Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 55


Edit: Mâu.Nguyễn Hải và Lâm Mai biết tiếp theo bọn họ sẽ tới nhà của Mạc Trọng Đan, khi đi còn bắt Nguyễn Thanh mang theo rất nhiều thứ.Mạc Trọng Đan biết đây là ý tốt của bọn họ nên cũng không từ chối.Trước khi ô tô khởi động, Mạc Trọng Đan đột nhiên nhô đầu ra nhìn Nguyễn Hải, biểu tình trên mặt đầy nghiêm túc: “Chú, những gì cháu nói hôm qua rất nghiêm túc.”

Nguyễn Hải sửng sốt, sau đó gật đầu đáp lại anh: “Đàn ông, nói được thì phải làm được.”

Mạc Trọng Đan gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Cháu thề.”

Nguyễn Hải hài lòng gật đầu: “Tốt lắm.”

Mạc Trọng Đan bèn cười, anh rất ít khi cười, cũng ít khi cười vui vẻ đến vậy.Nguyễn Hải vẫy tay: “Đi thôi!”

Ô tô cuối cùng cũng rời khỏi thôn Bình Hỉ trong mắt của đôi vợ chồng Nguyễn Hải, đi về hướng sân bay.***Phó đạo diễn ngồi ở ghế phụ đang tổng kết phỏng vấn chuyến đi chơi lần này, cô ấy hỏi Mạc Trọng Đan: "Lần này tới thôn Bình Hỉ có cảm giác như thế nào?"

Mạc Trọng Đan suy nghĩ, cuối cùng chỉ nghĩ ra một câu: “Cảnh đẹp, không có tiếng xe ồn ào."

Phó đạo diễn bật cười: “Xem ra cậu rất thích nơi này.”

Mạc Trọng Đan gật đầu: “Có cơ hội, tôi sẽ đến nữa.”

Phó đạo diễn lại hỏi: “Vậy cậu sẽ mời bạn bè tới nữa chứ?”

Mạc Trọng Đan gật đầu: “Đương nhiên rồi, bọn họ đang khai phá biến chỗ này trở thành địa điểm du lịch, sang năm chắc là có thể mở cửa được.

Nơi đây sinh hoạt rất yên bình, thích hợp để dưỡng lão.

Nếu như làm việc mệt mỏi, tôi ở đây mấy ngày, tâm trạng cũng thả lỏng đi rất nhiều.

Sang năm sau tôi sẽ lại tới nữa, nếu có cơ hội, tôi sẽ thường xuyên tới."

Phó đạo diễn có chút kinh ngạc, mặc dù cô sống ở đây một thời gian ngắn cũng cảm thấy rất tốt, nhưng Mạc Trọng Đan đánh giá cao quá rồi.

Sau này, khi Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh công khai yêu đương, phó đạo diễn chỉ có thể nghĩ, quảng cáo cho quê hương của vợ mời thu liễm một chút, xin cảm ơn.Mạc Trọng Đan không biết hai chữ thu liễm viết thế nào, mạnh mẽ khen sản nghiệp sắp khai thông của thôn Bình Hỉ một hồi rồi mới chịu dừng lại.Nguyễn Thanh bấy giờ rất kinh ngạc, Mạc ca nể tình ghê.Cô tiến gần đến bên tai Mạc Trọng Đan nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh nhé!”

Mạc Trọng Đan quảng bá du lịch giúp nhà cô thì hiệu quả sẽ tốt hơn, anh bèn cười bên tai cô thì thầm đáp lại: "Không cần cảm ơn, nên vậy."

Hai nam nữ chính nói chuyện với nhau phía sau xe, phảng phất như họ muốn cách ly nhân viên công tác khỏi thế giới của mình.Phó đạo diễn chỉ có thể quay được một đoạn này, sau đó lòng tràn đầy câm nín mà quay đầu lại nhìn phía trước.Thời điểm giữa trưa, cuối cùng bọn họ cũng đã đến sân bay, Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan đều thường xuyên phải đi đi lại lại nên ngồi xe mấy tiếng cũng không khiến bọn họ khó chịu.Hai người ăn trưa ở sân bay, sau đó vội vàng đăng ký vé về quê nhà của Mạc Trọng Đan.Khi lên máy bay, Mạc Trọng Đan liền cảm thấy kỳ quái, anh nhíu nhìn mày khắp nơi một lúc, quả nhiên nhìn thấy chỗ ngồi cạnh mình có trạm tỷ quen thuộc —— Vương Tương Lăng.Vị trạm tỷ này hàng năm chiến đấu ở tuyến đầu, hơn nữa không biết lấy tin tức từ đâu, thường xuyên nắm bắt được hành trình bí mật của anh.

Bất quá, vị trạm tỷ này không không dây dưa gì, hành vi rất đúng mực, những bức ảnh không thể công khai với bên ngoài cô ấy đều chờ đến khi nào công khai được mới tung ra.Bởi vậy, cho dù có lúc Mạc Trọng Đan bị cô kéo chân, cũng không thể nào đuổi cô đi được.Lúc này vị này trạm tỷ thấy Mạc Trọng Đan nhìn qua đây cũng thực kích động, nhưng vẫn ngoan ngoãn không hề tiến lên, ngồi yên tại chỗ liếc trộm anh qua khóe mắt.Sau khi Mạc Trọng Đan ngồi xuống, cô ấy lấy điện thoại ra chụp trộm hai tấm.Thấy ánh mắt Mạc Trọng Đan nhẹ nhàng liếc qua mình, Vương Tương Lăng lập tức phát hiện ra, cô lập tức đoan chính ngồi yên.

Mạc Trọng Đan lại khẽ cười, Vương Tương Lăng lập tức bị nụ cười của anh làm cho ngây ngẩn.

Đây không phải là lần đầu tiên cô chụp trộm, nhưng lại là lần đầu tiên được Mạc Trọng Đan đáp lại.Khác với những trạm tỷ khác làm vì kiếm tiền, Vương Tương Lăng là thật sự vô cùng vô cùng thích Mạc Trọng Đan.

Từ khi anh bắt đầu ra mắt, cô ấy đã cảm thấy toàn thân anh hết sức thu hút, không kiềm được thích anh.Cô chọn làm trạm tỷ sau khi cuộc thi sống còn ấy kết thúc, Mạc Trọng Đan chính thức debut.Khi đó nhóm trưởng có nhân khí cao, rất nhiều trạm tỷ chụp ảnh khó tránh khỏi có bất công.Vương Tương Lăng vì Mạc Trọng Đan mà làm công việc này, cô biết nhiều có người thích Mạc Trọng Đan cũng làm vậy.

Vì thế, cô quyết tâm tự mình đi chụp ảnh, thỏa mãn nội tâm cơ khát của các Sơn Dương khác.Cô ấy biết có một ngày, Mạc Trọng Đan sẽ nổi tiếng.Trên thực tế đúng là vậy, chỉ là quá trình nổi tiếng khác hẳn thôi.Mạc Trọng Đan chỉ ra mắt nửa năm đã kiên quyết rời khỏi nhóm, sau đó dứt khoát đổi nghề đi làm diễn viên.Lúc ấy trên mạng ai cũng anti anh, fans của những người khác trong nhóm cũng điên cuồng mắng anh là bạch nhãn lang.

Thậm chí có rất nhiều fans của anh đều thoát fans trở lại mắng anh, nói anh vong ân phụ nghĩa.Tin bôi đen anh đột nhiên đầy rẫy trên mạng, giống như anh đã phản phải tội ác tày trời vậy.Khi ấy, không có nhiều fans đứng lên chiến đấu vì Mạc Trọng Đan.

Rất nhiều người không kiên trì được, chậm rãi rút lui.Sau đó, anh nhận được giải thưởng nam diễn viên mới xuất sắc nhất, tên tuổi của anh chỉ trong một đêm xuất hiện trên các diễn đàn lớn nhỏ.Các fans cố gắng kiên trì tới cùng giống như cô vui mừng khóc lóc, tin anh đoạt được giải còn hot hơn cả tin trước kia anh rời nhóm.Dù sao mấy nhóm nhạc bước ra từ cuộc thi cũng không nổi tiếng lắm, ngay cả khi các fans cảm thấy vụ này siêu to khổng lồ cũng chỉ là siêu to trong giới mà thôi.

Bên ngoài giới giải trí thật ra rất yên bình, căn bản không có ai biết.Nhưng, con đường sự nghiệp của anh, anh đoạt giải, cả nước đều biết.Mạc Trọng Đan càng ngày càng lợi hại, sau khi nổi tiếng ở mảng phim truyền hình liền lấn sân sang giới phim điện ảnh.

Bộ điện ảnh đầu tiên thu về hơn 3,2 tỷ doanh thu phòng bán vé.

Các tiền bối đi trước cùng lắm cũng chỉ thu về ba, bốn trăm triệu, vượt quá 2 tỷ đã bị bàn tán xôn xao rồi.Địa vị của Mạc Trọng Đan thì khỏi phải nói, đã lên một tầm cao mới.“Chào em.”

Vị fans này còn đang thất thần, giọng nói Mạc Trọng Đan đột nhiên vang lên như sấm nổ vang trong đầu cô.Cô ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Mạc Trọng Đan, đây là lần đầu tiên Mạc Trọng Đan nói chuyện với cô.“Tôi nhận ra em, từ khi tôi mới ra mắt em vẫn luôn đi theo tôi."

Vương Tương Lăng nghe xong, nước mắt ào ào chảy xuống: Anh ấy nhận ra mình.Mạc Trọng Đan cười: “Đừng khóc, tôi nói chuyện này không phải để làm em khóc.”

Cô gái ngoan ngoãn gật đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt nói: “Chỉ là em rất vui thôi.”

“Tôi hiểu mà.”

Mạc Trọng Đan nói.Cô gái gật đầu, sau đó đột nhiên ngây người: “Anh hiểu cái gì?”

Mạc Trọng Đan nhướng mày: “Tôi cũng là fans của người nào đó, có thể gặp mặt thần tượng mình, tâm trạng kích động ấy tôi hiểu.

Vô cùng... hiểu!"

Vương Tương Lăng nghe xong câu này càng tò mò hơn, đúng rồi, con trai không phải đều thích xem NBA* gì đó sao?

Vì thế thần tượng của anh có thể là ngôi sao bóng rổ nào đó: “Thần tượng của anh là Bill Fitch, hay là Bobby Jones?”(*Giải đấu lần đầu được tổ chức tại thành phố New York vào ngày 6 tháng 6 năm 1946, dưới tên gọi Hiệp hội bóng rổ Mỹ (BAA).

Sau được đổi tên thành National Basketball Association (NBA) vào ngày 03 tháng 8 năm 1949, sau khi sáp nhập với đối thủ của nó là Giải bóng rổ quốc gia (NBL).)Mạc Trọng Đan cười nhẹ một tiếng nói: “Không có ai cả, tôi chỉ thỉnh thoảng mới xem NBA thôi, thần tượng của tôi cũng là người trong giới.”

Vương Tương Lăng chấn kinh: “Là…

Là vậy ư?”

“Ừm.”

Suy nghĩ một lúc, Vương Tương Lăng lại cảm thấy không đúng: “Vì sao anh lại muốn nói chuyện này với em?”

Mạc Trọng Đan nhìn điện thoại trong tay cô, liếc mắt một cái rồi nói: “Chỉ cần em đi theo anh, có một số việc sẽ không giấu được nữa.”

Vương Tương Lăng: “???”

Mạc Trọng Đan nhìn thoáng qua Nguyễn Thanh đang nghịch điện thoại bên kia, sau đó nhỏ giọng nói với Vương Tương Lăng: "Giống như em vậy, em vì theo đuổi thần tượng nên trở thành trạm tỷ.

Tôi vì theo đuổi thần tượng nên đi nhận thông cáo của cô ấy."

Nói rồi, Mạc Trọng Đan bật cười.Vương Tương Lăng có ngu cũng nghe hiêu, cô ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh, sau đó lại nhìn về phía Mạc Trọng Đan.“Thế nên, tôi hy vọng em có thể đợi tôi công khai trước, đừng công khai ảnh chụp.

Tôi muốn tự mình nói ra, em hiểu không?"

Mạc Trọng Đan cất giọng trầm thấp, mang theo hơi thở dụ hoặc.Vương Tương Lăng kỳ thật đã nghe loáng thoáng một ít tin tức, nhưng khi nghe được sự thật vẫn bị đả kích thật lớn.“Anh đang yêu?”

Cô hỏi.Mạc Trọng Đan gật đầu: “Ừ, nếu đối phương không biết cũng được coi như đang yêu thì tôi đã yêu đương 3 năm rồi.”

Nghe xong câu này, Tương Lăng đột nhiên phát hiện so với đau lòng, cô càng chua xót hơn khi phát hiện thần tượng mình đặt trên đầu quả tim lại yêu thầm ba năm.Nhưng là so với chua xót, cô lại càng khiếp sợ hơn khi thần tượng của mình lại yêu đơn phương một người tận ba năm.Nhất thời, trong lòng rốt cuộc là trái tim băng giá, vỡ nát, chua xót hay là khiếp sợ cũng không biết nữa, lòng ngũ vị tạp trần khi phát hiện mình đã thất tình.Cô thương hại liếc nhìn Mạc Trọng Đan, lại nhìn về phía Nguyễn Thanh vô tâm không phổi một cái, sau đó sâu kín nhìn về phía thần tượng hỏi: "Em có thể hỏi anh một chút không?"

Mạc Trọng Đan gật đầu, Vương Tương Lăng liền hỏi: “Anh nhận là bởi vì……”

“Bởi vì cô ấy.”

Vương Tương Lăng hơi nghẹn: “Vậy anh đột nhiên nhận chương trình sau ba năm là vì....”

“Cũng là vì cô ấy.”

Vương Tương Lăng hoàn toàn không còn gì để nói: “……

Sao anh lại nói cho em biết?”

Mạc Trọng Đan: “Em đi theo tôi đã lâu, tôi cũng có chút hiểu biết với em, tôi tin em sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng không tốt tới tôi.

Xin lỗi, ở trên máy bay, tôi có thể trốn em một lần nhưng không thể trốn mãi được.

Huống chi tôi cũng không định giấu giếm, nhưng bây giờ tôi không có tư cách công bố.

Vì thế, em sẽ giúp tôi chứ?"

Mạc Trọng Đan dùng giọng điệu đê tiện hết sức hỏi cô, Vương Tương Lăng vốn không phải là fans bạn gái.Mạc Trọng Đan nói như vậy, Vương Tương Lăng đương nhiên đầu hàng ngay.

Cô hoàn toàn bị thuyết phục, dùng sức gật đầu nói: “Vâng, em chắc chắn sẽ giúp anh, em sẽ không để lộ trước khi anh công khai đâu.

Bây giờ em có thể chụp một ít ảnh của hai người không?"

Mạc Trọng Đan hơi mỉm cười: “Vinh hạnh.”

Vương Tương Lăng hoàn toàn làm phản, cô quên mất nỗi đau của mình, quên mất thương hại Mạc Trọng Đan, chỉ nhớ rõ mình phải giúp anh!!!

Nhất định phải giúp!!!Nguyễn Thanh đi tới dò hỏi Mạc Trọng Đan: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Mạc Trọng Đan lập tức quay đầu lại nhìn cô, sau đó lắc đầu nói: “Không có!

À, đúng rồi, đây là trạm tỷ nhà anh.”

Trạm tỷ nhà anh???!!!Vương Tương Lăng sướng rơn, cô ấy nhìn Mạc Trọng Đan, sau đó ra hiệu với anh, biểu đạt sự kiên định trong hai mắt: Em sẽ giúp anh.Mạc Trọng Đan mỉm cười gật đầu, ra mắt bốn năm ít khi thấy anh dịu dàng như vậy.Nguyễn Thanh ngây ngẩn: “Trạm tỷ này…

Bây giờ chương trình còn chưa phát sóng đó!

Không có việc gì chứ?”

Vương Tương Lăng lập tức nói: “Không sao đâu, chị Nguyễn, em sẽ không đăng lên đâu.

Khi nào chương trình phát sóng em mới đăng, thật đó, còn có, Trọng Đan nhà em siêu ~~ cực kỳ tốt.

Có tiền có sắc, thân cường thể tráng, ôn nhu như nước, chung tình nghiêm túc, hơn nữa……”

Vương Tương Lăng nhướng mày: “Đi theo anh ấy tuyệt đối ***.”

Nguyễn Thanh: “Hả?”

Mạc Trọng Đan: “……

Câm miệng.”

Vương Tương Lăng vô cùng ủy khuất câm miệng.Mạc Trọng Đan nhìn cô ấy: “Em vẫn nên an tĩnh chụp ảnh đi!”

Vương Tương Lăng vô cùng ủy khuất lấy điện thoại ra……Nguyễn Thanh: “???”

Tối hôm đó, fans siêu to bự của Mạc Trọng Đan, trạm tỷ lớn nhất, fans lão làng Tương Tương Tương Tương theo dõi Super chat của CP Thanh Sơn, chính thức gia nhập trở thành Cây non.Super chat của Mạc Trọng Đan và Super chat Thanh Sơn, tập thể Cây non điên cuồng....Mạc Trọng Đan: “……”

Cũng không cần giúp như vậy đâu.
 
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 56


Edit: Mâu."

Trời đất quỷ thần ơi, @Tương Tương Tương Tương, vì sao cô lại đi theo dõi CP Thanh Sơn hả???"

"@Tương Tương Tương Tương???"

"Tương tỷ, cô làm sao vậy?

Nếu cô bị trộm tài khoản thì hãy chớp mắt."

"Cây non đê tiện, chắc chắn là chúng nó trộm tài khoản của Tương tỷ rồi."

Nhóm Cây non Thanh Sơn cũng ngây ngốc, đừng mà!

Chúng tôi không có lá gan lớn như vậy, chúng tôi chỉ là cây non trong rừng rậm thôi, còn chưa phải đại thụ che trời mà!

Sao dám trộm tài khoản lớn của Sơn Dương chứ?!Đương sự Tương Tương Tương Tương lại rất bình tĩnh phát Weibo: "Đừng khẩn trương, không cần khẩn trương, tôi cũng chỉ là một cô gái nhỏ 20 tuổi mà thôi, luôn hướng tới tình yêu tốt đẹp.

Ví như như này nè."

Phía dưới chính là một tấm ảnh chụp của đoàn phim , Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan ăn cơm hộp trong góc, bọn họ mặc áo khoác cùng màu, trên bàn dùng cùng một kiểu cốc.Trong ảnh, Nguyễn Thanh duỗi chiếc đũa chỉ vào hộp cơm của Mạc Trọng Đan, tựa hồ như muốn nói cái gì đó.

Mạc Trọng Đan bất đắc dĩ cười nhìn dáng vẻ của cô, tràn ngập dung túng và sủng nịch.Ảnh chụp của Tương Tương Tương Tương phảng phất như nói một câu: Bạn xem, đây là tình yêu đó!Hậu viện hội* Sơn Dương trầm mặc, cũng rất muốn phát thông báo đem người phụ nữ ngốc này ra hàng ngũ fandom.(*Là tổ chức chính thống đại diện cho fandom của một đối tượng nổi tiếng (nghệ sĩ, vận động viên, công ty, tác phẩm...) để tiến hành các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ đối tượng ấy; được chính chủ và fandom thừa nhận.)Mặc dù hậu viện hội trầm mặc, nhưng nhóm fans Sơn Dương sẽ không im lặng, bọn họ thay nhau oanh tạc dưới Weibo cô nàng, yêu cầu Tương Tương Tương Tương gỡ ảnh chụp xuống, làm fans lớn nên gánh vác trách nhiệm của fans lớn.Nhóm Cây non run bần bật, ngay cả việc lên tiếng nói: "Hoan nghênh Tương Tương Tương Tương gia nhập." cũng không dám nói, tránh Super chat hỗn loạn.***Lúc này, Mạc Trọng Đan và Nguyễn Thanh vừa xuống máy bay đã ngồi trên xe đi tới thành phố Cảnh Đại Phủ.Khi đến nơi đã là 11 giờ, Mạc Trọng Đan nói: "Đã trễ thế này rồi, đêm nay chúng ta cứ ngủ lại bên ngoài trước đi!"

Nguyễn Thanh đương nhiên không có ý kiến gì, mặc dù rất ngoài ý muốn.Tổ Camera cũng rất ngoài ý muốn, về quê, thật ra nơi đó có hiếu khách hay không thì trên màn ảnh cũng sẽ biểu hiện vô cùng hiếu khách.Nhưng nếu để khách ở khách sạn, thì có hơi không thể diễn tả nổi.Mạc Trọng Đan không nói gì thêm, xoay người giúp Nguyễn Thanh đẩy hành lý.Dường như ở gần đây có một khách sạn Mạc Trọng Đan rất quen thuộc, anh nói vị trí cho tài xế, cũng không nghĩ lâu, cứ như ngay từ đầu đã xác định địa điểm rồi vậy.Nguyễn Thanh có chút ngoài ý muốn, cô chớp mắt cười nói: "Cảnh Đại Phủ rất nổi danh, là cố đô cực kỳ nổi tiếng.

Em không biết anh là người Cảnh Đại Phủ, em chỉ biết anh là người tỉnh Tề Bình."

Mạc Trọng Đan nhướng mày: "Em muốn biết sao?"

Nguyễn Thanh lập tức nghẹn lại, kéo tay áo anh nhỏ giọng nói: "Cameras còn đang quay, có lẽ sẽ chiếu lên đó."

Mạc Trọng Đan cũng kéo góc váy cô nhỏ giọng nói: "Không sao, anh không sợ."

Nguyễn Thanh: "......"

Phó đạo diễn: "......"

Làm càn!

Hai người là bạn bè đó!

Xin mời giữ khoảng cách.Ô tô rời khỏi sân bay Cảnh Đại Phủ, đi thẳng đến khách sạn Mạc Trọng Đan nói.Đèn đuốc trên đường sáng trưng, dưới ánh đèn mờ nhạt còn có thể nhìn thấy mấy trăm căn nhà hai bên đường nhanh chóng lùi lại.Khách sạn Mạc Trọng Đan muốn tới ở phía nam thành phố, còn chưa tới nơi đã thấy ánh đèn phía xa.Lần đầu tiên Nguyễn Thanh tới đây, khuôn mặt phải nói dính hết lên cửa kính.Mạc Trọng Đan kéo đầu cô, sau đó chỉ về ánh đèn phía xa: "Chính là bên đó, khách sạn lớn nhất Cảnh Đại Phủ."

Nguyễn Thanh há hốc miệng, Mạc Trọng Đan buồn cười: "Lát nữa anh đưa em tới đó, từ trên tầng thượng của khách sạn có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố này."

Nguyễn Thanh gật đầu, đến khi tới nơi, cô mới phát hiện khách sạn này rất đồ sộ, giống như một tòa lâu đài cổ.Mặt tường điêu khắc tinh xảo tráng lệ, mang hơi hướng cổ xưa.

Vừa mở cánh cửa lớn nặng trĩu đã thấy ngay đèn treo thủy tinh trên trần nhà rũ xuống, mỗi viên pha lê phản chiếu ánh sáng như ảo mộng.Đối diện với cửa lớn chính là một dòng suối nhỏ, bên trong núi giả là núi non trùng điệp, khiến khách sạn này có sức sống hơn.Nguyễn Thanh hoa mắt choáng váng, khách sạn này xa xỉ quá, giá chắc phải một ngàn tệ trở lên phải không?Phục vụ đứng ngoài cửa mặc thống nhất đồng phục trắng, đeo bao tay màu trắng tiến lên mở cửa xe.Mạc Trọng Đan xuống xe rồi thong dong đi đến bên cạnh Nguyễn Thanh, anh duỗi tay với cô: "Đến đây!

Anh mang em đi tham quan khách sạn xa hoa nhất Cảnh Đại Phủ."

Cameras bên cạnh nhanh chóng quay lại cảnh tượng đẹp đẽ này, tựa như công chúa hoàng tử đứng trước lâu đài cổ vậy."

Có phải nên về với anh trước rồi sau lại đến xem không?"

Nguyễn Thanh còn chưa kịp đáp lại, một giọng nam trầm thấp từ bên trong khách sạn đã truyền đến, giọng nói mang theo ý cười cổ quái.Bất kể là nhóm quay phim hay Mạc Trọng Đan hay là Nguyễn Thanh lúc này đều ngây người, mọi người quay đầu nhìn người đàn ông đang bước ra từ cửa lớn.Một mái tóc đen mượt mà, một thân tây trang nhìn đã biết là giá trị xa xỉ, lúc này tay anh ta đặt trên tay vịn cầu thang, đôi mắt dán chặt lên người Mạc Trọng Đan, phảng phất như bao năm xa cách nay mới được gặp lại.Mạc Trọng Đan từ từ ưỡn thẳng lưng nhìn về phía người đàn ông, sau đó chậm rãi nhíu mày.Người đàn ông cười khẽ với Nguyễn Thanh cười, sau đó lại nhìn về phía phó đạo diễn nói: "Tôi nhớ chương trình của các vị tên là đúng không?"

Phó đạo diễn mau lẹ gật đầu, người đàn ông lại nhìn về phía Mạc Trọng Đan nhẹ giọng nói: "Nếu là về quê, ở khách sạn có chút không thích hợp.

Giám đốc nói với anh em định đặt phòng 7 ngày, như vậy... quá không phù hợp với tôn chỉ của chương trình.

Dù sao khách sạn cũng không phải nhà em."

Mạc Trọng Đan trầm giọng trả lời anh ta: "Đây không phải chuyện của anh."

Nguyễn Thanh nhìn qua nhìn lại hai người đàn ông, bọn họ rất giống nhau.

Liếc mắt qua đã có thể nhận ra bọn họ là anh em, nhưng thái độ của Mạc Trọng Đan bây giờ làm cô rất hoài nghi.Người đàn ông kia đi đến trước mặt Nguyễn Thanh cười nói: "Chào em, tôi là anh trai của Trọng Đan, tôi tên Mạc Trọng Sơn."

Nguyễn Thanh ngẩn ngơ: "Hả?"

Mochongshan? (Cách đọc của hai tên Mạc Trọng Đan và Mạc Trọng Sơn giống nhau, một người là Shan một người là Shàn.)Mạc Trọng Sơn cười to: "Đúng vậy, tôi tên Mạc Trọng Sơn, là núi nặng Trọng Sơn.

Tôi thanh một, nó thanh bốn, em có thể gọi tôi là anh cả."

Nguyễn Thanh: "???"

Nguyễn Thanh phát hiện Mạc Trọng Sơn thật sự quá nhiệt tình, chưa gì đã gọi anh cả rồi?Mạc Trọng Đan: "Anh tới đây làm gì?"

Mạc Trọng Sơn khẽ mỉm cười: "Làm gì?

Đương nhiên là tới đón mọi người rồi!"

Mạc Trọng Sơn vừa dứt lời liền vung tay lên, một loạt những chiếc ô tô nhỏ xa hoa tiến vào, phải đến bảy, tám chiếc.

Nguyễn Thanh chưa kịp nhìn thấy rõ đã nghe thấy Mạc Trọng Sơn nói: "Đến đây!

Đã tới Cảnh Đại Phủ thì nên để Mạc gia chúng tôi tiếp đón mọi người."

Nguyễn Thanh đột nhiên dâng lên cảm xúc kỳ quái: "......"

Mình hổ thẹn quá đi!

Dám để Mạc ảnh đế về nông thôn.

T - TĐợi sau khi Mạc Trọng Sơn mở cửa ô tô ra, cô càng hổ thẹn hơn: Vậy mà mình lại để ảnh đế đi xe bus về nhà mình /(ㄒoㄒ)/~~Mạc Trọng Đan âm trầm ngồi phía sau xe, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt bình tĩnh lái xe của Mạc Trọng Sơn.Nguyễn Thanh ngồi bên cạnh anh, run bần bật không dám nói lời nào."

Sao anh biết em phải về nhà?"

Mạc Trọng Đan hỏi.Mạc Trọng Sơn khẽ cười một tiếng: "Muốn biết thì đương nhiên sẽ biết."

Mạc Trọng Đan: "......"

Nguyễn Thanh: "......"

Sợ quá, phim truyền hình chưa nói đến bối cảnh của Mạc Trọng Đan.Mạc Trọng Đan dường như cảm giác được Nguyễn Thanh đang bất an, anh duỗi tay nắm lấy tay Nguyễn Thanh, sau đó trấn an cô: "Đừng sợ, anh ấy là anh trai anh."

Nguyễn Thanh: Chuyện em sợ chính là anh trai anh sao?Mạc Trọng Sơn vẫn dịu dàng tươi cười: "Đừng lo lắng, sẽ không mang em đi bán đâu."

Nguyễn Thanh: Tôi đáng giá bằng linh kiện của một chiếc ô tô sao?Chờ đến hơn 12 giờ đêm, Nguyễn Thanh phát hiện chiếc xe này đang lái về một tiểu khu.

Tiểu khu này vô cùng tráng lệ, bên trong có nước có núi có hồ, thậm chí có cả công viên giải trí và một bãi đua xe.Nguyễn Thanh: "......"

Vậy mà mình lại đưa ảnh đế về nông thôn.....

Mình có tội!"

Đã lâu rồi em không về."

Mạc Trọng Sơn nói rồi lái xe vào gara, muốn đi từ cửa tiểu khu đến tòa nhà này phải mất năm phút đi xe.Nguyễn Thanh còn chưa phản ứng lại đã có người mở cửa xe ra, một người đàn ông già mái tóc trắng xóa hiền từ mỉm cười: "Chào cô, hoan nghênh đến nhà cũ của Mạc gia."

Nguyễn Thanh: "......"

Tất cả mọi thứ tốt đẹp đều không thể phản ứng nổi.Mạc Trọng Đan xuống xe, người đàn ông già kia thấy anh bèn có chút kích động, hai mắt như tỏa sáng lấp lánh: "Tiểu thiếu gia, hoan nghênh ngài trở về."

Mạc Trọng Đan ừ một tiếng, không hề đáp lại.Những chiếc xe phía sau cũng đã tới, tổ camera đồng loạt xuống xe.Nhìn căn biệt thự to lớn này, bao gồm cả Nguyễn Thanh đang ngồi trong xe cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ.Mạc Trọng Sơn xuống xe dẫn đường: "Đi thôi!"

Người đàn ông già kia đi theo phía sau cô và Mạc Trọng Đan, gương mặt lúc nào cũng tươi cười.Bọn họ vòng qua gara đi về phía cửa lớn, đứng ở đó có một người đàn ông trung niên anh tuấn và một người phụ nữ sang trọng.Thấy bọn họ đi tới, người phụ nữ kích động đỏ mắt."

Tiểu Đan."

Mạc Trọng Đan ngại có người quay phim đang ở đây nên nhàn nhạt đáp lại một tiếng, sau đó quay đầu nói với Nguyễn Thanh: "Đây là mẹ anh, còn đây là ba anh."

Mặc dù trong lòng Nguyễn Thanh cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn tiến lên trước chào hỏi.Dù đã gần một giờ sáng nhưng khi mọi người đi vào căn biệt thự, phát hiện trên bàn cơm vẫn còn bữa cơm chiều phong phú.Thậm chí có thể nói là vô cùng xa hoa, người phụ nữ kéo tay Nguyễn Thanh nói: "Tiểu Đan cũng không đưa bạn về, cháu là người bạn đầu tiên nó đưa về đây.

Tới đây đi, không cần câu nệ."

Nguyễn Thanh cậu nệ gật đầu, người phụ nữ lại cười nói: "Dì tên là Sở Viên Tuệ, cháu có thể gọi dì là dì Sở.

Đây là Mạc Thư Phong chồng của dì, cháu cứ gọi ông ấy là chú Mạc.

Nhà dì không có quy củ gì, cháu có thể tới đây là chúng ta đã vui rồi."

Mạc Trọng Đan duỗi tay kéo Nguyễn Thanh qua nói: "Ăn cơm trước đã."

Sở Viên Tuệ sửng sốt trong chớp mắt, lại thở dài nói: "Ngồi đi cháu, nếm thử tay nghề của dì xem thế nào."

Mạc Trọng Đan sửng sốt: "Mẹ làm?"

Sở Viên Tuệ cười: "Ừ, mẹ nghe nói hôm nay con về, vui quá nên xuống bếp làm ít món."

Mạc Trọng Sơn ở một bên cười nói: "Nghe nói hôm nay em về nên từ sáng mẹ đã bắt đầu vui vẻ, sáng sớm đã cùng ba ra ngoài mua thức ăn."

Mạc Trọng Đan nhạt nhẽo đáp lại: "Hà tất phải vậy?

Em chỉ ở 7 ngày thôi."

Nụ cười trên mặt Mạc Thư Phong nhạt đi hai phần, Nguyễn Thanh: "???"
 
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 57


Edit: Mâu.Tay nghề của Sở Viên Tuệ rất tốt, Nguyễn Thanh ăn hai miếng lập tức khen: "Dì Sở làm đồ ăn cực kỳ ngon, hương vị của món cá kho này rất tươi ngon, chắc chắn tốn rất nhiều công phu."

Sở Viên Tuệ bèn cười: "Cô gái nhỏ miệng ngọt thật đấy, cháu thích thì ăn nhiều vào.

Sau này thường xuyên tới đây, dì Sở làm mỗi ngày cho cháu ăn."

Mạc Trọng Đan từ lúc bắt đầu ăn đến lúc ăn xong tuyệt nhiên không hề mở miệng nói chuyện với hai vợ chồng Mạc gia, Mạc Thư Phong một bên cũng trầm mặc ăn cơm.Cha con hai người yên lặng khiến không khí có vẻ xấu hổ, Mạc Thư Phong khẽ đảo mắt, liếc trộm Mạc Trọng Đan một cái.Khách sáo, nịnh hót và khen ngợi cuối cùng cũng kết thúc, bàn cơm lâm vào không khí trầm mặc.

Tâm trạng Nguyễn Thanh nặng nề ăn hết bữa cơm, sau đó buông bát.Mạc Trọng Đan cũng buông đũa, anh lau miệng quay đầu hỏi Sở Viên Tuệ: "Phòng của cô ấy ở đâu?”

Sở Viên Tuệ thấy Mạc Trọng Đan hỏi mình thì có chút vui vẻ, cười nói: “Ở tầng 3, ngay bên cạnh phòng con.

Đã dọn dẹp qua rồi, hy vọng con bé sẽ thích.”

Mạc Trọng Đan vừa nghe thấy phòng cô ở bên cạnh phòng mình thì cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên sau khi quay về.

Anh quay đầu nói với Nguyễn Thanh: "Căn phòng đó có ánh sáng tốt, buổi sáng đi ra ban công có thể phơi nắng, hơn nữa phía sau có núi, cảnh quan cũng rất đẹp."

Sở Viên Tuệ gật đầu nói: “Đúng vậy, tiếng chim hót buổi sáng rất dễ nghe, không khí cũng thoải mái, sáng ngày mai cháu sẽ biết."

Nguyễn Thanh nghe câu này thì được chiều mà lo sợ nói: "Ngại quá, phòng tốt như vậy."

Sở Viên Tuệ che miệng cười: “Không sao đâu, căn phòng đó vẫn hay dùng làm phòng cho khách.

Khi còn nhỏ Tiểu Đan và Tiểu Sơn luôn giành nhau căn phòng đó, dì mới dứt khoát đuổi chúng nó sang hai căn phòng khác, thế là chúng nó im ngay."

Nguyễn Thanh cười, thầm nghĩ tới dáng vẻ Mạc Trọng Đan khi còn nhỏ, chắc là đáng yêu muốn chết luôn!Mạc Trọng Đan không phản ứng, chỉ quay đầu hỏi Nguyễn Thanh: "Ăn xong chưa?

Ăn xong rồi thì anh đưa em lên xem thử."

Ánh sáng trong hai mắt Sở Viên Tuệ bỗng chốc phụt tắt, Nguyễn Thanh gật đầu đi theo Mạc Trọng Đan lên trên tầng.Mạc gia tráng lệ hơn so với tưởng tượng của Nguyễn Thanh, từ lúc bắt đầu tiến vào đã mang một cảm giác lấp lánh xa hoa.

Lúc này, Mạc Trọng Đan đưa cô lên tầng.

Cầu thang của Mạc gia được xây theo kiểu vòng tròn, chỗ trống bên trong cực kỳ lớn, nếu đứng ở tầng một nhìn lên có thể thấy được nóc nhà.Đi lên tầng, Mạc Trọng Đan vừa dẫn đường vừa kể lại ít chuyện xưa.

Nguyễn Thanh nghe rất nghiêm túc, chỉ một lát đã tới tầng ba.

Gạch men sứ trên hành lang sáng bóng, vừa sang trọng vừa đẹp.Mạc Trọng Đan dẫn Nguyễn Thanh tới cánh cửa cuối cùng cuối dãy hành lang.

Anh đẩy cánh cửa gỗ ra, đèn bên trong không bật đèn nhưng lại có tia sáng, Nguyễn Thanh hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện trong phòng trang trí đèn led, phòng ngủ trong đêm tối đầy ánh đèn sao.Có lẽ căn phòng ban đầu không phải thế này nên Mạc Trọng Đan cũng ngây ngẩn cả người.Anh ngơ ngác đứng một lúc, sau đó quay đầu lại hỏi Nguyễn Thanh: “Em thích không?”

Nguyễn Thanh có thể nói không thích sao?

Cô gật đầu tỏ vẻ thích.Mạc Trọng Đan gắt gao nắm tay chốt cửa.

Anh hơi run hỏi Nguyễn Thanh: "Em nhận ra quan hệ giữa tôi với họ có hơi khách sáo phải không?"

Nguyễn Thanh đáp ừ, Mạc Trọng Đan cười khổ một tiếng, sau đó kéo cô tiến vào phòng.Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhốt hai người trong thế giới đầy sao.Mạc Trọng Đan nói trong bóng tối: "Trước kia anh cãi nhau với bọn họ nên bỏ nhà ra đi."

Phòng này không gắn camera, nói cách khác, những không gian riêng tư đều không được trang bị máy quay.

Hơn nữa, Mạc Trọng Đan cũng không báo cáo địa chỉ quê quán của mình với chương trình, việc đầu tiên khi đến nơi là tiến hành tịch thu máy quay.Bởi vậy, hiện giờ Mạc gia không có bất kỳ thiết bị quay nào của chương trình .Nhưng Mạc Trọng Đan vẫn là lựa chọn đi vào phòng của Nguyễn Thanh, có một số việc, nói trong bóng tối sẽ càng dễ mở miệng hơn."

Em có nguyện ý nghe tôi kể chuyện này không?"

Nguyễn Thanh nghe thấy giọng anh ở đối diện, cô muốn gật đầu nhưng lại nghĩ chắc Mạc Trọng Đan không nhìn thấy rõ nên bèn lên tiếng: "Em nghe, lúc trước anh cũng nghe em nói rồi, bây giờ đến lượt em."

Mạc Trọng Đan khẽ cười, nói câu: “Đồ ngốc.”

Nguyễn Thanh kêu lên, Mạc Trọng Đan liền duỗi tay xoa mạnh lên đầu cô: "Anh bắt đầu nói này, em muốn ngồi xuống từ từ nghe không?"

Nguyễn Thanh cảm nhận được anh đang buồn nên không chút do dự đồng ý.

Mạc Trọng Đan liền kéo Nguyễn Thanh ngồi xuống, lại được đà lấn tới hỏi cô: "Anh có thể nắm tay em kể không?"

Nguyễn Thanh lại dịu dàng đáp ừ, sau đó đặt tay vào trong tay anh.Mạc Trọng Đan cầm tay cô nói: “Anh chưa từng kể với ai những chuyện này, nhưng từ lâu đã muốn có người lắng nghe anh."

Trong lòng Nguyễn Thanh càng thêm khó chịu, anh đã chịu áp lực bao lâu rồi?

Cô gật đầu thật mạnh: "Anh nói đi, em nghe."

Mạc Trọng Đan trầm mặc một hồi rồi mới từ từ mở miệng: "Giống như em thấy vậy, anh là một thiếu gia của một gia đình giàu có."

Nguyễn Thanh nghe Mạc Trọng Đan giải thích lý do anh tiến vào giới giải trí.

Từ nhỏ anh đã lớn lên trong gia đình này, hưởng thụ tài nguyên mà gia đình cấp cho anh.Tiền tài, giáo dục luôn được hưởng những thứ tốt nhất, anh may mắn hơn so với những người khác.

Tiền dùng không hết, ăn sơn hào hải vị, trường học tốt nhất, có bạn bè giàu có.Giọng nói Mạc Trọng Đan mang ý cười: "Anh may mắn hơn mọi người, có ba mẹ yêu thương, anh em hòa thuận.

Anh sống ở trong hoàn cảnh như vậy mà trưởng thành, vừa ngu vừa ngốc."

Nguyễn Thanh: “……”

"Trên anh trai anh còn có một người chị nữa.

Anh là con út trong gia đình, cứ nghĩ rằng gia đình mình vô cùng sạch sẽ.

Nhưng một ngày nọ bà nội anh tới...."

Gia đình giàu có quá cũng không yên bình, gia đình hạnh phúc cũng không tránh khỏi có một hai người "cực phẩm".

Hoàng đế còn có họ hàng nghèo mà!

Mạc gia đương nhiên cũng sẽ có họ hàng không thân thích.Trong một lần gia đình anh lâm vào khủng khoảng kinh tế, rốt cuộc cũng phải lựa chọn giữa ranh giới đạo đức.

Bọn họ bắt buộc phải liên hôn, vừa hay trong nhà có một đứa con gái.Mạc Trọng Đan cười nói: "Chị gái anh tên Mạc Trọng San, đúng vậy, đồng âm với tên anh trai anh.

Ba mẹ anh rất yêu nhau, đặt tên ba đứa con gần như đều giống nhau.

Người khác nhìn vào có lẽ sẽ cảm thấy có ý tứ, nhưng bọn anh vì không có tên thuộc về riêng mình nên thường hay giận dỗi.

Nhũ danh ở nhà của anh trai anh là Tiểu Sơn, anh là Tiểu Đan, chị gái anh là San San, tình cảm ba người bọn anh rất tốt."

Mạc gia cho ba đứa con được hưởng những điều kiện tốt nhất, Mạc Thư Phong và Sở Viên Tuệ đương nhiên sẽ không đem con gái gả tới Trịnh gia để chịu khổ.Hiện giờ Mạc gia gặp khó khăn về tài chính, cần có một nguồn vốn rót vào.Nhưng Trịnh gia lại yêu cầu phải liên hôn mới đồng ý hỗ trợ, làm tiền đề bỏ vốn.

Họ nên hiên ngang lẫm liệt từ chối hay nên nhục nhã mỉm cười nhận lấy đây?Thời gian càng ngày càng cấp bách, ai cũng căng thẳng.Khi ấy bà cụ Mạc gia tới, bức hôn Mạc Trọng San.Mạc Trọng San hưởng thụ những điều kiện tốt của Mạc gia, đương nhiên phải hy sinh vì Mạc gia.Vợ chồng Mạc gia trầm mặc, không khí trong phòng khách như ngàn cân treo sợi tóc.

Mạc Trọng Đan khi đó mới học năm hai đại học cực kỳ kiêu ngạo.Mạc Trọng Đan cười: "Anh giống như một tên ngốc chạy vào phòng khách, vạch trần bộ mặt thối nát của bọn họ.

Anh mắng bọn họ không có nhân tính của cha mẹ, bà nội không có sự từ ái của gia trưởng.

Bọn họ đều ghê tởm như nhau...."

Nguyễn Thanh nắm chặt tay Mạc Trọng Đan, Mạc Trọng Đan nhận được sức mạnh của cô, anh bèn nắm lấy tay cô nói: "Không sao đâu, đã là chuyện cách đây năm năm rồi.

Anh không đồng ý liên hôn, anh không thể tin được gia đình hạnh phúc của mình lại biến thành như vậy.

Họ đảm bảo chị anh sẽ được sống cuộc sống giàu có.

Em biết sáng hôm đấy ồn ào hỗn loạn cỡ nào không?

Các chú, các bác anh đều tới, ép chị gái anh phải gả đến Trịnh gia.

Sự việc lên đến đỉnh điểm, khi bà nội muốn xông lên đánh anh, bị anh đẩy ngã xuống đất...."

Thanh âm đột nhiên im bặt, tim Nguyễn Thanh nảy lên.Mạc Trọng Đan buồn cười: “Đừng lo lắng, không chết đâu.

Chỉ là gãy xương, sau đó phải nằm viện trị liệu.

Quan hệ giữa anh và Mạc gia từ đây chính thức trở nên gay gắt.

Ba anh tát anh một cái ở bệnh viện, bảo anh cút đi.

Vì thế anh đã cút."

Mạc Trọng Đan không nói nên lời cảm giác lúc đó, chỉ cảm thấy lòng nguội lạnh.Anh nghĩ những lời này có lẽ sẽ dọa đến cô gái trước mặt, đang định cười chuyển đề tài thì đột nhiên nhận được một cái ôm.Trong bóng đêm, một người phụ nữ còn đang ngây ngốc ôm lấy người đàn ông.Cô mềm mại, nhỏ nhắn, dễ ngửi lại ôm tốt, tâm trạng đang cuồn cuộn của Mạc Trọng Đan đột nhiên an tĩnh lại.

Anh cười nhận lấy ý tốt này, anh cũng duỗi tay ôm chặt lấy cô.Thanh âm cô gái nhỏ nhẹ nhàng mang theo sự đau xót: "Lúc ấy anh... chắc chắn rất sợ."

Bọn họ đã không an ủi anh thì chớ, ngược lại còn đánh anh.Mạc Trọng Đan dựa vào ngực cô, nhẹ nhàng đáp: "Ừ, anh rất sợ.

Anh sợ bà ấy sẽ chết, từ đó, trên lưng anh sẽ gánh một mạng người."

Nguyễn Thanh vuốt tóc anh.

Tóc đàn ông không mềm giống như phụ nữ, có hơi cứng.Nguyễn Thanh nói: “Em biết, đừng sợ, bà ấy không sao đâu.”

Mạc Trọng Đan nhàn nhạt đáp: "Ừ, anh không sợ."

Lời an ủi đến muộn mất năm năm.

Khi đó anh sợ cỡ nào chứ!

Sợ thì cũng chẳng ai đến an ủi anh, anh giống như phạm nhân đứng phía sau bọn họ, lo sợ mình sẽ trở thành hung thủ giết người.Khi đó dù không cảm thấy mình sai, vẫn cảm thấy ghê tởm hành vi của Mạc gia, nhưng cũng không nhịn được run rẩy toàn thân, sợ bà ta sẽ chết.“Bà ấy không sao đâu.”

Nếu khi đó cũng có người nói như vậy với anh thì tốt rồi.

Nhưng chờ đến khi bà ta không sao thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Trọng Đan nhận được ánh mắt trách cứ của mọi người và một cái tát của ba.“Cút.”

Chỉ một chữ.Mạc Trọng Đan lúc ấy cười lạnh một tiếng: “Mạc gia ghê tởm như thế này, ba không nói con cũng sẽ cút.”

“Cút thì đừng quay về nữa.”

“Tuyệt đối không trở về.”

Lúc ấy cha con quyết liệt, bây giờ anh vẫn nhớ rõ ràng.Nguyễn Thanh ôm chặt lấy anh: “Anh còn có em.”

Mạc Trọng Đan ở trong lòng cô “ừ” một tiếng: “Đúng vậy!

May mắn anh còn có em.”

Nguyễn Thanh nghe xong lời này, khó hiểu "Hả?" một tiếng."

Anh sống bên ngoài một năm, ai anh cũng không cần.

Anh tự mình sống sót, sau đó có người tìm anh vào giới giải trí, anh cũng vào.

Anh toàn dựa vao chính bản thân mình, bởi vì anh có em."

Nguyễn Thanh: “……”

WTF mặt mũi em cũng không lớn như vậy, liên quan gì đến em chứ?"

Trong phòng sân khấu nhỏ đó, người đang trốn là anh!

Viên Viên, em còn nhớ anh không?"

Trong bóng đêm, Nguyễn Thanh thấy rõ Mạc Trọng Đan đang ngẩng đầu nhìn mình, hai mắt anh mang theo sự chờ mong.Trong lòng Nguyễn Thanh kêu lộp bộp, vang lên tiếng kêu luân hãm.
 
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 58


Edit: Mâu.Mạc Trọng Đan đã nghĩ tới vô số cảnh tượng.

Anh từng ảo tưởng sẽ có ngày anh bao toàn bộ công viên giải trí, sau đó đưa cô đi chơi một ngày.Lúc chiều tối, khi cả bầu trời nhuộm màu ráng chiều, anh sẽ đưa cô lên đu quay, khi lên đến điểm cao nhất sẽ hôn cô, sau đó nói cho cô biết tất tả.Có lẽ không cần đu quay, hai người chỉ cần ngồi trên vòng quay ngựa gỗ cũng được, anh sẽ nói cho cô biết tâm tư giấu kín nhiều năm của anh.Mạc Trọng Đan cũng từng ảo tưởng sẽ đưa cô đi xem phim, khi đám đông còn đang đắm chìm vào bộ phim, anh sẽ quỳ một gối xuống biểu đạt hy vọng xa vời nhiều năm của mình.Mạc Trọng Đan cũng từng ảo tưởng rằng, anh sẽ bộc lộ tình yêu của mình trên khắp các trang mạng, có thể nhận được lời chúc phúc chân thành của mọi người.Từng có rất nhiều ảo tưởng, duy chỉ không có cảnh tượng như hiện giờ.Giống như căn phòng tối nhiều năm trước, anh chui vào thế giới màu đen, cô dẫm lên ánh sáng đi tới.

Sau đó, rốt cuộc anh đã không nhịn được thổ lộ lòng mình.Không có đông đảo người xem, không có cảnh tượng tuyệt mĩ, cũng không có cảnh anh quỳ xuống lãng mạn.

Quan trọng là ở ngay lúc này, cô vươn tay về phía anh, anh cũng thuận thế kéo cô vào trong ngực.Lúc này thiên thời địa lợi nhân hoà, khiến anh đã nói ra những lời ấy.

Lời đã nói ra thì không thể nuốt lại.Đã từng hèn mọn, làm những chuyện nhát gan, đã không còn đường lui, chỉ có thể nghênh đón.

Hy vọng sẽ là kết quả tốt nhất, nếu không được đáp lại thì cũng hy vọng có thể giữ vững sự ái muội hiện giờ.Mạc Trọng Đan thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Nguyễn Thanh có thể phản ứng muộn một chút, nhưng cũng hy vọng cô có thể sớm cho anh biết đáp án.Nguyễn Thanh ở đối diện sửng sốt hồi lâu mới tiêu hóa được ý của anh.

Cô thốt lên kinh ngạc, sau đó bất ngờ nói: "Em nhớ ra rồi, chính là cái phòng sân khấu nhỏ bị bỏ trống đó, dùng để đựng hàng hóa....

Đúng là có một ngày có một cậu nhóc trốn vào.

Em còn giảng đạo lý cuộc sống với người ta.

Vậy nên người trốn sau giá áo hôm đó chính là anh ư?"

Mạc Trọng Đan cười túm lấy ngón tay trỏ của Nguyễn Thanh, gắt gao nắm trong lòng bàn tay mình."

Ừm, hôm đó chính là anh, anh đã nhìn được trò hay."

Mạc Trọng Đan cất giọng dịu dàng.Nguyễn Thanh lại sửng sốt, nhớ ra hôm đó đúng là cô đã diễn một vở tuồng."

Anh đang nói đến ?"

Mạc Trọng Đan cười khẽ: "Bắt đầu từ ngày đó, anh đã nghe rất nhiều vở tuồng, đặc biệt là vở .

Sau khi nghe xong các phiên bản, anh cảm thấy ngày đó em hát vẫn hay nhất.

Em nói rất đúng, đã là một diễn viên hát tuồng, có lý nào lại không lên sân khấu biểu diễn.

Em xem, ở giới giải trí này, em dẫn đường cho anh, vì thế anh mới có thể đi đến vị trí này, lão sư."

Trong lòng Nguyễn Thanh bùng nổ, một tiếng lão sư đã khiến mặt cô đỏ lựng lên.

Trái tim cô đập nhanh gia tốc.

Dung lượng tin tức Mạc Trọng Đan nói quá lớn, làm cô không thể tin được."

Cho nên, vào tiến vào giới điện ảnh là bởi vì những lời em nói hôm đó?"

Nguyễn Thanh không ngờ hôm đó chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn mà cô đã thay đổi con đường của một thần tượng.Mạc Trọng Đan lắc đầu: "Anh chuyển sang làm diễn viên là bởi vì, có một ngày em nhận phỏng vấn.

Phóng viên hỏi em: Tiêu chuẩn chọn chồng của em là gì?"

Nguyễn Thanh lẩm bẩm lặp lại: "Tiêu chuẩn chọn chồng của em?"

Đúng vậy, là minh tinh thường xuyên sẽ bị hỏi mấy vấn đề này.

Nguyễn Thanh nhớ khi ấy cô có tai tiếng với một idol nào đó, vì thế để làm sáng tỏ, cô cố ý loại trừ ca sĩ.Khi đó cô trả lời phỏng vấn: Tiêu chuẩn của tôi là hy vọng đối phương là diễn viên.—— Vì sao vậy?—— Đây là vấn đề yêu thích của cá nhân tôi mà thôi, tôi tương đối thích diễn viên.—— Vậy cô hy vọng đối phương có thể đạt tới trình độ nào?—— Giống như tôi vậy, trình độ đối phương thế nào không quan trọng, chủ yếu là hai chúng tôi yêu nhau là được.

Đương nhiên nếu có thể, ai lại không hy vọng anh ấy là ảnh đế chứ?

Ha ha ha....Ngày đó, phóng viên bên cạnh cô cũng cười to.

Đúng vậy!

Ai cũng muốn người mình yêu sẽ yêu lại mình, nhưng nếu người mình yêu là một người tốt, ai mà không muốn chứ.Một câu ứng phó với phóng viên như vậy, ai cũng biết là đùa.Chỉ có đồ ngốc mới yên lặng ghi nhớ trong lòng, sau đó từng bước một đi lên.Nguyễn Thanh ngơ ngác nói: "Chuyện đó đã lâu lắm rồi."

"Đúng vậy!"

Mạc Trọng Đan vuốt ve đỉnh đầu cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Vì thế em biết anh đã đợi bao lâu không?"

Nguyễn Thanh: "......"

Mạc Trọng Đan không cho phép cô trốn tránh: "Viên Viên, anh thích em!

Thích rất nhiều năm, nhìn em lớn lên từng ngày, anh càng không thể khống chế được cảm giác đó, phải làm sao bây giờ?"

Nguyễn Thanh: "......"

Nguyễn Thanh trầm mặc, làm Mạc ảnh đế đột nhiên trở nên đáng thương.

Anh cất giọng thê lương hỏi cô: "Anh sợ lắm, Viên Viên.

Em không thương anh sao?"

Nhỏ bé, bất lực, đáng thương.Vốn dĩ Nguyễn Thanh cũng có chút tâm tư với Mạc Trọng Đan, nghe xong câu này trái tim liền mềm nhũn.

Cô lập tức nói: "Anh, anh...

Anh thích em, nhưng mà em không tốt."

Mạc Trọng Đan thuận thế dịu dàng nói: "Sao lại không tốt, chỗ nào cũng tốt hết, tốt không chịu được."

Nguyễn Thanh càng lắp bắp: "Vậy, vậy thì...

Em cảm thấy mình không xứng với anh!"

Mạc Trọng Đan càng cười tươi hơn: "Không phải anh đang yêu cầu lai giống động vật.

Anh là con người, anh hy vọng em cũng thích anh, chỉ đơn giản như vậy thôi."

Nguyễn Thanh rốt cuộc cũng cúi đầu, mặt đỏ như rặng mây đỏ.

Cô chịu thua nói: "Đương nhiên là thích!

Anh rất tốt, em rất thích."

Nguyễn Thanh nói xong, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.Bởi vì đột nhiên im lặng nên Nguyễn Thanh đã bị dọa: Vãi chưởng, không phải là trò đùa chương trình bày ra đó chứ.Cô quay đầu nhìn khắp nơi xung quanh, tìm xem có cameras giấu kín ở đâu không.Còn chưa tìm thấy cameras thì đã bị Mạc Trọng Đan kéo vào trong ngực.Mạc Trọng Đan ấn cô vào trong lồng ngực mình.

Nguyễn Thanh chỉ cảm thấy vòng ôm của anh thật ấm.

Thanh âm dễ nghe của anh vang lên trên đỉnh đầu: "Nghe thấy không?"

Nguyễn Thanh sửng sốt, lúc này mới hiểu rằng anh đang nói gì.Trong lồng ngực truyền tới tiếng tim đập "thình thịch" vô cùng mạnh mẽ.Mạc Trọng Đan nói: "Cảm ơn em, anh thật sự rất vui."

Vui đến mức không kìm được hưng phấn.Nguyễn Thanh nghe nhịp tim của anh, phát hiện tiếng đập này đúng là biểu đạt sự hưng phấn.

Chỉ có nhịp tim là không thể gạt người, rốt cuộc Nguyễn Thanh cũng phát hiện mình có tầm quan trọng hơn trong tưởng tượng nhiều.Cô đang muốn đứng dậy, lại phát hiện cánh tay ở phía sau như đang run rẩy.Nguyễn Thanh đột nhiên lại phát hiện, tầm quan trọng của cô có khi còn lớn hơn nữa."

Mạc Trọng Đan, anh thật sự rất thích em ư?"

Mạc Trọng Đan cười một tiếng: "Đương nhiên rồi."

Nguyễn Thanh: "......"

Vậy anh đừng run nữa, anh run em cũng không biết phải làm gì.Cứ thế duy trì tư thế ôm này hồi lâu, Nguyễn Thanh đột nhiên phát hiện, nếu thật sự không lên tiếng, có khả năng Mạc Trọng Đan sẽ ôm cô như vậy cả đêm.Nguyễn Thanh: "......"

Phát hiện này đáng sợ quá đi!

Cô nên nói gì đây?

Vừa rồi hình như cô đã đồng ý với anh, cho nên hiện tại bọn họ có còn là bạn bè không?"

Chuyện mấy năm nay anh có thể kể cho em nghe không?"

Dù sao cũng đừng ôm cả đêm như vậy, please.Mạc Trọng Đan rốt cuộc cũng buông cô ra.

Anh nằm xuống tại chỗ.

Sau khi kiềm được hưng phấn mới từ từ bình tĩnh lại, anh cố gắng nhiều năm đã hái được quả ngọt.Mạc Trọng Đan cảm giác hai mắt mình đang khô khốc, anh nhanh chóng dùng cánh tay che đi hai mắt, sau đó khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên rồi, bây giờ em muốn biết cái gì cũng được."

"Sau khi em bỏ đi, anh đã đi tìm em, tìm mãi mà không thấy.

Nhưng anh biết em sẽ phải biểu diễn, vì thế ngày đó anh xem một mạch từ đầu đến cuối chương trình.

Quả nhiên anh đã trông thấy em.

Em mặc bộ váy lúc đó anh nhìn thấy, múa rất đẹp.

Sau khi trở về anh đã tra các tư liệu về em."

Mặt Nguyễn Thanh càng đỏ hơn, cô nghe thấy Mạc Trọng Đan nói: "Anh tìm thấy Weibo của em, dùng tài khoản 429492 theo dõi em."

Nguyễn Thanh chỉ nghe thấy bùm một tiếng, giống như nổ ra vô số pháo hoa."

Anh dùng tên tài khoản hệ thống đưa, ngay cả tên cũng không dám sửa.

Khi ấy anh chỉ nghĩ đơn thuần rằng có thể thông qua cái này nhìn thấy em mỗi ngày là tốt rồi."

Từ câu chuyện của Mạc Trọng Đan, thứ Nguyễn Thanh nghe được không phải là tình yêu cao cao tại thượng của một ảnh đế mà là tình yêu hèn mọn của một đứa trẻ."

Sau đó, anh không cam lòng chỉ nhìn em như vậy, vì thế thỉnh thoảng anh sẽ đáp lại em."

Nói tới đây, Mạc Trọng Đan tiến sát lại gần Nguyễn Thanh, giọng điệu ủy khuất: "Em cũng không đáp lại anh."

Nguyễn Thanh: "......"

Oan uổng quá!

Sao em có thể biết có người đáp lại em trên Weibo chứ?Mạc Trọng Đan lại cười nằm trở về vị trí cũ: "Anh lấy tiêu chuẩn chọn chồng của em làm mục tiêu, anh đã làm được rồi.

Viên Viên, anh đã làm được."

"Thịch thịch thịch......"

Không biết là nhịp tim của anh hay của cô mà đập càng lúc càng nhanh, biết được càng nhiều, lại càng cảm thấy đau lòng.Em có chỗ nào đáng giá để anh làm vậy chứ?Anh gặp phải không ít trở ngại để gia nhập đoàn phim , cô lại nghĩ rằng anh muốn kiếm tiền nên mới nhận tham gia , hóa ra tất cả đều vì anh muốn tới gần cô.Không phải ngẫu nhiên, là tất nhiên.

Anh đang cố gắng bước đến bên cạnh cô, thử tiếp xúc với cô.Từ ngày hôm đó gặp trong phòng Vip, bắt đầu khi anh đưa lon coca cho cô, cuộc sống sinh hoạt của cô từ giờ phút ấy đã luôn xuất hiện bóng dáng của anh.Từ khi anh run rẩy với cảnh hôn đầu tiên, cuộc sống của bọn họ luôn chạm vào nhau.Từ khi anh lên tiếng giải thích vì cô, trong đầu cô đã có bóng hình người đàn ông ấy.Cô cảm thấy anh quá tốt, xứng đáng với người phụ nữ tốt nhất.

Nhưng một mình anh suốt mấy năm qua lại đi hèn mọn giữ lấy tình cảm đó, muốn thử mọi khả năng để tình cảm được đáp trả.Đó là bởi vì, cô chưa bao giờ nhớ ra anh là ai....Nguyễn Thanh chỉ cảm thấy tim mình đập thật nhanh, nhanh đến mức cô không thể thở nổi.

Hạnh phúc vì mình vừa mới nảy sinh tình cảm đã được nếm trái ngọt, đau lòng vì sự cố gắng và nỗi lo của anh trong suốt mấy năm gần đây, thậm chí còn cảm thấy có tội vì mấy năm qua....

Cô vậy mà lại là fans CP của anh.Cộ đột nhiên ngã gục lên người Mạc Trọng Đan, sau đó kêu thảm thiết: "Em có tội!"

Mạc Trọng Đan bị cô đè đến mức suýt nữa không thở nổi, buồn cười xoa đầu cô: "Đương nhiên là em có tội, khi đó em là fans CP của anh, có đúng không?"

Nguyễn Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng cuộn trào, ngoài mặt lại tỏ vẻ hoang mang mờ mịt: "Ai?"

Mạc Trọng Đan ôm chặt lấy cô thở nhẹ một hơi: "Em là fans CP của anh và Tân Văn Nhụy.

Lần đi ăn sủi cảo với em ấy, anh đã thấy rồi."

Nguyễn Thanh: "......"

Em có tội."

Lúc ấy anh bị dọa cho choáng váng."

Nguyễn Thanh: "......"

Bây giờ em cũng bị dọa cho choáng váng.
 
[Full] Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế
Chương 59


Edit: Mâu.Mạc Trọng Đan khẽ cười một tiếng, khôi phục dáng vẻ ung dung nói: "Anh thấy em bình luận điểm danh rất chăm chỉ, lúc ấy anh bị dọa cho ngây người."

Nguyễn Thanh nhu nhược ừ một tiếng, chột dạ không trả lời.

Cô nhớ lại cái hôm ăn sủi cảo ấy, có một tài khoản marketing nói Tân Văn Nhụy và Mạc Trọng Đan mặc áo khoác cùng một kiểu, khi ấy trên diễn đàn vô cùng náo nhiệt.Sau khi Nguyễn Thanh làm fans CP, ngày nào cô cũng đánh bảng xếp hạng, sau đó còn bị kéo vào diễn đàn.

Thanh xuân khi ấy tốt đẹp biết bao nhiêu!Mạc Trọng Đan cũng nhớ tới tâm trạng ngày ấy, bây giờ chỉ có thể thoải mái nói: "Anh thấy em là fans CP của anh thì đã hiểu, em chưa từng có mơ ước gì với anh."

Nguyễn Thanh rốt cuộc cũng bị anh làm cho bật cười: "Làm sao em dám chứ!

Ảnh đế đại nhân."

Cô nói rồi muốn ngồi dậy đi bật đèn, Mạc Trọng Đan đè cô lại: "Khi đó anh rất sợ......"

Nguyễn Thanh: "???"

Sao ngữ khí đột nhiên lại đáng thương vậy?Mạc Trọng Đan: "Viên Viên......

Chỉ có mấy ngày nữa là chương trình kết thúc rồi."

Thanh âm nỉ non của Mạc Trọng Đan nghe rất tủi thân: "Anh không thể lúc nào cũng làm việc chung với em, những hoạt động bị bỏ dở cũng nên bắt đầu lại rồi."

Nguyễn Thanh mờ mịt hỏi: "Đương nhiên là nên vậy, có vấn đề gì sao?"

Mạc Trọng Đan: "Đương nhiên là có vấn đề, chúng ta vừa mới xác nhận quan hệ, nhưng sau đó chúng ta lại phải xa nhau.

Có lẽ phải xa đến nửa năm không biết chừng, nếu em thích người khác thì làm sao bây giờ?"

Nguyễn Thanh rất tự tin: "Không có đâu."

Mạc Trọng Đan rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà anh sẽ nhớ em."

Nguyễn Thanh nhất thời mềm lòng: "Đến lúc đó em dọn đến ở gần anh nhé?"

Mạc Trọng Đan vội vàng ngồi bật dậy, hỏi cô: "Ở gần?

Lỡ bị chụp được thì phải làm sao?

Hay là chúng ta ở trong chung cư đi!

Ở đó phóng viên không vào được, em thấy thế nào?"

Nếu có thể, em có thể chuyển đến sống cùng anh!!!Nguyễn Thanh sửng sốt: "....

Liệu có nhanh quá không?"

"Nhanh?"

Mạc Trọng Đan bẻ ngón tay tính toán: "Nếu nghiêm túc tính thời gian anh quen biết em đến nay thì cũng coi như được bốn năm rồi.

Như vậy thì nhanh chỗ nào?"

Nguyễn Thanh ngây ngốc: "???"

Tính toán kiểu gì vậy?

Nhưng nếu chỉ tính năm thì đúng là bốn năm thật.Mặc dù hôm đó là Tết Dương Lịch, hai mươi ngày sau mới đón Tết Âm Lịch, nhưng như vậy cũng tính là một năm.Nguyễn Thanh: "......

Nếu bị chụp cảnh chúng ta ra vào cùng chung cư thì sao?"

Mạc Trọng Đan liền cười cười nói: "Vậy thì càng tốt, Viên Viên, nếu bị phát hiện thì công khai có được không?"

Nói rồi lại nhanh chóng chêm vào một câu: "Đương nhiên, nếu em không muốn..."

"Có thể công khai."

Chỉ có vấn đề này là Nguyễn Thanh vô cùng kiên định: "Đương nhiên có thể công khai, cũng không phải em không chấp nhận được anh, anh rất tốt mà!"

Mạc Trọng Đan thở phào nhẹ nhõm, lại một lần nữa ôm lấy cô: "Em tốt quá."

Giới giải trí cũng có không ít người yêu đương không muốn công khai, có đủ loại nguyên nhân, người thẳng thắn như Nguyễn Thanh thì có rất ít.Xem đi, anh đã tìm được một cô gái quý giá cỡ nào."

Anh còn yêu cầu nào khác nữa không?"

Lúc này lòng Nguyễn Thanh đã mềm thành nước, đương nhiên cô biết hóa ra mấy năm nay có người thầm yêu mình, cảm giác đó cũng thật tốt đẹp.Cô hy vọng anh cũng vui vẻ hạnh phúc.Mạc Trọng Đan nghe cô hỏi, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười dịu dàng: "Viên Viên, em có thể lại hát... cho anh nghe không?"

-- Đương nhiên là được.***Hôm sau, Sở Viên Tuệ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.Mạc Thư Phong cũng đã cầm tờ báo xuống bếp ngồi chờ, Mạc Trọng Sơn tây trang giày da phẳng phiu cũng đã bị ba mẹ gọi dậy."

Mọi người không ra ngoài tập thể dục à?"

Mạc Thư Phong nhíu mày quay đầu lại nhìn Mạc Trọng Sơn: "Còn chưa ăn sáng!

Tập thể dục cái gì?"

Mạc Trọng Sơn: "......"

Chẳng phải sáng nào ba cũng đi bộ tập thể dục sao?Sở Viên Tuệ cứ một lúc lại nhìn về phía cầu thang.

Đến 8 giờ vẫn chưa thấy có người xuống, bà có chút lo lắng: "Mẹ đã hấp bánh bao xong rồi, sao em trai con còn chưa dậy?"

Người quay phim cũng đã cố định xong camera, cầm máy quay quay lại cảnh Sở Viên Tuệ làm bữa sáng.Người quay phim cũng khó hiểu nghĩ: Lúc ở Nguyễn gia, bọn họ toàn dậy từ bảy rưỡi, Mạc Trọng Đan thậm chí còn ân cần xuống lầu giúp đỡ bán hàng cơ mà.Nguyễn Thanh xuống lầu trước, cô hơi ngượng ngùng nói: "Ngại quá!

Hôm qua cháu mất ngủ nên hôm nay ngủ quên."

Sở Viên Tuệ nhanh chóng nói: "Không sao không sao, người trẻ tuổi nên ngủ nhiều."

Nguyễn Thanh bèn cười ngọt ngào, sau đó lại khó hiểu liếc nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện Mạc Trọng Đan còn chưa xuống.Cô bèn nhớ tới những lời anh nói hôm qua, chắc là anh không biết nên đối diện với ba mẹ như thế nào nhỉ?"

Hôm qua anh ấy cũng ngủ muộn, chắc là còn đang ngủ."

Nguyễn Thanh muốn giải thích thay anh, nào ngờ vừa nói xong, phòng bếp lập tức yên tĩnh.

Mạc Trọng Sơn ý vị thâm trường cười, nhìn Nguyễn Thanh nhướng mày.Nguyễn Thanh: "???"

Sở Viên Tuệ cũng à ồ hai tiếng, hòa hoãn không khí: "Cháu nói vậy thì dì an tâm rồi."

Vì thế, phòng bếp càng an tĩnh.Nguyễn Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại, biết câu nói của mình kỳ dị cỡ nào.

Chỉ là quan hệ đồng nghiệp, tại sao lại biết hôm qua anh ngủ trễ?

Như vậy không phải là ngủ cùng lúc với nhau, nói chuyện qua điện thoại sao.

Ngủ cùng lúc với nhau đã đáng nghi rồi, nói chuyện qua điện thoại quả là làm người khác hoài nghi hơn.Nguyễn Thanh nhanh chóng muốn phủ nhận: "Không phải, mọi người......"

Cô muốn nói mọi người hiểu nhầm rồi nhưng lại phát hiện không phải hiểu nhầm, nguyên nhân cô biết vì sao anh ngủ muộn không thể nói cho mọi người biết được.Vì thế, cô lại trầm mặc, ngồi xuống bàn.Sở Viên Tuệ còn nhiệt tình hơn hôm qua, bà tự tay rót cốc sữa đậu nành cho Nguyễn Thanh, sau đó gắp cho cô bánh bao nhân thịt cùng món trứng chiên.Nguyễn Thanh nhìn bàn cơm trước mặt, trong lòng cảm thán: Chu đáo quá!Sở Viên Tuệ cười nói: "Năm nay dì ở nhà không đi làm nên nhàn rỗi lắm.

Tiểu Sơn nói dì nấu món này ngon nên mới làm cho cháu và Tiểu Đan ăn."

Nguyễn Thanh cắn một miếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Viên Tuệ: "Ngon lắm ạ, cảm ơn dì Sở."

Sở Viên Tuệ cũng vui vẻ cười.

9 giờ kém 15, Mạc Trọng Đan mới từ trên lầu xuống.Anh vừa xuống bếp đã mở miệng giải thích: "Ngại quá, tối qua con ngủ muộn."

Động tác trong tay mọi người dừng lại, tất cả đều nhìn về phía Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh cúi đầu ăn bánh bao, không dám ngẩng đầu.Mạc Trọng Đan khó hiểu: "Nhìn cô ấy làm gì?"

Vì thế, mọi người lại cúi đầu, không ai trả lời anh.Sở Viên Tuệ cười nói: "Tới đây đi Tiểu Đan, ăn sáng đi!

Ăn xong rồi đi bạn con đi chơi, chỗ này của chúng ta không thú vị như nhà con bé, cũng chỉ có phong cảnh đẹp thôi."

Nguyễn Thanh nhanh chóng lắc đầu: "Ở chỗ cháu mới không thú vị!

Chỉ có biển."

Mạc Trọng Đan ngẩng đầu nhìn cô: "Chỗ đó rất đẹp, sau này anh sẽ tới nữa."

Nguyễn Thanh trừng anh: "......"

Đương nhiên anh sẽ phải tới nữa rồi!

Sau này anh còn phải tới cầu hôn nữa đó!

Không đúng, vì sao mình lại nghĩ đến chuyện cầu hôn?Nguyễn Thanh đỏ mặt, Mạc Trọng Đan bật cười.Vì thế, mọi người lại càng an tĩnh.Rõ ràng bọn họ đã phát hiện, lúc này quan hệ giữa hai người đã có sự thay đổi, cảm giác như có chút dính nhau.Mạc Trọng Đan rót sữa đậu nành và gắp bánh bao cho mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thanh, toàn bộ quá trình đều không cần Sở Viên Tuệ giúp đỡ.

Sở Viên Tuệ ngại ngùng cười hỏi: "Con còn muốn ăn gì không?

Mẹ làm cho con."

Mạc Trọng Đan lắc đầu, quay đầu nhìn Nguyễn Thanh mãi mới uống hết nửa cốc sữa đậu nành nói: "Sao không uống nữa?

Uống hết đi!

Nếu không lát nữa em lại đói bụng."

Nguyễn Thanh cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình, đáp: "Không đói đâu."

Mạc Trọng Đan không tán đồng: "Bữa sáng nên ăn no."

Nguyễn Thanh nói: "Em muốn ăn bánh bao."

Mạc Trọng Đan liền đưa bánh bao của mình cho cô: "Vậy em ăn bánh bao đi!"

Nguyễn Thanh tự nhiên đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."

Đây cũng không phải là vì bọn họ vừa mới xác nhận quan hệ ngày hôm qua mà là vì trong thời gian này, Mạc Trọng Đan đã rút ngắn khoảng cách với cô hơn nhiều.Trong lòng Sở Viên Tuệ càng thêm chắc chắn, ánh mắt bà đảo qua giữa hai người rồi dừng lại hỏi Nguyễn Thanh: "Lần này Tiểu Đan tới đó có làm phiền cháu không?"

Nguyễn Thanh đương nhiên là đáp không, Sở Viên Tuệ lại nói thêm hai câu.Mạc Trọng Đan thấy Nguyễn Thanh nói chuyện với Sở Viên Tuệ thì không nói gì nữa.

Anh nghiêm túc cúi đầu ăn, mãi đến lúc gần ăn xong, Mạc Thư Phong ở đối diện im lặng từ đầu đến cuối bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Muốn đi du hồ không?

Để ba gọi điện bảo chú Trần chuẩn bị!"

Mạc Trọng Đan siết chặt cái ly thủy tinh trong tay, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.Nguyễn Thanh thấy thế bèn đáp lại thay anh: "Thật ạ?

Cháu rất thích đi du hồ, không làm phiền bác chứ?"

Không được Mạc Trọng Đan đáp lại, Mạc Thư Phong chỉ thất vọng đôi chút rồi lại nhanh chóng vực dậy tinh thần trả lời Nguyễn Thanh: "Không."

Sau đó, ông gọi điện thoại cho chú Trần thật.Sau khi ăn xong, Mạc Trọng Đan đưa Nguyễn Thanh đi tới hồ trong tiểu khu, cách Mạc gia tầm 10 phút đi bộ.

Nguyễn Thanh tưởng rằng đó là một cái hồ nhỏ, nào ngờ nó lớn tới nỗi không nhìn thấy bờ.Nguyễn Thanh: "......"

Ở bờ hồ có một chiếc thuyền ca nô, chiếc ca nô "lấp lánh" dưới ánh mặt trời.Nguyễn Thanh: "......"

Mạc Trọng Đan rốt cuộc cũng cười ra tiếng, anh kéo Nguyễn Thanh nói: "Đi, anh dẫn em đi hưởng thụ."

Hai người tay nắm tay, cùng nhau bước lên chiếc thuyền.

Sau khi lên thuyền anh còn tự nhiên quay đầu giơ tay về phía cô, động tác làm người ta cực kỳ hâm mộ.Trời xanh mây trắng, thuyền trắng hồ xanh, hình ảnh diễm lệ, trong ống kính, hai người cùng nắm tay nhau lên du thuyền.***Nếu nói quê nhà của Nguyễn Thanh xứng với câu thơ "Đám cây xanh mọc thành cụm ở quanh làng; Ngọn núi xanh nghiêng nghiêng bên ngoài thành quách.[1]", vậy thì quê của Mạc Trọng Đan chính là câu "Bình vàng, rượu trong, mười ngàn đấu;
Mâm bạc, thức ăn quý, trị vạn tiền[2]".Tiểu khu này có thiết bị tốt nhất, xa hoa nhất, người ra vào đa phần đều là xe sang.Theo như lời Sở Viên Tuệ nói, buổi sáng đứng ở cửa sổ có thể thấy cảnh sắc xanh tươi mơn mởn bên ngoài, có tiếng chim hót, có trời xanh mây trắng, gió lạnh thổi nhẹ, còn có cây xanh sinh trưởng tưng bừng.Sáng nào bữa sáng cũng do tự tay Sở Viên Tuệ làm, bữa sáng có đầy đủ dinh dưỡng, cơm trưa cũng rất phong phú, cơm chiều cũng có không ít món ngon.Nơi đây không nhàm chán như lời Sở Viên Tuệ nói.

Mạc Trọng Đan hết đưa cô qua bãi đua xe rồi lại đưa cô đi leo núi, đến phòng tập gym, đi tới những nơi sang trọng nhất.Ra ngoài là siêu xe, về nhà là biệt thự cao cấp.Ngày này trôi quay lại đến ngày khác, quan hệ giữa Mạc Trọng Đan và những người trong gia đình vẫn còn căng thẳng.Đến ngày cuối cùng, Mạc Trọng Đan gần như muốn rời đi ngay, ba mẹ anh rốt cuộc cũng không nhịn được tới tìm anh.[1] Trích trong bài thơ "Quá cố nhân trang" (Qua nhà bạn cũ) của Mạnh Hạo Nhiên.Cố nhân cụ kê thử,
Yêu ngã chí điền gia.

Lục thụ thôn biên hợp,
Thanh sơn quách ngoại tà.

Khai hiên diện trường phố,
Bả tửu thoại tang ma.

Đãi đáo trùng dương nhật,
Hoàn lai tựu cúc hoa.Dịch:Người bạn cũ bày biện cơm gà,
Mời ta đến chơi nhà ở nơi vườn ruộng.

Đám cây xanh mọc thành cụm ở quanh làng,
Ngọn núi xanh nghiêng nghiêng bên ngoài thành quách.

Ra ngoài hiên đối diện với vườn rau quả,
Nâng chén rượu nói toàn những chuyện trồng dâu trồng gai.

Hẹn nhau đến ngày trùng dương,
Sẽ trở lại nơi này để chơi hoa cúc.[2] Trích trong bài "Hành lộ nan kỳ 1" của Lý Bạch.Kim tôn thanh tửu đẩu thập thiên,
Ngọc bàn trân tu trị vạn tiền.

Đình bôi đầu trợ bất năng thực,
Bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên.

Dục độ Hoàng Hà băng tắc xuyên,
Tương đăng Thái Hàng tuyết ám thiên.

Nhàn lai thuỳ điếu toạ khê thượng,
Hốt phục thừa chu mộng nhật biên.

Hành lộ nan!

Hành lộ nan!

Đa kỳ lộ?

Kim an tại?

Trường phong phá lãng hôi hữu thì,
Trực quải vân phàm tế thương hải.Dịch:Bình vàng, rượu trong, mười ngàn đấu
Mâm bạc, thức ăn quý, trị vạn tiền
Ngừng ly, ném đũa xuống đất, ăn không được
Rút gươm nhìn quanh bốn phía, lòng hoang mang
Muốn qua sông Hoàng Hà, băng đóng nghẽn dòng sông
Tính lên núi Thái Hàng, tuyết phủ mù mịt trời đất
Nhàn rỗi thả cần câu xuống ngồi bên khe nước
Bỗng nằm mộng thấy đi thuyền ra mé có mặt trời
Đi đường khó thay!

Đi đường khó thay!

Nhiều đường rẽ?

Bây giờ đâu nhỉ?

Cũng có lúc gió thổi dài vỗ phá sóng
Sẽ kéo thẳng buồm giương ra biển xanh khơi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back