Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 100



Nghĩ vậy, ba cậu nhóc nhanh chóng chạy vào trong bếp.

“Mẹ ơi, bọn con cũng muốn ăn.”

Vừa vào bếp, ba cậu nhóc đã không chờ đợi nổi mà thốt lên, sau đó chúng nhìn chằm chằm Mục Nhan với ánh mắt mong đợi, hy vọng rằng cô có thể nghe được sự khẩn khoản của chúng.

“Thế thì các con đợi một lát.” Mục Nhan đang nấu đồ ăn cho ba bé lông xù, nghe thấy ba đứa nhóc nói thì cũng không để ý mà đáp lại luôn.

Ba cậu nhóc nghe vậy thì nói ngay: “Không thể nấu cho bọn con trước được ạ?”

Hừ, trước đây mẹ chúng đều hỏi về chúng trước.

“Không phải các con ăn trưa rồi sao? Bây giờ vẫn chưa tới giờ cơm tối mà!” Mục Nhan quay đầu nhìn ba đứa rồi như cười như không.

Lúc nghe thấy câu nấu trước, trong lòng cô đã hiểu rõ.

Ba đứa nhóc này lại giở thói keo kiệt rồi.

Đãi ngộ vốn dĩ là của chúng giờ đây lại thành của ba bé lông xù nên chúng thấy khó chịu.

Đột nhiên cô đã biết cái thói hẹp hòi này chắc chắn là kế thừa từ ai rồi.

“Trước đây bọn con muốn ăn, mẹ đều nấu cho bọn con trước mà!”

“Đó là vì các con nhỏ nhất, bây giờ mấy đứa Max nhỏ hơn các con, các con làm anh phải nhường các em chứ.” Mục Nhan chỉ vào mũi chúng và khẽ nói.

“Để chúng nó ăn trước cũng được, nhưng mà mẹ ơi, sau này nhất định phải quan tâm xem bọn con có ăn không nhé.” Diệp Vũ Thánh nhanh chóng cất lời muốn cô bảo đảm.

Chúng không hẳn nhất định phải ăn, chúng chỉ muốn mẹ nhớ tới chúng trước thôi!

“Ừ, được rồi.” Thấy vẻ nghiêm túc của ba cậu nhóc, Mục Nhan cũng đồng ý.

Trẻ con đúng là quỷ ranh mà.

Lúc ấy, Diệp Hoài Cẩn vừa gọi điện xong đang đi vào báo cáo, cái khác anh không nghe được nhưng cuộc đối thoại cuối cùng của Mục Nhan và cặp sinh ba đã lọt vào tai anh.

Thấy dáng vẻ ghen tuông của ba cậu nhóc, anh không khỏi ho khẽ một cái để nhắc nhở về sự tồn tại của mình.

Tiếng ho này làm Mục Nhan và cặp sinh ba đều nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn.

“Vợ ơi, em cũng đừng quên hỏi anh đấy.” Diệp Hoài Cẩn nhìn Mục Nhan cười nói.

Lời Diệp Hoài Cẩn vừa dứt, Mục Nhan vẫn chưa đứng ra, ba cậu nhóc đã ra trước.

“Bố ơi, bố là người lớn rồi.”

“Đúng thế, bọn con và mấy bé Max đều là trẻ con, cần phải nuông chiều hẳn hoi.”

“Bố ơi, bố không được giành với bọn con, xấu mặt lắm.”

Ba cậu nhóc cứ anh một câu em một câu, nhìn Diệp Hoài Cẩn rồi nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

Diệp Hoài Cẩn nghe vậy thì nhướng mày: “Ý của các con là địa vị của người bố thân yêu của các con trong nhà xếp sau các bé Max luôn sao?”

“Đúng thế ạ~” Ba cậu nhóc đồng thanh nói.

Diệp Hoài Cẩn: “…”

Anh chỉ muốn trêu vợ, chọc con thôi mà, tại sao lại phải biết sự thật “nghiệt ngã” này chứ?

Mục Nhan thấy cảnh này không nhịn được phì cười, cô nhìn Diệp Hoài Cẩn: “Bên Sở Hoa thế nào rồi?”

“Yên tâm đi! Hải Dương đã đón anh ta đến rồi.” Diệp Hoài Cẩn lại di chuyển sự tập trung vào Sở Hoa, chuyện Sở Hoa sẽ ở cùng một nhà với họ mới là thứ quan trọng tiếp theo.

Còn địa vị gia đình gì đó, có thời gian thì giành lại sau.

Một lúc sau, nghe thấy tiếng bên ngoài là biết ngay Sở Hoa đến rồi.

Mục Nhan bận rộn trong bếp, Diệp Hoài Cẩn chủ động đón tiếp Sở Hoa, đích thân đưa Sở Hoa vào phòng cho khách.

“Phòng khách luôn được dọn dẹp định kỳ, ga giường các thứ đều mới thay cả. Cả nhà chúng tôi ở tầng hai, nếu buổi tối có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ lên thẳng đó tìm tôi.” Diệp Hoài Cẩn đưa Sở Hoa vào phòng cho khách xong còn nhiệt tình nói thêm.

Nhưng lời trong lời ngoài đều cố tình khoe mẽ.

“Ừ, tôi sẽ không sợ làm phiền cậu đâu.” Sở Hoa nghe vậy cũng đáp lại.

Trong lúc hai người đối mắt nhau, mắt đã nhóm lửa.

Cao thủ ra tay, trong lòng đã tỏ.

Sở Hoa cứ thế ở lại đây.

Còn về cặp sinh ba, sự xuất hiện của Sở Hoa chẳng có ảnh hưởng gì, ngược lại chúng còn thấy vui vì điều đó.

Vì trong nhà có thêm một đầu bếp biết nấu đồ ăn ngon.

Chẳng hạn như bây giờ.

Ba cậu nhóc đang v**t v* cái bụng tròn xoe của mình và vui vẻ khen ngợi.

“Đồ ăn của chú Sở Hoa nấu khác vị của mẹ nhưng đều ngon cả!”

“Ừm ừm, ngon cực luôn, mai con vẫn muốn ăn.”

“Con cũng thế, thế nên chú Sở Hoa ơi, chú ở nhà cháu thêm một thời gian đi.”

Thấy vẻ mặt vui vẻ của ba cậu nhóc, Sở Hoa nhìn Diệp Hoài Cẩn một cái rồi cười nói: “Được thôi, chú ở thêm mấy ngày, các cháu được thêm nhiều đồ ăn ngon.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Yeah~”

Ba cậu nhóc vui vẻ hò reo.

Trên cả bàn ăn chỉ có Diệp Hoài Cẩn là người không vui nhất.

Vì Diệp Hoài Cẩn phát hiện ra rằng cấp bậc của Sở Hoa đã cao hơn.

Trước đây khi anh và Mục Nhan công khai tình cảm thì đối phương trông có vẻ vẫn còn hơi để ý nhưng bây giờ họ công khai tình cảm rồi mà đối phương vẫn cười thản nhiên. Điều này khiến Diệp Hoài Cẩn cảm thấy hơi thất bại.

Đương nhiên là điều anh muốn làm rõ nhất chính là Sở Hoa vào nhà họ rốt cuộc là để làm cái gì?

Tạm thời Diệp Hoài Cẩn không hiểu rõ, anh cũng chỉ có thể cảnh giác hơn một chút, kiên quyết không để Sở Hoa và Mục Nhan có thời gian ở riêng.

Nhưng mà rất nhanh Diệp Hoài Cẩn đã nhận ra một điều. Lúc ở nhà, thời gian Sở Hoa ở cùng cặp sinh ba nhiều hơn, Sở Hoa chưa ở tròn một ngày mà cặp sinh ba đã liên tục một câu chú hai câu chú rồi.

Sở Hoa thành công dùng tài bếp núc của mình lấp dạ dày của ba cậu nhóc.

Trong hình ảnh cả nhà năm người có thêm một người là Sở Hoa.

Nhưng mà thấy cả nhà năm người ở cùng nhau càng nhiều, Sở Hoa cảm thấy sự nhung nhớ trong tim mình càng phai mờ hơn.

Điều vui mừng duy nhất có lẽ chính là trăm phương nghìn kế dù cho thế nào Diệp Hoài Cẩn cũng không cho anh ta và Mục Nhan ở riêng với nhau.

Diệp Hoài Cẩn, hóa ra là Diệp Hoài Cẩn như thế.

Ấn tượng đầu tiên với Diệp Hoài Cẩn của Sở Hoa cũng phức tạp.

Cứ ở thêm hai ngày, sang tới tối thứ Ba, Sở Hoa tham gia concert của Giang Bắc và Vệ Nam cùng cả nhà năm người.

Khác với khán giả thông thường, họ đi ra sau sân khấu concert trước.

“Anh Giang Bắc, anh Vệ Nam.” Vừa ra sau sân khấu, thấy hai người đang trang điểm, ba cậu nhóc chạy thẳng đến chào hỏi họ, ánh mắt lại lấp la lấp lánh.

Thấy vẻ hào hứng của ba cậu nhóc, Giang Bắc và Vệ Nam không nhịn được cười.

Thế là Giang Bắc nói: “Các em đợi tí, bọn anh trang điểm xong sẽ chụp ảnh với các em.”

“Vâng ạ~” Ba cậu nhóc đồng ý một cách phấn khởi.

Tiếp theo sau đó, ba cậu nhóc cứ đi quanh hai người họ.

Nhân viên tại đó thấy cảnh này, mắt cứ không khỏi xoay chuyển quanh chúng, đồng thời có nhân viên còn lén chụp ảnh lại.

Ảnh đáng yêu thế không lưu giữ lại thì đúng là không thể tha thứ mà!

Một lúc sau, sau khi hai người trang điểm xong, cả nhóm cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.

Chụp xong, lúc sắp bắt đầu concert, người đại diện của Giang Bắc và Vệ Nam còn đặc biệt bảo nhân viên dẫn họ vào concert.

Tại buổi concert lúc này đã đồng nghìn nghịt.

Lightstick đang nhảy múa, banner đang giơ lên khiến bầu không khí tại đây vô cùng sôi động.

Nhóm Mục Nhan thầm lặng đi vào không gây quá nhiều sự chú ý nhưng mà các fan ngồi ở khu vực VIP ngay lập tức nhận ra cả nhà họ, điện thoại trong tay đã quay về phía họ.

Hahaha, may mắn quá đi, lại gặp được cả nhà thế này.

Sau khi chụp xong, không ít người tiện thể chụp ảnh mình ở hội trường concert và chia sẻ lên vòng bạn bè cũng như Weibo.

Đây chắc chắn là chuyện đáng để khoe khoang.

Mà lúc này đây, nhóm Diệp Hoài Cẩn đã ổn định tại vị trí, vị trí ổn định xong Diệp Hoài Cẩn và cặp sinh ba cách giữa Mục Nhan và Sở Hoa.

Thấy chỗ ngồi thế này, người hài lòng nhất chắc hẳn là Diệp Hoài Cẩn rồi.

Sau khi ngồi ổn định, anh còn nắm lấy tay Mục Nhan, sau đó thản nhiên nhìn lên sân khấu đợi concert bắt đầu. Vào giờ khắc này, những người khác như thể đều đã trở thành đồ trang trí trong mắt anh.

Vốn dĩ Mục Nhan muốn giật ra nhưng thật sự không giật được, cũng may hai người ngồi hàng đầu, nghĩ rằng sẽ không bị để ý nên cô cũng để mặc Diệp Hoài Cẩn nắm tay.

Nhưng người tính không bằng trời tính, anh quay phim đang điều chỉnh ống kính concert đột nhiên nhắm thẳng máy quay vào hai người.

Khi trên màn hình xuất hiện hình ảnh hai người Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan, đồng thời thấy họ đang nắm chặt tay, hội trường bỗng chốc bùng nổ tiếng hò reo ầm ĩ.

“A a a a! Là Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đó!”

“Họ cùng đến xem concert sao?”

“Họ tay trong tay kìa, ngọt ngào quá!”

“Quả đúng là bố mẹ là chân ái, con cái là ngoài ý muốn sao? Sự tồn tại của cặp sinh ba bên cạnh cũng chẳng còn nữa rồi.”

“…”

Tiếng xôn xao trong hội trường liên tục vang lên tỏ rõ sự kích động của họ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cặp sinh ba và Sở Hoa cũng nhìn sang phía họ, cặp sinh ba hiểu ra sự việc.

Còn Sở Hoa thì không rõ ý gì, có vẻ Diệp Hoài Cẩn đang tuyên bố chủ quyền với anh ta, nhưng có lẽ nên nói là anh đang công khai tình cảm thì hợp tình hợp lý hơn.

Đọc tin tức nhiều rồi, khi tận mắt nhìn thấy thì trong lòng mới thật sự có cảm giác khác, nhưng mà hai ngày nay nhìn nhiều rồi nên giờ đây Sở Hoa hơi chán nản, đồng thời cảm thấy hơi buồn cười.

Lúc nhận ra mình có cảm xúc buồn cười, khóe môi Sở Hoa nở một nụ cười thản nhiên rồi từ từ biến mất.

Lúc anh quay phim nghe thấy tiếng hò reo thì đã di chuyển ống kính đi đồng thời lau mồ hôi cho mình.

Mặc dù muốn khuấy động bầu không khí tại hội trường nhưng anh ta cũng không ngờ rằng đúng lúc hai người họ đang nắm tay.

Liệu có phải dưới sự trợ giúp của anh ta thì hai người lại công khai tình cảm hay không?

Mà đúng thật, hình ảnh trên màn hình vừa rồi của Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan thật sự bị vài fan hâm mộ tình cờ chụp rồi lại chia sẻ ra bên ngoài.

Hơn nữa fans ở ghế VIP hàng đầu chia sẻ sớm nhất thì trên mạng sẽ nhanh chóng có tin liên quan.

#Cả nhà Diệp Hoài Cẩn tham gia concert, đôi vợ chồng hành động ngọt ngào#

#Diệp Hoài Cẩn kéo vợ tham gia công diễn concert, ngọt ngọt ngọt#

#Diệp Hoài Cẩn Mục Nhan công khai tình cảm tại concert như chốn không người#

#...#

Mà lúc này, sau khi Mục Nhan thấy mình xuất hiện trên màn hình lớn thì cô lập tức rút tay mình về.

Đúng là ở chốn công cộng không thể nghĩ rằng sẽ không bị bắt gặp được.

Mục Nhan nhìn vẻ không mấy để tâm của Diệp Hoài Cẩn bên cạnh, cô giơ tay véo mạnh một cái vào eo của Diệp Hoài Cẩn.

Diệp Hoài Cẩn bị đau nhưng lúc nhìn Mục Nhan thì anh vẫn nở nụ cười nuông chiều.

Thấy biểu cảm của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan bỗng không nỡ ra tay nữa, cô chỉ đành âm thầm thu tay lại.

Diệp Hoài Cẩn đang định nói gì đó thì đèn trong hội trường càng tối đi báo hiệu concert sắp bắt đầu, Diệp Hoài Cẩn cũng chỉ đành bỏ qua.

Rất nhanh âm nhạc đã vang lên, ánh mắt mọi người dồn lên sân khấu.

Ba cậu nhóc cầm được lightstick đang bắt đầu vung vẩy.

Dưới sự thúc đẩy của ba cậu nhóc, Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn và Sở Hoa cũng phải tham gia vào nhóm này.

Phải nói rằng cảm giác xem concert tại hội trường khác hoàn toàn với cảm giác xem trên TV.

Mục Nhan không khỏi bị hòa vào bầu không khí này, cô cũng không còn để ý ống kính có lướt về phía họ không mà đặt toàn bộ tâm trạng vào buổi tiệc âm nhạc này.

Hết bài này tới bài khác, concert rất nhanh đã sắp tới hồi kết.

Trước khi hát bài cuối cùng, Giang Bắc và Vệ Nam nói cảm nhận về buổi concert của họ, sau đó là lời cảm ơn, giọng điệu thay đổi, Giang Bắc nói tiếp: “Trước khi hát bài cuối, chúng tôi chuẩn bị hát thêm bài khác để dành tặng cho ba fan nhí của chúng tôi, đồng thời muốn mời chúng cùng hoàn thành nó.”

Lời Giang Bắc vừa dứt, ống kính của anh quay phim chiếu thẳng vào người cặp sinh ba.

Ba cậu nhóc chưa phản ứng lại, ngay sau đó Giang Bắc và Vệ Nam đã đứng trước sân khấu giơ tay ra với chúng.

Thấy vậy, ba cậu nhóc bất giác nhìn về phía bố mẹ chúng, ánh mắt thấp thoáng vẻ mong đợi.

“Đi đi!” Diệp Hoài Cẩn gật đầu.

Có được sự đồng ý, ba cậu nhóc nhanh chóng lên sân khấu dưới sự trợ giúp của nhân viên.

Giờ phút ấy, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.

Ba cậu nhóc lên sân khấu xong là được đưa micro, sau đó ngồi lên đạo cụ chuẩn bị riêng cho chúng trên sân khấu, cả ba thân hình nhỏ bé ngồi sát lại, Giang Bắc và Vệ Nam ngồi cạnh chúng.

“Mời các em lên đây, bọn anh vẫn chưa nghĩ ra muốn hát bài gì nữa! Các em muốn hát gì nào?” Giang Bắc nhìn ba cậu nhóc đang ngồi chễm chệ thì không nhịn được cười.

“Em không biết.” Ba cậu nhóc đồng thanh đáp.

Bây giờ chúng thật sự rất lo lắng đây!

“Vậy các em thích nhất bài nào của bọn anh?” Vệ Nam hỏi tiếp.

Ba cậu nhóc nhìn nhau, ngay lập tức cùng nói: “Em là ánh sao của anh.”

“Được, chúng ta hát bài này.” Giang Bắc quyết định.

Tiếng nhạc tại hội trường nhanh chóng vang lên.

Ngay lập tức cả concert đều im lặng, ánh mắt đều tập trung vào ba cậu bé trên sân khấu.

Chúng biết hát chứ?
 
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 101



Kết quả không làm các fan thất vọng.

Theo tiết tấu nhạc đệm, âm thanh non nớt dễ thương của cặp sinh ba đã truyền qua micro rồi truyền đi khắp hội trường của buổi hòa nhạc.

Khiến các fan đều cảm thấy không thể tin nổi.

Cặp sinh ba mới sáu tuổi thôi đấy!

Hát chuẩn như thế này đúng là đỉnh quá.

Nếu không phải chúng từng được huấn luyện chuyên nghiệp, vậy thì chỉ còn một khả năng.

Đó là cặp sinh ba chính là fan siêu cấp của Giang Bắc và Vệ Nam, thuộc như thể đã hát bài hát của họ vô số lần rồi vậy.

Vậy nên fan nhí mà hai người Giang Bắc và Vệ Nam nói vừa nãy chắc chắn không phải là giả.

Lại có fan nghĩ đến tập sắp tới của “Vòng quanh thế giới”, đúng là có hai người Giang Bắc Vệ Nam và cặp sinh ba cùng quay, nói không chừng chương trình cũng đã tìm hiểu rồi.

Chỉ là vừa nghĩ đến việc thần tượng của cặp sinh ba là Giang Bắc và Vệ Nam, các fan ở hiện trường lại cảm thấy càng hăng máu hơn, cũng cảm thấy dường như mối quan hệ giữa họ với cặp sinh ba lại gần thêm một chút.

Tại hiện trường sớm đã có fan cầm điện thoại quay ngay khi bộ ba cất tiếng hát, giơ đến mỏi cả tay cũng không nỡ hạ xuống.

Đây chắc chắn là một thời khắc đáng nhớ.

Đợi concert kết thúc, nhất định sẽ đăng video này lên Weibo, chắc chắn có thể thu hút nhiều sự chú ý.

Rất nhiều người cũng có suy nghĩ này.

Nói tóm lại, sau khi cặp sinh ba bắt đầu hát, hội trường lại lần nữa rộ lên.

Lúc này, Mục Nhan cũng cầm điện thoại quay cảnh trên sân khấu.

Vì khoảng cách của họ đủ gần, nên toàn cảnh trên sân khấu bây giờ đều được quay lại một cách rõ ràng.

Nhìn ba cậu nhóc nghiêm túc hát trên sân khấu, Mục Nhan thật sự thấy tự hào về chúng.

Không chỉ vì chúng hát hay, mà còn vì ở trong một hội trường đông đúc như thế này, chúng vẫn có thể bình tĩnh cất tiếng hát.

Tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng biểu hiện rất tốt.

“Để anh quay nốt cho.” Nhìn Mục Nhan đã giơ tay lên rất lâu, Diệp Hoài Cẩn đưa tay ra nhận lấy điện thoại từ tay Mục Nhan.

Thấy vậy, Mục Nhan cũng không cố chấp, cô không nhìn điện thoại nữa, mà ôm lấy cánh tay còn lại của Diệp Hoài Cẩn, nhìn cặp sinh ba biểu diễn trên sân khấu.

Lúc này, Sở Hoa đang đứng một bên nhìn cảnh này, anh ta đã cảm nhận một cách chân chính thế nào là cảm giác của một người ngoài.

Dù anh ta lớn lên cùng Mục Nhan từ nhỏ, nhưng Mục Nhan chưa từng có một chút tình cảm nào với anh ta.

Ban đầu anh ta còn cho rằng mình có cơ hội, chẳng qua là vì anh ta chưa kịp làm gì thì Mục Nhan đã thành đôi với Diệp Hoài Cẩn.

Vậy nên anh ta mãi chưa buông bỏ được, trong lòng vẫn cứ nghĩ ngợi mãi.

Cho đến gần đây, anh ta nhìn thấy những bức ảnh liên quan đến gia đình ấm áp của Diệp Hoài Cẩn được lan truyền trên mạng.

Dường như mỗi bức ảnh được truyền ra đều đang chứng minh hạnh phúc của gia đình họ.

Đối với anh ta mà nói, những bức ảnh đó lúc nào cũng nhắc nhở anh ta một sự thật.

Anh ta và Mục Nhan là không thể nào! Hoàn toàn không có khả năng! Nói cách khác, là chưa từng có khả năng.

Vậy nên, anh ta mới tham gia quay chương trình với Mục Nhan.

Sau khi tận mắt nhìn thấy, từ hôm quay chương trình cho đến nay, anh ta càng lúc càng hiểu rõ.

Tự giày vò mình như thế bao lâu nay, anh ta cũng nên từ bỏ rồi.

Khi nghĩ đến hai chữ “buông bỏ”, đột nhiên Sở Hoa cảm thấy gánh nặng trong lòng mình đã biến mất.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cũng đến lúc nên rời đi rồi.

Tìm cơ hội quay về thủ đô thôi!

Nghĩ vậy, Sở Hoa không nhìn đôi vợ chồng đang tình cảm Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan nữa, ánh mắt anh ta đặt vào cặp sinh ba.

Bây giờ ở đây, người khiến anh ta quan tâm chỉ còn lại ba cậu nhóc thôi.

Mấy cục bột nhỏ mềm mại dễ thương, thật sự có thể khiến người ta mềm lòng.

Đúng là càng lúc anh ta càng thích chúng rồi.

Ừm, để lần sau chúng đến thủ đô, chắc chắn anh ta sẽ tặng chúng một món quà mà chúng thích.

Trong khi mỗi người đều đang có suy nghĩ riêng của mình, màn hợp ca của cặp sinh ba và Giang Bắc Vệ Nam đã kết thúc.

Sau khi họ hát xong những nốt cuối cùng, toàn hội trường vang lên những tiếng vỗ tay nồng nhiệt kèm theo những tiếng “encore”*.

(*) encore: tiếng hô của khán giả yêu cầu nghệ sĩ/người biểu diễn trình diễn lại tiết mục hoặc trình diễn thêm tiết mục khác.

Họ vẫn muốn nghe thêm bài nữa!

Lúc này, nhìn những chiếc lightstick trong tay khán giả đang vẫy vẫy dưới sân khấu, trên gương mặt khán giả còn là vẻ phấn khích, cặp sinh ba vẫn đang đỏ bừng mặt, cũng còn đang thở nhẹ. Hát một bài hát đối với chúng mà nói đúng là một gánh nặng mệt mỏi.

Nhưng chút mệt mỏi này chẳng là gì so với niềm hạnh phúc của chúng ngay lúc này.

“Khán giả bên dưới nhiệt tình như vậy, tôi cũng thấy hơi ghen tị đấy, xem ra sức hấp dẫn của tôi và Vệ Nam đúng là không bằng cặp sinh ba đáng yêu của chúng ta, các bạn nói xem có phải vậy không?” Giang Bắc cầm micro khuấy động không khí tại hiện trường.

Cậu vừa dứt lời, các fan ở hiện trường đã đáp lại một tiếng “đúng” không hề khách sáo.

“Các bạn như thế làm tôi buồn đấy.” Giọng Giang Bắc trầm xuống một chút.

Mọi người bên dưới cười ầm lên.

Không ngờ Giang Bắc lại giỏi khuấy động không khí đến vậy, đúng là vượt ngoài mong đợi.

Nhưng đây lại là một bất ngờ với người hâm mộ.

“Được rồi, nếu mọi người muốn nghe ba cậu nhóc đáng yêu của chúng tôi hát một bài nữa, thì tôi sẽ giúp mọi người hỏi mấy em ấy vậy.” Giang Bắc cười nói.

Sau khi nói xong, cậu hướng micro về phía cặp sinh ba.

“Vũ Thánh, Vũ Triết, Vũ Hành, các em có muốn hát một bài nữa không?” Giang Bắc nhẹ giọng hỏi.

Ba cậu nhóc nghe vậy, vội vàng lắc đầu, đồng thanh nói: “Không hát nữa ạ.”

“Sao lại không hát nữa?”

“Mệt ạ.”

“Hát một bài là đủ rồi ạ.”

“Đúng, một bài là đủ rồi ạ.”

Ba cậu nhóc nói liên tiếp, nhưng đều có chung một ý: từ chối.

Hát một bài cho đỡ ghiền là đủ rồi, hát thêm bài nữa, cổ họng chúng sẽ đau đấy.

“Nếu các em mệt rồi thì xuống nghỉ ngơi nhé!” Giang Bắc quan tâm.

Ba cậu nhóc vừa nghe vậy thì lập tức vui mừng ra mặt, chúng vội vội vàng vàng xuống sân khấu.

Nhìn bóng dáng của chúng, Giang Bắc không khỏi cười cười.

Lúc này ống kính cũng chuyển động theo bóng dáng nhỏ nhắn của chúng, hình ảnh chiếu lên màn hình lớn cũng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Mấy em bé đúng là đáng yêu chết đi được!

Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy thích.

Có điều con đường xuống sân khấu dù có dài thì đi cũng hết.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, ba cậu nhóc đã thuận lợi xuống khỏi sân khấu.

Vừa xuống khỏi sân khấu, ba cậu nhóc đã vội vội vàng vàng lao vào lòng Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.

“Bố mẹ ơi, bọn con đã hợp ca với anh Giang Bắc và anh Vệ Nam đấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Còn hát hết một bài đấy!”

“Hát thì cũng hơi mệt, nhưng cũng may không cần hát bài nữa, không thì mệt chết mất.”

Ba cậu nhóc thi nhau nói, trong giọng điệu có chút phấn khích, mặc dù trong lời nói của Diệp Vũ Hành có chút phàn nàn, nhưng cũng không giấu được niềm vui trong từng câu nói.

“Ừm, các con thể hiện rất tốt, mẹ rất tự hào về các con, hát hay lắm!” Mục Nhan nhéo nhéo má chúng rồi cười cười khen ngợi.

Ba cậu nhóc vốn đang rất vui mừng, nhưng vừa nghe thế lại xấu hổ, chúng vùi đầu vào ngực Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan, bày ra vẻ mặt ngại ngùng.

Lúc này, Giang Bắc và Vệ Nam trên sân khấu đã bắt đầu chuẩn bị cho bài hát cuối cùng.

Trong chốc lát, ba cậu nhóc đã quên xấu hổ, chúng vội đứng dậy, cầm lightstick tiếp tục quẩy.

Chúng muốn cổ vũ thần tượng của mình hết mức có thể.

Nhìn ba cậu nhóc hâm mộ Giang Bắc và Vệ Nam, Diệp Hoài Cẩn thấy hơi ghen tị.

Ba cậu nhóc này chưa từng nhìn anh như thế đâu!

Ánh mắt của Mục Nhan vừa lướt qua đã bắt gặp vẻ mặt này của Diệp Hoài Cẩn, cô không nhịn được cười thầm rồi lắc lắc đầu.

Diệp Hoài Cẩn này, đúng là chúa ghen tuông.

Mục Nhan mỉm cười nhìn đi chỗ khác, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại rơi vào người Sở Hoa đang đứng bên cạnh.

Cô cũng chú ý đến việc tối nay Sở Hoa im lặng khác thường, lúc này anh ta cũng đang nhìn về phía trước, có vẻ như đang nghĩ ngợi gì đó.

Ánh mắt Mục Nhan chợt trở nên lo lắng.

Dường như nhận ra ánh mắt của Mục Nhan, Sở Hoa cũng nhìn về phía cô. Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Mục Nhan, Sở Hoa ngây người một chút, sau đó anh ta lắc đầu cười, khẽ nhếch đôi môi mỏng, chậm rãi nói một câu: “Anh không sao”.

Âm thanh nhỏ đến mức không nghe thấy được, nhưng nhìn khẩu hình của anh ta thì vẫn có thể hiểu được.

Thấy vậy, Mục Nhan gật gật đầu, sau đó thu hồi ánh mắt.

Sở Hoa nhìn thấy hết thảy, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi ấm áp.

Mặc dù họ không thể thành đôi, nhưng Mục Nhan vẫn là người em gái đã lớn lên cùng anh ta, mà trong lòng Mục Nhan, anh ta cũng là một người anh trai cùng nhau trưởng thành, mối quan hệ này không dễ cắt đứt.

Em gái!

Sau này cô chính là em gái!

Sở Hoa âm thầm nói với chính mình.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, một lúc sau, khi bài hát cuối cùng kết thúc, các fan bắt đầu rời khỏi concert một cách có trật tự.

Về phần cặp sinh ba, sau khi vào hậu trường tạm biệt Giang Bắc và Vệ Nam, chúng cũng ngoan ngoãn theo Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan về nhà.

Cả đám người cứ thế trở về nhà.

Vừa về đến nhà, Sở Hoa còn chưa kịp nói với Mục Nhan chuyện rời đi, Diệp Hoài Cẩn đã đi nghe điện thoại.

Là Hướng Thiên gọi.

“Hoài Cẩn, bên chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” nói địa điểm lần này hơi phức tạp, nên ngày mai mọi người sẽ khởi hành, cậu có tiện không?”

“Tiện, không vấn đề gì.” Diệp Hoài Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói, dù gì gần đây anh cũng không có việc gì, đi sớm một ngày cũng không sao.

“Vậy tôi trả lời tổ chương trình nhé.” Nói xong, Hướng Thiên cúp điện thoại.

Nhưng lúc này, khi nghe những tiếng “tút tút” trong điện thoại, Diệp Hoài Cẩn lại không khỏi suy nghĩ.

Giây sau, vẻ mặt anh đột nhiên cứng đờ.

Nếu ngày mai anh và cặp sinh ba đi quay “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”, vậy Sở Hoa vẫn đang ở nhà với Mục Nhan.

Thế làm sao mà được?
 
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 102



“Anh sao vậy?” Mục Nhan nhìn sắc mặt thay đổi của Diệp Hoài Cẩn sau khi nghe điện thoại xong thì lo lắng hỏi.

“Hướng Thiên báo với anh chương trình tập này phải quay trước một ngày, ngày mai bắt đầu.” Diệp Hoài Cẩn trả lời, trong khi nói, anh nhìn Sở Hoa một cái: “Anh chỉ cảm thấy, không dễ gì Sở Hoa mới đến đây một chuyến, chúng ta còn chưa tiếp đãi anh ấy chu đáo mà đã để anh ấy quay về, đúng là ngại quá.”

Nghe nửa câu trước, Mục Nhan đã yên tâm rồi, nhưng nghe đến nửa câu mang ý ám chỉ phía sau, lại nhìn ánh mắt Diệp Hoài Cẩn đang liếc Sở Hoa, Mục Nhan bày tỏ: đột nhiên cô hiểu rồi.

Đây là Diệp Hoài Cẩn đang đuổi Sở Hoa đi à?

Mục Nhan tức khắc trừng Diệp Hoài Cẩn một cái, sau đó tiếp tục nói: “Cái này thì anh yên tâm, anh với bọn trẻ đi rồi, ở nhà còn có em mà, đến lúc đó em gọi Hải Dương đến giúp một tay.”

Ở đâu ra cái kiểu đuổi người này thế!

Lúc này, Mục Nhan nhìn Diệp Hoài Cẩn, trong mắt đã có chút tức giận.

Cô biết Diệp Hoài Cẩn ghen, nhưng hành động này thì quá đáng quá!

Diệp Hoài Cẩn cũng nghe ra sự tức giận trong lời nói của Mục Nhan, đột nhiên anh cũng nhận ra ý đuổi người trong lời nói của mình quá rõ ràng rồi.

Anh thầm thở dài một tiếng, anh vẫn quá để tâm.

Anh lại nhìn Sở Hoa, đổi lời: “Tôi không tiếp đãi chu đáo được, đành nhờ Mục Nhan và Hải Dương tiếp đãi anh vậy.”

Nghe thấy câu đó của Diệp Hoài Cẩn, sắc mặt Mục Nhan mới tốt hơn một chút.

Nghe vậy, Sở Hoa liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Hoài Cẩn, nhất thời thấy hơi buồn cười.

Anh ta cảm thấy, bản thân có thể khiến Diệp Hoài Cẩn xem anh ta như kẻ địch lớn như vậy, cũng được xem là một loại thành tựu rồi.

Anh ta vốn định nói ngày mai mình sẽ đi.

Nhưng bây giờ, để làm Diệp Hoài Cẩn lo lắng một tí, vẫn là đừng nên nói, đợi đến mai Diệp Hoài Cẩn đi rồi hãy nói.

Âm thầm quyết định xong, Sở Hoa nhìn Diệp Hoài Cẩn, cười tươi rói: “Được, vậy ngày mai làm phiền mọi người rồi.”

Lúc này, Diệp Hoài Cẩn không còn sức quan tâm đến thái độ của Sở Hoa nữa, anh chỉ biết vợ yêu của anh giận thật rồi.

Anh phải nhanh chóng đi dỗ vợ thôi.

Nhiều năm như vậy, hai người chưa từng giận nhau bao giờ.

Bây giờ vì Sở Hoa mà giận nhau, anh thật sự thấy không cần thiết.

Aiz! Đúng là ghen đến mất trí mà.

Nhìn Diệp Hoài Cẩn lo lắng nhìn chằm chằm mình, Mục Nhan hơi nhíu mày.

Được đằng chân lân đằng đầu, câu này chính là để nói Diệp Hoài Cẩn.

Không dạy dỗ anh một chút thì không xong mà.

Bây giờ ba cậu nhóc và Sở Hoa đều đang ở đây, không nói được, đợi lát nữa về phòng…

Diệp Hoài Cẩn nhìn ra thái độ của Mục Nhan, ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Lúc này, Diệp Hoài Cẩn nhìn cặp sinh ba, lại phát hiện cặp sinh ba đang nhìn trộm mình, trên mặt chúng còn hiện vẻ tò mò, nhất thời mặt anh tối sầm.

“Ba đứa các con, muộn thế này rồi còn không đi ngủ đi?” Diệp Hoài Cẩn nhướng mày nhìn ba đứa, trong mắt hiện lên vẻ uy h**p.

Dưới ánh mắt đó của Diệp Hoài Cẩn, ba cậu nhóc trợn tròn mắt.

Sao bố lại đuổi chúng đi vậy?

Chúng còn chưa xem xong mà!

Vừa nãy có phải bố mẹ cãi nhau không?

Ở trường mẫu giáo, chúng vẫn thường nghe các bạn nói bố mẹ các bạn ở nhà cãi nhau, nhưng bố mẹ chúng lại chưa từng cãi nhau!

Lần đầu tiên chúng thấy, đương nhiên rất tò mò.

Bây giờ có thể nhìn thấy, chúng thật sự không muốn bỏ qua cơ hội này.

Cái này vui thế cơ mà!

Sao bố lại keo kiệt như những ông bố khác vậy chứ!

Ba cậu nhóc nhìn Diệp Hoài Cẩn với ánh mắt lên án.

“Đúng là ba đứa các con nên đi ngủ rồi, đi đi.” Mục Nhan đứng bên cạnh cũng nói.

Sau khi nói xong, ánh mắt cô lại nhìn sang Diệp Hoài Cẩn: “Anh đi tắm cho các con rồi trông các con ngủ đi.”

“Anh á?” Diệp Hoài Cẩn ngẩn người, không phải chưa nói chuyện xong à?

“Vâng?” Mục Nhan đáp nhẹ một tiếng, cô hơi cao giọng, giọng điệu có một chút sự uy h**p.

Giọng điệu đó… đáng yêu chết đi được.

Đột nhiên anh phát hiện Mục Nhan vậy mà cũng có lúc ngầu đến như thế?

“Được rồi! Anh đi.” Diệp Hoài Cẩn biết điều trả lời.

Ngay sau đó, không cần Mục Nhan phải thúc giục nhiều, anh đã dắt cặp sinh ba đi.

Cặp sinh ba nhìn bố, rồi cũng ngoan ngoãn đứng dậy và đi theo bố.

Mấy bố con đi rồi, trong sân chỉ còn lại hai người Mục Nhan và Sở Hoa.

Lúc này, Mục Nhan mới nghiêm túc nói: “Đàn anh, mấy lời Hoài Cẩn nói không phải có ý gì đâu, chỉ là anh ấy… bị hâm thôi.”

Lúc này Mục Nhan thật sự cảm thấy từ “bị hâm” mà trên mạng hay dùng vô cùng thích hợp với tình huống lúc nãy của Diệp Hoài Cẩn.

Đồ ngốc đó, bình thường là người lý trí rõ ràng như vậy, nhưng cứ khi đụng đến chuyện này là lại loạn cả lên.

Nhưng bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ có đàn anh mới khiến anh coi như kẻ địch lớn như vậy.

Cô cũng biết, tất cả những chuyện này đều do gia đình mình gây ra, thời điểm đó cũng có lúc cô gần như không thể chịu nổi áp lực, cũng đã nói chia tay với anh.

Nghĩ đến đây, Mục Nhan thầm thở dài một tiếng, đợi khi nào có cơ hội, cô nhất định sẽ đưa Diệp Hoài Cẩn về nhà ở lâu một chút, gỡ bỏ hoàn toàn nút thắt còn sót lại trong lòng anh.

Aiz, so với bố mẹ cô mà nói, bố mẹ Diệp Hoài Cẩn đúng là cởi mở hơn nhiều.

Trước khi kết hôn không quấy rầy họ, sau khi kết hôn cũng không nói gì nhiều, để họ thích thế nào thì làm thế đó, mà họ cũng không thường xuyên gọi điện thoại, vì vợ chồng ông bà hay đi du lịch khắp nơi trên thế giới, bay đi đây đi đó, chơi vui quên lối về, còn thời gian đâu mà nghĩ đến họ nữa, chỉ thi thoảng gửi đến mấy món đồ lưu niệm, nhắc họ nhớ đến ông bà mà thôi.

Nói ra thì, cô thật sự rất ngưỡng mộ sự thoải mái của bố mẹ chồng.

Về phần bố mẹ cô, đúng là bố mẹ rất yêu cô, nhưng rất nhiều chuyện ông bà cứ tự cho mình là đúng, giống như chuyện giữa cô và Sở Hoa, không thể không nhắc đến công của hai ông bà.

Nhiều lúc cô thật sự không biết nên nói bố mẹ mình như thế nào, cho nên không nói luôn cho xong.

Hai bên đều có chút cứng nhắc.

“Anh không để bụng đâu.” Sở Hoa nhìn Mục Nhan, nghiêm túc nói: “Thật ra vừa nãy anh đã quyết định rồi, ngày mai sẽ bay về thủ đô, anh về đây với mọi người chỉ là muốn xem cuộc sống bình thường của em với cậu ta như thế nào thôi, xem xong rồi, anh cũng nên từ bỏ rồi, vừa nãy anh chưa nói là muốn để Diệp Hoài Cẩn ghen một chút thôi.”

Mấy câu nói của Sở Hoa đã bày tỏ hết lòng mình.

Anh ta không ngại nói thẳng mọi chuyện, anh ta biết, Mục Nhan sẽ không giận.

Quả nhiên, sau khi Mục Nhan nghe xong, cô không khỏi ngây ra một chút, sau đó nói: “Đàn anh vẫn chưa từ bỏ sao? Em vẫn luôn xem anh là anh trai, không thể nào có tình cảm khác với anh được.”

Có trách cũng chỉ có thể trách hai người quá hiểu nhau thôi.

Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, biết tất cả mọi chuyện của đối phương, cùng nhau luyện đao pháp, cùng học nấu ăn dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của bố…

Nghĩ đến đây, trong lòng Mục Nhan hơi buồn bực.

Cô thật sự không muốn Sở Hoa vì cô mà lầm lỡ thêm nữa.

Trong mấy ngày này, cô cố tình để mặc Diệp Hoài Cẩn cũng là vì nghĩ như vậy, cô muốn để Sở Hoa nhìn nhận rõ ràng hơn.

“Anh đã vô số lần mộng tưởng, nếu em không gặp Diệp Hoài Cẩn, giữa chúng ta có phải sẽ… có khả năng không, càng nghĩ càng không muốn buông bỏ, nhưng bây giờ anh nghĩ thông rồi, em đang sống rất hạnh phúc. Diệp Hoài Cẩn luôn rất quan tâm đến em, trong mắt em cũng chỉ có cậu ta, anh nhìn nhiều rồi, cũng nghĩ mình nên từ bỏ rồi.” Sở Hoa nghiêm túc nói, trong mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm.

Từ bỏ, vốn không hề khó như trong tưởng tượng!

Có lẽ, bước đi một bước này, anh ta sẽ có thể mở ra một cuộc sống mới.

Nhưng anh ta cũng hiểu, sẽ không có người phụ nữ nào có thể khiến anh ta khắc cốt ghi tâm như Mục Nhan.

Bởi vì Mục Nhan đã chiếm cứ khoảng thời gian quan trọng nhất nửa cuộc đời anh ta.

Như vậy, sao có thể quên hết được.

Sự nhượng bộ của anh ta, không phải là quên đi, mà là hy vọng cô sẽ sống hạnh phúc hơn, hy vọng bản thân sẽ không trở thành gánh nặng của cô.

“Đàn anh…” Mục Nhan nghe vậy, trong lòng hơi chua xót, không khỏi cất lời.

“Mục Nhan, nhất định em phải thật hạnh phúc.” Sở Hoa nói tiếp.

Nhìn Sở Hoa, Mục Nhan gật gật đầu: “Em sẽ hạnh phúc.”

Nghe vậy, Sở Hoa đột nhiên nói: “Em cũng nên về phòng đi, nói chuyện tử tế với Diệp Hoài Cẩn, cậu ta cũng chỉ quan tâm em thôi.”

Nói đến đây, Sở Hoa lại không khỏi tự giễu chính mình, hoá ra cũng có ngày anh ta nói giúp Diệp Hoài Cẩn thế này.

Trái tim anh ta, dường như đã thật sự buông bỏ rồi.

“Vâng.” Mục Nhan đáp lại, sau đó chậm rãi rời đi.

Sở Hoa đứng sau nhìn theo, cho đến khi không còn thấy Mục Nhan nữa.

Thở nhẹ một hơi, Sở Hoa cũng quay về phòng.

Lúc này, trong phòng ngủ của cặp sinh ba.

Diệp Hoài Cẩn vẫn đang tắm cho cặp sinh ba, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ xem Mục Nhan và Sở Hoa sẽ nói gì với nhau.

Nghĩ vậy, anh lại tiếp tục bình tĩnh tắm cho Diệp Vũ Hành.

Nhưng vừa chạm vào, Diệp Vũ Hành đã không nhịn được nói: “Bố, bố vừa tắm cho con rồi, anh cả chưa được tắm kìa.”

Diệp Hoài Cẩn nghe vậy thì ngẩn ra nhìn Diệp Vũ Thánh.

Lúc này, Diệp Vũ Thánh có chút tủi thân nhìn Diệp Hoài Cẩn: “Bố, bố quên con rồi à?”

Diệp Hoài Cẩn thấy vậy, hắng giọng một tiếng: “Bố không chú ý, xin lỗi con.”

Chuyện này từng xảy ra mấy lần lúc ba cậu nhóc mới sinh ra, nhưng sau khi phân biệt được ba đứa rồi thì không còn xảy ra nữa, không ngờ hôm nay lại xảy ra trong lúc tâm trạng anh đang không yên như vậy.

Anh nhanh chóng tắm cho Diệp Vũ Thánh.

Tắm rửa xong, anh bế ba cậu nhóc ra khỏi phòng tắm, thay quần áo ngủ cho chúng, sấy tóc cho chúng xong thì để chúng lên giường.

Sau đó anh cầm quyển truyện lên, bắt đầu đọc cho chúng nghe.

Cho đến khi ba cậu nhóc phát ra tiếng hít thở đều đều thì anh mới rời phòng.

Vừa ra khỏi phòng, anh đã vô thức nhìn xuống tầng một, anh muốn biết có phải lúc này Mục Nhan và Sở Hoa đang nói chuyện gì đó không.

Do dự một lúc, đột nhiên ngó thấy dưới cửa phòng mình có ánh sáng phát ra.

Mục Nhan đang ở trong phòng!

Nghĩ đến việc này, Diệp Hoài Cẩn nhanh chóng lật đật chạy về phòng.

Vợ yêu giận rồi, nhanh đi dỗ thôi.
 
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 103



Lúc này, ở trong phòng, Mục Nhan tắm xong rồi, cô đang ngồi trên giường và cầm điện thoại lướt tin tức.

Cô bấm vào tin tức giải trí mới nhất, hầu hết đều nói về việc hai người Giang Bắc và Vệ Nam mời cặp sinh ba lên sân khấu hát trong concert.

Từng dòng từng dòng một, đủ loại chủ đề liên quan đến cặp sinh ba lọt vào mắt Mục Nhan.

#Cặp sinh ba hát trong concert, khoe giọng hát hay#

#Cặp sinh ba là fan của nhóm Nam Bắc#

#Cặp sinh ba lần đầu hát “Em là ngôi sao nhỏ của anh”#

#Cặp sinh ba lần đầu hát tại concert của nhóm Nam Bắc, giọng hát hay thu hút sự chú ý#

Nhìn những chủ đề này, Mục Nhan mỉm cười đọc hết từ đầu đến cuối, nhìn thấy sự khen ngợi của người khác dành cho cặp sinh ba, cô cũng cảm thấy rất vui mừng.

Điều này còn khiến cô vui hơn là những lời khen ngợi cô.

Mục Nhan lần lượt đọc hết những tin tức khen ngợi cặp sinh ba, hết cái này đến cái khác, đồng thời cũng đọc hết những bình luận khen ngợi trong đó.

Sau khi lướt xong hết những thứ đó, tình cờ lại lướt đến một diễn đàn giải trí.

Diễn đàn này cũng là nơi Mục Nhan thường xuyên lui tới, khi nhìn thấy tiêu đề bài viết, cô lập tức click vào.

#Chia sẻ video sắc nét cảnh cặp sinh ba hát ở concert, màn trình diễn thật sự rất tuyệt vời#

[Đầu tiên là phải đính kèm video đã! Sau đó là miêu tả cảm xúc của tôi bằng một chữ: tuyệt! Tự nhiên tôi cảm thấy gia đình này đã khiến tôi thấy được những điều tốt đẹp, hy vọng họ sẽ mãi hạnh phúc như thế này.]

Lầu 1: “Bình luận cái đã, sau đó mới thưởng thức video.”

Lầu 2: “Tung hoa, vì thích cặp sinh ba cho nên mới đến đây.”

Lầu 3: “Cặp sinh ba đúng là đáng yêu quá trời, thích mấy đứa chết đi được.”

Lầu 4: “Aiyo, tôi cũng đến đây vì cặp sinh ba.”



Lầu 34: “Xem xong video rồi, không ngờ cặp sinh ba hát hay thật đấy, bất ngờ nha!”

Lầu 35: “Cặp sinh ba đúng là fan cứng của nhóm Nam Bắc rồi, hát bài này đỉnh quá!”

Lầu 36: “Thích cặp sinh ba +1, điên cuồng gọi điện vì cặp sinh ba.”

……

Lầu 57: “Haha, thích cặp sinh ba, thích Diệp Hoài Cẩn, thích Mục Nhan, thích cả nhà họ.”

Lầu 58: “Thấy lầu trên nói đến việc cặp sinh ba là fan của nhóm Nam Bắc, ở đây, với tư cách là một nhân viên công tác đi theo đoàn của chương trình giải trí, tôi có thể khẳng định, cặp sinh ba đúng là fan của nhóm Nam Bắc, từ ngày đầu tiên quay chương trình, cặp sinh ba cứ phải gọi là sùng bái không dứt đối với nhóm Nam Bắc, đọc đường đều nhìn theo họ với đôi mắt lấp lánh.”

Lầu 59: “Không ngờ đã có người tiết lộ tin tức rồi! Hahaha, tự dưng thấy khung cảnh sinh động ghê.”

Lầu 60: “Khách mời ghi hình tập Phúc Châu lần này là nhóm Nam Bắc, không biết khi nào phát sóng nhỉ?”

Lầu 61: “Muốn được xem đôi mắt lấp lánh của cặp sinh ba.”

Lầu 62: “Mắt lấp lánh +1.”



Mục Nhan cứ thế xem hết bình luận, khoé miệng tủm tỉm cười.

Lúc Diệp Hoài Cẩn về phòng thì nhìn thấy cảnh này.

Thấy tâm trạng của Mục Nhan không tệ, anh cũng thầm thở phào một hơi.

Không tức giận thì dễ nói chuyện rồi.

Nhưng Diệp Hoài Cẩn vừa thở phào một hơi, ngay sau đó, một chiếc gối đã bay về phía anh.

Diệp Hoài Cẩn vô thức bắt được.

Anh vừa liếc mắt đã thấy dáng vẻ tức giận của Mục Nhan, anh bỗng chốc giật mình.

Anh lập tức bước lên phía trước, thấp giọng gọi: “Vợ ơi?”

Mục Nhan nhìn Diệp Hoài Cẩn, không nói gì, cô dùng hành động để biểu thị sự tức giận của mình.

Biết Mục Nhan tức giận, nhưng chưa giận đến mức không để ý đến anh, Diệp Hoài Cẩn nhanh chóng xin lỗi: “Anh biết sai rồi, anh không nên đuổi người đi như thế, nhưng thế cũng vì anh quan tâm em mà!”

“Quan tâm em thì có thể đuổi người ta đi à?” Mục Nhan tức giận nói.

“Không có lần sau! Không phải anh đã sửa sai rồi sao? Anh đảm bảo sau này sẽ không ghen tuông vớ vẩn nữa.” Diệp Hoài Cẩn giơ tay lên hứa.

Anh thật sự chỉ là đột nhiên nghĩ đến việc Mục Nhan và Sở Hoa ở cùng một nhà thì không chấp nhận được, thế nên trong lúc gấp gáp mới nói ra những lời như vậy.

Sau khi nói xong, nhìn dáng vẻ tức giận của Mục Nhan, anh đã ngay lập tức hối hận rồi.

Không may là, hiểu lầm đã xảy ra.

Không thể không nói, thái độ này của Diệp Hoài Cẩn lại khiến sự tức giận trong lòng Mục Nhan giảm đi không ít.

Sau đó, lại nhìn thấy sự nghiêm túc của Diệp Hoài Cẩn, sự tức giận của Mục Nhan cũng giảm đi.

“Thế lần này anh qua phòng sách ngủ đi.” Mục Nhan nói thẳng.

Cô vẫn phải cho Diệp Hoài Cẩn một bài học, còn về việc ngày mai Sở Hoa quay về thủ đô thì không cần nói với anh nữa, cô tức đến quên mất rồi.

“Nhưng mai anh phải đi rồi…” Diệp Hoài Cẩn vừa nghe vậy thì nhanh chóng nói.

Sắp phải đi rồi, chẳng lẽ lại không được thân mật với vợ yêu trong cùng một phòng hay sao?

“Liên quan gì đến em?” Mục Nhan cố tình không hiểu.

Diệp Hoài Cẩn: “...”

“Nếu anh không đồng ý thì em vào phòng sách ngủ nhé? Hử?” Mục Nhan nhìn vẻ mặt của Diệp Hoài Cẩn, cô hỏi ngược lại, đồng thời làm động tác xuống giường, thể hiện thái độ kiên quyết của cô lúc này.

Diệp Hoài Cẩn thấy vậy, lập tức nói: “Được rồi, để anh qua phòng sách.”

Nói xong, Diệp Hoài Cẩn lập tức quay người rời đi, nhưng vẫn ai oán nhìn Mục Nhan một cái.

Nhìn vẻ mặt của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan không nhịn được bật cười.

Cái tên này…

Sau đó, Mục Nhan cũng không nói gì nữa, cô cất điện thoại, đi ngủ luôn.

Đêm nay, biệt thự yên tĩnh đến lạ thường.

Ở một nơi khác.

Tư liệu của Sở Hoa cũng đã đến tay Chu Vãn.

Vốn dĩ cô ta còn tưởng Sở Hoa là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với Hải Dương, vì ngoại hình của anh ta đúng là rất xuất sắc.

Nhưng bây giờ xem ra Sở Hoa này vốn là người quen cũ của Mục Nhan, hơn nữa quan hệ giữa hai người có vẻ không đơn giản.

Cô ta nghĩ đến tin tức mà mình nhìn thấy ngày đó, Diệp Hoài Cẩn vội vàng chạy theo đến Phúc Châu, có phải vì biết Sở Hoa đang quay chương trình cùng Mục Nhan không?

Thế thì Sở Hoa này rất có thể là người yêu cũ của Mục Nhan?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Chu Vãn không khỏi dao động.

Nếu là thật, gửi tin này cho các bên truyền thông cũng đủ ăn một tháng.

“Chu Vãn, cô như thế này là muốn làm gì?” Người đại diện vẫn khá hiểu Chu Vãn, vừa nhìn sắc mặt cô ta, dường như đã hiểu cô ta muốn làm gì rồi, không nhịn được mà nhanh chóng hỏi.

“Nhờ Mục Nhan nên Hải Dương mới có cơ hội đông sơn tái khởi, chỉ cần Mục Nhan có chuyện, Hải Dương cũng không gượng dậy nổi nữa đâu.” Chu Vãn nói thẳng.

“Thế còn Diệp Hoài Cẩn thì sao? Nếu để anh ta biết được, chúng ta cũng xong đời đó!” Người đại diện vội vàng khuyên nhủ, Chu Vãn này bị điên rồi à? Sao cứ nhớ nhung Hải Dương mãi không buông thế.

Rốt cuộc giữa hai người họ có ân oán gì?

“Đừng để anh ta biết là tôi làm ra là được, trong giới này, Diệp Hoài Cẩn có rất nhiều liên hệ lợi ích với anh ta, vừa hay tôi biết một cái.” Chu Vãn sâu xa nói.

Có rất nhiều sao nam cùng thời với Diệp Hoài Cẩn, họ ra mắt cùng lúc với Diệp Hoài Cẩn, nhưng hào quang đều bị cướp hết, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là Diệp Hoài Cẩn phát triển quá nhanh, ngoại hình xuất sắc thôi không nói, dáng dấp cũng đẹp, sức hấp dẫn rất lớn. Vì doanh thu phòng vé, khi nhận được kịch bản, rất nhiều đạo diễn lớn đều nghĩ ngay đến Diệp Hoài Cẩn, chỉ những kịch bản Diệp Hoài Cẩn không nhận mới dễ dàng đến tay người khác.

Trong giới, sao có thể không có lời phàn nàn về chuyện này chứ.

Mà cô ta, vừa hay biết một người, đó chính là nhất ca* cùng công ty với cô ta.

(*) Nhất ca/nhất tỷ (一哥/一姐): nghệ sĩ nổi tiếng nhất, được nâng đỡ nhất trong một công ty, nhà đài.

Khi đó anh ta và Diệp Hoài Cẩn ở trong cùng một công ty, ban đầu hai người còn là bạn bè, không ngờ sau đó lại ồn ào lớn như vậy, sau đó đối phương còn đối đầu với Diệp Hoài Cẩn.

Tất nhiên đều là từ một phía thôi.

Sở dĩ cô ta biết được chuyện này là vì lúc trước khi Diệp Hoài Cẩn công khai chuyện kết hôn sinh con, vị nhất ca này đã bí mật thuê thuỷ quân muốn kích động các fan của Diệp Hoài Cẩn, đương nhiên cuối cùng cũng không thành công, Diệp Hoài Cẩn không có giấu giấu giếm giếm mà trực tiếp công bố với bên ngoài, thái độ như vậy rất đáng khen mà.

Vậy nên lúc đó mặc dù có một vài bên truyền thông nói rằng Diệp Hoài Cẩn đang tự hủy hoại hào quang của chính mình, hầu hết mọi người vẫn ủng hộ sự dũng cảm của Diệp Hoài Cẩn.

Mà sau đó, Diệp Hoài Cẩn cũng không khiến mọi người thất vọng, anh đã chinh phục giới giải trí và người hâm mộ bằng khả năng diễn xuất của mình.

Nghĩ tới đây, Chu Vãn lại nghĩ tới Mục Nhan.

Cuộc sống của Mục Nhan đúng là cuộc sống của một người chiến thắng, thật khiến người ta cảm thấy ngưỡng mộ và ghen tị!

“Cô định làm gì?” Cuối cùng người đại diện hỏi.

“Chỉ cần đưa những tư liệu này cho người kia, anh ta sẽ điều tra kỹ hơn, chúng ta không cần nhúng tay vào.” Chu Vãn nói luôn.

Trong giới giải trí này, có thể nói, cô ta đã làm rất thuận tay chuyện mượn dao giết người này rồi.

“Ừm.” Người đại diện gật đầu, chỉ là không hiểu vì sao trong lòng vẫn có cảm giác bất an, anh ta luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như họ nghĩ.

******

Ngày hôm sau, ở nhà Mục Nhan.

Người của tổ chương trình vẫn đến từ sớm như lần trước.

Nhưng khác với lần trước, lần này Mục Nhan đã dậy sớm, chuẩn bị hết tất cả đồ đạc.

Nhất là đồ ăn nhẹ cho ba cậu nhóc ăn trên đường.

Nhìn từng gói đồ ăn nhẹ được bọc sẵn, ba cậu nhóc ôm lấy Mục Nhan và nói yêu cô.

Nhìn cảnh này, các nhân viên công tác đều cảm thấy ba cậu nhóc đáng yêu hết sức.

Nhưng trong lúc quay phim, họ cũng phát hiện ra, trong nhà ngoài năm người còn có một người khác, là một người đàn ông.

Mặc dù người của tổ chương trình rất tò mò về thân phận của đối phương nhưng vẫn tránh né việc quay phim.

Chỉ có một số nhân viên từng tham gia “Vòng quanh thế giới” nhận ra người này, lúc đó người ta nói hai vị khách mời này là người quen, bây giờ xem ra đúng là vậy.

Được ở trong nhà, chắc chắn là người quen hơn cả quen rồi.

Vì đã sớm chuẩn bị xong, ba cậu nhóc và Diệp Hoài Cẩn nhanh chóng ra ngoài.

Trước khi đi, ba cậu nhóc cũng không quên quay đầu chào tạm biệt Mục Nhan và Sở Hoa.

“Con chào mẹ, chào chú Sở Hoa.”

“Chào con.”

Sau khi chào xong, ba cậu nhóc rất thuần thục theo Diệp Hoài Cẩn lên xe.

Mà khi Diệp Hoài Cẩn nghe thấy câu “chú Sở Hoa”, trái tim lại chua chua một chút.

Cô nam quả nữ mà lại ở chung một mái nhà.

Sau khi ngồi vào xe, Diệp Hoài Cẩn nhanh chóng gọi điện cho Hải Dương.

Hôm qua Mục Nhan đã nói để Hải Dương đến, thế thì anh nghe theo cô vậy!
 
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 104



Đợi khi Diệp Hoài Cẩn gọi điện thoại và biết chắc chắn rằng Hải Dương đang trên đường đến nhà anh, tâm trạng anh mới thoải mái hẳn.

Không uổng công tối qua muộn thế rồi anh vẫn cố tình nhắc Hải Dương.

Cúp máy xong, dù rằng Diệp Hoài Cẩn không cười nhưng cả người lại toát ra vẻ vui mừng.

“Bố ơi, bố biết chú Hải Dương đến nhà mình thì bố vui lắm ạ? Tại sao ạ?” Diệp Vũ Thánh hỏi thẳng nghi vấn của mình.

“Không có gì, bố chỉ lo không có ai chăm sóc mẹ các con thôi.” Diệp Hoài Cẩn đường hoàng nói.

“Không phải có chú Sở Hoa ở đó ạ?” Diệp Vũ Triết nghe vậy, lập tức nghĩ tới người chú Sở Hoa nấu đồ ăn ngon cho cậu.

“Chú Sở Hoa của con yếu đuối lắm, chăm sóc mình thôi đã là cố gắng rồi, không chăm nổi mẹ các con đâu.” Diệp Hoài Cẩn tiếp tục bôi đen Sở Hoa mà không để lại dấu vết.

Lúc nào cũng hạ thấp hình tượng Sở Hoa trong lòng của cặp sinh ba.

Cặp sinh ba nghe vậy thì đồng loạt nhìn anh.

Diệp Hoài Cẩn: “...”

Sao tự dưng lại nhìn anh như thế?

Lúc này, Diệp Vũ Hành khẽ thở dài, sau đó lí nhí nói: “Chú Sở Hoa nói bố là hũ giấm, bố sẽ nói chú Sở Hoa có chỗ nào không tốt vì bọn con thích chú ấy. Ban đầu bọn con vẫn chưa tin đâu nhưng bố lại nói thật rồi!”

Diệp Vũ Hành nói, trong giọng điệu còn có vẻ tức giận.

Vẻ mặt hai đứa còn lại cũng rất khó coi, thậm chí còn đánh giá Diệp Hoài Cẩn.

“Uổng công chú Sở Hoa luôn nói tốt đẹp về bố.”

“Đúng đó! Bố hẹp hòi quá.”

Diệp Hoài Cẩn nghe ba con trai mình nói, đầu tiên anh mếu mặt, sau đó phản ứng lại ngay, tiếp đó là chửi rủa Sở Hoa ở trong lòng.

Đồ tâm cơ boy!

“Khụ khụ, thật sự là bố lo cho chú Sở Hoa của các con thôi. Bố nói chú ấy yếu ớt chứ không phải nói xấu chú ấy. Yếu ớt chỉ là một đặc điểm của cơ thể, các con nghĩ mà xem, chú Sở Hoa của các con có phải còn gầy hơn cả bố lẫn chú Hải Dương không?” Diệp Hoài Cẩn sẽ không thừa nhận, ngược lại sau đó anh còn bắt đầu “diễn” khác ngay.

Dáng vẻ nghiêm túc, không hề chột dạ này thật sự đã lừa được cặp sinh ba.

“Thật sao ạ?” Cặp sinh ba tò mò hỏi ngược lại Diệp Hoài Cẩn.

“Đương nhiên là thật rồi. Với cả bố là hũ giấm cũng là vì bố yêu các con thôi!” Sau khi khẳng định, Diệp Hoài Cẩn bắt đầu phát kẹo ngọt chết ruồi.

Ba cậu nhóc nghe vậy thì mặt hơi đỏ ửng, sau đó chúng nhìn sâu vào bố rồi cũng nghiêm túc đáp lại.

“Chúng con cũng yêu bố.”

Sau khi nghe câu này, bỗng chốc Diệp Hoài Cẩn bật cười thành tiếng.

Sở Hoa là một tâm cơ boy, thế thì anh lại là một boy càng tâm cơ hơn.

Vợ là vợ anh, con là con anh, sao mà Sở Hoa đấu lại anh được.

Trong lòng Diệp Hoài Cẩn lúc này có vẻ khá đắc ý.

Đương nhiên là những thứ này không thể nhìn thấy ở bề ngoài được.

Nhưng mà nếu như Hướng Thiên ở đây thì sẽ nói một câu với Diệp Hoài Cẩn.

Ảnh đế đại nhân, hình tượng của cậu sụp đổ rồi.

*****

Khi ấy, ở một bên khác.

Hải Dương đã đến nhà Mục Nhan.

Dường như là mấy bố con vừa mới đi không lâu mà anh ta đã đến rồi.

Sở Hoa nhìn Hải Dương xuất hiện nhanh như thế, ánh mắt hơi lóe lên.

Diệp Hoài Cẩn đúng là đồ nhỏ nhen, chuyện như này đúng là chỉ có anh mới làm ra được thôi.

Mục Nhan cũng thấy Hải Dương.

Nhìn thời gian thì cô cũng biết Hải Dương đến đây hơi sớm.

“Sao cậu đến đây sớm thế, không phải tôi bảo cậu chín giờ đến sao?” Mục Nhan nhìn Hải Dương với vẻ bất ngờ.

Hải Dương nghe vậy thì ngại ngùng vuốt mũi mình, sau đó anh ta nói: “Sáng dậy sớm quá, dù gì cũng không có gì làm nên muốn đến chỗ cô xem xem có gì cần giúp đỡ không.”

Lúc nói vậy, trong lòng Hải Dương cũng bất lực!

Chẳng lẽ anh ta phải nói rằng vì Diệp Hoài Cẩn nhờ anh ta việc tránh để Mục Nhan và Sở Hoa ở riêng với nhau ư?

Nói vậy thì đúng là ngại lắm, thôi thì đừng nói vẫn hơn, vì thế anh ta chỉ đành lấy lý do này lấp l**m thôi.

Tin hay không là một chuyện, mặt ngoài chính là như thế.

Thấy vẻ chột dạ của Hải Dương, Mục Nhan hiểu ra ngay.

Người có thể khiến Hải Dương như vậy còn có ai nữa đâu.

Mục Nhan dở khóc dở cười.

Nhưng mà cũng không gây khó dễ cho Hải Dương nữa, cô nói luôn: “Thế cậu vào nhà đợi đi! Tôi đi nấu bữa sáng, lát nữa chín giờ cậu đưa chúng tôi đến sân bay nhé.”

“À, được… nhưng mà cô đến sân bay làm gì?” Hải Dương hỏi, Mục Nhan định đi đâu sao?

“Không, là đàn anh của tôi. Hôm nay anh ấy sẽ ngồi máy bay về thủ đô.” Mục Nhan nói.

“À.” Hải Dương đáp lại, sau đó lại phát hiện ra điều gì đó sai sai. Thế là Sở Hoa phải đi rồi à? Thế thì không phải Diệp Hoài Cẩn lo bò trắng răng rồi sao?

“Đúng vậy, cậu đừng nói cho Hoài Cẩn lúc anh ấy hỏi dò tin tức đấy.” Mục Nhan nhanh chóng nhắc nhở.

Thật sự là cô sắp bị Diệp Hoài Cẩn đánh bại rồi.

Đúng là cứ như kiểu ghen tuông mấy năm tích tụ lại rồi ghen một thể vậy, chua thật đấy!

Chua tới nỗi mà xa tít tắp rồi cô vẫn ngửi thấy được.

“Được.” Bên ngoài Hải Dương đồng ý nhưng trong lòng đang gầm rú.

Phải giả bộ ngớ ngẩn giữa hai người này, cái trường hợp này đúng là gian khổ quá!!!

Sau đó, Mục Nhan cũng không để ý nữa mà đi thẳng vào nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Một lúc sau, ba người ngồi vào bàn ăn cùng nhau.

Hải Dương thưởng thức bữa sáng ngon lành, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

Dậy sớm cũng có lợi, đó chính là ăn chực thêm được một bữa ngon.

Cơm nước xong, ba người ở nhà thêm một lúc nữa.

Tới chín giờ, Hải Dương chuẩn bị xe cộ chờ đợi Mục Nhan và Sở Hoa.

Mục Nhan cũng gói chút đồ ăn nhẹ chuẩn bị cho cặp sinh ba vào buổi sáng và cho vào trong đồ đạc của Sở Hoa.

“Đàn anh, lần này chưa kịp tiếp đãi anh chu đáo, thật sự là em thấy rất có lỗi. Lần sau có cơ hội anh lại đến nhé, yên tâm, em sẽ không để Hoài Cẩn ghen tuông bừa bãi nữa đâu.” Mục Nhan nhìn Sở Hoa, nghiêm túc nói.

Chuyện Sở Hoa là anh trai cô sẽ không thay đổi, chờ chuyện này kết thúc rồi cô sẽ nói chuyện hẳn hoi với Diệp Hoài Cẩn, dắt anh về nhà nói chuyện đâu ra đấy với bố mẹ cô.

Cô không muốn có chuyện như thế này xảy ra nữa.

“Được.” Sở Hoa nhìn Mục Nhan và mỉm cười nhẹ.

Hải Dương ở bên cạnh thấy cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thán. Rõ ràng giữa hai người này chẳng có dấu vết gì, ảnh đế Diệp đúng là quá quan tâm tới Mục Nhan nên mới vậy thôi.

Cảm thán thì cảm thán, Hải Dương chẳng định nói gì.

Dù sao thì đây là chuyện của người trong cuộc giữa họ, người ngoài như anh ta tốt hơn hết là đừng nên xen vào.

Ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ của anh ta thôi.

Rất nhanh sau khi thu dọn xong, đồ của Sở Hoa được đặt lên xe.

Hải Dương lái xe đưa hai người đến sân bay.

Trên đường, xe của Hải Dương đang đi bình thường, chốc chốc anh ta để ý tình hình xe cộ qua gương chiếu hậu.

Nhưng sau khi quan sát mấy lần, anh ta bắt đầu thấy sai sai.

Sao cứ cảm giác đằng sau có xe theo đuôi thế nhỉ!

Sau khi xác nhận mấy lần, Hải Dương đã chắc chắn được chuyện này.

Sự cảnh giác trong lòng bỗng chốc dâng lên cực điểm.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe của họ đã dừng ở bãi đỗ xe của sân bay, Hải Dương để ý chiếc xe đó không vào theo nên cho rằng mình nghĩ nhiều.

Nhưng mà đảm bảo an toàn, Hải Dương vẫn luôn theo Mục Nhan suốt hành trình, không để Mục Nhan và Sở Hoa có không gian riêng nào.

Sau khi lấy đồ đạc thì đưa Sở Hoa đến sảnh sân bay.

Ký gửi đồ, lấy vé.

Sau khi làm xong mọi chuyện thì cũng tới lúc chia tay.

Trước khi vào kiểm tra an ninh, Sở Hoa nhìn Mục Nhan rồi cười nói: “Mục Nhan, có thể cho anh một cái ôm tạm biệt không?”

Cuộc chia ly này không chỉ là chia tay bây giờ mà còn là chia tay với quá khứ của anh ta nữa.

Sở Hoa không nói thẳng nhưng Mục Nhan thì hiểu.

Nhưng nhớ tới thân phận hiện tại của cô bây giờ, Mục Nhan hơi do dự.

Thấy vẻ do dự của Mục Nhan, Sở Hoa bỗng di chuyển, anh ta dành cho Mục Nhan một cái ôm chóng vánh.

Mục Nhan vẫn chưa phản ứng thì đã bị ôm lấy, cũng không phải quá thân mật, Mục Nhan mím môi nói: “Đàn anh, chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của mình.”

“Cảm ơn em.” Sở Hoa nói.

Cái ôm vừa rồi thật sự cũng đủ với anh ta rồi.

Còn đối với Mục Nhan, câu cảm ơn này cũng đã đại diện cho thái độ của Sở Hoa.

Sau đó, sau khi Sở Hoa nói câu “tạm biệt” thì xoay người rời đi, đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Thấy bóng Sở Hoa ngày một xa, tới khi không thấy nữa, Mục Nhan mới thu hồi ánh mắt.

Thật sự là cô hy vọng rằng mai đây Sở Hoa có thể tìm được hạnh phúc của chính mình, giữ một chấp niệm thời niên thiếu tới tận bây giờ thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.

May mà anh ta buông tay rồi!

Nghĩ vậy, Mục Nhan nhìn Hải Dương và nói: “Đi thôi! Chúng ta về thôi.”

“Ừm.” Hải Dương đáp, trong đầu lại vụt qua cái ôm ban nãy của hai người.

Nếu cái này mà bị chụp được thì sợ rằng khó mà giải quyết đấy!

Nhưng mà ôm cũng ôm rồi, bây giờ nghĩ cách cũng vô dụng, thôi thì lát nữa nói với anh Hướng để ý tin tức trong giới vậy.

Cái xe theo đuôi vừa rồi vẫn là cái gai trong đầu anh ta đây.

Quay lại bãi đỗ xe, sau khi lên xe, Hải Dương tiếp tục để ý mọi thứ xung quanh.

Mục Nhan nhận ra sự bất thường của Hải Dương, cô không nhịn được mà hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Vừa rồi lúc ở bãi đỗ xe, Hải Dương cứ chốc chốc lại chen vào giữa mình và Sở Hoa.

Mục Nhan biết tính của anh ta nên cũng hiểu rõ đối phương sẽ không vô duyên vô cớ làm vậy, vì thế mới hỏi.

“Không sao, chỉ là tôi nhận ra có người theo đuôi. Nhưng mà đến sân bay lại cảm giác không có chiếc xe ấy.” Hải Dương nói thật.

Còn Mục Nhan nghe vậy, lông mày không khỏi cau lại.

Hải Dương không phải người bỏ mất mục tiêu, nếu anh ta đã nói vậy thì có lẽ cũng chắc chắn rồi.

Mục Nhan cũng bắt đầu cảnh giác hơn, cô nói ngay: “Về thôi! Về rồi nói tiếp.”

“Được.” Hải Dương gật đầu, sau đó khởi động xe.

Khi chiếc xe ra khỏi hầm đỗ xe và vòng lên đường chính, Hải Dương lại nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đó, mà một người còn đang cầm máy ảnh và lên xe.

Đúng là bị chụp được rồi!

Hải Dương chắc chắn được chuyện này.

Sau đó Hải Dương phải gấp rút xử lý chuyện này.

Sau khi nhanh chóng đưa Mục Nhan về nhà, Hải Dương tự đi điều tra, đồng thời gửi tin cho Hướng Thiên. Đương nhiên Hướng Thiên sẽ báo cáo lại cho Diệp Hoài Cẩn.

Anh ta muốn xem rốt cuộc là ai đi theo chụp họ đây?

Nếu như có thể điều tra ra được sớm, có lẽ sẽ có thể xử lý hoặc ứng phó với tình huống bất lợi này một cách nhanh chóng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back