Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 940



Bây giờ, tất cả các quốc gia đều ra lệnh các điều tra viên phải đoàn kết nhất trí, tiêu diệt nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc này.

"Không, hình như có khả năng này..." Tô Dung nói với vẻ suy tư.

Điều tra viên chắc chắn không thể vào lúc này ăn cây táo rào cây sung. Nên biết đây là cơ hội cuối cùng để bọn họ đánh cược một lần, thắng chính là thành công cứu thế giới, thua thì rất có thể sẽ phải chết. Trong tình huống như vậy, ngay cả khi không có yêu cầu từ chính phủ, họ cũng tuyệt đối không sẽ hành động một cách ngu ngốc.

Tuy nhiên, trên thế giới này vẫn còn một nhóm người khác, họ được gọi là "tín đồ tà già." Nếu trong số một trăm người tham gia "Trường trung học số 13" này, có một "tín đồ tà giáo" trà trộn vào ngay từ đầu thì sao?

Nếu "nam thánh mẫu" và "người tốt bụng" đều là tín đồ tà giáo, thì rất nhiều chuyện có thể được giải thích. Bao gồm cả việc tại sao họ lại bao che cho nhau, tại sao lại muốn tàn sát các điều tra viên, và tại sao lại được quái đàm quy tắc đối xử ưu ái.

Nhưng đây chỉ là suy đoán của Tô Dung, cô nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là đợi khi về, chúng ta hỏi thử điều tra viên xui xẻo đã cứu 'nam thánh mẫu', xem anh ta c.h.ế.t như thế nào, có ai nhìn thấy anh ta bị g.i.ế.c không. Nếu không có, thì có lẽ là tôi đã nghĩ nhiều rồi. Nhưng nếu có, thì chúng ta hãy từ từ tính toán."

Số 15 đương nhiên không có ý kiến gì, hai người nhanh chóng ăn tối xong. Thật hiếm có, bữa ăn tối này không có gì bất ngờ xảy ra. Nhưng cũng có thể là do trước đó đã có quá nhiều bất ngờ khi làm trực nhật. Vật cực tất phản, nên mới may mắn được một lần.

Lúc này đã hơn bảy giờ tối, chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là đến giờ tự học buổi tối.

"Tiếp theo trở về ký túc xá sao?" Bây giờ số 15 hoàn toàn lấy Tô Dung làm đầu: "Đúng rồi, cậu có muốn biết chuyện gì xảy ra sau khi tôi tắt đèn không?"

"Tất nhiên, cậu kể đi." Tô Dung cũng muốn hỏi vấn đề này, chỉ là lúc nãy còn có chuyện quan trọng hơn phải nói nên tạm gác lại. Giờ đối phương chủ động nhắc đến, cô đương nhiên phải nghe.

Số 15 sắp xếp lại câu chữ, sau đó bắt đầu kể: "Sau khi tôi tắt đèn, toàn bộ lớp học tối om, cậu cũng biết là chúng ta đã kéo rèm cửa nên cũng không có ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Hay nói cách khác là không có một chút ánh sáng nào, hoàn toàn chìm vào một không gian đen tối."

"Tôi đưa tay ra sờ vị trí tay nắm cửa, nhưng không biết từ lúc nào cửa đã biến mất, không chỉ cửa mà cả tường cũng biến mất. Vị trí đó hoàn toàn trống không, tôi cảm thấy mình đã bước vào một không gian đen tối vô tận."

Trong lúc nghe cô ấy nói, Tô Dung cũng đang phân tích. Đây là không gian khác, hay chỉ là ảo cảnh?

"Tôi mò mẫm xung quanh, không còn bức tường nào khác nữa, chỉ có mặt đất dưới chân tôi. Nhưng theo lý mà nói, nơi này chắc chắn có lối ra, chỉ là tôi chưa tìm thấy thôi. Manh mối duy nhất là mảnh đất dưới chân, vì vậy tôi đã sờ vào đất và phát hiện ra một thứ hữu ích."

"Ồ? Là gì vậy?" Tô Dung tò mò hỏi.

"Mặt đất này cũng giống như trước, có các khe hở giữa các viên gạch, nhưng khi cảm nhận qua các khe hở, tôi thấy kích thước của viên gạch không giống với kích thước của viên gạch trên mặt đất ban đầu, mà giống với kích thước của viên gạch trên tường."

Nghe đến đây, Tô Dung cũng hiểu ra, sau khi tắt đèn, lớp học đã loại bỏ ba bức tường còn lại, chỉ để lại bức tường có cửa. Đồng thời, di chuyển bức tường có cửa đó xuống dưới chân điều tra viên, biến thành mặt đất. Nếu không có gì bất ngờ, cánh cửa cũng sẽ nằm trên mặt đất.

Thế thì, tình tiết tiếp theo cũng như dự đoán của cô. Số 15 cũng nhận ra điều này, bắt đầu mò mẫm trên mặt đất. Tuy nhiên, việc mò mẫm này không phải là mò bừa một cách vô định.

Phải biết rằng mặt đất bây giờ không có mép, mò mẫm lung tung thì muốn tìm tay nắm cửa khó biết bao? Có khi càng mò càng xa, cuối cùng thì không tìm thấy lối ra.

Cô ấy vốn đang đứng ở cửa, quái đàm quy tắc cho dù có đổi chỗ cửa và mặt đất thì cũng phải tuân theo quy luật cơ bản, không thể cách xa cô ấy quá. Hoặc là, ít nhất cũng phải có một quy luật nhất định.

"Tay nắm cửa ban đầu ở bên phải tôi, cho nên tôi men theo khe gạch, đi thẳng sang phải. Quả nhiên, đi được bốn năm phút thì sờ thấy tay nắm cửa. Mở cửa ra, mọi thứ lại trở về bình thường."

Đợi cô ấy kể xong, Tô Dung thở dài một hơi: "Làm tốt lắm, làm tốt lắm, trong vòng mười phút có thể đi ra. Trái lại ‘người tốt’ đó, vậy mà tiện tay tắt đèn, chẳng gặp phải chuyện gì cả."

"Chờ trở về... hoặc là ngày mai tôi đi hỏi những người trong lớp khác thử xem?" Số 15 trầm ngâm một lát rồi nói, "Xem lúc họ tắt đèn có gặp phải rắc rối này không. Nếu như những người khác đều gặp phải, chỉ có cô ta không gặp phải, vậy thì cô ta có vấn đề. Nhưng nếu như còn có những người khác không gặp phải, vậy thì đó là vấn đề may rủi."

Tô Dung gật đầu, liếc nhìn thời gian: "Được rồi, đi thôi, về tòa nhà dạy học. Phải học tự học buổi tối rồi."

Vừa mới ra ngoài chưa được bao lâu thì lại phải quay về, quả thực khiến Tô Dung có chút cảm giác vội vàng như thời còn học lớp 12. Dù cô học giỏi, nhưng trong bầu không khí như thế, cô cũng không tự chủ được mà dành nhiều thời gian hơn cho việc học.

"Nói mới nhớ, chúng ta học tự học buổi tối thật sự là học tự học trong lớp sao?" Số 15 có chút không chắc chắn hỏi.

Nghe vậy, Tô Dung sửng sốt: "Sao lại nói như thế?"

"Theo như tôi biết, thư viện cũng có một phòng tự học." Số 15 kể cho Tô Dung tin mà cô ấy tình cờ nghe được.

Nghe vậy, Tô Dung lập tức hiểu ý cô ấy. Đúng vậy, nếu có một phòng tự học riêng thì chưa chắc đã phải tự học trong lớp. Chỉ là khi đi học, cô luôn tự học trong lớp nên mới bỏ qua mất điều này.

Lỡ như quái đàm quy tắc này không theo lẽ thường, họ đi nhầm chỗ, không đến được nơi tự học trong thời gian quy định thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Nhưng làm sao để biết được đâu mới là phòng tự học?

Số 15 cũng đang đau đầu vì vấn đề này, cô ấy suy nghĩ một lát rồi đề nghị: "Hay là chúng ta đợi xem những người địa phương khác làm thế nào? Nhất là những người trong lớp, họ đi đâu thì chúng ta đi theo đó."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 941



"Không được, như vậy không ổn." Tô Dung lắc đầu, "Đã là quái đàm quy tắc cố tình gây khó dễ cho chúng ta thì không đời nào để lại sơ hở lớn như vậy."

Hoặc là, "Nó" hoàn toàn có thể cố ý để lại sơ hở như vậy, dụ họ mắc bẫy. Chuyện này nghĩ xuôi nghĩ ngược đều được, chỉ xem bọn họ suy nghĩ như thế nào mà thôi.

Nhưng thứ như suy nghĩ trong lòng là thứ vô lý nhất, cho nên vẫn phải tìm manh mối, tìm chứng cứ. Có cái này thì không sợ bị lừa.

Chứng cứ, chứng cứ...

Bình thường khi gặp quái đàm quy tắc, Tô Dung đều tìm chứng cứ bằng cách phán đoán quy tắc. Nhưng quái đàm quy tắc này lại là một mớ hỗn độn, rất khó để tìm ra thứ gì hữu dụng.

Có lẽ "Nó" ccũng nhận ra điều này nên mới cố tình thiết lập ra quái đàm quy tắc cố định này, mục đích là để làm khó cô.

Nhưng lần này có lẽ "Nó" đã tính sai rồi, Tô Dung giỏi phân tích quy tắc là đúng, nhưng không có nghĩa là cô chỉ giỏi mỗi cái này. Thực tế, với tư cách là một thám tử, cô luôn giỏi tìm ra manh mối từ những chi tiết nhỏ nhặt.

Quy tắt? Chỉ là đường tắt thôi.

"Vậy chúng ta phải làm sao?" Sau khi bác bỏ suy nghĩ của mình, số 15 khiêm nhường hỏi.

Tô Dung nhìn xung quanh sân trường: "Còn tới hai mươi phút nữa mới đến giờ tự học tối mà? Chúng ta nghỉ ngơi ở bên kia một lát đã."

Nói rồi, cô dẫn số 15 đi đến bồn hoa nằm giữa thư viện và tòa nhà dạy học, sau khi xác nhận rằng vị trí này vừa khó bị phát hiện lại vừa có thể quan sát được cửa ra vào của tòa nhà dạy học và thư viện, cô mới thản nhiên ngồi xuống ven bồn hoa.

Sau một hồi do dự, số 15 ngồi xuống cạnh cô: "Chẳng phải cậu nói "Nó" sẽ cố tình lợi dụng chuyện này để dụ chúng ta sao? Thế thì cậu còn ngồi đây quan sát làm gì?"

"Mặc dù "Nó" tinh vi nhưng chắc chắn không phải không có sơ hở và quy tắc. Chỉ cần chúng ta tìm ra, vấn đề sẽ được giải quyết ngay thôi." Tô Dung từ tốn giải thích, tự tin hất cằm lên, "Chờ xem đi."

Trong lúc nói chuyện, từng nhóm học sinh bắt đầu lục tục ra vào tòa nhà giảng đường và thư viện. Họ đều cầm sách vở, trông giống như đang đi tự học.

Chỉ là tình cờ cả hai địa điểm đều có người đến, đúng như Tô Dung nghĩ, đây chắc chắn là "Nó" đang gây chuyện.

Có vẻ như không có gì bất ngờ khi mỗi lớp sẽ đến phòng tự học khác nhau. Số 15 rất thông minh, không lâu sau đã nghĩ ra điều này. Nếu mọi người đều phải đến phòng tự học nhưng địa điểm lại khác nhau, thì chỉ có thể chứng minh rằng phòng tự học mà mỗi lớp phải đến có lẽ là khác nhau.

Không lâu sau, hai người nhìn thấy các bạn cùng lớp. Đó là hai bạn nữ vừa nói cười vừa đi song song vào tòa nhà dạy học.

"Lớp mình sẽ tự học trong tòa nhà dạy học phải không?" Số 15 nói một cách không chắc chắn, nhìn về phía Tô Dung để tìm sự khẳng định.

"Xem thêm đi." Tô Dung trả lời nhàn nhạt.

Lại đợi thêm khoảng năm phút nữa, trong thời gian đó có rất nhiều học sinh đến, trong đó không thiếu học sinh lớp họ, thậm chí có rất nhiều điều tra viên cũng tự chọn địa điểm tự học mà mình cho là đúng.

Đúng lúc số 15 sắp không nhịn được nữa muốn hỏi lại thì cuối cùng Tô Dung cũng đứng dậy: "Tôi đến phòng tự học ở thư viện, cậu đến lớp học."

"Hả? Tại sao vậy? Tại sao hai chúng ta lại phải tách ra? Chẳng phải là cùng một lớp sao?" Số 15 tỏ vẻ nghi hoặc, cô ấy vẫn chưa nhận ra điều gì, chỉ nghĩ rằng Tô Dung đang đợi một nhân vật quan trọng nào đó. Ai ngờ nhân vật quan trọng chưa đến, cô đã có quyết định rồi.

"Trong lúc này, tôi thấy có 9 bạn cùng lớp đi qua, trong đó bốn bạn đến lớp học và năm bạn đến phòng tự học ở thư viện. Những bạn đến lớp đều có số ghế lẻ, những bạn đến phòng tự học đều có số ghế chẵn. Cậu là số lẻ, tôi là số chẵn, còn có cái gì cần giải thích nữa không?"

Nghe Tô Dung giải thích xong, số 15 hoàn toàn ngây người. Cô ấy hoàn toàn không nghĩ rằng phòng tự học lại được chia theo cách số lẻ số chẵn.

Cho nên, cho dù là cùng một lớp thì các bạn học sinh cũng đến những nơi khác nhau, ban đầu cô ấy còn nghĩ rằng "Nó" cố tình tạo ra trò bịp bợm này, cố ý để một số dân địa phương đến nhầm chỗ để đánh lạc hướng bọn họ. Không ngờ lại là vì lý do này.

Không phải là cô ấy không thông minh, không nghĩ ra cách phân chia theo số lẻ số chẵn. Chủ yếu là số 15 chưa bao giờ nghĩ đến việc nhớ số thứ tự ghế ngồi của dân địa phương. Cô ấy có thể nhớ mặt của ba mươi người này, nhưng cô ấy thấy số thứ tự không có tác dụng gì, nên không cố ý ghi nhớ.

Cho đến khi Tô Dung tìm ra quy luật, cô ấy mới nhận ra rằng mình đã chủ quan, tại sao lại lười không nhớ số thứ tự chứ? Nếu không có Tô Dung, chắc chắn cô ấy sẽ không phát hiện ra quy luật về lẻ chẵn này. Khi đó, nếu cô ấy chọn nhầm thì đó sẽ là chuyện liên quan trực tiếp đến tính mạng!

"Cảm ơn." Số 15 khẽ nói. Cô biết lời cảm ơn suông không có tác dụng gì, nhưng cô vẫn ghi nhớ chuyện này, hy vọng sau này có cơ hội giúp đỡ Tô Dung.

Sau khi cảm ơn, cô ấy lại nghĩ đến một chuyện: "Nhưng nếu chỉ có một mình cậu thì không vào được thư viện đúng không ? Thời gian cũng không còn nhiều, nếu đợi thêm một điều tra viên nữa thì tôi sợ cậu không đợi được. Mà đi cùng dân địa phương thì không an toàn. Hay là tôi đi cùng cậu đến thư viện trước, đợi cậu vào phòng tự học, tìm được bạn mới rồi thì tôi đi ra?"

Quy tắc có nói, Trong thư viện phải đi kết bạn mà đi. Nếu chỉ có một mình Tô Dung thì không vào được.

Nhưng rõ ràng là cô ấy đang lo lắng thái quá, Tô Dung lắc đầu: "Cậu đưa tôi vào rồi thì cậu ra bằng cách nào? Không sao đâu, cậu về lớp đi. Xe đến chân núi ắt có đường, tôi sẽ tìm cách."

Nói xong cũng không cho đối phương thời gian phản ứng, cô quay đầu đi thẳng về phía thư viện.

Vừa đi cô vừa để ý xung quanh thư viện, xem có ai có thể lập đội không. Điều tra viên cùng lớp là tốt nhất, tiếp theo là điều tra viên các lớp khác, rồi đến cán bộ lớp cùng lớp. Hạ sách là tiện kéo một người nào đó về lập đội.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 942



May mắn thay, vì mọi người đều không chắc chắn nên đi đâu, nên nhiều người vẫn đang do dự. Nhờ vào màn thể hiện vào buổi trưa, Tô Dung đã trở nên quen mặt với các điều tra viên. Thấy cô đột nhiên xuất hiện và đi về phía thư viện, lập tức có một vài điều tra viên đuổi theo để hỏi thăm tình hình.

Tô Dung cũng không giấu giếm, cô nói thẳng quy luật chẵn lẽ này cho họ biết. Nếu như là quy tắc quái đàm trước đó, cô chắc chắn sẽ dùng manh mối này để đổi lấy một số manh mối hoặc lợi ích khác. Nhưng bây giờ là quy tắc quái đàm cố định cuối cùng, làm những việc này chẳng có ý nghĩa gì.

Nghe xong lời cô nói, mọi người đều bừng tỉnh, sau khi cảm ơn, họ tản ra theo hướng mà mình nên đi. Trong số đó có hai người cũng đến thư viện, tất nhiên là họ đi cùng Tô Dung.

Ba người cùng nhau đi về phía thư viện.

Thư viện trông chẳng khác gì thư viện ở thế giới thực, có tổng cộng ba tầng. Tất cả các học sinh đều tập trung đi lên tầng ba, có vẻ như phòng tự học ở trên tầng ba.

Nhưng ba người Tô Dung không vội vàng đi lên, mà tìm trước sơ đồ thư viện ở tầng một, tìm hiểu một chút về cấu trúc của thư viện.

Đúng như họ dự đoán, tầng ba là một phòng tự học lớn, tầng một và tầng hai đều là nơi đọc sách, nhưng điểm khác biệt là tầng hai có nhiều sách hơn, được sắp xếp theo nhóm bốn người, không giống như tầng một chủ yếu vẫn là sảnh tiếp khách.

"Xem ra đúng là phải lên tầng ba thật, "Nó" không lừa chúng ta nữa." Một trong hai nam sinh đi cùng cô thở phào nhẹ nhõm, "Vậy giờ chúng ta lên tầng ba thôi."

"Không, mượn vài quyển sách trước đã." Tô Dung tùy ý rút một quyển sách trên giá sách, đi đến chỗ quản lý thư viện gần cửa.

Hai người kia nhìn nhau, rồi họ cũng bắt chước cô, mỗi người lấy một quyển sách, sau đó hỏi: "Cậu phát hiện ra quy tắc gì à? Ví dụ như trong thư viện bắt buộc phải mượn sách?"

"Tôi đoán là cô ấy nhận được một quy tắc khác, kiểu như trong phòng tự học phải đọc sách." Một nam sinh khác phỏng đoán. Hai người cùng nhìn về phía Tô Dung, muốn hỏi xem ai đoán đúng.

"Không có quy tắc gì cả, chỉ là cẩn thận thôi." Tô Dung trả lời ngắn gọn. Cô thực sự không nhận được quy tắc nào, nhưng lý do cô làm vậy, đúng là giống như hai người này nghĩ.

Cô cảm thấy phải tham gia buổi tự học, thì làm sao mà trong tay không sách vở được? Hơn nữa đây là thư viện, không cầm sách dường như cũng không ổn lắm. Vì vậy, cô mới mượn trước một quyển để phòng ngừa, trong quái đàm quy tắc này thì cẩn thận thế nào cũng không thừa.

Nhưng những chuyện này không cần giải thích, một là cô cũng không có bằng chứng gì, chỉ là cô muốn làm thế thôi. Hai là lúc trưa đi đến tiệm tạp hóa, chủ cửa hàng đã bảo cô rằng nên ít nói mà làm nhiều hơn.

Mặc dù đến tận bây giờ Tô Dung vẫn chưa thực sự hiểu được ý nghĩa của câu nói này, nhưng không ngăn cản cô làm theo lời người kia nói. Không ai thấy từ sau buổi trưa cô nói ít hơn hẳn sao?

Rất nhiều thứ chẳng cần nói ra cũng có thể làm được, nhất là đối với những cao thủ trong quái đàm quy tắc cố định này, cô càng không cần phải giải thích gì nhiều. Nhiều lúc cô chỉ cần làm việc, họ tự nghĩ ra được hàng ngàn lý do, rồi cùng làm theo.

Giống như bây giờ, dù Tô Dung không nói gì, hai người này chẳng phải vẫn ôm một quyển sách trong tay sao?

Người quản lý thư viện là một bà lão đã lớn tuổi, Tô Dung lễ phép hỏi: "Quản lý thư viện ơi, tụi cháu tới mượn sách, đọc ở trong thư viện thôi, có cần phải đăng ký không ạ?"

Trong những thư viện mà cô từng tới, chuyện này không cần phải đăng ký. Dù sao cũng không mang sách ra khỏi thư viện, tất nhiên chẳng cần phải đăng ký làm gì.

Nhưng đây là quái đàm quy tắc, ai biết được "Nó" đặt ra quy tắc như thế nào, hỏi một tiếng vẫn khiến người ta an tâm hơn.

Bà lão đẩy kính lão xuống, liếc nhìn quyển sách trên tay Tô Dung: "Không cần đăng ký, nhưng khi đi nhớ phải để sách về đúng chỗ cũ. Nếu muốn mang sách về thì cần phải đăng ký."

Được rồi. Sau khi tình cờ biết được quy tắc mới, Tô Dung cảm thấy khá vui vẻ, cô dẫn hai người lên tầng ba, lúc này vừa đúng tám giờ.

Lúc này, tầng ba đã có rất nhiều điều tra viên, không ít người trong số họ đều cầm sách trên tay. Có thể thấy mọi người đều có suy nghĩ giống Tô Dung, đều duy trì thái độ cảnh giác. Nhưng thực ra cũng có một số người vì đến sớm, thấy những người khác cầm sách trên tay, nên vội vàng xuống dưới lấy một quyển sách.

Thấy ba người Tô Dung, một cô gái đứng gần cầu thang đưa cho cô một tờ giấy, trên đó ghi lại một số quy tắc của thư viện bằng chữ viết tay.

Một, cấm nói chuyện lớn tiếng trong thư viện.

Hai, cần đăng ký khi mang sách ra khỏi thư viện và phải trả đúng hạn.

Ba, những cuốn sách đã lấy ra khi không cần dùng đến nữa phải để lại đúng vị trí cũ.

Bốn, trong thư viện phải đi cùng nhau, giữ im lặng, tuân thủ theo chỉ dẫn của quản lý thư viện.

Năm, trong phòng tự học phải học tập nghiêm túc, không được đùa giỡn ồn ào.

Sáu, sẽ không có giáo viên nào vào phòng tự học, nếu có người không phải giáo viên tiến vào, hãy vờ như không nhìn thấy người đó.

Bảy, tình hình cung cấp điện của thư viện rất tốt, nếu phòng tự học đột nhiên mất điện, hãy tìm cách rời khỏi phòng tự học nhanh chóng, buổi tự học tối hôm đó sẽ dừng lại

Cô gái nói rất nhỏ: "Đây là những quy tắc mà chúng tôi tìm thấy ở phòng tự học và ở góc thư viện, nếu cậu còn phát hiện thêm điều gì, có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ ghi lại, để mọi người mới đến đều có thể xem."

Tô Dung lắc đầu, biểu thị mình không phát hiện ra điều gì. Cô vội vã đi lên, thực sự không phát hiện ra quy tắc mới nào.

Trong bảy quy tắc này, năm quy tắc đầu tiên là những gì cô đã biết, chỉ có hai quy tắc cuối cùng là chưa nghe qua. Quy tắc thứ sáu khá tốt, cũng đã viết ra cách ứng phó, nếu bản thân quy tắc này không sai, vậy thì chỉ cần giả vờ không nhìn thấy "giáo viên" bước vào phòng tự học là được.

Còn quy tắc thứ bảy thì khá phiền phức, nếu đột nhiên mất điện, chắc chắn sẽ xảy ra những tình huống nguy hiểm khác, đến lúc đó có lẽ cũng giống như tắt đèn sau khi vệ sinh lớp học, cửa biến mất, thậm chí biến thành một không gian khác. Muốn ra ngoài tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 943



Sau khi cảm ơn cô gái, Tô Dung ngẩng đầu nhìn mọi người, rất nhanh đã phát hiện ra người quen. Bạn học cùng lớp số 10 tóc đuôi sam và số 32 đeo kính đều ở đây, thêm cô nữa là ba người, bốn người còn lại hẳn đang học tự học buổi tối trong lớp.

Hai người họ cũng chú ý đến Tô Dung vừa bước vào, cùng nhau đến đưa cô đến chỗ ngồi ở góc. Thư viện rất lớn, đủ để tiếp nhận những học sinh khối lớp 10 đến thư viện tự học, không cần lo không có chỗ ngồi.

Bên cạnh vị trí đó, Tô Dung tình cờ thấy Tạ Kha Kha. Cậu ta đang ngồi cùng một cô gái, hai người đều cầm sách vở và bút, giả vờ học bài trên bàn.

Điều đáng nói là cô gái kia làm Tô Dung luôn có một cảm giác rất quen thuộc, trông cô ấy rất buồn rầu, giống như một cây nấm co ro trong góc chịu trận mưa rào, tạo nên sự đối lập rõ rệt với mặt trời nhỏ vui vẻ là Tạ Kha Kha.

Tuy nhiên, thực tế cho thấy hầu hết mọi người khi đứng cạnh Tạ Kha Kha đều tạo nên sự tương phản rõ rệt. Cuối cùng thì không nhiều người như cậu ta, lòng dũng cảm đến mức không cần đến óc thông minh. Ngay cả khi một người có biểu cảm bình thường đứng cạnh một người tươi cười ngốc nghếch, cảnh tượng sẽ tạo ra hình ảnh thiếu trí tuệ và không vui vẻ.

Tô Dung nhìn kỹ một chút, nhờ trí nhớ tốt, cuối cùng cô cũng nhớ ra người đó là ai. Nếu không nhầm, cô ấy là cô gái đã cùng Tạ Kha Kha sống sót trong một quái đàm quy tắc được tổ chức bởi chính phủ và "Sở nghiên cứu số 3" trước đây.

Chỉ là vì vẻ ngoại hình của cô ấy lúc đó và bây giờ không giống nhau, nên Tô Dung mất một chút thời gian để nhận ra. Nhưng phong cách độc đáo vẫn là một gợi ý tốt. Sau một khoảnh khắc suy nghĩ ngắn ngủi,Tô Dung ngay lập tức nhận ra đối phương.

Ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp tình hợp lý, người này cũng là một điều tra viên tinh anh. Nói gì thì nói, Tạ Kha Kha thật sự biết cách ôm đùi to. Mặc kệ trong quái đàm quy tắc nào, cậu ta đều có thể tìm ra đại lão gần mình nhất một cách chính xác.

Bên cạnh, cô gái đuôi sam số 10 thấy Tô Dung cứ nhìn chằm chằm vào hai người kia, tưởng cô thấy cách kết hợp của họ rất kỳ lạ nên nhỏ giọng giới thiệu: "Hai người này là lớp 13, cách chia nhóm của lớp họ khá cực đoan, chỉ có hai người đến chỗ này thôi."

Nói đến chuyện này, Tô Dung vừa mở sách, giả vờ như đang học bài, vừa hỏi: "Tiêu chuẩn phán đoán của các cậu cũng là số chẵn lẻ à?"

"Cái gì? Số chẵn lẻ?" Còn chưa kịp để hai người số 10 trả lời, Tạ Kha Kha đã nhỏ giọng nói với vẻ mặt kinh ngạc: "Tôi hỏi dân địa phương, họ nói tôi nên đi hướng nào, thì tôi đi ngược lại hướng đó. Họ nói tôi nên đến lớp học, nên tôi đến thư viện."

Nghe vậy, Tô Dung nhướng mày, lập tức hỏi: "Cậu là số mấy?"

"Số 6." Tạ Kha Kha không chút do dự trả lời.

Đây quả là một câu trả lời nằm trong dự đoán, với vận may của Tạ Kha Kha, cậu ta nên là số 6. Thực tế, cậu ta không phải số 6 lớp 6, Tô Dung còn thấy kỳ lạ. Dù sao thì cảm giác số 6 lớp 6 mới phù hợp với vận may của cậu ta.

Nhưng nghĩ đến chuyện "ồn ào’ buổi trưa của lớp 6, cô lại nghĩ rằng việc Tạ Kha Kha không đến lớp 6 có lẽ cũng là một sự lựa chọn may mắn. Nếu mà đi đến lớp 6, không biết sẽ bị hai người kia lừa dối như thế nào.

"Nếu cậu là số 6, thì thực sự nên đến đây, số chẵn thì nên đến thư viện." Tô Dung gật đầu, làm cậu ta yên tâm. Cô đang suy nghĩ, liệu phương pháp của Tạ Kha Kha có thực sự đáng tin cậy hay không, việc đi ngược lại với lời chỉ dẫn của dân địa phương có phải là? Hoặc chỉ là dân địa phương mà Tạ Kha Kha gặp ngẫu nhiên mới trả lời như vậy, dân địa phương khác không nhất định sẽ trả lời như vậy?

Nếu một người bình thường nói phương pháp này, có lẽ cô sẽ tin rằng phương pháp này thực sự khả thi. Nhưng nếu là Tạ Kha Kha, người may mắn, cô không thể không cân nhắc sức may mắn của cậu ta trong sự việc này.

Khác với cậu ta, người khác cũng phải suy luận phán đoán mới có thể chọn đến thư viện hoặc lớp học. Chuyện này thực sự không khó để suy đoán, chỉ cần ghi nhớ trước số thứ tự của các bạn cùng lớp, rồi chờ một chút, sẽ sớm muộn có thể quan sát được.

Những người tham gia "Trường trung học số13" thường có trí nhớ tốt, họ có thể nhớ một cách chính xác mọi quy tắc phức tạp và rắc rối, thậm chí là những quy tắc rất chi tiết, trong thời gian ngắn. Đương nhiên những số thứ tự sẽ dễ nhớ hơn.

Nếu không được, như cô gái tóc ngắn số 15 đã sơ suất, không ghi nhớ số thứ tự của dân địa phương, thì cũng có thể đợi xem có điều tra viên nào giỏi một chút, hỏi xem họ chọn thế nào, cũng có thể biết được đáp án đúng.

Nghe câu trả lời của số 10, Tô Dung gật đầu, đột nhiên cau mày, nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, số 26 đâu?"

Số 26 cũng là số chẵn, theo lẽ thường cũng sẽ đến phòng tự học thư viện. Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy cậu ta xuất hiện, phải biết rằng thời gian đã trôi qua hơn tám giờ! Nhưng đối phương vẫn luôn không có cảm giác tồn tại, đến nỗi vừa nãy cô không phát hiện ra đã thiếu một người.

Số 10 và số 32 nhìn nhau, sắc mặt đều không mấy dễ coi. Cuối cùng số 32 lắc đầu: "Chúng tôi đến cũng khá sớm, nhưng vẫn chưa gặp cậu ta. Cậu ta vốn ở cùng phòng với số 6, số 6 c.h.ế.t sớm, tôi cũng không biết phải hỏi ai. Đợi tối về ký túc xá tôi sẽ đi hỏi những người dân địa phương ở phòng anh ta, nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như ủy viên vệ sinh ở cùng phòng với cậu ta."

Sau khi anh ta nói xong, mọi người lại chìm vào im lặng. Mặc dù số 32 nói là muốn hỏi thăm tung tích của số 26, nhưng thực ra tất cả mọi người đều biết, anh ta thực sự muốn hỏi là nguyên nhân cái c.h.ế.t của số 26.

Không hoàn thành nhiệm vụ trong quái đàm quy tắc, thì gần như chắc chắn sẽ chết. Mọi người không cho rằng số 26 không xuất hiện ở thư viện có khả năng trốn khỏi trừng phạt của quy tắc, bây giờ cậu ta vẫn chưa đến, thì tám chín phần mười đã c.h.ế.t rồi.

Mặc dù mọi người không có nhiều tình cảm, nhưng đột nhiên lại có thêm một người chết, vẫn khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 944



Tạ Kha Kha có chút nghi hoặc hỏi: "Trước khi các cậu ra ngoài, không hỏi thăm các bạn khác trong lớp có muốn cùng đi tự học buổi tối sao?"

Giống như cậu ta khi ra ngoài, đã cố tình hỏi một câu, cùng với một vài nam điều tra viên khác trong lớp đi ra. Chỉ tiếc là trong đám con trai chỉ có mình cậu ta muốn đến thư viện, những người còn lại hình như đều muốn đến lớp. May mắn là trên đường cậu ta gặp được cô gái nấm, nếu không thì thật sự không biết nên tìm ai cùng vào thư viện.

"Tôi cùng số 21 trong lớp đi cùng nhau, hai chúng tôi ở cùng một ký túc xá. Nhưng sau khi tan học chúng tôi đều không về ký túc xá, mà đi dạo quanh trường trước." Số 32 giải thích.

Dù anh ta không biết tại sao mình lại phải giải thích với người ngoài lớp. Hoặc là anh ta đang giải thích với người ngoài lớp trên bề mặt, nhưng thực tế là đang giải thích với hai người trong lớp của mình.

"Trên đường đi có gặp chút chuyện, đến khi giải quyết xong thì sắp đến giờ tự học buổi tối rồi, nên tôi đi thẳng đến lớp tự học, không về ký túc xá."

Nói đến chuyện này, anh ta trở nên phấn chấn: "Chúng tôi cũng gặp phải cô giáo giả đó, cô ta muốn lừa chúng tôi đến tòa nhà thí nghiệm. May mà trước đó các cậu đã nói cho chúng tôi biết rằng giữa giáo viên giả và giáo viên thật chỉ có một điểm khác biệt rất nhỏ trên quần áo, nếu không thì chúng tôi đã bị lừa mất rồi."

"Cô ta muốn các cậu làm gì?" Số 10 lập tức hỏi, lúc nãy chỉ có hai người họ, số 32 không nói gì về những chuyện này.

"Cô ta bảo chúng tôi đến tòa nhà thí nghiệm, nhưng không nói cụ thể là làm gì. Lúc đầu tôi định vào tòa nhà thí nghiệm xem cô ta muốn làm gì, rồi mới tính xem nên từ chối thế nào."

Khi nghe đến đây, Tô Dung nhíu mày một cách khó nhận ra. Theo suy đoán của cô, vào thời điểm này mà vào tòa nhà thí nghiệm thì là do không có cách nào, hoặc là tuyệt đối không được làm vậy.

Mặc kệ lời nói của đối phương như thế nào, bắt được mục đích cuối cùng của cô giáo giả là muốn điều tra viên làm gì mới là điều quan trọng nhất. Còn yêu cầu của cô giáo giả kia chính là "để hai người vào tòa nhà thí nghiệm giúp đỡ." Thoạt nhìn thì giống như muốn "để họ giúp đỡ", nhưng thực tế yêu cầu lại là "để họ vào tòa nhà thí nghiệm".

Nói cách khác, rất có thể "vào tòa nhà thí nghiệm" mới là hành vi dẫn đến nguy hiểm, chứ không phải là giúp đỡ cô giáo.

Nhưng những người khác đều không nhận ra điều này, trên thực tế, giống như Tô Dung, nghe câu chuyện của người khác, còn có thể tự mình suy nghĩ thì không nhiều. Hơn nữa, số 32 đã có thể sống sót trở về, điều đó chứng tỏ cách làm của anh ta không sai, những người khác đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc chất vấn.

Tô Dung cũng không lên tiếng chất vấn, dù sao số 32 đã sống sót trở về, cô cứ từ từ nghe là được, nếu suy đoán của mình sai, cũng có thể kịp thời sửa lại.

Số 32 không biết suy nghĩ của cô, uống một ngụm nước khoáng mà mình mua ở tiệm tạp hóa rồi tiếp tục nói: "Nhưng số 21 từ chối vào tòa nhà thí nghiệm, cậu ta nói có thể không vào thì đừng vào, ai biết bên trong có cái bẫy gì không? Vì vậy, chúng tôi đã ở bên ngoài đấu trí với cô ta một thời gian, cuối cùng lấy lý do cô ta không thể ảnh hưởng đến việc học tự học buổi tối của chúng tôi, cuối cùng cũng thành công thuyết phục cô ta rút lui."

Mặc dù anh ta nói nhẹ nhàng, nhưng dù là Tô Dung hay những điều tra viên khác đều biết rằng muốn thuyết phục được giáo viên giả mạo kia thì không dễ dàng như anh ta nói.

Nhưng quả thật không cần phải nói rõ ràng về vấn đề này, vì tình huống khác nhau thì phải có cách ứng phó khác nhau, mọi người khó có thể gặp phải hoàn cảnh khó khăn hoàn toàn giống nhau trong một vấn đề này.

Dựa theo hành động tiếp theo của họ, Tô Dung càng chắc chắn hơn về suy đoán trước đó của mình. Số 21 không đồng ý cho số 32 vào tòa nhà thí nghiệm là hành động đúng đắn, nếu hai người họ vào tòa nhà thí nghiệm, thì bây giờ không biết hai người có thể sống sót hay không.

"Thế thì các anh hơi lợi hại đấy, thế mà có thể thuyết phục thành công. Tiếc là số 26 không ở cùng các anh, nếu không thì cậu ta cũng có thể..." Nói được nửa câu, số 10 im bặt.

Bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người hỏi: "Nếu không thì sao?"

Nếu không... nếu không thì cậu ta cũng có thể sống sót rồi. Số 10 vừa định trả lời, thì đột nhiên nhận ra mấy điều tra viên xung quanh từ lúc nào đã ngừng nói chuyện, đều lộ ra vẻ mặt kỳ quặc.

Cô ấy rùng mình, thông minh ngậm miệng lại. Dùng ánh mắt hỏi mọi người phía sau cô ấy là ai đang nói chuyện.

Thấy cô ấy phản ứng kịp thời, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm. Bắt đầu giống như trước đây, ai làm việc nấy, vừa nhỏ giọng trò chuyện, vừa giả vờ đọc sách.

Số 10 vừa nhìn thấy bộ dạng của mọi người, trong lòng lập tức hiểu ra. Xem ra người đằng sau cô hẳn là "giáo viên" mà quy tắc sáu Sẽ không có giáo viên nào vào phòng tự học, nếu có người không phải giáo viên vào, hãy giả vờ như không nhìn thấy đối phương. đã nói sẽ không xuất hiện.

Cô ấy cũng lập tức giả vờ như không cảm nhận được đối phương, tiếp tục làm việc của mình.

Mặc dù giáo viên này sẽ dụ dỗ điều tra viên nói chuyện, nhưng vẫn chưa từng chạm vào bất kỳ điều tra viên nào. Tô Dung đoán rằng hẳn là hắn không thể chạm vào điều tra viên trước khi điều tra viên "nhìn thấy" hắn, đây chính là sự bảo vệ của quy tắc đối với điều tra viên.

Phòng tự học có không ít học sinh bình thường, tuy nhiên, dường như họ chẳng nhìn thấy "giáo viên" kia, mỗi người tự học một cách yên tĩnh. Nếu bỏ qua người giáo viên đang đi đi lại lại, thì nơi đây đúng là một cảnh tượng yên bình.

Nhưng nếu dễ dàng như vậy khiến "giáo viên" từ bỏ, thì "Nó" đã không cố tình thiết lập một màn chơi như thế này.

"Giáo viên" đi đến giữa phòng tự học, đảm bảo rằng tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy vị trí của mình. Sau đó, lấy ra một chiếc bút laser, bắt đầu chiếu vào mắt mọi người.

Ngay khi bút laser sáng lên, tất cả các điều tra viên đều biến sắc. Mặc dù họ đã tăng thêm nhiều điểm thể chất vì vượt qua nhiều quái đàm quy tắc, nhưng bản chất của họ vẫn là con người bình thường, không thể tránh được những tổn thương mà laser gây ra cho mắt.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 945



Nếu bị laser chiếu vào, mắt sẽ bị tổn thương không thể phục hồi. Chắc chắn rằng, chiếc bút laser mà tên này cầm trên tay không phải là bút laser thông thường, chỉ là chiếu lên người trong hai giây, Tô Dung đã cảm thấy nóng rát, huống hồ là chiếu vào mắt?

Nếu thứ này chiếu vào mắt quá năm giây, cô dám chắc rằng người đó sẽ bị mù. Trong quái đàm quy tắc này, bị mù đồng nghĩa với cái chết.

Vấn đề ở đây là họ không thể né tránh một cách lộ liễu, vì hiện tại họ "không nhìn thấy" kẻ đó, một khi có hành động né tránh rõ ràng thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Rất nhanh, một điều tra viên bị nhắm tới đã nghĩ ra đối sách, anh ta nằm úp mặt xuống bàn giả vờ ngủ, như vậy có thể nhắm mắt một cách hợp lý.

Bộ phận yếu ớt và dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể con người chính là mắt, những bộ phận khác như cánh tay có bị tia laser đốt cháy một lúc thì nhiều nhất cũng chỉ bị cháy xém, nếu chịu được đau thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

Những điều tra viên dám tham gia quái đàm quy tắc cố định cuối cùng đều có ý chí rất kiên cường, đương nhiên là không sợ điều này, vì vậy anh ta mới dám nằm úp mặt xuống bàn giả vờ ngủ.

Nhưng rõ ràng đây là một nước cờ thối, khi thấy anh ta nằm úp mặt xuống bàn, tỏ vẻ muốn ngủ thì Tô Dung đã lắc đầu một cách không thể nhận ra.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo "giáo viên" kia cong môi, chậm rãi bước tới. Không ngờ lại một tay nhấc bổng người đó lên, nhíu mày, giả vờ lo lắng nói: "Phòng tự học là nơi học tập, sao em có thể ngủ được? Đi nào, tôi đưa em ra gặp quản lý. Em cần phải chịu một hình phạt nhỏ."

Ai cũng biết rằng "hình phạt nhỏ" trong miệng hắn không đơn giản chút nào, nam sinh đang giả vờ ngủ cũng nhận ra hành vi của mình không đúng mực, cậu ta đã vi phạm điều luật thứ năm Trong phòng tự học phải nghiêm túc học tập, không được đùa nghịch, gây náo loạn.

Lúc đó thời gian quá gấp gáp, thêm vào đó cảm giác tia laser chiếu vào mắt vô cùng khó chịu, khiến cậu ta nhất thời luống cuống, chọn một cách ứng phó sai lầm như vậy.

Bàn tay của "giáo viên" lúc này giống như một chiếc kìm sắt, nắm chặt lấy quần áo của cậu ta, khiến cậu ta không thể giãy giụa thoát ra.

Nam sinh cố nhịn xúc động muốn hét lên, không biết từ lúc nào trong tay đột nhiên xuất hiện một con d.a.o nhỏ. Cậu thuận tay cắt đứt chiếc áo bị nắm chặt, sau đó cả người chạy đến bên bức tường, thế mà lại trực tiếp xuyên qua bức tường, trốn khỏi thư viện.

Bức tường mà cậu trốn ra bên ngoài là khoảng đất trống, vị trí bọn họ đang ở là tầng ba của thư viện. Nếu là người thường chạy ra như vậy, ít nhất cũng sẽ bị thương nhẹ. Nhưng đối với điều tra viên, độ cao ba tầng không tính là gì, dễ dàng chạy thoát.

"Giáo viên" khinh bỉ cười nhạt: "Chạy trốn? Cũng phải xem mình có chạy thoát được không đã?"

Mặc dù không biết sau khi vi phạm quy định mà chạy trốn sẽ thế nào, nhưng qua lời nói của hắn có thể thấy, muốn dễ dàng tránh khỏi tai nạn này là không thể. Chỉ mong cậu học sinh kia có thể sống sót.

Nói xong, hắn cũng không có ý đuổi theo, tiếp tục cầm bút laze quét loạn xạ, quét tới quét lui, rồi quét trúng vào người Tạ Kha Kha.

Tạ Kha Kha: "..."

Không ngờ người thứ hai lại là mình, cậu ta lập tức nhăn nhó, não bộ điên cuồng suy nghĩ đối sách. Nhưng ngay giây tiếp theo, Tạ Kha Kha bỗng lóe lên một tia sáng, nhắm mắt lại, tự lẩm bẩm: "Xem xem vừa rồi mình đã học thuộc chỗ nào rồi?"

Sau đó, miệng bắt đầu lẩm nhẩm bảng cửu chương.

Sinh viên thời nay, thứ duy nhất có thể thuộc lòng và đọc trôi chảy mà không vấp váp cũng chỉ có bảng cửu chương mà thôi.

Điều này thực sự là một phương pháp tốt, khiến mọi người đều muốn bắt chước. Đúng lúc đó, "giáo viên" lạnh lùng nói: "Học thuộc lòng nha, thật là một học sinh ngon. Chẳng qua luôn không có khả năng tất cả học sinh trong phòng tự học này đều cùng học thuộc lòng đi?"

Khi nói xong, hắn đưa bút laser đến gần Tô Dung.

Tô Dung: .". ."

Lời nói của "giáo viên" vừa rồi đã chặn đứng khả năng Tô Dung sao chép phương pháp của Tạ Kha Kha, vì vậy Tô Dung phải nghĩ ra một lý do mới để tránh bị tổn thương bởi bút laser.

Trong lúc không nghĩ ra phương pháp đối phó, cô trực tiếp nhắm mặt lại làm ra động tác bảo vệ mắt kéo dài thời gian, đồng thời suy nghĩ về việc tiếp theo phải làm gì.

Nếu "giáo viên" này cứ muốn gây sự với cô, thì cô phải nghĩ ra một chiến lược an toàn như Tạ Kha Kha.

Rất nhanh, cô nghĩ ra một ý tưởng tốt, sau khi hoàn toàn bài tập bảo vệ mắt, cô bình tĩnh mở mắt ra. Không có gì bất ngờ, sau khi chú ý thấy cô mở mắt, bút laser trong tay "giáo viên" lại nhẹ nhàng rơi vào cô.

Điều đáng chú ý là trong ba phút cô suy nghĩ đó, nam sinh được chọn đã đeo một cặp kính kỳ lạ, có thể dùng để chặn tia laser bảo vệ mắt.

Tô Dung lộ vẻ khổ sở: "Sao làm xong một bài tập mắt rồi mà mắt vẫn khó chịu thế này nhỉ? Thôi, mình nhắm mắt lại học thuộc lòng một lúc vậy."

Như Tạ Kha Kha, cứ nhắm mắt lại khi tia laser chiếu vào người là không được, điều này vừa rồi "giáo viên" đã cảnh báo rồi. Nhưng như cô, tìm một lý do rồi nhắm mắt lại học thuộc lòng thì vẫn được chấp nhận, vì điều này hoàn toàn hợp lý.

Quả nhiên, tia laser lại không cam lòng chiếu một vòng quanh người cô, cuối cùng chuyển sang người khác.

Tô Dung đang nhắm mắt lại, nhanh chóng nhận ra vấn đề. Cô phát hiện ra sau khi nhắm mắt lại, dường như không cảm nhận được ánh sáng nữa. Theo lẽ thường, nhắm mắt lại thì trước mắt không phải là một màu đen tuyền, vẫn có ánh sáng tồn tại, chỉ khi bên ngoài thực sự tối đen thì nhắm mắt lại mới cảm nhận được bóng tối hoàn toàn.

Nhưng tại sao giờ đây khi thư viện bật đèn sáng trưng, nhắm mắt lại cô hoàn toàn không cảm nhận được chút ánh sáng nào?

Mở mắt ra lần nữa, vẫn là khung cảnh phòng tự học quen thuộc của thư viện. "Giáo viên" nhìn thấy cô mở mắt, mỉm cười cầm bút laze đi tới: "Sao nào, mắt không đau nữa à?"

Tô Dung ngay cả ánh mắt cũng không dời đi, tự nhiên nhắm mắt lại lần nữa, cũng không nói một câu. Trong tình huống không "nhìn thấy" đối phương, mở mắt nghỉ ngơi một lát rồi nhắm mắt lại mới là thao tác bình thường, giải thích bằng lời nói ngược lại còn có vẻ cố ý.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 946



"Giáo viên" đang đi tới khựng lại, vẻ mặt trở nên cứng đờ. Lườm cô một cái, sau đó lại nở nụ cười, đi làm khó người khác.

Còn Tô Dung nhắm mắt suy nghĩ dụng ý của hắn khi làm như vậy, từ hành động vừa rồi của "giáo viên" có thể nhìn ra, mặc dù bề ngoài hắn không muốn điều tra viên nhắm mắt, nhưng trên thực tế hắn không quan tâm đ ến điều đó, thậm chí còn cố ý thúc đẩy điều đó.

Dùng laze chiếu vào mắt điều tra viên chỉ là bước đầu tiên, bức ép điều tra viên nhắm mắt mới là bước thứ hai, vậy sau khi điều tra viên nhắm mắt sẽ xảy ra chuyện gì?

Cô không khỏi nghĩ đến quy tắc thứ bảy Nguồn điện trong thư viện rất ổn định, nếu phòng tự học đột nhiên mất điện, hãy nhanh chóng tìm cách rời khỏi phòng tự học, tiết tự học buổi tối hôm đó sẽ dừng lại.

Nếu nhắm mắt lại không cảm nhận được ánh sáng, vậy thì không phải sẽ không có cách nào biết được phòng tự học mất điện vào lúc nào sao? Nếu sau khi phòng tự học mất điện mà không kịp thời rời khỏi phòng tự học, mỗi giây tiếp theo ở lại sẽ càng gia tăng thêm một phần nguy hiểm.

Hiểu được ý đồ của đối phương, lòng cô nhẹ nhõm. Đã ở trong quái đàm quy tắc, cô không sợ quỷ đặt bẫy. Sợ nhất là không biết đối phương đặt bẫy gì, vô tình rơi vào hố.

Mở mắt quan sát xung quanh một lượt, phần lớn các điều tra viên xung quanh đều nhắm mắt lại, nếu đột nhiên mất điện, những điều tra viên này chắc chắn sẽ rơi vào nguy hiểm vì nhắm mắt không biết mất điện.

Nhưng không chỉ có Tô Dung nghĩ đến vấn đề này, cô gái nấm, tóc đuôi sam số 10, anh chàng đeo kính số 32 và hai ba điều tra viên nữa cũng mở mắt, vẻ mặt nghi ngờ. Mặc dù họ đều nhận ra sự bất thường xảy ra sau khi nhắm mắt và đang suy nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì.

Nhưng dưới sự rình rập của "giáo viên", mọi người lại bất đắc dĩ nhắm mắt.

Trước khi nhắm mắt, Tô Dung cố ý nhìn thời gian. Bây giờ là tám giờ bốn mươi, còn hai mươi phút nữa là hết tự học buổi tối. Chỉ cần chống đỡ qua 20 phút này là được.

Nhắm mắt lại, không chỉ cảm nhận được ánh sáng mà còn không cảm nhận được âm thanh. Xem ra vẫn phải nghĩ cách mở mắt ra mà không bị bút laser quét.

Nghĩ một lúc, Tô Dung lấy ra "Gương cô gái tự luyến" để thử. Đúng như dự đoán, "giáo viên" c.h.ế.t tiệt này không thể khống c.h.ế.t được. Rõ ràng đối phương không phải con người, hoặc nói cách khác, trong quái đàm quy tắc cố định này, có lẽ không có mấy người là con người ngoài các điều tra viên.

Cô thở dài, dùng mặt sau của gương đối diện với mình, miệng thì lẩm bẩm muốn chép lại bài học ở mặt sau của gương, thực tế là không chút do dự điều chỉnh góc, phản chiếu chính xác tia laser chiếu vào người mình vào mắt "giáo viên."

Giây tiếp theo, "giáo viên" hét lên một tiếng, cả người thực sự biến mất.

Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, chàng trai đeo kính đen ở bên cạnh đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này giơ ngón tay cái với cô: "Tuyệt, giá mà tôi cũng mang theo một chiếc gương."

Gương không phải là một vật hiếm trong quái đàm quy tắc, hoặc nói cách khác chính xác là ngược lại, nó rất phổ biến và thường đi kèm với nhiều mối nguy hiểm. Nhưng gương là đạo cụ của điều tra viên thì khác, đôi khi sẽ phát huy tác dụng không ngờ, giống như cách Tô Dung vừa sử dụng.

Nhưng đạo cụ thuộc loại gương thì không phải là phổ biến, dùng gương có sẵn trong quái đàm quy tắc rất nguy hiểm, nên hầu hết điều tra viên đều không mang theo gương.

Nếu không phải ở trong hoàn cảnh như vừa rồi, có lẽ Tô Dung sẽ không phải là người đầu tiên nghĩ đến việc dùng gương để giải quyết vấn đề, dù sao thì cô vẫn luôn bị "giáo viên" nhắm đến.

Tô Dung được khen ngợi thì lịch sự cười với đối phương, sau đó nhìn xung quanh những người đang nhắm mắt với vẻ suy tư. Sau khi nghe được cuộc đối thoại vừa rồi, lẽ ra họ phải mở mắt, cho dù có sợ đây là bẫy thì ít nhất cũng phải mở mắt ra xem.

Nhưng không, vậy thì chỉ có thể chứng minh là họ không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi. Nói cách khác, nhắm mắt trong phòng tự học, không những khiến thị giác hoàn toàn rơi vào bóng tối, ngay cả thính giác cũng không còn nữa.

Vậy còn xúc giác thì sao?

Tô Dung chạm vào số 10 bên cạnh, số 10 không có phản ứng gì, không nhíu mày, cũng không cố mở mắt.

Còn chàng trai đeo kính râm bên kia thì thô bạo muốn đẩy ngã người bên cạnh, nhưng lại không đẩy được. Anh ta cau mày nói: "Hoàn toàn đẩy không được, giống như trên người có một lớp màng vậy. Tôi nghi ngờ chỉ có thể đợi họ tự mở mắt ra."

Cô gái nấm cũng không nhắm mắt, đang âm thầm nhìn Tạ Kha Kha bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Là quy tắc bảo vệ."

Đúng vậy, đây là một kiểu bảo vệ. Chỉ cần nhắm mắt lại, về một phương diện nào đó, họ sẽ ở trong trạng thái bất khả chiến bại. Nhưng thực ra đây là một kiểu bảo vệ mang theo ác ý, bây giờ thì an toàn thật, nhưng khi phòng tự học mất điện, chuyện gì sẽ xảy ra thì không ai biết được.

Bỗng nhiên, Tạ Kha Kha bên cạnh cô gái nấm mở mắt ra một cách lén lút, muốn xem tình hình hiện tại thế nào. Ngay giây tiếp theo khi cậu ta mở mắt.

"Cạch!"

Phòng tự học đứt cầu d.a.o mất điện, chìm vào một mảng tối đen.

"Chuyện gì vậy?" Tạ Kha Kha đờ đẫn, "Mất điện rồi sao? Vậy chúng ta có nên đi không?"

Nên đi rồi, những học sinh bình thường khác đã lần lượt cất sách vở rồi đi ra ngoài. Theo quy định, mất điện là hết giờ tự học buổi tối, đương nhiên phải ra về.

Chỉ là những điều tra viên nhắm mắt này vẫn hoàn toàn không hay biết gì về điều đó, vẫn nhắm mắt ngồi trên ghế, có lẽ không ít người trong lòng vẫn đang thầm đếm xem khi nào thì hết giờ tự học.

Có lẽ trực tiếp khiêng họ đi là được? Nghĩ đến đây, Tô Dung lập tức quyết định, định khiêng người dậy. Tuy nhiên giống như người chàng trai đeo kính đen đã thử trước đó, những người này đẩy cũng không đẩy được, vậy thì làm sao có thể khiêng được?

"Sao họ đều không mở mắt vậy? Không nghe thấy chúng ta nói à? Vậy phải làm sao để đánh thức họ đây?" Tạ Kha Kha có chút sốt ruột, vừa nhìn về phía cửa, vừa nhìn những người nhắm mắt, bồn chồn không yên.

"Chúng ta đi trước đi, họ không mở mắt là việc của họ." Cô gái nấm không chút do dự đứng dậy, kéo tay Tạ Kha Kha định đi ra ngoài.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 947



Tạ Kha Kha có chút do dự: "Chúng ta không cứu họ sao? Không phải tôi thánh mẫu, chỉ là tôi thấy ở đây đã mất quá nhiều người rồi, có lẽ chúng ta có cách cứu họ."

Rốt cuộc thì những người này chỉ ngồi đó nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, giống như công chúa ngủ trong rừng, tự nhiên sẽ mang đến cho người ta vô hạn hy vọng có thể cứu họ. Nhưng cậu ta không ép buộc người khác ở lại cứu người, chỉ nói ra cảm nhận của mình mà thôi.

"Không đúng, bây giờ chắc họ gặp phải vấn đề gì rồi, nên mới không thể mở mắt." Tô Dung bỗng lên tiếng, từ khi cô giải quyết xong "giáo viên" đến giờ đã bốn phút trôi qua, mất điện được một phút.

Theo lẽ thường, với sự thận trọng của các điều tra viên, sau khoảng hai, ba phút nữa họ sẽ giống như Tạ Kha Kha, âm thầm mở mắt ra xem tình hình. Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có ai mở mắt. Bao gồm Tạ Kha Kha, số người mở mắt cũng chỉ có năm người mà thôi.

Người mở mắt trước Tạ Kha Kha là một nam đầu đinh, sau khi nghe Tô Dung nói, anh ta nghiêm nghị nói: "Có cách nào đánh thức họ không? Nếu không được thì chúng ta nên đi thôi. Từ lúc mất điện đã hơn một phút rồi, nếu còn không đi thì sợ rằng chúng ta cũng không đi được nữa."

Nếu những người này không thể tỉnh lại, anh ta chỉ còn cách từ bỏ họ.

"Xem thử xung quanh còn sót lại quy tắc nào không?" Chàng trai đeo kính đen vừa nói, vừa tìm kiếm khắp nơi. Tất cả các điều tra viên đều biết quy tắc là cách giải quyết khó khăn tốt nhất, có lẽ sự bất tiện hiện tại của họ chính là do chưa tìm thấy quy tắc tương ứng?

Tô Dung vẫn như thường lệ, không nói một lời, nhanh chóng đọc thuộc lòng các quy tắc, sau khi đọc xong toàn bộ các quy tắc của thư viện, đột nhiên cô đứng dậy đi ra ngoài: "Chúng ta đi tìm quản lý thư viện!"

Quy tắc số bốn Trong thư viện phải đi cùng nhau, giữ im lặng, tuân thủ theo chỉ dẫn của quản lý thư viện, nếu như quy tắc này không sai thì chẳng phải là quản lý đang đứng về phía các điều tra viên, có thể giúp đỡ các điều tra viên sao?

Lý do cô định đi tìm quản lý, một là vì đây là cách giải quyết duy nhất mà cô có thể nghĩ ra dựa theo các quy tắc, hai là vì đi tìm quản lý cũng có thể tiện thể rời khỏi phòng tự học.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu tiếp tục ở lại đây sẽ rất nguy hiểm, Tô Dung không ngại cứu người, hay nói đúng hơn là trong tình huống này cô phải cứu người. Nhưng cứu người không có nghĩa là để bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm, trước hết vẫn tìm xem có cách nào an toàn cho mình không đã.

Hầu hết mọi người đều đồng ý với đề nghị của cô, thực tế là họ cũng không muốn ở lại phòng tự học, dù sao thì việc công khai chống lại các quy tắc đòi hỏi phải có rất nhiều lòng dũng cảm. Vì một vài người lạ không quen biết, thì quả thực là không đáng.

Nói là mất điện, thì tức là cả thư viện đều mất điện. Không chỉ phòng tự học, bên ngoài cũng tối đen như mực. Tô Dung lấy Đèn ngôi sao để chiếu sáng một vùng nhỏ cho mọi người.

Các điều tra viên khác cũng lần lượt lấy ra đạo cụ của mình để thắp sáng, hầu hết các điều tra viên đều có đạo cụ chiếu sáng, nhưng đạo cụ có chức năng đặc biệt thì không nhiều.

Lúc nãy họ chỉ mất một phút ngắn ngủi ở phòng tự học, nhưng lúc này tất cả dân địa phương đều biến mất, chỉ còn lại năm điều tra viên trong thư viện này.

Trước sau đều tối đen như mực, trông có vẻ u ám và đáng sợ, quả thực có phần giống như phim kinh dị.

Nhưng Tô Dung và những người khác không hề sợ hãi, họ thản nhiên đi xuống cầu thang. Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân từ phía sau, mọi người không hẹn mà cùng cảnh giác, quay lại thì thấy số 32 cẩn thận từng li từng tí, lại có phần hoảng hốt đi ra khỏi phòng tự học.

Khả năng nhìn đêm của các điều tra viên đều rất tốt, số 32 vừa ra ngoài đã nhìn thấy họ, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Các người vẫn còn ở đây à, làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp, tôi còn tưởng mình phải một mình rời đi chứ."

Thấy anh ta thực sự tỉnh táo trở lại, chàng trai đeo kính đen tò mò hỏi: "Lúc nãy cậu đã gặp chuyện gì? Là do cậu không muốn mở mắt, hay là đã gặp phải nguy hiểm gì?"

"Là ảo ảnh." Số 32 trả lời, "Thực tế là lúc đó tôi tưởng mình đã mở mắt rồi, còn trò chuyện và trao đổi thông tin với các người nữa. Nhưng thông tin mà mọi người trao đổi đều là những nội dung mà tôi biết, tôi nhận ra có điều không ổn, sau đó thì mở mắt thành công."

Sau đó, anh ta kết luận: "Vì vậy, nếu tôi đoán không nhầm thì chỉ cần nhận thức được thế giới ảo sau khi nhắm mắt là giả, cậu có thể thực sự mở mắt ra được."

Trải nghiệm của anh ta khiến mọi người đều suy nghĩ, không thể không nói rằng, số 32 có thể thoát ra nhanh như vậy, thực sự có chút bản lĩnh. Phải biết rằng, người bình thường sẽ không nghi ngờ thế giới mà mình nhìn thấy là giả, còn anh ta chỉ dựa vào thông tin mà mọi người tiết lộ khi trao đổi manh mối, có thể tìm ra sự thật trong thời gian ngắn như vậy, ngay cả trong số những điều tra viên của Quái đàm quy tắc cố định này cũng là một người giỏi. Không thấy những người khác vẫn chưa mở mắt sao?

"Làm tốt lắm, bây giờ chúng ta phải đi tìm quản lý, xem bà ấy có thể giúp giải cứu những điều tra viên khác không." Nam đeo kính đen một lần nữa giơ ngón tay cái lên.

Số 32 gật đầu tán thành: "Đó là một phương pháp không tồi, dù sao thì hỏi cũng không mất gì. Nhưng tôi cảm thấy đoạn đường từ tầng ba xuống tầng một của chúng ta, có lẽ sẽ không an toàn, trên đường đi hẳn sẽ còn nguy hiểm."

Nghe anhta nói nửa câu sau, mọi người đều gật đầu đồng tình. Nam kính đen nhìn cầu thang tối đen như mực, suy đoán: "Tôi nghi ngờ có thể có quỷ quái xuất hiện."

"Vậy thì chúng ta có nên nhảy thẳng từ cửa sổ này xuống không?" Tạ Kha Kha đề nghị, "Dù sao thì nhảy từ tầng ba xuống cũng không chết."

Những người khác sáng mắt lên, chưa kịp đồng ý thì Tô Dung đã lắc đầu: "Chúng ta cần phải trả sách."

Mọi người đều cầm một cuốn sách trên tay, tất nhiên đều cần phải trả lại. Đi từ tầng ba xuống tầng một và đi từ cửa vào, mức độ nguy hiểm có lẽ không chênh lệch bao nhiêu.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 948



Cô nói tiếp: "Hơn nữa, trước đó chẳng phải có người vì bị 'giáo viên' kia làm khó dễ mà nhảy xuống rồi sao? Tôi thấy lúc đó có vẻ người kia đang vi phạm quy tắc khi rời khỏi thư viện, e là sẽ không có kết cục tốt đẹp. Chúng ta rời khỏi thư viện mà không trả sách cũng là vi phạm quy tắc, tốt nhất là đừng thử làm vậy."

Đúng như dự đoán, mọi người đều bị lời của cô thuyết phục. Tạ Kha Kha giật mình: "Tôi quên mất vụ này rồi, may mà cậu nhắc tôi. Cậu tên gì thế? Gọi tôi là Tây Tây được rồi."

Tên thật của anh ta là Kha Kha, "Kha Kha" tương ứng với "Hi Hi", Hi Hi đồng âm với Tây Tây, nên gọi là Tây Tây.

Vốn là người biết tên thật của cậu ta, Tô Dung hơi nghẹn lời vì cách đặt tên này, nhưng sau đó cô nhướng mày, cũng không có ý kiến gì: "Gọi tôi là Tiểu Nhất là được."

Nghe thấy cái tên này, những người khác chỉ thấy qua loa, chỉ có Tạ Kha Kha đột nhiên mở to mắt: "Tiểu... Tiểu Nhất?!"

"Sao thế? Tên này có vấn đề gì à?" Thấy cậu ta ngạc nhiên như vậy, người số 32 không khỏi hỏi. Cô gái nấm và những người khác cũng nhìn về phía Tạ Kha Kha, chờ cậu ta giải thích.

Tạ Kha Kha đương nhiên không thể tiết lộ danh tính của cô nếu Tô Dung không đồng ý, vì vậy cậu ta chỉ có thể gãi đầu rồi nói: "Trước đây tôi đã tham gia một quái đàm quy tắc, trong đó cũng có một đồng đội tên là Tiểu Nhất. Tôi đang nghĩ không biết hai người họ có phải là cùng một người không."

Trong quái đàm quy tắc, việc gặp lại người đồng đội từng sát cánh cùng mình là một điều rất hiếm, nếu thật sự gặp được thì quả là một niềm vui. Nhờ có sự cố nhỏ này mà bầu không khí trở nên thoải mái hơn một chút.

Nhìn đồng hồ đeo tay, số 32 đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta mau xuống dưới thôi, ở đây đã chậm trễ quá lâu rồi, hy vọng là tiếp theo sẽ không gặp phải nguy hiểm gì."

Anh ta vừa dứt lời, mọi người lại nghĩ đến vấn đề trước đó. Cô gái nấm nhìn về phía nam đeo kính đen: "Bên dưới không có quỷ."

Nam kính đen sửng sốt một lúc, sau đó mới hiểu ra cô gái nấm đang trả lời câu nói trước đó của mình: "Tôi là nghi có thể có quỷ xuất hiện." Anh ta không hỏi đối phương tại sao biết bên dưới không có quỷ, chỉ gật đầu: "Có thể có nguy hiểm khác, tóm lại mọi người cẩn thận là được."

Nghe vậy, số 32 nhìn anh ta, gật đầu, đi xuống trước. Mọi người đi theo, trên đường đi quả thực không gặp phải thứ gì kỳ lạ, cứ thế đi thẳng đến tầng một.

Trước tiên Tô Dung đặt sách về chỗ cũ, sau đó mới đến chỗ quản lý thư viện. Bà lão không rời đi vì sự cố mất điện ở thư viện, vẫn ngồi ở vị trí đó, dọn dẹp đồ đạc trên bàn, trông vẻ sắp phải rời đi.

"Bà quản lý thư viện, bà có thể gọi những người ở phòng tự học tầng ba dậy được không?" Tạ Kha Kha đi đầu, khẩn cầu, "Chúng cháu muốn họ cùng rời đi với chúng tôi."

Bà lão đeo kính lão vào, nhìn cậu ta một cái, rồi nói: "Tôi già rồi, không lên được tầng ba."

Câu này có hai khả năng, một là bà nói rằng do quy định nên bà không thể lên tầng ba. Hai là bà nói rằng do sức khỏe nên bà không thể lên tầng ba. Nếu là khả năng thứ nhất thì không có cách nào khác, người quản lý thư viện không thể giải quyết được vấn đề này. Nhưng nếu là khả năng thứ hai thì họ hoàn toàn có thể đưa bà lão lên.

Suy nghĩ một giây, Tạ Kha Kha bừng tỉnh, lập tức hỏi: "Vậy cháu có thể cõng bà lên không? Như vậy bà không cần phải tốn sức."

Tô Dung thở dài, không biết nên nói gì. Thực tế, đây không phải là một vấn đề khó suy nghĩ, hầu hết các điều tra viên đều có thể ngay lập tức suy ra hai ý nghĩa này từ lời nói của người quản lý thư viện lúc nãy.

Nhưng tại sao không có ai hỏi? Chính là vì nếu là khả năng thứ nhất thì hỏi hay không cũng không cần thiết. Còn nếu là khả năng thứ hai thì hỏi đồng nghĩa với việc tự chuốc phiền phức.

Đừng thấy lần đầu tiên xuống họ rất dễ dàng, không gặp nguy hiểm nào, nhưng không ai dám đảm bảo lần thứ hai xuống cũng dễ dàng như vậy. Hoặc có thể nói rằng trong lòng mọi người đều có dự cảm, lần thứ hai xuống nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Họ không muốn vì những điều tra viên không quen biết mà cõng bà quản lý thư viện lên rồi tự chui đầu vào lưới.

Còn Tạ Kha Kha thì hiển nhiên không nghĩ đến điều này, mặc dù cũng có khả năng là cậu ta đã nghĩ đến nhưng không quan tâm. Đây chính là lí do tại sao chỉ có mình cậu ta hỏi câu hỏi này.

Mọi người đều có vẻ mặt khác nhau, không ai nói gì, chờ bà cụ trả lời.

"Nếu chàng trai có thể cõng bà lên thì bà không phiền đâu." Bà cụ cười nói.

Có vẻ là trường hợp thứ hai, chỉ là sức khỏe của bà cụ không cho phép bà leo lên tầng ba, chứ không phải là do quy định không được lên tầng ba. Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa căng thẳng.

Vậy thì vấn đề đặt ra là, ai sẽ cõng bà cụ lên tầng ba?

Thật ra, mọi người có thể cùng nhau làm việc này, một người cõng, những người khác đi theo lên tầng ba thì sẽ công bằng. Nhưng trong số sáu người có mặt, không phải ai cũng muốn mạo hiểm cứu người.

Ví dụ như cô gái nấm đi cùng Tạ Kha Kha, Tô Dung có thể nhận ra cô ấy rất không muốn cứu người, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây để về ký túc xá. Nếu không phải Tạ Kha Kha cứ làm chậm trễ, thì cô ấy đã đi từ lâu rồi.

Anh chàng đầu đinh cũng không muốn cứu người lắm, anh ta cau mày không nói. Biểu cảm của nam đeo kính đen thì không dễ đoán, không biết anh ta đang nghĩ gì. Chỉ có số 32 và Tạ Kha Kha là thực sự muốn cứu người.

Còn về phần Tô Dung, cô không quan tâm, lên cũng được mà không lên cũng chẳng sao. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, bây giờ những người ở trên đó đều chưa tỉnh lại, có lẽ nếu không có lực lượng bên ngoài thì họ sẽ không thể tỉnh lại được. Ngày đầu tiên vào buổi trưa đã c.h.ế.t nhiều người như vậy, nếu buổi tối lại c.h.ế.t nhiều người nữa, thì ngày thứ hai họ có thể đầu hàng tập thể.

Tô Dung quyết đoán nói: "Chúng ta cùng bà quản lý lên, chúng ta đi mấy người thì phải về đủ bấy nhiêu người."

Chỉ nhìn vẻ mặt đại nghĩa này của cô, mọi người còn tưởng cô thực sự quan tâm đ ến tính mạng của từng điều tra viên. Mọi người đều rất cảm động, ít nhất không ai phản bác cô vào lúc này. Vì vậy, mọi người quyết định cùng nhau lên cứu người.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 949



Chỉ có Tạ Kha Kha mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, mặc dù nói như vậy không hay, nhưng "Cà Phê" mà cậu quen biết hoàn toàn không phải là người tốt bụng đến mức hy sinh mạng sống của mình vì người khác.

Thấy cậu ta nhìn mình với ánh mắt đầy nghi ngờ, Tô Dung giải thích: "Nghĩ lại đi, bây giờ điều tra viên còn lại đã không nhiều nữa, không biết tòa nhà dạy học bên kia sẽ có nguy hiểm gì lấy mạng người."

Ngay khi cô nói xong câu này, những người ban đầu còn không hài lòng với "Thánh mẫu" đột nhiên xuất hiện là Tô Dung cũng lập tức im lặng. Đúng vậy, bên này rất nguy hiểm, chẳng lẽ tòa nhà dạy học lại không nguy hiểm sao?

Nếu những người ở tòa nhà dạy học cũng quyết định không cứu người, thì họ sẽ mất ít nhất hai mươi ba mươi điều tra viên. Và bên này cũng vậy. Cộng cả hai bên lại, thì ngày mai những điều tra viên trong quái đàm quy tắc này sẽ gần như biến mất.

Khi đó đừng nói là tiêu diệt nguồn ô nhiễm, họ muốn sống sót cũng khó. Bọn họ thì vẫn ổn, nhưng lỡ như "Cà Phê" cũng c.h.ế.t trong Quái đàm quy tắc cố định này, thì Trái Đất sẽ thực sự xảy ra chuyện lớn.

Nếu chỉ lấy "đại nghĩa" để thuyết phục thì không chắc mọi người sẽ đồng ý. Nhưng nếu lấy "lợi ích" để thuyết phục thì mọi người sẽ suy nghĩ.

Sau khi mọi người đều đồng ý với phương án này, Tạ Kha Kha cõng bà quản lý, cả nhóm cùng nhau leo lên. Không cần phải lo lắng về vấn đề sức lực, dù sao thì mọi người đều là những điều tra viên đã cộng thêm ít nhất 5 điểm thể chất, việc cõng một bà lão lên tầng ba vẫn không thành vấn đề.

Nhưng vừa mới leo được một tầng, trán của Tạ Kha Kha đã lấm tấm mồ hôi. Nhìn thấy cảnh này, nam đeo kính đen trêu chọc: "Cậu hơi yếu đấy, giờ đã mệt rồi sao?"

Bị anh ta nói vậy, ánh mắt của những người khác cũng đổ dồn về phía Tạ Kha Kha. Tạ Kha Kha mặt đỏ bừng: "Không phải, là... là không hiểu sao, tôi cảm thấy bà quản lý có vẻ ngày càng nặng hơn."

Ngay khi lời này thốt ra, vẻ mặt của mọi người bỗng chốc căng thẳng. Tất nhiên họ biết Tạ Kha Kha sẽ không nói bừa trong chuyện này, cũng biết rằng đây không thể là ảo giác do cậu ta không đủ sức lực. Chỉ có thể có vấn đề gì đó với bà quản lý, khiến Tạ Kha Kha cảm thấy bà ngày càng nặng hơn.

Còn bà quản lý lúc này vẫn cười toe toét, dường như không hiểu ánh mắt của họ, chẳng qua giống như có một loại cảm giác đè ép xuất hiện xung quanh người: "Bạn học nhỏ không cõng nổi nữa sao? Nếu không cõng nổi thì đưa tôi về cũng được."

Nghe vậy, Tạ Kha Kha có chút do dự. Cậu ta không phải do dự vì vấn đề thể lực, mà là sợ tiếp tục cõng quản lý lên trên sẽ xảy ra chuyện gì không hay.

"Để tôi cõng một lát." Tô Dung quyết đoán nói, "Dù sao cũng không nói là phải một người cõng hết ba tầng lầu."

Hai người nhanh chóng đổi vai, Tô Dung nhún nhún bà lão trên lưng, không cảm thấy nặng nhọc gì. Nhưng trong quá trình leo cầu thang, đúng như lời Tạ Kha Kha nói, càng lúc càng nặng, rất nhanh đã nặng đến mức cô cũng cảm thấy mệt

May mà chỉ có ba tầng lầu, cô lên xong tầng này là đã cõng được quản lý lên rồi. Nam đeo kính đen nhìn mồ hôi trên trán cô, trầm ngâm nói: "Nhìn thế này thì nếu chỉ còn một người thì không thể cõng quản lý lên được, nhất định phải có hai người mới được."

." . . Nói một cách nào đó, đây chẳng phải là một kiểu khảo nghiệm sao?" Tô Dung cũng lộ ra vẻ trầm ngâm.

Nếu đây thực sự là một kiểu "Khảo nghiệm tình yêu và tình bạn" thì người quản lý này chính là một người tốt không thể nghi ngờ. Dù sao thì chỉ có người tốt mới cứu người tốt. Nhưng trong quái đàm quy tắc có thể xuất hiện tình tiết m.á.u chó như thế này, có phải có chỗ nào đó không đúng không?

Nghĩ vậy, cô đặt người quản lý trên lưng xuống: "Bây giờ bà vào trong được không? Các bạn học của chúng cháu đều ở bên trong."

"À? Thật sao?" Bà quản lý nở một nụ cười kỳ lạ, đưa tay định mở cửa phòng tự học.

Không biết cánh cửa này từ lúc nào đã bị đóng lại? Tô Dung đột nhiên phát hiện ra điều này. Nếu nhớ không nhầm thì lúc đi bọn họ cố tình không đóng cửa để tiện cho các điều tra viên tỉnh dậy có thể nhanh chóng ra ngoài.

Nhưng cô cũng không chắc lắm, bởi vì lúc họ đi đến tầng hai thì số 32 tỉnh dậy đuổi theo, có đóng cửa hay không thì ở vị trí lúc đó thì mọi người đều không nhìn thấy, cũng chẳng có ai đặc biệt để ý.

Chính sự do dự trong chốc lát này đã khiến Tô Dung không kịp ngăn cản quản lý mở cửa. Cửa vừa mở, cảnh tượng bên trong khiến mọi người kinh ngạc. Hơn ba mươi điều tra viên ban đầu còn ở trong phòng tự học lúc này lại đồng loạt đứng dậy, mặt hướng về phía cửa, nhắm mắt, trong tay cầm đủ loại vũ khí.

Bà quản lý giả bộ ngạc nhiên: "Ôi, sao bọn họ lại thành thế này? Nếu bọn họ không thể bình tĩnh lại thì tôi không dám đánh thức họ dậy đâu."

Lời nói này đã nói rất rõ ràng, chỉ có chế ngự được những điều tra viên giống như bị khống chế này thì mới có thể tiếp tục nhờ quản lý giúp đỡ.

Trong lúc nói chuyện, những điều tra viên nhắm mắt trong phòng bắt đầu sử dụng các loại đạo cụ để tấn công những điều tra viên khác, người ra tay trước tiên là số 10 cầm cung tên. Trước đây, người này chưa từng lấy vũ khí ra, mãi đến lúc này Tô Dung mới biết cô ấy dùng cung tên.

Một mũi tên b.ắ.n tới, cô không chút do dự đóng cửa lại, chặn đứng đòn tấn công đó. Nhưng mũi tên vẫn xuyên thủng cánh cửa gỗ, đ.â.m thẳng vào bức tường đối diện.

"Đúng rồi, tốt nhất là đừng để bọn họ rời khỏi thư viện." Bà lão bày ra vẻ mặt vui tươi hớn hở giống như đang xem con cháu nô đùa, "Các người sẽ không muốn nhìn thấy hậu quả đâu."

Tô Dung nhíu mày, rõ ràng là đối phương không có ý tốt, nhưng cô vẫn cố gắng tìm thêm manh mối: "Quản lý, bà có cách nào khống chế được bọn họ không?"

"Tôi đã nói cho các người cách rồi mà." Bà lão nói một câu rồi từ từ tự đi xuống cầu thang. Nhìn dáng vẻ đó của bà, làm gì có một chút nào là chân tay bất tiện?

Số 32 thở dài: "Chúng ta chỉ có sáu người thôi, làm sao có thể khống chế được nhiều người như vậy?"
 
Back
Top