Ngôn Tình Vị Thiếu Gia Khó Chiều

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,716
0
36
ADCreHcAsle6wEXx9trZhrERWcjfhvpbx4mA5HTkQNTr00L96-BQdtbY3JdB3gtsqPYwXbpV704oUa8GjEqTyUV-rkUyNBfJ_y3tQ6ePbNpUV1ghThc_24sDQIv9YSs_233R186kq6IUvmCXzjZ3GdSCkcUT=w215-h322-s-no

Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Tác giả: Tịch Ân
Thể loại: Ngôn Tình, Sủng
Trạng thái:


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tịch Ân

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sủng

Giới thiệu:

Bởi gia đình hắn từng giúp nhà cô một chuyện nên Uyển Ngưng đã chấp nhận điều kiện trở thành một quản gia để đi theo phục vụ vị thiếu gia nhà họ Phong
Sống với nhau hơn 5 năm, từ sở thích hoạt động thậm chí cả sinh hoạt cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay
Nhưng vị thiếu gia này cực kỳ khó chiều hết lần này đến lần khác gây khó dễ khiến cho Uyển Ngưng tức giận, anh ta cậy mình là chủ nhà nên thường xuyên bắt nạt cô​
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 1: 1: Cậu Chủ Và Quản Gia


Trong một căn biệt thự lớn , tất cả người hầu đang chuẩn bị những đồ cần thiết cho ngày hôm nay , một người quản gia trẻ tuổi đi ngang qua người hầu thấy vậy liền cúi xuống cung kính chào hỏi: " Ngưng quản gia!! "
Uyển Ngưng mỉm cười khẽ gật đầu , đi nhanh về phía tầng 2 của căn biệt thự
Sau khi người hầu không còn trong tầm mắt, dáng đi thẳng của vị quản gia trẻ tuổi này cũng tự dưng mà khom người xuống.

Một tay sờ lên eo, một tay chống lên tường, cả người đang không ngừng run rẩy nhưng vẫn cố gắng lê bước về phía căn phòng ngủ của vị thiếu gia trong căn nhà này
Uyển Ngưng nhíu mày nhớ lại đêm hôm qua bị vị thiếu gia kia ấn lên giường hôn hít rất may là cô đánh ngất anh ta rồi chuồn nhanh và không để lại một tí manh mối gì liên quan ngày hôm qua ở trong căn phòng đó
Đứng trước cửa căn phòng , Uyển Ngưng đưa tay lên gõ ba cái rồi trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào bên trong đánh thức người đang ngủ
Nhìn người đàn ông đang nằm úp trên người có một cái chăn được đắp ngang người chỉ lộ ra phần lưng , tấm lưng này cũng được coi là cực kỳ hoàn hảo khiến cho người khác cực kỳ muốn chạm vào
- " Cậu chủ! đến giờ dậy rồi! buổi sáng hôm nay lúc 8 giờ có một cuộc họp tại nhà , 9 giờ có một buổi xem mắt với tiểu thư nhà Doãn gia ạ " Uyển Ngưng không đợi người kia phản ứng liền báo cáo hết lịch trình sáng nay cho anh ta nghe

Phong An Huy nghe xong lật người mở mắt ra nhìn quản gia của mình rồi hỏi, trong đầu xuất hiện hình ảnh của người con gái đêm qua: " Uyển Ngưng! điều tra cô gái hôm qua cho tôi "
Uyển Ngưng vẫn giữ nụ cười nho nhã trên môi nói: " vâng thưa cậu chủ "
Phong An Huy nhíu mày hơi đau đầu do hôm qua uống quá nhiều rượu, anh ta dịch người lên dựa vào gối nhìn chằm chằm vào quản gia.

Quan sát gương mặt của quản gia rồi nói: " Hừm! cô gái hôm qua! nhìn có chút giống cậu "
Phong An Huy nhớ đến đêm hôm qua đã cùng một cô gái say xưa nồng nhiệt ngày hôm sau lại phát hiện bản thân đã ở trong biệt thự
Uyển Ngưng giữ nụ cười trên môi nhàn nhạt nói: " không biết vị tiểu thư nào giống tôi để cho cậu chủ nhìn nhầm thành tôi vậy chứ!.

ah! hay là cậu chủ có tình ý với tôi! "
Phong An Huy nghe tên quản gia lải nhải hừ một tiếng cầm chiếc gối bên cạnh ném về người Uyển Ngưng cắt ngang lời đang nói của cô, Uyển Ngưng nhanh tay bắt được chiếc gối phủi phủi rồi từ từ đặt nó lại ở vị trí ban đầu không quên nhắc nhở
- " về buổi xem mắt, tôi đã chuẩn bị đủ mọi thứ cho cậu rồi "
Phong An Huy đứng dậy đi về phía phòng tắm , Uyển Ngưng đen mặt vội vàng cúi xuống làm công việc của mình trong đầu không ngừng chửi mắng tên thiếu gia kia.

Dù sao hiện giờ cô đang đóng giả thành con trai nhưng hắn không biết ngại khi chỉ mặc mỗi qu@n lót trước mặt người khác hay sao?
Muốn hiểu rõ hơn thì phải nói về mấy năm trước
Uyển Ngưng tên thật là Khương Uyển Ngưng là con gái của một quản gia.

Cha của cô là quản gia cho Nhị gia tức là cha của Phong An Huy vì vấn đề sức khỏe nên đã xin nghỉ việc để điều trị sau khi Nhị phu nhân biết tin đã giúp gia đình cô về mặt tiền viện phí hay tiền điều trị cho ba của cô.

Đổi lại nhà họ sẽ phục vụ cho vị thiếu gia này mà gia đình cô chỉ có hai người con gái nên Uyển Ngưng đã hi sinh bản thân đóng giả thành nam nhân đi theo phục vụ cho Phong An Huy
Mọi chuyện đã diễn ra hoàn hảo cũng được 5 năm , hôm qua là ngày nghỉ của Uyển Ngưng nên đã đồng ý lời mời dự sinh nhật của bạn thân ai ngờ Phong An Huy lại xuất hiện ở đó sau đó anh ta uống say tiếp cận Uyển Ngưng rồi kéo cô vào phòng nghỉ
Hôm qua Uyển Ngưng là người tỉnh táo nhất nhưng không thể thoát ra khỏi tay của anh ta quá bí bách cô đã trực tiếp đánh ngất Phong An Huy rồi lôi anh ta về phòng nghỉ
Ngày hôm nay cả người cô đau bởi vì hôm qua sử dụng quá nhiều sức lực nên bị đau cơ!
Phong An Huy đi ra thấy quản gia theo mình hơn 5 năm đang dọn dẹp lại căn phòng thì không khỏi nhớ đến tối ngày hôm qua.

Lúc hắn bị chuốc say vốn dĩ thấy người con gái kia đặc biệt giống với quản gia của mình nên đã đi đến chỗ đó và muốn trở về phòng
Suốt chặng đường đi , Phong An Huy luôn ôm lấy eo của cô gái kia cảm giác một chiếc eo cực kỳ nhỏ , mùi hương trên người cũng rất giống với quản gia thân cận đến gương mặt cũng giống nhưng chỉ khác mỗi mái tóc.

Mái tóc của cô ấy rất dài và mượt khác với mái tóc ngắn của quản gia
Uyển Ngưng thẳng người nhìn về phía Phong An Huy đang đứng bất động ở một chỗ, cô liền lên tiếng hỏi

- " Cậu chủ!cậu còn đứng đó làm gì nữa? "
Phong An Huy ngẩng đầu lên nhìn Uyển Ngưng một lát rồi hỏi: " hôm qua cậu ở đâu? "
Uyển Ngưng bình thản đi đến chỗ bình hoa.

Vẻ ngoài của cô rất bình tĩnh nhưng thật chất đang vô cùng lo sợ , sợ bản thân bị phát hiện là con gái thì không hay chút nào đến lúc đó cô còn phải nghỉ việc nữa: " hôm qua tôi về nhà! Mà tôi có mang quà đến cho cậu đó!!"
Nói xong cô liền lấy một chiếc kẹo từ trong túi ra đưa lên cho Phong An Huy xem , anh ta hơi nhíu mày lại : " Uyển Ngưng! Tôi không thích ăn cái vị này "
Uyển Ngưng biết Phong An Huy là một người rất thích ăn đồ ngọt nhưng anh ta cực kỳ kén chọn ví như ăn thịt thì miếng thịt đó nhất định phải đẹp không quá nhiều mỡ không quá nhiều lạc , phải đan xen giữa hai phần này còn về rau thì không ăn những loại hạt vì hắn không thích
Nói chung về sở thích ăn uống của hắn , Uyển Ngưng cực kỳ đau đầu nhưng cô cũng đã quen được với cái sở thích dị thường này.
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 2: 2: Ăn Sáng


Phong An Huy dẹp bỏ suy nghĩ ở trong đầu sang một bên rồi đi xuống nhà ăn , nhìn bữa ăn sáng trước mặt khiến cho Phong An Huy hơi nhíu mày lại
- " Đổi món khác! nhiều rau quá "
Bữa sáng hôm nay là Salad cá ngừ ăn cùng với bánh mỳ , Uyển Ngưng khi thấy phản ứng này của anh ta thì rất bình thản như việc này đã quá quen với việc này rồi: " Ăn salad cung cấp nhiều chất xơ và vitamin rất tốt cho sức khỏe! "
Tuy nói vậy nhưng Uyển Ngưng vẫn rất cẩn thận đem đ ĩa salad ra cho người hầu để họ đổi món mới cho anh ta.

Khi món mới được mang lên, Uyển Ngưng mang ra trước mặt Phong An Huy rồi giới thiệu từng món một: " Bánh mì sandwich , bò bít tết , trứng Benedict , Jambon thịt nguội! Cậu có gì không hài lòng không? "
Phong An Huy nhìn qua các món đánh giá một hồi rồi gật đầu hài lòng với bữa ăn sáng này, Uyển Ngưng đi đến mở máy tính bảng ra đặt lên kệ bật phim cho anh ta xem
Phong An Huy vừa ăn vừa xem mặc kệ tất cả mọi người ở xung quanh , Uyển Ngưng đứng ở một bên phân phó người hầu rời khỏi phòng ăn rồi cô mới đi đến bên cạnh phục vụ cho anh ta
- " Cậu chủ! Bà chủ yêu cầu cậu nhanh chóng đi xem mắt ạ " Uyển Ngưng ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, Phong An Huy khẽ xua tay mắt vẫn nhìn vào màn hình: " cậu giúp tôi đi xem mắt đi! "

Uyển Ngưng bất lực nói: " Cậu chủ! Tôi giúp cậu cũng đã hơn 10 lần rồi đó!! "
Mỗi lần Phong An Huy phải xem mắt thì cậu ta sẽ bảo cô đóng giả anh ta rồi đi xem mắt hộ.

Phong An Huy gật đầu: " mới 10 lần! Tiếp tục đi à! tối nay tôi có 1 buổi tiệc , cậu giả gái rồi đi cùng tôi nhé? "
- " Gấp đôi! "
- " không thành vấn đề!! "
Mỗi lần cô giúp anh ta một việc như giả thành Phong An Huy thì đều sẽ ra một con giá để cho cậu ta trả tiền lần này là giả gái đương nhiên là không khó nhưng cô phải lộ ra cơ thể thật nên nhất định phải ra giá gấp đôi
Sau khi ăn sáng xong , Uyển Ngưng cúi xuống nhìn đồng hồ rồi khẽ lắc đầu.

Hôm nay vào họp muộn 10 phút cũng chỉ tại vì anh ta lề mề ăn mãi không hết bữa sáng! sao cô có cảm giác bản thân đang làm bảo mẫu cho một đứa trẻ đang trong độ tuổi mới lớn thế không biết!!
Uyển Ngưng mở cửa thư phòng ra cho Phong An Huy đi vào , cô nhanh chân đi đến bàn làm việc rồi mở cuộc họp lên cho Phong An Huy việc còn lại chỉ cần anh ta ngồi xuống họp là được
Trong lúc Phong An Huy họp thì Uyển Ngưng ở bên cạnh sắp xếp lại tủ sách lớn , lúc đi ngang qua bàn làm việc Uyển Ngưng thấy Phong An Huy đang nhìn mình chằm chằm không một chút tập trung vào trong cuộc họp
Uyển Ngưng nhanh chóng đi lấy quyển sách mà Phong An Huy đang đọc mang đến đưa cho , thấy yêu cầu của mình đã được thực hiện xong anh ta lúc này mới cúi xuống chăm chú đọc sách
Đi theo Phong An Huy 5 năm tất cả mọi sở thích , cuộc sống sinh hoạt hằng ngày hay đến cả biểu cảm của hắn , cô đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay
Phong An Huy ngẩng lên gõ lên bàn làm việc nhìn Uyển Ngưng rồi nói: " sắp xếp lại phòng vẽ cho tôi "
Uyển Ngưng nghe vậy liền gật đầu xoay người đi về phía cửa, cô đi nhanh đến cuối tầng 2 mở cửa đi vào bên trong

Căn phòng này chẳng có bất kỳ đồ đạc gì ngoài một chiếc ghế sofa lớn, một chiếc ghế gỗ và một cái kệ lớn dùng để đựng các loại màu và cọ.

Trong phòng đặc biệt có rất nhiều giấy bị vo viên vứt ở khắp nơi
Phong An Huy hiện tại đang là một hoạ sĩ nổi tiếng, có rất nhiều bức tranh của anh ta đã từng được đoạt giải , bởi vẻ bề ngoài điển trai kèm theo tài năng hội họa anh ta được mệnh danh là hoàng tử của những bức tranh
Bề ngoài lịch sự , phong thái ngút trời nhưng mấy ai nhìn thấy ở sâu bên trong là sự lười biếng, kén chọn , khó chiều đến đau đầu.

Mấy ai có thể chịu được cái sự kén chọn của anh ta cùng lắm là có cô và người nhà của Phong An Huy
Uyển Ngưng đi đến nhặt những tờ giấy vo viên ở dưới đất đem trực tiếp vứt vào trong thùng rác , có rất nhiều lần cô đã trải phẳng những tờ giấy vẽ này ra nhưng Phong An Huy nhất quyết không cho cô giữ lại , mỗi lần vứt mấy tờ giấy vẽ Uyển Ngưng đều phải quay video toàn bộ hành trình đem nó đến thùng rác rồi gửi cho hắn
Uyển Ngưng đứng dậy nhìn quanh căn phòng một lượt, có rất nhiều bức tranh được treo ở trong phòng có đầy đủ màu sắc, khung cảnh khác nhau.

Mỗi bức ảnh đều có một không gia thần bí y hệt với chủ nhân của chúng
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu xuyên qua những tán lá len lỏi vào trong căn phòng,Phong An Huy mở cửa phòng thấy quản gia riêng của mình đang đứng giữa cửa sổ sát mặt đất, bên ngoài là những tán lá xào xạc

Uyển Ngưng nghe thấy tiếng cửa liền quay lại nâng cái thùng rác trong tay mình lên: " không biết hôm nay tôi có phải quay video không? "
Phong An Huy đóng cửa lại rồi nói: " qua dọn chỗ màu kia đi "
Uyển Ngưng gật đầu đặt thùng rác về chỗ cũ rồi đi đến chỗ kệ mang những hộp màu còn dùng dở bỏ vào trong một cái túi
Thấy Phong An Huy ngồi vào ghế đang lấy giấy để thay, Uyển Ngưng nghiêng đầu hỏi: " Hôm nay cậu không tính đi xem mắt à? "
Phong An Huy cầm lấy bút chì liếc mắt nhìn Uyển Ngưng rồi nói: " Ra ngoài! "
Mỗi lần Phong An Huy vẽ tranh đều sẽ mất khoảng 3 đến 4 tiếng ngồi ở trong phòng một mình không có bất kỳ ai được phép làm ảnh hưởng đến anh ta trong lúc vẽ.

Uyển Ngưng đi ra ngoài giúp Phong An Huy khoá cửa lại rồi thản nhiên đi xuống nhà dưới sắp xếp công việc.
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 3: 3: Doãn Tiểu Thư


Phong An Huy ở trong phòng suốt 4 tiếng đồng hồ mãi chưa thấy xuất hiện khiến cho Uyển Ngưng ở ngoài cửa có chút mỏi chân! cô đứng ở ngoài cũng đã được 30 phút để đợi cậu ta ra bên ngoài báo cáo một số chuyện
Cuối cùng thì Phong An Huy đã đẩy cửa ra xuất hiện với một bức tranh được bọc giấy cẩn thận: " mang đi! "
- " ồ! cậu vẽ xong rồi sao? Tôi còn tưởng phải mất 3 đến 4 ngày chứ? "
Phong An Huy quay lại trừng mắt nhìn Uyển Ngưng ý cảnh cáo cô không nên nói nhiều , Uyển Ngưng xì một tiếng sau đó cùng bước theo anh ta đi xuống nhà dưới
- " Vừa rồi vị tiểu thư của Doãn gia đến tìm cậu đó! Còn đích thân mang đến rất nhiều bánh ngọt "
Phong An Huy bước xuống cầu thang đã thấy bóng dáng của một cô gái đang ngồi ở sofa , hai tay đặt lên đầu gối thẳng lưng không dám nhìn lung tung đi đâu.

Bộ dạng đó trông rất buồn cười, Phong An Huy quay lại hỏi Uyển Ngưng: "sao không bảo cô ta về?"
Uyển Ngưng nhún vai mỉm cười rồi nói: " người ta bảo đợi cậu không muốn về! Ngồi ở đó cũng đã 2 tiếng rồi "

Phong An Huy liếc cô gái ngồi trên sofa thấy bộ dạng ngốc nghếch kia cũng thấy hơi buồn cười, anh ta đi xuống dưới đến chỗ của cô gái kia
- " chào cô! " Phong An Huy ngồi xuống ghế bên cạnh rồi ngả người ra sau , Uyển Ngưng bảo người hầu mang bức tranh chuyển đến chỗ của quản lí rồi rót trà cho hai người
Phong An Huy thấy cốc trà của vị tiểu thư họ Doãn kia đã nguội từ lâu liền quay lại nói Uyển Ngưng: " Cậu tiếp khách kiểu đấy sao? "
Uyển Ngưng mỉm cười không trả lời cung kính mang ra một ly trà mới cho vị tiểu thư kia.

Doãn tiểu thư lúng túng vội lắc đầu rồi dùng ngôn ngữ kí hiệu để diễn tả với Phong An Huy
Anh ta hơi nhíu mày cầm ly trà lên nhâm nhi: " tôi không hiểu cô muốn nói gì "
Doãn Trang nghe vậy càng lúng túng không biết phải nói như thế nào với Phong An Huy , Uyển Ngưng đưa một tay lên ngực mỉm cười hơi cúi xuống nói với vị tiểu thư kia: " Tiểu thư muốn nói gì? Tôi có thể hiểu! "
Nghe thấy Uyển Ngưng nói vậy, Doãn Trang ngẩng lên với ánh mắt lo lanh nước như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng bản thân trong lúc này.

Doãn Trang liền biểu đạt ngôn ngữ cho Uyển Ngưng để cô chuyển lời cho Phong An Huy
- " Cô ấy bảo xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này! Cô ấy nói vì xe hỏng nên đành phải qua đây muốn xin sự giúp đỡ của cậu chủ "
Phong An Huy ngẩng đầu lên nhìn Uyển Ngưng với ánh mắt nghi ngờ: " sao cậu lại hiểu? Cậu giấu tôi học à? "
Uyển Ngưng mỉm cười: " Tôi học quang minh chính đại "
- " Hừ!!.

vậy tiểu thư muốn tôi đưa tiểu thư về nhà? "

Doãn Trang ngừng lại một chút rồi gật đầu, anh ta thấy vậy liền ra hiệu cho Uyển Ngưng đi ra bên ngoài lấy xe
Cô đã biết Phong An Huy muốn làm gì liền gật đầu rồi đi nhanh ra bên ngoài , Doãn Trang đứng dậy ngập ngừng bước theo anh ta.

Cô ấy cúi xuống không dám ngẩng lên nhìn Phong An Huy ,Doãn Trang cúi xuống nhìn những viên gạch ở dưới không cẩn thận bị vấp chân nên lao người về phía trước , Phong An Huy nhanh tay đỡ được Doãn Trang
Hắn nho nhã mỉm cười lịch sự hỏi cô ấy: " Cô có sao không? "
Doãn Trang hoảng hốt lắc đầu lia lịa rồi lập tức giữ khoảng cách với Phong An Huy.

Uyển Ngưng lái xe đến, lập tức xuống xe mở cửa cho hai người
Trên xe bầu không khí rất yên tĩnh khiến cho một người hay nói chuyện như Uyển Ngưng cũng phải cảm thấy bây giờ không thích hợp để nói chuyện cho lắm nên chỉ đành im lặng
Đang lén quan sát hai người qua gương chiếu hậu thì phát hiện thấy ánh mắt của Phong An Huy cũng đang nhìn chằm chằm vào Uyển Ngưng , cô liếc Doãn Trang đang ngồi bên cạnh có chút ngượng ngùng hỏi
- " nhà tiểu thư ở hướng nào? "
Doãn Trang thấy vậy lập tức diễn đạt cho Uyển Ngưng hiểu, một người dùng ngôn ngữ kí hiệu người kia trả lời hai người giao tiếp với nhau vô tình khiến cho Phong An Huy bị bỏ mặc ngồi lặng thinh ngồi một chỗ

Nhìn Doãn tiểu thư đang e thẹn vẫy tay với Uyển Ngưng , Phong An Huy xoay người ngồi vào trong xe rồi nói: " sao người xem mắt của tôi lại là một cô gái câm? "
- " theo điều tra! Người này không có vấn đề gì về sức khỏe cả! chúng ta điều tra cũng chưa bao giờ sai vậy chỉ có một vấn đề! chính là cậu chủ bị lừa " Uyển Ngưng nở nụ cười liếc người ở phía sau rồi vẫn rất thản nhiên lái xe mặc kệ cái nhìn không mấy thiện cảm của Phong An Huy
Phong An Huy hừ một tiếng khoanh tay trước ngực nói: " Doãn tiểu thư này cũng được đấy!! Dám chơi tôi sao! Uyển Ngưng lần sau tiếp tục mời cô ta bao giờ gặp được cái cô mà tôi phải xem mắt thì thôi "
Uyển Ngưng liếc gương chiếu hậu có chút e ngại hỏi Phong An Huy : " lần này cậu tính! sử dụng cái đó sao? "
- " tất nhiên rồi!! dám chơi tôi à " Phong An Huy kiêu ngạo nói , Uyển Ngưng ngồi trên cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm không quên cầu nguyện cho vị tiểu thư đó
- " ! mà tối nay cậu không có chuẩn bị gì à? "
Uyển Ngưng mỉm cười dừng xe lại: " tối rồi cậu sẽ biết "
Nói xong cô bước xuống xe không thèm mở cửa cho cậu ta trực tiếp đi vào trong nhà , Phong An Huy hừ một tiếng mở cửa xuống xe không quên nhìn Uyển Ngưng chẳng biết bản thân cậu ta là chủ hay cái người kia mới là chủ! suốt ngày phải châm chọc cậu ta , không châm chọc thì không chịu được.
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 4: 4: Dự Tiệc


Khi vào nhà ,Phong An Huy trừng mắt nhìn Uyển Ngưng cảnh cáo.

Cô chỉ mỉm cười sau đó quay sang phân phó người hầu đi làm việc rồi đi kiểm tra mọi nơi xem đã sạch sẽ hay chưa còn Phong An Huy thì ngồi ở sofa chơi game
Tối đó , anh ta mặc một bộ vest chỉnh tề đang đứng ở giữa nhà cúi xuống nhìn đồng hồ rồi khẽ nhíu mày lại
- " lên phòng gọi Uyển Ngưng xuống đây!! "
Người hầu nghe vậy liền cung kính cúi xuống sau đó xoay người chuẩn bị đi lên gọi Uyển Ngưng xuống, vừa thấy bóng người từ cầu thang đi xuống đã khiến cho cô người hầu khựng lại trong vài giây
- " vẫn còn sớm mà! Cậu vội vàng làm gì? "
Nghe thấy giọng nói ở đằng sau Phong An Huy quay lại nhìn người phía sau rồi cũng sững người theo những người khác
Uyển Ngưng mặc một bộ đầm dự tiệc chất liệu vải lụa hở vai trông cô vừa sang trọng lại còn quyến rũ.

Cô đi đến đứng trước mặt Phong An Huy hất mái tóc của mình tự tin hỏi: " như này chất lượng không? "

Mục đích Uyển Ngưng hỏi như vậy là để cho Phong An Huy nghĩ rằng cô từ một tên nam nhân đang giả trang thành con gái trong mắt anh ta
Phong An Huy nhìn chằm chằm vào ngực của Uyển Ngưng sau đó đưa tay ra sờ lên ngực của cô rồi khen: " hàng tốt! Mềm , có cảm giác rất thật!! cậu mua ở đâu đấy? "
Nhìn gương mặt tỉnh bơ của hắn , Uyển Ngưng có chút xấu hổ lẫn tức giận.

Cô đánh vào tay anh ta cố tình đưa tay lên ngực như muốn chỉnh sửa lại
- " đừng động vào đạo cụ của tôi! "
Phong An Huy bĩu môi rồi nhún vai , anh ta cầm lấy áo khoác từ tay người hầu rồi bước ra ngoài: " cậu ở đó mà chơi với đống đạo cụ đấy!Tôi bỏ lại cậu bây giờ!! "
Uyển Ngưng thấy anh ta xoay người liền đưa tay hơi che ngực lại trong đầu cô thầm chửi câu nói kia của cậu ta, cô hít một hơi sâu rồi bước theo anh ta lên xe ô tô đi đến điểm tổ chức bữa tiệc kia
Ngồi trên xe , Uyển Ngưng cảm giác thấy Phong An Huy cứ nhìn về phía này khiến cho cô không nhịn được phải trêu chọc hắn
- " này! Nhìn tôi làm gì? Cậu say mê sáng vẻ này của tôi lắm sao? " Nói xong Uyển Ngưng không quên nháy mắt làm ra bộ dáng khiến cho Phong An Huy nổi da gà
Phong An Huy xua xua tay rồi nói: " biến biến! Tôi vẫn đang có thắc mắc!! "
- " thắc mắc gì? " Uyển Ngưng đưa tay chỉnh lại mái tóc của mình , cô hơi nghiêng đầu nhìn Phong An Huy.

Anh ta nheo mắt lại nhìn Uyển Ngưng sau đó khẽ mỉm cười: " cậu là con gái? "
Uyển Ngưng rùng mình một cái sau đó cô nhíu mày cố tỏ ra bản thân bình tình: " điên à? Tôi mới đóng giả thành con gái mà cậu đã nhận tôi thành con gái rồi sao? Này! hôm qua uống nhiều rượu quá nên bị khùng hả? "
Phong An Huy nghe cô chửi mình cũng không bảo gì , anh ta nhún vai một cái rồi nói: " tôi chỉ nói vậy thôi làm sao cậu phải phản ứng gắt vậy? Không phải thì không phải! xì!! "
Uyển Ngưng hơi nhíu mày lại , chẳng lẽ tên này đã biết chuyện gì đó sao? Tốt nhất vẫn nên cẩn thận với hắn thậm chí là loại bỏ cái suy nghĩ kia trong đầu của Phong An Huy
- " Đúng rồi! cậu chủ tôi đã giúp cậu hẹn Doãn tiểu thư rồi đó "
Phong An Huy vắt chéo chân dựa ra sau đầu nghiêng sang một bên nhìn ra ngoài cửa sổ ầm ừ một tiếng rồi không nói gì
Cả hai người đồng thời cùng chìm sâu vào trong suy nghĩ riêng của bản thân , một người thì lo sợ người kia thì nghi ngờ
Tối đó hai người cùng đến dự một buổi gặp mặt các hoạ sĩ trong nước và sẽ có rất nhiều phóng viên xuất hiện nên cả Phong An Huy lẫn Uyển Ngưng đều phải chuẩn bị kỹ lưỡng cho đêm ngày hôm nay tránh để xảy ra scandal hay bất cứ thứ gì làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ta

Dù gì so với những người hoạ sĩ ở bên trong thì Phong An Huy vẫn chỉ là một người còn nhiều thiếu xót và chưa có vị trí vững trong ngành này
Bên ngoài cửa khách sạn lúc này đang có rất nhiều các phóng viên, khi thấy chiếc xe của Phong An Huy dừng lại tất cả đều muốn lao lên phía trước để phỏng vấn và chụp ảnh
Phong An Huy nhìn ra ngoài trong lòng có chút lo lắng, anh ta quay sang nhìn Uyển Ngưng thấy cô đang rất bình tĩnh nhìn về phía này.

Ánh mắt hai người chạm nhau , Uyển Ngưng liền nở nụ cười rồi hơi nghiêng đầu hỏi: " cậu sợ? "
- " hừ! ai sợ chứ!! " Phong An Huy chỉnh lại cúc áo sau đó bước xuống xe , nhờ câu nói của Uyển Ngưng cũng phần nào khiến cho cậu ta thoải mái hơn.

Phong An Huy quay người lại đưa tay về phía cô , Uyển Ngưng nhẹ nhàng nắm tay anh ta
Phóng viên lúc này đã bị bảo vệ chặn lại nên chỉ có thể đứng một chỗ rồi nhanh tay bắt chọn những hình ảnh đẹp của cả hai
Uyển Ngưng khoác tay anh ta đi vào trên môi còn nở một nụ cười ngọt ngào ánh mắt tập trung về phía trước thỉnh thoảng lại nhìn về phía những ống kính.

Phong An Huy đi nhanh đến cửa khách sạn bắt tay với người tổ chức bữa tiệc sau đó đi theo sự sắp xếp của anh ta lên tầng 5
- " phù! thì ra cảm giác của người nổi tiếng là như vậy!! " Uyển Ngưng khoanh tay trước ngực hơi quay lại mỉm cười với Phong An Huy , anh ta nhún vai cười nhẹ: " thật không ra thể thống gì!! "
- " hừ! "
Khi cánh cửa thang máy vừa mở ra , hai người chưa kịp ra ngoài đã có một cặp đôi nam nữ ôm hôn nhau thắm thiết ở trước cửa thang máy khiến cả hai bên cùng đứng hình

Hai người kia thấy bên trong có người thì giật mình vội vàng chỉnh trang lại quần áo , Phong An Huy đưa tay kéo Uyển Ngưng vào trong lòng rồi đưa cô đi ra bên ngoài
Uyển Ngưng liếc mắt nhìn hai gương mặt kia , người phụ nữ đó có mái tóc nâu ăn mặc s3xy cả người toát ra vẻ khí thế khiến cho người khác không thể rời mắt khỏi
Khi hai người đi ra xa , Uyển Ngưng mới nói nhỏ: " con trai của Dương gia? Chẳng phải anh ta đã lấy vợ rồi hay sao? "
Phong An Huy gật đầu: " người tình! Kệ bọn họ đi "
Uyển Ngưng đảo mắt một hồi bày ra mưu kế để khiến cho đám người Dương gia trở thành một cổ đông lớn mạnh cho Phong An Huy.

Tuy nhà cậu ta cũng không phải là ít tiền nhưng dù sao tự kiếm tiền rồi tự tiêu tiền của mình thì nhất định sẽ thoải mái hơn
Ở quan điểm này thì Uyển Ngưng lẫn Phong An Huy đều rất giống nhau , anh ta đã từ chối toàn bộ tiền ăn vặt hàng tháng, tiền sinh hoạt thậm chí là quyền thừa kế tài sản của bản thân.

Phong An Huy đã chuyển nhượng hết tài sản mà ông bà Phong đã để dành cho mình sang cho cô em gái nhỏ.
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 5: 5: Hâm Mộ


Bên trong bữa tiệc có rất nhiều người nổi tiếng, bên cạnh họ luôn có một người phụ nữ đi cùng.

Uyển Ngưng đoán là trong bữa tiệc này người đến tham gia nhất định phải có bạn đồng hành đi cùng nên Phong An Huy mới bảo cô đi cùng với anh ta
Uyển Ngưng nhìn một lượt thấy một người đàn ông trung niên rất quen mắt đang đứng nói chuyện với người khác, quan sát một hồi thì thấy ông ấy hình như có chút khó chịu trong người nên đã ra chỗ khác
Phong An Huy thấy Uyển Ngưng cứ nhìn về phía đó liền cấu vào bàn tay cô nói nhỏ: " đừng để ý những việc khác! "
Uyển Ngưng hơi giật mình quay sang Phong An Huy rồi khẽ gật đầu cùng anh ta đi nói chuyện với người khác
- " tôi muốn qua chỗ kia " Uyển Ngưng chỉ về phía những chiếc bánh ngọt sau khi thấy những người vừa tiến đến nói chuyện cùng bọn họ rời đi.

Phong An Huy nhìn qua chỗ đó rồi buông tay Uyển Ngưng ra để cho cô đi lấy bánh ngọt
- " lấy cho tôi! "

Uyển Ngưng gật đầu rồi đi đến chỗ phục vụ bánh ngọt , nhìn những miếng bánh ngọt được bày ra ở đây khiến cho Uyển Ngưng không thể rời mắt cô chỉ hận không thể thử từng miếng một xem mùi vị như thế nào
- " cô gái! cô có thể lấy cho tôi một cốc nước chanh không? "
Uyển Ngưng ngẩng lên nhìn, hoá ra là người đàn ông trung niên vừa rồi.

Nhìn qua tình hình thấy có vẻ ông ấy đang rất khó chịu trong người, Uyển Ngưng gật đầu đặt đ ĩa bánh xuống sau đó nói với người nhân viên ở gần đó.

Anh ta lập tức đi lấy nước chanh mang đến , Uyển Ngưng liền đỡ ông ấy đi đến ngồi xuống ghế nghỉ ngơi
Cầm lấy cốc nước chanh từ tay Uyển Ngưng , ông ấy uống một hơi hết sạch.

Uyển Ngưng thấy có vẻ ông ấy đã ổn hơn rồi
- " ông muốn uống nữa không ạ? "
Người đàn ông trung niên kia khẽ lắc đầu dựa ra sau quan sát gương mặt của Uyển Ngưng: " cảm ơn cháu! có thể cho ta biết tên được không? "
- " dạ cháu là Uyển Ngưng! tại sao ông lại muốn uống nước chanh vậy ạ? "
Ông ấy khẽ thở dài rồi nói: " trước đây! mỗi lần ta uống rượu thì vợ ta đều sẽ pha nước chanh giúp ta giải rượu! Lâu dần cũng thành thói quen! tí nữa ta có một việc quan trọng nên phải giữ tỉnh táo! "
- " ông cũng có thể từ chối họ mà? " Uyển Ngưng ngồi xuống ghế nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Ông ấy chỉ mỉm cười: " cháu có mặt ở đây thì nhất định biết những người đứng đầu đúng chứ? "
- " à! cháu đã hiểu rồi ạ " Uyển Ngưng mỉm cười khẽ gật đầu, cô hiểu ý của ông ấy.

Nếu Phong An Huy được đặt trong tình cảnh mà những người đứng đầu đến chúc rượu thì anh ta cũng không thể từ chối được

- " đúng rồi! cô gái cháu đến cùng ai vậy? "
Uyển Ngưng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía những người trong bữa tiệc tìm kiếm bóng dáng của Phong An Huy
- " dạ! Là hoạ sĩ Phong ạ "
Ông ấy gật đầu sau đó lấy danh thiếp của mình đưa cho cô: " lần sau chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện! Ta đi trước đây "
- " vâng! " Uyển Ngưng mỉm cười cầm lấy danh thiếp rồi nhìn theo bóng lưng của ông ấy.

Phong An Huy nhìn quanh thấy cô đang ngồi ở ghế liền đi đến trách móc: " cô đi đâu đấy? Ngồi đây làm gì? Tôi bảo cô lấy cho tôi bánh mà! bánh đâu? "
Uyển Ngưng hất hàm về phía bàn bánh ngọt: " ở kia!!"
- " ! cái gì vậy? " Phong An Huy nhìn thấy danh thiếp trên tay Uyển Ngưng , lúc này cô mới cúi xuống nhìn tên trong danh thiếp sau đó đơ người ra
- " Châu! Châu Kình Quân! là Châu Kình Quân đó!! hoạ sĩ mà tôi hâm mộ đó cậu chủ!!! "
Nhìn cái biểu cảm hết sức sung sướng khi gặp được người hâm mộ của Uyển Ngưng , Phong An Huy hừ một tiếng rồi hỏi: " gặp người mình hâm mộ sao bây giờ mới biết? "
- " ! thì lần đầu tiên tôi gặp mà!! Từ trước đến nay ông ấy là một người rất bí ẩn! anh cũng là hoạ sĩ chẳng lẽ không biết à? "
- "! tôi cũng là hoạ sĩ sao cậu không hâm mộ tôi? " Phong An Huy hơi cúi xuống nhìn Uyển Ngưng , cô cười nhạt rồi nói: " vâng vâng! Tôi hâm mộ cậu nhất đó thiếu gia "

Phong An Huy hừ một tiếng cầm lấy cái danh thiếp trong tay Uyển Ngưng bỏ vào trong túi áo của mình , anh ta đưa bàn tay ra muốn kéo cô dậy: " bỏ cái giọng điệu đó của cậu đi! nghỉ xong rồi thì đi thôi! "
Uyển Ngưng gật đầu nắm lấy tay anh ta , hôm nay bọn họ cần gặp rất nhiều người nên không thể chậm trễ được
Đi một lúc lâu cũng đã mỏi chân nhưng Uyển Ngưng vẫn cố gắng bước theo Phong An Huy đi nói chuyện.

Nhìn biểu cảm chán nản muốn về lắm rồi của Phong An Huy cô khẽ mỉm cười huých tay vào người anh ta nói nhỏ
- " đợi thêm 5 phút nữa rồi chúng ta sẽ về "
- " kệ họ! Chúng ta đi " Phong An Huy xoay người đi về phía cửa, Uyển Ngưng đang tính đi theo thì đằng sau có người gọi: " Hoạ sĩ Phong!! "
Phong An Huy dừng bước quay lại nhìn người phía sau, Uyển Ngưng cũng quay lại nhìn nhau đó cô đi đến bên cạnh của anh ta nở nụ cười chào đón: " Dương tổng!! "
Người này là người vừa rồi hai người gặp ở thang máy , anh ta thấy vậy cười ngượng nhìn hai người sau đó tiến đến nói: " hai người tính đi về sao? "
- " dạ! không! Chúng tôi đang muốn ra bên ngoài hóng gió " Uyển Ngưng tiếp lời của anh ta , Phong An Huy vẫn quan sát người đàn ông này sau đó khẽ mỉm cười: " Dương tổng đây gặp tôi có chuyện gì sao? ".
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 6: 6: Giới Tính Không Phải Vấn Đề


Dương tổng không thể quên chuyện vừa rồi nên bây giờ đứng trước hai người có chút ngượng ngùng.

Anh ta không biết mở lời sao thì Phong An Huy đã nói
- " chuyện kia chúng tôi chưa thấy gì! Ngài Dương đừng để ý trong lòng! chúng tôi xin phép "
Nói xong liền đưa Uyển Ngưng đi về nhà , cô ngồi trong xe ngẩng lên nhìn gương mặt có chút đỏ do men rượu của Phong An Huy khẽ mỉm cười
- " Cậu chủ! "
- " gì? "
- " trông tôi có xinh không? " Uyển Ngưng xoay người sang bên cạnh hỏi Phong An Huy đang dựa ra sau mệt mỏi nhắm mắt lại.

Nhân lúc anh ta đang say , cô muốn trêu chọc một tí
- " xấu! "
- " ! "

Uyển Ngưng hừ một tiếng ngồi ngay ngắn lại không thèm chú ý đến Phong An Huy , ai ngờ anh ta đột nhiên quay sang bên này ngả người rồi dựa vào vai Uyển Ngưng
- " mai tôi không muốn đi học! "
Uyển Ngưng hơi nhìn sang bên này rồi thở dài: " ngày mai cậu chủ sẽ bận cả ngày đấy "
- " xin nghỉ giúp tôi đi!! "
- " cậu chủ đã không đi học suốt 1 tháng rồi! Sẽ bị đuổi học đó "
Suốt một tháng Phong An Huy luôn xin nghỉ ở nhà vì lí do phải tham gia các cuộc thi này nọ , nếu mai bọn họ không đến trường thì sẽ bị nhà trường để ý đến lỡ đâu lại bị đình chỉ thì không tốt
Phong An Huy không nói gì nữa chỉ lặng yên ngồi dựa vào vai Uyển Ngưng , lúc sau cô bị mỏi vai nên trực tiếp đẩy đầu Phong An Huy sang bên kia để cho anh ta dựa vào cửa kính.

Thấy không có phản ứng Uyển Ngưng nhìn sang bên cạnh thấy cậu ta đã ngủ
- " ! "
Con người này thật là không một chút đề phòng gì với xung quanh! mà cũng không thể trách anh ta được dù sao họ ở chung với nhau cũng đã 5 năm rồi , mọi việc cũng đều do Uyển Ngưng phụ trách đương nhiên là Phong An Huy chắc chắn sẽ tin tưởng cô rồi
Sáng hôm sau , Uyển Ngưng đi vào trong phòng của Phong An Huy trực tiếp kéo rèm cửa sổ ra cho ánh nắng chiếu vào bên trong khiến cho người ở trên giường khó chịu lập tức xoay sang bên kia tránh đi cái nắng chói chang
- " cậu chủ! đã đến giờ dậy rồi ạ "
- " biến đi! tôi ốm rồi! Không muốn đi học " Phong An Huy quơ quơ tay lên không trung muốn đuổi Uyển Ngưng ra khỏi phòng.

Cô ở một bên đứng nhìn cũng không biết nói gì hơn , Uyển Ngưng đi vòng sang bên kia trực tiếp kéo chăn ra khỏi người của anh ta
- " !.

cậu làm gì vậy hả? trả chăn cho tôi " Phong An Huy ngồi bật dậy trừng mắt nhìn Uyển Ngưng , cô nở nụ cười ôm chiếc chăn mang ra bên ngoài cho người hầu đem đi giặt
Phong An Huy trừng mắt nhìn cô , anh ta đưa tay lên vò đầu rồi bực tức đi vào trong nhà tắm.

Uyển Ngưng liếc qua thấy anh ta đã chịu đi vào trong nhà tắm thì mỉm cười rồi cô vào trong phòng thay đồ cùng với người hầu để chuẩn bị quần áo giúp cho Phong An Huy
- " đem cái này! cái này!! à mang cho tôi một chai nước hoa đến đây "

- " vâng!! " Người hầu nhận được lệnh liền cung kính cúi xuống rồi đi lấy những vật dụng mà Uyển Ngưng đã nói.

Từ quần áo đến những vật dụng nhỏ đã chuẩn bị xong nhưng người vẫn chưa thấy đâu
Uyển Ngưng cúi xuống nhìn đồng hồ sau đó gõ cửa phòng tắm thúc giục anh ta: " cậu chủ! đã 15 phút rồi ạ! tắm lâu không tốt đâu "
Không ai trả lời cũng không có bất kỳ động tĩnh gì ở bên trong khiến cho Uyển Ngưng có chút nghi ngại.

Nhớ đến lần trước, vì quá buồn ngủ nên Phong An Huy đã ngủ luôn ở trong bồn tắm kết quả là đêm đó cậu ta lên cơn sốt cao.

Lần đó cô đã bị quở trách rất nhiều nên không thể quên được
Uyển Ngưng tiếp tục gõ lên một lần nữa chưa kịp nói gì thì cửa phòng tắm đã mở ra.

Phong An Huy quấn khăn ngang hông hơi nhíu mày nhìn Uyển Ngưng , cô hơi cúi xuống nhìn thì thấy có rất nhiều giọt nước lăn trên bộ ng ực của anh ta.

Uyển Ngưng không kìm được mà nuốt nước bọt
- " ra ngoài hết đi! Cậu ở lại "
Người hầu nghe vậy liền cúi xuống rồi từ từ rút ra bên ngoài , họ không quên đóng cửa lại giúp cho Phong An Huy.

Uyển Ngưng mỉm cười đi theo anh ta đến chỗ đặt quần áo
- " hừ! chuyện sáng nay tôi sẽ nhớ kĩ trong lòng "
Phong An Huy ngồi xuống ghế để cho Uyển Ngưng lau khô tóc cho mình.

Uyển Ngưng mỉm cười cầm lấy chiếc khăn mềm mại ở bên cạnh đặt lên đầu của anh ta giúp Phong An Huy lau tóc: " cậu chủ! có phải lần đầu tiên tôi làm như vậy đâu? "
- " ! hôm nay không giả gái nữa à? "
- " cậu mê dáng vẻ đó của tôi? Hazz! hoá ra là vậy " Uyển Ngưng bày ra bộ mặt đã hiểu, Phong An Huy hừ một tiếng thấy cô đã nói vậy thì cũng hùa theo trêu chọc Uyển Ngưng
- " với tôi! nam nữ không quan trọng!! "
Phong An Huy nói xong câu đó cả bầu không khí trong phòng liền im lặng, anh ta quay lại phía sau nhìn Uyển Ngưng đã cách xa chỗ hắn vài chục bước thì không khỏi cười lạnh: " muốn thử không? "
Uyển Ngưng lập tức lắc đầu lia lịa: " k! không!! Tôi không hứng ".
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 7: 7: Rất Cứng


Phong An Huy cười lạnh sau đó chỉ vào đống quần áo: " qua đây mặc cho tôi!! "
Uyển Ngưng nhìn vào đống quần áo thì cứng người nhưng khi thấy gương mặt nghiêm túc không giống như nói đùa của Phong An Huy thì càng khiến cho cô lo sợ nhưng không thể làm trái mệnh lệnh được
Uyển Ngưng cầm lấy áo sơ mi của Phong An Huy lên rón rén đi đến trước mặt anh ta , Phong An Huy liền đứng dậy để phối hợp với cô
- " lau người trước! " Anh ta cười cười chỉ về phía chiếc khăn bông khi thấy cô có ý định sẽ mặc áo cho anh ta trước, Uyển Ngưng liền nhanh tay lấy chiếc khăn đó lần nữa đứng trước Phong An Huy giúp anh ta lau nước ở trên ngực
Phong An Huy cười cười cầm lấy tay của cô trực tiếp ấn lên ngực của mình khiến cho Uyển Ngưng giật mình đỏ mặt vội rút tay lại nhưng tay anh ta nhanh hơn lần nữa nắm được tay Uyển Ngưng rồi ấn lên cơ thể của mình tự tin hỏi: " Cảm giác thế nào? Cứng không? "
- " ! cậu! con mẹ nó!! Rất cứng nha " Uyển Ngưng sờ thêm một cái nữa rồi giơ ngón cái lên với hắn: " nhưng vẫn còn kèm lắm!! "
Phong An Huy cười lạnh đưa tay bắt cô lại rồi hỏi: " cậu vạch lên cho tôi xem nào!! "
Uyển Ngưng đỏ mặt lùi lại tránh xa anh ta ra vài bước rồi ném áo cho Phong An Huy còn bản thân chạy nhanh thoát thân: " t! tôi có việc!! Cậu tự mặc quần áo đi "
Phong An Huy cầm áo trên tay hơi quay lại nhìn Uyển Ngưng cười cười rồi tự bản thân mặc quần áo.

Cô ra khỏi phòng, những người hầu ở đó liền cung kính cúi xuống

- " thưa quản gia! bữa sáng đã sẵn sàng ạ có cần bổ sung thêm món gì không? "
Uyển Ngưng nhìn danh sách những món đồ ăn sáng của Phong An Huy thì khẽ lắc đầu: " không cần! Thế này là đủ rồi! trưa này chúng tôi sẽ không về!! "
- " vâng ạ "
Sau khi Phong An Huy ăn sáng xong thì hai người lên xe ô tô đi đến trường với tốc độ nhanh nhất mức có thể.

Uyển Ngưng ngồi trên xe quan sát đồng hồ thấy sắp bị muộn liền thúc giục tài xế: " lái nhanh lên! sắp muộn rồi!! "
Phong An Huy thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi mặc kệ với thái độ sốt ruột của người bên cạnh.

Lúc sau anh ta mới mở mắt quay sang nhìn Uyển Ngưng rồi nói: " không muộn được!! "
- " không muộn cái con khỉ!! Lần sau cậu phải ăn nhanh lên cho tôi "
Xe vừa dừng lại, Uyển Ngưng đã mở cửa ra sau đó kéo Phong An Huy chạy một mạch đến giảng đường.

Anh ta lười biếng không muốn chạy nhưng bị cô kéo thì cũng đành phải phối hợp theo
- " sáng nay tiết đầu tiên là toán học! "
Thật ra thì Phong An Huy ở khoa mỹ thuật nhưng sau khi biết Uyển Ngưng đăng kí học quản trị kinh doanh trong trường thì lập tức đăng ký học chung với cô cho vui.

Uyển Ngưng ngó vào bên trong thấy giáo sư đang chuẩn bị giảng liền mở cửa sau ra cúi xuống rón rén đi vào trong
Phong An Huy thấy cô thập thà thập thò như ăn cắp ăn trộm chỉ đứng ở đó đút hai tay vào túi quần sau đó trực tiếp đi vào bên trong.

Giáo sư lúc này vừa quay lại thấy Phong An Huy đi vào liền hỏi: " Cậu học sinh kia? đứng đấy làm gì! mau vào chỗ "

- " vâng! " Phong An Huy đi qua Uyển Ngưng , anh ta cúi xuống nhìn cô với ánh mắt thương hại rồi chọn một vị trí đẹp ngồi xuống.

Uyển Ngưng thấy anh ta thản nhiên như vậy, cô liền đứng dậy hừ một tiếng rồi bước theo Phong An Huy đến chỗ bên cạnh
Giảng viên thấy sinh viên đã ổn định vào chỗ ngồi liền bắt đầu bài giảng ,Phong An Huy ngồi trên lớp nằm bò xuống bàn ngủ gật mặc kệ mọi người xung quanh.

Uyển Ngưng thì chăm chú viết bài thỉnh thoảng lại quay sang kiểm tra xem Phong An Huy có đang ngủ hay không
Đang nghiêm túc ghi bài thì ai đó đặt tay sang vở của cô che đi dòng chữ chưa viết hết, Uyển Ngưng quay sang trừng mắt nhìn anh ta sau đó đẩy tay của Phong An Huy đi ra khỏi vở ghi của mình
- " cậu trêu tôi à! biến mau "
Phong An Huy thấy vậy vẫn tiếp tục trêu Uyển Ngưng ngăn cản không cho cô chép bài.

Cô quay sang trừng mắt nhìn Phong An Huy sau đó cầm lấy bút vẽ lên ngón tay anh ta một đường thẳng.

Nhìn ngón tay thon dài của Phong An Huy xuất hiện một vệt bút bi khiến cho Uyển Ngưng khoái chí lắm đang tính quay sang viết bài thì bị anh ta nắm lấy tay cướp cây bút từ tay cô.

Anh ta cầm lấy cây bút vẽ một thứ gì đó lên mu bàn tay Uyển Ngưng vì biết anh ta là một hoạ sĩ chắc chắn sẽ vẽ rất đẹp nên cô cũng để yên cho Phong An Huy trổ tài trên tay của mình
Ai ngờ Phong An Huy lại vẽ lên mu bàn tay cô hình ngón giữa! Uyển Ngưng quay sang trừng mắt với anh ta hỏi nhỏ: " cậu hết ý tưởng à? "
- " rất đẹp!! "
Uyển Ngưng hừ một tiếng rụt tay lại quay sang nhìn về phía mục giảng.

Ngồi 90 phút trong phòng cuối cùng chuông cũng reo , giảng viên thấy vậy liền nói: " nghỉ ngơi vài phút đi! "
Nói xong liền thu dọn đồ đi ra bên ngoài , Uyển Ngưng mệt mỏi dựa ra sau quay sang nhìn Phong An Huy đang ngồi nhìn móng tay: " cậu uống gì không? "
- " sữa dâu tây "
Uyển Ngưng gật đầu sau đó đưa tay ra trước mặt Phong An Huy ý bảo anh ta đưa tiền cho cô , Phong An Huy liếc Uyển Ngưng một cái không thể làm gì khác cũng chỉ có thể đưa cho cô một tấm thẻ
- " nhanh đi!! "
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 8: 8: Thư Tình


Uyển Ngưng ra khỏi phòng đi đến máy b án nước tự động lấy từ trong túi mình ra mấy tờ tiền mới tinh cho vào bên trong.

Trong lòng Uyển Ngưng đang rất vui sướng bởi cô chỉ cần bỏ ra một số tiền nhỏ vậy mà đổi lại được một tấm thẻ ngân hàng bên trong có số dư rất lớn
Cần hai lon nước trên tay khi Uyển Ngưng đang tính đi về phòng thì có một đám con gái khoanh tay trước ngực chặn cô lại
- " này! bạn học Flynn!!! Bọn tôi có chuyện muốn nói với cậu "
Nhìn các cô gái mặt mày đầy sát khí khiến cho Uyển Ngưng sợ hãi lùi lại phía sau nhưng đằng sau cô chính là bức tường không thể đi đâu được
- " xin hãy làm bạn trai của em ạ!! " Một cô gái cầm bức thư tình màu hồng đưa ra trước mặt Uyển Ngưng khiến cho cô đơ người ra
- " e! em đã thích anh từ rất lâu rồi! mong anh có thể! "
- " tôi! "
Cô gái kia thấy Uyển Ngưng định trả lời mình thì lập tức nhét bức thư tình vào bên trong tay của Uyển Ngưng: " anh! hãy trả lời em sau ạ "
Nói xong liền kéo bạn của mình chạy đi mất , Uyển Ngưng đứng ở đó trong tay vẫn là hai chai nước lần này đã có thêm một bức thư tình

- " cậu đứng ngốc ở đây làm gì? " Phong An Huy nhíu mày khi thấy Uyển Ngưng đứng ngây ngốc ở một chỗ mà không về lớp.

Vừa rồi thấy cô đi lâu quá nên anh ta mới đi ra khỏi phòng để tìm cô
- " ơ! cái gì đây? " Phong An Huy thấy bức thư tình của cô liền cầm lấy định xé ra đọc thì bị Uyển Ngưng ngăn lại: " làm gì thế? Trả tôi đi!! "
Anh ta thấy vậy liền giơ tay lên cao không cho cô lấy được, Uyển Ngưng kiễng chân lên nhưng cũng không thể với tới liền quay sang lườm Phong An Huy.

Cái tên chết tiệt này lại cậy vào cái chiều cao 1m9 của mình đây mà tuy trong giày của cô đã có độn vài cm nhưng vẫn không thể so được với hắn
- " Phong An Huy!! đừng để tôi ra tay với cậu!! "
- " hử? Cậu tính làm gì tôi? " Phong An Huy bày ra bộ mặt khinh thường nhìn Uyển Ngưng , anh ta muốn xem xem cô có thể làm gì được
Uyển Ngưng cười lạnh sau đó dùng một tay chọc vào eo của Phong An Huy khiến cho anh ta phì cười lập tức hạ tay xuống.

Uyển Ngưng thuận lợi giật lại được bức thư sau đó cô đánh vào người của anh ta một cái: " dám trêu tôi à? "

Sở dĩ cô biết được điểm yếu này bởi mấy lần giúp Phong An Huy việc gì đó cô vô tình chạm vào eo của anh ta khiến cho Phong An Huy run rẩy nhiều khi còn ôm eo cảnh giác nhìn Uyển Ngưng
Nói xong liền rời khỏi , Phong An Huy quay lại trừng mắt với Uyển Ngưng sau đó đi nhanh đến chỗ cô đưa tay bóp gáy Uyển Ngưng
- " cậu dám đánh tôi? "
- " ah! bỏ tôi ra! Cậu chủ! tôi biết lỗi rồi mà! đau "
Những người sinh viên khác lúc này cùng nhìn về phía hai người, có người còn lấy điện thoại ra chụp.

Phong An Huy thả tay ra hừ lạnh cầm lấy chai nước mà Uyển Ngưng mới mua cho: " biết điều là tốt!! "
- " tôi! tôi sẽ mách mẹ cậu!! "
Phong An Huy đưa chai nước lên miệng: " tôi lại sợ quá cơ!! "
Uyển Ngưng chẳng biết cậu ta nói mỉa hay nói thật , chắc chắn lời của cậu ta không có ý tốt đâu.

Phong An Huy đóng nắp chai lại ném qua cho Uyển Ngưng rồi chê: " chả ra gì! phạt cậu không ăn cơm buổi trưa"
- " tôi sẽ gửi email cho ba cậu để kiện cậu việc bóc lột sức lao động của người làm!! để xem ông ấy giải quyết như thế nào "
Phong An Huy quay sang nhìn Uyển Ngưng đen mặt , đưa tay choàng lên cổ cô nói: " được! lần này tôi thua cậu! "
Uyển Ngưng nở nụ cười chiến thắng, cô đã quá quen với chuyện Phong An Huy sợ ba của mình mỗi lần cô cãi không lại sẽ lấy ba anh ta ra để doạ.
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 9: 9: Bị Phạt


Mỗi lần nhắc đến ba của mình , Phong An Huy lại nhớ đến năm 16 tuổi lúc đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau, chỉ vì vô tình làm Uyển Ngưng gãy tay mà ba đánh anh ta một trận nhớ đời từ đó không dám làm gì Uyển Ngưng nữa
Buổi trưa , hai người quay trở về căn chung cư ở gần trường để nghỉ ngơi.

Uyển Ngưng chống cằm ngồi nhìn Phong An Huy đang ăn cơm một cách lề mề, cô hận không thể đứng dậy rồi xúc từng thìa cơm một đút cho Phong An Huy ăn
Cúi xuống nhìn đồng hồ cũng sắp 12 rưỡi rồi! tên này chậm chạp quá cô không chịu nổi liền đứng dậy
- " đi đâu đấy? " Phong An Huy ngẩng đầu lên nhìn Uyển Ngưng.

Cô thấy vậy liền nói: " ra sofa lấy đồ ăn "
Phong An Huy gắp miếng thịt bỏ vào miệng thịt bỏ vào miệng: " ok! nhanh rồi quay lại đây "
Mỗi khi Phong An Huy ăn cơm đều bắt cô ngồi ở bên cạnh trông anh ta ăn cơm lần nào cũng phải hơn 1 tiếng mới xong bữa nhưng lần này cô không muốn đợi anh ta nên đi ra ngoài sofa nằm ở đó ăn bim bim rồi xem điện thoại
Phong An Huy ngồi ăn một mình , vừa ăn vừa xem cho đến hết bộ phim thì mới ngẩng lên tìm bóng dáng của Uyển Ngưng nhưng không thấy cô ở trong phòng liền buông đũa đi ra sau rửa tay rồi đi ra ngoài phòng khách
Tivi vẫn đang bật một bộ phim gì đó nhìn quanh không thấy một bóng người, Phong An Huy liền đi đến chỗ tivi để tắt lúc đi ngang qua ghế sofa thấy một bóng dáng đang nằm co ro ở đó ngủ thiếp đi

Phong An Huy mỉm cười đi tìm điện thoại của mình rồi đến chỗ mà Uyển Ngưng đang nằm nở nụ cười đắc chí
Đang ngủ , cả người cô cảm thấy có thứ gì đó rất nặng đang đè lên người khiến cho Uyển Ngưng khó nhọc mở mắt ra nhìn.

Khi nhìn thấy vật thể đang đè lên người mình kia làm cho Uyển Ngưng tỉnh ngủ luôn
- " !.

sao cậu lại ngồi ở trên người tôi? "
Phong An Huy cầm điện thoại mỉm cười: " cười lên nào!! "
- " ah! cút ra mau!! Cậu nặng quá đấy " Cô cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi Phong An Huy nhưng ai ngờ lại bị chân anh ta kẹp lại không cho động đậy.

Uyển Ngưng nhìn hắn với ánh mắt ăn tươi nuốt sống hận không thể một phát đẩy Phong An Huy ra sau
- " nào! Uyển Ngưng mau nhìn vào máy ảnh!! "
Uyển Ngưng xấu hổ lập tức đưa tay lên che mắt ngăn không cho anh ta chụp ảnh dìm bản thân nữa.

Phong An Huy thấy cô che mắt lại hừ một tiếng sau đó ném điện thoại ra sau
- " cậu dám chửi tôi à? Cho chết này " Nói xong anh ta liền cù vào eo của Uyển Ngưng khiến cho cô bật cười cố gắng giãy dụa nhưng không thể
- " haha! Con mẹ nó!!! cậu! biến ra! haha "
- " dám trêu tôi à? Lần sau có thể không? "
Uyển Ngưng cố gắng nhịn cười lại đưa tay đẩy Phong An Huy ra nhưng không thể, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng
- " không! không dám!! tha cho tôi đi "
Phong An Huy nghe vậy liền thả tay ra: " ngoan đấy!! Biết nghe lời! rất tốt "
Phong An Huy vừa nói xong câu đó , người vừa mở cửa ra lập tức dập tắt nụ cười khi nhìn thấy cảnh hai người đang ở trên sofa.

Cả Uyển Ngưng lẫn Phong An Huy đều nhìn về phía cửa chính thấy một người phụ nữ đang đứng bất động ở đó
Phong An Huy vừa thấy người kia liền bật dậy thoát ra khỏi người của Uyển Ngưng: " m! mẹ!! "
Người phụ nữ đen mặt lập tức đặt rổ hoa quả xuống lao đến đánh vào người con trai mình: " thằng con chết tiệt!! mày làm gì Uyển Ngưng thế hả!! "
Trần Thiên An lao đến đánh túi bụi vào người con trai của mình sau đó lập tức kéo anh ta ra khỏi người của Uyển Ngưng.

Cô ngồi dậy nhìn Phong An Huy bị mẹ đánh với ánh mắt coi thường và đắc ý
- " Dì! cậu! cậu chủ nhân lúc con ngủ! chụp ảnh dìm của con!! Dì mau lấy lại công bằng cho con đi " Uyển Ngưng đưa tay lên giả bộ lau đi nước mắt uất ức khó nói thành lời của mình.

Trần Thiên An nhìn thấy dáng vẻ khó nói và chịu nhiều uất ức của cô thì tức giận quay sang quát con trai
- " con! sao con dám bắt nạt Uyển Ngưng hả!! "
Phong An Huy đưa tay ra trước chắn đòn đánh của Trần Thiên An: " rốt cuộc con là con của mẹ hay là cậu ta!! Tại sao mẹ không bênh con chứ!! "
Trần Thiên An mỉm cười quay sang nhìn Uyển Ngưng với ánh mắt dịu dàng: " Uyển Ngưng!! con có muốn làm con của dì không? "
- " dạ! con có ạ!! "
- " mẹ!!! "
Trần Thiên An quay sang nhìn Phong An Huy với ánh mắt ăn tươi nuốt sống , bà đưa tay ra trước mặt quát lớn: " đưa điện thoại đây!! "
Phong An Huy chỉ có thể cắn răng rồi đưa cho bà ấy điện thoại của mình.

Trần Thiên An cầm lấy điện thoại ép Phong An Huy mở khoá rồi đưa cho Uyển Ngưng
- " con xoá ảnh đi!! Có dì ở đây rồi.

.

nó sẽ không thể làm gì con đâu "
- " con cảm ơn dì ạ!! "
Phong An Huy tức giận lao lên muốn giật lấy điện thoại của mình không ngờ lại bị Trần Thiên An túm lại được: " con dám? Mau đi ra kia quỳ xuống cho mẹ!! "
Phong An Huy trong lòng ấm ức vô cùng nhưng không thể làm trái mệnh lệnh của mẹ mình chỉ có thể đi ra một góc rồi quỳ ở đó
Thế là Uyển Ngưng cùng với Trần Thiên An ngồi trên sofa vui vẻ cùng nhau mặc kệ ai kia đang phải quỳ dưới đất đưa hai tay lên trời chịu phạt.
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 10: 10: Mẹ Mắng


Phong An Huy nghiến răng ken két nhìn chằm chằm vào Uyển Ngưng , cô đang ăn hoa quả cùng Dì Trần đột nhiên quay lại nhìn anh ta sau đó nở một nụ cười thật tươi
Thấy thái độ khiêu khích của Uyển Ngưng , Phong An Huy chỉ có thể quỳ ở đó trừng mắt rồi giơ nắm đấm về phía cô.

Uyển Ngưng thấy vậy liền nép sát vào người của Dì Trần , dì ấy quay lại trừng mắt cảnh cáo nhìn con trai của mình sau đó quay sang cưng chiều hỏi Uyển Ngưng
- " con muốn ăn dâu tây chứ? "
- " có ạ!! con đi vào lấy nước cho dì nha "
Dì Trần thấy vậy liền gật đầu: " làm phiền con rồi!! "
Vừa thấy bóng dáng của Uyển Ngưng khuất dạng sau bức tường, Dì Trần lập tức thay đổi sắc mặt quay sang lườm con trai của mình: " con dám bắt nạt Uyển Ngưng một lần nữa!! Mẹ sẽ bảo ba con "
- " khụ! con có bắt nạt cậu ta đâu? "
Dì Trần nhìn Phong An Huy với ánh mắt vô cùng thất vọng sau đó ra hiệu: " đứng dậy đi! "
Phong An Huy bĩu môi rồi đứng dậy phụng phịu nói với mẹ của mình: " sao mẹ không tin con? "

Dì Trần cười lạnh đưa tay búng mạnh vào trán của Phong An Huy: " tin con? Mắt mẹ nhìn thấy cảnh tượng kia!! Con còn tính giải thích như nào nữa? "
- " ! "
Dì Trần liếc thấy biểu cảm của Phong An Huy chỉ cười lạnh ném cho anh ta một quả táo rồi đứng dậy đi về phía cửa: " lần sau mẹ thấy con như vậy nữa thì cứ xác định gặp ba đi!! "
- " mẹ!.

"
Uyển Ngưng lúc này đi ra thấy Dì Trần đang chuẩn bị về liền đi nhanh đặt cốc xuống bàn: " dì về rồi ạ? Sao dì không ở lại chơi một lúc nữa? "
- " sắp đến giờ phải biểu diễn thời trang rồi! Dì về trước "
- " à! dạ vâng!! để con tiễn dì một đoạn " Uyển Ngưng liền đi theo dì Trần ra đến cửa.

Dì Trần liếc thấy con trai đang không chú ý đến chỗ hai người liền hỏi nhỏ: " thế nào rồi? "
- " con cảm thấy hình như cậu ta! "
Hai người không nói hết nhưng cũng phần nào hiểu ý của nhau, Dì Trần với nét mặt nghiêm nghị khẽ gật đầu hiểu ý: " dì biết rồi!! "
- " vâng!! Dì về cẩn thận nha "
Uyển Ngưng vẫy tay tạm biệt dì ấy rồi xoay người đi vào bên trong nhà thấy Phong An Huy đang bức tức ngồi ở sofa
- " hừ! được lắm!! Nếu hôm nay không phải mẹ tôi đến thì cậu chết chắc với tôi! " Phong An Huy giơ giơ quả táo về phía Uyển Ngưng , cô chỉ mỉm cười sau đó nháy mắt với cậu ta: " tôi có ba cậu với mẹ cậu chống lưng! Giỏi thì vào đây "
Uyển Ngưng chạy một mạch về phòng ngủ riêng của mình sau đó khoá cửa lại không cho Phong An Huy vào.

Buổi chiều hôm đó, hai người học xong nốt một tiết là có thể về nhưng trên đường về nhà Phong An Huy lại nổi hứng muốn đi xem triển lãm tranh của mình ở trung tâm thành phố
- " giờ này? "
- " ừ!! "

Uyển Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi chỉ vào bụng của mình: " nhưng hiện tại tôi đang rất đói!chúng ta đi ăn trước được không? "
Phong An Huy ngẫm một lúc rồi lắc đầu: " tôi không đói! Cảm ơn "
- " ! " Ai hỏi cậu? Tôi đang nói tôi mà.

Uyển Ngưng trừng mắt nhìn anh ta không nói lại nổi chỉ có thể nhịn đói rồi theo chân Phong An Huy đi xem triển lãm tranh của hắn.

Uyển Ngưng lê từng bước một chậm chạp đi theo sau Phong An Huy , cậu ta vừa ngắm nhìn những bức tranh sau đó trực tiếp bỏ đi luôn không chờ đợi cô
Uyển Ngưng thở dài một hơi cố gắng lê thân đi nhanh theo cậu ta nhưng vừa qua một lối rẽ lại không thấy bóng dáng của cậu ta đâu khiến cho Uyển Ngưng giật mình vội vàng chạy đi tìm xung quanh xem Phong An Huy đang ở đâu
Khi nhìn thấy anh ta là lúc cậu ta đang trong tình trạng được các fan nữ vây quanh xung quanh xin chụp ảnh và chữ kí.

Nhìn bóng dáng cao lớn của Phong An Huy đứng trong giữa đám đông thật là nổi bật, Uyển Ngưng chỉ đứng ở ngoài nhìn mà không lao vào bên trong
Bởi bây giờ cô đang rất đói và không có đủ sức lực để chen chúc trong đám người ở phía xa kia nên mặc kệ Phong An Huy.

Bảo vệ thấy vậy liền đi đến đưa anh ta ra khỏi đám đông hộ tống đến chỗ xe ô tô , Uyển Ngưng cũng nhanh chóng di chuyển đến chỗ ô tô
Vừa vào đã thấy trên người Phong An Huy có rất nhiều bánh kẹo và hoa , anh ta đang cực kỳ không vui và có chút hờn dỗi nhìn về phía cô.

Uyển Ngưng chỉ nở một nụ cười thật tươi để hoá giải bầu không khí khó chịu này
- " hừ!! " Phong An Huy hừ một tiếng sau đó quay ngoắt đi không thèm nhìn Uyển Ngưng lấy một cái.

Cô mỉm cười tiến dịch lại gần chỗ của anh ta sau đó nhoài người dịch lại gần chỗ má của Phong An Huy
- " cậu chủ! cậu đang dỗi tôi sao? "
Phong An Huy đỏ mặt quay sang trừng mắt nhìn Uyển Ngưng rồi trực tiếp đẩy cô ra sau: " tránh xa tôi ra!! "
Uyển Ngưng bĩu môi khoanh tay trước ngực nhìn Phong An Huy với ánh mắt không hài lòng: " tôi không tránh đấy thì làm sao? "
Khi Uyển Ngưng đang định tiến lại gần Phong An Huy lần nữa thì đã bị anh ta trừng mắt giơ chân về phía cô ngăn cản không cho Uyển Ngưng tiến thêm một bước vào nữa
- " cút!! ".
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 11: 11: Nhặt Được Mèo


Uyển Ngưng cười lạnh lùi ra sau dựa vào cửa xe ô tô rồi lẩm bẩm một mình: " cút thì cút! xem ai giỏi hơn ai? "
Phong An Huy quay sang trừng mắt nhìn Uyển Ngưng: " cậu nói gì cơ? "
Cô mỉm cười rồi đáp lại: " chả nói gì!! "
Phong An Huy lườm Uyển Ngưng vài cái sau đó chuyển sự chú ý của mình sang những món quà ở trong tay , những thứ mà anh ta xem qua hoặc không thích liền ném sang cho Uyển Ngưng để cô cầm lấy.

Vừa về đến biệt thự, cô đã chạy vào trong phòng bếp để tìm đồ ăn vặt lót dạ
Đầu bếp thấy Uyển Ngưng đang tìm đồ ăn liền mang đến cho cô một đ ĩa bánh mỳ nóng hổi: " Quản gia!! "
Uyển Ngưng cầm lấy cái bánh mỳ đó ngồi xuống ghế vừa ăn vừa hỏi đầu bếp: " thực đơn hôm nay của cậu chủ nhỏ là gì? "
- " dạ! sườn xào chua ngọt, gà hầm , thịt cừu nướng , bò hầm rượu vang , canh cá "
Uyển Ngưng gật đầu hài lòng với thực đơn mà đầu bếp đưa ra , đang tính chấm bánh mỳ với nước sốt thì Phong An Huy đẩy cửa đi vào nhìn chằm chằm về phía hai người
- " Uyển Ngưng!! Lên đây ngay cho tôi "

Nói xong liền rời đi , Uyển Ngưng khó hiểu liền phủi tay đứng dậy đi theo Phong An Huy lên phòng ngủ.

Cô lững thững đi vào bên trong phòng ngủ của anh ta xem có chuyện gì xảy ra , Phong An Huy chỉ về phía bình hoa hồng ở trong phòng rồi quát: " lập tức mang cái này ra khỏi phòng tôi!! "
Uyển Ngưng lười trả lời lại cậu ta nên chỉ im lặng làm theo , mọi khi hắn không chú ý đến mấy thứ trong phòng mình vậy mà bây giờ lại xuống tìm cô chỉ vì bình hoa hồng này.

Đúng là hết thuốc chữa
Phong An Huy đứng một bên thấy Uyển Ngưng không phản ứng gì ngoài việc tuân theo mệnh lệnh thì khá bực bội: " này!! "
Uyển Ngưng đưa bình hoa cho người hầu rồi quay lại tươi cười: " cậu chủ có chuyện gì muốn căn dặn sao ạ? "
- " ! lấy quần áo cho tôi! " Nói xong trực tiếp bỏ vào trong phòng tắm, Uyển Ngưng ở ngoài nhìn về phía đó không biết nói gì hơn đành phải đi lấy quần áo cho anh ta
Lúc Phong An Huy tắm xong đi ra bên ngoài thấy Uyển Ngưng đang dọn dẹp lại căn phòng của mình thì nói: " tôi muốn ăn bánh mousse đủ 4 vị! Cậu đi mua cho tôi đi "
- " tôi sẽ bảo đầu bếp làm! "
- " không muốn!! Cậu! phải đi mua cho tôi! " Phong An Huy nhìn chằm chằm vào Uyển Ngưng ra lệnh cho cô đi làm.

Uyển Ngưng cũng không biết làm thế nào chỉ có thể đi ra khỏi biệt thự đi mua bánh ngọt cho cậu ta
Suốt chặng đường đi đến cửa hàng bánh ngọt , sấm chớp khiến cho Uyển Ngưng cảm thấy có chút sợ.

Cô sợ sấm sẽ đánh trúng chỗ của mình nên chỉ có thể tăng tốc độ để đến tiệm bánh nhanh nhất mức có thể
Khi Uyển Ngưng đến cửa hàng là lúc họ đang chuẩn bị thu dọn đồ ở bên ngoài vào bên trong để tránh cơn mưa , cô đi vào bên trong quán gọi bốn vị mà Phong An Huy thích nhất mang về nhà
Mang bánh ngọt vào trong xe , Uyển Ngưng ngẩng lên đăm chiêu nhìn về phía cửa hàng bán thịt heo chiên giòn ở đối diện.

Mùi thơm từ bên đó bay thoảng qua khiến Uyển Ngưng nuốt nước bọt thèm thuồng, không suy nghĩ nhiều cô liền sang đường rồi mua cho bản thân một suất lớn

Cắn một miếng giòn tan, cảm nhận được hương vị của miếng thịt kèm với lớp vỏ giòn rụm chấm thêm một ít nước sốt thì càng ngon.

Đang đắm chìm trong hương vị của đồ ăn , Uyển Ngưng đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của một con mèo
Meow!.

tiếng mèo con yếu ớt kêu ở gần đó thu hút sự chú ý của Uyển Ngưng, cô nhìn về phía gõ nhỏ sau khi chắc chắn âm thanh từ nơi đó vang đến Uyển Ngưng không nghĩ nhiều liền đi về phía đó.

Ở bên cạnh cái thủng rác chất đầy rác bẩn thấy một thùng carton bên trong có 2 chú mèo đang co ro dựa sát vào nhau để tránh đi cái lạnh
Trên người chúng ướt nhẹp, gầy trơ xương dường như đang thoi thóp chống lại cái chết.

Uyển Ngưng nhìn chúng có chút rung động , cô nhìn quanh tìm bóng dáng của mẹ chú mèo nhưng không thấy đâu.

Ở trong thùng rác còn có một tờ giấy bên trên có rất nhiều nốt cháy nên chỉ có thể nhìn thấy một vài chữ ở đó, nội dung là xin hãy nhận nuôi tôi
Uyển Ngưng quay sang nhìn trên người hai chú mèo có rất nhiều tàn thuốc, chứng tỏ trước khi Uyển Ngưng đến thì có mấy người đã tới và hành hạ hai chú mèo nhỏ này
Trời lúc này bắt đầu có những hạt mưa rơi xuống chỗ cô , Uyển Ngưng ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời đen kịt đang đổ cơn mưa rồi lại cúi xuống nhìn hai chú mèo đang co ro dựa sát vào nhau

Cô cất đồ ăn để vào trong túi áo sau đó ôm thùng carton chạy nhanh về phía xe đi tìm phòng khám thú y.

Rất may bây giờ cửa hàng thú y gần nhất vẫn còn đang mở cửa, sau khi giao hai chú mèo cho bác sĩ kiểm tra tình hình sức khỏe
Uyển Ngưng ở bên ngoài chờ đợi rồi xem các kết quả kiểm tra
- " cả hai bị suy dinh dưỡng! con này bị gãy chân trái còn con kia thì bị gãy tay.

Anh về hãy chú ý đến việc bồi bổ sức khỏe và chú ý đến hai con mèo này!! Lần sau hãy đến đây kiểm tra lại "
Uyển Ngưng nhìn hai chú mèo ở trong lồ ng khẽ gật đầu rồi đưa chúng vào trong xe ô tô.

Vừa ngồi vào bên trong thì cô đã rơi vào trầm tư bởi Phong An Huy là một người cực kỳ không thích mấy động vật lắm lông, nếu bây giờ mang chúng về nhà không biết anh ta sẽ phản ứng như thế nào nữa!.
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 12: 12: Giấu Diếm


Uyển Ngưng quay sang nhìn về phía hai chú mèo đã được ăn uống no căng bụng đang ngủ say trong lồ ng thì cũng hơi đáng yêu.

Uyển Ngưng thở dài một hơi, dù sao cũng đã nhặt hai chú mèo về rồi cũng là thể đem bỏ chúng ở chỗ đó được nên bây giờ chỉ có thể! giấu diếm anh ta mà thôi!! Cách thức đơn giản nhất không sợ anh ta phát hiện
Thế là Uyển Ngưng chuyển hướng lái xe về phía căn biệt thự, cô dừng xe ở trong bãi đỗ ngó quanh một hồi sau đó mang bánh vào trong nhà chỉ đợi lúc Phong An Huy đi ngủ , cô sẽ xuống đây rồi đem chúng về phòng
Vừa mang bánh vào cửa đã thấy Phong An Huy mặt mày cau có đứng ở giữa phòng khách nhìn chằm chằm vào Uyển Ngưng khiến cho cô giật mình
- " đi đâu mà giờ này mới về? " Phong An Huy khoanh tay trước ngực cau mày nhìn Uyển Ngưng , cô đưa tay phủi nước mưa trên quần áo rồi đi đến đưa bánh ngọt cho Phong An Huy
- " của cậu! "
Anh ta không nhúc nhích vẫn đứng im một chỗ không có ý sẽ cầm lấy bánh ngọt mà Uyển Ngưng mua.

Cô liền chuyển hướng sang đưa cho người hầu, Phong An Huy nhìn thấy túi áo cô phồng lên liền lấy ở bên trong ra một túi đồ ăn
- " ! cậu lén ăn ở ngoài? "
Uyển Ngưng nhìn túi đồ ăn mà bản thân đang ăn được một nửa hiện tại đang ở trong tay Phong An Huy , cô cười ngượng: " t! tôi đói!! Ai bảo cậu không cho tôi ăn cơm! "
Nếu Phong An Huy không lấy ra chắc Uyển Ngưng cũng quên mất vẫn còn một túi đồ ăn ở đó.

Phong An Huy không biết nói gì hơn liền xoay người đi vào trong phòng ăn
- " vào ăn cơm!! "
Uyển Ngưng gật đầu sau đó đi theo Phong An Huy vào trong phòng ăn , chỉ chờ đến lúc anh ta ngồi ăn cơm một mình.

Uyển Ngưng lấy cớ ra ngoài lấy đồ sau đó chạy vội đến gara để mang hai chú mèo về phòng của mình
Đặt chuồng mèo vào bên trong phòng thay đồ , Uyển Ngưng không quên đem vài đồ đặt ở đó để che đi lồ ng.

Uyển Ngưng quỳ hẳn xuống ngắm nhìn hai chú mèo đang ngủ say ở bên trong thủ thỉ: " Ngày mai mẹ sẽ mua cho hai đứa nhà mới nhé? mong ông nội Phong của hai đứa không phát hiện ra "
Sau khi chắc chắn rằng chỗ này sẽ không bị ai phát hiện ra , Uyển Ngưng lập tức chạy xuống nhà dưới để xem tình hình của Phong An Huy ai ngờ lại thấy cậu ta đang ngồi ở sofa thưởng thức bánh ngọt cô mới mang về
Vừa nhìn thấy Uyển Ngưng đi xuống, Phong An Huy hừ một tiếng rồi quay đi chỗ khác tỏ thái độ giận dỗi.

Cô nhìn thấy hành động của anh ta cũng chỉ biết cười sau đó đi đến cung kính rót trà đặt xuống trước mặt anh ta
- " Cậu chủ! Trà của cậu "
- " hừ!! "
- " ! " Uyển Ngưng nở nụ cười ngượng ngùng quay sang nhìn người hầu đứng ở gần đó.

Người hầu thấy vậy liền đi đến nói nhỏ với cô: " Vừa rồi cậu chủ không thấy quản gia quay lại nên đã bỏ bữa ạ! "
- " Cậu chủ chưa ăn xong? "
- " Dạ vâng! Cậu chủ nói muốn đợi quản gia quay lại ạ " Người hầu nói hết sự tình lúc Uyển Ngưng rời đi , cô quay sang hơi khó hiểu nhìn anh ta.

Gì đây? Con người này có thói quen phải có cô ở bên cạnh thì mới ăn cơm từ bao giờ đây?Sao cô không biết
Uyển Ngưng mỉm cười cúi xuống nói nhỏ: " Cậu chủ! có muốn ăn cơm không? Tôi thử làm cơm cho cậu ăn nhé? "
Phong An Huy quay sang cười lạnh nhìn Uyển Ngưng: " không thèm!! "

Uyển Ngưng đặt bát cơm thứ 3 xuống trước mặt của Phong An Huy , cô cũng không biết nói gì hơn.

Vừa rồi anh ta bảo không thèm vậy mà sau khi cô đi vào trong phòng bếp trổ tài làm món cơm rang thì anh ta đã ăn hết hai bát hiện tại đang chuẩn bị ăn thêm bát thứ ba
Con người này thật khó hiểu! phiền chết mất
Ăn xong bát thứ ba , Phong An Huy sờ xuống bụng của mình rồi đặt cốc nước lạnh xuống.

Uyển Ngưng cầm lấy cốc nước đem để vào trong máy rửa bát , cô lau tay vào tấm khăn quay lại nhìn Phong An Huy với ánh mắt coi thường
- " cậu là heo!!! "
Phong An Huy giả bộ không nghe thấy gì hết ra lệnh cho Uyển Ngưng mang cho mình thêm một cốc nước lạnh nữa: " Nước lạnh!! "
Uyển Ngưng xoay người mở tủ ra lấy chai nước cho anh ta sau đó trực tiếp ném cho Phong An Huy.

Bản thân cởi tạp dề ra đem cho người hầu: " mang đi giặt đi!! "
Phong An Huy chống cằm nhìn từng hành động của Uyển Ngưng sau đó rất bình tĩnh nói: " mai cậu hãy làm bữa sáng cho tôi!! Không từ bây giờ bữa sáng và trưa cậu phải làm đồ ăn cho tôi "
- " ông cố nội!! Cậu bớt hành hạ tôi đi! cậu xem!! Bình thường tôi ngủ lúc! "
- " Gấp đôi!! " Phong An Huy không thèm nhìn Uyển Ngưng một cái , anh ta đứng dậy đi về phía cửa.

Cô lập tức gật đầu , thái độ lập tức thay đổi: " vâng!! Cậu chủ đã đến giờ nghỉ ngơi rồi ạ "

Phong An Huy hài lòng với thái độ của Uyển Ngưng , gật nhẹ đầu sau đó đi về phòng ngủ của mình.

Cô lập tức đi theo Phong An Huy đến phòng ngủ để giúp anh ta trải chăn gối
- " Đúng rồi! vị tiểu thư của Doãn gia đã đồng ý gặp mặt rồi! Tối mai lúc 7 giờ tại nhà hàng Sava "
Phong An Huy ngắm nhìn bản thân mình trong gương , đưa tay sờ lên má của mình rồi khẽ gật đầu hài lòng: " quá đẹp trai!! "
- " cậu chủ! "
Phong An Huy lau tay vào khăn sau đó đi ra bên ngoài: " Tôi nghe thấy rồi!! đã chuẩn bị mấy món đồ kia cho tôi chưa? "
- " đã chuẩn bị xong rồi ạ "
Phong An Huy gật đầu sau đó trực tiếp cởi áo trước ngực của Uyển Ngưng , thuận tay liền ném vào trong lòng của cô rồi nằm phịch xuống giường: " ah! một ngày mệt mỏi! mau mau tắt điện đi!! "
Uyển Ngưng cầm áo trong tay đi đến bật đèn ngủ lên rồi chỉnh ánh sáng cho thấp xuống để Phong An Huy ngủ.

Cái tên này sợ ma nên lúc ngủ bắt cô không được tắt đèn ngủ của hắn , trước kia không quen chỉnh ánh sáng nên lần nào cũng bị anh ta giữ lại bắt cô chỉnh ánh sáng đến lúc nào Phong An Huy cảm thấy hài lòng thì thôi.
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 13: 13: Dậy Sớm


Uyển Ngưng quay trở về phòng khi đã làm xong mọi việc, cô lập tức chạy vào trong phòng thay đồ xem những chú mèo con.

Lúc này đã có một con tỉnh dậy, nó đang kêu không ngừng khiến Uyển Ngưng không biết phải làm thế nào
Ngó nghiêng một hồi đang tính bế con mèo đó ra khỏi lồ ng thì bên ngoài có người gõ cửa , Uyển Ngưng hoảng loạn vội vàng chạy ra bên ngoài thì thấy một người hầu gái đang bê một chiếc thùng thần thần bí bí đứng trước cửa phòng cô
Nhìn qua gương mặt này , Uyển Ngưng liền biết đây là người của Dì Trần.

Cô không do dự liền cầm lấy rồi mang vào trong phòng giấu đi.

Lúc này cô mới có thời gian rảnh để đi tắm, cầm lấy cái kéo cắt băng quấn ngực.

Miếng băng rơi xuống đất lộ ra bộ ng ực trắng mịn , Uyển Ngưng đưa tay sờ lên ngực mình rồi thở dài một hơi: " lại lớn hơn rồi! "
Mỗi ngày việc cô tốn nhiều thời gian nhất chính là quấn ngực, cô luôn phải nghĩ cách làm bộ ng ực phẳng lại để không bị phát hiện.

Uyển Ngưng đưa tay tháo những thứ giả trên người mình xuống để lên kệ cẩn thận
- " sắp đến cuối tháng rồi!! " Bởi bà dì của cô thường sẽ đến vào cuối tháng nên trong vòng 4 ngày Uyển Ngưng sẽ nghĩ phép và quay trở về nhà của ba mẹ.

Việc này đã được dì Trần đồng ý nên Phong An Huy không có phản đối gì chỉ yêu cầu cô mang đồ ngọt về cho anh ta
Sau khi chăm sóc da mặt xong , Uyển Ngưng đi ra bên ngoài sấy tóc nhìn mái tóc của mình trong gương khiến cho cô có chút buồn bởi không được chăm sóc nhiều nên bây giờ tóc có phần xơ xác hơn.

Kiểm tra cửa phòng lẫn cửa ban công lần cuối để chắc chắn sẽ không có ai có thể đột nhập vào phòng cô lúc đang ngủ
Uyển Ngưng nằm trên giường mở điện thoại lên nhìn những con số dư trong tài khoản ngân hàng thì không khỏi nở nụ cười hạnh phúc.

Cô ôm lấy điện thoại rồi từ từ nhắm mắt lại
Sáng ngày hôm sau, Uyển Ngưng thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị mọi thứ và cũng muốn xem tình hình của hai chú mèo.

Sắp xếp mọi thứ trong phòng xong Uyển Ngưng đi xuống bếp để làm bữa ăn sáng cho Phong An Huy
Cô lười làm món mới nên đã làm cơm rang rồi sắp xếp thêm một vài món nhẹ nữa là hoàn thành.

Việc còn lại giao cho người hầu, nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ Phong An Huy tỉnh dậy nên Uyển Ngưng đi về phòng của anh ta

Vẫn như mọi ngày , sau khi gõ cửa thì Uyển Ngưng trực tiếp đẩy cửa đi vào bên trong đánh thức anh ta dậy nhưng hôm nay không biết Phong An Huy chập mạch ở chỗ nào , anh ta đã tỉnh dậy thậm chí đã thay quần áo xong ngồi sofa chờ cô đến
- " cậu chủ! hôm nay bị đứt dây thần kinh nào sao? "
- " im miệng lại đi! Tôi muốn ăn sáng "
Nói xong thì đứng dậy đi ra khỏi phòng, Uyển Ngưng mỉm cười rồi bước theo cậu ta ra khỏi phòng.

Trong đầu cô thầm mong ngày nào cũng như vậy thì tốt cô đỡ phải mất thời gian đi gọi cậu ta dậy
Vừa nhìn thấy món cơm rang , Phong An Huy nhíu mày quay sang nhìn Uyển Ngưng không hài lòng nói: " tôi muốn đổi món khác! "
- " không có đâu!! Tôi nấu! tôi có quyền quyết định món của cậu ăn ngày hôm nay là gì!! " Uyển Ngưng mỉm cười đáp lại cậu ta với giọng nói đanh thép.

Phong An Huy hơi nhíu mày lại đẩy đ ĩa cơm rang sang một bên rồi chỉ vào những món ăn khác ở trên bàn
- " những món này không phải cậu nấu? "
Uyển Ngưng xúc một thìa cơm không ngẩng lên nhìn mà đáp luôn: " ừ! Món ăn kèm "
Phong An Huy khoanh tay trước ngực: " tôi muốn ăn đồ của cậu nấu chứ không phải ăn đồ của họ nấu!! Đứng dậy đi nấu món khác cho tôi "
Uyển Ngưng bỏ thìa xuống, uống một hớp nước cho trôi cơm rồi quay sang nhìn anh ta.

Phong An Huy cũng quay sang nhìn cô , hai người không nói gì nhưng cuối cùng Uyển Ngưng vẫn phải đứng dậy đi ra sau để nấu đồ ăn sáng cho anh ta
Vị đầu bếp đứng bên cạnh trở thành phụ bếp cho Uyển Ngưng dùng ánh mắt ướt đẫm lệ nhìn cô.

Uyển Ngưng ho vài tiếng rồi vỗ vai ông ấy: " không sao! chú sẽ không bị đuổi việc đâu "
Phong An Huy nhìn về phía họ sau đó hừ lạnh một tiếng bảo người hầu mang đến iPad cho mình , anh ta tìm một thứ gì đó giết thời gian chờ đợi Uyển Ngưng nấu bữa sáng xong
Bởi vì muốn tiết kiệm thời gian lẫn công sức, Uyển Ngưng nấu cho Phong An Huy một bát mỳ hải sản.

Đặt bát mỳ xuống trước mặt Phong An Huy , cô hất hàm nói: " tôi sẽ không nấu lần nữa đâu đó nha ".
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 14: 14: Bánh Ngọt


Phong An Huy nhìn bát mỳ một hồi rồi mới cầm đũa lên bắt đầu ăn sáng , Uyển Ngưng ăn cơm rang của mình.

Cả hai bên đều rất yên tĩnh không ai nói chuyện với ai Uyển Ngưng ngửi thấy mùi mỳ tôm thơm quá thỉnh thoảng đang ăn ,cô lại ngẩng lên nhìn Phong An Huy một cái
- " cho tôi thử một miếng!! "
Phong An Huy đẩy bát mỳ sang cho Uyển Ngưng gắp ăn thử cô cũng rất tuân thủ gắp mỳ sang bát rồi thưởng thức.

Anh ta thấy vậy liền kéo bát mỳ của mình lại , Uyển Ngưng ăn hết lại ngẩng lên nhìn về phía bát mỳ đó.

Một miếng không đủ , không có cảm giác nên Uyển Ngưng đã xin miếng thứ hai
Lần này Phong An Huy cũng cho chỉ là khi thấy cô định gắp thêm mỳ vào bát thì đã bị đũa của anh ta chặn lại.

Uyển Ngưng liếc xéo Phong An Huy , cô rút đũa lại ăn phần của mình
Phong An Huy cứ tưởng Uyển Ngưng đã yên phận sau khi thưởng thức hai bát mỳ nhỏ rồi ai ngờ!

Anh ta cúi xuống nhìn bát cơm rang trước mặt mình rồi lại quay sang nhìn bát mỳ Uyển Ngưng đang ăn cũng không biết nói gì.

Anh ta đâu có ngờ lại có một ngày bản thân lại bị người khác cướp đồ ăn đâu cơ chứ
Buổi chiều hôm đó,cả hai không có tiết học nên đã ở lì trong chung cư.

Phong An Huy thì bận rộn chơi game còn Uyển Ngưng ở trong bếp nghiên cứu món bánh mới
Liếc thấy Phong An Huy không chú ý đến mình , Uyển Ngưng liền cho thêm một chút cà rốt vào máy xay.

Uyển Ngưng nở một nụ cười gian xảo nhìn chằm chằm vào thứ ở bên trong , Phong An Huy đột nhiên quay lại nhìn thấy cảnh tượng kia thì không khỏi suy nghĩ
Bản thân anh ta không biết đã làm gì đắc tội với quản gia theo mình 5 năm để bây giờ lại lén là lén lút bỏ thứ thuốc độc giấu tên vào trong bánh có ý muốn sát hại anh ta
Sau khi bánh được , Uyển Ngưng hớn hở mang bánh đem đến trước mặt Phong An Huy: " cậu chủ!! Cậu mau thử đi!! "
- " không muốn!! "
- " sao thế? Tôi làm ngon mà " Uyển Ngưng ngồi xuống bên cạnh lấy một miếng bánh cho vào miệng trước sự chứng kiến của Phong An Huy.

Thấy cô ăn ngon lành khiến cho Phong An Huy cũng muốn thử , anh ta đánh liều lấy một miếng rồi ăn thử
Cảm nhận được hương vị của bánh khiến Phong An Huy nhíu mày vội vàng nhổ miếng đang ăn vào thùng rác ở bên cạnh
- " mẹ nó! Uyển Ngưng!! Cậu! "
- " haha! "
Ở bên trong bánh có cà rốt , thứ mà Phong An Huy ghét cay ghét đắng nhưng không ngờ cô đã cho vào xay rồi mà anh ta vẫn cảm nhận được mùi vị của cà rốt ở bên trong
Phong An Huy đánh vào đầu Uyển Ngưng một cái cho hả giận rồi ngồi lại vị trí trừng mắt nhìn cô.

Uyển Ngưng cợt nhả ngồi dịch gần vào chỗ anh ta đưa miếng bánh gần vào miệng hắn
- " ahh! "
- " cút!!! "

Uyển Ngưng bật cười ha hả dựa ra sau khi thấy thái độ của anh ta , Phong An Huy cười lạnh cầm lấy miếng bánh khác nhét vào miệng của Uyển Ngưng khiến cho cô bị nghẹn
- " khụ! Phong An Huy!! Cậu! "
Phong An Huy đặt iPad xuống bàn quay sang nhìn chằm chằm vào Uyển Ngưng: " hừ! Có phải tôi không nghiêm túc với cậu nên bây giờ cậu cợt nhả với tôi đúng không? "
Uyển Ngưng bị thái độ nghiêm túc của anh ta khiến cho có chút lo lắng nhưng rất nhanh cô đã bình thường trở lại và mỉm cười: " Phong An Huy! Tôi theo cậu từ năm 16 tuổi! cậu nghĩ tôi sẽ sợ cậu? trong tay tôi đang nắm rất nhiều bí mật của cậu đấy "
- " được!! Dám đe doạ tôi? "
- " hừ! Sao tôi lại không dám? "
Trong khi cả hai sắp lao vào đấu khẩu với nhau thì có người gõ cửa khiến cho cuộc trò chuyện dừng lại.

Uyển Ngưng đứng dậy đi ra bên ngoài nhận hàng
- " Ngưng quản gia! "
Uyển Ngưng gật đầu cầm lấy món đồ đó rồi xoay người đóng cửa đi vào , mang món đồ đó đến chỗ Phong An Huy
- " cậu muốn kiểm tra một chút không? "
Phong An Huy lắc đầu mỉm cười vắt chéo chân thoải mái dựa ra sau: " tối nay chắc chắn sẽ rất vui! "
7 giờ tối tại nhà hàng Sava , Phong An Huy mặc vest trên tay cầm iPad đang vẽ tranh không chú ý đến những người xung quanh.

Uyển Ngưng ngồi ở bàn khác quan sát những người bên trong nhà hàng
Hơn 15 phút sau con gái của Doãn gia mới xuất hiện với một bộ váy vô cùng quyến rũ.

Cô ả trực tiếp đẩy người hầu đang chắn mình ra đi đến bàn mà Phong An Huy đang ngồi
Một tay cô ả chống lên bàn , một tay đưa lên vén tóc ,người hơi cúi xuống làm lộ ra khe ng ực.

Cô ả hơi mỉm cười lên tiếng nói: " Ừm! xin lỗi anh! em.

.

đến hơi muộn "
Nói xong còn nháy mắt với Phong An Huy nhưng từ đầu đến cuối anh ta chỉ tập trung vào iPad không thèm ngẩng lên nhìn cô gái đó một lần nào
- " Anh Phong~ anh giận em à? em! em xin lỗi! Vừa rồi xe bị hỏng mong anh thông cảm cho em nha~ "
Uyển Ngưng ngồi ở đó nghe thấy giọng của cô gái cảm thấy có chút nổi da gà , cô nhìn sang Phong An Huy thấy cậu ta không hề coi cô gái kia vào mắt.
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 15: 15: Nội Dung Thư Tình


Lúc này phục vụ của nhà hàng từ từ đi đến đặt trước mặt Phong An Huy một đ ĩa bít tết nóng hổi rồi rời đi.

Người kia sững người trong vài giây thấy anh ta chỉ gọi mỗi suất ăn của hắn còn cô ta thì không có
Trong lòng Doãn Trà thấy vậy liền tức giận kéo ghế ngồi xuống vươn tay ra trước mặt Phong An Huy.

Anh ta lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô ả với ánh mắt không hài lòng
- " sự lịch thiệp của một quý ông! "
Nói xong còn hất hất tay như kiểu ra lệnh cho Phong An Huy.

Ý của cô ả chính là muốn Phong An Huy hôn lên mu bàn tay của mình bày tỏ sự lịch thiệp đúng với một quý ông.

Phong An Huy cười lạnh cầm lấy bàn tay của cô ả , Doãn Trà lúc này đang rất đắc ý khi thấy Phong An Huy chuẩn bị hôn lên tay mình.

Ai ngờ anh ta lại cầm cốc trà đang còn nghi ngút ở bên cạnh trực tiếp đổ lên tay của cô ả
Doãn Trà không kịp phản ứng liền bị nước nóng dội vào tay , cô ả lập tự kêu lên vội rụt tay lại nhưng đã không kịp.

Trên mu bàn tay xuất hiện một mảng đỏ lớn , cảm giác đau khiến cho Doãn Trà không kìm được mà quát lớn
- " Tên khốn!! Anh làm gì vậy hả!! "
Phong An Huy cầm lấy khăn lau sạch bàn tay của mình đi nhàn nhạt nói: " Khử trùng! "
Uyển Ngưng ngồi bên cạnh coi như mình không thấy cái gì cả , từ trước đến nay tên này có cái tính máu chiến nên sau khi xong việc Uyển Ngưng đều sẽ phải giải quyết mọi hậu quả cho anh ta
Doãn Trà tức giận cầm lấy ly rượu vang lên bàn hất thẳng vào người của Phong An Huy.

Cô ả hả dạ nhìn Phong An Huy đang bị ướt mà không nhận ra chỉ vì hành động lỗ m ãng này đã khiến cho cả Doãn gia không có nơi để về trong nước
Uyển Ngưng vội vàng đi đến lấy khăn tay ra lau sạch những vết rượu trên người Phong An Huy.

Anh ta ngẩng lên ánh mắt lạnh lùng nhìn Doãn Trà sau đó nở một nụ cười: " Không biết tiểu thư đây có muốn đi dạo cùng tôi không? Coi như tôi ngỏ lời xin lỗi cô "
Doãn Trà nghe vậy càng kiêu ngạo: " nể tình anh nên tôi đồng ý! "
Uyển Ngưng cầm lấy áo vest của Phong An Huy đứng sang một bên , tay cô vô thức run lên nhè nhẹ.

Thôi không xong rồi, lần này Phong An Huy giận thật rồi!
Bọn họ rời khỏi nhà hàng , chẳng biết đi đâu chỉ biết chiếc xe dừng lại ở một nhà máy cũ đã bỏ hoang.

Doãn Trà bị mấy người đeo mặt nạ kéo vào bên trong đó với tình trạng mặt mũi bầm dập
Phong An Huy dựa vào xe nhìn về phía đó khẽ búng điếu thuốc trong tay nở nụ cười rất quỷ dị.

Uyển Ngưng đứng bên cạnh chỉ có thể thở dài sau đó đi vào bên trong nhà máy kia

Bên trong có một chiếc lồ ng sắt vô cùng lớn nhốt vài con Pitbull ở trong , tất cả đều đã được đeo rọ mõm đầy đủ.

Doãn Trà đang co rúm ở trong một góc đang không ngừng kêu gào thảm thiết nhìn về những con Pitbull bị xích lại
Uyển Ngưng đi đến gần đó nhìn cô ta rồi khẽ thở dài, nếu Phong An Huy đã quyết thì cô cũng không thể làm trái mệnh lệnh của anh ta được.

Một người đi đến bên cạnh hơi cúi người trước Uyển Ngưng rồi nói nhỏ: " Ngưng quản gia! Cô ta nói rằng Doãn Trang tiểu thư là con riêng của Doãn gia , có nói Doãn Trang tiểu thư cùng một hội với cô ta! Có cần bắt cô ta không ạ? "
Uyển Ngưng suy nghĩ đến biểu cảm và hành động của cô gái kia một hồi sau đó lắc đầu xua tay: " không cần! Làm gì thì làm đi "
Nói xong Uyển Ngưng xoay người rời đi , người kia vâng một tiếng rồi ra hiệu cho người của mình.

Uyển Ngưng từ từ đi ra bên ngoài mặc kệ đằng sau là âm thanh kêu thảm thiết của cô ả
Phong An Huy hút hết hai điếu thuốc thì thấy Uyển Ngưng ra, anh ta vẫy tay cho cô đến gần.

Cô cũng không nghĩ nhiều liền đi đến bên cạnh anh ta ai ngờ Phong An Huy lại cúi xuống sau đó phả hơi thuốc vào mặt cô khiến cho Uyển Ngưng bị sặc và ho liên tục
- " haha! "
Uyển Ngưng quay sang trừng mắt nhìn Phong An Huy sau đó đấm nhẹ vào ngực anh ta: " Chết đi!! "
Anh ta mỉm cười ném điếu thuốc xuống đất rồi giẫm lên sau đó xoay người ngồi vào ô tô: " về thôi! "

Uyển Ngưng lập tức lên xe đưa Phong An Huy quay trở về nhà , phục vụ anh ta từng tí một rồi cô mới có thể quay trở về phòng ngủ của mình
Sau khi tắm xong , Uyển Ngưng nhớ đến bức thư tình lần trước liền mở ra đọc nội dung bên trong
" Gửi anh , người mà em rung động
Em nhớ lần đầu tiên gặp anh là ở sân thể dục của trường! Cả hai người đi cạnh nhau đã khiến cho em rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên! ! bởi vì em thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên nên đã lén đăng kí lớp học mỹ thuật!! "
Uyển Ngưng đọc đến đoạn mỹ thuật thì lại có gì đó sai sai bởi cô học quản trị kinh doanh còn Phong An Huy học mỹ thuật.

" Vì muốn được gặp anh nên em đã cố tình tìm hiểu những giờ học của anh , thật tốt khi được học chung lớp mỹ thuật và được ngắm nhìn anh trong những khoảng khắc đẹp nhất!.

"
Uyển Ngưng nhìn đoạn còn lại của bức thư thì chết lặng , cô hối hận vì đã mở bức thư ra đọc.

Cô gái kia rõ ràng là đưa cho cô nhưng nội dung bên trong thì chủ yếu xuất hiện Phong An Huy.
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 16: 16: Kì Nghỉ 4 Ngày Của Uyển Ngưng1


Uyển Ngưng mở tủ ra muốn cất bức thư đi , vừa kéo cửa ra những bức thư ở bên trong đã rơi ra bên ngoài.

Nhìn những bức thư có đủ màu sắc ở bên trong , Uyển Ngưng khẽ thở dài tất cả thư trong này đều là gửi cho Phong An Huy nhưng người ta nhờ cô đưa thư tình cho hắn!
Uyển Ngưng lắc đầu cúi xuống nhặt hết số thư dưới đất rồi xếp cẩn thận vào trong tủ.

Các cô gái gửi thư cho Phong An Huy nhưng vẫn ở chỗ cô bởi vì anh ta mà nhìn thấy sẽ yêu cầu cô vứt đi , Uyển Ngưng cảm thấy như vậy là không hay nên lén giấu bức thư vào trong phòng
Ngày hôm sau mới tỉnh dậy cô đã có cảm giác không lành , vén chăn ra thì phát hiện trên ga trải giường có chút một vệt máu.

Uyển Ngưng hơi nhíu mày lại ôm bụng chạy vào trong nhà vệ sinh , hai chú mèo con lúc này đang nằm trong ổ thấy có động tĩnh liền đi ra bên ngoài ngồi trước cửa nhìn

Uyển Ngưng ôm bụng đi ra ngoài trong lúc này cô không thể cầu cứu ai được nên chỉ có thể cố gắng thu dọn đồ để trở về nhà , mọi việc ở đây đều giao cho quản gia thứ hai.

Cậu ta sẽ thay cô phụ trách những vấn đề của Phong An Huy
Trong nhà của anh ta có hai quản gia là cô và một người họ Giang khác.

Cô quản lí những thứ sinh hoạt hằng ngày của Phong An Huy còn cậu ta thì phụ trách quản lí việc nhà và giấy tờ
Vì để rời khỏi đây trước khi Phong An Huy tỉnh dậy nên Uyển Ngưng đã đi qua phòng của quản gia họ Giang nói với cậu ta vài câu rồi rời đi.

Quản gia họ Giang không thấy làm lạ nên cũng gật đầu đồng ý việc này
Uyển Ngưng lén lút mang mấy chú mèo vào trong xe rồi rời đi , cô không dám để chúng ở đây bởi nếu Phong An Huy phát hiện ra thì chắc chắn sẽ ném chúng đi ra bên ngoài khi cô không có ở đây
7 giờ sáng , Giang Ngộ đi đến phòng của Phong An Huy cung kính gõ cửa sau đó mở cửa đi vào bên trong: " Cậu chủ! đã đến giờ dậy rồi ạ "
Phong An Huy mở mắt ra thấy là Giang Ngộ thì không khỏi nhíu mày: " Uyển Ngưng đâu? "
- " sáng sớm Ngưng quản gia đã xin phép nghỉ rồi ạ "
- " ! sao tôi không biết chuyện này? " Phong An Huy ngồi dậy dựa vào thành giường vẻ mặt không mấy hài lòng với hành động vội vàng bỏ đi của cô.

Tuy biết tháng nào Uyển Ngưng cũng sẽ trở về nhà tầm khoảng 4 đến 5 ngày nhưng lần này lại không báo trước khiến cho Phong An Huy không vui
Giang Ngộ nhớ đến biểu cảm vội vàng của Uyển Ngưng sáng ngày hôm nay thì lập tức báo cáo lại: " không biết tại sao nhưng sáng nay! biểu cảm cậu ta kiểu như! rất đau khổ ấy "

- " đau? "
- " vâng! Như đang cố chịu cơn đau ấy ạ "
Phong An Huy đăm chiêu suy nghĩ sau đó ra lệnh cho Giang Ngộ: " phái người đi theo Uyển Ngưng đi! đừng để cậu ta phát hiện "
- " vâng! "
Tại chỗ của Uyển Ngưng , cô quay trở về nhà trong tình trạng rất đau bụng bà Khương thấy con gái trở về lập tức đi chuẩn bị nước gừng cho cô.

Uyển Noãn thấy chị gái về còn xách theo một chiếc lồ ng thì lập tức chạy tới
- " ui! mèo! Chị nuôi à? meo meo "
Bà Khương bưng bát nước gừng nóng hổi ra cho Uyển Ngưng sau đó đánh vào người em gái: " đi chuẩn bị quần áo cho chị mau "
Uyển Noãn đành phải từ bỏ hai chú mèo con , đi lên phòng lấy quần áo đem xuống cho chị gái.

Bà Khương vỗ vỗ lên vai cô: " đi! đi thay quần áo rồi con lên phòng nghỉ đi "

Uyển Ngưng gật đầu rồi lê bước đi về phòng nghỉ của mình , sau khi lôi hết đồ giả trên người xuống cô thoải mái nằm xuống giường ngủ của mình.

Uyển Noãn bế hai chú mèo ngồi lên trên giường của cô , Uyển Ngưng quay sang nhìn em gái rồi nhíu mày
- " biến về phòng chơi đi! "
- " không muốn!! Chị kể cho em về chuyện tình của chị với cậu Phong đi "
Uyển Ngưng quay sang búng vào trán em gái: " biến! Chuyện tình gì ở đây? Chị không thích cậu chủ "
Uyển Noãn bĩu môi vuốt v e chú mèo con rồi hừ một tiếng: " chuyện ở buổi sinh nhật em đều biết cả rồi đó nha "
- " ! thật sự không có! Chị trong sạch, cậu ta với chị đơn giản chỉ là cậu chủ và quản gia! Nước sông không phạm nước giếng! em đừng suy nghĩ lung tung ".
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 17: 17: Kì Nghỉ 4 Ngày Của Uyển Ngưng2


Uyển Noãn nghe vậy cũng không trêu chị nữa, nằm dựa ra sau nhìn chằm chằm vào Uyển Ngưng muốn được kể chuyện gì đó vui vui
Uyển Ngưng thấy vậy liền búng mạnh vào trán em gái nhắc nhở: " bớt hóng chuyện lại! "
- " hừ! chị lấy ở đâu ra mấy chú mèo này vậy? "
- " nhặt được! " Uyển Ngưng dựa ra sau mở điện thoại lên xem định vị của Phong An Huy thì thấy cậu ta vẫn ở nhà.

Cô nhớ lịch trình ngày hôm nay của Phong An Huy thì sáng nay sẽ đến trường giờ này đáng lẽ Phong An Huy phải ở trường rồi cơ mà nhỉ?
Uyển Ngưng thấy vậy liền gọi điện cho Phong An Huy hỏi: " alo! cậu chủ! Hôm cậu không tính đi học à? "
- " ai vậy? Tôi có quen sao? "
- " ! cậu chủ! Sao vậy? Cậu giận tôi vì đi không bảo trước với cậu sao? Xin lỗi cậu nha! đêm hôm qua mẹ tôi gọi điện hơi muộn một tí nên không kịp báo cho cậu! Tôi sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu vì thế mới không vào báo cáo "
Nghe Uyển Ngưng giải thích kĩ càng như vậy, Phong An Huy cũng không còn tỏ ra giận dỗi nữa: " ờ! về nhanh đi "
- " tôi biết rồi! lần này cậu muốn ăn món gì không? "
- " bánh cậu làm! "
Uyển Ngưng gật đầu: " đã rõ! "

- " ờ! " Nói xong Phong An Huy trực tiếp ngắt kết nối không nói chuyện với Uyển Ngưng nữa.

Cô hơi nhíu mày nhìn màn hình điện thoại một hồi , Uyển Noãn nằm bên cạnh nghe thấy hết cuộc trò chuyện của hai người thì không khỏi huýt sáo: " tình cảm quá ta!! Nào chị mau nói thật cho em nghe đi! có tình cảm không? "
Uyển Noãn dịch sát vào người Uyển Ngưng khẽ huých vai cô nói nhỏ , Uyển Ngưng quay sang nhìn em mình thì cũng đăm chiêu suy nghĩ: " không rõ nữa! "
- " ! không rõ cái gì!! Một là thích,hai là không thích chị dứt khoát lên cho em xem nào "
- " cái này cũng không rõ! " Uyển Ngưng xua tay đẩy em gái tránh dịch bản thân mình ra, cô đưa tay bế một chú mèo đặt lên bụng mình rồi vuốt v e.

Uyển Noãn thấy biểu cảm của chị mình như vậy thì xì một tiếng: " nhàm chán! "
Thế là trong mấy ngày này , Uyển Ngưng sẽ ở nhà của ba mẹ và không phải đi làm.

Trước kia quen với cuộc sống phục vụ Phong An Huy bận rộn rồi bây giờ lại nhàn rỗi quá khiến cho cô có chút không quen
Uyển Noãn thấy chị mình không làm gì chỉ ngồi yên một chỗ nhìn vào khoảng không gian trước mặt thì liền đi đến tác động vật lý lên người chị mình
- " chị! đi ăn không"
- " béo lắm không ăn đâu! " Uyển Ngưng xua tay ngẩng đầu lên nhìn em gái mình.

Uyển Noãn khẽ nhíu mày lại: " có quán gà mới khai trương! Em đãi "
- " ok! đi thôi " Khi nghe thấy câu nói em đãi của Uyển Noãn chả có lí do gì mà cô không đi cả bởi chẳng ai lại đi từ chối một bữa ăn miễn phí không phải trả tiền khi được người khác bao
Thấy chị gái đã đồng ý , Uyển Noãn nở nụ cười gian tà trực tiếp đi lấy xe trong khi trên người không có một đồng xu nào
Quán KFC này mới khai trương nên có rất nhìu người, hai cô gái phải đợi một lúc thì mới có vị trí ngồi ăn được.

Uyển Noãn mỉm cười mang 3 suất gà rán cỡ lớn đem đến đặt xuống bàn: " vị trí này cũng tốt ghê "
Vị trí hai người ngồi là vị trí ngay sát cửa ra vào của quán bên cạnh còn có một tấm kính siêu lớn có thể quan sát được mọi thứ ở bên ngoài.

Uyển Ngưng đeo găng tay vào cầm lấy một miếng đùi gà và bắt đầu ăn

- " lâu không được ăn! Ngon ghê "
Món cô yêu thích chính là thịt gà, thịt gà nấu kiểu gì cô cũng thích nhưng khi đi làm việc cho Phong An Huy thì cô phải hạn chế ăn thịt gà lại.

Uyển Noãn ăn một miếng nghe thấy chị gái khen ngon thì không khỏi cười đểu: " em tưởng chị chê béo? không muốn ăn! "
Uyển Ngưng mỉm cười xua xua tay: " chả ai lại từ chối một bữa ăn ngon như vậy cả! Đặc biệt còn miễn phí "
Uyển Noãn hừ một tiếng mắt vô thức nhìn ra bên ngoài thì thấy có một bóng người rất quen mắt: " Ơ! kia không phải là thiếu gia nhà họ Phong à? "
Uyển Ngưng nghe vậy liền quay sang nhìn ra bên ngoài thì phát hiện Phong An Huy đang đi về phía này đằng sau còn có Giang Ngộ
Cô hoảng sợ vội vàng tìm chỗ trốn , hai người bọn họ mở cửa quán ra đi vào bên trong.

Uyển Ngưng lập tức ngồi trốn dưới gầm bàn không dám để Phong An Huy nhìn thấy bản thân cô ở đây.

Nếu anh ta mà nhìn thấy cô thì chắc chắn sẽ nhận ra cô là con gái , Uyển Noãn thấy hành động của chị gái mình thì không khỏi mỉm cười
Phong An Huy đi vào trong quán theo sau là Giang
Ngộ
- " Cậu đi gọi đi! "
Giang Ngộ khẽ gật đầu rồi đi gọi đồ , Phong An Huy đứng nhìn quán một lượt sau đó ánh mắt dừng lại ở vị trí bàn đầu tiên gần với cửa ra vào của quán
Uyển Ngưng ngồi dưới gầm bàn đang không ngừng cầu nguyện: Anh ta không nhìn thấy mình! Không nhìn thấy mình!

Phong An Huy hơi nhíu mày lại sau đó cúi xuống bấm điện thoại trên môi còn nở một nụ cười
Sau khi hai người bọn họ rời đi , Uyển Noãn liền ra hiệu cho chị gái ngồi dậy.

Uyển Ngưng ngó đầu lên quan sát tứ phía rồi ngồi lại vào chỗ của mình
- " phù! sợ quá đi mất! "
Uyển Noãn mỉm cười không trả lời, Uyển Ngưng cầm lấy cốc coca mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn mà Phong An Huy gửi đến : Quán mới khai trương! Bao giờ đi ăn không?
Bên trong bức ảnh chính là cửa tiệm và hình ảnh hai cô gái ngồi ở cửa sổ hiện rõ ngay trước mắt , một người đang bấm điện thoại còn người kia đang uống nước
Uyển Ngưng nhìn bức ảnh đó xong thì không khỏi toát mồ hôi.

Cô quay sang nhìn ra bên ngoài thấy chiếc xe của Phong An Huy vẫn đậu ở đó.

Thậm chí cửa sổ ở phía sau còn mở ra , anh ta đang ngồi ở đó hơi mỉm cười nhìn về phía cô.
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 18: 18: Kì Nghỉ 4 Ngày Của Uyển Ngưng3


Phong An Huy ra hiệu cho Giang Ngộ lái xe rời khỏi sau đó cúi xuống nhắn tin cho Uyển Ngưng
Cô cúi xuống nhìn vào tin nhắn mà Phong An Huy đã gửi: Tôi gặp một cô gái rất giống cậu!
Uyển Ngưng câm nín không trả lời câu nói của anh ta ,Uyển Noãn cầm lấy điện thoại của chị nhìn thấy tin nhắn của hai người thì cũng không biết nói gì chỉ có thể lặng lẽ tắt điện thoại
Sau khi ăn xong , Uyển Noãn cười cười nhìn chị gái đang quẹt thẻ thanh toán 3 suất gà cùng với coca và khoai tây chiên.

Nhìn số tiền bị trừ khiến cho Uyển Ngưng cảm thấy đau ví , cô quay lại gõ vào đầu của em gái: " dám lừa chị! "
Uyển Noãn vui vẻ mở cửa ra cho chị gái: " đừng buồn! "
- " hừ! "
Hai người cùng nhau đi về nhà , trong lòng cô cảm thấy có chút lo sợ dường như Phong An Huy đã phát hiện ra được sự thật

Đêm đó Uyển Ngưng đi ngủ trong nỗi lo sợ và người ở bên kia cũng không thể ngủ được.

Cả hai người cả đêm cùng không thể ngủ được vì hai lí do khác nhau
Sáng hôm sau Uyển Ngưng trong tình trạng vô cùng thiếu ngủ , hai mắt quầng thâm lên khiến cho Uyển Noãn phì cười
- " haha! có phải lần đầu tiên chị ngủ ở nhà đâu mà như gấu trúc thế kia!! Gấu trúc Ngưng Ngưng! haha "
Bà Khương cũng mỉm cười sau đó khẽ vỗ lên lưng con gái nhỏ: " ăn nhanh rồi đi học!Con tính lại đi học muộn à? "
- " chết!! Muộn mất rồi " Uyển Noãn nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ vào học thì vội vàng cầm lấy một miếng bánh mỳ rồi vội vàng chạy ra ngoài lúc sau lại chạy vào trong lấy cặp sách
- " chạy chậm thôi!! "
Uyển Noãn nói vọng lại phía sau: " trưa nay con muốn ăn sườn xào chua ngọt!!! "
Sau đó bóng dáng của cô ấy khuất dạng sau cánh cửa lớn của căn nhà , Uyển Ngưng đi xuống kéo ghế ra ngồi xuống ăn sáng
- " sao vậy? Sao đêm qua con không ngủ được? "
- " dạ! không sao đâu ạ! Hôm qua con thức đêm một tí thôi ạ "
Bà Khương gật đầu sau đó bưng ra một cốc nước gừng nóng hổi: " uống đi! Còn đau bụng không? "
- " cũng bình thường thôi ạ "
Bà Khương gật đầu rồi ngồi xuống ăn sáng cùng cô , hai mẹ con đang ăn thì ông Khương đột nhiên trở về nhà đặc biệt lần này còn dẫn thêm một vị khách khiến cho Uyển Ngưng vội vàng đi tìm chỗ trốn
Phong An Huy mỉm cười nhìn xung quanh nhà , bà Khương thấy con gái đã trốn sau quầy bar ngăn cách giữa phòng bếp và phòng khách thành công thì cười ngượng ra tiếp đón anh ta
- " Cậu! cậu chủ! Hôm nay cậu đến nhà chơi sao ạ? Mời ngồi "

Phong An Huy mỉm cười ánh mắt nhìn về phía bàn ăn: " ơ? Phu nhân ở nhà một mình tại sao lại có một bộ bát đ ĩa ở đây? "
Ông bà Khương lúc này nhìn về phía bàn ăn , Phong An Huy nhắc đến bộ bát đ ĩa của Uyển Ngưng ở trên bàn.

Bà Khương cười ngượng đi đến chỗ đó vội vàng đem đ ĩa đi đặt vào bồn rửa: " à! đây là đ ĩa của con gái tôi! Năm nay nó đang học cấp 3 ấy ạ "
Phong An Huy gật đầu rồi ngồi xuống ghế sofa: " hôm nay cháu sẽ ở đây chơi một tí ạ! "
Ông Khương không thể cản thiếu gia thì chỉ có thể đồng ý với anh ta.

Uyển Ngưng ngồi núp một bên thì không khiến nghiến răng nghiến lợi tức giận khi Phong An Huy đột ngột tới nhà nên cô phải trốn đi như vậy
Đang yên đang lành đột nhiên ting một tiếng , tiếng thông báo có tin nhắn đến ở điện thoại cô vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh ở sofa
Uyển Ngưng hoảng sợ vội vàng cho bé tiếng âm thanh tin nhắn đi bởi vì sợ Phong An Huy sẽ nhắn tin bất chợt để hỏi cô một số thứ nên Uyển Ngưng đã cho max volume lên không ngờ chính vì hành động lần này mà suýt nữa cô đã bị phát hiện.

Thấy tin nhắn mà Phong An Huy gửi đến hỏi cô đang làm gì , Uyển Ngưng cắn răng cắn lợi trả lời tin nhắn của anh ta

- " chết! điện thoại của tôi đặt ở phòng bếp! Quên mất " Nói xong bà Khương vội vàng chạy vào chỗ bàn bếp lấy điện thoại không quên đá Uyển Ngưng một cái
- " người bạn của tôi nhắn tin hỏi một số việc! Tôi ra ngoài trước " Bà đi vòng qua quầy bar mở cửa phía sau ra tạo lối thoát cho Uyển Ngưng , phía sau nhà cô chính là một vườn hoa nhỏ nếu muốn ra bên ngoài đường thì phải trèo tường qua mới được
Nhân cơ hội không ai chú ý Uyển Ngưng lập tức chạy ra khỏi nhà đi ra vườn sau.

Cô trực tiếp trèo lên cây dâu rượu trong vườn trực tiếp leo lên tường nhảy xuống dưới , người qua đường thấy có một cô gái nhảy từ trên tường xuống thì không khỏi hoảng sợ tưởng là trộm nhưng khi thấy cô gái này đang mặc váy không đi cả dép , nhìn qua thân hình thấy cô gái này chắc chắn không thể làm gì được có lẽ là đang trốn gia đình để đi chơi! cuối cùng vẫn là chuyện của nhà người ta nên những người đi xung quanh coi như không thấy gì hết
Uyển Ngưng nhìn quanh sau đó trực tiếp đi đến công viên nhỏ ở gần đó để đợi Phong An Huy rời đi.

Ngồi ở ghế công viên nhìn xuống đôi chân trần dính đầy bụi bẩn của mình rồi lại ngẩng lên nhìn mọi người xung quanh thì không khỏi ngượng ngùng vừa rồi vì để dễ hoạt động nên cô đã tháo dép ra để chạy.
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 19: 19: Kì Nghỉ 4 Ngày Của Uyển Ngưng4


Uyển Ngưng đưa tay sờ lên bụng , vừa rồi cô mải xem điện thoại mới ăn được vài miếng giờ lại cảm thấy có chút rỗng bụng
- " Cho tôi một phần bánh mỳ kẹp! "
- " được! Có ngay đây "
Mùi thơm của đồ ăn từ chiếc xe bán hàng bay đến mũi khiến cho bụng cô có chút cồn cào , Uyển Ngưng không nghĩ nhiều liền đứng dậy rồi đi ra chỗ bán bánh mỳ
Người bán bánh mỳ trả tiền lại cho người kia rồi quay sang nhìn cô mỉm cười: " cô muốn ăn gì nào? "
- " bánh mỳ kẹp thịt "
Người bán hàng gật đầu động tác nhanh chóng làm ra một cái bánh mỳ kẹp rồi đưa cho Uyển Ngưng.

Cô cắn một miếng sau đó mở điện thoại lên muốn chuyển khoản
- " chỗ chúng tôi không nhận chuyển khoản!! " Người bán hàng tươi cười nhìn Uyển Ngưng.

Còn cô thì dừng động tác lại đứng đơ ra một chỗ khi nghe người bán hàng nói vậy , miếng ăn trong miệng đột nhiên cảm thấy chẳng còn mùi vị gì nữa
- " ! vậy có thể trả lại bánh không? "
Người bán bánh đen mặt trừng mắt nhìn Uyển Ngưng không nói gì cả , cô khẽ nuốt nước bọt rồi nói:" nhà tôi ở ngay chỗ kia! Có thể cho tôi về nhà lấy tiền không? "

- " ai biết chỗ kia là chỗ nào! Tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát "
- " ơ này! " Uyển Ngưng thấy người bán bánh mỳ định lấy điện thoại gọi cho cảnh sát liền vội vàng lên tiếng.

Ai ngờ có một người khác đưa một tờ tiền có mệnh giá lớn cho người bán rồi nói: " Tôi trả tiền cho cô ấy! "
Uyển Ngưng ngước lên nhìn người vừa nói , thấy người đó cô không khỏi chết lặng.

Người đó không ai khác chính là Phong An Huy! ừm.

.

là anh ta đó! Anh ta theo cô đến tận đây sao?
Uyển Ngưng vội vàng quay đi chỗ khác không để anh ta nhìn thấy mặt mình nhưng hành động này đã quá muộn.

Phong An Huy hơi mỉm cười khi nhìn thấy hành động của cô
- " không biết vị tiểu thư này tên gì? "
Uyển Ngưng thấy tiền đã trả mặc kệ anh ta lập tức chạy mất nhưng không ngờ lại bị anh ta giữ lại: " Tôi có lòng tốt trả tiền cho cô như vậy!! Đến cái tên cũng không định nói cho tôi biết hay sao? "
Uyển Ngưng hằn giọng cố gắng làm giọng mình biến đổi đi như kiểu người đang bị ốm: " khụ! tôi là Noãn Noãn! Cảm ơn anh nếu không có gì thì tôi! "
- " Noãn Noãn? Tên rất hay! "
Thấy Phong An Huy không có ý định sẽ buông tha cho mình , Uyển Ngưng liền giật tay ra nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của anh ta.

Phong An Huy mỉm cười khi thấy Uyển Ngưng không thể rụt tay lại
Cô thấy vậy liền bày ra chiêu trò , Uyển Ngưng chỉ về phía sau Phong An Huy rồi hô lớn: " mẹ anh kìa!! "
Phong An Huy trúng kế lập tức buông lỏng tay quay lại nhìn phía sau ,Uyển Ngưng nhân cơ hội anh ta không chú ý lập tức xách váy lên chạy mất tích
Lúc Phong An Huy quay lại chỉ còn thấy bóng lưng của Uyển Ngưng , anh ta khẽ mỉm cười nhớ lại gương mặt và mái tóc đó càng khiến cho Phong An Huy động lòng
Người bán hàng thấy vậy liền đi đến bên cạnh rồi cung kính nói nhỏ: " thiếu gia! Có cần phải tiếp tục theo dõi tiểu thư không ạ? "
Phong An Huy xua tay: " không cần! Nghỉ đi "

- " vâng! "
Uyển Ngưng chạy vội vàng vào nhà , bà Khương thấy con gái thở hồng hộc chạy vào nhà liền đi đến: " Sao dám trèo lên cây nhảy tường hả!! Con bé này! "
Bà giơ tay lên chuẩn bị đánh Uyển Ngưng vài cái , bà chưa làm mà Uyển Ngưng đã giãy đành đạch kêu đau các thứ
- " a ui! đau quá! Mẹ đừng đánh con!! ah! "
- " ! giả bộ " Bà Khương hừ một tiếng đánh vào vai con gái rồi chỉ vào trong nhà: " vào ăn sáng! "
Uyển Ngưng lúc này giơ cái bánh mỳ ra trước mặt: " con ăn cái này rồi!! "
Vì mải chạy , Uyển Ngưng không chú ý đến phần nhân bánh đã rơi hết ra ngoài bây giờ chỉ còn mỗi phần bánh mỳ không! Bà Khương mỉm cười nhẹ nhàng nói: " vậy đừng ăn cơm nữa! "
- " không.

.

con sẽ ăn "
Uyển Ngưng lập tức chạy đến bàn ăn ngồi xuống ăn sáng.

Bà Khương kéo ghế ra ngồi đối diện cô và hỏi nhỏ: " Cậu chủ đã phát hiện rồi? Hôm nay biểu hiện của cậu ta rất lạ "
Uyển Ngưng cắn đũa không nói gì chờ đợi bà Khương kể tiếp nhưng bà lại không nói gì nữa.

Cô hơi nheo mắt lại nhìn về phía cửa sổ: " con có cảm giác như vậy! Kiểu! anh ta đã phát hiện ra rồi "
- " ! giờ làm như thế nào? " Bà Khương nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô , Uyển Ngưng cũng không khỏi nhíu mày suy nghĩ: " con cũng không biết! "

Cả hai mẹ con đồng thời cùng thở dài khi không nghĩ được cách giải quyết
Buổi chiều, Uyển Noãn trở về nhà sau buổi học trên trường cô ấy chán nản ném cặp lên sofa rồi uể oải đi đến chỗ của hai mẹ con
- " gì vậy! con muốn ăn gà! Gà nướng, gà hấp , canh gà! Thèm quá đi mất " Vừa liệt kê những món ăn Uyển Noãn không khỏi nuốt nước bọt thèm thuồng nhớ đến hương vị của những món ăn.

Uyển Ngưng và Bà Khương đang làm bánh bao thì không khỏi mỉm cười
- " Đang nướng gà!! "
Uyển Noãn nghe xong liền hớn hở ngồi xuống trước lò nướng nhìn con gà ở bên trong: " bao giờ mới được!! Con muốn ăn "
Bà Khương đá đá vào mông con gái nhỏ: " tránh ra! "
Uyển Noãn bĩu môi sau đó dịch ra chỗ khác nhường đường cho bà Khương , Uyển Ngưng lấy nhân bánh bao cho vào rồi hỏi mẹ: " ba có về không mẹ? "
- " tí sẽ về "
Hơn 7 giờ tối , cả gia đình tụ họp lại cùng ăn cơm chung với nhau.

Ông Khương với nét mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Uyển Ngưng , hai ba con ngồi lặng yên không ai nói chuyện với ai càng khiến cho bầu không khí trên bàn ăn có chút kì lạ.
 
Back
Top Bottom