Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 380: Chương 380



Ảnh hướng của quản gia đối với phòng triển lãm có lẽ là có hạn, một chuyện này nhìn ra được từ chỗ ở phòng chính ăn cơm nói chuyện với phu nhân xong thì không còn nhìn thấy bóng dáng của ông ta. Hơn nữa trừ phu nhân ra thì quản gia không hài lòng với những người khác, nếu không địa vị của bọn họ cũng không thể không sánh bằng một quỷ từ bên ngoài như 'Pitt'.

Đã biết ông ta muốn báo ân, mà phu nhân lại sống không hạnh phúc, nhưng ông ta lại không thể nhúng tay quá nhiều vào phòng triển lãm này. Như vậy nhiệm vụ của điều tra viên thật sự rất rõ ràng --- để cho phu nhân hài lòng.

Sau khi nghe xong phân tích, Ngũ Minh Bạch hỏi cô có thể nói ra phương thức thông quan cho bọn họ không, Tô Dung nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Thật ra cái này giống với phòng triển lãm trước, mỗi một người đều có cách thông quan khác nhau. Tôi là nha hoàn, muốn phu nhân hài lòng chỉ cần lấy lòng bà ta là được. Mà với thân phận của các người thì phải do các người tự suy nghĩ ra cách làm cho phu nhân hài lòng."

Không sai, trong phòng triển lãm này cô được may mắn hiếm thấy. nhìn qua thân phận nha hoàn rất là yếu thế nhưng trái lại là người dễ thông qua nhất. Dĩ nhiên thân phận này cũng có hoàn cảnh xấu, đầu tiên vô cùng dễ chọc cho chủ tử tức giận, dù sao cũng là người làm, chỉ có thể cắn răng chịu đánh. Về chuyện này thì từ chuyện 'Pitt' đến tìm cô đầu tiên là có thể hiểu được, quỷ quái hại người cũng có suy nghĩ thứ tự trước sau.

Thứ hai thân phận này không có cơ hội tiếp xúc với những người khác, nếu như chỉ dựa vào một mình gần như không thể tìm được những tin tức khác trừ tin tức chỗ phu nhân.

Mặc kệ như thế nào, mình được may mắn một lần, Tô Dung hơi mỉm cười, vẫy tay với hai người còn lại: "Vậy tôi hoàn thành nhiệm vụ đi ra ngoài trước đây."

Trái lại cũng không phải là cô không muốn chờ hai người này, chỉ là lúc mới bắt đầu cô cũng đã nói, thân phận nha hoàn này rất nguy hiểm. Bất kỳ quái đàm quy tắc nào đều có giai đoạn đầu đơn giản hơn giai đoạn sau, rất thích hợp với phòng triển lãm này. Bây giờ cô còn chưa gặp nguy hiểm, bị các chủ tử nhằm vào, nhưng sợ là ở lâu thêm một chút sẽ phải thử nghiệm bị đánh bị phạt.

Nếu muốn thêm tội, lý do gì mà chẳng được. Chủ tử muốn tức giận, một lời, một hành động của cô cũng có thể để cho đối phương hoàn thành mục đích tức giận. Cho nên Tô Dung không muốn trải nghiệm khó khăn cấp địa ngục này.

Rời đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, nhưng có lẽ loại nguy hiểm này cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Như vậy vẫn đủ cho cô mạo hiểm.

Thấy Tô Dung rời đi, Ngũ Minh Bạch và Serena trố mắt nhìn nhau.

sau khi do dự một lát Serena hỏi: "Tô Dung là vũ khí bí mật gì đó mà Hoa Hạ các người mới đào tạo sao? Giống với ‘Cà Phê’ vậy?"

Trái lại cô ta không nghi ngờ Tô Dung là 'Cà Phê', trước không nói đến vấn đề tuổi tác, dù cho 'Cà Phê' cực kỳ nổi tiếng cùng tuổi với Tô Dung, vậy thì đến bây giờ 'Cà Phê' không muốn lộ thân phận, như vậy có thể thấy 'Cà Phê' không muốn để cho người khác nhận ra mình.

Nếu như cô ta chính là 'Cà Phê', muốn che giấu thân phận, vậy sẽ lựa chọn nhún nhường, sẽ không xuất hiện công khai giống như Tô Dung. Đối phương là một người thông minh, nhất định sẽ không để mình lộ ra ngoài ánh sáng như vậy.

Nhưng cô ta không biết, Tô Dung đang làm ngược lại với suy đoán bình thường. Cô biết phần lớn những người khác đều có suy nghĩ như Serena, đã như vậy, cô làm ngược lại là được.

Như vậy, bọn họ mới không liệt cô vào đối tượng nghi ngờ.

“Cô hỏi tôi, tôi phải đi hỏi ai đây?" Ngũ Minh Bạch cười khổ trong lòng, nhưng lại cảm thấy kiêu ngạo. Mặc kệ thế nào Tô Dung là người Hoa Hạ bọn họ, cô lợi hại đại biểu Hoa Hạ lợi hại, sao anh ấy có thể không kiêu ngạo được chứ.

Tô Dung lợi hại như vậy, anh ấy kiên quyết không để cho một viên minh châu bị lãng quên. Ngũ Minh Bạch quyết định, chờ sau khi ra ngoài sẽ tiến cử Tô Dung cho chính phủ, giúp đối phương được nhận sự ủng hộ giúp đỡ đầy đủ.

Đây là chuyện nhất định phải nói ra, bởi vì người nước ngoài Serena đã thấy được tiềm lực của Tô Dung. Nếu như anh ấy không nói, cuối cùng Tô Dung bị nước B cướp đi, vậy anh ấy khóc cũng không kịp nữa. Chẳng qua trước đó Ngũ Minh Bạch vẫn muốn hỏi ý nguyện của Tô Dung một chút, mặc kệ nói như thế nào đây cũng là chuyện liên quan đến cô, quả thật một người ngoài không thể tự chủ trương được.

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài mặt Ngũ Minh Bạch rất bình tĩnh, thản nhiên nói: "Tôi chỉ là một giáo viên bình thường, sao biết được cơ mật quốc gia này chứ?"

Bên kia, Tô Dung đang lấy lòng phu nhân. Nha hoàn có phương pháp thông quan của nha hoàn. Cô chỉ cần lấy lòng phu nhân là được. Mặc dù cô là nha hoàn bên cạnh phu nhân, đền gần phu nhân, nhưng trong thời gian ngắn muốn để cho phu nhân hài lòng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cô không thể nào dùng mười ngày nửa tháng để cho phu nhân thích cô được. Chỉ là Tô Dung đã nghĩ ra cách.

Còn về hai người còn lại, cô cũng có chút suy nghĩ đối với cách thông quan của hai người họ. Người được phân phối cho bọn họ, chính là đối tượng mà bọn họ cần đối phó.

Ngũ Minh Bạch cần đối phó với lão phu nhân, có lẽ thuyết phục được lão phu nhân làm chỗ dựa cho phu nhân thì có thể hoàn thành nhiệm vụ, mà Serena thì thảm hơn, ít nhất cô ta phải để cho thiếu gia bớt trò b**n th** tình sắc kia, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Chuyện này đúng là rất khó, dù sao điều tra viên không thể ở lại chỗ này một hai năm giúp sửa đổi thói quen xấu được, nhưng cô ta có thể nói phương pháp sửa đổi cho phu nhân, chỉ cần phu nhân hài lòng, cô ta cũng có thể rời đi.

Nhưng bây giờ cô cũng không cần nói hết cho bọn họ biết. Chỗ Ngũ Minh Bạch, Tô Dung đã nói suy luận thông quan cho anh ấy, nếu như anh ấy còn nghĩ không ra cách thông quan, vậy thừa dịp này rời khỏi quái đàm này, đừng kéo chân sau của cô.

Mà Serena, phương pháp thông quan của cô ta tương đối phiền phức, Tô Dung cũng không hoàn toàn nắm chắc, nếu như phương pháp của cô sai để cho đối phương bị mất thời gian, nói không chừng sẽ bị ghi thù. Cho nên vẫn im miệng thì hơn, dù sao đối phương cũng không phải người Hoa.

Dùng một tiếng đồng hồ, Tô Dung quét dọn phòng sạch sẽ, lại đ.ấ.m bóp cho phu nhân. Cô không có học đ.ấ.m bóp trước đó, nhưng đối với phần lớn người mà nói, chỉ cần dùng lực thích hợp là được.

Sau khi đ.ấ.m bóp sau, Tô Dung khuyên: "Phu nhân có muốn đi ra bên ngoài dạo không? Vừa khéo có thể tiêu cơm một chút. Nô tỳ nghe nói cứ ngây ngô ở trong phòng trong thời gian lâu sẽ không tốt cho thân thể."

Bởi vì rảnh rỗi không có chuyện làm, cho nên phu nhân cũng đi theo Tô Dung ra ngoài. Mà Tô Dung thì làm bộ dẫn phu nhân đi dạo khắp nơi trong Tống phủ, chờ sau khi đến gần phòng quản gia, mới giả vờ bày ra bộ dạng buồn thiu.

Tống phu nhân là một người rất tỉ mỉ, rất nhanh chú đến đến thay đổi này của Tô Dung, hỏi: "Ngươi sao thế, sao lại không vui thế kia?"

Tô Dung không lập tức trả lời, mà là chờ phòng quản gia đốt đèn, lúc này mới đứng ở một bên, thở dài: "Nô tỳ cảm thấy mình làm nha hoàn rất không xứng chức, phu nhân."

"Tại sao lại nói như vậy?" Tống phu nhân nghi ngờ hỏi.

“Bởi vì nô tỳ cảm thấy hình như ngài không hài lòng với nô tỳ, chuyện này có lẽ là do nô tỳ làm không tốt. Cầu phu nhân nói cho nô tỳ biết nô tỳ phải làm sao." Trên mặt Tô Dung là sự thành khẩn mang theo một chút bi thương.

Thấy được hình như mình đã làm cho người ta hiểu lầm, Tống phu nhân tính tình mềm yếu vội vàng nói: "Không có chuyện này, ta vô cùng hài lòng về ngươi, ở trong mắt ta ngươi là nha hoàn tốt nhất!"

Trên mặt Tô Dung tràn đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, dĩ nhiên trên thực tế cô cũng rất hài lòng với câu trả lời này: "Phu nhân nói là thật sao?"

"Đúng vậy." Phu nhân khẳng định.

"Két ----"

Cửa phòng quản gia bị mở ra, đầu tiên lão quản gia cung kính cúi người với phu nhân, sau đó nhìn chằm chằm Tô Dung một lúc, mới cầm ra một con dấu nói: "Lấy đồ của ngươi ra đi."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 381: Chương 381



Từ phòng triển lãm nghệ thuật cổ đại đi ra, bên ngoài là đại sảnh trống trãi. Tô Dung mới vừa đi ra đã phát hiện ra chỗ không đúng --- bởi vì đứng ở sau quầy trong đại sảnh chính là một nhân viên đồng phục đỏ, vốn dĩ người đàn ông hôn mê nằm trên ghế cũng đã không thấy bóng dáng.

Trong quy tắc của viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng có nói [nếu như thấy có người mặc đồng phục màu đỏ, mời không cần để ý đến đối phương nói bất kỳ cái gì, nhanh chóng báo với nhân viên làm việc.]

Thấy nhân viên đồng phục màu đỏ phải mau chóng nói cho nhân viên đồng phục màu xanh dương. Nhưng Tô Dung nhìn thấy nhân viên đồng phục đỏ đứng công khai ở sau quầy, nhạy bén ý thức được biện pháp này tuyệt đối không có ích gì.

Nếu như phương pháp đi tìm nhân viên đồng phục xanh dương có hiệu quả với nhân viên đồng phục màu đỏ, vậy sao đổi phương lại dám công khai tu hú chiếm tổ như vậy được?

Nhưng quy tắc này lại không bị tô đỏ, nói cách khác tìm nhân viên đồng phục xanh dương vẫn có chút tác dụng.

Kết hợp với biểu hiện lúc này của đối phương, Tô Dung suy đoán xem ra trước khi nhân viên đồng phục đỏ chưa rời đi, cô không tìm được nhân viên đồng phục xanh dương.

Trong quái đàm quy tắc rất thích chơi chữ, càng là quy tắc có nói biện pháp giải quyết khi gặp phải quỷ quái, khi thật sự gặp được càng không có tác dụng.

Đứng cứng đờ tại chỗ nửa giây, Tô Dung nghiêng người đi trở về. Nếu không có cách nào đối phó được với nhân viên đồng phục màu đỏ, đối phương lại rất nguy hiểm, vậy cô lựa chọn trở lại phòng triển lãm mới vừa rồi tị nạn, mặc dù bên trong cũng có quỷ quái rục rịch, nhưng dù sao cô cũng đã có con dấu thông quan, lúc nào đều có thể trở về. Cho nên có thể tránh được một lát.

Lúc quay lại chỗ cửa phòng triển lãm, Tô Dung kéo chốt cửa. Lúc cửa gần như muốn mở ra, đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, lập tức thả tay ra, lui về phía sau một bước.

Lúc có người thăm quan triển lãm, phòng triển lãm sẽ không mở cửa với bên ngoài. Đây là quy tắc thứ năm đã nhắc đến.

Bây giờ đám Serena vẫn còn đang ở bên trong phòng triển lãm, cô đi ra rồi, theo lý thuyết không có cách nào đi vào được. Nhưng mới vừa rồi rõ ràng thiếu chút nữa cô đã mở được cửa!

Vẻ mặt Tô Dung trở nên ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn tấm bảng được gắn phía trên phòng triển lãm.

Trên tấm bảng ở trước cánh cửa lại biến thành bốn chữ nhỏ [phòng triển lãm tượng sáp]!

Phòng triển lãm tượng sáp không tồn tại trong quy tắc lại xuất hiện ở trước mặt cô, với lại bên ngoài còn có nhân viên đồng phục màu đỏ nhìn chằm chằm. Cho dù kẻ ngu cũng biết chuyện mình gặp phải.

Tô Dung cố gắng bình tĩnh, lùi ra phía sau thêm mấy bước, nghiêng đầu nhìn ba phòng triển lãm khác. Không có gì bất ngờ, tấm bảng trên cửa đều là "phòng triển lãm tượng sáp".

Cuối cùng Tô Dung cũng chắc chắn, bây giờ cô đang ở một không gian khác của quái đàm quy tắc.

Ở không gian này chỉ có phòng triển lãm tượng sáp, tất cả nhân viên đều là đồng phục màu đỏ. Chỉ có như vậy mới có thể giải thích tình huống hiện tại mà cô gặp phải. Mà sở dĩ cô tiến vào không gian này, chắc là bởi vì cô một mình rời khỏi phòng triển lãm.

Tô Dung có nhiều kinh nghiệm tham gia quái đàm, cũng không có hốt hoảng, cũng không có l* m*ng trực tiếp xông vào phòng triển lãm tượng sáp, mà là nghiêng đầu đi tìm nhân viên đồng phục đỏ.

Nếu như không gian đã thay đổi, thì quy tắc cũng phải thay đổi tương ứng mới đúng. Muốn quy tắc ở chỗ này, dĩ nhiên cần phải đi tìm nhân viên ở chỗ này rồi.

"Xin chào, xin hỏi có thể cho tôi một phần quy tắc được không?" Tô Dung đứng trước quầy, lễ phép hỏi. Đồng thời cũng quan sát chỗ này.

Trong hộc tủ trước quầy cũng để hoa hồng, nhưng là hoa hồng màu đỏ. Dựa theo quy tắc của viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng, bây giờ cô phải nên núp ở nhà vệ sinh, nhưng cô biết quy tắc chỗ này nhất định đã thay đổi,

Nhân viên đồng phục đỏ mỉm cười trả lời: "Muốn có được tờ hướng dẫn của phòng triển lãm chỉ có thể sử dụng một tờ hướng dẫn khác để đổi."

Nghe vậy, Tô Dung nhíu mày, cũng may cô có hai tờ hướng dẫn, nếu không bây giờ đã thảm rồi. Cô suy nghĩ một chút lại hỏi thêm: "Tôi xem xong quy tắc có thể lấy lại tờ hướng dẫn đã đưa cho anh không?"

"Trước khi không có con dấu ở chỗ này thì có thể." Nhân viên trả lời.

Vậy thì tốt, Tô Dung đưa tờ hướng dẫn của người đàn ông ngoại quốc cho hắn ta: "Tờ này có được không?"

"Dĩ nhiên." Nhân viên đồng phục đỏ nhận lấy tờ hướng dẫn, lại đưa cho Tô Dung một tờ hướng dẫn màu đỏ: "Mời ngài đọc cẩn thận, chúc ngài thăm quan vui vẻ."

Tô Dung nói cảm ơn xong, ngồi vào cái ghế bên cạnh mở tờ hướng dẫn mới này. Chỗ này tổng cộng có 12 quy tắc, trong đó phần lớn giống như đúc với quy tắc của viện bảo tàng nghệ thuật Hoa Hồng. nhưng trong đó cũng có chút thay đổi. Chỗ thay đổi chính là quy tắc 1, 3, 10, 11.

Một, thời gian xây dựng của viện bảo tàng ngắn, trước mắt chỉ có một phòng triển lãm tượng sáp.

Ba, trong viện bảo tàng nghệ thuật, tất cả nhân viên ở chỗ này đều mặc đồng phục màu đỏ, không có nhân viên đồng phục màu xanh dương. Nếu như thấy có nhân viên đồng phục xanh dương, mời không cần để ý đến bất kỳ lời nói nào của đối phương, cũng nhanh chóng báo cho nhân viên làm việc.

Mười, trong viện bảo tàng nghệ thuật có rất nhiều hoa hồng màu đỏ, nếu như hoa hồng biến thành màu trắng, xin nhanh chóng rời khỏi khu vực đang đứng, cũng nhanh đi đến nhà vệ sinh chờ 10 phút mới được đi ra.

Mười một, hoa hồng màu đỏ là an toàn, xin mời đeo một hoa hồng màu đỏ lên người trước khi tiến vào mỗi một phòng triển lãm, cùng với lúc rời đi thì hãy vứt đóa hoa hồng này đi, mặc kệ lúc ấy nó có màu gì.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 382: Chương 382



Mà điều 12 có trong tờ hướng dẫn trước đã biến mất.

Trên bản chất, thay đổi của những quy tắc này là trái ngược với quy tắc vốn có mà thôi. Ngay cả nơi bị tô đỏ cũng không khác nhau gì.

Vì có thể dạo xong hết tất cả phòng triển lãm, những người khác nhất định sẽ đi đến chỗ này. Cho nên bây giờ cô không cần một mình mạo hiểm đi vào phòng triển lãm tượng sáp, chỉ cần ở chỗ này chờ những người khác đến là được rồi.

Tô Dung ngồi ở trên ghế vừa chờ người vừa suy nghĩ đến chuyện khác. bây giờ trong tay cô chỉ còn lại một tờ hướng dẫn, mà dựa theo quy tắc, cô cần gom đủ con dấu của tất cả các phòng triển lãm.

Như vậy con dấu của phòng triển lãm tượng sáp sẽ in vào tờ hướng dẫn trước đó, hay là tờ hướng dẫn mới vừa nhận?

Nghĩ như vậy, Tô Dung cố ý hỏi nhân viên một chút. Nhân viên đồng phục đỏ trả lời: "Dĩ nhiên con dấu phải in lên tờ hướng dẫn của chúng tôi rồi."

"Thì ra là như vậy." Tô Dung nhìn chằm chằm đối phương một lúc, sở dĩ cô hỏi cái này, cũng không phải thật sự muốn lấy được câu trả lời, mà là muốn xác định lập trường của nhân viên đồng phục màu đỏ.

Hiển nhiên đối phương không đứng phe của điều tra viên, thậm chí còn không tính đứng ở phe trung lập nữa.

Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì Tô Dung đã đoán được --- con dấu này nhất định có thể in trên tờ hướng dẫn trước.

Lúc mới bắt đầu mỗi người chỉ có một tờ hướng dẫn, con dấu ở các phòng triển lãm của viện bảo tàng nghệ thuật gốc đều cần in trên tờ hướng dẫn này. Mà muốn có được tờ hướng dẫn ở chỗ này lại cần có tờ hướng dẫn trước để đổi.

Nếu như con dấu mới nhất định phải in trên tờ hướng dẫn mới, vậy thì đại biểu trong 12 người bọn họ chỉ có tối đa sáu người thông qua. Tờ hướng dẫn của sáu người còn lại sẽ mở đường cho những người khác.

Nhưng quái đàm này tuyệt đối không có người chết, cho nên con dấu mới không thể được in trên tờ hướng dẫn mới được.

Nhân viên đồng phục đỏ đang nói dối!

Chuyện này thật sự rất mới lạ, ở viện bảo tàng nghệ thuật gốc nhân viên được xem như nghiêng về phía điều tra viên. Một điểm này có thể thấy được từ việc nhân viên đồng phục xanh da trời trả lời chính xác lựa chọn phòng triển lãm để bắt đầu.

Nhưng viện bảo tàng nghệ thuật ở không gian khác này, nhân viên lại không nghiêng về phía bọn họ.

Đương nhiên còn có một loại khả năng chính là nhân viên đồng phục đỏ cũng bị quy tắc lừa, hắn ta thật sự cho rằng con dấu phải in trên tờ hướng dẫn mới.

Chẳng qua trong lòng Tô Dung vẫn có mấy phần cảnh giác.

Tô Dung trở lại chỗ ngồi không được bao lâu, một cánh cửa phòng triển lãm đột nhiên mở ra. Còn chưa chờ người đi ra, Tô Dung lập tức hô lên: "Đừng đóng cửa!"

Người nọ sửng sốt một chút, dò đầu ra nhìn về phía Tô Dung. Thấy bên ngoài chỉ có một mình Tô Dung, lập tức lộ ra vẻ cảnh giác: "Chuyện gì xảy ra? Sao chỉ có một mình cô ở chỗ này?"

Nhìn người đến, Tô Dung sửng sốt một chút, bởi vì người này chính là Adam!

Trong công việc, thành kiến lúc trước vẫn để qua một bên. Tô Dung cũng biết mình một thân một mình có chút khả nghi, vì vậy chủ động giải thích tình huống bây giờ cho cậu ta.

Nghe xong lời kể của cô, Adam ném cho cô một viên thuốc màu xanh: "Đây là thuốc nói thật, uống nó vào lại trả lời mấy câu hỏi của tôi, tôi mới có thể tin tưởng cô."

"Đây là đạo cụ quái đàm mà cậu tiêu diệt nguồn ô nhiễm có được?" Cầm lấy thuốc, Tô Dung hỏi một câu trước. Nếu như đây là thật, vậy cái giá cũng quá rẻ rồi, Tô Dung nghi ngờ cái thế giới này lại để cho cô ăn gian rồi.

"Dĩ nhiên không phải!" Adam cười nhạo một tiếng: "Đây là chính phủ nước A đưa cho tôi."

Thì ra là như vậy. Tô Dung đã hiểu. Cũng đúng, vốn dĩ nước A có khuynh hướng dùng lực lượng lớn nghiêng về giai cấp tinh anh, bây giờ muốn đào tạo một điều tra viên, dĩ nhiên sẽ không keo kiệt cho cậu ta đạo cụ.

Cô nhún vai, ném viên thuốc màu xanh kia trở lại: "Cậu dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ trả lời cậu?"

Muốn thông quan thì nhất định phải lấy được con dấu của tất cả phòng triển lãm, mà tất cả phòng triển lãm bao gồm cả phòng triển lãm tượng sáp. Cho nên cậu ta muốn thông quan, sớm hay muộn gì cũng phải đến đây, dĩ nhiên Tô Dung không cần giải thích gì, bởi vì chỗ mà cô đang ngồi chính là con đường phải đi khi muốn thông qua.

Nghe vậy, Adam hừ một tiếng, thấy không lừa gạt được, cũng trực tiếp đi ra. Cậu ta có suy nghĩ giống với Tô Dung, lúc nghe Tô Dung kể lại tình huống cũng biết đối phương không có gạt mình.

Chỉ là nếu mặt ngoài đã chiếm ưu thế, vậy tất nhiên cậu ta nên mưu lợi cho mình. Nếu như Tô Dung không suy nghĩ gì uống viên thuốc kia, như vậy không phải cậu ta có thể kiếm được câu trả lời của ba câu hỏi miễn phí sao?

Lúc đi ra cậu ta cũng không cố ý đóng cửa, dù sao đây là đường bọn họ trở về, đóng cửa tương đương với chuyện giao tính mạng cho những người bên ngoài. Cậu ta chỉ tin tưởng mình, dĩ nhiên sẽ không đóng cửa.

Từ suy nghĩ cẩn thận, cậu ta còn để cho Tô Dung dời một cái ghế chặn cánh cửa lại, tránh cho bị gió thổi đóng lại.

Một loại hành động này làm cho Tô Dung không nhịn được nhíu mày, trong mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Vốn dĩ lúc ấy khi cô nhìn thấy video phỏng vấn của Adam, cùng với hành động sau khi cậu ta tiến vào quái đàm quy tắc, còn tưởng rằng Adam này chỉ có hư danh, chẳng qua là "anh hùng" được nước A thuận theo thời thế đẩy ra mà thôi.

Nhưng bây giờ thấy hành động của đối phương hiển nhiên không vô năng như trong tưởng tượng của cô. Vậy một loại hành động ngu ngốc lúc trước của cậu ta rất đáng để nghiên cứu.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 383: Chương 383



Trong video còn có thể nói đối phương làm vậy là chính phủ nước A chuẩn bị kịch bản, cái loại tự tin phỏng vấn đó rất phù hợp với sở thích của dân chúng nước A, dễ dàng hấp dẫn người hâm mộ.

Nhưng ở trong quái đàm quy tắc này, lúc mới bắt đầu tại sao cậu ta lại nói như vậy? Mặc dù nghe được lời như thế đúng là sẽ có một ít người yếu kém thỏa hiệp, nhưng không đúng nha? Đội ngũ của bọn họ có bảy người, còn kéo thêm người vào làm gì? Mà ở chỗ này cũng chỉ có một mình cô, không có người khác, lẽ nào là vì bảo vệ thiết lập nhân vật sao?

Sau khi đi vào đại sảnh, Adam cũng nhìn thấy nhân viên đồng phục đỏ. Trong mắt của cậu ta lướt qua một chút suy nghĩ, sau đó hỏi Tô Dung: "Chỗ này không có nhân viên đồng phục xanh da trời, tất cả đều là nhân viên đồng phục đỏ?"

Quả nhiên người này không phải hoàn toàn vô năng, trong lòng Tô Dung nghĩ như vậy, gật đầu một cái.

Chỉ thấy đối phương vươn tay về phía cô: "Đưa quy tắc cho tôi."

Cô tức giận đến bật cười: "Đại thiếu gia, tôi cũng không phải là hầu gái của cậu."

Ý chính là tự cậu ta đi tìm quy tắc đi.

Đại khái cảm thấy cô không biết điều, Adam trợn mắt nhìn cô một cái, xoay người đi tìm nhân viên đồng phục đỏ. một lát sau cậu ta trở về, trên tay cầm một tờ hướng dẫn mới.

Nhìn vật trong tay của cậu ta, Tô Dung đột nhiên nghĩ gì đó, hỏi: "Sao chỉ có một mình cậu đi ra? Những người khác đâu?"

Adam quan sát Tô Dung từ trên xuống dưới, hỏi ngược lại: "Sao cô lại đi ra một mình?"

Nhìn ra được tính phản nghịch của người này, Tô Dung lười dây dưa với cậu ta, ngồi ở một bên ngậm miệng không nói chuyện.

Thấy cô như vậy, trái lại Adam rất có hứng thú hỏi: "Các người đã qua được hai phòng triển lãm rồi đi? Vừa khéo có thể trao đổi phương pháp hoàn thành nhiệm vụ một chút, chờ sau khi trở về chúng ta có thể nhanh chóng lấy được hết con dấu."

Đây chính là ý kiến hay, thật ra vốn dĩ Tô Dung cũng có suy nghĩ này, chỉ là lúc suy nghĩ đến tổ nhiều người của Adam thì từ bỏ, không nghĩ tới bây giờ Adam lại nói ý tưởng này.

Không làm chuyện không có lợi cho mình, Tô Dung ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: "Vậy một người nói một cái trước, chờ sau khi hoàn thành xong lại nói tiếp một phòng triển lãm nữa."

Sở dĩ làm như vậy tất nhiên là bởi vì phòng ngừa Adam giở trò, nói ra phương pháp lấy con dấu sai. Chỉ nói phương pháp của một phòng triển lãm, vì lấy được phương pháp thứ hai cho nên nhất định cái phương pháp thứ nhất phải chính xác, chỉ có cái thứ hai mới đáng giá nghiên cứu kỹ.

Dĩ nhiên Adam cũng không từ chối, giống như Tô Dung nói, làm như vậy hai người đều có lợi. Dù sao quan hệ giữa nước A và Hoa Hạ rất tệ, rất có khả năng lừa dối lẫn nhau. Làm như vậy ít nhất có thể được một tin tức chính xác.

Suy nghĩ một chút, trước tiên cậu ta nói phương pháp của phòng triển lãm dễ cho Tô Dung: "Phương pháp lấy được con dấu của phòng triển lãm tranh sơn dầu là tìm ra bức trang sơn dầu tệ nhất, bức tranh kia không dùng tài liệu phù hợp tương ứng để chế thành."

Nghe được đối phương nói đầu tiên là phòng triển lãm tranh sơn dầu, Tô Dung nhíu mày.

Trong quái đàm quy tắc này cho ra bốn phòng triển lãm, rõ ràng phòng triển lãm của tranh sơn dầu và phòng triển lãm chụp ảnh là một loại, phòng triển lãm hiện thực và cổ đại là một loại.

Nếu để cho cô lựa chọn nói phương pháp lấy được con dấu của phòng triển lãm nào cho đối phương, cô sẽ chọn phòng triển lãm chụp ảnh. Chỉ cần phương pháp lấy được con dấu của phòng triển lãm chụp ảnh chỉ cần biết nhất định có thể làm được. Nhưng phòng triển lãm cổ đại thì khác, coi như là biết, nhưng cũng sẽ có tỷ lệ thất bại. Dù sao để cho phu nhân hài lòng cũng không dễ dàng như vậy.

Nói phương pháp lấy được con dấu của phòng triển lãm chụp ảnh, có thể đảm bảo bọn họ nhất định có thể đi ra từ phòng triển lãm này. Sau khi đi ra lại trao đổi phương pháp lấy con dấu của phòng triển lãm thứ hai cũng không muộn.

Tô Dung thật sự tò mò Adam có suy nghĩ như vậy giống cô hay không, cho nên mới nói phương pháp có được con dấu của phòng triển lãm tranh sơn dầu.

Không suy nghĩ đến vấn đề này nữa, câu trả lời của Adam cũng rất ý vị sâu xa. Bức tranh kém nhất là không dùng tài liệu phù hợp tương ứng chế tạo thành, vậy ý tương ứng là cái gì?

Vẽ trái táo sẽ dùng cành cây táo vẽ tranh, vẽ công xưởng sẽ dùng cục sắt trong công xưởng vẽ tranh, vẽ người sẽ dùng m.á.u người, xương sườn người vẽ tranh.

Chắc là ý này đúng không.

Sau khi lấy được câu trả lời khẳng định, Tô Dung trực tiếp nói cho đối phương biết phương pháp lấy được con dấu của phòng triển lãm chụp hình.

Hai người nhìn nhau một cái, đột nhiên Tô Dung mở miệng hỏi: "Muốn đi không?”

Cô hỏi chính là có đi đến phòng triển lãm tượng sáp hay không.

Thật ra theo lý mà nói, Tô Dung nên chờ đồng đội của mình tới lại đi xông xáo vào nơi nguy hiểm như phòng triển lãm tượng sáp này, dù gì cũng chờ bạn đồng đội có quan hệ không kém với Hoa Hạ cũng được. Nếu đi cùng với điều tra viên của nước A, nhất là Adam thật sự là chuyện rất không sáng suốt.

Nhưng ở trong suy nghĩ của Tô Dung, tình huống bây giờ tạo tổ với Adam là thích hợp nhất.

Có ba nguyên nhân.

Thứ nhất, biểu hiện mới vừa rồi của Adam không hề thiểu năng ngu ngốc, nếu coi thường lập trường mối quan hệ của hai nước, rõ ràng là người có thể hợp tác.

Thứ hai chính là cô hy vọng có thể nhanh chóng lấy được con dấu phòng triển lãm tượng sáp, trở lại viện bảo tàng nghệ thuật gốc. Trải qua nhiều quái đàm quy tắc, Tô Dung rất rõ ràng năm giờ là giới hạn thời gian.

Buổi chiều sau năm giờ, lực lượng quỷ quái sẽ tăng cường, mà nửa đêm 12 giờ đến rạng sáng năm giờ chính là thời gian lực lượng của "nó" mạnh nhất.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 384: Chương 384



Viện bảo tàng nghệ thuật biến dị này (một không gian khác có chứa phòng triển lãm tượng sáp) rất quỷ dị, từ thái độ của nhân viên, cô khẳng định không an toàn bằng viện bảo tàng nghệ thuật gốc. Cho nên nếu có thể, cô hy vọng mình có thể rời khỏi chỗ này trước năm giờ chiều. Không cần rời khỏi quái đàm quy tắc này, chỉ cần trở về viện bảo tàng nghệ thuật gốc là được.

Cô có một dự cảm, nếu như trước buổi chiều 5 giờ không rời khỏi được, không gian khác này có thể sẽ tặng cho cô một ngạc nhiên mừng rỡ.

Mà bây giờ đã là 3 giờ chiều rồi, Tô Dung cảm thấy mình không đợi đồng đội đến được, cho nên họp thành đội với Adam là lựa chọn tốt nhất.

Mà nguyên nhân cuối cùng chính là bởi vì cô không lo lắng ở phòng triển lãm tượng sáp Adam sẽ phản bội. Chỗ này không thể so sánh với viện bảo tàng nghệ thuật gốc, nhất định có nguy hiểm bao vây xung quanh. Nếu đi một mình ở những phòng triển lãm của viện bảo tàng gốc lúc trước cũng chỉ là gặp nguy hiểm, nhưng ở chỗ này nếu đi một mình chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Adam không muốn chết, tuyệt đối sẽ không hại cô trước khi rời khỏi không gian khác này.

Nếu như chỗ này có ba người, quả thật cô cần phải cẩn thận đề phòng. Nhưng chỉ có hai người, hai người bọn họ chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau mà thôi.

Nghe được Tô Dung chủ động mời mình, Adam sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút trong mắt lóe lên một chút tán thưởng, sau đó gật đầu đầu ý: "Được, vậy bây giờ chúng ta đi thôi."

"Nhưng trước đó." Tô Dung nháy mắt một cái: "Có thể nói tại sao chỉ có một mình cậu đến đây không?"

Một lát nữa hai người phải hợp tác, lúc này trái lại Adam cũng không nổi tính phản nghịch gì đó, thành thật trả lời: "Phòng triển lãm hiện đại mỗi người đều có cách riêng để lấy được con dấu, bọn họ còn chưa lấy được, tôi lười chờ bọn họ, còn cô?"

"Giống với cậu vậy." Tô Dung cũng thành thật trả lời: "Tôi hoàn thành nhiệm vụ trước, cho nên lập tức rời đi."

Nghe vậy, Adam hứng thú hỏi: "Tôi nhớ đội các người có năm người, bây giờ còn dư lại mấy người?"

"Ba người, còn cậu."

Cô vừa mới nói xong, sắc mặt Adam lập tức không tốt: "Bốn người."

Vốn dĩ bên kia của cậu ta có bảy người, bây giờ chỉ nhiều hơn bên Tô Dung một người, đó không phải là nói rõ cậu ta không bằng đối phương sao?

Nhìn sắc mặt của cậu ta, Tô Dung lập tức đoán được suy nghĩ của đối phương. Để cho người hợp tác tiếp theo được thoải mái, cô cũng không nói gì, đứng dậy đi đến phòng triển lãm tượng sáp.

Trừ cánh cửa bị Adam mở ra, trên những cửa khác đều dán tấm bảng "phòng triển lãm tượng sáp", cho nên tùy tiện mở cái nào cũng được.

Chẳng qua khi nhìn thấy cái ghế đặt ở chỗ cánh cửa kia, Tô Dung nhướng mày một cái, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Nhân viên đồng phục đỏ của chỗ này ở phe quỷ quái, sau khi chúng ta rời đi bọn họ có thể lấy cái ghế kia ra."

Nếu là như vậy, vậy tiếp theo có thể gặp phiền phức. người tiếp theo đi vào cũng không nhất định giống Tô Dung, sau khi tiến hành xác định tình huống, nhanh chóng không để cho người tiến vào tiếp theo đóng cửa lại. Chờ bọn họ lấy được con dấu của phòng triển lãm tượng sáp, người bên ngoài đều đã tiến vào đây, của lại bị đóng lại, như thế sao bọn họ có thể trở về viện bảo tàng nghệ thuật gốc được chứ?

Nghe được lời của Tô Dung, Adam cũng nhíu mày. Cậu ta suy nghĩ một chút, cầm ra một đạo cụ quái đàm giống như nước trái cây, nâng cái ghế kia lên, bôi một ít lên chân cái ghế, sau đó lại đặt cái ghế về vị trí.

Làm xong cậu ta đứng thẳng lưng lên, lộ ra nụ cười tự tin: "Được rồi, bây giờ chắc sẽ không dời được nữa."

Tô Dung nghe vậy, thử di chuyển cái ghế này, quả nhiên không nhúc nhích, mặc kệ cô dùng bao nhiêu sức cũng vô dụng.

Chỉ cần nhân viên đồng phục đỏ không hủy diệt cái ghế này, cửa này cũng sẽ không bị đóng lại. Đám nhân viên đồng phục đỏ là nhân viên viện bảo tàng nghệ thuật chỗ này, chắc sẽ không làm hư hại vật phẩm của viện bảo tàng. Đây hoàn toàn chính là biện pháp rất tốt.

"Lại là đạo cụ quái đàm?" Tô Dung hỏi.

Adam khoe khoang gật đầu: "Sao vậy? Hâm mộ?"

Tất nhiên đúng là có hâm mộ, Tô Dung dám khẳng định trên người Adam còn có rất nhiều đạo cụ quái đàm khác, không chừng cô thông qua nhiều quái đàm quy tắc như vậy, tiêu diệt nhiều nguồn ô nhiễm như vậy, chỉ sợ đạo cụ quái đàm cũng không có nhiều bằng cậu ta. Thậm chí cô còn nghi ngờ trong đó còn có đạo cụ bảo vệ tính mạng, coi như quái đàm này thật sự c.h.ế.t người, cậu ta thất bại cũng có thể cứu cậu ta ra ngoài.

Nhiều đạo cụ quái đàm như vậy, sao có thể không để cho người ta thèm muốn chứ?

Nghĩ như vậy, cô bĩu môi nói: "Thật hâm mộ, chờ một lát liền g.i.ế.c cậu cướp những đạo cụ quái đàm kia."

Nhìn cô rõ ràng nói g.i.ế.c người đoạt bảo, nhưng trong mắt lại sạch sẽ rõ ràng, không có chút tham lam nào, Adam cười nhạo một tiếng, cũng không lên tiếng dụ dỗ Tô Dung đến nước A, chỉ là vươn tay mở cửa.

Giống với trước kia, mới bắt đầu nhìn thấy một cái quầy nhân viên. Sau quầy có một nhân viên đồng phục đỏ, đưa cho hai người hai đóa hoa hồng màu đỏ và hai tờ quy tắc.

Thấy hoa hồng, Tô Dung hỏi một câu trước: "Đúng rồi cậu có biết màu sắc của hoa hồng đại biểu gì không?"

Thăm dò nho nhỏ này làm cho Adam liếc nhìn cô một chút, không chút do dự trả lời cô: "Nếu chỗ này là hoa hồng màu đỏ, vậy biểu hiện ô nhiễm mức độ nhẹ là màu hồng đậm, sau đó theo thứ tự là màu hồng, hồng nhạt, màu trắng.”

Đúng là không sai, Tô Dung gật đầu một cái, bày tỏ mình không có vấn đề.

Trả lễ lại, Adam cũng hỏi cô một vấn đề: "Bên kia của cô c.h.ế.t mấy người?"

Vấn đề này làm cho Tô Dung sửng sốt, bởi vì mới vừa rồi bọn họ "so sánh" với nhau đã nói đến vấn đề tương tự, tại sao bây giờ lại hỏi? Nhưng rất nhanh cô đã kịp phản ứng lại, "Còn dư lại mấy người” khác với "chết mấy người".
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 385: Chương 385



"Không c.h.ế.t một người nào cả." Tô Dung trả lời, bây giờ người đàn ông nước ngoài chỉ là hôn mê thôi, mà Pitt thì bị ô nhiễm, đúng là không có người nào chết.

Lấy được câu trả lời, Adam hơi nhíu mày một cái, sau đó gật đầu, hình như cái gì cũng không xảy ra, cúi đầu nhìn quy tắc của phòng triển lãm tượng sáp.

Mà Tô Dung thì suy nghĩ đến phản ứng lúc nãy của cậu ta.

Cô học tâm lý học, tự mình hiểu nhiều về biểu cảm, tự nhiên nhìn ra được, mới vừa rồi vẻ mặt của Adam rõ ràng ngưng trọng một chút.

Nhưng mà tại sao? Câu trả lời của cô có vấn đề gì sao? Không có người c.h.ế.t không phải chuyện tốt sao? Hay là Adam cảm thấy người trong đội ngũ của cô c.h.ế.t ít, cho nên không hài lòng?

Nhưng vẻ mặt này cũng không đơn giản chỉ là không hài lòng, mà là có thêm chút lo lắng.

Cô không vội xem quy tắc, mà là nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Bên các người c.h.ế.t mấy người?"

Nghe vậy, Adam quay đầu nhìn chăm chú cô một hồi, sau đó mới khạc ra hai chữ: "Không có."

Không có một người c.h.ế.t nào!

Đây là xảy ra chuyện gì?

Ở trong quái đàm quy tắc, thật ra thì bị ô nhiễm, hôn mê mới là số ít, c.h.ế.t chính là số mệnh của phần lớn mọi người. Mà bây giờ, tổng cộng có năm điều tra viên mất đi năng lực hành động, trong đó lại không có một người nào c.h.ế.t đào thải ra ngoài, đây rõ ràng là chuyện không hợp lý.

Tô Dung nhíu mày, biết được mới vừa rồi vì sao vẻ mặt của Adam lại như vậy. Cho đến bây giờ còn không có người nào chết, hiển nhiên quái đàm quy tắc này còn có cạm bẫy gì đang chờ bọn họ.

Nguy hiểm không biết tên luôn làm cho người ta phiền não, thấy Tô Dung đang suy nghĩ gì đó, Adam dùng tay gõ lên bàn, cắt đứt suy nghĩ của đối phương: "Trước qua ải này rồi nói sau."

Đúng vậy, bây giờ suy nghĩ đến chuyện này còn hơi sớm, ít nhất chờ qua cửa ải khó khăn này rồi hẵng nói. Tô Dung gật đầu một cái, cúi đầu bắt đầu đọc quy tắc của phòng triển lãm này.

[Quy tắc phòng triển lãm tượng sáp].

Một, mỗi lần phòng triển lãm chỉ mở hai tiếng đồng hồ, mời hết thời gian thì rời khỏi phòng triển lãm tượng sáp.

Hai, trong phòng triển lãm tượng sáp có rất nhiều tượng sáp trân quý chân thật, cấm làm hư hại. Nhiệt độ của thân thể con người rất dễ để cho tượng sáp bị hòa tan, xin đừng đụng chạm vào quá dài.

Ba, trừ khách thăm quan ra, trong phòng triển lãm tượng sáp không tồn tại những người khác. Nếu bạn cảm thấy có những người khác tồn tại, vậy cũng có thể là do phòng triển lãm tượng sáp bắt chước quá chân thật.

Bốn, tượng sáp do sáp chế tạo, sẽ không phát ra hơi ấm, lại không có xúc cảm giống như da người. Nếu như lúc bạn chạm vào tượng sáp cảm nhận được xúc cảm không thuộc về tác phẩm tượng sáp, có thể đi khu nghỉ ngơi, nghỉ ngơi năm phút lại trở về.

Năm, tượng sáp của chúng tôi là chế tạo từ hình người thật, có nhiều loại kiểu dáng, nhưng bên trong tuyệt đối không xuất hiện mặt của bạn và đồng đội của bạn. Nếu như bạn thấy tượng sáp có khuôn mặt tương tự bạn và đồng đội, bạn phải đảm bảo tìm được điểm khác nhau giữa tượng sáp và bạn, nếu không mời nghĩ cách phá hủy tượng sáp kia.

Sáu, chỉ có tượng sáp mới có thể đạt được con dấu.

Giống với hai phòng triển lãm lúc trước, trong sáu quy tắc này cũng chỉ có một quy tắc là sai, rất rõ ràng chính là nửa câu sau của quy tắc thứ ba.

Mà những quy tắc còn lại làm cho Tô Dung không nhịn được nhíu mày, đầu tiên quy tắc thứ năm hiển nhiên mâu thuẫn với quy tắc thứ hai, quy tắc thứ hai cấm điều tra viên phá hỏng tượng sáp, nhưng quy tắc thứ năm lại nói nếu những tượng sáp có chút giống mình, phải hủy diệt.

Mà chỗ thú vị chính là, hai quy tắc này điều chính xác. Nói cách khác cô đúng là không thể làm hư tượng sáp, nhưng cũng phải hủy tượng sáp giống mình.

Quy tắc thứ sáu cuối cùng cũng rất có ý nghĩa sâu xa, Chỉ có tượng sáp mới có thể đạt được con dấu, vậy chỉ có thể nói bọn họ phải trở thành tượng sáp mới có thể hoàn thành nhiệm vụ?

Nhưng trở thành tượng sáp rồi vậy có thể rời khỏi phòng triển lãm này sao?

Mà điều quy tắc thứ tư cũng không bình thường, nó dùng từ "có thể" mà không phải là "phải". Nói cách khách gặp phải tượng sáp có xúc cảm không đúng mặc dù sẽ nguy hiểm, nhưng chắc sẽ không trực tiếp g.i.ế.c người?

Lúc này Adam cũng đã xem xong, ngẩng đầu hỏi Tô Dung: "Cô cảm thấy trừ quy tắc thứ ba và thứ sáu là sai ra, giữa quy tắc thứ hai và thứ năm phải có một cái sai, những quy tắc còn lại thì có sai không?"

Hiển nhiên Adam lầm tưởng hai quy tắc trái ngược nhau phải có một cái quy tắc sai, sau đó cậu ta còn cho là quy tắc thứ 6 bị sai.

Nếu như Tô Dung không trải qua nhiều quái đàm quy tắc, có lẽ sẽ sinh ra nghi ngờ và hiểu lầm giống như với Adam. Nhưng đã đến bây giờ, có nhiều kinh nghiệm, coi như cô không có [công cụ nhắc nhở ô nhiễm], cũng tuyệt đối có thể nhìn ra quy tắc thứ 2 và 5 cũng không phải là quy tắc hoàn toàn đối lập nhau.

"Ai nói muốn hủy diệt một tượng sáp phải tự mình ra tay chứ?" Tô Dung nói suy nghĩ của mình ra, nhìn Adam: "Cho nên quy tắc 2 và 5 không nhất định phải có một cái sai."

Nghe được lời của cô, Adam ngẩn ra, suy nghĩ trong đầu lập tức được thông suốt hơn: "Cô nói đúng! Trái lại là tôi suy nghĩ không toàn diện."

Biểu hiện của cậu ta càng để cho Tô Dung cảm thấy được chỗ không đúng, nếu tính của của Adam chính là như vậy, vậy biểu hiện lúc trước của cậu ta là chuyện gì xảy ra.

Thân thiết với người quen sơ là đại kỵ, Tô Dung cũng không nói nhiều, chỉ là đã quyết định, nếu như bọn họ đều hoàn thành phòng triển lãm này, đến lúc đó lại hỏi cũng không muộn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 386: Chương 386



Còn về điều thứ 6, cô cũng không có cách nào phản bác được, dù sao tin tức hiện tại quá ít, không có cách nào phán đoán được quy tắc này có chính xác hay không. Cho nên mặc dù biết chân tướng, nhưng Tô Dung lại không thể nói cho đối phương biết, cô lắc đầu nói: "Không còn những cái khác nữa, chúng ta đi thôi!"

Hai người cùng nhau vòng qua bình phong, đập vào mặt là từng tượng sáp trông rất sống động. Trong phòng triển lãm nhỏ này, không có tượng sáp nào hình người, tất cả đều dùng sáp điêu khắc thành đồ ăn, các loại công cụ. Đừng thấy chỉ là vật phẩm, nhưng mấy cái này thật vô cùng, giống như là vật thật trưng bày ở chỗ này.

Tô Dung tò mò nhích đến gần một mâm trái cây cẩn thận quan sát, sau khi cách rất gần mới phát hiện, những vật nặn bằng sáp như thật này đúng là làm từ sáp. Bề ngoài của trái táo bên trong mâm trái cây có vẻ bóng loáng, chỉ có nhìn kỹ mới có thể nhìn ra màu sắc mơ hồ. Đây là thứ táo thật không có.

Bên kia, Adam cũng đang quan sát những vật nặn bằng sáp này. Không có tượng sáp hình người cho nên độ sợ hãi cũng được giảm bớt, có một điểm duy nhất làm cho người ta sợ hãi chính là bên trong phòng khách này có tử khí trầm trầm.

Nhìn cửa nhỏ cuối phòng khách, phía trên có dán một tấm bảng "Khu nhân vật". Cậu ta dựa vào tường thuận miệng nói: "Xuyên qua cánh cửa nhỏ kia, chúng ta có thể nhìn thấy tượng sáp giống người đi?"

"Chắc vậy?" Theo lời của cậu ta, Tô Dung cũng nhìn về phía cánh cửa nhỏ kia: "Đoán chừng bên kia sẽ tương đối nguy hiểm."

Nếu như có thể, tìm manh mối ở bên này sẽ an toàn hơn bên kia. Nhưng vấn đề là nhìn một vòng, Tô Dung cũng không phát hiện ra thứ gì từ những vật nặn bằng sáp này.

"Cậu có phát hiện cái gì không?" Cô quay lại hỏi Adam, nhưng khi nhìn thấy tình hình của đối phương thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Nhanh rời khỏi bức tường kia!"

Adam theo bản năng đứng thẳng dậy theo lời của Tô Dung, lại đột nhiên phát hiện lưng của mình giống như bị dính chặt trên vách tường, hoàn toàn không đứng lên được. Nhất thời vẻ mặt cậu ta trở nên ngưng trọng: "Sau lưng tôi là cái gì?"

"Ừ... Sáp." Tô Dung cẩn thận đi đến trước mặt cậu ta, quan sát tỉ mỉ, sau đó sắc mặt trở nên khó coi: "Căn phòng này chính là một vật nặn bằng sáp to lớn, thời gian cậu dựa vào nó quá dài."

Quy tắc thứ 2 có một câu [Nhiệt độ của thân thể con người dễ dàng làm cho tượng sáp bị hòa tan, xin đừng đụng chạm trong thời gian quá dài], mà hiển nhiên Adam đã xúc phạm quy tắc này.

Lúc này quần áo của cậu ra đã hòa tan nhẹ với vách tượng sáp kia, dính vào vách tường. Không, không đúng, nói đúng hơn là dung hợp với nhau.

Sau khi cẩn thận quan sát, Tô Dung tỉnh táo đưa ra kết luận: "Quần áo của cậu hóa sáp rồi, nếu không dời đi, tôi nghĩ cậu cũng sẽ biến thành tượng sáp."

Cô vừa nói vừa suy nghĩ làm cách nào dưới tình huống tay không động vào vách tường sáp có thể kéo Adam ra, nhưng vô dụng, quần áo và vách tượng sáp đã dung hợp một chỗ, hoàn toàn không kéo ra được.

"Roẹt!"

Mà lúc này Adam dùng sức một chút, trực tiếp xé rách phần áo sau lưng, thành công thoát thân.

Không để ý đến sau lưng có một lỗ thủng lớn, cậu ta quay đầu quan sát chỗ áo mình bị dính vào. Đúng như Tô Dung nói, phần áo kia đã biến thành sáp, thật giống như một mảnh sáp đèn cầy màu vàng bình thường, hòa làm một thể với vách tường sáp màu xám tro.

"... Đây không tính là làm hư hại đồ vật làm từ sáp đúng không?" Adam quan sát trong chốc lát, nhíu mày hỏi.

Cái vấn đề này rất hay, Tô Dung mím môi nói: "Chắc không được tính đi? Nếu như được xem là như vậy, vậy bây giờ chắc cậu đã xảy ra chuyện, sao còn có thể đứng ở chỗ này được?"

Nói đến chỗ này đột nhiên cô nghĩ đến gì đó: "Nhanh lấy hoa hồng của cậu ra xem thử!"

Màu sắc của hoa hồng có thể đại biểu cho trình độ ô nhiễm của một người, muốn nhìn xem Adam có xảy ra chuyện gì hay không, nhìn trạng thái hoa hồng là lựa chọn tốt nhất.

Cô mới vừa nói ra từ "hoa hồng" này, Adam lập tức hiểu ý lấy hoa hồng đỏ từ trong túi ra. Bây giờ màu sắc của hoa hồng đã không còn là màu đỏ nữa, biến thành màu hồng đậm.

Hiển nhiên, Adam bị ô nhiễm rồi.

"Hoa hồng của cậu là màu hồng đậm." Tô Dung nói sự thật cho cậu ta biết: "Xem ra đúng là bị ô nhiễm rồi, chỉ là không nghiêm trọng."

Đối với người mới mà nói ô nhiễm nhẹ là một chuyện rất đáng sợ, bởi vì nó có thể làm cho đầu óc người đó mơ hồ, tình thần yếu ớt, dễ dàng bị "nó" và quỷ quái xâm phạm. Giống như Mẫn Tĩnh Di ở quy tắc đầu tiên cô tham gia đã c.h.ế.t như vậy.

Nhưng đối với người lão luyện mà nói đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là tốc độ suy nghĩ sẽ chậm một chút, chỉ cần tinh thần còn bền bỉ, cũng sẽ không bị "nó" đầu độc.

Lại nhớ đến quái đàm quy tắc lầu ký tú xá, lúc mới đến các cô đã bị ô nhiễm rồi, cuối cùng ai cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng một lần, nhưng đều thành công sống sót.

Mà dù Adam mới chỉ trải qua hai quái đàm quy tắc, đây là lần thứ ba. Nhưng có lẽ nước A đã đặc huấn cho cậu ta, tóm lại đối với chuyện bị ô nhiễm mức độ nhẹ cậu ta cũng thản nhiên như thường: "Như vậy xem ra, chắc không chỉ là vách tường, tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều là vật nặn bằng sáp. Ừ... Chắc sàn nhà không phải."

Tô Dung cũng nghĩ như vậy, nếu như thế, vậy tiếp theo bọn họ phải vô cùng cẩn thận, bởi vì không cẩn thận có thể bị hòa tan giống với Adam lúc nãy. Quần áo thì còn tốt, chỉ cần cởi ra là được, nhưng nếu như thân thể dính vào sáp sẽ kích hoạt quy tắc, vậy có thể sẽ gặp phiền phức, sợ rằng phải cắt thịt mới có thể rời đi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 387: Chương 387



"Lúc nãy cậu tựa vào tường bao lâu?" Tô Dung hỏi, lúc nãy tình huống của Adam là dung hợp không sâu. Nói cách khác thời gian cậu ta tựa vào tường có thể làm căn cứ để phán đoán "Thời gian hòa tan vật nặn bằng sáp".

Dĩ nhiên người bình thường sẽ không nhớ chuyện này, Adam suy nghĩ một chút, lại liếc nhìn đồng đồ đeo tay trên cổ tay của mình, không xác định trả lời: "Chắc là nửa phút đi, hình như là vượt qua nửa phút, tôi đoán thân thể con người tiếp xúc với vật nặn bằng sáp khoảng nửa phút sẽ bị hòa tan."

Tô Dung nhìn theo ánh mắt của cậu ta, nhìn cái đồng hồ kia: "Đây cũng là một món đạo cụ quái đàm?"

Phải biết trong quái đàm quy tắc thời gian rất quan trọng, mà lại không thể mang theo đồng hồ vào bên trong, cho nên loại đạo cụ quái đàm thời gian vô cùng quý giá. Ngay cả Tô Dung vượt qua mấy cái quái đàm cũng không có loại đạo cụ thời gian như vậy.

"Đúng thế." Adam nở nụ cười đắc ý: "Cứ đến nửa giờ tôi sẽ nhắc nhở."

Hai giờ sau bọn họ phải rời khỏi chỗ này, cho nên cứ nửa tiếng lại nhắc nhở rất thích hợp.

Tô Dung hâm mộ liếc nhìn đồng hồ đeo tay kia, sau đó lại nhìn xung quanh phòng khách này. Sau khi chắc không có vấn đề gì, cô mới xoay người đi đến cánh cửa nhỏ bên kia: "Chúng ta đi xem khu người thật đi."

Bên kia nhất định có chuyện thú vị đang chờ.

Tô Dung nhanh chóng mở cửa nhỏ ra, thấy được cảnh tượng trước mắt, lập tức ngẩn ra. Cô đi về phía trước hai bước, nhìn vào tương bằng sáp giống người thật như đúc cực kỳ nhiều ở bên trong, trong lòng chỉ có một suy nghĩ --- quỷ quái trốn ở chỗ này cũng quá dễ dàng đi!

"Ba!"

Tiếng cửa bị đóng lại truyền đến, Tô Dung theo bản năng quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Adam đưa lưng về phía cô đóng cửa lại. Sau khi đóng cửa cậu ta cười với Tô Dung, nói: "Tiếp tục tìm đầu mối đi."

Lúc này, Tô Dung cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Hình như cô đã bỏ quên cái gì đó, nhưng lại không chắc chắn. Tô Dung suy nghĩ một chút xoay người muốn trở lại phòng khách mới vừa rồi.

"Cô nhanh nhìn bên kia đi!" Đột nhiên, Adam chỉ vào một nơi, hô lớn: "Mới vừa rồi hình như tôi thấy cái tượng sáp đó động đậy."

Nghe vậy, Tô Dung lập tức cảnh giác quay đầu nhìn tượng sáp mà cậu ta chỉ.

Bên kia trưng bày ba cái tượng sáp, một cái là thiếu nữ mặc đồng phục học sinh, một cái là nam mặc âu phục gọi điện thoại, còn có một bà lão mặc áo may ô màu đỏ.

Những tượng sáp này đều rất sống động, nếu như không phải bọn chúng đều không nhúc nhích, cách khá xa có thể nhìn nhầm là người thật.

Cô yên lặng cầm [Xẻng phệ linh] trong tay áo, từ từ đến gần ba bức tượng sáp kia.

Trong quy tắc thứ 2 nói không thể làm hư hại tượng sáp, nhưng trong quy tắc thứ bốn cũng nói tượng sáp chân chính không có nhiệt độ. Cho nên nếu như tượng sáp nhúc nhích vậy nhất định có nhiệt độ, vậy cô sẽ không cố kỵ đập bể nó.

Cô vừa suy nghĩ vừa hỏi: "Cụ thể là tượng sáp nào?"

"Không thấy rõ." Adam nói: "Mới vừa rồi tôi chỉ là mơ hồ nhìn thấy bên đó có thứ gì đó động đậy, chỉ là không phải tôi bị hoa mắt."

Ở trong quái đàm quy tắc nếu như còn có cái suy nghĩ như "Có thể là bị hoa mắt", "Có thể là ảo giác", "Có thể là nhìn lầm rồi", vậy thì cách cái c.h.ế.t không xa nữa.

Tất nhiên Tô Dung cũng không cho rằng cậu ta bị hoa mắt, xít lại gần ba bức tượng sáp kia, đầu tiên là vươn tay chạm một cái. Lạnh như bằng, mềm, đúng là xúc cảm làm từ sáp.

Trong lòng cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nếu là như vậy, cô không thể dùng [Xẻng phệ linh] đập vỡ.

Tô Dung thở dài bắt đầu quan sát cái phòng này.

Trong phòng này đặt rất nhiều tượng sáp giống người, phần lớn đều đặt theo nhóm ba nhóm năm, tạo thành một câu chuyện nhỏ có thể suy nghĩ ra được.

Ví dụ như bây giờ cô đang đứng ở chỗ ba cái tượng sáp vừa rồi, mặt ngoài chính là học sinh đỡ bà lão, người đàn ông ở đối diện vẻ mặt mất kiên nhẫn gọi điện thoại.

Đây đúng là một tác phẩm rất tốt.

"Không phát hiện ra dị thường sao?" Adam ở sau lưng nhíu mày hỏi.

Tô Dung lắc đầu một cái: "Chắc mới vừa rồi chỉ là hù dọa chúng ta mà thôi, trước tiên xem hết cái phòng này đã, nếu như cậu lại phát hiện cái gì, đứng quên nói cho tôi."

Cô nói xong, nhanh chóng đi dạo một phòng triển lãm này, cẩn thận quan sát tất cả tác phẩm, quan trọng nhất chính là xem thử những tác phẩm này có nhiệt độ hay không.

Nhưng mà đều không có, tất cả tượng sáp đều giống với tượng sáp bình thường.

Ở bên kia, Adam cũng đi dạo một vòng, lúc hội hợp với Tô Dung, cậu ta tiếc nuối nói: "Hình như tôi không phát hiện chỗ dị thường nào.”

"Tôi cũng vậy." Tô Dung nhíu mày.

Hai nơi đều không phát hiện manh mối gì, vậy làm cách nào lấy được con dấu đi ra ngoài đây? Cũng không thể hoàn toàn dựa vào đoán mò được! Tô Dung không sợ âm mưu quỷ kế, chỉ sợ đối thủ không làm gì. Cho dù cô thông minh cũng không có chỗ dùng.

Hình như Adam nghĩ được cái gì đó: "Có lẽ đầu mối có trong quần áo của tượng sáp!"

Cậu ta nói xong, dẫn đầu tìm tòi trên quần áo của một tượng sáp gần đó. Quần của của tượng sáp cũng được làm từ sáp, chỉ là cũng không phải là loại quần áo dính liền, mà là quần áo và thân tượng sáp tách nhau ra, sau đó lại lắp ráp hai cái này vào.

Sau khi nhìn Adam lục lọi rồi lại c** q**n áo của tượng sáp ra, Tô Dung thật sự kinh ngạc sợ hãi. Cái này không tính phá hư tượng sáp sao? Chẳng lẽ mới vừa rồi bởi vì không xảy ra chuyện gì khi dựa vào tường bằng sáp, cho nên cậu ta thả lỏng cảnh giác? Hay là bởi vì ô nhiễm nhẹ làm hư đầu óc của cậu ta?

Cô nhíu mày thật sâu, mở miệng nói: "Để cho tôi xem hoa hồng của cậu!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 388: Chương 388



Hành động bất bình thường này, đừng là ô nhiễm nghiêm trọng rồi.

Adam đứng đằng xa, nghe lời móc đóa hoa hồng từ trong túi áo phải ra. Nhưng vẫn là màu hồng đậm, nhìn bên ngoài không có vấn đề gì cả.

"Cô nhìn đi, không thành vấn đề." Cậu ta dương dương tự đắc, tất nhiên cậu ta biết Tô Dung băn khoăn cái gì: "Chờ chút nữa tôi phục hồi lại bộ dạng vốn có, vậy khẳng định không được tính là làm hư."

Lời này đúng là không có vấn đề gì lớn, nhất là khi nhìn màu sắc không thay đổi của hoa hồng Adam, Tô Dung càng yên tâm.

Chỉ là đụng chạm vào tượng sáp dễ dàng xảy ra vấn đề, lỡ như không cẩn thận bị gãy vỡ gì đó, vậy coi như trực tiếp vi phạm quy tắc, còn là vi phạm lớn.

Tô Dung không nghi ngờ, nếu như mình làm hư tượng sáp, chỉ sợ cũng không đi ra được phòng triển lãm tượng sáp. Mắt thấy một mình Adam làm hăng say, cô cũng chỉ cẩn thận quan sát mà không tham gia vào.

Hiển nhiên cách làm của cô làm cho Adam bất mãn, chẳng được bao lâu, Adam đứng lên nhíu mày nói: "Tô Dung, sao cô không làm cái gì vậy? Không phải là muốn để một mình tôi gánh vác nguy hiểm chứ?"

Nhưng mà đối với chỉ trích của cậu ta, Tô Dung có lý chẳng sợ: "Cậu cũng biết hành động đó nguy hiểm sao, tại sao tôi phải làm hành động nguy hiểm như vậy? Quân tử không đứng ở chỗ nguy hiểm, bây giờ lại còn chưa đến đường cùng, tại sao tôi lại phải đưa mình vào tình huống nguy hiểm?"

Adam không có lời nào để phản bác, cậu ta biết Tô Dung nói đúng, đúng là không cần liều mạng như vậy.

Nghĩ như vậy, cậu ta cũng không lục soát khắp nơi nữa, bày ra thái độ lười biếng: "Vậy trái lại tôi muốn nhìn thử cô cứ kiên trì như vậy, cuối cùng có thể đến đường cùng hay không."

Tô Dung không để ý đến cậu ta, lại tỉnh mỉ quan sát tượng sáp trước mặt. Bây giờ cô đã trở lại chỗ tượng sáp ba người kia, cẩn thận quan sát khuôn mặt của bà lão.

Nếp nhăn trên người bà làm đều được điêu khắc rất tỉ mỉ, còn có vết lốm đốm tuổi già, vết nứt trên môi tái nhợt. Nhìn qua giống người thật như đúc, để cho người ta không nhịn được mà hốt hoảng.

Đột nhiên, đôi mắt màu nâu đậm làm từ sáp mà Tô Dung đang nhìn chăm chú hơi động đậy một chút.

Một màn bất thình lình làm cho Tô Dung theo bản năng lui về phía sau. Nhưng sau khi chân phải vừa nhấc lên muốn lui ra, cô cảm thấy mình đụng phải thứ gì đó.

Bởi vì bản thân cũng chỉ là bị bất ngờ, cho nên lực độ lui về phía sau của Tô Dung cũng rất khắc chế, chỉ là vì muốn cách xa nguy hiểm. Trong nháy mắt khi chân phải đúng trúng đồ thì nhanh chóng đứng vững, giơ chân lên, lại đứng yên ở vị trí cũ.

Cô quay đầu lại nhìn thử, phát hiện sau lưng mình chính là tượng sáp người đàn ông gọi điện thoại, mới vừa rồi cô thiếu chút nữa đạp hư giày da của tượng sáp này.

Tượng sáp này vốn dĩ đứng ở trước mặt bà lão, lúc Tô Dung quan sát mặt bà lão, thật ra là đứng chen giữa hai tượng sáp này.

Nhưng vấn đề ở chỗ, khoảng cách của hai tượng sáp này gần như vậy sao?

Tô Dung thiếu chút nữa vi phạm nguyên tắc rơi vào nguy hiểm, cô hít một hơi thật sâu để thả lỏng tâm trạng.

Mà Adam ở xa xa chú ý đến động tác của cô, lập tức hỏi: "Sao vậy? Cô phát hiện ra cái gì sao?"

Tô Dung vuốt n.g.ự.c trả lời: "Mới vừa rồi đột nhiên tôi nhìn thấy con ngươi của bà lão này động đậy, bị giật mình lùi ra sau một bước, thiếu chút nữa đạp trúng tượng sáp đặt phía sau.”

Tình huống lúc đó quả thật nguy hiểm, nếu không phải là bản thân cô không quá sợ, phản ứng lại kịp thời, sợ rằng đã thật sự gây ra sai lầm lớn rồi.

Bình phục lại tâm trạng, Tô Dung nghi ngờ nhìn tượng sáp người đàn ông gọi điện thoại. Cẩn thận nhớ lại một chút, cô dám khẳng định lúc ấy đến tượng sáp này tuyệt đối không có cách gần như vậy với tượng sáp bà lão, nếu không mới vừa rồi cô cũng sẽ không lùi ra phía sau một bước.

Nó nhất định là thừa dịp cô quay lưng mà di chuyển!

"Hả? Thật nguy hiểm! Cũng may là cô không có đạp trúng, nếu không tôi chỉ sợ đã mất đi một đồng đội rồi."

Adam may mắn nói.

Nhưng những lời này làm cho Tô Dung cảm thấy có gì đó sai sai, mặc dù cô đoán con người Adam thông minh chững chạc không giống như biểu hiện trên video phỏng vấn, nhưng cậu ta cũng là một người có tính cách tệ.

Nghe cô nói những lời vừa rồi, không cười nhạo cô yếu ớt đã là không tệ, lại còn biết an ủi cô? Người này coi trọng đồng đội như vậy sao?

"Reng reng reng reng reng reng!"

Lúc Tô Dung đang suy nghĩ, đột nhiên cô nghe được tiếng chuông điện thoại.

Nhìn về phía phát ra âm thanh, vậy mà âm thanh đó phát tra từ điện thoại trong tay của tượng sáp đàn ông kia.

Tô Dung: "?"

Động tĩnh quỷ dị này làm cho cô cứng đờ đứng tại chỗ, đầu óc điên cuồng vận chuyển. Tại sao đột nhiên lại có tiếng chuông điện thoại? Là có quan hệ với chuyện mới vừa rồi cô thiếu chút nữa đạp trúng đối phương sao? Cô phải nghe điện thoại sao?

Ba vấn đề liên tiếp làm cho Tô Dung có chút nhức đầu.

Cô quay đầu muốn hỏi ý kiến của Adam, lại đột nhiên ý thức được một chuyện: Đến bây giờ Adam cũng không mở miệng hỏi tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, vậy chứng minh khẳng định cậu ta không nghe thấy tiếng chuông này. Nếu không khẳng định cậu ta đã hỏi xảy ra chuyện gì rồi.

Nhưng tại sao chỉ có một mình cô đột nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại? Chẳng lẽ bởi vì cô không có bị ô nhiễm sao, hoặc là bởi vì hành động mới vừa rồi của cô?

Tô Dung không xác định, xoắn xuýt một chút rồi đột nhiên hỏi Adam: "Adam, cho tôi xem hoa hồng của cậu."

Adam cho rằng Tô Dung chỉ muốn cách một đoạn thời gian xác định trạng thái tinh thần của bọn họ, vì vậy cũng không hỏi gì, trực tiếp móc hoa hồng ra. Giống với lúc trước, đóa hoa hồng này vẫn là màu hồng đậm. Điều này cũng chứng minh hai người bọn họ không có vấn đề gì, như vậy điện thoại này chắc không phải là vật mang đến ô nhiễm.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 389: Chương 389



Nếu không ô nhiễm, có nên nhận hay không?

Trong quy tắc không có nhắc đến chuyện này, Tô Dung cũng không có chỗ tham khảo.

Nhưng mặc dù không có đầu mối cô cũng không có lựa chọn nói chuyện mình nghe được tiếng chuông điện thoại cho Adam nghe.

Giống như ở trong phòng triển lãm chụp ảnh, cô nghe được tiếng người nói chuyện. Loại chuyện chỉ có một mình nghe được này, trước khi xác định được nó là tốt hay xấu, Tô Dung sẽ không chủ động nói ra.

Bởi vì chuyện này sẽ để cho sự đoàn kết yếu ớt của tổ bọn họ sụp đổ trong chớp mắt.

Tiếng chuông điện thoại vẫn cứ vang lên, Tô Dung nhắm mắt lại. Mặc kệ như thế nào, nếu trong quy tắc không nhắc đến, vậy thì nghe đi, có lẽ là một đầu mối mới, tệ đi nữa cũng sẽ không trực tiếp uy h.i.ế.p đến tính mạng, nếu không không có đạo lý nào không nhắc đến trong quy tắc.

Sau khi hạ quyết tâm, Tô Dung xít lại gần tượng sáp người đàn ông làm bộ kiểm tra. Trên thực tế là đến gần điện thoại, nhấn vào nút nhận điện thoại.

Có một giọng nói không rõ làng truyền từ đầu bên kia điện thoại: "Tô Dung, cô cần phải tin tưởng tôi, Adam ở bên cạnh cô chính là giả."

--- đây là giọng nói của Adam.

Trong nháy mắt nghe được lời này, đầu óc của Tô Dung tự động phân tích. Đầu tiên cô có thể khẳng định giọng nói đầu bên kia điện thoại là Adam, nhưng chỗ này của cô, Adam vẫn còn đang đứng ở chỗ kia, không thể nào gọi điện thoại cho cô được.

Cho nên đầu bên kia điện thoại chính là một "Adam" khác, hơn nữa tuyên bố Adam ở chỗ cô là giả mạo.

Thời gian của cú điện thoại này thật sự rất trùng hợp, đúng lúc cô mới vừa bị tượng sáp bà lão hù dọa, thiếu chút nữa làm ra hành động sai lầm. Trùng hợp như vậy làm cho Tô Dung không nhịn được sinh ra lòng cảnh giác.

Đây có phải là quỷ quái sử dụng kế ly gián không? Để cho cô và Adam không tín nhiệm lẫn nhau, g.i.ế.c lẫn nhau, cuối cùng "nó" ngư ông đắc lợi.

Nhưng trên người Adam có rất nhiều đạo cụ quái đàm, nếu như bọn họ thật sự bị buộc tách ra, mà đối phương lại ý thức được bên cạnh cô có nguy hiểm, vậy dựa vào một ít đạo cụ quái đàm liên lạc với cô cũng rất bình thường.

Hai loại khả năng mâu thuẫn này tồn tại với nhau, nhưng Tô Dung biết đối phương là nói thật.

--- Bởi vì cô cũng cảm thấy Adam có vấn đề.

Đúng vậy, rất sớm cô đã thấy Adam bây giờ khác với trước đó. Từ việc tính cách của cậu ta thay đổi một chút, còn có sự l* m*ng không giải thích được.

Nhưng bởi vì Adam ở chỗ này không có làm hành động gì tổn thương đến cô, cho nên cô mới án binh bất động.

Chỉ là nếu như Adam bên cạnh cô chính là giả, vậy thân phận của bọn họ đổi cho nhau lúc nào?

Kết hợp với thời gian mà đối phương biểu hiện không bình thường, Tô Dung rất nhanh đã chú ý đến một chi tiếng không đúng lúc trước --- Hình như là từ khi cô đi vào cánh cửa của khu nhân vật.

Khi đó sau khi cô nghe được động tĩnh thì quay đầu lại, đã nhìn thấy Adam đưa lưng về phía cô đóng cửa lại. Lúc đó chỉ cảm thấy hơi không đúng, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, không nói đến chuyện đóng cửa này là không cần thiết, chỉ nói đến tư thế lúc đó của Adam đã có vấn đề rồi.

Nếu như cậu ta đi theo sau cô tiến vào như bình thường, vậy lúc cậu ta đóng cửa hoàn toàn không cần quay hẳn lưng với cô. Tư thế chính diện với cô cũng có thể tiện tay đóng cửa lại, hoặc là hơi nghiêng người đóng cửa lại cũng được, mà không phải hoàn toàn quay lưng lại đóng cửa.

Đây là một chuyện rất nhỏ, ngay cả lúc ấy Tô Dung cũng không phát hiện ra.

Cái m.ô.n.g quyết định đầu, lúc này cô cảm thấy Adam không đúng, mới suy nghĩ lại, tìm được vấn đề chỗ này.

Mặc dù trong lòng cô tin tưởng, nhưng bây giờ không thể trả lời Adam ở bên kia điện thoại. Bởi vì còn có một Adam khác đang ở cùng một phòng với cô, một khi cô nói chuyện, nhất định sẽ làm cho đối phương cảnh giác.

Nếu như Adam ở cùng chỗ với cô là giả, vậy bây giờ cô bại lộ tương đương với chuyện đưa mình vào nguy hiểm.

Adam ở đầu bên kia điện thoại cũng biết chuyện này, sau khi cho Tô Dung hai giây để tiêu hóa thì lấy tốc độ cực nhanh nói tiếp: "Tôi là dùng điện thoại đạo cụ quái đàm gọi điện thoại cho cô, tác dụng của đạo cụ này chỉ cần tôi chọn một người gọi điện thoại cho người đó, các loại điện thoại ở gần với người này đều sẽ liên thông đến điện thoại của tôi. Dĩ nhiên nếu như gần chỗ cô không có điện thoại, đạo cụ này cũng vô dụng. Cũng may bên cô có."

Giới thiệu đơn giản, cực kỳ xa hoa.

Tô Dung nghe xong thì cảm thấy quá hâm mộ, mà bên kia Adam nói tiếp: "Nếu như tôi đoán không sai, chắc chúng ta bị tách ra khi tiến vào khu nhân vật. Lúc ấy tôi thấy cô đi vào, mới vừa muốn đi theo, đã nhìn thấy cô lập tức đi ra, nói với tôi trước tiên không vội đi khu nhân vật, ở lại chỗ này nhìn thêm chút đi."

Lời này không hẹn mà hợp với suy đoán trước của Tô Dung, quả nhiên bọn họ đều bị tách ra từ chỗ đó.

Mà Adam gặp phải "Tô Dung" giả, cho nên suy đoán bên chỗ cô cũng gặp phải "Adam" giả.

Đúng vậy, bây giờ Tô Dung đã hoàn toàn tin tưởng Adam ở đầu bên kia điện thoại thật sự là Adam. Trái lại cũng không hoàn toàn vì lời của Adam, so sánh với lời của người khác, cô càng tin tưởng vào quan sát phán đoán của mình.

Ngay mới vừa rồi, Tô Dung đột nhiên ý thức được một chuyện --- cô khẳng định đã bị ô nhiễm, bởi vì cô cũng nhìn thấy tượng sáp nhúc nhích.

Từ sau khi Adam lật tung tượng sáp, cậu ta cũng vì Tô Dung không làm gì mà bày ra bộ dạng làm biếng, hoàn toàn không thể lại bị ô nhiễm.

Cho nên theo lý thuyết khi hoa hồng của cô biến thành màu hồng đậm, cùng một mức độ ô nhiễm với Adam trong phòng, như vậy khi cô nhìn thấy hoa hồng của Adam thì phải là màu đỏ hồng.
 
Back
Top