Lãng Mạn Vkook • Limerence

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
88,664
0
0
287146629-256-k183964.jpg

Vkook • Limerence
Tác giả: uJewel
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

"Tôi yêu người yêu cũ, sau khi làm cậu ấy tuyệt vọng với thứ gọi là tình yêu ..."​
 
Vkook • Limerence
Gặp lại người yêu cũ


Mưa phùn phủ xuống làm sắc trời dịu lại, nhẹ nhàng đáp lên mặt kính trong suốt rồi kéo dài thành từng vệt.

Trời chớm tháng 10, đông cũng vừa ập đến làm không khí cứ se se hơi sương lạnh lẽo.

Một màn sương mưa phùn cùng vài bản nhạc jazz du dương hòa với hương cafe thơm trầm đậm đặc.

Thật hoàn hảo cho một buổi hẹn cùng với người yêu cũ!

Kim Taehyung nhấp nhẹ một ngụm rồi đặt xuống tách cà phê trong tay, thoải mái ngả người về sau mà tận hưởng từng nốt nhạc.

Đã 5 năm kể từ khi chia tay, 5 năm hắn ôm trong lòng nỗi nhớ da diết cùng ân hận tột độ mỗi khi nhớ về nụ cười trong veo của thiếu niên năm nào.

Kim Taehyung ngày đó còn quá non dại, quá cứng đầu, cũng thật rất vô tâm.

Để rồi người kia vì quá mệt mỏi và bất lực cuối cùng cũng phải kiệt sức mà buông tay Tiếng chuông cửa vang lên giòn giãKim Taehyung vội quay đầu về sau nhìn ra cửaVà rồi hắn được nhìn thấy người mình đã nhớ thương rất nhiều Jeon Jungkook...- Anh đến lâu chưa?- Không, anh vừa mới đến thôi.

Em uống gì?

Anh gọi Americano cho em nhé?Jeon Jungkook thong thả gỡ kính râm đặt xuống bàn, mỉm cười lắc đầu - Tôi không thích Americano, order giúp tôi một Cappuccino.

Cảm ơn - À...

ỪTrong lúc đợi Kim Taehyung đi order cà phê, Jungkook nhoài người ngắm nhìn một chút cảnh vật phía bên ngoài.

Chà, chỉ rời Hàn Quốc có 5 năm thôi mà mọi thứ đã thay đổi nhiều quá, duy chỉ nơi này là vẹn nguyên như năm nào.

Cây anh đào trước quán vẫn xanh tươi như thế, bên cạnh vẫn là hòm thư cũ đã nhuốm màu rỉ đỏ.

Jungkook chợt nhớ lại những ngày còn cuống cuồng chạy tới đây ngay sau tiết thể dục chỉ để mua cho Kim Taehyung loại cà phê mà anh ta thích.- Của em đây!- Cảm ơn anhTaehyung ngắm nhìn người kia một chút, nhận thấy cậu bây giờ đã cao hơn trước nhiều rồi.

Khuôn mặt trắng hồng với nét đáng yêu giờ mang theo cả vẻ trưởng thành rắn rỏi.

Đôi môi căng mọng có cái nốt ruồi ngay bên dưới trông cũng đáng yêu hơn năm xưa.

Hắn chợt tự hỏi, tại sao trước đây lúc còn quen nhau lại chưa bao giờ nhận ra đôi môi này xinh xắn đến mức nào để giờ này muốn hôn em một cái cũng chẳng còn tư cách.- Anh tưởng em vẫn thích Americano như ngày trước chứ?- Tôi đã bao giờ thích Americano đâu?- Chẳng qua vì thích anh và anh thì thích nó nên tôi mới cố gắng uống hết mà thôi.

Đắng ngắt, chẳng khác gì anh cả.Ừ nhờ?

Kim Taehyung chợt nhận ra hắn chưa từng hỏi xem Jeon Jungkook thích gì, hoàn toàn bắt ép em phải làm mọi thứ đúng theo ý thích của mình.- Em dự định sẽ ở Hàn bao lâu?

- Chắc là sẽ ở đây luôn.

Dù sao thì cũng đã tốt nghiệp đại học bên Mỹ rồi, về đây kiếm việc làm cũng được.- Ừ, vậy thì tốt!Bầu không khí trở nên cứng nhắc làm hắn khó chịu, trong khi đó Jungkook vẫn bình thản mà đưa tách cà phê chạm môi.

Bấu tay đắn đo một hồi, Kim Taehyung quyết định nói ra điều mình luôn ấp ủ từ rất lâu- E-Em đã có người yêu chưa?- Tôi sao?Jungkook cười nhẹ- Chưa, và cũng không có ý định đó.- Jeon Jungkook, em...

ý anh là, anh cảm thấy hối hận vì đã đánh mất em.

Chúng ta có thể...- Không thể!4 chữ " quay lại với nhau " còn chưa kịp thốt ra liền bị Jungkook chặn lại, hắn bất đắc dĩ đành nuốt ngược vào trong - Taehyung à, anh không cần phải thấy có lỗi.

Ngày xưa là do tôi chủ động bám dính lấy anh mà, thậm chí đến bây giờ nghĩ lại tôi còn thấy chán ngán chính mình nữa kia.

Vì tôi là con đỉa chủ động bám lấy trước nên anh không cần phải thấy có lỗi đâu - Với cả...vì anh là tình đầu của tôi.

Có những vết thương cần rất lâu mới có thể chữa lành lại được...- Nói tóm lại, bây giờ chúng ta chỉ là bạn Mặc dù đã đoán trước được câu trả lời nhưng khi nghe Jungkook lạnh lùng từ chối mình như thế, trái tim hắn vẫn không kiềm được mà nhói đau từng hồi.-Không sao, anh đợi được.

Nhất định anh sẽ làm em rung động thêm một lần nữa.- Lần này là Kim Taehyung theo đuổi Jeon Jungkook!Im lặng, bất chợt cả hai chẳng biết nói gì thêm.

Thứ hiện hữu xung quanh lúc này chỉ còn lại giai điệu bản jazz trữ tình thuộc những năm 90 vang lên phiêu lãng.

Taehyung nhìn Jungkook, vô cùng khao khát nhận được một cái gật đầu chấp thuận.

Hắn thực sự rất đau khổ khi nhận ra mình đã đánh mất em, sau đó niềm đau lại chuyển thành những đêm dài say khướt và khóc lóc bi lụy mỗi khi nhớ đến bóng hình người kia.

Tất cả những gì hắn có thể làm là ngắm nhìn Jungkook qua vài tấm hình chụp vội, vuốt ve nụ cười em trong tâm trí và cắn rứt nơi trái tim vì đã quá phụ bạc với một người yêu thương mình sâu sắc, để rồi...

Đúng là, mất đi rồi ta biết người đó nắm giữ trái tim ta được mấy phần.Kim Taehyung gửi trọn trái tim mình cho Jeon Jungkook, sau khi hắn đã hoàn toàn vụt mất em...Nghiêng ô về phía trước che chắn những giọt mưa đang dần nặng hạt.

Bàn tay Jungkook siết chặt, cố gắng điều hòa nhịp thở mong sao trái tim trong lồng ngực thôi loạn nhịpVừa rồi, Kim Taehyung nói muốn theo đuổi cậu...Thoáng chớp một chút vui, nhưng nhiều hơn sau đó vẫn là lo sợ.

Cậu sợ mọi chuyện rồi sẽ lại như trước và Jungkook này sẽ thêm một đau đớn vật vã như ngày nào.Chợt nhớ lại khoảnh khắc hôm đó nơi sân sau của trường, trái tim cậu không báo trước thắt lên một cái thật đau đớn.

Kim Taehyung đã đưa tay vén lấy mái tóc bị gió thổi bay của cô bạn ấy cùng nụ cười ôn nhu mà trong tiềm thức của cậu lại lạ lẫm vô cùng.Nắng ấm bao lấy từng tán lá đu đưa rồi khẽ phủ lên đôi mắt mờ sương dần hoen đỏ.

Giây phút đó khiến Jungkook phải nghi ngờ tự tra vấn bản thân rằng"Đã bao giờ anh ấy cười như thế với mình chưa?"

Hay" Mình đã từng được anh ấy chạm vào tóc chưa nhỉ?

Sự thật phũ phàng, đáp án cậu đưa ra cho mớ câu hỏi của mình tất cả đều là " chưa từng "Ánh mắt Taehyung chưa từng nhìn cậu dịu dàng đến thế, nhỉ?Jeon Jungkook chính thức sụp đổ.

Cậu xoay lưng chạy nhanh về phía cổng và ném lại sau lưng giấc mơ về một tình yêu ngọt ngào hạnh phúc, một tình yêu chỉ riêng Jeon Jungkook được phép sở hữuBrm...brm Tiếng điện thoại rung kéo cậu ra khỏi mớ hồi ức hỗn độn.

Jungkook mở mail lên check thì nhận ra mình được một tập đoàn mời đến phỏng vấn.- TK?Nghe tên khá quen, Jungkook liền lên mạng search về tập đoàn này và kết quả làm cậu khá sốc.

Đây thực sự là tập đoàn rất lớn, gần như đang nắm giữ trọng tâm tài chính của toàn Seoul.

Ngoài ra các phân nhánh còn phủ rộng nhiều lĩnh vực và được xuất khẩu sang bên Mỹ và nhiều nước khác nữa.

Bảo sao khi cậu nghe tên liền đã thấy quen thuộc.Phản hồi lại vài dòng, Jeon Jungkook cất điện thoại vào túi, tiếp tục che ô lững thững đi về nhà.

💜

Tui cảm thấy mạch truyện hơi nhanh vì còn non tay quá 🙁(( Tui hứa là sẽ cải thiện sớm thui, mong mọi người kiên nhẫn và ủng hộ Unhi nhaĐừng ngại góp ý :33

Kim Taehyung khóc huhu vì nhớ Jeon Jungkook =)))
 
Vkook • Limerence
Quá khứ


5 years ago...- Kim Taehyung!

Đợi em với!Jeon Jungkook tay ôm cái balo nặng trịch của hắn, lạch bạch vừa chạy theo vừa gọi.

Trời mùa hè nắng oi ả làm mồ hôi em toát ra thấm ướt cả mảng lưng áo đồng phục.

Taehyung vờ như không nghe thấy, bước sau lại nhanh hơn bước trước làm Jungkook chạy theo mệt thở chẳng ra hơi- Nhanh cái chân lên!Hắn gằn giọng khi thấy mình đã bỏ xa cậu cả một đoạn dài.Cả trường ai cũng biết Jeon Jungkook là chân sai vặt của Kim Taehyung vì hắn đã công khai tuyên bố với tất cả mọi người, không những thế còn sai em đi mua đồ cho cả đám bạn của hắn nữa.

Jeon Jungkook tuy mệt lắm nhưng lại chẳng dám trái lời.Vì em thích Kim TaehyungVà hắn ta biết điều đó, đây mới chính là vấn đề...Kim Taehyung ban đầu chán ghét ra mặt nhưng thời gian sau lại cho rằng đùa giỡn với tình cảm của Jungkook sẽ rất vui.

Chuỗi ngày khốn khổ của cậu học sinh nhỏ từ đó cũng bắt đầu.Hôm ấy khi Jungkook đang nghỉ giải lao giữa tiết thể dục thì có một chai nước đưa đến trước mặt.

Em ngây ngốc ngẩng mặt lên nhìn xem ai đang đưa nó cho mình.

Và rồi...Jungkook dường như không thể tin được, chính xác hơn là chưa từng mơ tới người ấy lại là Kim Taehyung

Sau một màn làm Jungkook tim đập chân run bấn loạn, Kim Taehyung thong thả quay lưng trở lại lớp, vừa đi vừa nhếch mép trông thật đểu giả."

Một chai nước rẻ tiền cũng có thể làm cậu ta hạnh phúc như vậy, đúng là đồ ngu!

"" Ôi chà chà Kim Taehyung, mày thật là thông minh quá đi!

Từ ngày mai sẽ có một thằng hầu không công tự nguyện đi theo phục vụ mình rồi"

Đúng như hắn nghĩ, Jeon Jungkook thực sự bám theo hắn, lại còn rất nhiệt tình.Cứ 10 phút là cậu lại phải chạy xuống căn tin mua đồ cho hắn.

Lúc thì sữa, lúc bánh mì,...

Thế nhưng nụ cười trên môi em nhỏ thì chưa từng tắt đi vì cậu cho rằng Taehyung không ghét cậu nữa mới nhờ đi mua đồ giúp.Thế là Jungkook lại ngây ngốc làm theo lời Taehyung, dẫu cho đôi chân đã đau nhức rã rờiNhững ngày tiếp theo, việc hắn sai Jungkook làm chỉ có tăng chứ không có giảm và khốn nạn là chúng càng nặng nề hơn rất nhiều.

Nào là nhặt bóng cho hắn vào giữa trưa nắng gắt, mua cơm cho hắn, chép bài giúp hắn.

Quá đáng hơn khi Kim Taehyung ép cậu phải giấu hết cặp vở của cái thằng hắn ghét, báo hại Jungkook phải viết bản kiểm điểm và mất điểm kỷ luật vì bị camera hành lang ghi lại.Suốt cả quá trình cậu luôn nhận lỗi sai về mình, không dám hé môi nửa lời rằng kẻ đứng sau tất cả chính là Kim Taehyung.

Jeon Jungkook gánh chịu sự trách mắng gây gắt của giáo viên chủ nhiệm mặc dù cậu chẳng làm gì sai cả.Vì sợ hắn sẽ bị trách phạt, và cũng vì cậu quá thích hắn nên cư nhiên lại xem việc bao che cho hắn là điều mình nên làm...

- Jeon Jungkook, làm người yêu tôi đi!Hắn xỏ một tay vào túi, điệu bộ lạnh nhạt không hứng thú mà tỏ tình với cậu.

Trái ngược hẳn với Jungkook đang ngỡ ngàng xúc động đến sắp khóc.- Em đồng ý!Hắn nghe câu trả lời đúng như mình dự đoán liền quay lưng bỏ đi.

Trông có vẻ chán nản vô cùng.Tất cả là do thua cược nên hắn phải tỏ tình với " thằng hầu " của mình - Jeon Jungkook, thật xui xẻo làm sao.Đám con trai đang núp trong góc tường thấy Taehyung đã hoàn thành lời hứa mới hài lòng bỏ đi Ấy vậy mà Jeon Jungkook hoàn toàn tin đó là lời thật lòng của Kim Taehyung.

Và cậu cảm thấy rằng trong suốt 17 năm cuộc đời ngày hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất.Jungkook em sau khi trở thành " người yêu " của Kim Taehyung thì vẫn đều đặn làm cái đuôi nhỏ đi theo chờ hắn sai vặt.

Em từng cố nắm lấy tay hắn nhưng liền bị hất văng ra mạnh bạo, lại còn bị Taehyung to tiếng mắng mỏ.- Đừng có gần gũi với tôi!

Trông tởm chết đi được- Nhưng... nhưng anh vẫn thường làm thế với những người cũ trước đây mà?- Tôi nắm tay ai cũng được, riêng cậu thì KHÔNG!

Jeon Jungkook, nếu còn muốn làm người yêu tôi thì hãy biết điều một chút đi.Khỏi phải nói, em nhỏ nghe xong tổn thương vô cùng.

Cắn chặt môi kiềm nén cố gắng không cho mình được khóc vì Taehyung nói hắn ghét nhìn thấy cậu khóc lóc ẻo lả.Jeon Jungkook vốn dĩ là học sinh vô cùng giỏi, từng mang về giải thưởng cấp quốc gia cho nhà trường.

Đối với bạn bè cũng vô cùng thân thiện hoà nhã lại còn có nụ cười xinh rất xinh cho nên bạn bè yêu quý em lắm.

Ai cũng xót xa khi thấy em vật vã trong mối quan hệ yêu đương mà chỉ có trao đi chứ không nhận lại được gì.

Nhìn Jungkook đáng yêu phải chạy đi chạy lại khắp nơi, ai ai cũng không kiềm được tức giận với sự trơ trẽn quá đáng của Kim Taehyung, cũng hết lời khuyên giải Jungkook nên nhận ra sự thật là hắn chỉ đang lợi dụng em mà thôi.

Thậm chí người bạn thân nhất của - Jung Hoseok còn đến tận nhà khóc lóc ỉ ôi cầu xin em tự giải thoát chính mình khỏi mối quan hệ vô cùng toxic kia đi, câu trả lời nhận được cũng chỉ là cái lắc đầu bất lực và tiếng thở dài của Jungkook.Jungkook không thể chia tay hắn, vì tình cảm quá sâu đậm.Và em cũng không đủ can đảm để rời xa mặc dù hắn chưa từng cho phép cả hai được gần gũi với nhau.Cho đến một hôm, hiện thực như giáng vào mặt em một cú tát đau đớn, trực tiếp dội tỉnh Jeon Jungkook khỏi cơn ảo mộng phù phiếm mà chính cậu thêu dệt suốt bấy lâu nay.Kim Taehyung... hắn đang thân mật cùng người con gái khác.Cô ta đang được hắn đối xử rất nhẹ nhàng, điều mà NGƯỜI YÊU của Kim Taehyung là cậu chưa từng được thử qua.Chạm đến giới hạn cuối cùng, Jeon Jungkook nhận ra mình không thể ngu muội thêm một phút giây nào nữa.

Trên đời này thứ mà cậu căm hận nhất là sự phản bội, hận đến thấu xương tận tủy và chính Kim Taehyung đã phạm phải điều đó.

Hắn đã phản bội em!Đau đớn đến nát cả trái tim, Jeon Jungkook ôm theo bên mình niềm tổn thương khôn xiết mà nhanh chóng rời khỏi Kim Taehyung, kẻ đã gieo rắc quá nhiều nước mắt và tổn thương cho trái tim sớm không còn lành lặn này."

Kim Taehyung, anh là thằng tồi tệ trơ trẽn nhất tôi từng gặp trên đời này"____- Chia tay điHắn bất ngờ mở to mắt nhìn em- Gì cơ?

Cậu đang nói chia tay tôi đó hả?- ỪJeon Jungkook lúc bấy giờ chán ghét đến mức không thèm nhìn thẳng vào bản mặt của hắn- Chia tay tôi sao?

Cậu sẽ không hối hận đấy chứ?Cậu nhếch môi cười nhạt- Tại sao tôi phải hối hận khi đá được thằng tồi như anh?- Im miệng đi, để tôi xem không có tôi cậu chịu đựng được bao lâu.

Jeon Jungkook, tôi là đang cho cậu cơ hội cuối cùng đấy, khôn hồn thì bắt lấy rồi trở lại làm " người hầu " cho tôi.- Nực cười quá, anh nghĩ anh là ai?

Tôi còn chưa đạp chết anh là may.

Kim Taehyung, sống cho ra dáng con người một chút.

Cắm sừng tôi rồi còn dám ra vẻ trịnh thượng thanh cao nữa hả?- Cậu... làm sao cậu biết?- Anh tưởng một tay anh che được cả bầu trời hả?Jungkook nhìn vẻ mặt hắn chột dạ mà cười cay đắng, hoá ra bao lâu nay cậu chỉ là thằng khờ khạo ngu ngốc trong mắt hắn mà thôi- Tôi đi đây, đồ trơ trẽn- Đứng lại đó!

Jeon Jungkook!

JEON JUNGKOOK!!!Mặc kệ hắn đang gào lên tức giận, Jungkook siết tay chặt thêm một vòng, vững bước rời đi

Kim Taehyung thất thần nhìn theo bóng lưng Jungkook đang dần khuất xa, trong lòng hỗn độn nhiều cảm giác rất kì lạVừa tức giận,vừa đau lòng.

Vừa thoả mãn lại vừa hụt hẫng...Vừa rồi là hắn bị đá đó hả?Jeon Jungkook vừa đá hắn sao?

Cái người đã vui mừng đến phát khóc khi được hắn tỏ tình?

Hắn bị em mắng đến mù mịt đầu óc, ngơ ngẩn không biết phải làm gì.

Trong đầu chỉ loé lên vài ý nghĩ mà hắn không biết phải chọn cái nàoJeon Jungkook vừa đá hắnhayJeon Jungkook sẽ rời xa hắn?

Hắn sẽ không còn ai để sai vặt nữahayHắn sẽ không còn được nhìn thấy em mỗi ngày?Kim Taehyung cảm thấy lạ lẫm với khoảnh khắc này khi phía sau chẳng còn một Jeon Jungkook bám theo.Có lẽ hắn bị điên rồi, hắn cần phải suy nghĩ lại đàng hoàng mới được

Jeon Jungkook đi thẳng đến văn phòng hiệu trưởng, nhẹ nhàng gõ cửa- Mời vàoJungkook bước vào, lễ phép cúi chào thầy hiệu trưởng.

Thầy thấy cậu đến tìm liền vui vẻ bảo ngồi xuống ghế- Sao nào?

Đã suy nghĩ kỹ lại chưa?- Dạ rồi ạ, em quyết định sẽ nhận học bổng và sang Mỹ du học ạ.Thầy hiệu trưởng phấn khích vỗ đùi bem bép- Hay lắm Jungkook, thầy tin là em sẽ không làm thầy thất vọng mà- Bao giờ em sẽ đi du học ạ?- Khá là gấp đấy, khoảng đầu tuần sau thôi.

Nhanh như vậy em chuẩn bị có kịp không?- Dạ kịp ạ.

Thôi em về đây, xin phép thầy ạ!Jeon Jungkook bước dọc trên hành lang, luyến tiếc nhìn lại ngôi trường cấp 3 nơi em đã theo học gần 2 năm" Kim Taehyung, chúc anh không hạnh phúc và mãi mãi phải hối hận vì đã lừa dối tôi!

"
 
Vkook • Limerence
Kim Taehyung??????


Sáng hôm sau, Jeon Jungkook một thân sơ mi quần tây chỉnh tề cùng khuôn mặt đẹp trai lai láng chuẩn bị hành trang đi phỏng vấn.Vốn chỉ xem lần phỏng vấn này là học hỏi cho biết chứ không hy vọng mình sẽ được nhận vào tập đoàn tầm cỡ như TK nên Jungkook không hề lo lắng hay áp lực.

Cậu thản nhiên gặm ổ bánh mì ngon lành trước hàng dài những con người đang ôm hồ sơ run cầm cập trước phòng nhân sự.- Mời anh Jeon Jungkook.Tới lượt mình, cậu bình tĩnh vuốt lại nếp áo cho thẳng rồi tự tin bước vào phòng.- Cậu Jeon Jungkook hãy giới thiệu sơ lược về bản thân mình đi!Jungkook khẽ gật đầu, cất giọng rõ ràng- Kính chào quý công ty, tôi tên Jeon Jungkook, 22 tuổi.

Tốt nghiệp trường Đại học X chuyên ngành quản trị-kinh doanh cách đây không lâu.

Bản thân tôi chưa từng có kinh nghiệm trong công việc thư ký nên mong muốn được gia nhập TK và học hỏi nhiều hơn.

Tôi không đảm bảo mình sẽ không gặp sai sót nhưng chắc chắn đảm bảo bản thân sẽ làm việc một cách hiệu quả nhất có thể.

Xin cảm ơn!- Theo anh, một thư ký tốt cần những tố chất gì?- Thứ nhất, tuyệt đối trung thành.

Vì phải làm việc với nhiều hồ sơ quan trọng và thông tin mang tính bảo mật cao nên đối với tôi điều này là quan trọng nhất.Thứ hai, thái độ làm việc nghiêm túc, có trách nhiệmThứ ba, biết phản ứng nhanh với tình huống.

Ngoài ra kiến thức là thứ thiết yếu, còn kĩ năng làm việc thì tôi sẽ trau dồi thêm.....Jungkook bước ra khỏi phòng cũng đã là 30 phút sau.

Vì kết quả sẽ có sau vài tiếng nên cậu đi một vòng quanh công ty để tham quan, tiện cũng giết thời gian cho đỡ chán.

Jungkook tìm đường đến căn tin, mua cho mình hộp sữa chuối rồi vừa đi vừa hút rột rột ngon lành?Trên đường lang thang về lại chỗ phỏng vấn, Jungkook bất ngờ bị một tên đàn ông lạ hoắc chặn lại, nhìn sơ qua cái mặt thôi là đủ thấy đểu cáng rồi.- Ê em trai, cưng vào đây xin việc hả?- Không có nhu cầu tiếp chuyện với mấy thằng dê.Cậu thờ ơ lướt qua tên đó, một cái liếc mắt còn chả thèm vứt choTên kia bị cậu chửi cho liền tức đỏ cả mặt- Ô hay thằng nhóc ranh, mày láo nhờ?- Ôi đệch!!!Hắn kéo mạnh cậu rất mạnh làm hộp sữa chuối trên tay rơi mất xuống nền nhà.

Jungkook tiếc nuối nhìn theo, ngay giây sau liền điên tiết chống nạnh, mặt hất lên nhìn hắn.- Mày làm sao?

Muốn cái gì?

Ông đây xinh trai đâu phải để mày trêu ghẹo?

Đổ mất sữa của tao rồi, đền lại nhanh trước khi tao cho mày mật khẩu wifi dưới địa ngục thằng điên này!- Cưng đừng có mà hỗn.

Để anh nói cho cưng nghe, anh tên là Won Hwangjung, phó phòng nhân sự.

Cưng muốn sống yên lành trong cái công ty này thì tối nay sang nhà anh ăn mì, nhá?- Trước khi nằm mơ làm ơn soi lại cái mặt dùm.

Ăn mì kiểu quái gì khi nhìn cái mặt mày thôi tao đã nuốt không trôi rồi.

Bày đặt làm badboy, mắc mệt!- Đi mua sữa chuối cho tao trước khi tao cho mày quay vào ô mất lượt- Tao không đấy, thằng oát con mày dám giương oai diễu võ với tao, mày nhất định phải hối hận.- Mày đừng có đánh trống lãng, đền sữa chuối cho tao!!!- Tao không đền !!!- Đền mau!!!- Thằng oát này mày đừng có lì, tao đã bảo là không!Cả hai chí choé um xùm làm chấn động cả khu hành lang.

Nhân viên đi qua chỉ biết đứng nhìn chứ chả hiểu mô tê gì cả cho tới khi có một bàn tay kéo hai con người đang chực chờ lao vào nhau đánh đấm ra xa.- Chuyện gì ở đây?- Trưởng... trưởng phòngTên Hwangjung kia thấy trưởng phòng đứng trước mặt liền luống cuống hoảng sợ- Trưởng phòng?Jungkook nghệch mặt nhìn người đàn ông đẹp trai cao thơm có mái tóc màu tím- Phải, tôi là Kim Seokjin, trưởng phòng nhân sự.

Cho hỏi cậu và nhân viên của tôi có chuyện gì vậy?- Nhân viên của anh chặn đường tôi, làm đổ mất sữa của tôi mà không chịu đền.

Các anh có thể check lại cameraSeokjin nghiêm mặt liếc sang Hwangjung- Có đúng vậy không?- Tôi...tôi...- Cậu về văn phòng chờ tôi đến xử lý sau, còn cậu ...Anh nhìn Jungkook- Cậu đi theo tôi.

- Anh dẫn tôi đi đâu vậy?- Đi mua sữa chuối đền lại cho cậu chứ sao.- À há, thiệt hả?Seokjin không trả lời, chỉ cười nhẹ rồi gật đầuNói chuyện một hồi, Jungkook nhận thấy anh chàng tên Seokjin này thật sự rất thân thiện, ở mặt nào đó còn có chút đáng yêu.

Khuôn mặt anh ta thực sự rất đẹp.

Jungkook đánh giá Seokjin là người tốt vì anh ấy đã mua cho cậu sữa chuối ngon ơi là ngon.

- Kết quả phỏng vấn đã có rồi.

Sau đây tôi xin thông báo người trúng tuyển là anh Jeon Jungkook, xin chúc mừng anh.

- Mời anh đi theo chúng tôi để ký hợp đồng và gặp mặt chủ tịchKhá bất ngờ vì đã trúng tuyển nhưng Jungkook vẫn nhanh chóng đi theo cô thư ký."

Điều khoản lao động: Nếu bên A nghỉ việc trong 3 tháng đầu kể từ ngày ký kết hợp đồng sẽ phải đền bù hợp đồng gấp 5 lần đúng theo quy định cho bên B ( cụ thể: 10 tỷ won) "- Chúc mừng cậu Jeon đã gia nhập tập đoàn TK của chúng tôi!

Jungkook căng thẳng đứng trước cửa phòng chủ tịch.

Hít một hơi thật sau rồi mới dám đưa tay gõ cửa*Cốc cốc- Vào đi !- Xin chào, tôi là...Ơ???????Jeon Jungkook đứng hình - Này, em...- Ủa?????Jungkook chạy vội ra xem lại bảng hiệu, xác nhận đây chính xác là phòng chủ tịch rồi lại hớt hải chạy vào nhìn lại người đàn ông đang lén cười khe khẽ mà lắp bắp - K-Kim, Kim Taehyung???????
 
Vkook • Limerence
Thư ký của Kim Taehyung


- Kim...Kim Taehyung????

Jeon Jungkook ngẩn người - Ừ, là anh.

Đừng chạy ra xem lại nữa, em không có đi nhầm phòng đâu.- Tại sao lại là anh?- Vì anh là chủ tịch!

Cả văn phòng bỗng chìm vào im lặng vì Jungkook đang bận tiêu hóa chuỗi sự việc đang xảy ra.

Kim Taehyung thấy thế cũng kiên nhẫn chờ đợi cậu tiếp nhận lấy cú sốc này.

- Vậy giờ tôi là thư ký của anh á?- Chính xác!- Tôi nghỉ việc - Được thôiTuyệt vời vậy sao?

Dĩ nhiên là không, vì cuộc đời đâu có như là mơ.- Đền tiền hợp đồng xong là em có thể nghỉ ngay và luôn.

Chỉ 10 tỷ thôi, con số cũng không lớn cho lắm.Nụ cười hạnh phúc vừa hé nở thì ngay lập tức tắt cái rụp.- Anh cho tôi trả góp được không?

Kim Taehyung nghe tới đây thì bật cười, hắng giọng một chút để nặn ra cái điệu bộ trêu ngươi thật gợi đòn - Tất nhiên...- Thật sao?- Tất nhiên là không rồi!Jeon Jungkook câm nín...- Em yên tâm đi, lúc làm việc anh chắn chắn không chọc phá gì em đâu.

Anh là chủ tịch, phải nghiêm túc chứ?- Nhưng mà anh là người yêu cũ của tôi, và tôi sắp phải nhìn mặt người yêu cũ đều đặn một tuần sáu ngày mỗi ngày 8 tiếng?

Thà thất nghiệp còn hơn.Điệu bộ phẫn uất của cậu làm cho hắn thấy vừa vui lại vừa buồn.

Hóa ra Jungkook ghét hắn đến vậy.

Đúng là quả báo mà...Hắn từ một tên đi gieo rắc cho cậu nỗi tương tư dai dẳng giờ lại trở thành kẻ ôm thương nhớ và giấc mộng tái hợp, tiếc là điều này chẳng dễ chút nàoĐáng đời cho kẻ phụ bạc

Dù cho không đành lòng, Jungkook vẫn phải ngậm đắng nuốt cay ngồi vào bàn thư ký đối diện với bàn làm việc của hắn.

Đơn giản là vì cậu không có 10 tỷ won!Cậu xoay vài vòng trên ghế để test thử độ êm, sau đó quay sang kể lể với chủ tịch kiêm người-yêu-cũ.- Này, sao nhân viên công ty anh bệnh hoạn quá thế?Taehyung nghe cậu nói thế cũng ngạc nhiên, bèn rời mắt từ màn hình máy tính sang hướng cậu.- Ý em là sao?- Này nhá, lúc nãy tôi đang tham quan nơi này thì có một tên bất ngờ chặn đường tôi.

Hắn tên là Won Hwangjung, cái gì mà phó phòng nhân sự ấy.

Gã bắt tôi đi chơi với gã, còn bảo tôi tối nay phải " sang nhà ăn mì " nếu không sẽ không yên ổn trong cái công ty này đâu.

Quá đáng nhất là tên đó còn làm đổ mất sữa chuối của tôi rồi nhất quyết không chịu đền.

May mà có anh đẹp trai mua lại cho tôi những hai hộp, nếu không là tôi thật sự sẽ quậy tung nơi này cho gã biết mặt.Jungkook uất ức tuôn một tràng không dứt còn Taehyung chỉ im lặng ngồi nghe.- Được rồi, chuyện này anh sẽ giải quyết.- Trích xuất camera ra mà xem ấy, tôi không có nói dối đâu.Thấy hắn khẽ gật đầu cậu mới bắt đầu nguôi giận.

Jungkook ngồi thêm một chút rồi xách túi ra về, dù sao ngày mai mới là ngày cậu đi làm chính thức

- Bảo Won Hwangjung lên gặp tôi!Gọi cho nhân viên xong hắn liền cầm điện thoại gửi một đoạn tin nhắn "Seokjin hyung, anh chuẩn bị đơn bổ nhiệm cho Namjoon đi.

Vị trí phó phòng nhân sự sẽ có sự thay đổi!"

Jungkook sẽ không nói dối, và cậu cũng chẳng có lý do gì để làm việc đó Bất cứ ai muốn làm Jeon Jungkook tổn thương, Kim Taehyung hắn đều không cho phép Vì vết thương hắn gây ra cho cậu đã đủ lớn rồi...

- Jungkookieeeeeee!!!!!Hoseok lao đến ôm chầm lấy Jungkook, miệng cười không ngừng nghỉ - Hobi à, mình nhớ cậu lắm- Xía, còn dám mở miệng nói nhớ.

Thỏ béo nhà cậu 5 năm qua còn chả thèm về đây thăm mình, giờ bảo nhớ là nhớ thế nào?

Hửm???- Thôi màaaaaJungkook xoa bóp vai anh- Mình sai rồi, bây giờ mình quay về tạ lỗi với cậu đây.

Đừng giận nhaaaaa, giờ tụi mình đi ăn đi- Hừ, được thôi.Đã lâu không gặp nên trên đường đến nhà hàng cả cậu và anh nói chuyện không ngớt.

Hoseok giờ đã cao hơn trước nhiều, khuôn mặt góc cạnh mang nét trưởng thành chín chắn.

Nói chung là đẹp trai- Jeon Jungkook, cậu và tên khốn kia đã cắt đứt hoàn toàn chưa?Giọng Hoseok đột ngột lạnh đi, nét mặt đanh lại làm cậu hơi chột dạ - Không... tụi mình không là gì cả.- Vậy thì tốt...- ...chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, chứng kiến nhiều mặt của cậu rồi nhưng chưa bao giờ mình ghét bộ dạng của cậu như những năm đó.

Thực sự quá nhu nhược, Jeon Jungkook cậu lúc đó chẳng còn là cậu nữa.

Nói thẳng ra là như đồ mất trí vậy, bị đối xử như kẻ hầu nhưng vẫn cứng đầu mà cung phụng hắn- Jeon Jungkook, đừng bao giờ dính líu tới hắn ta, cũng đừng để mình nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét kia thêm một lần nào nữa!

- Cậu sẽ làm gì?

- Mình sẽ đánh chết hắn!Hoseok hùng hổ tuyên bố Jungkook mỉm cười, lòng ngập tràn khó xử.

Sẽ ra sao nếu cậu nói rằng mình đang làm thư ký riêng cho Kim Taehyung?

Jung Hoseok chắc chắn nổi điên!!!Không muốn lừa gạt bạn mình nhưng cũng không thể làm được gì khác.

Jung Hoseok là người bạn mà cậu trân trọng nhất, cậu không muốn làm anh buồn chút nào.

Hoseok nhìn cậu, trong lòng cũng ngổn ngang nhiều suy nghĩ " Jungkookie, hắn ta không trân trọng cậu thì hãy để mình thương ... nhưng đến bao giờ cậu mới chịu hiểu lòng mình đây?

"
 
Vkook • Limerence
Chúng ta không thân thiết như thế!


Jungkook vội vã lao vào thang máy, thở không ra hơi khi trong tay còn đang cầm miếng bánh mì gặm dở.

Ơn trời, cậu không tới trễ!Chả là hôm qua vui quá nên cậu có hơi quá chén, say đến nỗi không biết trời trăng mây gió là gì nên Hoseok phải đưa về đến tận nhà.

Hậu quả đến rất nhanh, sáng nay Jungkook thức dậy trễ ngay ngày đầu tiên đi làm.

Thế là phải vội vã lao đi mặc kệ đầu còn đau nhức do dư vị của cuộc nhậu nhẹt tối quaCánh cửa phòng chủ tịch như tỏa ra thứ khí hàn lạnh lẽo làm Jungkook phải hít thở thật sâu mới dám mở cửa bước vàoKhông ngoài dự đoán, Kim Taehyung đã đến đây từ lâu, giờ cậu đang được hắn ban cho thứ ánh nhìn "trìu mến" mà chẳng ai muốn được nhận- Jeon Jungkook, bây giờ là mấy giờ rồi?

Xen lẫn trong giọng nói là sự khó chịu thấy rõ.

Jungkook nhanh chóng nở một nụ cười tự tin, cậu giã lã đến gần hắn xoa dịu- Ừ thì...bây giờ vẫn chưa trễ giờ mà sếp ha?

Tối qua tôi gặp chút vấn đề về sức khỏe nên hôm nay mới như vậy, tuyệt đối sẽ không bao giờ có lần sau.

Tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo mà sếp ơiii Taehyung thoáng nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra "vấn đề sức khỏe" mà cậu đang nói là gì rồi.

- Jeon Jungkook!

Tối qua em uống rượu sao?Gọi cả họ lẫn tên cậu những hai lần thì chắc chắn là đã nổi giận rồi, tuyệt đối không sai vào đâu được.

Tuy là chột dạ nhưng Jungkook vẫn phải cố mà diễn, đâm lao thì phải theo lao thôi- Đâu?

Tôi đâu có uống rượu đâu?- Đừng có chối, mặt em vẫn còn đang đỏ kia kìa.

Tôi vẫn chưa có quên là em bị...Câu nói chợt lấp lửng, Kim Taehyung nhận ra mình đang nói điều không nên rồi Jungkook có một điểm lạ là khi say da mặt sẽ ửng đỏ rất lâu.

Nếu người bình thường chỉ đỏ mặt lúc say và khi tỉnh táo sẽ hết thì da mặt cậu lại đỏ đến tận sáng hôm sau, mặc dù cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn phát hiện ra điều này lúc cả hai còn quen nhau.

Không phải Taehyung quan tâm gì cậu đâu, chỉ là tối hôm đó hắn ép cậu uống say vì cậu dám gọi hắn là Taehyungie trước mặt bạn bè hắn, báo hại Jungkook hôm sau đi học mặt cứ đỏ hết cả lên.

Giáo viên nhìn thấy cứ ngỡ cậu đang bị bệnh rất nặng.Taehyung thở dài, kỉ niệm sót lại của cả hai chỉ toàn những điều tồi tệ.

Điều tồi tệ do chính hắn gây nên...- Được rồi, đi làm việc đi.

Là lần đầu nên anh bỏ qua cho em, đừng bao giờ tái phạm nữa!Jungkook nghe vậy liền vui vẻ hẳn lên.

Cậu trở về bàn làm việc với nụ cười tươi tắn.

Nụ cười ấy làm lộ chiếc răng thỏ xinh xinh, vừa vặn làm ánh mắt Kim Taehyung quấn lấy không rờiJeon Jungkook của năm 22 tuổi đã trưởng thành và có phần khôi ngô hơn Jungkook năm 17 tuổi rất nhiều, duy chỉ có nụ cười em - nụ cười trong trẻo mà xinh yêu hắn chưa từng tìm thấy ở bất kỳ một ai khác, thật may khi nó vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.Taehyung yêu em, yêu cả nụ cười của người hắn nhiều đêm nhung nhớ.Ước gì ta có thể trở về quãng thanh xuân năm ấy.

Kim Taehyung sẽ làm cho em nhỏ cười nhiều hơn chứ chẳng phải cái mím môi nhẫn nhịn như đã từng Hình như, Kim Taehyung năm 18 tuổi chưa từng tặng cho em nhỏ một món quà nào cả...À, có một lần.

Là bó hoa rẻ tiền hắn đưa cho em ngày tỏ tình.

Jungkook năm đó nâng niu thứ hoa rẻ tiền ấy bằng tất cả sự dịu dàng, ngỡ như mạnh tay một chút sẽ khiến nó vỡ tan tựa làn bong bóng.Em nhỏ đáng thương, còn hắn thì tồi tệRất tồi...

- Anh đã đuổi việc Won Hwangjung rồi- Hmm?

Thì sao?Em nhỏ thờ ơ hỏi hắn- "..."

- Không có gì...

Jungkook tiếp tục cúi đầu làm việc, hoàn toàn không thấy được sự hụt hẫng của ai kia

- Kim Taehyung, chỗ này phải làm sao vậy?- Em không hiểu chỗ nào, để anh chỉ cho.Hắn nhanh chóng tiến lại phía em.Mặc dù vẫn đang hướng dẫn cách làm nhưng ánh mắt cứ đậu mãi trên bờ môi căng mọng của người kia.

Chỉ những lúc như thế này hắn mới thực sự được ở gần Jungkook, được ngắm nghía khuôn mặt đáng yêu của em, được ngửi thấy từ em hương nhài hoa thơm ngọt.

Taehyung cầu mong khoảnh khắc này trôi qua thật là chậm, để hắn được ở gần em thêm một chút, một chút nữa thôi...- Tôi hiểu rồi, anh về bàn đi.

Cảm ơn anh!- Ừ...

- Jungkook, em muốn ăn gì không?

Anh gọi cho nhé?

Có muốn uống cà phê không?

Hay là trà sữa, hay...- Tôi tự đi ăn được.

Còn nữa, Kim Taehyung...Jungkook nhíu mày - Đừng gọi em xưng anh nữa, ở đây là công ty, người khác nghe thấy lại không hay.

Vả lại...- ... chúng ta cũng không thân thiết như thế!

Nụ cười của hắn chợt cứng lại, trước khi nó tắt đi hoàn toàn Em nhỏ đối với hắn thật xa cách quáTrái tim kia không tự chủ mà nhói lên một nhịpPhải làm sao bây giờ?

Taehyung không muốn như vậy chút nào.

Hắn hối hận vì đã tồi tệ với em, hắn thương em, yêu em rất nhiều.

Kim Taehyung mong muốn cậu sẽ trở thành người duy nhất được giữ trọn trái tim và tấm chân tình này.Nhưng Jungkook thì không ...Em nhỏ không còn yêu hắn nữa rồi.- Không xưng "anh" cũng được, nhưng anh vẫn sẽ gọi Jungkook là "em".

Đừng ép anh phải sửa, anh không làm được đâu- Vậy, tôi phải làm gì để em yêu tôi thêm một lần nữa đây?
 
Vkook • Limerence
Đừng chơi đùa trái tim tôi


- Vậy, tôi phải làm gì để em yêu tôi thêm một lần nữa đây?- ...- Sẽ không, dù cho có làm gì cũng vậy thôi.- Kim tổng, nếu anh còn tức giận vì khi xưa tôi đá anh thì cứ việc nói.

Không thiếu cách trả thù, đừng tác động vào tình cảm của tôi, cũng đừng chơi đùa trái tim tôi nữa.

Một lần là quá đủ rồi!Jungkook tự nhận thức được bản thân bi lụy đến mức nào khi gặp đổ vỡ trong tình cảm, và cậu ghét nó đến phát điên.

Cậu luôn tức giận trái tim mình quá mức mỏng manh, luôn khó chịu vì tuyến lệ nơi đôi mắt xinh đẹp cứ tiết ra thứ chất lỏng mặn chát không ngừng.

Hơn tất cả, cậu ghét Taehyung.

Chỉ có mình hắn mới có thể tồi tệ như thế, chỉ duy nhất hắn có thể khiến cậu nuối tiếc mà níu giữ chút tình tàn le lói.Quá đau lòng rồi, cậu không thể ngu dại thêm một lần nào nữaKim Taehyung nhận ra, em nhỏ trong lòng hình như đang hiểu lầm hắn rồi Hắn toan nắm lấy tay em nhưng chỉ vừa chạm lên mu bàn tay mềm mại, Jeon Jungkook đã vội vàng rút tay đi mất.

Kim Taehyung hụt hẫng vô cùng- Jungkook, nghe tôi.

Em hiểu sai ý tôi mất rồi.

Lần này là Kim Taehyung tôi thật lòng yêu em không có lấy nửa phần gian dối.

Xin em cho tôi cơ hội yêu em lần nữa có được không?Mặc kệ người kia nài nỉ, Jungkook vẫn lạnh nhạt quay mặt đi.

Cậu không muốn nhìn thấy bộ dạng khẩn cầu của hắn lúc này.- Kim tổng, đừng làm tôi khó xử.

Nếu anh muốn tôi có thể tiếp tục làm việc tại đây xin hãy quay về chỗ của mình.

Bằng không...

Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn- Tôi sẽ nghỉ việc, dù có phải đền hợp đồng bao nhiêu đi nữa tôi cũng sẽ tránh xa anh bằng bất cứ giá nào!

Thật là...Em nhỏ tuyệt tình quá!

Khiến tim hắn thật đau...Ánh mắt Jungkook lúc này trông thật xa cách, dẫu cho đôi mắt vẫn to tròn và long lanh như mọi ngày.

Nhưng nó không có lấy chút dịu dàng nào cho Taehyung cảHắn lặng lẽ quay về ghế ngồi mặc dù hoàn toàn không muốn.

Taehyung biết, Jungkook nói được thì sẽ làm được.

Vì thế hắn tuyệt đối không thể đánh mất em.

Kim Taehyung cần Jeon Jungkook hơn mọi thứ trên đời Yêu em quá rồi, biết phải làm sao đây?

Đến tận nửa khuya, Kim Taehyung mới về đến nhàMệt mỏi thả mình lên sofa mềm mại, vội vàng nới lỏng cà vạt nhằm tìm cho mình chút thoải mái ít ỏi Nhớ Jungkook quá...Nhớ đến phát điên...Đưa mắt nhìn khắp xung quanh, Kim Taehyung lại thở dài chán ngán.

Cả cái biệt thự rộng lớn này ngoài giúp việc và quản gia ra cũng chỉ có mình hắn.

Nơi đây chưa bao giờ có chút ấm cúng nào cả, lạnh lẽo như con người chủ nhân nó vậy.Nhẹ nhàng rút tấm hình được cất cẩn thận trong ví, Kim Taehyung vô thức mỉm cười.

Đấy là ảnh chụp em-Jeon Jungkook năm 17 tuổi đang thơ thẩn nhìn theo một cánh bướm xinh đẹp, nơi khóe môi nở nụ cười thuần khiết ngây ngô.

Taehyung đưa tay vuốt nhẹ lên tấm ảnh, lướt qua đôi mắt em, qua đôi môi rồi là khắp cả khuôn mặt.Jeon Jungkook rất đẹp, một vẻ đẹp thuần túy thanh khiết.

Từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi Mãi nhìn ngắm, hắn chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hayMột đêm không mộng mị vì trong đầu được lắp đầy bởi hình ảnh người thương.
 
Vkook • Limerence
Anh đã thấy, em cùng người ấy


" Happy birthday to you, happy birthday to you.

Happy birthday Jung Hoseok ~ happy birthday to youuuuuuuuuuu~ "- Hobi, chúc cậu sinh nhật vui vẻ Jungkook cười tít mắt, tay cầm chiếc bánh xem xinh xắn cậu thiết kế và đặt riêng cho Hoseok.

Còn chính chủ lúc này vẫn còn đang hồn vía ngọn cây, thần hồn tạm thời đăng xuất khỏi thân xác.Rất tuyệt vời, Jung Hoseok bị dọa khiếp vía ngay trong ngày sinh nhật của mình. back to 2 hours ago...- "Hobi, cậu đang ở đâu?"

- "Đang ở công ty.

Có chuyện gì hả?"

- "..."

Đầu dây bên kia khẽ vang lên tiếng thở gấp đứt quãng.

Một lát sau Jungkook mới lên tiếng, giọng run rẩy thì thào như sợ bị ai đó nghe được- "Hoseok, hình như có ai đó lẻn vào nhà tớ.

Phải làm sao đây?

Hoseok tớ sợ lắm, cứu tớ với!"

Jungkook nghe như sắp phát khóc khiến cho anh hốt hoảng vô cùng - "Ở yên đấy, tớ về ngay.

Cậu tìm cái gì đó phòng thân đi.

Đợi tớ!"

- "Hoseok à, tớ...

áaaaaaaaa"- "Jungkook!!!

"Điện thoại tắt ngấm, trượt khỏi bàn tay anh đang run rẩyNhưng mà, Hoseok cảm giác như mình đang quên một điều gì đó, một điều rất quan trọng thì phải Anh lao vội ra khỏi công ty chạy về phía hầm đỗ xe.

Ngay lúc đặt tay lên tay nắm cửa, có 2 tên trùm mặt kín mít chạy tới trùm cái bao nilong đen lên mặt Hoseok, mạnh bạo kéo anh đi- Cái gì đấy?

Thằng nào?

Thằng nào trùm bao đựng tỏi lên đầu taoooooo?

Thúi quá!!!- Im miệng đi, xin trân trọng giới thiệu với mày tao là Kiệt Mio.

Kẻ thách thức bóng đêm, chúa tể của mọi sự hành hạ.

Mày đã bị bắt cóc, mau chuẩn bị tinh thần đi- Đổi cái bao cho tao.

Tỏi thúi quáaaaKhốn thật chứ, trần đời này Hoseok tao ghét nhất là tỏi.

Giờ lòi đâu ra 2 thằng quỷ ôn dám chụp cái bọc tỏi thúi quắc này lên đầuThằng ôm ốm đứng bên cạnh thằng beo béo gỡ cái bọc nilong đen trên mặt anh ra.

Nó lấy ra 2 cái bọc khác, giơ lên hỏi- Còn màu hồng với màu tím, mày thích cái nào?- Màu tím đi.

Tím mộng mơ.

Thằng ôm ốm gật đầu rồi trùm cái bao màu hồng lên đầu Hoseok, còn tử tế cột thêm cái nơ cho sinh động "..."

- Ủa rồi mày hỏi tao chi?

Tao thích cái màu tím kia mà?- Hỏi cho zui thôi chứ quyền quyết định nằm ở tao"..."

Dòng thứ ngang ngược!Hai thằng kia lôi anh vào một cái xe, chỉnh lại cho ngay ngắn rồi mới bắt đầu cho xe chạy đi.

- Ê- Gì?- Hành nghề lâu chưa?- Mày hỏi nghề nào?- Bắt cóc- Mới được 2 ngày, mày là mối đầu tiên Anh tặc lưỡi - Xời... bảo sao còn thiếu sót nhiều quáThằng beo béo nghe anh chê, nó lên giọng nạt nộ - Mày thì biết cái gì, làm như rành lắm!- Mày là thằng béo hay ốm đấy?

Mở cái bọc ra, tao nói cho mà nghe- Trông mày cũng đẹp trai đấy, ok!15 phút sau...- Đấy, chú mày nhớ chưa?

Lần sau phải đầu tư vào, mua thuốc mê các thứ chứ ai lại trùm bao nilong như thế bao giờ - Anh nói chí phải.

Hôm bữa tụi em bán hủ tiếu mà bị phá sản, sẵn còn sót lại mấy cái bao nên tận dụng luôn.- Thấy chú mày cũng có chí làm ăn phết, ngày mai anh sẽ mua cổ phiếu của xe hủ tiếu nhà chúng mày Jung Hoseok đang cảm thấy thật ngầu 😎5 phút sau...

- Anh Jung!

Trên tóp tóp có cái trend này zui quá nè.

Anh coi chưa?- Đâu?

Trend nào?

Thằng ôm ốm:- "Chúc mừng em, người nhà em đã gả em cho một người sắp chết vì 185 tỉ " Thằng beo béo:- "Chính là anh - Ngôn Nhất Trì, người chồng đoản mệnh của em"Thằng ôm ốm - "Sự sắp đặt của người nhà, hãy ngoan ngoãn gả đi"Chuyển cảnhThằng ôm ốm:- " Còn đến trung tâm thương mại nhà họ Lâm chúng tôi mua giày, cô mà xứng à?

Chồng cô...còn khỏe không?

Nghe nói sắp chết rồi"Thằng beo béo:- "Xem ai dám bắt nạt em ấy.

Tất cả những gì phu nhân thích cứ mua hết, mua luôn cả tập đoàn nhà họ Lâm dưới danh nghĩa vợ anh"Nó đưa tay vén nhẹ tóc mai thằng ôm ốm- "Vợ của Ngôn Nhất Trì, không cần nhịn bất kỳ ai"Thằng ôm ốm: 😻🙊🙈🙉🥰Jung Hoseok: 😃🙄😏🤬🤨- Gì ngộ zậy?

Trend gì cẩu huyết zậy trời?- Mà cũng zui, ok triển!15 phút sau...- Mà này, ai thuê chúng mày bắt cóc tao thế?- Tụi em nhận kèo online anh ơi, chỉ nhớ cái tài khoản đó tên là Cà rốt cốt dừa, avatar là một thằng nhóc ngô ngố có quả đầu như trái dừa ấy, tròn ủmĐầu dừa...Đầu dừa...ủa?????????Thôi chết, anh quên béng mất Jungkook đang gặp nguy ở nhà !!!- Ê chúng mày, chở anh mày qua đường X lẹ cái.

Anh phải check xem thằng bạn anh còn sống không rồi mới để bọn mày bắt đi được - Ok luôn anh đẹp trai Xe vừa tới nơi, Jung Hoseok hộc tốc chạy như bay lên nhà của cậu.

Quên đi thì không sao, giờ nhớ lại khiến trán anh rịn một tầng mồ hôi lạnh lẽo.

Cửa mở, nhà tối om không một tiếng động.

Hoseok sợ hãi hét loạn tên cậu.Ngay lúc định gọi điện báo cảnh sát, Jungkook cười ngặt nghẽo bước ra cùng cái bánh kemTrở về thực tại...- JEON JUNGKOOKKKKKK!!!!!- Há há há há ặc ặc ặc ặc.

Jung Hoseok, sao nhìn cậu tã thế?Con mẹ nó, Hoseok quên rằng nếu có trộm lẻn vào trong nhà thì người chết là nó chứ không phải con thỏ cơ bắp Jeon Jungkook kia...Bảo sao cứ cấn cấn!- Cậu còn hỏi, con mẹ nó tớ sợ tới phát điên.

Jeon Jungkook cậu đứng lại đó- Muahahahahahahaha, trẫm đẹp chứ trẫm đâu có ngu- Đứng lại nhanh!Một người đuổi một người chạy, bầu không khí căng thẳng bỗng chốc tan biến, thay vào đó là sự loạn cào cào của hai con người to xác nhưng tâm hồn trẻ thơMột lát sau cả hai đã ngồi chung một bàn.

Jung Hoseok thổi nến, Jeon Jungkook chụp hình.

Buổi tiệc sinh nhật diễn ra vui vẻ và trò chọc ghẹo cậu bày ra cũng thành công nốt

- Vào nhà đi Jungkook, không cần tiễn tớ đâu- Không sao, tớ cũng muốn đi bộ chút màTrời tháng mười sương lạnh, Jungkook lại mặc bộ đồ mỏng tanh đi ra ngoài.

Hoseok nhíu mày không vừa ý đem áo khoác của mình choàng lên cho cậu- Lớn to xác rồi mà còn vụng về như cái thời lên 3 ấy.

Trời lạnh còn chẳng biết ăn mặc ấm áp hẳn hoiJungkook cườiCậu và anh chơi thân với nhau từ thời còn non nớt nên Jungkook xem anh như anh trai trong nhà.

Hoseok lúc nào cũng tử tế, và cậu vui vì điều đóCả hai cười đùa vui vẻ, nào có hay luôn có một ánh mắt dõi theo bóng lưng mình.Taehyung ngồi trong xe đậu gần đó, hoàn toàn cảm thấy trái tim ngưng trệChỉ là, hắn nhớ em nhỏ đến không chịu được nhưng không dám trực tiếp lên nhà gặp em.

Hắn sợ em xua đuổi, sợ em khó chịu, sợ em ghét bỏ hắnKim Taehyung chỉ dám nhìn em từ phía xaEm nhỏ của hắn vừa đi ra cùng ai thế kia?

Có vẻ rất vui, rất thân thiết.

Người kia còn đưa áo cho em mặc nữaChắc là bạn thôi ha?

Đúng rồi, là bạn thôi...Cầu xin em, đừng mở lòng với ai khác ngoài anhThật ích kỷ, nhưng anh không muốn mất đi Jungkook chút nàoCầu xin em, hãy tha thứ cho anhAnh yêu Jungkook nhiều lắm...Hắn gục đầu xuống vô lăng, mắt dần hoe đỏ, ướt nhòa...💜

18.02.2022Chúc mừng sinh nhật Jung Hoseok 🎂Mong sao mặt trời nhỏ mãi mãi bình an 💜* Hobi trong fic này thương lắm đó, nên đừng ai nặng lời gì với ảnh nha💜Hế lu cả nhà iu cụa Unhiiiiii
 
Vkook • Limerence
Mày động đến Kim Taehyung, tao lột da mày!


Hôm sau đi làm, Kim Taehyung hôm nay lại hiếm hoi tới muộn hơn cả Jeon Jungkook.

Nhìn mặt hắn hơi bơ phờ và khóe mắt dường như vẫn còn sưng đỏ.Cả hai vẫn như thường lệ mà tập trung im lặng trong lúc làm việc.

Jungkook mải mê làm việc đến mức không phát hiện ra người đối diện cứ hễ một lát lại ngước lên nhìn cậu, mấp máy môi như muốn nói gì đó rồi lại thôi.- Jungkook...- Hả?

Làm sao?- Không có gì, chỉ là... tối nay em rảnh không?

- Tôi cũng không chắc, nhưng có việc gì không?

- Tôi muốn đưa em tới một nơi - Là việc công hay tư?Taehyung bỗng hơi khựng lại - Sao em lại hỏi thế?- Việc công thì tôi sẵn sàng, việc tư thì không.- "..."

- Là việc công, tôi sẽ đưa em đi gặp đối tác mới- Vậy thì được- Tối nay tôi sang đón em, chuẩn bị kỹ càng một chút vì ngoài chúng ta còn có thêm cả công ty đối thủ.

Hợp đồng lần này thật sự rất lớn, ta cần đoạt lấy nó để củng cố vị thế của TK trên thị trường.Cậu lúc này mới rời mắt khỏi màn hình máy tính, bàn tay gõ phím cũng đã chịu dừng lại- Khoan đã, hợp đồng lớn như vậy sao lại để nhân viên mới non nớt như tôi đi?

Kim tổng có nhầm không vậy?- Vì tôi tin vào khả năng của em- "..."

- Cảm ơn anh•

Giờ giải lao vừa hết Jungkook đã vui vẻ lao nhanh lên phòng chủ tịch, trên tay ôm theo một hoa một quà bánh chạy vào khoe với hắn- Taehyung, Taehyung!

Anh xem, tôi vừa được người ta tỏ tình nè!Không rét mà run, Kim Taehyung bàng hoàng ngẩng phất lên, sác mặt đã tối đi mấy phần- Em nói sao?Hắn không tin, nói đúng hơn là không muốn tin.

Em nhỏ trong lòng vui vẻ đến thế này, lẽ nào...- Tôi nói, tôi được người ta tỏ tình.

Anh ta còn tặng tôi quá trời kẹo và sữa chuối luôn, cả hoa nữa Hắn loạng choạng đứng dậy dẫu cơn đau đầu sau trận say tối qua khiến tứ chi nặng nề phát khiếp.

Taehyung vội nắm chặt lấy vai em, nói không nên lời- Vậy là em đã đồng ý sao?

Jungkook, em...

đã đồng ý rồi sao?- Tôi chưaJungkook nhíu mày vùng khỏi bàn tay hắn- Tôi không có đồng ý, chỉ cảm ơn người ta rồi thôiHòn đá nặng trong tim cứ thế mà rơi đi, hắn nhẹ nhõm thở phào ra một hơi nhưng đầu ngón tay vẫn cứ run run không dừng lại được - Em làm tôi rất sợ, tôi cứ ngỡ mình đã mất em- "..."

- Chúng ta đã mất nhau từ lâu rồi Taehyung - Tôi rất vui vì bản thân có người yêu thích nên mới khoe với anh, không ngờ lại khiến anh nghĩ nhiều như vậy.

Thật xin lỗi Cậu ngồi xuống ghế rồi đặt hết chỗ quà sang một bên để tiếp tục làm việc - Sao em lại vui khi có người tỏ tình?

Tôi cứ tưởng em cũng thích người ta- Tôi mới vào công ty có mấy ngày làm sao mà quen nhanh như vậy được.

Chỉ là vui vì người ta chịu thích chứ chẳng ghét bỏ tôi" Làm sao có ai ghét bỏ em được chứ?

Jungkook đáng yêu và tốt bụng như vậy đến thiên thần còn phải nhầm rằng em thuộc chung một xứ sở với họ luôn cơ "- Cầu xin em, đừng rời xa tôi!Taehyung tự nói với mình nhưng tất cả cậu đều nghe thấy hết.

Song, Jungkook vẫn lặng im.

Cậu không hề đáp trả lại•Vì phải cùng nhau đi gặp đối tác nên Taehyung chủ động lái xe sang đón em.

Trời mùa thu se se lạnh, cái lạnh không quá gắt nhưng đủ khiến người ta phải khe khẽ rùng mình.

Hắn tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên và người nhỏ có vẻ hài lòng với sự ấm áp này.- Một lát vào trong em nhớ để ý một chút.

Ông Lee tuổi đã cao nên rất khó tính, em là người trình bày cho dự án nên cố gắng đừng run nhé- Taehyung...

- Sao thế?Hắn nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập dịu dàng yêu thương - Tôi sợ...Jungkook lo lắng mà thú thật, đôi tay trắng xinh cứ vô thức mà bấu loạn vào nhau.

Kim Taehyung sợ em nhỏ sẽ tự cào xước liền kéo tay em ra, nhỏ giọng trấn an Xe dừng lại trước một khách sạn xa hoa.

Taehyung xuống trước rồi vòng qua mở cửa xe cho em nhỏ, bàn tay cẩn thận che chắn vì sợ em bị đụng đầu.

Jungkook thở hắt một hơi, xốc lại tinh thần rồi bước ra sau hắn.

Cả hai cùng tiến vào bên trongCó thể nói, gương mặt vạn phần ôn nhu xen lẫn chút cưng chiều của hắn từ trước đến nay ngoài Jeon Jungkook ra thì không một ai có phúc phần được nhìn thấy cả.

Kim Taehyung ngay lập tức hóa vô cảm khi có xuất hiện của người lạ.

Tiếp tân đưa cả hai tới một phòng ăn dành cho khách VVIP, cô gái ấy lịch sự cuối chào rồi rời khỏi đóCửa mở, tất cả những người trong phòng đều hướng ánh nhìn về phía hai người họ.

Jungkook hơi căng thẳng một chút, Taehyung biết nên khẽ vỗ nhẹ mu bàn tay cậu trấn an, chủ động lên tiếng trước - Ngài Lee, xin thứ lỗi vì cháu đã đến trễJungkook quan sát một chút.

Ngài Lee kia là một người đang ông trung niên tóc đã ngả dần sang bạc, phía bên cạnh là một người đàn ông khác trông có vẻ trạc tuổi Taehyung, nhưng nhìn gã không chững chạc như hắn mà cứ gian manh đểu giả thế nào ấy.

Thư ký của gã kia là một cô gái xinh xắn nhưng lại ăn mặc quá phản cảm.

Đi tiếp khách lại mặc đầm body màu đỏ 2 dây lại khoét sâu vòng 1?

Đây mà là quyến rũ ư?

Thiếu vải thì có!- Không sao, Kim tổng đây vẫn đến sớm mà.

Còn chưa tới giờ hẹn - Ngài cứ gọi cháu là Taehyung ạ.

Còn cậu trai này là Jungkook, thư ký cấp cao của TKNghe tên mình được nhắc đến, Jungkook lịch sử cúi gập người chào vị trưởng bối rồi mới tự giới thiệu - Chào ngài Lee, cháu là Jeon Jungkook ạ.

Rất vinh hạnh vì được gặp ngài hôm nay - Được rồi, đừng khách sáo.

Mau ngồi xuống thưởng trà rồi ta cùng vào việc chínhKim Taehyung kéo nhẹ tay cậu tới chỗ ngồi.

Hắn không cho Jungkook ngồi đối diện với tên đối thủ kia.

- Gã ta là Han Jonghwa, chủ tịch XP và là đối thủ của chúng taTaehyung thì thầm vào tai Jungkook Cậu gật đầu xem như đã hiểu, hắn cũng xoay người ngồi lại nghiêm túc - TK thật không có thành ý mà.

Rốt cuộc các người có coi trọng chủ tịch Lee hay không mà dám đến trễ vậy hả?Han Jonghwa cao giọng châm biếm, cái sự bỉ ổi kia khiến Jungkook ngứa mắt không chịu được.

Nếu có nắm mắt mèo* trong tay, cậu thề là sẽ chà nó lên cái bản mặt đáng ghét kia không sót chỗ nào!- Thành ý của chúng tôi thể hiện ở bản kế hoạch sản phẩm, thứ mà chủ tịch Han đây sẽ chẳng bao giờ thắng được TK - Cậu!- Đừng nóng vội, chẳng có chút tố chất lãnh đạo nào cảTaehyung mặt lạnh như tiền thản nhiên nói nhưng lại khiến gã ta tức tới đỏ mặt.

Jeon Jungkook bên này thấy vậy cũng thật hả dạ biết bao, khóe môi thầm kéo nhẹ sang một bên.

Jungkook cười nửa miệng •- " Tập đoàn XP chúng tôi vô cùng tự tin về khả năng truyền thông và điện tử.

Đội ngũ nhân viên thiết kế và sản xuất máy móc đều là các kỹ sư tốt nghiệp loại giỏi, ngoài ra...

"- " Đó là tất cả kế hoạch của chúng tôi, mời chủ tịch xem qua "Ông Lee chỉ khẽ gật đầu, đoạn lại quay qua hỏi Jungkook - Cậu nhóc thư ký, cậu thấy kế hoạch của XP đây có ổn không?

Cậu khẽ lắc đầu, Han Jonghwa thấy thế liền ngỡ ngàng - Cậu đùa sao?

Dự án của chúng tôi hay thế mà cậu bảo không ổn là sao?- Bản kế hoạch của anh còn thua văn thuyết minh của mấy đứa lớp 9!Trong mắt người khác, Jeon Jungkook luôn mang trong mình một phong thái bình tĩnh khôn ngoan.

Chưa bao giờ cậu đối đãi với người khác gay gắt như thế này.

Nhưng trước ánh mắt mỉa mai căm ghét của hắn dành cho Kim Taehyung cậu không thể không khó chịu.

Có cái gì đó cứ thôi thúc cậu phải bảo vệ người đàn ông ngồi bên cạnh mình.- Jeon Jungkook, cậu thật quá quắt!

- Đừng có gọi cả họ tên cậu ấy!Hắn trừng mắt cảnh cáo- Nghe thư ký của anh nói một hồi tôi vẫn không thể biết được XP đáng hợp tác ở chỗ nào cả.

Toàn là nói suông!

Anh cảm thấy nó hay vì thư ký của anh chỉ dùng toàn những lời hoa mỹ có cánh nhưng nội dung thì rỗng tuếch.

Tôi nói nó thua bài văn của học sinh lớp 9 vì ít nhất văn của lũ trẻ còn có số liệu cụ thể, của anh thì không.

Lee Sungri gật gù đồng tình- Đó là những gì tôi muốn nói.

Giờ thì đến lượt của TKTaehyung quay sang nhìn cậu, ánh nhìn mang theo rõ niềm khích lệ.

Hắn muốn vỗ vai em khích lệ nhưng lúc này thì không thể •- " Tập đoàn TK đã 3 năm liền đứng đầu bảng xếp hạng tiềm năng tài chính.

Lợi nhuận hàng năm chưa bao giờ dưới 500 tỷ won và ngày một đi lên, điều đó chứng tỏ chất lượng của chúng tôi luôn ngày càng được cải tiến.

Về mặt sản lượng, vì là hàng điện tử cần mức độ chính xác cao nên chúng tôi đã đầu tư dàn máy móc tiên tiến nhất hiện nay cùng dàn giáo sư và nhân viên kỹ thuật dày dặn kinh nghiệm để đảm bảo sản xuất đáp ứng đúng yêu cầu và tiến độ.

TK là một tập đoàn bao gồm nhiều mảng đa dạng và truyền thông cũng nằm trong số đó.

Nếu được ngài Lee tin tưởng giao cho trọng trách này, chúng tôi sẽ đáp ứng ngài bằng phương thức quảng bá hoàn toàn mới đó chính là dựa trên trải nghiệm thật của người nổi tiếng.

Vừa giảm chi phí tối đa lại vừa có tính phủ sóng rộng rãi.

Đối với chất liệu sản phẩm, chúng sẽ được nhập khẩu hoàn toàn từ Mỹ và Đức với chất lượng đạt chuẩn 100% bền, đẹp và chịu nhiệt cao.

Đây là một số tài liệu thể hiện sự phát triển vượt bậc và mức độ hài lòng của quý khách hàng dành cho TK "Lee Sungri đọc một lượt các giấy tờ do cậu cung cấp, sự hài lòng thể hiện rõ trên khuôn mặtHan Jonghwa siết chặt nắm đấm khẽ rít lên giận dữ.

Chết tiệt!

Lại thua Kim Taehyung rồi.

Thằng điên Taehyung kia chẳng khác gì sao chổi luôn mang đến xui xẻo cho XP lẫn Han Jonghwa này- Rất tuyệt vời!

Cậu Jeon đây hoàn toàn thuyết phục được tôi rồi.

Hợp đồng lần này tôi xin tin tưởng giao cho TK, mong các cậu không làm tôi thất vọng Taehyung mỉm cười lịch sự bắt tay Lee Sungri.

Hắn lúc này vô cùng tự hào về em nhỏ mình thương.

Thật sự rất giỏi.

Jungkook luôn xinh đẹp và giỏi giang theo cách phải làm người ta không ngừng cảm thán.

Người hắn thương không làm hắn thất vọng chút nàoChủ tịch Lee rời đi trước vì có việc bận.

Phòng trà lúc này cũng chỉ còn lại 4 người - Kim Taehyung!

Thằng chó này!Han Jonghwa hùng hổ chỉ tay vào mặt hắn- Tại sao mày lại cướp mất hợp đồng của tao?

Sao lúc nào mày cũng xuất hiện cản đường tao vậy hả?

Jungkook nhăn mày gạt bàn tay gã đang chỉ vào mặt Taehyung xuống.

Phép lịch sự tối thiểu là không được chỉ tay thẳng vào mặt người khác mà gã cũng không biết, càng lúc càng làm cậu ngứa mắt chết đi được - Đừng đổ lỗi cho tao.

Là do mày vô dụng thôiHắn nhếch môi- Lúc nào mày cũng thua cuộc cùng một bản kế hoạch sơ sài và tệ hại, thế thì làm sao lại nói là tao cản đường mày được?

Bị ngu à?- Mày!Gã tức đến đỏ mặt tía taiKim Taehyung lúc này lại quay qua nhìn Jungkook, không phát hiện ra thằng khốn kia đã vơ lấy ly trà còn bốc hơi nóng đổ xuống tay hắn- Aaa!- Taehyung!!!

Hắn theo phản xạ ôm lấy bàn tay đang đỏ bừng lên vì nóng.

Gương mặt không biến sắc nhưng hai hàng lông mày không ngừng nhíu chặt vào nhauHắn đang rất đau- Vừa mày lắm thằng chó, khôn hồn thì đừng có làm hòn đá cản chân tao nếu không thì...

áaaaaaaaaaMáu nóng đã dồn lên tới não.

Jungkook chộp lấy tách trà kỷ tử nóng hổi của Taehyung tạt thẳng vào cái mặt xấu xí cùng cái mồm khó ưa đang oa oa phách lối của gãGã ta đau đớn thét lên rồi khuỵu xuống ôm lấy mặt.

Taehyung sững sờ nhìn cậu, không nhịn được mà khẽ lạnh sống lưngĐáng sợ quá!- Cụp cái mõm vào!

Cái thằng đểu giả có IQ 2 số như mày tốt nhất là đừng có đụng vào Kim Taehyung Cậu nắm lấy cà vạt gã kéo mạnh lên - Nhìn cho kĩ vào!

Tao là Jeon Jungkook, kẻ sẽ lột da bất kỳ ai dám tổn hại đến Kim Taehyung.

Nghe rõ chưa!Jungkook vung tay thả mạnh gã xuống sàn.

Mặc kệ Han Jonghwa đang đau đớn quằn quại, cậu đỡ lấy hắn.

Nhanh chóng làm dịu bằng nước mát rồi mới đưa tới bệnh viện kiểm tra Chỉ là, cậu không muốn hắn bị ai mang ra chì chiết cả.

Kim Taehyung cao ngạo, Kim Taehyung phách lối ngang ngược không xem ai ra gì cậu đều đã nhìn thấy thậm chí là chịu đựng.

Nhưng đứng nhìn hắn bị người khác tạt trà nóng cho bỏng thế này, Jungkook không nỡ- Jungkook - Hả?

Anh đau lắm sao?

Đợi chút tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện ngay - Em đang lo lắng cho tôi sao?- Đúng vậyJungkook gật đầu làm hắn vui mừng lắm, toan lao đến ôm chầm lấy người thương bé nhỏ.

Nhưng mà...- Tôi phải lo cho anh chứ, anh là sếp của tôi kia mà* Mắt mèo: Là một loại cây mọc dại.

Lông của nó có thể dính trên da gấy ra ngứa hoặc sưng rát💜Kỉ niệm một ngày xui tận mạng từ sáng cho tới khuya ☺Có gì cần góp ý khum?

Nói Unhi nghe đii
 
Vkook • Limerence
Mưa rơi từ đáy mắt em


Kim Taehyung hôm nay đổ bệnh rồi.Sau khi dành được hợp đồng từ ông Lee và dạy dỗ Han Jonghwa một trận thích đáng thì không ngoài dự đoán, TK ngay sau đó đã gặp phải rất nhiều điều trở ngại.Kim Taehyung không ngừng vùi mình vào mớ giấy tờ dày cộp mặc cho tầm nhìn đã hoa lên mờ ảo.

Một phần phải khẩn trương đốc thúc nhân viên sản xuất sản phẩm cho kịp thời hạn bàn giao và thực hiện công tác truyền thông hiệu quả, một phần phải cứng rắn đối mặt với những trò trả thù dơ bẩn của Han Jonghwa.

Gã ta không những xấu xí về mặt tính cách mà cả cách thức hành động cũng hèn hạ nốt.

Suốt cả tuần nay, hắn và Jungkook không ngừng mệt mỏi vì những tin đồn thất thiệt do Han Jonghwa thuê người vẽ ra nhằm bêu xấu TK, ngoài ra còn cho người đột nhập vào bên trong công ty phá hoại cơ sở vật chất nữa.

Jeon Jungkook không ít lần muốn hẹn Han Jonghwa ra giải quyết cho rõ ràng một lần nhưng đều bị hắn ngăn lại, Kim Taehyung không muốn mọi chuyện trở nên xáo trộn hơn.

Trên hết, hắn lo Jungkook sẽ gặp phải rắc rối nếu có điều bất trắc xảy ra Jeon Jungkook mà bị thương thì hắn chẳng khác gì phế vật...Hắn là phế vật vì không thể bảo bọc được em nhỏ vẹn toàn.Tình trạng bữa bỏ bữa ăn của hắn cứ thế kéo dài.

Mười hai giờ đêm, tòa nhà TK tất cả đều chìm vào bóng tối ngoại trừ khung cửa sổ nơi tầng cao nhất.

Húp vội chút cháo Jungkook mua cho, Kim Taehyung lại bắt đầu dán mắt vào những dãy số dài hỗn loạn trong màn hình máy tính.

Bốn giờ sáng, hắn mệt mỏi về nhà tắm sơ qua một chút rồi mang cả cái đầu tóc ướt ngã nhoài xuống giường ngủ vội.

Bảy giờ sáng, Kim Taehyung có mặt ở công ty và yên vị trên ghế ngồi từ lâu, khuôn mặt hốc hác khó giấu hết vẻ mệt mỏi rụng rời.

Và hắn đã không gắng gượng được lâu.

Sáng nay hắn đi trễ hơn Jungkook một chút.

Vừa mở cửa ra đã khiến cậu một phen hoảng loạn vì khuôn mặt hắn đỏ lựng lên, mắt lờ đờ tưởng chừng như mất đi tiêu cự.

Taehyung ngả xuống vừa vặn lúc Jungkook lao tới đỡ.

Nghe tiếng lay gọi bên tai dần trở nên ù đi, hắn ngất lịm.

- Tôi đã bảo anh rồi, làm việc vừa sức thôi.

Tại sao anh không để tôi làm bớt mà cứ ôm đồm hết về mình vậy hả?Jeon Jungkook nhăn mày trách móc, đầu ngón tay đến giờ vẫn run run chưa ngừng lại được.

Cậu đã sợ lắm, rất sợ.

Đầu óc lúc đó dường như rỗng tuếch khi bao lấy Kim Taehyung đang sốt nóng hầm hập trong lòng mình.

Hắn ngất lịm đi mặc cho cậu không ngừng lay gọi.

Xe cấp cứu đến, Jeon Jungkook quên cả sức mạnh cơ thể trưởng thành của người cao hơn cậu một cái đầu mà nhanh chóng cõng hắn chạy xuống đại sảnh.

Giây phút đó trái tim cậu không còn gì khác ngoài sự sợ hãi bóp lấy đến nghẹt lại.- Anh không sao mà, Jungkook đừng lo lắng quá.

Đến bản thân anh còn không chịu được thì anh làm sao nỡ để em phải chịu vất vả đây?Được nghe Jungkook cằn nhằn đối với hắn là một niềm hạnh phúc.

Hắn vui lắm, em nhỏ trong lòng đang lo lắng cho mình.

Kim Taehyung ước được nghe Jungkook cằn nhằn mỗi ngày.

Nếu được như thế thì cuộc đời này hắn chẳng màng thêm điều gì khác nữa.- Lại còn cười!

Kim Taehyung anh bị điên à?- Ừ đúng rồi, em nói điên thì là điên.

Jungkook nói cái gì cũng đúng hết á.- ...Cậu không biết phải nói thêm gì cả.Taehyung nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó mà buồn cười.

Hắn đưa tay xoa lên hàng lông mày đang kẹp chặt vào nhau, xoa cho đến khi chúng giãn ra mới chịu ngừng lại.

Bàn tay trong vô thức tìm đến mái tóc mềm mà đan tay vuốt khẽ từng lọn tóc.- Jungkook, cảm ơn em...Cậu hơi đơ ra một chút, ngay sau đó liền nhích đầu né khỏi bàn tay của hắn.

Kim Taehyung thấy cậu bài xích như thế không khỏi buồn lòng.- Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi mua chút đồ.

Một lát sẽ có phó phòng Namjoon đến thăm đấy."

Cạch "Vừa dứt lời, cánh cửa phòng bệnh cũng mở ra.

Kim Namjoon từ bên ngoài xách một giỏ trái cây vào, phía sau còn có cả trưởng phòng Kim Seokjin đi theo.

Jungkook thấy thế liền cúi đầu chào rồi ra ngoài để ba người họ nói chuyện với nhau.

- Ổn không?

Kim Seokjin nhìn hắn một lượt - Em thì có gì không ổn chứ?- Thì mày có ổn cái gì đâu.

Nhóc ranh đừng có mà qua mắt anh mày.Seokjin đứng chống nạnh bên giường mà mắng hắn.

Kim Taehyung và Kim Seokjin là hai anh em ruột, sở dĩ việc anh làm trưởng phòng của TK là do Kim Taehyung hết lời nài nỉ mới chịu chứ đúng ra thì anh chẳng muốn tới công ty làm việc chút nào.

Ban đầu được định sẵn là người thừa kế nhưng Seokjin biết bản thân sẽ không thể chấp nhận việc bị gò bó trong cái ghế chủ tịch kia.

Ngoài ra anh còn phát hiện em trai mình vô cùng tài năng trong việc điều hành quản lý, thế là Kim Seokjin bất chấp mọi chỉ trích của dòng tộc, một mực nhường lại vị trí thừa kế cho Taehyung và hắn đã không làm anh thất vọng.

- Namjoon àHắn nhướng lên nhìn người đang đứng sau lưng anh trai- Anh mang anh ấy tới đây làm gì thế?

Mắng em sắp chết rồi.

- Anh không có dám cản anh ấy...Namjoon vừa nói vừa e sợ khi bắt gặp cái lườm của Seokjin - Anh đến để báo với em một chuyện.

Lô hàng của ngài Lee đã hoàn thành 95% công đoạn cuối cùng rồi, Jungkook cũng đã giải quyết rất tốt vấn đề quảng bá nên nếu không có gì xấu xảy ra thì cơ bản chúng ta đã hoàn thành xong hợp đồng rồi.

- Thật sao?- Lừa mày làm gì hả thằng nhóc?Hắn bây giờ đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Gánh nặng đè trên vai gần đây cuối cùng cũng có thể gỡ xuống rồi.

- Thằng bé Jungkook thật sự không còn tình cảm với em sao Taehyung?

Seokjin hỏi hắn, câu hỏi đó lại vừa vặn là điều mà Kim Taehyung luôn cố dối gạt bản thân mình.

Hắn cười nhạt nhẽo- Em không muốn thừa nhận đâu, nhưng có vẻ là như thế thật...- Jungkook đã từng rất tổn thương, là do em gây ra.

Có lẽ đến bây giờ em ấy vẫn còn ám ảnh với sự tồi tệ của Kim Taehyung những năm về trước.- Nhưng em không bỏ cuộc đâu.

Seokjin, anh biết em yêu Jungkook nhiều đến thế nào mà.Seokjin khẽ thở dài nhìn em trai, Kim Namjoon từ phía sau cũng nhìn lấy chàng trai phía trước với bờ vai rộng vững chắc, ánh mắt chứa đượm ý tình...Lúc Jungkook quay lại thì Taehyung đã ngủ từ lúc nào, một giấc ngủ sâu không mộng mị sau những ngày áp lực đè nén.

Khẽ đặt bát cháo tôm nóng hổi xuống bàn, cậu bước tới kéo chăn lên rồi ngồi xuống bên cạnh.

Giây phút này, cảnh vật có chút quen thuộc ùa đến khiến mớ hồi ức cậu chôn chặt bất chợt mở khóa.Là tình cảnh này của 6 năm về trước ...

" Cho hỏi, Kim Taehyung đang nằm ở phòng nào vậy?

"" Phòng 109 "" Cảm ơn cô "Jeon Jungkook hối hả lao tới phòng bệnh được y tá chỉ.

12h đêm, cậu vốn đã ngủ say thì nghe Hoseok báo Kim Taehyung đua xe bị thương phải nhập viện.

Quên rằng mình đang bị đau chân, quên rằng trời đã quá khuya, lại càng quên rằng ngoài kia trời đang đổ mưa to như trút nước.

Jeon Jungkook mang theo lo lắng tột độ đội mưa chạy đến bệnh viện xem hắn như thế nào.Cả một thân hình đang ướt sủng, cậu chạy vào phòng thì thấy Kim Taehyung vẫn còn chưa tỉnh lại.

Jeon Jungkook rón rén kéo cao chăn tránh khí lạnh lùa vào làm hắn thức giấc, bản thân thì ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh bên giường.

" Jungkook yêu Taehyung lắm "" Taehyung đã làm em sợ lắm đó, rất may là anh đã không sao "" Taehyung đẹp trai thật đấy, nhìn hoài không chán luôn.

Nhưng em ước rằng, một ngày nào đó em sẽ được nhìn anh ngang hàng lúc đi chung chứ không phải là bóng lưng lạnh lẽo của Taehyung từ phía sau nữa...

"Cậu cứ thì thầm một mình như thế cho đến khi hắn hơi nhíu mày, cựa mình khẽ tỉnh dậyNhìn thấy người ngồi kia không phải ba mẹ mà lại là Jeon Jungkook, tâm trạng Kim Taehyung bỗng chốc trở nên thất vọng.

- Cậu đến đây làm gì?

- Em nghe anh bị thương nên đã đến đây.

Taehyung, anh có sao không?

Có thấy bị đau chỗ nào không?

Có...- Ồn ào quá, đi về đi!- Ơ...Jungkook sững lại- Em sẽ không ồn ào nữa.

Taehyung đừng đuổi em mà...- TÔI BẢO ĐI VỀ!Kim Taehyung hét lên, âm giọng tức tối khiến Jungkook giật mình hoảng sợ.

Hai mắt cậu rưng rưng ngấn nước.- Cậu nhìn cái bộ dạng lướt thướt của cậu đi.

Trông kinh chết được, bộ mới chui từ ống cống lên à?

- Em...em xin lỗi... hứcJungkook không kìm được nấc lên, điều đó trong mắt Kim Taehyung lại càng làm hắn khó chịu.- Nín!

Cậu là con gái hay sao mà khóc lóc ở đấy?

Đi về nhanh, đừng làm chướng mắt tôi.

Tôi không cần cậu lo lắng cho nghe rõ chưa Jeon Jungkook!Jungkook nhớ rằng, đêm hôm đó là đêm tồi tệ nhất trong cuộc đời cậu.

Trận mưa hôm đó là thứ khiến vết thương của cậu đau rát vô cùng.

Cậu tổn thương lắm, sợ hãi lắm.

Jeon Jungkook một lần nữa đội mưa lang thang ngoài đường vắng vẻ, vừa đi vừa khóc...Nhìn lại người đàn ông còn đang say ngủ.

Hắn vẫn đẹp như vậy, vẻ đẹp vương giả mang theo hơi thở của một đức thánh thần.

Khuôn mặt đẹp như tạc tượng kia chưa bao giờ ngừng làm trái tim cậu lo sợ.Nó sợ rằng người đàn ông kia sẽ thêm một lần đưa tay bóp nát nó.

Sợ lại thêm một lần thắt chặt lại bóp nghẹn lấy tứ chi chỉ vì thấy hắn ta yêu đương cùng một ai khác.Rất sợ, vì nó không thể nào chịu đựng được nữa rồi.

Jungkook nhẹ xoa lấy mi tâm, tự nhủ với lòng sẽ không để bản thân sa vào tình yêu với hắn thêm một lần nào nữa.

Sai lầm thuở còn niên thiếu, có chết Jeon Jungkook này cũng sẽ không để nó tái diễn lại lần hai.💜

Happy birthday Min Yoongi 💜Anh ba quýt của chúng ta phải luôn thật khỏe mạnh nhé.

Tuổi 30 mong sẽ thật dịu dàng với anh.Chúc cho tình yêu 4 năm của em mãi an nhiên một đời ☺🍊Chỉ muốn nói là mọi người ơi xin hãy xem cái wall của em là cái gr chat rồi vào đấy tấu hề đi =)))))Check in at my wall, pls ☺
 
Vkook • Limerence
Thằng ngu, mày chết chắc rồi!


Kim Seokjin đợi Namjoon ngồi vào bên ghế phụ, đợi anh cài dây xong xuôi rồi mới dựa ra phía sau mà thở dài.

- Seokjinie làm sao thế?

-...

Anh nhìn xa xăm một lúc, ánh mắt lơ đãng mà trả lời

- Thằng Taehyung nó thay đổi nhiều quá...

Em trai anh đã thay đổi nhiều lắm, có thể nói là trái ngược hoàn toàn với trước kia.

Khoảng thời gian trước Seokjin bận rộn nhiều việc nên không thể quan tâm em trai nhiều.

Chỉ biết có một hôm Kim Taehyung về nhà với bộ dạng lôi thôi lếch thếch nhất mà anh từng thấy.

Hắn có vẻ đã say, cứ thế đổ rạp xuống nền nhà mà khóc lóc, miệng không ngừng lẩm bẩm tên một người.

Seokjin nhớ rõ Kim Taehyung thời gian đó suy sụp đến mức nào.

Hắn bỏ ăn bỏ uống ngồi lì trong phòng, vừa khóc vừa cầu xin gì đó với bức ảnh nhỏ bé trong tay.

Cho tới một ngày hắn bước khỏi phòng trước sự vui mừng của anh.

Kim Taehyung sụp xuống thều thào

- Seokjin, mang Jungkook về lại cho em đi anh

- Sao em nóng thế này?

Taehyung, tỉnh táo lại đi em.

Jungkook là ai?

- Jungkook...

Jungkook là người yêu em.

Em sai rồi...hức...anh ơi,em xin anh.

Em sẽ không ăn chơi nữa, anh mang Jungkook về lại cho em đi mà.

Taehyung bật khóc, bờ môi khô khốc vì thiếu nước cứ lẩm bẩm cái tên mà hắn đang nhớ đến điên cuồng.

Mắt hắn hoa lên, ý thức bỗng chốc mất đi và cơ thể cũng trở nên vô lực.

Kim Taehyung ngã xuống, ngất lịm.

Namjoon bên cạnh cũng khẽ gật đầu.

Ngày xưa anh là đàn anh khóa trên học chung trường với cả Taehyung và Jungkook, quá khứ của hai đứa ra sao anh không thể không biết.

Kim Taehyung chậm rãi mở mắt sau một giấc ngủ ngon.

Cảm thấy trên tay có gì đó đang đè lên liền đưa mắt nhìn xuống.

À, là em nhỏ đáng yêu của hắn.

Quả đầu tròn xoe này hắn đã từng thương nhớ biết bao nhiêu.

Nhẹ nhàng nâng đầu Jungkook lên, hắn khẽ ôm trọn lấy thân hình nhỏ nhắn bế lên giường.

Jungkook cảm nhận được hơi ấm trên nệm liền cựa mình chép môi vài cái rồi lại cuộn tròn ngủ say.

- Đáng yêu quá!

Hắn đứng một bên giường, thấy môi em nhỏ cứ chu chu đáng yêu liền bật cười ngây ngốc.

" Tôi nghe đây "

" Kim tổng, giờ làm theo như anh nói luôn hay sao ạ?

"

" Ừ, hẹn hắn ta tới gặp tôi "

" Thưa...

Han Jonghwa muốn gặp anh tại đường đua moto ạ "

Hắn nhếch môi

" Hắn ta muốn đua xe với tôi sao?

"

" Dạ đúng ạ "

" Được, muốn nhục nhã thì tôi cho toại nguyện.

Mang chiếc xe tôi cất dưới tầng hầm đi bảo trì lại đi, đã lâu không dùng nên có lẽ đã hỏng hóc vài chỗ rồi "

Việc quan trọng đã xong, giờ báo thù đã tới.

Kim Taehyung không cho phép bất cứ ai động đến đế chế mà hắn dựng nên, tổn thương đến người trong lòng hắn thì lại càng đáng bị dập chết!

Khi hoàng hôn đã nhuộm vàng lấy thành phố, xuyên qua cửa kính rũ lên tóc mai em nhỏ non mềm.

Hắn cảm thấy Jungkook đã ngủ khá lâu, nếu còn ngủ thêm thì sợ rằng tối nay em nhỏ sẽ không thể nào ngon giấc được.

- Jungkook à, dậy thôi em.

Em nhỏ nhíu mày cựa quậy, dần dần tỉnh táo khỏi giấc ngủ dài.

- Taehyung?

Sao anh lại đứng đó còn tôi thì nằm đây?

- Anh thấy em ngủ quên, sợ em mỏi nên đã bế em lên giường.

- Em đi rửa mặt đi, chúng ta xuất viện rồi đi ăn một chút.

Tối nay sẽ có trò hay cho em xem.

- Chuyện gì?

- Dạy Han Jonghwa cách làm người.

- Ayo Kim Taehyung!

Tinh tế thế?

Còn dẫn cả người đẹp đến cho tao thưởng thức à?

Jeon Jungkook đi sau lưng không khỏi khó chịu khi thấy mình trở thành " mồi ngon " của Han Jonghwa.

Song vẫn cứ im lặng xem gã ta giơ nanh múa vuốt

- Giữ giọng lại mà cầu xin tao, giờ thì vào việc chính đi.

- No no, Kim Taehyung...

Gã xua tay

- Tao không thích đua với mày, tao thích đua với người đẹp đây cơ.

- Thằng ranh, mày đừng mơ!

- Sao nào?

Nếu người đẹp đây thắng, anh hứa sẽ rửa sạch hết mọi tin đồn về TK, tặng thêm cho cưng 100 triệu mang về xài chơi nữa.

Kim Taehyung cáu gắt định lao lên đấm ngã Han Jonghwa thì bị cậu kéo lại.

- Vậy nếu tôi thua?

Jungkook nghênh mặt thách thức

- Thì...cưng sẽ phải ngủ với anh.

Một đêm hay nhiều đêm thì còn tùy vào độ ngon của cưng nhé!

- Thằng khốn này!

Hắn rít lên giận dữ

- Được

Giọng cậu vang lên chắc nịch khiến hắn sững sờ

- Không được Jungkook à, em...

- Ok cưng nhé, nói phải giữ lời

Jungkook thản nhiên đi đến trước mặt Han Jonghwa.

Cậu đưa tay vuốt lấy nếp áo gã nhẹ nhàng, lúc sau liền giật mạnh làm người gã ta chúi xuống

- Han Jonghwa, thằng ngu.

Mày chết chắc rồi!

💜
 
Vkook • Limerence
Kim Taehyung, anh nhân từ vậy sao?


Han Jonghwa đá lưỡi trong vòm miệng, thèm thuồng nhìn sang Jeon Jungkook đang đội mũ bảo hiểm.

Gã ta đắc ý vô cùng, tự nhủ đêm nay sẽ là đêm tuyệt vời nhất từ trước đến nay.- Đừng nhìn tao như thể mày sắp thắng tao tới nơi, thằng ngu ạ.- Mạnh miệng lắm, anh rất thích.

Nhưng quả thực cưng sắp thua tới nơi rồi cơ mà?- Trước khi mày xơi được tao, Kim Taehyung sẽ nhai đầu mày trước.Sắc mặt gã ta đen đi không ít.

Nhắc tới Kim Taehyung chẳng khác gì đang châm cho gã một mồi lửa vậy" Vào vạch xuất phát "Jungkook và gã cùng vặn tay ga, riêng Taehyung bên ngoài thì căng thẳng vô cùng.

Hắn chưa từng thấy cậu như thế này, một Jeon Jungkook chất chơi trên chiếc moto phân khối lớn.

Ngạc nhiên hơn nữa là cậu biết đua xe, thứ mà những năm trước kia thủ khoa khối 11 Jeon Jungkook chưa từng chạm đến.Em nhỏ đã thay đổi nhiều lắm, chỉ có vị trí trong tim hắn là không thể xê dịch được mà thôi" Chuẩn bị "" Bắt đầu!

"Jeon Jungkook rít chặt tay ga lao xe về phía trước.

Cậu tập trung vừa điều chỉnh lại tốc độ vừa quan sát đường đua.

Chết mất thôi, con đường này tới 80% là bo cua hiểm, gã Han Jonghwa này xem thế mà cũng ác thật!Vòng qua bo cua thứ nhất, Jungkook nghiêng một góc 45° vừa đủ để vượt qua một cách mượt mà.

Han Jonghwa từ nãy đến giờ vẫn luôn theo sau cậu.

Gã ta đang muốn Jungkook tự đắc một chút mà chủ quan sau đó tăng tốc vượt qua khiến cho cậu trở tay không kịp, từ đó mà hoảng loạn và gây ra sai sót trên đường đua.

Nhưng buồn cười làm sao khi Jeon Jungkook cậu đã nắm thóp cái ý nghĩ đó ngay từ đầu.

Chỉ cần Jungkook này còn thở, thứ sai lầm nhảm nhí đó đừng hòng được phép xảy ra.Đúng như dự đoán, bắt đầu từ đường bo thứ hai trở đi tốc độ của Han Jonghwa đã tăng lên đáng kể.

Gã rít lên khi thấy Jeon Jungkook không hề giảm bớt tốc độ như đã tính toán.Mồ hôi lạnh đã rỉ một tầng trên trán, Jungkook căng thẳng quan sát đoạn đường phía trước.

Mẹ kiếp!

Đây là đường đua dành cho tuyển thủ chuyên nghiệp, gã khốn nạn kia thậm chí còn không cho cậu chạy thử để làm quen địa hình.

Dơ bẩn từ cốt cách ra tới tận âm mưu!Bo cua thứ ba ở ngay trước mặt, hiện tại Jungkook và Jonghwa chỉ còn cách nhau một đoạn rất nhỏ.

Han Jonghwa bất chợt vặn ga hết mức phóng lên ngang hàng với Jungkook rồi ép sát vào khiến xe cậu mất thăng bằng nghiêng hẳn một góc 60°.

Vành xe Jungkook ma sát với mặt đường cùng vận tốc nhanh làm tóe cả tia lửa, bắp chân cũng chà sát một đoạn với mặt đường.

Kim Taehyung ở bên ngoài gần như phát điên.

Hắn hận không thể lao vào bóp chết thằng chó rẻ mạt kia khi lũ đàn em của nó cứ vây quanh chỗ hắn ngồi.

Trán đã nổi tơ xanh, mắt Kim Taehyung hằn lên từng tia máu đáng sợ.

Han Jonghwa, thằng ngu kia đã chạm tới giới hạn cuối cùng của hắn.

Kim Taehyung này thề độc với trời dù có chết cũng phải khiến gã ta quỳ xuống liếm gót giày của Jeon Jungkook.

- Ôi khốn kiếp thằng chó này!Jeon Jungkook nghiến răng tức giận.

Bắp chân đang rát điếng và cậu cảm nhận được vùng da nào đó đã bị rách ra.

Nhưng đây không phải là vấn đề, cậu phải đòi lại công bằng cho Kim Taehyung, phải khiến gã ta khuất phục trước hắn bằng mọi giá.Siết chặt thêm một vòng ga, Jungkook nhanh chóng thăng bằng trở lại rồi lao lên vượt qua mặt gã.

Dường như quá bất ngờ khi thấy cậu lao đi nhanh như vậy, phản xạ tốc độ của Han Jonghwa chậm hẳn đi vài nhịp.

Gã ta điên cuồng vặn hết tốc lực nhưng vẫn không thể bắt kịp xe cậu.- Chết tiệt!

Không thể nàoHan Jonghwa gào lên- Mẹ kiếp chúng mày!!!Tiếng la hét của gã đã sát gần bên tai, Jeon Jungkook liền lao nhanh hơn về phía trước.

Sắp rồi, đích đến ngay trước mắt.Sắp rồi...

Han Jonghwa đã kề sát bên cạnh xeMột ý tưởng táo bạo chợt lóe lên.

Jungkook đột nhiên ngã xe về phía gã khiến Han Jonghwa hoảng hốt đánh mạnh tay lái.

Gã ta chật vật nhích mình để xe không ngã rạp xuống mặt đường còn Jeon Jungkook thì lao thẳng về phía trước, vượt qua vạch đích.

Thắng rồi!!!

Kim Taehyung đứng bật dậy, trái tim cuối cùng cũng có thể trở về nhịp đập ổn định vốn có.

Jeon Jungkook làm hắn sợ lắm, sợ tới mức 2 bàn tay bấu chặt vào nhau đến bật cả máu.

Kim Taehyung đạp tên to con đang giữ chặt mình lăn xuống sàn ngã ngửa, nhanh chóng chạy tới chỗ người hắn yêu.- Jungkook, Jungkook.

Em có sao không?

Có bị thương ở đâu không?

Em đau chỗ nào?- Tôi không saoJeon Jungkook dúi cái mũ bảo hiểm vào tay hắn, bản thân thì vô lực ngồi bịch xuống ghế hớp vội chai nước.

- Jungkook...Hắn lau đi mồ hôi trên trán cậu.- Tôi thắng rồi.

Kim Taehyung tôi thắng rồi!

- Đúng vậy, em giỏi lắm.

Jungkookie rất giỏi Cậu khẽ nhíu mày, song chợt nhớ ra một điều liền kéo vạt áo hắn- Han Jonghwa đâu?

Anh mang thằng ranh kia lại đây cho tôi đi.Vừa dứt lời, Kim Seokjin từ đâu đi tới, tay kéo lê gã Jonghwa trong bộ dạng thê thảm tới trước mặt cậu.- Jeon Jungkook, sao mày có thể?- Sao lại không?

Tưởng ai cũng vô dụng giống mày à?- Thằng oắt này!Gã toang chồm tới phía Jungkook, Kim Taehyung đứng bên cạnh ngay lập tức nện cho một đạp khiến gã bổ nhào.

Hắn đạp lên lưng gã ghì mạnh xuống khiến Han Jonghwa không ngừng rên la.- Mày bớt cái tính chó lại đi, hở tí là lại lao vào người khác.

Trông có khác gì chó đói không?Càng nói, lực chân trên lưng gã ta ghì xuống ngày một mạnh hơn.

Han Jonghwa cảm thấy xương sống như sắp gãy ra làm đôi.Seokjin nhìn đến ngứa mắt, móc điện thoại trong túi áo ra ném xuống đất.- Dọn dẹp đống rác rưởi mày bày ra đi.Nhục nhã ê chề nhưng không thể làm gì khác.

Gã cầm lấy điện thoại gọi cho thư ký nói một hồi.- Xong rồi chứ gì?

Các người thả tôi ra mau lên.- Chưa đâu thằng chó ạJungkook chầm chậm ngồi xuống trước gã, tay nắm chặt tóc kéo lên nhìn thẳng vào mắt mình - Mày còn quên cái gì thì phải?

- M-Mày thả tao ra.

100 triệu chứ gì, thả ra rồi tao chuyển cho mày.- Haa...Cậu nhếch mép - Mày tưởng tao cần tiền sao?

Không đâu, tao không cần tiền.

Thay vào đó mày phải làm theo một điều mà tao muốn, tất nhiên là không có quyền từ chối.

Ok?Trước ánh nhìn đanh thép của Jungkook, gã ta không nhịn được mà run rẩy trong lòng.Jeon Jungkook lúc này thật đáng sợ, ngỡ chừng như cậu ta có thể làm mọi thứ không thể tưởng tượng nỗi chỉ để bản thân mình hài lòng.

- Mày phải chấp nhận mình thua kém Kim Taehyung về mọi mặt.

- Mày...- Quỳ dưới chân anh ta đi.- Cái gì cơ?Lời Jungkook nói như sét đánh ngang tai khiến Han Jonghwa bàng hoàng - Quỳ xuống dưới chân Kim Taehyung, cầu xin anh ta tha thứ cho những trò dơ bẩn mà mày gây ra!- Không bao giờ!

Mày nằm mơ sao Jeon Jungkook?

Thằng bần hèn như mày mà dám ra lệnh tao sao?Bốp!Han Jonghwa choáng váng ngã rạp xuống đất.

Gã chưa kịp định hình lại mọi thứ thì đã bị Jungkook giáng một cước vào đầu rồi.

- Nhanh lên.Giọng cậu đã lạnh đi rõ ràng, đâu đó còn có chút kiên nhẫn kiềm nén.- Câm miệng đi thằng nghèo hèn, mày...Jungkook lao đến đấm liên tiếp vào mặt gã, miệng mồm bây giờ đã túa máu cả rồi.

Taehyung nhanh chóng ôm giữ lấy cậu.

Hắn vuốt lưng Jungkook để giúp cậu bình tĩnh, miệng không ngừng nài nỉ- Jungkook, đừng em, đừng làm tay mình bị đau như thế.

Tôi không cần đâu, em đừng làm thế tôi xót lắm.- Anh nhân từ vậy sao?Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn- Kim Taehyung từ bao giờ lại trở nên rộng lượng như thế?- Jungkook à...- Anh làm tôi lạ lẫm quá.

Trước đây chẳng phải rất cay cú khi bị người khác chơi sau lưng sao?

Ngày nào mà anh chẳng trút giận lên tôi?- ...Chết tiệt, lại thêm một điều tệ hại hắn từng dành cho cậu.

Jeon Jungkook dường như đã ám ảnh với điều đó tới mức không thể chấp nhận một Kim Taehyung nhân từ độ lượng như bây giờ.- Tao mất kiên nhẫn rồi đấy thằng chó ạ!Cậu nắm lấy cổ áo gã ta kéo lê lết rồi vứt xuống dưới chân Kim Taehyung.

- Quỳ lạy Kim Taehyung.

Cầu xin Kim Taehyung tha thứ cho mày, NHANH!- K-Kim Taehyung, tao sai rồi.

Mày...mày hãy tha thứ cho tao.

Kim Taehyung...

Mặc kệ Han Jonghwa đang ôm lấy chân mình, ánh mắt Kim Taehyung vẫn chung thủy hướng về con người đang hài lòng khi thấy gã ta van xin không ngớt dưới chân hắn.Hắn dường như không thể nào tin được.Jungkook...

Jeon Jungkook, em bị làm sao thế này?
 
Vkook • Limerence
Có tôi ở đây rồi


- Em ngồi ngoan một chút, để tôi xem vết thương em thế nào.- Không cần đâu màJungkook xua tay đẩy hắn ra nhưng Kim Taehyung vẫn một mực giữ chặt lấy chân cậu.- Jungkook, tôi xin em.

Chân em đã chà sát dưới mặt đường và nó chắc chắn đã bị thương.

Em ngừng ghét bỏ tôi một chút được không?

Chỉ 15 phút thôi, để tôi xem chân em thế nào đã.Ánh mắt hắn như van nài, như cầu xin tha thiết khiến Jeon Jungkook không đành tâm gạt tay hắn ra khỏi bắp đùi mình nữa.

Cậu khẽ gật đầu, yên lặng ngồi ngoan trên ghế để Kim Taehyung kéo cao ống quần.Một vết rách kéo dài từ giữa bắp chân kéo dài lên đầu gối dần lộ ra khiến trái tim hắn thắt lại đau nhói.Taehyung xót xa nhìn vệt máu túa ra từ vết thương đau rát.

Đôi mắt hắn không kiềm được mà cay cay, nghẹn ngào ngước lên nhìn cậu.- Jeon Jungkook, thà em giết chết tôi đi còn nhẹ nhàng hơn là để tôi thấy em vì tôi mà thương tổn thế này!- ...- Anh đừng như thế, thật lạ lẫm.

- ...- Dầm mưa lang thang ngoài đường suốt đêm, làm chân sai vặt, làm hình nhân trút giận và còn nhiều thứ khác.

Vì anh mà tôi phải trải qua biết bao bộ dạng vậy sao trước đây anh không nói như thế đi?

Bây giờ nói để làm gì?

Còn chút ý nghĩa nào sao?- Tôi biết, tôi của năm tháng đó đã tổn thương em rất nhiều.

Tôi xin lỗi em, tôi cầu xin em hãy tha thứ cho lỗi lầm của tôi.

Jungkook à, bây giờ tôi không còn như thế nữa, tôi không còn là một Kim Taehyung ngổ ngáo tệ bạc như năm xưa nữa đâu.

Hiện tại và mai sau, Kim Taehyung sẽ chỉ là một người chuyên tâm làm việc và yêu em hết lòng mà thôi.- Jungkook của tôi, tình yêu của tôi.

Cho phép tôi yêu em đi, có được không?Bàn tay người lớn hơn run run tìm đến hơi ấm từ tay người còn lại, nhưng khi hắn chỉ vừa chạm đến đầu ngón tay trắng trẻo ấy, Jungkook đã giật mình thu tay về lại phía sau.Bàn tay Taehyung chơi vơi giữa không trungHụt hẫng quá...Lạnh lẽo quá...Tôi...

đau lòng quá em ơi.Jungkook xoay đầu về hướng khác, hắn cũng nhanh chóng hiểu ra mà không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nâng chân em nhỏ đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng làm sạch băng bó.Tâm trí hỗn loạn, đôi tay nhỏ vô thức siết lấy vạt áo vò nát tự bao giờ.

Jungkook không hiểu, cậu thực sự không hiểu vì sao lúc nghe hắn nói những lời như thế lại lóe lên một tia ấm áp.

Có cái gì đó lạ lắm, rất lạ, và nó đang âm ỉ trong tim cậu không ngừng.Không phải chứ...Băng bó xong vết thương, hắn kéo lại ống quần cậu rồi đặt lên nơi ấy một nụ hôn trân quý.

Không để Jungkook kịp nói đã vội vàng cướp lời.- Tôi đưa em về!- Không cần, tôi không về nhà.Taehyung nhíu mày- Em đi đâu?- Không liên quan tới anh.- Được, tôi đi theo em.- Anh bị điên à?- Em nói thế nào thì là vậy.

Jungkook bao giờ cũng đúng mà.- ...- Tôi về nhà ba tôi.•Xe dừng lại trước đầu hẻm.

Jungkook một mình đi bộ vào bên trong.

Hơi lạnh sương đêm tràn về làm cậu khẽ rùng mình.

Đâu đó còn có chút hơi đất âm ẩm, có lẽ trời sắp mưa rồi.

Đứng trước căn nhà xập xệ cũ kĩ, Jeon Jungkook hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.- Á à, quý hóa quá.

Ranh con nhà này cuối cùng cũng chịu vác mặt về rồi cơ à?

Giọng nói chua ngoa phát ra làm cậu mệt mỏi thở dài.

Lại nữa rồi, bao nhiêu năm qua thứ chì chiết này vẫn cứ bám chặt lấy cậu không chịu buông tha.- Dì lại say xỉn nữa đấy à?

Ba tôi đâu?- Thằng cha mày đang nằm chổng vó trên giường kia kìa.

Mà mày cũng láo quá nhờ?

Còn không thèm chào tao có mà.

Hay mày biết mày cao quý, không thèm ngó ngàng cái con mụ già như tao sống chết ra sao?Hwang Dami chống nạnh hét to- Mày là thằng vong ơn bội nghĩa.

Mày chẳng khác gì con gái mẹ mày cả, thằng bệnh hoạn nhơ nhớp này.Hơi thở dồn dập không đều, song cậu vẫn giữ được bình tĩnh.

Jungkook lạnh nhạt lướt qua mẹ kế đi thẳng vào trong nhà- Nhìn dì còn dư sức nhậu nhẹt la hét thế này thì chết làm sao được.Cậu bước tới bàn thờ mẹ, mọi thứ trước mắt như đánh vào tâm can yếu ớt khiến khóe mắt bắt đầu hoen cay.Hôm nay là ngày giỗ của bà, ấy vậy mà bọn họ còn chẳng thắp nỗi một nén nhang.Chạy vội ra đầu hẻm tìm quán tạp hóa, thật may mắn khi cửa tiệm này vẫn còn mở cửa dù trời đã gần khuya.

Jungkook mua một hộp bánh, một bó nhang và ít trái cây.

Cậu quay về nhà bắt đầu lau dọn chiếc tủ thờ sờn cũ.

Vừa dọn dẹp vừa thủ thỉ tâm sự đủ điều.- Mẹ à, Kookie của mẹ về rồi đây.

Mẹ Jungmi có nhớ Jungkook không?

Jungkook nhớ mẹ nhiều lắm đó.- Mẹ ở trên cao có dõi theo con không đấy?

Jungkook của mẹ đã lớn hơn nhiều lắm đó.

Con đã đi du học về này, đã tìm được công việc ổn định rồi.

Jungkook để mẹ lại đây mà sống xa thế này, mẹ có giận Jungkook không?Một giọt, rồi hai giọt.

Dòng lệ ấm nóng cứ thế trượt dài trên bầu má trắng trẻo- Kookie nhớ mẹ lắm.

Kookie muốn được ăn canh rong biển mẹ nấu cơ mà.

Mẹ giận con sao lại không nói ra?

Sao lại bỏ con mà đi sớm thế?Chút chuyện này nối tiếp vài chuyện khác, Jungkook vừa bày biện trái cây vừa say sưa kể.

Cậu đốt cháy nén nhang, mùi trầm hương thơm nồng lan tỏa khắp xung quanh làm ấm cả một góc nhà lạnh lẽo.- Mẹ nhớ ở bên cạnh Kookie nhé!

Kookie yêu mẹ nhiều.

- Ranh con, mày về đây làm gì?

Giọng đàn ông hằn học phát ra từ sau lưng, Jungkook nghe thế liền quay lưng lại.Là ba của cậu...- Con về thắp cho mẹ nén nhang, hôm nay là giỗ mẹ mà.- Giỗ bà ta thì sao?

Chết mất xác rồi mày còn luyến tiếc cái gì?

Thằng bệnh hoạn như mày còn dám vác mặt về đây, mày muốn bôi tro trét trấu cho tao nhục nhã suốt đời có đúng không?

- Ba đừng có nói như thế!- Mày lớn giọng với ai?

Jeon Jungkook mày lớn giọng với ai?

HẢ?Ông Jeon to giọng quát mắng làm Jungkook cảm thấy tổn thương vô cùng.

Từ khi biết cậu không có cảm giác với phái nữ, người phản đối gay gắt nhất lại là ba ruột của mình.

Ông không ngừng chì chiết, đánh đập có, quát mắng có, bắt nhốt cậu bỏ đói để cậu chịu thừa nhận là mình chỉ đang mắc bệnh mà thôi.

Jeon Gawon xem con trai mình là kẻ mắc bệnhBan đầu Jungkook đã khóc nhiều lắm, cậu đau đớn và tủi nhục đến mức phải cố tự tử rất nhiều lần nhưng chúng đều thất bại.

Có lẽ bà Jungmi không muốn cuộc đời con trai mình phải kết thúc vô nghĩa như thế.Jeon Jungkook đã phải sống như cái xác không hồn suốt một thời gian dài.

Đến lúc tưởng chừng như gục ngã thì may mắn làm sao, Kim Taehyung xuất hiện trong đời cậu như ánh nắng rực rỡ.

Hắn từng là động lực sống của cậu, là thứ thức tỉnh cậu mỗi khi lưỡi dao đã kề tới sát động mạch.

Cậu từng yêu Taehyung nhiều lắm, nhưng hắn thì không...

- Mày biến cho khuất mắt tao.

Đến bao giờ mày hết bệnh hoạn thì mới được lết xác về, rõ chưa?Uất ức tận cùng, cậu bất lực òa khóc- Con không có bệnh, con đã bảo là con không có bệnh kia mà.

Đấy là tính hướng của con.

Ba mẹ sinh con ra cơ mà, tại sao lại trách con chứ?

" Chát "Một bạt tai giáng lên má cậu bỏng rát, Jungkook sững sờ nhìn ba mình đang tức đến khó thở- Ý mày do tao chứ gì?

Mày bảo tao sinh ra quái thai như mày sao?

Jeon Jungkook, mày như thế đều là do mẹ mày cả.

Cút khỏi đây ngay, CÚT NGAY!!!•Trời dần đổ mưa to, cơn mưa như xé nát mọi thứ mà nó phủ qua bao gồm cả cậu trai đang ngồi khóc thảm thiết bên cánh cổng mục cũ.Jungkook khóc nhiều lắm, khóc rất to, cho tới khi cổ họng đã khàn đặc và nhãn cầu nhói lên đau nhức cậu vẫn không thể ngừng lại được Jungkook tổn thương lắm, tổn thương tới mức tưởng chừng như ham muốn được chết năm xưa lại tràn về bóp lấy cổ cậu.

Nước mắt hòa cùng dòng mưa tầm tã trút xuống đầu cậu, miệng lẩm bẩm đau đớn- Con không bị bệnh mà, con không phải quái thai- Jungkook không phải quái thai mà- Không phải quái thai, huhu ba ơi con không phải quái thai đâu

Cơ thể yếu ớt co ro vì lạnh.

Jungkook dường như mất hết cảm giác, toàn thân chỉ quằn quại với cơn đau dằn xé trong tim.

- Jungkook à!

Có ai đó gọi tên cậu

- Jungkook, Jeon Jungkook!

Giọng nói này... quen lắm

Rất quen...

- Em có sao không?

Jungkook, tỉnh táo lại đi.

Jeon Jungkook!

À...

Là Kim Taehyung.

Jungkook vô thức mỉm cười.

- Để tôi ủ ấm cho em.

Jungkook đừng làm tôi sợ, tỉnh lại đi em ơi.

Hắn hoảng hốt cởi áo khoác trùm lên cơ thể đang ướt sũng nước mưa, nhanh chóng ôm chặt cậu vào lòng.

Được bảo bọc trong lồng ngực ấm áp của hắn, Jungkook đỡ run hơn một chút, răng không còn va vào nhau cầm cập nữa

- Tôi đưa em đi bệnh viện

- Taehyung...

Đôi mắt cậu đỏ hoe, sưng húp

- Tôi đây

- Hức... tôi sợ lắm

Bàn tay Kim Taehyung siết chặt cậu hơn

- Hức, Jungkook không phải quái thai đâu mà.

- Em nói gì cơ?

Hắn như chết đứng, tim vì thế mà hẫng đi một nhịp

- Jungkook không phải là quái thai đâu.

Đừng đánh Kook mà, xin anh...

- Jungkook ngoan, đừng khóc nữa.

Hắn bế lấy cậu đi nhanh về chiếc xe đang đợi sẵn bên đường

- Có tôi ở đây rồi.

- Jungkook ngoan, em ngoan, đừng sợ nhé.

Đừng sợ nhé, vì Kim Taehyung tôi sẽ che chở cho em, suốt đời.

Jungkook không còn nghe thấy hắn nói gì nữa.

Tai cậu ù đi, nhận thức dần mê man.

Và rồi

Cậu ngất lịm đi trong vòng tay của hắn.
 
Vkook • Limerence
Vĩnh viễn yêu em


- Đưa tôi về nhà.- Nhưng em chỉ vừa mới tỉnh thôi.- Đưa tôi về nhà!- Jungkook à...Trông hắn không có vẻ gì là sẽ làm theo lời cậu cả.

Jungkook thấy thế chỉ im lặng trèo xuống giường, bước một mạch về phía cửa trước khi bị hắn vòng tay ôm giữ lại- Trời đã khuya lắm rồi, không những thế còn mưa rất to.

Em ở lại đây đêm nay đi, tôi sẽ ra phòng khách ngủ.

Đừng ra ngoài lúc này, sẽ nguy hiểm lắm.- Anh bị điên à?

Tôi thì có cái gì để gặp nguy hiểm chứ?- Dù không có gì đi nữa thì em cũng không thể lang thang bên ngoài lúc này.

Huống hồ, Jungkook còn xinh đẹp như vậy...Jungkook nghe hắn nói thế, quay mặt nhìn sang hướng khác.

Biểu tình vô cảm không có chút hứng thú nào.- Lời đường mật của anh gieo rắc nhầm chỗ rồi, tôi không phải mấy cô em xinh đẹp của anh đâu.Kim Taehyung khẽ lắc đầu- Ngoài em ra tôi chẳng yêu ai cả.- Đủ rồi...Cậu đang mệt lắm, rất mệt.

Toàn thân như dần rã rời, đầu óc đau nhức và nó không thể tiếp nhận thêm một lời dối trá nào nữa.- Sao anh lại đến đó?- Lo cho em.

Tôi sợ chuyện năm đó lặp lại...- Chuyện gì cơ?Jungkook ngạc nhiên hỏi- Tháng thứ 2 kể từ ngày chúng ta quen nhau ấy.

Hôm đó em đã ngất xỉu tại lớp-...Bất ngờ làm sao!

Hóa ra Kim Taehyung cũng từng một lần quan tâm Jeon Jungkook sống chết ra sao.Nhìn đôi mắt em nhỏ mở to ngơ ngác, trái tim Taehyung cũng theo đó mà thắt lại một vòng.Đau nhóiBiết tin người yêu mình ngất qua lời kể của người khác, trần đời có lẽ chẳng còn ai tồi tệ hơn hắn cả.Sợ bị người ta lời ra tiếng vào nên hắn mới miễn cưỡng đến bệnh viện " thăm " cậu.

Bước vào phòng bệnh, Jeon Jungkook vẫn còn hôn mê.

Hắn vứt bó hoa hồng lên cạnh tủ, lơ đãng liếc mắt nhìn con người gầy gò xanh xao đang truyền nước.Hắn bất ngờ khi thấy cậu băng bó khắp nơi trên cơ thể, phía trên đầu còn thấm một mảng máu ngoài băng gạc.

Kim Taehyung cho rằng cậu đã đánh nhau với một đám du côn nào đó và hắn cho rằng cậu đúng là đứa chẳng ra gì mà.

Jeon Jungkook đáng yêu với đôi mắt nai tròn và chiếc răng thỏ trong mắt Taehyung chẳng khác gì một đứa dở người phiền phức.Cho đến sau này, khi hắn ngày đêm đau khổ vì lỡ đánh mất Jeon Jungkook khỏi cuộc đời mình, người ta mới nói cho hắn biết cậu năm xưa là bị chính cha ruột mình đánh đập.

Không những thế...... bó hoa hồng do hắn mang tới xém chút nữa đã giết chết cậu.Jungkook dị ứng hoa hồng, dị ứng rất nặng.

Lần thứ nhất ngu ngốc ôm chặt bó hoa hắn đưa lúc tỏ tình dẫn đến mẫn ngứa và sưng rát suốt gần một tháng liền.

Lần thứ hai thì phải ngửi phấn hoa phát tán trong không gian kín suốt nhiều giờ dẫn đến khó thở suýt mất mạng.Cuộc đời ngang tàn của Kim Taehyung chưa bao giờ biết nuối tiếc hay hối hận là gì, cho tới khi hắn gặp Jeon Jungkook, hành hạ trái tim em đau nhói và đôi mắt luôn sưng lên nhòe lệ, cho tới khi người kia không còn chút sức lực nào níu kéo nên đành phải rời đi.

Để từ giây phút đó Kim Taehyung đã không còn là Kim Taehyung nữa rồi.Hắn như con thiêu thân, xem ánh mắt xinh đẹp của em là ngọn lửa mà bất chấp lao vào.- Vậy chắc anh cũng biết lý do vì sao tôi nằm ở đó rồi nhỉ?Hắn im lặng gật đầu- Thế anh có biết vì sao tôi bị ba đánh ra nông nỗi đó không?- Ý em là?Cậu đưa mắt nhìn về khung cửa sổ, cổ họng nghẹn lại có chút đắng cay- Vì ông ấy biết tôi yêu anh.Như sét đánh bên tai, Kim Taehyung bàng hoàng nhìn lấy người nhỏ ngồi trên giường.

Hắn không thể nào tin được- Ông ấy phát hiện qua bức ảnh tôi chụp lén anh lúc chơi bóng rổ.

Ngày đó tôi nâng niu nó lắm, còn ngu dại viết thêm mấy lời tình cảm ngọt ngào ở mặt phía sau.

Kết quả bị ba tôi lôi ra xé nát, ông ấy không thể tin mình lại có đứa con bệnh hoạn quái dị như tôi.

Ba cho rằng tôi chỉ là đang bị dụ theo điều xấu, đánh đập tôi không thương tiếc để tôi thừa nhận mình không phải là đồng giới...- Kết quả thì như anh thấy đó.

Tôi không chịu nỗi nên lăn đùng ra bất tỉnh, cũng may là ba chịu dừng lại.Giọng Jungkook nhẹ lắm nên nỗi đau mà cậu kể ra cứ tựa như gió đầu đông vậy.

Thoang thoảng nhẹ nhàng nhưng đọng lại rét buốt, như nỗi xót xa đang cào loạn lên trái tim Taehyung vậy.- Tiếc thật đó, lúc trước không thể chết bằng bó hoa anh mua tặng.

Nếu không tôi thật sự sẽ rất biết ơn anh.- Không đâu, đừng vậy mà...Bàn tay hắn run lên, Taehyung chồm người ôm chặt lấy người thương vào lòng.

Vòng tay siết ngày càng thêm chặt, hắn không thể đánh mất Jungkook dù chỉ trong giấc mộng.

Sẽ ra sao nếu Jeon Jungkook thật sự không còn?

Hắn sẽ ra sao khi tình yêu duy nhất của hắn hòa mình vào những áng mây cao vời vợi và kẻ tội đồ không ai khác là chính mình?Kim Taehyung sẽ chếtDù bất cứ giá nào hay đánh đổi thứ gì Kim Taehyung cũng chấp thuận, chỉ cần trả lại Jeon Jungkook an yên về với vòng tay của hắn mà thôi.Taehyung ôm cậu rất lâu, hắn vùi sâu hít lấy hương nhài thơm man mác trên người cậu.

Hương bạch nhài chưa bao giờ làm hắn đê mê đến như vậy, phải chăng là do nó thuộc về chàng trai hắn đem lòng si mê?Jungkook vòng tay về phía sau, nhẹ nhàng xoa lưng hắn.

Cậu biết hắn đã thay đổi nhiều lắm, tấm lưng này phải gánh vác biết bao là trách nhiệm.

Nhưng phải làm sao đây?

Cậu không đủ can đảm trao trái tim cho Kim Taehyung thêm một lần nào nữa.

Vết thương này cần thêm thời gian để chữa lành.- Jungkook, tôi sẵn sàng đem mạng mình ra đánh đổi.

Chỉ cần em bình yên thôi, được không?

Van xin em, đừng bao giờ rời khỏi thế gian này.

Mắt tôi dạo này đã hơi kém rồi, em chạy đi như thế tôi không thể tìm thấy ngay được, em sẽ bị lạc mất thôi nên hãy luôn bên cạnh tôi nhé?- ...- Ngày tôi nhận ra tôi yêu em đến thế nào thì em lại bỏ tôi đi mất.

Tôi đã nhớ em lắm, rất nhớ.

Chưa ngày nào tôi ngừng suy nghĩ đến việc bù đắp và yêu thương em thật nhiều cả.- ...- Tôi yêu em.

Taehyung yêu em, đến chết cũng chỉ có em là tình yêu trong đời.- ...- Tôi không có qua lại với ai hết á, nên em đừng hiểu lầm tôi nhé?

Tôi sẽ buồn lắm.- Taehyung à...- Tôi nghe- Tôi xin lỗi.- Đừng.

Đừng xin lỗi, đừng nói gì cả.Mắt hắn đỏ lên, giọng cũng trở nên khàn đặc.

Nước mắt ứa ra, hắn nức nở ôm lấy chân cậu.- Đừng mà em ơi, đừng từ chối mà.- Taehyung, anh nghe tôi nói này.

Giờ hai chúng ta chỉ là bạn thôi, tôi không thể yêu anh.

Jeon Jungkook tôi đã hận bản thân phát điên vì yêu anh để rồi nhận lại toàn là cay đắng.

Vết thương chưa lành, tôi không thể để nó rách ra thêm.- Ta làm bạn thôi, Taehyung nhé?- Không bao giờ.Hắn kiềm nén cảm xúc đang rối như tơ vò, thẳng lưng nhìn thẳng vào mắt cậu- Sao tôi có thể làm bạn với người tôi yêu chứ?Cay đắng làm sao...Thật tàn nhẫn...- Anh có thấy quen không?Jungkook ngắm nhìn màn mưa trắng xóa giăng ngoài khung cửa- Cứ như đêm ấy vậy, đêm của 5 năm về trước...

Mưa nhỏ giọt dần, hơi ẩm vấn vương trong không khí làm đầu mũi người ta se lạnh.

Vũng nước đọng lại bị ai đó đạp qua, Jungkook sải bước trên vỉa hè vắng người qua lại, Kim Taehyung từ phía sau dõi theo từng bước chân.Cuối cùng cậu vẫn không chịu ở lại với hắn, vẫn nhất quyết bài xích với mùi hương của hắn vương trên ga nệm.Nhìn cái đầu tròn của người nhỏ cứ lúc lắc không ngừng, ánh mắt Kim Taehyung yêu chiều nâng niu hơn bao giờ hết.Đáng yêu quá!Chợt có gì đó khiến hắn bỗng nghĩ rằng, cuộc đời này của hắn được đi theo phía sau, được ngắm nhìn bóng lưng xinh đẹp của em nhỏ như vậy cũng là mỹ mãn lắm rồi.Đêm nay không giống đêm của 5 năm trước đâu, tình yêu ạ!

Khoảnh khắc này và cả mai sau nữa, Kim Taehyung tôi vẫn luôn kề cạnh em, vẫn luôn bảo vệ em theo cách của riêng mình.TôiVĩnh viễnYêu em...

💜Có ai cảm thấy truyện đang nhạt dần không...
 
Vkook • Limerence
Uống vài ly đi


Cửa phòng làm việc khẽ mở ra, Jeon Jungkook bên ngoài ló đầu nhìn vào bên trong.

Hôm nay cậu tới trễ 5 phút, Kim Taehyung chắc chắn sẽ trách phạt cho mà xem.- Chủ tịch Kim, xin lỗi tôi đến trễ" Chủ tịch Kim ", ba từ này Taehyung hắn đã nghe quen đến chai lì rồi.

Tất cả nhân viên những ai không gọi như vậy đều khiến hắn cảm thấy khó chịu, chỉ có Jeon Jungkook là khác thôi.Giá mà chất giọng ngọt ngào kia lúc nào cũng líu lo gọi tên hắn nhỉ?Sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu- Không sao, ngồi xuống mau đi.Jungkook nghe lời tiến tới ghế ngồi, Kim Taehyung mở tủ lấy ít thuốc bôi và băng gạc.

Hắn tới bên cậu ngồi bệt hẳn xuống đất, tay kéo ống quần cậu lên khiến Jungkook bất ngờ mà đẩy ghế nhích xa.- Chủ tịch Kim, anh làm cái gì vậy?Nhìn một vị chủ tịch cao quý đạo mạo như hắn ngồi trên nền lạnh ôm lấy chân mình, trong lòng Jungkook run lên hốt hoảng.

Cậu không muốn hắn làm như thế, trông thật quái lạ.- Tôi bôi thuốc cho em, vết thương hôm qua chắc còn chưa lành đâu.- Tự tôi làm được, anh mau đứng lên đi kẻo dơ hết áo vest bây giờ.

Chủ tịch Kim anh đừng làm thế, người ta nhìn vào lại đánh giá không hay.- Gọi Taehyung, đừng gọi là chủ tịch Kim- Nhưng anh là sếp của tôi- Còn em là người tôi yêu- ???- Có liên quan gì với nhau?- Có chứ, tôi yêu em nên em đừng gọi tôi như thế, nghe thật xa cách.- Không được đâu- Vậy thì là Taehyungie nhé?- ...- Kim Taehyung anh mau đứng dậy đi.Hắn phì cười, có hơi thất vọng vì không được cậu gọi là Taehyungie như mong muốn - Tôi bôi thuốc cho em xong đã.Gỡ băng cũ ra, bôi thuốc làm sạch rồi thoa thuốc mỡ lên bắp chân trắng trẻo của cậu.

Từng bước từng bước một đều được Kim Taehyung cẩn thận nâng niu.Vết rách chỉ vừa kéo da non.

Hắn sợ mình vụng về lại làm nó rách ra, em nhỏ trong lòng sẽ đau rát lắm.- Xong rồiHắn vịn lấy cạnh bàn mà đứng dậy- Jungkookie hôm nay làm việc ít thôi.Lông mày Jeon Jungkook lập tức xô chặt vào nhau - Đừng gọi tôi là Jungkookie- ...- Tôi xin lỗi... •- Chủ tịch Kim- Gọi Taehyung!

- Tôi xin lỗi, nhưng anh xem qua cái này một chút đi.

Tôi thấy có gì đó không đúngHắn nghe cậu nói thế cũng dừng gõ máy tính lại nhìn sang tập tài liệu- Cái này chẳng phải khá giống với mẫu thiết kế mà chúng ta sắp công bố ra thị trường sao?Bản vẽ trên giấy kia rất quen mắt, ngay lập tức khiến Kim Taehyung khó chịu nhíu mày- Rất giống, đến khoảng 70%- Sao có thể trùng hợp như vậy?- Tôi không nghĩ là trùng hợp đâu.

Em nhìn xemHắn di bút khoanh tròn vị trí cảm biến vân tay.- Ý kiến cho thêm bộ phận cảm ứng vân tay vào máy tính xách tay là của tôi.

Ngoài ra còn nâng cấp thêm camera nhỏ phía sau nữa.

- Và nó khớp với bản thiết kế của tôi quá nhiều điểm, chỉ khác mỗi màu sắc thôi.- Vậy là...?

Taehyung trầm mặc gật đầu - Đã có người đánh cắp bản thiết kế của TK - Chết tiệt...- Jungkook?- Hửm?- Em chửi thề từ bao giờ đấy?Em nhỏ thay đổi nhiều quá, hắn không thể không bất ngờ Jungkook khó chịu khi Taehyung hỏi lệch sang vấn đề chẳng liên quan- Tập trung vào chuyện chính đi.- Đừng lo, chúng ta vẫn còn một mẫu thiết kế khác giá trị hơn nhiều.

Cái này xem như là bố thí đi- Như thế khác gì ta mất trắng công sức đâu?- Không sao.

Sản phẩm sắp tới ta công bố chắc chắn sẽ gây tiếng vang lớn trên thị trường trong và ngoài nước, lợi nhuận thu về dư sức bù lại mà.- Nhưng mà...Taehyung đưa tay ra hiệu cậu im lặng.

Jungkook nhìn hắn khó hiểu nhưng rồi cũng hiểu ra vấn đề đang diễn ra.Khi trời đã sập tối, Kim Taehyung có ngỏ lời muốn đưa cậu về nhà nhưng Jungkook từ chối.Chậm bước trên con đường đã vắng người qua lại.

Jungkook ngửa mặt lên trời trút một hơi thở dài mệt mỏiĐã cố gắng tự xoa dịu trái tim mình nhưng sao khó quá đi thôi.Phải chăng việc có một Jeon Jungkook tồn tại trên đời đã là điều sai trái?- Hoseok?- Mấy giờ rồi còn lang thang ngoài đường thế này?

Jung Hoseok từ xa đã nhìn thấy dáng người quen thuộc này, nhưng trông Jungkook có vẻ không được vui nhỉ?- Còn sớm mà- Trời sắp mưa rồi, về nhà mau đi- Cậu đi đâu đây?- Tớ vừa gặp khách hàng xong, vừa bước ra thì gặp con thỏ béo cậu lủi thủi ngoài đường thế này đây.- Còn bận gì không?

Uống vài ly chứ?- Không bận nữa.

Đi thôiVừa bật nắp lon ra, Jungkook nốc một hơi cạn hết một nửa.

Hoseok ngồi bên cạnh sợ cậu say nên nhắc nhở - Uống chậm thôi Jungkook- Ổn mà- Ổn cái rắm-...- Có chuyện gì?

Khôn hồn thì kể ra trước khi ông đây nghỉ chơi với cậu- ...Hoseok thở dài.

Anh bất lực trước sự cứng đầu của người trước mặt- Thật là!

- Bố tớ...- Bố cậu làm sao?- Tớ đã về gặp bố ngày hôm qua...-...Nghẹn ngào, cay đắng.

Từng chuyện từng chuyện một được Jungkook trút bầu tâm sự ngoại trừ việc cậu được Kim Taehyung mang về nhà.Jungkook biết Jung Hoseok không bao giờ yếu lòng giống như cậu.

Anh thương Jungkook từ nhỏ tới lớn, anh ghét bất kì ai dám tổn thương hay làm cậu buồn.

Nếu Kim Taehyung xuất hiện trước mặt anh, Jungkook không dám chắc Hoseok sẽ không lao tới đánh chết hắn.Một lon rồi thêm một lon, mớ vỏ bia bị bóp nát nhiều dần lên lăn lóc dưới đất.

Cậu say lắm rồi, đầu óc quay cuồng với đủ loại ký ức.

Miệng ngêu ngáo vài câu hát chẳng rõ âm điệu.Jeon Jungkook không nhận ra, phía xa luôn có một kẻ lạ mặt nấp trong góc tối theo dõi cậu từ nãy đến giờ.

Cậu không nhận ra, thứ gã ta kẹp trong túi quần là một con dao xếp dài sắc nhọn...

💜

Thôi thì chuyện hay nằm ở chap sau nhé 😉 này mới demo nhẹ nhàng sương sương thoyiu mấy bà nhiềuuuuuu
 
Vkook • Limerence
Làm ơn ghét bỏ tôi đi


" tell you you're the greatestbut once you turn, they hate us ..."

12 giờ đêm, phố phường vắng bóng chẳng còn ai ngoại trừ một chàng trai loạng choạng đi đứng không vững.

Cậu ta mắt nhắm mắt mở vừa tìm đường về nhà vừa hát vang, giọng điệu hùng hồn chế nhạo giống với từng câu chữ phát ra từ đôi môi đỏ hồng.cộpcộpcộpTiếng đế giày va chạm với nền gạch vang vọng trong khoảng không tĩnh lặngChậm rãi, chậm rãi, từng âm thanh phát ra ngày càng dày và to hơn.

Jeon Jungkook nhận ra điều đó nhưng vẫn không phản ứng gì cả.

Như Hoseok đã nói lúc nãy, trời thật sự sắp đổ mưa to rồi.

Gió to lũ lượt rít gào qua từng tán cây nghiêng ngả, thỉnh thoảng lại có vài tia sét đánh ngang chói lòe làm vạn vật trong đêm càng thêm quỷ dị" oh the misery everybody want to be my enemy spare the sympathy everybody want to be...

"Tiếng đế giày đạp lên nền gạch ngày càng gấp gáp và gần sát cậu hơn.

Đứng từ đây Jungkook có thể nghe loáng thoáng tiếng thở gấp mệt nhọc của kẻ đang bám đuôi mình.Không sao, chẳng có gì phải vội.

Bài ca của ta còn chưa trọn vẹn cơ màJungkook nhếch mép cười thầm, ngân nga thêm vài âm nốt rời rạc.

" my enemy!

"xoạcbịch Một lực tay từ phía sau bất ngờ tóm mạnh lấy gáy cậu kéo xoay ngược trở lại.

Dưới ánh sáng chớp nhoáng của cơn giông bất chợt, có chút tia sáng lóe lên từ con dao sắt nhọn vụt tới.- HahaGồng lực bóp chặt lấy cổ tay kẻ chực đâm dao vào tim mình, Jeon Jungkook cười khẽ nhìn thẳng vào mắt gã - Trò mèo gì đây Han Jonghwa?

- ÁaaaaaaaaaaaGã ta thống khổ hét lên, bàn tay bị Jungkook vặn ngược đau như gần vỡ nát, con dao vì thế cũng rơi cạch xuống đất.- Chậc chậc, thằng ngu này định giết tao cơ đấy?- Mày phải chết thôi Jeon Jungkook Han Jonghwa gầm lên- Thằng quái dị như mày không xứng được hít chung bầu không khí với tao.Gã ta dùng sức cố bẻ ngược tay cậu lại.

Han Jonghwa lao vào đấm Jungkook nhưng cậu đã lách người tránh được.

Tâm trạng vốn dĩ không tốt lại còn có hơi men trong người, Han Jonghwa vừa vặn chạm tới tối kỵ trong tiềm thức đáng thương cậu chôn giấu.

Thôi thì...

Cầu nguyện đi Han Jonghwa Mày đã 2 lần chạm tới giới hạn của tao rồi!

Jeon Jungkook nện một đạp vào bụng gã khiến dạ dày bên trong thắt lên dữ dội.

Gã chưa kịp hoàn hồn đã phải lãnh thêm vài đấm vào mặt.

Máu mũi máu họng trào ra lấm lem, mắt long sòng sọc ngước lên căm phẫn.

- Tao là thằng quái dị sao?- Mày là thằng dị hợm súc sinh, thứ đồng tính bệnh hoạn như mày tránh xa tao ra.

Đừng lây bệnh cho tao, tốt nhất là nên chết quách luôn đi thứ tởm lợm.- ...Jungkook cúi đầu im lặng, tay dần nắm lấy tóc gã kia vò vò- Vậy sao?

Jungkook là đồ bệnh hoạn sao?Tâm trạng cậu trong phút chốc thay đổi hoàn toàn làm gã không hiểu nỗi.- Vậy là Jungkook sẽ phải chết sao?Jeon Jungkook hỏi hắn trong khi mắt đã ầng ậng nước, mũi nhỏ và khóe mắt cứ hồng hồng lên trông thật đáng yêu.

Han Jonghwa dù không muốn cũng phải thừa nhận rằng Jeon Jungkook luôn tỏa ra sức hút khó cưỡng dù cho bản thân chẳng làm gì.- Chết cho khuất mắt tao!- Vậy sao?Cậu mếu máo- Nhưng mà... mày làm gì có quyền ra lệnh cho tao đâu con chó điên?- Mày...

Áaaa!Jungkook nắm lấy đầu gã đập mạnh xuống nền gạch làm máu chảy lênh láng.

Khuôn mặt cậu dần trở nên vô cảm, ánh mắt lạnh lẽo chết chóc khiến người ta sợ hãi như điều cậu đang làm lúc này.- Có vẻ như mày vẫn chưa hiểu tại sao phải ăn đập như này nhỉ?- Để tao nói cho nghe nhé?

Là do mày ngu quá đấy chó con ạ.

Này nhé, mày động vào Kim Taehyung này, dám hỗn láo rồi dở trò hèn hạ với anh ấy.

Bây giờ lại còn muốn giết tao, Han Jonghwa mày ráng dùng chút chất xám cuối cùng để nghĩ xem hai lần chạm vào giới hạn của tao thì mày bị như này có xứng đáng không?Lực đạo bàn tay nhấn xuống ngày càng mạnh như thể muốn xương cằm gã nhuyễn nát ra từng mảnh.

Jungkook không muốn phải bộc lộ bản tính này ra chút nào.

Nhìn xem, cậu đã trở thành loại người cậu căm ghét nhất rồi này.- Jeon...

Jungkook, mày trung thành với Kim Taehyung vì cái gì chứ?

Mày thèm tiền đến thế sao?- Tiền sao?

Vài ba tờ giấy cũng có cửa khiến tao phục tùng hả?

Nực cười!- Vậy thì lý do gì chứ?

Hay mày yêu hắn ta?Nụ cười ma mãnh ngay lập tức tắt vụt.

Đầu gã ta bị kéo lên rồi hung hăng nện xuống một lần nữa.Jungkook đã thực sự mất kiểm soát rồi, lý trí của Han Jonghwa cũng dần mụ mị mờ ảo...•- Tôi đến bảo lãnh cho Jeon Jungkook, cho hỏi cậu ấy đang ở đâu?- Phòng thẩm vấn số 4Kim Taehyung gật đầu cảm ơn rồi gấp gáp chạy đi, trên người lúc này cũng chỉ là bộ quần áo xộc xệch.

1 giờ sáng, khi mà hắn khó khăn sắp chìm vào giấc ngủ hiếm hoi của mình thì tiếng chuông điện thoại vang lên náo loạn.

Vốn định sẽ mắng cho một trận nhưng ngay khi cái tên mà Kim Taehyung luôn khắc sâu trong lòng được nhắc đến, hắn hoảng loạn tới mức chẳng kịp chải gọn lại mái đầu, vội vã cầm áo chạy tới đồn cảnh sát.

Trong căn phòng lạnh lẽo, Jeon Jungkook chỉ vô cảm ngồi lặng một bên góc phòng, hoàn toàn không đoái hoài gì tới hắn kể từ lúc cánh cửa được mở ra.Sự im lặng cứ thế kéo dài cho tới khi cả hai đã rời khỏi đồn cảnh sát.

Vẫn là không chịu được, Taehyung bất chợt kéo tay cậu lại - Em có bị làm sao không?

- Bỏ tay tôi ra- Trả lời tôi đi đã- Tôi nói bỏ tay tôi ra.- Tôi sẽ bỏ nhưng em phải cho tôi biết em có bị thương ở đâu không?

Jeon Jungkook thở dài - Tôi không có bị làm sao cả.

Đã chết đâu mà anh cứ cuống quýt cả lên - Đừng nói gỡ như thế, em không sao là tốt rồi.

Rồi hắn cũng nuối tiếc mà buông lỏng bàn tay- Kim Taehyung, anh đã thấy ghét tôi chưa?Jungkook nhìn hắn, đôi mắt ánh lên tia hy vọng đợi chờ - Tôi không ghét em.

Không bao giờ!

- Tại sao lại như thế?

Tại sao không đối xử với tôi như lúc xưa đi?Tại sao lại đột nhiên ngọt ngào với cậu như thế?

Tại sao lại khiến cậu khó khăn khi phải lựa chọn tin theo trái tim hay là lý trí?

Tại sao?Tại sao thứ cảm giác chết tiệt này lại một lần nữa quay lại?Không thể nào.- Taehyung, tôi nói anh nghe.

Tôi đã đánh gã ta bầm dập như thế đấy, vì gã dám làm tôi khó chịu.

Nếu cảnh sát không đến có khi gã đã chết dưới tay tôi luôn cơ.

Anh thấy sao?

Đã đủ đáng ghét chưa?

Anh ghét tôi được chưa Kim Taehyung?

Làm ơn ghét tôi đi mà- Không thể nào...

Kim Taehyung chết lặng.

Jeon Jungkook muốn hắn ghét bỏ cậu như lúc xưa sao?

Làm sao hắn có thể lặp lại thứ sai lầm khiến hắn hối hận suốt đời kia chứ?

Làm sao hắn có thể tổn thương em nhỏ mà mình yêu đến điên dại?Kim Taehyung luôn khắc sâu trong tim rằng bất cứ thứ gì mà em nhỏ đã muốn, hắn có chết cũng phải mang nó tới trước mặt em.

Nhưng mà...Ghét bỏ Jungkook, rời xa Jungkook hay nhìn em cười với bất kỳ gã đàn ông nào khác, Kim Taehyung thật sự không thể làm được đâu.Hắn yêu em nhỏ nhiều lắm...- Tại sao em lại thành ra thế này chứ?- Là vì anh mà?- Sao chứ?Jungkook nhoẻn môi cười nhẹ- Đây chính là anh của năm xưa đó, Taehyung đã lãng quên mất rồi sao?-...- Jeon Jungkook...

Không đợi bất cứ lời nói nào thốt lên, Jeon Jungkook tiu nghỉu quay lưng bỏ về nhà.

Cậu biết hắn vẫn đang nhìn cậu từ phía sauCậu biết ánh mắt hắn lúc này chứa bao nhiêu phần bất lực.Chỉ là...Jungkook thở dài, có chút chua chát mà tự chất vấn chính mình - Mình tồi tệ như thế, anh ta sẽ nhanh chóng ghét bỏ rồi lạnh nhạt với mình thôi, đúng không?

💜Nhấn F để Jeon Jungkook tha lỗi cho Kim Taehyung

Đùa thui chứ chưa đâu 🙂)) nhưng mà cũng sắp rùi =))Chap nào thì chưa biết ☺Ai đó cho Unhi xin playlist nhạc thất tình cực buồn với, tiếng anh hoặc việt nma nhẹ nhàng thôi nha.

Sống thì như con dở hơi yêu đời mà viết fic lại buồn nên bắt nhịp không có kịp 🙁((Luv u 😘( tất cả các câu tiếng anh viết nghiêng đều là lyrics của bài Enemy nhé! )
 
Vkook • Limerence
Cho tôi thương em cả đời nhé?


Tiếng báo thức vang lên vừa vặn đón vài tia nắng ít ỏi xuyên qua rèm cửa.

Jungkook khó khăn nhấc đôi mi nặng trĩu, chớp mắt vài cái để lấy tiêu cự rồi nghiêng mình nhìn ra bầu trời âm u ngoài cửa sổ.Nặng nề trút một hơi thở dài, cậu với tay cầm lấy điện thoại đang sạc bên cạnh tủ.

Tâm trạng sầu não lập tức rơi chạm đáy khi dòng tiêu đề trang báo hiện lên."

HOT!

LỘ HÌNH ẢNH THƯ KÝ CHỦ TỊCH TẬP ĐOÀN TK HÀNH HUNG CHỦ TỊCH TẬP ĐOÀN XP ĐẾN BẤT TỈNH "" KIM TAEHYUNG - CHỦ TỊCH TK XUẤT HIỆN TẠI ĐỒN CẢNH SÁT LÚC NỬA ĐÊM.

LIỆU TIN ĐỒN CÓ PHẢI LÀ SỰ THẬT?

"" NHÂN VIÊN TK CÓ HÀNH VI BẠO LỰC, SỰ SỈ NHỤC QUÁ LỚN ĐỐI VỚI HÌNH ẢNH VÀ DANH TIẾNG CỦA TẬP ĐOÀN LỚN NHƯ TK "...Lực tay lỏng dần, điện thoại cứ thế mà dần dần tuột khỏi tầm tay.

Một thoáng tức giận, cậu điên tiết vò đầu mình rối tung cả lên.

Jungkook tức điên vì sự dại dột của chính mình" Giỏi lắm Jeon Jungkook, xem mày đã gây ra cái hoạ gì rồi này.

Mày hủy hoại tiền đồ của anh ta rồi thằng chết tiệt!

"Uống say rồi làm loạn, bị bắt lên đồn rồi còn làm liên lụy đến Kim Taehyung.

Jungkook hiểu rõ một khi đã xuất hiện trên báo như thế này thì hậu quả phải gánh nghiêm trọng không thể tưởng.

Không chỉ ảnh hưởng tới vị thế công ty ngay lúc này mà còn là nhiều mối làm ăn và sự tôn trọng của các đối tác trong tương lai nữa.Niềm day dứt chạm ngưỡng tột cùng khi những lời cay đắng cậu nói với hắn hôm qua bất chợt ùa về.

Từ nay trở đi e rằng nhìn mặt nhau cũng khó , cậu đã đem đến quá nhiều phiền toái rồi.

Chi bằng...Có lẽ...

đây là cách tốt nhất rồi...Rầm Tập tài liệu dày cộp bị đập mạnh xuống bàn vang lên âm thanh chói tai, ánh mắt Kim Taehyung hằn tơ máu đỏ hoe đang đau khổ nhìn cậu càng làm cho không gian thêm phần căng thẳng- Jeon Jungkook, em rốt cuộc là muốn cái gì?Jungkook thu mình nhỏ bé, bàn tay bấu chặt vào nhau vì sợ hãi.

Kim Taehyung tức giận lắm, hắn đã quát rất to, đã làm cậu giật thót mình.

Đưa mắt nhìn lên tờ giấy nhàu nát trong tay hắn rồi lại rũ mi cúi gằm mặt xuống sàn nhà.- Tôi muốn nghỉ việc- Lý do?- Tôi đã làm tổn hại đến hình ảnh của TK, tôi không xứng đáng và cũng không thể mặt dày tiếp tục làm việc ở đây.- JEON JUNGKOOK!Kim Taehyung rít lên giận dữ, đơn từ chức trong tay hắn bị bóp nghiến chặt chẽ biến dạng.

Nhận ra bản thân đã làm cậu sợ, Taehyung cố lấy lại nhịp thở, điều chỉnh lại mức giọng bình tĩnh nhất có thể.- Xứng đáng hay không là do tôi quyết!

Em cố tình hay thực sự không hiểu rằng đây không phải là lỗi do em?

Con mẹ nó Jeon Jungkook, em mới là người bị hại kia mà?

Tại sao lại ôm hết lỗi lầm về phía mình vậy hả?

Tôi sắp điên mất thôi, Jeon Jungkook em thực sự muốn chọc tôi tức chết hay sao?- ...- Sa thải tôi đi- Em bị điên rồi Jungkook.

Sẽ không bao giờ!- Vậy giờ tôi quỳ xuống đây van xin anh liệu anh có đồng ý không?- ...Cổ họng nghẹn đắng, hắn không biết phải làm gì ngoài nhìn em bằng ánh mắt bất lực.

Thực sự phải làm tới mức này sao?

Thực sự muốn rời xa hắn đến thế sao?- Tại sao vậy?

Sao em không chịu ở bên tôi?Jungkook lắc đầu- Tôi là sao chổi của anh đó Kim Taehyung, từ trước đến nay đều vậy.

Nhìn xem, từ lúc làm thư ký cho anh đến nay ngoài rắc rối phiền phức ra tôi còn mang tới cho anh được cái gì khác không?

Kim Taehyung nghiến chặt răng, trái tim đau thắt từng cơn tưởng chừng sắp vỡ nát thành trăm mảnh vụn vặt.

Dịu dàng hắn dành cho em nay đã chạm đến giới hạn rồi...

- Em muốn rời xa tôi?- ...- Em định bỏ rơi tôi một lần nữa?- ...- Con mẹ nó Jeon Jungkook, em thực sự ác độc đến thế sao?- ...Không nói gì, chính xác hơn là không thể nói gì.

Jeon Jungkook trước cảm xúc đau đớn của hắn cũng chỉ có thể chung thủy yên lặng.

Cậu không dám ngẩng mặt nhìn hắn, không dám đối diện với khuôn mặt mất mát hụt hẫng kia...- Nhìn tôi điKim Taehyung loạng choạng nắm vai Jungkook kéo sát về phía mình, muốn cậu nhìn vào mắt hắn mà không thể trốn tránh- Jungkook nghe tôi nói nhé?

Không phải lỗi của em, là tại tôi, lại tôi không bảo hộ em thật chu đáo.

Chuyện công ty tôi sẽ giải quyết ổn thỏa mà, sẽ không sao đâu mà.

Tôi không thấy khó chịu gì cả, Jungkook đã làm việc rất tốt đó, em đâu có mang lại phiền phức đâu.

Tôi cầu xin em, tôi van lạy em đừng bỏ tôi một mình.

Kim Taehyung tôi sợ lắm, lần này em lại đi thêm 5 năm nữa tôi thật sự sẽ phát điên mất thôi.

Jungkook, không được đâu...Ban đầu là dỗ dành, càng về sau Jungkook càng cảm nhận được bàn tay đặt trên vai mình đang run rẩy mạnh đến thế nào.

Nỗi sợ lấn át cả tâm trí, Taehyung điên cuồng dụi đầu vào hõm cổ thơm hương hoa nhài của cậu.

Hắn không muốn xa cậu, hắn thèm khát hơi ấm của cậu, hắn ước ao hương nhài thơm tho này luôn thoang thoảng nơi đầu mũi hắn.

Quá khứ không thể lặp lại, cho chết cũng không thể được.Jeon Jungkook cảm nhận được trái tim mình ngưng trệ.

Chết tiệt...Hình như... cậu có cảm giác gì đó với hắn rồi.Đã cố thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là hiểu lầm nhưng hỡi ôi, Jeon Jungkook thời còn cắp sách đến trường đã làm bạn với thứ cảm xúc này đằng đẵng mấy năm ròng thì làm sao có thể nhầm lẫn được đây?- Dừng lại đi Kim Taehyung, tôi sẽ không đổi ý đâu.Bàn tay hắn siết chặt lấy vai cậu, đau đớn như trái tim của hắn ngay lúc này.- Không thể được- Đừng cố chấp nữa, đây rõ ràng là lỗi của tôi.- Tôi đã bảo không phải!- Tất cả là lỗi của tôi, là tôi say xỉn và hành hung Han Jonghwa đến nhập viện.

Kim Taehyung, tôi mong anh hiểu Jeon Jungkook thà chết chứ không bao giờ để người khác liên lụy vì mình.

Tôi sẽ nghỉ việc, tiền đền hợp đồng tôi sẽ cố gắng vay mượn rồi trả đủ, chỉ mong anh cho tôi chút thời gian.

Taehyung, đừng thương hại tôi nữa.- JEON JUNGKOOK!!!XoảngTiếng thủy tinh đổ nát chói tai làm không khí càng thêm nghẹt thở.

Kim Taehyung đỏ bừng cả mặt vì giận dữ, hắn định quát cậu một trận rồi đập phá mọi thứ cho hả giận, nhưng không thể...Nhìn lại người nhỏ dưới sàn, Kim Taehyung như chết lặng, đau đớn...Jungkook co ro giữa la liệt mảnh vụn thủy tinh trên sàn nhà, hai tay ôm chặt lấy đầu mà run rẩy.

Cậu khóc nấc lên, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên thức tỉnh tâm trí hắn.- Jungkook...

JungkookÔm lấy cậu vào lòng mà bảo bọc, Kim Taehyung tự trách bản thân đã mất kiểm soát mà làm em nhỏ sợ hãi.

Tiếng nấc nghẹn của em ngày càng lớn, trái tim hắn bóp lại càng thêm đau.- Tôi xin lỗi, Jungkook tôi xin lỗi.

Kookie ngoan đừng sợ nhé, anh ở đây rồi, anh ôm em rồi, đừng run rẩy nữaVỗ đều lên tấm lưng nhỏ, Kim Taehyung dịu dàng dỗ dành để em nhỏ bình tĩnh nhưng em nhỏ có vẻ không thể nguôi bớt.

Jungkook run rẩy liên hồi, toàn thân co ro vô thức chui sâu vào lòng hắn tìm lấy chút hơi ấm.

Thứ âm thanh chát chúa đó cậu sợ lắm, nó ám ảnh đến từng bữa cơm giấc ngủ, nó làm 17 năm cuộc đời của Jungkook như chìm trong địa ngục.Jungkook khóc đến mệt lả rồi ngủ quên hẳn đi.

Kim Taehyung từ đầu tới cuối chưa hề buông lỏng vòng tay ôm lấy người thương ra chút nào.Hắn đã mơ về một ngày được ôm lấy em vào lòng thật lâu, mơ nhiều lắm.

Nhưng sao ao ước của hắn lại diễn ra như thế này?Lén hôn lên trán em nhỏ thật nhẹ nhàng, ánh mắt dành cho em ngọt ngào như đôi môi căng mọng của người bên dưới.

Hắn yêu em quá rồi, yêu tới mức nâng niu không dám đưa tay xoa lên đôi mi sưng đỏ.

Jungkook mong manh lắm, hắn sợ em sẽ tan vỡ mất thôi...- Cho tôi thương em cả đời, Jungkook nhé?

Với tay cầm lấy tờ đơn nhàu nát, Kim Taehyung căm ghét xé nát vụn thành từng mảnh rồi thẩy hết xuống thùng rác bên cạnh.

Bằng mọi giá, Kim Taehyung phải có Jungkook cận kề bên cạnh, chính tay hắn sẽ nghiền nát những kẻ dám làm cậu bỏ hắn lại một mình.- Tung đoạn camera đó lên mạng đi, rút toàn bộ cổ phiếu đồng thời tung sản phẩm mới tiềm năng nhất.

Bằng chứng đạo nhái tôi sẽ công bố sau.- Dẫm nát XP cho tôi! 💜sớm hơn dự kiến rồi nhé =)))))))trời gần sáng rồi, đi ngủ thoii 🤡
 
Vkook • Limerence
Jungkook hôn anh nhé?


Kim Taehyung nhấp nhẹ ly rượu nồng trong tay, thoả mãn khi cảm giác cay ngọt trôi tuột từ đầu lưỡi xuống vòm họng để lại thứ hậu vị đê mê khó tả.Sau một chốc hưởng thụ, đôi mắt hắn không còn khép lại hờ hững nữa thay vào đó là đặt lên dáng hình chàng trai bé nhỏ đang nằm vùi trong lớp chăn bông ấm áp, đầu nhỏ lú ra trông đến là yêu.

Kim Taehyung đặt ly xuống bàn, tiến đến ngồi bên vuốt ve mái tóc non mềm của người nhỏ.

Yết hầu lay động mạnh mẽ khi đôi môi xinh xắn cứ chu lên đáng yêu chí mạng.Kim Taehyung cúi người, khe khẽ áp lên bờ môi người đối diện.

Ban đầu vốn chỉ muốn chạm nhẹ cho thoả mãn một chút, không ngờ lại bị môi xinh mềm mại làm cho ngây ngất không thể tách rời.

Hắn mút lấy môi em ngày càng chặt chẽ, vừa mút vừa cắn như muốn nhai nghiến cả phiến môi căng mọng.

Cảm thấy khó chịu, Jungkook cựa mình thức giấc liền nhìn thấy mình bị Kim Taehyung nhiệt tình hôn cắn, mắt nhỏ bất ngờ mở ra như không thể tin được.- Kim Taehyung!Cậu giật thót đẩy hắn ra xa- Jungkook, em tỉnh rồi sao?- Anh làm cái gì vậy?- Tôi chỉ muốn hôn em chút thôi.Hắn nhìn cậu, ánh mắt như muốn thay chủ nhân cầu xin lấy sự đồng ý từ em nhỏ.

Jungkook ban đầu nhăn nhó nhưng hồi sau cũng dần nhẹ giọng.- Anh thực sự muốn hôn tôi sao?- Đúng thếHắn gật đầuBất chợt, Kim Taehyung bị một lực kéo xuống làm cả thân hình to lớn đổ oạch xuống giường.

Jungkook mím môi từ từ trèo lên đùi hắn, nhích gần đến vùng thắt lưng nhạy cảm rồi ghì thân trên hắn xuống trước con mắt kinh ngạc của người đàn ông.- J-Jungkook, em làm gì thế?- Đáp ứng anh- Để Jungkook hôn anh nhé?Cậu ngậm lấy môi hắn, lưỡi nhỏ vụng về cạy mở rồi chen lấn vào khoang miệng ấm nóng mà làm loạn.

Mút lấy đầu lưỡi hắn, Jeon Jungkook khiến toàn thân Kim Taehyung nóng hừng hực.

Đầu óc mê loạn không thể tự chủ mà luồn tay vào sơ mi mỏng bắt lấy eo thon siết chặt.Dứt khỏi triền miên môi lưỡi, Jungkook thả dần từng nụ hôn từ gót cằm xuống sâu phía dưới.

Cậu hôn nơi yết hầu nam tính khiến Taehyung phải rít lên chửi thề.

Chết tiệt, yêu nghiệt này có biết bản thân đang chơi trò dại dột không?Liếc nhìn lên sắc mặt, Jungkook nhếch môi mỉm cười vì được như ý muốn.

Cậu cắn mạnh vào cần cổ để lại dấu hickey chói mắt rồi rê lưỡi trượt dần xuống cổ áo hắn sâu hơn.

Kim Taehyung nóng nảy tự giật phanh áo của mình ra, nút áo văng rơi xuống nền nhà nghe loảng xoảng gấp gáp.- Ah haa...

JungkookieHắn ngửa đầu thoả mãn khi lưỡi Jungkook vừa chạm đến đầu ngực.

Toàn thân như có luồng điện chạy qua, Taehyung nhanh chóng xoay ngược ghì cậu xuống giường vùi đầu vào hõm cổ thơm tho.

Hắn cắn lên vành tai nhạy cảm làm người nhỏ dưới thân giật thót cả mình, tay tìm đến nút quần cậu vội vã tháo ra.- Aaa...

Taehyung- Anh ngheBàn tay hắn định tự tháo dây nịt bị Jungkook chặn lại.

Cậu ghé sát vào tai hắn, thủ thỉ- Đợi em chút đã, em phải nói cái này...- Ừ, đượcKim Taehyung để cậu ngồi vào lòng mình, tham lam vùi mặt vào cần cổ trắng xinh hít lấy từng ngụm nhài thơm ngọt.

Jungkook đột ngột xoay người, ánh mặt 3 phần nham hiểm 7 phần đắc ý liếc nhìn con au uJewel đang ngồi lột quýt trong góc tường.

Giọng vang lên băng lãnh- Tỉnh lại đi các em, chúc CÁ THÁNG TƯ zui zẻ 😼

=)))))))))))ừm 😚
 
Vkook • Limerence
Thêm một lần đánh cược


Quên cái chap kia đi, này mới là chap mới uy tín nè các cô các bác ơi =)))))•Giật mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ đầy mộng mị, Jungkook mơ hồ gạt đi tầng mồ hôi rịn trên trán mình lạnh lẽo.

Chợt nhận ra từ nãy đến giờ luôn có hơi ấm bao chặt lấy thân mình cậu mới nghiêng đầu nhìn sang.À, là Kim TaehyungVẫn là căn phòng xám đen với hương gỗ đặc trưng vấn vương nơi chăn nệm, vẫn là cửa kính phản chiếu ánh đèn thành phố lấp lánh về đêm.

Chỉ khác là, lần này hắn đã cẩn thận ôm chặt lấy cậu vào lòng và chính cậu cũng không còn giãy giụa bài xích như lần trước.Trời đêm, sương lạnh.

Một không gian hoàn hảo để ta hoài niệm về vài mảnh kí ức vụn vặt trong cuộc đời.

Khẽ trượt tay trên sóng mũi cao gầy, nhẹ lướt qua nơi xương hàm góc cạnh, Jeon Jungkook như một lần nữa nhìn thấy Kim Taehyung ngày còn khoác trên mình chiếc áo đồng phục trắng.

Có điều lần này đã được ngắm nhìn hắn ở gần hơn rất nhiều rồi, không còn là bóng lưng lạnh nhạt của những năm về trước.Còn nhớ ngày đó, Jeon Jungkook ngây thơ biết bao khi vô tư bỏ qua ánh mắt căm ghét của hắn, đôi mắt long lanh ngước lên bày tỏ.- Taehyung à, cậu đẹp trai lắm.

Tớ thơm cậu một cái được không?Hắn thở hắt một hơi kiềm nén, lực không nhẹ đẩy gạt Jungkook sang một bên.

Từng lời rít qua kẽ răng thốt ra còn mang theo chút chán ghét lẫn kì thị- Hai thằng con trai thì hôn nhau cái gì?

Cậu bị bệnh à?

Tởm vừa thôi.Đứng trước cái lườm sắc bén của Taehyung, cậu rụt rè mím môi cúi gằm mặt xuống đất, bàn tay níu lấy góc áo vò nát đến thảm thương- Nhưng chúng ta là người yêu mà...- Thôi im đi, nghe chướng tai chết đi được.Hắn đến gần cậu hơn, ngón trỏ đưa lên dí vào trán cậu đẩy về phía sau, hung hăn đay nghiến- Cậu, đừng bao giờ để tôi nghe thứ yêu cầu bệnh hoạn đó thêm bất cứ một lần nào nữa.

Còn có lần sau đừng trách vì sao tôi mạnh tay, RÕ CHƯA?Kim Taehyung hét lớn làm Jungkook sợ hãi gật đầu lia lịa, đầu thậm chí còn chẳng dám ngẩng lên.Nghĩ cũng thật buồn cười, người ghét bỏ xua đuổi cậu là hắn, người van xin không cho cậu nghỉ việc rồi ôm chặt cậu nằm ở đây cũng là hắn.

Kim Taehyung, tự vả đau thật đấy!Ngón tay chạm đến đuôi mắt người đàn ông còn đang chìm trong giấc ngủ, vô thức thốt lên thứ suy nghĩ cậu đã đắn đo suốt thời gian này- Kim Taehyung, tôi chấp nhận đánh cược thêm một lần nữa.

Nếu lần này còn thất bại, cả hai chúng ta vĩnh viễn bước qua đời nhau, Jeon Jungkook tôi sẽ không bao giờ ngoái đầu mà nhìn lại.Khoảng chừng nửa tiếng sau, khi cơn mệt mỏi đã vơi đi hắn mới mơ màng tỉnh dậy.

Hương bạch nhài còn vương trong không khí, lan tới đầu mũi xoa dịu khứu giác nhạy cảm của Kim Taehyung.

Hắn đưa tay mò sang bên cạnh mình...Trống trơnLạnh ngắtKim Taehyung bừng tỉnh ngay lập tức, vội vàng tung chăn lao nhanh ra khỏi phòng.

Hắn hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi, sợ hãi đưa mắt tìm lấy một dáng người nhỏ béThấp thoáng trong bếp có tiếng lục cục khe khẽ, Kim Taehyung nhanh chóng chạy vào bên trong.

Ngay khi nhìn thấy những gì trước mặt hòn đá trong tim như được gỡ xuống, hắn nhẹ nhõm thở phàoEm nhỏ vẫn ở đây, vẫn không rời xa hắn- Taehyung?Jungkook xoay người nhìn hắn thở dốc, từ đầu đến cuối vẫn chung thủy nhìn cậu bằng ánh mắt lo sợ- Tôi hơi khát nước nên tìm vào đây, xin lỗi vì đã tự tiện.Hắn lắc đầu, không nói lời nào cứ thế tiến tới kéo cậu vào lòng siết chặt, đặt lưng cậu tựa vào thành bếp còn bản thân thì vùi sâu vào cần cổ thơm tho.

Taehyung thì thào, âm giọng trầm khàn vang sát bên tai khiến Jungkook không kiềm được mềm nhũn cả chân.- Tôi cứ tưởng em bỏ tôi rồi, tôi sợ lắm...- Jungkook, Kookie, mọi chuyện tôi đã giải quyết xong hết cả rồi.

Không còn thứ gì có thể làm em bận tâm cả, nếu có cũng không được phép.

Kim Taehyung tôi sẽ không để em phải chịu thiệt thòi đâuVùi đầu vào sâu hơn, một cái hôn lướt qua được hắn thả nhẹ lên sau gáy của cậu.

Taehyung ôm em nhỏ càng thêm chặt chẽ, giọng run rẩy nỉ non- Jungkook, làm ơn đừng rời xa tôi, được không em?- ...- Kim Taehyung...- Tôi nghe, em cứ nói đi- Liệu... tôi có thể tin anh thêm một lần nữa không?- Ý em là...?Taehyung buông lỏng lực ôm, ngẩng nhìn khuôn mặt người thương cũng đang nhìn hắn, rồi em nhỏ khẽ gật đầu.- Thật thảm hại khi trái tim tôi lại không ngừng ngu xuẩn.

Thôi thì, cuộc đời tôi từ khi theo đuổi anh vốn cũng chẳng còn chút tôn nghiêm nào, lần này... phó mặc vậy!Kim Taehyung đờ đẫn, dường như hắn chẳng dám tin đây quả đúng là sự thật.

Trái tim hắn đập mạnh nhưng cảm giác đem lại không còn đau đớn như mọi khi mà chính là hạnh phúc.Hắn vui đến mức nhảy cẫng lên, một lần nữa bao bọc Jungkook trong lòng ngực rắn chắc.

Hắn không dám tin đây là sự thật, điều này quá hạnh phúc đi, hạnh phúc như thứ ảo mộng Kim Taehyung luôn đắm chìm mỗi khi khao khát được có em bên mìnhThanh âm nghẹn ngào đứt đoạn, niềm vui hoá thành từng dòng chảy dài từ khoé mắt, thấm ướt vai áo người hắn yêu.- Jeon Jungkook, cảm ơn em.

Anh yêu em nhiều lắm, yêu đến mức muốn hoà làm một với nhịp đập tim em.Một chút rụt rè song Jungkook vẫn vòng tay ôm lại hắn, vụng về trao đi chút hơi ấm cùng xúc cảm lạ lẫm bao trùm cả trái tim.Phải rồi, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên hai người họ ôm nhau.- Jungkookie, em thật xinh đẹp.

Tôi có thể thơm em một cái không?Jungkook nhắm mắt, từ từ cảm nhận bờ môi khô ráp của hắn chạm đến da thịt mình.

Bằng tất cả tình yêu và sự nâng niu chiều chuộng, Kim Taehyung đặt lên bầu má em một nụ hôn trân quý.

Nụ hôn mà hắn đã khao khát từ rất lâu.

💜Đừng hỏi vì sao uJewel xàm le quá nhiều vì chính chủ cũng chưa tìm được lý do =)))))))hmm... check wall tui đi bà con. tự khùng điên một mình tui cũng buồn lắm 🥺tạm thời thì anh kim và bé nhỏ về lại bên nhau rồi nhó 😉
 
Vkook • Limerence
Cả đời anh đều dành cho em


Cửa thang máy vừa mở ra, Jungkook cầm theo áo khoác Kim Taehyung mặc cho từ từ bước về căn hộ mình ở.

Bước chân cậu sải đều rồi chậm dần lại, dừng hẳn khi thấp thoáng một bóng người quen thuộc đang đứng đợi trước nhà.Bàn tay cầm áo có chút căng thẳng mà siết lại, Jungkook thoáng một ý định sẽ quay trở lại thang máy nhưng rồi lại không đành lòng.

Jung Hoseok có vẻ đã đợi cậu rất lâu, và chính cậu cũng nhận ra chuyện này không thể giấu diếm thêm một phút giây nào nữa.- Hoseok...Nghe tiếng gọi tên mình, anh giật mình quay phắt lại, trước mặt là con người làm tâm can mình chấn động từ sáng đến tận bây giờ.- Chịu về rồi sao?Âm giọng đều không nhanh không chậm, ánh mắt hờ hững khiến người ta không thể nắm bắt cảm xúc kia khiến Jungkook nhận ra Jung Hoseok đang khó chịu trong lòng.

Chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, cậu còn lạ gì cái tính khí đáng sợ của người này nữa.Jungkook mím môi, gật đầu.Hoseok không nói gì cả, chỉ đứng nhích sang một bên đợi người kia mở cửa cho mình vào.

Khi anh đã ngồi yên vị trên ghế sofa êm ái thì Jungkook vẫn đứng trơ ra đấy mà nhìn, tay lại vô thức kéo vạt áo sơ mi lên vò cho nhàu nát.

Cậu là đang sợ...Năm cả hai vừa lên 10, Jungkook trong một lần nghịch ngợm đã tông trúng một cô bé làm cô khóc toáng lên vì đau.

Bản tính cậu xưa nay vốn luôn nhút nhát khi đối diện với bạn khác giới, nay lại làm người ta khóc to như thế nên cậu bối rối vô cùng.

Đáng nói là, vì quá sợ không biết phải làm sao nên thay vì đỡ cô bé ấy lên và xin lỗi thì cậu lại chạy nhanh rồi trốn mất.

Jung Hoseok sau khi hay tin ngay lập tức hầm hầm tới góc nhà kho nơi cậu trốn, mắng cho một trận rồi một mạch nắm áo lôi cậu tới trước mặt cô bé đang ngồi dưới sàn chật vật lau nước mắt.

Thế là Jungkook phải can đảm lại gần bạn nữ ấy cúi đầu xin lỗi, đỡ bạn ấy lên rồi xem xét vết thương trước sự giám sát nghiêm ngặt của Jung Hoseok đang khoanh tay đứng cạnh.

Hoseok từ nhỏ vốn thích mang cho người khác cảm giác vui vẻ thoải mái nên hiếm ai nhìn thấy anh tức giận, điều đó không có nghĩa là anh để yên khi giới hạn của mình bị chạm tới.

Chưa bao giờ Jungkook thôi sợ hãi khi tâm trạng của anh thực sự không vui vẻ, ánh mắt sắc nhọn đó thực sự khiến cậu sợ tới mức không nói nên lời.- Vò áo làm cái gì?

Ngồi xuống!Nệm sofa lập tức bị lún xuống trong vòng 5 giâyCậu ngồi thẳng lưng, chân khép chặt còn tay đặt ngay ngắn trên đùi như trẻ con đang trong tiết dự giờ.

Ánh mắt dõi theo từng chuyển động của người đối diện mà căng thẳng chờ đợi từng câu.- Tối qua đánh nhau sao?- Đúng thếJungkook thành thật- Lý do?- Gã ta định đâm tớ...-...- Phát hiện lúc nào?- Lúc bọn mình ngồi nhậu trên tầng thượng- Tại sao không nói?- Tớ chưa dám chắc, với cả tớ sợ cậu gặp rắc rối...Từng câu tra hỏi dồn dập làm cậu lo lắng nghẹt thở.

Ôi cái giọng khiến người ta lạnh toát cả người thế kia... có ai không? làm ơn cứu tôi ra khỏi đây đi, tôi sợ chết mất thôi.Hoseok thở hắt một hơi kiềm chế- Cậu sợ tớ gặp rắc rối, thế lỡ bị người ta đâm chết thì tớ không gặp rắc rối sao?- Tớ...- Vẫn còn chuyện, chắc cậu cũng biết tớ đang muốn nói gì.

Nếu còn xem Jung Hoseok này là bạn thì chính cậu nói xem mọi chuyện là như thế nào đi.-...- T-tớ... tớ đã gặp Kim Taehyung...- Chỉ gặp?Jungkook lắc đầu- Vì vài điều xui rủi, tớ vô tình lại phải làm thư ký cho anh ta.

Hoseok, tớ không muốn giấu cậu đâu.

Chỉ là sợ cậu sẽ tức giận như lúc này nên mới muốn đợi lúc thích hợp để nói thôi mà.

Seokie, đừng giận nữa mà, cậu nhăn mày như thế làm tớ sợ lắm...- Không tức giận thế nào cho được?

Con mẹ nó Jeon Jungkook, thế quái nào sau 5 năm du học cậu lại trở về làm việc cho cái tên đã xém giết chết cậu chứ hả?

- Tớ xin lỗi...- Jeon Jungkook, cậu bị điên rồi.

Hắn ta tồi tệ mức nào đến tận bây giờ vẫn chưa rõ sao?

Chết tiệt, sẹo trên chân vẫn còn mà sao cậu thì quên mau thế?

Cần tớ nhắc hay không về thằng khốn nạn đem mảnh chai cứa vào chân cậu chỉ vì cậu cản hắn không được uống say?Giọng Hoseok gầm lên ngày một lớn hơn.

Năm đó, Jeon Jungkook ôm bắp chân đầy máu đau đớn không thể nhấc nỗi gọi Hoseok đến đón mình về.

Nếu không vì máu dưới chân cậu đã thấm ướt tận gót giày e rằng Kim Taehyung đang say xỉn kia đã nằm liệt dưới sàn không động đậy được.

Hoseok nổi điên đến mất kiểm soát, sau cũng vì Jungkook rên rỉ la đau mới đành ghi hận cho đến tận bây giờ.- Tớ nhớ hết, Hoseok à.

Tớ biết cậu lo cho tớ nhưng mà thực sự Kim Taehyung đã không còn như trước nữa đâu.

Tin mình đi, đã bao giờ Jungkook này nói dối cậu đâu, đúng không?Hoseok thương cậu nhiều, cậu biết chứ.

Vốn sinh ra đã thiếu thốn tình thương, may sao ông trời ban cho cậu một Jung Hoseok luôn kề cận bảo bọc mình như em trai nhỏ mà cưng chiều.

Đã có lần cậu hỏi anh rằng nếu sau này cậu bị ba đuổi ra khỏi nhà, Hoseok có thể nuôi Jungkook được hay không?

Anh mỉm cười, gật đầu ngay lập tức.- Lúc nào cũng ngu muội như thế hết.

Làm ơn đi, đừng để hắn ta phá nát cuộc đời cậu thêm một lần nào nữa.

Bản tính từ xưa đã như thế thì làm sao mà thay đổi được- Kim Taehyung đã thay đổi là sự thật, tớ cảm nhận được nó.

Cậu đừng lo, tớ sẽ không để bản thân thiệt thòi nữa đâu.Hoseok thở dài, anh biết bây giờ mình có nói thế nào cũng không thể thay đổi được.

Jungkook vẫn cứng đầu như này nào- Tớ tôn trọng quyết định của cậu, nhưng nhớ cho rõ nếu cậu còn giấu tớ như vậy thêm một lần nào nữa thì chúng mình đoạn tuyệt đi, coi như tớ không có người bạn là cậu.

Kim Taehyung còn tổn thương cậu nữa thì lần này hắn ta chết chắc, cậu đừng mơ sẽ bảo vệ được cho hắn như lúc trước.Cổ họng chợt đắng ngắt, Jungkook mím môi ngăn lời định nói thoát ra nơi đầu lưỡi.

Có lẽ Hoseok nói đúng, cậu quá cố chấp.

Một người ôn hoà như anh cũng phải ghét Kim Taehyung sâu sắc như vậy mà cậu vẫn cứ chấp nhận làm ngơ, thậm chí còn thêm một lần bước vào mối quan hệ rắc rối ấy...Thôi thì, đâm lao thì phải theo lao thôi.

Cậu không thể mất đi người bạn như Hoseok, cũng không thể cãi lời trái tim mà rời bỏ Kim Taehyung...

10h đêm, tiếng chuông cửa vang lên làm Jungkook bất đắc dĩ phải rời xa cái giường êm ấm của mình.

Nhanh chóng mở cửa ra, người đứng sau làm cậu há hốc mồm không thể tin được.Kim Taehyung đang làm gì ở đây?- Anh tới đây có chuyện gì vậy?- Đến đón em đi chơi, đây là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta đó!Kim Taehyung phấn khích, bàn chân đứng không yên mà cứ nhún lên xuống không ngừng- Nhưng đã trễ rồi mà?

Sắp qua 10h đêm rồi đó.- Vậy sao...Hắn ngại ngùng gãi đầu- Nhưng mà anh nôn quá không đợi tới ngày mai được, muốn nhìn thấy Jungkookie ngay cơ.Cậu lắc đầu bất lực, hoá ra Kim Taehyung sẽ có lúc trở nên buồn cười như vậy sao?

Có chút... dễ thương nữa.- Được rồi, vào trong đi.

Đợi tôi thay đồ đã.- Tuân lệnh bé iu!Hắn hí hửng tháo giày rồi chạy vào trong bỏ lại con người đang ngẩn người phía cửa, vành tai nóng lên đỏ rực.Hết Jungkookie rồi còn bé iu, ngại chết mất thôi.- Em nhớ mặc đồ ấm một chút, trời về khuya gió lạnh, không cẩn thận sẽ bị cảm.- Tôi biết rồi- À, còn nữa.- Sao?- Cho anh ôm em một cái có được không?- G-gì cơ?- Đi mà, anh muốn ôm người yêu của anh.Jungkook vì ánh mắt cún con kia mà không thể từ chối, chỉ đành xấu hổ quay mặt sang phía khác khẽ gật đầu.

Hắn như bắt được vàng mừng rỡ chạy đến ôm lấy cậu vào lòng, siết chặt.- Người yêu của anh, cuối cùng anh cũng có thể gọi em như thế này rồi.-...- Thương em chết mất thôi Jungkook ạ, chả hiểu sao ngày xưa anh ngu đến vậy nữa.

Thôi thì em chấp nhận giữ trái tim anh xem như là quà bù đắp nhé?- Vừa quen nhau chưa đầy nửa ngày, đừng để tôi phải chia tay anh chỉ vì không chịu nỗi lời sến sẩm.

Tôi đã nói rồi, tôi cần thêm thời gian để làm quen...Đối với loại tình cảm này cậu vẫn có chút... không quen, nói trắng ra là lạ lẫm.

Có lẽ bản thân thực sự cần thêm thời gian để hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh trong quá khứ.Taehyung cạ cằm lên mái tóc mượt mà của người thấp hơn.

Vài nụ hôn rơi nhẹ lên vành tóc mai yêu chiều, hắn hôn lên vành tai em nhỏ, khẽ thầm thì- Không được đâu, không cho phép em bỏ rơi tôi lần nữa đâu.

Em cứ từ từ mà yêu anh nhé, cả đời anh đều dành cho em cơ mà.

- Em bé xinh thay đồ đi nhé, chúng ta đi hẹn hò cùng nhau.Vành tai người kia lại thoáng ửng hồng song khoé môi cũng kéo nhẹ nụ xinh.

Có cái gì đó ấm áp rót qua trái tim khô cằn của Jungkook, nó làm cậu cảm thấy thật dễ chịu.Nếu quá khứ không bao giờ lặp lại, chỉ mong sao khoảnh khắc này kéo dài.

💜muahahahahahahahahaha

thấy gì khum ặ cạ nhà ơi?heheheheheheheheehehe Limerence đạt 10k views rồi nè, vượt xa mong đợi của tui và cảm ơn mọi người rất nhiều vì những tình yêu to lớn này.Vẫn là câu nói cũ, bản thân Unhi và cả Limerence đều thể chưa hoàn thiện, vì thế mình rất mong đợi những cmt góp ý cũng như nhận xét từ các bạn rds đáng iu 😘Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã quan tâm đến chiếc fic đầu tay này của Unhi nha 💜Mong là sẽ được đồng hành cùng nhau cho đến tận những chap cuối cùng.

Cảm ưn bellabora_ vì đã up bài này cũng như chăm ghé thăm tường nhà Unhi để coi Unhi xàm le =)))))Um, chúc beo la bô ra sinh nhật zui zẻ luôn nha 😉Cũng cảm ơn những tin nhắn góp ý từ một bạn rds khác đã gửi cho mình, huhu mình cảm động lắm luôn khi bạn ấy đã chú ý đến vài chi tiết hơi nhạy cảm và nhắc nhở cho mình.

Không tiện up tin nhắn và pub acc lên đây nên mình muốn nói là cảm ơn bạn rất rất nhiều 💜z nha moah moah, chuẩn bị tinh thần ăn kẹo ngọt của taekook đi nhó 😉 pỷe pye

ngoài lề : vì quá nghiện cafe kem cheese nên ai đó rcm cho unhi món cf khác ngon giống z đi =)))))) nghe hơi ngộ nghĩnh ha nhưng mà do muốn nghiện thêm món khác nữa ấy.

Không có dính tới cacao hay socola là được nha tại tui ghét lắm 🙁((
 
Back
Top Bottom