Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 290: Chương 290



Chắc chắn là để bảo đảm an toàn, nhưng là đảm bảo an toàn cho nhân viên hay đảm bảo an toàn cho công ty thì không chắc chắn.

Nhìn Phùng Ngọc Linh không biết gì cả, trong lúc nhất thời Tô Dung không biết nên cảm thán cô ấy may mắn hay bất hạnh.

Cô thở dài, khẩn cầu: "Vì thế có thể để lộ ra một chút được không? Đồ vật anh ta bỏ quên chính là một bức ảnh chụp trắng đen, là loại ảnh luôn luôn mang theo bên người, chắc chắn rất quan trọng với người đó."

Ảnh chụp trắng đen có ý nghĩa gì trong lòng mọi người đều biết rõ, Phùng Ngọc Linh do dự một chút, nhìn dáng vẻ thành khẩn của Tô Dung, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được rồi, tuy nhiên tôi chỉ có thể đưa số điện thoại cho cậu thôi."

Như vậy là đủ rồi, Tô Dung lập tức gật đầu: "Được được, tôi thay mặt nhân viên đã từ chức kia cảm ơn cậu."

"Nói tên và số phòng ký túc xá của người đó đi."

Chờ sau khi Tô Dung nói xong, Phùng Ngọc Linh đăng nhập vào máy tính của mình, ngón tay gõ như bay trên bàn phím, nhanh chóng tìm ra số điện thoại ngày hôm qua đã gọi đến căn phòng này, giao nó cho Tô Dung.

Sau khi nói cảm ơn một lần nữa, Tô Dung mang theo dãy số thắng lợi trở về, khi trở lại bộ phận chăm sóc khách hàng thì đã dùng hết tám phút.

Đa số những người khác đều đã trở về, áo lông xám cho rằng đến bây giờ cô mới về là do lúc nãy ở lại nói chuyện với Phùng Ngọc Linh, nên cũng không hỏi nhiều.

Hiện tại chỉ còn tổ của tóc rẽ ngôi váy vàng, và bà Hoa mũ đỏ chưa trở về.

Tầng hai và WC, Tô Dung cau mày, trực giác nói cho cô biết hai nơi này đã xảy ra chuyện gì đó.

Khi sắp đến thời gian mười phút, bốn người cùng nhau trở lại. Sắc mặt của bà Hoa và mũ đỏ vẫn như bình thường, nhưng sắc mặt của hai người khác lại trắng bệch rất khó coi.

Không đợi mọi người đặt câu hỏi, mũ đỏ tự giác nói: "Chúng tôi đã tìm được t.h.i t.h.ể trong WC, người đó trừng lớn hai mắt, c.h.ế.t không nhắm mắt, thoạt nhìn là bị hù chết. Cô ta ở phòng trong cùng của WC, bên cạnh dựa vào cửa sổ, phía dưới cửa sổ có đặt một chiếc điện thoại bàn màu đen giống hệt điện thoại trong văn phòng chúng ta. Có một lon đồ hộp chưa mở nằm bên ngoài WC."

Rõ ràng cô ta không ăn đồ hộp, hơn nữa còn bị hù chết. Cái c.h.ế.t này hoàn toàn khác với Lý Chí. Tuy rằng bọn họ không biết có phải Lý Chí cũng bị hù c.h.ế.t hay không, nhưng anh ta c.h.ế.t chắc chắn có liên quan đến việc vi phạm quy tắc ăn đồ hộp. Tuyệt đối không giống cô gái tóc ngắn này.

Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía tóc rẽ ngôi: "Trước khi ăn cơm cô ta có bao nhiêu điểm?"

"Là 97 điểm." Tóc rẽ ngôi trả lời, trong lòng cũng đoán được suy nghĩ của cô: "Cô cảm thấy những người điểm số dưới 100 sẽ có cách c.h.ế.t khác với những người có điểm từ 100 trở lên sao?"

Tóc rẽ ngôi và đồng đội của anh ta cũng vì suy đoán lúc trước của Tô Dung nên tự khiến bản thân bị khiếu nại, trong đó đồng đội của anh ta là nhân viên ghi chép, nên có điểm cao hơn anh ta.

"Tôi cũng không chắc chắn, lúc trước bà Hoa đã từng thảo luận vấn đề này với tôi, tôi cảm thấy có thể là như vậy. Nếu không tại sao phải chia ra hai loại điểm như vậy chứ?" Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng Tô Dung gần như đã xác định 100 điểm chính là ranh giới, trên và dưới có cách c.h.ế.t rất khác nhau: "Tóm lại phải chờ ngày mai xem thử cách c.h.ế.t của hai người kia rồi mới có thể đưa ra suy đoán."

Áo thun đen ở một bên đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, sao sắc mặt của hai người lại khó coi như vậy?"

Nói đến vấn đề này, biểu cảm của hai người họ càng khó coi hơn. Mũ đỏ gục mặt xuống, dáng vẻ thâm cừu đại hận: "Chúng tôi gặp được quản lý ở tầng hai, cô ta nói thấy chúng tôi quá rảnh rỗi, vậy buổi tối hôm nay chúng tôi phải làm thêm giờ."

Loại việc như tăng ca, đặc biệt chính là thông báo tăng ca đột xuất, vốn dĩ chính là ác mộng của những người đi làm. Huống chi đây là quái đàm quy tắc, ở lại công ty thêm một phút, thì sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm.

Quy tắc đã nói không thể tăng ca, nhưng đồng thời cũng đã nói không được từ chối yêu cầu của quản lý. Lúc ấy mọi người lập tức nhận ra đây là tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Áo sơmi lập tức hỏi: "Vậy các người nói như thế nào?"

Áo lông xám cười nhạo một tiếng: "Anh nhìn dáng vẻ của bọn họ xem, có giống như đã nhận được câu trả lời thỏa đáng không?"

Cho dù bọn họ cảm thấy khó chịu trước dáng vẻ hả hê vui sướng khi người gặp họa của anh ta, nhưng hai người mũ đỏ cũng không thể không thừa nhận anh ta nói đúng, lúc ấy vì thời gian cấp bách, bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra được lý do hợp lý, nên chỉ đành đồng ý trước, sau khi trở về lại nghĩ cách.

Suy nghĩ một chút, Tô Dung nhận ra, bọn họ vẫn còn một cơ hội để từ chối quản lý—— chính là khi tan làm ngày hôm nay.

Đồng đội của tóc rẽ ngôi đã chết, hôm nay khi tan làm chắc chắn quản lý sẽ đến tuyên bố việc cô ta bị sa thải, đến lúc đó chính là thời gian tốt nhất để bọn họ từ chối yêu cầu tăng ca của quản lý.

Tất nhiên, làm thế nào để từ chối mà không phải được xem là từ chối trong quy tắc, vẫn là một nan đề rất lớn.

Tuy nhiên cũng may chỉ có hai người bọn họ gặp rắc rối, những người khác cũng không liên quan. Tất cả mọi người ở đây đều sôi nổi thu hồi ánh mắt, tránh việc tiếp xúc với họ rồi lại nhận được tín hiệu cầu cứu.

Cũng may hai người váy vàng cũng tự hiểu bản thân mình, biết mấy người bọn họ sẽ không giúp đỡ họ, nên chỉ có thể ảm đạm ngồi xuống suy nghĩ đối sách.

Mắt thấy không có sự việc ngoài ý muốn tiếp tục xảy ra, Tô Dung biết cô phải nói cho mọi người biết việc bị khiếu nại quá nhiều lần có thể sẽ không còn khả năng thông qua kỳ thực tập.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 291: Chương 291



Nhưng chỗ này vẫn còn một vấn đề rất quan trọng, đó chính là những người ở đấy, có người bị khiếu nại hai lần, có người bị khiếu nại ba lần cũng có người đã bị khiếu nại bốn lần.

Những người bị khiếu nại hai lần vẫn còn may, tệ nhất cũng chỉ vừa chạm vào ranh giới, chỉ cần duy trì trong ba lần, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng những người bị báo cáo bốn lần thì không chắc chắn.

Cô kể lại cho mọi người nghe những gì Phùng Ngọc Linh đã nói với cô, trọng điểm là số lần bị báo cáo ở bộ phận hành chính. Ba lần bị trừ điểm thành tích, năm lần sẽ bị sa thải. Nhưng đó là đối với nhân viên chính thức, còn đối với những thực tập sinh như bọn họ, có lẽ sẽ càng hà khắc hơn.

Tuy rằng thật sự vẫn còn giới hạn là năm lần, nhưng có ai không biết quái đàm vô cùng tàn nhẫn, chỉ cố gắng hết sức thu hẹp không gian sinh tồn của bọn họ, sao có thể thả cho bọn họ một con ngựa?

Nếu thật sự trong quái đàm này bị khiếu nại ba lần sẽ không thể thông qua kỳ thực tập, điều đó có nghĩa bọn họ đã nhận được lệnh tử hình, điều này sao có thể không khiến người khác tuyệt vọng chứ?

Tô Dung chưa bao giờ dám coi thường nhân tính, hoặc nên nói bản thân cô đã rất nhiều lần tự mình trải nghiệm sự ghê tởm đáng khinh của nhân tính. Dưới tình huống bản thân không còn chút hy vọng sống nào, không phải tất cả mọi người đều có thể bình tĩnh chấp nhận.

Trong lúc này, có những người sẽ cố gắng hết sức tìm kiếm con đường mới, cũng có những người cố gắng hết sức chặt đứt đường sống của người khác.

Trong quái đàm này, muốn quấy rối người khác thật sự không phải vấn đề khó, ít nhất Tô Dung chỉ cần tùy tiện suy nghĩ cũng có thể nghĩ ra rất nhiều cách: Trước khi người khác tiếp nhận điện thoại thì cướp microphone, sau khi ăn xong thì trở về đầu tiên không cho mọi người vào văn phòng, chủ động tìm quản lý yêu cầu cho toàn bộ nhân viên tăng ca……

Đây cũng chỉ là những phương pháp bên ngoài, nếu có người muốn âm thầm giở một ít thủ đoạn, vậy chắc chắn càng khiến người khác khó lòng đề phòng.

Muốn hại một người thật sự quá dễ dàng!

Chính bởi vì như thế, nên Tô Dung quyết định sẽ không tùy tiện lộ ra chuyện bị khiếu nại ba lần chính là giới hạn. Tô Dung vẫn có chút lòng tốt, nhưng không nhiều, ít nhất cũng không nhiều đến mức khiến cô lấy mạng sống của mình ra để đánh cược với lương tâm của người khác.

Những gì nên nói thì vẫn nói, theo cô đánh giá nếu cô không nói chuyện này ra, có lẽ gần 90% những người ở đây sẽ thua tại cái hố này.

Tô Dung suy nghĩ thêm một chút nên nói như thế nào rồi đứng dậy: "À, tôi có một phát hiện mới."

Nghe vậy, mọi người lập tức nhìn về phía cô. Có được manh mối thì không thể không nghe, đặc biệt chắc chắn Tô Dung sẽ không nói dối.

"Nếu bị khiếu nại nhiều lần có thể gia tăng sự ô nhiễm, tốt nhất là mọi người nên bị khiếu nại ít một chút."

Đây chính là lý do mà Tô Dung nghĩ ra, trong một quái đàm không có cách giảm bớt sự ô nhiễm, ý nghĩa của việc gia tăng ô nhiễm chính là bước thêm một bước gần với cái chết. Chỉ cần những người khác tin điều này, nếu không đến mức bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không nếm thử một lần nữa

Nghe xong lời cô nói, có hai người sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Bọn họ chính là áo lông xám và đồng đội của anh ta.

Bởi vì điểm của hai người bọn họ đều vượt quá 150, cho nên lúc ấy vì muốn nghiệm chứng lời nói của Tô Dung về đồ hộp, nên đã trực tiếp khiến bản thân bị khiếu nại hai lần, cộng với số lượng ngày hôm trước, bọn họ đã bị khiếu nại bốn lần.

Nếu bị khiếu nại quá số lần sẽ gia tăng ô nhiễm, vậy hiện tại có phải bọn họ đã bị ô nhiễm rất nghiêm trọng?

Bởi vì những người khác không bị khiếu nại quá nhiều lần, cho nên vẫn còn bình tĩnh, sau khi tỏ vẻ biết ơn với Tô Dung từ tận đáy lòng, liền tiếp tục vội vàng làm việc của mình.

Đây chính là hiệu quả mà Tô Dung mong muốn, cô chỉ muốn cảnh tỉnh mọi người, nhưng lại không muốn phá vỡ bầu không khí bình tĩnh trong bộ phận chăm sóc khách hàng. Một khi lòng người rối loạn, hai ngày sau sẽ không dễ chịu.

Có thể nói dối với những người khác, nhưng đối với đồng đội của mình thì không cần phải thế, thừa dịp mọi người ở bộ phận chăm sóc khách hàng bận rộn làm việc, Tô Dung nhỏ giọng nói sự thật cho bà Hoa nghe.

Bà Hoa đột nhiên biết được sự thật cũng rất kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu được nguyên nhân vì sao lúc nãy Tô Dung lại nói dối. Bà ấy không thể không cảm thán tuy rằng tuổi tác của Tô Dung không lớn, nhưng cách cư xử lại rất trưởng thành.

Nếu là người bình thường, khi nhận được tin tức này có lẽ sẽ trực tiếp nói ra ngoài hoặc lựa chọn ngậm miệng không nói. Nhưng Tô Dung lại đồng ý giữ gìn chính nghĩa dưới tiền đề bảo vệ được an toàn của bản thân, thật sự rất khó có được.

Bà ấy gật đầu, phân tích "Nếu đúng là như vậy, vậy xem ra quy tắc thông quan đó thật sự là sai. Nhưng sai vì quy tắc bị viết thiếu hay vốn dĩ bản thân nó đã sai hoàn toàn?"

"Cháu cũng đang suy nghĩ vấn đề này." Tô Dung trả lời.

Nếu bản thân quy tắc đã sai, vậy chứng minh "Khi đạt từ 100 điểm trở lên" là không thể thông quan.

Nếu quy tắc này đang thiếu một chút điều kiện, vậy chứng minh "Khi đạt từ 100 điêm trở lên" là đúng, chẳng qua có khả năng còn cần "Số lần bị khiếu nại không vượt quá 3/ 5 lần" và những thứ khác.

Nhưng cho dù là loại nào, Công cụ nhắc nhở ô nhiễm đều thể hiện màu đỏ, cho nên Tô Dung chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình để suy đoán.

Tuy nhiên trước mắt cô và bà Hoa đều nhất trí cho rằng quy tắc này sai, chứ không phải bị khuyết thiếu điều kiện.

Vẫn là câu nói cũ, tất cả quái đàm quy tắc đều muốn bọn họ nâng cao điểm số, như vậy có lẽ điểm cao cũng không phải một chuyện tốt.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 292: Chương 292



Thảo luận xong chuyện này, tiếp theo chính là việc liên quan đến cái c.h.ế.t của cô gái tóc ngắn. Bà Hoa là nhân chứng đầu tiên tại hiện trường, khi bà ấy kể cho Tô Dung nghe, cũng chi tiết và rõ ràng hơn khi mũ đỏ kể cho mọi người nghe.

Tất nhiên mũ đỏ cũng không nói dối, dù sao cô ta và bà Hoa đều cùng nhau nhìn thấy hiện trường tử vong. Chỉ là cô ta miêu ta thiếu một ít chi tiết: "Người c.h.ế.t chết trong phòng WC trong cùng, cửa bị đóng. Lúc ấy bà và cô ấy nhìn thấy đã đến giờ làm việc nhưng WC này vẫn đóng cửa, nên đã gõ cửa trước, nhưng không ai trả lời. Nhận ra có chút không thích hợp, nên mới dùng lực để phá cửa, thấy được người bên trong đã chết. Nhưng lon đồ hộp thì không được mở ra, nó nằm ở trong WC, chỉ cần mở cửa WC là có thể nhìn thấy."

"Người c.h.ế.t có một điểm giống Lý Chí chính là điểm số đều thấp hơn 100, khi nhìn thấy dáng vẻ bên trong đồ hộp chắc chắn sẽ rất muốn ăn. Cho nên lon đồ hộp kia được đặt ở đó có thể là vì muốn dẫn dụ cô ta, chỉ tiếc người c.h.ế.t còn chưa kịp nhìn thấy đồ hộp thì đã bị hù chết." Tô Dung nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận điều này: "Nhưng rốt cuộc cô ta bị ai hù chết?"

Về điều này, bà Hoa cũng không có cách nào trợ giúp: "Hiện trường không có manh mối nào khác, cũng không có dấu chân gì đó, không biết có phải là do quỷ quái quấy phá hay không."

Như vậy lại xuất hiện một vấn đề, Lý Chí vì ăn đồ hộp nên mới chết, còn người này lại c.h.ế.t vì sợ hãi. Tuy rằng đều có đồ hộp ở đó, nhưng cách c.h.ế.t lại khác nhau.

Cho nên điểm thấp hơn 100, ít nhất có hai cách c.h.ế.t khác nhau?

Vậy cao hơn 100 thì sao? Có thể cũng có nhiều cách c.h.ế.t không?

Tô Dung lắc đầu lấy số điện thoại mà cô lấy được từ chỗ Phùng Ngọc Linh ra: "Đây chính là số điện thoại đã gọi cho Lý Chí trước khi anh ta chết, cháu định gọi điện thoại cho số này thử xem như thế nào?"

"Sao cháu lại lấy được thứ này? Là lúc nãy khi đến bộ phận hành chính sao?" Bà Hoa vô cùng kinh ngạc trước hiệu suất của Tô Dung, tuy nhiên bà ấy biết Tô Dung có bạn ăn cơm cùng ở bộ phận hành chính, cho nên nhanh chóng đoán được chân tướng, gật đầu: "Có thể, vậy bây giờ cháu gọi đi."

Sau khi được xác nhận, Tô Dung bấm số gọi điện thoại, nhưng đó lại là số không tồn tại. Sau khi nghe thấy câu nhắc nhỡ "Số bạn gọi không liên lạc được" Tô Dung bất đắc dĩ nhún vai: "Nhìn có vẻ chúng ta sẽ không thể nào biết được Lý Chí rốt cuộc đã nghe được gì trong cuộc gọi đó, chỉ có thể tự mình thí nghiệm."

Kết quả này cũng không ngoài ý muốn, nhưng vẫn khiến người ta có chút thất vọng. Hai người không hẹn mà cùng thở dài, không tiếp tục trì hoãn thời gian, ấn xuống nút nhận cuộc gọi, bắt đầu công việc chiều nay.

"‘Đồ hộp thịt tươi nhỏ’ thật sự quá ngon, tôi chuẩn bị đến tổng bộ công ty các người xem thử những đồ hộp đó được làm như thế nào." Đầu dây bên kia điện thoại nhiệt tình nói:"Đúng rồi, thái độ phục vụ của các người cũng rất tốt, cô trông như thế nào? Chờ khi tôi đến công ty sẽ tự mình khen ngợi cô."

Dường như có chuyện gì đó không đúng lắm?

Tô Dung cau mày, đột nhiên nhớ đến một quy tắc của thực tập sinh—— Hãy nhớ, cho dù là tình huống nào, khách hàng cũng sẽ không xuất hiện trước mặt bạn

Quy tắc này là màu đỏ, cũng đã nói lên dưới tình huống nào đó, khách hàng thật sự sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hiện tại đối diện với khách hàng muốn đến công ty khen ngợi mình, nói cách khác chính là muốn xuất hiện trước mặt mình. Nhưng cô đã vi phạm quy tắc nào, mới xảy ra tình huống này chứ?

Không cần dùng đầu óc suy nghĩ cũng biết, nếu để khách hàng xuất hiện trước mặt, chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Khách hàng ở đầu dây bên kia vẫn còn chờ cô trả lời, Tô Dung có ý định khuyên đối phương từ bỏ: "Bên này chúng tôi làm việc rất bận rộn, có thể sẽ không có thời gian tiếp đãi ngài. Ngài khen ngợi tôi trong điện thoại như vậy là đủ rồi, không cần đến đây đâu."

"Cô đang nói gì vậy hả?"

Giọng nam trung niên ở đầu bên kia điện thoại tỏ vẻ không đồng tình: "Tôi đang trên đường đi, sắp đến rồi. Bộ phận chăm sóc khách hàng ở đâu? Đến lúc đó tôi trực tiếp đến gặp cô."

Đối mặt với sự nhiệt tình lỗi thời này, Tô Dung gần như muốn hô to cứu mạng. Cô không hề muốn nhìn thấy đối phương!

Bà Hoa ngồi đối diện cô cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dùng thủ thế ý bảo Tô Dung xem thử có thể tắt điện thoại hay không. Nếu đối phương thật sự muốn đến bộ phận chăm sóc khách hàng, vậy tốt nhất hai người họ nên tìm một chỗ để trốn đi, tránh để khách hàng nhìn thấy mình.

Trong suy đoán của bà Hoa, quy tắc đã nói cho dù thế nào cũng sẽ không thể nhìn thấy khách hàng, nếu quy tắc này là thật, vậy tình huống hiện tại chắc chắn nằm trong tình huống khác thường nào đó.

Việc khách hàng muốn đến bộ phận chăm sóc khách hàng theo bọn họ thấy chính là chuyện ván đã đóng thuyền. Vậy bọn họ phải làm như thế nào để đối phương không nhìn thấy bọn họ? Nếu đã không có cách nào ngăn cản khách hàng đến đây, vậy bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng không mở mắt.

Nghĩ như vậy liền biết tình huống hiện tại của bọn họ tràn ngập nguy cơ.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bà Hoa và Tô Dung đều không muốn nhìn thấy khách hàng. Cho dù vì thiếu hụt manh mối nên suy luận có sai sót, nhưng cuối cùng trăm sông vẫn đổ về một biển.

Thấy động tác của bà Hoa, Tô Dung lập tức hiểu rõ ý của bà ấy, cũng có ý định tắt điện thoại: "À…… Thật ra tôi cảm thấy ngài không cần phải đi đến đây gặp tôi đâu, đây là công việc của tôi mà thôi. Mặt khác vừa lái xe vừa gọi điện cũng không an toàn, nếu không thì ngài……"

"Tôi tới rồi!" Cô còn chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến tin xấu.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 293: Chương 293



Khóe miệng co rút, không đợi Tô Dung nói chuyện, người bên kia liền tiếp tục nói: "Hình như tôi nhìn thấy bộ phận chăm sóc khách hàng rồi, bên trong có thật nhiều người. Ai là cô vậy? Là cô gái trên mặt có nốt ruồi sao?"

Không phải chứ? Hắn nhìn thấy cô ở đâu?

Tô Dung có chút luống cuống, tình hình hiện tại chỉ sợ muốn chạy cũng không chạy được. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, cũng không hề có bóng dáng của bất kỳ kẻ nào.

Nhưng rõ ràng cô có thể cảm nhận được, có một ánh mắt đang dừng lại trên người cô. Ánh mắt kia lạnh lẽo dính nhớt, giống như dòi bò trong xương cô vậy. Dường như sẽ lập tức vọt đến trước mặt cô, g.i.ế.c c.h.ế.t cô.

"Cô vẫn chưa nhìn thấy tôi sao" Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp, lại kèm theo ác ý không dễ phát hiện: "Tôi sẽ đến ngay lập tức!"

Tiếng bước chân, dường như Tô Dung đã nghe được tiếng bước chân.

"Xoạt, xoạt, xoạt……"

Tiếng bước chân kia ngày càng gần, ngày càng nặng, nặng nề đến mức dường như mỗi bước đều đạp lên lòng cô.

Gần như Tô Dung muốn đứng dậy ngay lập tức, lại muốn quay đầu nhìn khoảng cách với đối phương. Nhưng đầu cô dường như đã bị dán lên cổ, cứng đờ ngay cả một động tác quay đầu đơn giản cũng không làm được. Hai chân cô cũng giống như bị ánh mắt kia ghim chặt trên mặt đất, giống như bị rót chì vào không thể nâng lên được.

Hắn sắp đến, hắn sắp đến, hắn sắp đến, hắn sắp đến, hắn sắp đến, hắn sắp đến……

Trong đầu điên cuồng lặp lại câu. Tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm điên cuồng vang lên trong tai coi.

Cảm giác ấm áp ẩm ướt từ phía sau truyền đến, Tô Dung có thể cảm giác được có người đứng sau lưng mình, chỉ cách cô có một bước chân.

Hắn đến ——

"Vốn dĩ anh không hề đến có đúng không!"

Tô Dung đột nhiên mở miệng, dùng giọng điệu chắc chắn nói một câu.

Lời vừa nói ra, cảm giác lạnh lẽo vừa rồi lập tức biến mất như thủy triều, có thể cứng đờ lạnh lẽo cũng khôi phục lại hơi ấm, âm thanh của các điều tra viên xung quanh lại vang lên một lần nữa, cảnh tượng bộ phận chăm sóc khách hàng bận rộn ồn ào chưa bao giờ cho Tô Dung cảm nhận được cảm giác an toàn như giờ phút này.

Nguy hiểm biến mất, Tô Dung thở phào một hơi. Tùy tiện sờ trán một cái, cô phát hiện ra trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, trong tình huống vừa rồi, cô thật sự chỉ cách cái c.h.ế.t một bước chân.

Mãi đến trước khi nghe được tiếng bước chân, thật ra Tô Dung vẫn chưa có suy nghĩ gì khác, cô sợ hãi khách hàng thật sự xuất hiện trước mặt mình thì sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng trong nháy mắt khi nghe được tiếng bước chân, cô vô thức cảm thấy có chút không thích hợp —— vì sao bản thân lại nghe được tiếng bước chân nhanh như vậy?

Nếu lúc trước tiến độ nhanh như vậy thì cũng có thể giải thích, khách hàng sắp đến công ty rồi mới gọi điện thoại cho cô. Nhưng muốn đi từ cửa đến bộ phận chăm sóc khách hàng, dù nói như thế nào cũng phải mất một đoạn thời gian, sao có thể đến phía sau lưng cô nhanh như vậy?

Cho dù tư duy vẫn luôn bị quấy rối, nhưng cô vẫn nhận ra được vấn đề này.

Nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn tồn tại rất chân thật, tiếng bước chân và tiếng hít thở cũng hoàn toàn không giống như giả vờ. Nói cách khác tên khốn trong điện thoại có lẽ thật sự ở phía sau lưng cô.

Rốt cuộc quy tắc "Khách hàng sẽ không xuất hiện" này là giả, cho nên có khả năng hắn thật sự đến trước mặt cô.

Vấn đề duy nhất chính là cơ hội để đối phương xuất hiện là gì.

Trong đầu Tô Dung nhanh chóng nhớ lại một loạt những lời nói vừa rồi của khách hàng trong điện thoại, từ lúc bước xuống xe, đã đến nơi, lại nhìn thấy cô, từng bước một đều khiến cô hiểu lầm rằng thật sự đối phương đã đến đây.

Nghĩ đến đây, cô bỗng nghĩ cẩn thận suy nghĩ lại cơ hội kia —— khi Tô Dung cảm thấy đối phương xuất hiện, hắn thật sự xuất hiện.

Cho nên Tô Dung mới nói ra câu kia.

Sau khi tiếng bước biến mất cô cũng đã xác định được suy đoán của mình, chỉ cần bản thân không cho hắn xuất hiện, thì quả nhiên hắn không thể xuất hiện.

Hậu quả của việc quá căng thẳng chính là cơ thể nhũn ra, Tô Dung mệt mỏi dựa vào trên chỗ ngồi, cả người không có sức lực. Trong lúc tinh thần cô đang vô cùng mệt mỏi, đột nhiên có một mùi hương cực kỳ mê người chui vào mũi cô. Cúi đầu liền thấy một lon đồ hộp đang được đặt ngay dưới bàn của cô, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy.

Dựa vào cái gì chứ! Lại tới nữa phải không?

Tô Dung thật sự quá quen thuộc với mùi hương mày, cho dù hương vị của nó có chút khác biệt, nhưng mục đích của những thứ này chỉ có một—— vì dụ dỗ cô.

Trái cây trong vườn cây, đồ ăn trong tiệm, còn có đồ hộp c.h.ế.t tiệt này!

"Nó" không còn trò nào khác sao? Chỉ có một cách này để ghê tởm người khác à?

Lửa giận trong lòng chống đỡ sự mệt mỏi của Tô Dung, cô giơ chân đá văng lon đồ hộp nhìn thèm nhỏ dãi ở dưới chân ra.

Mùi hương mê người kia lập tức át vô tung vô ảnh.

Nghe thấy tiếng động, tóc rẽ ngôi bên cạnh hỏi: "Hoa Hoa cô làm gì vậy?"

Tô Dung không để ý đến anh ta, mà lập tức ngẩng đầu nhìn về phía vị trí của bà Hoa. Cho tới tận bây giờ bà Hoa vẫn không lên tiếng, chỉ sợ đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên, tay bà Hoa cầm bút, ngòi bút dừng lại trên quyển sổ ghi chép, vẫn không nhúc nhích.

"Bà Hoa?" Tô Dung kêu một tiếng, hy vọng đối phương có thể nghe thấy và hoàn hồn.

Nhưng không như mong muốn, bà Hoa không hề động đậy, rõ ràng đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Tô Dung đoán có lẽ bà ấy cũng gặp nguy hiểm giống như cô, nhưng không phải bà Hoa có thể miễn dịch những mặt trái do ô nhiễm gây ra sao? Theo lý thuyết có lẽ bà ấy sẽ không bị ảnh hưởng bởi âm thanh trong điện thoại mới đúng chứ?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 294: Chương 294



Không suy nghĩ nhiều nữa, cô vội vàng đặt điện thoại đã tắt máy vào trên máy bàn, sau đó định đi qua lay tỉnh bà Hoa, nhìn xem thử có thể đánh thức đối phương không. Tuy nhiên khi cô vừa đi qua, cuối cùng bà Hoa cũng cử động.

Sắc mặt bà ấy trắng bệch, thở phào nhẹ nhõm giống như Tô Dung lúc vừa phản ứng lại.

"Bà có khỏe không?" Tô Dung phỏng đoán có lẽ đối phương cũng đã thoát được, vội vàng hỏi.

Bà Hoa gật đầu: "Vừa rồi người trong điện thoại nói hắn đã đến, bà liền có cảm giác hắn ngày càng gần, đã đến phía sau bà. Nhưng bà nhớ rõ trong quy tắc đã nói khách hàng sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta, cho nên bà cho rằng hắn đang nói dối, sau đó liền tỉnh táo lại."

Thật thần kỳ, rõ ràng quy tắc đó là sai, nhưng trời xui đất khiến lại có thể giúp bà Hoa. Ngược lại là cô, bởi vì biết quy tắc đó là sai, kết quả thiếu chút nữa đã lâm vào hiểm cảnh.

Công cụ nhắc nhở ô nhiễm không có vấn đề, nhưng lại gián tiếp suýt chút nữa hại c.h.ế.t cô.

"Cháu cũng trải qua giống bà, nhưng tỉnh lại sớm một chút. Nhưng không phải lúc trước bà đã nói bà có thể miễn dịch những ảnh hưởng tiêu cực của ô nhiễm sao? Cái này cũng có thể xem như một ảnh hưởng tiêu cực đúng không?" Tô Dung nghi hoặc hỏi.

Bà Hoa đã có suy đoán với việc này: "Bà nghĩ có thể đây không phải là ô nhiễm, mà chỉ đơn giản là quỷ quái xuất hiện thôi."

Đúng vậy, quái đàm quy tắc không ngừng ô nhiễm, nhưng cũng có tình huống quỷ quái trực tiếp hiện thân. Lấy quy tắc thứ nhất của quái đàm Siêu Thị An Vui làm ví dụ, những poster ở khu an toàn là ô nhiễm, còn đồ ăn biến chất ở khu thực phẩm là quỷ quái.

Nếu bà Hoa nhìn thấy cái phía trước, có thể tránh được những ảnh hưởng tiêu cực do ô nhiễm gây ra—— mất trí ( bản thân ô nhiễm tồn tại), nhưng lại không thể tránh được việc bị đồ ăn ở khu thực phẩm tấn công.

"Hả? Sao chỗ này lại có đồ hộp?" Bà Hoa cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy đồ hộp trên mặt đất.

Nghe vậy, Tô Dung nhìn về phía lon đồ hộp mình vừa đá đi cách đó không xa, khác với phương hướng mà bà Hoa nhìn thấy.

Nói cách khác, dưới chân của cô bà bà Hoa đều xuất hiện đồ hộp.

"Cháu biết hai người có điểm dưới 100 đó c.h.ế.t như thế nào rồi!" Ánh mắt Tô Dung sáng ngời, tất cả các manh mối đều được cô xâu chuỗi lại.

Chờ bà Hoa nhìn qua, cô giải thích: "Những người có số điểm thấp hơn 100 có lẽ đều bị quỷ quái theo dõi. Cũng giống như chúng ta vậy, sau khi nhận điện thoại, quỷ quái sẽ nói nó sắp xuất hiện, nếu chúng ta tin, có lẽ sẽ có cách c.h.ế.t giống như người c.h.ế.t trong WC hôm nay—— bị hù chết. Còn nếu chúng ta phản ứng lại, kiên định cho rằng đối phương sẽ không xuất hiện, như vậy sẽ không có việc gì. Nhưng quỷ quái còn đặt đồ hộp ở nơi chúng ta dễ nhìn thấy, một khi bị dụ dỗ ăn đồ hộp, thì vẫn sẽ chết."

Nguyên nhân cái c.h.ế.t của người c.h.ế.t trong WC là do tin tưởng quỷ quái thật sự sẽ đến, còn Lý Chí đã phản ứng lại kịp thời, nhưng lại không thể thoát được sự dụ dỗ của đồ hộp.

Nói thật, sự mê hoặc của đồ hộp thật sự không thể chịu đựng được, đặc biệt là người có 99 điểm, nếu không có người khác giúp đỡ thì gần như không thể khống chế được.

--------------------

Thật ra điểm của Tô Dung cũng rất gần 99, nhưng bởi vì bản thân cô đã từng được tăng thêm lực lượng tinh thần, hơn nữa lúc trước cô đã từng đối mặt với rất nhiều loại tấn công tinh thần tương tự như thế này, xem như miễn cưỡng có sức chống cự, mới có thể dựa vào bản thân tự mình vượt qua.

Nói đến đây thất sự cô có chút tức giận. Đây đã là lần thứ mấy rồi hả? Mỗi lần đều bị mùi hương quấy nhiễu, lần sau trước khi tiến vào quái đàm cô cứ dứt khoát bị kín mũi của mình trước đã! Chẳng lẽ cũng chỉ có một thủ đoạn này thôi sao?

Bà Hoa nhặt hai lon đồ hộp lên, hỏi Tô Dung: "Đồ hộp mà Phùng Ngọc Linh cho cháu còn ở đó không?"

Tô Dung vừa tìm đã thấy: "Còn ở đây."

Cô đặt lon đồ hộp này bên cạnh hai lon đồ hộp kia, biểu cảm phức tạp: "Hiện tại chúng ta có ba lon đồ hộp."

Còn nhớ lúc vừa mới bắt đầu quái đàm này cô còn lo lắng không có cách nào lấy được đồ hộp, kết quả đột nhiên phất lên rất nhanh, trong một ngày đã có thêm ba hộp. Tuy rằng không biết nhiều đồ hộp như vậy thì có lợi ích gì.

"Con bà nó! Các người lấy đâu ra nhiều đồ hộp vậy hả?!" Tóc rẽ ngôi kinh ngạc hỏi, những người khác cũng nhìn chăm chú.

Khi bọn họ nhìn thấy trên bàn của Tô Dung có ba lon đồ hộp, cũng sợ đến ngây người. Phải biết rằng trong bọn họ còn có người không có một hộp nào.

Bà Hoa cũng không trả lời câu hỏi của anh ta trước, mà nhìn về phía Tô Dung, dùng ánh mắt hỏi ý cô xem có nên nói cho bọn họ biết nếu dưới 100 điểm có thể sẽ gặp phải nguy hiểm hay không.

Suy nghĩ một chút, Tô Dung gật đầu. Tuy rằng cô đoán có lẽ vì không sử dụng cách bị khiếu nại để trừ điểm nữa, nên có lẽ mọi người đều không dưới 100 điểm, nhưng dù sao nói ra cũng không sao cả, lỡ như có thể cứu một mạng người thì sao?

Nhận được sự khẳng định của cô, bà Hoa mới nói ra chuyện hai người vừa mới trải qua, thuận tiện còn nói suy đoán của hai người bọn họ về số điểm thấp hơn 100 cho mọi người nghe.

Tất cả mọi người đều không ngờ trong bầu không khí hòa bình vừa rồi, vậy mà hai người bọn họ lại trải qua khoảnh khắc liên quan đến sự sống và cái chết, lập tức cảm thấy nghĩ lại mà sợ.

Váy vàng đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: "Nhưng vì sao lại là hai người các người chứ?"

"Tôi nghĩ… Có lẽ bởi vì chúng tôi là người có điểm gần với 100 nhất." Tô Dung làm ra dáng vẻ do dự trả lời, nhưng thật ra trong lòng cô đã chắc chắn: "Hai người đã c.h.ế.t lúc trước không phải vì điểm đặc biệt gần 100 nhất nên mới c.h.ế.t sao?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 295: Chương 295



Người c.h.ế.t đầu tiên là Lý Chí với 99 điểm, sau đó là cô gái tóc ngắn có 97 điểm, cuối cùng là hai người bọn họ có 95 điểm.

Tổng hợp lại như vậy, thì quy luật này liền rất chính xác, người có điểm số dưới 100 sẽ lần lượt đi tìm c.h.ế.t theo thứ tự.

Còn người có điểm số trên 100 thì sao? Hai người c.h.ế.t lúc trước đều có số điểm rất cao.

Hiện tại tất cả điều tra viên đều có số điểm từ 100 trở lên, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ không bị giảm xuống, nếu hôm nay còn có người chết, có lẽ cô có thể phỏng đoán quy luật bên trong đó.

Tất nhiên những người khác cũng không nén nổi kinh ngạc, chưa tính đến việc bà Hoa có thể sống sót dưới tình huống này, Tô Dung luôn có biểu hiện không quá thông minh vậy mà cũng có thể sống sót, việc này thật sự rất thần kỳ. Đặc biệt là xem tình huống vừa rồi, rõ ràng là Tô Dung phản ứng lại trước, sau đó mới là bà Hoa.

Mũ đỏ thử dò hỏi: "Hoa Hoa, khi cô cảm thấy có người ở phía sau lưng cô, cô đã suy nghĩ điều gì?"

"Quy tắc đã nói khách hàng sẽ không xuất hiện, tôi biết người phía sau chắc chắn là giả." Tô Dung bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, như thể cô chưa từng hoài nghi tính chân thật của những quy tắc này.

Thấy cô như vậy, mọi người chỉ có thể thầm than một tiếng người ngốc có phúc của người ngốc.

Đến 4 giờ rưỡi khi hoàn thành nhiệm vụ, điểm của Tô Dung đã biết thành 106.

Trước mắt điểm số này chính là thấp nhất ở đây, nhưng cô hoàn toàn không cần lo lắng. Nếu cô suy đoán không sai, vậy người có điểm số càng cao thì càng dễ c.h.ế.t hơn, ngược lại cô sẽ tương đối an toàn.

Vốn dĩ hôm nay bà Hoa định nghiệm chứng việc rời khỏi vị trí làm việc quá mười phút sẽ bị trừ bao nhiêu điểm, nhưng điểm số hiện tại của bà ấy là 109, nếu bị trừ quá nhiều, điểm số nhỏ hơn 100 sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên vì suy xét đến sự an toàn, ngày mai thử nghiệm cũng không muộn.

Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì đã đến giờ tan làm. Người có điểm số cao nhất hôm nay là đồng đội của áo lông xám, thoạt nhìn anh ta vô cùng sợ hãi số điểm này, nhưng cũng không có cách nào khác, trừ phi anh ta lựa chọn rời khỏi vị trí làm việc quá mười phút để bị trừ bớt điểm, nếu không hoàn toàn không có cách nào áp điểm của anh ta xuống.

Nhưng khi biết anh ta là người có điểm cao nhất, chỉ còn lại năm phút thì đã đến thời gian tan làm. Cho dù anh ta quyết định ra ngoài vào lúc này, có lẽ cũng sẽ không bị trừ quá nhiều điểm.

Người có điểm gần với anh ta nhất chính là đồng đội của áo thun đen, hai người c.h.ế.t ngày hôm qua chính là hai người có điểm số cao nhất, cho nên cho dù anh ta có đi ra ngoài để bị trừ điểm, chỉ sợ cũng sẽ không có tác dụng gì.

Còn về phần đồng đội của áo thun đen, thật ra anh ta cũng muốn hạ điểm, nhưng người có điểm số gần với anh ta nhất chính là áo thun đen. Nhưng nếu anh ta đi ra ngoài, đối phương có thể không hiểu ý của anh ta sao? Chắc chắn cũng sẽ cùng nhau đi ra ngoài.

Đến lúc đó không ai chiếm được chỗ tốt, anh ta cũng không thể chạy thoát vận mệnh người đứng thứ hai của mình.

Nếu hôm nay có lẽ thật sự phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ, thì tại sao anh ta phải để những người khác sống tốt chứ? Chỉ cần sau khi tan làm anh ta dính lấy những người khác, giao lưu với họ, anh ta có thể kéo một người c.h.ế.t cùng mình, sao lại không làm chứ? So với việc bản thân chỉ có thể c.h.ế.t cô đơn lẻ loi một mình, còn không bằng tìm một người bầu bạn trên đường đến hoàng tuyền!

Nghĩ như vậy, vẻ mặt của người này trở nên vặn vẹo, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

Áo thun đen nhìn thấu suy nghĩ của anh ta nên cảm thấy rất bất lực, đồng thời cũng có cảm giác sợ hãi. Anh ta nhìn ra chắc chắn đồng đội của mình đã bị ô nhiễm, nếu là lúc vừa bắt đầu, với tính cách bình thường của người này, chắc chắn sẽ không có suy nghĩ đồng quy vu tận điên cuồng như vậy. Nếu cứ mặc kệ, nói không chừng cuối cùng người c.h.ế.t chính là mình.

Người đã bị ô nhiễm thì không thể khuyên nhủ, anh ta suy nghĩ một chút, dùng thái độ chân thành nói: "Thât ra tôi cảm thấy chỉ có người có điểm số cao nhất mới chết."

"Vì sao lại nói như vậy?" Đồng đội nghi hoặc hỏi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế tâm tình nóng nảy lắng nghe anh ta nói. Dù sao so với việc tìm một người cùng mình đồng quy vu tận, nếu có thể sống sót tất nhiên anh ta muốn tiếp tục sống.

Nói thật áo thun đen cũng không biết vì sao, anh ta nói vậy chỉ vì muốn khiến đối phương tạm thời bình tĩnh lại. Dù sao người sáng suốt đều có thể đoán ra, sở dĩ đồng đội của anh ta điên cuồng như vậy, vì người này sắp phải chết.

Cho nên dù là lý do thoát thác gì cũng không bằng nói với anh ta rằng "Có thể anh ta sẽ không chết".

Nhưng còn vì sao lại như vậy, anh ta vẫn chưa kịp nghĩ ra. Dù sao những gì anh ta nói vốn dĩ là nói dối, tìm một lý do cho lời nói dối thật sự không dễ dàng chút nào. Nhưng hiện tại không thể để đồng đội phát hiện anh ta chỉ nói cho có lệ, nếu không muốn tiếp tục khuyên bảo sẽ rất khó khăn, nói không chừng còn kéo theo thù hận.

Trán áo thun đen chảy đầy mồ hôi, trong lòng nôn nóng, đột nhiên cao giọng nói: "Anh thử hỏi những người khác xem, có lẽ mọi người đều nghĩ ra……"

Vốn dĩ áo thun đen muốn ném cái nồi này cho người khác, xem thử những người khác có thể giải quyết vấn đề này hay không, thuận tiện tranh thủ cho bản thân chút thời gian để suy nghĩ.

Nhưng nói được một nửa, anh ta đột nhiên nhớ đến đây vẫn là một người có điểm số thấp hơn.

Nếu anh ta thật sự nói ra câu "Người có điểm cao nhất sẽ phải chết", chỉ sợ vừa tan làm anh ta đã bị bắt đi chôn cùng tên có điểm số cao nhất kia.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 296: Chương 296



Nuốt lại những lời định nói, áo thun đen nhìn mọi người xung quanh một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người bà Hoa. Theo anh ta thấy bà Hoa chắc chắn vô cùng thông minh, hơn nữa vừa nhìn chính là loại người rất biết khuyên bảo người khác.

Anh ta kéo theo đồng đội nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Bà Hoa, các người cũng cảm thấy hôm nay chỉ có người có điểm cao nhất phải c.h.ế.t đúng không?"

Khi nói chuyện anh ta đưa lưng về phía đồng đội, dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ với bà Hoa.

Tô Dung ở bên cạnh cũng thấy được ánh mắt của anh ta, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết được tại sao lại như thế. Giống như những gì cô nghĩ ngày hôm qua, lòng người thật sự không chịu nổi sự khảo nghiệm. Một khi lâm vào tuyệt cảnh, có người sẽ trực tiếp hóa thân ma quỷ trả thù xã hội.

Rõ ràng đồng đội của áo thun đen chính là người như vậy.

Bà Hoa là nhân tinh cũng nhìn ra vấn đề này, cười trả lời: "Đương nhiên rồi, điều này rất rõ ràng có phải không?"

Tuy rằng trong lúc nhất thời bà ấy không nghĩ ra lý do nhưng lại có cách có thể trả lời có lệ cho qua. Bà Hoa dùng biểu cảm đương nhiên nhìn về phía đồng đội của áo thun đen: "Chẳng lẽ cậu không nghĩ như vậy sao?"

Thốt ra lời này, ngay cả người đồng đội cũng nghi ngờ có phải là do bản thân mình quá ngu ngốc hay không. Tại sao những người khác đều nhìn ra, còn bản thân anh ta lại cho rằng bản thân phải chết?

Cau mày, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Tô Dung, đột nhiên trước mắt sáng ngời: "Hoa Hoa, cô biết vì sao không?"

Anh ta chỉ muốn tìm một người làm đệm lưng, chứng minh bản thân không phải là người ngốc nhất. Nhưng lại làm khổ Tô Dung, cô phải tìm ra một lý do thích hợp để lừa gạt đối phương.

Suy nghĩ một chút, Tô Dung bình tĩnh tự nhiên trả lời: "Tất nhiên là tôi biết rồi, sao anh lại hỏi tôi như thế? Anh không biết sao?"

Thái độ tự tin chắc chắn này của cô khiến trái tim nhỏ bé yếu đuối của đồng đội trở nên đau nhói, anh ta đành phải gân cổ lên phô trương thanh thế: "Tất nhiên là tôi biết!"

Tóc rẽ ngôi ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh phía bên này, tò mò hỏi: "Anh biết cái gì vậy?"

"Cái gì tôi cũng biết!" Sắc mặt của người đồng đội trở nên đen thui, tức hộc m.á.u trở lại chỗ ngồi ở mình.

Áo thun đen giơ ngón tay cái với hai người Tô Dung, sau đó cũng nhanh chóng chạy trở về.

Chờ sau khi hai người bọn họ rời đi, Tô Dung thở dài: "Không biết buổi sáng ngày mai sẽ có mấy người chết, người có điểm cao nhất đó có lẽ thật sự không sống nổi rồi"

"Mặc cho số phận đi." Bà Hoa cũng thở dài: "Chờ đến ngày mai, có lẽ có rất nhiều chuyện sẽ trồi lên mặt nước."

4 giờ 58 phút, mọi người quyết định rời khỏi bộ phận chăm sóc khách hàng chuẩn bị tan làm.

Không ngoài dự đoán, quản lý đã chờ ở quầy lễ tân, thấy bọn họ đến liền thông báo tin tức cô gái tóc ngắn đã bị sa thải, sau đó nhìn về phía hai người mũ đỏ và tóc rẽ ngôi: "Hai người các người cùng nhau đi theo tôi tăng ca đi"

"Cái đó……" Tóc rẽ ngôi lộ ra vẻ mặt đau khổ, nói: "Hôm nay tôi cảm thấy cơ thể không thoải mái lắm, có thể……"

Anh ta còn chưa nói xong đã bị quản lý cắt ngang: "Văn phòng của tôi có rất nhiều thuốc, anh có thể đến văn phòng của tôi để lấy."

Rõ ràng từ chối ý định không muốn tăng ca của anh ta.

Mũ đỏ cũng tìm lý do cho chính mình: "Quản lý, tuần sau tôi tăng ca có được không? Dạo này gia đình tôi rất bận, thật sự không có thời gian."

"Cô xem tôi là kẻ ngốc sao?" Quản lý cười lạnh một tiếng: "Người nhà cô đều ở tỉnh ngoài, trong nhà có cái gì mà bận rộn chứ? Huống chi tuần sau cô có thể đến công ty hay không còn chưa biết, nói gì đến việc tăng ca?"

Nói xong, sắc mặt cô ta trầm xuống: "Chẳng lẽ các người muốn từ chối tôi?"

"Không phải! Đương nhiên là không phải!" Tóc rẽ ngôi rùng mình một cái, vội vàng trả lời: "Nhưng mà tôi… tôi muốn ngày mai mới tăng ca!"

Tóc rẽ ngôi cắn răng nói thẳng, dù sao cũng có thể kéo dài một ngày, vậy cứ nói ngày mai hãy tăng ca. Dù sao cũng có cả ngày để suy nghĩ lý do, nói không chừng đến lúc đó có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này.

"Nếu ngày mai mới tăng ca…" Trên mặt quản lý lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: "Vậy tất cả các người đều phải tăng ca cùng nhau đấy!"

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía tóc rẽ ngôi, có tức giận cũng có cầu xin, không có ai hy vọng anh ta sẽ đồng ý cả.

Không đợi tóc rẽ ngôi nói chuyện, mũ đỏ đã không chút do dự đồng ý: "Có thể."

Thấy cô ta đồng ý, quản lý vừa lòng gật đầu, thản nhiên nói một câu: "Vậy ngày mai đi." Sau đó liền xoay người rời đi.

"Sao cô lại làm như thế!" Quản lý vừa mới rời đi, áo lông xám đã lập tức quát lên với mũ đỏ, anh ta tức đến khó thở, còn nghĩ đến việc động thủ.

Nhưng mũ đỏ cũng không phải người dễ chọc, cười lạnh một tiếng: "Mọi người đều vì mạng sống, nếu đổi lại là các người ở vị trí này của tôi, cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như tôi thôi. Nếu anh muốn động thủ, thì cứ làm đi, nhưng sau này khi tôi bồi thường, thì anh cũng đừng hòng lấy được!"

"Bồi thường? Bồi thường như thế nào?" Áo sơmi lập tức hỏi, hiện tại ván đã đóng thuyền, quở trách đối phương cũng không thể tiêu tan nỗi hận trong lòng, nhưng nếu có thể nhận được bồi thường, vậy cũng không đến nỗi lỗ vốn.

"Tôi cho các người mỗi người 50 tệ quái đàm, xem như bồi thường." Vì để bình ổn sự tức giận của mọi người, mũ đỏ bỏ ra vốn gốc. Hiện tại ở đây còn mười người, một người 50, tổng cộng chính là 500 tệ quái đàm, thật sự đã đào rỗng hết số tiền cô ta tích góp được.

Nếu không phải sợ ngày mai bọn họ sẽ cố ý làm hại mình, mũ đỏ cũng sẽ không hạ quyết tâm chảy m.á.u nhiều như vậy.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 297: Chương 297



50 tệ quái đàm thật sự không quá nhiều, nhưng cũng đủ để lừa giận của mọi người tiêu tan. Dù sao bọn họ cũng biết những gì mũ đỏ nói là sự thật, nếu đổi lại là bọn họ đứng dưới tình huống như vậy, chỉ sợ cũng sẽ đồng ý với yêu cầu của quản lý.

"Vậy còn anh ta." Váy vàng nhìn về phía tóc rẽ ngôi, cô ta vẫn chưa quên người này, tuy nhiên vì thiết lập tính cách, nên váy vàng vẫn giả mù sa mưa cầu tình giúp tóc rẽ ngôi: "Dù sao cũng không phải anh ta đồng ý, chúng ta không nên trách anh ta đúng không?"

"Cô không trách nhưng đừng ngăn cản chúng tôi là được!" Áo lông xám cười lạnh một tiếng: "Tên khốn dẫm đạp lên người khác để có được lợi ích, hoặc là trả một cái giá lớn, hoặc là đi tìm c.h.ế.t đi"

Tóc rẽ ngôi thở dài một tiếng, quả thật anh ta là người được lợi, cũng không có gì đáng trách hơn mũ đỏ cả, quyết đoán nói: "Vậy tôi cũng cho mỗi người 50 tệ quái đàm, ngày mai sẽ đưa."

Sở dĩ lựa chọn ngày mai mới đưa, là vì tóc rẽ ngôi chắc chắn hôm nay vẫn còn có người sẽ chết. Nếu có người chết, vậy ngày mai anh ta có thể đưa ít tiền một chút. Nếu bây giờ đưa ra, vậy số tiền đó cũng như ném đá xuống sông vậy.

Tất nhiên những người khác cũng hiểu ý anh ta, nhưng lại không quá quan tâm. Dù sao nếu hôm nay đã chết, thì cầm tiền cũng vô dụng, nếu không chết, hôm nay lấy hay là ngày mai lấy cũng không có gì khác nhau.

Trong số các điều tra viên đang tức muốn hộc máu, Tô Dung là người bình tĩnh nhất. Ngoại trừ nguyên nhân bản thân cô có thể hiểu được cách làm của bọn họ, còn có một nguyên nhân chính là suy đoán của cô, cho dù như thế nào thì có lẽ ngày thứ tư đều có phần tăng ca này.

Dù sao quái đàm này chỉ có năm ngày, tan làm ngày thứ năm thì có nghĩa quái đàm đã kết thúc. Vậy tăng ca mà quy tắc cố ý nhắc đến sẽ xảy ra khi nào chứ? Ba ngày trước không hề có, tất nhiên chỉ có thể là ngày thứ tư.

Tô Dung không tin "Nó" sẽ dễ dàng bỏ qua một cơ hội tốt làm khó dễ bọn họ trắng trợn như vậy được.

Sở dĩ quản lý nói như vậy có lẽ là vì muốn ly gián mối quan hệ giữa mấy ngày bọn họ. Bên trong bọn họ càng cạnh tranh kịch liệt, thì bên ngoài càng dễ dàng có cơ hội xông vào đại sát tứ phương không phải sao?

Hôm nay người được sắp xếp đi đến phòng của hai người đã c.h.ế.t là người đeo kính và đồng đội của anh ta là áo lông xám và váy vàng, áo sơmi và áo thun đen.

Mọi người không hẹn mà cùng bài trừ hai người rất có khả năng sẽ c.h.ế.t ra ngoài, cũng không ai có ý định đồng hành cùng bọn họ.

Cho dù không ai nhìn thấy hai người đã c.h.ế.t ngày hôm qua đi cùng nhau, nhưng không ai có thể chắc chắn rằng hai người có không đợi mọi người đi hết mới tụ tập lại với nhau, sau đó cùng chết.

Nếu thật sự là như vậy, vậy nếu có ai ở bên cạnh hai người kia, vậy người đó rất có thể sẽ xảy ra chuyện.

Bởi vậy không có ai dám đi cùng bọn họ, bỏ lỡ hiện trường tử vong chỉ là chuyện nhỏ, nếu bởi vì sự tò mò thích xem náo nhiệt mà c.h.ế.t thì đó mới là chuyện lớn.

Đoàn người đi ra bên ngoài công ty, Tô Dung nhỏ giọng nói bên tai bà Hoa: "Sau khi trở về hãy đặt một chậu nước trước cửa phòng cháu, cho nhiều nước một chút."

Nghe vậy, bà Hoa không tiếng động gật đầu. Tuy rằng bà ấy không hiểu Tô Dung muốn làm gì, nhưng bà ấy cũng biết rõ Tô Dung đã tiêu diệt nhiều nguồn ô nhiễm như vậy chắc chắn trong tay có rất nhiều đạo cụ, nói không chừng đây chính là cách sử dụng đạo cụ nào đó của cô.

Vừa ra khỏi cổng công ty, mọi người lập tức đường ai nấy đi. Tô Dung giả vờ rời đi, sau đó lặng lẽ đi theo sau lưng đồng đội của áo lông xám cũng chính là người có số điểm cao nhất.

Là một thám tử ưu tú, theo dõi chính là bộ môn bắt buộc. Với năng lực của Tô Dung tất nhiên sẽ không bị đối phương phát hiện.

Một đường đi theo anh ta vòng quanh công ty nửa vòng, sau khi đi đến phía sau công ty, đúng lúc hội họp với đồng đội của áo thun đen.

Tô Dung: "……"

Trên mặt hai người bọn họ mang theo nụ cười thành kính, đúng vậy, chính là thành kính. Gần như Tô Dung chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt này khi ở giáo đường.

Chỉ trong chốc lát, quản lý xuất hiện. Lúc này cô ta hoàn toàn khác biệt với lúc ở công ty, trên mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình.

Bởi vì cách quá xa, nên Tô Dung không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì. Nhưng cũng may cô đã học được một ít khẩu hình miệng, nên muốn phiên dịch cũng không quá khó.

Quản lý: "Tôi đại diện cho công ty chân thành mời hai vị đến xưởng chế biến trước, cảm ơn sự cống hiến của hai người đối với công ty."

Trên mặt hai tên đó vẫn duy trì nụ cười, bày tỏ niềm tin tuyệt đối vô cùng nhiệt tình với việc mà họ sắp làm, sau đó cùng nhau đi theo quản lý.

Vị trí mà bọn họ muốn đến chính là xưởng chế biến không nhận được lời mời của quản lý thì không thể đến xưởng chế biến, nên Tô Dung không thể đi theo.

Tuy nhiên cũng bởi vì vậy mà cô đã biết được nguyên nhân cái c.h.ế.t của hai người mắt kính, có lẽ bọn họ cũng giống như ngày hôm nay, cùng nhau đi đến xưởng chế biến.

Còn việc sau khi đến xưởng chế biến thì sẽ như thế nào, sau khi c.h.ế.t sẽ biến thành sinh vật gì, cô không biết, cũng không có cách nào đi xem thử. Điều duy nhất có thể xác định chính là hai người bọn họ không thể rời khỏi quái đàm này.

Hít một hơi thật sâu, Tô Dung tùy tiện ăn cơm chiều, rồi trở về ký túc xá. Quả nhiên trước cửa ký túc xá có một chậu nước, cô cười một cái, đặt chậu nước vào bên trong ký túc xá.

Sở dĩ lúc trước cô không trực tiếp đặt một chậu nước trong ký túc xá, là bởi vì nếu gặp nguy hiểm trong công ty, sử dụng Thuật dịch chuyển dưới nước để trở lại ký túc xá, như vậy khi trở về chắc chắn sẽ không đủ thời gian. Cho nên cũng không cần thiết phải làm như vậy.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 298: Chương 298



Tuy nhiên hôm nay vừa trở về cô đã đặt một chậu nước trong ký túc xá, dù sao sớm hay muộn gì cũng phải xem thử nếu trở về không kịp thời gian thì sẽ bị trừ bao nhiêu điểm.

Ngồi vào bàn làm việc, Tô Dung sắp xếp lại manh mối trong ba ngày nay. Ngày đầu tiên từ lúc bắt đầu nhận điện thoại, cô liền có cảm giác trạng thái tinh thần của mình không ổn lắm, có kinh nghiệm ở quái đàm ký túc xá, Tô Dung phán đoán rất có thể đây là cảm giác khi bị ô nhiễm.

Đồng thời cô cũng đoán ra, việc gia tăng điểm số cũng có liên quan đến ô nhiễm.

Nhưng có một điều rất thú vị, nếu chủ động suy nghĩ nội dung điện thoại, thì số điểm sẽ tăng rất nhanh, nhưng nếu không suy nghĩ thì sẽ bị giảm rất nhiều.

Quy tắc đã nói không cần suy nghĩ, lúc trước cô vẫn luôn lẩn tránh chuyện này, nhưng lại chưa từng nghĩ đến vì sao phải làm như vậy.

Trải qua những việc ngày hôm nay, cô mới đột nhiên nhận ra và suy nghĩ cẩn thận hơn nếu suy nghĩ sẽ bị ô nhiễm, hoặc nên nói, một khi suy nghĩ của cô bị ảnh hưởng bởi những lời nói trên điện thoại, vậy thì sẽ bị ô nhiễm.

Giống như quỷ quái gặp được hôm nay, đối phương nói dối cô rằng bản thân sắp đến, sau đó lại dùng các loại cảm giác để khiến cô hiểu lầm, khiến cô cho rằng những gì đối phương nói là sự thật.

Nhưng khi cô kiên định cho rằng đối phương không hề đến, cũng không nghe theo sự dẫn dắt của đối phương, quỷ quái liền biến mất.

Đây cũng là cơ hội để Tô Dung nhận ra hai ngày trước có gì đó không ổn.

Cô đột nhiên phát hiện, bản thân cô vẫn luôn bị lời nói này dẫn dắt.

Trên thực tế, nếu trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, Tô Dung không thể bị những lời nói này dẫn dắt thành công. Bản thân cô là một chuyên gia trong trò chơi này, những kịch bản trong điện thoại thật sự chính là múa rùa qua mắt thợ trong mắt cô.

Nhưng không có cách nào cả, ô nhiễm luôn có thể dễ dàng thay đổi nhận thức của con người, khiến cô bất tri bất giác ngã vào cái bẫy của đối phương.

Mãi cho đến hôm nay sau khi cô nhận ra có gì đó không đúng, cô mới đột nhiên phát hiện, hai ngày qua, mỗi một cuộc điện thoại đều khiến cô có một nhận thức —— đồ hộp chính là thịt người.

Hoặc nên nói, ít nhất cũng không phải thịt bình thường.

Nhưng nếu không phải như vậy thì sao? Nếu những loại thịt đó chỉ là thịt bình thường thì sao?

Mỗi lần cô bị ô nhiễm, có thể là do cô tưởng tượng ra. Cô tưởng tượng thịt trong đồ hộp chính là thịt người, nên cô bị ô nhiễm

Cho dù như thế nào, ngày mai thử thì sẽ biết. Tô Dung trở lại trên giường, nằm xuống, nhắm mắt, chuẩn bị ngủ.

Đột nhiên! Cô mở choàng mắt.

Ngày đầu tiên Lý Chí chết, ngày hôm sau người đeo kính và động đội của anh ta chết, ngày thứ ba cô gái tóc ngắn, đồng đội của áo lông xám và đồng đội của áo thun đen chết.

Nói cách khác chính là: Ngày đầu tiên có một người chết, ngày thứ hai có hai người chết, ngày thứ ba có ba người chết

Tô Dung đột nhiên nhận ra điều này nên lập tức bật ngồi dậy trên giường, sắc mặt vô cùng khó coi. Nếu dựa theo quy luật như vậy, chẳng phải ngày mai sẽ có bốn người c.h.ế.t sao? Ngày cuối cùng chính là đoàn diệt!

Đây chắc chắn không phải một sự trùng hợp, trên thực tế "Nó" vẫn luôn trong trạng thái bị hạn chế của quái đàm. Giống như những điều tra viên có quy tắc hạn chế, "Nó" cũng bị quy tắc hạn chế như thế.

Rất có thể loại hạn chế như "Số lượng g.i.ế.c người cố định mỗi ngày".

Đến cùng mọi người đều biết, trong quái đàm quy tắc sức mạnh của "Nó" sẽ ngày càng tăng lên theo thời gian trôi. Đây cũng là lý do vì sao sau khi tiến vào quái đàm quy tắc, các điều tra viên đều cố gắng hết sức thăm dò toàn bộ bản đồ trong ngày đầu tiên.

Bởi vì ngày đầu tiên chính là lúc sức mạnh của "Nó" mỏng manh nhất, không dễ kích hoạt các sự kiện quỷ quái nhất.

Hiện tại quái đàm này chỉ còn tám điều tra viên, tỷ lệ tử vong ngày mai là 50%. Mọi người đều biết rõ, ngày mai người có điểm càng cao càng dễ chết, cho nên chắc chắn ngày mai sẽ có sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt, không có ai muốn trở thành người thứ nhất và thứ hai.

Tô Dung ngẩng đầu đột nhiên nghĩ đến, tuyệt đối không thể để bọn họ biết quy luật tử vong. Một khi để bọn họ phát hiện ngày thứ tư có bốn người chết, những người khác có thể an toàn. Như vậy những người có điểm cao chắc chắn sẽ nghĩ đến việc "Giết c.h.ế.t người khác góp đủ số để cứu lấy chính mình".

--------------------

Thật ra cô không cho rằng như vậy là sai lầm lớn, vẫn là câu nói kia, chuyện liên quan đến mạng sống, không ai cao quý hơn ai cả.

Nhưng nếu tình huống thật sự biến thành như vậy, thì ngày mai cô và bà Hoa chắc chắn sẽ đứng mũi chịu sào trở thành đối tượng bị người khác tấn công.

Bà Hoa là một người lớn tuổi, cô lại là một kẻ ngốc, không phải chính là người dễ bắt nạt nhất sao?

Tuy rằng Tô Dung có Xẻng phệ linh, nhưng những người có thể đi đến quái đàm khó khăn cũng không phải người ăn chay, nếu được cộng điểm chắc chắn sẽ ngang hàng với cô, cũng không chắc chắn họ không có đạo cụ.

Dưới tình huống như vậy, nếu thật sự bị vây công, chưa chắc cô đã có thể làm tốt được. Bảo vệ bản thân chắc chắn không thành vấn đề, nhưng bà Hoa bên kia lại rất khó.

Nên cô đã nghĩ ra cách giấu chuyện này.

Lại nhắc đến, ngày mai còn bị bắt ép tăng ca, cô phải nghĩ ra một lý do thật tốt để từ chối tăng ca, nếu không chỉ sợ ngày mai bọn họ sẽ toàn quân bị diệt.

Dù sao trước mắt nguyên nhân tử vong của mọi người chỉ liên quan đến vấn đề điểm số, nhưng rõ ràng quy tắc đã cấm tăng ca, nếu thật sự làm, rất có thể sẽ trực tiếp khiến "Nó" đại khai sát giới.

Sáng sớm ngày hôm sau, không ngoài dự đoán của mọi người trong đội ngũ lại mất đi hai người, chính là hai người có điểm số cao nhất ngày hôm qua.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 299: Chương 299



Chờ sau khi quản lý thông báo hai người bọn họ đã bị sa thải, áo thun đen thở dài, nhìn về phía áo lông xám: "Vậy hôm nay hai chúng ta một tổ nhé?"

Áo lông xám không còn lựa chọn nào khác tất nhiên chỉ có thể gật đầu.

"Cái đó…… Hình như tôi có một phát hiện mới." Đột nhiên,váy vàng nhỏ giọng nói, cả người run bần bật: "Các người có phát hiện ra, ngày đầu tiên có một người chết, ngày thứ hai có hai người chết, ngày thứ ba có ba người chết. Mà hôm nay, là ngày thứ tư……"

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, biểu tình lập tức trở nên khó coi. Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết những gì váy vàng nói là đúng, kinh nghiệm trong quá khứ nói cho bọn họ biết, hôm nay rất có khả năng sẽ có bốn người chết.

So với việc vì điểm quá cao mà chết, còn không bằng cứ ra tay g.i.ế.c đến số lượng người giới hạn cao nhất, như vậy tốt xấu gì cũng có thể đảm bảo bản thân sẽ không chết.

Nghĩ đến đây, trong mắt áo lông xám lập tức hiện lên sát ý.

Lúc này Tô Dung đang nghi ngờ không biết vì sao váy vàng lại nói chuyện này ra cho tất cả mọi người biết. Cô không hề kinh ngạc vì phản ứng của mọi người, nhưng lại kinh ngạc vì đối phương lựa chọn nói ra.

Suy nghĩ một chút, Tô Dung nhanh chóng hiểu được. Ở đây còn tám người, trong đó tổ có vẻ ngoài yếu nhất chính là tổ của cô và bà Hoa, tiếp theo có lẽ là tổ của tóc rẽ ngôi và mũ đỏ.

Như vậy tới xem, tổ của váy vàng sẽ tương đối an toàn, đặc biệt là cô ta và áo sơ mi chưa từng đổi đồng đội, thậm chí còn có nhiều ưu thế hơn so với những người khác. Tất nhiên cô ta sẽ không ngần ngại nói chuyện này ra vì lợi ích của bản thân.

Mắt thấy bầu không khí trở nên bế tắc, mọi người nhìn nhau đầy cảnh giác, dường như sắp có một trận chiến lớn, Tô Dung rũ mắt xuống, dáng vẻ yếu đuối nhu nhược giơ tay lên: "Chuyện này…… Tôi cảm thấy không phải là như thế."

Chờ đến khi ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, Tô Dung mới yếu đuối nói: "Ngày hôm qua sau khi các người rời đi, nhưng tôi vẫn chưa đi, điều này bà Hoa có thể chứng minh."

Bà Hoa gật đầu: "Ngày hôm qua trước khi rời khỏi công ty, con bé đã nói nó sẽ ở lại chỗ này một chút."

Ngày hôm qua khi hai người kia vẫn chưa chết, tất cả mọi người đều chưa tìm thấy quy luật, cho nên Tô Dung không thể nào ở lại công ty thương lượng đối sách với bà Hoa được. Mà sau khi tan làm thì không thể giao lưu, nên những gì bà Hoa nói là sự thật.

Tô Dung tiếp tục nói: "Sau đó tôi nhìn thấy người có điểm cao nhất ngày hôm qua, một hai muốn quấn lấy người thứ hai, muốn đi cùng nhau. Tôi không dám đi theo, nên hoàn toàn không biết những việc xảy ra sau đó, nhưng tôi cảm thấy rất có thể có điểm cao thứ hai kia đã bị hố chết……"

Nghe vậy, tuy rằng bà Hoa biết những gì Tô Dung nói không phải là sự thật, nhưng vẫn lên tiếng phụ họa: "Nếu nói như vậy, không phải ngày hôm qua sau khi tan làm vốn dĩ chỉ có một người c.h.ế.t hay sao? Nếu cộng lại thì cũng chỉ có hai người."

Nói như vậy nói, hoàng váy phỏng đoán liền không thành lập.

Tóc rẽ ngôi hỏi với thái độ không chắc chắn: "Những gì cô nói là sự thật sao?"

"Đương nhiên là sự thật, là do các người nhát gan, không có ai ở lại cùng tôi, nếu không các người cũng sẽ không nghi ngờ những gì tôi nói." Tô Dung tỏ vẻ đương nhiên trả lời.

Những lời này khiến mọi người không nhịn được co rút khóe miệng, vì sao bọn họ lại không ở lại? Tất nhiên là vì sợ nếu ở lại sẽ gặp nguy hiểm.

Đừng tưởng rằng một người bị ô nhiễm không có liên quan gì đến người khác, một khi bị ô nhiễm nghiêm trọng, rất có khả năng đối phương sẽ làm hại điều tra viên bình thường. Một khi bị phát hiện, nói không chừng sẽ cùng nhau chơi trò kết thúc. Đặc biệt là xung quanh những kẻ bị ô nhiễm luôn có quỷ quái tồn tại, cho dù đối phương không phát hiện ra hắn, cũng không đồng nghĩa với việc quỷ quái không xuất hiện ra.

Muốn theo dõi người bị ô nhiễm, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.

Tất nhiên Tô Dung cũng biết chuyện này, nếu không phải cô có Thuật dịch chuyển dưới nước , hơn nữa còn rất tự tin vào năng lực theo dõi của bản thân, cô cũng sẽ không đi mạo hiểm.

Nhìn thấy Tô Dung liều lĩnh như vậy, mọi người đều đánh mất sự nghi ngờ với cô. Mũ đỏ phân tích một lần nữa: "Nếu đúng là như vậy, xem ra "Nó" g.i.ế.c người không có quy luật gì cả, chỉ muốn g.i.ế.c người có điểm số cao nhất trong số những người có điểm trên 100, và những người có điểm số thấp nhất trong số người có điểm dưới 100."

"Hiện tại chúng ta đều đã vượt qua 100, theo lý thuyết, người tử vong sẽ là……" Áo sơmi nói đến một nửa thì dừng lại, nhưng mọi người đều hiểu được ý của anh ta

——Người tử vong chính là người có điểm số cao nhất.

Như vậy đồng nghĩa với việc bộ phận chăm sóc khách hàng vốn yên bình đã bắt đầu cạnh tranh, mặc dù cạnh tranh này không để xem ai có điểm cao nhất mà là điểm thấp nhất.

Muốn khiến những người khác đạt điểm cao cũng rất khó, nhưng không phải không có cách. Nếu muốn tăng điểm thì chỉ có con đường nhận nhiều điện thoại, nếu có giá trị vũ lực cao, hoàn toàn có thể túm tay người khác bắt họ nhận điện thoại.

Tất nhiên Tô Dung không hề lo lắng vấn đề này, điểm của cô đã đủ thấp rồi, nếu muốn tìm một người c.h.ế.t thay, chắc chắn sẽ không tìm cô. So với những người đã có điểm cao, việc kéo điểm của cô lên cao thật sự quá khó khăn.

Đi vào bộ phận chăm sóc khách hàng, những người đi đến ký túc xá của hai người c.h.ế.t ngày hôm qua đều nhất quán cho rằng trước khi c.h.ế.t bọn họ hoàn toàn không trở về ký túc xá. Ký túc xá của bọn họ vẫn mang dáng vẻ giống như buổi sáng khi bọn họ đã thu dọn đơn giản rồi đi làm, không giống như có người từng trở về.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back