Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 260: Chương 260



Những người khác thấy thế đều không hẹn mà cùng trao cho Tô Dung ánh mắt cảm thông, phân chia hai người một tổ là vì phải hợp tác, nhưng cô lại bị sắp xếp với một bà lão mắt mờ lớn tuổi, chỉ sợ là phải một người làm việc của hai người.

Nhưng Tô Dung cũng không hề lo lắng, thậm chí cô còn vô cùng hài lòng. Biểu hiện của bà lão này rõ ràng không giống với tay mới bị gài bẫy vào quái đàm giống như Điền Khinh Khinh, nói cách khác bà ấy đã dựa vào thực lực của mình để bị chọn vào một quái đàm khó khăn như thế này.

Có thể dựa vào thân thể tuổi già, khắc phục tất cả các điểm yếu của người lớn tuổi bao gồm như thể lực bị giảm xuống, tinh thần vô dụng, phản ứng chậm chạp khó khăn, thông quan được quái đàm quy tắc nhiều người như vậy, tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Hơn nữa mặt ngoài là bà lão nhưng chưa chắc thật sự là bà lão, lỡ như đối phương cũng giống như cô vì tiêu diệt được nguồn ô nhiễm, trở thành điều tra viên tinh anh, nên được thay đổi diện mạo thì sao?

Những người khác có lẽ là nhất thời không phản ứng kịp, chờ đến khi bọn họ nhìn thấy biểu hiện tiếp theo của bà lão này, chỉ sợ sẽ hâm mộ cô ngay.

Giống như những gì người lãnh đạo đã nói, trên bàn của mỗi người đều có một cuốn số tay. Ngoài ra trên bàn còn có một tấm thẻ nhân viên, phía trên có hai tấm ảnh chụp khoảng 20cm, một chuỗi số kí túc xá, còn có một cái màn hình, phía trên là con số 100.

Trên ảnh chụp là một khuôn mặt xa lạ, rất thanh tú nhưng lại không đủ trưởng thành, đôi mắt trong veo lộ ra ánh sáng chưa bị tri thức thấm nhuần, thoạt nhìn chính là một người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học. Dưới mắt cô có một nốt ruồi, Tô Dung sờ dưới mắt phải của mình, quả nhiên cũng chạm vào một nốt ruồi

Đây chính là diện mạo của cô trong quái đàm này.

Thấy người lãnh đạo rời đi, mọi người đều giống như bà lão, đều không giới thiệu lẫn nhau, mà thuần thục mở quyển sách quy tắc ra đọc.

《 Những điều thực tập sinh cần biết tại "Công ty đóng hộp thịt tươi nhỏ"》

Chúc mừng ngài đã nhận chức tại công ty chúng tôi, trở thành thực tập sinh của công ty chúng tôi. "Công ty đóng hộp thịt tươi nhỏ" chính là xưởng gia công sản xuất đồ hộp lớn nhất thành phố, luôn được khen ngợi kể từ khi thành lập cho đến nay. Vui lòng đọc các quy tắc dưới đây để có thể giúp ngài thuận lợi vượt qua thời gian năm ngày trong kỳ thực tập, chính thức nhận chức tại công ty chúng tôi.

Một, thời gian làm việc thống nhất của các nhân viên tại công ty là từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, yêu cầu nhân viên chú ý đến giờ làm việc, không được đến trễ, về sớm hoặc tăng ca, nếu không sẽ bị trừ điểm.

Hai, cần phải mang theo chứng nhận làm việc, trên đó biểu hiện số điểm của thực tập sinh trong thời gian làm việc, khi điểm thấp hơn 0 sẽ trực tiếp bị sa thải. Sau khi hết năm ngày, các thực tập sinh có điểm lớn hơn hoặc bằng 100 sẽ được nhận chức tại công ty.

Ba, thực tập sinh làm việc theo tổ hai người, cần phải hoàn thành nội dung công việc mỗi ngày, nếu không sẽ bị sa thải.

Bốn, trong thời gian đi làm, thực tập sinh không được rời khỏi vị trí làm việc của mình quá mười phút, nếu không sẽ bị trừ điểm thực tập. Từ 11 giờ trưa đến 2 giờ chiều là thời gian nghỉ trưa, có thể đi đến nhà ăn của nhân viên để dùng cơm.

Năm, khu vực hoạt động của thực tập sinh nằm trong tòa nhà văn phòng, không nhận được lời mời của quản lý, không được đi vào xưởng chế biến đồ hộp.

Sáu, nếu quản lý yêu cầu tăng ca, hoặc khi sắp tan làm lại yêu cầu mở cuộc họp. Hãy từ chối, tan làm đúng hạn.

Bảy, trong thời gian đi làm thực tập sinh phải mặc quần áo đồng phục màu xanh lục, nhân viên chính thức sẽ mặc đồng phục màu xanh lam, nhân viên của xưởng chế biến sẽ mặc đồng phục màu đen. Công ty của chúng ta không có nhân viên mặc đồng phục lao động màu đỏ.

Tám, sản phẩm đóng hộp không bao giờ xuất hiện tại tòa nhà văn phòng, nếu phát hiện sản phẩm đóng hộp, hãy lập tức giao nó cho quản lý.

Chín, người có điểm thấp hơn 100 không thể ăn đồ đóng hộp, cao hơn 100 điểm thì có thể ăn đồ đóng hộp. Không được chủ động yêu cầu đồ đóng hộp, nhưng nếu là đồ đóng hộp người khác đưa thì có thể giữ lại.

Mười, quản lý có trách nhiệm với nhân viên, thực tập sinh không thể từ chối yêu cầu sắp xếp công việc của quản lý.

Mười một, sau khi tan làm không được liên lạc với những thực tập sinh khác, buổi tối trước 11 giờ phải trở lại kí túc xá của nhân viên.

Mười hai, ở bên ngoài công ty, không được nói đến những nội dung có liên quan đến công ty.

Mười ba, thực tập sinh chỉ bị sa thải, không được từ chức. Yêu cầu tuyệt đối tuân thủ điều lệ và chế độ, cố gắng vượt qua kỳ thực tập.

Trong tổng cộng mười ba quy tắc, có năm quy tắc sai. Đó chính là quy tắc thứ hai, sáu, bảy, tám và mười hai.

Điều khiến người ta ngoài ý muốn là, trong năm quy tắc sai này có một bộ phần Tô Dung nghĩ đó là quy tắc chính xác. Nếu không phải cóCông cụ nhắc nhở ô nhiễm , trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn cô không thể đoán ra là sai.

Đầu tiên chính là điều thứ hai, câu cuối cùng bị bôi đỏ. Thực tập sinh có điểm lớn hơn hoặc bằng 100 có thể nhận chức , không ngờ đây lại là quy tắc sai!

Tô Dung cúi đầu nhìn quần áo của mình, sau khi xác nhận đúng là màu xanh lục, cô mới cầm tấm thẻ nhân viên lên. Cô mang vào cổ, sau đó xem lại con số ở phía trên.

Chuỗi số kia thật sự chính là 100, trước mắt những quy tắc Tô Dung nhìn thấy đều là trừ điểm, nhưng cô đoán có lẽ sẽ có những hạng mục được cộng điểm. Mà chỉ cần có thêm điểm, cho dù nhìn thế nào cũng thấy quy tắc số 2 là chính xác? Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 261: Chương 261



Nội dung sai trong quy tắc số 6 chính là câu Yêu cầu từ chối cô ta. Cái này Tô Dung có thể hiểu được, dù sao quy tắc số 6 này có xung đột với quy tắc số 10. Hiện tại xem ra, quy tắc số 10 mới là chính xác.

Nhưng câu cuối trong quy tắc số 6 lại không được tô đỏ, nói cách khác việc tan làm đúng hạn là chính xác, cho dù quản lý có yêu cầu tăng ca hay không. Nhưng bọn họ lại không thể từ chối yêu cầu của quản lý, việc này thật sự rất thú vị.

Câu cuối cùng của điều thứ bảy là sai, rõ ràng trong công ty có nhân viên mặc đồ màu đỏ, cũng không biết rốt cuộc bọn họ đang làm gì.

Quy tắc tiếp theo thì bị bôi đỏ hoàn toàn, trong công ty có thể xuất hiện đồ hộp. Câu này khiến Tô Dung nảy sinh nghi ngờ với vị trí của người quản lý trong quái đàm này.

Vốn dĩ ban đầu cô cho rằng đối phương sẽ là một nhân vật giống với quản lý của kí túc xá số 44, tồn tại vì bảo vệ người thường. Nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ không chắc chắn là như thế.

Quy tắc cuối cùng bị sai chính là quy tắc số mười hai, cũng toàn là màu đỏ. Rất kỳ lạ, vì sao "Nó" lại muốn ô nhiễm quy tắc này chứ? Kết quả của việc nói về công ty ở bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến "Nó" hy vọng tất cả nhân viên đều ngậm miệng không nói?

Ngoại trừ cái này ra, quái đàm này cũng có một thứ khiến Tô Dung vô cùng kinh ngạc. Đó chính là nó không bị giới hạn trong một địa điểm nhỏ, rất rõ ràng, quái đàm này ngoại trừ tòa nhà văn phòng của công ty, còn có những địa phương ở bên ngoài.

Đây chính là điều chưa từng xảy ra ở những quái đàm trước kia

Thành thật mà nói cô rất tò mò, sau khi rời khỏi công ty này, thế giới bên ngoài có dáng vẻ như thế nào? Chính là thế giới quái đàm sao? Hay bản thân của thế giới bên ngoài chính là một quái đàm lớn?

Cho dù là loại nào, hôm nay sau khi tan làm, cô phải đi xem thử một lần.

Phía sau cuốn sổ còn có một tờ giấy, Tô Dung lật ra phía sau, phát hiện trên tờ giấy phía sau là những quy tắc khác.

《Nhân viên chăm sóc khách hàng cần biết tại "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ"》

Một, bộ phận chăm sóc khách hàng phải tiếp đón được mười khách hàng trong một ngày, nếu trong ngày không hoàn thành được nhiệm vụ công việc thì sẽ bị sa thải. Tiếp đón được nhiều khách hàng thì sẽ được cộng điểm.

Hai, không được viết bất cứ nội dung nào vào sổ ghi chép, cũng không được gọi cho bất kì số điện thoại nào trong thời gian làm việc, cho dù có người yêu cầu bạn phải làm như vậy.

Ba, bộ phận chăm sóc khách hàng phải đáp ứng được yêu cầu của khách hàng, giải đáp những nghi vấn của khách hàng. Nếu nhận được khiếu nại của khách hàng thì sẽ bị trừ điểm.

Bốn, đừng cố nhớ những gì khách hàng nói, cũng đừng cố hiểu những gì họ nói.

Năm, nếu có đồng nghiệp đột nhiên nói những điều vô nghĩa, vậy có thể là do công việc quá căng thẳng dẫn đến tinh thần thất thường. Đừng quan tâm đến những gì đối phương nói, hãy gọi quản lý đến xử lý.

Sáu, hãy nhớ dù trong bất cứ tình huống nào, khách hàng đều không xuất hiện trước mặt bạn.

Trong những quy tắc này, số năm và số sáu đều sai.

Hai quy tắc cuối cùng này rõ ràng đã sai, nhưng cả câu toàn màu đỏ thật sự khiến người ta không hiểu được.

Có thể chắc chắn rằng trong quy tắc thứ năm, nửa câu đầu đã sai, nếu đồng nghiệp đột nhiên nói những điều vô nghĩa, trăm phần trăm là bị ảnh hưởng bởi quỷ quái, chứ không đơn giản chỉ là tinh thần thất thường. Đây gần như là những câu nói bình thường trong quái đàm, tất cả những điều khác thường xảy ra đều biện minh với lý do tinh thần bất thường với điều tra viên. Người biết thì cho rằng đây là công ty, nhưng người không biết lại nghĩ đây là bệnh viện tâm thần!

Nhưng vì sao lại không được tìm quản lý giúp đỡ? Đối với tình huống thế này, không tìm quản lý thì có thể làm gì, cũng không thể đứng nhìn đối phương nổi điên đúng không?

Tô Dung không khỏi nghi ngờ vị trí của quản lý một lần nữa.

Điều thứ sáu rõ ràng cũng là sai, nếu quy tắc đã nói vậy, những người có chút kinh nghiệm về quái đàm quy tắc đều có thể nhận ra được, khách hàng chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt người của bộ phận chăm sóc khách hàng.

Nhưng có lẽ chỉ cần thỏa mãn được điều kiện cố định gì đó, nhưng đó là điều kiện gì, vậy chỉ có thể dựa vào suy đoán của bản thân.

Quy tắc thế này cũng đại diện cho việc nó đang che dấu tin tức gì đó, một khi khách hàng xuất hiện trước mặt mình, có lẽ tình hình sẽ vô cùng nguy cấp, nguy hiểm đến mức có thể sẽ c.h.ế.t người.

Cẩn thận đọc lại quy tắc một lần nữa, Tô Dung nhanh chóng nhận ra một chỗ không thích hợp. Quy tắc thứ ba và quy tắc thứ tư rõ ràng là mâu thuẫn của nhau.

Muốn giải quyết nhu cầu của khách hàng, trả lời câu hỏi của khách hàng, phải nghiêm túc lắng nghe đối phương nói, đồng thời cũng phải tiến hành tự suy nghĩ. Nhưng quy tắc thứ tư đã nói không được cố nhớ và cố hiểu những gì khách hàng nói, dưới điều kiện lấy điều thứ ba làm tiền đề, việc này hoàn toàn không thể làm được.

Nhưng cả hai quy tắc này đều đúng, nói cách khác, nếu muốn hoàn thành quy tắc thứ ba, nhất định phải xem nhẹ quy tắc thứ tư. Nếu muốn hoàn thành quy tắc thứ tư thì phải bỏ qua quy tắc thứ ba.

Tại sao lại như vậy?

Tô Dung xoa mày, sắp xếp lại suy nghĩ. Nếu bị mắc kẹt ở chỗ này, phải nhìn vào tổng thể, không thể cứ đ.â.m đầu vào ngõ cụt vì những việc vụn vặt.

Vấn đề mà mỗi một điều tra viên quan tâm nhất chính là làm thế nào để thoát khỏi quái đàm này.

Rõ ràng quái đàm quy tắc này chính là một công ty quỷ quái, cho nên có lẽ từ chức sẽ an toàn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 262: Chương 262



Trong quy tắc cuối cùng của phần quy tắc thứ nhất* đã nói, thực tập sinh không được từ chức, chỉ bị sa thải. Dù là kẻ ngốc cũng biết bị sa thải chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, có lẽ sẽ không sống nổi, cho nên muốn rời khỏi công ty quỷ quái này chỉ có một con đường, đó chính là trở thành nhân viên chính thức, sau đó từ chức.

*Có hai phần quy tắc, một là ‘Những điều thực tập sinh cần biết tại ‘Công ty đóng hộp thịt tươi nhỏ’, hai là ‘Nhân viên chăm sóc khách hàng cẩn biết tại ‘Công ty đóng hộp thịt tươi nhỏ’

Như vậy nói cách khác, nhiệm vụ của cô chính là trở thành một nhân viên chính thức.

Muốn trở thành nhân viên chính thức có liên quan trực tiếp và vô cùng chặt chẽ đến số điểm, tuy rằng quy tắc số hai có sai sót, nhưng không thể phủ nhận điều này.

Nhìn bên ngoài thì trong quy tắc tổng cộng có bốn điều liên quan đến việc cộng trừ điểm, trong đó ba điều là trừ điểm, chỉ có một điều được cộng điểm.

Chỉ khi hoàn thành công việc vượt chỉ tiêu mới được cộng điểm, việc này rõ ràng là đang khích lệ nhân viên làm việc, nhưng lại không cho phép nhân viên tăng ca.

Trong lúc cô đang tự hỏi, bà lão đột nhiên mở miệng: "Cô gái nhỏ, xem xong chưa?"

Tô Dung sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu: "Xem xong rồi."

Căn cứ vào diện mạo, hiện tại cô phải sắm vai một sinh viên không quá thông minh, biểu hiện chất phác một chút sẽ tốt hơn.

Sau khi xác định cô đã xem xong, bà lão gật đầu, tự giới thiệu: "Sau này chúng ta còn phải hợp tác một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này cháu có thể gọi bà là bà Hoa."

"Cháu tên là Hoa Hoa." Nghe vậy, Tô Dung thuận miệng bịa một cái tên, dù sao đối phương cũng không định nói tên thật, cô bịa một cái tên giả cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Quả nhiên, bà Hoa chỉ mỉm cười hiền lành nói: "Vậy bà cháu chúng ta thật là có duyên, cháu muốn thảo luận về quy tắc một chút không?"

Đề nghị này đúng lúc hợp ý Tô Dung, cô vừa định gật đầu, cách đó không xa có một nam điều tra viên tóc rẽ ngôi mở miệng nói: "Mọi người có lẽ đều xem xong quy tắc rồi đúng không? Dù sao chúng ta cũng phải ở lại đây năm ngày, tôi cảm thấy có lẽ chúng ta nên giới thiệu với nhau một chút."

Những lời này vừa dứt, mọi người đều biết có lẽ anh ta là một người mới lần đầu tiên tiến vào quái đàm khó khăn. Trên thực tế bởi vì quái đàm khó khăn luôn vượt qua mười ngày, nên ngoại trừ lần đầu tiên, trừ phi có nhiệm vụ hợp tác, nếu không Tô Dung sẽ không chủ động hỏi tên người khác.

Không có cách nào, có quá nhiều người, có người thậm chí đến khi c.h.ế.t bạn cũng chưa được tiếp xúc, hỏi cũng như không hỏi. Hơn nữa nếu trí nhớ không tốt, có khả năng còn không nhớ được tên, gọi tên không đúng chính là một vấn đề vô cùng xấu hổ, vậy nên tốt nhất là không nên hỏi.

Đương nhiên, khác với quái đàm ký túc xá lần trước, bởi vì chỉ có sáu người, lại ở cùng một kí túc xá, rõ ràng cần hợp tác, cho nên việc hỏi tên từng người là vô cùng cần thiết.

Nhưng việc biết tên của những người trong quái đàm có đến mười bốn người như thế này là không cần thiết, chỉ cần biết tên người hợp tác với mình là được. Đây cũng là nguyên nhân sau khi bà Hoa thấy Tô Dung đọc quy tắc xong liền tự giới thiệu.

Những người khác thâm ý liếc nhìn nhau, cũng không để ý đến anh ta, nên làm gì thì cứ tiếp tục làm. Bọn họ không nhận được tiền, tất nhiên cũng không rảnh rỗi dạy người khác quy củ. Trong quái đàm quy tắc, tự mình bảo vệ mình mới điều quan trọng nhất.

Mắt thấy bầu không khí dần trở nên xấu hổ, nữ điều tra viên hợp tác với tóc rẽ ngôi ngồi đối diện lên tiếng giải hòa giúp anh ta: "Được rồi, nhiều người như vậy thì giới thiệu làm gì? Mau ngồi xuống cùng tôi thảo luận về quy tắc đi."

Tóc rẽ ngôi có thể tiến vào quái đàm khó khăn như vậy tất nhiên không phải kẻ ngốc, nhìn thấy tình huống này, sao anh ta có thể không hiểu bản thân đang tự bêu xấu? Vội vàng ngồi xuống giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tô Dung và bà Hoa hoàn toàn không nhìn bọn họ, hai người trao đổi sổ tay cho nhau. Quy tắc dành cho thực tập sinh của hai người họ giống nhau như đúc, nhưng quy tắc về bộ phận chăm sóc khách hàng của bà Hoa lại gọi là "Quy tắc của nhân viên ghi chép", trong đó nội dung quy tắc số hai, ba và bốn không giống với Tô Dung.

Hai, nhân viên ghi chép phụ trách ghi chép nội dung cuộc trò chuyện trong điện thoại, bao gồm câu hỏi của khách hàng và câu trả lời của bộ phận chăm sóc khách hàng.

Ba, không được nghe điện thoại, cũng không được viết bất cứ thứ gì không liên quan đến nội dung cuộc trò chuyện lên sổ ghi chép.

Bốn, khi sổ ghi chép khác với nội dung cuộc trò chuyện, nhân viên ghi chép sẽ bị hạ thấp điểm.

Trong ba quy tắc khác nhau này chủ yếu đều giới thiệu về công việc của nhân viên ghi chép.

Vẫn có một chút tương đồng, đó là nếu đối phương muốn hoàn thành công việc, vẫn sẽ có xung đột với quy tắc thứ năm.

Dù sao từ trước đến nay trí nhớ của điều tra viên đều rất tốt, nếu đã đặt bút viết lên giấy, dù không tự hỏi, cũng rất khó quên. Mà một khi nhớ rõ nội dung cuộc trò chuyện, sẽ vi phạm quy tắc thứ năm.

Rõ ràng bà Hoa cũng nhận ra điều này, thở dài: "Quái đàm này, muốn chúng ta nhất định phải bị ô nhiễm."

Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Tô Dung lập tức hiểu ra ẩn ý trong hai quy tắc này. Không có ẩn ý gì cả, mục đích chính của quy tắc này là khiến bọn họ không thể không bị ô nhiễm.

Quái đàm quy tắc khó khăn, sự thao tác của "Nó" đã vượt qua quái đàm đơn giản rất nhiều. Trong quái đàm quy tắc đơn giản, "Nó" chỉ có thể sửa chữa vài chữ trong quy tắc.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 263: Chương 263



Nhưng ở quái đàm quy tắc khó khăn, nói thật "Nó" có thể giở ra rất nhiều chiêu trò, quyền lợi ô nhiễm cũng lớn hơn rất nhiều. Ví dụ như trong quái đàm vừa rồi, điều tra viên vừa vào đã bị ô nhiễm.

Còn quái đàm này lại nhất định bị ô nhiễm.

Bụng kêu lên hai tiếng, Tô Dung vô thức nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường. Hiện tại đã là 12 giờ trưa, đã đến giờ nghỉ trưa.

Buổi chiều hai giờ bọn họ phải chính thức bắt đầu làm việc.

"Bà Hoa, bà có cảm thấy chiếc đồng hồ này có vấn đề không?" Tô Dung suy tư hỏi.

Rõ ràng trong quái đàm này thời gian có rất nhiều tác dụng, thời gian đi làm, thời gian tan làm, thời gian đi ăn, thời gian trở về kí túc xá… Nếu bỏ lỡ thời gian, rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.

Dưới tình huống này, không cần nghĩ cũng biết quỷ quái rất có thể sẽ động tay động chân vào thời gian.

Bà Hoa cũng nghĩ như vậy, bà ấy gật đầu, vừa đẩy chiếc kính viễn thị của mình, lật xem sổ công việc, vừa trả lời: "Nếu đồng hồ có vấn đề, quái đàm chắc chắn sẽ có thời gian chính xác. Nhìn thử xem có thứ gì báo giờ giống đồng hồ hay không thì sẽ biết."

Gừng càng già càng cay, bà lão không hổ là bà lão. Câu trả lời này lập tức khiến Tô Dung cởi bỏ thắc mắc.

Đúng rồi, quái đàm quy tắc không có khả năng không chừa lại đường sống. Ở đây nếu đoán sai thời gian chắc chắn sẽ phải chết, nếu thời gian có vấn đề, chắc chắn quái đàm sẽ đưa ra một phương pháp để xác định thời gian.

Phương pháp này có lẽ rất mơ hồ, nhưng không thể không tồn tại.

Cho nên muốn suy đoán thời gian có vấn đề hay không, chỉ cần tìm ra phương pháp này là được.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn Tô Dung đã nghĩ ra không ít biện pháp. Thời gian của bọn họ có lẽ có vấn đề, nhưng thời gian của nhân viên chính thức chắc chắn không có vấn đề. Chỉ cần xác nhận với bọn họ thì có thể suy đoán ra.

--------------------

"Trong cuốn sổ này không có gì cả, là một cuốn sổ mới." Bà Hoa khép cuốn sổ ghi chép của nhân viên ghi chép lại, nhìn thời gian, hỏi Tô Dung: "Bây giờ đi ăn cơm à? Cô gái trẻ để đói bụng sẽ có hại cho dạ dày đấy."

"Cháu muốn đi vệ sinh trước." Tô Dung ngượng ngùng nói.

Hiện tại cũng chỉ mới 12 giờ, thời gian vẫn còn rất nhiều, bà Hoa cũng không sốt ruột: "Vậy cháu đi trước đi, bà ở đây chờ cháu."

Nói lời cảm ơn xong, Tô Dung vội vàng đi vào nhà vệ sinh. Mỗi tầng ở công ty đều có nhà vệ sinh, sau khi bước vào và khóa cửa lại, lúc này Tô Dung mới lấy một bức thư từ trong túi ra.

Bức thư này là do người muốn từ chức đi ra khỏi công ty lén lút đưa cho cô lúc nãy. Khi người nọ không cẩn thận ngã xuống mặt đất, anh ta đã ném cho Tô Dung một ánh mắt rất khó hiểu.

Cũng vì ánh mắt khó hiểu đó, Tô Dung quyết định xen vào việc của người khác, ngồi xổm xuống giúp anh ta thu dọn đồ vật. Khi người từ chức đặt một đống đồ vào tay cô nhờ cầm giúp, bức thư này đã bị đè ở phía dưới cùng.

Tuy rằng không biết mục đích của đối phương khi làm vậy là gì, nhưng Tô Dung vẫn lặng lẽ nhét bức thư đó vào tay áo.

Mãi đến lúc này, cô mới có cơ hội mở ra xem thử.

Đó là một bức thư màu đen, bên trên có hoa văn màu vàng. Nặng trĩu, có lẽ bên trong ngoại trừ thư thì còn có thứ khác.

Cách phối màu này khiến Tô Dung mơ hồ có cảm giác quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra. Do dự một chút, cô mở bức thư ra, nhìn đồ vật bên trong. Quả nhiên, ngoại trừ giấy viết thư, bên trong còn có một chiếc chìa khóa màu vàng. Cô đặt chìa khóa qua một bên, bắt đầu đọc nội dung trên bức thư.

Kính gửi nhân viên ưu tú:

Chào ngài!

Thật vui vì có thể trao bức thư này cho ngài, khi tôi trao bức thư này ra cũng đồng nghĩa với việc tôi đã được giải thoát trong chốc lát.

Nói vậy ngài cũng đã nhìn ra, "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ" không đơn giản như vẻ bề ngoài. "Tập đoàn Tích Tắc" của chúng ta đã theo dõi công ty này rất lâu, tôi cũng đã nằm vùng ở công ty này được một thời gian, và đã tìm hiểu được một số tin tức ở đây.

Là một nhân viên ưu tú của "Tập đoàn Tích Tắc", khi ngài tiến vào công ty này, liền mở khóa nhiệm vụ của công ty. Nếu ngài đồng ý hoàn thành nhiệm vụ này, hãy đi đến "Ngân hàng bất quy tắc" trước, đem bức thư và chìa khóa giao cho giám đốc ngân hàng, đến lúc đó ngài sẽ biết được nội dung cụ thể của nhiệm vụ.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngài sẽ nhận được một lượng lớn tiền tệ quái đàm, đồng thời ngài còn có thể tự quyết định thể loại cho đạo cụ quái đàm mà chúng tôi đã chọn cho ngài. Chất lượng của đạo cụ quái đàm này chỉ đứng sau chất lượng của đạo cụ quái đàm nhận được khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm. Ngoại trừ cái này, sau khi quái đàm kết thúc, tất nhiên ngài có thể nhận được thêm các phần thưởng đặc biệt.

Nếu ngài không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này cũng không sao cả, chỉ cần bỏ cả bức thư và đồ vật bên trong vào cống thoát nước, chúng nó sẽ lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Yêu cầu không được giữ lại bức thư này, năm ngày sau nó sẽ biến thành nguồn ô nhiễm mãnh liệt, nó sẽ ô nhiễm bất kì ai đã tiếp xúc với nó.

Hãy chú ý, một khi ngài lựa chọn giao chìa khóa cho giám đốc ngân hàng, đồng nghĩa với việc ngài đã tiếp nhận nhiệm vụ. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, ngài cũng không có cách nào rời khỏi quái đàm này.

Chúng tôi hy vọng ngài có thể cân nhắc cẩn thận khi tiếp nhận nhiệm vụ của chúng tôi, chúc ngài thông quan quái đàm vui vẻ.

Tập đoàn Tích Tắc

Cái này vậy mà lại là nhiệm vụ do "Tập đoàn Tích Tắc" đưa ra!

Tô Dung vẫn còn nhớ rõ thông tin về nhiệm vụ này mà cô nhìn thấy trên diễn đàn ——Nếu có được bằng chứng của tổ chức, như vậy khi gặp phải hai tổ chức khác nhau trong cùng một quái đàm, rất có thể sẽ kích hoạt nhiệm vụ "Nằm vùng".
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 264: Chương 264



Rõ ràng bức thư trên tay cô, chính là thư mời nhiệm vụ "Nằm vùng".

Diễn đàn đã nói, loại nhiệm vụ này có thể tiếp nhận cũng có thể từ chối, nhưng một khi đã tiếp nhận nhất định phải hoàn thành.

Điều này giống với những gì bức thư đã nói, xem ra không có vấn đề gì

Tô Dung có chút do dự không biết có nên nhận nhiệm vụ này hay không, đầu tiên dù sao cô cũng chưa hề nhận được loại nhiệm vụ này, thứ hai cô cũng không biết nội dung của nhiệm vụ, thứ ba chính là không biết độ khó của nhiệm vụ này như thế nào.

Đột nhiên nhìn thấy nhiệm vụ này, Tô Dung bỗng có cảm giác vớ vẩn rằng đối phương muốn cô đơn phương độc mã đi vào địa ngục.

Nhưng không thể không nói, phần thưởng của nhiệm vụ này thật sự khiến cô có chút thòm thèm. Phải biết rằng "Tập đoàn Tích Tắc" chính là tổ chức duy nhất đặt lợi ích lên hàng đầu, chắc chắn có rất nhiều tiền.

Cho nên tuyệt đối không thể thiếu "Số lượng lớn tiền tệ quái đàm" mà bức thư đã nhắc đến.

Đạo cụ quái đàm kia cũng khiến người ta thèm muốn, quan trọng nhất chính là "Chính mình tự lựa chọn loại", nói cách khác cô có thể lựa chọn loại hình của đạo cụ quái đàm. Loại công kích, loại phòng ngự… Điều này chắc chắn có thể bù đắp chính xác những khuyết điểm của cô.

Chắc chắn chất lượng của đạo cụ quái đàm khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm là cao nhất, ví dụ như Ví sinh tiền, chính là đạo cụ đỉnh cấp khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Phẩm chất của đạo cụ quái đàm chỉ xếp sau đạo cụ này có lẽ cũng rất lợi hại, dù sao cũng đánh tin cậy hơn những đạo cụ linh tinh mà cô đang có như "Bột phấn thành thật", "Mai rùa đen phòng ngự".

Khen thưởng đặc biệt cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi, phải biết rằng từ khi tiến vào quái đàm đến bây giờ, cô chưa bao giờ nhận được phần thưởng đặc biệt lần nào!

Nghe nói lần đầu tiên khi Tạ Kha Kha vào quái đàm đã nhận được phần thưởng tăng điểm may mắn, nhớ đến việc ở quái đàm vườn bách thảo Màu Đỏ cậu ta không hiểu chuyện gì cũng có thể thông quan, Tô Dung quả thực ch** n**c miếng vì sự may mắn đó.

Tóm lại thật khó để không rung động!

Nhưng bức thư này còn để lộ ra một tin tức—— quái đàm này có liên quan đến "Chìa khóa cứu đời" hoặc "Sở nghiên cứu số 3", hơn nữa rất có khả năng công ty này chính là do một trong hai tổ chức đó thành lập.

Bởi vì muốn kích hoạt nhiệm vụ "Nằm vùng", thì phải có sự tham gia của hai tổ chức. "Tập đoàn Tích Tắc" đã chiếm một cái, còn lại không phải là một trong hai tổ chức kia sao?

Việc biết rõ công ty đồ hộp này rốt cuộc do tổ chức nào thành lập là vô cùng cần thiết, việc này có thể giúp Tô Dung đưa ra phán đoán với đồ hộp mà công ty này sản xuất.

Nếu là "Chìa khóa cứu đời", vậy đồ hộp đó có khả năng làm bằng thịt người, hoặc có thể là những loại khiến con người bị ô nhiễm.

Còn nếu là "Sở nghiên cứu số 3", có khả năng đồ hộp này sẽ có những công dụng khác, ví dụ như loại trừ ô nhiễm.

Hai tình huống này ảnh hưởng trực tiếp đến việc cô phán đoán nội dung của quy tắc thứ 9

Nội dung của quy tắc thứ 9 liên quan đến việc cho điểm, cho nên cũng gián tiếp ảnh hưởng đến phán đoán của cô về tiêu chí chấm điểm.

Nhưng phản ứng dây chuyền liên tiếp này khiến cô không thể không coi trọng việc chỗ dựa sau lưng của "Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ" là ai.

Xem ra phải tìm một cơ hội để làm rõ việc này mới được, Tô Dung hạ quyết tâm.

Tô Dung đem chìa khóa và bức thư bỏ vào phong bì rồi nhét lại vào túi, lúc này cô mới ra khỏi nhà vệ sinh tìm bà Hoa. Lần này cô chỉ mới đi khỏi năm phút, những người khác vẫn còn ở đó chưa rời đi.

Thấy cô trở về, bà Hoa đứng dậy, thân mình hơi cong lại: "Đi nhé? Bà cảm thấy đói bụng rồi."

Tô Dung gật đầu, đỡ bà ấy đi đến cửa công ty. Phía bên kia công ty có bản vẽ mặt phẳng, có thể tìm thấy nhà ăn ở đâu. Có vài người đi theo phía sau hai người, đều là những người muốn đến nhà ăn ăn cơm.

Thông qua bản vẽ mặt phẳng tìm được nhà ăn, vài người lại cũng nhau đi về phía nhà ăn. Chú ý tới có vài nhân viên không phải điều tra viên đi cùng hướng với mình, khi đi ngang qua một dì lao công, bà Hoa đột nhiên mở miệng: "Này, hiếm khi có thể nhìn thấy người bằng tuổi với bà trong quái đàm, bà muốn trò chuyện với bà ấy một chút, cháu tự mình đi ăn được không?"

Nghe vậy, khóe miệng Tô Dung cong lên, gật đầu: "Đương nhiên rồi, cháu tìm những người khác ăn cơm cũng được." Nói xong liền đi về phía những nhân viên.

Từ trước đến nay cô chọn người rất giỏi, đặc biệt rất am hiểu việc chọn đĩa để ăn. Tìm những người trẻ tuổi đi một mình, xác suất thành công sẽ cao hơn một ít.

Người cô tìm chính là một cô gái tóc ngắn, chính là loại hình vừa nhìn đã biết vừa tốt nghiệp đại học. Cô gái mặc đồng phục của nhân viên màu xanh lam, một mình lẻ loi đi theo mọi người đến nhà ăn ăn cơm.

"Hai chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau không?"

Nghe thấy âm thanh, cô gái quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái tuổi tác không lớn hơn cô ấy bao nhiêu, mặc đồng phục màu xanh lục cẩn thận nhìn mình, lời vừa rồi cũng là do cô nói ra.

Do dự một lát, cô gái gật đầu: "Được, chúng ta cùng nhau đi ăn đi"

Ăn cơm mà không có bạn ăn cùng thì thật sự quá đau khổ, có một người bạn cùng trang lứa, tuy rằng đối phương là thực tập sinh, nhưng đối với cô ấy mà nói cũng đã không tệ rồi.

"Tôi tên Hoa Hoa, cậu thì sao?" Nhận được sự đồng ý, Tô Dung cười hỏi.

"Phùng Ngọc Linh." Cô gái trả lời cô, cũng không hề cảm thấy tên của Tô Dung có vấn đề gì: "Tôi là người mới ở bộ phận hành chính."

Tô Dung nhạy bén nắm lấy điểm khả nghi này: "Người mới? Chẳng lẽ mọi người không cần thực tập sao"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 265: Chương 265



Rõ ràng Phùng Ngọc Linh cũng vừa mới tốt nghiệp đại học, theo lý thuyết có lẽ cũng phải giống bọn họ đang trong kỳ thực tập, mặc đồng phục màu xanh lục. Nhưng đối phương lại trực tiếp mặc quần áo màu xanh lam, việc này sao có thể không khiến cô nghi ngờ?

"Chỉ có bộ phận chăm sóc khách hàng của mọi người mới cần thực tập." So sánh với Tô Dung, một dân địa phương như Phùng Ngọc Linh biết rất rõ điều này: "Nhưng bộ phận này của mọi người có khối lượng công việc rất lớn, công việc bận rộn, tôi rất ít khi nhìn thấy có người được chuyển từ thực tập sang chính thức."

Khi cô ấy nói những lời này cũng có chút do dự, rõ ràng cũng không muốn nói cho Tô Dung biết việc cô có thể sẽ bị sa thải. Nhưng có lẽ vì cô là bạn ăn cơm cùng cô ấy, nên vẫn nhắc nhở hai câu.

Bởi vì lời này của cô ấy, trong lòng Tô Dung lập tức dâng lên sóng to gió lớn.

Là dân địa phương, Phùng Ngọc Linh biết những điều Tô Dung không biết, nhưng là một điều tra viên, Tô Dung cũng biết những điều Phùng Ngọc Linh không biết.

Ít nhất cô vô cùng rõ ràng những người bị sa thải khỏi bộ phận chăm sóc khách hàng, tuyệt đối đều sẽ chết, chứ không phải chỉ bị sa thải một cách đơn giản.

Nhưng rõ ràng Phùng Ngọc Linh không biết chuyện này.

Việc này cũng đã nói rõ, trong các bộ phận của công ty, bộ phận hành chính tương đối an toàn. Có thể không tiếp xúc với quỷ quái, đương nhiên sẽ an toàn hơn.

Nói chuyện một chút liền đi đến nhà ăn, nhà ăn của công ty này cũng không khác biệt với những nhà ăn ở trường học, có cửa sổ phát đồ ăn, cần phải xếp hàng để nhận cơm.

Tuân thủ thói quen không ăn thịt trong quái đàm, Tô Dung tránh những món có thịt, chọn ba loại rau, khoai tây hầm đậu que, cà chua xào trứng gà, sau đó cùng Phùng Ngọc Linh ngồi vào trong góc.

Nhìn thấy mâm đồ ăn của cô, Phùng Ngọc Linh có chút kinh ngạc: "Cậu là người theo chủ nghĩa ăn chay sao?"

Nếu không dù nghĩ như thế nào cô ấy cũng không hiểu vì sao một người lại không ăn thịt, đặc biệt là dưới tình huống Tô Dung đã đủ gầy, không cần phải giảm cân đúng không?

Đương nhiên, nếu Tô Dung thật sự là một người theo chủ nghĩa ăn chay, vậy cô ấy lại càng nghi hoặc. Một người theo chủ nghĩa ăn chay tại sao lại muốn làm việc trong một công ty làm thịt hộp?

Tô Dung không biết suy nghĩ của Phùng Ngọc Linh, vào lúc này theo cô thấy, nếu trả lời "Đúng vậy", có lẽ tiếp theo sẽ gặp rất nhiều rắc rối, cũng không cần phải giải thích vì sao cô không ăn thịt.

Nhưng Tô Dung vẫn kiên định lắc đầu: "Không, tôi không phải. Chủ yếu là mấy ngày nay dạ dày bị đau, nên ăn thanh đạm một chút."

Sở dĩ cô không sử dụng lý do là "Người theo chủ nghĩa ăn chay" là vì quy tắc thứ chín. Không được chủ động yêu cầu đồ đóng hộp, nhưng nếu là đồ đóng hộp người khác đưa thì có thể giữ lại.

"Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ", xem tên đoán nghĩa, đồ hộp do công ty này sản xuất có lẽ đều làm từ thịt. Nếu bây giờ cô công khai tên tuổi nói mình là một người ăn chay, vậy còn ai dám đưa đồ hộp cho cô nữa?

Phùng Ngọc Linh hiểu rõ gật gật đầu: "Dạ dày của mẹ tôi cũng rất yếu, mỗi ngày đều bắt tôi ăn chay cùng bà. Mấy ngày nay tôi có cảm giác bản thân sắp biến thành con thỏ rồi."

Đây là một chủ đề rất hay, Tô Dung nhân cơ hội này trò chuyện với cô ấy về những việc hoang đường ở nhà. Dù cô là một cô nhi, cũng không ảnh hưởng đến việc miệng lưỡi lưu loát ở phương diện này. Không ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy sao?

Ăn một bữa cơm xong, quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Tuy nhiên Tô Dung cũng thu hoạch được không ít tin tình báo, cô biết được rất ít thực tập sinh ở bộ phận chăm sóc khách hàng được chuyển thành nhân viên chính thức, còn những người thuận lợi trở thành nhân viên chính thức gần như đều bị sắp xếp các chức vụ khác.

Phùng Ngọc Linh tự cho rằng bản thân hiểu rõ mọi chuyện nên nhỏ giọng phàn nàn: "Chắc chắn công ty thấy lương của bộ phận chăm sóc khách hàng cao, không muốn trả tiền, nên sau khi bọn họ trở thành nhân viên chính thức đều đuổi đi nơi khác, sau đó lại thuê một đám người mới tiếp tục công việc. Người có thể ở lại đều là tinh anh, nên được chuyển đến các bộ phận khác."

Chờ đến khi hai người ăn cơm xong, đến lúc trở về, Phùng Ngọc Linh ngập ngừng nhìn về phía cô: "À… Ngày mai……"

Đoán được ý của cô ấy nên Tô Dung sảng khoái nói: "Ngày mai chúng ta cũng ăn cơm cùng nhau nhé!"

Phùng Ngọc Linh lập tức vui vẻ gật đầu.

Bạn ăn cơm lâu dài get√

Trên đường trở về, Tô Dung vẫn luôn không ngừng suy nghĩ chuyện này. Việc sau khi chuyển thành chính thức không ở lại bộ phận chăm sóc khách hàng cũng dễ hiểu, dù sao bộ phận khách hàng còn phải để lại cho nhóm điều tra viên xui xẻo tiếp theo.

Nhưng tại sao cuối cùng bọn họ lại bị sắp xếp đến vị trí khác, chẳng lẽ chỉ cần thông qua các bộ phận khác, có thể an toàn rời đi sao? Dù sao theo cô thấy, những bộ phận khác đều vô cùng bình thường.

Chẳng lẽ có điều gì đó mà cô chưa phát hiện ra?

Hiện tại là buổi chiều 1 giờ rưỡi, khi trở lại vị trí làm việc, bà Hoa đã ngồi ở đối diện. Tô Dung ngồi xuống: "Cháu có được một ít manh mối từ Phùng Ngọc Linh, chính là nhân viên lúc nãy đã đi ăn cơm cùng cháu."

Nói xong cô kể lại nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ vào buổi trưa cho bà Hoa nghe.

Ánh mắt trước bữa ăn đó, ý của bà Hoa rất rõ ràng, bà ấy muốn lợi dụng ưu thế tuổi tác của mình, đi tìm và nói chuyện với những dì dọn vệ sinh, bác gái ở nhà ăn và các nhân viên khác. Còn Tô Dung tất nhiên cũng không rảnh rỗi, vì thế cô liền tìm nhân viên ăn cơm cùng mình.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 266: Chương 266



Nghe cô nói xong, bà Hoa cũng kể cho Tô Dung nghe những gì bà ấy nghe được từ chỗ nhân viên làm việc tại nhà ăn: "Bọn họ nói nhà ăn không bán đồ hộp, nhưng lại hỏi bà có muốn đồ hộp không. Chỉ sợ những nhân viên làm việc ở nhà ăn đó có vấn đề."

Quy tắc đã nói không thể yêu cầu đồ hộp, bọn họ hỏi như vậy, rõ ràng là muốn dụ dỗ điều tra viên vi phạm quy tắc. Chủ động yêu cầu đồ hộp chắc chắn là vấn đề lớn, không biết sẽ xảy ra việc gì.

"Ngoại trừ cái này, bà còn hỏi nhân viên vệ sinh." Bà Hoa tràn đầy tinh thần nói với cô: "Nhân viên vệ sinh ở đây hoàn toàn không biết việc đồ hộp sẽ đột ngột xuất hiện tại công ty, cũng không biết là nhân viên vệ sinh đó chưa từng nhìn thấy đồ hộp, hay bà ta cố ý giấu giếm."

Quy tắc nói, trong công ty sẽ không xuất hiện đồ hộp, nếu nhìn thấy đồ hộp phải nhanh chóng nộp lên cho quản lý. Trước tiên mặc kệ quy tắc này đúng hay sai, chỉ dựa vào kinh nghiệm, tất cả mọi người đều có thể đoán ra, chắc chắn đồ hộp sẽ xuất hiện trong công ty. Nếu không cũng sẽ không xuất hiện loại quy tắc lạy ông tôi ở bụi này như vậy.

Một khi đã như vậy, làm sao một người phụ nữ chịu trách nhiệm dọn dẹp toàn bộ tòa nhà lại chưa từng nhìn thấy đồ hộp chứ? Điều này cũng khó tin giống như việc lớp trưởng nói cho giáo viên biết tất cả các bạn học đều đã nộp bài tập nghỉ hè ở nhà rồi.

Hoặc là lớp trưởng đang bao che cho các bạn cùng lớp, hoặc là lớp trưởng đã bị những "Chiêu trò không nộp bài tập" tinh vi của các bạn học đánh lừa.

Tóm lại rõ ràng có vấn đề.

Người đàn ông đeo mắt kính bên cạnh ăn cơm xong trở về, nghe thấy hai người đang thảo luận nội dung quái đàm, nhịn không được thò qua nói: "Có muốn trao đổi một chút tin tức không?"

Thật ra bọn họ cũng không có được tin tức gì, tuy nhiên nhìn dáng vẻ Tô Dung không quá thông minh, bà Hoa là một người già cũng rất dễ bắt nạt.

Tất nhiên Tô Dung nhìn ra bọn họ có ý "Một đám trẻ con ở phía Nam lừa tôi vì tôi già yêu*", hơn nữa khi ăn cơm, tuy rằng cô trò chuyện cùng Phùng Ngọc Linh, nhưng cô cũng để mắt quan sát đối phương. Hai người kia vẫn luôn ăn cơm cùng nhau, sao có thể có được tin tức?

*
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 267: Chương 267



Hay do cô đã đoán sai, bị sa thải không phải tử vong, trái lại là con đường sống?

Không đúng? Có phải suy nghĩ của cô đang bị quấy nhiễu không?

Tô Dung chợt nhận ra suy nghĩ của mình đã đi quá xa, cô hoàn hồn lại, liền nghe thấy người bên đầu kia điện thoại tiếp tục nói: "Tôi rất thích cái loại sền sệt này, mùi vị rất mềm mại, hy vọng các người có thể bán nhiều loại đồ hộp này hơn."

Sền sệt, mùi vị mềm mại là gì? Não sao?

Não của ai?

Đầu bên kia điện thoại lại khen thêm vài câu, Tô Dung ngốc nghếch phụ họa theo. Có lẽ khoảng mười phút, cuộc gọi này mới bị cắt đứt.

Đặt điện thoại về chỗ cũ, biểu cảm của cô có chút hoảng hốt, Tô Dung ngẩng đầu, liền nhìn thấy bà Hoa vô cùng tươi tỉnh, dáng vẻ giống như không có chuyện gì xảy ra.

Chẳng lẽ nhân viên ghi chép không bị ảnh hưởng bởi âm thanh trong điện thoại?

Nghĩ như vậy, Tô Dung quay đầu nhìn những người khác, kết quả phát hiện tất cả những người khác đều có sắc mặt tái nhợt, tinh thần vô dụng, rõ ràng đều bị ảnh hưởng giống như cô.

Thu hồi ánh mắt, Tô Dung thâm ý nhìn bà Hoa. Dưới tình huống mọi người đều bị ảnh hưởng nhưng bà ấy lại không hề bị ảnh hưởng, là do có đạo cụ hỗ trợ sao?

Cảm nhận được ánh mắt của cô, bà Hoa mỉm cười hiền lành.

"Khách hàng đối diện rốt cuộc là thứ gì chứ?" Cô gái đội mũ đỏ bên cạnh sau khi nhận điện thoại xong lập tức không nhịn được tức giận mắng: "Sao lại nói năng ghê tởm như vậy, không phải là ăn thịt người đi?"

Nghe vậy, sắc mặt của những người khác đều trở nên trắng bệch. Tuy rằng bọn họ cũng đoán như vậy, nhưng khi nói ra vẫn rất khó chấp nhận.

Tô Dung mở miệng nói sang chuyện khác: "Điểm của các người có thay đổi không?"

Nghe vậy, có người trực tiếp mở miệng trả lời: "Thay đổi." Có người lại cúi đầu nhìn, sau đó kinh ngạc nói: "Nhiều hơn năm điểm!"

Quả nhiên, xem ra mọi người đều thay đổi, hơn nữa đều là năm điểm.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Tô Dung ngẩng đầu nhìn về phía bà Hoa, nhỏ giọng dò hỏi: "Điểm của ngài có thay đổi không?"

Bà Hoa gật đầu, lấy thẻ nhân viên của mình cho cô xem. Số điểm phía trên cũng là 105, điều này khiến Tô Dung không nhịn được nghi ngờ suy đoán của bản thân. Vốn dĩ cô cho rằng điểm đại diện cho giá trị ô nhiễm, nhưng hiện tại nhìn bà Hoa cũng không giống bị ô nhiễm, nhưng vẫn được cộng điểm.

Chẳng lẽ suy đoán của cô là sai?

Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại mới vang lên lần thứ hai. Lần này khi nhận được điện thoại, Tô Dung đã có sự chuẩn bị, cô khiến đầu óc trở nên tỉnh táo hơn, chuẩn bị phụ họa toàn bộ quá trình.

Giống như khi giáo viên răn dạy, vào tai này ra tai kia, không hề nhớ rõ bất cứ thứ gì, còn có thể kịp thời trả lời câu hỏi "Có phải hay không", "Đúng hay không" của đối phương

Đây là kỹ năng rất cần thiết khi còn nhỏ, tuy rằng đã trưởng thành rất lâu, nhưng rõ ràng cô vẫn vô cùng thành thạo nó.

--------------------

Lúc này sau khi nghe điện thoại xong, xem lại thẻ nhân viên, trị số đã tăng thêm 1 điểm. Tốc độ này thật sự khiến Tô Dung rất vừa lòng, theo cô thấy trị số gia tăng cũng không phải ý tốt, dù sao sau khi nghe xong hai cuộc điện thoại cô đã có cảm giác cơ thể mình không được khỏe.

Khoảng 40 phút sau cuộc gọi thứ ba mới đến, lúc này thời gian đã là ba giờ rưỡi, 5 giờ rưỡi bọn họ sẽ tan làm, nhưng hiện tại chỉ mới nhận được ba cuộc điện thoại, vẫn còn thiếu đến bảy cuộc điện thoại mới có thể hoàn thành mục tiêu công việc.

Với hiệu suất hiện tại, bọn họ hoàn toàn không thể hoàn thành nhiệm vụ trước 5 giờ.

Ngày đầu tiên đã gặp phải vấn đề không thể giải quyết, thực sự khiến người ta đau đầu.

Không chỉ có Tô Dung nhận ra điều này, những người khác cũng không phải kẻ ngốc. Người có thể đến nơi này đều không hề ngốc, mũ đỏ lập tức mở miệng: "Dựa theo hiệu suất hiện tại, chúng ta hoàn toàn không có khả năng nghe đủ mười cuộc điện thoại. Có cần đi tìm quản lý hỏi xem nên làm gì hay không? Phải biết rằng cái giá phải trả khi không hoàn thành nhiệm vụ chính là bị sa thải trực tiếp!"

Những người khác không hẹn mà cùng nhau gật đầu, bọn họ cũng có suy nghĩ như vậy. Với tình huống hiện tại, cũng chỉ có quản lý mới có thể giải quyết tình huống này. Dù sao quy tắc hoàn toàn không nhắc đến tình huống này, dựa vào bản thân bọn họ thì làm sao có thể nghĩ ra cách?

Nhưng vấn đề là, ai sẽ đi tìm quản lý?

Trước mắt không thể xác định vị trí của quản lý, tầng hai lại không phải nơi bọn họ có thể đặt chân đến. Quan trọng nhất chính là, thời gian tổng cộng chỉ có mười phút, nếu trễ sẽ bị trừ điểm.

Không gian vô cùng im lặng, không ít người lặng lẽ dời ánh mắt lên người Tô Dung và người đàn ông tóc rẽ ngôi. Hai người kia chính là người bọn họ nhận định vừa mới đến quái đàm khó khăn, dù sao thì một người vừa mở đầu đã rụt rè ngốc nghếch, một người vừa mở miệng đã ngu ngốc nói cho mọi người biết mình không hề biết gì cả. Đương nhiên loại người này chính là ứng cử viên sáng giá cho việc trở thành bia đỡ đạn.

Thật ra bà Hoa cũng là một sự lựa chọn không tệ, chẳng qua đối phương đã lớn tuổi như vậy rồi, một đám người trẻ tuổi như bọn họ để bà ấy đi mạo hiểm thì thật sự quá không biết xấu hổ. Hơn nữa đối phương lớn tuổi mắt mờ, lỡ như làm hỏng việc thì còn mất nhiều hơn được.

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, cũng giống với Tô Dung, rất nhiều người đều biết bà Hoa cũng có chút bản lĩnh. Chính vì thế bọn họ cũng không muốn trêu chọc bà Hoa.

Cứ như vậy, tất cả mũi dùi đều chỉ về phía hai người thoạt nhìn chính là người mới vào quái đàm khó khăn này.

Đừng nghĩ rằng những người có thể tiến vào quái đàm khó khăn thì đều thông minh, trên thực tế trong tình huống bình thường, ngoại trừ quái đàm đầu tiên, bắt đầu từ quái đàm thứ hai, đều có tỷ lệ xác suất tiến vào quái đàm khó khăn nhất định.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 268: Chương 268



Cho nên tuy rằng nơi này là quái đàm khó khăn, nhưng cũng không thể đảm bảo tất cả mọi người đều là người thông minh. Người ngu ngốc chắc chắn không ít, chẳng qua xác suất gặp được người như vậy thấp hơn so với quái đàm đơn giản.

Tròng mắt của mũ đỏ chuyển động, mở miệng đề nghị Tô Dung: "À…Cô gái nhỏ, cô có thể đi xem thử không? Tôi cảm thấy cô chính là người phù hợp với thiết lập thực tập sinh nhất, quản lý cũng sẽ cởi mở hơn với cô."

Theo cô ta thấy, rõ ràng Tô Dung không phải là người thông minh, tuy rằng không biết vì sao lại tiến vào quái đàm khó khăn, nhưng đào hố cho cô chắc chắn sẽ không sai. Quan trọng nhất chính là, nếu bị từ chối cũng không sao cả.

Người đàn ông đeo kính không mưu mà hợp với cô ta: "Đúng vậy, nhìn chúng tôi quá già, có thể quản lý sẽ không thể bao dung cho chúng tôi đâu. Nhưng cô thì không giống, vừa mới tốt nghiệp đại học, có lẽ quản lý cũng không làm khó cô đâu."

Bên kia cũng có người bắt đầu khuyên tóc rẽ ngôi, bọn họ muốn phái hai người khác tổ đi thử, như vậy có thể tránh việc bọn họ che giấu tin tức có ích gì đó.

Tóc rẽ ngôi bên kia đã bị thuyết phục trước, anh ta cũng cảm thấy tự bản thân đi hỏi cũng sẽ đáng tin hơn. Dù sao lúc trước anh ta đều gặp những đồng đội không quá thông minh, nếu để những người khác đi, có thể sẽ làm rối tung mọi việc, còn không bằng để anh ta đi sẽ yên tâm hơn.

Thật ra suy nghĩ của Tô Dung cũng giống với anh ta, tuy nhiên cô lại không sợ những người khác làm mọi việc rối tung lên, dù sao nhìn bọn họ dùng 800 cách để đào hố cô, cũng không cần lo lắng quá mức.

Tuy nhiên cô lại luôn muốn lên tầng hai một lần, sớm hay muộn gì cũng phải đi tìm quản lý. So với việc sau này gặp vấn đề lớn lại bị quản lí đuổi ra ngoài, còn không bằng nhân lúc này đi trước thăm dò tình huống.

Hơn nữa rõ ràng lần này đi sẽ không có nguy hiểm, cho dù quản lý không đưa ra được phương án giải quyết cũng không sao cả. Mà bởi vì lần này bọn họ đã đi, lần tiếp theo những người khác sẽ không thể yêu cầu bọn họ đi lần nữa, vậy có thể tránh một lần nguy hiểm.

Tuy nhiên Tô Dung cũng không muốn bị hố trắng trợn như vậy, cô cũng không phải người dễ trêu chọc. Duy trì thiết lập nhân vật, cô giả vờ tin tưởng gật đầu: "Các người nói đúng, tôi đi có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Nhưng tôi có chút sợ, lỡ như quản lý mắng tôi thì phải làm sao?"

Thấy thái độ của cô đã buông lỏng, mũ đỏ vội vàng nói: "Chỉ là mắng hai câu mà thôi, thái độ của cô tốt thì chẳng lẽ quản lý lại mắng cô đến khóc sao?"

"Tôi thật sự sẽ bị mắng đến khóc đấy!" Dường như sợ mọi người không tin, cô còn dùng sức gật đầu: "Lỡ như để lại cho quản lý ấn tượng không tốt, chẳng phải sẽ rất thiệt thòi sao!"

Cô cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng, trọng điểm chính là từ "Thiệt thòi" này, hy vọng mọi người có thể hiểu được ý của cô.

Bà Hoa nghe hiểu ý cô, đúng lúc lên tiếng: "Nếu bây giờ bọn họ đi rồi, lỡ như có điện thoại gọi đến, hai tổ của chúng tôi chẳng phải sẽ bỏ mất một cơ hội hoàn thành nhiệm vụ sao?"

Bà ấy vừa nói như vậy, tóc rẽ ngôi cũng phản ứng lại. Đây thật sự là một vấn đề lớn, anh ta lập tức nói theo: "Đúng vậy! Lỡ như khi chúng tôi đi lại có điện thoại thì sao? Tổn thất này ai trong các người đền bù hả?"

Nghe vậy, biểu tình của ba người mũ đỏ đều không tốt. Vốn dĩ ba người bọn họ đưa ra chủ ý này, nếu trong thời gian hai người kia đi lên lại có điện thoại gọi đến, vậy mấy người bọn họ có thể tận dụng mọi cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Ai ngờ lại bị vạch trần.

Mũ đỏ có chút nghi ngờ nhìn Tô Dung, không thể xác định có phải cô đang giả heo ăn hổ hay không. Nhưng nhớ đến những lời nói lúc trước của Tô Dung, cô ta lại cảm thấy không có khả năng này.

"Vậy các người muốn thế nào" Cô ta không kiên nhẫn nói.

Lúc này Tô Dung không nói gì, có tóc rẽ ngôi ở đây, cô tin rằng đối phương sẽ cố gắng hết sức giữ gìn lợi ích của bọn họ.

Quả nhiên, tóc rẽ ngôi đúng lý hợp tình nói: "Chúng tôi có thể đi lên, nhưng mỗi người các người đều nhận được hai khách hàng của chúng tôi. Ngoại trừ hai tổ của chúng tôi, tổng cộng các người còn lại sáu tổ, vậy cho chúng tôi sáu khách hàng của các người đi. Cuộc làm ăn này không lỗ đúng không?"

Không phụ sự kỳ vọng của Tô Dung, anh ta lập tức hấp dẫn toàn bộ hận thù. Người đàn ông đeo kính cười lạnh một tiếng: "Anh điên rồi đúng không? Mỗi người sáu khách hàng, vậy chẳng phải tổng cộng là mười hai khách hàng sao? Nếu là như vậy, tôi cũng tự nguyện đi lên đó!"

Áo lông xám cũng đồng ý gật đầu, mũ đỏ cũng từ chối không hề do dự: "Không có khả năng, tôi thấy anh thật sự là lòng tham không có đáy đấy."

"Vậy như thế này đi." Tô Dung mở miệng đúng lúc: "Các người chia cho hai người chúng tôi tổng cộng sáu khách hàng đi, như vậy có thể đủ đúng không."

"Hiệu ứng hủy phòng" là như thế này, nếu muốn mở một cái cửa sổ trong phòng, mà có khả năng những người khác sẽ không đồng ý, vậy trước tiên cứ đề nghị dỡ trần nhà xuống, sau khi bị từ chối thì nhắc lại đề nghị mở cửa sổ, vậy những người khác sẽ dễ chấp nhận hơn.

Quả nhiên, có cô trung hòa, lại sợ tóc rẽ ngôi tiếp tục đưa ra yêu sách nên mọi người lập tức gật đầu, tuy nhiên cô gái mặc váy vàng bên cạnh dường như nghĩ ra gì đó, hỏi bọn họ: "Vậy điểm tính cho ai? Dù sao điện thoại cùng là gọi đến cho chúng tôi, nếu các người nhận được, vậy tính cho chúng tôi hay là các người?"

Nếu tính cho chủ nhân của điện thoại, vậy sự bồi thường này hoàn toàn vô dụng với bọn họ.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 269: Chương 269



Vấn đề này lập tức khiến tóc rẽ ngôi ngây ngẩn cả người, lúc trước anh ta không hề nghĩ đến. Tuy nhiên thật ra Tô Dung đã nghĩ đến vấn đề này, cô trả lời: "Chờ lát nữa đi hỏi quản lý không phải sẽ biết sao?"

Đúng là như vậy, nếu quản lý nói không thể, đến lúc đó bọn họ trở về rồi thảo luận phương án bồi thường khác không phải là được rồi sao. Dù sao sự thật cũng ở trong tay bọn họ, trước khi nhận được sự bồi thường vừa lòng, bọn họ sẽ không nói ra.

Mọi người gật đầu, vây quanh đưa bọn họ ra khỏi bộ phận chăm sóc khách hàng.

Sau khi ra ngoài, tóc rẽ ngôi mới sửa lại dáng vẻ nóng nảy vừa rồi, ngược lại trở nên rất trấn định: "Sáu khách hàng, chúng ta hai tổ, một tổ trung bình có ba khách hàng, không có vấn đề gì chứ?"

Thấy Tô Dung gật đầu, anh ta yên tâm một chút, lại dặn dò: "Chờ lát nữa sau khi đi lên cô nói ít một chút, đừng khiến quản lý bực mình. Nhìn tôi nói là được, đến lúc tất yếu có thể giúp đỡ tôi một chút."

Dù sao thoạt nhìn Tô Dung thật sự không đáng tin, tóc rẽ ngôi cũng có chút nghi ngờ thực lực của cô.

Tô Dung lại tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu, có thể thảnh thơi ai lại không thích chứ? Đến lúc đó nếu thật sự không ổn thì cô sẽ mở miệng, nếu tóc rẽ ngôi đáng tin, có lẽ cũng không cần dùng đến cô.

Sau khi bàn bạc xong, hai người cùng nhau đi lên tầng hai. Khác với tầng một gần nhau kín mít không còn chỗ, tầng hai có rất nhiều văn phòng, phía trên văn phòng có bản tên, bên trong là quản lý của các bộ phận

Hai người liếc nhau, gõ cửa phòng của quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng.

Bên trong truyền đến một tiếng "Mời vào", mở cửa liền thấy quản lý lúc nãy hướng dẫn bọn họ đang ngồi ở chỗ kia. Thoạt nhìn đối phương không hề bất ngờ khi thấy bọn họ đến, uống một ngụm trà nóng, không nhanh không chậm hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Bởi vì chỉ có thời gian mười phút, tóc rẽ ngôi nhanh chóng lên tiếng hỏi: "Chiều nay chúng tôi mới bắt đầu làm việc, thời gian tiếp đãi mười khách hàng có chút không đủ đúng không?"

Quản lý buông chén trà xuống, nhìn qua rất ôn hòa, nhưng những lời trong miệng nói ra lại không tốt đẹp như vậy: "Đây là khảo nghiệm công ty dành cho các người, nếu ngay cả một khảo nghiệm nhỏ như vậy các người cũng không hoàn thành được, vậy làm sao có thể tạo ra giá trị lớn hơn cho công ty được?"

Giống hệt tính cách PUA* điển hình của cấp trên, nhưng rõ ràng tóc rẽ ngôi cũng không phải loại người dễ dàng bị ông chủ lừa gạt. Nhưng vấn đề là hiện tại đối phương đang có vị trí chủ đạo tuyệt đối, bọn họ lại không thể trực tiếp từ chức, cho nên chỉ có thể lựa chọn biện pháp nhường nhịn.

*Là một loại hình "nghệ thuật’ lời nói có khả năng tẩy não thì ý mình

Nếu không thể để đối phương giảm bớt lượng nhiệm vụ dành cho bọn họ, vậy chỉ có thể cố gắng xem thử có cách nào có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn hay không: "Nhưng khách hàng không gọi vào thì chúng tôi cũng không có cách nào, ngài có thể khiến khách hàng gọi điện thoại cho chúng tôi nhiều hơn một chút được không?"

"Cũng không phải không có cách." Quản lý bắt chéo hai chân, ngón trỏ và ngón giữa chạm vào nhau, cọ xát vào ngón cái, làm ra tư thế đòi tiền cười nói: "Tuy nhiên tôi không thể nói vô ích đúng không?"

Thứ như tiền tệ quái đàm, đến được quái đàm khó khăn, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều có dự trữ một ít. Nhưng nếu cứ đưa cho đối phương như vậy, dù nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có chút thiệt thòi.

Nhìn ra tóc rẽ ngôi đang do dự, gương mặt quản lý lập tức lạnh xuống, hạ lệnh đuổi khách: "Nếu tôi nhớ không sai nói, các người không thể rời khỏi cương vị công tác quá lâu đúng không? Bây giờ trở về đi, đừng quấy rầy tôi làm việc. Cùng lắm thì mấy người các người đều bị sa thải là được?"

Tuy rằng nói như thế, nhưng cô ta vẫn ngồi tại chỗ, ngón trỏ gõ nhẹ vào mặt bàn, tựa hồ đang đợi tóc rẽ ngôi đưa ra lựa chọn. Trực tiếp rời đi, hay chọn cách giao tiền. Hoặc nên nói, cô ta tin rằng chỉ cần tóc rẽ ngôi không muốn chết, chắc chắn anh ta sẽ lựa chọn phương án thứ hai.

--------------------

So với việc trở về một cách bất lực, tất nhiên tóc rẽ ngôi muốn đưa tiền hơn. Dù sao nếu trở về tay không, hôm nay chắc chắn bọn họ sẽ chết. Nhưng nếu đưa tiền, những người khác có thể chia đều số tiền mà bọn họ đã đưa, cũng sẽ không quá thiệt thòi. Hao tiền miễn tai, vẫn tốt hơn cái chết.

Đột nhiên, Tô Dung ngu ngốc mở miệng: "Nếu tất cả thực tập sinh của bộ phận chăm sóc khách hàng như chúng tôi đều bị sa thải, thì ai sẽ làm việc?"

Một câu bừng tỉnh người trong mộng!

Dưới sự nhắc nhở của cô, tóc rẽ ngôi chợt bừng tỉnh. Đúng rồi, nếu bọn họ đều bị sa thải, bộ phận chăm sóc khách hàng cũng không thể lập tức tuyển một đám thực tập sinh mới có đúng không? Nếu ngày đầu tiên bọn họ đã bị sa thải, vậy quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng cũng sẽ bị phê bình đúng không?

Cho nên không phải bọn họ hoàn toàn không có lợi thế, chỉ phải xem bọn họ có thể phát hiện và lợi dụng nó hay không.

Rõ ràng hiện tại tóc rẽ ngôi đã phát hiện, anh ta lập tức cứng rắn hơn: "Không phải quản lý đã nói sẽ giúp chúng tôi sao? Cũng không thể thật sự sa thải chúng tôi đúng không? Nếu chúng tôi đều bị sa thải, không phải ngài cũng sẽ gặp khó khăn sao?"

Nghe thấy anh ta nói như vậy, quản lý biết mình không thể thu lợi tử giữa nữa. Đầu tiên cô ta trừng mắt liếc nhìn Tô Dung đã nhắc nhở đồng đội một cái, sau đó dùng sắc mặt vô cùng khó coi nhìn về phía tóc rẽ ngôi: "Anh đang uy h.i.ế.p tôi sao?"

Không tóc rẽ ngôi trả lời, Tô Dung lập tức dùng lời lẽ đầy chính nghĩa chất vấn——tóc rẽ ngôi: "Sao anh lại uy h.i.ế.p quản lý chứ? Sao anh lại làm như vậy được?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back