Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 250: Chương 250



Sau khi đến nơi, Đường Nguyệt sợ Thẩm Kim Hoa lo lắng cho cô ấy, bèn gửi một tấm ảnh buổi tụ họp, nói là muốn xin chữ ký.

Đại khái sau khi mang thai cô ấy thật sự có hơi ngốc nghếch, quên mất nếu Văn Tinh Xuyên tìm cô ấy sẽ dễ dàng lộ ra. Tóm lại, Thẩm Kim Hoa cứ như vậy đem các cô bán hết.

Văn Tinh Xuyên vừa kết thúc cuộc điện thoại với Thẩm Kim Hoa thì lập tức gọi điện thoại cho Đường Noãn, nhưng mới reo mấy tiếng đã bị cúp máy, gọi cho Lý Thu Thu và Quý Vân cũng như vậy, nghĩ thôi cũng biết là Đường Nguyệt không cho nghe.

Anh ấy suy nghĩ một chút, đành phải gọi cho Diệp Thù Yến: "Có phải Đường Noãn đi cùng Quý Vân không? Anh có biết họ ở đâu không?”

Diệp Thù Yến đang dựa vào sofa vừa nhàn nhã đọc sách vừa chờ Đường Noãn gọi điện thoại, nghe vậy lười biếng nói: "Đúng vậy, hôm nay sinh nhật Quý Vân, hai người đi mừng sinh nhật rồi. "

Văn Tinh Xuyên nói: "Anh có biết các cô ấy ăn mừng như thế nào không? Ăn mừng ở đâu?”

Diệp Thù Yến nói: "Làm sao tôi biết được, chị em họ chúc mừng sinh nhật, tôi là một thằng đàn ông hỏi nhiều như vậy thật không tốt.”

"Sao vậy? Lại tìm Đường Nguyệt à?”

Nói đến đây, anh lời nói thấm thía nói với Văn Tinh Xuyên: "Văn tổng à, kết hôn rồi nhưng vợ cũng là một người độc lập, các cô ấy cũng cần không gian và sự riêng tư, anh không cần chú ý chặt chẽ như vậy, anh xem anh chăm sóc kiểu gì mà người ta bỏ nhà đi mấy lần?”

"Được rồi.”

Văn Tinh Xuyên thản nhiên nói: "Tôi chỉ là nghe nói các cô ấy đang gặp gỡ mấy nam minh tinh, nếu anh đã nói không biết thì tôi tìm người khác vậy.”

Diệp Thù Yến bật dậy thật mạnh: "Anh nói cái gì? Họ chơi với ai?”

Văn Tinh Xuyên trực tiếp gửi ảnh chụp qua. Diệp Thù Yến nhìn Đường Noãn nhìn chằm chằm nam minh tinh đang nhảy múa trong ảnh, vẻ mặt mê trai, lập tức cầm lấy quần áo đứng dậy ra cửa: "Anh đang ở đâu?”

Văn Tinh Xuyên ra vẻ ngạc nhiên: "Anh không cho Đường Noãn chút không gian cá nhân sao?”

Diệp Thù Yến cắn răng: "Địa chỉ.”

Văn Tinh Xuyên cũng cắn răng: "Nếu tôi biết còn cần hỏi anh sao?”

Diệp Thù Yến nghẹn một cái, hít sâu một hơi nói: "Chờ!”Cúp điện thoại anh gọi ngay cho Tạ Phi Triết: "Cậu có biết Đường Tinh đi đâu không?”

Tạ Phi Triết vội vàng nói: "Thế nào? Cậu biết à? Cô ấy ở đâu? Nói cho tôi biết nhanh đi!”

Diệp Thù Yến: . . . Rất tốt, tên này còn không bằng bọn họ, Đường Noãn ít nhất chỉ là giấu giếm, Đường Tinh chắc là đã cắt đứt quan hệ với cậu ta, Diệp Thù Yến không hiểu sao cảm giác được một chút an ủi. Chẳng qua muốn tìm ra chỗ đó vẫn phải dựa vào Tạ Phi Triết, Diệp Thù Yến gửi ảnh cho cậu ta: "Cậu có biết nơi này là ở đâu không?”

"Chờ chút, để tôi hỏi đã!”

Dù sao Tạ Phi Triết cũng là con nhà giàu ăn chơi trác táng, nơi ăn uống vui chơi ở thành phố Yến không có chỗ cậu ta không biết, chỉ cần dùng mười phút, cậu ta không chỉ hỏi được nơi tụ họp, còn hỏi thăm được tình huống cụ thể, nghiến răng nói: "Bọn họ đang mở party độc thân.”

Diệp Thù Yến: . . . Văn Tinh Xuyên: Rất tốt.

Nửa tiếng sau, bốn người đàn ông đứng ở cửa câu lạc bộ Túy Nhan. Ừm, ngoại trừ Diệp Thù Yến, Văn Tinh Xuyên và Tạ Phi Triết ra, Văn Tinh Xuyên còn tri kỷ thông báo cho Đường Phi. Đường Phi nhìn ba người đàn ông, anh rể, em rể và người có thể sẽ là em rể của mình, làm em vợ anh vợ của bọn họ không hiểu sao có chút chột dạ, anh ta ho nhẹ một tiếng nói: "Bọn họ đều là người có chừng mực, chắc là sinh nhật Quý Vân nên họ đến chơi một chút, mọi người không cần như vậy... Bi tráng.”

Làm giống như là tới bắt gian vậy. Tạ Phi Triết đưa ảnh chụp mới nhất cho anh ta xem, chắc là nhân viên phục vụ lén chụp ở cửa, có thể nhìn thấy Lý Thu Thu đang cùng Khách Hoành mỗi người một micro thâm tình hát song ca, nụ cười trên mặt Lý Thu Thu vô cùng sáng lạn.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 251: Chương 251



Đường Phi trả điện thoại di động lại cho Tạ Phi Triết, cắn răng hỏi: "Ở lầu mãy?”

"Đi theo tôi.”

Tạ Phi Triết xung phong đi trước, ba người còn lại đuổi theo sau.

Đường Noãn đang vui vẻ hát, đột nhiên thay đổi sắc mặt, buột miệng nói: "Tiêu đời!”

Mẹ nó, thì ra cảm giác cách trăm mét đã cảm nhận được sự tồn tại của đối phương lại kỳ diệu như vậy.

Quý Vân nghi ngờ: "Sao thế?”

Đường Noãn vội vàng quay đầu tìm túi xách: "Diệp Thù Yến tới rồi!” "Không được, tớ phải đi toilet trốn một chút, nếu anh ấy tới thì nói mọi người đang đi tăng hai, tớ đã về từ sớm rồi.”

Quý Vân nhìn dáng vẻ bối rối của cô cười nói: "Cậu thấy chưa, kết hôn có cái gì tốt, chơi cũng chơi không thoải mái.”

Đường Noãn cũng bất chấp sự chế giễu của bạn mình, vừa mở cửa đi ra ngoài vừa hùa theo: "Vâng vâng vâng, cậu độc thân, cậu là nhất.”

Cô quay người lại nói chuyện, kết quả xém chút nữa đụng phải một người, cô ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên nói: " Thầy Tiêu?”

Người tới không ngờ lại là Tiêu Tri Vũ, Đường Noãn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải Diệp Thù Yến.

Chỉ là biểu cảm này của Tiêu Tri Vũ... Đường Noãn quay đầu lại nhìn Quý Vân một cái, chỉ thấy người vừa rồi còn cười nhạo cô, đã nhanh chóng bỏ chân xuống ghế, đặt ly rượu lên bàn trà, còn theo bản năng sửa sang lại quần áo một chút, vô cùng ngoan ngoãn.

Đường Noãn: . . . Niềm vui độc thân đâu? Sao trông còn hoảng sợ hơn cả cô?

Đúng rồi, lúc này không phải là thời điểm vui sướng khi người gặp họa, cô còn chẳng lo được cho bản thân mình hơi sức đâu mà để ý tới người khác, phải nhanh chóng chuồn đi, dù sao một trăm mét cũng không xa, sợ là Diệp Thù Yến sẽ lập tức tìm tới. Cô không thể không cắt đứt hai người đang nhìn nhau trước mặt, nói với Tiêu Tri Vũ đối diện: "Thầy Tiêu, làm phiền nhường một chút, tôi đi ra ngoài trước.”

Tiêu Tri Vũ lịch thiệp rời khỏi cửa, Đường Noãn vội vàng xông ra, sau đó... Cô nhìn bốn người đàn ông từ trên thang máy đi xuống, tức khắc kinh hãi, sao lại tới nhiều như vậy! Hơn nữa vẻ mặt kia của Diệp Thù Yến...

Sự thật chứng minh trong tình huống cực kỳ nguy cấp, đầu óc con người thật sự sẽ mất não. Ví dụ như Đường Noãn bây giờ, cô trực tiếp xoay người, đẩy Tiêu Tri Vũ còn đang chắn ở cửa vào, sau đó tự mình theo sát phía sau, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Không biết, còn tưởng rằng bị thú dữ gì đó dí theo.

Trơ mắt nhìn cô vào cửa còn không quên mang theo trai đẹp nhóm bốn người "bắt gian”: . . . Bên này Đường Noãn đóng cửa lại, nhìn mọi người trong phòng kinh ngạc nhìn mình, cô cũng kịp phản ứng lại mình đã làm nên trò gì, không khỏi giơ tay che mặt. "Diệp Thù Yến tới rồi?”

Lý Thu Thu không nhịn được cười: "Nhưng cậu cũng làm lố quá đó.”

Đường Noãn buông tay cười với cô ấy: "Cậu vui vẻ cái gì, Đường Phi cũng tìm tới.”

Lại nhìn về phía Đường Nguyệt: "Anh rể em cũng tới!”

Bàn tay đang vuốt bụng của Đường Nguyệt dừng một chút, giả vờ lơ đãng đẩy tất cả chai rượu xung quanh đồ uống của cô ấy sang bên cạnh.

Đường Tinh bị cảnh này chọc cười: "Đây là cái gì? Hiện trường học sinh tiểu học làm việc xấu tập thể bị bắt quả tang?”

Đường Noãn nhìn thấy cô ta ánh mắt sáng lên: "Ừm, Tạ Phi Triết cũng đến đây đấy! Tình huống trước mắt này, là anh ta muốn cầu xin cô, cô có thể lợi dụng ưu thế, bảo anh ta dẫn bọn họ rời đi không?”

Suy nghĩ một chút lại thêm một lợi thế mạnh mẽ: "Anh ta làm không được thì đừng quay lại với anh ta!”

Đường Tinh: . . .

Đây là thứ khốn nạn gì vậy?

"Cô cảm thấy anh ấy có thể xử lý bọn họ?”

Đường Tinh tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của mọi người: "Chỉ riêng một Diệp Thù Yến anh ấy cũng không làm được rồi.”

Nói cũng đúng.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 252: Chương 252



Mấy người còn chưa nghĩ ra phải làm sao, cửa phòng đã bị gõ, giọng nói dịu dàng của Diệp Thù Yến truyền vào: "Noãn Noãn, làm gì thế? Mở cửa.”

Ánh mắt Đường Noãn, Đường Tinh, Lý Thu Thu không hẹn mà cùng nhìn về phía Đường Nguyệt.

Cho dù là lúc nào, chị cả đều là người đáng tin cậy nhất của bọn họ.

Mà chị cả cũng không phụ lòng mong đợi của bọn họ, Đường Nguyệt nhìn về phía Quý Vân và Tiêu Tri Vũ, cũng không nói nhảm: "Hai người xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

Tiêu Tri Vũ nhìn Quý Vân, Quý Vân hơi xấu hổ, vội vàng xua tay: "Không có, mọi người hiểu lầm...”

Đường Nguyệt lại trực tiếp cắt ngang lời cô ấy: "Mặc kệ trước kia hoặc sau này hai người thế nào, hiện tại, hai người có chuyện.”

Sau đó Đường Nguyệt nói với ba người minh tinh: "Mọi người cũng là bạn bè của thầy Tiêu phải không?”

Cô ấy thong dong phân công: "Cho nên ba người là bạn bè của thầy Tiêu, chúng tôi là bạn bè của Quý Vân, đến chứng kiến tình yêu của bọn họ, hiểu không?”

Đại khái là khí thế của cô ấy quá mức mạnh mẽ, ba minh tinh đều theo bản năng phục tùng sắp xếp, Đường Noãn Đường Tỉnh và Lý Thu Thu thì không hẹn mà cùng giơ ngón tay cái với Đường Nguyệt.

Đường Noãn vỗ vai Quý Vân nói: "Các chị em, đã đến lúc giúp đỡ bạn bè không tiếc mạng sống!”

Quý Vân: . . . Đây rốt cuộc là loại tình chị em plastic gì? Đám người Diệp Thù Yến canh giữ ở cửa muốn xem các cô có thể đùa giỡn cái gì, Văn Tinh Xuyên đang muốn gõ cửa lần nữa, cửa đã chậm rãi mở ra, Đường Nguyệt ưỡn bụng, một đôi mắt hồ ly cười tủm tỉm đảo qua bốn người, nhỏ nhẹ nói: "Sao các người lại ở chỗ này? Thật là trùng hợp mà...”

Lúc nói câu sau cô nhìn chằm chằm Văn Tinh Xuyên. Mấy người Diệp Thù Yến chỉ thấy Văn Tinh Xuyên vừa rồi còn khí thế hung hăn, bây giờ bỗng nhiên giống như là biến thành một người khác, cười dịu dàng: "Ôi vợ? À, là Diệp Thù Yến tìm Đường Noãn có việc, sốt ruột tìm khắp nơi mà không được nên gọi bọn anh tới giúp, vợ sao em lại ở đây?”

Diệp Thù Yến và Đường Phi, Tạ Phi Triết trừng mắt nhìn anh ấy: "...

Tạ Phi Triết thở dài, trước kia anh ta vẫn nghĩ là Diệp Thù Yến đã đủ chó rồi, so với Văn Tinh Xuyên, quả thực là gặp sư phụ!”Ở bên nhau, ở bên nhau! Ở bên nhau!” Trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào vui vẻ của cả nam lẫn nữ. Lúc này Đường Nguyệt mới lui về phía sau một bước tránh đường, mấy người xô xô đẩy đẩy, Đường Phi già nhất thành thật dẫn đầu, bốn người nối đuôi nhau mà vào.

Mấy người phụ nữ bên trong giả vờ giống như không biết bọn họ tới, tất cả đều kinh ngạc nhìn bọn họ, Lý Thu Thu nhìn Đường Phi: "Sao anh lại ở đây? Đến tìm tôi à?”

Đường Phi vội vàng nói: "Không phải không phải...”

Đường Tinh lạnh lùng nhìn Tạ Phi Triết: "Anh điều tra tôi? Theo dõi tôi?”

Tạ Phi Triết thấy cô ấy tức giận, khí thế vừa rồi mất sạch: "Không có, không có, anh chỉ giúp Diệp Thù Yến tìm người, Diệp Thù Yến gấp gáp tìm Đường Noãn, không ngờ em cũng ở đây, trùng hợp như vậy...”

Diệp Thù Yến: . . . Cái này rốt cuộc ai là chó vậy?

Đường Noãn nhìn Diệp Thù Yến, vẻ mặt đau đớn nói: "Anh Thù Yến, tại sao anh lại tìm em, anh không tin tưởng em đến vậy sao?”

Diệp Thù Yến: . . . Mấy người đàn ông đều không hẹn mà cùng nhìn về phía anh.

Chỉ thấy Diệp Thù Yến lấy trong túi ra một cái hộp trang sức: "Anh chỉ là thấy em đi quá gấp, bỏ quên cái này nên đem tới cho em, đây không phải là quà sinh nhật cho Quý Vân sao?”

Mọi người: . . .

Cao, vẫn là Diệp tổng cao.

Thừa dịp Đường Noãn ngây người, Diệp Thù Yến nhìn về phía Tiêu Tri Vũ và Quý Vân đang lúng túng nói: "Nhưng nếu đúng lúc gặp nhau, bọn anh và Quý Vân cũng là bạn bè, nhân tiện cùng nhau góp vui, không hôn một cái sao?”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 253: Chương 253



Mấy người đàn ông kịp phản ứng lại, lập tức bắt đầu ồn ào, Tạ Phi Triết dẫn đầu: "Hôn một cái hôn một cái.”

Xem các ngươi còn làm trò như thế nào. Lần này đến phiên mấy người phụ nữ lo lắng, trong mắt tràn đầy cầu khẩn nhìn chăm chăm Quý Vân.

Người chị em, an nguy của chúng tôi phụ thuộc vào cậu!

Lên đi! Cho dù không thành người yêu được, bây giờ hôn một cái cũng lời rồi, không phải sao? —— ý kiến này đến từ chị cả dũng mãnh Đường Nguyệt.

Quý Vân cắn môi, vì hạnh phúc của các chị em, tính toán liều mạng!

Nhưng mà không đợi cô ấy tiến lên, eo cô ấy bỗng nhiên bị ôm lấy, người đàn ông luôn dịu dàng ấm áp bá đạo ngậm chặt môi cô ấy.

Quý Vân kinh ngạc mở to hai mắt.

Đường Noãn thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó vỗ tay hoan hô, về phần hoan hô bạn thân có được hạnh phúc, hay là hoan hô chính mình tránh được một kiếp... Đoán là mọi người ở đây đều biết.

Cho nên mấy người phụ nữ thuận lợi tránh thoát một kiếp, thấy tốt cũng biết điểm dừng, ngoan ngoãn đi theo đám đàn ông về nhà.

À, ngoại trừ Đường Tinh, cô ấy vẫn bảo Tạ Phi Triết cút đi, sau đó đi theo Đường Noãn. Lúc xuống dưới lầu, một bóng người say khướt bỗng nhiên vọt tới, Diệp Thù Yến phản ứng rất nhanh bảo vệ Đường Noãn ở phía sau, nhấc chân đá văng người ta ra. Đang muốn gọi bảo vệ thì thấy người nọ mở miệng gọi tên các cô: "Đường Noãn, Đường Tinh!”

Đường Noãn nhìn kỹ, vậy mà là Đường Dị, nhìn qua có vẻ anh ta sa sút tinh thần hơn lúc Đường Noãn rời khỏi nhà Đường Thắng An nhiều.

Đường Dị ngẩng đầu nhìn các cô kêu gào nói: "Tôi là em trai của các người! Nếu như không phải lúc đó mẹ tôi tráo đổi các người, thì sao các người có được kết quả như ngày hôm nay!”Trong đại sảnh có không ít người, anh ta vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều giật mình. Một khoảng thời gian rất dài, trong giới đều thảo luận vì sao Đường Noãn và Đường Tinh lại bị đổi, bởi vì hai người đều họ Đường, dạo đó tưởng là bệnh viện nhầm lẫn, không ngờ lại là mẹ ruột của Đường Dị làm. Nghĩ như vậy cũng đúng, tuy rằng lúc trước nói Lâm Nguyệt Nga sinh ra con gái thì để cho Đường Dị kế thừa sản nghiệp của gia đình, nhưng có Đường Sương ở phía trước, Đường Tinh lại là con ruột hợp pháp, vẫn không đủ bảo đảm, nếu đối phương là hàng giả, sau này nói không chừng sẽ trở thành lợi thế của Đường Dị...

Hành động này không thể nói là không độc ác. Đường Dị hiển nhiên không biết hậu quả mà chuyện này sẽ gây ra cho anh ta và mẹ ruột tiểu tam của anh ta, vẫn đang hét lớn: "Đường Noãn, Đường Tinh! Các người bây giờ một là con dâu nhà họ Diệp, một là con dâu tương lai của nhà họ Tạ... Nếu mọi người biết em trai của hai người ở rể nhà một người mập xấu xí, chẳng lẽ hai người không thấy mất mặt hay sao?”

Đường Noãn nhíu mày, xem ra nhà họ Đường vẫn như cũ, không có quan hệ thông gia của Đường Tinh và cô, bọn họ lại đánh chủ ý lên người Đường Dị... Nhìn Đường Thắng An, Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương vội vàng chạy tới, bỗng nhiên Đường Noãn cảm thấy giống như đã qua mấy đời, đã rất lâu cô không nhớ tới gia đình này.

Người nhà họ Đường đã từng cao cao tại thượng không ai bì nổi, lúc này cúi đầu khom lưng ở trước mặt cô. Đường Thắng An nói: "Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi sẽ dẫn nó đi ngay.”

Nói xong vội vàng chỉ huy bảo vệ đi lên kéo người. Lâm Nguyệt Nga cũng nói: "Rất xin lỗi, chuyện lén đổi con chúng tôi cũng chỉ mới vừa nghe nó nói mới biết, chúng tôi về nhất định sẽ xử lý tốt người phụ nữ kia, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.”

Bọn họ nhìn cô hết sức chăm chú, không dám để cho cô có một chút bất mãn. Đó là ánh mắt Đường Noãn từng vô cùng khát vọng, nhưng hiện tại trong lòng cô lại không còn chút gợn sóng nào nữa.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 254: Chương 254 [Hoàn]



Giờ khắc này cô lại lần nữa hiểu được, mình đã không còn giống trước, bây giờ cô rất mạnh mẽ, không ai có thể khinh thường. Đại khái là người nhà họ Đường đột nhiên xuất hiện, trên đường trở về không biết tại sao Đường Noãn lại nhớ tới anh trai nhỏ đã dạy đạo lý cho cô...

【Nếu không muốn người khác khinh thường, nhất định phải làm cho bản thân mình đủ mạnh.】

Đường Noãn chợt quay đầu lại nhìn Diệp Thù Yến, Diệp Thù Yến cười tủm tỉm nhìn cô.

Đường Noãn cẩn thận đánh giá một lúc lâu, mở miệng nói: "Vậy nếu em không mạnh bằng bọn họ.”

Diệp Thù Yến cười: "Nếu như không đủ mạnh mẽ, thì nghĩ cách để cho bọn họ biết được hậu quả khi khinh thường em.”

Đường Noãn nhìn anh, có chút muốn cười, lại có chút muốn khóc: "Anh trai nhỏ?”

Diệp Thù Yến giơ tay sờ sờ mũi cô: "Bé mít ướt.”

Đường Noãn nhào về phía anh: "Thật sự là anh sao?”

Cô cho rằng cô đi qua một đoạn đường vòng, cuối cùng là Diệp Thù Yến dẫn cô đi trở lại, thì ra, từ đầu đến cuối đều là anh sao? Diệp Thù Yến ôm cô nhẹ nhàng v**t v* lưng cô: "Ừm, em làm rất tốt.”

Đường Noãn bỗng nhiên phản ứng lại: "Anh đã nhận ra từ lâu em rồi phải không?”

Diệp Thù Yến không trả lời câu hỏi của cô, chỉ híp mắt nói: "Không giống em, ngốc như vậy, mới nãy anh đã đi tới trước mặt em rồi, còn bị em nhốt ngoài cửa.”

Đường Noãn: . . . Lên thang máy, Đường Noãn bất thình lình hỏi anh: "Anh định xử lý em như thế nào?”

Sau đó tập trung tinh thần muốn nghe kế hoạch của anh.

Nhưng không nghe được gì cả, chỉ thấy Diệp Thù Yến bỗng nhiên lấy ra một cái cà vạt từ trong túi, hai tay nắm một đầu vung về phía Đường Noãn sau đó kéo một cái, cả người Đường Noãn bị cà vạt kéo vào trong n.g.ự.c anh, sau đó cũng không biết anh làm thế nào, thuận lợi cột tay cô lại thành một bó. Tức thì Đường Noãn không thể nhúc nhích, cô kinh ngạc trợn tròn mắt: "Vừa rồi anh không hề nghĩ gì? Anh đã mưu tính trước đó rồi?”

Diệp Thù Yến cúi đầu mổ mổ môi cô cười khẽ: "Xử lý em như thế nào, không cần nghĩ, là bản năng.”

"Bản năng ngược đãi em?”

Diệp Thù Yến cười: "Đương nhiên là bản năng yêu em.”

Đường Noãn nhìn cà vạt trói mình: …Anh gọi nó là tình yêu à?

Diệp Thù Yến mỉm cười. Mắt thấy sắp đi vào cửa, Đường Noãn bỗng nhiên nói: "Em cảm thấy lúc trước anh đã nói sai một chuyện.”

Diệp Thù Yến kéo cô đi về phía trước: "Chuyện gì?”

Đường Noãn nói: "Lúc trước anh nói, tất cả mọi thứ, không phải ngẫu nhiên, không phải duyên phận, toàn bộ đều là kết quả do em nỗ lực, là em cố gắng giãy dụa đi tới trước mặt anh. Thật ra không phải...”

Cô nhìn Diệp Thù Yến: "Tất cả những chuyện này quả thật không phải ngẫu nhiên, không phải duyên phận, nhưng nguyên nhân là do anh gieo ra, là anh dạy em phải đi về phía trước như thế nào, em mới có thể đi tới trước mặt anh.”

Cô chủ động tới gần Diệp Thù Yến ngửa đầu nhìn anh. Diệp Thù Yến rũ mắt nhìn cô: "Sau đó thì sao?”

Đường Noãn nhón chân hôn lên môi anh, làm nũng nói: "Sau đó em đã đến trước mặt anh rồi, anh có thể tha thứ cho em không?”

Diệp Thù Yến bị cô chọc cười, Đường Noãn lập tức đánh rắn giập đầu, áp vào trong n.g.ự.c anh cọ cọ: "Nha, có được không? Tha thứ cho em~ người ta đi cũng vất vả lắm nha~"Ngay từ đầu Diệp Thù Yến còn căng mặt, cuối cùng không thể chống đỡ cởi cà vạt ra, Đường Noãn vui vẻ nhảy thẳng lên người anh: "Anh tai nhỏ, anh là tốt nhất!”

Diệp Thù Yến tự nhiên đỡ lấy cô cười mắng: "Lời ngon tiếng ngọt.”

Đường Noãn vòng quanh cổ anh nghiêm túc nói: "Nói bậy, em nói là sự thật.”

Số phận của chúng ta, không phải ngẫu nhiên, không phải duyên phận, là kết quả chúng ta tự tiến gần đến với nhau. Hai người nhìn nhau, cũng không biết là ai thăm dò trước, lưu luyến hôn nhau...

HẾT TRUYỆN
 
Back
Top Bottom