Wattpad  Vinh Quang - Long Thất

Vinh Quang - Long Thất
Chương 184


Chương 184 Quiet đẹp trai lại vui tính, cười lên giống cún con mà nghiêm túc lại như sói conNinh Triết Hàm không nhìn rõ mặt Vệ Kiêu, chỉ nghe thấy lời cậu nói.Nhóc Ninh không biết gì về đội trưởng nhà mình, còn sợ Vệ Kiêu bị từ chối sẽ xấu hổ, vội vàng nói đỡ: "Em cũng muốn đi vệ sinh, anh Kiêu..."

Lục Phong đứng dậy.Nhóc Ninh: "!"

Vệ hai mặt online: "Tự đi đi, chứ phải học sinh tiểu học đâu mà đi vệ sinh cũng cần người đi cùng?"

Ninh Triết Hàm: "???"

Trong phòng, Thần Phong nghe mà không lọt tai nổi nữa.Cửa phòng nghỉ đóng lại, Ninh Triết Hàm ngơ ngác nhìn qua.Thần Phong sợ Nhóc Ninh thật sự đi làm kỳ đà cản mũi, bèn kéo cậu lại nói: "Ván vừa rồi..."

Nhóc Ninh lập tức ngồi thẳng lưng, ngoan ngoãn nghe huấn luyện viên Thần phân tích tại chỗ.Vệ Kiêu ra khỏi phòng nghỉ, nhìn đông ngó tây một lúc rồi dùng ngón út khều khều Lục Phong.Lục Phong đi thẳng về phía trước.Vệ Kiêu ngoắc không trúng người, vội chạy theo mấy bước: "Đi vệ sinh thật à?"

Lục Phong hỏi lại cậu: "Không phải em muốn đi sao?"

Vệ Kiêu cười tủm tỉm: "Đội trưởng, anh sao lại không hiểu tình thú thế nhỉ."

Lục Phong đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, Vệ Kiêu giật mình: "Ê..."

Ngay giây tiếp theo, trước mắt cậu tối sầm, ngã vào một căn phòng tối om.Cửa phòng bị đóng lại từ phía sau, môi cậu bị ngậm lấy.Tim Vệ Kiêu đập thình thịch, nhắm mắt hôn đáp lại.Khi hai người tách ra, giọng Vệ Kiêu mềm nhũn: "Đội trưởng~"Xong rồi, tối om thế này kích thích quá.Lục Phong kề sát người cậu: "Hửm?"

Vệ Bé con không biết xấu hổ: "Nữa đi..."

Lục Phong lại không hôn sâu nữa: "Để sau khi 3:0 rồi nói."

Vệ Kiêu đang định làm mình làm mẩy thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.Tay Lục Phong đang ôm eo cậu bỗng dùng sức, Vệ Kiêu cũng không dám hó hé tiếng nào, ngay cả thở mạnh cũng không dám.Cậu dùng mắt giao tiếp với Lục Phong trong bóng tối: Sao thế?

Căn phòng này là nơi nào?Lục Phong: Không sao.Vệ Kiêu: !Lục Phong: ...Trao đổi bằng mắt thất bại, câu "không sao" của Lục Phong trong mắt Vệ Kiêu lại thành "có sao".Toang rồi, lỡ như bị người ta phát hiện, cái tiêu đề giật gân này có thể làm nổ tung hot search mất.Lục Phong cũng không thể mở miệng, cứ đứng im bất động với cậu như vậy.Tiếng bước chân bên ngoài dừng lại, mắt Vệ Kiêu mở to hơn.Hiếm khi thấy Vệ Bé con sợ hãi, Lục Phong lại cảm thấy khá thú vị."

Chà, nhìn gần Close đúng là đẹp trai ngời ngời."

Là một giọng nữ trong trẻo.Tiếp đó là một cô gái khác: "Nói thật nhé, Close liệu có bạn gái không?"

"Không thể có!

Tớ không thể tưởng tượng được cảnh anh ấy cưng chiều người khác!"

"Đại Ma Vương có chút xa vời quá, Quiet cũng tuyệt lắm."

"Cái này đúng thật, Quiet đẹp trai năng động, cười lên như cún con, mà lúc ngầu lên thì như sói con..."

"Cậu có phát hiện không, môi cậu ấy trông đẹp cực kỳ, đúng kiểu môi cười bẩm sinh, tự nhiên hơn kiểu trang điểm nhiều."

"Màu môi của cậu ấy cũng đẹp nữa, hồng hào mềm mại, nếu không biết là mặt mộc, tớ đã định hỏi màu son rồi."

"Hỏi màu son gì chứ, hỏi xin một nụ hôn ấy."

"Cậu đúng là bà cổ hư hỏng!"

"Tớ chỉ lớn hơn cậu ấy ba tuổi thôi mà."

"Gái hơn ba tuổi, rước vàng về dinh à?" (*Gốc là Nữ đại tam ôm gạch vàng)"Ây da, mơ mộng một chút thôi mà..."

Cùng với tiếng cười đùa của các cô gái, tiếng bước chân cuối cùng cũng đi xa.Trong căn phòng tối om, hai người trong cuộc nhìn nhau.Vệ Kiêu chớp mắt, hỏi: "Môi em đẹp lắm à?

Ưm..."

Đáp lại cậu là một nụ hôn nồng cháy khiến cậu không thở nổi.Có đẹp không ư?Đâu chỉ là đẹp.Thời gian nghỉ giữa trận nhanh chóng kết thúc.Anh Cải và Việt Văn Nhạc thu âm xong lời khiêu khích, Vệ Kiêu hỏi thăm một chút.Bạch Tài: "Đang có lợi thế lớn thì không cần khoác lác, đánh chắc cú là xong."

Việt Văn Nhạc: "3:0."

Nói lời khiêu khích làm gì, trực tiếp tuyên chiến luôn!Vệ Kiêu bật cười: "Đỉnh thật đấy Lão Việt."

Việt Văn Nhạc vừa ăn khoai tây chiên vừa nói: "Cũng tạm."

Vệ Kiêu cười đứng dậy: "Đi thôi, vì Nhạc thần, cạo trọc GOQ."

Trở lại sân khấu, ánh đèn chiếu lên bộ đồng phục màu đen thẫm của FTW, phản chiếu ra một lớp ánh sáng vàng mỏng.Chói lọi, trầm ổn, như một tia nắng xé tan bình minh.Sau khi điều chỉnh lại thiết bị, trọng tài kiểm tra xong, hai bên bước vào giao diện cấm chọn.Thời gian nghỉ giữa trận của GOQ hoàn toàn khác với FTW.Đây là ván đấu quyết định của họ, thua là bị loại trực tiếp, dù họ có lạc quan đến mấy, lúc này cũng không cười nổi.Huấn luyện viên xách họ ra mắng một trận: "Cứ phải đối đầu trực diện, các cậu cứng hơn Close hay cứng hơn Quiet?"

Bộ ba đường giữa, rừng, hỗ trợ của GOQ rưng rưng nước mắt.Huấn luyện viên mắng thì mắng, nhưng cũng không thực sự tức giận: một là GOQ đi được đến đây đã ngoài dự kiến của mọi người; hai là thực lực của FTW quá mạnh, GOQ dù có trúng số độc đắc cũng chưa chắc thắng được trận này.Một Đại Ma Vương đã không dám động vào, lại thêm một tên điên nhỏ — đám người lương thiện như họ lấy gì mà đấu lại người ta!Đường dưới của GOQ có ý kiến: "Ba người các cậu bình tĩnh lại đi, đường trên và rừng của họ là tường đồng vách sắt, đánh không lại chẳng lẽ không trốn được à?"

Lão Ngưu đi đường trên của GOQ cũng nói: "Tôi cũng thấy vậy, dù sao các cậu có hỗ trợ tôi thế nào, tôi cũng không đè được Close."

"Hơn nữa Quiet đặc biệt thích hỗ trợ đường trên."

"Đâu chỉ là đường trên, cả nửa khu rừng trên đều là sân sau của hai người họ."

"Tương đối mà nói, nửa khu rừng dưới yên tĩnh hơn."

"Hay là thế này..."

Mấy người tụ lại bàn bạc một hồi, thật sự nhìn thấy một tia hy vọng."

Thử không?"

"Thử!"

"Dù sao cũng là ván quyết định rồi, khô máu thôi!"

"Đúng, thua cũng không sợ, thắng thì tối nay bố mày quẩy tới bến!"

Thắng trận đấu quá khó, nhưng thắng được một ván nhỏ cũng đủ để họ khoe khoang nửa năm rồi!Huấn luyện viên GOQ nhìn năm người này, trong lòng cảm thấy khá vui mừng.Tuy diệu kế đó trong mắt ông chỉ là ý kiến tồi, nhưng ông không ngăn cản.Gặp kẻ mạnh không nản lòng, gặp vấn đề khó thì tìm cách giải quyết, có được tinh thần này mới là quan trọng nhất!Khu vực Trung Quốc trì trệ suốt ba năm, rất nhiều người đã nhìn thấy ánh bình minh trong đêm tối.Giai đoạn cấm chọn diễn ra dứt khoát, Đạo Tặc Bóng Tối là không thể thả, cả đời này cũng không thả.Chín đạo hồ quang của Quiet không ổn định, nhưng Đại Ma Vương thì rất ổn định.Lỡ như Close lấy Đạo Tặc Bóng Tối đi đường trên, họ còn sống nổi không!Ván này Vệ Kiêu lấy được Đạo Tặc Bão Tố, ba ván đấu dùng ba thiên phú Đạo Tặc khác nhau, Quiet dùng thực lực để nói cho mọi người biết — người đi rừng của FTW không chỉ có Chín đạo hồ quang gia truyền, mà còn là kính vạn hoa gia truyền!Muốn nhắm vào ư?Mười hai lượt cấm cũng không đủ dùng!Vào game, Vệ Kiêu như thường lệ bắt đầu ở bãi quái đỏ, à, đương nhiên là khu rừng đỏ của đối phương.Người đi rừng của GOQ ló đầu ra xem, ngoan ngoãn rút lui.Vệ Kiêu ra hiệu lệnh: "Lão Bạch chú ý khu rừng dưới."

Nếu GOQ tránh giao tranh, chắc hẳn là muốn đi cướp khu rừng dưới của họ.Bạch Tài: "Đã nhận."

Vệ Kiêu farm rừng cực nhanh, một bộ combo mượt mà như nước chảy mây trôi, khả năng khống chế sát thương đến mức cực hạn khiến những người theo chủ nghĩa hoàn hảo điên cuồng bình luận: [Đã!][Độ mượt mà của một người đi rừng hàng đầu thật sự khiến người ta thoải mái.][Cắt đoạn này ra, có thể dùng làm video giải tỏa căng thẳng xem đi xem lại.][Trang phục của Đạo Tặc Bão Tố đẹp thế này sao, muốn mua quá.][Trang phục có đẹp hay không, phải xem là ai dùng.]Khán giả nhìn chằm chằm vào Vệ Kiêu, là vì đạo diễn luôn ưu tiên hướng ống kính về phía cậu.Bình luận viên lại có cái nhìn bao quát hơn một chút: "Tình hình đường dưới có vẻ không ổn."

"GOQ muốn mai phục Việt Văn Nhạc?"

"Anh Cải đang cắm mắt ở khu rừng dưới, người đi rừng và hỗ trợ của GOQ đã khéo léo vòng qua."

"Gai đất của Lực tặc này mà móc trúng Việt Văn Nhạc, một Kim pháp như cậu ta đúng là có cánh cũng khó thoát!"

Trong kênh thoại của FTW, Vệ Kiêu đột nhiên nói: "Lão Việt cẩn thận!"

Trên màn hình đã xuất hiện bóng dáng của Lực tặc và Thần Mục.Mà Việt Văn Nhạc vì muốn đè nén xạ thủ đối phương, vị trí đứng có hơi cao.
 
Vinh Quang - Long Thất
Chương 185


Chương 185 Anh Kiêu có đội trưởng rồi mà vẫn chưa thấy đủ ưNgay khi tầm nhìn của đối phương lộ ra, trên bản đồ nhỏ đã có thể thấy rõ hướng di chuyển của hai bên.Người đi rừng và hỗ trợ của GOQ bao vây từ phía dưới, xạ thủ của GOQ cũng không còn co rúm dưới trụ, hăm hở chuẩn bị giữ chân Việt Văn Nhạc.Nhìn lại vị trí của Việt Văn Nhạc, chẳng khác nào nhân sủi cảo, sắp bị bọc lại trong một miếng.Vệ Kiêu đang farm bầy sói: "Lão Bạch, dịch chuyển."

Nói xong cậu cũng tự mình nhấn dịch chuyển.GOQ muốn đánh, thì họ đánh.Ai ngờ Việt Văn Nhạc lại ngăn họ lại: "Không cần."

Vệ Kiêu đang trong quá trình niệm phép dịch chuyển.Việt Văn Nhạc: "Đừng làm lỡ nhịp."

Vệ Kiêu khựng lại, ngón tay cậu khẽ động, hủy bỏ dịch chuyển, cười nói: "Đỉnh thật đấy Lão Việt."

Việt Văn Nhạc nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng lười biếng: "Cũng tạm."

Cuộc đối thoại của hai người khiến Ninh Triết Hàm vểnh tai: "Nghe câu này quen quen."

Bạch Tài đảo mắt: "Mấy đứa trẻ trâu mới lớn lắm trò thật."

Việt Văn Nhạc không cho Vệ Kiêu dịch chuyển là vì Vệ Kiêu đang ở đường trên, hơn nữa tài nguyên mới cướp được một nửa, lúc này xuống đường dưới kết quả tốt nhất là giết được một người của GOQ, nhưng rất khó bảo vệ được Việt Văn Nhạc.FTW và GOQ một đổi một, nhưng FTW lại loạn nhịp farm rừng, tổn thất sau đó còn lớn hơn.Việt Văn Nhạc di chuyển rất chơi liều, nhưng phán đoán này lại không hề chơi liều chút nào.Fan hâm mộ nhìn nhận có phần nông cạn hơn, đã bắt đầu lo sốt vó.[Đây là định bán Nhạc Nhạc à?][Tuy Nhạc Nhạc chơi hơi liều thật, nhưng cho một cái dịch chuyển là hoàn toàn có thể đánh mà.][Bán thì bán thôi, chỉ cần Quiet phát triển được, GOQ cũng toang.][Nhạc thần là xạ thủ đó, FTW ngược đãi ADC như vậy được không...]Bình luận của anti-fan thì khỏi phải nói, toàn những lời cũ rích, làm thế nào để dìm FTW thì làm, không làm sụp đổ tâm lý tuyển thủ thì cũng làm sụp đổ tâm lý fan, nói chung là không muốn thấy người khác tốt.Trên bàn bình luận, Anh Miệng Rộng và Viên Viên cũng đang phân tích thế trận."

Kim Săn vẫn rất cần tài nguyên, chết một mạng đầu trận là rất thiệt."

"Nhưng pha này nếu Quiet chọn hỗ trợ, khu rừng trên khó khăn lắm mới chiếm được sẽ mất, ngược lại rơi vào bẫy giương đông kích tây của GOQ."

"Đội GOQ này không tầm thường, có thể bình tĩnh tìm cách sau khi thua hai ván, không hổ là đội top 8 vào được vòng Play-off."

"Anh Miệng Rộng, vừa rồi tôi không hoa mắt chứ, Quiet nhấn dịch chuyển rồi lại hủy?"

"Xem ra là trong đội đã có trao đổi."

Tình thế đột biến: "Việt Văn Nhạc không rút lui, ngược lại còn áp sát trụ phòng thủ của đối phương!"

Đạo diễn cố định góc nhìn ở đường dưới hẻm núi, ống kính cũng chiếu vào mặt Việt Văn Nhạc.Việt Văn Nhạc da rất trắng, là kiểu trắng không có huyết sắc, ngũ quan lại rất non, rõ ràng đã đủ mười tám tuổi, trông vẫn như học sinh cấp hai, thêm việc cậu cả ngày không rời tay khỏi gói khoai tây chiên, lúc câu lạc bộ đi ăn chung, Anh Thang đứng cạnh cậu, nhân viên phục vụ còn tưởng là hai bố con.Năm ngoái khi cậu mới vào FTW, cũng đã thu hút vô số fan.ADC số một trong nước, trầm tính ít lời, không phải là danh hiệu tự dưng mà có.Kim Săn là một xạ thủ chân ngắn, không có bất kỳ kỹ năng di chuyển nào, ưu điểm lớn nhất là một thân khống chế — khống chế hoàn toàn và nửa khống chế .Cái gọi là nửa khống chế là những hiệu ứng như làm chậm, trì hoãn, không thể giữ chân hoàn toàn đối phương.Kim Săn nếu dùng tốt, gần như mọi sát thương đều có hiệu ứng làm chậm, Việt Văn Nhạc dùng rất tốt.Thấy người đi rừng và hỗ trợ của GOQ đã đến sau lưng mình, gai đất của Lực Tặc đã trải ra, Việt Văn Nhạc tốc biến về phía sau, né được gai đất nhưng không né được chiêu nảy bật của Thần Mục.Cậu hoàn toàn không lùi lại, mặc kệ hai người phía sau, lao thẳng vào trụ phòng thủ của đối phương.Xạ thủ GOQ bước ra để phối hợp với đồng đội ngẩn ra: "Vãi, nó định làm gì!"

Người đi rừng và hỗ trợ của GOQ cũng trợn mắt: "Sớm đã nghe nói Nhạc thần chơi liều, nhưng...

đến mức này sao!"

Việt Văn Nhạc hứng chịu sát thương của trụ, từng mũi tên bay về phía xạ thủ GOQ.Thanh máu của xạ thủ GOQ vốn đã bị ép xuống còn một phần ba, lúc này hoàn toàn không chịu nổi đòn đánh thường được cường hóa của Kim Săn.Người đi rừng GOQ phản ứng lại: "Mẹ kiếp!

Lão Hoa mau bắn nó!"

Muộn rồi.Đợi đến khi xạ thủ GOQ cũng phản ứng lại, cậu ta đã ngã xuống cùng lúc với Việt Văn Nhạc.Người đi rừng của GOQ dùng kỹ năng di chuyển lao tới, chạm được cũng chỉ là xác của Việt Văn Nhạc.Thông báo hệ thống——First Blood!FTW.Le đã hạ gục GOQ.Hua.FTW.Le bị trụ phòng thủ hạ gục.Cả khán đài kinh ngạc!Pha xử lý này quá tuyệt vời!Cậu bạn nhân sủi cảo Lão Việt không lùi mà tiến, trong thế cục chắc chắn chết đã liều mạng giành được lợi ích lớn nhất!Dù sao cũng không chạy được, dùng tốc biến cũng không chạy được; dù sao cũng chết chắc, Vệ Kiêu và Bạch Tài dịch chuyển đến cũng không cứu nổi cậu.

Thật sự qua đây, khéo lại thành bảy anh em Hồ Lô cứu ông, từng người một đến nộp mạng.Thay vì làm loạn nhịp điệu của người đi rừng, thay vì phá vỡ sự phát triển của cả đội, chi bằng lấy một mạng đầu.Thực ra chuyện lao vào trụ này, Việt Văn Nhạc cũng là thử vận may, cậu cũng không ngờ xạ thủ của GOQ lại nhát gan như vậy, ngay cả bắn cậu một cái cũng không dám.Trụ phòng thủ tấn công người chơi, chỉ cần đối phương đánh trúng dù chỉ một chút, mạng cũng sẽ được tính cho người chơi.Tiếc là xạ thủ của GOQ này máu quá ít, phản ứng quá chậm, bị Việt Văn Nhạc áp sát bất ngờ, đến lúc nhớ ra phải bắn cậu một cái thì đã ngã xuống.Vệ Kiêu huýt sáo trong kênh thoại của đội.Việt Văn Nhạc mặt mày bình tĩnh: "Cũng bình thường thôi."

Vệ Kiêu bật cười: "Đội trưởng, trước khi em đến, trùm khoác lác của đội mình có phải là Lão Việt không?"

Anh Cải và Nhóc Ninh đều nghĩ Đại Ma Vương lạnh lùng của họ sẽ không trả lời, ai ngờ...Lục Phong: "Ừm."

Việt Văn Nhạc: "..."

Bạch Tài và Nhóc Ninh cười như hai thằng ngốc.GOQ trộm gà không được còn mất nắm thóc, trong đội điên cuồng kiểm điểm."

Không phải dạng vừa đâu."

"Vớ vẩn!

Dù sao cũng là siêu tân binh năm ngoái..."

"A a a, đều tại Đại sư quá chói mắt, làm tôi mờ mắt, cứ tưởng Nhạc thần mềm yếu dễ bắt nạt."

"Mẹ nó tôi nhớ ra rồi, năm ngoái FTW gặp 3U ở bán kết, A Thụy và Việt Văn Nhạc thể hiện đỉnh của chóp luôn mà."

"............"

"Là tôi ngông cuồng rồi!"

Không chỉ họ nhớ ra, ngay cả fan hâm mộ cũng nhớ lại.FTW của năm ngoái, Đại Ma Vương vẫn ở vị trí đi rừng, Anh Thang là đường trên, đường giữa là một người chơi chỉ như chỉ cho đủ quân số, nổi bật nhất chính là Việt Văn Nhạc.A Thụy và Tòng Dật, cặp đôi rừng - hỗ trợ này, có biệt danh là chó điên hẻm núi.Bạch Tài tuy là thanh niên hệ Phật, nhưng không cản nổi một kẻ chơi liều như Việt Văn Nhạc, hai người kết hợp tạo ra một phản ứng hóa học độc đáo.Năm ngoái A Thụy xé nát các vị trí chủ lực trong hẻm núi, Việt Văn Nhạc lại là một khúc xương cứng.Lúc bán kết, sau năm ván đấu mãn nhãn, người quyết định thắng bại chính là Thợ Săn Băng của Việt Văn Nhạc!Mũi tên băng huyền ảo chính xác vô cùng đó, mỗi lần đều đóng băng A Thụy.Với thời gian khống chế dài đến hai giây, Tòng Dật chỉ có thể làm một việc là tuẫn tiết cùng!Huấn luyện viên Tôn của GOQ bình tĩnh quan sát từ dưới sân khấu.Ý tưởng mà các thành viên đưa ra trong phòng nghỉ chính là tránh Vệ Kiêu, nhắm vào Việt Văn Nhạc.Tuy họ mang tâm thế hệ Phật tham gia vòng Play-off, nhưng trong lòng ai lại không có một ngọn lửa nhỏ khao khát chiến thắng chứ?Dù đây là một ngọn núi khổng lồ, cũng muốn vượt qua.Dù đây là một đại dương mênh mông, cũng muốn chinh phục.Thi đấu thể thao chẳng phải là như vậy sao.Giành lấy chiến thắng tưởng chừng như không thể, mới là thi đấu thực sự!Huấn luyện viên Tôn biết rõ Việt Văn Nhạc không dễ nhắm vào, nhưng không dội gáo nước lạnh vào họ.Cứ để chúng nó thích làm gì thì làm.Thua cũng chẳng sao.Một trận đấu dùng hết sức là liều thuốc bổ tốt nhất trên con đường trưởng thành!Hậu trường, phòng nghỉ của TPT.Âu Tinh chậc lưỡi: "Lão Việt phong độ không giảm."

Phó Lê hỏi anh: "Nếu vừa rồi là cậu..."

Âu Tinh: "Làm sao em lại để mình rơi vào tình thế đó được."

Việt Văn Nhạc chơi liều, còn cậu thì nhát gan, ưu điểm của kẻ nhát gan là khứu giác nhạy bén, cậu sẽ không để mình bị vây như nhân sủi cảo.Phó Lê: "Ý tôi là, nếu cậu là xạ thủ của GOQ."

Âu Tinh hiểu ra, mắt cậu sáng ngời: "Mạng đầu là của em, chứ không phải của Lão Việt."

Ý của cậu là, cậu có thể dễ dàng hạ gục Việt Văn Nhạc, nhưng Việt Văn Nhạc đừng hòng giết được cậu.Đây là sự chênh lệch giữa các tuyển thủ.GOQ không từ bỏ, tuy pha giương đông kích tây đầu tiên thất bại, nhưng ván này họ có tư duy rõ ràng, quyết đấu với Việt Văn Nhạc.Chỉ cần Vệ Kiêu lộ diện, họ liền nhanh chóng lao về phía bên kia, hỗ trợ của GOQ cũng rất lanh lỏi, lên trước trang bị tăng tốc, dẫn theo đường giữa và người đi rừng như một cơn gió, chạy cực nhanh.Thực ra muốn xử lý họ cũng dễ, Vệ Kiêu chỉ cần ngồi chờ ở đường dưới, dù sao họ cũng không dám động vào Close.Cậu ở lì trong khu rừng dưới, bắt một lần là được ba đứa nhóc.Nhưng Vệ Kiêu không cố thủ ở đường dưới.Cậu không nói gì, Lục Phong cũng không mở miệng, nhưng Thần Phong ở dưới sân khấu lại nhìn ra rõ ràng.Đúng là phải cho Việt Văn Nhạc cơ hội.Việt Văn Nhạc là một xạ thủ vô cùng xuất sắc, chỉ là trước đây bị hai mặt trời trong đội che mất ánh hào quang.Một khi cho cậu không gian, cậu có thể chống đỡ nửa bầu trời.Xạ thủ trong đội là vô cùng quan trọng.Một đội không đủ chín chắn như GOQ có lẽ có thể dựa vào thao tác mạnh mẽ của Vệ Kiêu và Close để nghiền ép, nhưng một khi gặp đội mạnh, điều quan trọng là tính tổng thể của cả đội.Không thể chỉ có đường trên và rừng là tường đồng vách sắt, đường giữa và xạ thủ càng cần phải vững chắc không thể phá vỡ.Dưới sự tấn công điên cuồng của GOQ, Việt Văn Nhạc vẫn trở thành ông trùm ở nửa sau trận đấu.Pha giao tranh tổng cuối cùng, Ninh Triết Hàm cấu rỉa từ xa, Việt Văn Nhạc gây sát thương khủng khiếp, ba mũi tên làm đối phương còn chút máu, đợi đến khi GOQ muốn tháo chạy, phía sau còn có hai ma vương đang chờ.Đường trên và rừng thu dọn, GOQ bị quét sạch!Victory!FTW 3:0 giành chiến thắng, xông vào top 4 toàn quốc!Trận đấu đầu tiên của vòng Play-off, FTW thắng một cách đẹp đẽ.Kết thúc trận đấu, lúc hai bên bắt tay, mấy người của GOQ mắt đỏ hoe.Vệ Kiêu cười tủm tỉm ôm họ: "Cố lên."

Cậu không nói thì thôi, cậu vừa nói, ba người đường giữa, rừng, hỗ trợ của GOQ liền khóc nấc lên: "Mùa giải sau chúng em..."

Vệ Kiêu nói năng nhẹ nhàng, giọng điệu như đang dỗ người: "Ừm, mùa giải sau sẽ lại đánh cho các cậu khóc."

Ba đứa nhóc GOQ: "........................"

Khóc càng to hơn!Bạch Tài dùng cùi chỏ huých cái tên phản diện này: "Được rồi, đừng trêu người ta nữa."

Vệ Kiêu giật mình, cậu liếc trộm đội trưởng.Lúc này MC vừa hay cầm micro đến, nghe được câu chuyện của họ, liền trêu chọc: "Trêu?

Quiet đang trêu ai vậy?"

Anh đúng là biết cách bắt chuyện.Vệ Kiêu hoàn toàn không muốn bạn trai ghen, đang định thanh minh trước toàn thể nhân dân cả nước.Anh Cải không hổ là quân sư quạt mo của FTW, khả năng ứng biến tuyệt vời: "Trêu tôi."

MC bật cười: "Sao vậy?"

Anh Cải mặt không biểu cảm tự tạo danh tiếng cho mình: "Cậu ta chê ván cuối cùng trong mắt tôi chỉ có Nhạc thần, đang ghen đấy."

Cả khán đài cười ồ lên.Vệ Kiêu: "........."

Ai ngờ Việt Văn Nhạc lại thản nhiên nói một câu: "Anh Kiêu có đội trưởng rồi còn chưa đủ sao."

Micro được chuyển đến tay Lục Phong, giọng Đại Ma Vương trong trẻo lạnh lùng: "Xem ra là không đủ."

Vệ Kiêu: ".................."

Fan trong phòng livestream cười điên rồi: [Nhóc điên Q cậu đỉnh thật, một tay biến nhóm nam thần FTW của tôi thành nhóm tấu hài rồi ha ha ha ha ha ha!]
 
Vinh Quang - Long Thất
Chương 186


Chương 186: Siêu năng lực của Vệ KiêuTrận đấu tiếp theo sắp diễn ra, mọi người của FTW không rời đi, Hạng Lục đã sắp xếp từ sớm, giữ cho họ vài ghế dưới khán đài để xem trận đấu.Khi các tuyển thủ của TPT lên sân khấu, fan hâm mộ la hét không ngớt.Đặc biệt là các chị em fan cặp đôi Lê Tinh, cứ như ăn Tết, hò hét hết lần này đến lần khác: [Lê Tinh is real!]Dưới sân khấu, Vệ Kiêu chua lòm: "Đội trưởng, lúc hai chúng ta lên sân khấu có ai hò hét không."

Lục Phong: "..."

Phía sau quá ồn, Vệ Kiêu không nghe rõ, ghé sát lại gần hơn: "Hả?"

Lục Phong khẽ nói: "Chúng ta không phải là CP."

Vệ Kiêu: "!"

Lục Phong nhìn về phía sân khấu thi đấu.Trong lòng Vệ Kiêu ngọt đến phát hoảng, phải chia sẻ ngay, thế là đi làm phiền Anh Cải: "Cũng đúng, tao với đội trưởng đâu phải là CP."

Anh Cải không nghe rõ cuộc nói chuyện trước đó của hai người, mặt mày khó hiểu: "???"

Vệ Kiêu nghiêm túc giải thích với cậu ta: "Mày xem CP Lê Tinh được hò hét vang dội thế, nhưng có tác dụng gì?

Phó Lê và Âu Tinh đều là trai thẳng như cột điện, giả không thể giả hơn."

Anh Cải: "...Mày ngậm miệng lại được rồi đấy."

Vệ Kiêu nghe thấy, nhưng giả vờ như không nghe, tiếp tục nói: "Tình yêu đích thực không cần phải hò hét, như tao với đội trưởng đây phải giấu giếm mới được..."

Anh Cải: "........................"

"Nhóc Ninh."

Anh Cải gọi cậu chàng tóc xám khói.Ninh Triết Hàm ngây thơ hỏi: "Sao thế Anh Cải?"

Bạch Tài: "Hai đứa mình đổi chỗ đi."

Ninh Triết Hàm: "?"

Bạch Tài: "Anh Kiêu của em sắp giảng giải cho em lối chơi đường giữa của Lê thần đấy."

Nhóc Ninh cứ thế bị lừa: "Ok!"

Nhóc nhanh nhẹn đổi chỗ, mắt long lanh nhìn Vệ Kiêu.Vệ Kiêu bị đôi mắt to trong veo không chút tì vết này nhìn chằm chằm: "..."

Hết cả hứng nói chuyện!TPT là một đội tuyển rất khác biệt.Mùa giải trong nước năm ngoái, TPT kém xa RR và 3U về độ nổi bật, nhưng không ai dám coi thường đội tuyển này.Đặc biệt là đội trưởng của họ, Phó Lê.Một tuyển thủ chuyên nghiệp còn chuyên nghiệp hơn cả huấn luyện viên, là một sự tồn tại vô cùng đáng sợ trong hẻm núi.Có người nói anh có chút giống Yến Giang, nhưng chỉ cần tìm hiểu một chút là biết họ hoàn toàn khác nhau.Yến Giang thiên về bản thân hơn, anh không đào tạo người khác, anh dựa vào khả năng của mình để hỗ trợ những người phù hợp, tạo nên đội tuyển vô địch thế giới Y1.Phó Lê có vẻ mềm mỏng hơn một chút, thiên phú của anh kém xa Yến Giang, nhưng dựa vào nỗ lực sau này, anh đã đào tạo ra những đồng đội phù hợp, từng chút một mài giũa nên TPT của hiện tại.Y1 có linh hồn, linh hồn đó chính là Yến Giang.TPT cũng có linh hồn, linh hồn đó là sự tính toán chính xác của Phó Lê.Thần Phong ngồi bên trái Lục Phong, anh thấp giọng nói: "TPT năm nay rất mạnh."

Lục Phong đáp một tiếng: "Ừm."

Vì trận đấu sắp bắt đầu, tiếng hò hét của fan đã nhỏ đi nhiều, nên Vệ Kiêu nghe thấy, cậu ghé đầu sang hỏi: "Mạnh hơn RR và 3U à?"

Lục Phong giải thích cho cậu: "Khả năng phát triển của họ lớn hơn nhiều."

Vệ Kiêu suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra: "Đặc biệt là mùa giải này, TPT phát triển rất nhanh?"

Lục Phong: "Đúng vậy."

Lời này cũng dễ hiểu.Người chơi bình thường chỉ xem thành tích thi đấu chính thức, còn các tuyển thủ trong nghề lại cảm nhận được nhiều hơn.Nếu nói 3U và RR năm ngoái được 70 điểm, thì năm nay họ đã phát triển lên 80 điểm.TPT năm ngoái chỉ có 60 điểm, nhưng năm nay cũng đã tăng lên 80 điểm, thậm chí còn đang tiếp tục phát triển, trong khi 3U và RR đều gặp phải những nút thắt lớn nhỏ.Vệ Kiêu tập trung vào trận đấu, khẽ lẩm bẩm: "...Bán kết chúng ta sẽ gặp ai?"

FTW đã đi đầu vào top 4, tiếp theo là bán kết.Bán kết sẽ bốc thăm, bốn đội tuyển chia làm hai nhóm để tranh vé vào chung kết tổng.Nếu không có gì bất ngờ, bốn đội vào bán kết sẽ là FTW, TPT, 3U và RR.Bốn vào hai, FTW sẽ gặp ai?Vào chung kết tổng, FTW sẽ gặp ai?Thần Phong thấp giọng nói: "Bán kết tốt nhất đừng đụng phải 3U."

Vệ Kiêu nghe thấy, nhưng cậu không nói gì, vì bên cạnh cậu là Nhóc Ninh, bên cạnh nữa là Anh Cải và Việt Văn Nhạc.Thần Phong cũng không nói chi tiết, chỉ nói đến đó là dừng.Nhưng người hiểu chuyện trong lòng đều rõ.TPT rốt cuộc đã phát triển đến mức nào vẫn còn phải xem xét, nhưng sự mạnh mẽ của 3U thì đã rõ như ban ngày.Về lý mà nói, 3U là đội hình lấy đi rừng nòng cốt, FTW cũng vậy, cả hai đội có phong cách giống nhau, Vệ Kiêu sẽ không thua.Nhưng thực tế, thi đấu đồng đội không phải là thi đấu đơn hay thi đấu đôi.Vệ Kiêu đánh thắng được A Thụy, nhưng chưa chắc đã có thể đánh tới được A Thụy.Sự phối hợp của A Thụy và Tòng Dật nhìn khắp thế giới cũng thuộc hàng top, hai người họ mà quyết tâm bắt Việt Văn Nhạc và Ninh Triết Hàm, thì hai người này có cánh cũng khó thoát.Không bảo vệ được các vị trí chủ lực, Vệ Kiêu và Lục Phong khó mà tiếp tục.Tối nay pha xử lý đỉnh cao của Việt Văn Nhạc đã xoay GOQ như chong chóng, nhưng nếu gặp 3U...Chưa kể xạ thủ của 3U có cho Việt Văn Nhạc cơ hội thể hiện hay không, chỉ riêng những pha gank của A Thụy đã không để người ta ngửi thấy bất kỳ mùi nguy hiểm nào từ trước.Sự kiên nhẫn đáng sợ và khả năng bùng nổ cực mạnh của báo săn sẽ gây ra áp lực tâm lý cực lớn cho con mồi máu giấy.Áp lực lớn như vậy, càng thử thách tố chất của tuyển thủ.Đương nhiên Vệ Kiêu cũng có thể đi bắt các vị trí chủ lực của 3U, có thể ăn miếng trả miếng.Vậy thì vấn đề lại đến.Đường giữa và xạ thủ của 3U có thuộc tính khác với FTW.Họ thà từ bỏ tài nguyên cũng sẽ bảo toàn tính mạng, lối phòng ngự như một đống bông mới có thể chống lại được lưỡi dao sắc bén.FTW và 3U đã đánh rất nhiều trận đấu tập.Họ càng quen thuộc với nhau, cũng càng hiểu rõ điểm mạnh và điểm yếu của nhau.Nếu có thể, Thần Phong không hy vọng FTW gặp 3U ở bán kết.FTW vẫn cần thời gian, có thêm được chút nào hay chút đó.Trên sân khấu, trận đấu bắt đầu, đối thủ của TPT là đội tuyển YLY, một đội tuyển lâu đời.Năm năm trước, YLY cũng từng giành á quân trong nước, tiếc là sau đó lận đận, luôn lảng vảng ở ngưỡng cửa vòng Play-off.Họ có thể vào được top 8 toàn quốc, nhưng luôn bị loại ngay từ vòng đầu.YLY bị người ta xuyên tạc thành viết tắt pinyin của "một vòng du" (du lịch một vòng rồi về), cũng thật chua xót.TPT trước giờ luôn có phong cách đánh chắc thắng chắc, mở đầu rất quy củ, giao tranh tổng không có khuyết điểm, chỉ cần vào giai đoạn cuối trận, họ sẽ là bất khả chiến bại.Âu Tinh sau khi có đủ trang bị đã trở thành ngôi sao sáng nhất hẻm núi, dù cầm xạ thủ nào, một mũi tên bắn ra, người Khổng Lồ Shaman cũng phải mất một phần tư máu.Ván đầu tiên, TPT thắng không chút hồi hộp, thậm chí có phần nhàm chán.Vệ Kiêu chậc một tiếng, ghé sát vào Lục Phong: "Phó Lê thật vô vị."

Đối mặt với đội yếu lại giữ sức, thắng một cách bình thường.Vệ Kiêu lại nói: "Đúng không!

Đánh trận là đánh trận, phải dốc hết sức chứ, sao lại coi thường đối thủ!"

Lục Phong đột nhiên nhìn cậu, hỏi ngược lại: "Có muốn bị anh ta coi thường không?"

Vệ Kiêu sững người, rồi hiểu ra.Mắt cậu cong lên như con cáo nhỏ: "Đội trưởng anh xấu quá."

Thần Phong ngồi bên cạnh: "............"

Hai đứa bây chú ý một chút đi!Ván thứ hai, TPT cũng thắng YLY với một lợi thế vừa đủ.Tâm lý của YLY rõ ràng có chút sụp đổ, trong phần lời khiêu khích, giọng điệu rất gay gắt, gần như không giữ được lễ nghi cơ bản.TPT trước giờ không nói lời khiêu khích, chỉ nói vài câu khách sáo chính thức, trong sự lịch sự lại toát ra sự kiêu ngạo thực sự.Ván thứ ba, trạng thái của YLY càng tệ hơn, có thể thấy họ đang vùng vẫy muốn áp chế TPT ở giai đoạn đầu, không cho họ cơ hội đánh cuối trận.Tiếc là TPT phối hợp hoàn hảo, các cậu mạnh hơn một chút thì chúng tôi cũng mạnh hơn một chút, các cậu muốn đánh sớm, chúng tôi cũng có thể theo đến cùng.Cuối cùng...Phó Lê dùng Quỷ Thuật Sĩ có một pha Quad Kill, kết thúc trận đấu.Cả khán đài vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt, fan hâm mộ càng la hét tên Phó Lê, điên cuồng cổ vũ cho anh.Màn hình dừng lại ở hình ảnh cuối cùng, Quỷ Thuật Sĩ trong bộ trang phục dạ hành, thân hình thon dài lạnh lùng, xung quanh lơ lửng hàng chục ngọn lửa màu máu, là nội tại cộng dồn sau khi hạ gục kẻ địch, đại diện cho máu tươi và cái chết!Trận đấu nhàm chán, Vệ Kiêu thở dài: "Quỷ Thuật Sĩ có thể có giết sạch mà."

Pha giao tranh tổng cuối cùng, Phó Lê chỉ cần để tâm một chút, anh đã có thể có được pha giết sạch đầu tiên của vòng Play-off, tiếc là anh đã bỏ qua.Mạng của người đi rừng YLY bị Âu Tinh ăn mất, ngắt đi pha càn quét của anh.Nói thật, pha này Phó Lê mà làm được vậy, YLY ngược lại không cảm thấy có gì.Anh bỏ qua 5 mạng này, mới thật sự làm người ta tức chết.Thương cho YLY thua tan tác, tức đến phình cả người cũng chỉ có thể nén lại.Phỏng vấn sau trận đấu không có gì thú vị, FTW nhân lúc lượng người chưa đông, rời khỏi nhà thi đấu trước.Trên đường về căn cứ, Thần Phong mở một cuộc họp nhỏ, đại ý là chớ kiêu chớ nản, cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.Vệ Kiêu nghe mà lơ mơ, sau đó vì vai của Lục Phong quá thoải mái nên đã ngủ một giấc.Về đến căn cứ đã gần mười một giờ, Thần Phong xua tay bảo mọi người nghỉ sớm, phân tích trận đấu để mai tính.Vệ Kiêu ngáp dài rời khỏi phòng luyện tập.Lục Phong hỏi cậu: "Mệt rồi à?"

Vệ Kiêu quét sạch vẻ mệt mỏi, trong mắt không còn chút buồn ngủ nào: "Đội trưởng anh đi ngủ trước đi, tối nay em thức trắng đêm."

Lục Phong: "?"

Vệ Kiêu đẩy hắn lên lầu, còn nhón chân hôn hắn: "Yên tâm, mai em tìm cơ hội ngủ bù."

Lục Phong nắm lấy cổ tay cậu, hỏi: "Thức trắng đêm làm gì?"

Vệ Kiêu không giấu hắn: "Xem lại trận đấu hôm nay."

Lục Phong khẽ nhíu mày: "Mai cùng nhau phân tích."

Vệ Kiêu cũng không giải thích rõ được: "Em phải tự mình xem..."

Lục Phong: "Xem gì?"

Vệ Kiêu có chút ngại ngùng: "...Ừm, nói sao nhỉ, em có một siêu năng lực."

Lục Phong: ".................."

Vệ Kiêu tuy quen thói không biết xấu hổ, lại còn khá hoang tưởng, nhưng lúc này cũng cảm thấy xấu hổ muốn đội quần, má cậu hơi ửng hồng nói: "Thật đấy..."

Lục Phong tỏ ra hứng thú: "Siêu năng lực gì?"

Bị Lục Phong hỏi, mặt Vệ Kiêu càng đỏ hơn.Lục Phong nhìn xung quanh, thấy không có ai liền khẽ hôn cậu một cái: "Nói anh nghe xem."

Giọng nói này như có điện, làm Vệ Kiêu ngứa ngáy trong lòng: "Anh đừng có quyến rũ em, tối nay em bận lắm."

Lục Phong: "..."

Vệ Kiêu sợ hắn, đành nói: "Em xem Lão Việt."

Lục Phong: "Hửm?"

Vệ Kiêu thật sự cũng không giải thích rõ được: "Em chỉ cần xem lại trận đấu của Lão Việt, để hiểu rõ hoàn toàn cậu ấy."

Lục Phong khẽ sững người.Vệ Kiêu nói: "Thật đấy!

Từ hồi ở trại huấn luyện đã như vậy rồi, em chỉ cần xem lại trận đấu của đồng đội, là có thể phối hợp hoàn hảo với cậu ấy!"

Tim Lục Phong như bị va phải một cái: "Bé con à..."

Vệ Kiêu lại thúc giục hắn: "Tóm lại anh mau đi ngủ đi, sáng mai gặp."

Lời đến bên môi, cuối cùng Lục Phong cũng không nói ra.Đêm đó Vệ Kiêu không ngủ, Lục Phong cũng gần như không ngủ.Một giờ sáng, Lục Phong xuống lầu, qua cửa sổ phòng luyện tập, nhìn thấy cậu trai to xác đang cuộn mình trên ghế gaming, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình.Hai giờ sáng, Lục Phong lại xuống lầu, Vệ Kiêu vẫn giữ nguyên tư thế đó, như một bức tượng điêu khắc xinh đẹp được đặt ở đó.Ba giờ sáng...Bốn giờ sáng...Năm giờ sáng...Trọn vẹn sáu tiếng đồng hồ.Vệ Kiêu luôn duy trì sự tập trung cao độ, không ngừng xem đi xem lại trận đấu mà mình và Việt Văn Nhạc đã cùng nhau đánh.Lục Phong tựa vào cửa, mi mắt cụp xuống, che đi cảm xúc trong mắt——Vệ Kiêu làm gì có siêu năng lực nào?Thứ cậu có chẳng qua là ý chí kiên cường và nỗ lực ngày đêm không ngừng nghỉ.
 
Vinh Quang - Long Thất
Chương 187


Chương 187: Có người là bầu trời rộng lớn cô tịch, cũng có người là mặt trời soi sáng thế gian.Lúc bảy giờ, Vệ Kiêu tắt màn hình máy tính.Cậu không ra ngoài, vén rèm cửa sổ nhìn ra vườn, nhìn một lúc không thấy bóng dáng Lục Phong chạy bộ buổi sáng.Lúc này cửa phòng luyện tập mở ra.Vệ Kiêu quay đầu, nhìn thấy người đến liền nở một nụ cười thật tươi: "Tỉnh rồi à?"

Vừa nói cậu vừa đi về phía Lục Phong, lao vào lòng hắn.Lục Phong xót đôi môi không còn huyết sắc của cậu, hôn lên tóc cậu: "Ăn chút gì rồi hẵng ngủ."

Vệ Kiêu hôn lên môi hắn: "Hay là..."

Lục Phong nheo mắt: "Ăn cơm."

Vệ Kiêu cũng chỉ nói cho sướng mồm, thức cả đêm người cậu cứ lâng lâng: "Anh ăn chưa?"

Lục Phong: "Chưa."

Vệ Kiêu nắm tay hắn: "Cùng đi ăn đi!"

Hai người đến phòng ăn, dì giúp việc đã nấu xong bữa sáng.Vệ Kiêu chớp mắt, biết chắc chắn là Lục Phong đã dặn trước, trong lòng ấm áp ngọt ngào."

Thật sự hơi đói rồi."

"Ăn từ từ thôi, không vội."

"Vâng vâng," Vệ Kiêu vừa húp món cháo xương hầm thơm ngon sánh mịn, vừa nói với Lục Phong, "Cả đêm qua em thu hoạch không nhỏ đâu!"

Lòng Lục Phong hơi se lại: "Ăn cơm trước đã."

Thức cả một đêm như vậy, chắc chắn có thu hoạch.Vệ Kiêu lại không đợi được nữa: "Thật đấy!

Em dám đảm bảo, dù bán kết chúng ta gặp 3U, Lão Việt cũng không cần phải rén...

ưm..."

Lục Phong đút cho cậu một miếng cháo.Vệ Kiêu ăn một cách ngọt ngào, còn định nói: "Lão Việt..."

Lục Phong lại đút cho cậu một miếng nữa.Vệ Kiêu đành phải ăn trước: "Thế thì..."

Lục Phong lại thêm một muỗng.Vệ Kiêu: "..."

Ăn được nửa bát cháo, Vệ Kiêu mới nhận ra: "Đội trưởng không quan tâm đến Lão Việt à!"

Giọng Lục Phong bình tĩnh: "Anh quan tâm em hơn."

Vệ Kiêu chớp mắt, trong lòng làm gì còn Việt với chả Văn với Nhạc nữa: "...Phải nói với dì giúp việc một tiếng, sao trong cháo xương hầm lại có thể cho đường được."

Ngọt chết đi được, ngọt đến mức không biết mình đã ăn gì.Lục Phong: "Hửm?"

Cháo xương hầm cho đường?Vệ Kiêu dùng muỗng của mình đút cho Lục Phong một miếng: "Ngọt không."

Lục Phong: "..."

Vệ Kiêu: "Không ngọt à?"

Lục Phong khẽ hít vào một hơi: "Ngọt."

Vệ Kiêu hăng hái: "Thêm miếng nữa."

Hai người anh đút cho em, em đút cho anh, chẳng mấy chốc đã húp sạch nửa nồi cháo.May là trong phòng ăn không có người khác, chỉ cần có người thứ ba, e là đến cả Anh Đậu cũng phải bị nghẹn đến mức kêu oẳng oẳng.Ăn cơm xong, Vệ Kiêu cuối cùng cũng nhớ đến đồng chí Lão Việt.Cậu vừa mở miệng, Lục Phong lại nói: "Về phòng rồi nói."

Vệ Kiêu rất sốt ruột: "Ở đây đi mà!"

Lục Phong thấp giọng: "Anh đã xả nước nóng rồi, em có thể ngâm mình."

Vệ Kiêu: "..."

Lục Phong lại nói: "Về phòng, em nói xong có thể đi ngủ."

Vệ Kiêu: "............"

Đã đến nước này, Vệ Bé con sao mà cầm lòng được: "Cổ nhân nói đúng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân!"

Lục Phong liếc cậu: "Hửm?"

Vệ Kiêu vội sửa lời: "Mỹ nhân khó qua ải anh hùng!"

Lục Phong nhìn cậu, giọng nói đầy từ tính: "Mỹ nhân?"

Vệ Kiêu bị giọng nói đó làm cho tim tê dại: "Là... là anh hùng khó qua ải anh hùng!"

Lục Phong khẽ bật cười.Vệ Kiêu chịu không nổi: "Đội trưởng anh đừng trêu em nữa, em sẽ không nhịn được mà cưỡng..."

Lục Phong sao có thể để cậu nói hết: "Được rồi, đi ngâm mình đi."

Nước nóng có nhiệt độ vừa phải, hương tinh dầu thoang thoảng giúp thư giãn thần kinh, Vệ Kiêu sau khi thả lỏng tinh thần suýt nữa thì ngủ quên.Haizz...Đội trưởng... là bạn trai thật tốt.Lớn từng này, Vệ Kiêu không biết đã thức bao nhiêu đêm.Lúc đi học, vừa phải cố gắng giúp bà nội làm việc, vừa phải thi đứng nhất lớp, thức đêm là chuyện thường ngày.

Sau này ở trại huấn luyện, cũng là một ngày dùng như hai, vì để giành được thành tích mà dốc hết sức lực.Thức nhiều đêm như vậy, cậu chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ thế này.Bữa sáng ngon lành, bồn nước nóng thoải mái, còn có dịch vụ dỗ ngủ.Vệ Kiêu ngâm cả người trong nước, chỉ để lộ mũi và mắt, trong lòng sung sướng không sao tả xiết.Ra khỏi phòng tắm, tóc Vệ Kiêu vẫn còn ướt sũng.Lục Phong gọi cậu: "Lại đây."

Vệ Kiêu: "Em phải nói chuyện Lão Việt trước... không thì ngủ quên mất."

Lục Phong: "Ngủ rồi cũng không sao, Việt Văn Nhạc không chạy được đâu."

Vệ Kiêu: "..."

Rất có lý, nhưng—"Không không không, thành quả cả đêm của em, phải chia sẻ với anh trước."

Lời này lại chạm đến trái tim Lục Phong, tuy hắn xót Vệ Kiêu, muốn để cậu nghỉ ngơi trước, nhưng cũng xót công sức cả đêm của cậu."

Em nói đi."

Lục Phong kéo cậu nằm sấp lên đùi mình, dùng khăn nhẹ nhàng lau tóc cho cậu.Sấy tóc thì tiếng ồn quá không nói chuyện được, lau tóc thì có thể, lại còn tiết kiệm thời gian, đợi cậu nói xong chỉ cần sấy qua loa là có thể đi ngủ.Vệ Kiêu tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, cuối cùng cũng bắt đầu vào chuyện chính: "Vấn đề lớn nhất của Lão Việt là liều hơn các xạ thủ khác."

Lục Phong: "Đúng vậy."

Vệ Kiêu nhớ lại những phân tích đã xem đêm qua, nói: "Lúc đầu em nghĩ làm sao để sửa cái tật này của cậu ấy, một ADC mà liều như vậy thật sự rất dễ lật xe..."

Năm vị trí trong Vinh Quang, mỗi vị trí đều có đặc tính riêng.Không phải nói xạ thủ nhất định phải co rúm, nhưng chắc chắn là trái ngược với liều.Di chuyển, tự bảo vệ, tìm kẽ hở để gây ra sát thương khổng lồ, đây là những thuộc tính mà một ADC xuất sắc nên có.Mấy tuyển thủ hàng đầu thế giới, đều vừa nhát gan vừa quyết liệt, ổn định mà vẫn có những pha xử lý xuất thần.Việt Văn Nhạc không giống lắm, sự liều của cậu là kiểu liều của chiến binh, lao lên là khô máu, đặt mình vào tình thế nguy hiểm, sát thương đúng là có gây ra, nhưng một khi bị bắt được, chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận.Tỷ lệ được phép mắc lỗi quá thấp, cậu sống thì sát thương bùng nổ, chết thì chỉ có một bài ca bi ai.Mấu chốt là cách di chuyển như vậy, quá dễ chết.Vệ Kiêu nghĩ cả một đêm, cuối cùng kết luận lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ ban đầu: "Thay vì để cậu ấy sửa, chi bằng để cậu ấy liều đến cùng."

Tay Lục Phong đang lau tóc cho cậu khựng lại.Cằm Vệ Kiêu tì lên đùi hắn, vì nói chuyện mà gật gù, nhìn từ trên xuống có chút đáng yêu."

Tính cách của con người rất khó thay đổi, hay phải nói là không thể thay đổi, lối chơi này của Việt Văn Nhạc đại diện cho bản tính của cậu ấy, nếu cậu ấy đã thích lao lên, thích liều, thích đối đầu trực diện, chi bằng làm đến mức cực hạn."

"Thay đổi quá khó, giống như Âu Tinh không thể hung hãn lên được, Việt Văn Nhạc cũng rất khó nhát gan đi, không có ai đúng, cũng không có ai sai, quan trọng là làm tốt nhất những gì mình giỏi."

"Âu Tinh nhát gan đến cực điểm, đã tạo ra sát thương bùng nổ."

"Lão Việt cũng có thể liều đến cực điểm, đánh cho đối phương một đòn bất ngờ."

Một lúc lâu sau Lục Phong mới tiếp tục lau tóc cho cậu.Vệ Kiêu nói tiếp: "Thay vì kìm hãm Việt Văn Nhạc, ép cậu ấy thay đổi, chi bằng để cậu ấy tự do thao tác, khuyết điểm để lại sẽ do đồng đội bù đắp!"

Tóc cậu đã khô hơn phân nửa, cậu lật người ngửa mặt lên nhìn Lục Phong: "Em có thể vá lỗi cho cậu ấy!"

Lục Phong nhìn sâu vào mắt cậu.Vệ Kiêu nói đến hăng say, ngồi dậy nói: "Đội trưởng anh cũng vậy."

Trên đầu cậu vẫn còn quấn chiếc khăn trắng, da dẻ vì vừa ngâm nước nóng mà trắng hồng, đôi mắt càng sáng rực rỡ: "Anh cũng chỉ cần là chính mình!"

Lục Phong khẽ sững người.Vệ Kiêu cười để lộ đôi răng nanh nhỏ: "Anh cứ thoải mái mà đánh, muốn chơi thế nào thì chơi, không cần phải suy nghĩ nhiều!"

Lục Phong: "..."

Vệ Kiêu nắm lấy tay hắn nói: "Thật đấy, thi đấu đồng đội không phải là ràng buộc, thi đấu đồng đội là sự tự do của năm người, nhường nhịn nhau ngược lại sẽ không đoán được đối phương định làm gì, các anh chỉ cần là chính mình, phần còn lại cứ giao cho em."

Lời này nói ra thì nhẹ nhàng, nhưng người có thể làm được, nhìn khắp thế giới chỉ có một Yến Giang.Bây giờ...Lục Phong cười cười, hỏi ngược lại cậu: "Còn em, em không muốn là chính mình sao."

Trong mắt Vệ Kiêu không một gợn mây: "Em đang là chính mình mà!"

Mỗi người đều khác nhau.Việc là chính mình của mỗi người cũng khác nhau.Có người là Lục Phong, cũng có người là Vệ Kiêu.Có người là bầu trời rộng lớn cô tịch, cũng có người là mặt trời soi sáng thế gian.May mắn nhất là họ đã gặp được nhau.Tóc khô rồi, Vệ Kiêu cũng ngủ thiếp đi.Lục Phong cẩn thận bế cậu lên giường, định xuống lầu xử lý chút công việc, nhưng vì Vệ Kiêu ngủ quá say, không kìm được mà nằm ngủ cùng cậu một lúc.Lúc xuống lầu, mọi người cũng lục tục tỉnh dậy.Thần Phong ngáp dài: "Nhóc điên Vệ đâu?"

Lục Phong: "Vẫn đang ngủ."

Thần Phong hơi ngạc nhiên.Lục Phong nói thêm: "Buổi chiều không cần gọi cậu ấy, để cậu ấy ngủ thêm một chút."

Thần Phong kinh ngạc: "Cái này..."

Hai đứa bây tiết chế chút đi, sắp bán kết rồi, vận động ban đêm ít thôi!Lục Phong giải thích: "Tối qua cậu ấy xem trận đấu của Việt Văn Nhạc cả đêm."

Thần Phong tập trung: "Sao vậy?"

Lục Phong kể lại thu hoạch cả đêm của Vệ Kiêu cho Thần Phong nghe.Thần Phong lúc đầu không để tâm, càng nghe lông mày càng nhíu chặt, cuối cùng khẽ thở dài: "Nhóc điên Vệ được đấy, nếu nó thật sự có thể vá lỗi cho Việt Văn Nhạc, thì cặp đôi đường dưới - rừng này ghê gớm lắm."

Lục Phong quả quyết: "Cậu ấy làm được."

Thần Phong nhíu mày: "Bán kết có kịch hay để xem rồi."

Lục Phong tâm trạng cực tốt, hỏi Thần Phong: "Anh có biết người như thế nào là đáng sợ nhất không?"

Thần Phong vẫn còn chìm đắm trong chuyện chính, thuận miệng đáp: "Gì?"

Lục Phong: "Thiên phú cao lại còn chăm chỉ."

Thần Phong mơ hồ có một dự cảm không lành.Lục Phong tiếp tục: "Thực lực mạnh lại còn nỗ lực hơn người khác."

Huấn luyện viên Thần có thể tự tin bỏ đi chữ "mơ hồ", chính là không lành!Lục Phong: "Là tuyển thủ mà còn làm luôn cả việc của huấn luyện viên."

Thần Phong: "..."

Đầu gối như trúng một mũi tên.Lục Phong rõ ràng vẫn chưa nói xong: "Vấn đề mà huấn luyện viên không nhìn ra, cậu ấy lại nhìn ra."

Thần Phong: "............"

Được rồi được rồi, biết nhóc điên Vệ đỉnh rồi!Đại Ma Vương dần bị Nhóc điên Vệ đồng hóa: "Quan trọng nhất là, xuất sắc như vậy lại còn chung tình."

Huấn luyện viên Thần: ".............................."

Bây giờ chạy còn kịp không!Muộn rồi, bát cơm chó được nhét vào tận miệng này anh không ăn cũng phải ăn.Lục Phong khoe khoang một cách rất khiêm tốn: "Không chỉ chung tình, mà còn thâm tình."

Sáng sớm đã bị một màn phát cẩu lương, Thần Phong: Tha cho con chó độc thân này một con đường sống đi!
 
Vinh Quang - Long Thất
Chương 188


Chương 188 Bí quyết gia truyền của FTW, mời tìm hiểu.Thành quả thức xuyên đêm của Vệ Kiêu không thể nói suông như thế.Cậu đã nắm bắt được Việt Văn Nhạc về mặt hình ảnh, nhưng về mặt hành động vẫn cần phải thử nghiệm thêm, còn một điểm rất quan trọng, đó là làm thế nào để Việt Văn Nhạc liều đến mức cực hạn.Thay đổi quá khó, chi bằng thuận theo.Vấn đề lớn nhất của Việt Văn Nhạc có lẽ không phải là liều, mà là chưa đủ liều hơn.Còn về việc làm thế nào để củng cố?Thật trùng hợp, Vệ Kiêu rất có kinh nghiệm.Gặp chuyện không quyết được thì cứ solo trước, bí quyết gia truyền của FTW, mời tìm hiểu.Ba ngày sau, top 4 khu vực Trung Quốc chính thức lộ diện, danh sách không có gì bất ngờ —— FTW, RR, 3U, TPT.Vòng tám vào bốn có tổng cộng bốn trận, bốn đội tuyển đều đánh rất đẹp mắt.Fan hâm mộ xem mà sướng rơn, vô cùng mong đợi màn đối đầu của bốn đội tuyển có trạng thái tốt như vậy ở bán kết.Đương nhiên cũng có những fan "đẩy thuyền lung tung" cảm thấy chua xót:[Tại sao lại cứ nhằm đúng năm nay để thay đổi thể thức thi đấu chứ?][Bốn đội này tôi đều rất yêu thích, không nỡ thấy họ bị loại QAQ!][Ai thua tôi cũng đau lòng, tôi muốn xem họ tiếp tục chiến đấu ở giải toàn cầu cơ!]Có người khuyên nhủ: [Nghĩ theo một góc độ khác đi, ai thắng cũng đều vui mà, phải không!][Đợi giải toàn cầu làm gì, cứ đánh trong nước trước, ai giành được chức vô địch thì sẽ đại diện quốc gia ra quân, càng oai phong hơn!][Đúng vậy!

Có thể đứng đầu trong một cuộc chiến như thế này, còn sợ cái quái gì giải toàn cầu nữa!]Bán kết bốc thăm ngẫu nhiên, ban tổ chức giải đấu đặc biệt tổ chức một buổi bốc thăm tại chỗ.Về việc bốc thăm, nội bộ FTW đã có một cuộc tranh cãi nhỏ.Vệ Kiêu giơ tay.Thần Phong: "Cậu muốn đi à?"

Vệ Kiêu liếc mắt đưa tình với Anh Cải: "Để Cải Cải của chúng ta đi!"

Lúc này không dùng đến bàn tay may mắn này thì còn đợi lúc nào.Bạch Tài thấy lạnh sống lưng, kinh hãi: "Em không đi đâu!"

Tay của cậu ta có độc, đỏ thì đỏ cho Nhóc điên Vệ, còn đen thì đen cho Bạch Tài cậu.Là một con cá mặn, Anh Cải chỉ muốn chọn quả hồng mềm mà bóp, tuy ba đội này chẳng có đội nào mềm, nhưng lỡ như cậu bốc trúng 3U, chẳng phải sẽ thành tội nhân thiên cổ sao!Anh Cải biết, dạo này Vệ Kiêu đang đặc huấn cho Việt Văn Nhạc.Kết quả đặc huấn thế nào không rõ, nhưng có thể chắc chắn rằng A Thụy của 3U khá khắc chế Việt Văn Nhạc, bán kết tốt nhất vẫn là nên tránh đụng phải 3U.Vệ Kiêu trừng mắt nhìn cậu ta: "Mày rén cái gì."

Bạch Tài: "Tao cứ rén đấy!"

Vệ Kiêu dụ dỗ cậu ta: "Đi đi mà, tao lì xì cho mày."

Anh Cải: "..."

Vệ Kiêu giơ hai ngón tay.Anh Cải ưỡn ngực: "Ông đây là người có thể bị mua chuộc bằng hai nghìn tệ sao?"

Vệ Kiêu: "Hai vạn."

Anh Cải: "!!!"

Thần Phong gõ bàn, cắt ngang hai người: "Việc bốc thăm cứ giao cho anh."

Anh Cải: "Ê..."

Hai vạn tệ trong tay sao lại mọc cánh bay đi rồi?Vệ Kiêu tức giận, trách móc: "Ai bảo mày lề mề!"

Bạch Tài muốn tranh thủ thêm: "Em, Em thật ra...

Huấn luyện viên..."

Thần Phong trừng mắt nhìn cậu ta, Anh Cải liền im bặt.Lục Phong lên tiếng: "Để tôi đi."

Thần Phong lắc đầu: "Các tuyển thủ chính thức đều không đi."

Vệ Kiêu và Anh Cải Cải đều im lặng.Họ đã hiểu sự lo lắng của Thần Phong, nên không tiện nói thêm gì.Việc bốc thăm bán kết có áp lực.Đặc biệt với tình hình hiện tại của FTW, rõ ràng họ hy vọng có thể tránh được 3U ở bán kết.Có kỳ vọng, thì sẽ sợ thất vọng.Dù là Vệ Kiêu hay Bạch Tài, thậm chí là Lục Phong đi bốc thăm, bốc được đối thủ như ý thì không sao, bốc phải đối thủ không như ý thì tâm lý ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.Thần Phong đề nghị mình đi, là để giảm bớt áp lực cho họ.Như vậy, dù kết quả thế nào cũng không liên quan đến đồng đội, mọi trách nhiệm đều do Thần Phong gánh.Đương nhiên thực ra tụi Vệ Kiêu cũng sẽ không oán trách gì.Khô máu thôi, có gì mà phải sợ!Tối hôm đó, kết quả bốc thăm đã có.Thần Phong: "..."

Anh Cải càng thêm xót xa cho hai vạn tệ của mình.Vệ Kiêu hăng hái: "Lão Việt!"

Quý ngài khoai tây chiên mấy ngày nay sắp bị vắt kiệt: "...Thêm hai tiếng nữa."

Vệ Kiêu cười hì hì: "Được."

Nhóc Ninh cũng bị lây nhiễm: "Em cũng phải cố gắng!"

Anh Việt quá truyền cảm hứng, Ninh Triết Hàm từng chứng kiến buổi đặc huấn mà lòng không khỏi xót xa, nếu là nhóc, tối nào nhóc cũng sẽ khóc ướt gối, khóc đến khàn cả giọng.Lịch thi đấu bán kết được công bố trên mạng.Ngày 25 tháng 5: FTW đối đầu 3U.Ngày 27 tháng 5: RR đối đầu TPT.Cuối cùng FTW vẫn phải gặp 3U, nhưng Vệ Kiêu lại rất nóng lòng muốn cho toàn thể nhân dân cả nước thấy thành quả đặc huấn.Câu lạc bộ 3U.Nhìn thấy lịch thi đấu này, không khí ở câu lạc bộ 3U còn căng thẳng hơn cả FTW.FTW năm nay đang trên đà phát triển như mặt trời ban trưa, Quiet gia nhập đội, cặp đôi đường trên - rừng mạnh đến mức quá đáng, ở vòng bảng 3U chỉ thắng được một ván trong gang tấc, nhưng lúc đó Lục Phong không có ở đó, sự ăn ý của Thang Thần và Vệ Kiêu rõ ràng kém hơn một bậc, ngay cả một FTW như vậy mà 3U còn thắng hiểm, bây giờ...Giám đốc câu lạc bộ 3U, Chu Học Hải, từ lúc thấy kết quả bốc thăm đã bực bội trong lòng.Huấn luyện viên Lãnh của 3U nói thẳng: "Thăm là tôi bốc, kết quả là như vậy."

Chu Học Hải: "Cái tay thối của ông!"

Huấn luyện viên Lãnh: "Tránh được bán kết cũng không tránh được chung kết, sớm muộn gì cũng phải gặp."

Chu Học Hải: "Có giống nhau được không?

Một bên là á quân, một bên là hạng tư!"

Trong phòng luyện tập có năm tuyển thủ chính thức, Lý Thuần và hai người kia cúi đầu không nói, im lặng như gà.A Thụy đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Chu Học Hải.Chu Học Hải: "..."

Bị nhìn đến nghẹn lời.Tòng Dật chậm rãi nói: "Trận đấu còn chưa đánh, đã nhận thua rồi à?"

Chu Học Hải bực bội trong lòng, nói: "Tình hình của FTW thế nào, trong lòng các cậu không biết sao?"

Tòng Dật: "Ngay cả FTW còn không dám đối mặt, thắng chức vô địch rồi thì sao, ra giải toàn cầu để làm trò cười à?"

Chu Học Hải: "Thì ít nhất cũng phải giành được chức vô địch trong nước đã chứ!"

Tòng Dật cười lạnh: "Hóa ra ngài cũng muốn giành chức vô địch."

Đây là châm chọc lại câu nói về á quân và hạng tư của ông ta lúc trước.Chu Học Hải tức đến không nói nên lời.Tòng Dật liếc nhìn A Thụy, nói với huấn luyện viên Lãnh: "Nếu không có chuyện gì, chúng tôi tiếp tục luyện tập đây."

Chu Học Hải trong lòng không cam tâm, lại hỏi: "Thi đấu đôi của các cậu luyện tập thế nào rồi."

Tòng Dật: "Đánh xong giải trong nước rồi nói."

Thể thức mới còn có một thay đổi lớn là thi đấu đơn và thi đấu đôi.Chế độ hỗn chiến đã định sẵn quy mô của thi đấu đơn và thi đấu đôi, chỉ riêng một khu vực cũng không đủ người cho một trận đại chiến trăm người.Vì vậy thi đấu đơn và thi đấu đôi được đưa thẳng vào giải toàn cầu, phát sóng trực tiếp theo từng khu vực như trận khai mạc, trong game sẽ là hỗn chiến toàn cầu.Chu Học Hải nhắc đến chuyện này, là muốn từ bỏ thi đấu đồng đội, để tranh thủ giành thành tích tốt ở thi đấu đôi.Huấn luyện viên Lãnh nghe không lọt tai nữa: "FTW tuy mạnh, nhưng chúng ta cũng không yếu, không cần phải nâng cao sĩ khí của địch, dập tắt uy phong của mình như vậy."

Chu Học Hải còn muốn nói gì đó.A Thụy lạnh lùng lên tiếng: "Ồn."

Chu Học Hải: "............"

Cuối cùng vẫn không dám đắc tội với tuyển thủ ngôi sao trong đội, Chu Học Hải nén một bụng tức nhưng không dám nói thêm gì, quay người rời khỏi phòng luyện tập.Các trận đấu của 3U tối hôm đó đều diễn ra trong im lặng.A Thụy mặt lạnh như tiền, Tòng Dật cũng không điều chỉnh không khí, Lý Thuần và những người khác càng không dám thở mạnh, đánh đội năm người mà im lặng như vậy cũng thật đáng sợ.Nhưng dù vậy, họ vẫn liên tục thắng trên server chuyên nghiệp.Đánh đội năm người trên server chuyên nghiệp rất dễ đụng độ, khả năng cao sẽ gặp phải các đội tuyển chuyên nghiệp từ khắp các khu vực trên thế giới.Tuy những trận đấu ẩn danh này có trình độ không đồng đều, nhưng có thể thắng một mạch như vậy cũng đã chứng minh thực lực của 3U.A Thụy không nói một lời, ngay cả chớp mắt cũng chậm rãi, thao tác trên tay cũng không thể nói là quá nhanh, nhưng một khi nhìn vào màn hình game, nhìn vào cuộc đối đầu trong hẻm núi, bất cứ ai cũng phải kinh ngạc trước sự bùng nổ điên cuồng của Đạo Tặc.Ngoài game lười biếng.Trong game điên cuồng.Huấn luyện viên Lãnh đứng xem, dù đã xem bao nhiêu lần, cũng đều kinh ngạc trước sự tương phản rõ rệt này.
 
Vinh Quang - Long Thất
Chương 189


Chương 189 Eo của đàn ông không thể bị thương được đâuLúc A Thụy mới vào đội, chính Lãnh Phong đã tự mình thẩm định.Lúc đó Chu Học Hải nhìn thấy gương mặt của A Thụy, liền đề nghị ngay trong cuộc họp: "Ký!"

A Thụy trông rất ưa nhìn, lại còn rất có nét riêng: nước da sạch sẽ, mày mắt lười biếng, lúc nào cũng như đang ngủ không tỉnh, trong vẻ xuề xòa lại mang một nét độc đáo của thiếu niên.Có gương mặt này, cộng thêm thành tích khá đáng kể, đến đội tuyển nào cũng có hy vọng được ký hợp đồng.Không có thành tích cũng không sao, nuôi để livestream cũng có thể kiếm tiền và tăng danh tiếng cho đội tuyển.Suy nghĩ của Lãnh Phong và Chu Học Hải không giống nhau, so với giá trị thương mại, ông chú trọng thực lực hơn."

Tuyển thủ Tòng Dật này rất khá, có tầm nhìn và ý thức tốt, hiện tại là vị trí hỗ trợ, nhưng chỉ số tốc độ tay của cậu ấy rất cao, chuyển sang vị trí khác cũng không phải là không thể."

Ban huấn luyện đều công nhận điều này, Chu Học Hải nói: "Tòng Dật cũng có thể ký."

Vị trí hỗ trợ giá trị hơi thấp, nhưng giá không cao, thu nhận cũng không tệ.Lãnh Phong không nhìn ông ta, chuyển chủ đề: "Tôi không đề nghị ký hợp đồng với A Thụy."

Chu Học Hải quay đầu nhìn ông: "Các phương diện của A Thụy đều cao hơn Tòng Dật!"

Lãnh Phong nói thẳng vào vấn đề: "Khả năng uốn nắn quá kém."

Chu Học Hải nóng nảy: "Còn chưa bắt đầu đào tạo, đã biết cậu ta không có khả năng uốn nắn rồi sao?"

Lãnh Phong và Chu Học Hải đã làm việc cùng nhau nhiều năm, rất rõ tính cách của gã này: "Chúng ta không phải là giới giải trí."

Chỉ nhìn mặt thì có tác dụng gì?Thể thao điện tử không có thành tích chính là tội lỗi, fan muốn ngắm mặt sao không đi đu idol?Trong giới giải trí, những chàng trai trẻ đẹp hơn A Thụy có đầy!Chu Học Hải không phục: "Cậu ta chơi Đạo Tặc rất giỏi."

Lãnh Phong: "Vị trí đi rừng cần nhất là sự phối hợp, cậu ta không nói một lời, làm sao phối hợp với đồng đội?"

Chu Học Hải do dự.Lãnh Phong biết ông ta thèm muốn cái gì: "Kể cả có livestream, một người lầm lì ít nói, fan hâm mộ cũng sẽ không mua đâu."

Một câu nói đã thuyết phục được Chu Học Hải.Ông ta chỉ nghĩ đến việc A Thụy trông ưa nhìn, chơi game cũng không tệ, đến lúc đó livestream có thể thu hút fan, nhưng lại quên mất làm streamer, tài ăn nói còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.Dưới lời nhận xét sắc bén của Lãnh Phong, quyết định cuối cùng trong cuộc họp là ký với Tòng Dật, bỏ A Thụy.Ai ngờ Lãnh Phong vừa thông báo cho Tòng Dật, Tòng Dật đã không do dự nói: "Thôi ạ."

Lãnh Phong tưởng hắn đang giận dỗi trẻ con: "Tôi biết cậu và A Thụy quan hệ tốt, nhưng đừng vì bạn bè mà từ bỏ tương lai của mình."

Tòng Dật lắc đầu: "Tôi cùng cậu ấy đến đây, sẽ không bỏ lại cậu ấy."

Lãnh Phong nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt đầy dò xét: "Tôi rất ngưỡng mộ sự trọng tình của cậu, nhưng A Thụy không hợp để thi đấu chuyên nghiệp."

Tòng Dật ngẩng đầu nhìn ông: "Tại sao."

Sau lưng Lãnh Phong là mô hình hẻm núi, ông chỉ vào vị trí đi rừng nói: "Vinh Quang là một trò chơi đồng đội, hẻm núi là chiến trường của năm người, một tuyển thủ không thể giao tiếp với đồng đội, một tuyển thủ chỉ có thể đánh theo ý mình thì không xứng đáng có mặt trên sân đấu."

Tòng Dật không thể phản bác.Lãnh Phong tiếp tục: "Thực lực cá nhân của A Thụy rất mạnh, tôi cũng rất tiếc, nhưng tình hình của cậu ấy cậu rõ hơn ai hết, cậu thật sự cho rằng cậu ấy có thể đảm nhiệm vị trí này?

Cậu thật sự cho rằng một người không thể giao tiếp bình thường với người khác có thể dẫn dắt đội giành chiến thắng?"

Tòng Dật nhíu chặt mày, trong giọng nói có chút bướng bỉnh trẻ con: "Cậu ấy có thể."

Lãnh Phong im lặng nhìn hắn.Tòng Dật nghiến răng, tay nắm thành quyền, giằng co với Lãnh Phong.Một lúc lâu sau, Lãnh Phong khẽ thở dài: "Tòng Dật, thể thao điện tử rất tàn khốc, một người có trạng thái tinh thần không ổn định... không hợp với nơi này."

Ông nói những lời này đã xem như vượt quá giới hạn.Tòng Dật: "Trạng thái tinh thần của A Thụy rất tốt!"

Lãnh Phong: "..."

Giọng Tòng Dật bất giác cao lên: "Cậu ấy không có vấn đề gì, cậu ấy chỉ không thích giao tiếp với người khác thôi!"

Lãnh Phong: "..."

Tòng Dật nhận ra mình thất thố, cúi mắt nói: "Xin lỗi."

Lãnh Phong thật sự rất ngưỡng mộ Tòng Dật, nếu không ông đã không nói nhiều như vậy: "Nếu cậu thật sự muốn tốt cho cậu ấy, thì không nên để cậu ấy bước vào sân đấu chuyên nghiệp."

Tòng Dật cúi đầu, một lúc lâu không lên tiếng, cho đến khi hắn khàn giọng, dùng một giọng rất nhỏ nén ra một câu: "...Nhưng cậu ấy thích Vinh Quang."

Câu nói này đâm mạnh vào lòng Lãnh Phong.Cảm xúc trong mắt Tòng Dật bị tóc mái che kín, chỉ có đôi vai khẽ run: "Cậu ấy lớn từng này, chỉ tiếp nhận Vinh Quang, đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động bước ra ngoài..."

Bước ra khỏi thế giới của mình, bước ra khỏi sự yên tĩnh và im lặng, thử tiếp xúc với bên ngoài.Lãnh Phong không thể nói gì.Tòng Dật nhìn ông, trong mắt thiếu niên là sự dò hỏi và khao khát: "Thật sự không thể cho cậu ấy một cơ hội sao?

Tôi tin cậu ấy có thể, lúc cậu ấy chơi game không giống như bình thường, có lẽ cậu ấy... có lẽ cậu ấy có thể học cách giao tiếp với người khác trong Vinh Quang."

Lãnh Phong không nỡ, nhưng vẫn phải nói cho cậu biết sự thật: "Trận đấu không chờ đợi bất cứ ai."

Không chờ cậu trưởng thành, không chờ cậu thay đổi, càng không chờ cậu học hỏi.Không có sự chuẩn bị đầy đủ, bước vào vòng tròn này, chỉ có bị xé nát.Ánh mắt Tòng Dật tối sầm lại: "Xin lỗi."

Là hắn đã quá ngây thơ, câu lạc bộ cần những tuyển thủ trưởng thành, cần những thành tích có sẵn, chứ không phải một tương lai mơ hồ.Lãnh Phong nhìn hắn như vậy, trong lòng nhói lên: "Tôi có thể cho các cậu một cơ hội."

Tòng Dật đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông.Lãnh Phong biết mình không nên mềm lòng, nhưng trái tim này của ông trước giờ chưa bao giờ liên quan đến họ của mình: "Tôi không thể đảm bảo điều này tốt hay xấu đối với A Thụy."

"Tôi hiểu!"

Tòng Dật cúi gập người trước ông: "Cảm ơn!"

Lãnh Phong tự mình quyết định, ký hợp đồng với Tòng Dật và A Thụy.Ban đầu, ông là người phản đối ký hợp đồng với A Thụy nhất; sau này, ông lại là người mong đợi A Thụy nhất.Chu Học Hải chỉ chăm chăm vào giá trị thương mại của A Thụy, còn Lãnh Phong lại luôn chờ đợi—— chờ đợi A Thụy và Tòng Dật phá kén thành bướm.Năm người của 3U đánh đến mười hai giờ, trợ lý huấn luyện viên đến thúc giục: "Hôm nay đến đây thôi."

Thức mấy tiếng đồng hồ, Lý Thuần sắp thở không ra hơi, đứng dậy nói: "Đội trưởng, anh Dật, vậy em về ký túc xá trước đây."

Tòng Dật: "Đi đi."

A Thụy khẽ gật đầu.Người đi đường trên và xạ thủ trong đội cũng lần lượt đứng dậy, cùng nhau chào tạm biệt.Phòng luyện tập rộng lớn chỉ còn lại A Thụy và Tòng Dật.Tòng Dật buông chuột ra, nhìn cậu: "Đánh đôi?"

A Thụy: "..."

Tòng Dật đứng dậy nói: "Đợi tôi đi hút điếu thuốc."

A Thụy: "..."

Tòng Dật biết A Thụy không thích hắn hút thuốc, nhưng đây là lần hiếm hoi Dật thần không biết.Trong phòng chỉ còn lại một mình A Thụy, thần thái cậu không có chút thay đổi, không vì trong phòng luyện tập đông người mà hoạt bát hơn, cũng không vì chỉ còn lại một mình mà uể oải.Cậu ngồi ở vị trí của mình, nhìn chằm chằm vào bản đồ nhỏ của hẻm núi Vinh Quang, trong lòng rất yên ổn.Bản đồ cố định, từng ngóc ngách quen thuộc, ngay cả vị trí của quái rừng cũng không thay đổi.Thế nhưng trong hẻm núi không thay đổi này lại luôn có những trận chiến hoàn toàn khác biệt.A Thụy thích nơi này——Thích hẻm núi Vinh Quang bất biến mà vạn biến, quen thuộc mà xa lạ, giới hạn mà tự do.Cậu tiện tay mở phòng luyện tập, thỉnh thoảng lại đâm vào con quái đỏ.Tố chất nghề nghiệp của người đi rừng là phải tạo quan hệ tốt với bố đỏ và bố xanh, làm thế nào để ở giai đoạn đầu tránh được đòn tấn công của chúng để giữ máu, làm thế nào để khống chế tốt lượng máu của chúng, đảm bảo sát thương tối đa của mình ở giai đoạn đầu, thậm chí làm thế nào để dùng tốt Trừng Phạt (kỹ năng chủ động gây sát thương lên quái rừng) đều vô cùng quan trọng.A Thụy vừa hạ gục bố đỏ, bên tai đã vang lên tiếng chuông điện thoại.Giọng hát nữ rất dễ nhận biết vang lên, A Thụy nghiêng đầu nhìn điện thoại của Tòng Dật.Tòng Dật vẫn chưa về, A Thụy không thể nào nghe điện thoại hộ người khác.Mười hai giờ đêm rồi, liệu có chuyện gì gấp không?A Thụy thoát khỏi phòng luyện tập, cầm lấy điện thoại, chuẩn bị ra ngoài đưa cho Tòng Dật.Lúc cậu cầm điện thoại lên không thể tránh khỏi việc nhìn thấy người gọi đến —— Giáo sư Trương.A Thụy sững người.Lúc này cuộc gọi bị ngắt, một tin nhắn hiện lên: "So với A Thụy, cậu cũng cần quan tâm đến trạng thái của mình hơn."

Lúc Tòng Dật đẩy cửa vào, nhìn thấy A Thụy đang ngồi ngẩn người trên ghế gaming."

Sao vậy?"

Người khác đều không hiểu được cảm xúc của A Thụy, nhưng Tòng Dật lại chỉ cần một ánh mắt là biết cậu đang không vui.A Thụy lắc đầu.Tòng Dật liếc nhìn điện thoại của mình, rồi lại nhìn A Thụy: "Giáo sư Trương gọi à?"

A Thụy gật đầu.Tòng Dật cầm lên, nhìn thấy tin nhắn đó.A Thụy nhìn thẳng vào màn hình máy tính.Tòng Dật cười cười: "Thấy rồi à?"

A Thụy: "..."

Tòng Dật đặt điện thoại xuống, thản nhiên nói: "Tuyển thủ chuyên nghiệp, ai cũng có lúc trạng thái không tốt."

A Thụy nhìn hắn.Tòng Dật cười: "Đừng lo, tôi là do bị thể thức mới làm cho phiền thôi."

A Thụy khẽ nói: "Không..."

Tòng Dật biết cậu muốn nói gì: "Không sợ, có gì mà phải sợ."

A Thụy: "..."

Tòng Dật vào game: "Được rồi, biết cậu lợi hại, ngược được Việt Văn Nhạc, đánh được Quiet, đối đầu được với Đại Ma Vương."

A Thụy: "Ừm."

Hai người đánh đôi hai tiếng, Tòng Dật ngáp một cái nói: "Ngủ thôi."

A Thụy không động.Tòng Dật nhìn đồng hồ: "Vậy cậu chơi thêm lúc nữa, tôi đi ngủ đây."

A Thụy: "Ngủ ngon."

Tòng Dật: "Ngủ ngon."

Hai giờ sáng nói ngủ ngon, cũng chẳng khác gì chào buổi sáng.A Thụy đánh đơn trên server chuyên nghiệp, chơi đến tận bảy giờ sáng.[Thức trắng đêm à?] Một tin nhắn riêng hiện lên.A Thụy nhìn thấy cái ID chói mắt đó —— Yêu Close Nhất.Trận khai mạc còn là Thích Close Nhất, bây giờ đã thành Yêu Close Nhất, không hổ là cậu, Quiet.A Thụy không thích nói chuyện, nhưng gõ chữ thì cũng được: [Cậu cũng không ngủ à?]Yêu Close Nhất: [Nghĩ gì thế, anh đây là dậy sớm.] Bạn trai đi chạy bộ rồi, ngủ một mình thật cô đơn.A Thụy: [Cậu dậy sớm thật đấy.]Vệ Kiêu ngáp một cái, trêu cậu: [Căng thẳng à?][Căng thẳng gì.][Bán kết gặp phải bố mày.]A Thụy: "..."

Vệ Kiêu rất thích trêu A Thụy: [Lúc thi đấu gọi tiếng cha ơi...]A Thụy: "..."

Vệ Kiêu gõ hết chữ: [Cũng không thể tha cho cậu một mạng.]A Thụy: "............"

Vệ Kiêu cười toe toét, mở phòng: [Solo?]Cậu gửi cho A Thụy số phòng.A Thụy không muốn để ý đến cậu, nhưng lại không cưỡng lại được sự cám dỗ, thế là tìm kiếm số phòng, ai ngờ phòng này lại có mật khẩu.Vệ Kiêu nhắn riêng cho cậu: [Mật khẩu là anh trai.]A Thụy: [...Giết cậu.]Vệ Kiêu: [Đến đây đến đây, đang đợi đây.]A Thụy vào phòng, chọn tướng ngay lập tức.Vệ Kiêu thản nhiên lấy một con Thợ săn mưa.A Thụy cũng không nói nhiều, vào game, tăng kỹ năng mua trang bị, tàng hình tấn công Thợ săn mưa.Chế độ Solo mới khác hoàn toàn so với trước đây.Farm lính?

Không cần.Phát triển?

Không cần thiết.Mở đầu full tiền full trang bị full cấp, chỉ so tài thao tác của tuyển thủ.A Thụy lấy Ẩn Tặc, Vệ Kiêu lấy Thợ Săn Mưa.Tuy Đạo Tặc khắc chế Thợ Săn, nhưng Thợ săn mưa bản thân cũng có thuộc tính thích khách, nếu thể hiện tốt thì thật sự không biết ai thua ai thắng.Vệ Kiêu trải nửa màn hình hạt mưa, cố gắng ép A Thụy đang tàng hình ra ngoài, ai ngờ A Thụy di chuyển quá tinh tế, ngay cả một hạt mưa cũng không dính phải...Tiếng "vút" vang lên, lưng Vệ Kiêu trúng một nhát dao.Ẩn Tặc hiện hình từ trong hư không, dao găm đâm mạnh vào sau eo Thợ săn mưa.Vệ Kiêu đạp lên hạt mưa bay lên không trung để né, vẫn còn thời gian gõ chữ: [Anh Thụy, eo của đàn ông không thể bị thương được đâu.]
 
Vinh Quang - Long Thất
Chương 190


Chương 190 Đồ mặc trên người sao lại để người khác mua đượcA Thụy đáp lại cậu bằng một nhát dao nữa, đâm chính xác vào bên hông còn lại của cậu.Vệ Kiêu sao có thể để cậu thành công hai lần, thân hình như yêu tinh của Thợ săn Mưa nhẹ nhàng đạp lên những giọt mưa, né được đòn đánh thường này.Lúc này thì không còn rảnh để gõ chữ chém gió nữa, hai người với full trang bị và full kỹ năng quấn lấy nhau, đánh đến không thể tách rời.Ẩn Tặc ra dao tàn nhẫn và chính xác, Thợ săn Mưa né đòn một cách ung dung, một mũi tên từ xa bay tới, như đang thả diều, từng phát một bắn vào người Ẩn Tặc đau điếng.Họ đều đang dồn combo, so tài về tốc độ tay và thao tác.Solo bây giờ không tốn quá nhiều thời gian, với những pha thể hiện thao tác không ngừng nghỉ như thế này, một hai phút là giới hạn, dù thiên phú mạnh như họ cũng không trụ được đến ba phút.Cuộc so tài ngày càng gay cấn, Thợ săn Mưa nhanh hơn Ẩn Tặc nửa giây, Vệ Kiêu tung ra combo cực hạn của Thợ săn Mưa, Đạp Vũ Phi——Màn mưa mù mịt đột nhiên thu lại, mỗi giọt nước đều biến thành từng mặt gương, phản chiếu bóng dáng của thợ săn, làm nhiễu loạn tầm nhìn của đối phương.A Thụy tuy chưa bao giờ dùng Thợ săn Mưa, nhưng lại vô cùng quen thuộc với tướng này, là một người đi rừng, phải nắm rõ vi thao tác của tất cả các vị trí chủ lực, pha Đạp Vũ Phi lần này của Vệ Kiêu rất khác.Cậu thu liễm suy nghĩ, dao găm liên tiếp phá vỡ ba ảo ảnh, lao thẳng về phía Thợ săn Mưa.Trúng rồi!Ẩn Tặc trong tình trạng không bị phá vỡ tàng hình đã cộng dồn đủ ấn ký, có thể tăng cường đáng kể đòn đánh thường.Với nhát dao full trang bị hiện tại của cậu, chắc chắn một trăm phần trăm sẽ tiễn Thợ săn Mưa lên bảng.A Thụy tập trung cao độ, nhắm chuẩn vào bóng dáng của tộc Tinh Linh, tuyệt đối không cho đối thủ bất kỳ cơ hội di chuyển nào.Lưỡi dao găm lóe lên ánh sáng đen đâm vào người Thợ săn Mưa, hiệu ứng bùng lên, máu tươi...Đồng tử A Thụy co rút lại: Không đúng!Phụt một tiếng.Trong hiệu ứng không có máu tươi phun ra, thay vào đó là một màn sương nước.Đây lại cũng là ảo ảnh, không phải là bản thể của Thợ săn Mưa.Vút vút vút, những mũi tên mang theo hàn khí bắn tới, nhắm thẳng vào mặt Đạo Tặc.A Thụy quay người đỡ đòn, tiếc là góc độ của ba mũi tên quá hiểm, cậu chỉ có thể đỡ được một mũi.Hai mũi tên gây ra sát thương, lượng máu của A Thụy giảm mạnh.Vệ Kiêu hiện thân, một mũi tên mưa mang theo vệt sáng nước lại bay tới.A Thụy mắt tinh, nhìn ra trên mũi tên này có một vệt sáng đỏ —— đây không phải là làm màu, mà là một mẹo nhỏ trong game, một số trang bị có nội tại, ví dụ như một trong những thần khí của xạ thủ là Trường cung Huyết Ma, có tỷ lệ kích hoạt nổ máu, bị một mũi tên như vậy bắn trúng, đừng nói là Ẩn Tặc đang ít máu, dù là còn hơn nửa máu cũng có thể ngã gục.Phải né được!Thần kinh A Thụy căng như dây đàn, cảm nhận được sự run rẩy từ sâu bên trong.Đây chính là sức hấp dẫn của Vinh Quang, dù thân ở ngoài hẻm núi, linh hồn lại ở trên chiến trường.Ẩn Tặc tốc biến lùi lại, né được mũi tên mưa đâm chính diện, tiếc là máu cậu quá ít, dù chỉ bị cạnh của mũi tên mưa sượt qua cũng toi mạng.Defeat.Màn hình của A Thụy hiện lên dòng chữ đỏ thẫm của sự thất bại.Solo bây giờ chính là dứt khoát như vậy, chết là kết thúc.Hai người trở về phòng, Vệ Kiêu gửi tin nhắn: [Trạng thái không tốt lắm nhỉ]A Thụy: "..."

Vệ Kiêu: [Ngủ đi, không bắt nạt cậu nữa.]A Thụy: [...Lại đây.]Vệ Kiêu bật voice chat: "Cậu thật sự căng thẳng à?"

A Thụy: "..."

Vệ Kiêu đổi chế độ phòng, từ Solo sang phòng tổ đội: "Đánh đôi đi."

A Thụy do dự một lúc.Vệ Kiêu: "Nhanh lên, lát nữa tôi phải xuống lầu ăn cơm."

Đợi đội trưởng chạy bộ xong, cậu muốn cùng hắn ăn cơm.A Thụy nhấn sẵn sàng.Vệ Kiêu bật voice chat, A Thụy cũng bật, nhưng cậu trước giờ vẫn là người bật mic mà lại gõ chữ: [Tôi không căng thẳng.]Vệ Kiêu: "Ồ."

A Thụy lại giải thích một lần nữa: [Không có gì phải căng thẳng.]Vệ Kiêu nói thẳng vào vấn đề: "Vậy sao cậu lại như mất hồn mất vía thế."

Cố nhịn, Thụy thần không nhịn được nữa, hỏi cậu: [Sao cậu nhìn ra được?]Cậu đúng là tâm trạng không tốt, nhưng không liên quan đến căng thẳng.Nhưng mà, cảm xúc của cậu ngoài Tòng Dật ra thì gần như không ai hiểu, tại sao Quiet cách một đường mạng cũng có thể cảm nhận được.Vệ Kiêu lại trêu: "Ồ hố, quả nhiên là đang căng thẳng!"

A Thụy: "........................"

Không muốn nói chuyện với tên này nữa!Vừa hay hai người tìm được trận, vào game.A Thụy không giống Vệ Kiêu, cậu từ ngày chơi Vinh Quang chỉ thích vị trí đi rừng, thậm chí phải nói là chỉ thích nghề Đạo Tặc.Vệ Kiêu cũng thích Đạo Tặc, nhưng cậu thích làm tuyển thủ toàn năng hơn, ừm, không có ý gì khác, bạn trai cậu cũng là tuyển thủ toàn năng mà.Vệ Kiêu hiểu anh Thụy: "Muốn chơi gì?"

Cậu ở vị trí đầu, có thể giúp A Thụy giành vị trí đi rừng.A Thụy: "Đạo tặc Bóng đêm."

Vệ Kiêu miệng thì nói: "Ok." rồi lại khóa Cuồng Tặc.A Thụy: "???"

Vệ Kiêu hùng hồn nói: "Chơi Đạo tặc Bóng đêm cái gì, ông đây nhường cho cậu vị trí đi rừng đã là tốt lắm rồi, còn muốn chơi người đàn ông của tôi ngay trước mặt tôi à?"

Anh Thụy cạn lờiSự thật chứng minh, ngủ không sướng sao, tại sao phải đến chơi game với một tên súc sinh cơ chứ!Vệ Kiêu chọn Điệp Thuật Sĩ, nàng tiên nhỏ trong Trang Chu Mộng Điệp, nổi danh là mỹ nhân hẻm núi.Vệ Kiêu vừa vào game đã hỏi: "Tôi đẹp không?"

Gần đây game cập nhật, Điệp Thuật Sĩ ra một trang phục mới, là một chiếc váy tiên nữ thanh thoát, xung quanh có một vòng bướm nhỏ, bay lượn như trong mơ.Các fan nữ vô cùng hài lòng với trang phục lần này, tỏ vẻ nhất định phải mua, kết quả nhà phát hành game lại không làm người, ném trang phục này vào vòng quay may mắn.Vinh Quang so với một số game RPG khác thì không "hút máu" bằng, dù sao nạp tiền cũng không có ý nghĩa lớn, thực lực người chơi không vì bạn nạp tiền mà mạnh lên, tính cân bằng luôn được giữ rất tốt.Nhưng Vinh Quang cũng phải kiếm tiền, kiếm thế nào đây, đương nhiên là trang phục.Trang phục đi kèm, trang phục dũng khí, sử thi, huyền thoại và cả trang phục thần cấp.Trang phục thần cấp này không phải dùng tiền là mua được, mà là quay từ vòng quay may mắn.Một khi đã quay thưởng thì giới hạn này khó mà nói trước.Vận may tốt một chút, hai ba trăm tệ là có, vận may kém một chút hai ba nghìn tệ cũng chưa chắc có được.Đại gia Vinh Quang Mạc nhiều tiền từng livestream quay trang phục, quay hết năm nghìn tệ mà vẫn không quay được thứ mình muốn.Cái hố này sâu đến mức nào, người chơi game đều hiểu.A Thụy không có hứng thú với trang phục, gu thẩm mỹ chuẩn trai thẳng: "Đẹp."

Vệ Kiêu: "Qua loa!"

A Thụy: "..."

Vệ Kiêu cũng không phải công chúa nhỏ, đối với trang phục nữ không có chấp niệm gì lớn, cậu nói vậy đương nhiên là có mục đích: "Cậu có biết trang phục này từ đâu ra không?"

A Thụy: "Quay thưởng."

Vệ Kiêu: "Vớ vẩn."

A Thụy: "..."

Giọng Vệ Kiêu cao lên một chút: "Là đội trưởng tôi giúp tôi quay đó!"

A Thụy: "...Ồ."

Vệ Kiêu nhấn mạnh: "Đội trưởng của tôi, Close!"

A Thụy: "..."

Chứ sao nữa, đội trưởng FTW còn có thể là ai.Vệ Kiêu không hề nản lòng: "Tôi vốn định nhờ Anh Cải giúp tôi quay, cậu biết bàn tay đỏ của Anh Cải rồi đấy, Porsche còn quay ra được một chiếc."

A Thụy chưa trải sự đời, vẫn còn dám đáp lời: "Vậy sao không để Anh Cải quay."

Vệ Kiêu thấy cá đã cắn câu, vui vẻ: "Haizz, đội trưởng tôi không cho."

A Thụy: "?"

Vệ Kiêu: "Quần áo mặc lên người sao có thể mặc đồ người khác mua."

A Thụy: "???"

Vệ Kiêu: "Chỉ là vận may của đội trưởng không tốt, quay năm trăm hai mươi lần mới ra."

A Thụy nhận ra có gì đó không đúng.Vệ Kiêu nhấn mạnh: "Thật đấy, tôi không lừa cậu, anh ấy thật sự đã quay 520 lần." (520 trong tiếng Trung đồng âm với "anh yêu em")A Thụy: "...................................."

Cuối cùng cũng nói ra được chuyện này, Vệ Kiêu vô cùng thỏa mãn: "Trang phục này đẹp thật."

A Thụy thề, ván này cậu không muốn đến đường giữa nữa, Điệp Thuật Sĩ xin hãy cứ ở đó mà đẹp một mình đi!Chỉ là một trận đấu thường, hai người họ nghiền ép đối phương đủ kiểu.Cuồng Tặc có Triple Kill, Quad Kill, Điệp Thuật Sĩ có Quad Kill, Mega Kill.Người chơi đối diện ngơ ngác: [xiehe?]Vệ Kiêu: [Ừm.] rồi gửi thêm một đoạn tiếng Anh, [Tôi đẹp không?]Người chơi đối diện: "........................"

Tạ thần đang ngồi ở căn cứ, tự dưng tai bay vạ gió.Ván này lợi thế quá lớn, đến cuối trận Vệ Kiêu đứng yên đếm bướm: "Tuy tôi rất mạnh, nhưng cậu đến mức một lần cũng không đến đường giữa sao?"

Cậu hỏi A Thụy.A Thụy: [Lính cho tôi ăn à?]Ai cũng biết, lính chính là tiền, tiền chính là mạng, ai dám ăn lính của vị trí chủ lực, tình nghĩa anh em chấm dứt từ đây.Ngoài Close ra, ai nói câu này với Vệ Kiêu, tám phần mười sẽ nhận được một chữ "cút".Tuy nhiên...Vệ Kiêu: "Được thôi."

A Thụy thấy lạnh sống lưng.Vệ Kiêu: "Bây giờ cho cậu bắt nạt một chút, đợi đến bán kết mới dễ dàng đánh cho cậu khóc."

A Thụy khẽ hít một hơi, lại vòng về chuyện cũ: [Tôi không phải vì bán kết!]Có thể khiến Anh Thụy phải thêm một dấu chấm than, Vệ Kiêu thật không phải người thường."

Ồ," Vệ Kiêu lại đâm một nhát vào A Thụy, "Vậy là cậu cãi nhau với Tòng Dật à?"

A Thụy: "............"

Vệ Kiêu hăng hái, Điệp Thuật Sĩ đứng yên ở đường giữa, ngón tay gõ chữ như bay: "Hai người còn biết cãi nhau à?

Mau kể cho tôi nghe là chuyện gì?

Chẳng lẽ Dật thần trong lòng có vị vua đi rừng nào khác rồi?

Thằng nhóc nào mà ngang ngược thế, kể đi, tôi đánh hắn!"

A Thụy nhìn dòng chữ dày đặc này, đầu đau nhức.Cậu không hiểu, tại sao trên đời lại có sinh vật như Quiet.Một người nhạy bén đến cực điểm lại vô sỉ đến cực điểm.Thế nhưng một người như vậy, ngay cả làm đối thủ của cậu cũng không thể ghét được.A Thụy: [Không cãi nhau.]Vệ Kiêu: "Vậy cả đêm qua cậu sao vậy?"

A Thụy không giỏi giao tiếp, cậu không thích thể hiện bản thân, càng không thích bị nhìn thấu bản thân.Một người ngay cả bản thân mình cũng né tránh, làm sao để người khác hiểu mình.A Thụy khẽ hít một hơi, miễn cưỡng nói qua loa.Nhìn tin nhắn riêng mình gửi đi, cậu rất ngạc nhiên, hóa ra cậu cũng sẽ bộc bạch.Vệ Kiêu "ừm" một tiếng, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc: "Anh Thụy, cậu nghĩ tại sao Tòng Dật lại chơi hỗ trợ."

A Thụy sững người.Vệ Kiêu nói: "Tòng Dật không giống Bạch Tài, Anh Cải nhà tôi là tính cách cá mặn, chí hướng cuộc đời là nằm, có thể nằm lên điện thờ tuyệt đối không đi lên.

Tòng Dật không như vậy, tuy tôi chưa thấy cậu ấy chơi tướng khác, nhưng một người có thể chơi Pháp Sư Nguyên Tố thành như vậy, dù là tốc độ tay hay thao tác, đều không kém phải không.

Nhìn khắp thế giới, ba người chơi Pháp Sư Nguyên Tố giỏi, một là Yến Giang, một là Lee Heeran, người cuối cùng chính là Tòng Dật."

"Yến Giang không nói nữa, Lee Heeran năm đó là ADC số một thế giới, thao tác đó dù có bị thương cũng rất đủ dùng, Pháp Sư Nguyên Tố của Tòng Dật không hề kém cạnh anh ta."

"Tôi khá tò mò, cho Tòng Dật dùng Điệp Thuật Sĩ, liệu anh ta có thể ở đường giữa tích đủ bướm ảo không."

Nghe lời cậu nói, tim A Thụy như bị búa tạ đập vào.Vệ Kiêu tiếp tục hỏi cậu: "Vậy, tại sao hắn lại chơi hỗ trợ?"

Ngón tay A Thụy đặt trên bàn phím, nhưng không thể gõ ra nửa chữ.Vệ Kiêu nói thay cậu: "Vì muốn bảo vệ cậu."

Mi mắt A Thụy cụp xuống, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.Vệ Kiêu trải đầy màn hình bướm ảo, tiện tay hạ gục ba người đối phương đang cố gắng vây bắt cậu.Cậu chậm rãi nói: "Tuy trách nhiệm của hỗ trợ là bảo vệ đồng đội, nhưng cũng không có ai quy định người đi rừng không thể bảo vệ hỗ trợ."
 
Back
Top