Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Vinh Quang - Long Thất

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vinh Quang - Long Thất
Chương 139


Chương 139
Kiểu lơ là này, xin hãy phát huy thêm vài lần!Edit by Thuyển___________________Vệ Kiêu luôn cố giữ bình tĩnh, giọng không hề lẫn chút nghẹn ngào nào.Lục Phong không thể nhìn thấy cậu, nhưng có thể mường tượng được hình ảnh cậu hiện giờ.Nếu có thể, hắn thật sự muốn cho cậu một bầu trời tự do, nơi cậu có thể khóc và cười thỏa thích mà không phải gượng ép điều gì.Vệ Kiêu hít thở để ổn định cảm xúc, nói: "Em phải tới phòng huấn luyện rồi, mọi người đang đợi em."

Lục Phong: "Ừ."

Trước khi cúp máy, Vệ Kiêu không nhịn được nhắc nhở: "Đừng thức khuya quá, giữ gìn sức khỏe nhé."

Lục Phong ngập ngừng rồi đáp: "Ừ."

Cúp máy, Vệ Kiêu như kiệt sức, dựa lưng vào cánh cửa gỗ và trượt xuống ngồi bệt trên sàn nhà.

Cậu cúi đầu tựa trán lên đầu gối đang co lại, mái tóc đen rũ xuống lòa xòa, từng sợi che lấp khuôn mặt tái nhợt.Ánh chiều tà xuyên qua ô cửa kính trong suốt, rọi xuống sàn gỗ màu nâu ấm, kéo dài một vệt sáng lấp lánh.Nơi cuối vệt sáng ấy là một chàng trai đang run rẩy, ôm chặt đầu gối của mình.Vệ Kiêu xuống tầng dưới, Thần Phong liếc nhìn cậu một cái: "..."

Bạch Tài cũng nhìn cậu: "..."

Cả nhóc Ninh và Việt Văn Nhạc đều ngơ ngác: "............"

Chỉ có Thang Thần vẫn bình thản: "Sao em lại đeo kính râm vào buổi tối?"

Vệ Kiêu đáp rất tự nhiên: "Có ngầu không?"

Cậu hơi hất cằm, đôi môi nhếch nhẹ đầy kiêu ngạo, sống mũi cao thẳng nổi bật với chiếc kính râm bạc, gọng kính mảnh mai tinh tế in họa tiết cổ điển của LV.Kính râm màu lạnh, vừa ngầu vừa lịch lãm, kết hợp với vẻ mặt nửa cười nửa không của cậu, khiến cậu mang vẻ văn nhã bại hoại.Thang Thần thích thú hùa theo: "Quá ngầu luôn!"

Lập tức quên sạch câu hỏi vừa rồi.Thần Phong dù không thể nhìn thấy ánh mắt Vệ Kiêu sau lớp kính, nhưng cũng đoán được phần nào cảm xúc của cậu qua cuộc gọi kia.

Chắc hẳn mắt cậu đã sưng lên do khóc nhiều rồi, tên nhóc này thật là...Cậu ta nghĩ gì thế không biết, lại cho rằng Vệ điên vô tư vô tâm, làm sao không có ngày suy sụp chứ!Thần Phong gõ nhẹ lên mặt bàn, ra hiệu: "Phân tích trận đấu thôi."

Coi như ngầm chấp nhận cho Vệ Kiêu đeo kính râm.Vệ Kiêu thấy vậy liền ngồi xuống, vẻ mặt dửng dưng, khí chất ngôi sao toát lên ngùn ngụt.Bạch Tài thầm nghĩ: Mày đúng là một tay chơi thứ thiệt!Đừng tưởng rằng FTW giành chiến thắng dễ dàng, và HU bị đè bẹp không ngóc đầu lên nổi.

Trên thực tế, khi phân tích kỹ trận đấu sẽ thấy không ít vấn đề.Nếu bỏ qua chuyện Hàn Cổ có phần kiêu ngạo, đội HU năm nay quả thực là một đối thủ đáng gờm.

Vì FTW không giao lưu nhiều với HU trước đây, nên không ngờ đội hạng hai này lại mạnh mẽ như vậy.Không phải ngẫu nhiên mà họ đánh bại RR...Dù tinh thần của Nguyệt Dạ có phần suy sụp, nhưng để đánh bại cậu ấy đến thế này cũng không phải dễ dàng gì.Thần Phong lên tiếng: "Đừng chủ quan, HU bị đánh bất ngờ nên mới thất bại nặng nề lần này.

Lần sau đối đầu, kết quả chưa biết sẽ ra sao."

Một câu nói của anh khiến các tuyển thủ đang đắc ý trở nên nghiêm túc hơn.Đúng vậy...HU thua thảm không phải vì họ yếu kém, mà do rất nhiều yếu tố khác nhau cộng lại.Đầu tiên, Hàn Cổ bị mất kiểm soát tâm lý, sau khi bị Vệ Kiêu quấy rối thì càng hành động thiếu lý trí.Kế đến, họ bị Đạo tặc Bóng đêm với chín đạo hồ quang làm cho kinh ngạc tột độ.Chiêu thức thần kỳ này, dù ai cũng không khỏi sững sờ.Một khi đã bối rối và mất bình tĩnh thì dễ mắc sai lầm cũng là điều dễ hiểu.Trong trận thứ hai, FTW thắng nhẹ nhàng.

Phần vì Vệ Kiêu đã biến Cuồng tặc thành sợi dây nối chặt mọi người, giúp cả đội phát huy 200% sức mạnh, phần vì Hàn Cổ quá tệ, đến mức phá hoại cả đội HU, kể có là gián điệp thì cũng không đến mức như gã.Với màn bán đứng đồng đội quá đà như thế, FTW không thể không cảm kích tấm chân tình của Hàn Cổ.Nhóc Ninh nhớ lại mà nói: "Đường giữa của HU rất mạnh."

Nhưng rất tiếc lại bị người khác ảnh hưởng.Thần Phong nhắc nhở: "WW ở khu vực châu Âu thậm chí không lọt nổi vào top 10 của đường giữa."

Nhóc Ninh nghe thế không khỏi ngồi thẳng người lại.Khu vực châu Âu có một đường giữa mạnh nhất, từng là thành viên của đội Thần Thánh.

Vậy mà WW, dù rất nổi bật ở nội địa, khi ra ngoài lại chẳng lọt nổi top 10.Thế giới thật sự đầy người tài giỏi.Tạt nước cho nhóc Ninh xong, Thần Phong lại hướng sang Việt Văn Nhạc.Việt Văn Nhạc vẫn cúi đầu nghe giảng, trông vô cùng ngoan ngoãn, nhưng không biết có vào tai này ra tai kia không nữa.Sau khi lần lượt nhắc nhở các thành viên, Thần Phong quay sang Vệ Kiêu.Vệ Kiêu thành thật nói: "Xin lỗi, hôm nay tâm trạng không tốt nên có chút lơ là."

Cả phòng huấn luyện: "........................"

Đúng là cậu lợi hại thật, lơ là mà vẫn tung ra được chín đạo hồ quang, lơ là mà hạ gục toàn bộ phe địch!Kiểu lơ là này, xin hãy phát huy thêm vài lần!Thần Phong không muốn nói nhiều với cậu, chỉ nhắc: "Chỉnh đốn lại tinh thần, trận đấu tuần sau không phải trò đùa đâu."

Mọi người đều nghiêm túc.Không phải vì sợ đối thủ tuần sau là TPT, mà là kính sợ tấm poster huyền thoại của Thần Phong.Và như dự đoán, anh mở cuộn giấy, dán poster lên bảng kính bằng nam châm.Dù đã quen nhìn mọi thứ, nhưng Thang Thần vẫn không nhịn được mà có biểu cảm như ông lão nhìn màn hình – khó coi hết sức!Nhóc Ninh ngộ ra điều gì đó, liếc sang Vệ Kiêu thì thầm: "Anh Kiêu đúng là nhìn xa trông rộng."

Vệ Kiêu: "?"

Nhóc Ninh: "Ước gì em cũng có một chiếc kính râm."

Như vậy sẽ không bị cảnh này làm hư mắt nữa.Phòng huấn luyện không hẳn là lớn, Thần Phong không thể không nghe thấy.

Anh ném cho nhóc Ninh ánh mắt lạnh lùng, cậu ngồi thẳng người ngay ngắn, nhìn poster với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.Thần nữ vương hài lòng, gõ vào poster: "Nhìn kỹ đi, đây chính là TPT, một Roshan chính hiệu*!"*Gốc là 肉山大魔王, tôi tra ra là Quỷ vương Roshan, Boss trong game DOTA.Mọi người: "............"

Ồ, hóa ra đây là vẽ Roshan đó à.Vệ Kiêu nhíu mày: "Ma vương lẽ ra phải rất ngầu chứ."

Cả phòng im lặng hơn nữa...Vâng, ma vương nhà FTW thì quả thực rất ngầu, còn những người khác thì...Xin đừng lạc đề nữa, hãy dành chút tôn trọng cho TPT đi nào!TPT còn bị đặt biệt danh là 'khóc méo mồm'Lý do cũng quá rõ ràng, nhìn vào tên viết tắt của đội là đủ, cứ như một biểu tượng mếu máo.Là một đội tuyển lão làng ở Trung Quốc, lượng anti của TPT không hề thua FTW.So với biệt danh bị ghét đó, tên anti của FTW là WTF (What The Fuck) còn nghe phong cách và ngầu hơn nhiều.TPT từng có thời huy hoàng, thậm chí còn rực rỡ hơn FTW từ rất sớm.Trước khi đội Thần Thánh xuất hiện, TPT là trụ cột duy nhất của khu vực Trung Quốc, dù chỉ giành được một chức vô địch thế giới, nhưng cũng là một đội mạnh nổi bật.Sau khi đội Thần Thánh tan rã, các lão làng của TPT cũng lần lượt rời đi, để lại một khoảng trống sâu thẳm trong giới Vinh Quang ở Trung Quốc.Khi FTW dần vực dậy, TPT cũng hồi sinh mạnh mẽ.Đầu tiên là thiên tài trẻ Phó Lê bỏ học gia nhập đội, sau đó là khi Âu Tinh chuyển từ đường trên sang đường dưới, câu lạc bộ như khám phá ra một vùng đất mớiNăm ngoái, TPT đạt được thành tích rất ấn tượng, dù họ thua RR ở bán kết và bỏ lỡ cơ hội đi thi đấu toàn cầu, nhưng trận đấu năm đó thật sự quá xuất sắc, vắt kiệt sức lực của RR.Nhiều người nói rằng năm ngoái FTW và 3U nằm không cũng thắngMột đội dễ dàng đoạt cúp, một đội nắm chắc tấm vé cuối cùng của giải quốc tế ngon ơ.Tại sao nói như vậy?Vì bán kết của TPT và RR diễn ra căng thẳng đến tột độ, cả hai đội tung hết sức, đổ hết mọi công sức và tinh thần trong mùa giải này.Cuối cùng, một sai sót nhỏ của TPT đã khiến họ mất đi chiến thắng.Nhưng RR cũng kiệt sức, chỉ còn mệt mỏi và chán nản khi bước vào chung kết, mất đi sự sắc bén như trận bán kết.TPT cũng vậy, khi tranh tấm vé cuối với 3U, họ đã thua trong tiếc nuối.Kết quả, năm ngoái TPT chỉ dừng lại ở top 4, nhưng bất cứ ai xem trận đó đều hiểu họ đáng sợ đến mức nào.Tuyển thủ mạnh thôi chưa đủ, mà họ còn có chiến thuật cao siêu.Khi thi đấu với đội khác, cùng lắm đối thủ cũng chỉ đào một cái bẫy, dù có rơi vào cũng có thể leo lên được.Nhưng TPT thì không, đội trưởng Phó Lê như chiếc máy xúc trong hẻm núi, đào cả chục cái bẫy, nếu thoát được thì anh Lê đổi họ luôn.Thần Phong nhắc nhở các tuyển thủ FTW: "TPT là khắc tinh của kiểu đội như chúng ta."

Nhóc Ninh hiếu kỳ: "Là sao cơ?"

Thần Phong: "Phong cách của FTW là gì?"

Nhóc Ninh chớp mắt.Bạch Tài đáp thay: "Xông lên..."

Thần Phong: "Đúng vậy, TPT là đội chuyên trị mấy đội cứng đầu."

Dù là đầu sắt, đầu đá, đầu cứng đến mức cụng giết người thì đã sao?TPT là một tấm lưới, nhẹ nhàng đẩy người ta xuống hố sâu.Vệ Kiêu đeo kính râm, thần thái lạnh lùng, chỉ hơi mím môi, thêm vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.Thần Phong tiếp lời: "Thấy bảng xếp hạng của RR chứ?

Chỉ cần thắng TPT, chúng ta có cơ hội giữ ngôi đầu bảng đến cuối cùng, nếu thua thì chưa chắc đâu."

Bảng A là chiến trường cùa FTW và RR, cả hai điểm số rất sít sao, rất có thể cuối cùng phải dựa vào điểm tích lũy để xác định ngôi đầu bảng.Số điểm này được cộng theo kết quả mỗi trận.Mỗi BO3 thắng là một điểm lớn, bảng xếp hạng ưu tiên tính điểm lớn, sau đó mới đến điểm tích lũy.Điểm điểm tích lũy chính là điểm số trong từng BO3.Thắng 2:0 là 2 điểm tích lũy, nếu thắng 2:1 thì là 1 điểm tích lũy .Nếu hai đội cùng điểm lớn, thì điểm tích lũy trở nên cực kỳ quan trọng!Sắp tới, FTW còn 3 trận đánh ác liệt.Trận đầu là với TPT chéo bảng.Hai trận còn lại là hai trận trong bảng với RR.Thắng TPT thì dù FTW có thua RR một trận thì vẫn đứng nhất bảng.Nhưng nếu thua TPT, thì họ phải toàn thắng RR mới giành ngôi đầu.Vì vậy trận tuần sau rất quan trọng.Muốn giành ngôi đầu bảng thì không thể coi thường được!Vệ Kiêu nhìn bảng xếp hạng, khẽ nói: "Tuần sau phải thắng."

Không chỉ để giành ngôi đầu, mà còn vì...Một ngày kỳ diệu như thế.Cùng một ngày, cùng một thời khắc.Chỉ cần cậu chiến thắng trận này, đội trưởng nhất định sẽ vượt qua số phận!Thần Phong nghe thấy giọng nói khác lạ trong quyết tâm của Vệ Kiêu.Cậu nhóc này muốn thắng, không chỉ vì ngôi đầu bảng, mà còn dường như vì điều gì đó."

Ừ," Thần Phong nói, "Muốn thắng là tốt."

Nhóc Ninh bùng nổ khí thế: "Còn một tuần nữa, chúng ta tập trung luyện tập thôi!"

Bạch Tài thực tế hơn: "Mai và ngày kia cũng có trận đấu đấy."

Vệ Kiêu: "Mỗi trận đấu đều là một buổi tập."

Thần Phong lo xa hơn một chút: TPT không phải là đội bình thường, càng để họ nhìn thấy nhiều, càng dễ thua thảm.Nhưng FTW không phải là đội chơi nửa vời.Mỗi trận đấu đều phải chiến đấu hết mình, đó là nguyên tắc của FTW!Buổi tối, cả đội chơi vài trận đấu tập, giải tán khi đã gần nửa đêm.Vệ Kiêu cầm điện thoại, nghĩ ngợi rồi quyết định không nhắn tin cho Lục Phong.Điện thoại reo một tiếng khiến Vệ Kiêu giật mình.Cậu vừa bắt máy thì ngay bên cạnh có giọng Bạch Tài vang lên: "Mày cần gì phải như vậy?"

Vệ Kiêu vội vàng nhét điện thoại vào túi, không kịp cúp máy.Bạch Tài chẳng biết gì, còn to gan lớn mật nói: "Đừng khóc nữa, đội trưởng không thích mày thì còn có anh đây."

Vệ Kiêu: "........................"
 
Vinh Quang - Long Thất
Chương 140


Chương 140
Bọn tao ở bên nhau từ lâu rồiEdit by Thuyển___________________Vệ Kiêu không có nhiều bạn, nên cậu không muốn mất Bạch Tài, liền cố cứu mạng cho cậu ta: "Thương cái khỉ mốc gì!

Mặc dù tao là gay, nhưng trong mắt và tim tao chỉ có đội trưởng, chẳng yêu ai khác!"

Cậu vẫn đang đeo kính râm, nói ra câu này thật sự trông giống cái biểu cảm nổi tiếng – đeo kính râm lên, ai cũng không yêu.À, trừ Close ra.Bạch Tài không biết mình đang bước trên lằn ranh sinh tử, vẫn tiếp tục làm trò: "Thôi đi, mắt đã sưng húp cả lên, đeo kính suốt cả tối, không thấy mệt à?"

Vệ Kiêu: "..."

Điện thoại vẫn chưa tắt, cái tên Bạch Tài này bán đứng cậu hoàn toàn.

Trong khi cậu gọi cho đội trưởng mà còn không dám để lộ giọng nghẹn ngào!Bạch Tài thực sự lo lắng cho cậu, đau lòng cho cậu đến nỗi nói không ngừng.Mặc dù toàn là tự suy diễn, nhưng cái ngữ này đúng là thật lòng lo lắng cho anh em của mình thật.Vệ Kiêu là người thế nào, ngoại trừ Lục Phong ra, có lẽ Bạch Tài người hiểu rõ nhất.Với hoàn cảnh gia đình như vậy mà cậu có thể lớn lên thành một Vệ bé con vui tươi, đúng là một kỳ tích.Dù mạnh mẽ là thế, nhưng sâu trong lòng Vệ Kiêu rất thiếu thốn tình cảm.Cậu khao khát được yêu thương, cũng muốn yêu thương ai đó; khao khát cảm giác an toàn, cũng khao khát dành hết sức mình bảo vệ những người thân yêu.Vệ Kiêu yêu Lục Phong, điều này không quá bất ngờ với Bạch Tài.Đội trưởng đã cho cậu quá nhiều.Lục Phong đã giúp cậu vượt qua nỗi đau mất bà, cho cậu sân khấu để chứng tỏ bản thân, hơn nữa còn cho cậu một mái nhà mang tên FTW.Đội trưởng yêu thương cậu, chăm sóc cậu, nể phục cậu...Vệ Kiêu tin tưởng, dựa dẫm và ngưỡng mộ hắn...Tình cảm như thế này rất dễ biến chất.Lúc đầu Bạch Tài còn nghĩ đội trưởng cũng thích Vệ Kiêu, cậu ta đã đoán mò về xu hướng tính dục của Lục Phong, cũng cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của hắn dành cho Vệ Kiêu.Nhưng không ngờ, sự quan tâm của đội trưởng hóa ra chỉ là sự yêu thương một đàn anh dành cho một hậu bối xuất sắc.Trong khi đó, Vệ Kiêu dù là người thẳng thắn nhưng lại mở lòng trước, rồi không kìm được mà thổ lộ tình cảm, cuối cùng bị từ chối.Uầy ngược quá.Ngược đến mức một người thường đọc văn mạng như anh Cải cũng muốn xóa tài khoản.Làm gì có CP nào là chân ái, tất cả đều là giả!Ảo mộng có đẹp đẽ thế nào cũng không chống lại được nhát dao của hiện thực.Sau khi suy đi nghĩ lại, Bạch Tài cảm thấy không thể thờ ơ mà phải kéo Vệ Kiêu ra khỏi nỗi sầu.Bạch Tài hùng hồn nói: "Tình trường thất bại, chiến trường đắc ý, đàn ông thực sự không cần tình yêu!"

Vệ Kiêu vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì.Anh Cải lại nói tiếp một câu nguy hiểm: "Trên đời còn nhiều người tốt lắm, việc gì phải đơn phương đội trưởng?

Để đến khi ra thế giới, anh đây sẽ giới thiệu cho mày một người tốt hơn!"

Nếu Vệ Kiêu không nói gì thì ngày mai Bạch Tài cũng bị bưng đi nấu canh!"

Không phải!"

Vệ Kiêu vội vã chặn lại trí tưởng tượng của Bạch Tài, "Không như mày nghĩ đâu."

Bạch Tài nhìn cậu với vẻ thương hại: "Ừ, tao biết là mày là một người kiên cường mà."

Kiên cường cái mả cha mày!

À... xin lỗi, không nên mắng chú Bạch, kiên cường cái khỉ gió gì.Vệ Kiêu kéo Bạch Tài vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.Anh Cải rất bình tĩnh, đã chuẩn bị bờ vai để cho Vệ điên tựa vào khóc.Vệ Kiêu thật sự hết cách rồi, nếu không thẳng thắn giải thích thì tên này sẽ tiếp tục đâm đầu vào lửa mất, lúc đó FTW mất một người hỗ trợ thì còn đâu cú ăn ba nữa!"

Khụ..."

Lúc sắp nói ra, Vệ Kiêu lại hơi ngại ngùng.Chỉ có việc thẳng thắn với Bạch Tài thì không sao, nhưng đội trưởng vẫn đang ở đầu dây bên kia, cậu nói gì Lục Phong đều nghe được.Nghe được à?Nghe được chẳng phải càng tốt sao.Vệ Kiêu không do dự nữa: "Tao và đội trưởng đang yêu nhau."

Bạch Tài: "???"

Vệ Kiêu cụp mắt, tay bất giác chạm vào túi quần nơi đang để điện thoại, không chắc liệu đội trưởng đã ngắt cuộc gọi chưa.Cậu tiếp tục: "Đội trưởng cũng thích tao."

Nói xong, cậu thấy lồng ngực ấm lên, như thể câu nói này mang theo sức mạnh vô cùng, chạm tới trái tim mình.Bạch Tài: ".............................."

Đờ người ra một lúc, cậu ta hét lên: "Mày nói gì cơ?!"

Chẳng có từ gì đủ để miêu tả tâm trạng của Bạch Tài lúc này, như thể một giây trước cậu ta còn đang ăn uống ở nhà hàng trên không, giây sau tấm kính dưới chân vỡ nát rơi tự do khiến tim cậu ta ngừng đập!Cái quái gì đây?Sao lại như vậy?Vệ điên vì đau khổ mà bắt đầu phát điên à?Vệ Kiêu hơi áy náy nói: "Thật ra... bọn tao đã yêu nhau từ lâu rồi."

Bạch Tài: "......"

Sắc mặt cậu ta sặc sỡ như bức tranh của huấn luyện viên Thần."

Mày đùa tao đấy à!"

"Lần trước không dám nói, sợ dọa mày."

"Mẹ nó..."

"Bình tĩnh tí đi, chuyện này vẫn chưa nên công khai."

Không khí ngưng đọng mấy giây, Bạch Tài vẫn không chấp nhận nổi: "Mày với đội trưởng... yêu nhau từ bao giờ?"

Không thể nào!

Bọn họ yêu nhau mà cậu ta không biết?

Cái danh hiệu "chuyên gia hóng hớt" của cậu ta là để trang trí sao?

Mấy cái bài văn mạng hàng ngàn chữ là viết cho ai?Vệ Kiêu ho khẽ: "...

Sau trận đấu với Pro."

Bạch Tài: "............"

Mẹ kiếp, không chỉ viết nhảm mà là tự biến mình thành kẻ ngốc rồi!Thì ra họ đã yêu nhau từ lâu, vậy mà cậu ta còn tưởng Vệ Kiêu thất tình??Nhớ lại chuyện lúc đó, Vệ Kiêu bất giác mỉm cười, khẽ nói: "Khi ấy tao nghĩ, nếu thắng Pro và giành quán quân trại huấn luyện, tao sẽ tỏ tình với đội trưởng."

Bạch Tài: "......"

Mày cũng lãng mạn phết."

Rồi trận đó thua."

"......"

Bạch Tài có linh cảm chẳng lành.Vệ Kiêu mím môi cười, không biết nói cho ai nghe: "Đội trưởng đã hôn tao."

Bạch Tài: "........................"

Vệ Kiêu càng nói, nụ cười trên môi càng không kìm được: "Tao hỏi đội trưởng vì sao hôn, anh ấy nói vì là thích tôi."

Bạch Tài muốn bỏ chạy, nhưng chân lại không nhúc nhích nổi.Vệ Kiêu tiếp tục: "Tao hỏi anh ấy có phải là kiểu thích đàn anh dành cho đàn em không, hay thích như người nhà dành cho nhau, đội trưởng nói..."

Cậu nhìn Bạch Tài, nói rõ từng chữ: "...

Thích kiểu muốn tao làm bạn trai."

Bạch Tài: ".........................................."

Vệ Kiêu vẫn còn hào hứng kể tiếp: "Sau đó..."

Bạch Tài không chịu nổi nữa: "Dừng lại!"

Vệ Kiêu nhìn cậu ta.Da đầu Bạch Tài tê dại: "Không cần kể chi tiết đâu, tao hiểu rồi!"

Vệ Kiêu vẫn chưa muốn dừng: "Đây chưa phải chi tiết, mới chỉ là phần đầu thôi."

Bạch Tài: "..."

ĐM phần đầu!Đầu óc Bạch Tài ong ong, tự cố sắp xếp lại rồi hỏi cậu: "Vậy là mày không thất tình."

Vệ Kiêu: "Tất nhiên."

Bạch Tài phát điên: "Vậy còn dáng vẻ như trời sập khi thi đấu với HU là sao?!"

Vệ Kiêu: "..."

Cậu không muốn để đội trưởng nghe thấy câu này.Bạch Tài không hiểu: "Mày nói xem cái bộ dạng kia của mày có bình thường không?

Hay là do nhớ đội trưởng quá rồi?"

Nhớ đến mức tự kỷ?

Nhớ đến mức trời đất sụp đổ?

Rồi lấy HU làm nơi trút giận?Vệ Kiêu không biết nói gì, đây cũng là một trong những lý do cậu không muốn nói với Bạch Tài.Cái gì cũng nói được, chỉ trừ chấn thương vai của đội trưởng.Không ai trong FTW có thể chấp nhận được chuyện đó.Vệ Kiêu thở dài: "Ừ, là nhớ đội trưởng, thế không được à."

Bạch Tài: "......"

Vệ Kiêu than thở: "Mày không hiểu đâu, yêu xa rất khổ sở, mỗi ngày đều tích tụ nỗi nhớ, lúc đầu tao còn kìm nén được, nhưng vừa bị HU khích tướng thì tao không chịu nổi nữa."

Bạch Tài: "......"

Vệ Kiêu tiếp tục kể khổ: "Mày cứ thử nghĩ mà xem, cả tháng nay tao sống thế nào?

Sáng không có nụ hôn chào buổi sáng, trưa không được nắm tay đi ăn, thắng trận tập luyện cũng chẳng có hôn thưởng, đến tối ngủ còn..."

Bạch Tài cảm thấy tai mình bị tra tấn, lập tức ngắt lời: "Mày..."

Nhặt liêm sỉ lên đi!Vệ Kiêu phẩy tay: "Ấy, mày là trai F.A từ trong trứng, làm sao hiểu được."

Bạch Tài cảm thấy mắt cũng điếc luôn rồi: "Còn lo lắng cho mày nữa tao đổi tên thành đồ ngu luôn!"

Nói xong, Bạch Tài tức giận bỏ đi, mang theo cả miệng đầy "cơm chó" nóng hổi.Cái gì mà thất tình chứ, cái gì mà đau lòng chứ, cuối cùng lại là một bữa tiệc "cơm chó" thịnh soạn thế này!Về đến phòng mình, Bạch Tài mới nhận ra: "Đệt...

LU..."

Chẳng lẽ cái cô đứng đầu bảng ủng hộ Quiet kia lại chính là đại ma vương thật sao?Bạch Tài suy sụp.Tối nay bị đút cơm chó đúng là không oan chút nào.Dù cậu ta có đổi tên thành Đậu Tương, chẳng phải vẫn phải ăn "cơm chó" hay sao.Chờ Bạch Tài đi rồi, Vệ Kiêu lấy điện thoại ra, thời gian cuộc gọi: 16 phút.Đội trưởng chưa tắt máy.Mọi thứ cậu nói với Bạch Tài, đội trưởng đều nghe thấy hết.Vệ Kiêu nhìn chằm chằm vào màn hình, cái miệng vừa dẻo quẹo ban nãy giờ lại im lặng.Giọng nói trầm thấp của Lục Phong truyền đến từ đầu dây bên kia: "Bạch Tài đi rồi à?"

Vệ Kiêu giật mình, đáp nhỏ: "Dạ."

Hai người im lặng một lúc, màn hình cuộc gọi vẫn tiếp tục đếm giây, từng nhịp như tiếng tim đập.Lục Phong khẽ nói: "Cái đêm thua Pro, đó là thời gian vui nhất từ khi anh chào đời tới nay."

Vệ Kiêu siết chặt điện thoại.Giọng Lục Phong như sát bên tai cậu: "Cảm ơn em."

Cảm ơn em đã đến bên anh, cảm ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đã cùng anh sóng vai chống đỡ FTW.
 
Vinh Quang - Long Thất
Chương 141


Chương 141
—Làm ơn hãy khiến đội trưởng khỏe lại!Edit by Thuyển___________________Lời Vệ Kiêu nói với Bạch Tài khiến Lục Phong không khỏi hồi tưởng.Trong trận đấu cuối cùng của trại huấn luyện mùa đông, FTW thua trước Pro, nhưng đêm đó lại là đêm ngọt ngào nhất của Lục Phong và Vệ Kiêu.Kết quả trận đấu đúng như dự đoán, nhưng niềm vui vì tâm ý tương thông vượt lên tất cả.Vệ Kiêu nhớ lời Lục Phong từng nói, mà Lục Phong cũng vậy.Từng từ từng chữ Vệ Kiêu nói với Bạch Tài đều chạm đến trái tim của Lục Phong.Vệ Kiêu đang an ủi hắn.Trong suốt một ngày thi đấu và luyện tập, dù đã khóc đến đỏ cả mắt, cậu vẫn cố gắng an ủi hắn.Lục Phong cảm nhận được, sự ngọt ngào ấy thật mềm mại, hắn chỉ muốn cẩn thận nâng niu, sợ làm tổn thương đến cậu.Lục Phong hỏi: "Có thể mở video không?"

Hắn muốn được nhìn cậu.Vệ Kiêu hơi ngập ngừng.Lục Phong lại hỏi: "Có được không?"

Giọng nói ấy len lỏi vào tai, Vệ Kiêu nào cưỡng lại được: "Ừm."

Cậu tháo kính, chuyển sang chế độ video.Màn hình trống một lúc, rồi Lục Phong xuất hiện.Vừa nhìn thấy hắn, nỗi nhớ nhung mà Vệ Kiêu dồn nén như sóng biển dâng trào, đến mức không thể thở nổi.Không được khóc, không thể yếu đuối, cũng không thể tiếp tục dựa dẫm vào đội trưởng nữa!Lục Phong chăm chú nhìn cậu không chớp mắt, giọng khàn khàn: "Bé con."

Vệ Kiêu mày chau lại, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào: "Đội trưởng..."

Lục Phong dỗ dành cậu: "Không sao, khóc cũng không sao đâu."

Nhìn chàng trai trên màn hình cố kìm nén cảm xúc, không dám buông lơi, Lục Phong chỉ muốn ngay lập tức trở về bên cậu.Hắn muốn ôm cậu, muốn hôn cậu, muốn nói với cậu rằng không sao cả, tất cả rồi sẽ ổn.Nhưng hắn không thể về được.Với bản báo cáo sức khỏe này, hắn sao có thể trở về gặp cậu.Gặp rồi, sao có thể nói "không sao đâu" cho được?Vệ Kiêu cố gắng kìm nén, bình tĩnh lại rồi nói: "Đội trưởng, hôm nay anh đã hoàn thành trị liệu chưa?"

Lục Phong: "Rồi."

Trước đây, mỗi ngày cậu đều sẽ hỏi kiểu như "Xong rồi cảm thấy thế nào?", "Có giảm đau chút nào không?", "Bác sĩ có khen anh không?", nhưng giờ đây cậu không dám hỏi nữa, chỉ dám lảng sang chuyện khác: "Đêm qua anh thức cả đêm, mau về khách sạn nghỉ ngơi đi."

Lục Phong ngập ngừng: "Em..."

Vệ Kiêu tránh ánh nhìn của anh: "Em cũng sắp đi ngủ rồi."

Lục Phong định nói rồi lại thôi.Vệ Kiêu nói: "Em đi tắm, em cúp đây."

Lục Phong đành chúc cậu ngủ ngon.Vệ Kiêu gượng cười: "Ngủ ngon."

Cúp máy, Vệ Kiêu nằm gục xuống giường, toàn thân rã rời.Ánh đèn trần trong phòng là loại ánh sáng dịu nhẹ, đủ sáng nhưng không chói mắt, dù nhìn thẳng cũng không bị lóa.Thế mà Vệ Kiêu như không chịu nổi ánh sáng ấy, cậu giơ tay che mắt.Các phòng dành cho tuyển thủ của FTW đều trang trí giống nhau, giấy dán tường màu xanh tạo nên sự giản dị nam tính, chiếc giường đôi nhìn rất thoải mái, đầu giường có huy hiệu FTW, hai thanh kiếm đen trắng đan chéo, ở giữa là tên đội được viết theo phong cách phóng khoáng.Giờ này là hơn một giờ sáng, ngoài trời là màn đêm tĩnh mịch, chỉ có ánh đèn dịu nhẹ trong phòng chiếu xuống chàng trai mảnh khảnh đang bất lực nằm trên giường trắng.Tấm chăn dày mềm mại tôn lên vòng eo nhỏ gọn của cậu, ống tay áo rộng rủ xuống khuỷu tay, lộ ra phần cánh tay còn trắng hơn cả ánh đèn, bàn tay che lên mắt, một giọt nước mắt lăn dài xuống gối.Một lúc sau, cậu quay người, lưng khom lại, đầu gối co lên, vành tai trắng nhô ra khỏi mái tóc đen, bàn tay trái siết chặt lấy chăn, cậu khóc không thành tiếng.—Mong đội trưởng sẽ khỏe lại.—Xin hãy để đội trưởng được khỏe lại.Cậu muốn thấy hắn giành chức vô địch cá nhân thật sự, muốn cùng hắn thi đấu đôi, muốn cùng hắn đứng trên sân khấu vinh quang mà không để lại tiếc nuối nào.Vệ Kiêu tỉnh dậy giữa cơn ác mộng.Cả người đẫm mồ hôi lạnh, cậu run rẩy đưa tay tìm điện thoại.Khi sắp nhấn nút gọi, cậu lại giật mình tỉnh táo.Cậu đang làm gì đây.Lại định làm gì đây.Vệ Kiêu ném điện thoại, hít thở bình ổn.Đừng như đứa trẻ cứ bám lấy đội trưởng mãi thế nữa.Hãy để anh nghỉ ngơi, đừng khiến anh thêm áp lực.Vệ Kiêu vỗ nhẹ lên má, bước vào phòng tắm rửa.Bạch Tài vì bị dọa cho hoảng nên cả đêm mất ngủ.Chuông báo thức vừa reo, cậu ta lê thân đi dắt chó.Nhớ đến công việc "bán thời gian" của mình, cậu ta chợt thấy no mà chẳng vì lý do gì.Khi đội trưởng bảo cậu ta ngày nào cũng phải dắt Đậu Tương đi dạo, cậu chỉ nghĩ đội trưởng chịu chơi quá, coi như phụ cấp cho "vợ đảm" là cậu đây.Giờ thì...Gạt bỏ suy nghĩ đó đi!Nào có phụ cấp gì, rõ ràng là chiều chuộng con trai mà!Phải rồi...Đậu Tương là con trai của Vệ điên, chẳng phải cũng là con trai của Close sao!Rõ ràng là bảo mẫu, lại cứ tưởng mình là chính thất!Bạch Tài cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ ngốc nghếch của mình!Bạch Tài mơ màng đi tìm Đậu Tương, không ngờ không thấy con husky đâu.Ủa?Sáng sớm này, ngoài cậu ta ra, còn ai mang Đậu Tương đi dạo chứ?Bạch Tài bước đến cửa sổ, nhìn ra vườn của căn cứ, rồi...Ủa, mắt bị đui gòi à?Người đang chạy giữa vườn mận tím trong gió lạnh mùa xuân là...

Vệ Kiêu?Bạch Tài xỏ dép chạy xuống tầng, đứng trên bậc thềm đợi.Chẳng bao lâu, một tiếng chó sủa vang lên, Vệ Kiêu mặc bộ đồ thể thao màu đen chạy đến.Bạch Tài lạnh quá, xoa tay hỏi: "Mày bị gì thế?"

Vệ Kiêu liếc nhìn cậu, giọng hơi thở gấp: "Chạy bộ buổi sáng."

Bạch Tài: "???"

Vệ Kiêu cao ráo, mặc chiếc quần chạy bó sát cùng đôi giày màu bạc, đôi chân càng thêm dài và thẳng, thêm khuôn mặt tuấn tú kia, dư sức làm người mẫu quảng cáo!Bạch Tài nhìn thấy cậu chạy xa, liền đuổi theo hỏi: "Mày làm gì vậy?

Sáng sớm không ngủ mà ra đây chạy bộ?"

Vệ Kiêu đeo tai nghe bên tai, dây tai nghe trắng vắt vào túi áo, lướt qua vòng eo: "Rèn luyện thân thể."

Bạch Tài phát điên: "Mày...

Cái thằng indoor lại đi rèn luyện thân thể?"

Vệ Kiêu lườm cậu: "Sức khỏe là vốn liếng cho cách mạng."

Bạch Tài: "............"

Vệ Kiêu nhìn thẳng phía trước: "FTW cần thêm nhiều chiếc cúp vô địch."

Nói xong, cậu tăng tốc, bỏ xa Bạch Tài đang trườn phía sau.Bạch Tài bối rối đứng trong gió lạnh: "...Đệt."

Sức mạnh tình yêu thật kỳ diệu!Một kẻ mọt sách còn chịu dậy sớm đi chạy bộ?Bạch Tài cũng muốn yêu đương, nhưng nghĩ đến việc kiếm một cô gái thích chạy bộ thật không dễ, thôi bỏ đi.Tuần này, khi FTW chuẩn bị cho trận đấu với TPT, cả đội phải trải qua một thời gian tập luyện vô cùng căng thẳng.Áp lực đến từ Thần Phong?Hay là tổ huấn luyện viên thúc đít?Không!Tất cả đều đến từ bạn nhỏ vua đi rừng Vệ Kiêu!Với Nhóc Ninh: "Anh Kiêu, em chịu hết nổi rồi, thật sự chịu không nổi nữa."

Vệ Kiêu, vị vua đi rừng lạnh lùng, nghiêm khắc nói: "Nếu tối nay cậu không giữ chân được tôi, đừng mơ được ăn cơm."

Nhóc Ninh: "..."

Bật khóc nức nở.Bạch Tài đóng vai thái giám, thận trọng nói: "Mày thấy nó solo với mày đến bốn tiếng rồi, bị hành hạ tới ba bốn chục lần, hay là..."

Vệ Kiêu liếc cậu một cái.Bạch Tài run lên, liền quay qua quát Nhóc Ninh: "Đại sư đang dạy bảo, người khác có muốn cũng không có cơ hội, cậu còn dám than vãn!"

Nhóc Ninh: "..."

Đáng ra anh Cải phải giúp em chứ!Còn với Việt Văn Nhạc, tình hình càng "căng" hơn.Không giống Nhóc Ninh chưa từng trải qua sự "rèn giũa" của đại sư, Việt Văn Nhạc lại hăng hái chiến đấu, càng chết càng dũng mãnh, ngày nào cũng tràn đầy nhiệt huyết, quyết solo đến cùng trời cuối đất.Vệ Kiêu dựa theo đặc điểm của từng người mà huấn luyện.

Với Việt Văn Nhạc, cậu lại có một cách "giáo dục" khác."

Cậu đạt được bao nhiêu điểm xếp hạng rồi?"

Việt Văn Nhạc ngập ngừng: "..."

Điểm xếp hạng là một chế độ trong các trận đấu cấp cao nhất của game.

Chỉ những tuyển thủ đạt thứ hạng nhất định trong bảng xếp hạng mới đủ điều kiện tham gia.Trong chế độ này, tuyển thủ chỉ có thể đánh đơn và điểm xếp hạng sẽ được tính dựa trên tỉ lệ thắng và điểm KDA tích lũy trên toàn server.Đây là chế độ có độ khó cực cao, đặc biệt với các xạ thủ như Việt Văn Nhạc vốn rất phụ thuộc vào đồng đội thì lại càng khó tích điểm.Nhưng Vệ Kiêu đặt ra cho cậu ta một thử thách: "Cứ đạt 100 điểm, tôi sẽ đấu solo một trận với cậu."

Một trăm điểm là khái niệm gì?Với thân hình mỏng manh của Việt Văn Nhạc, cậu phải đấu hàng giờ với một đám đối thủ khét tiếng, và trận nào cũng phải đạt KDA* trên 10.0 mới có thể đạt được con số đó.*KDA: Kill/Death/Assist Tỷ lệ KD được coi như điểm số trung bình của người chơi trong 1 ván đấu.

Tỷ lệ KD được tính là (Kills + Assists) / DeathsKhó, khó như lên trời.Nhưng không thể phủ nhận là cách này vô cùng hiệu quả với Việt Văn Nhạc.Để rèn luyện một kẻ liều lĩnh, tốt nhất là đẩy họ vào nơi chỉ cần "điên" thì sẽ phải trả giá.Thật ra ban huấn luyện từ lâu đã đề xuất phương pháp này cho Việt Văn Nhạc.Nhưng đề xuất thì dễ, thực hiện mới khó.Việt Văn Nhạc không có động lực thúc đẩy, chơi được một trận là chán, chỉ ứng phó cho có lệ, hiệu quả không cao.Giờ có Vệ Kiêu ra tay, điểm xếp hạng của Việt Văn Nhạc không ngừng tăng cao, liên tiếp phá kỷ lục của chính mình.Suốt tuần, Vệ Kiêu hoàn toàn chìm đắm vào huấn luyện đội.Đánh trận nào cũng nghiêm túc hơn ai hết, phân tích lại các trận đấu cũng cực kỳ tập trung.Cậu solo với Nhóc Ninh không chỉ để rèn luyện kỹ năng tung chiêu chính xác cho nhóc này —— nếu có thể giữ chân được một đại sư linh hoạt như Vệ Kiêu, thì còn ai khác nhóc Ninh không giữ chân được; thứ hai là để cậu ấy hiểu rõ và quen thuộc với phong cách của Vệ Kiêu hơn.

Cùng nhau luyện đôi thì có thể giúp hai người hợp ý, nhưng nếu tận dụng solo hợp lý, hiệu quả cũng không kém gì - và điều này chỉ những người ở tầm Vệ Kiêu mới thực hiện được, người khác khó lòng theo kịp.Còn với Việt Văn Nhạc, bài tập huấn luyện càng có mục tiêu rõ ràng hơn: thông qua điểm xếp hạng, rèn cho cậu ta biết cẩn thận giữ mình, đừng cứ ỷ có đồng đội che chở mà liều lĩnh xông lên; và thông qua solo để rèn giũa "khao khát sống sót" của cậu ấy - đúng, chính là ba chữ đó, nếu có thể sống sót trước một Vệ Kiêu đầy mánh khóe, thì nhìn khắp Vinh Quang, muốn "xử" được Việt Văn Nhạc cũng không dễ.Thang Thần là người chơi ổn định, nên Vệ Kiêu chủ yếu cùng anh leo rank đấu đôi.Bạch Tài cảm thấy bị ngó lơ: "Còn tao thì sao?"

Vệ Kiêu nhìn cậu ta.Bạch Tài liền đứng bật dậy: "Em đi ép nước dưa hấu cho anh Kiêu ngay!"

Rồi chạy thẳng vào bếp, đúng là một bông cải hiền huệ.Một tuần bận rộn mà đầy ý nghĩa, Vệ Kiêu dùng cường độ tập luyện cao để không suy nghĩ lung tung.Mỗi ngày, cậu đều có khoảng thời gian cố định để trò chuyện với Lục Phong.Nhưng khác với tháng trước khi cậu còn ngọt ngào làm nũng, giờ đây phần lớn là thảo luận về chiến thuật, về đội TPT, và về ưu khuyết điểm của đồng đội.Thời gian trò chuyện cũng không ngắn, thậm chí còn dài hơn trước đây, nhưng cảm giác nhớ nhung lại càng mãnh liệt.Chớp mắt đã sang tuần mới, ngày mai là trận đấu với TPT.Thần Phong lên tiếng: "Được rồi, đừng leo rank muộn quá, nghỉ sớm một chút đi."

Lũ nhóc nhanh chóng đáp lời, nhưng chẳng ai nhúc nhích.Ngược lại, người hay ở lại muộn nhất - Vệ Kiêu - lại đứng dậy trước: "Mai gặp."

Mọi người sửng sốt, Bạch Tài hiểu ý liền trêu: Được rồi, chắc lại đi nói chuyện điện thoại đây.Vệ Kiêu ra khỏi phòng, cúi đầu nhắn cho Lục Phong một tin nhắn: "Đội trưởng, ngày mai chờ tin vui của em nhé."

Lục Phong nhắn lại rất nhanh: "Được."

Hắn cũng mong rằng có thể mang tin vui đến cho cậu.
 
Vinh Quang - Long Thất
Chương 142


Chương 142
Niềm tin trong lòng không lụi tàn, tín ngưỡng của cậu sẽ không sụp đổ.Edit by Thuyển____________________Trận đấu giữa FTW và TPT hôm nay là tâm điểm chú ý.Một ngày có ba trận đấu, phải đợi hai trận đầu kết thúc mới đến lượt trận thứ ba.Theo kinh nghiệm từ trước đến nay, khả năng bị trì hoãn rất cao, vậy nên dù đến sớm cũng phải ngồi chờ.Họ đã trang điểm xong, hoàn thành phỏng vấn trước trận, nhưng bên ngoài chỉ mới đánh đến ván thứ hai của trận thứ hai.Điều thú vị là đội đang thi đấu bên ngoài chính là GOQ—đội từng bị Vệ Kiêu đánh cho khóc lóc, sau đó phải ngồi xem lại trận đấu mà nức nở.Vệ Kiêu liếc mắt qua: "Tiến bộ không tệ nhỉ."

Thần Phong cũng đang xem cục diện, nhận xét: "Đã được nửa vòng bảng rồi, nhiều đội đã bắt đầu phối hợp nhuần nhuyễn hơn."

Trên màn hình phát sóng trực tiếp, hai đội đang đánh nhau kịch liệt.GOQ đã thắng được một ván, trong ván này, họ tấn công dồn dập ngay từ đầu.

Người chơi Vũ săn đã được Vệ Kiêu cầm tay chỉ việc, giờ đây chơi rất hay, nhiều lần di chuyển cực kỳ tinh tế, ép cho đối thủ không thể tấn công hay trốn thoát.Thấy cả Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc cũng kéo đến xem, Thần Phong bảo: "Thôi, sắp đến lượt lên sân rồi, đi làm nóng tay đi."

Là người có kinh nghiệm lâu năm, anh vừa nhìn qua cũng biết trận này sẽ không kéo dài.GOQ đang có khí thế hừng hực, còn đối thủ thì bị đánh đến mức rối loạn, khó mà kéo dài thêm được.Mùa giải thường niên đã diễn ra hơn một tháng, thứ hạng của các đội dần ổn định.Đứng đầu bảng A là FTW, kế đến là RR.Bảng B, đứng đầu là 3U, tiếp theo là TPT.Các đội khác cũng bắt đầu bùng nổ ý chí chiến đấu, bước vào giai đoạn tranh điểm khốc liệt ở nửa cuối vòng đấu.Mỗi đội phải đấu tổng cộng 19 trận trong vòng bảng.

Những trận đấu thực sự này có giá trị hơn cả trăm trận đấu tập.Hiện tại, mỗi đội đã đánh ít nhất mười trận, đội nào cần hòa hợp đã hòa hợp, đội nào cần thích nghi cũng đã thích nghi, chín trận còn lại chính là chiếc chìa khóa cuối cùng để bước vào vòng loại trực tiếp.Có vào được top 4 bảng hay không, tất cả đều phụ thuộc vào màn thể hiện ở nửa cuối này.FTW đang có thành tích rất tốt, ngoài trận thua trước 3U, tất cả các trận khác đều toàn thắng.Thành tích đáng tự hào như vậy, lý ra đã có thể vững vàng giữ vị trí đầu bảng, không còn gì phải bàn cãi.Nhưng RR lại bám sát không buông, luôn cách FTW đúng một điểm.Tối nay FTW đối đầu TPT.

Nếu thua sẽ bị RR vượt mặt, chiếm ngôi đầu bảng.Dù chỉ là vị trí đầu bảng tạm thời, nhưng nếu FTW thắng TPT, khả năng giữ vị trí này đến hết giải sẽ lên đến 70%.Vậy nên trận đấu này rất quan trọng, vô cùng quan trọng với FTW!Vệ Kiêu không nói những điều này ra, nhưng cậu bảo với đồng đội: "Chúng ta đã thua 3U, lần này không được thua TPT nữa."

Lời nói đầy sức nặng.Hiện tại, bốn đội mạnh nhất khu vực nội địa đã được xác định rõ ràng: FTW, RR, 3U, TPT.Thành tích của cả bốn đội đều rực rỡ, bám sát nhau từng chút, đồng thời bỏ xa các đội khác trong bảng đến hai con phố.Lời của Vệ Kiêu không chỉ nhắm vào trận đấu, mà còn ẩn ý về cuộc chiến giữa hai bảng A và B.Dù rằng vị trí nhất và nhì của cả hai bảng đều được vào nhóm thắng, nhưng không ai muốn chứng kiến bảng B vượt trội hơn bảng A cả.FTW đã thua 3U.RR đã thua TPT.Nếu FTW lại thua TPT, thì gần như khẳng định bảng B mạnh hơn A.Mặc dù hai bảng AB không cạnh tranh trực tiếp với nhau, nhưng ai mà muốn bị so sánh kém hơn chứ?Đã đứng trên sân đấu, đội nào lại muốn bị đánh giá thấp hơn đội khác!Huống hồ, vòng loại trực tiếp rồi sẽ gặp nhau, bây giờ thua một lần nữa, đến lúc đó lấy gì để tự tin giành lấy chức vô địch?Thần Phong gật đầu: "Chơi cho tốt, phải giành chiến thắng trận này."

Có Vệ Kiêu trong đội, anh thậm chí chẳng cần cổ vũ thêm, tên nhóc này chỉ vài câu ngắn gọn đã có thể thổi bùng khí thế cả đội.Vệ Kiêu nhìn Thần Phong: "Cảm ơn huấn luyện viên ạ."

Thần Phong: "!"

Bị Vệ Kiêu bất ngờ nhìn chằm chằm, anh bỗng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.Không lạ gì khi Ninh Triết Hàm sợ cậu, cũng chẳng khó hiểu khi Việt Văn Nhạc cứng đầu như thế, lại nghe lời cậu.Tên nhóc này khi nghiêm túc thật sự có khí chất áp đảo.Thần Phong hiểu ý cậu: "Yên tâm, tôi nắm rõ rồi."

Đúng 8 giờ 40 phút tối, FTW và TPT từ hậu trường bước ra sân, ngồi vào khu vực thi đấu của mình.Kiểm tra thiết bị ngoại vi, điều chỉnh cài đặt cá nhân, trọng tài tiến hành xác nhận và kiểm tra cuối cùng.Trận đấu sắp sửa bắt đầu.Thi đấu không thể mang theo điện thoại.Vệ Kiêu nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên màn hình, nhưng tâm trí đã bay sang tận nửa bên kia địa cầu.Ngay khi trận đấu đầu tiên giữa FTW và TPT bắt đầu, Lục Phong cũng đang bước vào lần kiểm tra hàng tuần thứ năm.Hai tháng điều trị đã trôi qua hơn nửa.

Nếu tình hình không chuyển biến tốt hơn, liệu có cần tiếp tục lãng phí ba tuần còn lại?Nghĩ đến Vệ Kiêu đang gánh áp lực trong suốt vòng bảng, ngực hắn nhói đau.Nếu như...Lục Phong nhắm mắt lại, trong lòng đã có quyết định.Vệ Kiêu không biết gì cả, và cũng không để tâm đến gì khác.

Cậu chỉ tập trung vào trận đấu trước mắt, đem tất cả cảm xúc đè nén suốt cả tuần dồn hết lên sân khấu này.Giành chiến thắng, giữ ngôi đầu bảng.Chỉ cần cậu dũng cảm bước tiếp, đội trưởng nhất định sẽ hồi phục.——Niềm tin trong lòng không lụi tàn, tín ngưỡng của cậu sẽ không sụp đổ.Đó chính là nguồn sức mạnh giúp Vệ Kiêu tiếp tục chiến đấu.Mỗi lần đối đầu với TPT, quá trình BP luôn kéo dài.TPT là một đội mạnh không thể chối cãi, với "bộ não tối thượng" như Phó Lê, đội này lại càng thêm phần bí ẩn.Đội nào gặp TPT cũng đều phải đau đầu.Không chỉ năm tuyển thủ chính trong game bị làm khó, mà các huấn luyện viên trong giai đoạn BP cũng thường xuyên hói đầu vì quá căng thẳng.Các đội khác chỉ có một huấn luyện viên lo phần BP, nhưng TPT lại có đến hai!Hơn nữa, một trong hai người còn có thể nhảy vào game, hạ gục đối thủ không chừa mảnh giáp, đúng là BUG.Đạo diễn trận đấu rất hiểu tâm lý khán giả, ngay lập tức cho một góc cận cảnh của Vệ Kiêu.Hôm nay họ đến sớm, có nhiều thời gian, nên thợ trang điểm nhận thấy trạng thái của Vệ Kiêu không còn lạnh lùng như trước, liền quyết định làm mới kiểu tóc cho cậu.Vệ Kiêu vốn để kiểu tóc ngắn thường hay bù xù, đen láy và bóng mượt, nhưng phần ngọn tóc lại thích vểnh lên, tạo cảm giác trẻ con.

Hôm nay, cô thợ trang điểm của cậu trong trận gặp HU đã "ngứa tay" làm cho cậu một kiểu tóc siêu ngầu.Phần tóc mái được vuốt ngược lên, ngọn tóc hơi vểnh thì ép xuống, dùng keo giữ nếp, khi nhìn nghiêng trông cứ như có thể đóng băng người khác bằng ánh mắt.Thợ trang điểm tươi cười mãn nguyện: "Quá ngầu!"

Ôi trời, ai mà ngờ được, hóa trang cho tuyển thủ eSports cũng có thể sung sướng đến vậy.Với kiểu tóc này, mỗi lần máy quay lia đến, các fan nữ trên livestream đều hét chói tai—[Q thần quá ngầu, tôi thích kiểu này lắm!][Quiet đúng là bảo bối nhân gian, vừa ngầu, vừa ngọt, vừa dễ thương, các chị em đu không bao giờ hối hận!][Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng từ khi Close rời đội, Quiet ngày càng đẹp trai hơn.][Vị trí đi rừng của FTW đúng là phong thủy tốt, người ta càng chơi càng bảnh.][Ôi, nếu Đại Ma Vương không quay lại, tôi sẽ đổi chồng mất!!!]Máy quay nhanh chóng chuyển góc đến khu vực của TPT.Âu Tinh, một người nổi tiếng với tính cách tấu hài, ngay khi máy quay lia đến, liền nháy mắt một cái, sau đó làm khẩu hình: I love...Fan gào thét:[Á á á, Âu thần, em cũng yêu anh!][Hôm nay Tinh Tinh của tôi vẫn là cục cưng bé nhỏ!][Cái nháy mắt này làm tôi mất điện rồi!]Máy quay tiếp tục lướt sang đội trưởng TPT Phó Lê, một chàng học bá lạnh lùng.Anh là một trong số ít tuyển thủ chuyên nghiệp đeo kính.

Chiếc kính gọng mảnh bằng vàng, bên khung kính có một chi tiết nhỏ được chạm khắc tinh xảo hình trụ tròn, với biểu tượng thánh giá cổ điển.

Dưới ánh đèn sân khấu, nó đặc biệt bắt mắt.Phó Lê liếc nhẹ qua máy quay, khiến khán giả livestream phát cuồng.[Xét về kiểu dáng vẻ tri thức, chỉ có Đội trưởng Phó là đỉnh nhất!][Khí chất của anh đúng là khiến người ta phải quỳ gối!][Hàng ngày tôi cứ tự hỏi, tôi đang xem eSports hay đang đu idol nữa đây.

Ai nấy đều xuất sắc quá đi!][Chị em ơi, cân nhắc thử CP Lê Tinh chưa?]Khán giả chỉ có thể ngắm nhìn tuyển thủ qua màn hình, không nghe được âm thanh từ trong phòng điều khiển.Fan chân chính thì lo lắng đến thót tim, họ đang cẩn thận phân tích chiến thuật BP qua mỗi lượt cấm chọn.Thần Phong nhắc nhở: "Bọn họ cấm tướng Đạo tặc Bóng đêm rồi."

Vệ Kiêu đáp nhẹ nhàng: "Không sao cả."

Đây là điều đã dự đoán trước, vì tuần qua, FTW thi đấu bốn trận, đội nào dám thả Đạo tặc Bóng đêm đều bị Vệ Kiêu dùng tuyệt kỹ chín đạo hồ quang đè bẹp.

TPT dĩ nhiên sẽ không mạo hiểm để hở tướng này.Thần Phong cân nhắc, bắt đầu suy nghĩ về đội hình sắp tới.Lời nhắn trước trận của Vệ Kiêu cũng mang ý nghĩa chính ở điểm này.Đối đầu với TPT, huấn luyện viên cần phải tính toán cực kỳ kỹ lưỡng.Cấm một tướng, chọn một tướng, từng bước đều chứa đầy ẩn ý chiến thuật.Không quá lời khi nói rằng, độ đốt não của một ván BP chẳng kém gì một trận cờ vua cao cấp.Cần hiểu rõ chiến thuật của đối thủ, tối ưu đội hình sở trường của mình, đồng thời phải đề phòng chiêu phản đòn từ bên kia.

Từng lượt cấm chọn, mỗi quyết định đều được cân nhắc đến tận giây cuối cùng.Lựa chọn của Vệ Kiêu ảnh hưởng trực tiếp đến FTW.Là nhân vật trung tâm của đội, tướng cậu chọn sẽ quyết định cấu trúc cuối cùng của toàn đội hình.Nếu chọn các tướng như Đạo tặc Bóng đêm hay Ẩn tặc, thiên về sát thương lớn, đồng đội cần tập trung vào việc cân bằng sức mạnh trong giao tranh.

Nếu chọn tướng như Cuồng tặc hoặc Tiên tặc, thiên về giao tranh tổng, đội phải bù đắp sát thương sớm và kiểm soát tổng thể.Vệ Kiêu có kho tướng rất phong phú, nhưng...Trong phòng họp của TPT.Âu Tinh tếu táo: "Quiet cái gì cũng chơi được, cấm Đạo tặc Bóng đêm chẳng có tác dụng.

Cuồng tặc của A Thụy còn do cậu ấy chỉ dạy, mà Tiên tặc hay Huyết tặc của cậu ta cũng không thua kém gì.

Tôi bị cậu ta hành đến khóc hu hu luôn á..."

Phó Lê chăm chú nhìn màn hình: "Cậu ta chơi được tất cả, nhưng đồng đội cậu ta thì không phải cái gì cũng hợp."

Đúng vậy, đây chính là điểm yếu của FTW hiện tại.Quiet và Close đều là thiên tài đa năng, nhưng đây là trò chơi 5v5, các đội hình đều cần có sự đồng bộ nhịp nhàng.

Chỉ cần giới hạn được đồng đội của cậu ấy, dù Quiet có kho tướng đầy đủ, cuối cùng cũng chỉ còn lựa chọn rất hạn chế.Thần Phong nhận ra điều này: "Phó Lê đang ép cậu chọn Cuồng tặc đấy."

Vệ Kiêu im lặng.Thần Phong tiếp tục: "Trong trận đấu giữa TPT và 3U, Cuồng tặc của họ đã bị Phó Lê khóa cứng."

Cuồng tặc của 3U được xem như huyền thoại trong làng game Hoa Quốc, ngay cả FTW cũng từng thất bại dưới đội hình này.

Thế nhưng, TPT đã phá vỡ thế bất bại, đè bẹp Cuồng tặc, và giành lấy chiến thắng vang dội.Giờ đây, họ tiếp tục áp dụng chiến thuật tương tự lên FTW?"

Thật xem thường chúng ta rồi."

Phó Lê không phải dạng vừa.

Hắn nổi tiếng là bậc thầy đào hố, mỗi cái bẫy hắn đặt ra đều khác nhau, và chỉ chờ xem FTW có dám bước vào hay không.Thần Phong nhíu mày: "Chọn Cuồng tặc không?"

Vệ Kiêu khẳng định: "Có."

Cậu rất tò mò, Phó Lê đang chuẩn bị gì cho mình đây.
 
Vinh Quang - Long Thất
Chương 143


Chương 143
Em là Quiet của FTW, là vũ khí bí mật của chúng ta.Edit by Thuyển_________________Sau khi kết thúc phần BP, hai đội bắt đầu chọn tướng.

Từ góc nhìn của người xem, đội hình hai bên không có gì bất ổn.FTW sử dụng đội hình tướng Cuồng tặc rất ổn định, với Vệ Kiêu điều khiển Cuồng tặc điêu luyện đến mức khiến không ít đội phải khiếp sợ.Trong trận đấu trước, đối thủ của FTW đã dành ngay lượt cấm đầu tiên cho Ẩn tặc và lượt thứ hai cho Cuồng tặc – quả là cảnh giác cao độ.Thế nhưng dù có Cấm thế nào cũng không hết được tướng của Vệ Kiêu.

Chỉ cần cậu cầm vào Tiên tặc hay Huyết tặc, vẫn khiến đối thủ gọi mình là cha.Lần này, TPT không tập trung cấm tướng của Vệ Kiêu mà lại nhắm vào các vị trí khác của FTW, ép Ninh Triết Hàm chọn Pháp sư băng, và Việt Văn Nhạc chọn Thợ săn mưa.Khi hai vị tướng này được chọn, tín hiệu duy nhất xuất hiện là: —Lượng sát thương khi giao tranh không đủ—Pháp sư băng thiên về khống chế, hiệu quả trong giao tranh tổng không cao; Thợ săn mưa linh hoạt nhưng tay ngắn, chủ yếu tấn công đơn mục tiêu và phục kích một mình, yếu thế khi đánh tổng lực.TPT ép FTW dùng đội hình này, khiến cho lựa chọn của Vệ Kiêu bị giới hạn.Mặc dù "Đạo Tặc" có rất nhiều nhánh, những nhánh có thể gánh trọng trách sát thương trong đội và hỗ trợ đồng đội thì lại không nhiều.Đạo tặc Bóng đêm là một lựa chọn tốt với chín đạo hồ quang, nhưng tiếc là đã bị Cấm.Hiện tại chỉ còn lại Cuồng tặc là mạnh nhất.Liệu Vệ Kiêu sẽ chọn hay không?Chọn thì rõ ràng TPT có sẵn đối sách.

Không chọn thì cũng rơi vào cái bẫy của TPT, vì các lựa chọn còn lại đều không mạnh bằng Cuồng tặc, mà TPT cũng chẳng cần dùng chiến lược gì quá đặc biệt, chỉ cần vậy đã khiến Vệ Kiêu yếu đi.Phía trước là hố, phía sau cũng là hố.

Đây là sự đáng sợ của "bậc thầy đào hố" như họ: ép người ta vào thế tiến thoái lưỡng nan, buộc phải nhảy vào.Vệ Kiêu chưa bao giờ là kẻ lùi bước.

Thay vì chọn một nhánh không quen với đồng đội, thà cậu chọn cách đối đầu trực diện.Cậu có kế sách, tôi cũng có kịch bản của mình."

Vệ Kiêu rất muốn thử sức TPT lần này.—Không dám thử ở vòng bảng thì đến vòng loại trực tiếp đánh đấm cái quái gì nữa!Khán giả theo dõi trận đấu rất đông.

Lần này, người có mặt trực tiếp không phải RR mà là A Thụy và Tòng Dật.Tòng Dật còn trực tiếp đến ghế dự bị của FTW.Hắn vừa đến, anh Lục ngẩn người: "Gì?"

Tòng Dật đáp: "Tôi tới xem máy lọc nước của mấy anh."

Vị trí dự bị thường có máy lọc nước, nên các tuyển thủ dự bị được đùa gọi là "người coi máy lọc nước".Hạng Lục đang bận rộn tìm kiếm tuyển thủ dự bị nên đầu óc hơi rối: "À cái đó chúng tôi..."

Đâu cần thêm hỗ trợ và đi rừng đâu.Trợ lý của anh ta liền nhanh chóng đáp lời: "Các cậu muốn đến xem chúng tôi thi đấu đúng không?

Được thôi, mấy người vậy?"

Hạng Lục sực tỉnh: chết tiệt, gần đây bị ông chủ dọa đến lú lẫn cả!Tòng Dật nhanh chóng phát hiện manh mối, khẽ cười: "FTW đang tìm thêm dự bị à?"

Hạng Lục, vốn là quản lý dày dạn kinh nghiệm, bình tĩnh đáp lại, "Đúng thế, FTW luôn thiếu dự bị mà."

Thay vì giấu giếm, thà cứ thừa nhận ngay.Quả nhiên, Tòng Dật không nghi ngờ gì thêm, "Anh Thang đúng là cần nghỉ rồi."

Hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề của vai trò đi rừng chủ lực.Hạng Lục thở phào và nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi cho hai người họ.Tòng Dật và A Thụy ngồi vào ghế dự bị.Khi camera lia tới, Tòng Dật mỉm cười vẫy tay chào, đồng thời giúp vị đội trưởng đang dựa vào vai mình ngủ gật giơ tay chào khán giả.Trên màn hình tràn ngập bình luận:[3U với FTW thân thiết thật đấy!][Đúng là hai đội anh em mà, ghế dự bị của nhau muốn ngồi cũng dược.][Hu hu, bé Thụy nay đáng yêu quá, ồn như thế mà vẫn ngủ ngon lành!][Bộ đồ anh Thụy mặc đẹp quá, áo hoodie oversize làm ảnh nhỏ con quá][Nhìn chân người ta đi kìa, không có cặp giò dài miên man đó thì làm sao đỡ được cái áo rộng thùng thình kia!]Thần Phong liếc nhìn hai người: "Đến xem trò cười hả?"

"Làm gì có?

Chúng tôi đến học hỏi," Tòng Dật cười nhẹ, "Xem FTW làm sao vượt qua bẫy lần này."

Trong trận TPT gặp 3U gần đây, dù 3U thắng 2-1 nhưng chẳng lấy gì làm vui vẻ, thậm chí còn muốn đánh cho TPT bẽ mặt.Ở ván thứ hai, TPT cố tình nhả Cuồng tặc cho 3U, họ liền chọn ngay, kết quả là...Bị TPT đập cho không thương tiếc.Thắng một trận vòng bảng không có ý nghĩa gì nhiều, nhưng thất bại của đội hình mạnh nhất của mình mới thực sự là điều đau lòng.Đáng nói hơn là 3U từng đối đầu TPT và nếm trải thất bại với đội hình "Phong Tặc" trước Vệ Kiêu, nên vị trí đầu bảng này của 3U chẳng khác nào ngồi trên đống lửa.Hôm nay, họ tới để xem FTW đối đầu TPT thế nào.Bằng một góc nhìn khác, sẽ thấy rõ thêm chiến lược của TPT.Cuồng tặc của A Thụy là con át chủ bài, nên nhất định phải phục thù.Lúc hai người trò chuyện, tuyển thủ đã vào bản đồ.Mở đầu diễn ra khá yên bình, các bên chỉ farm lính, dò xét và kiểm soát tầm nhìn, không có ý định tấn công nào.Phó Lê vừa là tuyển thủ đường giữa, vừa là người chỉ huy chính của đội.Chỉ huy giỏi nhất thường là những tuyển thủ rừng hoặc hỗ trợ, tiếp đến mới là tuyển thủ đường giữa.Phó Lê luôn bình tĩnh và có khả năng kiểm soát nhịp độ trận đấu rất tốt.Vệ Kiêu nói: "Lên đường giữa một lần nào."

Đối đầu với TPT, nếu không đánh đường giữa của họ thì còn gì gọi là thử sức với bậc thầy đào hố!Nhóc Ninh đáp ngay: "Được ạ!"

Vệ Kiêu hoàn tất việc farm lính dưới, dẫn theo anh Cải tiến về đường giữa.Đường giữa hai bên có bụi cỏ, chỉ cần canh tầm nhìn, nấp vào đó sẽ không bị phát hiện.Vệ Kiêu và Ninh Triết Hàm đã phối hợp với nhau nhiều, dần hình thành thói quen.

Ví dụ như khi Vệ Kiêu sắp đến, nhóc sẽ dồn ép đối thủ một chút, để họ buộc phải lùi lại, vừa hay giúp Vệ Kiêu ẩn mình trong bụi.

Sau đó, sẽ giả vờ hỗ trợ, dụ đối thủ ra giữa dọn lính, một khi họ sơ hở, chắc chắn phải bỏ mạng.Chiến thuật này họ dùng vô số lần, thường xuyên chơi chết đường giữa đội đối thủ ngay khi mới vào trậnGiống như bao lần trước, Vệ Kiêu đã nấp vào bụi.Anh Cải nói khẽ: "Có gì đó không ổn."

Vệ Kiêu im lặng, cũng cảm nhận được điều khác thường.Ninh Triết Hàm diễn rất đạt, thấy đồng đội nấp kỹ, cậu liền làm ra vẻ tiến đến hỗ trợ đường trên, chân của Pháp sư băng chỉ vừa nhấc lên...Vệ Kiêu lập tức cảnh giác: "Đừng qua đó!"

Nhưng đã muộn, Ninh Triết Hàm bị một dây xích đen kéo trúng, không thể khống chế bản thân mà bị lôi thẳng đi.Ninh Triết Hàm hoảng loạn hét lên: "Cíu bé!"

Ninh Triết Hàm không thể làm gì được, mọi kỹ năng đều bị phong tỏa.

Lúc này, chỉ có Vệ Kiêu và anh Cải là hai người có thể tiếp cận để cứu.Không cần nghĩ ngợi, anh Cải lao ngay tới. cậu đang dùng Thần mục, có khả năng hồi máu tốt.

Nếu hồi máu kịp thời, cậu sẽ giúp Ninh Triết Hàm duy trì được lượng máu cần thiết để sử dụng kỹ năng thoát thân, thậm chí phản công.Dựa trên tình huống của mình, đây là một quyết định đúng đắn, nhưng từ góc nhìn tổng quát, đây lại là..."

FTW đang gặp nguy lớn!"

"Cái bẫy của TPT quá sâu rồi!"

"Phó Lê đọc vị FTW quá xuất sắc, như thể cậu ta biết chính xác họ sẽ làm gì."

Vừa rời khỏi bụi, một phép "Mê Hoặc" của Phó Lê trúng thẳng vào anh Cải.Bạch Tài: ".................."

Vệ Kiêu thầm nghiến răng: "Giết Mị pháp!"

Đối phương đang dùng mị pháp, một nhân vật thuộc chủng tộc ma quái với diện mạo yêu mị và kỹ năng đặc biệt là "Mê Hoặc" – có thể điều khiển mục tiêu đến bất cứ đâu.Phó Lê đứng ngay trong tầm của tháp phòng thủ, dùng "Mê Hoặc" để kéo anh Cải vào trong vùng sát thương của tháp.Cho dù là Thần Mục với khả năng phòng thủ cao hay mị pháp với phòng thủ tầm trung, cũng không thể chịu nổi hàng loạt đòn sát thương chồng lên từ tháp.Anh Cải ngã xuống, Ninh Triết Hàm không thể cứu nổi, giờ đây Vệ Kiêu chỉ có thể quyết tâm hạ gục Phó Lê để giảm thiểu thiệt hại.Tầm nhìn của Bạch Tài rộng hơn, cậu ta hoảng sợ nói: "Không đúng, lão Vệ, đứng đến đây........."

Lưỡi hãi của Vệ Kiêu đã vung tới Phó LêMa tộc có vẻ đẹp phi giới tính, dáng người quyến rũ, dù bị lưỡi hái màu đen khóa chặt lấy nhưng vẫn không hoang mang, thậm chí bởi vì bị giam cầm nên càng trở thêm mê hoặcĐáng tiếc Cuồng tặc không biết thương hoa tiếc ngọc, soạt một tiếng, khống chế đối thủAnh Cải không còn chiêu thức nào nữa, chỉ có thể ném hết kỹ năng có thể dùng được cho Vệ Kiêu, hy vọng cậu đánh chết mị pháp xong vẫn còn mạng.Bằng kỹ năng nhanh nhẹn và hiểm hóc, cậu tung ra một đòn mạnh vào mị pháp, kết thúc sinh mệnh của Phó Lê ngay dưới tháp đối phương, nhưng cùng lúc đó, tiếng hệ thống vang lên báo hiệu cái chết của anh Cải.Ninh Triết Hàm cũng bị hạ bởi tay tuyển thủ rừng của TPT.Cả đội bị cuốn vào tình thế khẩn cấp!Vệ Kiêu bước vào trạng thái "Cuồng Hóa", nhưng cậu lại ở ngay giữa tháp phòng thủ của địch, rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.Bình luận viên nhanh chóng nhận xét: "Quiet đang gặp nguy hiểm rồi, trạng thái của hai tuyển thủ TPT rất tốt, hoàn toàn có thể chặn đường lui của cậu ấy, Thợ săn mưa của Việt Văn Nhạc cũng đã dịch chuyển tới.

Liệu FTW có quyết định tiếp tục giao tranh không?"

Trên màn hình liên tục xuất hiện các bình luận phân tích, tất cả khán giả đều nín thở theo dõi, căng thẳng như thể đang đứng ngay trong trận chiến.Chỉ có nội bộ đội TPT là vẫn rất điềm tĩnh, trò chuyện chậm rãi và bình thản.Âu Tinh: "Nhạc Nhạc đã đến kìa."

Phó Lê đáp nhẹ nhàng: "Ừ, em lo việc đẩy tháp trước đi."

Âu Tinh: "Ok."

Dù đã nằm xuống, giọng Phó Lê vẫn bình tĩnh, ánh sáng kỹ năng rực rỡ phản chiếu lên mắt kính của anh, che khuất đôi mắt sâu lắng của người thủ lĩnh.Việt Văn Nhạc đến vị trí gần tháp trung tuyến, hỗ trợ từ phía sau cho FTW.Vệ Kiêu tập trung quan sát hai thành viên của TPT, nhanh chóng tính toán thời gian hồi kỹ năng của từng người..."

Lão Việt, dồn sát thương vào lực tặc kẻ địch!"

Việt Văn Nhạc di chuyển, tấn công chính xác vào tuyển thủ rừng của TPT.Trên kênh nội bộ TPT, Phó Lê lập tức ra lệnh: "Đường trên giữ chân Thang Thần, Shaman dùng đồ đằng hồi máu cho lực tặc."

Ngay trên màn hình, khi các đòn tấn công của Việt Văn Nhạc dồn tới, shaman của TPT liên tục dùng đồ đằng hồi máu, ngay lập tức phục hồi lượng máu cho đồng đội!Tòng Dật theo dõi trận đấu, trầm ngâm: "Phó Lê thực sự đọc vị FTW quá xuất sắc."

Thần Phong im lặng, nhớ lại trận đấu của TPT và 3U lần trước, khi kết hợp với giọng nội bộ của TPT, cảm giác khiến người ta lạnh sống lưng.Có rất nhiều chỉ huy đội tốt, nhưng đến mức như Phó Lê lại thực sự rất hiếm.Trên chiến trường nơi thay đổi diễn ra trong từng tích tắc, lời nói không thể theo kịp tốc độ phản ứng của tuyển thủ.Nói có nhanh đến mấy thì cũng không thể nào xong trong vòng 0.1 giây, dùng lời nói để trao dổi sẽ tốn thời gian, trên chiến trường cho dù là nhầm lẫn trong 0.1 giấy thôi thì kết quả cũng đã khác một trời một vựcNhưng Phó Lê lại làm đượcAnh không nói quá nhanh, chỉ cần ra mệnh lệnh trước 10 giây.Khi thợ săn mưa vừa dịch chuyển tới, anh đã nói Shaman và lực tặc phải làm gì.Khi FTW còn chưa có hành động gì, anh đã xác định vị trí của Vệ Kiêu, Bạch Tài và Ninh Triết Hàm, cho nên đã mai phục trướcAnh không chỉ kiểm soát mỗi cuồng tặc mà còn tất cả những gì đội hình này sẽ làm.Tính toán không bỏ sót gì mới là tiền đề của đào hố đầy đấtKết thúc pha giao tranh ở đường giữa, Vệ Kiêu không thể nào tiêu diệt được lực tặc của TPT, chỉ còn chút máu, đành phải lùi về.Việt Văn Nhạc muốn tiếp tục tiến lên, nhưng Vệ Kiêu ra hiệu cho cậu ta ngừng lại.Việt Văn Nhạc có chút không cam lòng, nhưng thấy tình hình không thuận lợi, đành phải nghe lời rút lui.

Đội TPT nhanh chóng có đường trên đẩy xuống hỗ trợ, FTW đang rơi vào thế bị dồn ép từ đầu tới cuối.Mở đầu trận đấu, TPT đã thành công đổi mạng một cách có lợi – hy sinh một mạng của Phó Lê, nhưng đổi lấy ba mạng của FTW gồm cả Vệ Kiêu, Ninh Triết Hàm và anh Cải.

Ngoài ra, họ còn phá hủy được tháp đường dưới của FTW, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.Bầu không khí trong nội bộ FTW bỗng chốc trở nên nặng nề.

Ninh Triết Hàm run rẩy cất lời, giọng đầy ân hận: "Em không ngờ..." không ngờ mình lại bị nhìn thấu như vậy.Vệ Kiêu chăm chú nhìn màn hình không chớp mắt, bên tai truyền đến lời nói của đội trưởng——Em là Quiet của FTW, là vũ khí bí mật của chúng ta.Đôi mắt cậu sáng lên, tim ngập tràn cảm giác quyết tâm và lòng nhiệt huyết dâng trào."

Đừng sợ," Vệ Kiêu nhẹ giọng an ủi, "Có tôi ở đây rồi."

Cậu là Quiet của FTW.Một vũ khí bí mật không bao giờ để bị phát hiện dễ dàng.Một chiến binh bí ẩn không bao giờ sợ chiến thuật của đối thủ.Một nhân tố đặc biệt sẽ dẫn dắt đội đến một chiến thắng khác biệt!Khi trận đấu giữa FTW và TPT đang diễn ra kịch liệt, Lục Phong cũng hoàn thành xong phần kiểm tra đầu tiên của mình.Bác sĩ chính của anh ngạc nhiên khi nhìn kết quả.Lục Phong đôi mắt trầm lặng, gần như không còn để tâm đến kết quả của bản thân."

Lục, hôm nay kết quả rất tốt đấy!"

Bác sĩ vui mừng nói.Lục Phong hơi sững người, chớp mắt nhìn về phía bác sĩ.Vị bác sĩ cầm kết quả chụp phim lên, chỉ vào từng vị trí: "Nhìn ở đây... và đây nữa, đều đã hồi phục tốt hơn rất nhiều so với lần trước!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back