Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 240: Chương 240



Đáy mắt Giang Miễu lộ ra vẻ điên cuồng: “Ha ha, tôi có thể làm gì, một tiểu thư Giang gia anh ta không để vào mắt như tôi thì có thể làm gì được?”

Chỉ là khiến anh hối hận không kịp, chuyện đau đớn muốn c.h.ế.t mà thôi! Hahahaha....

Nghĩ đến đây, cô ta cũng mặc kệ Diệp Thù Thần, hào hứng cầm điện thoại mở diễn đàn, muốn xem thử Đường Noãn có tin tức mới nào.

Nhưng còn chưa nhìn được tin tức của Đường Noãn, từ xa tiếng còi xe cảnh sát lanh lảnh đã đến gần dừng ở trước cửa nhà cũ Đường gia.

Không lâu sau, Giang Miểu hoảng hốt thất thố bị kéo đi: “Mấy người làm gì? Diệp Thù Thần! Cứu em, em chưa làm gì cả, em bị oan!”

Tôn Uyển Thu đứng trong phòng khách cả giận: “Thù Thần, cô ta, rốt cuộc tang môn tinh này đã làm gì? Đúng là xấu hổ muốn chết!”

Diệp Chính Hồng đứng ở cửa cầu thang, vẻ mặt cũng sốt ruột: “Thù Thần, nói với nhà họ Giang, ly hôn đi!”

Giang Miểu vẫn còn ở đó kêu to: “Tôi không đi, không ly hôn! Diệp Thù Thần, ly hôn anh không có gì cả! Gọi ba mời luật sư cho tôi!”

Diệp Thù Thần cũng hỏng mất: “Mẹ nó rốt cuộc cô đã làm gì? Chọc anh cả tiiu, cô muốn hại c.h.ế.t bọn tôi à!”

Nghe được câu này, Diệp Chính Hồng và Tôn Uyển Thu thay đổi sắc mặt: “Cô ta lại trêu vào thằng cả?”

Dứt lời họ vội vàng gọi điện thoại cho nhà họ Giang..... Trong lúc hai nhà Diệp Giang loạn thành một đoàn, Diệp Thù Yến đã chạy tới bệnh viện. Bệnh viện quả thật kiểm tra ra vấn đề, trong đống đồ bổ kia, đa số là không sao cả, nhưng có một phần nhỏ chứa thành phần chất gây ảo giác.

“Hẳn là trực tiếp ngâm trong chất gây ảo giác, cũng may thời gian đồ vật để ở ngoài lâu, rửa sạch rồi còn hầm nấu cũng hao đi đa số, liều lượng vầy ăn vào không nguy hiểm đến tính mạng.”

Bác sĩ nhíu máy: “Người nào độc ác như vậy, nếu không phải vận khí tốt, quá liều lường liền có thể thành người ngốc luôn.”

Diệp Thù Yến lại nghĩ đến mình mà chậm một bước Đường Noãn liền có thể sẽ té xuống từ sân thượng, nghĩ mà lòng đầy sợ hãi, hận ý với Giang Miểu gần như muốn đốt cháy anh. Nhất định anh phải khiến cô ta sống không bằng chết! Anh lại đến phòng bệnh, lần này Đường Noãn đã ngủ, hình như cô ngủ không quá an ổn, nhưng lúc anh tới gần, cô vẫn sẽ tự giác chui vào trong n.g.ự.c anh, Diệp Thù Yến ôm chặt cô, mỗi khi nhớ tới suýt chút nữa mình lại mất đi cô thì anh lại cực kỳ sợ hãi.

Vào lúc chiều tối, anh hỏi tình huống điều tra. Cảnh sát nói hẳn là Giang Miểu đã sớm diễn luyện cảnh tượng này rất nhiều lần, cô ta trả lời trôi chảy, nhất thời muốn tra ra chứng cứ cô ta làm cũng không dễ lắm.”

Bên tôi có một ít manh mối.”

Đáng tiếc Giang Miễu luyện tập nhiều đi nữa, cũng không ngờ rằng: Diệp Thù Yến có thuật đọc tâm.

“Đoạn thời gian đó trong tay bà Tạ có nhiều tổ yến với cao da lừa, bà ấy tặng nó cho vài bà cụ khác, đó cũng lúc cô ta nghe được bà Tạ tặng quà sinh nhật cho vợ tôi, liền mặt dày mặt dạn với bà Chu muốn bà Tạ tặng cho bà Chu tổ yến và cao da lừa.”

“Sau đó cô ta ngâm với chất gây ảo giác, rồi đóng gói lại như cũ, trong lúc sinh nhật vợ tôi, bỏ nó vào trong lễ vật bà Tạ đưa cho vợ tôi...”

“Còn chất gây ảo giác, là lấy từ chỗ anh hai cô ta...”

Tìm ra manh mối từ miệng Giang Miểu tương đối khó khăn, nhưng Diệp Thù Yến đã cung cấp manh mối phạm tội hoàn chỉnh, thậm chí chi tiết không tra ra được cũng có hết, xác minh lại thì đơn giản hơn nhiều.

Ba Giang bà Giang và Giang Trạm tự mình chạy tới bồi tội, chỉ xin Diệp Thù Yến giơ cao đánh khẽ, ngàn vạn lần đừng giận cá c.h.é.m thớt nhà họ Giang. Ba Giang nói: “Chúng tôi coi như không có thứ súc sinh kia, chúng tôi cũng không mời luật sư cho nó, tôi đảm bảo để nó trả giá...”

Bà Giang cũng nói: “Đúng vậy, Thù Thần, chuyện lúc trước là bọn mẹ sai, sau này bọn mẹ tuyệt đối sẽ không quản con bé nữa, chuyện con bé làm bọn mẹ thật sự không biết.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 241: Chương 241



Giang Trạm cũng sứt đầu bể trán: “Diệp tổng, hay là cậu có nhu cầu gì? Chỉ cần cậu nói, chúng tôi đều làm theo, chúng tôi có thể tìm luật sư đưa nó đến nhà giam nữ Hắc Huyền.”

Nhà giam nữ Hắc Huyền giam giữ đều là tội phạm trọng hình, được công nhận là nhà giam đáng sợ nhất, nơi đó không chỉ có tao động cực nhọc, còn quản giáo nghiêm khắc, người như Giang Miếu vào đó, chỉ sợ rằng sống không bằng chết.

Nhưng như vậy sao đủ? Diệp Thù Yến đuổi người nhà họ Giang đi, đem đoạn ghi âm này thông qua luật sư cho Giang Miểu nghe, cũng nói với cô ta: “May mà Đường Noãn không có xuất hiện hậu quả nghiêm trọng nên cô không phải tử hình, thế cô cảm thấy hận người nhà họ Giang cô hay là Diệp Thù Yến nhân từ nương tay này hơn?”

Giang Miểu nghe ghi âm xong chỉ cảm thấy cả người rét run, đợi lúc luật sư phải rời đi, cô ta mới hậu tri hậu giác bắt đầu sợ hãi, điên cuồng nhận sai: “Tôi sai rồi, luật sư Trương, anh nói với Diệp đại thiếu là tôi sai rồi! ! ! Tôi không cố ý muốn hại Đường Noãn, chỉ là tôi nhất thời bị quỷ ám! ! ! Cầu xin anh, cầu xin các người, tôi không phải cố ý---”

Cô ta kêu đến cuồng loạn, luật sư Trương chỉ coi như gió bên tai, cuối cùng cô ta bị cảnh sát cưỡng ép mang đi.

Mà bên Diệp Thù Yến cũng đã triển khai đánh úp Giang thị.

Đường Noãn mơ một giấc mộng thật dài, so với cảm giác như đứng bên lề đọc sách, lần này cảm giác giống như chính mình trải qua ngoài đời thật vậy.

Trong mộng cô cảm thấy cơ thể không thoải mái, mơ mơ màng màng muốn đi gặp bác sĩ, nhưng không biết thế nào lại đột nhiên bị Diệp Thù Yến ôm lấy, chờ lúc phục hồi tinh thần lại, đã phát hiện bản thân đang ở sân thượng, kém vài bước nữa là rơi xuống lầu.

Cô gần như hồn phi phách tán, cô nhớ rõ là muốn đi xuống bãi đậu xe.

Diệp Thù Yến ôm cô cũng không khá hơn chút nào, chân mềm nhũn ôm cô quỵ xuống đất, cánh tay anh siết chặt tới nỗi khiến cô đau, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng cả người anh đang run rẩy. Trước nay Đường Noãn chưa thấy dáng vẻ này của Diệp Thù Yến, đột nhiên cô có một ý nghĩ: Hóa ra anh cũng yêu cô. Nghĩ xong lại nghi ngờ, Diệp Thù Yến vốn dĩ yêu cô mà, tại sao cô lại xuất hiện ý nghĩ kì quái như vậy? Diệp Thù Yến ôm cô đến bệnh viện, sau đó tra ra nguyên nhân là cô bị trúng chất gây ảo giác, mà người bỏ thuốc là Giang Miểu.

Sau tất cả, trong mộng cô cực kỳ khiếp sợ, vì Diệp Thù Yến luôn xem công việc quan trọng lại đột nhiên phát điên đánh úp nhà họ Giang và nhà họ Diệp. À, trong mộng anh thối lui khỏi Diệp thị, cũng không quay lại, mấy tháng này anh vẫn luôn đi công tác, kết quả vừa trở lại liền đụng phải cô suýt nữa thì nhảy lầu. Anh lập tức không quan tâm gì hết, thủ đoạn Diệp Thù Yến trong mộng tàn nhẫn hơn hiện thực nhiều, đó là lần đầu tiên cô thấy Diệp Thù Yến thất thố, anh liên hợp với nhà họ Tạ, gần như là bất kể giá nào cũng muốn đẩy nhà họ Giang vào chỗ chết. Đường Noãn cũng thấy được, cô vội vàng tới chỗ vợ chồng Đường Kim Hâm.

Hai người vừa đen vừa gầy, nhất là Đường Kim Hâm, bụng bia tròn vo gần như đã không thấy nữa. Hóa ra trong mộng từ khi cô xuất hiện khác thường đã gần một tháng, vốn thái độ với người họ Đường còn khách sáo không biết vì sao lại bỗng nhiên trở nên rất căm hận, hoàn toàn không cho phép bọn họ đến gần, đến gần thì cô sẽ nổi điên. Họ không dám k*ch th*ch cô, nhưng vẫn nghĩ cách nhờ bạn đến bệnh viện kiểm tra, kết quả không tra ra vấn đề gì, còn tưởng rằng bệnh khó chữa gì. Hai vợ chồng quả thực không có cách, cuối cùng ôm hy vọng đến chùa Vạn Giai.

Chùa Vạn Giau, nghĩa như tên có gần hai chục nghìn bậc thang, nghe nói một bước đập đầu một lần cầu thành khẩn thì nguyện vọng sẽ thành hiện thực.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 242: Chương 242



Hai vợ chồng dùng nửa tháng trời một bước một quỳ cầu đến trước cửa chùa, nghe nói cô suýt nữa nhảy lầu thì lại chạy nhanh về. Biết được chân tướng họ không kiềm được tức giận, Đường Nguyệt phối hợp với Diệp Thù Yến tra ra chứng cứ công ty Giang gia trốn làm tậu thuế, Đường Kim Hâm trực tiếp đầu tư tiền cho công ty đối thủ nhà họ Giang chỉ mong nhà họ Giang sụp đổ.

Tóm lại, chưa tới nửa năm, chuỗi tài chính nhà họ Giang đứt gãy, công ty phá sản, mỗi người gánh một món nợ khổng lồ.

Bấy giờ người nhà họ Giang quỳ lạy Diệp Thù Yến và vợ chồng Diệp Thù Hồng nhưng không được tha.

Nhà họ Diệp thống hận Giang Miểu hủy diệt tất cả của họ, người hai nhà lôi xé túi bụi, mà đầu sỏ Giang Miểu là đối tượng căm hận chung của bọn họ.

Họ sợ lại đắc tội Diệp THù Yến, không chỉ có không mời luật sư giỏi cho cô ta, còn đặc biệt cho người đưa cô ta đến nhà giam nữ Hắc Huyền, Giang Miểu ở đây liên tiếp bị thương, thậm chí tự sát, nhưng Diệp Thù Yến đều cho cô ta trị Liệu tốt nhất... Mà bản thân trong mộng, sau chuyện này cũng nhận rõ tâm ý mọi người, người nhà họ Đường, Diệp Thù Yến, bao gồm cả cô... “Noãn Noãn, Noãn Noãn?”

Đường Noãn mở mắt ra, thấy Diệp Thù Yến râu ria xồm xoàm, cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ anh tiều tụy như vậy.

Nhất thời cô không phân rõ đó là Diệp Thù Yến trong mơ, hay là Diệp Thù Yến thật. Nhưng cô cũng rất rõ, họ thực sự luôn là một người. Trong mơ cô không giống như hiện thực, trong mơ cô không đọc được quyển sách đó, thế nên vẫn luôn tuân theo lý niệm mình và Diệp Thù Yến là kiểu sinh hoạt hôn nhân hợp tác, nhưng cuối cùng họ vẫn yêu nhau...

Đường Noãn dang hai tay với Diệp Thù Yến, nhõng nhẽo nói: “Ôm.”

Ánh mắt Diệp Thù Yến ôn nhu, cúi đầu ôm chặt cô vào ngực: “Sao em ngủ lâu thế, làm anh sợ muốn chết.”

Đường Noãn nói: “Em lại ở trong giấc mơ.”

“Ừ, anh biết.”

Anh vừa mới nghe thấy. Ánh mắt Đường Noãn rơi lên người hai vợ chồng Đường Kim Hân sau lưng Diệp Thù Yến, Đường Phi Lý Thu Thu, thậm chí Đường Bôn cũng ở đây. Đường Bôn đỏ mắt tiến lên: “Chị Noãn, chị cũng ngủ lắm quá rồi đó, năm ngày, nếu chị không tỉnh lại, ba mẹ cũng muốn đến chùa Vạn Giai luôn!”

Đường Noãn buông Diệp Thù Yến ra, nhào qua chỗ Đường Kim Hân và Thẩm Kim Hoa: “Ba, mẹ, cảm ơn hai người.”

Đường Kim Hân tay sờ đầu cô: “Đứa nhỏ ngốc, cảm ơn gì chứ!” Nhưng giọng ông ấy không kìm được mà nghẹn ngào: “Con đúng ra muốn hù c.h.ế.t ba mẹ.”

Mắt Thẩm Kim Hoa cũng đỏ hoe, Đường Phi sáp tới, sờ từng người, người một nhà ôm nhau vừa khóc vừa cười.

Đường Nguyệt gõ cửa đi vào, Đường Noãn thấy cô ấy thì hơi ngại ngùng: “Chị, sao chị cùng về rồi?”

Đường Nguyệt: “Em xảy ra chuyện lớn như vậy sao chị có thể không về được?”

“Con mới vừa trao đổi với cảnh sát, bên phía Giang Miểu không có luật sự tốt, tội cố ý g.i.ế.c người là không chạy được.”

Người Đường gia sắc mặt đều lạnh, Đường Kim Hân hỏi: “Có thể xử tử hình không?”

Đường Nguyệt nói: “Noãn Noãn không có chuyện lớn, bản thân cô ta sớm có ứng đối, dù luật sư không tận lực, chuyện này cũng không tính là đặc biệt nghiêm trọng, cô ta không được phán xử tử, đại khái là khoảng hai mươi năm.”

Đường Phi tức giận: “Người c.h.ế.t thì muộn rồi? Cô ta chính là ôm mục đích muốn người chết!”

Đường Nguyệt dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, thực ra chị vốn đang lo ả ta bị tử hình.”

Nói đến đấy, giọng cô ấy càng thêm dịu dàng: “Chết liền thì tiện nghi cho ả quá.”

Người nhà họ Đường nghe Đường Nguyệt nói như vậy, nhìn sắc mặt Diệp Thù Yến, biết hai người có dự tính, họ không hề rối rắm nữa, mấy ngày nay chuyện Diệp Thù Yến nhắm vào Giang gia họ cũng nhìn thấy, anh gần như cực kỳ hận bọn chúng, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Giang Miểu.

“Cái này.”

Đường Nguyệt đưa điện thoại cho Đường Noãn: “Là lúc cảnh sát điều tra vật tư của Giang Miểu hát hiện ra, tuy rằng không phải chuyện lớn, nhưng có liên quan đến hai em, em xem thử đi.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 243: Chương 243



Đường Noãn tò mò nhận lấy, nhìn tựa truyện và mở đầu quen thuộc kia cô không khỏi sửng sốt, là quyển sách cô đọc được. Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Thù yên, Diệp Thù Yến cũng lại gần, Đường Noãn trực tiếp mở tới kết cục, quả nhiên là Giang Miểu thu hoạch được cả tình yêu tẫn sự nghiệp, mà cô nhảy lầu tự sát như cốt truyện...

Hóa ra, từ đầu quyển sách kia là do Giang Miểu cầu không được ảo tưởng viết ra.

Đường Noãn nghĩ tới giấc mơ đó, trong mộng thật ra cô cũng không chết, ngược lại là Giang Miểu và nhà họ Giang kết cục như nhau...

Đường Noãn ngẩng đầu nhìn Diệp Thù Yến, cô không biết đó có phải kiếp trước của họ hay không, trong mơ kỳ thật Diệp Thù Yến căn bản cũng không có thuật đọc tâm...

Người nhà họ Đường thấy hai người họ có lời muốn nói, chắc chắn Đường Noãn không sao rồi rời đi trước, dạo này bởi vì chuyện của Đường Noãn, họ cũng thấm mệt.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Đường Noãn dựa vào trong n.g.ự.c Diệp Thù Yến nghi ngờ: “Tại sao chúng ta có nhiều kiếp thế nhỉ? Anh nói có phải em hối hận mình tỉnh ngộ quá muộn, cầu nguyện muốn kiếp sau phải đối đãi với anh, đối đãi với ba mẹ em thật tốt không?”

Diệp Thù Yến hôn một cái lên gò má cô: “Có lẽ là anh cầu nguyện, kiếp trước anh hối hận không thể hiểu em sớm hơn, hối hận để em ăn nhiều cực khổ, thế nên anh nguyện kiếp sau có thể ở bên em sớm hơn, bảo vệ em một đời bình an hỉ nhạc.”

Đường Noãn nghiêng đầu, mắt Diệp Thù Yến nhìn cô, sau đó anh dịu dàng ngậm môi cô, Đường Noãn nhiệt tình đáp lại.

Trong nụ hôn lưu luyến triền miên, Đường Noãn vẫn không nghĩ ra tại sao kiếp này lại có biến cố như vậy, nhưng không thể phủ nhận, quyển sách kia, và thuật đọc tâm của Diệp Thù Yến, đều khiến họ bớt đi rất nhiều con đường quanh co. Cô không hề rối rắm, giờ phút này, cô lại hiểu rõ hơn câu nói khắc sâu Diệp Thù Yến từng nói với cô: Phàm là quà vận mệnh tặng cho em, đều có đạo lý của nó, chờ đến ngày nào đó, em sẽ hiểu nó có ý nghĩa gì. Cùng Diệp Thù Yến yêu nhau bên nhau, tương thân tương ái với người nhà, đó chính là ý nghĩ nó cho cô. Diệp Thù Yến và hai anh em Tạ Phi Minh, Tạ Phi Triết đang ở trong văn phòng bàn luận về việc làm thế nào để chia cắt Giang thị.

Trò chuyện một lát, người mà vẫn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc Diệp Thù Yến đột nhiên cụp mắt xuống, nét mặt trở nên dịu dàng. Tạ Phi Minh ngờ vực: "Sao thế?”

Diệp Thù Yến cười: "Không có gì, chỉ là Đường Noãn vừa mới trở về thôi.”

Bởi vì Tạ Phi Triết cảm thấy rất mẫn cảm về chuyện của mình và Đường Tinh, cảm thấy anh lại đang khoe khoang vì vậy mà không khỏi cười lạnh: "Có vợ tài giỏi như vậy sao?”

Diệp Thù Yến nhìn anh ta cười nói: "Đúng vậy, nhưng cũng không giỏi bằng bạn gái cũ của cậu.”

Tạ Phi Triết: . . ... Anh ta trợn mắt lên giải thích: "Bán gái cũ ở đâu ra, bọn tôi còn chưa ở cùng nhau, cậu có thể đừng nói đến chuyện không nên nói không hả?”

Dưới sự theo đuổi rất chân thành và kiên trì của Tạ Phi Triết, thái độ của Đường Tinh cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Kết quả là khi Tiêu Nhã về nước, đại khái là lần này Tạ Phi Triết không đến tận sân bay đón, người mà vẫn luôn chưa từng trả lời Tạ Phi Triết-Tiêu Nhã vậy mà lại đích thân đến tìm, lại đúng lúc đụng phải cảnh Tạ Phi Triết và Đường Tinh đang ở bên cạnh nhau...

Sau đó à, sau đó thì chỉ cần nhìn dáng vẻ mày ủ mặt ê như ngày hôm nay của Tạ Phi Triết là biết. Vậy mà Diệp Thù Yến lại cười trên nỗi đau của người khác: "Không thể!”Tạ Phi Triết cắn chặt răng: "Diệp Thù Yến!”

Diệp Thù Yến đắc ý cười.

Tạ Phi Minh thấy hai người họ cãi nhau không khác gì trẻ con, vừa buồn cười mà vừa lại không biết làm thế nào để ngăn lại. Em trai anh ấy thì cũng thôi vậy, ngay cả Diệp Thù Yến cũng thay đổi rất lớn, mà tình ý ở trên người càng ngày càng đậm.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 244: Chương 244



Hai anh em đều cho rằng Diệp Thù Yến nghe thấy tiếng bước chân của Đường Noãn, vậy mà cả nửa ngày rồi vẫn chẳng thấy người đâu, Tạ Phi Triết còn không ngừng tlếc về phía ngoài cửa. Diệp Thù Yến nói: "Đừng nhìn nữa, mau nói chuyện chính đi.”

Tạ Phi Triết nhìn xuống điện thoại đang cầm trên tay, cũng không thấy có tin nhắn gì mới: "Cho nên cậu là đang trêu bọn tôi đấy đúng không? Đường Noãn căn bản là vẫn chưa trở về.”

Diệp Thù Yến nói: "Cô ấy đang trong thang máy.”

Tạ Phi Triết không tin: "Sao cậu biết được?”

Diệp Thù Yến cao thâm khó dò nói: "Cậu không biết sao? Khi tình cảm của hai người sâu đậm đến một mức nhất định thì cho dù trong phạm vi trăm mét cũng sẽ có thần giao cách cảm.”

Tạ Phi Triết: . . ..

Có quỷ mới tin!

Diệp Thù Yến cười tủm tỉm.

Tạ Phi Minh cũng cho rằng Diệp Thù Yến đang trêu em trai anh ấy, kết quả là khoảng tầm hai phút sau, anh ấy thực sự nhìn thấy Đường Noãn đang từ bên ngoài đi vào. Diệp Thù Yến vẫy vẫy tay với cô, Đường Noãn liền đi tới và ngồi bên cạnh anh, lắng nghe cuộc thảo luận của bọn họ. Nhưng mà tốc độ của cuộc thảo luận cũng đã nhanh hơn rất nhiều, năm phút sau đã kết thúc chủ đề đàm luận. Tạ Phi Triết nhìn nhìn Đường Noãn, tò mò hỏi: "Vừa nãy Diệp Thù Yến đang nói chuyện với bọn tôi đột nhiên lại cười, nói là biết cô tới, hai người liên lạc như nào vậy?”

Đường Noãn lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô còn chưa kịp nói gì, Diệp Thù Yến đã nói: "Đã nói là thần giao cách cảm rồi mà, đợi đến khi cậu yêu một người vô cùng sâu sắc thì tự nhiên sẽ hiểu được điều đó thôi.”

Tạ Phi Triết liếc mắt: "Tôi ít đọc sách, cậu đừng có lừa tôi.”

Đường Noãn nhìn dáng vẻ của anh ta đột nhiên hiểu ra tại sao Diệp Thù Yến lại thích trêu trọc anh ta rồi, vì vậy cô cũng cười nói: "Ừm, bọn tôi có thần giao cách cảm đó, cho nên dạo gần đây tôi không thể làm việc được ở trong văn phòng, phải chạy ra ngoài một lát.”

Tạ Phi Triết nhất thời không phản ứng kịp lời cô đang nói có ý gì: "Tại sao vậy?”

Diệp Thù Yến cười: "Bởi vì luôn nhớ tới đối phương, cho nên mới không có cách nào có thể chuyên tâm làm việc được đó.”

Tạ Phi Triết: . . .. Anh ta coi như là đã hiểu ra rồi, gần mực thì đen, Đường Noãn bây giờ cũng xấu xa giống như Diệp Thù Yến rồi. Sau khi Tạ Phi Minh rời đi cùng với Tạ Phi Triết đang hùng hổ mắng người, Diệp Thù Yến và Đường Noãn cũng tan làm, về nhà.

Khi lên xe Diệp Thù Yến mới hỏi Đường Noãn: "Sắp đến sinh nhật của Qúy Vân rồi em định chuẩn bị gì vậy, sao hai người cứ thần thần bí bí thế.”

Khi anh hỏi câu này tim Đường Noãn tí nữa là rớt ra ngoài, cũng may là cô vẫn luôn chuẩn bị tâm lý, kịp thời thắng xe lại: "Bí mật của con gái bọn em thì anh ít hỏi đi nha.”

“Còn nữa, anh không được hỏi nữa, anh hỏi nữa thì em sẽ lo lắng suy nghĩ, anh vừa hỏi thì lỡ như tất cả mọi bí mật đều sẽ bị bại lộ mất...”

Diệp Thù Yến phì cười: "Vậy đến khi nào bí mật của bọn em mới kết thúc đây?”

"Ngày mai cơ.”

Đường Noãn nói: "Đã nói là anh không được hỏi nữa rồi mà, anh mà hỏi nữa thì em sẽ không nhịn được suy nghĩ, nếu mà bại lộ hết ra thì em sẽ không để ý đến anh nữa đâu.”

Diệp Thù Yến thở dài: "Nhưng tròn hai ngày rồi anh không được gặp em, anh vừa mới đi công tác về, em lại trốn anh.”

Dạo gần đây cô và Qúy Vân, Lý Thu Thu không biết là đang âm mưu chuyện gì, rất lo anh sẽ biết được. Cảm thấy là ở chung một nhà không được an toàn nên cô trốn luôn sang nhà Qúy Vân luôn rồi, làm cho hai người chỉ có buổi tối mới gặp được nhau. Đường Noãn nhìn anh, hừ một tiếng: "Trách ai chứ? Anh cho là em không muốn gặp anh sao? Ai bảo anh có thuật đọc tâm chứ, chẳng để tí riêng tư gì cho người ta cả.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 245: Chương 245



Diệp Thù Yến buồn rầu: "Em tưởng anh muốn vậy sao? Anh không muốn có ẬP ay nó nữa mà...”

Đường Noãn ngược lại lại thấy hâm mộ: "Nói thật lòng, em cũng muốn có năng lực đó.”

Diệp Thù Yến cười nói: "Nếu có thể, anh thực sự hy vọng em có thể mau chóng đem nó đi.”

Hai người chỉ thuận miệng nói vậy, ai cũng không để ý gì đến.”

Đợi khi ăn ăn cơm tối xong, Đường Noãn sợ ở cùng với Diệp Thù Yến sẽ lộ mất suy nghĩ, thế là đề nghị mỗi người ở một nơi, nhưng lần này Diệp Thù Yến lại không đồng ý, bế cô vào phòng ngủ: "Ban ngày anh sẽ làm theo ý em, nhưng buổi tối thì đừng nghĩ nữa, chúng ta có thể làm mấy việc mà em cũng không nghĩ đến được ấy!”

Đường Noãn nhìn đồng hồ, vùng vẫy nói: "Mới hơn 8 giờ thôi mà, đừng làm loạn.”

Đương nhiên là không thể không làm loạn, ở phương diện này, Diệp Thù Yến vẫn luôn mạnh mẽ Hai người lăn qua lăn lại đến gần 12 giờ mới đi ngủ, Đường Noãn khi tỉnh lại thì trời đã sáng.

Bởi vì là thứ bảy, Đường Noãn không vội xuống giường ngay mà cứ uể oải nằm trên giường không muốn động đậy.

Diệp Thù Yến đã dậy từ sớm, đang tựa vào đầu giường xem tin tức. Cảm nhận được tiếng động, anh rất tự nhiên vươn tay ra xoa xoa đầu cô. [Thật dễ thương, sao có thể xinh đẹp thế nhỉ?]

Một giọng nam trầm ấm đột nhiên vang lên trong đầu, Đường Noãn sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thù Yến. Diệp Thù Yến cũng đang cười nhìn cô.

[Sao hôm nay cô ấy lại không thấy mình đẹp trai nữa vậy? Vẻ mặt còn mơ hồ thế kia. Mềm quá!]

Sau đó anh đưa tay ra nhéo nhéo má cô. Đường Noãn: . . .

Cô nhìn Diệp Thù Yến, có chút chần chừ, hình như cô có thuật đọc tâm? Mà Diệp Thù Yến lại không có? Nghĩ đến khả năng này, Đường Noãn lập tức xác nhận thử: [Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi].

Diệp Thù Yến nhìn cô hồi lâu mới nói: "Trong lòng em vừa nãy có phải là đang nghĩ đến chuyện gì không?”

Đường Noãn gật đầu.

Diệp Thù Yến lộ ra vẻ kinh ngạc: "Anh không nghe thấy suy nghĩ của em nữa!”

Đường Noãn cũng giả bộ trợn tròn mắt kinh ngạc: "Thật sao?”

Diệp Thù Yến nhìn chằm chằm Đường Noãn, xác thực là không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, trong lòng anh có chút bất ngờ, nhưng anh thấy vui vẻ nhiều hơn. Anh nằm xuống với cô, ôm Đường Noãn vào lòng, vui vẻ nói: "Như vậy em không cần phải trốn anh nữa, hôm nay có thể ở nhà không?”

Đường Noãn không ngờ đây lại là điều đầu tiên anh nghĩ đến sau khi mất đi thuật đọc tâm, không nhịn được cười nói: "Anh thật sự không thích có thuật đọc tâm sao?”

"Lỡ như anh không nghe thấy tiếng lòng của em, em muốn cái gì thì anh không biết, em tức giận anh cũng không biết cuối cùng dẫn tới việc hai người chúng ta cãi nhau thì làm thế nào đây?”

Diệp Thù Yến xoa hai má cô, cười nói: "Đây quả thực là vấn đề khó nói, nhưng tất cả mọi người đều sẽ trải qua những điều này, anh đã có thuật đọc tâm một thời gian dài như vậy cũng thấy rất thỏa mãn rồi.”

Anh đặt tay Đường Noãn tên n.g.ự.c mình, nhìn vào mắt cô cười nói: "Sau này chúng ta sẽ đần đần quen thuộc hơn, anh có chỗ nào không tốt thì em nói với anh, anh sẽ cố gắng hết sức để khiến em không tức giận.”

Đường Noãn cảm nhận được nhịp đập trong tồng n.g.ự.c của anh, trong lòng cô rất ngọt ngào, nhưng cũng không khỏi cảm động trước tấm lòng rộng rãi của anh. Không phải ai cũng có thể nhanh chóng tiếp nhận được chuyện này nhanh như vậy đúng không?

[Cho dù là em có tức giận thì ôm ôm, thơm thơm, ngủ một giấc là ổn rồi, chẳng phải vẫn nói vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường giảng hòa sao? Không sợ gì hết.]

Đường Noãn: . . .

Vì vậy mấy lời nói xằng của đàn ông quả nhiên không thể nào tin tưởng được.

Sau khi xác định Diệp Thù Yến không còn thuật đọc tâm nữa, Đường Noãn liền gọi điện cho Qúy Vân nói ngày mai không qua đó nữa, buổi tối sẽ đi tới chỗ hẹn sau. Bọn họ quả thực là hiếm khi được nghỉ ngơi cùng nhau.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 246: Chương 246



Đường Noãn cũng muốn ở bên cạnh Diệp Thù Yến, quan trọng là, cô rất muốn nghe được trong lòng Diệp Thù Yến ngày thường thì sẽ nghĩ những gì. Đường Noãn tròn mắt, sau khi ăn sáng xong, cô liền kéo Diệp Thù Yến đi xem TV.

Lần này họ xem một chương trình tạp kỹ của một nhóm nhạc nữ đang phát triển, các thành viên tham gia đều có nét nổi bật riêng, có vài cô gái trẻ rất xinh đẹp, ngay cả một người phụ nữ như Đường Noãn cũng không khỏi mê mẩn họ.

Vậy mà...

[Ngày nay, ngành công nghiệp giải trí đều có các chương trình tạp kỹ, nhưng vấn có một chút vấn đề về việc lập kế hoạch định vị bản thân.]

[Bây giờ các nền tảng trực tuyến đã phổ biến, những người trẻ tuổi chơi game và lướt các video ngắn trên các trang mạng xã hội ngày càng nhiều. Mấy người được gọi là nghệ sĩ tiền bối tầm 30 40 50 tuổi đã gắn bó với tuổi trẻ của các khán giả, họ mới là thành phần cốt cán của các bảng xếp hạng, đặt những lưu lượng, tiểu hoa còn trẻ tuổi đặt lên phía trước họ là hoàn toàn không phù hợp...]

Đường Noãn dựa vào lòng anh, nghe anh phân tích chương trình tạp kỹ từ đầu tới cuối, tiểu hoa lưu lượng mà cô thấy rằng đẹp nhất lại bị anh cho rằng không xứng đứng ở vị trí c vị.

Dường như anh hoàn toàn không để ý tới bất kỳ thành viên nào của nhóm nhạc nữ này cả.

Đường Noãn hỏi thẳng: "Anh cảm thấy trong nhóm nhạc này ai là đẹp nhất?”

Trong lòng Diệp Thù Yến vang lên giọng nói trước: [Không ai đẹp cả.]"Không ai đẹp cả.”

Diệp Thù Yến vuốt má cô mỉm cười. Đường Noãn cũng cười theo, không ngờ rằng anh còn là một chính nhân quân tử trước sau như một.

[Chẳng qua cái tai hồ ly đó cũng đẹp thật đó, ừm, cái đuôi cũng không tồi, không biết là mua ở đâu...]

Đường Noãn ngẩng đầu nhìn Diệp Thù Yến, Diệp Thù Yến cũng dịu dàng nhìn cô. [Chà, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy sẽ rất hợp với đôi tai hồ ly đó... Chắc chắn sẽ rất đẹp...]

Trong giọng nói mang theo chút rối loạn, gương mặt Đường Noãn không chút thay đổi từ trong lòng anh ngồi dậy: Nhìn anh ấy như quỷ vậy! Đàn ông đều là mấy tên d* x*m, b**n th**! Sau khi xem TV, Diệp Thù Yến phải tạm thời xử lý một chuyện trong thư phòng.

Đường Noãn lại cầm điện thoại đi vào phòng ngủ để video call với Qúy Vân và Lý Thu Thu, mà bây giờ Diệp Thù Yến cũng không còn thuật đọc tâm nữa, cô cuối cùng cũng không cần phải lo lắng, kiêng dè gì nữa. Qúy Vân vui vẻ nói: "Đã quyết định rồi, 7 giờ hôm nay, tại câu lạc bộ Túy Nhan đều tới.”

Đây đều là những minh tinh mà Qúy Vân và Lý Thu Thu rất thích, Đường Noãn cười trêu chọc: "Tổng giám đốc Quý lợi hại quá đó nha, được nhiều người ủng hộ quá.”

Qúy Vân đắc ý: "Đúng rồi đó.”

Đúng vậy, điều mà Đường Noãn giấu Diệp Thù Yến là bí mật đi gặp các minh tinh nổi tiếng. Nói chính xác hơn đó là tổ chức một party độc thân, nhận tiện đi chơi cùng các minh tinh.

Hôm nay là sinh nhật của Qúy Vân, vài ngày trước Đường Noãn và Lý Thu Thu thảo luận về cách tổ chức sinh nhật cho Quý Vân như thế nào, Qúy Vân đột nhiên lại nói muốn mở một bữa tiệc độc thân, hơn nữa là muốn mời mấy anh đẹp trai tới nữa. Đường Noãn và Lý Thu Thu mới bắt đầu có chút do dự, nhưng Qúy Vân nói muốn mời minh tinh mà họ thích tới, hai người có chút lay động. Tất nhiên, điều cuối cùng khiến bọn cô hạ quyết tâm đó là Qúy Vân đau khổ vì tình.

Bọn cô đều biết Quý Vân thích Tiêu Tri Vũ. Khi Qúy Vân 18, 19 tuổi cô ấy coi Tiêu Tri Vũ là thần tượng của mình, thậm chí còn thành lập một công ty giải trí là bởi vì muốn cứu anh ấy (tạm thời vì bảng tên không để ngôi thứ 3). Khi quay bộ phim đầu tiên, cuối cùng cô ấy cũng đã thực hiện được nguyện vọng của bản thân mình, nhưng lòng người vẫn không thấy đủ. Ban đầu cô chỉ nghĩ đến việc để anh ấy trở nên nổi tiếng, để nhiều người biết đến anh ấy, để anh ấy được tỏa sáng là đủ, nhưng trong quá trình tiếp xúc, tình yêu của cô ấy đã thay đổi, cô ấy lại có nhiều suy nghĩ tham lam hơn.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 247: Chương 247



Mà bởi vì khi trước Tiêu Tri Vũ bị ảnh hưởng bởi các quy tắc ngầm của quản lý Cao, đối với những bà chủ giàu có như bọn cô vẫn luôn tránh xa, còn hiểu tầm Qúy Vân, điều này khiến Qúy Vân rất buồn lòng, nhưng cô ấy rất hiểu Tiêu Tri Vũ, vì vậy mới quyết định cắt đứt niệm tưởng của bản thân mình. Bạn thân tốt đang buồn như vậy, bọn cô tất nhiên phải xả thân, trượng nghĩa ra tay giúp đỡ bạn bè rồi! Hơn nữa bọn cô cũng chỉ đơn thuần là muốn đu Idol mà thôi, không phải là làm chuyện xấu xa gì.

Nhưng khi trước nghĩ tới việc khi cô xem một bộ phim truyền hình và nói rằng một diễn viên nào đó đẹp trai thì Diệp Thù Yến đều nổi tính ghen tuông, và để vì phòng việc anh lại ghen tuông linh tinh thì Đường Noãn quyết định sẽ giấu anh chuyện này. Lý Thu Thu không biết nguyên nhân tại sao nhưng cô ấy cũng giấu Đường Phi chuyện này luôn.

Theo lời của cô ấy: "Dù sao cũng chỉ là một buổi tối, nếu nói nhiều quá thì ngược lại thì sẽ rất phiền phức.”

Vì vậy ba người họ quyết định giấu nhẹm chuyện này đi như bí mật giữa các nữ sinh với nhau, bởi vì họ nói thẳng trực tiếp nên Diệp Thù Yến và Đường Phi không hoài nghi gì cả.

Nhưng cuối cùng thì cũng có chút chột dạ, mà đây cũng không phải là thời điểm thích hợp để thảo luận, Đường Noãn đột nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Thù Yến: "Chuyện này cứ giao cho Noãn Noãn lo.”

Cô giật mình, vội vàng tắt điện thoại và chạy đến thư phòng, hỏi: "Chuyện gì để em đi làm vậy?”

Diệp Thù Yến cũng cúp điện thoại, nghe thấy cô hỏi như vậy ngược lại có chút sủng sốt: "Sao cơ?”

Đường Noãn lúc này mới nhận ra rằng những gì cô vừa nghe được dường như là tiếng lòng của anh, vội nói: "Không có gì đâu, em lại nghe nhầm giọng nói trong điện thoại của anh thành anh đang nói chuyện với em thôi.”

Tuy nhiên Diệp Thù Yến nhìn vào ánh mắt đang lưỡng lự của cô, híp mắt lại, luôn cảm thấy rằng hôm nay cô có chút khác thường. Diệp Thù Yến đột nhiên nghĩ: Văn Tinh Xuyên nói Đường Nguyệt đang mang song thai, chắc chắn là sẽ đến khoe khoang với mình, mình sẽ không nghe cậu ta nói đâu. Đường Noãn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ quay đầu lại thấy Diệp Thù Yến dường như còn đang bận công việc khác nữa, liền vội vàng chạy ra ban công gọi điện cho Đường Nguyệt. Chuyện mang song thai lớn như thế, sao cô không biết tí gì vậy?

Đường Nguyệt nghe thấy lời cô ấy nói thấy rất khó hiểu: "Ai nói là chị có thai đôi chứ? Chỉ mang thai đơn mà thôi.”

Đường Noãn sửng sốt một chút, ý thức được điều gì đó, thầm nghĩ có chuyện không ổn, hy vọng là Diệp Thù Yến sẽ không nghe thấy tiếng cô gọi điện thoại. Vậy mà đôi tay từ đằng sau vòng qua, ôm lấy eo cô, để cô tựa vào n.g.ự.c anh, hôn lên tai cô, cười nói: "Tình yêu à, em đang trốn anh lén lút làm gì đó?”

Đường Noãn thấy vậy vẫn cố mạnh miệng: "Em gọi điện cho chị em thôi mà, sao có thể nói là lén lút được?”

Diệp Thù Yến cười híp mắt nói: "Hỏi về chuyện của cặp song thai đó sao?”

Người này quả nhiên là đã phát giác ra được, anh là đang cố ý làm như vậy! Nhưng Đường Noãn đương nhiên là sẽ không thể nào thừa nhận được: "Cặp song sinh gì chứ? Ai mang thai cặp song thai cơ?”

Diệp Thù Yến nhìn cô: "Thuật đọc tâm chuyển sang người em rồi có phải không?”

Đường Noãn giả bộ mờ tịt, không biết gì: "Gì mà chuyển sang chỗ em chứ? Cái này còn có thể đổi qua đổi lại sao?”

Sau đó hỏi vặn ngược lại: "Sao anh cứ hỏi những điều mà không thể giải thích được vậy?”

Diệp Thù Yến cũng không cố hỏi, chỉ cười rồi thơm lên má cô: "Được rồi, anh biết rồi.”

Đường Noãn luôn cảm thấy trong giọng điệu của anh có chút ý xấu. Chẳng mấy chốc, linh cảm của cô đã thành sự thật. Diệp Thù Yến đi lấy hai miếng mochi từ tủ lạnh ra, Đường Noãn tự giác ngồi xuống bàn ăn, vẫn còn có chút nghi hoặc, Diệp Thù Yến từ trước tới nay chưa bao giờ ăn đồ ngọt cả.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 248: Chương 248



Kết quả là anh đưa một cái cho Đường Noãn, cái còn lại thì không ăn, chỉ lấy một chiếc nĩa nhỏ vẽ vòng tròn lên mặt bánh, lại chỉ đ.â.m đâm chọt chọt vài cái. Cuối cùng khi đè cái nĩa xuống, kem trắng bên trong bánh tràn ra từ khe hở của chiếc nĩa. [Giống thật, nhưng không mềm bằng cô ấy...]

Đường Noãn nhìn dáng vẻ cầm nĩa ấn xuống bánh mochi của anh, liền nhớ đến tối qua bàn tay to lớn của anh đã làm gì với cô, không kiềm chế được mà đỏ hết cả mặt.

Cô càng không dám nhìn vào mắt Diệp Thù Yến. Khi cúi đầu cũng không còn nhìn thấy được miếng bánh mochi trước mặt nữa, vì vậy cô dứt khoát đứng thẳng dậy, đi lấy một cuốn sách và ra ghế sofa ngồi đọc.

Ai mà biết được Diệp Thù Yến cũng qua đó.

[Hôm nay là ngày hiếm được nghỉ ngơi, có muốn học 10 điều tốt của Tạ Phi Triết không? Noãn Noãn ở nhà rồi chúng ta cùng nhau xem nhé, nhất định sẽ rất thú vị..]

Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang cười híp mắt trước mặt mình: . . ..

ÔI chao! Tên chính nhân quân tử xấu xa! Đây rõ ràng là một tên đại b**n th**, được không?

Diệp Thù Yến tựa như biết được cô đang nghĩ gì đó, bế cô lên: "Được không em?”

"Được cái gì? Thả em xuống!” Đường Noãn rốt cục vẫn không giả bộ được nữa: "Sao anh lưu manh thế chứ?”

Diệp Thù Yến bế cô đến phòng xem phim trong nhà, tâm tình vậy mà lại vô cùng vui vẻ: "Sự thật này chúng ta đã thảo luận rất nhiều lần rồi, anh còn tưởng em đã sớm chấp nhận rồi chứ.”

“Nhưng mà như đã nói qua, cái này quả thực rất dễ sử dụng, có mấy lời thật sự rất khó nói ra khỏi miệng...”

Đường Noãn bị anh ném lên ghế sofa trong phòng chiếu phim, cô liền muốn chạy trốn, nói: "Nghĩ thôi cũng đã rất b**n th** rồi!”

Diệp Thù Yến ngăn cô lại: "Nghĩ và nói không giống nhau, thi thoảng có chút suy nghĩ b**n th** cũng là chuyện thường tình của con người, ví dụ nhưng không phải em thỉnh thoảng cũng muốn ăn sạch anh sao?”

Đường Noãn đỏ mặt, khi tình cảm sâu đậm quả thực sẽ có một số suy nghĩ mà bình thường không có...

Diệp Thù Yến đè cô ra bắt đầu lột quần áo: "Hơn nữa em còn giấu anh, không phải là em muốn anh đang nghĩ gì sao?”

“Con người anh bình thường suy nghĩ rất nhàm chán, còn có những suy nghĩ thú vị nhất là khi nghĩ tới em.”

Anh cười như một con cáo già khi bắt được một con thỏ con: "Mà khi có những suy nghĩ thú vị như thế sao em lại có thể không nghe được nhỉ?”

Khi Đường Noãn bị ghim chặt lên sofa, phát hiện ra cảm giác lúc trước của mình không sai, người đàn ông này chắc chắn là đang có suy nghĩ muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Cảm giác này rất kỳ lạ, những cảm giác không thuộc về cô đó đang sôi trào trong đầu cô, khiến cô trở nên nhạy cảm hơn, quan hệ hòa hợp gắn bó này rất k*ch th*ch, cảm giác mà trước nay chưa từng có. Khi đầu óc trống rỗng, cô không khỏi có suy nghĩ rằng rõ ràng là cô có thuật đọc tâm, sao lại để người đàn ông xấu xa trước mặt này chiếm lợi được chứ! Lăn qua lăn lại một hồi đã hơn hai giờ chiều, hai người ăn cơm trưa qua loa rồi về phòng ôm nhau ngủ tiếp, xém chút nữa là Đường Noãn đã ngủ quên.

Gần bảy giờ Quý Vân gọi điện thoại tới: "Cậu đi tới đâu rồi?”

Đường Noãn ngồi trước bàn trang điểm, trừng mắt nhìn Diệp Thù Yến một cái nói: "Đến lông mi rồi.”

Quý Vân ngỡ ngàng, rồi cười ha ha: "Được, vậy cậu từ từ đến, đừng nóng vội.”

Diệp Thù Yến xấu hổ cười cười, tới phòng để đồ lấy quần áo giúp cô: "Mấy giờ em về? Anh đi đón em.”

Đường Noãn hầm hừ: "Chưa biết, đến lúc đó sẽ gọi điện cho anh.”

Diệp Thù Yến săn sóc đưa cô ra ngoài.

Ra khỏi cửa, Đường Noãn dựa theo địa chỉ Quý Vân đưa đến thẳng câu lạc bộ Túy Nhan. Đây cũng là một câu lạc bộ tư nhân khá được, có các loại bida, cờ vua, ktv và các cơ sở giải trí khác, thường có ngôi sao lui tới. Quý Vân đặt hẳn một phòng riêng lớn, lúc Đường Noãn đến thì thấy không chỉ có Lý Thu Thu với Quý Vân, Đường Tinh và Đường Nguyệt thế nhưng cũng ở đây.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 249: Chương 249



Thấy vẻ mặt bất ngờ của cô, Quý Vân ôm vai Đường Tỉnh nói: "Đối tác tốt của tớ cô ấy cũng độc thân nha, nghe nói tớ tổ chức party độc thân, bèn tới đây góp VUI. Đường Tỉnh cười nâng ly với Đường Noãn, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Được rồi, tình hình của vị này và Quý Vân gần đây khá giống nhau, đều thất bại trong chuyện tình cảm.

Tạ Phi Triết theo đuổi Đường Tinh luôn quấy rầy Diệp Thù Yến nhờ anh nghĩ kế giúp, cho nên Đường Noãn rất rõ ràng chuyện của bọn họ.

Tạ Phi Triết người kia nhìn cà lơ phất phơ, thật ra bản chất vẫn rất đơn thuần, gần đây Đường Tinh đã có chút d.a.o động với sự theo đuổi của anh ấy, hết lần này tới lần khác nữ thần đối phương thầm mến tám năm lại trở về, cho dù là ai cũng sẽ không có lòng tin.

Đối với chuyện của Đường Tinh, Đường Noãn có thể hiểu, nhưng còn Đường Nguyệt là sao?

Đường Noãn nhìn chị cả bình tĩnh uống nước trái cây, ánh mắt dừng trên phần bụng nhô lên của chị ấy, phụ nữ mang thai đến tham gia party độc thân...

Đường Nguyệt nhìn cô mỉm cười: "Sao hả? Phụ nữ mang thai không thể theo đuổi minh tinh?”

Giọng nói dịu dàng mềm mỏng, Đường Noãn lại theo phản xạ có điều kiện lắc đầu: "Có thể, có thể theo, chị cả chị cứ thoải mái theo đuổi.”

Lý Thu Thu vội vàng nháy mắt với Đường Noãn, Đường Noãn ngầm hiểu, xem ra là Văn Tinh Xuyên lại chọc chị ấy tức giận. Lại nói hai người này cũng là oan gia, sau khi Đường Nguyệt mang thai, Văn Tinh Xuyên tỉ mỉ săn sóc mọi việc, chăm sóc cô ấy hết sức chu đáo, nhưng mà Đường Nguyệt nhìn thì mềm mỏng, thật ra lại là một người phụ nữ hoạt bát, Văn Tinh Xuyên chăm lo quá mức tỉ mỉ làm cho cô ấy cảm thấy mình bị khống chế bị giám sát, giống như người tàn tật, hơn nữa sau khi mang thai tâm trạng hay thay đổi, dễ giận dễ cáu gắt, tức giận là muốn bỏ nhà trốn đi.

Chỉ là trước kia đều về nhà mẹ đẻ, lần này không biết tại sao lại đi tới party độc thân. Nhưng mà nhìn nước trái cây bên cạnh tay cô ấy, biết cô ấy có chừng mực, đám Đường Noãn cũng tùy cô ấy.

Sau đó Quý Vân nhiệt tình giới thiệu cho Đường Noãn ba anh chàng đẹp trai, những minh tinh này ngoài đời còn đẹp hơn cả lúc ở trên TV. Có thể có mối quan hệ tốt với Quý Vân, còn được mời đến tham gia tiệc sinh nhật, nhân phẩm và EQ đương nhiên đều không kém, mọi người nhanh chóng thân thiết với nhau.

Bây giờ Đường Tinh cũng là người đại diện có tiếng, Đường Noãn và Đường Nguyệt đều biết cách ăn nói, Lý Thu Thu tuy rằng không nói nhiều, nhưng cô ấy là tác giả nguyên tác của nhiều bộ phim truyền hình xuất sắc, mọi người tụ tập cùng một chỗ, có rất nhiều đề tài để trò chuyện. Hơn nữa những ngôi sao này có trình độ nghiệp vụ vô cùng cao, ca hát, nhảy múa, ảo thuật gì gì đó đa tài đa nghệ, một đám người chơi trò chơi rất giỏi, trong phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

Trái ngược với họ, hầu như đám người ở phía bên kia đều đang nghiến răng nghiến lợi. Sau khi phát hiện ra Đường Nguyệt lại bỏ nhà đi, trước tiên Văn Tinh Xuyên gọi điện thoại cho cô ấy, không có gì bất ngờ đối phương trực tiếp tắt máy, anh ấy đành phải quen cửa quen nẻo gọi cho Thẩm Kim Hoa.

Trầm Kim Hoa vui vẻ nói: "Nguyệt Nguyệt đi gặp minh tinh rồi! Khách Hoành, Tề Chân, Vạn Trác Ngọc đều có mặt! Noãn Noãn và Đường Tinh đi với nó, con không cần lo lắng, chờ đến khi xin chữ ký xong, tâm trạng nó tốt rồi thì sẽ trở về.”

Văn Tinh Xuyên nhíu mày: "Đi gặp minh tinh?”

Thẩm Kim Hoa bèn gửi một tấm ảnh chụp buổi gặp gỡ cho Văn Tinh Xuyên. Vốn dĩ Đường Nguyệt muốn trở về nhà mẹ đẻ, kết quả đi nửa đường thì gặp Quý Vân và Lý Thu Thu, nhìn thấy hai người cô ấy chợt thay đổi ý định muốn cùng nhau đi chơi, Quý Vân và Đường Nguyệt cũng quen biết, cô ấy lại thích náo nhiệt nên dẫn Đường Nguyệt theo luôn.
 
Back
Top Bottom