Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 220: Chương 220



"Còn có thể đi sân thượng, tìm kiếm che chở của "nó"." Hacker thuận miệng nói nhảm.

Văn Hoa nhún vai, nhìn Tô Dung: "Tất nhiên còn có cách khác, nhưng chúng tôi vẫn không có đường sống nào có thể thực hiện được. Đúng rồi, mới vừa rồi tôi nghe cậu nói... thuốc?"

"Chỗ bên này của các cậu không có sao?" Tô Dung nghiêng đầu, móc ra ba viên thuốc: "Cũng may tôi cố ý cầm đủ số người bên các cậu. Cái thuốc này có thể hoàn toàn thanh trừ ô nhiễm, nhưng một người chỉ có thể uống một viên. Nếu uống xong lại bị ô nhiễm, thì không còn cách nào cả."

Nghe vậy, nhất thời đôi mắt của ba nam sinh đều sáng lên. Hai nam sinh phía sau cũng thay đổi thái độ ủ rũ mới vừa rồi, nhanh chóng bu lại: "Thì ra thuốc ở bên kia của các cậu, chúng ta mệt c.h.ế.t mệt sống cũng không tìm được!"

Vũ Đại Lang bày ra vẻ uất ức: "Kim Bối chính là c.h.ế.t vì thứ này, sớm biết chỗ chúng tôi hoàn toàn không có, thì đã không cố gắng tìm rồi. Phòng y tế đáng c.h.ế.t kia không có cái gì cả, chỉ có một bác sĩ g.i.ế.c người!"

Không có trực tiếp giao thuốc cho bọn họ, Tô Dung hứng thú hỏi: "Nói thử đi, sau khi các cậu đi đến chỗ này thì đã làm gì."

Thì ra ở bên này, bởi vì đã sớm biết số mạng của mình, cho nên người của tầng thứ hai có không ít người lặng lẽ tụ tập lại có ý đồ lật đổ thống trị ở chỗ này.

Nhưng mọi người đều biết, người đi qua sân thượng có bề ngoài giống với người bình thường như đúc, chỉ có thể dựa vào thẻ học sinh để phân biệt. Mà thẻ học sinh có thể cướp đoạt.

Tóm lại trong đội ngũ này có hai người biến dị giả trang lẻn vào, người biến dị thả tin tức giả liên quan đến thuốc và cách đi ra ngoài, người lầu hai c.h.ế.t không ít, cũng không ít người đã biến dị hoàn toàn. Ba người trong phòng ký túc xá bọn họ cũng c.h.ế.t vì cái này.

"Nhưng đúng là chúng tôi tìm được không ít đầu mối." Văn Hoa chắp tay thành đường chéo đặt trước bàn, đây là dấu hiệu muốn thương lượng. Anh ta nhìn viên thuốc trong tay Tô Dung, có ý ám chỉ: "Tôi nghĩ chúng ta cần hợp tác."

"Tất nhiên." Tô Dung dứt khoát gật đầu: "Cậu đưa đầu mối cho tôi, tôi đưa thuốc cho các cậu."

Thấy cô đồng ý, Văn Hoa cũng không chậm chạp, trực tiếp nói: "Khu thí nghiệm này có một nơi được gọi là trạm mua bán đồ phế thải, muốn đi vào chỗ này rất hà khắc. Nó chỉ tiếp nhận --- "Phế phẩm đã dọn dẹp sạch sẽ ô nhiễm"."

Nói cách khác, người bình thường cũng không vào được, người biến dị cũng không vào được. Chỉ có người bị nhiễm chưa hoàn toàn biến dị, sau đó dùng thứ gì đó để thanh trừ ô nhiễm trở lại bình thường mới có thể vào được. Vừa khéo chính là chỉ người uống thuốc như bọn họ.

Lấy được đáp án này, Tô Dung thật sự vui mừng. Loại quái đàm phân công hợp tác này vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải, chỉ là hiển nhiên đồng bạn hợp tác của các cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình không tệ.

Cô tuân thủ cam kết đưa thuốc qua, đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề: "Nếu như hôm nay trước khi ánh trăng xuất hiện, chúng tôi không phát hiện các cậu, các cậu sẽ làm thế nào?"

"Bên này của chúng tôi khá tốt." Hiển nhiên Văn Hoa biết cô đang nói gì, cười một tiếng: "Quái đàm còn chưa có mất trí đến loại trình độ này, ở bên này chúng tôi có sức đề kháng mạnh hơn, có thể chống đỡ được sáng sớm ngày mai."

"Đơn giản mà nói nếu như trước ngày mai các cô vẫn không phát hiện bên này, vậy bọn họ cũng chỉ thành thật đợi bị biến dị thôi."

Có lúc thất bại trong quái đàm không thể toàn do mình, đồng đội không đáng tin cũng là một thứ quan trọng, có lúc thậm chí còn có tác dụng mang tính quyết định đối với tính mạng của bạn.

"Các cậu đã sớm biết sự tồn tại của chúng tôi sao?" Tô Dung tò mò hỏi, cô đang suy nghĩ tại sao đối phương không phát huy tính năng động chủ quan*, tự liên lạc với các cô.

*Phát huy tính năng động chủ quan là phát huy vai trò tích cực, năng động, sáng tạo của ý thức và phát huy vai trò nhân tố con người trong việc vật chất hóa tính tích cực, năng động, sáng tạo ấy.

Văn Hoa lắc đầu: "Không, sau khi cậu gõ tường, chúng tôi mới biết được."

Bọn họ thật sự không nghĩ đến trong quái đàm này vẫn còn có những điều tra viên khác, nhất là bên này của bọn họ đã quá loạn, anh ta không tưởng tượng được lại thêm mấy điều tra viên nữa thì còn phải loạn đến loại tình trạng gì.

Hai bên yên lặng, vì để tránh đêm dài lắm mộng, đám người Văn Hoa trực tiếp uống thuốc vào, sau đó bắt đầu choáng váng mệt mỏi rã rời.

Tô Dung kịp thời giải thích: "Đây là hiện tượng bình thượng. Hôm nay chúng ta đi đến khu phế phẩm sao?"

"Không, phải là ngày mai đi." Văn Hoa ngáp một cái: "Bên kia mỗi 24 giờ sẽ tiến hành một lần đốt lửa thiêu huỷ, nếu không muốn bị đốt thành tro thì ngoan ngoãn chờ ngày mai lại đi."

Hacker đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Đúng rồi, ngày mai các cậu đến chỗ này bằng cách nào?"

Trái lại bọn họ có thể nhìn ra Tô Dung dùng đạo cụ, nhưng cũng không chắc đồng bạn còn lại của cô có đạo cụ hay không.

"Đập tường." Tô Dung hờ hững trả lời: "Không cần lo lắng, chúng tôi thử một chút. Tường này cũng không có chắc lắm."

Vũ Đại Lang giơ ngón cái với cô: "Tôi thích loại phương thức đơn giản thô bạo của các cậu, nếu như đập không được, có thể bảo chúng tôi giúp đỡ."

Mắt thấy còn có một chút thời gian, Tô Dung nhìn về cửa phòng ngủ của bọn họ: "Bây giờ tôi có thể đi ra ngoài xem thử không? Tôi còn chưa uống thuốc, thân phận biến dị một nửa chắc sẽ hơi an toàn ở chỗ này đi?"

"Tôi đề nghị cậu không nên đi." Văn Hoa lắc đầu: "Đầu tiên cậu là nữ sinh, đi ra ngoài bị những người đã đi sân thượng thấy được, sẽ ảnh hưởng không tốt đến hành động ngày mai của chúng ta. Thứ hai, bây giờ bên ngoài rất loạn, mặc dù cậu thật sự không phải mục tiêu của bọn họ, nhưng ai biết có bị tai bay vạ gió, có bị tấn công bất ngờ hay không."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 221: Chương 221



Hacker mở máy tính của mình ra, đẩy đến trước mặt cô: "Chỉ là cô có thể nhìn camera giám sát một chút."

Mói xong, cậu ta quả thật không chịu nổi nữa, nằm trên giường ngủ thiếp đi. Hai người khác cũng nói ngủ ngon với Tô Dung, sau đó leo lên giường chìm vào mộng đẹp.

Tô Dung nhàm chán nhìn tình cảnh bên ngoài giống như địa ngục trong camera giám sát, thật sự cảm thấy bên nam sinh không dễ dàng chút nào, bên kia của các cô có thuốc giải, nhưng không có chân tướng và cửa ra. Mà bên nam sinh có chân tướng và cửa ra, lại không có thuốc giải, có thể nói là tám lạng nửa cân, đại ca không thể cười nhị ca được.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cô đóng máy tính lại, đi tới chậu nước bên cạnh tường, phát động kỹ năng, trở về phòng ngủ của mình.

"Cuối cùng cậu cũng về rồi!" Thấy Tô Dung nhảy ra từ chậu nước, mọi người người thì leo xuống giường, người thì đứng dậy, đều nhanh chóng vây quanh.

Tiết Tích quan tâm hỏi: "Tình huống bên kia thế nào?"

"Cũng không tệ lắm, manh mối ngày thứ ba đã xuất hiện rồi." Tô Dung trả lời, sau đó kể lại chuyện ở ký túc xá nam cho các cô nghe.

Nghe nói bên kia có nơi có thể vượt qua được ngày thứ ba, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Tiền Đóa Đóa hưng phấn nói: "Vậy ngày mai chỉ cần đi qua, có phải chúng ta đã được an toàn không?"

"Chắc là như vậy." Tô Dung gật đầu, thuận tiện liếc nhìn thời gian một chút: "Bây giờ đã bốn giờ chiều, bên này của chúng ta cũng không còn gì để thăm dò cả, sau khi cùng nhau đi nhà vệ sinh thì trở về phòng ngủ thôi."

Ba người còn lại cũng không có ý kiến gì với sự sắp xếp này, đi theo Tô Dung ra ngoài.

Vừa mới tới cửa nhà vệ sinh, bước vào, Tô Dung và Tiền Đóa Đóa lập tức ngửi được một mùi thơm thoang thoảng.

Mà hai người còn lại thì như gặp phải kẻ địch che mũi lại: "Mùi trong nhà vệ sinh này thật khó ngửi! Bên trong là giấu thịt thối sao?"

Nghe vậy, Tô Dung kinh ngạc một chút, ngay sau đó đã hiểu: "Tiếu Khả Ái chắc là bị trúng chiêu như vậy!"

Cô còn nhớ lúc ấy Tiếu Khả Ái có nói mùi nhà vệ sinh thơm, cho nên lúc đó cô ấy mới dám đi vào.

Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng ô nhiễm ảnh hưởng đến chuyện phán đoán mùi hương của các cô, hình như cũng ảnh hưởng đến đôi mắt của các cô.

Những người khác cũng biết được ý của Tô Dung, sắc mặt cũng rất khó coi. Lần quái đàm này thật sự quá âm hiểm, hơi lơ là một chút là sẽ bị trúng bẫy.

"Đi thôi, qua nửa giờ nữa lại đến." Tô Dung quay đầu đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng mới vừa đi ra trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi: "Nhanh nhắm mắt lại! Cầm tay nhau! Mặc kệ như thế nào cũng không được mở mắt ra!"

Cô nói xong thì nhanh chóng nhắm mắt lại, cũng ăn viên thuốc mà mình vẫn luôn cầm trong tay.

Ba người còn lại đều không hiểu, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại. Mà trước khi nhắm mắt, Tiết Tích hơi nhìn thấy một bóng người đang đi về phía các cô.

Dưới sự dẫn động của người phía trước, Tiết Tích cảm giác mình đang chậm rãi đi về phía trước. Trong bóng tối, đi theo người khác thật sự là kiểm tra độ tin tưởng giữa mọi người, nhất là bây giờ cô ấy còn rõ ràng chỗ này là một nơi không an toàn.

Có phải đoạn đường này quá dài hay không? Tiết Tích không xác định nghĩ như vậy, cô ấy cảm thấy đoạn đường này hoàn toàn vượt qua khoảng cách từ nhà vệ sinh đến phòng ký túc xá. tại sao người phía trước lại đi chậm như vậy? Đây thật sự là tốc độ của người bình thường sao?

Đầu óc của Tiết Tích truyền đến tín hiệu nguy hiểm, nếu như bây giờ người kéo cô ấy không phải là Tân Lê Mỹ mà là quỷ quái thì sao? vậy chẳng qua bây giờ cô ấy đang từng bước đi tới địa ngục sao?

Cô ấy do dự, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi: "Các cậu vẫn còn ở đó chứ? Chúng ta đang đi hướng nào vậy?"

"Chúng tôi vẫn còn ở đây." Tiếng Tô Dung vang lên, sau đó bên tai truyền đến tiếng ra lệnh: "Mở mắt ra đi."

Gần như theo bản năng, Tiết Tích mở mắt ra.

Đập vào mắt là một nữ sinh mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt vặn vẹo đang cầm một cái chân người m.á.u tươi đầm địa, khóe miệng đầy m.á.u mỉm cười với cô ấy.

Mà khuôn mặt người vặn vẹo kia, cũng dần biến thành mặt người bình thường.

Cô ấy xong đời rồi.

Nhất thời trong lòng Tiết Tích dân lên sự tuyệt vọng, cô biết mình lại bị ô nhiễm nữa rồi. Mà lần này, cũng không có viên thuốc nào có thể thanh trừ ô nhiễm cho mình nữa.

Nhìn cái tay vẫn luôn nắm chặt mình của Tân Lê Mỹ, gần như Tiết Tích không hiểu tại sao mới vừa rồi mình lại sinh ra nhiều nghi ngờ như vậy, thậm chí tin vào đầu độc của người khác.

Mà Tô Dung ở trước nhất vẫn nhắm mắt, từ chút một tìm tòi tiến lên phía trước, định mang các cô an toàn trở về phòng ký túc xá.

Sau khi nữ sinh mặc đồng phục lừa gạt Tiết Tích mở mắt ra cũng không rời đi, mà là nhỏ giọng nói bên tai những người còn lại.

Tiết Tích cảm thấy mình có chút mong đợi, mong đợi sẽ có một người mở mắt ra giống với cô ấy, như vậy cô ấy không phải chỉ có một mình.

Nhưng không có.

Trừ cô ấy ra, không có người nào mở mắt ra.

Thậm chí khi nữ sinh kia đi tới bên cạnh Tô Dung, Tô Dung trở tay móc ra một cái xẻng, không chút lưu tình đập vào đầu nữ sinh kia.

"Keng!"

Nữ sinh kia kêu một tiếng, sau đó ngã xuống đất.

Tiết Tích: "..."

Cô ấy gần như sắp cười ra tiếng, vốn dĩ một ít suy nghĩ xấu xa xuất hiện trong đầu cũng biến mất.

Mày nhìn đi, là do mày có ý chí không đủ kiên định, mới có thể thất bại, đã như vậy lại có lý do gì trách những người khác có ý chí kiên định chứ?

Cô ấy yên lặng đi theo mọi người, chờ cuối cùng Tô Dung nhắm mắt mày mò đi đến cửa phòng ký túc xá của các cô, sau đó móc chìa khó mở cửa ra, mọi người nối đuôi đi vào, cô ấy đột nhiên thả tay của Tân Lê Mỹ đi ở phía trước mình.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 222: Chương 222



Một giây khi cô ấy thả tay ra, phản ứng đầu tiên của Tân Lê Mỹ là bắt lại, định cầm tay cô ấy lần nữa. Nhưng rất nhanh, hình như Tân Lê Mỹ cũng hiểu ra được gì đó, thả tay mình xuống, sau khi vào phòng thì đóng cửa tượng trưng cho an toàn lại.

Thất vất vả mày mò trong bóng tối trở lại phòng ký túc xá, một giây cầm chìa khóa mở được cửa phòng, cuối cùng Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cảm ơn trí nhớ siêu cường của mình, mặc dù không chú ý đặc biệt, nhưng cô rất nhạy cảm với các con số, vẫn có thể đếm ra từ nhà vệ sinh đến cửa ký túc xá có chừng năm phòng ký túc xá khác, cho nên mới thành công trở về.

Lúc ấy, mới vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô lập tức nhìn thấy có người đang ăn thịt sống không có ý tốt đi đến chỗ này của các cô.

Lúc ấy vốn dĩ cô đã bị ô nhiễm nghiêm trọng, bị cái này k*ch th*ch lập tức biến dị. Cho nên cô nhanh chóng nhắm mắt rồi uống thuốc, cũng nhắc nhở những người khác.

Ở trong quái đàm này, phương pháp lây lan ô nhiễm chính là thấy được hình ảnh đẫm máu. Tiết Tích và Tân Lê Mỹ đã uống thuốc rồi, nếu như bị lây nữa, tuyệt đối có khả năng phải chết.

Cô có lòng tin với mình, chẳng qua không có lòng tin những người khác có thể nhắm mắt tìm được đường trở về phòng ký túc xá. Vì vậy để cho mọi người cầm tay nhanh, sau đó dưới sự hướng dẫn của cô đi trở về.

Trên đường còn có một người muốn dây dưa với cô, chỉ là cô trực tiếp đánh ngất xỉu người đó. Quả nhiên giá trị vũ lực mặc kệ đi chỗ nào đều là thứ cần thiết.

Cho đến khi đóng cửa lại, lúc này Tô Dung mới mở mắt ra, sau đó phát hiện trong phòng chỉ có ba người.

"Tiết Tích đâu?" Trong lòng cô đã có chút suy đoán, nhưng vẫn không nhịn được nhìn về phía sau Tân Lê Mỹ, thuận tiện nói cho các cô biết: "Có thể mở mắt được rồi."

Tiền Đóa Đóa và Tân Lê Mỹ mở mắt ra, sau khi Tân Lê Mỹ mở mắt thì quay đầu nhìn về cánh cửa phía sau: "Trước khi vào cửa cậu ấy chủ động thả tay ra, tôi nghĩ... Có lẽ cậu ấy đã mở mắt ra trước rồi."

Tô Dung yên lặng, cô biết Tân Lê Mỹ là nói sự thật, dưới tình huống đó, rất có thể bị mê hoặc mở mắt ra.

Chỉ là có chút đáng tiếc, rõ ràng cô ấy đã chống đỡ đến lúc này rồi...

Mọi người cũng không bàn đến chuyện này nữa, chỉ là đợi nửa giờ sau lại đi đến nhà vệ sinh một chuyến, sau đó trở lại khóa cửa phòng lại, yên tĩnh chờ đến năm giờ sáng hôm sau.

Trước năm giờ sáng nói không chừng còn có quỷ quái du đãng ở bên ngoài, cho nên hành động sau năm giờ sáng là tốt nhất.

Tô Dung nằm ở trên giường, đột nhiên nghĩ đến ở trong quái đàm này các cô còn chưa có thăm dò sân thượng. Nguồn ô nhiễm của quái đàm này rất thông minh, nó trắng trợn đặt mình ở sân thượng, chắc chắn sẽ không có một điều tra viên nào dám đi lên tiêu diệt nó.

Như vậy cô có nên đi thử không?

Từ khi đi vào thế giới này, mỗi lần tiến vào quái đàm quy tắc, cô đều tiêu diệt nguồn ô nhiễm, lần này bởi vì muốn phương pháp thông qua mà vứt bỏ thứ ở ngay trước mắt sao?

Sân thượng nhất định rất nguy hiểm, Tô Dung vô cùng rõ ràng. Coi như nguồn ô nhiễm bày ra một dương mưu, cũng không có khả năng thật sự để mình ở sân thượng, nhất định còn có nguy hiểm khác.

Nếu như tùy tiện đi sân thượng, rất có thể sẽ thất bại.

Đây là chuyện để cho Tô Dung do dự, nếu như cô biết tình huống của sân thượng, hơn nữa có thể nghĩ ra được đối sách, như vậy mặc kệ như thế nào cô cũng sẽ đi chuyến này.

Nhưng bây giờ cô không biết cái gì, lại đi sâu vào hang cọp, cho dù là cô cũng thật sự do dự.

Có cần không? Rõ ràng sắp có thể thông quan rồi? Tại sao còn lấy tình mạng của mình ra đặt cược?

Nghĩ như vậy, dưới tác dụng của thuốc cô dần dần tiến vào mộng đẹp, đến buổi tối 11 giờ mới tỉnh lại, Tiền Đóa Đóa nói cho cô biết quản lý ký túc xá đã kiểm tra phòng rồi, tiếp theo chờ ngày mai mới có thể rời đi.

Vốn dĩ cho rằng buổi tối hôm đó là một đêm yên tĩnh, nhưng không có, qua 12 giờ đêm, bên ngoài cửa bắt đầu truyền đến tiếng gõ cửa. Sau khi gõ hai cái thì yên lặng, một lát sau lại có người đến gõ cửa.

Đầu tiên những người đó hòa nhã khuyên đám Tô Dung đi ra, còn có tiếng cười to khàn cả giọng, rồi sau đó là tiếng gõ cửa điên cuồng.

Mượn tiếng gõ cửa của những người này, Tô Dung trực tiếp cầm xẻng bắt đầu đào tường. Khóa cửa kia có thể chống đỡ một đoạn thời gian, chỉ là vì tránh để cho đêm dài lắm mộng, trước tiên vẫn đào thủng tưởng cái đã.

Các nam sinh ở đối diện cũng nghe được tiếng đập tường, cũng đến giúp đỡ. Hai bên cùng nhau ra sức đào, vốn bức tường không tính là dày, rất nhanh đã bị đào ra một cái lỗ.

"Sao bên này của các cậu lại thiếu một người?"

"Sao bên này của các cậu cũng thiếu một người?"

Ba nữ sinh và hai nam sinh trố mắt nhìn nhau, mỗi người kể lại chuyện mới vừa gặp.

Tổ nam sinh cũng đi nhà vệ sinh sau đó gặp người quấy rối, một đám người biến dị chặn ở cửa không để cho bọn họ đi vào.

Lúc ba người dây dưa, người biến dị cầm theo thịt sống nhanh chóng đi đến. Văn Hoa và Hacker kịp thời nhắm mắt lại, mà Vũ Đại Lang không kịp nhắm mắt, trực tiếp bị ô nhiễm.

Cậu ta tự biết mình không có hy vọng thông quan, cho nên giúp hai người Văn Hoa đẩy những người biến dị kia ra, để cho bọn họ kịp thời trở về phòng.

Bi kịch giống nhau làm cho người hai bên đều yên lặng không nói chuyện.

Tô Dung thở dài: "Bây giờ bên ngoài có nhiều người như vậy, chờ một lát nữa có ảnh hưởng đến chuyện chúng ta rời đi hay không?"

"Nhất định có ảnh hưởng." Văn Hoa gật đầu, cẩn thận quan sát phòng ngủ của nữ sinh, lúc nhìn về phía giường của Tân Lê Mỹ thì nói: "Chủ nhân của cái giường có nhiều đồ trang điểm kia còn sống không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 223: Chương 223



"Còn sống." Tân Lê Mỹ nhìn anh ta: "Có chuyện gì không?"

"Tôi cảm thấy cậu có thể hóa trang cho mấy người các cậu, sau khi biến thành nam sinh, chúng ta đi ra ngoài sẽ không có quá nhiều người chú ý." Văn Hoa đề nghị: "Năm giờ sáng chúng ta sẽ xuất phát, khi đó chắc người biến dị ở bên ngoài không nhiều. Chỉ cần các cậu không quá làm cho người khác chú ý, chúng ta có nhiều người như vậy, đối phương cũng sẽ không dám gây chuyện."

Lời này rất có đạo lý, cuối cùng Tô Dung cũng biết tác dụng thiết lập nhân vật của Tân Lê Mỹ là gì rồi. Là hóa trang cho các cô!

Bản thân Tân Lê Mỹ không biết hóa trang, nhưng những đạo cụ trang điểm trên giường của cô ấy giống như có năng lực thần kỳ, tùy tiện bôi lên đã làm cho đám Tô Dung giống như nam sinh rồi.

Tiền Đóa Đóa thấy mà thèm: "Nếu như trong thực tế cũng có loại trang điểm này thì tốt rồi, tôi cũng không cần phải run rẩy không thành thạo trang điểm cho mình!"

Lúc ở ký túc xá, cô ấy là người thích trang điểm nhất. Chỉ là hiệu quả rất bình thường, có lúc thậm chí còn không đẹp bằng mặt mộc của cô ấy. Mà trong phòng các cô, người biết trang điểm nhất bất ngờ chính là Tôn Giai Kỳ, cô ấy có một đôi tay rất khéo léo, có thể thông qua trang điểm, làm cho mình trở nên xinh đẹp gấp mấy lần.

Cái đề tài này làm cho tâm trạng đang căng thẳng của mọi người thả lỏng không ít, Tô Dung cười nói: "Đừng có nằm mơ, là Tân Lê Mỹ phối hợp với những đồ trang điểm này, mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất của bọn nó."

Hacker đang ngồi trên giường, trên đầu gối là máy tính, trong màn hình máy tính là hình ảnh ở hành lang được camera quay lại.

Thời gian đã đến 4 giờ 30 phút, người biến dị trong camera dần ít đi, mặc dù ai cũng biết đây là sự yên lặng trước khi bão táp đến. Nhanh nhất là từ 5 giờ sáng bắt đầu, trễ nhất là 8 giờ sáng bắt đầu, người biến dĩ sẽ bắt đầu tàn sát lầu ký túc xá.

Mà khoảng thời gian này chính là thời gian chạy hơi an toàn với bọn họ.

Tô Dung ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, cô vẫn còn đang suy nghĩ mình có nên đi sân thượng hay không. Thật ra cô cũng không phải không có chút nắm chắc nào, trong tay của cô còn có vỏ rùa đen phòng ngự, một thủ đoạn phòng ngự vật lý không tệ.

Mặc dù sau khi sử dụng vật này tốc độ sẽ trở nên chậm chạp, nhưng hai mười phút cũng để cô xới tung cái sân thượng kia lên. Thủ đoạn công kích trong quái đàm này rất bình thường so với những quái đàm khác, chỉ là công kích của người bình thường mà thôi.

Đổi cách nói, chính cô không cần lo lắng trước khi hết thời gian vỏ rùa đen bởi vì chịu quá nhiều công kích mà bể tang tành.

Cho nên cái để cô lo lắng duy nhất chính là công kích tinh thần, thủ đoạn mạnh nhất của quái đàm này cũng là tinh thần công kích. Lỡ như cô ở trên sân thượng bị lây nhiễm, vừa không thành công tiêu diệt nguồn ô nhiễm, vậy tương đương với chuyện đẩy mình vào đường c.h.ế.t rồi.

Vẫn là do thiếu kỹ năng phòng ngự, nếu như Tô Dung có kỹ năng phòng ngự tinh thần lợi hại, bây giờ cô cũng không cẩn hành động cẩn thận như thế này.

Tô Dung thở dài, cảm thấy tốt nhất vẫn từ bỏ suy nghĩ tự tìm đường c.h.ế.t này đi. Cách thông quan chỉ còn kém một bước, lại đi tìm phiền phức cho mình không phải rất rảnh rỗi sao?

Cô vẫn rất quý trọng sinh mạng của mình, ở dưới tình huống không chắc chắn, không tính đi sâu vào sào huyệt của địch.

"Giang Giang, cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Trong bóng tối, Tiền Đóa Đóa đi qua ngồi xuống, vì không đánh thức những người khác đang tạm nghỉ ngơi, tiếng của cô ấy vô cùng nhỏ.

Chuyện tiêu diệt nguồn ô nhiễm cũng sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của người khác, nhiều nhất sẽ bị nói là suy nghĩ hão huyền mà thôi. Cho nên Tô Dung thành thực trả lời: "Tôi muốn đi sân thượng nhìn thử."

"Tiêu diệt nguồn ô nhiễm?" Tiền Đóa Đóa đã học tập rất nhiều kiến thức liên quan đến quái đàm quy tắc, lập tức phản ứng được cô muốn làm gì, "Nhưng không phải chúng ta đã tìm được cách thông quan rồi sao?"

Tô Dung co một chân lại: "Đây cũng là chỗ tôi do dự. Cậu cũng biết, tiêu diệt nguồn ô nhiễm có thể hoàn toàn kết thúc quái đàm quy tắc này. Hiện tại nguồn ô nhiễm này được đặt trắng trợn ở sân thượng, thật giống như đang cười nhạo mỗi một điều tra viên chúng ta. ?"

Cái này giống như một phạm nhân phạm vào một tội lớn, mỗi một người đều biết, nhưng ai cũng không có cách nào tìm được chứng cứ. Coi như để cho phạm nhân ở tù một khoảng thời gian, nhưng rất nhanh sẽ được thả ra.

Mà chứng cứ để cho nguồn ô nhiễm hoàn toàn bị nhốt lại thì đặt ở sân thượng, đây đối với bất kỳ một thám tử nào cũng là khiêu khích trắng trợn.

"Cho nên cậu định..." Nhìn qua Tiền Đóa Đóa có chút lo lắng: "Định đi sân thượng sao?"

Tô Dung lắc đầu: "Không đi. Một khi tôi không nắm chắc mình có thể làm được hay không, thì sẽ không lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược."

Biết mình đúng là tìm phiền phức trong lúc nhàn rỗi, cô cười nói: "Nhưng nói thật, nếu như tôi có một đạo cụ thuộc loại phòng ngự tinh thần, nói không chừng tôi thật sự có thể đi một chuyến."

"... Nếu như tôi có thì sao?"

"Cái gì?!" Nghe được lời của Tiền Đóa Đóa, Tô Dung gần như nghi ngờ lỗ tai của mình: "Cậu có? Nhưng không phải cậu... Tại sao cậu có thể có đạo cụ được chứ?"

Người khác không biết, nhưng Tô Dung biết rất rõ! Tiền Đóa Đóa là lần đầu tiên đi vào quái đàm quy tắc, tại sao có thể có đạo cụ được?

"Là ba tôi xài một số tiến lớn mua cho tôi." Đại tiểu thư nhiều tiền lên tiếng, từ trong túi móc ra một hạt tròn nhỏ màu xanh, "Kẹo tinh thần tuyệt đối, ăn nó cậu có thể miễn được tất cả tổn thương từ tinh thần. Chỉ là đây là đạo cụ dùng một lần, tổng cộng chỉ có thể kéo dài 5 giây thôi."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 224: Chương 224



Dù chỉ là năm giây, cũng là một đạo cụ rất lợi hại, hơn nữa có trợ giúp lớn đối với hành động ở sân thượng.

Tô Dung ngạc nhiên nhìn cô ấy, thiếu chút nữa nghi ngờ đối phương có phải đã phát hiện ra thân phận của mình hay không: "Tại sao lại muốn cho tôi xem?"

Cảm thấy đối phương đã hiểu lầm gì đó, Tiền Đóa Đóa vội vàng giải thích: "Tôi chỉ là muốn báo đáp cậu mà thôi. Tôi nhìn ra được, trong quái đàm này tôi gần như không có đóng góp bất kỳ cái gì. Nếu như không phải các cậu giúp đỡ, đại khái tôi đã sớm c.h.ế.t rồi. Nếu kẹo này có thể giúp cậu tiêu diệt nguồn ô nhiễm, tất nhiên tôi cũng muốn cống hiến một phần."

Đại khái Tiền Đóa Đóa sợ Tô Dung còn băn khoăn, cô ấy lại thuần thục nói suy nghĩ của mình từ góc độ lợi ích: "Tất nhiên, cũng có một chút suy nghĩ muốn hoàn toàn kết thúc cái quái đàm này. Nếu như cậu thật sự tiêu diệt được nguồn ô nhiễm, tên của tôi chắc cũng sẽ được thông báo toàn cầu đi? Trở thành điều tra viên tinh anh khác hoàn toàn với điều tra viên bình thường."

Tô Dung không nói gì, chỉ là nhìn vào mắt của cô ấy hồi lâu. Sau khi xác định cô ấy thật sự muốn làm như vậy, Tô Dung dứt khoát cầm viên kẹo từ trên tay của cô ấy: "Tôi không bảo đảm nhất định có thể tiêu diệt được nguồn ô nhiễm."

"Không sao!" Thấy cô nhận kẹo, Tiền Đóa Đóa vui vẻ trả lời.

Sáng thứ 2 (là ngày cuối cùng trong thời hạn ba ngày) đã đến, Tô Dung cũng không vội đi đến sân thượng, mà là để cho Tiền Đóa Đóa giúp cầm một chậu nước, còn mình thì cầm một chai nước, đi theo mấy người khác đến trạm phế phẩm mà Văn Hoa nói. Chỗ đó ở trong phòng quản lý ký túc xá, vô cùng bí mật.

Dọc theo đường đi cũng có không ít người muốn công kích bọn họ, dù sao bây giờ bọn họ là người thường, là thực đơn của người biến dị. Nhưng có chị đại giá trị vũ lực được tăng thêm ở trong quái đàm này là Tô Dung, ai cũng không đến gần được.

Sau khi đi vào phòng quản lý ký túc xá, Tô Dung nhìn Tiền Đóa Đóa đặt chậu nước vào trạm phế phẩm. Lúc này mới yên tâm, dặn dò: "Tôi đi lên, nếu như không thể tiêu diệt được nguồn ô nhiễm. sẽ đi ra từ trong nước."

Trong quy tắc cho quản lý ký túc xá, thứ hai đầu tuần là ngày nghỉ không có người, cho nên đám Tô Dung dễ dàng đi vào phòng.

Sở dĩ không để cho Tiền Đóa Đóa cũng cầm chai nước đổ nước xuống đất là bởi vì đối phương sẽ không biết lúc nào mình cần. Nếu chậm đổ nước ra thì mình không ra được, còn nếu đổ sớm thì nước khô hết lại càng phiền phức hơn.

Sáng nay, những người khác cũng đã biết ý định của Tô Dung, mặc dù cảm thấy cô quá mạo hiểm. Nhưng dù sao người mạo hiểm không phải là mình, cũng không ảnh hưởng gì đến mình, tất nhiên là khuyên một hai câu sau đó tùy theo cô.

Đi ra khỏi phòng quản lý ký túc xá, Tô Dung ôm chai nước bắt đầu một đường chạy như điên, bây giờ là hơn năm giờ sáng, bên ngoài cũng không có mấy người biến dị, người ra bên ngoài bây giờ đều có tính công kích mạnh nhất. Thấy Tô Dung, lập tức ùa đến, muốn bắt cô ăn cho thỏa thích.

Tô Dung không có thời gian đánh trả, nhanh chóng chạy trốn lên lầu. Đồng thời cố gắng không nhìn tình huống hành lang. Nhất là lúc lên lầu 3, cô gần như là nhắm mắt chạy đi, rất sợ không cẩn thận nhìn thấy tình cảnh ăn thịt sống.

Chỉ như vậy một đường chạy đến cầu thang cao nhất, chỗ đó có một cánh cửa màu bạc bị đóng. Bên cạnh cửa có một cái lõm hình vuông, chắc là đặt thứ gì vào mới có thể mở cửa được.

Đặt cái gì chứ?

Mắt thấy người biến dị ở phía dưới bắt đầu đi lên, Tô Dung đột nhiên nghĩ ra được cái gì, nhanh chóng lấy thẻ học sinh đã biến thành màu đỏ của Tiếu Khả Ái đặt vào cái lõm, quả nhiên rất vừa vặn.

Một giây tiếp theo, cửa mở ra. Mặc kệ mọi thứ, trước tiên Tô Dung mở nắp chai nước, đổ một vũng lên trên mặt đất. Sau đó vừa đi vừa nhét kẹo vào trong miệng mình.

Một giây khi cô đóng cửa lại, tay của người biến dị cũng chạm đến tay nắm cửa. Đáng tiếc thẻ học sinh mở cửa sân thượng chỉ có thể dùng một lần, không có cách nào mở cửa lần nữa. Mà bọn họ không có mang thẻ học sinh đi ra, chỉ có thể bỏ lỡ băn ăn ngon ngay trước mắt.

Năm giây.

Giống với Tô Dung đoán, quả nhiên trên sân thượng là chỗ ô nhiễm nghiêm trọng nhất. Ở chỗ này khắp nơi đều có thể nhìn thấy hình ảnh m.á.u tươi đầm địa. Một đống da người chồng lên nhau giống như quần áo được phơi xếp gọn gàng đặt trên dây điện, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy chân tay cụt, còn có một đống t.h.i t.h.ể xếp thành tòa núi nhỏ. Tất cả mọi thứ đều đánh thẳng vào thị giác và nhận biết của loài người, loại trình độ ô nhiễm này thậm chí có thể trực tiếp làm cho người ta biến dị đi?

Bốn giây.

Tô Dung nhìn xung quanh, có ba thứ đồ đặt trên một cái bàn hấp dẫn sự chú ý của cô. Một thứ là máy móc kỳ lạ màu bạc, một thứ là một cái chai màu đen như mực, còn thứ còn lại chính là một chai thuốc màu trắng đặt ở bên cạnh.

Ba giây.

Đầu óc của Tô Dung nhanh chóng làm ra phán đoán, trong ba cái này tuyệt đối có một cái là nguồn ô nhiễm. Bởi vì lấy sự hung hăng càn quấy và bản tính tồi tệ mà nguồn ô nhiễm của quái đàm này biểu hiện ra, nó sẽ không biến thành đống m.á.u thịt kia. Chỉ có ba thứ đồ này, à không đúng, còn phải cộng thêm cái bàn kia.

Nhưng thời gian còn lại của cô chỉ đủ cho để phá hủy một cái, Cô phải làm ra quyết định chính xác. Nếu không không chỉ không tiêu diệt được nguồn ô nhiễm, ngay cả cô cũng khó mà an toàn rời đi.

Hai giây.

Thẻ bài trong ống tay áo trượt ra, cái xẻng xuất hiện trong tay. Ảnh mắt của Tô Dung trở nên kiên định, cổ tay nổi gân xanh, vung xẻng lên điên cuồng chạy đến chỗ đặt ba thứ đồ kia.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 225: Chương 225



Một giây.

Một cổ lực lượng thật mạnh trực tiếp đập nát cái bàn, kể cả hai cái chai rơi dưới đất và máy móc trên bàn.

Trẻ con mới lựa chọn, tất nhiên người trưởng thành thì muốn hết!

Trong tiếng vỡ vụn, cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ, Tô Dung không nhịn được hơi mỉm cười, thanh âm thông báo toàn cầu đúng lúc vang lên ---

Chúc mừng điều tra viên Hoa Hạ "Cà Phê", "Tiền Đóa Đóa" hủy diệt nguồn ô nhiễm lầu ký túc xá số 44, "Quái đàm quy tắc lầu ký túc xá số 44" sẽ không hạ xuống khu vực Hoa Hạ nữa.

---

Lúc tiếng giảng bài dịu dàng của giáo viên truyền vào lỗ tai Tô Dung, cô mới phản ứng được trước khi đi vào quái đàm, cô còn đang đi học.

Quái đàm đáng c.h.ế.t này thật sự không biết chọn thời gian, như bây giờ sao cô có thể yên tâm nghe giảng đây?

Trong lòng mắng chửi quái đàm một trận, nhưng ngoài mặt Tô Dung vẫn chăm chú nhìn xuống mặt bàn, thật sự giống như đang vừa nghe giảng, vừa theo dõi trong sách.

Quái đàm lần này xuất hiện tương đối ngoài dự đoán của mọi người, không nghĩ tới cô lại cùng với Tiền Đóa Đóa...

Không, là Điền Khinh Khinh cùng nhau tiến vào quái đàm.

Suy nghĩ lại, hình như cô có mấy phần vượng bạn bè thì phải. Trước kia là Tạ Kha Kha, bây giờ là Điền Khinh Khinh, sau khi cùng đi vào quái đàm với cô, đều trở thành nhân viên tinh anh.

Nghĩ đến cái tên tương tự của hai người này, cũng làm cho Tô Dung không nhịn được nghi ngờ, thật ra người để cho cô vượng được là người có tên theo hình thức ABB (Tạ Kha Kha, Điền Khinh Khinh) đi?

Tô Dung vươn tay lục lọi trong túi áo một lát, rất nhanh cô đã tìm được đạo cụ khen thưởng sau khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm lần này. Là một thứ đồ rất nhỏ hình tròn.

Tô Dung đã đoán được đó là cái gì rồi.

Cô tìm một góc độ tránh camera, rút tay từ trong túi áo ra nhìn thử, đúng như dự đoán là một viên thuốc màu trắng.

Viên thuốc giống như đút khi nhìn thấy trên du thuyền Giao Nhân và lầu ký túc xá số 44.

Nhưng tác dụng thuốc của hai quái đàm này khác nhau, một cái có thể ức chế ô nhiễm, một cái có thể thanh trừ hoàn toàn ô nhiễm.

Như vậy viên thuốc trong tay của cô có tác dụng gì chứ?

Trải qua nhiều quái đàm quy tắc, trên tay của Tô Dung đã có một số đạo cụ quái đàm, tất nhiên có hiểu biết nhất định.

Dưới tình huống thông qua tiêu diệt nguồn ô nhiễm, đạo cụ lấy được đều có thể sử dụng nhiều lần, trái lại đạo cụ sử dụng một lần rất ít. Cho nên đạo cụ này chắc cũng là có thể sử dụng nhiều lần. Nhưng trong tay của cô chỉ có một viên thuốc, như vậy dựa theo quy luật, chắc là mỗi một quái đàm đều sẽ sinh ra một viên thuốc mới.

Còn về tác dụng của viên thuốc, dựa theo Tô Dung suy đoán, tác dụng của viên thuốc này đơn giản chỉ có hai loại --- ức chế hoặc là tiêu trừ ô nhiễm.

Nếu tiêu trừ ô nhiễm, vậy tương đương với chuyện có hai cái mạng ở trong quái đàm quy tắc. Quá nghịch thiên, Tô Dung không tin quái đàm lại rộng rãi như vậy.

Cho nên khả năng lớn nhất chính là viên thuốc này chỉ có thể ức chế được ô nhiễm thôi.

Nói thật Tô Dung không quá thích loại đạo cụ này, nhất là dưới tình huống cô không có công cụ nhận biết đạo cụ quái đàm. Nếu như đoán không đúng về tác dụng của loại đạo cụ bằng thuốc này, vậy sẽ tạo thành tổn thương gần như là hủy diệt. Lỡ như thứ này là độc dược thì sao?

Cho nên đạo cụ này vẫn là chờ Tô Dung tiến vào quái đàm tiếp theo, tìm một bác sĩ đáng tin hỏi thử. Chỉ là bác sĩ trong quái đàm quy tắc tuyệt đối không đáng tin. Nếu như có thể, Tô Dung vẫn hy vọng đưa viên thuốc quan trọng này cho chính phủ Hoa Hạ nghiên cứu.

Nhưng mà cô không thể vì tìm tòi công hiệu của viên thuốc này mà bại lộ mình được, cho nên trước hết cất kỹ đạo cụ này. Có lẽ sẽ có quái đàm mà cô không có cách nào giải quyết, dùng nó để cứu nguy.

Lúc cô đang suy nghĩ, trong phòng học đã ồn ào thành một mảnh. Phải biết, trước khi không có "Cà Phê", thông báo toàn cầu thường xuyên như thế này rất ít khi xuất hiện, nếu không cũng sẽ không qua 10 năm, cũng chỉ có 200 điều tra viên tinh anh.

Nhưng bây giờ chỉ mới có nửa năm ngắn ngủi, một mình "Cà Phê" đã được thông báo toàn cầu 5 lần. Hiệu suất này vượt qua tất cả điều tra viên trên thế giới, sao có thể không làm cho người ta kích động chứ.

Mắt thấy mọi người không còn lòng dạ nào nghe giảng được nữa, giáo viên vừa buồn cười vừa tức giận vẫy tay một cái: "Được rồi, dù sao bây giờ các em cũng không thể nào tập trung nghe giảng được, vậy thì tan học sớm, muốn thảo luận cái gì thì thảo luận đi?"

Giáo viên vừa nói xong lời này, mọi người nhanh chóng tụm lại với nhau trò chuyện.

Lâm Yến nằm ở trên bàn nói: "Cũng may "Cà Phê" là người Hoa Hạ, nếu không tôi chỉ sợ sẽ ghen tị với quốc gia khác mất?"

"Chỉ là bây giờ quốc gia khác ghen tị với chúng ta." Tô Dung chống cằm nói.

Lâm Yến nghe xong vui vẻ nói: "Cũng không biết lúc nào "Cà Phê" xuất hiện trước mặt mọi người, cô ấy thật sự ẩn núp quá sâu."

Tô Dung cũng đang do dự có nên lộ ra thân phận thật hay không. Dù sao có một số việc cô có thể lấy được câu trả lời từ chính phủ, lấy cống hiến của cô, muốn biết một ít chuyện bí mật cũng dễ như lòng nàn tay.

Nhưng cô lại do dự, nếu như lúc trước Tô Dung chỉ sợ thân phận người xuyên qua, công cụ nhắc nhở ô nhiễm sẽ bị người ta đoán ra, thì bây giờ cô sợ sẽ bị hạn chế tự do.

Lấy tốc độ tiêu diệt nguồn ô nhiễm của cô, tuyệt đối là điều tra viên bị các quốc gia khác nhìn chằm chằm. Một khi bại lộ thân phận, nếu không muốn xảy ra nguy hiểm gì, nhất định phải tiếp nhận sự bảo vệ mọi mặt từ chính phủ.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 226: Chương 226



Mà loại bảo vệ này sẽ hi sinh tự do của cô, Tô Dung không muốn tiếp nhận.

Mới vừa tan học, Tô Dung đã nhìn thấy Điền Khinh Khinh ở ngoài cửa.

Nhìn qua, mặt mùi của cô ấy hồng hào, vô cũng có tinh thần.

Chờ Tô Dung đi ra, lập tức kéo tay cô đến nơi không người, sau đó kích động nói: "Mới vừa rồi tôi đã thông qua quái đàm quy tắc!"

Nghe vậy, Tô Dung cố làm ra vẻ do dự nói: "Chẳng lẽ chính là thông báo toàn cầu mới vừa rồi?"

"Đúng! Chính là cái đó! Tôi là "Tiền Đóa Đóa"! Hiển nhiên tâm trạng của cô ấy vẫn đang rất xúc động: "Tôi thật sự không ngờ đến Giang Giang chính là "Cà Phê", cô ấy thật sự rất lợi hại! Cậu cũng không dám tin đi, một mình cô ấy xông pha đi diệt nguồn ô nhiễm đó!"

Thấy cô ấy trực tiếp muốn nói nội dung trong quái đàm ra, Tô Dung tằng hắng một cái, cắt đứt lời của cô ấy: "Trước tiên nói chuyện này cho cấp trên của cậu, chắc đã có người nói chuyện này với cậu rồi đúng không?"

Điền Khinh Khinh gật đầu một cái: "Ừ, vậy tôi đi tìm cấp trên. Tô Dung cậu không biết hôm nay tôi hưng phấn như thế nào đâu, vốn dĩ cho rằng tiến vào quái đàm quy tắc chắc chắn sẽ c.h.ế.t rồi, không ngờ lại có thể thuận lợi đi ra!"

"Đại nạn không c.h.ế.t nhất định có phúc, cậu có lòng tin lần sau tiến vào quái đàm tiếp theo không?" Tô Dung hỏi, cô luôn không có khả năng mỗi lần đều trùng hợp tiến vào quái đàm giống với đối phương, nếu như cô ấy không thể dựa vào mình thông qua, vậy lần tiếp theo chính là ngày giỗ của cô ấy.

Không bất ngờ gì, Điền Khinh Khinh mất mác lắc đầu: "Không có... Tôi nghĩ cả đời này mình cũng sẽ không có lòng tin ở mặt này. Nhưng tôi nghĩ, lần sau tôi khẳng định sẽ có ít kinh nghiệm, ít nhất không giống như lần này, cái gì cũng không cống hiến được."

Cái này cũng đã đủ rồi, Tô Dung cười nói: "Ai nói cậu không cống hiến được gì? Nếu không tại sao thông báo toàn cầu lại có tên cậu chứ?"

"Tôi chỉ là đưa đạo cụ cho "Cà Phê" mà thôi." Điền Khinh Khinh lắc đầu một cái: "Mặc kệ nói như thế nào, quái đàm lần này nếu như không có cô ấy ở đó, tôi hoàn toàn không thể vượt qua được, Cho nên đạo cụ đó cũng coi như thù lao tôi đưa cho cô ấy. Cho nên cuối cùng, thật ra tiêu diệt nguồn ô nhiễm cũng không có quan hệ gì với tôi cả."

Cô ấy hiểu rõ, cũng hiểu thực lực của mình, không bởi vì bây giờ mình đã trở thành điều tra viên tinh anh mà nói ẩu nói tả.

Nhưng hình như cô ấy cũng không có mất lòng tin, vô cùng tự tin nói: "Lần sau tôi cũng phải mang đạo cụ quái đàm vào, thuê đại lão giúp đỡ!"

Tô Dung: "..."

Đây chính là sự cởi mở của người có tiền sao? Cô thật hâm mộ!

Cấp trên của Điền Khinh Khinh nhận được tin tức lập tức tìm đến trường học, vì không làm cho người khác chú ý, để cho Điền Khinh Khinh đi đến cửa trưởng học chờ mình. Một mình Điền Khinh Khinh có chút lo lắng, cho nên kéo Tô Dung cùng đi.

Thật ra Tô Dung muốn từ chối, bản thân cô có tật giật mình, không muốn dính quá nhiều vào chuyện này. Nhưng không từ chối được điều kiện của Tô Dung, cô ấy trực tiếp bao cơm một tuần cho Tô Dung, chỉ cần cô đi cùng với cô ấy.

Phải biết Điền Khinh Khinh sẽ không vì có thêm Tô Dung mà vứt bỏ h*m m**n hưởng thụ vật chất của mình, nói cách khác, tuần tiếp theo, nhất định Tô Dung đi theo cô ấy có thể cơm ngon rượu say.

Chuyện này thật sự quá mức hấp dẫn, Tô Dung không nhịn được đồng ý.

Đi tới cửa trường học, người đến gặp Điền Khinh Khinh còn là người quen cũ --- Tôn Dương.

Bình thường Tôn Dương rất bận rộn, nhưng vẫn có chút ấn tượng với Tô Dung. Dù sao cũng là người đi cùng với điều tra viên tinh anh trước.

Lúc này gặp lại Tô Dung, anh ta kinh ngạc hỏi: "Đừng nói với tôi cô lại đúng dịp nghe được chuyện của "Tiền Đóa Đóa" đấy."

"Không phải." Tô Dung lắc đầu.

Tôn Dương còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì đã nghe cô nói tiếp: "Là cậu ấy chủ động nói với tôi."

Nghe vậy, Tôn Dương lập tức ho khan kịch liệt, ho một lúc mới dừng lại, chấn vấn Điền Khinh Khinh: "Cô không biết nên giấu chuyện này sao? Tùy tiện nói ra như vậy, lỡ như bại lộ bí mật thì làm sao?"

"Không sao, trước khi tôi tiến vào quái đàm Tô Dung đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi cảm thấy cô ấy sẽ không hại mình. Huống chi tôi chỉ nói cho một mình cô ấy biết, nếu quả thật bị lộ bí mật, vậy cũng dễ dàng tìm được nguyên nhân." Ở mặt này Điền Khinh Khinh vô cùng lý trí, hoàn toàn kế thừa đầu óc tỉnh táo của nhà làm kinh doanh.

Nghe cô ấy nói như vậy, Tôn Dương cũng không còn gì nói nữa, chỉ có thể nhún vai: "Vậy được, hai người theo tôi lên xe nói chuyện đi."

Lại là chiếc xe thương vụ màu đen kia, Điền Khinh Khinh thành thật kể lại chuyện trải qua bên trong quái đàm. Khác với Tạ Kha Kha, cô ấy không có bởi vì té ngã hôn mê mà bỏ qua nội dung bên trong, nhưng cũng không nhìn thấy "Cà Phê" làm cách nào tiêu diệt nguồn ô nhiễm.

"Nhưng nếu cô có xuất hiện trong thông báo toàn cầu, vậy chứng minh "Cà Phê" nhất định đã sử dụng đạo cụ cô cho." Tôn Dương suy nghĩ một chút nói: "Nói như vậy, một phần suy đoán của chúng tôi lúc trước là sai. Cô ấy có thể không có đạo cụ quái đàm tinh thần, nếu không cũng sẽ không cần sử dụng của cô."

Ngay sau đó anh ta nhớ đến chuyện này không thích hợp nói trước mặt các cô, cho nên cười một tiếng, cố gắng nghiêm túc dặn dò: "Trước mắt còn chưa ai biết được thân phận của "Cà Phê", toàn thế giới đều đang muốn tìm kiếm thân phận thật của cô ấy, cho nên loại người từng tiếp xúc trực tiếp với ‘Cà Phê’ chính là đường dây để đám người đó tìm hiểu về "Cà Phê". Vì vậy liên quan đến chuyện cô chính là "Tiền Đóa Đóa". không nên nói với người khác, bảo vệ chính cô là bảo vệ "Cà Phê"."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 227: Chương 227



Bây giờ Điền Khinh Khinh chính là một fan cuồng của "Cà Phê", nghe vậy nghiêm túc gật đầu: "Tôi tuyệt đối sẽ không nói thân phận của mình cho người thứ hai biết."

"Còn về cô." Tôn Dương nhìn về phía Tô Dung, giống như có chút không biết làm sao: "Cô vẫn nên giống với lần trước, giữ kín bí mật... Lần sau lại gặp loại chuyện này tốt nhất che miệng bọn họ lại trước ! Một người hai người sao lại không để cho người ta yên tâm được chứ?"

Trở lại phòng ký túc xá, cuối cùng Tô Dung cũng có thời gian lên diễn đàn xem qua lần quái đàm quy tắc này.

《 Bài viết tập họp các điều tra viên đã từng tham gia "Quái đàm quy tắc lầu ký tú xá số 44! 》

Chủ lầu: Không nghĩ đến cái quái đàm này là do tôi mở đầu, vậy trước tiên tôi nói chuyện mình trải qua trong quái đàm này đi.

Chủ lầu là một nam sinh, người thông quan quái đàm này chắc cũng biết chuyện chỗ này có ký túc xá cho nam nữ đi?

Tóm lại tôi ở ký túc xá nam, trong phòng cộng thêm tôi thì có tổng cộng sáu điều tra viên. Mới bắt đầu chúng tôi không biết còn có ký túc xá nữ sinh, mặc dù cảm thấy lần này sao quái đàm lại ít người như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Ngày đầu tiên, nói nơi này là một lầu ký túc xá trường học, nhưng theo chúng tôi thấy đây giống như ký túc xá trong khu thí nghiệm gì đó. Tất cả mọi người đều lạnh lùng, nhìn rất đáng sợ. Một người trong đó bởi vì biểu hiện không giống với hình tượng của nguyên chủ, bị quản lý ký túc xá mang đi, cũng không trở lại nữa. Cho nên lập tức những người còn lại trong chúng tôi biết được tầm quan trọng của việc giữ gìn thiết lập nhân vật vốn có.

Sau đó lúc nhận cơm, có một điều tra viên tự cho mình là đúng theo người khác lên sân thượng, lúc trở về thẻ học sinh đã biến thành màu đỏ. Lúc ấy chúng tôi ý thức được thẻ học sinh màu đỏ đại biểu người này đã bị ô nhiễm hoàn toàn, vì vậy hợp lực đuổi hắn ta đi ra khỏi phòng. Ngày thứ hai đại khái là bởi vì buổi tối hắn ta không về giường ngủ, cho nên lập tức đã biến mất.

Tiếp theo chúng tôi hiểu rõ khu thí nghiệm của lầu ký túc xá, đồng thời cũng tiếp xúc với một đoàn thể nhỏ trong lầu ký túc xá nam. Đoàn thể nhỏ này hy vọng có thể cùng nhau thoát khỏi lầu ký túc xá, nhưng tôi cùng với hai người khác nhất trí cho rằng chỉ bằng những người địa phương này không thể nào thành công thoát được, cho nên từ chối lời mời của bọn họ.

Nhưng có một người trong bọn tôi cảm thấy đây chính là cơ hội. Chỉ dựa vào người địa phương thì không thể trốn thoát được, nhưng cộng thêm điều tra viên là hắn ta thì chắc sẽ có cơ hội. Cho nên hắn ta lựa chọn gia nhập với những người đó, sau đó tôi cũng không còn nghe tin tức của hắn ta nữa.

Ngày thứ hai có một điều tra viên đi nhà vệ sinh về đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, chúng tôi ý thức được hắn ta sắp có thể bị biến dị, cho nên lập tức dẫn hắn ta đến phòng y tế. Sau đó... Lại tổn thất một thành viên.

Đến chỗ này, các người nhất định sẽ tò mò tôi sống sót như thế nào, trên thực tế tôi cũng phải thừa nhận mình may mắn.

Giữa trưa ngày thứ hai, người ở phòng ký túc xá nữ đập tường đi vào. Bên các cô ấy còn lại bốn người, sau khi biết được tình huống của chúng tôi, trước tiên đưa thuốc cho chúng tôi, sau đó đi một chuyến đến phòng quản lý ký túc xá, muốn từ chỗ đó lấy một thêm một ít thuốc. Kết quả ngoài ý muốn phát hiện khu phế phẩm trong phòng quản lý ký túc xá.

Không biết ai tiết lộ tin tức, ngày thứ ba, cửa phòng quản lý ký túc xá vây quanh một đám người, tất cả đều là người bị ô nhiễm. Chúng tôi không có cách nào, nhắm mắt xông loạn đến, cố gắng không để cho mình thấy được hình ảnh m.á.u tanh, cũng không để cho người bị ô nhiễm tổn thương đến mình.

Nhưng cuối cùng vẫn có một nam một nữ bị chết, những người còn lại thành công chen vào khu phế phẩm.

Tóm lại cuối cùng tôi là nam sinh duy nhất trong đó còn sống thông qua.

Lầu 1:... Chủ lầu... Vận may không tệ...

Lầu 2: Vậy mà cũng có thể sống được?

Lầu 3: Chủ lầu chính là tỷ lệ rất nhỏ, toàn dựa vào bên nữ sinh dẫn đi. Tôi muốn nói, khu phế phẩm không phải là nơi có thể sống sót duy nhất, tôi là người sống sót ở trong phòng y tế.

Sau đó tôi tổng kết được tại sao tôi có thể sống sót, thật ra muốn như vậy phải đáp ứng điều kiện tương đối hà khắc.

Đầu tiên cần là một người bình thường không bị ô nhiễm, hơn nữa không thể bị thương, hoặc là trên người dính máu. bác sĩ vô cùng mẫn cảm với ô nhiễm và mùi máu. Thứ hai là vào lúc bác sĩ không ở trong phòng y tế lẻn vào, trong quá trình này không thể để cho bất kỳ người nào nhìn thấy, một khi có người mật báo hoặc là bác sĩ phát hiện, thì sẽ bị đuổi ra ngoài.

Các người đừng tưởng rằng làm được những chuyện này rất dễ dàng, muốn đi vào phòng y tế, trước tiên phải chống đỡ được đến buổi trưa ngày thứ ba, lúc bác sĩ đi nhận cơm mới có thể đi. Nhưng khi đó bên ngoài thật sự vô cùng hỗn loạn, người biến dị g.i.ế.c người như điên có mặt ở khắp mọi nới. Muốn tránh bọn họ gần như không thể nào, trừ phi các người cũng có đạo cụ giúp đỡ giống như tôi.

Lầu 4: Gần như không cần trông cậy vào phòng y tế, dù sao không phải người nào cũng có đạo cụ quái đàm. Nếu muốn sống thì phải đi khu phế phẩm, đây chắc là nơi duy nhất đảm bảo an toàn của người bình thường. Mà người tiết lộ tin tức ở trong bài của chủ lầu chắc là điều tra viên đã lựa chọn hợp tác với dân địa phương, dưới sự giúp đỡ của dân địa phương hắn ta phát hiện khu phế phẩm, mà trong đám dân địa phương muốn vùng lên lại có người biến dị hoàn toàn nằm vùng, các người hiểu rồi chứ.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 228: Chương 228



Lầu 5: Mở đầu của tôi là ở phòng ký túc xá nữ sinh, nói đúng hơn là, muốn phát hiện ra có ký túc xá nam sinh thật sự rất khó, vận may của chúng tôi cũng tốt, vô tình ném đồ vật lên trên tường, phát hiện âm thanh phát ra không đúng, sau tường trống không. Lúc này mới thành công tìm được ký túc xá nam sinh.

Lầu 6: Lần quái đàm này cũng để cho tôi hoàn toàn hiểu được, quái đàm khó khăn phải có hơn 10 điều tra viên tham gia không phải là quy tắc ngầm gì đó, mà chính là sự thật.

Lầu 7: Đúng vậy, nếu không ý thức được chuyện này, bên nam sinh chắc sẽ c.h.ế.t nhanh chóng. Mà bên nữ sinh nếu như đi vào phòng y tế như lầu 3 nói chắc có thể sống, không được thì cũng phải chết.

Lầu 8: Có một việc tôi rất tò mò, các người biết đến cùng bác sĩ trường học là xảy ra chuyện gì không? Tôi có một đoạn thời gian nghi ngờ hắn ta chính là nguồn ô nhiễm đó.

Lầu 9: Tôi cũng rất muốn biết vấn đề này, cuối cùng bác sĩ có thân phận gì? Hắn ta và quản lý ký túc xá, một người phe quỷ quái, một người phe người bình thường, thật sự làm cho người ta không nghĩ ra.

Lầu 10: Trong phòng y tế có hồ sơ thân phận của bác sĩ. Hắn ta là người của ‘Chìa khóa cứu đời’

Lầu 11: Con bà nó! Khó trách là ở phe quỷ quái, ‘Chìa khóa cứu đời’ đáng chết!

Lầu 12: Nói như vậy, quản lý ký túc xá có thể là người của ‘Sở nghiên cứu số 3’, dù sao bà ta một lòng muốn bảo vệ người bình thường.

Lầu 13: Tôi chính là dựa vào quản lý ký túc xá để sống sót đây ha ha ha! Các người tuyệt đối không nghĩ chúng tôi đã làm như thế nào đi. Ngày đầu tiên chúng tôi đã lén vào phòng của quản lý ký túc xá, phá hiện bà ta là người ở phe tốt. Sau đó thời gian tiếp theo, chúng tôi không uống viên thuốc kia, mà là điên cuồng đi trộm, trộm thẻ học sinh của những người đã hoàn toàn biến dị. Quản lý ký túc xá sẽ không đi làm vào ngày cuối cùng, nhưng vì hai ngày trước đó có thể dựa vào việc trộm thẻ học sinh, để cho bà ta chủ động tiêu diệt những người ô nhiễm bị mất thẻ học sinh kia. Tóm lại chờ đến ngày cuối cùng, toàn bộ lầu ký túc xá cũng chỉ còn lại sáu bảy người bị ô nhiễm, hoàn toàn không gây ra sóng gió gì. Tất nhiên đến ngày thứ ba cần phải kiểm tra sức khỏe, thì phải tìm một chỗ trốn an toàn, nếu không cũng sẽ phải chết. Thậm chí khi đó chúng tôi cũng không biết sự tồn tại của phòng lý túc xá nam sinh.

Lầu 14: ???

Lầu 15: Chưa từng suy nghĩ đến con đường này.

Lầu 16: Trâu bò!

Lầu 17: Đừng thấy lầu 13 nói thoải mái như vậy thì xem chuyện này thực hiện rất dễ? Đi lên lầu 3 lúc nào cũng có thể thấy được cảnh người ô nhiễm ăn thịt sống, những người đi qua sân thượng cũng không có mất lý trí, chỉ là dễ dàng lừa gạt thôi. Muốn diệt trừ đàm người đó cuối cùng chỉ còn lại sáu bảy người, độ khó dễ dàng thấy được. Hơn nữa nếu như giai đoạn trước không cố gắng tiêu diệt nhiều, vậy gần như uổng phí công sức.

Lầu 18: Lầu trên nói đúng.

Lầu 19: Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác một chút, dù sao lầu 13 làm được chuyện tôi không làm được,

Lầu 20: Đặt câu hỏi! Có người đi qua sân thượng không?

Lầu 21: Không dám đi, chỗ đó có thể có qủy quái!

Lầu 22: Người có thể sống sót bình luận ở bài viết này, chắc cũng sẽ không tìm đường c.h.ế.t như vậy đi? Có thể khẳng định là, người bị người ô nhiễm dẫn đi sân thượng đều đã c.h.ế.t hết.

Lầu 23: Tôi có tình báo liên quan đến sân thượng, muốn vào sân thượng phải mở một cánh cửa. Cánh cửa kia cần thẻ học sinh màu đỏ mới có thể mở. Nếu như để thẻ học sinh bình thường, trong nháy mắt thẻ học sinh đó cũng sẽ bị ô nhiễm biến thành màu đỏ. Hơn nữa còn là tự mình làm mình bị ô nhiễm, coi như bạn cầm thẻ học sinh của người khác đặt ở đó, mình cũng sẽ bị ô nhiễm. Các người đoán thử đi làm sao tôi biết chuyện này...

Lầu 24: ... Lòng tò mò hại c.h.ế.t con mèo, cho nên đã nói không nên tìm đường chết!

Lầu 24: Người làm thí nghiệm còn rất dũng cảm, nén bi thương vì người xui xẻo này.

Nhìn xong bài viết này, cuối cùng Tô Dung cũng đã có cái nhìn toàn diện với quái đàm này. Thì ra chuyện mà những người khác trải qua chính là như vậy, quả nhiên mọi người đều trải qua chuyện khác nhau.

Trong đó, để cho cô cảm thấy hứng thú nhất chính là nội dung của lầu 13, lại có thể dựa vào quản lý ký túc xá làm đến bước đó, không thể không nói đúng là cô không nghĩ đến.

Lúc ở bên trong quái đàm, các cô thật sự có nghĩ đến chuyện nhờ quản lý ký túc xá giúp đỡ, nhưng bởi vì ý thức được vào ngày thứ ba giữ quản lý ký túc xá thì cũng không có tác dụng gì, cho nên chỉ có thể buông tha suy nghĩ này.

Nhưng cách làm của lầu 13 hiển nhiên đã mở cho cô một suy nghĩ mới.

Chỉ là mỗi quái đàm đều sẽ có một NPC bằng vào lực lượng của một mình thay đổi cục diện sao?

Tô Dung cảm thấy không hẳn là như vậy. Rất có thể là bởi vì quản lý ký túc xá là người của ‘sở nghiên cứu số 3’, quyền lợi của bản thân lớn, mới có thể làm được những chuyện này.

Nhưng mà mặc kệ như thế nào, lầu 13 cũng để cho cô biết còn có thể dựa vào dân địa phương trong quái đàm giúp đỡ. Đây đối với Tô Dung mà nói chính là một lời nhắc nhở.

Nội dung của lầu 23 thì để cho Tô Dung biết một loại khả năng khác, nếu như lúc ấy cô không có bởi vì suy nghĩ đến đầu mối mà quái đàm cung cấp lựa chọn dùng thẻ học sinh màu đỏ, mà dùng thẻ học sinh của mình mở cánh cửa kia, như vậy lúc ấy đã hoàn toàn bị ô nhiễm rồi.

Bây giờ suy nghĩ lại, thật sự quá nguy hiểm!

Chuyện "Cà Phê" được thông báo toàn cầu qua mấy ngày lại trở nên yên ắng, thành viên của xã đoàn quái đàm cũng chỉ biết Điền Khinh Khinh thông qua một quái đàm, nhưng cũng không biết cô ấy chính là "Tiền Đóa Đóa".
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 229: Chương 229



Bao gồm của Tạ Kha Kha cũng không biết chuyện này, mặc dù bây giờ hai người là điều tra tinh anh, nhưng cũng đều không biết thân phận lẫn nhau.

Người duy nhất biết thân phận của hai người chính là Tô Dung, nhưng cô rất kín miệng, xem như mình không biết cái gì.

Trước đó Tôn Giai Kỳ, Lý Cầm Phương còn tò mò tại sao quan hệ của Tô Dung và Điền Khinh Khinh lại trở nên tốt như vậy, lúc này cũng đã không còn thời gian thăm dò chuyện này nữa.

Bởi vì các cô phải thi cuối học kỳ.

Kỳ thi cuối cùng của đại học Q rất nghiêm khắc, chương trình học của sinh viên năm nhất lại nhiều, hơi không chú ý sẽ bị rớt môn. Phải biết học sinh có thể thi đậu đại học Q đều là nhân vật học bá được nhiều người khen ngợi lúc trước, nếu như lên đại học đã bị rớt môn, đó chính là mất hết thể diện.

Bao gồm cả phòng ký túc xá của các cô, toàn bộ sinh viên năm nhất đều đang điên cuồng học tập, đừng nói lãng phí thời gian nói chuyện, các cô hận không thể đọc sách trong lúc ăn cơm. Mỗi ngày trong phòng ký túc xá chỉ có tiếng lật sách, tiếng viết sột soạt, vô cùng yên tĩnh.

Trong bốn người, người tương đối thoải mái nhất là Tô Dung, thành tích của bản thân cô đã tốt rồi, lại không cần cố gắng lấy học bổng giống với Lý Cầm Phương, tất nhiên không cần cố gắng quá mức. Chỉ là ở ở dưới loại không khí học tập nghiêm túc này, ai cũng đang cố gắng. Mặc kệ như thế nào, thành tích tốt luôn có thể làm cho người ta vui vẻ.

Rất nhanh đã đến kỳ thi cuối kỳ, sau một tuần thi cử căng thẳng, tất cả đều được giải phóng. Điền Khinh Khinh cũng tham gia thi, cảm thấy mình nhiều nhất cũng chỉ rớt một môn, tâm trạng rất tốt: "Gần về nhà rồi, tôi mời các cậu ăn cơm nhé?"

"Được nha!" Tôn Giai Kỳ cũng cảm thấy mình qua môn hết, vui vẻ nói: "Chỉ là vẫn nên chia đều đi, ở chung ký túc xá, không có đạo lý chỉ có một mình cầu trả tiền."

Lý Cầm Phương cũng đang canh chừng mua vé xe về nhà, nghe vậy thì gật đầu một cái: "Trước khi về nhà ăn chung một bữa cơm cũng được, các cậu tìm chỗ ăn đi, Nhưng mà vì bữa cơm này, nhiều nhất tôi chỉ có thể bỏ ra 50 tệ thôi, không thể nhiều hơn nữa."

Nghe vậy, Điền Khinh Khinh cảm thấy có chút ít, nhưng vẫn làm ra động tác ok: "Được, Tô Dung, cậu thì sao?"

"Tôi thì không thành vấn đề." Tô Dung nhún vai, cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thời gian vào thế giới quái đàm đã được quyết định là trước khi học lại, cho nên bọn họ có thể dựa theo thời gian bình thường nghỉ tết về nhà.

Chẳng qua đây đối với Tô Dung mà nói cũng không phải chuyện quan trọng gì, dù sao trong nhà cô không có ai, ăn tết ở trường học và ăn tết ở nhà cũng đều giống nhau.

Ăn một bữa cơm chia tay xong, qua mấy ngày thành tích cũng có. Không bất ngờ, trừ Điền Khinh Khinh bị rớt một môn, những người khác đều qua môn. Tôn Giai Kỳ vui vẻ huýt sáo, nghĩ có thể ăn tết vui vẻ được rồi. Lý Cầm Phương thành công lấy được học bổng. Còn nhận được lời mời của một xã đoàn.

Còn về Tô Dung, cô ngoài ý muốn lấy được học bổng. Bởi vì thành tích đủ dùng, hơn nữa nhìn vào việc cô vừa tham gia xã đoàn quái đàm, vừa học tập cho nên có được niềm vui ngoài ý muốn này.

Tạ Kha Kha và Tô Dung ở cùng quê, đương nhiên cùng nhau trở về.

Đại khái bởi vì lần trước ngồi xe lửa tiến vào quái đàm làm cho cậu ta có chút không yên tâm, lần này ba của cậu ta phái tài xế đặc biệt tới đón cậu ta, thuận đường cũng chở Tô Dung về.

"Haizz, cả một học kỳ tôi cũng không tiến vào bất kỳ quái đàm nào, Tô Dung, cậu nói sau này có phải tôi sẽ không bị chọn vào quái đàm nữa không?" Tạ Kha Kha dựa lưng vào ghế nhàm chán nghĩ.

Tô Dung mơ màng buồn ngủ, thuận miệng trả lời: "Vậy còn không tốt sao?"

Tài xế ở ghế trước vui vẻ nói: "Đúng vậy, nếu như có thể không vào quái đàm, tất nhiên là rất tốt. Nếu không ông chủ bà chủ sẽ phải lo lắng."

"Tôi biết không đi vào quái đàm là chuyện tốt, chỉ là cảm thấy nửa năm của tôi hình như đã bị hoang phế." Cậu ta có chút buồn buồn không vui: "Nửa năm nay sinh viên bình thường đều đi học chăm chỉ cả một học kỳ. Nhưng còn tôi thì sao? Mặc dù ở đại học Q, nhưng trừ rèn luyện thường ngày thì không học cái gì cả."

Nghe được lời này của cậu ta, Tô Dung có chút buồn ngủ cũng trở nên tỉnh táo lại. Cô biết Tạ Kha Kha nói đúng, một nhóm điều tra viên năm nhất bọn họ đều không học được gì nhiều trong khoảng thời gian này. Coi như là sinh viên học ở đại học không nổi tiếng bằng đại học Q cũng có thể học được nhiều hơn bọn họ.

Ở trong mắt Tạ Kha Kha, cậu ta là một người tương đối may mắn, trong nhà của cậu ta có tiền, phía trên còn có một anh trai thừa kế tài sản, hoàn toàn không cần học cái gì đã có thể sống hạnh phúc cả đời. Nhưng những người khác không học được kỹ năng từ đại học, vậy sau này cuộc sống sẽ như thế nào?

"Chính phủ đã sớm hứa hẹn, chờ sau khi chúng ta tốt nghiệp, mỗi tháng sẽ cho 20 ngàn tệ làm tiền lương. Khoảng tiền này ít nhất sẽ trả cho đến khi quái đàm rời khỏi địa cầu." Tô Dung ung dung nói: "Mà ở trong khoảng thời gian này, chúng ta không cần làm việc, nằm ở nhà cũng có thể cầm tiền. Như vậy khoảng thời gian không cần làm việc này, còn chưa đủ đền bù tiếc nuối không học được kiến thức khi còn đại học sao? Nếu như có lòng, hoàn toàn có thể tự chủ học tập. Có trình độ học vấn, có đầy đủ kiến thức, không lo không tìm được công ty nhận."

"Hình như là như vậy haizz. ." Lúc này Tạ Kha Kha ý thức được mình quá bi quan, cậu ta cũng có thể nghĩ ra chuyện này, chính phủ sao có thể nghĩ không ra chứ?

Sau khi tốt nghiệp, mỗi tháng có 20 ngàn tệ tiền lương chính là loại đền bù tổn thất cho bốn năm đại học. Trong thời gian chờ quái đàm hoàn toàn biến mất, chỉ cần có lòng, muốn học kiến thức gì cũng không khó.
 
Back
Top Bottom