. Nhìn cả ký túc xá nữ chỉ có mình cô bị bị xóa tên là biết chuyện này thực ra không dễ làm.

Nghĩ đến đây, cô nhìn về phía ký túc xá nam: "Ký túc xá nam có ai gặp chuyện tương tự không?"

Các nam sinh đã nắm được phần nào diễn biến câu chuyện qua những lời họ vừa trao đổi, một chàng trai giơ tay với vẻ mặt không mấy dễ chịu: .". . Một điều tra viên khác trong ký túc xá của chúng tôi không bị gọi tên, nhưng lúc đó cậu takhông phản ứng lại, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, khi tôi thức dậy vào sáng nay, tôi phát hiện cậu ta đã biến mất."

Người này cũng vừa mới thảo luận về vấn đề này với những người khác, không ngờ rằng chỉ trong chớp mắt đã biết được sự thật. Mặc dù rõ ràng là anh ta hay người bạn cùng phòng xui xẻo của anh ta đều không thể giống như Tô Dung, chỉ trong vòng mười giây đã phản ứng lại mọi thứ và đưa thẻ học sinh ra.

Nhưng khi biết rằng hóa ra có thể dễ dàng tránh được một tai họa c.h.ế.t người như vậy, trong lòng anh ta vẫn không khỏi cảm thấy hơi chua xót. Giá mà người bạn cùng phòng của anh ta gặp phải chuyện tồi tệ này muộn hơn một ngày thì tốt biết bao, khi đó có thông tin Tô Dung cung cấp, họ có thể dễ dàng tránh được.

Bây giờ người kia đã chết, chỉ còn lại mình anh ta là điều tra viên trong ký túc xá, thật là một điều khó chịu! Khi nghĩ đến một căn phòng toàn "kẻ điên", không có một người nào của mình, anh ta cảm thấy đau đầu.

"Cậu có biết hôm qua anh ấy đã đắc tội với giáo viên giả nào hay là dân địa phương nào không?" Tô Dung hỏi, cô cần thêm nhiều thông tin hơn để xác minh suy đoán trong lòng mình.

Thực ra hiện tại đã có một thông tin rồi, đó là cả ký túc xá nữ và ký túc xá nam đều có một điều tra viên bị xóa tên. Mặc dù đây có thể chỉ là một sự trùng hợp, nhưng trong những quái đàm quy tắc, Tô Dung đều để ý tất cả sự trùng hợp.

Mối quan hệ giữa bạn cùng phòng luôn thân thiết hơn những người khác, nếu không có mối quan hệ nào trong thế giới thực, thì trong quái đàm quy tắc này, mức độ thân thiết của những điều tra viên hầu hết là bạn cùng phòng > bạn cùng lớp > bạn khác lớp. Nếu nói ai hiểu rõ nhất về điều tra viên đã c.h.ế.t thì chắc chắn là bạn cùng phòng của anh ta.

Quả nhiên, sau khi nghe câu hỏi của cô, chàng trai suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Hôm qua, cậu ấy cũng gặp giáo viên giả, là lúc đi vệ sinh giữa giờ. Cậu ấy nói với tôi rằng đã nhờ giám thị đuổi người đó đi, còn lại thì tôi cũng không biết."

Lúc đó hai người không ở cùng nhau, đương nhiên cũng không hiểu rõ lắm, nhưng những thông tin này đã là đủ. Tô Dung cúi đầu suy nghĩ.

Có vẻ như chuyện này chắc chắn có liên quan đến việc gặp giáo viên giả, nhưng liệu có mối liên hệ sâu sắc hơn nữa không? Như bản thân cô, Tô Dung không cảm thấy mình sẽ bị ai đó cố gắng gạch tên. Còn về phía nam sinh - điều tra viên đã chết, nếu thực sự chỉ nhờ vào mối quan hệ với giám thị, thì đó cũng chỉ là dựa vào thế lực để chạy trốn, thậm chí còn không có hành vi bắt nạt.

Với hành động của hai người bọn họ, hai giáo viên giả mà họ gặp tại sao lại có thể đuổi tận g.i.ế.c tuyệt họ như vậy? Phải biết rằng mặc dù Tô Dung ứng phó rất tốt, nhưng cô cũng hiểu rất rõ tình hình nguy hiểm lúc đó. Nếu đổi lại là một người khác, có lẽ sẽ rơi vào kết cục giống như điều tra viên ở ký túc xá nam.

Cô và điều tra viên đó có điểm gì đáng để đối phương kiêng dè không? Tô Dung nghĩ từng điểm chung của hai người, cuối cùng cô có một suy nghĩ không chắc chắn, điểm chung của hai người có vẻ đều liên quan đến giám thị?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 963



Nam điều tra viên chủ động làm quen với giám thị trước mặt giáo viên giả, còn cô thì tình cờ gặp giáo viên giả trên đường về cùng giám thị.

Giáo viên giả không muốn điều tra viên có quan hệ với giám thị sống sót, hay giám thị đang làm điều gì đó mờ ám?

Sự khác biệt giữa hai điều này rất lớn, nếu là trường hợp trước, điều đó chứng tỏ rằng những giáo viên giả này có một mạng lưới quan hệ. Một khi có giáo viên giả biết rằng có điều tra viên có quan hệ với giám thị, họ sẽ âm thầm hãm hại điều tra viên đó.

Còn nếu là trường hợp sau, thì mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn. Họ có quan hệ với giám thị, họ bị hại, giám thị chắc chắn đã đóng một vai trò rất quan trọng trong đó. Thậm chí có thể nói rằng những chuyện này đều do ông ta lên kế hoạch.

Nghĩ lại thì giám thị ở đây lâu như vậy, sao có thể không biết những ý đồ xấu xa của giáo viên giả? Ông ta chủ động tiếp cận Tô Dung và những người khác, ban đầu Tô Dung còn tưởng ông ta muốn bảo vệ họ, bây giờ nghĩ lại thì việc bảo vệ chỉ là bề mặt, mục đích thực sự có lẽ là muốn hãm hại ?

Nếu đúng như vậy, thì mục đích của giám thị quá sâu. Lớp che đậy đầu tiên là giống như suy nghĩ của số 15, ông ta chỉ đơn giản là muốn hãm hại bọn họ. Lớp che đậy thứ hai là giống như suy nghĩ ban đầu của cô, giám thị muốn bảo vệ họ. Còn lớp che đậy thứ ba là cô hiểu bây giờ, bề ngoài bảo vệ, nhưng thực chất là biến họ thành bia đỡ đạn.

Nhưng giả sử giả thuyết này đúng, thì mục đích của ông ta là gì? Nếu muốn hại họ, ông ta hoàn toàn không cần phải làm nhiều như vậy! Với tư cách là một giám thị, muốn nhắm đến học sinh cũng không khó đi?

Có lẽ ông ta bị ràng buộc bởi quy tắc, chỉ có thể gây hại cho học sinh thông qua tay giáo viên giả?

Điều này cũng hợp lý, nhưng theo cách đó, ông ta thực sự không cần phải làm người tốt trước mặt học sinh mà ông ta muốn hại, bởi với nếu như thông qua giáo viên giả, hầu hết các điều tra viên mà ông ta muốn hại đều không thể thoát khỏi.

Đối với một người sắp chết, còn cần làm nhiều như vậy làm gì?

Không lẽ giám thị không biết gì hết, là tình huống thứ nhất mà cô nghĩ? Điều này cũng có thể, sự tồn tại của giáo viên giả từ đầu đã không tuân theo quy tắc, theo cách mà giám thị coi trọng quy tắc, có lẽ không hợp tác với giáo viên giả.

Lời này có thể được phản biện và ủng hộ, nếu không có bằng chứng rõ ràng, mọi thứ đều phụ thuộc vào quan điểm của người suy nghĩ.

Tô Dung không thích dựa vào trực giác để kết án, vì vậy cô quyết định tìm kiếm dấu vết. Cô nhìn vào đồng hồ, đứng dậy: "Tôi đã ăn xong, chúng ta nên đi học rồi."

Nghe lời, mọi người lập tức nhìn thời gian. Nhìn vào đồng hồ đã là 7 giờ 55 phút. Mặc dù nói 5 phút cũng đủ để họ từ nhà ăn đi đến lớp học, nhưng vẫn cần dành ra một ít thời gian dự phòng cho những sự cố. Mười phút là đủ cho mọi người. Mọi người không còn do dự, cùng nhau đi về tòa nhà học.

Mọi người nhanh chóng vào lớp, không giống như hôm qua, hôm nay tất cả mọi người bao gồm cả Tô Dung đều cảm thấy mệt mỏi. Mỗi người đều biết rằng sự mệt mỏi này là do thiếu năng lượng, chính là cảm giác "mệt mỏi" mà họ cảm thấy vào sáng sớm hôm nay.

Nếu như hôm qua hầu hết mọi người đều có thể trụ được hết một ngày học thì hôm nay, dù mới chỉ học một tiết, họ cũng dám chắc rằng mình sẽ ngủ gật trong giờ học.

Tiết đầu tiên kết thúc, mọi người đều tỏ ra mệt mỏi. Có kinh nghiệm của hôm qua, số 15 đề nghị: "Chúng ta ra ngoài đài phun nước rửa mặt đi, lúc đó hẳn là sẽ tỉnh táo hơn. Tiết thể dục hôm nay là tiết thứ tư, chỉ cần cố gắng trụ được đến lúc đó là được."

Sáng nay, ngoài các tiết học bình thường, chỉ có một tiết thể dục, còn chiều thì có tiết mỹ thuật.

Số 10 thở dài: "Chỉ còn cách đó thôi, hy vọng là có thể trụ được. Đến giờ tôi vẫn không hiểu, chúng ta đã phạm phải quy tắc gì mà lại trở nên như thế này, mà cũng không tìm thấy quy tắc đó nữa chứ!"

Nói xong, cô ấy cùng số 15 đi rửa mặt, những người còn lại thấy mình vẫn có thể trụ được thì cố thêm một lúc nữa, họ cũng sợ hiệu lực của nước ở đài phun không kéo dài được, không trụ được đến trưa.

Sau khi hai người họ rời đi, số 32 nhún vai: "Vậy thì chúng ta tiếp tục đoán đi, ít nhất cũng có một phỏng đoán. Còn đúng hay không thì từ từ thảo luận sau, dù sao cũng tốt hơn là không biết gì, chẳng hiểu gì."

"Cũng có lý, ban đầu tôi nghĩ rằng việc sử dụng đạo cụ quái đàm mới khiến chúng ta trở nên như thế này, nhưng số 34 đã phủ nhận phỏng đoán này. Vậy còn khả năng nào khác không?" Anh chàng cao lớn số 21 nhìn về phía Tô Dung. Theo anh ta, với tư cách là người đã phủ nhận giả thuyết trước, chắc chắn cô sẽ có nhiều ý tưởng hơn những người khác.

Không đợi Tô Dung lên tiếng, số 32 thở dài: "Nói thật, tôi nghĩ hôm nay chúng ta phải tìm ra lý do này, nếu không sáng mai lại xảy ra một lần nữa, chúng ta có thể c.h.ế.t mất."

Lời này không sai, sự suy yếu của họ sáng nay vẫn không hề thuyên giảm theo thời gian, vẫn duy trì trạng thái như buổi sáng. Chỉ là đã quen rồi nên sắc mặt hầu hết mọi người đã trở lại bình thường.

Buổi học vừa rồi, ai cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi, đó chính là minh chứng rõ ràng nhất. Người nghiêm trọng nhất trong số họ là số 10, cô ấy lim dim mắt, trông như có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào.

Nếu ngày mai lại xảy ra một lần nữa, thì đó chính là vết thương chồng thêm vết thương, e rằng đến giờ học sẽ ngủ thẳng cẳng, dù có nước ở đài phun nước cũng không còn tác dụng nữa. Cảnh tượng số 6 ngủ quên trong lớp hôm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí, không ai muốn trở thành số 6 thứ hai.

." . . Quái đàm quy tắc này có vẻ quá, quá chặt chẽ, ngày đầu tiên đã gặp, gặp rất nhiều chuyện, ngày thứ hai mới vừa. . . Ban đầu đã như vậy, tôi cảm thấy có, có thể ngày mai sẽ kết thúc." Số 23, cô gái nói lắp nói ra cảm nhận của mình, cô ấy thực sự cảm thấy nhịp độ hơi nhanh, chỉ riêng ngày hôm qua đã khiến cô ấy kiệt sức về thể chất lẫn tinh thần rồi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 964



Số 21 cũng có cảm giác này, anh ta bất lực lắc đầu: "Tôi nghĩ là lần trước 'Cà Phê' đại thần tiêu diệt nguồn ô nhiễm quá nhanh, khiến 'Nó' có sự phòng bị, cố ý tăng tốc nhịp độ của quái đàm quy tắc."

Nghe vậy, Tô Dung im lặng một lúc. Phải nói là, khả năng này rất cao. Cô suy nghĩ một chút: "Nhưng nếu thực sự như vậy, thì quái đàm quy tắc cố định này chắc chắn có cách thông quan rất dễ dàng."

Dù sao thì ngay cả quái đàm quy tắc cố định cuối cùng cũng phải tuân theo luật cơ bản, tức là sự cân bằng của quái đàm quy tắc. Nếu "Nó" dám tăng độ khó, tăng tốc độ thì phải chịu hậu quả là cách thông quan dễ dàng.

"Nhưng, nhưng làm sao để thông quan đây?" Mặc dù số 23 đồng ý với lời nói của Tô Dung, nhưng đến bây giờ cô ấy thực sự vẫn không nhìn ra được bất kỳ manh mối thông quan nào.

Tô Dung cũng không tìm thấy, cô luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó. Và quan trọng hơn là, cô ấy cũng không có chút manh mối nào về nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc này.

Phải chăng phải hiểu được nội dung trên lớp mới được?

Cô bỗng nghĩ: "Các cậu có cách nào để trở thành cán bộ lớp không? Tôi nghi ngờ cán bộ lớp có thể hiểu được bài giảng trên lớp."

Cô chuyển chủ đề rất nhanh, nhưng những người khác dường như không quá ngạc nhiên. Những điều tra viên chính là như vậy, rất nhiều câu hỏi không thể có câu trả lời ngay lập tức. Thỉnh thoảng nhớ ra điều gì thì nhanh chóng nói ra, để tránh quên mất hoặc vô tình bỏ qua.

"Giết c.h.ế.t cán bộ lớp cũ, rồi lên thay?" Số 21 trả lời có phần lạnh lùng, đó là cách nhanh nhất và tiện lợi nhất mà anh ta có thể nghĩ ra.

Tự nhiên Tô Dung từ chối: "Tôi đã thăm dò rồi, có thể bổ sung thêm cán bộ lớp, không nhất thiết phải thay thế cán bộ lớp cũ, như vậy chỉ khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn."

Tốt nhất là không nên đối đầu với dân địa phương, đó là điều mà tất cả các điều tra viên đều thừa nhận. Nghe Tô Dung nói vậy, số 21 liền từ bỏ ý định vừa nãy.

"Nếu có thể tăng thêm vị trí, tôi nghĩ có lẽ có thể trực tiếp nộp đơn xin với giáo viên chủ nhiệm, xem cần những điều kiện gì mới có thể trở thành cán bộ lớp." Số 32 đề xuất.

Tô Dung lại lắc đầu: "Trước đây tôi đã hỏi rồi, nếu muốn giáo viên chủ nhiệm tăng thêm vị trí cán bộ lớp, có lẽ chúng ta phải đạt được kết quả tốt trong bài kiểm tra, nhưng bài kiểm tra là vào thứ sáu, thành thật mà nói, tôi không nghĩ chúng ta có thể trụ được đến thứ sáu."

Nói đến đây, cô lại nói thêm: "Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi, tôi cũng chưa thực sự hỏi giáo viên, các cậu có thể thử xem."

Suy đoán chưa chắc đã đúng, có thể bị bác bỏ bất cứ lúc nào. Giống như trước đây cô suy đoán rằng giám thị là người tốt, nhưng bây giờ cô cũng bắt đầu nghi ngờ suy đoán của mình.

"Tôi, tôi sẽ đi hỏi." Số 21 giơ tay xung phong, điều kỳ lạ là cô ấy là người có trạng thái tốt nhất trong số sáu người còn lại trong lớp. Có thể thấy rõ ràng rằng số 21 hầu như không bị ảnh hưởng gì. Vì vậy, cô ấy chủ động đảm nhận nhiệm vụ này.

Lúc này, số 15 và số 10 cùng nhau trở về. Sau khi nghe xong nội dung thảo luận vừa rồi của họ, số 10 cau mày hỏi: "Các cậu chắc chắn trở thành cán bộ lớp là cách duy nhất để hiểu được nội dung bài giảng chứ?"

"Không chắc." Tô Dung thành thật nói, "Nhưng đây là cách duy nhất mà tôi biết hiện tại."

"Tôi nghĩ nếu dân địa phương bằng lòng nói cho chúng ta biết, trở thành cán bộ lớp có thể hiểu được nội dung bài giảng, thì chứng tỏ rằng việc này có khả năng lớn là những điều tra viên như chúng ta không thể làm được, nghĩa là phải đợi đến thứ sáu sau khi kết thúc bài kiểm tra mới có thể nộp đơn xin với giáo viên chủ nhiệm." Cô ấy phân tích, "Nhưng thứ sáu... Tôi nghĩ chúng ta không thể đợi được."

Thực ra Tô Dung cũng đã nghĩ đến điều này, vì vậy hôm qua cô đã không hỏi giáo viên xem có thể trở thành cán bộ lớp hay không. Bởi vì theo suy đoán của cô, ngoài bài kiểm tra ra, có lẽ không còn cách nào khác.

Mười phút trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc lại đến giờ học. Tô Dung cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, quan sát biểu cảm của những dân địa phương, muốn tìm ra manh mối mới.

Nhìn mãi nhìn mãi, cô thực sự tìm thấy một thứ không ngờ tới, nhưng đó không phải là sơ hở của dân địa phương nào, mà là một tờ giấy ghi chép quy tắc.

Tô Dung: "..."

Nhìn mảnh giấy lộ ra dưới rèm cửa sổ, cô không khỏi chìm vào im lặng. Hôm qua cô trực nhật, Tô Dung nhớ rõ mình đã lục soát mọi ngóc ngách trong lớp, hơn nữa còn cố tình tìm kiếm xem có quy tắc nào khác không.

Với năng lực của Tô Dung, trong công việc tìm kiếm này không thể nào có sơ sót, tức là mảnh giấy này hẳn là mới xuất hiện hôm nay. Có phải có người lợi dụng bóng đêm để nhét mấy mảnh giấy mới vào lớp không? Hay là trong quái đàm quy tắc này mỗi ngày đều có thể làm mới một số quy tắc trong lớp?

Như vậy, ngày này qua ngày khác, các quy tắc chắc chắn sẽ ngày càng nhiều. Tô Dung đột nhiên rùng mình, có phải quái đàm quy tắc này sẽ giống như cô đã nghĩ trước đó, phải nhanh chóng kết thúc. Kết thúc càng muộn, quy tắc càng nhiều thì càng khó thoát sao?

Nghe có vẻ đây thực sự là một phỏng đoán đáng tin cậy và cũng rất phù hợp với tâm trạng muốn gây chuyện, tạo ra một quái đàm quy tắc đặc biệt của "Nó."

Nhưng rốt cuộc cô phải làm thế nào để thoát khỏi Quái đàm quy tắc cố định này? Hơn nữa còn có một vấn đề quan trọng hơn, những mảnh giấy này rốt cuộc có phải là mỗi ngày làm mới ngẫu nhiên, thêm quy tắc mới cho "Trường trung học số 13" không. Hay là "Trường trung học số 13" vốn đã có những quy tắc này, chỉ là manh mối sẽ xuất hiện làm mới mỗi ngày mà thôi.

Suy nghĩ rất lâu, Tô Dung cảm thấy hẳn là trường hợp trước. Dù là nguy hiểm nào thì quái đàm quy tắc cũng phải đưa ra manh mối trước, để giúp điều tra viên có thể tránh được.

Nếu chính bản thân những nguy hiểm đó đã tồn tại nhưng các quy tắc lại chỉ được làm mới vào ngày hôm sau, thì điều đó tương đương với việc ép buộc những điều tra viên vào tình thế nguy hiểm không thể lường trước.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 965



Hành vi này cũng tệ như trong các quái đàm quy tắc thông thường, các quy tắc chỉ xuất hiện vào ngày hôm sau, điều này hoàn toàn không phù hợp với bản chất của quái đàm quy tắc. Rốt cuộc thì có quá nhiều mối nguy hiểm trong ngày, nếu tất cả chỉ xuất hiện vào ngày hôm sau, thì đó là một lỗ hổng lớn, có thể mang lại cho "Nó" một lợi thế cực lớn khi nhắm vào những điều tra viên, thậm chí còn phá hủy hoàn toàn sự cân bằng của quái đàm quy tắc.

Ngay cả khi "Nó" cũng cần phải tuân theo các quy tắc cơ bản của quái đàm quy tắc, không thể vượt qua các quy tắc để thiết lập một quái đàm quy tắc như vậy.

Vì vậy, "Trường trung học số 13" thực sự sẽ có thêm các quy tắc mới mỗi ngày, khiến quái đàm quy tắc này ngày càng khó khăn hơn?

Chờ khi hết tiết, cô nhanh chóng lấy tờ giấy quy tắc đó vào tay, những điều tra viên khác để ý động tĩnh của cô, sau khi nhìn rõ cô đang làm gì, họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trong lớp học này thật không thể tin được vẫn còn tờ giấy quy tắc? Những điều tra viên đến đây ai cũng là người thông minh cả. Sáng nay, hai người Tô Dung làm trực nhật hôm qua không có nói nhiều, mọi người hiểu rõ họ không tìm thấy tờ giấy quy tắc nữa trong lớp học.

Ai có thể nghĩ rằng hôm nay lại xuất hiện thêm một tờ?

Chắc chắn những người còn lại sẽ không nghi ngờ Tô Dung và số 15 kiểm tra không sạch sẽ, điều này cũng giống như nghi ngờ người đạt điểm cao trong kỳ thi tốt nghiệp không học tập vậy.

Một lúc sau mọi người có suy nghĩ khác nhau, nhưng hành động lại rất thống nhất. Tô Dung không giữ kín, mở tờ giấy ra để họ xem.

"Nếu khi quản lý ký túc xá điểm danh không nghe thấy tên của mình, hãy nhanh chóng chứng minh thân phận của mình." Số 10 đọc từng từ một, sau đó hiện ra một biểu cảm kỳ lạ.

Biểu cảm của những người khác cũng kỳ lạ, không phải vì tờ quy tắc này có vấn đề, mà chủ yếu là thời gian nó xuất hiện rất không thích hợp, lại còn xuất hiện sau khi họ đã biết sự thật.

Nếu tờ quy tắc này đã xuất hiện ngày hôm qua, có lẽ chàng trai trong ký túc xá nam đó không phải chết. Trong quái đàm quy tắc, sự khác biệt giữa có quy tắc hỗ trợ và không có quy tắc hỗ trợ rất lớn.

Biểu cảm của Tô Dung cũng trở nên kỳ lạ, cô cũng không ngờ rằng tờ quy tắc đầu tiên mà cô phát hiện hôm nay lại là cái này. Điều kỳ lạ là, theo cô, tờ quy tắc này thực sự không cần phải xuất hiện.

Qua hành động của côcó thể thấy, cho dù không có quy tắc này, người thông minh vẫn có thể vượt qua cửa ải khó khăn như tối qua. Khó nhất của việc không bị điểm danh tối qua chính là phải nghĩ ra cách ứng phó trong vòng mười giây, nhưng bản thân cách ứng phó không khó nghĩ ra.

Quy tắc này là để điều tra viên có thể phản ứng nhanh hơn sao? Có lẽ có ý định này, nhưng lại thấy không cần thiết lắm.

Nói ra thì, điều này lại giống với quy tắc trước đó Đừng đi với bạn học không quen trong sương mù, cả hai đều là những quy tắc mà cô thấy không cần thiết phải làm riêng thành một quy tắc.

Không biết có phải ảo giác của cô không, những quy tắc trong quái đàm quy tắc này luôn khiến cô có cảm giác hỗn loạn, có lúc có lúc không, rất kỳ lạ.

Gạt bỏ thắc mắc trong lòng, cô lên tiếng: "Hôm qua chúng tôi đã kiểm tra rồi, trong lớp học lẽ ra không còn quy tắc nào nữa mới phải. Hôm nay lại xuất hiện thêm một tờ, chúng ta nhanh tìm kiếm xem còn tờ nào khác không đã."

Trước tiên, vẫn nên gác lại lý do tại sao quy tắc đột nhiên xuất hiện, điều quan trọng là phải tìm xem còn có quy tắc mới nào khác xuất hiện không. Điều này không chỉ để xem quy tắc mà còn để xem quy luật xuất hiện của quy tắc.

Có phải những mảnh giấy quy tắc có thể đột nhiên xuất hiện ở bất cứ đâu bất cứ lúc nào, hay là sẽ có một số quy tắc mới được làm mới ngẫu nhiên mỗi ngày? Hiện tại vừa đúng một ngày mới, nên cô có thể quan sát những điều này một cách thuận tiện.

Những người khác nhanh chóng hiểu ý cô, đè nén sự nghi ngờ trong lòng, tản ra tìm kiếm những quy tắc mới. Tuy nhiên, lần này họ không tìm thấy quy tắc nào khác, chỉ có quy tắc mà Tô Dung đã phát hiện trước đó.

Người cuối cùng trở về là số 15: "Hiện tại thì có vẻ là không còn nữa, nếu xuất hiện thêm thì chứng tỏ quy tắc này được làm mới ngẫu nhiên. Không, có lẽ là có quy luật, chỉ là chúng ta không biết mà thôi."

Tô Dung suy đoán quy tắc mới sẽ sớm xuất hiện và có lẽ là có quy luật. Việc ngẫu nhiên như thế này xuất hiện trong quái đàm quy tắc điều không thực tế, nhưng rốt cuộc là quy luật gì?

Nhớ lại thời điểm xuất hiện của từng quy tắc, Tô Dung không chắc lắm, có phải là khi có người gặp nguy hiểm thì quy tắc sẽ xuất hiện không?

Điều này cũng hợp lý, ví dụ như quy tắc vừa phát hiện ra, chính là sau khi tối qua gặp nguy hiểm thì hôm nay đột nhiên xuất hiện.

Mặc dù cách xuất hiện này có phần không công bằng với người đầu tiên gặp nguy hiểm, nhưng ai bảo người ta xui xẻo chứ? Giống như Tô Dung, bản thân cũng thường xuyên là người đầu tiên gặp nguy hiểm, đây là sự bất công nằm trong phạm vi hợp lý của quái đàm quy tắc, cũng có thể hiểu được. Thôi được, không hiểu cũng không sao.

Tiết học tiếp theo không có gì bất ngờ, chỉ là sau khi hết tiết, mọi người lại phát hiện ra một quy tắc mới.

Nội dung ở trên đúng là có liên quan đến tiết thể dục —— Để được rèn luyện đầy đủ, học sinh phải hoàn thành yêu cầu của giáo viên thể dục trên lớp.

Nhìn thấy quy tắc này, số 32 lập tức đứng dậy nói: "Tôi đi xem các lớp khác có tiết thể dục vào hôm nay không."

Rõ ràng là anh ta cũng có suy đoán giống Tô Dung, nghi ngờ rằng chỉ khi có người gặp nguy hiểm thì quy tắc tương ứng mới xuất hiện. Nếu như trong tiết thứ ba vừa rồi đúng lúc có lớp khác học thể dục, gặp phải chuyện như vậy, thì bọn họ có thể xác định được nguyên nhân xuất hiện quy tắc.

Nam đầu đinh số 21 nói: "Để tôi đi với cậu." Hai người cùng phòng này quan hệ khá tốt, "Mấy người đi học thể dục trước đi, lát nữa chúng ta tụ lại với nhau."

Điều tra viên thường hành động riêng lẻ, mấy người cũng không từ chối, trực tiếp đi ra ngoài. Học thể dục chắc chắn là phải ra sân tập, nhìn động tĩnh của các bạn trong lớp là biết.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 966



Đi một mạch đến sân tập, trên sân đã có không ít học sinh dân địa phương, nhìn sơ qua, Tô Dung đã hiểu. Không ngoài dự đoán, ở đây hẳn phải có ít nhất ba lớp.

Giờ ra chơi mười phút lúc nào cũng ngắn ngủi như vậy, trước khi tiếng chuông vang lên thì số 32 đã vội vàng chạy về. Gật đầu với Tô Dung, ra hiệu là lớp khác đúng là có lên học thể dục. Nhưng không nói nhiều, mà lúc này học sinh đã bắt đầu xếp hàng.

Nhìn thấy bọn họ thành thạo xếp thành đội ngũ, mấy người Tô Dung nhìn nhau. Đội ngũ này khít khao, thoạt nhìn không giống như có chỗ cho họ chen vào.

Nhưng không vào cũng không được, người ta đã xếp hàng rồi, nếu họ không xếp thì dù không vi phạm quy tắc cũng chắc chắn sẽ bị thầy giáo dạy thể dục phê bình. Bây giờ là giờ ra chơi, còn hai phút nữa mới vào học, tức là họ còn hai phút để tìm hàng của mình.

Tuy nhiên, không có bất kỳ quy tắc nào, làm sao mọi người có thể biết nên đứng ở đâu? Lúc này, cô gái tóc ngắn số 15 để ý thấy ánh mắt của Tô Dung hướng về một chỗ, nhìn theo hướng đó, cô ấy không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Cô gái tóc đuôi sam số 10 cũng chú ý đến động tĩnh của hai người, kéo kéo góc áo của cô gái nói lắp số 23, ra hiệu cho cô ấy nhìn với mình.

Tô Dung đang nhìn các lớp khác, ba lớp của họ xếp thành hàng ở các vị trí khác nhau trên sân thể dục, trong đó, ngoài lớp của họ, các điều tra viên của một lớp khác cũng bối rối đứng ở rìa hàng.

Nhưng có một lớp đã xếp hàng từ sớm, ngay cả các điều tra viên cũng đã hòa nhập một cách tự nhiên.

Sau khi xác định rằng bên trong thực sự có những điều tra viên quen thuộc, Tô Dung chạy chậm đến hỏi thăm tình hình, sau đó mới quay lại với tốc độ nhanh hơn, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của một số điều tra viên, cô nói ngắn gọn: "Chúng ta xếp thành một hàng riêng. Đứng bên phải, nữ trước nam sau. Những người cùng giới tính xếp hàng theo thứ tự số báo danh."

Nói xong, cô vừa nói vừa đi về phía vị trí mình cần đến. Cô là số 34, trong số các điều tra viên nữ, cô là người có chỗ ngồi số lớn nhất, phải đứng cuối hàng.

Xếp hàng được khoảng hai phút thì có một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, râu ria xồm xoàm đi tới. Trên cổ hắn còn đeo một cái còi, nhìn qua là biết đó là giáo viên thể dục.

Lớp trưởng theo lệ thường hô "Chào thầy giáo", sau một lát, giáo viên thể dục thổi một tiếng còi, âm thanh vang lên khiến màng nhĩ của mọi người đau nhói. Tô Dung thậm chí cảm thấy toàn thân đau nhói.

Tiếng còi vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, giáo viên đưa ra chỉ thị đầu tiên của tiết học này: "Chạy mười vòng quanh sân thể dục trước, không cần xếp hàng, chạy xong thì quay lại đây đợi."

Nếu là học sinh bình thường nghe phải chạy 10 vòng nhất định đã oán than ầm ĩ rồi. Phải biết rằng sân vận động này là đường chạy dài bốn trăm mét, mười vòng là bốn kilômét, đối với những học sinh chưa từng rèn luyện thì đây là quãng đường c.h.ế.t người.

Nhưng ở đây thì không nghiêm trọng như vậy, đặc biệt là đối với các điều tra viên, họ có thể thực hiện nhẹ nhàng. Cộng thêm nhiều điểm như vậy không phải là vô ích, chỉ bốn kilomet thôi mà.

Tuy nhiên, khi mọi người thực sự bắt đầu chạy, sắc mặt họ thay đổi. Không biết tại sao, bây giờ họ cảm thấy toàn thân suy nhược, bước chân nặng nề, chạy một bước là cảm thấy chân mềm nhũn.

Nếu trước đó không có vấn đề gì, Tô Dung thậm chí còn nghi ngờ rằng bữa sáng hôm nay có phải đã cho thêm thuốc làm mềm xương. Nếu không, ngay cả khi sáng nay đột nhiên trở nên suy nhược, họ cũng không nên suy nhược đến mức này, vừa mới chạy đã không được.

Tình trạng của những điều tra viên khác cũng vậy, vì vừa nãy giáo viên thể dục đã nói, khi chạy không cần xếp hàng, nên các điều tra viên đã cùng nhau chạy. Bây giờ cảm thấy cơ thể không khỏe, nhìn nhau không biết rốt cuộc là chuyện gì.

Quan sát những người khác, tất cả mọi người đều không có vấn đề gì, bao gồm cả học sinh dân địa phương và các điều tra viên lớp khác đều không có vấn đề gì. Có vẻ như chỉ có một số điều tra viên trong lớp của họ trên sân vận động này gặp phải chuyện như thế này.

Lẽ ra theo thể chất của điều tra viên có thể vượt xa dân địa phương khi chạy. Nhưng bây giờ như thế này, đừng nói đến vượt qua dân địa phương, ngay cả chạy bình thường cũng rất khó đạt được. Nhìn thấy từng dân địa phương vượt qua họ, chạy về phía trước, mọi người không khỏi lo lắng trong lòng.

Mặc dù hiện tại vẫn chưa có quy tắc nhắc nhở, nhưng ai cũng biết rằng, có lẽ người chạy đến cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" Số 21 thở hổn hển cố gắng chạy về phía trước, vừa thở vừa nói, "Từ khi tôi học cấp hai và trở thành học sinh thể thao, tôi chưa bao giờ yếu thế này."

Số 15 cũng mệt, nhưng nghe vậy vẫn bật cười: "Tôi thì khác, tôi đã yếu thế như thế này từ trước khi trở thành điều tra viên rồi."

Từ nhỏ sức khỏe của cô ấy đã yếu, nếu không trở thành điều tra viên, nhờ vào sự trợ giúp của các điểm thể chất mà giải quyết được vấn đề thể chất yếu ớt, thì giờ đây có lẽ cô ấy vẫn thường xuyên nằm liệt giường.

Nghe vậy, mọi người đều có chút ngạc nhiên. Số 10 nhìn cô ấy từ trên xuống dưới: "Nhưng tôi thấy cô không giống người từng ốm đau triền miên?"

Đúng là vậy, số 15 sở hữu mái tóc ngắn gọn gàng, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, trông giống như một vận động viên chứ không phải là một cô gái yếu đuối.

"Tôi chỉ trở nên như thế này sau khi trở thành điều tra viên, sau khi cơ thể khỏe mạnh hơn, cũng coi như bù đắp được những tiếc nuối trong hơn hai mươi năm trước." Số 15 cười lắc đầu, sau khi cơ thể khỏe mạnh, cô lập tức bắt đầu du lịch khắp nơi, vô cùng trân trọng sức khỏe khó khăn lắm mới có được này.

Nhìn dáng vẻ của cô ấy, Tô Dung thở dài không nói nên lời. Trên thế giới này, có người trở thành điều tra viên nên sống trong sợ hãi, cũng có người trở thành điều tra viên mà phục hồi sức khỏe và vô cùng biết ơn chuyện này.

Cô muốn thời gian quay ngược trở lại để trả lại cho Tô Dung của thế giới này một sự công bằng, nhưng đối với những người như số 15 thì điều đó có quá bất công không?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 967



Mặc dù hiểu rằng điều này thực sự không công bằng với một số người, nhưng cũng giống như quái đàm quy tắc vậy, cho dù có tiêu chuẩn công bằng, thì làm sao có thể thực sự công bằng với tất cả mọi người được?

Cô cũng có lòng riêng, tất nhiên là phải lo cho mình trước. Còn những thứ khác, để sau hãy tính, hiện tại cô vẫn chưa chắc có thể tiêu diệt được nguồn ô nhiễm cuối cùng này.

Tô Dung lắc đầu, dừng lại: "Chạy thế này cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, hay là chúng ta nghĩ xem rốt cuộc chúng ta đang gặp phải chuyện gì đi."

"Tôi, chúng ta cứ từ từ chạy, dù thế nào cũng sẽ, chạy hết mười vòng." Số 23 lắp bắp không muốn dừng lại, nhưng cũng chạy chậm lại, "Hay là chúng ta cứ tiếp tục chạy, vừa chạy vừa nghĩ xem là làm thế. . . thế nào?"

Số 10 kéo cô ấy lại, có chút tức giận nói: "Sao lúc này cậu lại hồ đồ thế? Rõ ràng là cửa ải này đang nhắm vào chúng ta. Nếu cứ chạy thế này, chúng ta chắc chắn sẽ là những người hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng. Mà để nhắm vào chúng ta, những người hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng chắc chắn sẽ bị phạt."

Nghe vậy, số 23 cũng nhận ra mình đã phạm sai lầm. Nếu không tìm ra sự thật, dù họ có chạy hay không thì cũng đều bị phạt. Đã vậy, chi bằng tạm dừng lại một chút để tập trung suy nghĩ.

Cô ấy gõ gõ vào đầu mình, vẻ mặt bực bội: "Tôi, tôi nghi là mình bị ô nhiễm... hơi nặng rồi... Để tôi nghĩ xem, hay là tôi uống viên thuốc đi."

Số 23 hiểu về bản thân mình, cô ấy không ngu ngốc, nếu không cô ấy sẽ không thể tham gia vào quái đàm cuối cùng này. Điều này thực sự không khó để suy nghĩ, nhưng cô ấy lại không nghĩ ra. Thậm chí cô ấy còn là người có tình trạng tốt nhất trong số mọi người, cho nên lúc này mới cảm thấy mình bị ô nhiễm.

Nghe xong, số 10 do dự một chút: "Tôi nghĩ có thể, nhưng thực tế là bây giờ cậu còn không biết mình bị ô nhiễm như thế nào. Viên thuốc chỉ có thể dùng một lần, nếu bị tái nhiễm sau đó sẽ rắc rối."

." . . Nói thế cũng đúng." Số 23 nản lòng cúi đầu: "Vậy sau này, tôi sẽ theo sát vậu, hiện tại dường như ô nhiễm chỉ làm tôi trở nên không quá thông minh."

Trong lúc họ đang nói chuyện, những người khác đang thảo luận về tình hình hiện tại của họ. Ngay cả khi ở trong quái đàm quy tắc, cũng không thể vô duyên vô cớ tấn công bọn họ, nhất định có thứ gì đó.

"Có khả năng là cái còi đó không?" Số 21 cao lớ hỏi: "Cái thứ đó làm tai tôi đau, tôi nghi ngờ có thể là do nó."

"Tai của tôi cũng đau , nếu vậy thì có lẽ đúng là do cái còi. Nhưng mà nó đã khiến chúng ta thành ra như thế này bằng cách nào? Qua màng nhĩ... sóng âm tấn công và làm rối loạn tứ chi của chúng ta sao?" Số 15 nửa đùa nửa thật nói.

Cô ấy xác nhận lời của số 21 chắc chắn là do cái còi rồi. Mọi người đều đã trải qua rất nhiều quái đàm quy tắc, chỉ cần một chút là có thể nhìn ra vấn đề nằm ở đâu.

Không thể nào tự nhiên mà màng nhĩ lại đau được, ngay cả khi tiếng còi đó rất chói tai thì cũng không nên như vậy. Cơn đau nhói đó rất có thể là lời cảnh báo của quái đàm quy tắc dành cho họ, cho họ biết rằng vấn đề nằm ở đâu.

Nhưng lại có thêm một vấn đề, chính là cho dù biết rằng cái còi của giáo viên thể dục là thứ gây ra chuyện này, nhưng nếu không biết tác dụng cụ thể của nó thì họ cũng không thể tìm ra cách giải quyết. Cũng không thể đích thân tìm đến thầy giáo thể dục, rồi nhờ hắn thu hồi phép thuật được đi?

"Ảo ảnh." Bỗng nhiên, Tô Dung vừa xoa ngón út vừa khẳng định.

Vừa nãy, hai người kia đều nói rằng màng nhĩ bị đau nhói, nhưng cô lại cảm thấy có chỗ khác cũng đau. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là nhẫn cảnh tỉnh đã nhắc nhở cô cùng lúc, chỉ vì tai đau nên cô đã bỏ qua cơn đau ở ngón út, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.

"Cậu có chắc không?" Số 32 đẩy kính lên, nhìn cô hỏi.

Tô Dung gật đầu, nhưng cũng không nói chắc chắn: "Nên là vậy, nhưng tôi không có bằng chứng xác thực, nếu các cậu có đạo cụ nào kiểm tra được đây có phải ảo cảnh không thì có thể dùng thử."

"Tôi có." Nghe vậy, số 10 lập tức lấy ra một chiếc gương, soi vào mình, đồng thời giới thiệu, "Đây là Gương ảo cảnh, một trong những năng lực của nó là kiểm tra người trong gương có đang ở trong ảo cảnh hay không. Nếu có thì hình ảnh sẽ bị biến dạng."

Nói xong, nhìn khuôn mặt méo mó trong gương, cô ấy nhún vai: "Xem ra số 34 nói đúng rồi."

Xác nhận được suy đoán của mình, Tô Dung mới tiếp tục nói: "Vậy tiếng còi thổi một lần khiến chúng ta rơi vào ảo cảnh, có phải thổi thêm một lần nữa sẽ giúp chúng ta tỉnh táo lại không?"

Muốn cởi chuông phải do người buộc chuông, vì trong quy tắc không đề cập đến nội dung của cửa ải này, cũng không có gợi ý đặc biệt nào, vậy thì phương pháp phá ải chắc chắn nằm trong ảo cảnh. Và tiếng còi gây ra ảo cảnh chính là đạo cụ có khả năng phá giải nhất.

Số 10 có suy nghĩ khác, nhưng không phản bác Tô Dung, chỉ đề nghị: "Vậy thế này nhé, cậu đi tìm thầy thể dục, tôi đi hỏi những điều tra viên khác đang chạy bộ."

"Được." Tô Dung không có ý kiến, hoặc có thể nói là rất hợp ý cô. Dù sao thì cô cũng chỉ tùy tiện đoán mò, khả năng thành công chỉ có 50%. Nếu đối phương có ý tưởng khác thì đương nhiên là tốt nhất.

Vì chỉ cần một người đi tìm giáo viên thể dục nên những người khác không đi cùng Tô Dung mà rủ nhau đến tìm hiểu tình hình ở lớp mình hoặc các lớp khác từ những dân địa phương.

Còn Tô Dung thì đến trước mặt giáo viên thể dục: "Thầy ơi, cái còi của thầy đẹp quá, vừa rồi thổi cũng to nữa."

Cô không nói mục đích của mình ngay lập tức, mà thay vào đó sử dụng phương pháp khen ngợi vòng vo để từ từ đạt được mục tiêu. Trên thực tế, chỉ cần coi đối phương như một con người, người bình thường không thể nói trực tiếp về mục đích của mình.

Luôn có rất nhiều người ngốc không coi dân địa phương như con người, đặc biệt là dân địa phương trong ảo cảnh. Nhưng loại người ngốc đó cũng không thể xuất hiện ở "Trường Trung học số 13" được.

"Em đã chạy xong chưa?" Giáo viên thể dục không chút khách khí hỏi.

Tô Dung cũng không mất bình tĩnh, ngượng ngùng trả lời: "Chân em hơi đau, em muốn nghỉ một chút. Nhưng em chắc chắn sẽ chạy xong mười vòng, thầy yên tâm đi ạ!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 968



Thấy vẻ mặt của giáo viên thể dục dịu lại một chút, cô tiếp tục chủ đề trước đó: " m thanh của cái còi này thật lớn, làm cho người nghe cảm thấy tai bị k*ch th*ch, thầy đứng gần như vậy, thổi lên có làm tai thấy khó chịu không ạ?"

"Tất nhiên là không, tôi với các em không..." Nói đến đây, giáo viên thể dục dừng một chút, tiếp tục, "...giống nhau, tôi đã quen với âm thanh của cái còi từ lâu rồi."

Thực sự là đã quen sao? Tô Dung nghĩ, có lẽ không, có thể là cái còi này không gây hại cho người sử dụng, giống như Bé bự ngủ say của cô.

Quả nhiên cái còi có vấn đề, cô lộ ra vẻ mong đợi: "Thế thì thầy ơi, thầy có thể thổi thêm một lần nữa không? Em cũng muốn làm quen với nó."

"Làm sao có thể chứ." Không ngoài dự đoán, thầy thể dục từ chối, "Chỉ khi nào đến giờ tập hợp, tôi mới thổi còi. Bây giờ các em vẫn chưa chạy xong."

Nghe vậy, Tô Dung nhướng mày. Giả sử phỏng đoán trước đó của cô là đúng, sau khi thổi còi lần thứ hai, họ thực sự có thể tỉnh táo trở lại. Vậy thì sau khi những người khác chạy xong, thầy thể dục thổi còi, đến lúc đó mọi chuyện đã muộn.

Dựa vào kết quả để suy đoán quá trình ngược lại là phương pháp suy đoán sai lầm, vì vậy cô chọn cách thử trực tiếp: "Bây giờ thầy cũng có thể thổi một lần, vừa hay cho mọi người nghỉ ngơi một chút."

Thầy thể dục nhìn cô từ trên xuống dưới, cười khẩy lắc đầu: "Chạy bộ là phải một mạch, nghỉ giữa chừng ra cái thể thống gì? Em cũng nên tiếp tục chạy đi."

Ừ, bị đuổi khéo rồi. Tô Dung cũng không dây dưa, tạm biệt rồi quay lại đường chạy. Nhìn vẻ ngoài của thầy thể dục vừa rồi, trừ khi có năng lực khống chế mạnh mẽ, nếu không cô không thể khiến đối phương chủ động thổi còi. Đã vậy thì ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thấy cô chạy lại, mấy điều tra viên khác lập tức xúm lại, hỏi cô tình hình thế nào. Mặc dù họ không biết phỏng đoán của Tô Dung là thật hay giả, nhưng nói chuyện với thầy thể dục vài câu, chắc chắn ít nhiều cũng có thể thu được một số thông tin.

"Suy đoán của tôi chắc không sai, khi tiếng còi thứ hai vang lên, chúng ta sẽ tỉnh giấc khỏi ảo cảnh." Tô Dung trả lời, từ việc giáo viên không muốn thổi còi có thể thấy việc thổi còi là điều có lợi đối với họ. "Chỉ là chiếc còi ở trong tay giáo viên, nếu giáo viên không muốn thổi, có lẽ chúng ta cũng không có cách nào."

Nói đến đây, cô hơi thở dài, nhìn về phía số 10: "Ở bên cậu có nhận được dấu hiệu gì không?"

"Những điều tra viên của lớp khác có vẻ không ổn, bọn họ cũng giống như đang ở trong ảo cảnh, không giống như người thật." Số 10 trả lời, "Khi họ trả lời câu hỏi của tôi, có một cảm giác chậm chạp, giống như robot vậy."

Nghe vậy, Tô Dung suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ không phải giống như robot, mà họ cũng giống như chúng ta, yếu đuối và chậm chạp. Chúng ta nghĩ rằng tốc độ nói của chúng ta rất bình thường, nhưng có thể trong mắt người khác cũng giống như vậy đi?"

Lời cô nói khiến số 10 hiểu ra: "Cậu nói đúng, tôi vừa nãy chỉ tập trung nghĩ họ là người giả, quên mất điều này."

Trước đó, cô ấy cũng tham gia vào "Khu dân cư Hương Thảo", bị ảnh hưởng sâu sắc bởi người nhân bản của khu dân cư đó, đến mức trong một khoảng thời gian cô ấy thậm chí nghi ngờ tất cả học sinh của trường này đều là người nhân bản. Nhưng vì mãi không tìm thấy bằng chứng, cô ấy biết đó chỉ là suy nghĩ vô căn cứ của mình thôi.

Bây giờ nghe Tô Dung nói, số 10 lập tức hiểu ra. Những điều tra viên đó không phải là giả, mà là những người thật giống như họ bị tiếng còi ảnh hưởng.

"Tôi đã phát hiện ra một điều khác thường." Vì tin tưởng phán đoán của Tô Dung hơn, nên số 15 đã hỏi dân địa phương về vấn đề tiếng còi, "Bọn họ nói giáo viên thể dục không nhất thiết phải thổi còi, đôi khi cũng sẽ hét lớn để tập hợp mọi người."

Ban đầu, cô ấy cảm thấy thông tin này không có gì quan trọng, nhưng khi nghe Tô Dung nói r tiếng còi tập hợp thứ hai có thể khiến mọi người tỉnh táo, cô ấy đã ngay lập tức nghĩ đến thông tin bên lề này.

Sau khi nghe cô ấy nói xong, mọi người đều ngẩn ra một lúc, sau đó mắt sáng lên. Làm sao họ có thể không nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói này?

"Có vẻ như không nhất thiết phải là tiếng còi, chỉ cần có âm thanh đủ lớn là có thể khiến chúng ta thoát khỏi ảo cảnh này." Người cao lớn số 21 ban đầu tỏ ra vui mừng, sau đó lại nhíu mày, "Nhưng tôi nghĩ 'âm thanh đủ lớn' này không thể phát ra từ chính chúng ta."

Bây giờ họ đang ở trong ảo cảnh, từ việc họ nhìn thấy các điều tra viên của các lớp khác có vẻ chậm chạp, nhưng khi nhìn vào chính mình thì lại hành động bình thường, có thể thấy họ đang bị ảo cảnh ảnh hưởng rất nhiều.

Tự cho rằng tốc độ của mình là bình thường, nhưng thực tế có lẽ tốc độ rất chậm. Tự cho rằng giọng nói của mình rất lớn, nhưng có lẽ giọng nói rất nhỏ. Vì vậy, anh ta mới nói rằng âm thanh không thể phát ra từ chính mình.

Đừng nhìn bề ngoài của số 21 có vẻ thô kệch, nhưng người có thể đến tham gia "Trường trung học số 13" thì chắc chắn là người thô mà tinh tế.

Mọi người nhanh chóng hiểu ra ý của anh ta, cũng gật đầu đồng ý. Cô gái tóc ngắn số 15 thậm chí còn không biết lấy ra một chiếc loa thật lớn từ đâu: "Giọng nói của chính mình không được, nhưng giọng nói của đạo cụ quái đàm thì có thể được đi?"

Thật ra, bây giờ Tô Dung đang cực kỳ nghi ngờ rằng chính phủ khi tuyển dụng điều tra viên tham gia "Trường trung học số 13" đã cố tình quy định điều tra viên phải có đạo cụ có thể cất giữ những đạo cụ quái đàm. Nếu không, tại sao những điều tra viên này lại có thể tùy thời tùy lúc lấy ra những đạo cụ quái đàm mới từ bộ đồng phục học sinh vốn mỏng nhẹ như vậy?

Nghĩ vậy, cô không nhịn được mà thăm dò nói: "Đạo cụ quái đàm của cậu lớn như vậy, nhưng nói lấy là lấy ra được."

"Phải nói là cái Túi đựng đạo cụ quái đàm mà chính phủ cấp tốt thật!" Số 15 vui vẻ nói, "Không gian bên trong cũng khá lớn, mặc dù chỉ có thể đựng được những đạo cụ quái đàm, nhưng với tôi mà nói thì cũng đủ rồi. Trước đây tôi còn lo lắng những đạo cụ mà mình khổ cực lắm mới có được, cho dù có mang vào quái đàm quy tắc đi chăng nữa thì cũng rất khó để giấu trên người. Không ngờ chính phủ lại trực tiếp giải quyết vấn đề này cho chúng ta."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 969



"Đúng vậy, cái này đúng là rất tiện lợi." Số 23 cũng gật đầu đồng tình. Trước đây anh ta cũng gặp phải vấn đề tương tự như số 15.

Tô Dung: "..."

Cô thật sự cảm thấy chán nản, mặc dù có Ví sinh tiền, cô hoàn toàn không cần bất kỳ túi đựng đồ gì đó. Nhưng dù sao cũng phải thông báo cho cô chứ? Chính phủ thật là quá đáng!

Nếu chính phủ biết được suy nghĩ trong lòng cô lúc này, có lẽ sẽ kêu oan. Dựa theo những tài liệu mà chính phủ thu thập được trước đây, đương nhiên họ biết Tô Dung có cách giấu những đạo cụ quái đàm. Khi cô đã có cách như vậy rồi, nếu còn cấp thêm cho cô một chiếc túi đựng đồ thì chẳng phải là làm trò hề sao?

Vì cân nhắc điều này, chính phủ mới không nói với Tô Dung về chuyện này.

Chỉ có thể nói là một sự hiểu lầm tình cờ.

Số 15 không để ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Tô Dung, cười híp mắt lắc chiếc loa trong tay: "Đây là Chiếc loa phóng thanh bình thường, chỉ có hai tác dụng là có thể khuếch đại âm thanh và chức năng ghi âm. Trước đây tôi đã ghi âm một tiếng chuông báo thức, bây giờ phát ra thì âm thanh chắc là rất lớn."

"Có thể thử xem." Số 10 gật đầu.

"Anh là quả táo ~ nhỏ bé của em ~ yêu anh ~ không bao giờ là đủ. . ." Tiếng hát vui tươi phát ra từ loa, âm thanh lớn khiến màng nhĩ bị đau thêm lần nữa.

Tô Dung nhạy bén cảm nhận được tứ chi của mình lại trở nên đầy sức mạnh, còn cảnh tượng của sân vận động cũng đã thay đổi. Một nhóm dân địa phương đã vượt xa họ từ lâu, trong khi học sinh các lớp khác thì chạy chậm trên sân vận động, cũng bỏ xa các điều tra viên của lớp họ.

Tuy nhiên, những điều tra viên đó lúc này đều dừng lại, Tô Dung đoán rằng họ đã bị tiếng loa "Bình thường vô hại" của số 15 khiến họ phải thoát khỏi ảo ảnh.

"Ra ngoài rồi!" Số 21 phấn khích nói, giơ chân tại chỗ để thả lỏng gân cốt, sau đó tăng tốc độ để đuổi theo.

Các điều tra viên khác cũng vậy, họ không chắc mình đã tụt lại bao nhiêu vòng, nhưng chạy hết tốc lực luôn là điều đúng đắn.

Thể lực của các điều tra viên vốn rất tốt, họ nhanh chóng đuổi kịp những dân địa phương, sau đó vượt vòng. Không lâu sau, họ đã chạy xong mười vòng.

Sau hai mươi phút, tất cả học sinh đều chạy xong. Giáo viên thể dục không thổi còi, chỉ cho mọi người xếp hàng, sau đó nói một cách vô tình: "Mười người chạy cuối cùng ở lại sau giờ học."

Mười học sinh đó đều là dân địa phương, lúc này họ cau mày nhưng cũng không dám nói gì thêm.

"Vậy thì, trong thời gian còn lại của tiết học, chúng ta cứ tập nhảy dây. Mặc dù trường không bắt buộc các em phải học những thứ này, nhưng các em vẫn nên làm quen với chúng. Vì vậy, để giải quyết dứt điểm vấn đề này, các em nên học luôn cho xong."

Nói xong, giáo viên thể dục lấy ra một sợi dây dài. Sợi dây này trông chẳng có gì đặc biệt, là loại dây thô dài mà học sinh tiểu học cũng không thèm mua.

Điểm đặc biệt duy nhất là ở giữa sợi dây có một đường kẻ ngang màu đỏ mảnh, chạy dọc từ đầu đến cuối sợi dây.

"Ai muốn ra quay dây?" Thầy giáo hỏi.

"Em! Em! Em!" Rõ ràng, đây là một việc tốt. Những dân địa phương đồng loạt giơ tay, muốn giành lấy việc quay dây.

Thấy vậy, Tô Dung và mấy người nhìn nhau, nhưng không ai giơ tay. Dù đây có phải là việc tốt hay không, họ cũng không nên giơ tay.

Nếu đây là việc tốt, thì chắc chắn giáo viên thể dục sẽ giao nhiệm vụ này cho hai dân địa phương, chứ không phải những điều tra viên ngoại lai như họ. Nếu những dân địa phương này thực sự cố tình giả vờ như vậy để lừa họ, thì việc quay dây là một việc tồi tệ, vậy họ càng không nên giơ tay.

Giáo viên thể dục cũng không do dự, tùy ý chỉ định hai người. Hai người đó vui vẻ đi ra quay dây, nhanh chóng vung dây vun vút, đánh xuống đất, tiếng "bốp bốp’ kêu vang.

"Nhanh chóng xếp hàng như vừa rồi, ngoại trừ hai học sinh cầm dây, mỗi học sinh khác phải nhảy qua dây ít nhất ba lần. Lưu ý rằng đó phải là ba lần thành công, nếu không thì phải quay lại cuối hàng và bắt đầu lại."

Sau khi nói xong quy tắc, hắn bảo mọi người xếp hàng theo thứ tự như trước, rồi cũng đứng sang một bên. Học sinh xếp thành hàng, từng người nhảy qua dây theo thứ tự.

Nhảy dây là trò mà hầu hết các học sinh thời nay đều biết chơi. Nếu thực sự có thể chơi trò này một lúc trong quái đàm quy tắc này, thì đối với mọi người, đây thực sự là một trò chơi rất thư giãn.

Nhưng rõ ràng quái đàm quy tắc này sẽ không để các điều tra viên thoải mái như vậy, cái gọi là nhảy dây này cũng không phải là trò nhảy dây bình thường. Tất cả các điều tra viên đều cảnh giác cao độ, trong đó người cảnh giác nhất chính là người đứng đầu tiên trong số các điều tra viên, số 10.

Cô ấy sẽ là người đầu tiên chịu trận.

Rất nhanh, người dân địa phương đầu tiên đã nhảy qua, không có gì bất ngờ, đó chỉ là trò nhảy dây bình thường. Vấn đề duy nhất là tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi gần như có thể nhìn thấy hình ảnh mờ. Người thứ hai cũng bình thường, người thứ ba cũng vậy.

Cho đến khi số 10 đến trước sợi dây.

Số 10 biết rằng trước mắt chắc chắn là sự yên tĩnh trước cơn bão, nên cô ấy không dám lơ là chút nào. Cô ấy nhắm thời cơ, chạy nước rút về phía trước, muốn nhảy qua dây để sang bên kia.

Nhưng khi cô ấy nhảy lên, sợi dây đột nhiên tách ra ở chỗ có đường kẻ đỏ, biến thành một cái miệng rộng hoác. Theo động tác lắc dây, nó mạnh mẽ lao xuống, có vẻ như muốn nuốt chửng số 10.

Cái miệng đó thực sự rất lớn, dây nhảy dài tới năm mét, sau khi mở to hoàn toàn, nó trở thành một cái miệng rộng hoác 5x3 mét. Theo động tác lắc dây, nó có thể đạt đến độ cao năm mét.

Hơn nữa, cái miệng này không phải là một cái miệng bình thường, hàm răng trên và hàm răng dưới đều có những bánh răng xoắn rất nhọn, chênh lệch nhau, trông giống như một dãy cưa xếp lại với nhau.

Có lẽ khi bị nuốt vào, cô ấy sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.

Nhưng lúc này, số 10 đã nhảy lên không trung, hoàn toàn không có điểm tựa. Đối mặt với sự thay đổi đột ngột này, ngay cả khi cô ấy đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, cô ấy cũng không khỏi hoảng hốt.
 
Back
Top