Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 20: Chương 20



Vương Kiến Quốc cũng biết trạng thái bây giờ của Mẫn Tĩnh Di không thích hợp đi ra ngoài thăm dò, "nó" rất biết đầu độc lòng người, trạng thái tinh thần của Mẫn Tĩnh Di lại không tốt, đi ra ngoài chính là chịu chết.

"Được, vậy một mình Tĩnh Di cô ở lại trông chừng khu đồ dùng hằng ngày được chứ?"

"Được." Mẫn Tĩnh Di lau nước mắt nói.

"Vậy chia tổ cho những người còn lại..."

"Tôi và Hoàng Đào một tổ!" Tô Dung lập tức nói, nói xong còn cười thân thiện với Hoàng Đào.

Quả nhiên Hoàng Đào không có ý kiến gì, vui vẻ gật đầu.

Biết rõ Hoàng Đào có vấn đề, lương tâm của Tô Dung không cho phép cô đưa trái b.o.m hẹn giờ cho người không biết. Bởi vì không có chứng cứ, cô không có cách nào cùng với Mẫn Tĩnh Di tố cáo Hoàng Đào. Lỡ như cuối cùng người bị nghi ngờ là hai người các cô thì phiền phức.

Còn Tô Dung thì đã biết đối phương có vấn đề, cho nên có thể đề phòng một chút.

Vì vậy Triệu Bằng và Vương Kiến Quốc tự động tạo thành một tổ, hai tổ rời khỏi khu đồ dùng hằng ngày, chia ra bắt đầu thăm dò.

Suy nghĩ một chút Tô Dung kéo Vương Kiến Quốc lại, nói nhỏ bên tai anh ấy: "Không nên đi khu quần áo."

Đã biết quy tắc của khu quần áo có vấn đề, bây giờ đi khu quần áo nói không chừng sẽ xuất hiện một "Hoàng Đào" thứ hai.

Nghe vậy Vương Kiến Quốc kinh ngạc nhìn Tô Dung. Triệu Bằng ở bên cạnh thấy vậy thì ồn ào lên, tìm tòi nghiên cứu nhìn hai người nói: "Này này này! Nói thầm cái gì thế?"

Tô Dung chọt chọt ngón tay vào nhau, nhìn qua cảm thấy rất ngượng ngùng: "Khu đồ dùng hằng ngày không có, tôi muốn anh Vương thuận tiện giúp tôi xem thử những nơi khác có băng vệ sinh hay không, tôi cảm thấy kỳ... kỳ của tôi sắp đến rồi."

Nào có ai chú ý chuyện riêng tư này, tất nhiên cũng không biết Tô Dung đang nói dối.

Trừ cô ra, ba người còn lại đều đồng thời sửng sốt. Vương Kiến Quốc nhìn cô chằm chằm, sau đó cứng đờ gật đầu: "Đúng là như vậy."

Sau khi chia ra, Tô Dung dẫn Hoàng Đào đi thẳng đến khu thực phẩm. Dựa theo quy tắc cùng với trải nghiệm lúc trước mình đi qua, khu thực phẩm là an toàn nhất. Ở chỗ này, dù Hoàng Đào có vấn đề, chắc cũng sẽ không gây ra chuyện lớn gì.

"Dung Dung, chị có thể gọi em như vậy không?" Đi trên đường, Hoàng Đào dè dặt hỏi.

Tô Dung gật đầu: "Tất nhiên, vậy em gọi chị là Đào nhé."

Sau khi trao đổi cách gọi lẫn nhau, hiển nhiên đã làm cho Hoàng Đào vui vẻ một chút, cô ta nhìn phương hướng mà Tô Dung đi: "Em là muốn đi khu thực phẩm sao? Trước không phải đã đi qua rồi sao, nếu không chúng ta đi khu quần áo đi?"

Nghe được mấy chữ "khu quần áo" này, trong lòng Tô Dung đã hiểu, cuối cùng xác định Hoàng Đào tuyệt đối có vấn đề. Một người nhát gan như chuột, không thể nào chủ động lại đi đến nơi lúc trước đã gặp quỷ dị được.

Cô tỉnh bơ nói: "Không phải lúc trước chị cũng đã đi qua khu quần áo rồi sao?"

"Quần áo trong khu quần áo rất đẹp, bây giờ quần áo chị mặc đều có mùi rồi, muốn đi khu quần áo thay một bộ khác."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 21: Chương 21



Hoàng Đào bày ra vẻ mặt cầu xin: "Dung Dung, em đi với chị đi mà! Cầu xin em đó!"

Một chiêu này hoàn toàn không có tác dụng gì với Tô Dung, cô đã gặp qua quá nhiều người càn quấy như thế này, trực tiếp lấy đạo của người đối với người: "Đào à, nhưng mà em cũng rất muốn đi khu thực phẩm, cầu xin chị đó, đi với em đi."

Hai công kích va chạm vào nhau, hiển nhiên Tô Dung không biết xấu hổ mặt dày mạnh hơn một bậc, Hoàng Đào nhếch mép, không nói nữa.

Chờ đến khu thực phẩm, Tô Dung vừa âm thầm theo dõi Hoàng Đào, vừa cẩn thận né tránh thực phẩm quá hạn, còn phải chăm chú quan sát xem thử có chỗ nào có manh mối hay không. Một lúc làm ba công việc, có thể nói vô cùng bận rộn.

Trái lại Hoàng Đào cũng không đa nghi như thế, sau khi cô ta nhìn thấy Tô Dung chính xác né tránh những thực phẩm quá hạn kia, cũng không thử định làm gì, đều tập trung tìm đầu mối.

Lúc này khả năng quan sát cao lập tức có hiệu quả, đi đạo toàn bộ khu thực phẩm, ở phía sau một cái túi ăn vặt, cuối cùng Tô Dung cũng thấy một tờ giấy.

Cô nhìn Hoàng Đào, do dự một chút, muốn lén giấu tờ giấy kia đi. Chỉ là Hoàng Đào bén nhạy hơn cô nghĩ, cuối cùng ở trong nháy mắt đó nhìn sang bên này.

Tô Dung không thể làm khác hơn là cô ý làm ra vẻ kinh ngạc vui mừng lấy tờ giấy ra: "Nhanh nhìn này, em phát hiện đầu mối!"

Trong nháy mắt, sắc mặt của Hoàng Đào trầm xuống, lấy tốc độ cực nhanh thay đổi thành khuôn mặt kinh ngạc vui mừng giống với Tô Dung. Nếu không phải Tô Dung vẫn luôn chú ý đến cô ta, thật đúng là không phát hiện ra được.

Hai người đều nhìn về phía tờ giấy, phía trên chỉ có một câu.

"Chúng ta là khách hàng đấy! Ha ha ha ha ha! Vậy mà chúng ta lại quên chúng ta là khách hàng! Phương pháp đi ra chính là **"

Mấy chữ cuối cùng quan trọng nhất lại bị làm mờ đi, chắc là bị "nó" giở trò quỷ. Tô Dung nhíu mày, không dấu vết cách Hoàng Đào một khoảng cách an toàn, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.

Khách hàng? Ngay cả Tô Dung và Vương Kiến Quốc đều vô cùng rõ ràng chuyện bọn họ là khách hàng. Nhưng cái này có quan hệ gì với chuyện đi ra ngoài?

Đột nhiên, Tô Dung chợt quay đầu lại.

Không biết từ lúc nào Hoàng Đào đã đến gần, đứng sau lưng cô.

"Chị đứng gần em như vậy làm gì?" Tô Dung cảnh giác hỏi, lại lui về phía sau mấy bước.

Trái lại Hoàng Đào cũng không có ý định tiếp tục đến gần, đứng tại chỗ lộ ra vẻ vô tội: "Chị chỉ muốn nhìn cho kỹ chữ trên giấy viết thôi."

Tô Dung không tìm ra vấn đề gì từ câu trả lời này, cô l.i.ế.m môi một cái: "Xin lỗi, bởi vì phát hiện đầu mối, bây giờ em có chút chim sợ cành cong. Chúng ta đi về trước đi?"

Khu đồ dùng hằng ngày tương đối an toàn, ở nơi đó có Mẫn Tĩnh Di, cô cũng sẽ có cảm giác an toàn hơn. Nếu cứ ở một mình với Hoàng Đào, ai biết đối phương sẽ làm gì chứ?

"Được." Làm cho Tô Dung bất ngờ là, Hoàng Đào lại trực tiếp đồng ý, ngoan ngoãn đi về với cô.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 22: Chương 22



Khu đồ dùng hằng ngày.

Ngồi nghỉ hồi lâu, Mẫn Tĩnh Di cảm thấy tinh thần của mình đã bình tĩnh một chút, nhớ tới vừa rồi mình khóc lớn như thế, cô ấy cũng cảm thấy có chút lúng túng.

Khu đồ dùng hằng ngày trống rỗng vô cùng yên tĩnh, những người khác đều đã đi ra ngoài tìm manh mối, một mình Mẫn Tĩnh Di ở chỗ này mấy tiếng đồng hồ tương đối nhàm chán. Cô ấy bò xuống giường, rảnh rỗi không có chuyện gì kiểm kê đồ trên kệ hàng.

Bật lửa, gối ngủ, ly nhựa, bàn chải đánh răng... Tấm áp phích...

Ừ? Lúc nào chỗ này đặt một tấm áp phích?

Mẫn Tĩnh Di theo bản năng nhìn thử.

Đó là một tấm áp phích rất bình thường quảng cáo siêu thị An Vui, bối cảnh là đại sảnh trống không của siêu thị An Vui. Phía dưới hình như có chữ, chỉ là bị cuộn tròn cho nên đã bị che.

Rốt cuộc chữ bị che là gì? Mẫn Tĩnh Di không ý thức được mình dần đang đến gần tấm áp phích kia, vẻ mặt chăm chú, không có cách nào dời mắt được.

Ngày càng gần, ngày càng gần...

Thật là tò mò, rốt cuộc là cái gì chứ?

"Chị Mẫn! Chị đang làm gì thế?" Đột nhiên một tiếng quá to la lên!

Trong lúc nguy cấp, Tô Dung nhanh chóng bước dài xông đến, cũng không quan tâm gì cả, trực tiếp dùng sức đẩy Mẫn Tĩnh Di ra chỗ khác.

Một tiếng rầm vang lên, Mẫn Tĩnh Di bị đẩy ngã xuống đất, vẻ mặt hoảng hốt.

Một lát sau, hình như cô ấy mới hoàn hồn lại, nghi ngờ chậm rãi chớp mắt mấy cái: "Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì? Chị nhớ... Hình như chị thấy một... Tấm áp phích?!"

Bỗng dưng cô ấy trợn to mắt, lập tức nhớ lại quy tắc của 《 khu đồ dùng hằng ngày 》--- "Nếu như nhìn thấy tấm áp phích, mời không cần để ý đến, càng không nên mở ra."

Thiếu chút nữa Tô Dung đã không thở nổi, cô mới vừa bước vào khu đồ dùng hằng ngày, lập tức nhìn thấy bộ dạng giống như quỷ nhập vào người của Mẫn Tĩnh Di, tay phải chỉ cách một chút với một cuốn áp phích. Cô lập tức bị dọa sợ trực tiếp xông đến đẩy người ra, mới tránh khỏi một trận bi kịch xảy ra.

Mẫn Tĩnh Di nghĩ lại mà sợ, một tay của cô ấy che lồng ngực, trong lòng thật sự quá sợ hãi, một lúc sau, mới cảm kích nói cảm ơn với Tô Dung: "Cảm ơn em Tô Dung, nếu không có em, bây giờ chỉ sợ chị đã..."

Cô ấy nhớ rõ lúc ấy mình hoàn toàn không bị khống chế, trong đầu đều là tấm áp phích. Nếu như không phải Tô Dung kịp thời đẩy cô ấy ra, chỉ sợ bây giờ cô ấy đã bị "nó" ô nhiễm rồi.

Tô Dung lắc đầu: "Vốn dĩ chị đã bị dọa sợ bởi chuyện của bà bác Lý, hơn nữa lại chỉ có một mình chị ở chỗ này. "Nó" chọn lúc này đầu độc chị, cũng là âm hiểm xảo trá."

Sắc mặt Mẫn Tĩnh Di tái nhợt, hôm nay liên tục đối mặt với kinh sợ làm cho tinh thần của cô ấy càng không tốt, miễn cưỡng hỏi: "Sao các em lại về sớm thế?"

"Em tìm được đầu mối." Tô Dung lấy tờ giấy ra, để cho Mẫn Tĩnh Di xem: "Chị nhìn thử đi."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 23: Chương 23



Nhìn xong tờ giấy, lông mày xinh đẹp của Mẫn Tĩnh Di hơi nhíu lại: "Khách hàng? Thân phận khách hàng này có gì đặc biệt sao?"

Đây cũng là chuyện Tô Dung muốn biết, từ khách hàng này, sao lại trở thành chữ mấu chốt để bọn họ chạy ra ngoài?

Nhìn qua Hoàng Đào đã buông tha chuyện suy nghĩ này, cô ta cầm một túi khoai tây chiên đã bị mở ra, vừa ăn vừa đưa cho các cô: "Ăn một chút đi, ăn no dễ dàng suy nghĩ ra."

Đại khái là bởi vì lúc trước được Hoàng Đào an ủi, Mẫn Tĩnh Di theo bản năng cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào trong miệng: "Cảm ơn."

"Tôi không ăn đâu." Tô Dung vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện trên tờ giấy, không có quá chú ý đến tình hình bên này của hai người kia.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Vương Kiến Quốc và Triệu Bằng cũng đã trở về, trên mặt là vui mừng khó gặp: "Chúng tôi tìm được manh mối rồi!"

Tô Dung thấy vậy cũng mỉm cười, vẫy tờ giấy cầm trong tay: "Chúng tôi cũng tìm được."

"Quá tốt rồi!" Vương Kiến Quốc lập tức lấy tờ giấy ra, "Đầu mối của chúng tôi là như vậy."

"Nếu dù sao vẫn phải có một người hi sinh, sao không chọn người đã được định trước không có cách nào sống sót chứ?"

So sánh với tờ giấy của Tô Dung và Hoàng Đào, hiển nhiên nội dung của tờ giấy này lại càng làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

"Dù sao vẫn có người phải hi sinh? Tại sao lại có người phải hi sinh?" Trong lòng cô mơ hồ có dự cảm xấu.

Đối phương dù từ "hi sinh", chứng minh người này không phải bị "nó" g.i.ế.c chết, mà là c.h.ế.t vì những người sống sót khác.

Còn câu tiếp theo người "Nhất định phải chết" lại chỉ ai? Là người bị "nó" ô nhiễm sao?

"Tôi nghĩ những vấn đề này, chắc chúng ta có thể từ khu thủy sản và nhà kho tìm được câu trả lời." Vương Kiến Quốc xem xong tờ giấy của Hoàng Đào, cho ra kết luận: "Trong quy tắc quái đàm, không có nơi nào là không có tác dụng cả, nhất là ở trong quái đàm có quy mô nhỏ thế này."

Từ sau khi may mắn thoát được lần đầu tiên bị chọn trúng vào trong quái đàm, anh ấy vẫn luôn tìm kiếm kiến thức liên quan đến quái đàm để cho kinh nghiệm của mình trở nên phong phú, không ngờ mới chưa đến một năm đã có chỗ dùng đến.

Triệu Bằng bĩu môi, chán ghét nói: "Vậy thì ngày mai đi đi, cmn ông đây ghét nhất là giải mật mã."

"Đúng rồi Tô Dung, lúc trước em nói với anh..." Vốn dĩ Vương Kiến Quốc muốn nói gì đó, lại đột nhiên bị một tiếng thét chói tai cắt đứt.

Mẫn Tĩnh Di té xuống đất, đau đớn kêu thảm thiết. Không biết từ lúc nào áo của cô ấy đã bị thủng ra một lỗ to, lộ ra bụng đầm đìa máu. Trên bụng giống như có một cái động, cái động này vẫn còn đang từng chút mở rộng ra ngoài, m.á.u từ bên trong chảy ra đầy đất.

"Chị Mẫn, chị sao thế?" Tô Dung kinh hoàng chạy đến, muốn giúp Mẫn Tĩnh Di che bụng lại. Ruột trắng lóa ngâm ở trong máu, thậm chí còn đang hơi ngọ nguậy, lúc cô đi lên che lại, cảm giác hơi nóng ướt nhẹp, xông thẳng vào lòng bàn tay.

Nhưng mà cho dù là như vậy cũng vô ích, hơi thở sinh mạng của cô ấy theo động trên bụng ngày càng mở rộng mà dẫn biến mất.

"Cứu tôi! Cứu tôi với! Tôi đau quá!" Mẫn Tĩnh Di vừa khóc vừa nói, trên trán đều là mồ hôi, bởi vì đau đớn khuôn mặt trở nên dữ tợn, giọng nói cũng ngày càng nhỏ.

Những người còn lại đều chạy đến, đứng bên cạnh không có cách nào giúp Mẫn Tĩnh Di.

Đột nhiên Vương Kiến Quốc phát hiện: "Các người nhìn bụng của cô ấy đi, hình như bị thứ gì đó cắn ra."

Tô Dung tập trung nhìn lại, quả nhiên ở chỗ mép lỗ trên bụng có dấu răng, hình như là có vật gì đó cắn từng miếng trong bụng của cô ấy. Chỉ là dấu răng này không giống như nhân loại, càng giống như là răng nhọn của động vật.

Chờ đã? Răng nhọn?

Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến cái gì đó, chợt quay đầu lại nhìn Hoàng Đào: "Mới vừa rồi chị đút đồ thức ăn quá hạn cho chị Mẫn?"

"Hả? Em nói cái gì?" Trên mặt Hoàng Đào tràn đầy sự lo lắng, nhìn qua cũng là đang lo cho Mẫn Tĩnh Di, nhưng vẫn trả lời: "Không phải em cho chị Mẫn ăn khoai tây chiên sao?"

Không nghĩ đến đối phương còn biết trả đũa, Tô Dung lập tức nhìn về phía Mẫn Tĩnh Di, hi vọng đối phương có thể chứng minh trong sạch cho mình.

Nhưng mà không biết có phải số mệnh không cho phép hay không, Mẫn Tĩnh Di đã vì đau mà ngất xỉu rồi.

Nhìn vết thương hoàn toàn không có cách nào chữa trị, ai cũng biết --- giấc ngủ này của Mẫn Tĩnh Di, sẽ là vĩnh viễn không tỉnh lại.

Nhưng bây giờ cũng không có ai có thời gian đau buồn cho cô ấy, hai người còn lại đều tập trung nhìn Tô Dung và Hoàng Đào.

Rất rõ ràng, trong hai người sẽ có người nói dối. Mà người nói dối kia là hung thủ g.i.ế.c hại Mẫn Tĩnh Di!

"Dung Dung, tại sao em lại vu hại chị?" Hoàng Đào đau buồn vô cùng, hốc mắt ửng đỏ, nức nở nói: "Chị cho rằng chúng ta là bạn."

Nói thật cho dù Tô Dung không biết chân tướng, cũng sẽ không bị đối phương lừa gạt, một người bị vu oan, phản ứng đầu tiên nhất chính là kinh ngạc, mà không có bi thương đầu tiên giống như Hoàng Đào vậy.

Hơn nữa phản ứng quá nhanh, nếu quả thật đột nhiên bị vu oan, nhất định sẽ bị bất ngờ, mà không phải lập tức khóc nức nở.

Đáng tiếc bây giờ cô không phải là quan tòa, mà là nguyên cáo cùng một phiên tòa với đối phương.

"Ngày hôm qua chị đi vào khu quần áo đã sớm bị "nó" ô nhiễm đi? Quy tắc của khu quần áo là hoàn toàn sai." Tô Dung cảm thấy tiếc vì mình không trực tiếp vạch trần Hoàng Đào, mặc dù khi đó bởi vì cô hoàn toàn không có chứng cứ, coi như vạch trần, cũng không nhất định có người tin tưởng.

"Tôi và chị Mẫn đều phát hiện ra vấn đề, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ tố giác chị. Không nghĩ đến chị còn sẽ dùng loại thủ đoạn này g.i.ế.c c.h.ế.t chị Mẫn."

"Chị không có! Rõ ràng quan hệ giữa chị và chị Mẫn rất tốt mà đúng không? Em đừng ỷ vào chị Mẫn đang hôn mê thì nói bậy bạ!" Hoàng Đào lộ ra vẻ tức giận, hốc mắt ửng đỏ vì khóc giống như một con thỏ nhỏ đáng yêu, rất dễ dàng k*ch th*ch ý muốn bảo vệ của người khác.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 24: Chương 24



Hiển nhiên Triệu Bằng là người dễ dàng bị lừa gạt đó: "Hoàng Đào nhát gan như thế, tôi cảm thấy cô ta sẽ không làm loại chuyện này, Trái lại Tô Dung, thỉnh thoảng biểu hiện hoàn toàn không giống như một nữ sinh mười tám tuổi?"

Nghe vậy, trái tim của Tô Dung trầm xuống. Xuyên vào một thân thể khác, quả nhiên để lại tai họa ngầm cho cô. Vốn dĩ thân phận trinh thám của cô hoàn toàn chênh lệch với một cô nữ sinh ngoan ngoãn, lần sau phải chú ý đóng vai nhân vật mới được.

Nếu như còn có lần sau.

Ngay lúc cô bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết tình huống trước mặt, Vương Kiến Quốc đột nhiên lên tiếng: "Tôi tin tưởng Tô Dung."

Một tiếng này để cho tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ấy.

Vương Kiến Quốc quay sang nói với Triệu Bằng: "Lúc chúng ta rời đi, lời mà Tô Dung lén nói cho tôi thật ra cũng không phải để cho tôi tìm băng vệ sinh không, mà là để cho tôi không nên đi khu quần áo."

"Lại là như vậy sao?" Triệu Bằng cũng không phải người ngu, suy nghĩ một chút lập tức hiểu ra. Nếu như trước đó cô nói như vậy, liên kết với những lời vừa rồi của Tô Dung thì lập tức rõ ràng. Nói cách khác, Tô Dung không nói dối, nói dối chỉ có thể là Hoàng Đào.

Tô Dung cũng không ngờ mình nhất thời tốt bụng, lại trở thành cọng rơm cứu mạng.

Trong một mảnh hài hòa, chỉ có vẻ mặt của Hoàng Đào là âm tình bất định, nhẹ nhàng di chuyển ra phía ngoài

Tô Dung vẫn luôn chú ý đến Hoàng Đào, lập tức nhận ra được điểm này, hô lên: "Cô ta muốn chạy trốn! Bắt cô ta lại!"

Vương Kiến Quốc lập tức tiến lên một tay nắm lấy cổ tay Hoàng Đào, Triệu Bằng cũng vô cùng thức thời từ trên kệ hàng tìm một sợi dây, hai người hợp lực, trói Hoàng Đào đang không ngừng giãy giụa.

Triệu Bằng lau mồ hôi không có trên trán, mắng một tiếng: "Cô gái nhỏ này, thiếu chút nữa đã lừa ông đây rồi! Bây giờ chúng ta xử lý như thế nào? Ném cô ta ra ngoài sao?"

"Để cho cô ấy ở lại chỗ này đi, có lẽ là ô nhiễm mức độ trung bình, còn có thể cứu được." Vương Kiến Quốc nhìn Hoàng Đào đang khổ sở cầu xin, cũng không khỏi thở dài.

Mặc dù cô ta mới vừa hại c.h.ế.t một người, nhưng vẫn nên để luật pháp trừng trị cô ta, mà không phải do bọn họ. Vương Kiến Quốc tin tưởng điều này.

Triệu Bằng bĩu môi một cái, trong lòng nghĩ người này thật là một "thánh phụ". Nhưng cũng không phản bác, chỉ là vươn vai duỗi người nói: "Bây giờ chắc chúng ta đã tạm thời an toàn rồi đi..."

Gã còn chưa nói xong, đột nhiên đèn của khu đồ dùng hằng ngày, bị tắt.

Lời tác giả:

Mẫn Tĩnh Di ăn đồ mà Hoàng Đào đưa là bởi vì cô ấy bị kinh sợ quá độ làm cho tinh thần không được tốt, hơn nữa còn bị tấm áp phích ô nhiễm làm cho nhận thức trở nên sai lệch. Sự an ủi lúc trước của Hoàng Đào cũng làm cho cô ấy theo bản năng giảm bớt cảnh giác trong lòng, không phải thông minh bị giảm xuống...
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 25: Chương 25



Vương Kiến Quốc lập tức phản ứng lại, quyết định thật nhanh: "Nhanh lên giường!"

"Hoàng Đào thì làm sao?" Tô Dung không nhịn được hỏi.

Trong lúc nguy cấp, hiển nhiên Triệu Bằng không muốn lo cho người bị ô nhiễm này.

"Lo cho cô ta làm gì? Để cho cô ta c.h.ế.t đi!"

Vương Kiến Quốc do dự một chút, nghiêng đầu cùng với Tô Dung khiêng Hoàng Đào đi lên một cái giường, sau đó cũng trở về giường mình, không quên xếp giày không cho mũi giày hướng về giường.

Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, chỉ có Hoàng Đào là đang không ngừng giãy giụa đụng vào giường quan tài, vừa gào lên: "Để cho tôi đi xuống! "Ngài ấy" đến rồi! "Ngài ấy" đến đón tôi rồi!"

Trong bóng tối yên tĩnh, chỉ có tiếng giãy giụa và tiếng kêu của cô ta.

Đột nhiên một tiếng loảng xoảng vang lên, tiếng Hoàng Đào cũng dừng lại.

Đến đây, trong bóng tối đã không còn tiếng động gì nữa.

Tô Dung che miệng, co rúc trong giường quan tài, cẩn thận không để cho mình hít thở quá lớn tiếng. Cô cảm thấy không khí lạnh đang chậm rãi vây quanh mình, tầm mắt của "nó" đang nhìn về phía cô!

Cảm giác giống như có gai trên lưng, làm cho trong lòng Tô Dung vang lên tiếng chuông báo động, gần như muốn nhảy cẫng lên chạy trốn. Nhưng cô nhịn xuống, không nhúc nhích giống như người c.h.ế.t vậy.

Tiếng nước chảy nhẹ nhàng, hoặc là giống như có vật gì đó gõ lên giường quan tài, lại còn phát ra tiếng "lộp bộp lộp bộp" làm cho người ta ê răng, đánh thắng vào màng nhĩ của Tô Dung. Cô không nhịn được ảo tưởng rốt cuộc khu đồ dùng hằng ngày xảy ra chuyện gì, mới có thể xuất hiện âm thanh này.

Phải nghĩ đến chuyện khác. Tô Dung tự nói với mình như vậy. Cô rõ ràng ý thức được, nếu như vẫn luôn chú ý đến tiếng động kỳ lạ đó, có lẽ cô cũng sẽ bị "nó" ảnh hưởng.

Nghĩ cái gì đây? Suy nghĩ đến sự khác nhau của hai thế giới đi.

Lúc vừa mới đến thế giới này, thật ra Tô Dung rất kinh ngạc. Bởi vì thế giới này quá hòa bình

Ở thế giới của cô, tội phạm nhiều như chó, gần như mỗi tuần đều xuất hiện án mạng, Tội phạm bình thường có thể bị bắt, tội phạm chỉ số thông minh cao thì chỉ có thể trở thành một vụ án chưa được giải quyết trong đống hồ sơ chất cao như núi

Trăm quỷ đi đêm, ai cũng run sợ.

Cho nên cô mới trở thành trinh thám, không vì gì khác, chỉ vì thăm dò chân tướng, còn tìm ra sự thật.

Khắc tinh của tội phạm đã không còn là cảnh sát, mà là những trinh thám bọn họ. Trước tình huống này, thật ra ngày thường của Tô Dung rất nguy hiểm. Có quá nhiều người muốn g.i.ế.c cô, cho nên thế giới này khi không được quái đàm chọn trúng thì thật sự quá yên bình với người như cô.

So sánh với thế giới lúc trước của cô, thật ra nguy hiểm bên trong quái đám này cũng chỉ như vậy mà thôi. Nhiều nhất thì có mấy thứ không khoa học bên trong.

Nghĩ như vậy, đột nhiên Tô Dung không sợ như vậy nữa.

Vào lúc này thời gian giống như trở nên dài đằng đẵng, không biết qua bao lâu, đột nhiên đèn lại sáng lên.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 26: Chương 26



Tô Dung nằm ở trên giường trừng mắt nhìn, ngồi dậy, theo bản năng nhìn về phía Hoàng Đào.

Vốn dĩ giường quan tài bị đặt ở đó, lúc này không biết lúc nào đã bị lật, phía dưới m.á.u tươi đầm đìa. tay chân, ruột rơi lung tung trên đất. Bọn chúng tạo ra một con đường máu, mà cuối con đường kia, chính là đầu của Hoàng Đào.

Khác với cái c.h.ế.t thê thảm của bà bác Lý lúc trước, trên mặt Hoàng Đào không có vẻ dữ tợn đau khổ. Mặc dù cô ta cũng trợn to mắt, nhưng vẻ mặt rất an tường, còn nở một nụ cười quỷ dị, nhìn chằm chằm vị trí của bọn họ, nhìn qua vô cùng đáng sợ,.

"Má nó má nó! Chết rồi còn dọa người!" Triệu Bằng bị một màn này làm cho nổi da gà đầy người, không nhịn được mắng liên tục.

Máu tươi đầy đất, thịt vụn, tay chân gãy, đầu người nở nụ cười, giường quan tài, ánh đèn mờ ảo khu đồ dùng hằng ngày nho nhỏ giống như tập hợp hết tất cả cảnh tượng quỷ dị.

Tô Dung đã từng gặp loại t.h.i t.h.ể nở nụ cười này, trước có một vụ án tội phạm có một sở thích trước khi g.i.ế.c người, dùng kim chỉ may khóe miệng của người bị hại cong lên tạo thành dáng vẻ mỉm cười, sau đó mới g.i.ế.c chết.

Dù gì Hoàng Đào là tự nguyện chết, mà không phải là giống như những người bị hại c.h.ế.t đi mang theo sự thống khổ.

Tô Dung đột nhiên có chút áy náy với suy nghĩ bất ngờ xuất hiện của mình, cô l.i.ế.m đôi môi khô khốc, nhìn về phía Vương Kiến Quốc: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Trong bọn họ, người có kinh nghiệm trong quái đám chỉ có Vương Kiến Quốc.

Lúc này vẻ mặt của Vương Kiến Quốc rất ngưng trọng: "Đèn trong khu đồ dùng hằng ngày tắt sớm hơn dự kiến, đại biểu thực lực của "nó" đang tăng lên, hơn nữa, độ ảnh hưởng đã chạm vào nơi này - khu an toàn duy nhất."

"Có ý gì?" Triệu Bằng bị dọa sợ bởi lời của anh ấy: "Khu đồ dùng hằng ngày cũng không an toàn nữa?"

Mặc dù đây là một sự thật khó tiếp nhận, nhưng Vương Kiến Quốc vẫn gật đầu: "Chúng ta nhanh sớm tìm cửa ra, nếu không có thể không sống được đến ngày mai."

"Cửa ra? Ha! Cửa ra?" Triệu Bằng lộ ra nụ cười giống như khóc: "Chỗ nào chúng ta cũng đã tìm, hoàn toàn không có cái gì gọi là cửa ra cả! Quái đàm này là muốn chúng ta chết!"

Khu an toàn biến mất, cùng với chuyện một ngày có hai mạng người không còn, làm cho Triệu Bằng đang cảm thấy nguy cơ, rơi vào tình huống tinh thần đang trên bờ sụp đổ. Vốn dĩ gã chỉ là một tên làm việc ở tiệm nhuộm tóc, lúc nào trải qua những chuyện này chứ?

"Bình tĩnh một chút!" Đột nhiên Vương Kiến Quốc nghiêm túc lớn tiếng nói: "Cậu cũng muốn c.h.ế.t như bọn họ sao? Ở nơi này, quan trọng nhất chính là giữ cho mình được tỉnh táo. Một khi tinh thần sụp đổ, cậu sẽ nhanh chóng bị ô nhiễm."

Đúng là như vậy, Tô Dung không nhịn được nhớ đến cái c.h.ế.t của Mẫn Tĩnh Di.

Ở trong ấn tượng của cô, Mẫn Tĩnh Di là một người thông minh, biểu hiện lúc trước cũng rất bình tĩnh.

Cho đến khi bị t.h.i t.h.ể của bà bác Lý hù dọa.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 27: Chương 27



Sau đó tinh thần của Mẫn Tĩnh Di bắt đầu hốt hoảng, sau đó khi bọn họ đi, một mình cô ấy thiếu chút nữa bị tấm áp phích làm ô nhiễm, cuối cùng bị Hoàng Đào hại chết. Nếu như cô ấy không bị hù dọa, không bị ô nhiễm, vẫn luôn giữ tỉnh táo, vậy tuyệt đối không c.h.ế.t dễ dàng như vậy.

Cho nên ở bên trong quái đàm, giữ lý trí và tỉnh táo mới là chuyện quan trọng nhất.

"Còn có hai nơi chúng ta chưa đi." Tô Dung cất giọng nói: "Khu hải sản và kho hàng."

Triệu Bằng hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại. Gã không muốn chết: "Không phải kho hàng không đi được sao? Vậy thì đi khu hải sản đi."

Đây là phương án tốt nhất, Vương Kiến Quốc gật đầu một cái, ba người cùng nhau đi đến khu hải sản. Trong siêu thị yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào, nhưng Triệu Bằng lại nghi thần nghi quỷ, cảm thấy có bóng đen lướt qua bên cạnh bọn họ.

Lúc này gã cũng cảm thấy tinh thần mình có chút vấn đề, nhưng "nó" cũng sẽ không cho người ta có thời gian khôi phục tinh thần, Triệu Bằng cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nhịn được mắng chửi người trong lòng.

Sau khi bước vào khu hải sản, mùi tanh của biển xông vào mũi, làm cho người ta nôn mửa. Tô Dung dám khẳng định mình còn có thể ngửi được một chút mùi m.á.u tanh, mặc kệ một trinh thám nào sống ở thế giới của cô, đều rất nhạy cảm đối với mùi này,

Bên trong có mấy cái thùng lớn trong suốt chỉ xuất hiện bên trong quán bán thủy sản, trên đất có một ít nước đọng, hình như là do thủy sản trong thùng vũng vẫy hoạt động văng ra.

Nhìn qua cá ở trong thùng rất bình thường, giống như khu thủy sản bên trong siêu thị.

Khác biệt duy nhất là con ngươi đen nhánh của bọn nó nhìn chăm chú vào ba người Tô Dung, trong mắt có trí khôn không thể nói rõ được.

"Những con cá này..." Triệu Bằng nuốt ngụm nước miệng nói: "Sẽ không phải là người chứ?"

"Đừng nói nhảm!" Vương Kiến Quốc lập tức nghiêm nghị trách mắng: "Bọn nó chỉ là cá thôi, cá sẽ không biến thành người, người cũng sẽ không biến thành cá."

Mặc dù không biết những con cá này có vấn đề hay không, nhưng không nên bị chuyện này làm thay đổi nhận biết bình thường của mình.

Chú ý tới tờ giấy dán ở một góc thùng nước, Tô Dung tiến lên đọc: "Lúc con trai tiền bạc phát run là an toàn, lúc con trai tiền bạc yên tĩnh là nguy hiểm."

"Những lời này là có ý gì?" Trên mặt Triệu Bằng tràn đầy nghi ngờ: "Nói qua nói lại, có phải cô có ra đa gì không? Mỗi lần đầu mối đều là cô tìm được."

Gã vừa nhắc, Vương Kiến Quốc cũng chú ý đến chuyện này, giơ ngón cái lên: "Rất lợi hại."

Tô Dung thoải mái nói cảm ơn, làm một trinh thám, nhờ vào kinh nghiệm nghề nghiệm làm cho cô ở bất kỳ nơi nào đều theo bản năng chú ý đến chi tiết đầu tiên, cũng nhạy cảm hơn. Chỉ là quy tắc bên trong quái đàm cũng không khó tìm.

"Cho nên con trai tiền bạc là cái gì? Là một thứ có thể dự đoán nguy hiểm? Nhưng bên trong động vật dưới nước hình như không có loại trai này?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 28: Chương 28



Một hơi hỏi ra một đống lớn vấn đề, cả người Triệu Bằng cũng trở nên hồ đồ.

Đại khải bởi vì bây giờ chỉ còn lại ba người, trái lại tính khí của gã cũng đã được thu liễm rất nhiều. Dù sao gã biết, Vương Kiến Quốc có kinh nghiệm, Tô Dung có chỉ số thông minh cao, trong ba người mình là người vô dụng nhất.

Vấn đề mà gã hỏi là tất cả mọi người đều muốn biết, đến lúc này, đầu mối được phát hiện cũng không ít, nhưng vẫn rời rạc không kết hợp lại được. Thật giống như còn kém một thời cơ quan trọng.

"Trai tiền bạc... Khách hàng..." Tô Dung yên lặng suy nghĩ đến manh mối lúc trước mình có, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó: "Hình như tôi biết rồi!"

"Em biết cái gì?" Biết Tô Dung tương đối thông minh, vừa thấy cô mở miệng, Vương Kiến Quốc lập tức hỏi.

Trong mắt Tô Dung khó nén được sự ngạc nhiên mừng rỡ, thoát khỏi đường núi quanh co làm cho cô vô cùng vui mừng.

"Em biết đi ra khỏi chỗ này như thế nào! Sao em lại không sớm nghĩ ra chứ? Khách hàng! Chúng ta chính là khách hàng mà!"

Không đợi hai người kia tiếp tục hỏi, cô trực tiếp nói ra biện pháp rời đi: "Là khách hàng, chỉ cần chúng ta trả tiền cho thứ mình mua xong trước đó, không phải có thể rời đi sao?"

Một lời nói làm cho mọi người tỉnh ra từ trong mộng!

"Đúng vậy, tại sao anh lại không nghĩ ra?" Vương Kiến Quốc cẩn thận suy nghĩ, phát hiện hình như Tô Dung nói đúng. Khách hàng mua đồ xong muốn rời khỏi siêu thị, tất nhiên là phải trả tiền trước đã.

Mà con trai tiền bạc ở nơi này, có lẽ chính là thứ quan trọng để bọn họ qua cửa.

"Quá tốt rồi! Má nó có thể đi ra ngoài rồi!" Hai mắt Triệu Bằng đỏ bừng.

"Con trai tiền bạc kia ở chỗ nào? Bây giờ ông đây sẽ lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này!"

Gã đã chịu đựng đủ thời khắc kinh hồn bạt vía, lo lắng mình sẽ chết, một giây cũng không muốn ở lại nữa.

"Chờ một chút, còn có một vấn đề." Vương Kiến Quốc đột nhiên nghĩ đến: "Chúng ta nên trả bao nhiêu tiền? Chỉ có tính toán chính xác mới có thể đi ra ngoài?"

Vấn đề của anh ấy làm cho Triệu Bằng nhíu mày: "Tôi nhớ... Hình như tôi mua đồ tốn mấy chục tệ? Tôi chỉ mua đồ dùng nhuộm tóc thôi, khẳng định không có mắc. Nếu tiền cần trả có nhiều thêm cũng không vấn đề gì đi?"

"Không được, chúng ta đi đến bước này rồi, nhất định phải cẩn thận." Vương Kiến Quốc không đồng ý nói: "Lỡ như bởi vì cậu cho nhiều tiền, trái lại thả "nó" ra thì sao?"

"Má nó! Sao lại phiền phức như vậy!" Ý thức được lời của Vương Kiến Quốc có thể là đúng, Triệu Bằng xoa mạnh tóc của mình: "Đồ chúng ta ăn trong quái đàm có cần trả tiền hay không?"

Tô Dung đã bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Nếu trên quy tắc kia nói những đồ kia đều dùng miễn phí, vậy chúng ta chỉ cần trả tiền đồ mà mình mua thôi."

"Vậy lỡ như quy tắc miễn phí kia là giả thì sao?" Triệu Bằng hỏi ngược lại.

Bởi vì quy tắc kia là màu đen, cho nên Tô Dung cho rằng nó là thật. Chỉ là cô cũng không thể nói như thế, chỉ có thể mượn cớ.

"Hàng hóa nơi này cũng không có ghi giá tiền, nếu như nên trả tiền cho bọn họ, vậy chúng ta không phải đã c.h.ế.t rồi sao?"

Điều này cũng đúng, Triệu Bằng cũng không tìm phiền phức cho mình, gật đầu, coi như thừa nhận quan điểm của Tô Dung.

Đột nhiên, một bóng đen lóe lên trước mặt mọi người.

Vốn dĩ tinh thần của Triệu Bằng đã được không tốt lập tức bị dọa cho giật mình, thiếu chút nữa ngã xuống: "Các người... Các người nhìn thấy không? Bóng đen đó!"

Vương Kiến Quốc bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu: "Nhìn thấy, đó là vật gì thế?"

"Tôi đột nhiên nghĩ ra một chút." Bỗng nhiên Tô Dung nói ra một câu hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hai người nói, mới vừa rồi tại sao khu đồ dùng hằng ngày lại tắt đèn?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 29: Chương 29



Vấn đề bất ngờ này khiến Vương Kiến Quốc sửng sốt một chút, ngập ngừng trả lời: "…… Bởi vì cúp điện?"

Quy tắc trong khu đồ dùng hàng ngày đã nói bên trong tuyệt đối sẽ không cúp điện, nhưng thật sự không biết quy tắc này là thật hay giả, Vương Kiến Quốc theo bản năng nhớ kỹ nguyên tắc này.

Sắc mặt Tô Dung ngày càng khó coi, tiếp tục hỏi: "Nếu ngay cả khu đồ dùng hàng ngày nói không cúp điện nhưng vẫn cúp điện, các người nghĩ những nơi khác trong siêu thị sẽ như thế nào?"

"Đương nhiên cũng cúp điện!" Triệu Bằng sắp hỏng mất: "Rốt cuộc cô đang muốn nói gì hả? Có phải cô đã bị ô nhiễm hay không?"

Tô Dung bất đắc dĩ thở dài, không phải cô đang cố ý kéo dài thời gian, chỉ là đang nói lên suy nghĩ của mình: "Nếu toàn bộ siêu thị đều cúp điện, như vậy khu thủy sản làm lạnh cũng như vậy đúng không?"

Cô vừa dứt lời, Vương Kiến Quốc lập tức phản ứng lại: "Em đang nói hải sản trong khu hải sản sẽ chạy ra sao?"

"Không phải quy tắc đã nói hải sản chạy ra ngoài sẽ an toàn sao?" Giọng nói của Triệu Bằng mang theo tiếng khóc nức nở, trong lòng đã nghĩ đến khả năng làm cho người ta tuyệt vọng.

Nhớ đến chữ của quy tắc này biến thành màu đỏ tươi, Tô Dung nhếch khóe miệng: "Nếu quy tắc đó là giả thì sao?"

"Như vậy chẳng phải, hải sản bò ra khỏi nước… Cực kỳ nguy hiểm."

Câu nói này đã thành công khiến ba người trở nên trầm mặc, ba người liếc nhau, Vương Kiến Quốc ra lệnh một tiếng: "Chạy!"

Ngay trong lúc bọn họ không hề quay đầu chạy ra khỏi khu thủy sản, bóng đen lúc nãy lại lần nữa xẹt qua người họ. Nhưng điều khác biệt chính là, ai cũng nhìn thấy được, bóng đen kia ngày càng đến gần bọn họ.

"Đừng g.i.ế.c tao!" Triệu Bằng sụp đổ hô lớn: "Người phụ nữ bên kia chắc chắn ăn ngon hơn tao! Mày đi g.i.ế.c cô ta đi!"

Chết tiệc! Tên khốn này!

Tô Dung thầm mắng trong lòng một tiếng, cố gắng tăng tốc chạy nhanh hơn. Mọi người đều biết, đối mặt với sự rượt đuổi của một con hổ, không cần trở thành người chạy trốn nhanh nhất, chỉ cần không trở thành người chạy chậm nhất là được.

Thật đáng tiếc, Tô Dung chính là người chạy trốn chậm nhất.

Phụ nữ bẩm sinh đã có thể lực yếu hơn đàn ông.

Trong lòng cô dâng lên sự tuyệt vọng, không muốn tin bản thân lại c.h.ế.t ở chỗ này. Nhưng hai bóng dáng phía trước lại giống như bị trời phạt, dù cô dùng hết sức lực toàn thân cũng không đuổi kịp.

Nhưng trong chớp mắt, bóng đen kia lại bay đến trên đầu kẻ đang kêu la hoảng loạn.

"A!"

Triệu Bằng kêu thảm thiết một tiếng, vùng vẫy rồi ngã trên mặt đất, điên cuồng dùng cánh tay xua đuổi vật trên đầu mình.

Tô Dung và Vương Kiến Quốc vô thức dừng lại. Ở trong mắt bọn họ, trên đầu Triệu Bằng có thêm một con bạch tuộc. Đó là một con bạch tuộc màu xanh biển, lớn chừng một đứa trẻ, cả người tỏa ra mùi hôi tanh tưởi. Tám cái xúc tua bám chặt vào đầu Triệu Bằng, mạnh mẽ bao bọc lấy toàn bộ đầu Triệu Bằng, cắn nuốt từng chút một.

Triệu Bằng chỉ cảm thấy trên đầu mình xuất hiện từng cơn đau nhức, giống như đỉnh đầu đang bị người khác mở ra. Gã muốn thét chói tai, nhưng lại có cái gì đó giống như xúc tua che miệng gã lại, sau đó xé rách rồi đi vào miệng, gã chỉ có thể rên lên vài tiếng tuyệt vọng. Đôi mắt bởi vì bị lực mạnh dồn nén mà lồi ra ngoài, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung.
 
Back
Top Bottom