Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 240: Chương 240



Nam sinh đại học Q ngồi cách đó không xa cũng đi theo thảo luận, chính cậu ta cũng không ôm hy vọng quá lớn với tình huống trước mặt: "Phương thức mà chúng ta bị bắt cũng rất khó hiểu, lại là ở trong thế giới quái đàm, dù quốc gia muốn cứu chúng ta, chỉ sợ có tâm không có sức."

Một nam sinh đại học P khác hỏi: "Đúng rồi, còn quên chưa hỏi các người, sao các người lại bị bắt? Tôi là đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất thơm, sau đó mất đi ý thức."

"Tôi cũng như vậy!" Những người khác không hẹn mà gật đầu một cái.

Tô Dung đột nhiên ý thức được gì đó, nghiêm túc hỏi: "Các người là ở đâu ngửi được mùi này?"

Lúc đó bọn họ ở một cái lối nhỏ ngửi được mùi thơm, theo lý thuyết con đường nhỏ đó không nên có nhiều điều tra viên như vậy mới đúng.

Đúng như dự đoán, mọi người nói ra địa điểm của mình, phát hiện nơi mà bọn họ ngửi được mùi thơm không giống nhau. Thứ giống nhau duy nhất chính là những nơi này không quá xa căn cứ điều tra viên, gần như đều là ở một con phố gần đó ngửi được.

Chuyện không thể nào trùng hợp như vậy được, vừa khéo bọn họ đi đến bẫy rập mà đối phương đã đặt từ trước. Hiển nhiên tên bắt cóc đã sớm dự mưu, đặc biệt muốn bắt nhóm điều tra viên bọn họ.

Mà nếu là như vậy, chuyện này cũng trở nên rất phiền phức. Trong thế giới quái đàm có một thế lực đối nghịch tìm được trụ sở của bọn họ, hơn nữa tiến hành mai phục.

Còn về tại sao không trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ, mà là đưa bọn họ đến đây, vậy thì mục đích rất rõ ràng --- vì thay đổi nhận biết của bọn họ.

Phải biết, so sánh với đám điều tra viên đã chết, điều tra viên quy phục càng tăng thêm lợi ích cho "nó".

Mọi người đều yên lặng, cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Còn không chờ bọn họ phản ứng kịp, cửa lại bị đẩy ra một cách thô bạo. Một người đầu dê ném tờ giấy vào: "Đây là thời gian biểu năm ngày tiếp theo của các người, tự mình nhớ kỹ không được đến trễ. Nếu đến trễ tự các người gánh lấy hậu quả!"

Chờ sau khi gã rời đi, mọi người tụm lại nhìn thời gian biểu kia. hành trình hôm nay là bắt đầu từ giữa trưa, phải vào lúc 12 giờ đi ra bên ngoài ăn cơm. Một giờ chiều thì bắt đầu giờ học, học đến buổi chiều năm giờ thì nghỉ ngơi ăn cơm tối, sau đó 7 giờ tối tiếp tục học, học đến đến 9 giờ tối thì sẽ có một buổi kiểm tra. Kiểm tra xong thì phải đi ra ngoài rèn luyện, đến 11 giờ mới được ngủ.

Từ ngày thứ hai bắt đầu lập lặp lại ngày thứ nhất, chỉ là có thêm một công việc cho buổi sáng: Buổi sáng 4 giờ thức dậy chạy bộ, chạy đến 5 giờ thì ăn sáng, sau đó đi học, học đến 8 giờ thì rèn luyện, rèn luyện đến 11 giờ thì có một lần kiểm tra, sau đó buổi trưa 12 giờ ăn cơm. Nội dung còn lại thì giống như ngày thứ nhất.

Có thể nói thời gian biểu này thật sự rất hà khắc làm cho mọi người phải run lẩy bẩy.

Nam sinh của xã đoàn đại học Q không nhịn được k** r*n: "Lúc trước tôi còn học lớp 12 cũng không có vất vả như thế này! Buổi sáng bốn giờ đã dậy, thật sự là muốn c.h.ế.t mà!"

"Nội dung đi học là cái gì?" Liễu Đình Nhã cố gắng từ trong thời gian biểu nhìn ra được cái gì đó."

"Đơn giản chính là tẩy não chúng ta thôi!" Nữ sinh của đại học P châm chọc nói: "Muốn tẩy não chúng ta sao? Tôi tuyệt đối không khuất phục! Ai mà không biết bộ mặt thật của những chuyện này chứ?"

Tô Dung như có điều suy nghĩ nói: "Tôi cảm thấy giờ học không chỉ là tẩy não, chắc còn dạy nội dung làm việc cho chúng ta. Đây mới là thứ chúng ta cần học nhất."

Lúc bọn họ nói chuyện, thời gian đã đến 11 giờ 30 phút, lập tức gần đến thời gian ăn cơm. Tô Dung học thuộc thời gian biểu và quy tắc, sau đó tựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần.

Cô có thể dễ dàng chạy trốn ra ngoài, trên đường bọn họ đến có một cái hồ, chỉ cần cô ở chỗ này tìm được vũng nước, chậu nước, là có thể sử dụng Thuật đổi vị trí trong nước, rời đi từ chỗ cái hồ kia.

Nhưng vấn đề là sau khi cô chạy ra khỏi chỗ này, cô phải làm thế nào rời khỏi "Thành phố động vật", đây mới chính là nguyên nhân Tô Dung không đi. Cô cần chắc chắn nơi này có phải là một không gian độc lập trước hay không

Thuật đổi vị trí trong nước chỉ có thể di chuyển trong cùng một không gian, nói cách khác nếu như "Thành phố động vật" là một thế giới độc lập, như vậy cô cũng chỉ có thể lởn vởn ở trong không gian này, không có cách nào trở về thế giới cũ.

Cho nên vẫn phải tìm hiểu "Thành phố động vật" này trước đã.

Nghĩ như vậy, mắt thấy đã đến 11 giờ 50 phút, mấy người cùng nhau đi ra ngoài,

Bên ngoài đã có một ít người, mọi người đều sợ vi phạm quy tắc. Mặc dù bọn họ cũng không biết những quy tắc này có lực lượng của "nó", nhưng sợ hãi đối với roi da cũng để cho bọn họ không dám chống đối.

Rất nhanh người đã đến đông đủ, nhưng 54 người bây giờ chỉ còn lại có 52 người, ít đi 2 người.

Hổ ca cười lạnh một tiếng, một chút cũng không vội, mà hỏi thành viên cùng phòng với hai người không đến kia: "Hai người còn lại của phòng các người đi chỗ nào."

Trái lại bảy người này cũng được xem như rất nghĩa khí, không có nói một lời nào, dù có nói cũng bày tỏ mình không biết. Nhưng Hổ ca tin mới lạ, hắn ta không chút lưu tình, trực tiếp rút roi là đánh bảy người kia.

Từng roi đều rất mạnh, m.á.u tươi lập tức chảy ra, tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai không dứt. Cuối cùng có người không nhịn được, một nam sinh bị đánh đột nhiên đứng dậy nhào đến chỗ Hổ ca, hai người bên cạnh thấy vậy cũng làm theo.

Hổ ca không hoảng hốt chút nào, đứng tại chỗ, cười lạnh nhìn ba người nhào đến.

"Ầm!"

"Ầm!""

"Ầm!"

Đột nhiên, ba tiếng nổ liên tiếp vang lên, còn không chờ ba người kia chạm vào Hổ ca, bọn họ đã biến thành một bãi sương mù máu.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 241: Chương 241



"A!" Trong đám người có người thét chói tai, mọi người đều sợ đến choáng váng.

Phần lớn bọn họ đều chỉ trải qua một lần quái đàm quy tắc, thậm chí có rất nhiều người đều là đi theo người giỏi bên trong quái đàm, còn chưa thấy hình ảnh kinh khủng tàn nhẫn như vậy.

Chỉ là Tô Dung đã thấy, cho nên cô rất bình tĩnh, thậm chí còn có lòng rảnh rỗi phân tích: Thì ra vi phạm quy tắc của "Thành phố động vật" chính là nổ tung mà chết.

Có lúc vi phạm quy tắc không nhất định sẽ chết, có thể bị thương, trở nên ngu ngốc, hoặc có lẽ là chờ sau đó bắt hết một lưới,

Nhưng hiển nhiên ở chỗ này, vi phạm vi quy tắc chỉ có một chữ chết. Cái này cũng khó trách Hổ ca lại tự tin như vậy, dưới sự uy h.i.ế.p tử vọng, ai dám vi phạm quy tắc chứ?

Hổ ca tùy ý lau m.á.u b.ắ.n trên mặt, cười nhạo nói: "Nhìn thấy không? Đây chính là kết quả!"

Trên gương mặt hồ ly của hắn ta dính m.á.u tươi, nhìn qua tương đối kinh khủng. Nhất là phối hợp với hình ảnh nổ tung của ba người vừa rồi, đại khái sẽ trở thành bóng ma trong lòng không ít người.

Cả hiện trường vô cùng yên lặng.

"Cho nên.... ." Hắn ta nhìn về phía bốn điều tra viên bị đánh cho trầy da, "Hai người kia đi chỗ nào?"

"Chúng tôi thật sự không biết!" Nam sinh nằm dưới đất khóc lóc cầu xin: "Bọn họ chỉ nói chúng tôi muốn chạy trốn, sau đó rời đi, hoàn toàn không có nói cho chúng tôi biết bọn họ đi chỗ nào. cầu xin anh, bỏ qua cho chúng tôi!"

Ba người còn lại đều gật đầu liên tục, một nữ sinh trong đó thiếu chút nữa thề với trời: "Chúng tôi thật sự không gạt anh, đánh tiếp nữa chúng tôi sẽ không chịu nổi. Đến lúc đó... Đến lúc đó nhất định sẽ chậm trễ công việc của chúng tôi, lỡ như ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, vậy cũng không tốt lắm đúng không?"

Cô ấy cười lấy lòng, cố gắng thuyết phục đối phương.

Đúng là Hổ ca bị cô ấy thuyết phục, loại người là sinh vật đê tiện hèn yếu, lỡ như c.h.ế.t thật sẽ đổ lên đầu của hắn ta.

"Cô nói đúng." Hắn ta mỉm cười, sau đó hung hăng quất roi lên người nữ sinh kia: "Nhưng lần sau đừng có uy h.i.ế.p ta, ta không thích bị người uy h**p."

Hắn ta nói xong thu roi lại, nói với mọi người: "Những người khác đi với ta, đi ăn cơm. Còn về bốn các người, hôm nay không có cơm trưa."

Không ít người đồng tình lén liếc nhìn bốn người kia, nhưng ai cũng không dám cầu xin giúp bọn họ, đi theo Hổ ca nhanh chóng rời đi.

Liễu Đình Nhã đi theo sau lưng Tô Dung, nhỏ giọng nói: "Chỗ này cũng quá đáng sợ đi? Tại sao ba người kia đột nhiên nổ tung, là bởi vì quy tắc sao?"

"Chắc vậy." Tô Dung gật đầu: "Nhìn qua "Thành phố động vật" này chính là một quái đàm quy tắc quy mô lớn, quy tắc mà bọn họ đưa cho chúng ta chính là quy tắc cần phải tuân thủ ở chỗ này."

Nghe vậy, Liễu Đình Nhã hoảng sợ trợn to mắt. Phải biết "Thành phố động vật" là một thành phố, mà quái đàm quy tắc lớn nhất cũng chính là Quái đàm quy tắc cố định có tên là Sơn trang Sơn dương thôi.

Một thành phố với một cái sơn trang, ai nhìn vào cũng biết lớn nhỏ, cũng để cho Liễu Đình Nhã vô cùng kinh ngạc: "Nhưng tôi chưa từng nghe nói quái đàm thành phố động vật? Quái đàm quy tắc lớn như vậy, chẳng lẽ không phải nên có tiếng tăm lừng lẫy ở trên diễn đàn sao?"

Giống như mấy Quái đàm quy tắc cố định, mặc dù bọn họ không đi vào, nhưng cũng nghe qua không ít.

"Ai mà biết được?" Tô Dung cũng có nghi ngờ giống như cô ấy: "Có thể là phía chính phủ che giấu tin tức, cũng có thể là bọn họ cũng không..."

Tô Dung còn chưa nói hết, đã dừng bước chân lại. Cô nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Mới vừa rồi Liễu Đình Nhã cũng chăm chú nói chuyện với Tô Dung, không chú ý những nơi khác. Thấy cô đứng lại nhìn ngây người, cũng nhìn theo ánh mắt của cô.

Ở chỗ đó có một cái mang hình vuông dài làm bằng đá, nhìn từ bề ngoài thì vô cùng bẩn, rau nát dính bên trên, tuyệt đối rất lâu chưa vệ sinh. Bên trong chứa đầy hỗn hợp khô ướt, không nhìn ra là đồ ăn gì.

Nếu như Tô Dung đoán không sai, chỗ này chắc là chỗ ăn cơm của bọn họ, giống như chỗ ăn cơm cho heo vậy.

Đúng như dự đoán, Hổ ca lớn tiếng nói: "Nơi này chính là chuồng ăn cơm của các người, trong một tiếng đồng hồ các người phải ăn xong rồi đi học. Địa điểm học tập là ở nóc nhà kia, nếu như ai đến trễ, vậy kết quả của những người vừa rồi chính là của các người!"

Không biết lúc nào Bao tiểu thư đã đến, cô ta có chút bất mãn bây giờ chỉ còn lại 45 người, chất vấn Hổ ca: "Sao anh lại làm ít đi nhiều như vậy? Một nhóm hàng này đều đã được rất nhiều ông chủ lớn đặt trước, thiếu người rồi, tiền kia do anh bù vào sao?"

Vỏ quýt dày có móng tay nhọt, Hổ ca lấy lòng giải thích: "Đám người điều tra viên kia, tính tình tương đối hoang dã. Tôi cần phải quản lý thật tốt mới có thể nghe lời được, nếu không sau này rất dễ xảy ra tai họa."

Nghe vậy, Bao tiểu thư cũng không nói gì, chỉ là hừ một tiếng: "Đi thôi, trở về ăn bò bít tết."

Lỗ tai của Tô Dung rất thính có thể nghe được câu này, nhíu mày lại.

Thịt bò bít tết?

Ở "Thành phố động vật" chẳng lẽ không phải tất cả động vật đều ngang hàng cao quý như nhau sao? Sao bọn họ còn ăn thịt của loài động vật khác?

Nếu như giữa động vật có thể ăn lẫn nhau, vậy chẳng phải động vật ăn cỏ cũng là động vật dưới chót như loài người sao? Như vậy, "Thành phố động vật" này tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như mặt ngoài.

Nhưng nếu như cái gọi là "thịt bò bít tết" cũng không phải là thịt người đầu bò thì sao?

Vậy đó chính là một tình huống khác.

Cái thế giới này có lẽ là tất cả động vật không phải đều có thể khai trí, biến thành sinh vật người có đầu động vật. Mà những động vật không có khai trí, vẫn chỉ là tầng dưới chót trong chuỗi thức ăn?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 242: Chương 242



Hy vọng nội dung cần phải học tiếp theo có thể nghe được những cái này, quả nhiên không thể tùy tiện rời đi chính là lựa chọn chính xác. Nếu rời đi, muốn dựa vào một mình thăm dò cái thế giới này, tuyệt đối khó lại càng khó.

Chẳng qua bây giờ vấn đề quan trọng nhất chính là ăn cơm như thế nào, cái đồ ăn trong máng này giống như các loại đồ ăn thừa trộn lẫn vào nhau, là ai nhìn thấy cũng không muốn ăn. Hơn nữa không có chén đũa, vậy ăn như thế nào? Chẳng lẽ giống như heo, dúi đầu vào máng l.i.ế.m đồ ăn?

Một người đàn ông vung tay lên: "Con bà nó cái gì vậy! Không ăn! Ông đây không ăn cơm, bọn họ cũng có thể quản ông đây sao?"

Sắc mặt của những người khác cũng rất khó coi, có mấy người nghe được lời của anh ta, cũng bắt đầu do dự. Cuối cùng, năm sáu người trở về phòng ký túc xá. Những người còn lại có một ít người không dám không ăn, sợ Hổ ca trở lại đánh người. Mà phần lớn thì chính là còn có lý trí, biết ăn cơm để giữ thể lực, mới có thể có cơ hội sống sót lớn hơn.

Chỉ là nhìn cơm trong cái máng kia, mọi người trố mắt nhìn nhau, ai cũng không có cách nào ăn được. Cuối cùng vẫn là Tô Dung nhắm mắt không nhìn, từ trên cây tháo xuống một cái lá cây lớn chừng bàn tay, múc một lá cơm, rót vào trong miệng, nhanh chóng nếm thử vị, sau đó cưỡng ép mình cố gắng nuốt xuống.

Mùi vị thật sự làm cho người ta buồn nôn, chua cay mặn ngọt đắng đều có. Cơm vào trong cổ họng, thật sự làm cho Tô Dung thiếu chút nữa muốn ói ra.

Nhưng Tô Dung vẫn cố gắng múc thêm một lá cây, giống như mới vừa rồi, nhanh chóng ăn vào. Cô cần bổ sung năng lượng, ở hoàn cảnh nguy hiểm này để cho mình bị đói bụng chính là cách làm ngu ngốc nhất.

Liên tiếp ăn ba lá cây thức ăn heo, Tô Dung mới rõ ràng cảm giác được sự no bụng.

Cảm nhận được nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, cô vừa quay đầu quả nhiên nhìn thấy những người khác dùng một loại ánh mắt khó nói hết nhìn cô.

Liễu Đình Nhã muốn nói lại thôi: "Tô Dung... Cậu rất đói sao?"

"Tàm tạm, dù sao bây giờ đã không đói bụng nữa." Tô Dung biết ý của cô ấy, lập tức nói với cô ấy: "Bây giờ cậu còn ở lại chỗ này không phải bởi vì ăn cơm sao? Đã như vậy, còn kiểu cách làm cái gì chứ?"

Phần lớn người lựa chọn ở lại chỗ này, tất cả đều không phải là người ngu, cho nên không cần cô khuyên gì cả. Cô chỉ cần cho những người này dũng khí để ăn những thứ buồn nôn này thôi.

Cô nói xong, ngước nhìn thời gian, trên tường của cái nhà này có một cái đồng hồ lớn, trong phòng ký túc xá cũng có đồng hồ, để phòng ngừa mọi người quên mất chuyện cần làm trong thời gian biểu.

Bây giờ là 12 giờ 35 phút, cô ăn rất nhanh, thậm chí còn có nửa giờ nghỉ ngơi. Tô Dung gật đầu với Liễu Đình Nhã, sau đó xoay người rời đi.

Vừa khéo lúc này cô nhìn thấy Tạ Kha Kha cũng học theo bộ dạng mới vừa rồi của cô, dùng lá cây bới cơm, không nhịn được mỉm cười, người này luôn may mắn, cũng không biết có thể sống qua được kiếp này hay không?

Trở lại phòng ký túc xá, nhìn khắp phòng đều là áp phích làm người ta chán ghét, Tô Dung ngồi trên chiếu nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm thanh tịnh. Mặc dù cô tự nhận mình có ý chí kiên định, cũng nên cẩn thận một chút, nếu không bị tẩy não biến đổi ngầm chính là bi kịch.

Tất nhiên, chỉ có năm ngày, cô dám khẳng định mình sẽ không bị loại thủ đoạn nhỏ này làm thay đổi nhận biết. Phần lớn điều tra viên cũng sẽ không xuất hiện vấn đề lớn, cho nên thật ra Tô Dung nghi ngờ trại thuần hóa này còn có thủ đoạn khác đối phó bọn họ.

Sau 20 phút, mắt thấy thời gian gần hết, Tô Dung đứng dậy đi đến nơi học tập.

Như Tô Dung dự đoán lúc trước, nội dung học tập chính là điên cuồng tẩy não bọn họ. Dùng các loại lý luận chứng minh loài người là chủng tộc đê tiện, sau đó tẩy não mọi người, nói cho bọn họ thành phố động vật có thể để cho loài người sống là nhân từ biến bao nhiêu.

Cười chết, ai tin những cái này chính là người ngu.

Dĩ nhiên dù cho lời này có hoang đường như thế nào đi nữa, nhưng nếu như mỗi ngày đều nghe, cũng sẽ bị khắc vào trong đầu. Chẳng qua cũng may bọn họ cũng chỉ ở chỗ này năm ngày thôi, năm ngày này nhiều nhất cũng chỉ để cho mọi người khắc sâu ấn tượng về thế giới này.

Nhưng đây cũng chính là mong muốn của đám người này, dù sao tẩy não chân chính, chỉ cần sống ở thế giới này lâu, sớm muộn gì cũng bị biến đổi ngầm. Đám người này chỉ cần không để cho mọi người gây chuyện, đập bảng hiệu của mình trước khi bán bọn họ cho người khác là được.

Giờ học sau đó lại bắt đầu giải thích quy củ sinh tồn của loài người ở "Thành phố động vật", bọn họ cần phải làm gì.

Đây là thứ Tô Dung muốn nghe, ở chỗ này, người giống với động vật ở thế giới thực tế, một phần là dùng để lấy thịt, một phần thì g.i.ế.c chế tạo đồ ăn hoặc là đồ dùng bằng da. Một phần khác thì chính là sức lao động cấp thấp, công nhân sản xuất dân chuyển trong công xưởng, người làm ruộng...

Trong phòng học, có rất nhiều người sau khi nghe đến thịt người thì sắc mặt cũng vô cùng trở nên ảm đạm. Giống như thịt gà thịt vịt trong thế giới thật, ý nghĩa tồn tại của bọn họ chính là ăn mập sau đó bị g.i.ế.c bán đi.

Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi, mọi người đã cảm thấy không lạnh mà run.

"Chúng ta rất là có lương tâm, sẽ không để cho các người đi làm thịt người." Nhìn ra mọi người đang sợ hãi, người đầu mèo phụ trách giảng bài hài lòng đẩy mắt kiếng ở trên mặt: "Nhưng điều kiện tiên quyết là các người phải siêng năng làm việc, nếu không người thuê sẽ làm gì các người, chúng ta cũng không quản được."

Tô Dung đang suy nghĩ đến chuyện khác, nếu như là làm công nhân, vậy có đường dây thăng chức hay không? Nếu như làm việc đạt được thành tựu gì đó vậy có đãi ngộ khác hay không.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 243: Chương 243



Tính cách trời sinh của người đều là chậm chạp trì trệ, chắc chắn sẽ không có quá nhiều cố gắng. Cho nên nhà tư bản vì để kiếm được nhiều lợi ích hơn, theo lý thuyết sẽ thiết lập cấp bậc nhân viên, lấy cái này để khích lệ nhân viên.

Vậy người địa phương thì sao? Có nhiều nô lệ như thế, vậy chuyện bọn họ cần làm sẽ rất ít, cho nên mâu thuẫn nội bộ cũng rất ít, giống như xã hội không tưởng trong giấc mơ?

Giờ học kéo dài đến năm giờ, cho dù là Tô Dung cũng cảm thấy chóng mặt đau đầu.

Ở trong lớp học ngủ quên sẽ bị roi đánh cho tỉnh lại, hơn nữa tuyệt đối là đánh mạnh đến mức thấy máu. Cho nên không muốn tự nhiên bị thương, bọn người đều cố gắng chống đỡ. Hậu quả của việc này chính là liên tục học năm tiếng đồng hồ làm cho mọi người đều choáng váng hoa mắt.

Phải biết cho dù là học lớp 12, sau hai tiếng học cũng sẽ có thời gian nghỉ ngơi 10 phút. Mà bây giờ bọn họ phải học liên tục 5 tiếng đồng hồ, còn là nghe phải thứ nội dung mà mọi người không muốn nghe nhất, tinh thần mọi người có thể tốt mới lạ!

Chỉ là trong năm tiếng này, Tô Dung coi thường những nội dung liên quan đến tẩy não, cũng học được không ít kiến thức liên quan đến động vật. Trong đó có nội dung liên quan đến "thịt bò bít tết" mà cô coi trọng.

Ở trong "Thành phố động vật", đúng là động vật là chí cao vô thượng. Nhưng giống như Tô Dung suy đoán, chỉ có động vật khai trí, lớn lên có thân người mới có thể được gọi là động vật. Còn dư lại đều được xem là súc vật.

Nếu thật sự bàn đến quan hệ trong này, "Thành phố động vật" này phân chia giai cấp giống như cổ đại. Động vật chưa khai trí là súc vật, loài người là nô lệ, động vật là chủ giai cấp.

Mà "dân địa phương" chính là những địa chủ giai cấp đã khai trí, mà những động vật không khai trí, đều là sau này được đưa vào thành phố.

Trong chuyện này lộ ra một đầu mối ẩn núp, đó chính là dân địa phương của "Thành phố động vật", chắc là bởi vì nguyên nhân nào đó, ví dụ như "nó" hạ xuống, đột nhiên thân phận của động vật và người đảo ngược lại. Loại thay đổi này là một lần duy nhất, mà không phải kéo dài. Biểu hiện cụ thể là động vật được đưa vào thành phố này cũng không thể biến thành động vật thân người giống như dân địa phương ở bên trong.

Còn hiện trạng chân chính của "Thành phố động vật", chắc chính là nguồn ô nhiễm còn lưu lại ở chỗ này. Cho nên muốn giải quyết chuyện này, trừ chạy trốn, còn có con đường tiêu diệt nguồn ô nhiễm. Nói như vậy, trái lại cũng giống với quái đàm quy tắc bình thường.

Chỉ là nếu muốn đến nơi có chứa nguồn ô nhiễm thì sẽ không đơn giản như thế, dựa vào con đường này để rời đi chỉ sợ khó hơn lên trời.

----

Buổi tối lúc ăn cơm, bốn người bị đánh lúc trước cũng dìu dắt nhau đi đến. Nhìn qua bọn họ rất thảm, quần áo rách rưới, trên mặt còn có một ít nơi bị rỉ máu. Chợt nhìn còn tưởng rằng là dân tỵ nạn trốn từ khu dân nghèo nào đó.

Hiểu nhiên bọn họ đã biết đãi ngộ khi ăn cơm, lúc tới cũng không kinh ngạc. Chỉ là yên lặng đứng ở một bên, học những người khác hái xuống một lá cây làm chén ăn cơm.

Tô Dung ngẩng đầu nhìn cái cây cũng coi như rậm rạp kia, đoán chừng sau 5 ngày sau cái cây này cũng bị trọc rồi.

Cô thở dài, vẫn giống như trước kia, liên tiếp ăn ba lá cơm. Liễu Đình Nhã cùng ở ăn bên cạnh cô, trải qua rèn luyện cả buổi chiều, bây giờ cô cũng có thể mặt mày bình tĩnh nuốt cơm khó ăn này xuống.

Mới vừa cơm nước xong, một đám người có bộ dạng lôi thôi, cử chỉ hành động dị thường thô lỗ chạy đến. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, thật giống như hổ đói rình mồi. Mọi người vốn còn đang ăn cơm bị dọa sợ liên tục lùi về phía sau, lúc nào cũng có thể chạy trốn.

Nhưng mục tiêu của đám người kia hiển nhiên là cái máng đá, vừa đến trước cái máng, bọn họ lập tức không chú ý đến hình tượng dúi đầu vào, há miệng thật to ăn ừng ực, còn có người dùng tay nhét đồ ăn vào trong miệng.

Bộ dạng ăn cơm này của bọn họ không khác gì heo cả.

Sắc mặt của đám người Tô Dung rất khó coi, dĩ nhiên bọn họ đoán được những người này cũng là bị bán đến chỗ này. Mà khác với đám Tô Dung, không biết bọn họ đã ở chỗ này bao lâu, nhìn qua đã hoàn toàn bị thuần hóa.

Phía sau bọn họ, Hổ ca chậm rãi đi đến, nhìn sắc mặt tồi tệ của mọi người, cười nói: "Ngày mai đám người này có thể đi làm việc ở bên ngoài, không cần hâm mộ, năm ngày sau, các người cũng sẽ biến thành bộ dạng này."

Nghe được lời của hắn ta, Tô Dung lập tức nhíu mày. Lấy độ hiểu biết của cô đối với trình độ tẩy não của các tổ chức ở thế giới cũ, năm ngày không đủ để biến bọn họ thành cái bộ dạng này.

Trừ phi trong thời gian này còn có cái gì mà cô không biết, ví dụ như máy tẩy não gì đó.

Thấy sắc mặt khó coi của bọn họ, nhất thời Hổ ca trở nên thoải mái, huýt sáo quay người rời đi.

Bởi vì lời mới vừa rồi của hắn ta, những người khác đều rất hoảng sợ. Không ít người ném lá cây ở trên tay đi, muốn đi về bàn bạc với người quen đến cùng nên làm như thế nào.

Ba người Tạ Kha Kha vây quanh Tô Dung, Điền Khinh Khinh sắc mặt tái nhợt nhìn lối ăn như heo của đám người mới đến. Cô ấy tuyệt đối không thể chấp nhận được tương lai mình sẽ biến thành bộ dạng này: "Làm sao đây? Chúng ta sẽ thật sự không phải biến thành như thế chứ? Vậy tôi tình nguyện bây giờ đi chết."

"Đừng nói cái gì mà c.h.ế.t hay không chết." Liễu Đình Nhã cản cô ấy lại: "Năm ngày sau chúng ta sẽ được thả ra, đến lúc đó muốn chạy trốn sẽ dễ dàng hơn."

Mặc dù cô ấy nói như vậy, nhưng vẻ mặt cũng không khá hơn Điền Khinh Khinh là bao. Hiển nhiên Liễu Đình Nhã cũng ý thức được trong năm ngày ngắn ngủi, những người này bị tẩy não thành bộ dạng kỳ lạ này, nhất định có bí mật gì bên trong.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 244: Chương 244



Không để ý đến các cô ấy, Tô Dung đi tới một người mới vừa ăn cơm xong. Sau khi cơm nước xong đối phương tùy ý nằm tê liệt trên mặt đất, hoàn toàn mặc kệ trên mặt dính đầy nước canh và bụi bặm.

Tô Dung đứng ở bên cạnh hắn ta, hỏi: "Anh còn biết nói chuyện không?"

"Dĩ nhiên biết." Người nọ trả lời cô: "Chủ nhân không cần phế vật không biết nói chuyện."

Biết chuyện có tiến triển, Tô Dung lại hỏi: "Tôi có thể biết năm ngày này xảy ra chuyện gì không? Tôi cũng muốn nhanh chóng thích nghi ở chỗ này, phục vụ chủ nhân thật tốt."

Đại khái người đàn ông tin tưởng những lời này, hắn ta ngồi dậy, dương dương đắc ý nói: "Vậy cô coi như là hỏi đúng người rồi, tôi chính là người chưa bao giờ bị đánh. Ở chỗ này chỉ cần cô nghe lời là được, tôi cũng là đến nơi này rồi mới biết thì ra nhân loại chúng ta lại đê tiện hèn hạ như vậy, chúng là phá hư môi trường, tùy ý làm bậy, chẳng qua là ỷ vào sự tiến hóa cao hơn mà thôi. Ở trong thế giới này, chỉ có các chủ nhân là chí cao vô thượng! Một khi bọn họ tiến hóa, lập tức sẽ chiếm được địa vị chủ đạo, mà chúng ta cũng được nước lên thuyền, tất cả người ác độc có ý mưu phản cũng sẽ bị tiêu diệt."

Rõ ràng người này đã bị tẩy não hoàn toàn, mở miệng ra là chủ nhân, chủ nhâ. Tô Dung nghe lời anh ta vào lỗ tai này ra lỗ tai kia.

Cô suy nghĩ một chút, hỏi một vấn đề quan trọng: "Anh là từ ngày thứ mấy thì có sự tỉnh ngộ cao như vậy?"

Ở trong tai người đàn ông, giọng nói của Tô Dung rất êm tai. Trước đó anh ta gặp rất nhiều người ghét bỏ chủ nhân, đối với những người đó, anh ta ngay cả một câu cũng không muốn nói.

Nhưng đối với Tô Dung, anh ta còn nguyện ý nói nhiều một chút: "Ngày thứ tư, ngày đó đột nhiên tôi trở nên thông suốt, biết được những giãy giụa lúc trước của mình đều là ngu muội dốt nát. Nhưng cô không giống, cô đã nhanh chóng nghĩ thông suốt những chuyện này, thật là lợi hại nha!"

Ngày thứ tư.

Tô Dung ghi nhớ thời gian quan trọng này, ngày thứ tư có thứ gì, sẽ để cho suy nghĩ của bọn họ thay đổi toàn bộ. Ba ngày trước có thể chỉ là thời gian đặt nền móng mà thôi.

Có lẽ có thể thăm dò thử rốt cuộc ngày thứ tư xảy ra chuyện gì, hoặc là chạy trốn trước khi ngày thứ tư đến.

Tô Dung tin tưởng mình có thể chạy trốn ra ngoài, dù sao cô có Thuật đổi vị trí trong nước. Nhưng mà... Cô quay đầu liếc nhìn ba người đang giương mắt nhìn mình.

Ba người này không có cách nào chạy đến, nếu như bốn ngày sau bọn họ biến thành bộ dạng mở miệng là khen "chủ nhân" gì đó, Tô Dung cảm thấy mình thật sự không tiếp nhận nổi.

Tô Dung thở dài, đi tới, đơn giản nói tình báo mà mình mới vừa rồi thăm dò được, cuối cùng tổng kết: "Cho nên ba ngày nay nhiệm vụ của chúng ta chính là tìm bí mật của ngày thứ tư, dĩ nhiên nếu như các cậu có thể tìm được phương pháp chạy trốn thì cũng rất tốt."

Tạ Kha Kha gãi đầu: "Tôi đi tìm phương pháp có thể chạy trốn ra ngoài đi, tôi thật sự không có khiếu giải mật mã gì đó."

Cậu ta rất hiểu mình, những chuyện cần chỉ số thông minh thì không nên dính vào, nếu không cũng sẽ không giúp được gì. Nhưng tìm phương pháp chạy trốn không giống, nó tương đối khảo nghiệm vận may.

Mà ở mặt vận may, Tạ Kha Kha có tự tin cực lớn.

"Chuyện này có cần nói với những người khác không?" Liễu Đình Nhã hỏi: "Người nhiều, lực lượng lớn, mọi người cùng nhau thăm dò, có lẽ có thể tìm được bí mật ngày thứ tư."

"Nhưng như vậy có thể làm cho đám người Hổ ca canh giác hay không?" Người nói chuyện chính là Điền Khinh Khinh, cô ấy không có lòng tin mọi người sẽ giữ bí mật.

Tô Dung gật đầu: "Cho nên nếu như các cậu muốn lộ tin tức ra ngoài, tốt nhất không nên tự mình ra mặt, như vậy cuối cùng coi như tìm được nguồn gốc, cũng sẽ không tìm được chúng ta."

Trên đường trở về ký túc xá, Điền Khinh Khinh không nhịn được hỏi Tô Dung: "Nếu như cả thế giới này chính xác là một quái đàm quy tắc, vậy... Vậy Tô Dung cậu nói, phần quy tắc mà bọn họ cho chúng ta là thật sự hoàn toàn đúng sao?"

Phải biết, quy tắc bên trong quái đàm quy tắc sẽ luôn bị "nó" sửa đổi, cho nên Điền Khinh Khinh mới nghi ngờ như vậy.

Cô ấy nghi ngờ như vậy thật sự làm cho Tô Dung cho chút ngạc nhiên mừng rỡ, dù sao bản thân ở trong một quái đàm không giống như bình thường, còn có thể ý thức được chuyện này, đủ để chứng minh người này có chút thiên phú.

Nghĩ đến đây, Tô Dung vẫn ung dung nhìn cô ấy: "Nếu như cậu cảm thấy một phần quy tắc kia có vấn đề, vậy cậu cảm thấy rốt cuộc là một quy tắc hoặc là có mấy quy tắc có vấn đề?"

"Tôi cũng không biết." Điền Khinh Khinh lắc đầu, thành thật trả lời: "Tôi chỉ là cảm thấy có loại khả năng này, trên thực tế, tôi xem nhiều lần quy tắc kia, cũng cảm thấy rất phù hợp với tình huống của thành phố động vật."

Đúng vậy, nếu như chỉ nhìn nội dung tẩy não bọn họ và hiện trạng của thành phố động vật, nhìn qua phần quy tắc kia không có vấn đề gì cả. Nhưng nếu quả thật nghĩ như vậy, thì hoàn toàn rơi vào bẫy của "nó" rồi.

Cô suy nghĩ một chút, hỏi đối phương: "Cậu còn nhớ Ghi chép thông dụng của quái đàm quy tắc không?"

"Tất nhiên là nhớ rồi." Điền Khinh Khinh lập tức nói: "Tôi đã sớm học thuộc lòng rồi."

"Vậy điều cuối cùng là nói cái gì?" Tô Dung kiểm tra cô.

Nghe vậy, Điền Khinh Khinh rất nhanh chóng trả lời: "Đóng tốt vai trò thân phận hiện tại của bạn, bên trong quái đàm bạn có lẽ là bất kỳ loại nào, cũng có thể là bất kỳ loại nào."

Cô ấy học thuộc không thiếu chữ nào, Tô Dung cũng không bất ngờ, dù sao thứ này gần như người toàn Trái đất đều sẽ phải học thuộc: "Cậu biết chỗ sai của quy tắc này đi?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 245: Chương 245



Điền Khinh Khinh gật đầu: "Câu cuối cùng là sai."

Tất nhiên cô ấy biết, trên thực tế bất kỳ một điều tra viên nào cũng rất rõ ràng trong Ghi chép thông dụng của quái đàm quy tắc có quy tắc sai lầm.

Sở dĩ phía chính phủ không thay đổi, là vì phòng ngừa "nó" lại đi sửa đổi quy tắc của bọn họ.

Có một câu chuyện rất thích hợp dùng để nói trường hợp này:

Sĩ quan hỏi tân binh: Nếu như có một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa lén lút b.ắ.n ba phát s.ú.n.g về phía cậu nhưng không trúng, cậu sẽ làm gì?

Tân binh trả lời: Thông qua phương hướng đạn bay đến tìm vị trí của người đó, sau đó g.i.ế.c ngược lại!

Sĩ quan mỉm cười: Sau đó để cho quân địch đổi một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa lợi hại hơn tới lấy mạng chó của cậu sao?

Đạo lý của hai chuyện này đều giống nhau, sở dĩ chính phủ không sửa đổi quy tắc đã bị "nó" thay đổi. Ít nhất trước mắt bọn họ đều biết rõ quy tắc sai là chỗ nào, tốt hơn là sửa đổi xong, sau đó lại để cho "nó" thay đổi quy tắc mà mình không biết?

Nhưng không có sửa đổi không có nghĩa là chính phủ không quan tâm, sau khi tất cả người đi vào quái đàm sống sót trở ra biến thành điều tra viên, đều sẽ được nhắc nhở chuyện này. Dĩ nhiên coi như không nhắc nhở, cũng tuyệt đối có rất nhiều người có thể phát hiện được chỗ không đúng.

Quy tắc thứ sáu của Ghi chép thông dụng của quái đàm quy tắc "Bạn có thể là bất kỳ chủng tộc nào" rõ ràng cho thấy là một câu dẫn dụ, người trải qua quái đàm cơ bản đều có thể đoán được.

Điền Khinh Khinh cũng hiểu ý của Tô Dung: "Cậu nói chúng ta phải nhớ kỹ thân phận nhân loại của mình sao? Cái này tôi biết, nhưng có quan hệ gì với quy tắc kia chứ?"

"Cái này phải xem cậu hiểu như thế nào về thân phận nhân loại." Tô Dung cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ấy, mà là hướng dẫn từng chút một.

Loài người bằng vào trí khôn trở thành phố động vật cấp cao trên chuỗi thức ăn, coi như những động vật trong thành phố động vật có chỉ số thông minh của loài người, cũng không có nghĩa là loài người trở nên đê tiện.

Ở chỗ này, phải nhớ kỹ thân phận loài người chính là động vật cấp cao, mà không chỉ đơn giản nhớ mình là loài người.

Hành trình buổi tối là học, thi, rèn luyện, nội dung học cũng không phải là tẩy não như buổi chiều, mà là giờ học thực hành, đào tạo một ít năng lực cơ bản làm việc cho bọn họ.

Nguyên nhân làm như vậy rất rõ ràng, chính là để cho năm ngày sau bọn họ đi ra ngoài làm việc.

Như vậy tính toán thử, sau này chương trình học chắc sẽ có học tập mấy chuyện như canh tác, làm nông gì đó.

Kiểm tra làm khó không ít người, đừng nhìn bọn họ đều là sinh viên của trường đại học đứng đầu, nhưng trên thực tế trong đám người này, chỉ có Tô Dung và Điền Khinh Khinh mới dùng thực lực của mình chân chính thi đậu vào đại học!

Trái lại cô không rõ tình huống của đại học P, tóm lại khẳng định cũng không có mấy người.

Một trận kiểm tra "Tam quan" và "thường thức", làm khó một nửa số người. Người thi không qua, đều bị đánh một roi.

Người đầu bò chấm thi cảnh cáo mọi người: "Nếu như lần sau còn thi không được, không phải chỉ chuyện ăn một roi như thế này đâu!"

Trái lại hoạt động rèn luyện buổi tối là nhẹ nhàng nhất, bọn họ đều là điều tra viên, ít nhất có tăng thêm lực lượng và tốc độ. Hơn nữa lúc ở trường, xã đoàn cũng sẽ tổ chức rèn luyện cho bọn họ mỗi ngày.

Cho nên mặc dù lượng vận động này lớn, nhưng đối với bọn họ cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Một đường rèn luyện đến 11 giờ tối, cuối cùng mọi người đều có thể trở về phòng nghỉ ngơi.

Liễu Đình Nhã nhỏ giọng nói với Tô Dung: "Tôi tránh camera thả một tờ giấy ở hành lang, phía trên có viết tình báo ngày thứ tư mà trước đó chúng ta lấy được."

Tô Dung giơ ngón cái với cô, ở chỗ này đều là điều tra viên, năng lực quan sát cơ bản vẫn phải có. Tờ giấy kia xuất hiện ở nói đó, không đến một đêm sẽ truyền khắp khu ký túc xá.

Chỉ cần tin tức nhiều người biết, còn sợ không tìm ra được bí mật sao.

Trở lại phòng, chín người chen chúc thành một đoàn. Sofia không nhịn được oán giận: "Cái địa phương rách nát này sao mà ngủ được! Cũng không cho chúng ta tắm. Tức c.h.ế.t mà!"

Davy đã mệt mỏi rã rời ngáp một cái, an ủi cô ấy: "Đừng tức giận, trong quái đàm quy tắc không phải không có chỗ tắm sao?"

"Nhưng thật sự chỗ này rất chật, chúng ta còn phải ở chỗ này bao lâu chứ." Sofia thở dài nói.

Davy đã muốn ngủ, lẩm bẩm an ủi cô ấy: "Đừng khó chịu..."

Nghe đối thoại của bọn họ, Tô Dung thiếu chút nữa bậc cười. Có nên nói hay không, hai người bọn họ rất có cảm giác CP nha.

"Ngày mai chúng ta thật sự dậy theo thời gian biểu sao?" Liễu Đình Nhã lại gần hỏi Tô Dung: "Bọn họ sắp xếp thời gian quá chặt, coi như chúng ta muốn làm gì cũng không có thời gian!"

Nghe vậy, còn chưa chờ Tô Dung nói chuyện, một nữ sinh của đại học P cũng đến gần nhỏ giọng nói: "Các cậu muốn làm gì? Nếu chạy trốn làm ơn dẫn tôi theo với, tôi thật sự không chịu được buổi sáng 4 giờ đã dậy, đây là muốn mạng của tôi mà!"

Hiển nhiên những lời này rất được mọi người đồng tình, mấy người Hoa khác cũng gật đầu, bộ dạng tràn đầy căm phẫn.

Tô Dung nhún vai nói: "Tạm thời không có ý định chạy trốn, chạy ra ngoài cũng không có cách nào sinh tồn, không bằng trước tiên ở lại chỗ này quan sát một chút."

Cô nói xong, lại trả lời vấn đề của Liễu Đình Nhã: "Trước cứ làm theo thời gian biểu đi, cũng không phải hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi đúng không?"

Thời gian ăn sáng, ăn cơm trưa và ăn cơm tối đều có thể dùng để thăm dò. Trừ cái này ra, thời gian đi học cũng có thể trao đổi tình báo cho nhau, cho nên nói tóm lại không cần phải mạo hiểm làm chuyện gì đó.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 246: Chương 246



Một khi bị phát hiện, nhất định phải chịu một trận roi. Nếu tệ hơn có lẽ sẽ g.i.ế.c một hai người để dọa khỉ. Ở chỗ này bị thương, thật sự tổn hại cực lớn về mặt tinh thần, có thể tránh khỏi vẫn nên cố gắng tránh khỏi.

"Hơn nữa... Tại sao lại phải làm người đầu tiên thăm dò chứ?"

Sau khi tin tức truyền ra ngoài, điều tra viên muốn thăm dò tuyệt đối rất nhiều, đây cũng là mục đích mà bọn họ để lại giấy trên hành lang. Nếu tình báo đã truyền ra ngoài, còn đích thân ra trận làm gì? Người thông minh tất nhiên lựa chọn án binh bất động, ngồi ngư ông đắc lợi.

Cô không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại, đầu tựa vào tường để cho đầu óc trống rỗng, làm cho mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm ngày mai 4 giờ là phải dậy rồi, vì giữ gìn thể lực, phải ngủ sớm một chút mới được.

Bốn giờ sáng ngày hôm sau, trong radio truyền đến tiếng kèn chói tai. Đại khái là kèn xô na đi, nếu không cũng không thể nào có lực xuyên thấu mạnh như vậy.

Rạng sáng bốn giờ, trời vẫn còn tối, tất cả mọi người đều là bộ dạng chưa tỉnh ngộ, nhưng vì không muốn bị phạt, vẫn là vội vàng thực dậy, tùy ý xoa mặt sau đó đi ra ngoài.

Trên đường, quả nhiên Tô Dung nghe được ký túc xá bên cạnh thảo luận cái gì đó. Trong mơ hồ có nghe được "ngày thứ tư", để cho cô biết đúng là Liễu Đình Nhã đã truyền được tin tức ra ngoài.

Cũng chính là vì tin tức này, rõ ràng đội ngũ hôm nay bất an xao động hơn chiều hôm qua. Mọi người đều không phải là người ngu, sau khi xem xong tờ giấu: Sau ngày thứ tư suy nghĩ sẽ bị thay đổi, trở nên tuyệt đối tin tưởng loài người đê tiện, động vật cao thượng", Phần lớn mọi người đều suy đoán ngày thứ tư có hoạt động tẩy não hoàn toàn gì đó.

Có thể khi đó "nó" ra tay.

Dĩ nhiên bọn họ sẽ nghi ngờ tính chân thật của tờ giấy này, nhưng thứ này thà tin là có, không thể không tin. Lỡ như là thật, mà bọn họ lại không tin, như vậy người thiệt hại không phải bọn họ sao?

Nội dung giờ học buổi sáng đều là tẩy não và thường thức bình thường, vốn dĩ tinh thần buổi sáng của mọi người đều không tốt, mới vừa rồi còn bị buộc chạy bộ, đầu óc lại trở nên mơ màng nặng nề.

Lúc này rất thích hợp cho chuyện tẩy não, lúc tinh thần yếu ớt truyền bá một ít thứ vào đầu, đối phương cũng sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.

Trước khi đi học, Tô Dung đã trực tiếp nhét bông vải vào lỗ tai, sau đó làm ra bộ dạng nghiêm túc nghe giảng. Thời gian này, đối phương nhất định sẽ nắm chặt chuyện tẩy não bọn họ, cơ bản sẽ không nói nội dung liên quan đến thành phố động vật, cho nên nghe hay không cũng không sao.

Đám người Liễu Đình Nhã được cô nhắc nhở, cũng đã chuẩn bị kỹ càng trước.

Mà những người không có chuẩn bị sẵn sàng trước thì thảm rồi, gặp phải mấy giờ hành hạ tinh thần, cả người đều cảm giác hốt hoảng.

Lúc ăn sáng, Tô Dung nhạy bén phát hiện trong đội ngũ ít hơn mấy người. Trải qua ngày đầu tiên, coi như là người quyết tâm để bụng đói không ăn thứ này, bây giờ cũng đã nghĩ thông suốt, dù sao người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa cả người đã không tốt rồi.

Bây giờ những người ít đi này, sợ là đều đi tìm đầu mối rồi.

Cô hơi nhíu mày, số người ít đi gần 1/4 tổng số, cái này cũng không khỏi quá mức rõ ràng. Lỡ như Hổ ca đến kiểm tra, sợ là sẽ trực tiếp nổi trận lôi đình.

Có lẽ cô thật sự có tiềm miệng quạ đen, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Còn chưa ăn sáng xong, Hổ ca đã đến chỗ này thị sát. Thấy đám người Hổ ca, tất cả mọi người đều không nhịn hoảng sợ trong lòng, lo lắng cho tính mạng của mình.

Hổ ca cũng không phải người mù, sau khi đi đến gần, tất nhiên rất nhanh phát hiện trong đội ngũ ít đi không ít người.

Lúc ấy sắc mặt của Hổ ca trầm xuống, vẻ mặt giống như mưa gió sắp đến: "Những người khác đâu? Đều không đi ra ăn cơm sao?"

Không có người nào trả lời, toàn trường vô cùng yên tĩnh. Bốn mươi người ở đây đều biết những người kia đi làm gì, bọn họ là đi thăm dò tình báo.

Cho nên phải trả lời như thế nào? Nói ra chẳng phải trực tiếp bán đứng đồng đội sao? Nhưng nếu nói dối, lỡ như bị phát hiện, nhẹ thì bị đánh mấy roi, nặng thì trực tiếp biến thành một đám sương mù m.á.u giống như mấy người lúc trước.

Không ai dám đánh cược.

Mắt thấy mọi người không ai trả lời, sắc mặt của Hổ ca ngày càng âm trầm.

Mình không vào địa ngục thì ai vào? Tô Dung rõ ràng nếu như lúc này không có người đứng ra nói chuyện, như vậy ba ngày tiếp theo bọn họ sẽ càng khó khăn hơn.

Cô thở dài trong lòng, cười lấy lòng nói: "Mới vừa rồi có mấy người đến ăn cơm lại ghét bỏ những đồ ăn này không ngon, tôi nghĩ sao bọn họ có thể chê thức ăn mà chủ nhân nhân từ cho mình chứ. Vì vậy tôi lập tức vượt qua chức phận để cho mấy người khác mang bọn họ trở về. Nếu ghét bỏ vậy trực tiếp đừng ăn. Chủ nhân, tôi làm như vậy đúng không?"

Lời này cô làm ra vẻ vô cùng nịnh nọt, chính là một chân chó đúng nghĩa. Mà Hổ ca cũng sửng sốt một chút, nhìn về phía những người khác: "Cô ta nói là sự thật?"

"Là thật!" Tạ Kha Kha là người mở miệng trả lời đầu tiên, chỉ là cậu ta lẫn vào trong đám người, Hổ ca cũng không chú ý đến cậu ta.

Người thứ hai gật đầu chính là Điền Khinh Khinh, nhìn qua bộ dạng của cô ấy rất khinh thường Tô Dung: "Cô ta chính là cáo mượn oai hùm như thế."

Biểu hiện của cô ấy mới là bình thường, đám điều tra viên hoàn toàn chưa bị "thuần hóa", đối mặt với sự nịnh nọt của Tô Dung, tất niên vô cũng khinh thường.

Nghĩ đến chỗ này, Hổ ca lại có thêm hứng thú nhìn về phía Tô Dung: "Trái lại cô rất thức thời."

Tô Dung lập tức nở nụ cười, kỹ thuật diễn của cô quả thật không tệ: "Dù sao các chủ nhân là chí cao vô thượng, tất nhiên phải phục vụ vì lợi ích của các ngài rồi."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 247: Chương 247



Nói thật, Hổ ca sẽ không tin Tô Dung đã thật sự bị tẩy não, dù sao lúc này mới là ngày thứ hai, coi như người có tính thần yếu kém, cũng sẽ không yếu kém đến loại mức độ này. Trên thực thế người yếu kém, lúc này nên là mờ mịt luống cuống, khóc lớn, mà không phải cáo mượn oai hùng giống như cô.

Nhưng tuy không tin đối phương thật sự bị tẩy nào, nhưng thắn ta tin đối phương lựa chọn thần phục. Dù sao lúc trước trong mỗi nhóm cũng có xuất hiện một người như vậy, bọn họ hiểu được tình hình của mình, một khi ý thức được không có cách nào chạy trốn, còn sẽ bị hắn ta quản lý trường kỳ, rất nhanh sẽ thức thời lựa chọn thần phục tạm thời.

Giống như Hán gian vậy, ở trong mắt thứ người thế này, lợi ích mình hưởng thụ được mới là quy tắc cao nhất. Tôn nghiêm gì đó, coi như bị giẫm dưới bàn chân cũng không có quan hệ.

Đối với loại người này, Hổ ca vô cùng hoan nghênh. Có người như vậy tồn tại, sẽ có sự đả kích rất lớn trong mối quan hệ giữa các tù binh. Dù sao Hổ ca đã nhìn thấy tính cách đủ thể loại của loài người, bọn họ không có cách nào tín nhiệm người khác, dù sao ai cũng không biết đối phương là người thế nào.

Nội bộ tù binh sụp đổ, công việc tẩy não của bọn họ cũng sẽ dễ dàng hơn.

Vì vậy, vẻ mặt Hổ ca trở nên hiền hòa vỗ vai Tô Dung: "Làm không tệ, sau này gặp phải loài người không phục, có thể trực tiếp làm chủ trừng phạt hắn, ta ban cho cô quyền lợi này."

Tô Dung hơi di chuyển con người, thuận theo cái thang leo lên: "Vậy Hổ ca có thể cho tôi thêm một ít đặc quyền nữa không? Như vậy sau khi những người khác biết chỗ tốt của việc thuận theo, tất nhiên cũng sẽ không cố gắng chống cự, không thức thời như lúc này."

Lời của cô cũng không làm cho Hổ ca bất mãn, trái lại càng làm cho hắn ta hài lòng hơn. Bởi vì biểu hiện của Tô Dung vừa khéo phù hợp với mong muốn của hắn ta, nếu đối phương biểu hiện ra không mong muốn cái gì, vậy hắn ta mới cần phải cảnh giác.

"Nói thử đi, cô muốn đặc quyền gì?"

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Hổ ca đã nổi lên sát ý. Nếu như Tô Dung thật sự được voi đòi tiên, muốn một ít đặc quyền vượt qua khỏi phạm vị, vậy cũng không thể trách hắn ta lòng dạ độc ác. Dù sao người quá mức tham lam sẽ phải gặp báo ứng.

Nhưng Tô Dung chỉ là thoải mái nói: "Ngày hôm qua tôi nghe ngài nói có thể ăn bò bít tết, tôi cũng muốn mỗi ngày ăn một chút, có thể không?"

Hiển nhiên yêu cầu này nằm ngoài dự đoán của Hổ ca, chính xác mà nói đơn giản vượt qua dự đoán của hắn ta. Vốn ở trong suy nghĩ của Hổ ca, Tô Dung sẽ muốn một ít thực quyền, nhưng không nghĩ đến chỉ là h*m m**n ăn uống, xem ra thức ăn của những ngày qua hành hạ cô thảm rồi.

Chẳng qua giây tiếp theo hắn ta rất vui vẻ, người dễ dàng thỏa mãn như vậy, không có tầm nhìn xa như vậy, trái lại làm một máy giám sát rất tốt.

"Có thể!" Hắn ta hào phóng đồng ý: "Hôm nay cô cứ đi ăn cơm với ta đi."

Tô Dung đắc ý, xoay người "hừ" một tiếng, làm ra bộ dạng diễu võ dương oai với mọi người sau lưng, còn đôi mắt thì nhìn về phía mấy người Tạ Kha Kha, chớp mắt mấy cái, tỏ ý bọn họ không cần lo lắng.

Chờ cô rời đi với Hổ ca, Liễu Đình Nhã mới lo lắng hỏi Điền Khinh Khinh: "Tô Dung không sao chứ?"

Mặc dù mới vừa rồi Tô Dung dùng ánh mắt tỏ ý mình tự có chuẩn bị, nhưng cô ấy vẫn không có cách nào yên tâm được. Hổ ca tàn bạo như vậy, lỡ như lúc Tô Dung thăm dò tình báo vô tình chọc giận hắn ta, không chừng sẽ bị đập cho một quyền.

"Chắc là sẽ không đâu." Điền Khinh Khinh lắc đầu: "Tô Dung rất bình tĩnh, nếu không nắm chắc, cô ấy chắc sẽ không chủ động yêu cầu đặc quyền?"

Tạ Kha Kha rất khẳng định: "Mới vừa rồi Tô Dung đã dùng ánh mắt tỏ ý mình không sao, vậy tất nhiên phải lựa chọn tin tưởng cậu ấy!"

Bên kia, đúng là Tô Dung đã sớm có chuẩn bị. Sở dĩ cô lựa chọn phải cơm nước trước, mặc dù có mục đích giảm bớt nghi ngờ của đối phương, nhưng quan trọng hơn là, cô muốn hỏi ra một ít đầu mối.

Nghĩ như vậy, Tô Dung đút tay vào trong túi, yên lặng nhất vào nút trên bút ghi âm.

Lần trước sau chuyện ở thư viện, cô đã cô ý mua một cây bút thu âm, mặt ngoài chỉ là một cây bút rất bình thường. Dù sao dùng điện thoại thu âm thì cần có nhiều thao tác hơn, có chút không tiện. Nhưng bút thu âm thì đơn giản rất nhiều. Vật này không thể mang vào quái đàm quy tắc, nhưng có thể mang vào thành phố động vật. Có thể nói, nơi này cũng không phải là quái đàm quy tắc chính thức đi.

Mà sau khi tiến vào thành phố động vật, đám người Hổ ca đại khái rất kiêu ngạo về mình, cũng không lấy đồ trên người mọi người, cho nên cũng đã cho Tô Dung chỗ trống chui vào.

Sở dĩ mở bút ghi âm, trái lại không phải có kế hoạch gì đó giống như chuyện ở thư viện. Chủ yếu là thói quen trước khi hỏi lời khai thì mở ghi âm của cô, nhắc đến đây cũng là thói quen học từ Bạch Liễm. Huống chi ghi âm lại, sau này cũng dễ dàng nghe lại rồi suy nghĩ kỹ càng.

Hổ ca dẫn cô đi đến một căn phòng sang trọng ở sau viện, bên trong là phòng ăn, có một đầu bếp người mèo rất cung kính hỏi: "Hổ ca, hôm nay muốn ăn gì?"

Đối với người sẽ mang lợi ích cho mình, Hổ ca không ngại có nhiều đặc quyền không liên quan đến đạo cụ.

"Thịt bò bít tết, muốn chín bảy phần." Tô Dung vô cùng biết mục đích của mình, cho nên trả lời không chút do dự.

Nghe vậy, Hổ ca gật đầu một cái, tỏ ý đối phương làm theo lời của Tô Dung, người đầu mèo ngạc nhiên nhìn Tô Dung một cái, sau đó quay đi nấu cơm.

Ngồi xuống chỗ ngồi, Tô Dung cố làm ra vẻ bất an hỏi Hổ ca: "Hổ ca, tôi muốn ăn thịt bò bít tết có phải có chút không tốt sao?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 248: Chương 248



"Sao lại không tốt?" Hổ ca ngẩng đầu nhìn cô.

Tô Dung nói ra băn khoăn của mình: "Thịt bò bít tết mà chúng ta ăn là thịt súc vật sao?"

"Ha ha ha ha! Cô sẽ không cho rằng thịt bò bít tết cô ăn là của động vật đi?" Hổ ca bị cô chọc cười, cười to ha ha ha.

Dĩ nhiên cô biết tình hình thực tế, nhưng vẫn làm ra bộ dạng lo lắng: "Tôi biết chắc là súc vật, nhưng vẫn lo lắng có động vật bất mãn. Dù sao...."

Câu kế tiếp Tô Dung không nói hết ra, nhưng Hổ ca biết ý của cô. Mặc dù bọn họ nói địa vị của mình trở nên chí cao vô thượng, nhưng trên bản chất ít nhất đối với người đến từ bên ngoài, động vật và súc vật là giống nhau.

Hơn nữa bọn họ đúng là tiến hóa từ súc vật.

"Cô phải biết, ở thành phố động vật, chỉ cần không phải động vật, địa vị đều rất đê tiện." Hổ ca cười nhạo một tiếng: "Ai quan tâm những súc vật kia thế nào chứ? Ta còn có thể ăn thịt hồ ly đây, dĩ nhiên thịt hồ ly ăn không ngon."

Là như thế sao? Tô Dung như có điều suy nghĩ, đột nhiên cô nghĩ đến một ít chuyện, chỉ là không tiện hỏi trắng trợn.

Lúc này người đầu mèo bưng hai phần thịt bò bít tết lên, Tô Dung nhìn thịt bò bít tết dò hỏi: "Nếu có thịt bò bít tết, vậy phối hợp với rượu vang sẽ càng tốt hơn?"

"Trái lại cô rất biết hưởng thụ nha." Hổ ca cười một tiếng, tỏ ý người đầu mèo mở một chai rượu vang đến.

Không thể không nói, thịt bò bít tết mà người đầu mèo này làm rất ngon, nhất là sau khi ăn bữa cơm cho heo hôm qua, cơm hôm nay làm cho Tô Dung phải vui mừng giơ ngón cái.

Tửu lượng của cô rất tốt, hơn nữa còn là trời sinh, có thể nói là ngàn ly không say. Lúc này cố gắng để cho Hổ ca uống từng ly từng ly, bộ dạng liều mình bồi quân tử.

Hổ ca không biết tửu lượng của cô rất tốt, còn cho rằng Tô Dung chỉ là muốn lấy lòng cho nên mới mời rượu mình. Bởi vì có quy tắc ở đây, không lo lắng Tô Dung có thể làm tổn thương đến mình, vì vậy hắn ta cũng to gan buông thả mà uống nhiều.

Độ cồn của rượu vang không cao, nhưng uống nhiều cũng sẽ say. Rất nhanh Hổ ca đã uống đến choáng váng, mà Tô Dung thì vẫn còn thanh tỉnh.

Cô làm ra bộ dạng say xỉn, ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Thật ra tôi đặc biệt bội phục Hổ ca anh, ở bên ngoài hồ ly cũng là sinh vật nổi tiếng thông minh."

"Đó là tất nhiên, nếu như ta không thông minh, có thể lăn lộn đến vị trí này sao? Nếu ta không thông minh, cũng chỉ có thể làm tài xế như những tên kia thôi." Hổ ca vô cùng đắc ý, hắn ta rất thích người khác tâng bốc mình.

Lại khen đối phương một trận, Tô Dung mới làm ra bộ dạng tâm sự thật lòng: "Nói thật, đối với loại người thấp hèn như chúng tôi, mặc dù động vật đều cao cao tại thượng, nhưng giữa động vật với nhau, cũng phải có phân cấp mới được. Giống như ở thế giới bên ngoài, động vật ăn thịt chính là lợi hại hơn động vật ăn cỏ."

Tô Dung đã sớm phát hiện, ở trong thành phố động vật, những sinh vật làm chức vị nhỏ, ví dụ như người đầu dê, người mặt ngựa đều là động vật ăn cỏ, ngay cả đầu bếp cũng là sinh vật tương đối nhỏ yếu, cho nên mới thử nói ra những lời này.

Đến cùng, vẫn là cô có hơi to gan, chẳng qua cũng may chỗ này không có ai, Hổ ca lại đang trong trạng thái không được tỉnh táo lại, cho nên trái lại cũng không để ý nhiều.

"động vật ăn cỏ! Ha! Bọn họ đúng là không bằng chúng ta! Nói thật cho cô biết đi, mùi vị của những động vật ăn cỏ kia, không khác gì súc vật mà chúng ta ăn cả." Hổ ca đã say đến hồ đồ, lời "đại nghịch bất đạo" như vậy cũng có thể nói ra.

Trong nháy mắt nghe được Hổ ca nói ra lời này, Tô Dung lập tức ý thức được mình đã thăm dò được một chuyện lớn. Nghe thử đi, hắn ta đang nói gì? Ý ẩn trong lời này chính là --- hắn ta đã ăn thịt động vật ăn cỏ, ví dụ như thịt của người đầu bò.

Phải biết, bây giờ tất cả động vật đều sống ở trong thành phố động vật, hơn nữa mặt ngoài có quan hệ ngang hàng. Mặc dù khác chủng tộc, nhưng cũng giống như người da đen, người da trắng, người da vàng sinh sống trên cùng một trái đất vậy.

Mà cách làm của Hổ ca tương đương với người da trắng ăn thịt một người da vàng.

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ mang đến sóng gió thật lớn cho thành phố động vật.

Mặc dù từ thái độ của Hổ ca có thể thấy được, hòa bình trong thành phố động vật chỉ là biểu hiện mặt ngoài, nước bên trong rất sâu. Thậm chí đã ăn thịt động vật ăn cỏ, vậy tuyệt đối không chỉ có một mình hắn ta ăn.

Nhưng nếu như ai dám phá vỡ tầng giấy mỏng này, vậy nhất định sẽ chết.

Hơn nữa "hòa bình" giả tạo sẽ bị chọc thủng, thành phố động vật khẳng định sẽ khó trở loại trạng thái trước, hơn nữa sợ rằng sẽ xảy ra đại loạn.

Đối với dân địa phương mà nói chính là tai họa, nhưng đối với tù binh muốn chạy trốn ra ngoài như bọn họ thì chính là một cơ hội vô cùng tốt.

Chỉ là trong nháy mắt, trong đầu Tô Dung đã suy nghĩ đến các bước tiếp theo.

Nhưng rất nhanh, cô ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, hiển nhiên chuyện liên quan đến Hổ ca ăn thịt động vật ăn cỏ là một chuyện rất nhạy cảm. Nếu như đối phương tỉnh táo lại, hơn nữa còn nhớ đoạn trí nhớ này, như vậy rất có thể cô sẽ bị g.i.ế.c người diệt khẩu.

Dù sao nếu tin tức này truyền ra, Hổ ca tuyệt đối sẽ không sống nổi. Cho nên để còn sống, hắn ta nhất định sẽ không để cho cô sống.

Mà đối với Hổ ca, g.i.ế.c c.h.ế.t cô dễ dàng như trễ bàn tay.

Làm thế nào đây?

Tô Dung vừa cố gắng suy nghĩ vừa nhét một miếng thịt bò bít tết vào miệng, dù sức nhai kỹ. Cô cũng không muốn để cho mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Vốn chỉ là muốn uyển chuyển hỏi thăm thử động vật trong thành phố động vật có đoàn kết với nhau hay không, kết quả lập tức hỏi ra được vấn đề, còn là vấn đề như quả ngư lôi vào nội bộ của thành phố động vật.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 249: Chương 249



Cái này giống như cô chỉ định thả thăm dò một cái chai A ra ngoài, kết quả đối phương trực tiếp cho cô đặc quyền thả một quả b.o.m luôn.

Cô cũng rất vô tội nha!

Làm thế nào đây? Chẳng lẽ là muốn trực tiếp chạy trốn? Cô đã ở chỗ này lấy được không ít đầu mối, coi như chạy ra ngoài, cũng không cần lo lắng bởi vì không hiểu thành phố động vật mà mắc sai lầm.

Quan trọng nhất chính là, trừ phi cô có công cụ thanh trừ trí nhớ, nếu không ở lại chỗ này chỉ có con đường chết.

Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung đã quyết tâm hôm nay sẽ rời đi.

Nếu đã không ở lại được, vậy làm cho tới luôn.

Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Tô Dung lại giả vờ giả vịt hỏi: "Là chỉ có một mình Hổ ca anh ăn thịt động vật ăn cỏ sao?"

Đúng như dự đoán, câu trả lời của Hổ ca làm cho cô rất hài lòng: "Sao có thể chứ? Nói thật với cô, ta cũng không tin có động vật ăn thịt nào chưa ăn qua thịt của động vật ăn cỏ! Dù sao ăn xong cũng coi như hủy thi diệt tích, cũng không có người nào phát hiện được. Người có chút địa vị cao, còn đặc biệt ăn thịt động vật ăn cỏ nữa, ăn một lần chính là cả một gia đình, bọn họ cảm thấy động vật ăn cỏ sạch sẽ hơn súc vật một chút. Ta muốn nói thật ra mùi vị cũng không có gì khác nhau cả, chỉ là ai bảo người ta có tiếng chứ?

Lấy được câu trả lời hài lòng, Tô Dung nhanh chóng ăn hết thịt bò bít tết thơm ngon, sau đó chào tạm biệt Hổ cả: "Tôi ăn xong rồi Hổ ca, vậy tôi đi về trước đây."

Bởi vì men rượu, Hổ ca đã say cũng không có suy nghĩ nhiều, tùy ý phất tay với cô, sau đó tự mình nằm bò trên bàn.

Tô Dung rời đi rất nhanh, gọi đám người Tạ Kha Kha đến. Bây giờ cách giờ học buổi chiều còn 10 phút, cô phải nhanh chóng nói chuyện này ra.

"... Tóm lại chính là như thế." Sau khi kể lại nội dung cuộc nói chuyện giữa mình với Hổ cả, Tô Dung bất đắc dĩ nhún vai: "Tôi cần phải nhanh chóng đi ra khỏi chỗ này, sau này có thể trong thời gian ngắn chúng ta không gặp nhau được."

"Tại sao có thể như vậy?" Nghe xong lời của Tô Dung, Điền Khinh Khinh kinh ngạc, sau đó lại lo lắng hỏi: "Nhưng cậu chạy trốn như thế nào?"

Tạ Kha Kha nhận nhiệm vụ tìm phương pháp trốn đi cũng tham gia thảo luận: "Mới vừa rồi tôi đã đi tìm, bên trong viện này trừ cửa chính mà chúng ta tiến vào thì hình như không có cửa nào khác cả. Nhưng cửa chính đã hoàn toàn đóng kín, chỉ khi lúc người mới đến mới mở cửa."

"Các cậu không cần lo lắng chuyện này." Tô Dung nói với bọn họ: "Tôi đã tìm được cách chạy trốn. Tôi còn chưa báo lên, lúc nghỉ đông tôi lại tiến vào quái đàm quy tắc, được khen thưởng tăng tốc độ và lực lượng. Cho nên tôi định trực tiếp từ bên kia sườn núi xông ra."

Ba người: "???"

Trong nhất thời bọn họ cũng không biết kinh ngạc với chuyện cuối cùng Tô Dung lại vào quái đàm quy tắc hay kinh ngạc phương thức chạy trốn ly kỳ của cô.

Tô Dung nháy mắt mấy cái với bọn họ: "Không cần lo lắng, tôi đã thử rồi, dưới sự gia trì đầy đủ của tốc độ và lực lượng, loại hành động này cũng không phải rất khó."

Dĩ nhiên là cô không có nói thật, trên thực tế cô muốn dùng chính là Thuật đổi vị trí trong nước. Mà lúc trước ở trong quái đàm Điền Khinh Khinh đã nhìn thấy năng lực này ở chỗ "Cà Phê", cho nên cô tuyệt đối không thể bại lộ được. Hiện tại bịa ra cái này có quỷ mới biết là thật hay giả, dù sao cũng sẽ không có người nào đi kiểm tra.

Cũng may ba người này cũng không hỏi nhiều, nói đến cũng kỳ lạ, nhất là Điền Khinh Khinh và Tạ Kha Kha, luôn có sự tin tưởng kỳ quái với Tô Dung, thật sự giống như cô làm gì cũng là chuyện đương nhiên.

Còn về Liễu Đình Nhã, cô ấy quen biết Tô Dung một đoạn thời gian, cũng chưa thấy có việc gì có thể làm khó được cô. Trên thực tế ở trong mắt cô ấy, người có thể sắp xếp được chuyện học chuyên ngành chính và chuyện xã đoàn quái đàm ở đại học Q đều không phải là người đơn giản, cho nên cô ấy cũng rất có lòng tin.

Tô Dung suy nghĩ một chút, lại dặn dò: "Tiếp theo các cậu chỉ cần đi tìm thử rốt cuộc ngày thứ tư sẽ xảy ra chuyện gì, sau đó ngăn cản chuyện đó xảy ra. Không nên bị tẩy não, sau khi bị tẩy não, quốc gia cũng không nhất định có thể để cho các người trở thành bình thường được."

Nói đến vấn đề này, Liễu Đình Nhã lại đau khổ nói: "Nhưng nếu như chúng tôi ngăn cản sự kiện tẩy não ngày thứ tư, nhất định đám người Hổ ca sẽ sắp xếp vào ngày thứ năm, chúng ta cứ ngăn cản, hắn ta khẳng định cũng sẽ sắp xếp chuyện này, cho đến khi tẩy não chúng ta thành công."

Lời này của cô ấy thành công làm cho sắc mặt của Điền Khinh Khinh và Tạ Kha Kha trở nên trắng bệch, Tạ Kha Kha thảm thiết nói: "Vậy chẳng phải sẽ xong đời sao? Nhiều thì chúng ta sẽ vì chuyện này mà mệt chết, nặng thì sẽ bị Hổ ca g.i.ế.c mất."

"Sẽ không đâu." Tô Dung lắc đầu, thái độ cực kỳ tỉnh táo: "Ngày hôm qua Bao tiểu thư đã tiết lộ, chúng ta là nhóm hàng đã sớm được đặt trước. Ai cũng biết trại thuần hóa này là năm ngày sẽ cho ra một nhóm người bị thuần hóa mới, như vậy những ông chủ đặt trước mua chúng ta khẳng định đều là năm ngày sau lấy được hàng mua."

Cô mỉm cười nói: "Cho nên không muốn làm hư chuyện làm ăn của mình, chỉ cần các cậu không biểu hiện quá mức rõ ràng, năm ngày sau mặc kệ các cậu có bị tẩy não hay không, Hổ cả cũng sẽ giao các cậu cho ông chủ mới."

Nghe vậy, ba người không nhịn được bội phục nhìn Tô Dung. Bọn họ hoàn toàn không nhớ rõ những chi tiết nhỏ này, coi như có nhớ cũng không nghĩ sâu như vậy. Nhưng Tô Dung thì lại có thể thông qua những chi tiết mà bọn họ coi thường đoán được thứ quan trọng hơn, Liễu Đình Nhã nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân theo bản năng cố ấy tin tưởng Tô Dung có thể làm được mọi chuyện đi.
 
Back
Top Bottom