Ngôn Tình Vị Thiếu Gia Khó Chiều

Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 40: 40: Đánh Người


Bởi ngày nào hai người cũng đi chung với nhau nên trong trường bắt đầu xuất hiện những tin đồn không tốt đẹp gì liên quan đến hai người
Phong An Huy mỉm cười vẫy tay với cô sau đó đi đến chỗ máy b án nước tự động , Uyển Ngưng hơi mỉm cười sau đó xoay người đi đến bàn học ở trong thư viện
Phong An Huy đứng nhìn liếc qua từng chai nước ở bên trong sau đó không do dự gì mà mua một chai sữa dâu cho mình và thêm một hộp sữa vị nho cho Uyển Ngưng
Đang tính đi về phía thư viện thì có một giọng nói ở gần đó khiến cho Phong An Huy phải dừng bước
- " mày biết gì chưa? Cái thằng Uyển Ngưng ở bên quản trị ấy!! Nó bê đê ấy mày! haha!! Thật là kinh tởm "
Một giọng nói khác liền vang lên: " sao mày biết? "
- " ảnh trên diễn đàn! Toàn về thằng đấy với tên thiếu gia nhà họ Phong đấy thây? Mày không xem à? "

- " ô! cái này tao không biết nha! Hoá ra nó với tên thiếu gia kia yêu nhau à? Kinh tởm cả lũ "
Hai người bọn họ đang tính nói nữa thì Phong An Huy đột nhiên xuất hiện.

Vừa thấy anh , cả hai người kia sợ tái mét mặt lại không dám ho he gì đang tính bỏ chạy thì Phong An Huy cười nhạt đưa tay cởi cà vạt ra: " sao chúng mày không nói nữa? "
Thấy nét mặt đen kịt của Phong An Huy , cả hai tên sợ hãi ôm nhau đồng thanh kêu cứu
Uyển Ngưng đang ngồi học ở thư viện thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ , cô đã ngồi ở đây một lúc mà chưa thấy Phong An Huy đi mua nước quay trở về trong lòng có chút lo lắng sợ trên đường anh đã xảy ra chuyện gì
- " ê này! nghe gì chưa? Phong An Huy bên khoa mỹ thuật vừa đánh hai người ở khoa ngoại ngữ nhập viện đấy!! "
Tiếng nói thì thầm của một bạn nữ ở bên cạnh đã thu hút sự chú ý của Uyển Ngưng.

Sau khi nghe thấy vậy, Uyển Ngưng liền đứng bật dậy quay sang hỏi bạn nữ: " bạn có biết hiện giờ Phong An Huy đang ở đâu không? "
- " ah! hình như là phòng hiệu trưởng "
- " cảm ơn cậu! " Nói xong liền thu dọn sách vở rồi chạy một mạch đến phòng hiệu trưởng , bởi vì lần này đánh nhau khiến người kia nhập viện nên nhà trường đã lập tức gọi điện cho gia đình hai bên đến làm việc
Phong An Huy đứng trước cửa phòng dựa vào tường không bận tâm đ ến xung quanh, đang tính rời đi thì âm thành chạy trên hành lang vang đến khiến cho anh không kìm được mà phải ngẩng đầu lên

Thấy bóng dáng của Uyển Ngưng , Phong An Huy nở nụ cười ngây ngốc đứng ở đó.

Uyển Ngưng bước thêm vài bước đến chỗ của Phong An Huy rồi vung nắm đấm đấm vào ngực của anh mà quát: " ai cho phép anh đánh nhau!!! "
- " khụ! anh xin lỗi " Phong An Huy đưa tay nắm lấy tay của cô nhẹ nhàng nói , Uyển Ngưng ngẩng đầu lên nghiến răng nghiến lợi nói: " sao đánh nhau? Sao anh lại đánh bọn họ đến nhập viện? Không biết giảm sức lực để bản thân không bị thương à? "
Uyển Ngưng kéo tay bên trái của Phong An Huy lên nhìn trên các khớp ngón tay không ngừng đỏ lên thậm chí còn bị rách một mảng da
Phong An Huy rụt tay lại lấy từ trong túi áo ra hộp sữa dâu mà mình đã giữ: " anh lỡ làm rơi hộp sữa vị nho của em rồi! uống tạm sữa dâu được không? "
- " ! em không muốn uống sữa dâu!! " Nói xong cô cầm lấy chai sữa dâu mà Phong An Huy đưa cho.

Anh thấy vậy liền nở nụ cười vui vẻ đang tính nhân cơ hội này để nắm lấy tay cô thì dì Trần đột nhiên xuất hiện
- " Uyển Ngưng!!! " Dì Trần đi nhanh đến chỗ của Uyển Ngưng nhìn qua nhìn lại xem cô có bị thương ở chỗ nào hay không

Uyển Ngưng cười ngượng: " dì! con không có bị thương "
Dì Trần lúc này mới thở phào quay sang đánh con trai: " thằng bé hư này! lỡ Uyển Ngưng cũng bị lôi vào cuộc ẩu đả của con thì sao!! "
- " sẽ không có chuyện đó đâu mẹ "
Dì Trần hừ một tiếng đấm vào ngực của con trai mình nói một câu khiến cho Phong An Huy sợ hãi: " ba con! sẽ đến ngay thôi "
- " ! mẹ!! Cứu con " Phong An Huy liền cầu cứu mẹ mình để không bị ba phạt, từ nhỏ đến lớn cứ hễ nhắc đến ba là Phong An Huy vô cùng sợ hãi
Dì Trần tỏ ra bất lực: " lần này mẹ không thể cứu con được rồi! "
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 41: 41: Bị Phạt


Hai người cùng nhau đi xuống sân trường ngồi ở ghế đá ở gần đó , Uyển Ngưng lấy ra băng gạt rồi cầm lấy tay của Phong An Huy cẩn thận dán lên vết thương
- " rồi! nói cho em biết! Tại sao anh lại đánh hai người bọn họ? "
- " bọn họ sỉ nhục em! nên anh đã! "
Uyển Ngưng hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Phong An Huy chờ đợi anh nói tiếp.

Phong An Huy hơi cúi xuống nói nhỏ: " anh nói thật mà! bọn họ bảo em kinh tởm! "
Uyển Ngưng hơi gật đầu cầm lấy tay của anh khẽ vuốt nhẹ qua vết thương: " đau không? "
- " kh! rất đau! " Vốn dĩ Phong An Huy định trả lời là không nhưng nghĩ đến lúc được Uyển Ngưng an ủi thì lập tức chuyển sang có.

Uyển Ngưng nghe vậy hơi cúi xuống thổi nhẹ lên vết thương của Phong An Huy
Thấy cô làm như vậy, mặt của Phong An Huy đỏ bừng lên muốn rụt tay lại cho đỡ ngượng nhưng lại thôi vì rất thích cái cảm giác được cô thổi

Uyển Ngưng ngẩng đầu lên hơi mỉm cười nhìn anh: " còn đau không? "
- " vẫn! vẫn còn!! Thổi tiếp cho anh đi! " Anh đưa tay lên dịch gần lại về phía Uyển Ngưng như muốn cô tiếp tục thổi cho mình
Uyển Ngưng mỉm cười đẩy tay của Phong An Huy ra đứng dậy , cô vô thức nhìn về phía sau của anh sau đó đứng bất động ở đó ngay lập tức
- " sao vậy? " Phong An Huy thấy Uyển Ngưng đứng bất động thì không khỏi e ngại, anh liền quay lại phía sau để xem cô đang nhìn cái gì thì thấy một người đàn ông đứng ở đó nhìn về phía hai người với ánh mắt lạnh lùng
Vừa thấy người đó , Phong An Huy tái mét mặt lại vội vàng đứng ra sau lưng Uyển Ngưng ấp úng nói: " ba! con! "
Chú Phong hơi nghiêng đầu mỉm cười nhìn Uyển Ngưng sau đó nhìn Phong An Huy với ánh mắt giết người: " về chúng ta nói chuyện! "
Phong An Huy càng bám lấy Uyển Ngưng không buông: " ba! "
Cô chỉ có thể đứng đó cười ngượng nhìn chú Phong.

Cứ mỗi lần Phong An Huy làm một việc không tốt mà dì Trần phải đi xử lí thì mỗi lần đó anh đều hèn nhát đứng ở sau lưng của mẹ để trốn tránh việc bị ba phạt nhưng lần nào cũng không thành công! dù sao ai chẳng sợ ba của mình mà!!
Sau khi quay trở về nhà thì Phong An Huy đã bị phạt , anh quỳ ở giữa phòng khách hai tay đưa lên cao giữ một chiếc bình lớn.

Hai tay đang không ngừng run rẩy nhưng vẫn cố gắng không được hạ xuống
Chú Phong thản nhiên thưởng thức tách trà mà Uyển Ngưng đã đem đến rồi hỏi: " dạo gần đây cháu thế nào rồi? "
- " dạ! Con vẫn ổn ạ! Chú có thể! "
Uyển Ngưng liếc nhìn anh một cái như muốn xin chú Phong nhẹ tay với Phong An Huy nhưng chưa đợi Uyển Ngưng nói xong , chú Phong đã cắt ngang lời của cô: " tháng sau có một buổi tiệc đầy tháng của con gái nhà Lạc Lạc! Cháu sắp xếp thời gian nhé? "
- " con biết rồi ạ "
Dì Trần sau khi từ trường về nhà của Phong An Huy với một tâm trạng cực kỳ không tốt , dì đi đến ngồi xuống bên cạnh chú Phong sau đó quay sang trách móc: " sao anh không đợi em? "
- " anh muốn về nhanh để nói chuyện riêng với con trai của chúng ta! " Chú Phong dịu dàng ôm lấy dì Trần sau đó cúi xuống hôn chụt lên má của dì ấy.

Uyển Ngưng mang đến cho dì Trần một tách trà nhìn thấy hai người như vậy liền mỉm cười sau đó quay sang nhìn Phong An Huy
Anh thấy cô nhìn sang liền bày ra bộ dạng bản thân đang rất ổn nhưng hai tay đang không ngừng run rẩy , liếc thấy chú Phong đang không để ý bản thân mình.

Phong An Huy liền hạ tay xuống cho đỡ mỏi ai ngờ chưa hạ được xuống thì tách trà trên tay chú Phong đặt xuống bàn làm cho Phong An Huy giật nảy mình vội vàng giơ hai tay lên cao
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 42: 42: Dạy


Dì Trần nhìn sang con trai sau đó quay sang chú Phong nói nhỏ: " anh để thằng bé quỳ như vậy à? Anh thử nghiêm khắc với con em thêm một tí nữa xem? Tối nay ra phòng khách ngủ "
Chú Phong nghe thấy vợ mình cảnh cáo thì chỉ mỉm cười sau đó quay sang nhìn Phong An Huy: " lí do! "
- " tại bọn họ xúc phạm! "
Phong An Huy chưa cả nói xong , chú Phong đã xen vào: " ta không hỏi việc đó! Ta chỉ muốn hỏi tại sao lại đánh ở trường! kéo bọn chúng về rồi đánh không được à! "
Phong An Huy bặm môi khá hối hận vì đã đánh bọn chúng ngay ở trường mà không làm theo cách mà ba mình nói.

Nếu mà anh kéo bọn chúng về nhà thì sẽ chẳng có ai biết thậm chí dù có giấu xác đi cũng chẳng ai can thiệp vào việc của gia đình bọn họ
Trong lúc này tự dưng Phong An Huy cảm thấy bản thân mình hơi ngốc khi không nghĩ ra điều đó sớm hơn.

Anh hơi cúi xuống nói: " con! do con nóng vội quá! Con xin lỗi "
Dì Trần thấy chồng lẫn con trai đều có vẻ đã bình thường trở lại liền đánh vào ngực chồng của mình mắng: " dù sao con cũng đã biết lỗi rồi! Còn không mau cho thằng bé đứng dậy? "
Phong An Huy nghe mẹ mình nói vậy đang tính đứng dậy thì chú Phong lạnh lùng nói: " ai cho phép con đứng dậy? Quỳ xuống!!! "
Phong An Huy không suy nghĩ gì lập tức quỳ xuống mà không suy nghĩ gì nhiều, dì Trần quay sang trừng mắt nhìn chú Phong: " anh có ý gì? "
- " để nó quỳ ở đó rèn luyện sức khỏe! " Chú Phong quay sang nói với cô bằng một giọng điệu hết sức trầm ấm và lo lắng, một tay của chú đưa lên vuốt nhẹ mái tóc của dì Trần
Uyển Ngưng ở bên cạnh nghe vậy thì không khỏi cảm thấy Phong An Huy thật đáng thương.

Còn người đang quỳ ở giữa phòng khách không khỏi nhíu mày khi nghe thấy người ba thân yêu của mình nói vậy nhưng anh cũng chẳng dám đứng dậy sợ sẽ bị ba mắng lần nữa
Chú Phong đứng dậy nắm tay dì Trần đi về phía cửa phòng khách, dì Trần thấy vậy liền quay lại vẫy tay tạm biệt với hai người: " tạm biệt hai đứa nha! Bao giờ mẹ sẽ đến thăm hai đứa "
Uyển Ngưng hơi cúi xuống lễ phép chào hai người, lúc này Phong An Huy mới được đứng dậy thì không khỏi bĩu môi: " thật là! "
Uyển Ngưng đi đến đem chiếc bình mà Phong An Huy vừa cầm đặt về vị trí của nó sau đó quay lại nhìn anh: " thế nào? "
Anh đi đến ngồi xuống ghế sofa đưa tay sờ lên đầu gối: " có chút mỏi! "
Cô chỉ gật đầu sau đó cúi xuống nhìn đồng hồ im lặng một hồi rồi nói: " có lẽ lần này anh sẽ được nghỉ học vài ngày "
Phong An Huy nghe xong thì cực kỳ vui vẻ: " vậy không phải đi học sao!! Thật vui "
- " em sẽ không ở nhà!! "
Sau khi nghe cô nói như vậy, nụ cười trên môi Phong An Huy lập tức biến mất: " không được!!! "
Uyển Ngưng nghe vậy chỉ xua tay sau đó xoay người rời đi: " anh ở nhà vui vẻ "
- " không!.

"
Cô vui vẻ đi ra lên trên phòng để chuẩn bị một vài thứ cho buổi tối và ngày mai , ai ngờ vừa đi xuống nhà đã thấy Phong An Huy phân phó người hầu rời đi kể cả Giang Ngộ
Uyển Ngưng thấy lạ liền đi xuống hỏi: " anh làm gì vậy? Sao mọi người lại rời đi! chưa tan làm mà? "
- " anh muốn đi bơi! "
Uyển Ngưng khó hiểu nhìn đồng hồ sau đó ngẩng lên hỏi: " đi bơi thì sao? "
Anh liền đi đến nói nhỏ với Uyển Ngưng: " chúng ta bơi cùng nhau "
Giang Ngộ đứng ở cửa quay lại nhìn hai người thân mật với nhau trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn cuối cùng vẫn quyết định xoay người rời đi.

Nếu hai người bọn họ đã xác định mối quan hệ với nhau thì anh ta sẽ từ bỏ người ấy! dù sao chen vào giữa hai người thật vô vị! có lẽ anh ta sẽ đợi đến lúc hai người bọn họ chia tay rồi từ từ chiếm lấy trái tim của cô
Cả căn biệt thự chỉ còn lại hai người nên Uyển Ngưng có thể cởi bỏ lớp ngụy trang của bản thân ra.

Anh ở bên cạnh ngắm nhìn Uyển Ngưng đang buộc tóc rồi hỏi: " bao giờ em sẽ xuất hiện với thân phận này? "
- " cái này thì em chưa biết được!! " Uyển Ngưng cầm lấy dây buộc tóc từ tay của Phong An Huy buộc lại mái tóc của mình cho gọn gàng sau đó đứng dậy
- " sao lại chưa biết được? " Phong An Huy cầm lấy cái phao trong suốt bên trên in vài bông hoa ném xuống mặt bể bơi cho cô.

Uyển Ngưng đứng ở trên khởi động làm nóng cơ thể một tí, Phong An Huy ở bên cạnh nhìn cô giơ tay giơ chân lên không khỏi đỏ mặt
Bởi vì cô mặc đồ khá ngắn lên mỗi động tác đều sẽ kéo theo áo lên lộ ra eo, Phong An Huy đỏ mặt ngượng ngùng quay đi chỗ khác: " anh! "
Uyển Ngưng mỉm cười quay sang nhìn Phong An Huy , cô đưa tay chống eo mỉm cười nhìn anh ta: " chẳng phải lúc trước chúng ta còn thân hơn thế này! Sao bây giờ anh đã xấu hổ rồi? "
Lúc trước thỉnh thoảng tên này sẽ đè lên người cô rồi cù , đương nhiên bọn họ sẽ chạm vào cơ thể của đối phương nhưng chẳng lần nào Phong An Huy tỏ ra ngượng ngùng
- " ! hai chuyện này khác nhau!! " Nói xong liền nhảy xuống bể , bơi đến giữ phao cho Uyển Ngưng xuống
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 43: 43: Ngày Nghỉ Bên Nhau


Uyển Ngưng nằm trên phao ngẩng lên nhìn bầu trời sau đó lại quay sang bên cạnh nhìn Phong An Huy
- " nhìn em làm gì? Không đi bơi đi "
Phong An Huy mỉm cười vẫn tiếp tục nhìn cô: " anh muốn ngắm em thêm một tí nữa "
Uyển Ngưng đưa tay lên vuốt mái tóc của mình sang hai bên cho gọn gàng, khi quay sang lại thấy Phong An Huy cứ nhìn chằm chằm vào tay khiến Uyển Ngưng khó hiểu: " tay em có gì à "
Phong An Huy ngượng ngùng lắc đầu quay đi chỗ khác: " không! không có gì "
Thật ra thì anh rất muốn được nắm tay cô nhưng mà hơi ngại! sợ cô sẽ không cho nắm tay nên chỉ có thể lặng yên quan sát bàn tay của Uyển Ngưng
Uyển Ngưng hừm một tiếng sau đó bám lấy thành bể bơi lật người rời khỏi phao , Phong An Huy ở bên cạnh liền đưa tay ra đỡ cô nhưng Uyển Ngưng đã ngăn cản anh
- " em biết bơi! "

- " nhưng anh muốn đỡ em "
Uyển Ngưng hơi mỉm cười đưa tay bám lấy cánh tay của Phong An Huy: " vậy thì đưa em ra giữa bể đi "
Anh nghe vậy liền mỉm cười lập tức kéo cô đi ra giữa bể, ai ngờ được nửa đường đột nhiên Uyển Ngưng chìm xuống phía dưới khiến cho anh hoảng hốt vội vàng lặn xuống theo cô
Uyển Ngưng mỉm cười nhìn Phong An Huy đã xuống theo mình sau đó cô tiến đến vươn tay ra đan tay với anh
Phong An Huy thấy cô chủ động như vậy liền đỏ mặt mất bình tĩnh nên đã sặc nước khiến anh lập tức nổi lên mặt nước và ho liên tục
Uyển Ngưng thấy anh yếu đuối như vậy thì không mỉm cười trêu chọc: " sao anh lại bị sặc rồi? "
Hai tai anh đỏ bừng lên càng khiến cho Uyển Ngưng thích thú , vốn dĩ trước đây bọn họ tiếp xúc với nhau cũng có khiến cho Phong An Huy bị như vậy đâu mà khi chỉ mới nắm tay có một cái mà đã đỏ mặt rồi
Phong An Huy nhìn bộ dạng đắc ý của Uyển Ngưng không khỏi ấm ức: " sao đột nhiên em lại nắm tay anh? "
- " vậy là anh không muốn? " Cô hơi híp mắt lại quan sát Phong An Huy , anh thấy vậy hơi kiêu ngạo nói: " ừm!! "
- " chắc không? " Uyển Ngưng nghe vậy thì mỉm cười hỏi lại anh xem có chắc chắn không cho cô nắm tay không.

Phong An Huy dừng vài giây sau đó lại lắc đầu
Uyển Ngưng bật cười thành tiếng tiến lại gần nắm lấy tay của anh , Phong An Huy ngập ngừng sau đó nhìn thẳng vào Uyển Ngưng rồi nắm lấy tay cô
Tối đó , hai người có một bữa tiệc nhỏ tại nhà bởi trong nhà không còn bất kỳ ai ngoài hai người nên Uyển Ngưng đã không lo ngại gì trực tiếp sai Phong An Huy đi làm việc vặt cho mình
- " lấy thịt bít tết trong tủ cho em! anh rửa cà rốt đi!! Lấy cho em cái thìa! "
Phong An Huy đi đi lại lại trong nhà bếp chỉ để lấy đồ mà Uyển Ngưng bảo , thỉnh thoảng lại đứng ở bên cạnh nắm tay cô.

Mỗi lần như vậy đều làm cản trở việc nấu ăn của Uyển Ngưng nên cô đã đuổi Phong An Huy đi ra bàn ngồi
- " anh đi ra bàn ngồi chờ em! "
Phong An Huy tủi thân đứng dựa bàn bếp nhìn cô với ánh mắt buồn rầu, Uyển Ngưng bận rộn ở bàn bếp thấy vậy liền đẩy anh ra chỗ khác: " tránh ra!! Vướng quá đi mất "
Cuối cùng thì Phong An Huy đã đứng ở một chỗ nhìn Uyển Ngưng đi đi lại lại nấu ăn rồi bày đồ ăn ra bàn.

Đang tính cầm dĩa ăn thì Phong An Huy đột nhiên đưa tay ra trước mặt mà không nói gì
- " ? " Uyển Ngưng không hiểu liền đưa cho anh mấy tờ giấy, Phong An Huy thấy vậy liền lắc đầu vẫn đưa tay ra.

Cô hơi nhíu mày sau đó cúi xuống nhìn trên bàn rồi cầm lấy đĩa thịt mà bản thân đã chuẩn bị riêng cho anh
Phong An Huy liền đặt đĩa thịt đó sang một bên rồi trực tiếp nắm lấy tay của Uyển Ngưng ngượng ngùng giải thích với Uyển Ngưng : " anh muốn như này! "

Cô thấy vậy thì phì cười khiến cho Phong An Huy đỏ mặt xấu hổ.

Hai người cứ nắm tay một lúc như vậy thì Uyển Ngưng đã buông tay ra: " em đi lấy nước sốt "
Cô đứng dậy đi đến bàn bếp đổ nước sốt vào bát rồi đem ra bàn , thấy Phong An Huy mãi chưa động đũa.

Uyển Ngưng liền nghiêng đầu nhìn anh: " sao không ăn? "
- " anh đợi em " Nói xong liền nắm lấy tay của Uyển Ngưng , không muốn rời xa cô
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 44: 44: Ngượng Ngùng


Sau khi Uyển Ngưng ngồi về chỗ của mình thì Phong An Huy mới cầm dĩa lên ăn phần đồ ăn mà Uyển Ngưng đã chuẩn bị cho.

Tay hai người đặt trên bàn trông rất tình cảm nhưng Uyển Ngưng lại chẳng cảm thấy vậy! Cô chỉ cảm thấy rất phiền phức không thể lấy đồ ăn một cách thuận tiện được
Lúc Uyển Ngưng ăn cơm xong , Phong An Huy vẫn đang cẩn thận bỏ phần cà rốt trong đĩa sang một bên.

Cô hơi nheo mắt chống tay lên bàn quay sang nhìn anh: " sao anh không thích ăn cà rốt? "
Phong An Huy ngẩng lên quay sang nhìn Uyển Ngưng sau đó lại cúi xuống gạt cà rốt trở lại phần đĩa của mình: " anh! có thể ăn! "
Cô thấy vậy chỉ mỉm cười hơi siết lấy bàn tay của anh: " em biết anh không thích cà rốt! không phải cố gắng đâu "
Phong An Huy nhìn Uyển Ngưng một hồi sau đó khẽ gật đầu, anh chủ động buông tay ra để thái phần thịt trong đĩa.

Anh liền dùng dĩa lấy phần thịt mới thái giơ lên cho Uyển Ngưng
- " ah! "
- " em ăn? "
Phong An Huy gật đầu tiếp tục đưa lên cho Uyển Ngưng , cô hơi ngập ngừng rồi tiến đến ăn miếng thịt đó.

Anh dừng lại một lúc sau đó cúi xuống ăn thịt của mình thỉnh thoảng lại chia sẻ cho Uyển Ngưng
- " bây giờ còn khá sớm! Anh muốn làm gì không? " Uyển Ngưng đang dọn dẹp bát đũa hơi quay lại nhìn anh đứng ở gần đó.

Phong An Huy thấy Uyển Ngưng không nhìn về phía mình liền lôi một cuốn sổ nhỏ từ trong túi quần đem ra nhìn vài dòng kế hoạch rồi lại nhanh tay cất vào túi
- " ờm! xem phim!! Chúng ta xem phim nhé? "
Uyển Ngưng hơi dừng lại sau đó khẽ gật đầu: " vậy để em dọn dẹp lại phòng "
Trong nhà vốn dĩ có cả phòng xem phim riêng cho Phong An Huy nhưng mà rất hiếm khi anh đến đó xem và rất ít người đi đến chỗ đó nên có lẽ sẽ có bụi bẩn
Phong An Huy liền xua tay: " không cần! Hôm nay đã có người dọn rồi "
Uyển Ngưng gật đầu cầm lấy khăn mà Phong An Huy đưa cho rồi xoay người đến tủ lạnh lấy ra vài chai coca, cô mỉm cười lắc lắc hai chai: " xem phim thì làm sao có thể thiếu đồ ăn được "
Phong An Huy mỉm cười tiến đến cầm lấy hai chai coca rồi nắm lấy tay cô , sau khi chuẩn bị vài món đồ ăn vặt thì hai người đã đi đến phòng xem phim ở tầng 1.

Vừa mở cửa ra đã thấy bên trong đã chuẩn bị rất nhiều đồ khác nhau từ chăn, gối thậm chí còn danh sách phim để ở đó sẵn chỉ chờ hai người đến và ngồi vào chỗ
Phong An Huy nhanh chân đi đến mở tivi lên rồi ấn cô ngồi xuống chiếc giường mini của phòng: " gấu ôm! chăn! giấy! đồ ăn "
Uyển Ngưng mỉm cười cầm lấy danh sách phim lướt qua một hồi rồi đưa cho anh: " anh chọn đi!! "
Rồi quay lại chỉnh lại cái gối của mình sao cho dựa được thoải mái hơn , Phong An Huy đứng suy ngẫm một hồi cúi cùng đã ra quyết định: " 50 sắc thái? Có được không? "
- " 50 sắc thái? "
- " ừm!! "
Uyển Ngưng xé bim bim ra xua tay: " tuỳ anh!! "
Phong An Huy liền mở bộ phim đó ra sau đó nằm xuống bên cạnh Uyển Ngưng chờ đợi bộ phim bắt đầu.

Cô thấy vậy liền di chuyển gói bim ra đối diện Phong An Huy , anh thấy vậy liền lấy vài miếng bim bim ra ăn rồi lại đút cho Uyển Ngưng
Bộ phim đã bắt đầu nên Uyển Ngưng chuyển mọi sự chú ý sang màn hình tivi nhưng Phong An Huy lại không như vậy , anh dựa ra sau quay sang bên cạnh ngắm nhìn cô cúi cùng đã dịch người lại gần dựa đầu vào vai của Uyển Ngưng
Uyển Ngưng thấy vậy chỉ mỉm cười sau đó tập trung xem phim nhưng xem được một phần thì đã xuất hiện những cảnh bất ổn.

Cụ thể thì là cảnh hai người trong phim ở trên giường c** đ* khiến cho cả hai đỏ mặt
Phong An Huy vội vàng dừng lại để bớt ngượng ai ngờ lại dừng đúng cảnh nóng khiến Uyển Ngưng đỏ mặt phải quay đi chỗ khác
- " ah! " Anh quay lại cũng nhìn thấy thì vội đưa tay lên che mắt rồi thoát về màn hình chính.

Vì những cảnh vừa rồi nên cả hai người khá xấu hổ, Phong An Huy vội vàng đứng dậy đi đến công tắc điều hòa chỉnh nhiệt độ: " ah! hình như có chút lạnh "
Uyển Ngưng quay đi chỗ khác dừng ánh mắt ở trên mấy chai coca rồi cầm lên uống một ngụm cho đỡ xấu hổ
Anh e ngại đi đến ngồi xuống bên cạnh Uyển Ngưng: " anh! không biết nó là thể loại vậy! anh!! Xin lỗi "
Uyển Ngưng ngượng ngùng hơi gật đầu rồi xua tay: " không! không sao!! "
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 45: 45: Xem Phim


Sau khi bật bộ phim khác thì mọi thứ dần được ổn định hơn , Uyển Ngưng đưa tay kéo chăn của anh mắt vẫn dán vào màn hình không thèm chú ý đến Phong An Huy
Anh xấu hổ cầm lấy gối đặt lên đùi của mình sau đó ngồi thẳng dậy không dám nằm nữa, Uyển Ngưng thấy lạ liền hỏi: " sao anh không nằm xuống? "
- " à! anh! anh! " Phong An Huy ngượng ngùng đưa tay lên sờ sờ tai không dám nói cho Uyển Ngưng nghe.

Cô thấy hai tai của Phong An Huy đã đỏ bừng lên thì không khỏi nhíu mày kéo chăn ra ngồi thẳng dậy nhìn sang anh lo lắng hỏi: " sao thế? Nóng trong người à? "
- " anh không sao!! em cứ xem đi! " Phong An Huy xua xua tay đưa lên bất lực che mắt lại quay đi chỗ khác, Uyển Ngưng khó hiểu nhưng Phong An Huy đã nói không sao thì có lẽ sẽ không sao nên Uyển Ngưng nằm xuống xem phim thỉnh thoảng lại quay sang nhìn anh xem tình hình
Một lúc sau , Phong An Huy đứng dậy rời khỏi phòng xem phim đi đâu đó một lúc rất lâu mãi đến lúc được một nửa bộ phim thì anh mới quay sang trên người còn phảng phất mùi hương hoa nhài
Uyển Ngưng quay sang quan sát Phong An Huy hơi suy nghĩ một lúc rồi im lặng không nói gì, anh nằm xuống dựa vào vai cô nhìn về phía màn hình.

Cả hai cùng im lặng một lúc mãi đến khi Uyển Ngưng đẩy đầu của Phong An Huy ra khỏi vai mình
- " anh đi tắm? "
Uyển Ngưng sờ sờ lên phần vai của mình chắc nịch hỏi Phong An Huy như vậy bởi vì cô cảm thấy trên vai có cảm giác ướt ướt mà trong lúc đó Phong An Huy lại đang dựa vào vai cô
Phong An Huy ngượng ngùng gật đầu: " ừm! anh thấy người hơi bẩn nên đã đi tắm "
Uyển Ngưng hơi suy nghĩ rồi tiếp tục hỏi: " tắm lần thứ 2? "
- " vâng! "
- " sao không sấy tóc cẩn thận? Lỡ bị cảm thì phải làm sao "
Phong An Huy mỉm cười nắm lấy tay cô nhẹ nhàng nói: " để nó tự khô đi!! "

Tối đó hai người xem phim đến 3 giờ sáng rồi phòng ai người ấy về nhưng Phong An Huy mặt dày muốn sang ngủ chung một phòng với cô chỉ là anh sẽ ngủ ở sofa nhưng Uyển Ngưng rất quyết không cho
- " anh về ngủ đi!! "
- " anh muốn ngủ với em!! " Phong An Huy đứng trước cửa nét mặt đầy vẻ không can tâm nhưng cũng không thể làm gì được
Sau khi nói xong , Phong An Huy cảm thấy có gì đó sai sai trong câu nói của mình nên đã nhanh chóng sửa lại: " là! ngủ chung một phòng!! Anh sẽ ngủ ở sofa "
- " không!! Về phòng đi bây giờ sắp 4 giờ rồi! sáng mai em còn đi học nữa! " Uyển Ngưng đưa tay ngăn cản Phong An Huy không cho anh vào phòng của mình sau đó trực tiếp đóng cửa lại
Phong An Huy bực bội giậm chân tại chỗ nhớ đến ngày mai Uyển Ngưng sẽ đi học một mình để anh ở lại nhà thì không khỏi nhíu mày khó chịu.

Chỉ vì bị đình chỉ vài ngày mà không thể ở bên cô 24 trên 24
Sau khi về phòng, Phong An Huy cầm lấy cuốn sổ tay nhỏ của mình đặt lên bàn rồi ngồi xuống cẩn thận gạch bỏ những kế hoạch mà bản thân đã viết ra sau đó lại viết kế hoạch của ngày mới
- " sắp đến sinh nhật của em ấy rồi! nên tặng gì nhỉ? Uyển Ngưng rất thích gà! tặng gà thì không hay cho lắm! " Phong An Huy ngồi cắn bút đau đầu suy nghĩ về món quà bản thân nên tặng cho Uyển Ngưng nhân ngày sinh nhật của cô
Sau khi nhìn lại bản kế hoạch rất chi tiết và đầy đủ Phong An Huy mới hài lòng đứng dậy leo lên giường ngủ ngóng chờ một ngày được ở bên Uyển Ngưng
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 46: 46: Bệnh


Hôm sau , khi Uyển Ngưng tỉnh dậy và chuẩn bị mọi thứ xong xuôi để bắt đầu đi học.

Như mọi khi ,Uyển Ngưng sẽ sang phòng của Phong An Huy và xem tình hình của anh
Nhìn người trên giường đang ngủ say, cô hài lòng liền rời đi nhưng vừa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng ho nặng nề tiếp theo là giọng nói khàn khàn của anh
- " Uyển Ngưng! em định đi học à! khụ khụ "
Cô không nghĩ gì nhiều lập tức đi lại gần đưa tay sờ lên trán của anh để kiểm tra nhiệt độ, thấy trán của Phong An Huy khá nóng , lúc này cô cũng đã đoán ra được việc có lẽ Phong An Huy bị sốt chắc bởi do đêm qua tắm muộn lại không sấy tóc hẳn hoi
- " anh bị sốt rồi! đừng ngồi dậy "
Thấy Phong An Huy có ý định ngồi dậy , Uyển Ngưng liền đi đến ấn anh nằm xuống lại như ban đầu tiện tay còn đắp chăn lại cho Phong An Huy

Anh mệt mỏi nhìn cô buồn rầu nói: " anh! không sao đâu "
Uyển Ngưng thấy vậy thì không khỏi nhíu mày, cô lạnh lùng mắng: " không sao cái con khỉ!! nằm yên ở đó ngủ đi "
Nói xong cô liền xoay người đi ra khỏi phòng để cho anh nghỉ ngơi , Phong An Huy tưởng cô sẽ bỏ mình mà tiếp tục đi học nên khá buồn mãi đến lúc Uyển Ngưng xuất hiện đem theo một cây nhiệt kế đến rồi đưa cho anh
- " này! đo nhiệt độ đi! em để một cốc sữa ở đây cho anh đó " Uyển Ngưng đặt cốc sữa nóng trên chiếc tủ ở gần đó rồi xoay người ngồi xuống bên cạnh nhìn Phong An Huy
- " Em không đi học à? " Anh cầm lấy cốc sữa uống một ngụm rồi ngẩng lên nhìn Uyển Ngưng , cô nhún vai: " tự dưng không muốn đi học "
Anh nghe vậy hơi cúi xuống nở nụ cười hạnh phúc không để cho Uyển Ngưng nhìn thấy bản thân đang vui vẻ
- " tí em quay lại lấy nhiệt kế! " Cô đứng dậy đi xuống nhà bếp chuẩn bị cháo cho Phong An Huy, anh nghe vậy hơi mỉm cười chờ đến khi bóng dáng của Uyển Ngưng biến mất liền rời khỏi giường
Người hầu khi thấy Uyển Ngưng đi xuống liền cúi xuống nhẹ nhàng liệt kê những việc Uyển Ngưng cần phải xử lý trong ngày hôm nay.

Cô không nghĩ gì nhiều lập tức xua tay: " bảo Giang Ngộ đến xử lý cho tôi đi "
- " Dạ! Giang quản gia đã xin phép nghỉ dưỡng trong vài tháng rồi ạ "
- " vài tháng? " Uyển Ngưng hơi nhíu mày lại khi nghe Giang Ngộ đã xin phép nghỉ dưỡng vài tháng có lẽ cậu ta đã đi đến một nơi nào đó mà nghĩ ngơi! cô cũng muốn được nghỉ vài tháng như cậu ta
Uyển Ngưng thở dài đi nhanh đến nhà bếp: " hãy đem tất cả mọi thứ đến thư phòng của tôi "
- " vâng! " Người hầu được phân phó công việc xong liền cung kính cúi người sau đó rời đi làm việc của mình.

Uyển Ngưng đi vào trong đi đến nồi cháo đang nấu ở trên bếp, làm thêm một vài món phụ sau đó múc cháo ra bát rồi đem lên phòng cho Phong An Huy
Phong An Huy vừa nghe thấy có người mở cửa thì không khỏi giật mình vội vàng chạy lên giường nằm rồi nhìn về phía Uyển Ngưng.

Cô đi đến đặt khay cháo và món ăn phụ đặt ở tủ đầu giường ngủ rồi xòe tay ra
- " nhiệt kế! "
Phong An Huy lưỡng lự nhìn cô với ánh mắt đáng thương sau đó rụt rè đưa cho cô chiếc nhiệt kế, cô hơi nheo mắt khi nhận ra hành động khác thường của Phong An Huy
Vừa nhìn xuống nhiệt kế thủy ngân, Uyển Ngưng liền cười lạnh: " 43 độ? Em đưa anh đến bệnh viện nhé? "
Phong An Huy thấy thái độ của Uyển Ngưng như vậy thì càng sợ hơn: " a! anh bị sốt nhẹ mà!! "
Uyển Ngưng cảm thấy ở trên đầu của thủy ngân hơi nóng còn có thoang thoảng mùi sữa , cô mỉm cười nhìn Phong An Huy với ánh mắt yêu thương giơ nhiệt kế lên: " nhiệt độ của sữa? "
Phong An Huy hơi lắc nhẹ đầu nhưng ánh mắt của Uyển Ngưng đã khiến anh sợ , lập tức gật đầu không dám phủ nhận điều mà cô nói
- " được! " Uyển Ngưng cười lạnh đặt nhiệt kế sang một bên rồi tiến đến bê khay thức ăn mình mới đem đến , đang tính xoay người thì đột nhiên Phong An Huy giữ lại

- " anh! anh xin lỗi em! Anh! chỉ muốn em ở bên anh thôi mà!! Anh không muốn em đi học một chút nào hết! " Phong An Huy nói bằng một giọng hết sức chân thành cứ tưởng sẽ khiến cho cô động lòng ai ngờ Uyển Ngưng càng tức giận hơn
- " muốn em ở bên? Thế anh đem sức khỏe của anh ra đùa giỡn em à? "
- " anh! anh "
- " thôi! đừng nói nữa! Anh tạm thời nghỉ ngơi đi , đợi em giải quyết công việc xong rồi sẽ nói chuyện với anh " Uyển Ngưng đặt khay thức ăn vào trong lòng của Phong An Huy sau đó xoay người rời đi.

Anh nghe thấy vậy thì không khỏi tự trách liền tự đánh bản thân hai cái rất đau
- " thằng ngu! chết tiệt!! " Phong An Huy cúi xuống vò đầu khó chịu bản thân mình vì đã làm ra mấy hành động ngu ngốc
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 47: 47: Nói Chuyện


Uyển Ngưng mặc kệ Phong An Huy muốn làm gì thì làm , cô đi xuống thư phòng để xử lí giấy tờ liên quan đến nhà của anh
- " Chúng tôi nhận được tin báo về Vị tiểu thư của Doãn gia - Doãn Trang đã mất! Nghe nói là cô ấy xảy ra tai nạn giao thông "
Uyển Ngưng nghe xong thì không khỏi nhíu mày, cô ngẩng đầu lên nhìn người vừa bẩm báo lần nữa hỏi lại: " Doãn Trang? "
- " Dạ vâng! Cô ấy đã xảy ra tai nạn ở đoạn đường XX do bị xe khác tông thẳng vào khi đang sang đường "
Uyển Ngưng gật đầu đã hiểu đầu đuôi câu chuyện như thế nào: " đã điều tra kẻ đứng sau chưa? "
Người báo cáo khi nghe thấy Uyển Ngưng hỏi như vậy thì không khỏi đứng hình bởi vì từ trước đến nay bọn họ chỉ điều tra những thông tin liên quan đến thiếu gia , còn những người ngoài thì bọn họ không quan tâm
- " Dạ! Thuộc hạ đã sơ suất nên chưa điều tra về thông tin này ạ! " Người kia cúi xuống trước Uyển Ngưng , cô thấy vậy chỉ xua tay: " đi điều tra đi! Tiện thể hãy gửi một vòng hoa đến chia buồn bọn họ "

- " vâng!! "
Người bẩm báo liền cáo từ quay trở về công việc của mình , Uyển Ngưng cúi xuống xem kĩ những thông tin sổ sách ở trên tờ giấy.

Đang chú ý đến giấy tờ nào ngờ có một cốc cao cao nóng đặt xuống bên cạnh
- " tôi không uống! Mang ra ngoài đi " Cô không ngẩng lên trực tiếp ra lệnh cho người vừa vào đem ra bên ngoài, Phong An Huy mím môi cúi xuống hỏi: " em giận anh sao? "
Giọng nói của Phong An Huy bất ngờ vang lên bên tai khiến cho Uyển Ngưng giật mình vội vàng ngẩng lên nhìn: " anh! vào đây từ lúc nào? "
- " vừa anh mới vào thôi! "
Uyển Ngưng đưa tay lên bóp mi hơi nhíu mày lạnh lùng nói: " đi nghỉ đi "
- " không muốn!! " Phong An Huy đưa tay kéo ghế cô sang phía mình ép Uyển Ngưng phải nhìn bản thân rồi anh đưa tay nâng cằm cô lên giọng nói đầy kiên quyết: " bao giờ em hết giận thì anh sẽ đi "
Cô hơi nheo mắt lại tỏ ra thần bí hỏi: " chắc chắn? "
- " ừm!! " Phong An Huy gật đầu một cái đầy chắc nịch, Uyển Ngưng chỉ mỉm cười sau đó đưa tay lên chọc thẳng vào eo khiến cho anh giật mình lùi lại phía sau vài bước.

Một tay đưa lên che eo của mình , một tay run rẩy chỉ vào cô
- " e! em!! Uyển Ngưng!! Em bắt nạt anh "

Uyển Ngưng thản nhiên xoay ghế về vị trí ban đầu không mấy chú ý đến nét mặt ấm ức của Phong An Huy: " ai thấy em bắt nạt anh? Chẳng có ai cả !! "
Phong An Huy bực tức mắt đỏ ửng lên dường như có thể khóc lúc nào không hay: " em hết thương anh rồi! "
Cô quay sang nhìn Phong An Huy rồi cắt ngang lời của anh: " stop!! Đi ra ngoài đóng cửa lại! Tí em sẽ nói chuyện "
Thấy Phong An Huy không có ý sẽ ra khỏi phòng, Uyển Ngưng đen mặt hỏi: " không nghe lời em nữa? "
Anh liền cười hì hì rồi xoay người chuẩn bị đi ra bên ngoài: " đâu có!! Nhớ uống cao cao đó nha "
Cô thấy vậy thì vô cùng hài lòng khi Phong An Huy nghe lời như thế nhưng 5 phút sau, anh lại ló đầu vào nhìn cô làm việc sau đó lên tiếng thúc giục: " bao giờ mới xong? Mau lên "
Uyển Ngưng không trả lời càng làm cho Phong An Huy sợ nên đã rút lui ra bên ngoài, tưởng chừng anh đã bỏ cuộc ai ngờ lại mang một đĩa hoa quả đến vừa ăn vừa nhìn cô làm việc
Phong An Huy là một người không thể ngồi im một chỗ được nên khi ngồi được một vài phút, anh đã đứng dậy và đi quan sát xung quanh căn phòng thỉnh thoảng lại hỏi mấy câu rất vô tri nhưng Uyển Ngưng không thèm quan tâm
Vừa thấy Uyển Ngưng đặt bút xuống, Phong An Huy liền bật dậy đi nhanh đến bên cạnh cô muốn giải thích cụ thể việc sáng hôm nay
- " nói đi!! " Uyển Ngưng đưa tay chống cằm quay sang nhìn anh với ánh mắt chờ đợi, anh thấy vậy liền gật đầu rồi kể lại mọi việc

- " Thật ra anh có bị thật nhưng rất nhẹ!! anh không muốn em đi học , không muốn em rời xa anh nên mới có ý như vậy! anh xin lỗi "
Uyển Ngưng khoanh tay trước ngực hừ một tiếng rồi hỏi: " chúng ta đã sống chung được bao nhiêu năm rồi? "
- " ờm! 5 năm? "
- " em ghét nhất là nói dối! Chẳng lẽ anh không biết sao? Chúng ta đã sống với nhau 5 năm em nghĩ anh sẽ phải biết điều đó chứ? "
Phong An Huy buồn rầu khẽ gật đầu định nói xin lỗi thì cô xen ngang: " ngoài xin lỗi thì anh làm được gì?"
Anh nghe xong thì câm nín không biết nói gì hơn bởi lần nào làm một điều gì đó không đúng anh sẽ đều xin lỗi cô! nhưng anh cũng chẳng biết làm gì ngoài nói xin lỗi
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 48: 48: Em Gái Tranh Sủng


Phong An Huy ngẩng đầu lên nhìn Uyển Ngưng ánh mắt vô cùng chân thành hỏi: " vậy anh nên làm gì để em hết giận? "
Uyển Ngưng chỉ hơi hừ một tiếng đưa tay có ý muốn sờ trán của Phong An Huy , anh thấy vậy liền lập tức khom lưng xuống để cô sờ lên mặt mình.

Uyển Ngưng đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ hơi nhíu mày lại: " về phòng uống thuốc đi "
- " nếu anh về phòng thì em có hết giận không? "
Uyển Ngưng đang tính quay trở sang chỗ làm việc ai ngờ khi nghe câu đó liền nhíu mày quay sang nhìn anh với ánh mắt cực kỳ không hài lòng
- " từ bao giờ anh đã nhiều lời như vậy? "
Phong An Huy nghe thấy thì vội vàng đứng dậy: " anh sẽ đi nghỉ trước! Uống thuốc rồi sẽ nghỉ! em mau về phòng nhé? "
Uyển Ngưng chỉ xua tay trực tiếp đuổi Phong An Huy đi: " đi đi!! "

Phong An Huy thấy thái độ của bạn gái như vậy thì không khỏi cảm thấy tủi thân nhưng không thể làm trái ý cô được nên đã đi ra khỏi phòng.

Anh đứng lấp sau cửa nhìn cô một lần nữa mong chờ Uyển Ngưng sẽ gọi mình lại nhưng mãi không thấy gì
- " Uyển Ngưng!! Anh đi nhé? "
- " ừ! " Cô lúc này đang tập trung vào mấy loại giấy tờ khác nên chỉ trả lời qua loa mấy câu hỏi của anh , Phong An Huy thấy vậy thì cực kỳ buồn bã không ngừng lẩm bẩm: " cô ấy không thương mình! chẳng lẽ mình không chiếm một ví trí quan trọng nào trong lòng cô ấy sao? "
- " anh đứng ở đó làm gì? Không về phòng đi? " thấy Phong An Huy cứ đứng mãi ở trước cửa chưa thấy dấu hiệu sẽ quay trở về phòng, Uyển Ngưng liền lên tiếng hỏi
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt buồn bã dường như đã hiểu mọi thứ.

Anh buồn rầu xoay người rời khỏi trước khi đi còn không quên đóng cửa lại giúp cô
Sau khi Phong An Huy rời đi , Uyển Ngưng ở lại phòng nét mặt vô cùng ảo não.

Cô đưa tay lên bóp mi tâm suy nghĩ về những câu nói của mình
- " liệu mình có quá đáng không nhỉ? Có lạnh nhạt quá không?! liệu anh ấy có nghĩ rằng mình là một con nghiện công việc không? " Uyển Ngưng không nhịn được mà vò đầu bực tức khi nghĩ về thái độ vừa rồi của bản thân
Ngồi ở đó suy nghĩ một lúc lâu, cô quyết định đi ăn sáng trước rồi sẽ lên phòng của anh.

Đang ngồi thưởng thức cháo thì có một người lao đến ôm chầm lấy Uyển Ngưng từ phía sau khiến cho thìa cháo cô định ăn bị hất đi văng lên mặt bàn
- " đố chị biết em là ai!! " Phong Lạc Lạc tươi cười đưa tay lên bịt mắt của cô lại hóng chờ phản ứng Uyển Ngưng
- " Lạc Lạc!! còn em ngoài ai nữa? " Cô đưa tay lên kéo tay của Lạc Lạc ra sau đó kéo ghế bên cạnh ra cho cô ấy, Lạc Lạc thấy vậy liền ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn Uyển Ngưng

Lạc Lạc hồn nhiên hỏi: " nghe nói chị với anh của em đã thành một đôi? "
Cô nghe thấy vậy thì đỏ mặt nói tránh sang chuyện khác: " em đã ăn sáng chưa? Chị nấu hơi nhiều có muốn ăn không? "
- " vậy em sẽ ăn một bát " Lạc Lạc nhìn bát cháo của Uyển Ngưng sau đó nhìn chỗ cháo vừa bị hất văng ra bên ngoài lúc này đang có người hầu dọn dẹp , Uyển Ngưng múc một bát đem ra cho cô ấy sau đó chuẩn bị thêm một vài món ăn phụ
Nhìn người hầu ra khỏi phòng rồi , Lạc Lạc lúc này mới nói tiếp: " hừ! trước kia chị bảo sẽ nuôi em suốt đời! Bây giờ lại đi yêu đương với anh của em!! Chị có biết em đau lòng đến thế nào không? "
Tuy miệng nói vậy nhưng toàn bộ sự chú ý của Lạc Lạc đều tập trung vào bát cháo ở trước mặt.

Uyển Ngưng nghe vậy chỉ mỉm cười sau đó nghiêng đầu nhìn cô ấy: " vậy em không muốn chị yêu đương với anh của em sao? "
- " không!! Chị chuyển sang yêu em đi nè! anh em có nhiều tật xấu như gì ấy! Kèn ăn lười biếng! Chỉ được mỗi cái mặt thấy tạm tạm còn đâu em chê hết "
Lạc Lạc vừa nói xong đã có một người cốc vào đầu của cô ấy khiến cho Lạc Lạc đau phải kêu lên.

Cô ấy xoay người che đầu lại tức giận quay lại phía sau trừng mắt nhìn , dường như cô ấy đã biết người phía sau là ai nên đã lên tiếng đe doạ : " anh đánh em? Em sẽ về mách mẹ "
Phong An Huy nghe xong bày ra nét mặt không biết gì: " anh có làm gì em đâu? "

Nói xong anh liền đi đến khoảng cách giữa hai ghế của hai người, Uyển Ngưng thấy vậy liền ngồi sang ghế bên cạnh nhường cho Phong An Huy để anh ngồi giữa
Thấy bạn gái hiểu ý mình, anh liền ngồi vào chỗ sau đó nắm lấy tay của Uyển Ngưng quay sang nhìn Lạc Lạc với ánh mắt khiêu khích: " em phản đối? "
- " đúng vậy!!! Em phản đối " Lạc Lạc tức giận đi sang bên tay trái của Uyển Ngưng ngồi xuống sau đó nắm lấy tay còn lại của cô rồi khiêu khích lại anh trai của mình: " chị Uyển Ngưng hoàn hảo như vậy!! Anh thì có nhiều nhược điểm!! Em vừa hay là một người cũng vô cùng hoàn hảo, bọn em rất hợp nhau "
Nói xong Lạc Lạc liền ôm lấy cánh tay của Uyển Ngưng khiến cho Phong An Huy tức giận lập tức kéo Uyển Ngưng vào trong lòng của mình
- " ah! anh làm gì vậy!! Chị Uyển Ngưng của em.

.

anh mau bỏ ra "
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 49: 49: Đi Mua Sắm Cùng Lạc Lạc


Phong An Huy hừ lạnh bỏ qua lời nói của Lạc Lạc vẫn tiếp tục ôm khư khư lấy cô , Uyển Ngưng ngồi ở giữa hai người này chỉ có thể nở nụ cười đầy bất lực không thể làm gì được
- " anh là kẻ xấu!! Em ghét anh " Lạc Lạc tức giận mắng anh trai ngốc của mình , cô ấy phụng phịu đứng dậy đi ra cửa , Uyển Ngưng thấy vậy liền đẩy tay của anh ra quay đầu hỏi: " em không ăn sáng với chị sao? "
Lạc Lạc cực kỳ hài lòng và dường như đã đoán trước được việc Uyển Ngưng sẽ gọi bản thân mình quay lại.

Lạc Lạc xoay người đi nhanh đến vị trí bên cạnh Uyển Ngưng sau đó hôn lên má của cô rồi lại ngẩng lên nhìn anh trai với ánh mắt đắc ý : " em biết chị thương em nhất mà "
Phong An Huy chưa được hôn vào má bạn gái bao giờ nhìn thấy em gái mình gan to dám hôn vào má của Uyển Ngưng thì cực kỳ tức giận cùng với ghen tị nhưng bản thân vẫn phải đè cơn tức giận này xuống, mỉm cười nhìn em gái với ánh mắt vô cùng trìu mến: " sao hôm nay em không đi học? "
Thấy anh trai đang ngầm có ý muốn đuổi mình đi , Lạc Lạc ôm lấy cánh tay của Uyển Ngưng nũng nịu nói: " hôm nay chị có thể đi mua sắm với em không? Em ở nhà chán lắm!! Được không chị? "
Uyển Ngưng suy nghĩ một hồi thì nhớ ra bản thân lâu rồi cũng chưa có đi mua sắm , Phong An Huy không muốn em gái lôi kéo Uyển Ngưng đi liền nói: " không được! "
Uyển Ngưng:" được thôi! "
Hai người đồng thanh nên tiếng rồi cả hai cùng nhau ngừng lại: " ! "
Lạc Lạc thấy vậy liền vui vẻ ôm lấy tay cô trực tiếp mặc kệ lời nói của anh trai: " vậy tí nữa chúng ta cùng đi nhé? "
Cô ấy vui vẻ đi ra bên ngoài chuẩn bị trang phục để tí còn đi dạo phố với Uyển Ngưng.

Hai người ngồi trong phòng yên tĩnh không nói gì , Uyển Ngưng không nói gì càng khiến cho Phong An Huy sợ
Anh lập tức lên tiếng giải thích tại sao mình không muốn cô đi: " Ừm! anh không muốn em đi với Lạc Lạc!!Chúng ta có thể đi! hẹn hò không? "
- " hẹn hò? "
Phong An Huy ngượng ngùng gật đầu vì bị Uyển Ngưng nhìn chằm chằm vào bản thân khiến cho anh xấu hổ đưa tay lên che mắt lại: " em! em đừng nhìn anh như vậy!! "
Uyển Ngưng phì cười kéo hai tay của anh ra nhẹ giọng hỏi: " anh muốn hẹn hò với em? "
- " ừm! " Phong An Huy nhìn cô với ánh mắt cực kỳ chân thành, anh cũng vô cùng trông chờ vào lời nói của Uyển Ngưng.

Cô đưa tay lên nắm lấy tay của anh nhẹ nhàng an ủi: " vậy để ngày mai nhé? Hôm nay em có hẹn với Lạc Lạc rồi "
Nói xong cô hôn nhẹ lên má của anh rồi chuồn đi mất , Phong An Huy vừa nghe thấy lời nói của Uyển Ngưng thì như sét đánh ngang tai khi chưa cả hoàn hồn thì Uyển Ngưng đã hôn vào má càng khiến cho anh ngồi bất động ở đó một lúc
- " ah! e.

.

em ấy hôn vào má mình!! " Phong An Huy đưa tay lên sờ vào vị trí mà Uyển Ngưng vừa mới hôn , anh không nhịn được mà sung sướng nhảy cẫng lên.

Chiếc ghế vì thế mà bị đổ ra sau nhưng Phong An Huy cũng chẳng thèm quan tâm mà vui vẻ nhảy khắp phòng ăn
- " vui chết đi mất!! "
Lạc Lạc đứng ở trước cửa xe khi thấy Uyển Ngưng ra liền thắc mắc: " sao mặt chị đỏ vậy? "
- " à! không có gì đâu!! Chúng ta mau xuất phát thôi " Uyển Ngưng ngượng ngùng đẩy Lạc Lạc ngồi vào trong xe , Uyển Ngưng như vậy càng khiến cho cô ấy suy nghĩ
- " anh em đánh chị sao? "
- " không phải! Mau đi thôi trước khi anh trai của em đổi ý " Uyển Ngưng thúc giục cô ấy mau ngồi vào trong xe , Lạc Lạc thấy Uyển Ngưng không chịu nói thì cũng không nói gì nữa.

Cô ấy lập tức gạt bỏ những suy nghĩ không cần thiết đi rồi tập trung vào buổi mua sắm ngày hôm nay với Uyển Ngưng
Tại một trung tâm thương mại , hai người dừng chân tại một cửa hàng thời trang, nhìn lướt qua từng bộ váy mà Lạc Lạc chưa thấy ưng ý.

Cô liền quay sang nhìn Uyển Ngưng rồi hỏi nhỏ: " chị chọn được bộ nào không? "
Uyển Ngưng nhìn lướt qua một lượt rồi cầm lấy một bộ váy màu trắng tinh khiết đưa ra trước mặt cho Lạc Lạc xem: " em thấy thế nào? "
- " hơi đơn giản!! "
Uyển Ngưng mỉm cười đi chọn thêm một vài món đồ rồi đưa cho cô ấy: " vào mặc thử đi! sẽ rất hợp với em đó "
Lạc Lạc ồ lên một tiếng sau đó gật đầu cầm lấy những món đồ mà Uyển Ngưng đưa cho nhanh chân đi vào trong phòng thay đồ.

Uyển Ngưng đứng ở bên ngoài đi lựa chọn đồ thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng thay đồ nơi Lạc Lạc đang ở bên trong
Đột nhiên có một người đàn ông đi đến trước cửa phòng thay đồ của Lạc Lạc , hắn đưa tay định kéo rèm ra ai ngờ Uyển Ngưng đã đi nhanh đến nắm chặt lấy cổ tay của ông ta: " xin lỗi nhưng ông đang làm gì vậy? Trong này có người rồi "
- " a.

.

anh làm gì vậy? Tôi muốn gọi con gái của tôi!! Mau tránh ra! đừng cản trở tôi " Ông ta thấy có người ra ngăn cản liền tức giận đẩy Uyển Ngưng ra nhưng không thành ngược lại cô càng bóp mạnh hơn
- " con gái của ông? "
Nhân viên thấy vậy liền đi nhanh đến hoà giải ai ngờ ông ta bắt đầu làm ầm ĩ: " các người làm ăn kiểu gì vậy chứ? Sao lại không cho tôi gọi con gái! Tôi sẽ báo cảnh sát "
Lạc Lạc thấy ở bên ngoài quá ầm ĩ liền mở cửa ở bên trong ra sau đó kéo rèm đi ra bên ngoài: " có chuyện gì vậy? "
Uyển Ngưng mỉm cười nói qua loa với Lạc Lạc: " ông ta nhận làm ba của em!! "
Lạc Lạc thấy vậy liền nhìn ông ta sau đó đứng núp sau lưng của Uyển Ngưng , người đàn ông kia không thể ngờ mình lại bị vạch trần liền vội vàng bỏ chạy ra bên ngoài không ngờ lại bị hai viên cảnh sát bắt được
Một người đi đến đưa tay lên chào Uyển Ngưng: " Anh Ngưng!! đã làm phiền anh rồi "
Uyển Ngưng chỉ hơi mỉm cười gật đầu với hai người họ: " làm phiền hai vị rồi "
- " đây là trách nhiệm của chúng tôi ạ!! Mau dẫn hắn về đồn "
Nhìn hai viên cảnh sát rời đi, Lạc Lạc thở phào một hơi rồi mới dám nhìn ra bên ngoài: " ông ta đã đi chưa? "
Lúc này quản lý nghe thấy sự việc như vậy liền vội vàng chạy đến, Lạc Lạc thấy có người đến liền núp sau lưng của Uyển Ngưng tránh để người khác nhìn thấy mặt
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 50: C50: Giận dỗi


Quản lí vội vàng cúi người xuống tỏ ý xin lỗi: " thật sự xin lỗi quý khách!! Là chúng tôi bất cẩn nên đã… "

Người quản lí cúi người không tránh khỏi run rẩy trước sự bất cẩn của bọn họ, dù sao người ở trước mặt cũng thuộc dạng có gia thế.Nếu bị kiện thì cửa hàng của bọn họ sẽ phá sản mất

Uyển Ngưng thấy vậy chỉ nhẹ giọng nhắc nhở bọn họ chú ý hơn rồi cô ra hiệu cho thuộc hạ đi thanh toán sau đó quay lại đeo cho Lạc Lạc kính râm rồi đưa cô ấy rời khỏi chỗ này

- " vừa rồi cảm ơn chị rất nhiều "

Uyển Ngưng mỉm cười đưa cho Lạc Lạc cây kem mới mua rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy: " việc của chị là bảo vệ em mà "

- " hì hì!! " Lạc Lạc mỉm cười mắt nhìn về phía đài phun nước ở xa xa nhìn từng cặp đôi đi qua trước mắt cuối cùng lại dừng ở chỗ của một đứa trẻ đang chạy lon ton về phía ba mẹ

- " chị!!điều em khao khát nhất bây giờ chính là…muốn có một đứa con!! "Lạc Lạc với một giọng rất nghiêm túc làm cho Uyển Ngưng cảm thấy đây là một ý tưởng cực kỳ điên rồ

- " nếu ba mẹ em mà biết chắc sẽ san bằng cả căn nhà của anh chàng kia đấy!! thậm chí còn tệ hơn "

Lạc Lạc quay sang nhìn Uyển Ngưng với ánh mắt khó tin: " thật vậy sao? "

Cô hơi mỉm cười không trả lời cô ấy để cô ấy tự trả lời câu hỏi đó của chính bản thân, mắt Uyển Ngưng nhìn về phía những đứa trẻ ở quảng trường nhỏ rồi hơi ngả lưng ra sau

Lạc Lạc bỏ kính râm ra đứng dậy phủi bụi bẩn dính trên váy đi đến đài phun nước quay lại nhìn Uyển Ngưng mỉm cười rất tươi, cùng lúc này có một người đàn ông đi ngang qua chỗ của Uyển Ngưng chẳng biết anh ta làm gì mà đứng ngay ở đó một lúc

Uyển Ngưng thấy Lạc Lạc đi đến đó liền đứng dậy đi đến chỗ của cô ấy, Lạc Lạc thấy vậy liền chỉ xuống đáy bể: " chị nhìn này hình như người ta thả tiền xu xuống cầu nguyện đó "

Uyển Ngưng ngập ngừng một chút rồi rút ra tấm thẻ ngân hàng của mình: " có thể dùng nó thay tiền xu không? "

Lạc Lạc tươi cười gật đầu: " có thành ý là được mà "

Nghe vậy, Uyển Ngưng liền cúi xuống quẹt nhẹ tấm thẻ xuống mặt nước sau đó thầm cầu nguyện.Sau khi cầu nguyện xong, Lạc Lạc cười hì hì rồi cả hai người cùng nhau rời khỏi quảng trường đi đến địa điểm mới

Lạc Lạc lôi kéo Uyển Ngưng đi đến tận đêm với về làm cho Phong An Huy vô cùng sốt ruột, anh đi đi lại lại ở cửa chính ngóng chờ Uyển Ngưng về

Khi nhìn thấy ánh sáng đèn pha của ô tô đang tiến lại gần sân nhà, Phong An Huy quay người đi vào nhà chờ lúc chiếc ô tô dừng lại rồi anh đi ra với bộ mặt lạnh lùng

Uyển Ngưng đi xuống đóng cửa xe giao chiếc xe cho người làm đang định đi vào nhà thì thấy Phong An Huy từ bên trong bước ra với nét mặt lạnh lùng dường như anh đang tức giận khi thấy cô về trễ

- " mấy giờ rồi? Sao giờ này mới về? " Phong An Huy lạnh nhạt liếc Uyển Ngưng sau đó xoay người đi vào trong nhà, cô thấy anh đang tức giận thì chỉ mỉm cười rồi đi theo dỗ dành anh

- " Lạc Lạc đưa em đi ăn tối! Bọn em còn đi ăn bánh ngọt nên về hơi có muộn!! Em biết anh thích dâu tây nên đã mua cho anh bánh vị dâu nè " Uyển Ngưng mỉm cười giơ lên cho Phong An Huy xem, anh liếc qua hộp bánh không khỏi nuốt nước bọt nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng ôm lấy đĩa hoa quả mắt dán vào màn hình tivi

Uyển Ngưng hơi nheo mắt lại, mở hộp bánh ra xúc một miếng đưa lên cho anh: " ahh…"

Phong An Huy thấy vậy liền tránh sang một bên tỏ ý không ăn, cô hơi nheo mắt lại nhìn anh sau đó đứng dậy đi ra trước mặt Phong An Huy chắn màn hình tivi cản trở việc anh xem phim

- " anh giận em? Nói lí do " Uyển Ngưng khoanh tay trước ngực nhíu mày nhìn Phong An Huy, anh thấy vậy liền quay đầu đi chỗ khác giận hờn nói: " em không dẫn anh đi cùng!! Em không thương anh "

Uyển Ngưng nghe xong thì câm nín, cô suy nghĩ một vài giây sau đó đi đến bên cạnh ngồi dựa vào anh rồi nịnh nọt: " nào ăn bánh đi rồi hết giận…em đã xếp hàng ở đó rồi mua cho anh đó!! Chẳng lẽ anh không thích? "

Phong An Huy vẫn giữ nguyên trạng thái quay đi chỗ khác nhưng lần này được Uyển Ngưng dỗ thì anh hơi mở miệng ra ý muốn cô đút cho mình.Uyển Ngưng nhanh tay lập tức lấy một miếng bánh kem đưa lên cho Phong An Huy

Anh quay lại ăn miếng bánh kem sau đó đưa tay chỉ vào má của mình: " bên này chưa hôn!! "

Uyển Ngưng đỏ mặt xúc một miếng bánh kem lập tức đút vào miệng của anh: " ăn đi!! đừng nói nữa "

Phong An Huy mỉm cười biết cô đang xấu hổ, anh cũng không nhắc đến chuyện đó nữa nhưng khi nhớ đến lúc cô hôn lên má thì lại không tự chủ được mà đỏ mặt ngượng ngùng

- " được rồi…em đi về phòng trước đây " Uyển Ngưng đặt bánh kem vào trong tay của anh đứng dậy đi về phía cầu thang, Phong An Huy ngồi ở phòng khách được một lúc sau đó đã đi lên phòng của Uyển Ngưng

Uyển Ngưng vừa tắm xong đi ra thấy Phong An Huy đang nằm trên giường nghịch hai chú mèo con của mình, anh chăm chú đùa giỡn với hai chú mèo lên không chú ý đến việc Uyển Ngưng lại gần

- " anh vào phòng em làm gì? "

Phong An Huy giật mình ngẩng đầu lên nhìn Uyển Ngưng sau đó lại cúi xuống: " anh vào chơi với Mây Mây và Mi Mi "

Uyển Ngưng hừm một tiếng sau đó ngồi xuống chiếc ghế mây ở gần đó nhìn anh: " dạo gần đây anh đã hoàn thiện một bức tranh nào chưa? "

Nghe Uyển Ngưng hỏi đến việc vẽ của mình, Phong An Huy đen mặt hơi rụt cổ lại nói tránh sang việc khác: " ngày mai em có phải đi học không? "

Uyển Ngưng nghe vậy thì nheo mắt lại, biết anh đang cố tình lẩn tránh câu hỏi của mình: " Phong An Huy!!! "

Anh bị gọi cả họ tên một cách bất ngờ thì không khỏi giật mình run rẩy đáp lại: " dạ…? "

- " dạo gần đây anh không vào phòng vẽ? "

- " anh…" Phong An Huy ấp úng không biết trả lời như nào cuối cùng vẫn phải gật đầu trả lời cô, Uyển Ngưng vắt chéo chân nhìn chằm chằm vào anh
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 51: C51: Chương 51


Uyển Ngưng đưa tay lên vuốt mái tóc ra sau rồi nói: " tạm thời anh cứ nghỉ ngơi vài ngày đi! chơi đã rồi quay lại công việc được chứ? "

Thấy Uyển Ngưng không trách mắng mình, anh liền gật đầu lia lịa hơi xấu hổ hỏi cô: " anh biết rồi…ừm… ngày mai chúng ta đi hẹn hò được không? "

- " đến giờ đi ngủ rồi!! Anh không đi ngủ đi? "

Phong An Huy nghe vậy liền ỉu xìu cầm lấy gối của Uyển Ngưng ôm vào người nhẹ giọng nói: " vậy đêm nay anh sẽ ngủ ở đây "

Uyển Ngưng nghe xong liền nhíu mày hơi nghiêng đầu nhìn anh, cô suy nghĩ một vài giây sau đó tỏ ra cực kỳ tiếc nuối: " ngày mai em có ý muốn đi chơi với anh vậy mà…"

Cô cố tình không nói hết để anh tự suy nghĩ, Phong An Huy nghe vậy liền bật dậy vui vẻ hỏi lại: " thật không? anh không nghe lầm đúng không? "

Anh háo hức chạy ngay ra chỗ Uyển Ngưng đang ngồi nhưng cô đã giơ chân ra ngăn anh không đến gần mình: " đứng ở đó! đừng gần em "

Phong An Huy liếc xuống đôi chân trắng mịn của Uyển Ngưng không khỏi nuốt nước bọt sau đó anh lùi ra sau vài bước hỏi cô cho chắc chắn: " em sẽ đi chơi với anh vào ngày mai đúng không? "

- " em có dự định như vậy nhưng…" Uyển Ngưng liếc Phong An Huy cố tình không nói hết câu, anh nghe vậy cực kỳ vui vẻ đi nhanh đến bên cạnh hôn lên má của Uyển Ngưng

- " anh sẽ đi ngủ ngay đây!! hẹn em vào sáng ngày mai nha " Nói xong anh liền chạy nhanh đến cửa, lúc rời khỏi không quên tặng cô một nụ hôn gió đầy tình cảm.Bóng Phong An Huy vừa biến mất, Uyển Ngưng bất động ở đó một vài giây sau đó đưa tay lên che mặt lại: " ahhh…sao tự dưng hôn mình chứ!! Ngại chết đi mất…ah "

Uyển Ngưng đặt tay lên chỗ anh mới hôn xấu hổ vô cùng cô không thể lường trước được việc anh sẽ hôn vào má cô…xấu hổ chết mất

Đêm hôm đó, Phong An Huy thức nguyên một đêm để làm ra một bản kế hoạch đi hẹn hò, mãi đến khi bầu trời dần sáng thì anh mới leo lên giường ngủ

Trước khi ngủ còn kiểm tra đồng hồ báo thực sợ sáng mai không thể dậy sớm để chuẩn bị cho buổi hẹn hò ngày mai, thấy mọi thứ đều đã ok anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ nhắm mắt lại đi ngủ

Đang ngủ đột nhiên Phong An Huy bật dậy nhìn ra cửa sổ thấy bầu trời vẫn đang tờ mờ sáng chưa có dấu hiệu sáng hẳn nên anh cũng yên tâm ngủ thêm một lúc nữa

Nhưng chẳng ai ngờ, lần tiếp theo tỉnh dậy bên ngoài đã nắng chói chang điều đau đầu hơn chính là bây giờ đang là buổi chiều…

Phong An Huy vội vàng bật dậy khỏi giường đi sửa soạn qua loa rồi chạy một mạch sang phòng của Uyển Ngưng để tìm cô, vừa đúng lúc Uyển Ngưng đẩy xe đồ ăn đi đến mỉm cười nhìn anh: " anh dậy rồi à? "

Phong An Huy đứng một chỗ bực bội vò tóc cuối cùng thì ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt tủi thân và cực kỳ buồn: " sao em không gọi anh dậy? "

Uyển Ngưng phì cười đi đến gần anh hơn đưa tay lên giúp anh cài lại cúc áo: " em thấy anh ngủ ngon quá không lỡ gọi dậy…sao lại cài nhầm cúc áo thế này? "

Anh đứng yên một chỗ hơi cúi xuống nhìn cô, vô tình ngủi thấy hương thơm trên người của Uyển Ngưng.Vì muốn gửi kĩ hơn, Phong An Huy không ngần ngại gì lập tức cúi xuống ngủi mùi hương trên cổ của Uyển Ngưng: " em dùng nước hoa gì vậy? Anh cũng muốn dùng!! "

Uyển Ngưng mỉm cười trêu chọc anh: " nước hoa của phụ nữ! Anh muốn dùng chứ? "

- " muốn!! " Phong An Huy không quan tâm đó là nước hoa dành cho phái nữ, anh chỉ muốn dùng chung mùi hương của cô
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 52: C52: Cắm trại


Uyển Ngưng mỉm cười sau đó hơi kiễng chân lên chỉnh cổ áo cho Phong An Huy, hành động này làm cho khoảng cách giữa hai người thêm sát hơn anh đỏ mặt xấu hổ len lén liếc bờ môi của Uyển Ngưng cuối cùng phải kìm nén nên đã nắm lấy vai cô rồi hơi lùi ra sau: " khụ…anh…anh hơi đói!! Về phòng ăn sáng được không? "

Uyển Ngưng nhìn bóng Phong An Huy đi về phía phòng thì không khỏi mím môi, cô nhíu mày quay lại đẩy xe đồ ăn đi về phòng của Phong An Huy

Anh đi vào phòng trước nhìn thấy đống đồ mà mình mới bày ra thì không khỏi xấu hổ nhanh tay chạy đi giấu hết những thứ mình bày ra vào tủ, Uyển Ngưng bước vào thấy anh vừa đúng lúc đi ra khỏi phòng quần áo liền không khỏi nghi ngờ: " anh làm gì vậy? "

- " a…anh…à…không có gì!! " Phong An Huy ấp úng trở lời thấy cô đi ngày càng gần đến chỗ của mình, anh không tự chủ được mà lùi lại đưa tay che chắn cửa của phòng để quần áo ngăn Uyển Ngưng bước vào

Cô chỉ lạnh lùng liếc anh một cái đứng ở đó rồi nhàn nhạt hỏi: " anh chắc không? "

Phong An Huy run rẩy cắn răng muốn gật đầu nhưng lại không dám cuối cùng vẫn phải né sang một bên nhường đường cho Uyển Ngưng.Cô đi vào kéo cánh cửa ra quan sát bên trong sau đó chỉ vào một đống quần áo mới bị ném vào: " sao anh lại để quần áo ở đây? "

- " a…anh vội vàng quá nên lấy nhầm quần áo…"

Uyển Ngưng không bảo gì chỉ về phía đồ ăn sáng ở trên xe: " anh đi ăn sáng đi! Em dọn xong thì quay lại"

Phong An Huy liền nhanh tay nắm lấy tay của Uyển Ngưng ngăn cô lại: " để người hầu làm đi! Em ăn sáng cùng anh "

Uyển Ngưng hừ một tiếng xoay người đi đến chỗ bàn ăn cùng với anh.Vì sợ cô sẽ giận nên Phong An Huy ra sức nịnh nọt, nhìn anh đang không ngừng gắp đồ ăn sáng mình đã chuẩn bị vào bát

Uyển Ngưng đẩy đĩa đồ ăn về phía Phong An Huy: " em ăn rồi! "

Anh nghe vậy dừng động tác gắp đồ ăn lại ngẩng đầu lên nhìn Uyển Ngưng với ánh mắt tủi thân: " em giận anh sao? "

Cô ngẩng đầu lên nhìn bộ dạng tủi thân của Phong An Huy thì không khỏi nhíu mày, trước kia hai người bọn họ thường xuyên bắt bẻ lẫn nhau.Phong An Huy lúc đó trông rất lạnh lùng thậm chí còn ngang bướng bây giờ lại thay đổi tính nết khiến cho cô suy nghĩ liệu đây có phải vị thiếu gia mà cô quen biết không?

Cô đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Phong An Huy rồi nắm lấy tay anh nhẹ nhàng giải thích: " em ăn no rồi nên không ăn nữa! Em cũng không giận anh đâu dù sao thì chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian mà "

Phong An Huy nghe xong thì không khỏi cảm thấy vui vẻ, anh cầm lấy tay cô đưa lên áp vào má mình rồi nhẹ nhàng nói: " Uyển Ngưng! Anh không biết thể hiện tình cảm với em như thế nào…nhưng anh nhất định sẽ không để em thiệt thòi "

Uyển Ngưng nghe xong thì phì cười: " vâng "

Sau khi ăn xong, Phong An Huy đề ra phương án đi cắm trại vào ban đêm địa điểm là ngọn núi lần trước nơi anh đã ngỏ lời với cô

Vì để chắc chắn mọi thứ an toàn, bọn họ đã cho người kiểm tra các khu vực xung quanh trong bán kính 100m thật cẩn thận rồi mới dựng lều.Phong An Huy muốn có bầu không gian riêng tư nên sau khi kiểm tra xong, anh đã ra lệnh cho bọn họ rời đi để bản thân mình dựng lều với Uyển Ngưng

Những khó khăn từ đây đã bắt đầu, vì cả hai chưa có kinh nghiệm dựng lều lên phải loay hoay một lúc rất lâu vẫn chưa thể dựng lều xong

Mắt thấy trời cũng bắt đầu chuyển màu, Uyển Ngưng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh sau đó quay sang nhìn Phong An Huy.Anh đứng dậy nhìn quanh rồi bảo: " anh đi nhặt củi nhé? "

Uyển Ngưng nhìn thành quả của hai người là chiếc lều đảm bảo đã vững chắc 100% không sợ bị đổ hay bị gió thổi đi.Cô đứng dậy đi đến chỗ anh: " đi chung đi!! "

- " anh có thể đi một mình được mà!! " Phong An Huy nhìn bóng lưng của cô sau đó sải bước đi nhanh đến chỗ của Uyển Ngưng.Cô nghe vậy liền quay lại nhìn Phong An Huy sau đó tiếp tục đi

Hai người cùng đi nhặt nên rất nhanh đã đem một một đống củi, Phong An Huy phụ trách đốt lửa còn Uyển Ngưng thì chuẩn bị đồ ăn tối của hai người

Nhìn anh dùng hết sức bình sinh thổi lửa, cô không nhịn được mà phì cười.Phong An Huy không biết tại sao bếp lửa của anh mãi chưa cháy, anh không nghĩ gì nhiều lập tức quay sang gửi ánh mắt cầu cứu đến Uyển Ngưng

Cô đứng dậy đi đến chỗ của Phong An Huy trổ tài kỹ năng chất bếp của mình cho anh xem: " anh phải thổi như thế này!! "

Phong An Huy liền Uyển Ngưng thổi bếp lửa, chẳng quan tâm đến việc bếp có cháy hay không mà chỉ nhìn chằm chằm vào Uyển Ngưng
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 53: C53: Hôn


Uyển Ngưng đột nhiên quay sang nhìn anh, cả hai người im lặng trong giây lát sau đó ngượng ngùng quay đi chỗ khác

- " ờm…em đi mang đồ ra " Cô đứng dậy đi nhanh ra chiếc ô tô đỗ ở gần đó mở cốp ra lấy đồ, nhân cơ hội không có ai ở đây Uyển Ngưng đưa hai tay lên che mặt ngượng ngùng

Phong An Huy ở bên này cũng vô cùng xấu hổ, anh không nhịn được mà nhớ đến bờ môi của Uyển Ngưng: " ah…muốn hôn em ấy quá "

Cả hai cùng có suy nghĩ riêng của bản thân. Cuối cùng khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, Uyển Ngưng ném củi vào trong bếp lửa sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Phong An Huy

- " cẩn thận đó!! "

Uyển Ngưng khẽ gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh anh cùng nhau ngắm hoàng hôn.Nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt, Uyển Ngưng không nhịn được quay sang nhìn Phong An Huy

Nào có ngờ, anh cũng đang nhìn cô.Cả hai dừng lại trong vài giây cảm nhận được hơi thở của đối phương, hai người đồng thời cùng tiến dịch lại gần nhau hơn chẳng cần phải ngỏ lời dường như họ đều hiểu bản thân muốn gì ở đối phương

Ánh bình minh chiếu vào bóng của đôi nam nữ đang chìm đắm trong nụ hôn nhẹ nhàng.Bầu không khí đang rất ngọt ngào chỉ mong được kéo dài thật lâu nhưng tiếng chuông điện thoại đã kéo hai người về thực tại

Uyển Ngưng hoàn hồn vội vàng đứng dậy lùi ra sau: " e…em đi nghe điện thoại "

Nói xong vội vàng đứng dậy đi ra chỗ khác, cô cần phải đi ra chỗ khác để giảm bớt đi sự xấu hổ của bản thân mình.Nghe điện thoại cứ kêu mãi, Uyển Ngưng mở điện thoại ra rồi trả lời giọng nói có phần gấp gáp: " sao tự dưng gọi làm gì? "

Giọng nói của Uyển Noãn vang lên ở đầu dây bên kia nhàn nhạt nói: " Ba hỏi chị bao giờ có thể về để đi mua quà sinh nhật!! mà chị đang làm gì ấy? "

- " Bảo cuối tháng chị sẽ về…à không! Đầu tháng sau " Dù sao chuyện cô là con gái thì Phong An Huy cũng đã biết rồi nên khi cuối tháng có lẽ sẽ không về nhà nữa

Bên Phong An Huy thì lúc này anh đã đỏ bừng mặt, anh không kìm được mà vuốt nhẹ môi của mình nhớ lại xúc cảm mềm mại khi tiếp xúc với môi của Uyển Ngưng.Đột nhiên anh ngẩng lên quay sang hướng bắc nhìn chằm chằm vào một chỗ

Trong một bụi rậm cách đó khá xa, có hai người đang núp ở đó dùng ống nhòm để quan sát hai người nhằm bảo vệ thiếu gia khỏi những tình huống nguy hiểm.Khi thấy Uyển Ngưng cùng Phong An Huy hôn nhau cả hai không khỏi ồ lên một tiếng nhỏ

- " mau báo cáo về cho bà chủ!! "

Người bên cạnh lại vỗ lên người vừa nói lười biếng trả lời: " một tí nữa!! "

Khi cả hai đang chăm chú quan sát, đột nhiên Phong An Huy quay lại về phía hướng bọn họ rồi nhìn chằm chằm vào cả hai.Chẳng biết vô tình hay gì mà bọn họ đã đụng phải ánh mắt của Phong An Huy khiến cả hai khiếp sợ vội vàng bỏ ống nhòm xuống

- " thật kinh khủng!! " Một người lên tiếng nói, nhớ đến ánh mắt cảnh cáo của thiếu gia thì họ không khỏi rùng mình.Rõ ràng cả hai đã chọn một vị trí trên cao và cách xa chỗ của thiếu gia nhưng không thể ngờ thiếu gia lại có thể phát hiện ra bọn họ thậm chí còn dùng ánh mắt để cảnh cáo

Bầu trời cũng đã tối hẳn, Uyển Ngưng phụ trách nướng thịt thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn trộm anh, Phong An Huy ngồi ở đối diện cũng ngượng ngùng không thôi.Cảm thấy trời hơi lạnh mà Uyển Ngưng chỉ mặc một chiếc áo, anh liền đứng dậy lấy cái chăn nhỏ ở trong lều đem ra.Bỏ qua tất cả ngượng ngùng, ngồi xuống bên cạnh rồi khoác chung chiếc chăn mỏng với Uyển Ngưng

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh sau đó đỏ mặt cúi xuống: " ừm…thịt chín rồi! anh mau ăn đi "

Cô cẩn thận gắp thịt ra đĩa cho anh rồi cầm lấy một ít gia vị đổ vào, Phong An Huy đỡ lấy cái bát sau đó gắp một miếng thịt còn nóng hổi.Sợ cô sẽ bị bỏng nên anh đã chu đáo thổi cho bớt nóng rồi mới đút cho Uyển Ngưng

- " anh muốn nướng thịt! Em cầm lấy đi " Thấy cô bận rộn nướng đồ mà bản thân không làm gì, Phong An Huy có chút ngại nên đã chủ động muốn làm thay cho cô.Uyển Ngưng nghe vậy liền mỉm cười ngẩng đầu lên hỏi anh: " anh có chắc không? "

Phong An Huy gật đầu rồi đưa bát thịt cho Uyển Ngưng, bản thân bắt đầu bận rộn với công việc nướng đồ ăn thỉnh thoảng lại được Uyển Ngưng đút ăn
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 54: C54: Bữa tối


Buổi tối ở trên núi lại cực kỳ lạnh cộng thêm việc thời tiết đang có dấu hiệu chuyển mùa nên chẳng mấy chốc hai người hơi cảm thấy lạnh mặc dù đang chùm chung chiếc chăn với nhau

Uyển Ngưng gẩy từ trong đống lửa ra một vài củ khoai tây rồi đưa cho Phong An Huy.Anh ngẩng đầu lên nhìn cô sau đó lắc đầu, Uyển Ngưng biết anh không thích ăn khoai tây nên chỉ mỉm cười hơi nghiêng đầu hỏi: " anh muốn ăn thử với nước sốt em làm không? "

Nước sốt chấm khoai tây này cô vô tình thấy được ở trên mạng, hôm nay cũng đang tiện đi cắm trại nên cô đã làm thử nước sốt để ăn xem có ngon hay không.Công thức nấu món nước sốt này rất dễ dàng nên mọi thứ đều được đã Uyển Ngưng chuẩn bị trước khi xuất phát

Phong An Huy cầm lấy củ khoai tây nướng suy ngẫm một lúc sau đó bóc vỏ khoai tây ra ăn thử, Uyển Ngưng ngồi bên cạnh không khỏi mong chờ xem anh ăn có hợp khẩu vị không. Ngôn Tình Cổ Đại

Phong An Huy chấm nước sốt do dự một hồi rồi mới ăn, nhai được vài miếng anh đã tái mặt lại tỏ ra không ngon nhưng liếc thấy cô đang ngồi ở bên cạnh dùng ánh mắt mong chờ nên Phong An Huy chỉ có thể tiếp tục ăn, gắng nhịn cái cảm giác không thích của mình xuống chỉ vì sợ Uyển Ngưng buồn

Uyển Ngưng thấy vậy liền thử món nước sốt của mình sau đó cô cũng không khỏi nhăn mặt, Uyển Ngưng quay sang một bên nhổ miếng khoai tây mình mới ăn ra: " ah…sao chua thế!! Chả lẽ em cho nhiều chanh quá hay sao? Lại còn có vị đắng nữa "

Phong An Huy lấy một tờ giấy cũng bỏ miếng khoai tây ra khỏi miệng sau đó đặt củ khoai tây vào đĩa.Cô nhìn bát nước sốt của mình lần nữa nếm thử cuối cùng cô vẫn quyết định.Không ăn thì vẫn tốt hơn lỡ đâu ăn vào rồi lại đau bụng thì không hay cho lắm

Uyển Ngưng đứng dậy đi đến chỗ ô tô lấy một hộp muối chạm hoa quả đem đến cười hì hì với ánh: " em còn mang thêm một lọ nè! Ăn khoai tây chung với muối này đi "

Phong An Huy biết bản thân không thể tránh được việc ăn khoai tây nướng nên chỉ gật đầu cầm củ khoai tây lên một cách miễn cưỡng

Bữa tối diễn ra khá lâu, hai người vừa ăn vừa nướng thịt thỉnh thoảng lại còn uống bia với nhau nhưng chẳng ai say cả

Bữa tối xong thì không có việc gì làm nên hai người đã chui vào trong lều đốt bếp sửa ấm.Vì đề phòng buổi tối sẽ lạnh nên Uyển Ngưng đã đem thêm một cái lò đốt đặt ở bên trong lều vừa nướng bánh vừa sưởi ấm

Phong An Huy liếc mắt nhìn Uyển Ngưng ở bên cạnh đang co người nhìn chằm chằm vào bếp củi, anh cúi xuống nhìn đôi môi của Uyển Ngưng.Nhớ lại cái cảm giác mềm mại khi môi hai người chạm vào nhau, Phong An Huy không kìm được mà tiến đến hôn lên môi của Uyển Ngưng

Uyển Ngưng bất ngờ khi thấy anh hôn mình nhưng cũng không có ý định phản kháng

Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng càng về sau nụ hôn càng trở nên mãnh liệt.Phong An Huy chủ động rời ra để cho cô hít thở, Uyển Ngưng hít lấy hít để không khí không quên lườm anh một cái.Anh chỉ mỉm cười rồi dịch đến ôm lấy eo cô cúi xuống l**m môi của Uyển Ngưng

- " a…anh thật là…!! " Uyển Ngưng đưa tay lên đấm một cái vào người của Phong An Huy, anh mỉm cười nắm lấy tay của cô rồi hôn lên mu bàn tay nham hiểm nói: " em không thích sao? Hay chúng ta thử lại"

Uyển Ngưng hừ lạnh đưa tay chống lên ngực của Phong An Huy ngăn cản không cho anh đến gần mình: " anh làm gì thế? Tránh xa em ra đi chứ? "

- " không muốn!! Thêm một lần nữa…"

- " đừng như vậy!! Mau tránh…ưm…" Uyển Ngưng không thể đẩy anh ra được nên chỉ có thể để cho Phong An Huy tiếp tục hôn cô.Dù sao thì cô cũng…thích được anh hôn
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 55: C55: Hôn hôn


Buổi tối ở trên rừng nhiệt độ giảm xuống sâu, âm thanh của côn trùng, động vật hoang dã khiến cho người nghe cảm thấy rợn người.Hai người đang nằm trong lều lại khác, cả hai đang thoải mái ăn bánh ngọt

- " anh muốn ăn thêm một miếng nữa không? "

Phong An Huy cầm mấy bánh hơi khó hiểu cắn thêm một miếng nữa rồi quay sang nhìn Uyển Ngưng: " bánh này vị gì vậy? "

Cô nghe xong liền mỉm cười: " cà rốt!! "

Anh không khỏi nhíu mày nhắc lại một lần nữa: " bánh vị cà rốt? "

Uyển Ngưng tươi cười gật đầu, anh nghe xong thì gật đầu cắn thêm một miếng nữa: " cũng được…Uyển Ngưng! "

- " hử? " Uyển Ngưng quay sang nhìn anh với ánh mắt có phần nghi hoặc.Cô biết Phong An Huy cực kì không thích cà rốt hiếm khi anh khen bánh cà rốt ngon nên có chút bất ngờ

- " cái giá phải trả cho việc làm trái lời anh…cũng rất đơn giản thôi " Nói xong liền dịch sát lại gần người Uyển Ngưng, cô thấy vậy theo bản năng dịch người ra sau cảnh giác nhìn anh: " a…anh tính làm gì chứ? "

Phong An Huy nở nụ cười gian tà một tay vươn ra giữ lấy eo cô, tay còn lại thì giữ lấy tay Uyển Ngưng tiến đến hôn lên môi Uyển Ngưng: " muốn làm như thế này này…"

Ban đầu Phong An Huy không hề có kĩ thuận trong việc hôn nhưng được hôn Uyển Ngưng nhiều hơn, anh lại càng tự mình học hỏi nhanh hơn kỹ thuật ngày được nâng cao.Uyển Ngưng dùng sức đẩy Phong An Huy ra nhưng nụ hôn sâu này khiến cho cô cảm thấy không còn sức lực kèm với việc bị tay anh giữ nên không thể phản kháng chỉ có thể cố gắng chịu đựng

Cuối cùng Phong An Huy thoả mãn rồi mới thả Uyển Ngưng ra.Cô thở hổn hển trừng mắt nhìn anh run rẩy nói: " a…anh! Anh bắt nạt em!! "

Phong An Huy lập tức giơ hai tay nên tỏ vẻ đầu hàng: " anh có làm gì đâu!! "

Uyển Ngưng đột nhiên rơm rớm nước mắt khiến cho anh hoảng hốt vội vàng ôm lấy cô cuống quýt nói lời xin lỗi: " anh xin lỗi!! Không được khóc…đừng khóc! Em mà khóc anh sẽ…khóc cùng em đấy!!! "

Uyển Ngưng nghe xong không khỏi cạn lời, cô đẩy Phong An Huy ra quay sang một bên lau mũi: " khóc gì chứ…em không hắt xì được nên mới ch** n**c mắt "

- " … "

Uyển Ngưng quay sang nhìn anh sau đó ôm chầm lấy anh cả hai cùng ngả người nằm ra sau: " Phong An Huy!! "

Anh đưa tay ôm lấy eo cô nhắm mắt lại: " hửm…? "

- " có phải anh đã trao đổi tính cách với ai rồi đúng không? Từ sao khi chúng ta bắt đầu mối quan hệ…em cứ cảm thấy anh như biến thành một người khác vậy đó "

Phong An Huy nghe vậy liền mở mắt ra nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: " ý em là tính cách này sao? "

Cô nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của anh thì không khỏi gật đầu sau đó Uyển Ngưng đưa tay lên véo má Phong An Huy: " anh lườm em? sao anh dám lườm em hả!! "

- " ah…anh nào dám!! "

Uyển Ngưng hừ một tiếng thả tay ra rồi ôm lấy anh dựa vào ngực anh nhẹ giọng hỏi: " anh tính bao giờ sẽ về? Ngày mai chúng ta sẽ quay lại trường học đó"

Anh nghe vậy thì buồn rầu nói: " mai đã phải đi học rồi sao? Anh không muốn đi học…"

- " nếu anh đi học hẳn hoi cuối năm sẽ có thưởng!! " Cô rướn người lên hôn nhẹ vào cằm của anh, Phong An Huy nghe xong thì cực kỳ phấn chấn.Chỉ cần đi học đầy đủ thì quá đơn giản rồi, anh cứ tưởng việc gì khó khăn lắm cơ

Phong An Huy dịu dàng ôm lấy cô sau đó quay sang một bên kéo chăn đắp vào người của Uyển Ngưng: " em có thể gợi ý món quà đó được không? "

- " không!! đến lúc đó anh sẽ biết "

- " anh rất mong đợi đó "

Thấy Phong An Huy có ý định muốn hôn cô thêm một lần nữa, Uyển Ngưng lập tức dùng tay bịt miệng anh lại: " hôm nay hôn hơi nhiều rồi đó…"

- " muốn hôn tiếp!! " Anh hơi lắc đầu giãy ra khỏi tay của Uyển Ngưng, cô cười ngượng không nói gì để cho anh hôn.Nụ hôn vừa dứt, Uyển Ngưng đẩy anh ra: " mai không cho anh hôn nữa…"

- " thế hôm nay hôn bù cho ngày mai đi!!! "
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 56: C56: Chương 56


Đêm đó hai người ngủ chung với nhau, lần đầu tiên ôm bạn gái ngủ nên Phong An Huy cực kỳ lo lắng đến nỗi không ngủ được

Tầm hơn 4 giờ sáng, Phong An Huy đã tỉnh rồi chui ra khỏi lều đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho Uyển Ngưng.Sau khi vệ sinh cá nhân xong Phong An Huy đi ra ô tô lấy đồ, khi kéo ngăn tủ ra một bao thuốc lá đã thu hút sự chú ý của anh.Anh chưa thấy cô hút thuốc bao giờ tại sao lại có một bao thuốc trên xe chứ? Đây là bao thuốc của ai?

Một đống suy nghĩ khiến cho Phong An Huy đau đầu, cuối cùng thì anh vẫn đặt bao thuốc về chỗ cũ rồi rời khỏi xe

Uyển Ngưng tỉnh dậy không thấy anh ở bên trong lều thì hoảng sợ vội vàng cầm lấy áo khoác rồi đi ra bên ngoài.Bầu không khí lạnh lẽo đã khiến cho cô tỉnh ngủ hẳn, nhìn Phong An Huy ngồi bên cạnh bếp lửa Uyển Ngưng không khỏi phì cười: " sao anh dậy sớm vậy? Ngủ chung không thoải mái sao? "

Phong An Huy quay sang nhìn cô sau đó khẽ mím môi rồi lắc đầu: " anh nấu đồ ăn sáng cho em! "

- " đồ ăn sáng? "

Phong An Huy ừm một tiếng rồi lại yên tĩnh không nói gì nữa, Uyển Ngưng thấy thái độ khác lạ của Phong An Huy thì không khỏi tò mò không biết thứ gì đã khiến cho anh không vui.Cô tiến đến chỗ của anh ôm anh từ phía sau rồi hỏi: " Có chuyện gì khiến cho anh không vui sao? "

Phong An Huy nghe vậy không khỏi mím môi im lặng không trả lời, Uyển Ngưng thấy vậy liền lay lay người anh nhất quyết bắt anh phải nói ra chuyện gì khiến anh không vui: " mau nói đi! em sẽ lay đến khi nào anh chịu nói thì thôi đó nha "

Anh nghe vậy liền nắm lấy tay cô sau đó kéo Uyển Ngưng ngồi xuống bên cạnh rồi nhìn chằm chằm vào cô, hành động của anh như vậy càng khiến cho cô lo ngại: " s…sao vậy? "

- " Uyển Ngưng…em có từng giấu anh đi hút thuốc không? "

Nghe xong câu hỏi của Phong An Huy, Uyển Ngưng lúc này mới ngơ ra đó load thông tin trong vòng vài giây sau đó trả lời anh với thái độ vô cùng nghiêm túc: " em không!! "

- " vừa rồi anh có thấy một bao thuốc ở trên xe của em…nên anh nghĩ…" Phong An Huy ngượng ngùng giải thích mọi chuyện cho Uyển Ngưng.Sau khi nghe xong, Uyển Ngưng suy tư rồi nói: " hình như là của Giang Ngộ! Cậu ta có hút thuốc mà "

Phong An Huy nghe thấy Uyển Ngưng nhắc đến Giang Ngộ thì cực kỳ không vui.Làm sao anh quên được việc cậu ta cũng đã từng tỏ tình với Uyển Ngưng cơ chứ?

Phong An Huy hừ một tiếng ghen tị lằng nhằng, cô lần nữa cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn rất kiên nhẫn giải thích: " nếu anh không thích thì em sẽ tránh xa cậu ta!! được không? "

Anh quay lại nhìn chằm chằm vào Uyển Ngưng sau đó đưa tay lên bóp má cô: " nhất định phải tránh xa"

- " đã rõ!! Anh nấu gì vậy? "

Phong An Huy cầm lấy xiên thịt đang nướng lên cho cô xem, nào ngờ nó đã bị cháy đen rồi.Vừa rồi hai người nói chuyện với nhau nên anh quên không lật xiên thịt khiến cho một mặt đã cháy đen

Cô thấy Phong An Huy định rụt tay lại giấu đi xiên thịt, Uyển Ngưng không suy nghĩ gì lập tức giữ lấy tay anh: " không sao! Vẫn ăn được mà "

- " đừng ăn thì hơn "

Vừa dứt lời, Uyển Ngưng đã cúi xuống cắn một miếng thịt.Phong An Huy hoảng sợ vội vàng bóp miệng Uyển Ngưng: " em làm gì vậy chứ!! Nhè ra "

Thấy Uyển Ngưng không có ý định sẽ nhổ miếng thịt ra, anh đưa tay lên có ý sẽ cho vào miệng cô lấy miếng thịt ra: " nhè ra nếu không thì đừng trách anh "

Cô thấy vậy liền gật đầu tỏ ý sẽ nhổ miếng thịt ra, Phong An Huy lập tức buông lỏng tay ra để cô có thể di chuyển ai ngờ Uyển Ngưng nhân cơ hội đó mà ăn miếng thịt rồi lập tức nuốt vào bụng

- " con bé này…sao em dám? "

Cô ngồi bên cạnh chống tay vào cằm quay sang mỉm cười nhìn anh: " rất ngon nha…Anh đã rất cố gắng! Cảm ơn anh rất nhiều "

Nhìn bộ dạng của cô lúc này trông chẳng khác gì một con hồ ly nhỏ đi quyến rũ người khác khiến cho người nào đó mê mẩn.Phong An Huy nghe thấy bạn gái khen thì đỏ bừng mặt xấu hổ, anh ngượng ngùng đưa tay lên gãi đầu: " ờm…anh…"

Uyển Ngưng thấy vậy càng nở nụ cười tươi tắn, đưa tay cầm lấy xiên thịt trong tay của anh nhưng ai ngờ lại bị anh đòi lại thậm chí Phong An Huy còn nhìn cô với ánh mắt cực kỳ không hài lòng: " thứ này nhất định không thể ăn!! "
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 57: C57: Chương 57


Uyển Ngưng nghe xong thù bĩu môi, nhìn xuống những xiên thịt rồi ngẩng đầu lên nhìn anh: " anh đã dậy từ mấy giờ thế? "

- " hừm…tầm hơn 4 giờ "

Cô hơi nheo mắt lại nhìn anh với ánh mắt dè chừng: " nhân lúc em ngủ, anh có làm gì không? "

Phong An Huy đưa hai tay lên tỏ ý bản thân không làm gì sai trái: " không hề nha!! Sao em lại nghĩ anh như vậy chứ? "

Uyển Ngưng mỉm cười không trả lời, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía trước thấy bình minh.Phong An Huy cũng ngẩng đầu lên nhìn theo Uyển Ngưng

Hai người ngồi đó lặng thinh nhìn về phía ánh sáng bình minh đang từ từ xuất hiện trên bầu trời, Uyển Ngưng cúi xuống nhìn bàn tay của anh đang đặt lên tay mình sau đó siết chặt lấy.Cô thấy vậy thì cười thầm quay đi chỗ khác nói: " mãi có hôm anh dậy sớm đi ngắm bình minh nhỉ? "

Anh nghe xong cũng mỉm cười ngồi nhích lại gần chỗ của Uyển Ngưng: " Vậy sao? Hay ngày nào anh cũng dậy sớm ngắm bình minh với em nhé? "

Hôm đó là ngày mà Phong An Huy hết thời gian bị đình chỉ nên cả hai cùng nhau quay trở lại trường học của mình.Ngồi trên ô tô đi đến trường, Phong An Huy không khỏi ngáp một cái: " Uyển Ngưng!! Hôm nay chúng ta nhất định phải đi học sao? "

Uyển Ngưng đang lật quyển sách giáo khoa nghe vậy liền gật đầu, đã ba ngày bọn họ không đi học kiến thức chắc chắn sẽ có nhiều lỗ hỏng nên hôm nay cô nhất định phải kéo Phong An Huy đi học cùng

Khi hai người đi ở khuôn viên trường có vô số ánh mắt nhìn về phía họ nhưng cô cũng chẳng bận tâm đến bọn họ vì dù sao có giải thích thế nào đi chăng nữa mọi chuyện vẫn như vậy mà

- " Uyển Ngưng!! trưa nay về chung cư không? "

Cô lúc này đang tập trung vào quyển sổ ghi chép của mình khẽ gật đầu cho có lệ: " ừm…"

Thấy bạn gái không tập trung vào việc nói chuyện với mình, Phong An Huy tức giận cầm lấy quyển sách của Uyển Ngưng tức giận nói: " không cho em đọc nữa!! "

Uyển Ngưng nghe vậy không khỏi nhíu mày, cô vỗ một cái lên người anh: " đừng trách vì sao trưa nay em quá đáng với anh!! "

Phong An Huy nghe vậy lập tức trả cho cô quyển sách: " anh xin lỗi!! "

Buổi trưa đó khi hai người chuẩn bị về thì có một cô gái xuất hiện chặn đường của hai người.Uyển Ngưng nhìn cô gái thấy có chút quen quen nhưng cô không tài nào nhớ ra được đó là ai

- " ờm… xin lỗi vì đã làm phiền… nhưng cho tớ hỏi một câu được không? "

Uyển Ngưng thấy vậy chỉ mỉm cười khẽ gật đầu trong lòng thầm nghĩ có lẽ đây là người đến tỏ tình Phong An Huy chắc trưa nay quay về cô phải dạy dỗ lại cái tên này mới được!! Có bạn gái rồi nhưng vẫn thu hút người con gái khác!!

- " tin đồn hai bạn…yêu nhau có phải sự thật không ạ!! "

Phong An Huy nghe xong câu hỏi đó liền mỉm cười hiếm có người hỏi một câu mà khiến cho anh cực kỳ hài lòng: " đương nhiên là…"

Chưa kịp nói hết, Phong An Huy đã bị Uyển Ngưng huých một cái vào eo khiến cho anh không kịp trở tay lập tức co người lại.Cô nở một nụ cười tươi nhẹ nhàng nói: " không!! Bọn tôi không hẹn hò "

Cô gái kia nghe xong thì không khỏi vui mừng, cô ấy gật đầu rồi cúi người trước họ: " làm phiền hai bạn rồi ạ!! "

Nói xong lập tức xoay người chạy đến vị trí của bạn mình, Phong An Huy nghe vậy không khỏi bĩu môi không vui: " hừ… "

Cô nghe vậy thì mỉm cười đi nhanh đến xe ô tô mở cửa làm động tác mời với thiếu gia nhà mình, Phong An Huy liếc quanh thấy mọi người đang nhìn về phía bọn họ.Anh chỉ có thể diễn chung với cô, Phong An Huy hừ lạnh một tiếng kiêu ngạo đi đến ngồi vào trong xe ô tô

Uyển Ngưng chỉ mỉm cười đóng cửa xe sau đó đi đến ghế phụ lái, tài xế thấy hai người đã ổn định vị trí lập tức lái xe rời khỏi trường đi đến khu chung cư

Ngồi trên xe Phong An Huy tỏ ra bản thân đang dỗi cần cô đặc biệt phải quan tâm đến anh nhưng Uyển Ngưng cũng chẳng thèm bận tâm, cô cúi xuống xem bài học của mình

Anh ngồi sau liếc thấy Uyển Ngưng không quan tâm liền ho một tiếng nhưng cô cũng chẳng quan tâm…tức quá Phong An Huy ho thêm một tiếng nữa ra hiệu

Tài xế run rẩy nhìn qua gương chiếu hậu xem thiếu gia nhà mình có bị làm sao không.Trái với thái độ kiêng dè của tài xế Uyển Ngưng lại chẳng bận tâm đến xem anh có chuyện gì hay không
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 58: C58: Ông phong


Sau khi đến nơi, Uyển Ngưng mỉm cười vẫy tay tạm biệt với tài xế còn Phong An Huy thì đứng sau khoanh tay trước ngực cực kỳ không vui vẻ.Nhưng đột nhiên Uyển Ngưng quay lại liếc anh: " về nhà chúng ta sẽ nói chuyện!! "

Nói xong lập tức xoay người đi vào trong chung cư, Phong An Huy nghe thấy thì run nhẹ sau đó xoay người chạy nhanh đến chỗ Uyển Ngưng nịnh nọt: " Tiểu Ngưng!! Anh xin lỗi mà…"

Cửa thang máy mở ra, mọi người bên trong thấy cảnh tượng người con trai đang ra sức nịnh nọt người thiếu niên khác đến nỗi hoảng sợ có dấu hiệu sắp khóc

Uyển Ngưng quay lại nhìn Phong An Huy hừ thêm một tiếng nữa rồi trực tiếp đi vào trong tháng máy khi mọi người đã ra bên ngoài

Cánh cửa nhà vừa mở ra, Phong An Huy chưa kịp đi vào thì Uyển Ngưng đã xoay người nắm lấy cổ áo của anh kéo vào bên trong

- " ah…c…cửa chưa đóng " Phong An Huy vấp chân vài lần nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng đứng thẳng đi theo cô

Uyển Ngưng trực tiếp đẩy anh ngồi xuống ghế sofa, một chân đặt giữa hai đùi anh, tay thì chống ra sofa, tay còn lại thì nắm lấy cổ áo của Phong An Huy nâng lên cao: " anh tỏ thái độ không hài lòng với em? "

Phong An Huy thấy Uyển Ngưng ấn mình lên ghế như vậy thì cực kỳ phấn khích nhưng vẫn tỏ ra bản thân đã biết lỗi của mình: " anh không có… "

Uyển Ngưng mỉm cười, cô đưa tay lên vuốt nhẹ lên bờ môi của anh: " đợi đến thời cơ thích hợp em sẽ cho anh một danh phận "

Anh nghe xong hơi sầm mặt đang tính phản bác thì đột nhiên Uyển Ngưng nâng cằm anh lên: " không thích sao? "

Phong An Huy cực kỳ thích nhưng suy nghĩ đến việc bản thân phải đợi đến một thời cơ thích hợp nào đó thì cực kỳ không vui nhưng anh vẫn ra sức gật đầu.Cô thấy vậy cực kỳ hài lòng vỗ nhẹ vài cái lên mặt của anh: " rất ngoan đó nha!!! "

Phong An Huy tươi cười hơi rướn người lên muốn hôn lên môi Uyển Ngưng nhưng lại bị cô né đi chỗ khác: " ơ…anh muốn hôn!! "

Uyển Ngưng quay lại nháy mắt trêu chọc anh: " anh nghĩ câu trả lời của em là gì? "

Anh tươi cười đứng dậy đi theo cô vào trong phòng bếp: " Đương nhiên là muốn rồi!! "

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau tiến đến hôn vào tai của Uyển Ngưng sau đó khẽ cắn vào tai cô.Uyển Ngưng liền xoay người đẩy anh ra: " đừng… để yên cho em nấu cơm "

- " không muốn…"

Khi Phong An Huy đang định hôn Uyển Ngưng thì tiếng chuông cửa đã phá tan bầu không khí ngọt ngào của hai người.Cả hai cùng lúc đứng đơ ra nhưng giây sau anh đã xua tay: " kệ đi!! Không có chuyện gì quan trọng đâu "

Cô cười trừ sau đó đẩy anh ra: " đi xem là ai đi nhanh!! "

Phong An Huy bĩu môi vẻ mặt cực kỳ không vui vẻ phụng phịu đi ra ngoài xem là ai đã phá bầu không khí lãng mạn của họ.Vừa mở cửa ra thấy ba người mặc đồ đen đứng trước cửa nét mặt nghiêm nghị nhìn anh

Phong An Huy không khỏi nhìn đám người lạ mặt trước cửa nhà của mình, đối phương thấy là Phong An Huy ra mở liền cung kính nói: " An Huy thiếu gia!! Nhị gia yêu cầu cậu lập tức đến nhà của ông bà Phong ạ "

Nghe thấy là ba mình yêu cầu quay trở về, Phong An Huy không khỏi thở phào giảm bớt đi sự lo lắng nhưng khi nghe thấy vế sau thì anh không khỏi đen mặt.Bình thường, ba sẽ không kêu quay trở về nhà của ông bà nhưng lần này đột nhiên yêu cầu như vậy làm cho Phong An Huy biết ngay rằng đã có chuyện gì đó xảy ra nên ba anh mới gấp như vậy. Cop q𝑢a cop lại, trở lại trang chính { 𝙏rùm𝙏r𝑢𝗒ện.Ⅴn }

Uyển Ngưng thấy Phong An Huy mãi chưa vào liền đi ra khỏi phòng bếp vừa hay đã nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người bên ngoài.Cô vốn dĩ là một người " quản gia " của Phong An Huy nên hiểu rất rõ mọi thứ về anh kể cả gia đình, gia thế của các thành viên khác

Phong An Huy bóp mi xua tay: " tôi biết rồi!! "

Nói xong thì đóng cửa lại quay người lại thì thấy Uyển Ngưng đứng đằng sau đang suy ngẫm một thứ gì đó.Phong An Huy tiến lên vài bước đến trước mặt cô nhẹ nhàng hỏi: " em đang nghĩ gì vậy? "

- " em nghĩ chúng ta phải quay về nhà ông bà anh ngay bây giờ!! "

Phong An Huy nghe vậy cũng gật đầu: " ừm!! đi thôi…có lẽ ông đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng nên ba mới gọi anh về gấp như vậy "

Uyển Ngưng gật đầu xoay người đi vào trong phòng quần áo lấy áo khoác cho cả hai, cầm chìa khoá xe ô tô rồi cả hai cùng đi xuống dưới bãi đỗ xe

Khi có mặt ở nhà ông bà Phong, là lúc tất cả các thành viên trong gia đình đều đã có mặt không thiếu bất kì một người nào.Cả gia tộc đã lâu lắm không tụ lại một chỗ ngoại trừ mấy dịp lễ quan trọng

Dì Trần nhìn thấy con trai đi cùng Uyển Ngưng đến thì nhanh chóng đi đến chỗ con trai của mình.Phong An Huy từ xa đã thấy mắt của mẹ đã đỏ ửng lên nghĩ ngay vừa rồi bà đã khóc

- " sao vậy mẹ? "

Dì Trần kéo con trai cùng Uyển Ngưng đi đến trước cửa phòng: " ông con…muốn gặp hai đứa!! "

Giọng dì lúc này nghẹn ứ lại nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, Phong Thần Vũ thấy vợ khóc thì không khỏi nhíu mày lập tức đi đến bên cạnh an ủi dì Trần

Cánh cửa mở ra, hai người nhìn nhau sau đó cùng đi vào bên trong.Một căn phòng có màu chủ đạo là trắng, bên trong có rất nhiều các loại thiết bị máy móc đang hoạt động

Một người đàn ông mái tóc bạc trắng ngồi trên giường trông ông ấy dường như đã rất mệt mỏi, tuy đang bị bệnh nhưng trên người của ông ấy vẫn toát ra một khí thế khó phai mờ theo năm tháng.Ông Phong quay lại nhìn thấy là cháu trai đã đến, ông chỉ hơi mỉm cười giơ bàn tay quấn băng kín mít lên vỗ nhẹ lên bên cạnh mình: " hai đứa…lại đây "
 
Vị Thiếu Gia Khó Chiều
Chương 59: C59: Bắt cóc


Phong An Huy thấy vậy chỉ mỉm cười rồi đi nhanh đến chỗ của ông Phong.Uyển Ngưng cũng đi nhanh đến ngồi xuống ghế ở bên cạnh

Cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đầy vết bỏng trông rợn người.Ông Phong nhận thấy ánh mắt của Uyển Ngưng lên đã nhẹ nhàng mỉm cười.Lúc này, cô bất giác cúi xuống trong đầu nhớ tới năm đầu tiên cô mới đến làm quản gia cho Phong An Huy

Ngày đó hai người cùng nhau đi đến trường cấp 3 của mình như bình thường nhưng chẳng hiểu vì sao chiều hôm đó Phong An Huy không đợi cô về chung mà trực tiếp về luôn rồi

Mấy người con gái trong trường thấy Uyển Ngưng đứng trước cổng trường không có xe đưa về lên đã tiến lại gần

- " Bạn Uyển Ngưng…sao bạn chưa về? Hay đi chung với bọn mình? "

Uyển Ngưng mỉm cười nhẹ nhàng nói lời cảm ơn: " cảm ơn nhưng để dịp khác nhé? Thiếu gia đang đợi tôi ở kia rồi…tạm biệt mọi người "

Cô vẫy tay tạm biệt mấy cô gái đó rồi đi nhanh về phía chiếc ô tô quen thuộc, tài xế lập tức mở cửa xe ô tô: " Ngưng quản gia!! Cậu chủ không về chung với cậu sao ạ? "

Uyển Ngưng dừng bước chân lại khó hiểu nhìn tài xế:" thiếu gia chưa về sao? "

Tài xế thấy vậy liền gật đầu: " tôi đứng chờ ở đây suốt…có thấy thiếu gia đến đây đâu? "

Uyển Ngưng đen mặt nhớ lúc tan học cô đã bảo Phong An Huy đợi một tí để cô đi trực nhật ai ngờ cậu ta trực tiếp đi luôn không thèm đợi nên Uyển Ngưng cứ tưởng Phong An Huy đã quay trở về nhà

Cô hơi nhíu mày xoay người đi vào trong trường tìm kiếm Phong An Huy.Hai người tìm từ lúc trời sáng đến lúc tờ mờ tối vẫn chưa thấy bóng dáng của Phong An Huy

Tài xế tên A Dung thở hổn hển quay sang báo cáo với Uyển Ngưng: " ở…bên kia không có!! "

Cô hơi nhíu mày trong lòng thầm chửi tên Phong An Huy này không biết đã trốn ở nơi nào, ai ngờ dì Trần lại gọi điện đến nói rằng cô hãy quay trở về nhà ngay lập tức

Cả hai nhìn nhau sau đó quay trở về nhà, trên đường cô vô cùng lo lắng không biết nên giải thích như thế nào với dì Trần.Vừa vào trong phòng khách đã thấy ông bà Phong, bác Phong tức Phong Thần Dật-người đứng đầu Phong gia bây giờ và chú Phong, dì Trần…tất cả đều có mặt ở trong phòng khách

Bầu không khí trong phòng vô cùng ảm đạm và âm u khiến cho Uyển Ngưng khiếp sợ.Dì Trần thấy Uyển Ngưng trở về vội vàng đi đến nắm lấy tay cô hỏi han: " cháu có bị làm sao không? "

- " dạ…cháu không sao ạ!! Dì ơi…cháu không thể tìm được thiếu gia…"

Dì Trần thở dài một hơi như thế đã biết chuyện đó: " hiện tại nó không có ở trường đâu…thằng bé bị bắt cóc rồi!! "

Uyển Ngưng nghe thấy hai từ " bắt cóc " mặt không khỏi đơ ra, cô đứng yên một chỗ load thông tin khoảng vài giây sau đó mặt nghệt ra nhắc lại câu đó: " thiếu gia…bị bắt cóc sao ạ? "

Dì Trần thấy nét mặt không tin của Uyển Ngưng thì chỉ gật đầu: " bọn bắt cóc vừa đã gửi thư đe doạ yêu cầu đem tiền đến…có lẽ bọn chúng rất cẩn thận cố tình xóa sạch mọi dấu vết "

Dứt lời, bầu không khí trong phòng trầm xuống hiện tại bọn họ đang truy tìm vị trí của Phong An Huy.Bởi trên chiếc vòng cổ của anh ta có một thiết bị định vị được giấu ở bên trong

Một người đàn ông đang tập trung vào máy tính bàn tay gõ lạch cạch trên bàn phím vài giây sau dừng lại ngẩng lên báo cáo: " đã tìm thấy vị trí của cậu hai "

Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía người vừa nói đó, không để mọi người đợi lâu anh ta liền nói tiếp: " ở phía đông căn cứ AS cách đó khoảng 1km "

Bác Phong lập tức ra lệnh cho người đi chuẩn bị mọi thứ, đột nhiên ông Phong đứng dậy: " đem theo 20 người "

Bác Phong biết ba mình tính làm gì lập tức lên tiếng ngăn cản: " không được đâu ba!! Chuyện này con có thể lo được mà "

Ông Phong trực tiếp làm ngơ con trai mình, chú Phong không khỏi nhíu mày: " ba…ba đừng lên đi thì hơn "

Dì Trần thấy vậy liền nói: " đúng vậy!! Ba đừng đi "

Ông Phong bỏ ngoài tai lời mấy người con nói, bà Phong nhíu mày: " Phong Bắc Thần!! "

Ông Phong quay lại nhìn vợ của mình, bà Phong chỉ thở dài một hơi rồi nói: " nếu xảy ra chuyện gì đừng trách tôi "
 
Back
Top Bottom