Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 920



Nhưng có thể chắc chắn rằng giáo viên giả không thể giả mạo thành giám thị, điều này thì cả quy tắc thứ tám và quy tắc thứ mười một đều có nhắc nhở một cách ẩn ý.

Sau khi phân tích trong lòng, Tô Dung trả lại cuốn sổ tay cho nữ sinh tóc ngắn số 15. Chàng trai đeo kính gọng đen số 32 thuận thế hỏi: "Lúc nãy cậu ra ngoài có phát hiện gì không?"

"Không có thông tin gì đặc biệt hữu ích, nhưng có lẽ thư viện là một nơi giống như nhà an toàn. Nếu gặp nguy hiểm bên ngoài, có thể chạy đến thư viện", Tô Dung nói.

Cô ra ngoài lâu như vậy, nhất định phải đưa ra một số thông tin. Nếu không, một khi bị mọi người cho rằng không có tác dụng gì, thì sau này đưa ra ý kiến gì cũng khó được chấp nhận.

Đặc biệt là ở một nơi toàn cao thủ như thế này, càng phải thể hiện năng lực của mình.

Nghe cô nói ra thông tin này, mọi người đều lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Số 32 nửa tò mò nửa dò hỏi: "Cô đã đến thư viện chưa?"

"Chưa, tôi biết từ một số nơi khác."

Nghe vậy, mọi người không hỏi thêm nữa. Nguồn tin là chuyện riêng tư của mỗi người, hỏi nhiều sẽ làm người ta khó chịu.

Thấy mọi người không nói gì nữa, Tô Dung hỏi ngược lại: "Mọi người biết chiều nay ai trực nhật không? Không phải chỉ có mình tôi chứ?"

Cô phụ trách lau bảng thì khả năng cao cũng phụ trách trực nhật. Vì hai việc này vẫn luôn đi kèm với nhau.

"Còn tôi nữa." Cô gái tóc ngắn số 15 vừa nói vừa chìa tay về phía Tô Dung, "Mong được chỉ giáo thêm."

Sau khi bắt tay, Tô Dung lại hỏi: "Các người đã điều tra rõ ràng trong lớp có những cán bộ nào chưa?"

Bọn họ biết những quy tắc này trước Tô Dung, tất nhiên có thể nghĩ rõ ràng được tầm quan trọng của cán bộ lớp đối với điều tra viên, Tô Dung không lo họ không hỏi.

Quả nhiên, số 10 tóc đuôi sam gật đầu: "Chỗ ngồi số 2 là lớp trưởng, chắc cô cũng biết rồi. Số 9 là ủy viên học tập, số 13 là ủy viên vệ sinh, số 35 là ủy viên văn nghệ, số 40 là ủy viên thể dục. Lớp chúng ta chỉ có năm cán bộ lớp này thôi."

Trong năm người này, lớp trưởng số 2 là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, để lộ vầng trán láng mịn. Số 9 là một nam sinh đeo kính, hơi giống số 32, nhưng ủy viên học tập là đeo loại kính không gọng. Số 13 là một nam sinh cao lớn, thân hình khá rắn chắc. Số 35 là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp, mái tóc dài xoăn được buộc thành đuôi ngựa thấp, để lộ khuôn mặt xinh đẹp. Còn số 40 là nam sinh chơi giỏi bóng rổ mang tất trắng

Theo một nghĩa nào đó, những cán bộ lớp này có hình tượng rất phù hợp với ợng chức vị mà mình làm.

Sau khi Tô Dung nhận diện xong mọi người, số 10 tiếp tục nói: "Chúng tôi đã đi trò chuyện với mấy người này, số 2 không dễ tiếp cận, hỏi cái gì cũng nói qua loa. Số 9 một lòng học tập, nhưng khi cậu ta nói về nội dung học tập, chúng tôi đều không hiểu."

"Số 13 tính tình khá tốt, chúng tôi hỏi cậu ấy trực nhật cần làm gì, cậu ấy nói là quét dọn lớp sạch sẽ, không được để rác trên sàn, trên bàn và bảng đen cũng không được có thứ gì." Đây là dân địa phương duy nhất đưa ra manh mối, số 10 khá có cảm tình với cậu ấy.

"Ủy viên văn nghệ số 35 chỉ lo soi gương trang điểm, không để ý đến chúng tôi. Nhưng tôi nghĩ chỗ cô ta có điểm đột phá, không cần vội vàng nhất thời. Số 40 cuối cùng có vẻ tính tình không tốt lắm, hiện tại vẫn chưa đi tìm cậu ta trò chuyện."

Sau khi nói xong hai người còn lại, cô ấy mới nhìn về phía Tô Dung: "Cô có ý kiến gì không?"

"Cô có thể kể lại nguyên văn lời của ủy viên vệ sinh không?" Tô Dung hỏi, với tư cách là người trực nhật hôm nay, cô quan tâm nhất là phải trực nhật như thế nào.

"Tất nhiên." Số 10 đồng ý, trí nhớ là thứ điều tra viên tinh anh không thể thiếu.

"Trực nhật á, trực nhật thì quét dọn, lau bảng, dọn dẹp bàn ghế. Nếu có thứ gì trên bàn thì bỏ vào ngăn bàn, trên bàn không được để bất cứ thứ gì. Đúng rồi, phải đổ thùng rác, sau đó lắp túi rác mới vào. Sau khi hoàn thành hết nhiệm vụ thì đừng quên tắt đèn, tắt đèn rồi thì có thể đi về." Cô ấy vừa lắc đầu vừa trả lời một cách chậm rãi.

Nói xong thì gật đầu như tự khẳng định: "Đúng là như vậy."

Số 6 bên cạnh không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên: "Học giống thật, ngay cả thần thái này cũng giống hệt."

Tô Dung gật đầu như có điều suy nghĩ, nhìn về phía số 15: "Vậy lúc đó đổ rác xong về lớp, lỡ gặp phải người cải trang thành giáo viên đến kiểm tra thì phải làm sao?"

Rõ ràng là tình huống đó sẽ rất khó xử, đến lúc đó, họ mở cửa cũng không được mà không mở cửa cũng không xong. Mở cửa thì rước sói vào nhà, rước nguy hiểm vào. Còn không mở cửa thì họ cũng không vào được. Đến lúc đó, cứ giằng co với đối phương, chắc chắn bên chịu thiệt sẽ là họ.

Nghe đến tình huống đó, mặt số 15 đã tái mét: "Chúng ta sẽ không đen đủi đến mức đó chứ? Tôi nghĩ tình huống mà cô nói không phải điều tra viên nào cũng gặp phải đâu."

Tô Dung im lặng một giây, vừa thành thật, vừa ngại ngùng nói: "Cô có thể sẽ không đen đủi đến mức đó, nhưng tôi thì có."

Bây giờ hai người bọn họ phải cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này, số 15 nhất định sẽ bị cô liên lụy.

Nghe vậy, số 15 đành phải chấp nhận số phận. Một người có thể tình nguyện thừa nhận mình xui xẻo, thì có thể thấy vận may của người đó tệ đến mức nào. Nghĩ một lúc, cô ấy đề nghị: "Hay đến lúc đó, một người đi đổ rác, một người ở lại phòng học. Người ở lại phòng học đợi mười lăm phút, sau đó tắt đèn. Mười lăm phút, dù thế nào thì người kia cũng đã đổ rác xong rồi."

Ý kiến này cũng không tệ, Tô Dung gật đầu: "Vậy để tôi ở lại."

So với người đi đổ rác thì có thể đi về luôn, thì rõ ràng người ở lại sẽ nguy hiểm hơn. Dù sao thì cô còn phải tắt đèn, mà việc tắt đèn nghe qua đã thấy nguy hiểm rồi. Huống chi ở lại thêm một phút thì nguy hiểm tăng thêm một phần, đợi đến lúc đi ra ngoài thì trời có lẽ đã tối đen như mực.

Tô Dung đưa ra yêu cầu ở lại không phải vì cô bỗng dưng tốt bụng. Chủ yếu là vì cô hiểunếu cô thực sự gặp phải tình huống như cô đã nói, thì nguyên nhân chắc chắn là do cô xui xẻo, liên lụy đến số 15. Nếu vậy, tốt hơn là để cô tự giải quyết rắc rối.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 921



"Tôi không..." Số 15 chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tô Dung cắt ngang.

Cô trực tiếp chuyển chủ đề: "Các người đã tìm hiểu được thông tin về cách phân chia ký túc xá của chúng ta chưa?"

"Đã tìm hiểu rồi." Số 10 tóc đuôi sam gật đầu, "Ký túc xá ở đây đều là phòng 6 người, còn bên nữ thì cô và số 15 ở phòng 104, tôi và số 23 ở phòng 105 bên cạnh các người. Có lẽ chúng ta làm trực nhật sẽ được chia theo ký túc xá."

"Vậy thì dân địa phương có cùng dọn vệ sinh với chúng ta không?" Tô Dung hỏi với vẻ không mấy hy vọng.

Quả nhiên, tóc đuôi sam trả lời không một chút thương tiếc: "Làm sao có chuyện đó được?"

Theo số 10 nói thì phải đợi đến khi mấy điều tra viên họ làm trực nhật theo cặp xong hết thì mới đến lượt dân địa phương.

Sau những lời này, giờ nghỉ trưa cũng đã trôi qua. Thấy sắp đến giờ học, mọi người vội vã trở lại lớp, ngồi vào chỗ ngồi trước giờ học.

Mặc kệ vào thời điểm nào, tiết học buổi chiều đều khiến người ta buồn ngủ. Giọng giảng bài điềm tĩnh hoặc sôi nổi của giáo viên có thể trở thành âm thanh nền hoàn hảo, đưa học sinh vào giấc ngủ. Đặc biệt là khi bài học hoàn toàn không hiểu nổi, thì càng dễ gây buồn ngủ.

Ánh nắng chiếu qua khe rèm cửa cũng ấm áp lạ thường, khiến cả người ấm áp, tắm dưới ánh nắng như vậy, phần lớn mọi người đều muốn ngủ trưa.

Khoan đã? Ánh nắng mặt trời?

Tô Dung đột nhiên quay đầu, nhìn thấy bầu trời xanh ngắt đầy nắng ngoài cửa sổ. Bầu trời rất xanh, giống như màu xanh ngọc không bị ô nhiễm. Thời tiết hôm nay là không một gợn mây, khiến người ta khó có thể liên tưởng rằng đây là một quái đàm quy tắc.

Cô dụi mắt, nghi ngờ bây giờ mình đã bị ô nhiễm nặng. Buổi sáng bên ngoài còn sương mù dày đặc, sao buổi chiều lại nắng thế này? Sương mù này không phải là cố tình dùng để tăng cường ô nhiễm, gây khó khăn cho điều tra viên sao? Sao có thể dễ dàng biến mất như vậy?

Xét về mặt khách quan, việc sương mù biến mất là điều tốt cho các điều tra viên. Trước hết, họ không còn phải lần mò tìm đường trong sương mù nữa. Thực ra, bản thân sương mù cũng chứa chất ô nhiễm, do đó việc sương mù tan biến cũng đồng nghĩa với việc ô nhiễm cũng biến mất.

Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là sương mù thực sự đã biến mất, chứ không phải chỉ là một trò che mờ mắt, làm cho họ không thể nhìn thấy sương mù chứa ô nhiễm. Nếu là trường hợp sau, thì nguyên nhân có thể là do bữa trưa họ ăn hôm nay có vấn đề.

Tô Dung quay đầu nhìn các điều tra viên khác, bọn họ cũng không phải là người ngốc, cũng đã chú ý đến sự thay đổi bên ngoài cửa sổ. Ai cũng đều nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, trông như đang suy nghĩ gì đó.

Rõ ràng không ai nghĩ sương mù bên ngoài sẽ biến mất, ban đầu mọi người đều nghĩ sương mù sẽ luôn đi kèm với họ cho đến khi quái đàm quy tắc này kết thúc. Đột ngột biến mất, khiến người ta cảm thấy rất bối rối.

Tô Dung như nhận ra điều gì đó, niệm thầm một câu trong lòng "chết người ta không c.h.ế.t mình", sau đó quay đầu nhìn vào bảng đen, tày ra bộ dạng nghe giảng một cách nghiêm túc.

Quả nhiên, chỉ sau chưa đầy một phút quay đầu của cô, giáo viên trên bục giảng đột nhiên ném cục phấn vào một điều tra viên: "Nhìn cái gì thế? Thích nhìn ra ngoài cửa sổ à, không bằng em trực tiếp đứng ngoài cửa sổ luôn đi?"

Vừa nói xong, ông ta liền bắt đầu gọi số, gọi tên tất cả những điều tra viên đã nhìn ra cửa sổ trước đó. Tô Dung không nằm trong số đó, cũng may cô quay đầu đủ nhanh. Có tổng cộng năm điều tra viên bị điểm danh đứng dậy, vừa ngoan ngoãn dạ vâng với thầy giáo vừa lén liếc nhìn ba điều tra viên vẫn ngồi nguyên trên ghế, không hề hấn gì. Ý trong mắt họ rất rõ ràng: Sao không nhắc nhở chúng tôi!

Ba người nhăn mày, nếu nhắc nhở thì sẽ bị coi là nói chuyện trong lớp và cũng sẽ bị phạt. Như người ta thường nói, c.h.ế.t người ta không c.h.ế.t mình, để cho mấy người xui xẻo này bị chịu phạt đi.

Ở bục giảng, giáo viên nhìn những người này với ánh mắt lạnh lùng: "Nói đi, mấy người muốn làm gì? Có muốn học nữa không?"

"Có, có." Cô gái tóc ngắn số 15 thành thực xin lỗi: "Thưa thầy, em cảm thấy hơi buồn ngủ, cho nên muốn nhìn ra bên ngoài tỉnh táo tinh thần một chút."

Nghe được lời này, giáo viên đã giảm bớt tức giận: "Buồn ngủ à? Buổi chiều thường dễ ngủ gục, vậy em đi ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo đi."

Nghe sắp bị cho ra ngoài, cô gái số 15 vội vàng lắc đầu: "Không cần thưa thầy, em cảm thấy tỉnh táo hơn rồi."

Ra ngoài trong giờ học, ngay cả khi có sự cho phép của giáo viên, cũng có thể rất nguy hiểm. Mặc dù nhà vệ sinh không xa lớp học của lớp 4, nhưng nếu có thể, cô ấy cũng không muốn mạo hiểm như vậy.

"Không thể nào." Giáo viên quả quyết: "Buổi chiều buồn ngủ có thể dễ tỉnh táo đến vậy sao? Ra ngoài rửa mặt bằng nước lạnh đi, nhanh lên."

Nghe vậy, số 15 nhăn mặt, nhìn những điều tra viên khác, cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ. Cô ấy nhanh chóng nhìn về phía Tô Dung, thấy cô đang suy nghĩ gì đó, sau đó gật đầu với mình,mình.

Số 15 lập tức có thêm can đảm, cũng gật đầu với người giáo viên: "Vâng, thưa thầy, em sẽ đi rửa mặt ngay."

Lúc này, Tô Dung đột nhiên giơ tay: "Thưa thầy, em cũng hơi buồn ngủ, em có thể ra ngoài rửa mặt không ạ?"

"Tất nhiên là được rồi, còn ai muốn đi nữa không? Nếu bây giờ không đi thì lát nữa đừng có đòi đi đấy nhé." Giáo viên đồng ý với yêu cầu của cô, sau đó lớn tiếng hỏi.

Tuy nhiên, không ai giơ tay nữa, ngay cả những điều tra viên khác cũng không đủ can đảm để thử.

Hoặc nói đúng hơn là không phải không có can đảm, mà là vì đã có hai điều tra viên sẵn sàng thử phương pháp này rồi, thì họ đương nhiên không cần phải mạo hiểm nữa.

Trước sự chủ động xin đi cùng của cô, 15 cũng rất ngạc nhiên. Nhưng thấy đôi mắt sáng ngời của Tô Dung, hẳn là không phải đang hồ đồ, nên cũng không nói gì thêm. Thực tế là Tô Dung có thể cùng cô ấy ra ngoài, cô ấy thật sự rất vui. Dù sao thì thêm một người là thêm một phần tự tin, huống hồ đối phương rõ ràng không tầm thường. Có người như vậy đi cùng, hệ số an toàn sẽ tăng lên

Tuy nhiên, niềm vui của 15 cũng có một phần vì muốn mượn cơ hội này thử sức Tô Dung. Dù sao thì phỏng đoán cũng chỉ là phỏng đoán, chỉ khi tận mắt chứng kiến, mới có thể xác định được đối phương là người có bản lĩnh. Đừng để bọn họ cứ tưởng đối phương là người có bản lĩnh, kết quả đến thời khắc mấu chốt mới phát hiện ra cô chỉ là gà mờ, dẫn đến toàn quân bị diệt.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 922



Hai người cùng nhau ra khỏi lớp, đợi đến khi ra ngoài đóng cửa lại, 15 mới rất nhỏ giọng hỏi: "Tại sao cô cũng muốn đi cùng tôi vậy?"

Mặc dù trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cô ấy không cho rằng Tô Dung sẽ tốt bụng đến mức muốn cùng cô ấy đối mặt với nguy hiểm. Hai người họ chẳng quen chẳng biết, nếu Tô Dung thực sự đưa ra lý do này, thì ngược lại còn chứng tỏ cô không có ý tốt.

"Dựa theo quy tắc suy đoán, thì giáo viên hẳn là trung lập hoặc đứng về phía điều tra viên. Ông ấy nói dùng nước lạnh rửa mặt có thể tỉnh táo, vậy thì tin ông ấy một lần. Nếu không, với tình trạng lúc nãy tiết học sau mà ngủ quên, thì mới thực sự là rắc rối lớn." Tô Dung giải thích.

Giờ họ được giáo viên cho phép ra ngoài, ngay cả khi có nguy hiểm thì cũng không quá lớn. Còn nếu ngủ gật trong lớp, Tô Dung đoán hậu quả sẽ không mấy tốt đẹp.

Điều này rất dễ phán đoán, ngay cả cô nãy giờ cũng luôn cảm thấy buồn ngủ, chứng tỏ quái đàm quy tắc này muốn bọn họ ngủ gật trong lớp. Thứ "Nó" muốn chắc chắn là có nhiều điều tra viên chết, so sánh hai bên thì Tô Dung đương nhiên chọn ra ngoài rửa mặt bằng nước lạnh.

Những lời sau cô lười nói, nhưng 15 cũng có thể hiểu được đôi chút. Vậy cho nên cũng không còn do dự nữa, cô ấy cùng Tô Dung đi về phía nhà vệ sinh đối diện.

Vừa bước vào nhà vệ sinh, Tô Dung đã nhanh tay lẹ mắt nhặt được một tờ giấy từ góc tường, đọc: "Nhà vệ sinh chỉ được phép sử dụng vào giờ ra chơi."

Số 15 cũng nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi: "Có ý gì đây? Không được dùng nhà vệ sinh sao? Vậy chúng ta rửa mặt thế nào?"

"Không đúng, hình như giáo viên cũng không nói nhất định phải đi rửa mặt trong nhà vệ sinh." Vừa dứt lời, số 15 đã phản ứng lại, tự phủ nhận lời mình nói, sau đó hỏi: "Nhưng còn chỗ nào có nước lạnh nữa?"

"Tầng dưới có một đài phun nước." Chưa kịp để cô ấy nhớ ra, Tô Dung đã trả lời. Bây giờ là mùa đông, nước trong đài phun nước dưới tầng mặc dù chưa đóng băng nhưng chắc chắn là nước lạnh.

Hai người nhanh chân cùng nhau xuống tầng, đợi đến khi đi đến cửa, nhìn bầu trời nắng chói chang bên ngoài, số 15 cảnh giác nói: "Cô nói tại sao sương mù này lại đột nhiên biến mất? Bây giờ chúng ta thật sự có thể ra ngoài sao?"

Tô Dung cũng không chắc, cô mở Đèn ngôi sao: "Ra ngoài như thế này thôi, đừng ở đây quá lâu, tốt nhất chúng ta nên quay về trước giờ tan học."

Câu nói này không phải là nói bừa đâu, dù không có quy tắc cụ thể nào nói rõ, nhưng Tô Dung cảm thấy câu "Chào thầy/cô" khi bắt đầu lớp học và câu "Tạm biệt thầy/cô" khi tan học hẳn rất quan trọng. Có đầu có đuôi mới là một tiết học hoàn chỉnh, trong quái đàm quy tắc, cẩn thận bao giờ cũng là chưa đủ.

Còn lý do mở Đèn ngôi sao, là vì cô lo lắng bầu trời xanh mà họ đang nhìn thấy thực chất là do bị ô nhiễm, tình hình thực tế vẫn là sương mù dày đặc. Do đó, mở đạo cụ sẽ an toàn hơn.

Khi nãy toàn là sương mù nên không nhìn rõ, giờ thì hết sương mù rồi, vừa ra khỏi cửa đã thấy đài phun nước không xa. Đỉnh đài phun nước là một chiếc cân, dòng nước phun ra từ hai bên trái phải. Dưới ánh nắng mặt trời, phản chiếu ra hai cầu vồng.

Đi đến trước đài phun nước, Tô Dung và số 15 nhìn nhau. Số 15 lấy ra một cây kim bạc, nhúng vào nước thử xem sao, vừa thử vừa nói: "Đây là Kim thử độc, đúng như tên gọi, dùng để kiểm tra xem thứ bị đ.â.m vào có độc hay không, nếu có độc thì sẽ chuyển sang màu đen."

Lấy kim bạc ra, cô ấy thấy kim vẫn bình thường, cô ấy thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cẩn thận chỉ nhúng tay vào, nhẹ nhàng cảm nhận.

Còn Tô Dung ở bên cạnh thì đơn giản và thô lỗ hơn, cô hỏi nước có lạnh không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô bắt đầu rửa mặt ngay. Không phải vì cô vô tâm mà chủ yếu là nếu nước này thật sự có vấn đề thì dù có thử như số 15 cũng khó mà phát hiện ra.

Hơn nữa cô tin vào phán đoán của mình, thầy giáo sẽ không nói dối cô.

Nước lạnh buốt chạm vào mặt, cả người cô giật mình vì lạnh. Tô Dung có thể cảm nhận được mình tỉnh táo hơn rất nhiều, đầu óc vốn còn hơi mơ màng giờ đã tỉnh táo hẳn.

Là người thường xuyên uống thuốc thanh lọc ô nhiễm, cô có thể cảm nhận được một số chất ô nhiễm trong cơ thể mình đã được thanh lọc, cảm giác tỉnh táo này chính là cảm giác khi ô nhiễm được thanh lọc. Tuy nhiên, cô không cảm nhận được chính xác đã được thanh lọc bao nhiêu.

Số 15 cũng có thể cảm nhận được đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút, cô ấy kinh ngạc nói: "Nước này thực sự có tác dụng! Tôi có cảm giác như nó có thể thanh lọc ô nhiễm?"

"Tôi cũng nghĩ thế." Tô Dung gật đầu chắc nịch, "Chỉ không biết có thể sử dụng được bao nhiêu lần."

Nếu đài phun nước này mỗi người chỉ có thể sử dụng một lần thì hai người họ sẽ lỗ to. Dù sao thì hiện tại cũng không phải lúc nhất định phải thanh lọc ô nhiễm.

Nhưng điều đáng nói là sau khi tâm trí tỉnh táo, xung quanh vẫn là một bầu trời nắng đẹp. Cuối cùng Tô Dung cũng tin có lẽ sương mù thực sự đã tan đi.

Nhưng việc giải quyết được vấn đề này không khiến cô buông lỏng, ngược lại còn khơi dậy một vấn đề khác —— tại sao sương mù lại tan đi?

Không thể đúng như những gì nhìn thấy trên bề mặt, ban ngày có sương mù còn buổi chiều thì không chứ?

Xem ra ngày mai vẫn phải quan sát thêm, nếu như sáng mai, bên ngoài lại xuất hiện sương mù thì đó chính là câu trả lời. Nhưng nếu ngày mai sương mù vẫn chưa xuất hiện trở lại thì thật sự đáng để suy ngẫm.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 923



Vừa bước vào tòa nhà giảng dạy, ở đối diện gặp phải một người đàn ông trạc tuổi bốn mươi, đầu hói, mặc áo sơ mi kẻ sọc, quần tây chỉnh tề. Tô Dung và số 15 nhìn nhau, gần như cùng lúc lên tiếng: "Chào giám thị!"

Không hiểu sao, hình như tất cả giám thị của toàn Hoa Hạ đều có chung một khuôn mẫu.

Đúng là giám thị thật, nghe họ chào hỏi thì gật đầu hài lòng, sau đó nghiêm mặt: "Giờ học rồi, hai em sao lại ở ngoài này?"

Tô Dung vội giải thích: "Chiều nay hơi buồn ngủ, thầy giáo cho chúng em rửa mặt cho tỉnh táo. Chúng em vừa rửa mặt xong, đang định quay lại lớp học tiếp."

Nhìn thấy trên mặt hai cô bé còn vương những giọt nước, giám thị gật đầu: "Đi nào, tôi đi cùng hai em."

Nghe vậy, Tô Dung và số 15 không hẹn mà cùng nhíu mày. Lời nói của ông ta ẩn chứa một cảm giác không mấy thiện chí, đương nhiên họ không muốn để người vừa là địch vừa là bạn này đi theo.

Nhưng Tô Dung che giấu rất tốt, gần như không để lộ chút dấu vết nào, lịch sự hỏi: "Liệu như vậy có làm phiền thầy không ạ? Chỉ một quãng đường ngắn như vậy, chúng em có thể tự về lớp."

Giám thị không bận tâm đ ến lời từ chối khéo léo của cô, nhìn về phía số 15, hỏi với ẩn ý: "Hai em có vẻ không muốn tôi đưa về lớp nhỉ?"

Rõ ràng số 15 không giấu được biểu cảm của mình, bị ông ta nhìn ra. Nhưng cô ấy cũng phản ứng rất nhanh, thuận theo lời Tô Dung vừa nói: "Sao lại thế được? Em chỉ thấy nếu vì mình mà làm mất thời gian của thầy thì thật không nên."

Nghe vậy, giám thị hiểu ý gật đầu, vui vẻ nói: "Không sao, không mất thời gian đâu, tôi sẽ đưa hai em về lớp."

Ông ta cứ khăng khăng như vậy thì càng có vấn đề, số 15 còn muốn từ chối thì đã bị Tô Dung cắt ngang: "Vâng, cảm ơn thầy."

Lúc này không thể tiếp tục từ chối nữa, vừa rồi giám thị đã nói thẳng ra, hỏi họ có muốn ông ta đưa về lớp hay không. Khi họ đã phủ nhận vấn đề này, thì phải đồng ý với yêu cầu của ông ta, nếu không sẽ tự mâu thuẫn.

Sau khi cô ngăn lại, số 15 cũng hiểu ra vấn đề. Cô ấy cũng gật đầu: "Cảm ơn thầy ạ."

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Giữa việc đắc tội với giáo viên giám thị và không đắc tội với đối phương nhưng sau đó có thể gặp nguy hiểm, họ chỉ có thể chọn phương án sau.

Ba người cùng nhau quay lại hành lang tầng một, lớp bốn nằm khá sâu bên trong, cách cửa ra vào khoảng hai mươi mét.

Vừa đi đến chân cầu thang lên tầng hai, một cô giáo mặc đồng phục màu xanh đi từ trên xuống, trên n.g.ự.c còn đeo huy hiệu giáo viên ưu tú.

Cô ấy cung kính chào giáo viên giám thị trước, sau đó nhìn về phía Tô Dung và số 15: "Tôi hiện có chút việc phải làm, hai em cthể giúp tôi mang đồ xuống được không?"

Quy tắc thứ hai được ghi trong sổ tay Tôn sư trọng đạo, nghe lời thầy cô, hoàn thành nhiệm vụ thầy cô giao phó.

Nói cách khác, họ không thể từ chối nhiệm vụ mà giáo viên giao phó. Nhưng cô giáo này xuất hiện vào thời điểm này rõ ràng là có ý đồ xấu. Hơn nữa hai người họ cũng phải nhanh chóng quay lại lớp học, như Tô Dung vừa nói, tốt nhất là quay lại trước khi hết giờ.

Số 15 thực sự cảm thấy khó xử, sao cô ấy không nhận ra giáo viên nữ này là được giám thị cố ý gọi đến, vì để gây khó dễ cho bọn họ. Nhìn vào huy hiệu "giáo viên ưu tú" trên n.g.ự.c cô ta, có thể thấy cô ta đang cấu kết với giám thị làm chuyện xấu

"Thưa cô, chúng em còn phải về lớp học." Cô ấy ngượng ngùng gãi đầu, "Cô xem, thầy giám thị còn đặc biệt đưa chúng em về cơ mà."

Cô ấy không từ chối trực tiếp mà dùng cách này để khéo léo trả lời câu hỏi của cô giáo. Đây là cách tốt nhất mà số 15 có thể nghĩ ra mà không vi phạm quy tắc, chỉ mong cô giáo từ bỏ việc làm phiền bọn họ.

Nghe vậy, cô giáo liếc nhìn thầy giám thị, không cam tâm, tiếp tục nói: "Cô chỉ chiếm một chút thời gian của các em thôi, sẽ không làm lỡ việc học của các em đâu."

"Thưa giám thị, trường chúng ta có danh hiệu giáo viên ưu tú này sao ạ? Tô Dung, người vẫn im lặng nãy giờ, bất ngờ hỏi, câu hỏi này đã làm thay đổi cục diện. Số 15 mở to mắt, như thể hiểu ra điều gì đó.

Còn cô giáo thì đổi sắc mặt, cười gượng gạo nói: "Giáo viên ưu tú gì chứ? À! Ý em là cái huy hiệu này à, cô chỉ đeo để tự khích lệ bản thân thôi, không có tác dụng gì đâu."

Giám thị cũng gật đầu: "Trường chúng ta chưa từng bình chọn giáo viên ưu tú nào."

Câu nói này vừa thốt ra, còn gì không hiểu nữa? Tô Dung cười toe toét nói: "Em tố cáo người này giả danh giáo viên của trường, cố tình lừa gạt học sinh và cả thầy giám thị."

Cùng lúc đó, số 15 bên cạnh ra tay cực nhanh, khi cô giáo còn chưa kịp phản ứng, đã giật phăng chiếc trâm cài trên n.g.ự.c cô ta. Đúng như dự đoán của họ, bên dưới chiếc trâm cài ấy chính là một biểu tượng đầu dê màu đỏ, chứ không phải là kiểu đồng phục giáo viên thông thường.

Bằng chứng như vậy là không thể chối cãi, sắc mặt của giám thị cũng thay đổi: "Cô thế mà lại giả danh giáo viên của trường? Đi theo tôi một chuyến."

Cô giáo kia mặt cắt không còn giọt máu, trừng mắt nhìn Tô Dung và số 15 một cách đầy oán hận, nhưng thậm chí còn chẳng thèm giãy giụa mà ngoan ngoãn đi theo giám thị. Có thể thấy mối quan hệ giữa họ hoàn toàn là áp chế, cô giáo giả này không có bất kỳ sức phản kháng nào.

Đến khi hai người kia hoàn toàn rời khỏi tòa nhà dạy học, số 15 mới khẽ nhổ một tiếng "phỉ", dùng khẩu hình miệng lẩm bẩm với Tô Dung: "Giả tạo, giả tạo, giả tạo!"

Cô ấy cho rằng việc giám thị vừa làm hoàn toàn chỉ là giả vờ. Những giáo viên giả đó đều do ông ta mời đến, bây giờ bắt người giả mạo hoàn toàn là để che giấu sự thật, cơ bản là không phạt cái gì cả.

Điều này không phải là do suy đoán, vì vừa rồi có thể rõ ràng thấy được cách giáo viên giả đó rất tôn trọng thầy giám thị, mọi việc đều phải nhìn phản ứng của thầy giám thị trước khi làm. Vì vậy, cô ta rõ ràng đã nhận được chỉ dẫn từ thầy giám thị mới có thể hại học sinh.

Sau khi mắng chửi xong, tâm trạng cô ấy tốt hơn một chút, giơ ngón tay cái với Tô Dung. Vừa nãy Tô Dung có thể phát hiện ra vấn đề với chiếc trâm cài của giáo viên giả ngay lập tức, quả thật không hổ danh là người có bản lĩnh
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 924



Không giống như cô ấy, lại vô thức cho rằng đó đúng là huy hiệu khen tặng của trường, đến nỗi bỏ sót một lỗ hổng lớn như vậy.

Thực ra, Tô Dung có thể thoát khỏi tư duy cố hữu để phát hiện ra điều này, vẫn là vì trước đó cô đã suy luận theo quy tắc. Theo quy tắc giáo viên giả sẽ giống hệt giáo viên thật, còn điểm khác biệt duy nhất giữa họ chỉ là quần áo. Nhưng quần áo này chắc chắn cũng không khác nhau quá nhiều, dù sao thì như vậy cũng dễ bị phát hiện. Vì vậy, nhất định là có sự thay đổi ở những điểm rất nhỏ.

Sau khi có nhận thức này, chiếc trâm cài trên người cô giáo kia đương nhiên là thứ đầu tiên cô chú ý tới.

Tuy nhiên, Tô Dung không nói thêm gì nữa, chỉ ra hiệu cho số 15 nhanh chóng quay về lớp học. Giờ không còn nhiều thời gian nữa, họ phải nhanh chóng quay về thôi. Hai người vội vã đi nhanh, cuối cùng cũng về kịp khi chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là hết tiết. Giáo viên trên bục giảng cũng không nói gì, trực tiếp cho họ về chỗ ngồi.

Nhưng vừa vào lớp, ánh mắt của hai người Tô Dung đều đổ dồn vào nam sinh số 6, hiện giờ cậu ta đang nằm nghiêng trên bàn, nhắm mắt lại, vẻ mặt ngủ rất ngon lành.

Thật sự dám ngủ ngay trong giờ học như vậy sao? Phải biết rằng, ngay cả trường bình thường cũng không dám làm như vậy! Có phải cậu ta có phương pháp gì hay ho, hay là sử dụng đạo cụ gì đó khiến giáo viên không chú ý đến điều này không?

Nhưng ngay giây tiếp theo, khi Tô Dung nhìn khuôn mặt của những điều tra viên khác, cô đã phủ nhận suy nghĩ này. Bởi vì lúc này, những điều tra viên khác đều có vẻ mặt nặng nề, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là vừa xảy ra chuyện gì không hay.

Chẳng cần nghĩ cũng biết chuyện chẳng lành này chắc chắn liên quan đến vị điều tra viên đang ngủ kia.

Cô ngồi thụp xuống ghế, định đợi hết giờ rồi hỏi cho rõ ràng.

Lúc này, những điều tra viên khác cũng bị hai người vừa về thu hút sự chú ý. Trong quái đàm quy tắc, chuyện điều tra viên gặp nguy hiểm không phải là rất bình thường sao? Ngoại trừ một ít người thỏ c.h.ế.t cáo buồn, mọi người chẳng hề có cảm xúc gì lớn lao.

Vì thế, sắc mặt mọi người đều trở nên khá hơn, tò mò nhìn Tô Dung, rõ ràng là rất hứng thú với những gì cô gặp phải bên ngoài. Dù sao thì đã lâu như vậy mới quay về, chắc chắn là đã gặp phải một số rắc rối.

Còn Tô Dung cũng đang tò mò, không biết mấy người kia đã trốn thoát khỏi cơn thịnh nộ của giáo viên bằng cách nào, rõ ràng là giáo viên chẳng có ý định nhẹ tay. Cũng như điều tra viên số 6 đã gặp chuyện gì, tại sao chỉ có cậu ta gặp chuyện.

Sau khi lấy lại tinh thần, cô bắt đầu suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra. Khác với suy nghĩ của cô gái tóc ngắn số 15, cô lại cho rằng giám thị là người tốt.

Thật ra m.ô.n.g quyết định đầu, số 15 cảm thấy giám thị có vấn đề, vì vậy mọi khó khăn sau đó đều đổ lỗi cho giám thị, coi đó là do ông ta mang lại.

Nhưng thực tế nghĩ lại, việc giáo viên giám thị tồn tại thực tế là đã giúp đỡ bọn họ. Nếu không có giáo viên giám thị, ngay cả khi bọn họ vạch trần thân phận giáo viên giả, vì phải đi học, bọn họ cũng không thể làm gì được cô ta

Nếu sau giờ học giáo viên giả sẽ đến gây khó dễ cho bọn họ, thì việc giáo viên giám thị theo sau thực tế là để giúp họ, chứ không phải để xem trò.

Vậy nguyên nhân giáo viên giả kính sợ giáo viên giám thị cũng dễ giải thích, về mặt quy tắc cô ta hoàn toàn bị giáo viên giám thị áp đảo, tự nhiên sợ hãi đối phương.

Tô Dung có thể nghĩ đến vấn đề này, cũng là m.ô.n.g quyết định cái đầu. Cô từ quy tắc đã nghĩ rằng giáo viên giám thị có thể là người tốt, sau đó tự nhiên muốn nghĩ về ông ta theo hướng người tốt.

Tuy nhiên lời giải thích này không phù hợp để nói với số 15, bởi vì đoạn phân tích về quy tắc hơi phức tạp, còn kèm theo một số suy đoán cá nhân. Tô Dung cũng không tự tin 100% có thể khẳng định phân tích của mình là đúng, nên không tiện nói nhiều.

Cô dựa vào lưng ghế, trong đầu thoáng hiện hình ảnh con dê đỏ vừa nhìn thấy. Đó là biểu tượng gì? Gần như ngay lập tức cô nghĩ đến con dê đỏ trong "Trang viên Sơn Dương."

Ở đó, con dê đỏ thực sự chính là nhân viên, bọn họ không tồn tại, chỉ chiếm thân phận của nhân viên. Còn một khi mất đi thân phận này, bọn họ sẽ biến mất.

Phải chăng những giáo viên giả mạo này cũng vậy?

Bọn họ ngụy trang thành giáo viên, là vì bản thân không có thân phận trong Quái đàm quy tắc cố định này. Không có thân phận sẽ biến mất, vì vậy bọn họ chỉ có thể cướp một thân phận.

Nhưng tại bọn họ lại tàn sát các điều tra viên?

Liên tưởng đến vấn đề này, biểu cảm của Tô Dung đột nhiên thay đổi. Trải nghiệm ở "Trang viên Sơn Dương" vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí cô, cô tự nhiên nhớ ra lý do những nhân viên ở đó tàn sát các điều tra viên – là do họ muốn chiếm lấy thân phận của các điều tra viên, từ đó có thể sống sót trong Quái đàm quy tắc cố định này, thậm chí là rời khỏi Quái đàm quy tắc cố định.

Còn ở "Trường trung học số 13" hiện tại, những học sinh như bọn họ cũng tình cờ có một vật dụng có thể chứng minh thân phận, giống như "Trang viên Sơn Dương", đó chính là thẻ học sinh.

Nếu những giáo viên giả này chiếm lấy thẻ học sinh của bọn họ, liệu có thể trà trộn thành học sinh không? Giống như cách bọn họ trà trộn thành giáo viên.

Nếu như phỏng đoán này là sự thật, vậy thì đến hiện tại đã có bao nhiêu điều tra viên bị biến thành giáo viên giả mạo?

"Leng keng leng keng leng keng!"

Tiếng chuông tan học vang lên, sau khi chào tạm biệt thầy giáo, một vài điều tra viên tụ tập lại với nhau, anh chàng đeo kính số 32 quan tâm hỏi: "Số 34, lúc nãy các cô gặp chuyện gì bên ngoài vậy? Sao giờ mới quay lại vậy?"

Số 15 trợn trắng mắt: "Cậu vẫn nên kể cho chúng tôi nghe chuyện về số 6 trước đã."

Lúc này, số 6 vẫn nằm ngủ trên bàn, giáo viên không thèm quan tâm đ ến cậu ta, còn lớp trưởng đang chỉ huy mấy bạn học sinh khiêng cậu ta đi.

Nghe vậy, số 32 đỏ mặt, anh ta cũng biết vì quá muốn biết chuyện gì xảy ra bên ngoài nên đã hỏi quá vội vàng. Nhưng mà xét cho cùng, lỗi của số 6 còn nghiêm trọng hơn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 925



Anh ta giải thích: "Cậu ta ngủ gật trong giờ học, trước đó không phải chúng tôi đã đứng dậy một lần rồi sao? Sau đó, lần này giáo viên không gọi cậu ta dậy nữa, chỉ nhìn cậu ta cười khẩy... Hình như là cười khẩy. Số 10 hỏi thầy giáo: Có cần đánh thức cậu ta dậy không? Thầy giáo nói: Để cậu ta ngủ đi. Thế là cậu ta không dậy nữa."

Rõ ràng là khả năng tóm tắt câu chuyện của anh ta khá tốt, chỉ ba câu là đã kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra một cách rõ ràng, không thêm thắt bất kỳ quan điểm chủ quan nào, chỉ trình bày sự thật, thêm vào đó một chút suy đoán.

Số 10 bên cạnh, sau khi anh ta kể xong thì giải thích: "Lúc đó tôi hỏi thầy giáo câu đó vì tôi thấy không ổn, trong tình huống đó, thầy giáo không gọi cậu ta dậy còn đáng sợ hơn là gọi cậu ta dậy."

Mặc dù cô ấy mình làm vậy là tốt, và mọi người cũng nên hiểu ý cô ấy Nhưng có những chuyện cần phải giải thích thì vẫn phải giải thích, bây giờ không nói rõ ràng thì sau này có thể trở thành con bài để tấn công mình.

Nghe cô ấy nói xong, mọi người đều gật đầu. Đúng vậy, trước giờ giáo viên gặp ai không nghe giảng đều gọi đứng lên, sao đến lượt thấy học sinh ngủ lại không gọi?

Trong tình huống này, nhắc nhở giáo viên để làm rõ ngọn ngành là một hành động rất đúng đắn.

Xem ra trong một tiết học, sự kiên nhẫn của giáo viên đối với học sinh chỉ có một lần. Lần một là cảnh cáo nhẹ, lần thứ hai là không thể tha thứ.

Anh chàng cao to số 21 nói: "Thật ra trong giờ học chúng ta đều rất buồn ngủ, nhưng tôi có đạo cụ chống lại. Số 6 chắc không có nên mới trúng chiêu."

"Tôi, tôi cũng không có." Số 23 cô gái lắp bắp nhẹ nhàng giơ tay lên, đồng thời để lộ cánh tay đã bị véo tím bầm.

Số 10 thì thè lưỡi ra, đầu lưỡi đỏ ửng, phía trên có vết trầy xước và vết m.á.u hằn vết răng rõ ràng: "Tôi giữ cho mình tỉnh táo bằng cách cắn đầu lưỡi, cách này rất hiệu quả."

Hai người họ thuộc tuýp người đủ tàn nhẫn với bản thân, đã dựa vào cơn đau để vượt qua bốn mươi phút dài đằng đẵng.

"Vẫn là tôi thông minh đi?" Chàng trai đeo kính số 32 cười nói, "Tôi trực tiếp nói với giáo viên để mình đứng trong lớp, không có kỹ năng ngủ khi đứng, muốn ngủ cũng không ngủ được. Nhìn cũng biết các người rời xa trường lớp qúa lâu, nếu rửa mặt có thể giữ cho mình tỉnh táo thì đứng trong lớp chắc chắn cũng được."

Còn nam sinh số 26 cầm hai mảnh giấy từ bàn của mình lên, trên đó vẽ hình đôi mắt rất chân thực. Anh ta nhắm mắt lại, đặt hai mảnh giấy này lên mí mắt, nếu không phải vì mảnh giấy không chớp mắt, thì họ sẽ không thể nhận ra đây là một đôi mắt giả.

Anh ta tự hào nói: "Nếu nói về kỹ thuật thì phải là tôi, mặc dù có sử dụng một số đạo cụ hỗ trợ, nhưng phương pháp này vẫn đáng để tham khảo."

Có thể nói mấy người này giống như bát tiên qua biển, mỗi người một vẻ. Nói thật, chỉ cần ý chí kiên định thì cửa ải này thực ra không khó để vượt qua. Nhưng số 6 vẫn chết, Tô Dung hơi nghi ngờ có phải do cậu ta ngồi bên cửa sổ không?

Mặc dù người cao lớn số 21 cũng ngồi cạnh cửa sổ, nhưng anh ta vượt qua bằng cách sử dụng đạo cụ quái đàm. Đạo cụ quái đàm là thứ kỳ diệu, tất nhiên sẽ dễ dàng và đáng tin cậy hơn so với dựa vào ý chí.

Liệu bên ngoài có thực sự như cô nghĩ, có ô nhiễm nhưng mà họ không thấy bằng mắt thường?

Trong lòng cô đầy suy nghĩ, nhưng cô không nói gì, chỉ đơn giản nói về quy tắc sử dụng nhà vệ sinh và việc rửa mặt tại đài phun nước có thể làm tỉnh táo tinh thần thậm chí có vẻ như có thể loại bỏ ô nhiễm. Nhưng cô cũng không nói chi tiết, vì hiện tại cô còn việc quan trọng hơn phải làm.

Tô Dung sải bước lớn tiến đến hỏi lớp trưởng: "Lớp trưởng, người này sẽ được đưa đến đâu vậy?"

Nói rồi cô liền tiến lên phụ một tay. Sức cô đủ mạnh, một mình cô đã có thể khiêng cả người lẫn bàn, khiêng cả số 6 lên. Bây giờ ở trong lớp học không có sương mù, sức mạnh của các học sinh đã giảm đi rất nhiều, đương nhiên là không thể tranh giành hơn cô.

Những học sinh bị cướp mất việc tự nhiên không phục, tỏ vẻ muốn giành người về. Từng người lườm nguýt Tô Dung, vẻ mặt không đạt được mục đích thì không dừng tay.

Nhưng Tô Dung chỉ nhìn giáo viên, vừa thản nhiên nói: "Tôi cũng đã bê người lên rồi, các cậu sẽ không muốn giành lại chứ? Tôi không muốn làm phiền giáo viên giải quyết mớ hỗn độn này đâu."

Theo mọi góc độ, cướp giật đều được coi là đánh nhau, giáo viên đang ở ngay bên cạnh, sau khi mình đã nói rõ điều này, đám học sinh kia chắc chắn không dám làm càn.

Quả nhiên, khi nghe cô nói vậy, mấy học sinh nhìn nhau ngượng ngùng, rồi ngồi về chỗ của mình.

Lớp trưởng đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau khi trầm ngâm một lát mới trả lời: "Đưa cậu ta lên phòng giáo vụ ở tầng ba, loại không nghe giảng trong lớp này phải bị phạt."

Phòng giáo vụ ở tầng 3, nếu không đoán nhầm thì đó phải là phòng của thầy giám thị. Thật thú vị, theo suy đoán trước đó của Tô Dung, thầy giám thị là người tốt. Chẳng lẽ cô đã đoán sai sao?

Hoặc có thể thầy giám thị đối xử với mọi người như nhau, ai vi phạm quy tắc thì phạt người đó. Lời giải thích này cũng có thể giải thích được nhiều điều.

Nhưng các cán bộ lớp lại thuộc phe nào? Vừa rồi, lớp trưởng đã hùng hồn phát biểu "người không nghe giảng trong lớp phải bị phạt", hình như cô ta cũng giống như phòng giáo vụ, ghét mọi người vi phạm quy định.

Theo như vậy, trường học, phòng giáo vụ, cán bộ lớp (người bình thường) hẳn là một phe, đều nỗ lực duy trì quy định của trường. Còn học sinh gây ô nhiễm và dê đỏ thì muốn phá hoại quy định của trường?

Không đúng, từ hành vi học sinh bị ô nhiễm muốn đến giúp chuyển người vừa rồi, việc đưa điều tra viên đến phòng giáo vụ hẳn là có lợi ích gì đó. Nếu không thì họ chẳng có lý gì mà tích cực đến vậy.

Nói cách khác, phòng giáo vụ và những học sinh này không hoàn toàn đối lập với nhau, giữa họ còn tồn tại một chuỗi lợi ích ẩn.

Vậy thì chuỗi lợi ích này, tức là thứ phòng giáo vụ có thể mang lại cho họ là gì? Quan trọng nhất là, lần này mình đến đó, liệu có thể kiếm được chút lợi ích gì không?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 926



Nói mới nhớ, vì thời gian học căng thẳng, cả buổi sáng đã trôi qua, Tô Dung thậm chí còn chưa lên được tầng hai của tòa nhà dạy học, đây đúng là quái đàm cô thăm dò chậm nhất từ trước đến nay.

Cô thở dài, bê số 6 định bước ra ngoài. Lúc này, số 10 và số 32 tiến đến, đồng thanh hỏi lớp trưởng vẫn chưa rời đi: "Lớp trưởng, chúng tôi có thể đi cùng cô ấy không? Sợ cô ấy đi một mình sẽ xảy ra sơ suất."

Hai người họ đều là người biết điều, thêm một điều tra viên đi cùng thì sẽ an toàn hơn, có thêm một khả năng thu thập manh mối và cũng có thể ngăn không cho Tô Dung độc chiếm manh mối. Không phải là họ không tin Tô Dung mà chỉ là một số việc phải phòng ngừa. Nếu như Tô Dung đột nhiên xảy ra chuyện thì chẳng phải những manh mối này lại phải thu thập lại sao?

"Không cần đâu, tôi cũng sẽ đi cùng." Đáng tiếc là lớp trưởng lắc đầu từ chối lời đề nghị của họ.

Nghe lời lớp trưởng, tóc đuôi sam số 10 có chút thất vọng nhưng lại suy nghĩ nhiều hơn. Lớp trưởng đi là để trông chừng Tô Dung, không để cô mang xác số 6 đi sao? Vậy thì có phải là chứng minh số 6 vẫn có khả năng sống sót trong quái đàm quy tắc này không?

Nghĩ đến đây, cô ấy sáng mắt lên, nhanh chóng nhìn Tô Dung, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Tô Dung. Chỉ một ánh mắt, hai người đã biết đối phương cũng nhận ra điều này.

Nhưng số 10 không biết rằng, Tô Dung còn nghĩ đến một điểm khác. Lớp trưởng chỉ sắp xếp một mình cô đi, mục đích có phải là để phòng giáo vụ ít chia chác không?

Lúc nãy khi dân địa phương di chuyển cái xác, trưởng nhóm vẫn luôn im lặng. Nếu suy nghĩ theo hướng này, có lẽ mục đích của trưởng nhóm lúc đó là để dân địa phương tự phân chia thứ tự trước, như vậy cô ta có thể dẫn ít người nhất lên. Dù sao, lợi ích có thể là cố định, càng nhiều người đi, thì chiếc bánh sẽ được chia ra càng nhiều. Để bảo vệ lợi ích của mình, cô ta đương nhiên hy vọng càng ít người càng tốt.

Tuy nhiên, đây là chuyện nhỏ, đối với họ bây giờ, chuyện lớn chính là liệu số 6 có thể thức tỉnh lại trong Quái đàm quy tắc cố định này hay không. Không phải vì họ có tình cảm sâu đậm với số 6, mà chỉ là phòng ngừa trước. Có thể tương lai họ cũng sẽ gặp phải chuyện như thế này, nếu có thể giải quyết trước, đến lúc đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Số 32 đeo kính đen cũng nghĩ đến điều này, anh ta muốn đi theo xem số 6 sẽ phải chịu hình phạt gì, nhưng bây giờ xem ra vẫn nên cứu số 6 quan trọng hơn. Đã muốn cứu người thì nhất định không thể đi cùng họ, nếu không thì hoàn toàn là không thể thực hiện được.

Nghĩ như vậy, anh ta nháy mắt với Tô Dung, quay lưng về phía lớp trưởng, im lặng tạo hình miệng "kéo dài thời gian." Sau đó, anh ta giả vờ buông xuôi, vỗ vai số 6: "Thôi, chúng ta không chen vào nữa."

Anh ta nói xong thì trở tay kéo số 10 tóc đuôi sam trở về.

Mặc dù không hiểu tại sao anh ta không tiếp tục đấu tranh, nhưng số 10 tóc đuôi sam biết rằng số 32 kính đen không phải là người không có mưu lược. Nếu anh ta kéo cô ấy quay lại, chắc chắn là đã có đối sách.

Vì vậy, cô ấy không giãy giụa gì thêm mà đi theo anh ta.

Cô ấy không nhìn thấy khẩu hình miệng của anh chàng số 32, nhưng Tô Dung lại nhìn thấy. Khi hai chữ "kéo dài thời gian" vừa thốt ra, cô lập tức hiểu ngay ý đồ của anh chàng số 32.

Có lẽ anh ta muốn cô kéo dài thời gian, để họ chuẩn bị xong rồi cướp xác của số 6 ở trên đường.

Phương pháp này khá hay, nhưng có lẽ lớp trưởng không phải là người dễ bị bắt nạt. Để có thể răn đe một đám "kẻ điên", thì bản thân cô ta phải lợi hại hơn "kẻ điên" hoặc phải được bảo vệ bởi quy tắc.

Tô Dung cho rằng khả năng thứ hai cao hơn, vì trong lớp có rất nhiều cán bộ lớp, không thể nào tất cả đều đặc biệt giỏi được. Vậy nên khả năng được quy tắc bảo vệ cao hơn.

Đặc biệt là khi thấy lớp trưởng không tự mình bê số 6, cô ta có ý định nhường quyền, chắc chắn một phần nguyên nhân là vì cô ta không bê nổi. Nói cách khác, cô ta chỉ có sức lực của một người bình thường, đương nhiên không thể có sức mạnh chiến đấu mạnh mẽ như vậy.

Với sự bảo vệ của các quy tắc, có lẽ việc nhóm bọn họ muốn cướp người sẽ chẳng dễ dàng. Chỉ hy vọng rằng phương án của số 32 không phải là giải pháp được nghĩ ra qua loa, nếu không thì sẽ thật sự lãng phí thời gian.

Cô thở dài đi theo lớp trưởng ra ngoài. Cô không kéo dài thời gian ngay từ đầu, mà đợi đi một đoạn, sắp đến cầu thang, cô mới đột nhiên lo lắng hỏi: "Chúng ta khiêng cậu ta lên như vậy, cậu ta sẽ không tỉnh dậy giữa chừng chứ?"

"Sẽ không đâu, cậu không cần lo lắng." Lớp trưởng trấn an, ra hiệu cho Tô Dung có thể bắt đầu khiêng.

Nhưng Tô Dung lại như không hiểu ý cô ta, tò mò hỏi tiếp: "Tại sao cậu ta sẽ không tỉnh dậy vậy?"

Không muốn trả lời những câu hỏi này, lớp trưởng lịch sự mỉm cười: "Đây không phải là điều cậu nên biết, nếu cậu muốn biết thì hãy tranh cử làm lớp trưởng rồi nói sau."

Nghe vậy, Tô Dung giả vờ không nghe ra sự tức giận trong lời nói của cô ta, thuận theo lời cô ta hỏi: "Vậy lớp mình lần tới bầu ban cán sự lớp là khi nào vậy? Mặc dù mình thấy chắc chắn mình không thể tranh với lớp trưởng, nhưng lỡ mà giành được một chức cán sự nhỏ nào khác cũng tốt!"

Dù sao thì cô cũng là muốn câu giờ, hỏi vấn đề gì cũng được. Hơn nữa, vấn đề này đúng là thứ cô đang quan tâm, nếu lớp trưởng chủ động nói ra thì quả là ngoài ý muốn.

Lớp trưởng nhíu mày, cảm thấy phiền phức vì sự dây dưa của cô. Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình, đưa số 6 đến phòng giáo vụ. Vì vậy, cô ta nhanh chóng trả lời câu hỏi của Tô Dung: "Cậu muốn tranh cử lớp trưởng thì có thể trực tiếp nói với chủ nhiệm."

Chủ nhiệm của họ là giáo viên dạy văn đã dạy tiết thứ hai hôm nay, trông có vẻ tính tình khá ôn hòa, tiết học đó cũng không chỉ đích danh ai, trông giống một giáo viên hết sức tốt bụng. Nhưng Tô Dung biết rõ đó chỉ là vẻ bề ngoài, trong quái đàm quy tắc nào có ai thực sự tốt bụng chứ!

Nếu cô trực tiếp nói muốn tranh cử một chức cán sự lớp, nhẹ thì bị mắng một trận, thậm chí còn có thể phải đấu tay đôi với cán sự cũ ngay tại lớp. Nặng thì có thể xảy ra chuyện ngay tại văn phòng giáo viên.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 927



Có một phương pháp thăng chức khá tốt, đó là khiến một trong năm người lãnh đạo lớp c.h.ế.t đi, vị trí trống rỗng sẽ mở ra cho người khác thăng chức.

Nhưng mặc kệ từ góc độ nào thì đây cũng là hạ sách. Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, Tô Dung sẽ không dùng đến biện pháp này. Một là cô không thể tùy tiện lấy sinh mạng của dân địa phương để mở đường cho mình.

Nếu làm như vậy sẽ tạo ra hiệu ứng cánh bướm mà cô không thể lường trước được, không ai biết điều gì sẽ xảy ra sau khi một cán bộ lớp chết. Nếu mọi thứ diễn biến theo chiều hướng tồi tệ, chẳng hạn như " kẻ điên" mất đi một thứ hạn chế nào đó, thì đây chính là tự chuốc lấy họa vào thân.

Hơn nữa, giống như những gì cô đã nghĩ trước đây, những cán bộ lớp này có lẽ đều được các quy tắc bảo vệ. Muốn dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t một cán bộ lớp không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng nếu không thể dùng cách này thì cô còn khả năng nào để lên chức đây?

Tô Dung nhớ lại tất cả những suy đoán của mình về cán bộ lớp trước đây, một thông tin phát hiện vào buổi sáng tràn vào đầu cô. So với những học sinh "điên", các cán bộ lớp dường như đều là người bình thường.

Vậy rốt cuộc là do họ trở thành cán bộ lớp mới có thể duy trì được trạng thái bình thường hay vì họ là người bình thường nên mới trở thành cán bộ lớp?

Nếu là trường hợp trước thì phải nghĩ cách khác. Nhưng nếu là trường hợp sau thì có thể chủ động hơn nhiều.

Trường hợp sau nghĩa là trong lớp có năm cán bộ lớp, không phải vì số lượng cán bộ lớp bị giới hạn là năm mà vì trong lớp chỉ có năm người bình thường.

Bây giờ có mấy điều tra viên bọn họ vào, thì hoàn toàn có thể tạo ra thêm một số chức vụ cán bộ lớp! Dùng lý lẽ này để thuyết phục giáo viên, có lẽ sẽ thành công.

Nhưng tiền đề của tất cả là, cán bộ lớp thực sự được tạo ra vì những người bình thường.

Bây giờ cô cần xác minh điều này.

Việc này có mức độ ưu tiên khá cao, cộng thêm việc cô đã trì hoãn một thời gian rồi, cũng không nên thực sự chọc giận lớp trưởng. Vì vậy Tô Dung dứt khoát khiêng bàn bắt đầu đi lên lầu, vừa đi vừa thản nhiên giải thích cho việc mình đã lãng phí thời gian lúc nãy: "Khiêng một đường tôi cũng có chút mệt mỏi, may mà vừa rồi nghỉ một lát, bây giờ cảm thấy có thể leo lên tầng ba trong một hơi rồi!"

Nghe vậy, vẻ mặt vốn không mấy dễ coi của lớp trưởng lập tức dịu lại. Ban đầu, cô ta còn tưởng Tô Dung cố tình câu giờ, nhưng giờ xem ra cô đang hồi phục thể lực, là cô ta đã hiểu lầm cô.

Leo được nửa đoạn cầu thang, Tô Dung lại tiếp tục tán gẫu: "Lớp trưởng, lúc cậu trúng cử lớp trưởng, cậu có vui không ạ?"

Vì vừa nói chuyện vừa không quên tiếp tục đi lên, cộng thêm chút áy náy vì hiểu lầm cô bạn vừa rồi, nên lớp trưởng không ngại nói chuyện với cô: "Cũng không vui lắm, có cảm giác như đã đoán trước được vậy."

Tô Dung nhướng mày, cười tít mắt khen: "Vì lớp trưởng là người giỏi nhất trong số các ứng viên sao?"

"Không, chỉ là trong số mấy đứa chúng tôi, tôi là người phù hợp với vị trí này nhất thôi." Lớp trưởng khiêm tốn đáp.

Câu trả lời này khiến Tô Dung động lòng, thuận miệng hỏi tiếp: "Vậy trong số mấy người các cậu, ủy viên học tập là vì học giỏi nên mới phù hợp với vị trí ủy viên học tập sao?"

"Đâu có đơn giản như thế." Lớp trưởng vô thức lắc đầu, rồi đột nhiên quay sang nhìn Tô Dung, ánh mắt sắc bén như thể có thể nhìn thấu trong lòng cô .

Nhưng Tô Dung đã sớm lường trước được cô ta sẽ có phản ứng này, nên vẫn thản nhiên khiêng số 6 lên, như thể không hề để ý đến ánh mắt của cô ta.

Một giây sau, cô mới quay đầu lại, tự nhiên đưa một tay lên sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: "Lớp trưởng... trên mặt tôi có gì sao?"

Không thấy gì bất thường trên mặt cô, lớp trưởng đành thu hồi ánh mắt: "Không có gì, mau khiêng đi, đừng nói chuyện nữa. Nói chuyện cũng tốn sức đấy."

"Vâng." Tô Dung ngoan ngoãn gật đầu.

Dù sao thì cô cũng đã biết được những thông tin cần biết, nên không cần phải tiếp tục dò hỏi nữa. Nhưng cô vẫn cố tình đi chậm lại, để kéo dài thời gian cho những điều tra viên khác.

Khi leo đến tầng hai, đột nhiên có hai người nam trùm đầu, mặc áo choàng đen từ đầu đến chân xuất hiện từ hư không, mỗi người cầm một con dao, không nói một lời lao đến tấn công Tô Dung và lớp trưởng.

Tô Dung vừa định né tránh và phản công thì ngay lập tức cảm nhận được đối phương không thực sự muốn tấn công cô. Người ngoài khó có thể nhận ra điều gì, nhưng với tư cách là người bị tấn công, cô rất dễ nhận ra điều bất thường.

Kẻ đeo mặt nạ tấn công mình hoàn toàn là không ra tay quá tàn ác vị trí tấn công không phải chỗ hiểm, lực đạo cũng không đủ mạnh. Quan trọng nhất là, đối phương không biểu lộ bất kỳ sát ý nào.

Trong lòng Tô Dung bỗng hiểu ra, xem ra là đám số 32 đã đến rồi. Nhưng mà sao chỉ có hai người đến thôi ? Tự tin vào sức mạnh bản thân đến vậy sao?

Cô không nghĩ những điều tra viên đến quái đàm này sẽ ngu ngốc như vậy, số 32 chắc chắn còn mưu mẹo. Nhưng điều đó không liên quan gì đến cô, cô chỉ cần tập trung giả vờ bị tấn công là được.

Với khả năng đánh nhau của Tô Dung thì cô ấy hoàn toàn có thể vừa đánh vừa chạy, nhưng người ngoài nhìn vào thì rất giống cô đang cố gắng hết sức nhưng vẫn bị đánh lui từng bước. Mà số 6 bị cô khiêng vì đánh nhau mà lắc lư sắp rớt, không bao lâu sau đã bị Tô Dung cố ý ném sang một bên, tạo cơ hội cho các điều tra viên.

Hàng động này khiến cho số 10 đang đánh nhau với cô giật mình. Phải biết rằng cô ấy không hề dùng sức, thậm chí lưỡi d.a.o còn chưa chạm vào đối phương. Nhìn bộ dạng của đối phương, nếu không phải cô ấy là người tấn công, thì cô ấy còn tưởng rằng kẻ tấn công này hung dữ đến mức nào!

Bên cạnh đó, số 32 đang cố gắng tấn công lớp trưởng, nhưng lớp trưởng lại không hề hấn gì, cô ta bình tĩnh cười lạnh một tiếng: "Cậu là học sinh của trường à? Đánh nhau trong trường, đi theo tôi đến phòng giáo vụ!"

Nói xong, cô ta định trực tiếp vươn tay bắt lấy anh ta.

Ánh mắt số 32 lóe lên, nhanh chóng lướt qua số 6 mà Tô Dung ném sang một bên, sau đó chạy về hướng ngược lại. Lớp trưởng quyết đoán đuổi theo, nhưng khi vừa chạy được hai bước thì đã phản ứng kịp, lập tức quay người muốn giữ xác số 6.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 928



Tuy nhiên khi cô ta quay đầu lại, cô thấy Tô Dung vừa né được đòn tấn công của người bịt mặt, vừa giằng co với người bịt mặt thứ ba không biết từ đâu xuất hiện để giành xác số 6.

Đáng tiếc là cô không giành lại được, người bịt mặt đó một tay vác xác số 6, quay người bỏ chạy. Đồng thời, những người bịt mặt khác cũng lần lượt bỏ chạy.

Tô Dung ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt như kiệt sức. Nhưng biểu cảm thì rất áy náy: "Xin lỗi lớp trưởng, tôi không giữ được xác số 6."

"Không sao, tôi biết cậu đã cố gắng hết sức rồi." Lớp trưởng cũng rất tức giận, nhưng vẫn an ủi Tô Dung. Theo suy nghĩ của cô ta, Tô Dung đã cố gắng hết sức, không chỉ cố gắng kiềm chế một người đeo mặt nạ mà còn bất chấp nguy hiểm muốn giữ lại số 6.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Tô Dung hỏi, "Kẻ cần trừng phạt ban đầu và kẻ mới cần trừng phạt đều đã biến mất, có cách nào nhanh chóng tìm ra họ không?"

Lớp trưởng gật đầu, nở nụ cười: "Chúng ta kiểm tra camera giám sát của lớp trước, xem có ai rời đi lúc nãy không."

Camera giám sát của lớp?! Đồng tử Tô Dung co lại. Mặc dù khi vào lớp, cô đã nhìn thấy camera giám sát dán rõ ràng ở tường sau. Nhưng camera giám sát trong lớp học chẳng phải chỉ là đồ trang trí thôi sao? Camera trong quái đàm quy tắc này lại có thể dùng được sao?

Có quá nhiều điểm vô lý ở đây, vấn đề lớn nhất là camera trong quái đàm quy tắc này lại có thể sử dụng bình thường, điều này khiến Tô Dung có chút trở tay không kịp.

Thực ra nghĩ kỹ lại thì đúng là cô đã sơ suất. Camera giám sát rõ ràng như vậy, dù cô không nghĩ camera giám sát có thể có tác dụng thì ít nhất cô cũng nên có sự chuẩn bị.

Phải làm sao bây giờ? Tô Dung không chắc là số 32 đã tính đến vấn đề này hay chưa. Nếu như ba điều tra viên viên đeo mặt nạ vừa rồi thực sự đã rời khỏi lớp học trong khoảng thời gian này thì thân phận của họ sẽ bị lộ. Mặc kệ họ có biện minh thế nào cũng vô ích.

"Chúng ta sẽ đi xem camera giám sát ở đâu?" Cô hỏi một cách bình tĩnh, trong lòng đang nghĩ xem có cách nào phá hủy bản ghi camera giám sát không.

"Đi đến phòng giáo vụ." Lớp trưởng trả lời, "Tiện thể báo cáo với thầy giám thị về vụ việc vừa rồi luôn."

Tô Dung gật đầu, theo cô ta tiếp tục đi lên. Vừa rồi vì đang đánh nhau nên cô không kịp quan sát kỹ tầng hai. Bây giờ mới phát hiện ra rằng hành lang tầng hai lại yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có một hoặc hai học sinh đi lại trên hành lang.

Phải biết rằng giờ ra chơi ở tầng một rất náo nhiệt, học sinh tụ tập nói chuyện trên hành lang, chẳng giống như trong quái đàm quy tắc chút nào, ngược lại còn giống như một trường học bình thường.

Trước đó, Tô Dung nghi ngờ rằng lý do họ lại như vậy là vì mọi người đều "điên", hoàn toàn không sợ ô nhiễm, tự nhiên có thể hành động một cách tùy tiện. Nhưng ngay cả tầng một cũng như vậy, vậy tầng hai sẽ càng nhiều ‘kẻ điên’ hơn, theo lý thuyết cũng trở nên hỗn loạn hơn. Làm sao lại trở nên yên tĩnh hơn thế này?

Lúc nghĩ như vậy, cô cũng trực tiếp hỏi: "Tại sao các anh chị khóa trên không đi ra ngoài giải lao vậy?"

"Họ đều là học sinh lớp 11 rồi." Lớp trưởng nghiêm túc giáo dục cô, "Tất nhiên là phải chú trọng vào việc học. Lát nữa lên tầng 3, cô sẽ không thấy ai ở hành lang đâu, các anh chị khóa trên đang tranh thủ học bài."

Trong thực tế, Tô Dung nhớ lại thời điểm cô học trung học. Mặc dù thành tích học tập của cô luôn rất tốt và mục tiêu cũng rất rõ ràng, nên giáo viên không bao giờ nói những điều này với cô. Nhưng với sự tác động từ xung quanh, cô cũng nghe được những lời như vậy từ miệng những người bạn cùng lớp.

Trong thế giới thực tế, những điều bình thường lại trở nên không bình thường trong thế giới quái đàm. Đám người này không cần thực sự thi đại học, vậy thì cần học hỏi làm gì? Hơn nữa, một nhóm "kẻ điên" liệu có thể có tâm hồn học tập không? Rốt cuộc bọn họ học những nội dung gì?

Nghĩ đến đây, cô ngượng ngùng nói: "Lớp trưởng, tôi có phải là hơi ngốc không ạ."

"Sao vậy?" Lớp trưởng thắc mắc.

"Tôi chẳng hiểu gì bài học trên lớp cả." Tô Dung bực bội nói, quay đầu lại, không biết từ lúc nào hốc mắt đã đỏ hoe, "Tôi khẳng định là xong đời trong thi thử rồi, chờ lúc thứ sáu làm kiểm tra nhỏ thì sẽ lộ nguyên hình thôi."

"Kiểm tra nhỏ?" Lớp trưởng liếc nhìn cô, "Nếu cậu lo lắng nghe không hiểu nội dung giảng bài trên lớp, thì cũng có thể thi qua bài kiểm tra nhỏ. Còn về chuyện cậu không hiểu nội dung bài giảng tôi cũng chẳng giúp được gì. Có lẽ cậu nên nói chuyện với giáo viên giám thị."

Cái gì gọi là nếu không hiểu nội dung bài giảng trên lớp thì có thể vượt qua bài kiểm tra nhỏ? Nội dung bài kiểm tra nhỏ không liên quan đến nội dung bài giảng, thậm chí còn ngược lại?

Không, không đúng. Tô Dung nhanh chóng phản ứng lại: "Vậy chẳng lẽ lớp trưởng cũng không vượt qua được bài kiểm tra nhỏ sao?"

Dựa vào tình trạng học tập trên lớp, có thể thấy rằng lớp trưởng chắc chắn hiểu được những gì giáo viên đang giảng. Theo lời cô ta nói, người hiểu bài không thể vượt qua, chẳng phải điều đó có nghĩa là lớp trưởng cũng không vượt qua được sao?

Nếu cô ta cũng không vượt qua được bài kiểm tra nhỏ, thì Tô Dung nên cân nhắc một chút xem đến lúc đó mình có nên làm bài theo đáp án đúng không. Có lẽ trả lời sai mới là đúng?

Nhưng lần này cô đã đoán sai, lớp trưởng hiếm khi bộc lộ cảm xúc cá nhân của mình, cười nói: "Tất nhiên là tôi có thể vượt qua, tôi là cán bộ lớp mà."

Lời này nói rất thú vị, thoạt nghe có vẻ như cô ta đang nói rằng với tư cách là cán bộ lớp, thành tích học tập của cô ta tốt, tất nhiên sẽ không trượt bài kiểm tra nhỏ. Nhưng phân tích kỹ một chút thì sẽ thấy, ý nghĩa thực tế của câu nói này là vì cô ta là cán bộ lớp nên mới có thể vượt qua.

Là cán bộ lớp đã giúp cô ta có thể vượt qua được bài kiểm tra nhỏ dù nghe hiểu bài?

Nhưng nghe có vẻ không hợp lý lắm, chẳng lẽ đây là đặc quyền của cán bộ lớp sao?

Tô Dung lại nhớ lại một lần nữa xem cán bộ lớp có tác dụng gì, dựa vào phán đoán từ các bằng chứng trước đó, tác dụng của nó chỉ đơn giản là bảo vệ những người bình thường trong ngôi trường này.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 929



Tại sao những điều tra viên không hiểu nội dung bài giảng trong lớp học? Đối với Tô Dung, có thể là vì bọn họ bình thường. Và nội dung bài giảng trong lớp chỉ có "kẻ điên" mới hiểu được.

Nếu tiếp tục suy luận theo cách đó, có lẽ vai trò của cán bộ lớp có thể là để lớp trưởng và những "kẻ điên" khác có thể hiểu nội dung giờ học, trong khi chính cô là một người bình thường không thể hiểu nội dung giờ học, và cô cũng có thể thông qua bài kiểm tra nhỏ.

Nếu giả sử suy luận này đúng, thì nội dung bài kiểm tra nhỏ hoàn toàn không liên quan đến nội dung giờ học, chỉ liên quan đến sự khác biệt giữa "kẻ điên" và người bình thường.

Sự khác biệt giữa "kẻ điên" và người bình thường là gì? Mức độ ô nhiễm và quan điểm khác nhau. Câu hỏi trong bài kiểm tra nhỏ có thể nằm trong một trong hai điều này.

Nhận ra điều này, Tô Dung nhẹ nhõm thở một hơi, không còn quan tâm đ ến việc thi cử.

Trong khoảng thời gian cô suy nghĩ, họ đã đến cửa phòng giáo vụ tầng ba. Tầng ba thực sự rất yên tĩnh như lớp trưởng đã nói, không có ai trên hành lang. Thông qua cửa kính, có thể thấy học sinh bên trong đều đang đọc sách, nghe giảng một cách nghiêm túc, hoàn toàn giống như đang chuẩn bị cho kỳ thi cao nhất.

"Lớp trưởng, cho nên rốt cuộc các người học cái gì thế? Tôi không hiểu, nên rất tò mò." Tô Dung thì thầm hỏi.

Lớp trưởng trả lời tỉ mỉ câu hỏi này, nhưng trong tai Tô Dung chỉ nghe là một đống lời nói vô nghĩa, cô không hiểu một từ nào.

Quả nhiên quái đàm quy tắc sẽ không để lại sơ hở này, Tô Dung thở dài, tiếc nuối nói: "Vẫn không hiểu."

"Bình thường." Về điểm này lớp trưởng cũng không ngoại lệ. Cô ta vừa rồi sẵn sàng nói chuyện với Tô Dung, cũng chỉ là tận trách nhiệm của một lớp trưởng mà thôi, "Sau khi bài kiểm tra nhỏ này kết thúc, có lẽ cậu có thể trao đổi vấn đề này với giáo viên."

Trao đổi vấn đề gì?

Là vấn đề bọn họ không hiểu bài sao?

Không phải, không phải vậy. Nếu cô không đoán sai thì ý thực sự của lớp trưởng là muốn cô đi nói về chuyện mình muốn làm cán bộ lớp. Trở thành cán bộ lớp, tự nhiên có thể hiểu được nội dung bài giảng giống như lớp trưởng.

Lý do phải đợi sau bài kiểm tra nhỏ mới nói, là để chứng minh với giáo viên rằng mình là người bình thường.

Đây quả thực là một phương pháp rất không tồi, nhưng tính khả thi không cao. Thời gian bài kiểm tra nhỏ là thứ sáu, mà hôm nay mới chỉ là thứ hai mà thôi. Theo hiểu biết của Tô Dung về Quái đàm quy tắc cố định, nếu thật sự sống sót ở đây đến thứ sáu, e rằng hoa vàng cũng đã nguội lạnh rồi.

Nhiều nhất là đến thứ năm, cô ít nhất phải tìm ra được phương pháp thông quan, bằng không e rằng muốn rời khỏi quái đàm quy tắc này sẽ khó khăn.

Cũng giống như "Khu dân cư Hương Thảo" lần trước, "Nó" vẫn luôn dùng nước ấm nấu ếch, âm thầm sắp đặt. Đợi đến ngày thứ sáu, có thể hoàn toàn khống chế thế giới này. Đến lúc đó sẽ không còn điều tra viên nào có thể rời đi nữa, bọn họ sẽ cùng với thế giới ảo này biến mất.

Hiện tại, Tô Dung vẫn chưa tìm ra được "Nó" đang làm gì và ẩn nấp ở đâu trong "Trường trung học số 13" này. Nhưng đây mới chỉ là ngày đầu tiên, cô cũng không vội.

"Cộc cộc cộc."

Lớp trưởng gõ cửa phòng giáo vụ, ngay sau đó bên trong vang lên tiếng "Mời vào", cô ta lập tức đẩy cửa, cùng Tô Dung bước vào.

Nhìn bề ngoài, phòng giáo vụ không có gì đặc biệt, giống như phòng giáo vụ của tất cả các trường học khác, có bàn làm việc, ghế công tác, cửa sổ lớn và một số cây xanh...

Vị giáo viên giám thị đã gặp trước đó đang ngồi trên chiếc ghế công tác bọc da đen, khi nhìn thấy Tô Dung thì sửng sốt một chút, sau đó dời mắt sang lớp trưởng hỏi: "Hai em đến đây có việc gì?"

Lớp trưởng lập tức kể lại chi tiết mọi chuyện vừa xảy ra, cuối cùng yêu cầu được xem camera để tìm ra kẻ che mặt.

Tô Dung không cố gắng lên tiếng ngăn cản, mà chỉ quan sát thái độ của giáo viên giám thị. Với kinh nghiệm của giáo viên giám thị, hẳn phải biết chuyện này là do điều tra viên làm. Theo quan sát của cô, trước đó ông ta đối xử với điều tra viên có thể coi là thân thiện. Vậy bây giờ ông ta có che chở cho điều tra viên hay không?

Nếu như ông ta có ý định bao che, thì cô cũng không cần phải nhọc lòng nữa, tiện thể còn biết được trường học này đứng về phe nào. Nhưng nếu giáo viên giám thị không có ý định bao che, thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối.

Cô nhất thời không nghĩ ra cách ngăn cản lớp trưởng xem camera, chỉ có thể hy vọng là số 32 không để lại manh mối nào rõ ràng. Bằng không nếu thật sự bị trừng phạt, e rằng ba người tham gia đều phải chết.

Bọn họ nhiều người như vậy, đều là điều tra viên tham gia "Trường trung học số 13", có thể nói đều là những tinh anh. Nếu không có ai nghĩ đến vấn đề này hoặc không ai nghĩ đến việc che giấu việc họ lén lút ra ngoài, thì đành phải tự cầu phúc vậy.

May thay, dù sao thì, chỉ có ba người tham gia vào chuyện này, sẽ không khiến cho lớp bốn của họ chỉ còn lại một mình cô. Đây cũng là bất hạnh trong cái may mắn.

Nhưng Tô Dung đã xem lại từng chi tiết của thời điểm đó, trong lòng đã có câu trả lời. Lúc đó cô không chú ý lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cách xuất hiện của ba người này rất đáng để suy ngẫm.

Hai người đầu tiên xuất hiện đều là đột nhiên xuất hiện, chỉ có người thứ ba là từ cầu thang lao ra. Nói cách khác, nếu không có gì bất ngờ thì ba người này hẳn là đã dùng hai cách để đến trước mặt cô và lớp trưởng.

Điều này thoạt nhìn thì chẳng có gì to tát, nhưng hai cách xuất hiện khác nhau thì đồng nghĩa với hai cách biến mất khác nhau. Đã có cách biến mất thì chứng tỏ số 32 đã nghiên cứu về phương diện này, khả năng bị camera giám sát phát hiện ra vấn đề đã giảm đi rất nhiều. Cô không sợ cách xử lý của bọn họ có sơ hở, chỉ sợ bọn họ chẳng xử lý gì cả, toàn dựa vào bản thân cô mới là phiền phức.

Giáo viên giám thị không bỏ qua cho họ, nghe lời lớp trưởng kể, mặt ông ta ngày càng tối sầm.

Cuối cùng, ông ta đập bàn, giận dữ nói: "Thật là quá quắt! Mấy học sinh đó coi quy tắc là cái gì? Tôi sẽ cho em xem camera ngay, nhất định phải tìm ra ba đứa học sinh này!"
 
Back
Top