Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 230: Chương 230



Đường Noãn dở khóc dở cười, cô thật sự không ngờ trợ lý Văn lại có nhiều mặt như vậy, nói với Diệp Thù Yến: "Gì mà nói không thích anh, có khi nào anh đến mà không có cá đâu?”

Sau này Đường Noãn cũng phát hiện ra rằng Diệp Thù Yến thực sự thích ăn cá, mọi người trong gia đình nhà họ Đường đều đối với việc ăn cá khá bình thường, nhưng khi Diệp Thù Yến đến, Đường Kim Hâm sẽ làm một món ăn đặc biệt cho anh.

Diệp Thù Yến không tự tin nói: "Em có chắc là mình đang không khách sáo không?”

Đường Noãn không thể nhịn cười khi thấy tổng tài kiêm chủ tịch của nhà họ Diệp lại thiếu tự tin như vậy, "Đương nhiên là không khách sáo rồi, nếu muốn khách sáo mà vẫn có thể thương anh nhiều vậy à, đó không chỉ là vấn đề của cá thịt đâu.”

Mặc dù Diệp Thù Yến chấp nhận lí lẽ của Đường Noãn, nhưng anh vẫn căng thẳng và quyết định thể hiện sự chu đáo của mình.

Nhưng mà, anh là một thiếu gia mười ngón tay không phải động đến việc gì, bất luận là sinh hoạt hay công việc đều được người khác đặc biệt quan tâm, có thể nấu nướng một chút là xuất sắc lắm rồi, anh làm sao có thể hiểu mấy vụ này?

Đương nhiên, Văn Tình Xuyên đã nhiều lần vượt lên dẫn trước, thậm chí Văn Tình Xuyên đã làm điều đó trước rồi thì anh và Đường Noãn mới kịp phản ứng.

Lần này nhìn thấy trợ lý mưu lược cũ của mình lại dẫn đầu, Diệp Thù Yến quyết định thay đổi chiến lược để tận dụng điểm mạnh và tránh điểm yếu, anh nói: "Bố, mẹ, con có một người bạn tình cờ mở quán bar, Noãn Noãn và con có thể đi cùng Đường Bôn đến đó.”

Hai từ "Bố" và "Mẹ" nặng nề vô cùng.

Anh liếc nhìn Văn Tình Xuyên, phản ứng nhanh có ích lợi gì? Anh ấy còn chưa có danh phận chính thức, đáng yêu thế nào cũng có thể gọi cha mẹ sao? Văn Tình Xuyên: . . . Không chịu thua kém, Văn Tình Xuyên nói: "Để tôi đưa cậu ấy đến đó, anh Diệp, anh bận rộn với công việc như vậy, làm sao anh có thể quản lý được?”

Diệp Thù Yến nói: "Không sao, có thể kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, nhưng còn anh, nếu có thời gian, hãy đến lớp quyền anh càng sớm càng tốt. Đã nửa năm rồi, kết quả thế nào rồi?”

Văn Tình Xuyên im lặng ngay lập tức. Bây giờ mọi người không thể nhịn được cười. Hóa ra là Đường Nguyệt lo lắng Văn Tình Xuyên không thể chấp nhận cuộc sống nguy hiểm nên hết lần này đến lần khác từ chối lời cầu hôn của anh ấy, Văn Tình Xuyên đương nhiên phải tìm cách giải quyết vấn đề này nên đã đến tham gia một lớp học judo và Đường Nguyệt cũng đồng ý nếu anh ấy đạt đến bậc thứ tư thì sẽ đồng ý kết hôn với anh ta. Kết quả đến nay đã gần một năm rồi, xem ra cũng chỉ là vừa vặn một đoạn thời gian, so với người mới bắt đầu cũng không khá hơn bao nhiêu.

Văn Tình Xuyên nhìn Đường Nguyệt với vẻ mặt oán giận. Đường Nguyệt liếc nhìn Diệp Tù Yến, đang định nói thì Đường Phi không khỏi bật cười: "Chuyện này cũng không trách được anh Văn, anh ấy chơi thể thao không giỏi lắm, nhưng chị hai là có công lao lớn nhất. “

“Anh không biết sao, khi Văn ca đến lớp, chị cả cũng đi theo, sau đó nhìn thấy huấn luyện viên ném anh Văn mấy cái, chị ấy nói muốn kiểm tra trình độ của huấn luyện viên, sau đó xông lên đánh bại anh ta...”

“Sau này, mỗi lần Văn ca đến lớp, chị có rảnh rỗi thì đều đi quan sát...”

Sau đó sẽ không ai dám nghiêm khắc dạy anh ấy, người lớn khó học, kỹ năng vận động của trợ lý Văn không đủ tốt. Đường Noãn và Diệp Thù Yến không khỏi mở to mắt, Thẩm Kim Hoa cười nói: "Đó là việc con bé có thể làm, và con bé bảo vệ người của mình.”

Sau đó, bà ấy nói, "Sau khi Đường Nguyệt có con, con bé thực sự không thể tự chăm sóc bản thân mình. Chắc chắn con bé sẽ tự chiều hư mình mất.”

Trợ lý Văn thuận thế trả lời, "Để con chăm sóc đứa trẻ là được rồi, con chăm sóc trẻ con rất tốt.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 231: Chương 231



Đường Nguyệt liếc nhìn anh ấy, nhưng khi cô ấy nhìn thấy Diệp Thù Yến và Đường Noãn vẫn đang cười khúc khích, cô quyết định nói giúp cho anh, "Tình Xuyên và em sẽ đưa Tiểu Bôn đi, hai người bận rộn đến mức không có thời gian mà.”

Trợ lý Văn dựa vào cô với vẻ mặt tự mãn.

Đường Noãn lập tức rời đi, kéo cánh tay của Diệp Thù Yến và nói: "Đi thôi, em đã từng chơi ở đó rồi, cũng quen rồi, kệ công việc của buổi tối chứ, chúng ta cũng cần nghỉ ngơi đi.”

Là đối tượng được sủng ái, Đường Bôn rất vui vẻ, "Ồ, thế này thì tôi biết chọn thế nào đây. "

Đường Kim Hâm đại khái là nhìn ra giữa bọn họ sóng gió ngầm, sờ sờ đầu của cậu sau đó gật đầu, "Đi! Tình cờ là mẹ con và ta cũng đi khiêu vũ, hồi đó chúng ta cũng nhảy disco rất giỏi. "

Đó là lý do tại sao Diệp Thù Yến gọi điện cho Tạ Phi Triết, muốn có một phòng riêng trước, nhưng kết quả là Tạ Phi Triết vậy mà lại nói sẽ đích thân đến. Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thù Yến vẫn còn bối rối, "Anh luôn cảm thấy răng anh ấy là sẽ gây rắc rối một lần nữa. Đường Noãn cười nói: "Chúng ta cứ tới đây rồi biết.”

Bên này cả nhà xuất phát, Thẩm Kim Hoa nói: "Nhân tiện, Đại Phi cũng gọi cho Thu Thu đi, tiểu thuyết của cô ấy viết xong chưa? Viết xong thì ra đây chơi không sẽ thấy chán đó. "

Đường Phi và Lý Thu Thu cũng đã xác nhận mối quan hệ của họ sau buổi trình diễn pháo hoa lễ hội mùa xuân năm ngoái. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa hai người này không mấy tích cực. Chúng ta đều biết thói quen sinh hoạt của cô ấy. Thẩm Kim Hoa rất thích tính cách thẳng thắn của Lý Thu Thu và nghĩ rằng Đường Phi, cảm thấy rất xứng đôi với Đường Phi,

Bởi vì bên biên tập có nhắc nhở nên cô ấy hiện đang bế quan ở nhà Đường Phi tách khỏi họ giữa chừng để đón Lý Thu Thu.

Khi đến quán bar, họ liền tìm một chỗ để xe vì muốn nhảy disco trước, quán bar của Tạ Phi Triết đang hoạt động tốt, mọi người trên sàn nhảy đang quẩy rất vui vẻ. Sau khi ngồi xuống và gọi vài ly rượu, Đường Bôn không thể chờ đợi liền kéo mọi người xuống sàn nhảy, kết quả là Văn Tình Xuyên và Diệp Thù Yến, những người vừa rồi tích cực nhất, đã bất động như một ngọn núi.

Văn Tình Xuyên xuất thân từ nông thôn, để đạt được địa vị hiện tại thì anh ấy hầu như dành toàn bộ thời gian cho việc học và công việc, anh không giỏi loại trò tiêu khiển như nhảy disco trong quán bar. Mặc dù xuất thân của Diệp Thù Yến hoàn toàn trái ngược với anh ấy, nhưng triết lý sống của cả hai lại giống nhau, nếu không anh đã không khiến mọi người kinh ngạc như vậy khi đến quán bar tìm Đường Noãn.

Cuối cùng, Đường Kim Hâm và Thẩm Kim Hoa là người dẫn đầu, nhà họ Đường kéo xuống sàn nhảy và nhảy múa vui vẻ, Diệp Thù Yến và Văn Tình Xuyên ngồi trên ghế gài để giúp họ quan sát mọi thứ. Văn Tình Xuyên đặt rượu của họ vào vị trí tương ứng, và khi đĩa trái cây được bưng lên, cuối cùng anh ấy cũng vô thức dọn bàn trước mặt Diệp Thù Yến và đẩy đĩa trái cây đến trước mặt anh.

Diệp Thù Yến quay lại nhìn anh ấy. Văn Tình Xuyên: . . .

Văn Tình Xuyên sực tỉnh, lặng lẽ kéo đĩa trái cây đến trước mặt anh ấy. Diệp Thù Yến: . . .

Văn Tình Xuyên ho nhẹ một tiếng, "Tôi cảm thấy dưới tình huống hiện tại, công tư còn phải phân rõ ràng, hiện tại giữa chúng ta là chuyện gia đình...”

[Nhất định phải phân ra rõ ràng! Anh ấy ban ngày là sếp của mình, nhưng sau giờ làm việc mình là anh rể của anh ấy, anh ấy nên làm công việc này, hehehe...]

Diệp Thù Yến nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, vô cảm nói: "Anh không phải là người nhà của chúng tôi.”

Anh rể? Có danh phận rõ ràng đi rồi nói tiếp.

Văn Tình Xuyên: . . .

[ Tên tư bản đáng ghét này! Không, mình cần nói với Đường Nguyệt, nếu cô ấy không hứa với mình một lần nữa, mình sẽ bị Diệp Thù Yến áp bức đến mức không thể ngẩng cao đầu!]
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 232: Chương 232



Diệp Thù Yến nghĩ, anh ấy muốn tạo phản sao? Nếu thực sự muốn đàn áp anh ấy, anh đã đuôi việc anh ấy từ lâu vì những suy nghĩ đại nghịch của anh ấy đối với anh như vậy rồi! Như thể nghe thấy tiếng gọi của Văn Tình Xuyên, Đường Nguyệt nhanh chóng nhảy xuống từ sàn nhảy và nhìn chằm chằm vào Diệp Thù Yến một cách dịu dàng, Diệp Thù Yến vội vàng nhìn về phía sau cô.

Đường Nguyệt tựa hồ biết anh đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: "Noãn Noãn đi toilet rồi.”

Diệp Thù Yến: . . .

May mắn thay, những người khác đã nhảy múa mệt mỏi và lần lượt đi xuống, Thẩm Kim Hoa thở hổn hển và mỉm cười với Đường Nguyệt, "Đừng bắt nạt Thù Yến.”

Trợ lý Văn ân cần đưa đồ uống cho mọi người, mời mọi người đi ăn trái cây.

Diệp Thù Yến: . . .

Khi Đường Noãn cùng Đường Tinh và Tạ Phi Triết đi tới, cô nhìn thấy Diệp Thù Yến đang ngồi ở rìa ghế, anh rõ ràng là cao, to lớn như vậy, nhưng không hiểu sao lại trông yếu ớt, bất lực và đáng thương.

Diệp Thù Yến nghe thấy giọng nói của cô ấy, và liếc nhìn Đường Nguyệt một cách bất bình, Đường Noãn ngay lập tức hiểu ra, bước tới và ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn chằm chằm vào Văn Tình Xuyên, người đối diện

Văn Tình Xuyên: . . . Anh ấy không còn cách nào khác là xích lại gần Đường Nguyệt, nhưng đáng tiếc là Đường Nguyệtx không thể quan tâm đến anh ấy vào lúc này, cô ấy cũng giống như Đường Kim Hâm và những người khác, kinh ngạc nhìn Đường Tinh. Đường Noãn cười nói: "Tôi tình cờ gặp được cô ấy, tưởng đã lâu không gặp nên bảo cô ấy qua đây chào hỏi.”

Cô nói chuyện rất tự nhiên, không có một chút miễn cưỡng, người nhà họ Đường đồng loạt nở nụ cười, nhìn thấy bọn họ vui vẻ, Đường Noãn cũng cảm thấy rất vui.

“Nào, Đường Tinh ngồi ở đây.”

Thẩm Kim Hoa gọi mọi người ngồi dịch ra, và nhường hai chỗ ngồi cho Đường Tinh và Tạ Phi Triết. Bầu không khí cũng không quá buồn tẻ, Đường Kim Hâm cùng Thẩm Kim Hoa chỉ hỏi cô ta đang làm công việc gì, có vất vả hay không. Sau khi Đường Tinh nói vài câu, Thẩm Kim Hoa rốt cục hỏi Tạ Phi Triết bên cạnh, "Đây là...”

Đường Tinh vui lên và nói: "Đây là bạn trai của con Tạ Phi Triết.”

Mọi ánh mắt của nhà họ Đường đều đổ dồn vào Tạ Phi Triết. Tạ Phi Triết có chút khó chịu, vốn dĩ anh muốn trả đũa Diệp Thù Yến, cũng chưa từng nghĩ tới việc lừa gạt trưởng bối của mình, nhưng người phụ nữ đáng ghét này lại vì nghệ sĩ của mình mà vô lương tâm như vậy! Nhìn thấy vẻ mặt như cười mà không phải cười của Diệp Thù Yến, Tạ Phi Triết lập tức vươn tay nắm lấy tay Đường Tinh, lễ phép chào hỏi người nhà họ Đường. Khi đến lượt Diệp Thù Yến, anh nắm lấy tay Đường Noãn và đặt lên môi cô một nụ hôn, và cười nói với Tạ Phi Triết: "Lần sau hãy ra ngoài chơi cùng nhau nhé.”

Tạ Phi Triết cứng ngắc nắm Đường Tinh tay: . . . Ông đây không muốn chơi với cậu! ! Đường Tinh cũng không ở lại lâu, tán gẫu vài câu về tình hình gần đây thì đứng dậy rời đi, cô ta không tham lam, với khởi đầu như vậy rất hài lòng. Sau khi họ rời đi, chủ đề tự nhiên chuyển sang Tạ Phi Triết, biết rằng Diệp Thù Yến và Đường Noãn có quen biết, không thể tránh khỏi việc hỏi họ.

Đường Noãn chỉ nói chuyện phiếm với họ, và cô cũng biết được điều đó từ Diệp Thù Yến, hoàn cảnh gia đình không có gì để nói, chủ yếu là có tình sử hay không, "... Khi tôi còn học cấp ba, tôi thích một cô gái, nhưng cô mải mê theo đuổi giấc mơ âm nhạc nhiều năm, và không quan tâm nhiều đến anh ấy ”.”

Tám năm," Đường Phi không nói nên lời, "Không nhìn ra anh cũng rất si tình đó.”

Đường Bôn lo lắng nói: "Vậy thì anh có tình cảm sâu sắc với bạn gái cũ như vậy, khi cô gái đó trở về...”

Thẩm Kim Hoa thở dài, “Nếu một người đàn ông có thể chung tình với mình đến tám năm, thì người phụ nữ đó nhất định không phải là người tầm thường…”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 233: Chương 233



Ngược lại Đường Cẩm Tân nhìn thấy, "Bỏ đi, con cháu tự có phúc khí, Đường Tỉnh cũng không phải đứa nhỏ ngu ngốc, nhất định là có suy tình riêng, uống đủ!” Diệp Thù Yến cúi đầu gửi tin nhắn cho Tạ Phi Triết: [Nhà họ Đường không coi trọng anh, và tôi cũng nghĩ rằng anh sẽ lại bị Tiêu Nhã dụ dỗ, vì vậy đừng đóng kịch nữa, đồ ngốc.]

Tạ Phi Triết đang tranh cãi với Đường Tinh, rõ ràng mục đích của anh ta ngay từ đầu là để tra tấn Đường Tinh và trả đũa Diệp Thù Yến, tại sao anh ta lại trở thành hợp tác với Đường Tinh và khiến Diệp Thù Yến cười nhạo anh ta?

Nhìn thấy tin nhắn từ Diệp Thù Yến, anh ta lập tức tức giận, [Ai ngu ngốc? Cậu mới ngốc đấy? !]

Đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đường Tinh: "Cha mẹ cô biết chuyện của hai chúng ta...”

Anh ta còn chưa nói xong, Đường Tinh đã nói: "Có chuyện gì khó đâu? Tôi nói anh là bạn trai của tôi, không phải chồng của tôi, hai ngày nữa liền nói chúng ta chia tay?”

Nói đến đây, cô ta lại bổ sung: “Nếu anh không thích nói là bị tôi đá, nói tôi bị đá cũng không sao.”

Cô ta nhìn anh ta từ trên xuống dưới, “Anh giống dân chơi, đổi bạn gái thường xuyên cũng là chuyện bình thường.”

Tạ Phi Triết: . . .

Làm thế nào mà cô ta có thể xúc phạm anh ta bằng cả hai câu nói đó?

Tạ Phi Triết nghiến răng nghiến lợi, "Tôi không phải playboy.”

Đường Tinh không hiểu nói: "Chuyện này liên quan gì đến tôi? Dù sao bạn gái diễn xong rồi, nhớ thực hiện lời hứa, tạm biệt.”

Tạ Phi Triết còn muốn cùng cô ta tiếp tục tranh luận, điện thoại đột nhiên vang lên, bên trong truyền đến âm thanh của một người bạn, "Tạ nhị thiếu gia, anh sao lại cùng Đường Tinh ở bên nhau rồi?”

Tạ Phi Triết: . . .

Cái gia đình này sao đang buôn chuyện nhanh như vậy?”

Tôi cảm thấy Đường Tinh thật ra sống cùng Đường Noãn ở Đường gia, Đường gia cũng muốn nhận cô ta trở về sao? Vậy anh cùng Diệp thiếu gia chính là anh em rể rồi à?”

Có ma quỷ mới muốn làm anh rể với tên chó đó! ! Tạ Phi Triết nghĩ xong tức giận mới phản ứng một chút, í? Làm anh rể của Diệp Thù Yến? Hình như cũng không tồi...

Sau khi cúp điện thoại, anh ta cúi đầu tanh tách gửi cho Diệp Thù Yến một tin nhắn, sau đó đuổi theo hướng của Đường Tinh... Diệp Thù Yến, người đang xem màn thể hiện của Văn Tình Xuyên, nhìn xuống tin nhắn từ Tạ Phi Triết: [Anh rể tương lai, hãy tin tôi, nhà họ Đường nhất định sẽ thích tôi, là kiểu thích tôi hơn cậu đó.]

Diệp Thù Yến: . . .

Một năm nữa lại bắt đầu, cuộc sống Diệp Thù Yến trừ công việc và Đường Noãn ra, cũng có thêm nhiều nội dung kỳ quái:

Anh tận lực gia tăng công việc cho Văn Tinh Xuyên, đề phòng anh ấy về già dâng hiến tình cảm với nhà ba mẹ vợ. Trả lời tin nhắn cầu viện Tạ Phi Triết luôn gửi tới, giúp anh ta theo đuổi Đường Tinh. ---- Cũng không biết trước đó Tạ Phi Triết đối với Đường Tinh thế nào, dù sao Đường Tinh cũng không cảm nắng anh ta, con đường anh ta làm anh em rể với Diệp Thù Yến còn gian nan và xa xôi lắm. Anh ta hết lần này đến lần khác thỉnh giáo Diệp Thù Yến kinh nghiệm về phương pháp theo đuổi.

Đường Noãn đi ra khỏi phòng tắm, thấy Diệp Thù Yến mặt vô cảm nhìn chằm chằm điện thoại thì không khỏi buồn cười: “Rốt cuộc cậu ta nghĩ thế nào vậy? Không sợ anh ra chủ ý xấu cho cậu ta à?”

Diệp Thù Yến vén chăn lên ôm lấy cô, thở dài bảo: “Cậu ta sẽ cười nhạo anh không được.”

Đường Noãn: . . . Hóa ra từng ra rồi?

Diệp Thù Yến tựa đầu lên cổ cô, nhức đầu bảo: “Hy vọng bọn họ không thành.”

Vậy mình chính là con rể duy nhất của lão Đường gia. Nhưng hiển nhiên nguyện vọng của anh không thành thật, không bao lâu sau, Văn Tinh Xuyên đã hào hứng chạy tới xin nghỉ. Trên thực tế, cấp bậc anh ấy không vượt quá năm ngày thì căn bản không cần xin nghỉ, nhưng anh ấy vẫn đích thân chạy qua, trên khuôn mặt luôn thanh lãnh gần như vui vẻ ra mặt: “Nguyệt Nguyệt mang thai, tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Diệp Thù Yến: . . .
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 234: Chương 234



Này không phải khoe là gì?

[Quả nhiên không sợ trễ cơm ngon, cuối cùng vẫn là mình đến nhất, hahaha]

Diệp Thù Yến không để ý anh ấy, mặt vô cảm đi họp.

Tóm lại, chuyện mang thai vừa xác nhận, Văn Tinh Xuyên và Đường Nguyệt liền trở lại phong cách nhanh như chớp: Cầu hôn, đính hôn, kết hôn, trong ba tháng, nhân lúc bụng Đường Nguyệt chưa lớn đã làm xong toàn bộ.

Trong hôn lễ, Văn Tinh Xuyên ỷ có Đường Nguyệt rốt cuộc cũng nghe được một tiếng “Anh rể” của Diệp Thù Yến, anh ấy lập tức cười lộ ra tám cái răng lớn. Đường Noãn không cần hỏi Diệp Thù Yến cũng biết nói chung anh ấy lại có ý tưởng đại nghịch bất đạo gì, dáng vẻ phấn khởi kia, Đường Noãn nghi ngờ ít nhất một phần ba là vì anh ấy được làm anh rể của ông chủ.

Lúc kết thúc hôn lễ trở về nhà, cả đường Diệp Thù Yến đều trầm tư.

Lúc đầu Đường Noãn còn tưởng anh đang suy nghĩ xem xử lý chuyện công tu trong thời gian Văn Tinh Xuyên và Đường Nguyệt đi hưởng tuần trăng mật thế nào, kết quả lại nghe anh nói: “Em nói anh có nên điều Văn Tinh Xuyên đến chi nhánh châu Âu không? Anh ta có thể dẫn Đường Nguyệt đi cùng.”

Đường Noãn cười muốn chết, thế mà anh lại muốn đóng gói tiễn anh ấy chung với Đường Nguyệt.

“Đường nháo, chị cả em học pháp luật trong nước, ra nước ngoài làm cách nào phát triển sự nghiệp được.”

Diệp Thù Yến thở một hơi thật dài, cực kỳ đáng thương tựa vào trên người Đường Noãn: “Văn Tinh Xuyên tìm được núi dựa rồi.”

Đường Noãn vươn tay sờ đầu anh: “Anh cũng có mà, chỗ chị ả em giúp anh, sau đó anh sẽ dùng tăng ca uy h.i.ế.p anh ấy!”

Diệp Thù Yến lập tức ngồi thẳng người, ôm lấy cô cười nói: “Vợ tốt nhất.”

Đường Noãn cũng cười, ai có thể nghĩ tới, đường đường là chủ tịch kiêm tổng tài Diệp thị sẽ vì một chuyện “Anh rể cả” mà phát sầu chứ?

Sau khi về đến nhà, hai người đi thay đồ trước, lại bận rộn trong thư phòng một lúc, rồi dì Hà gọi bọn anh ăn cơm tối.”

Tổ yến?”

Dì hà cười bảo: “Không phải cô hơi ho à? Đúng lúc món này làm nhuận phổi.”

Đường Noãn uống một bát, rồi cùng Diệp Thù Yến lên giường nghỉ ngơi sớm, hôn lễ Đường Nguyệt hôm nay, họ cũng mệt lả.

Không biết mệt quá hay như nào, đến buổi tối Đường Noãn ngủ không an ổn lắm, nửa đêm đột nhiên gặp ác mộng mà tỉnh lại. Diệp Thù Yến nghe thấy động tĩnh cô, anh mơ mơ màng màng mở mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng cô hỏi: “Làm sao vậy?”

Đường Noãn cố gắng chui ra từ trong n.g.ự.c anh: “Em mơ thấy mình nhảy lầu.”

Trong giọng cô vẫn còn sợ hãi. Diệp Thù Yến lập tức mở mắt.

Liền nghe Đường Noãn nói tiếp: “Em mơ thấy chuyện trong sách.”

Cô ngửa đầu nhìn Diệp Thù Yến: “Anh Thù Yến, em vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, trong sách miêu tả hai chuyện liên quan tới chúng ta, dù nguyên nhân khác nhau, nhưng chung quy chuyện phát sinh đều giống nhau, ví dụ như chúng ta vẫn kết hôn, ví như anh rời khỏi Diệp thị... Thế thì có phải chứng minh em vẫn sẽ nhảy lầu không?”

Diệp Thù Yên ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên trán cô: “Đừng nói nhảm, đang tốt nhảy lầu cái gì?”

Đường Noãn vẫn cảm thấy tâm phiền ý loạn: “Kỳ thực em vẫn luôn rất kì lạ, coi như em thực sự cực đoan giống như quyển sách kia, xa cách lạnh nhạt với tất cả mọi người, nhưng em tuyệt đối sẽ không dễ nhảy lầu tự sát như vậy.”

Tối nay không biết làm sao, tất cả vấn đề cô đã không thèm suy nghĩ rất lâu đều hiện ra “Mục đích quyển sách đó xuất hiện trong đầu em là gì? Nếu đây chỉ là ảo giác của em, vậy tại sao anh lại có thuật đọc tâm?”

“Thế nên, có phải xuất phát từ nguyên nhân nào đó, em vẫn sẽ nhảy lầu đúng không?”

“Đừng nói nhảm.”

Diệp Thù Yến trấn an cô: “Mặc kệ lý do quyển sách đó xuất hiện là gì, thì không phải bây giờ cốt chuyện đã thay đổi hoàn toàn rồi sao? Em làm gì có lý do nhảy lầu?”

Quả thật Đường Noãn nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra nguyên nhân cô nhảy lầu, có lẽ quá mệt mỏi, đến hơn nửa đêm cô lại ngủ mất.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 235: Chương 235



Vốn dĩ Diệp Thù Yến muốn kêu cô nghỉ ngơi một ngày, nhưng đến sáng sớm Đường Noãn lại không sao, hai người vẫn như cũ cùng đến công ty. Dì Hà nghe nói buổi tối cô nằm mơ, lúc cơm tối lại nấu canh cao da lừa: “Cao da lừa khá tốt với phiền lòng không ngủ được, tim choáng váng đập nhanh, ăn vào là ngủ được rất ngon.”

Đường Noãn uống không ít, sau khi uống xong đúng lúc trong nhóm Đường Nguyệt gọi video tới.

Cô cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, “Người một nhà tương thân tương ái” nhóm thành viên trừ Đường Bôn xuất ngoại udu học đang ở trên máy bay ra, tất cả đều bật camera.

Lúc này Đường Nguyệt và Văn Tinh Xuyên đang ở Hải Nam, vì lý do mang thai, bọn họ không đi tuần trăng mật xa, lấy thoải mái làm chủ.

Ban đầu Đường Noãn nói chuyện vẫn rất vui vẻ, nhưng không biết vì sao lại dần dần bực bội, nhất là từng gương mặt trên video, đột nhiên khiến cô cảm thấy mặt mũi họ đều khó ưa. Là họ vứt bỏ cô, họ căn bản không thích cô, họ thích Đường Tĩnh hơn, tất cả hiện giờ đều là giả, đều là tình thân dối trá... Dựa vào gì mà làm sai chuyện còn vọng tưởng cô tha thứ... Diệp Thù Yến ở thư phòng xử lý văn kiện nghe được tiếng lòng không đúng của Đường Noãn liền vội vàng đứng dậy chạy vào phòng ngủ: “Noãn Noãn!”

Đối diện với ánh mắt Đường Noãn anh không khỏi sửng sốt, ánh mắt cô lạnh lùng thậm chí chứa sự chán ghét, giọng điệu cũng lạnh lùng: “Không phải anh đang làm việc sao? Qua đây làm gì?”

[Đến an ủi ánh trăng sáng mối tình đầu của anh à, cô ta cần anh hơn tôi thì coi là gì? Chỉ là một món đồ trang trí mà thôi...]“Đường Noãn!” Diệp Thù Yến vội vã tiến lên, dùng sức lay cô: “Em làm sao vậy?”

Đường Noãn chỉ cảm thấy choáng váng ghê tởm, đột nhiên cô đẩy anh ra xông vào toilet. Diệp Thù Yến vừa vỗ lưng giúp cô, vừa gọi điện thoại kêu bác sĩ gia đình đến.

Đường Noãn ói đến nhũn cả người, cuối cùng bị Diệp Thù Yến ôm lên giường, nhưng cho dù không còn sức lực, cô vẫn giãy giụa đẩy tay Diệp Thù Yến ra. [Đừng đụng vào tôi! Ghê tởm!]

Diệp Thù Yến nhíu máy, buông cô ra, cầm lấy điện thoại vẫn luôn vang trên bàn, là Thẩm Kim Hoa gọi tới, hiển nhiên là lúc gọi video mới nãy bà nhận thấy không đúng. Diệp Thù Yến tiếp nhận: “Mẹ...”

[A, chẳng lẽ lại muốn giả mù sa mưa (giả bộ) đến thăm mình sao? Không muốn, mình không muốn gặp bọn họ, để họ cút đi.] Diệp Thù Yến nhíu mày: “Mẹ, chỗ con có việc gấp, lát nói với mẹ sau.”

Đúng lúc bác sĩ gia đình đến, Diệp Thù Yến vội vàng để đối phương kiêm tra. May mà Đường Noãn không bài xích bác sĩ.

Tất nhiên bác sĩ Trương không kiểm tra được gì: “Tim đập nhanh thấy ghê tởm có thể là ăn đồ thiu, tâm trạng thay đổi lớn?”

Biểu hiện lúc hỏi câu cuối cùng, hiển nhiên bác sĩ Trương không nghĩ ra, cũng không phải tiểu thuyết, tâm trạng đang tốt sao lại thay đổi lớn?

Diệp Thù Yến nhớ tới cuốn sách kia, anh không nói thêm gì nữa, đương nhiên chuyện này càng ít người biết càng tốt, nếu không bị coi là người kì quái rồi nghiên cứu thì phiền phức lắm. Bác sĩ Trương đề nghị: “Ngày mai đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện thử, thế này tôi không biết được.”

Diệp Thù Yến gật đầu, chờ Đường Noãn ngủ xong, Diệp Thù Yến mới gọi điện lại cho Thẩm Kim Hoa.

Quả nhiên Thẩm Kim Hoa phát hiện Đường Noãn không thích hợp, nhưng Diệp Thù Yến lại không biết giải thích với đối phương thế nào, chỉ bảo bản thân chọc cô tức giận mới lừa gạt qua được.

Hơn nửa đêm tim Đường Noãn lại đập nhanh tỉnh lại, có điều cuối cùng cô cũng khôi phục lại bình thường, cô mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra, cảm thấy sợ hãi: “Diệp Thù Yến, em có phải không chạy khỏi cốt truyện? Nên cốt truyện tới mạnh mẽ khống chế em?”

“Sao em có thể chán ghét gia đình mình, căm ghét anh.”

“Sẽ không, đừng lo lắng.”

Diệp Thù Yến ôm cô trấn an: “Ngày mai chúng ta tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe trước, cốt truyện gì đó, đều là lời nói vô căn cứ.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 236: Chương 236



“Nhưng anh đã có thuật đọc tâm.”

Lòng Đường Noãn hoảng sợ lợi hại: “Em cũng có thể bị cốt truyện khống chế mà?”

Nói đến đây, cô đột nhiên ngồi dậy: “Sẽ không, em sẽ không bị cốt truyện không chết”

Diệp Thù Yến vuốt tóc cô nói: “Phải, không phải em không nhận mệnh ư, anh cũng không nhận, cái gọi là cốt truyện đã bị chúng ta thay đổi hoàn toàn, không đáng sợ nữa.”

“Sáng mai chúng ta lập tức đến bệnh viện kiểm tra.”

Đường Noãn gật đầu.

Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, cô lại cảm giác tốt hơn nhiều, hoàn toàn không phát hiện chỗ nào có vấn đề. Diệp Thù Yến vốn muốn trực tiếp đến bệnh viện, Đường Noãn lại bảo: “Nếu không chờ đến khi có vấn đề rồi đi? Hồi hôm qua ban ngày em luôn không bị sao cả.”

Diệp Thù Yến suy nghĩ thì cũng đúng, ban ngày cô rất bình thường, nếu bây giờ đi kiểm tra sợ cũng không tra được gì, không bằng chờ đến lúc phát tác rồi đi, như vậy có lẽ có thể nắm được cốt truyện khống chế suy nghĩ cô như thế nào?”

Nhưng Đường Noãn vẫn không thèm ăn lắm, nhìn tổ yến hầm chung với cháo cô chỉ múc một bát nhỏ, còn dư lại đều đưa cho dì Hà: “Còn lại dì ăn đi, đừng lãng phí.”

Dì hà cười gật đầu. Cơm nước xong hai người đến công ty, Diệp Thù Yến ngoài miệng nói không tin, nhưng trong lòng lại căng thẳng, không hề để cô rời khỏi tầm mắt mình. Hôm qua ban ngày Đường Noãn đều rất bình thường, hai người đều cho răng buổi tối sẽ phát tác, kết quả vừa tiến vào văn phòng không lâu, Đường Noãn lại bắt đầu nổi cáu phiền lòng, Diệp Thù Yến vội cã dẫn cô đi bệnh viện, nhưng cô nổi giận không muốn, trợn mắt lạnh lùng nhìn anh nói: “Tự tôi đi, anh đừng theo tôi!”

Diệp Thù Yến nhìn ánh mắt lạnh lùng chán ghét của cô, không dám k*ch th*ch cô, chỉ có thể để cô đi trước, cho đến khi cảm thấy cô vào thang máy, anh mới vội vàng đuổi theo. Đứng trước cửa thang máy chờ anh lại sửng sốt, tại sao lại đi lên? Nhưng anh ngưng thần yên lặng nghe, Đường Noãn nghĩ trong lòng đúng là muốn đến bãi đậu xe...

Ý thức được gì đó, Diệp Thù Yến đột nhiên thay đổi sắc mặt. Nhân viên tổng tài lần đầu tiên thấy Diệp Thù Yên hoảng sợ thành như vậy, anh gần như hét thư ký: “Lập tức thông báo bộ phận hậu cần, dừng thang máy này lại ngay!”Nói xong, anh gần như chạy như bay lên lầu, đi nhờ một cái thang máy nhân viên khác chạy lên trên.

Lúc thang máy tới tầng 40 thì thang máy chuyên dụng bên cạnh anh đã dừng lại, nhưng bên trong lại không có người. Diệp Thù Yến chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, không dám trì hoãn giây phút nào đuổi theo lên sân thượng, quả nhiên anh thấy Đường Noãn đi đến mép bờ. Lá gan anh cơ hồ muốn nứt ra, lớn tiếng kêu: “Đường Noãn! ! !”

Đại khái là giọng anh quá mức sợ hãi, Đường Noãn quay đầu, nhíu mày nhìn anh: “Sao anh lại xuống? Tôi bảo tự tôi có thể đi mà?”

Diệp Thù Yến làm mình ngầm bình tĩnh lại: “Đồ em bị riw, anh thấy là của em, nên xuống dưới đưa cho em.”

Vừa nói vừa thử thăm dò tiến về phía cô. Đường Noãn hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, cô cũng đi về phía anh.

Trong nháy mắt tới gần, Diệp Thù Yến ôm lấy cô, chân anh mềm nhũn suýt nữa thì quỵ xuống đất: “Noãn Noãn, em làm anh sợ muốn chết.”

Đường Noãn tựa hồ hơi không thoải mái, trong lòng chán ghét và bài xích: “Anh làm sao?”

Diệp Thù Yến hoàn toàn mặc kệ lâu thế nào, anh ôm chặt cô không buông tay: “Anh cùng em đến bệnh viện.”

Đường Noãn giãy giụa nói: “Không cần, không phải bệnh viện ở đằng kia sao?”

Diệp Thù yếu theo ánh mắt cô nhìn về hướng bệnh viện ở rất xa, cả người lại đổ mồ hôi lạnh, anh càng ôm chặt cô, nếu cô đi tới, chắc chắn sẽ rơi xuống lầu.

Lúc này sức lực Diệp Thù Yến phá lệ mạnh, không nói lời nào mang Đường Noãn đang giãy giụa xuống, cũng màu dù trong lòng Đường Noãn tràn đầy kháng cự, nhưng cố kỵ mặt mũi cô cũng không la to.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 237: Chương 237



Diệp Thù Yến nghĩ một lúc rồi kêu Tiểu Tề đi cùng, tự mình lái xe đến bệnh viện. Bởi vì Tiểu Tề Tài, Đường Noãn dù không thích cũng duy trì hòa thuận mặt ngoài.

Tới bệnh viện, Đường Noãn vẫn chưa tỉnh lại, nhưng trước mặt bác sĩ cô vẫn coi là ngoan ngoãn, Diệp Thù Yến lướt qua phần quyển sách, chỉ nói sự khác thường của cô.

Bác sĩ nhìn bộ dáng của Đường Noãn: “Cảm giác và cảm xúc thình lình thay đổi, sinh ra ảo giác với không gian, ảo giác, tự mình bóp méo, vọng tưởng... Sao cô có chút giống ăn phải chất gây ảo giác vậy.”

Diệp Thù Yến đã làm xong chuẩn bị tư tưởng sẽ rất khó kiểm tra ra được nguyên nhân, không nghĩ rằng bác sĩ lại cho ra được đáp án: “Chất gây ảo giác?”

Bác sĩ tính thời gian: “Bốn mươi phút đến hai giờ trước đó, cô không uống thuốc lung tung gì chứ?”

Diệp Thù Yến lắc đầu: “Hôm nay cô ấy chỉ ăn một bát tổ yến nhỏ...”

Nói đến đây, anh không khỏi dừng lại, hình như là Đường Noãn bắt đầu không đúng từ lúc ăn tổ yến.

Đang suy nghĩ, điện thoại lại vang lên, là dì Hà.

Diệp Thù Yến nhận, liền nghe giọng nói dồn dập của dì Hà truyền tới: “Ông chủ, hình như tổ yến trong nhà có vấn đề, sau khi tôi uốn liền cảm thấy không thích hợp.”

Diệp Thù Yến lập tức ý thức được gì đó, liền nói: “Dì hà, tự dì đón xe tới bệnh viện nhé!”Sau đó anh gọi điện cho Chu Ba: “Tổ yến trong nhà anh mua ở đâu?”

Chu Ba suy nghĩ, trả lời: “Lúc trước sinh nhật bà cụ, bà Thái đưa, đưa cùng còn có cao da lừa.”

Còn có cao da lừa...

Phải rồi, tối hôm qua Đường Noãn khó chịu lợi hại, cô không ăn tổ yến, nhưng lại ăn cao da lừa. Sinh nhật Đường Noãn là tháng ba, bởi vì là sinh nhật đầu tiên sau khi cưới, anh từng dẫn cô đến nhà cũ Diệp gia. Đúng lúc Diệp Chính Hồng trở về, Diệp Thù Yến lập tức yêu cầu sang tên nhà cũ qua danh nghĩa của anh. Bọn họ thuận theo, Diệp Thù Yến cũng biết không làm quá khó coi, hôm nay tạm thời để đám bà cụ Diệp và Diệp Chính Hồng ở lại, nhưng nếu họ ở đó chọc anh mất hứng, anh tùy thời có thể đuổi bọn họ đi.

Dù bình thường họ không trở về, nhưng nên biểu thị công khai chủ quyền bọn họ cũng cần biểu thị. Thế nên tiệc sinh nhật Đường Noãn liền tổ chức ở đó, lúc ấy đúng là có không ít người đến... Diệp Thù Yến lập tức sắp xếp suy nghĩ: “Lập tức mang cả tổ yến và cao da lừa đến bệnh viện!”Sau khi cúp điện thoại anh lại gọi cho Tạ Phi Minh: “Lúc sinh nhật Noãn Noãn, vợ anh tặng lễ vật gì?”

Tạ Phi Minh ngây người đáp: “Anh nhớ là đưa đồ bổ?”

“Phiền anh hỏi lại giúp em.”

Diệp Thù Yến nói: “Bao gồm số lượng.”

Tạ Phi Minh nghe ra giọng điệu anh không đúng, lập tức liên lạc với bà Tạ, sau đó bà Tạ tự mình điện lại cho Diệp Thù Yến: “Đưa tổ yến với cao da lừa, bà thích bảo dưỡng, lúc ấy bà đến huyện Đông A làm việc, gặp được cao da lừa chính tông, một lúc mang về không ít, còn có tổ yến trước đó tích trữ cũng không tệ, liền tặng một cặp, có vấn đề gì sao?”

“Trước đó bà cũng từng cho mấy bà cụ.”

Diệp Thù Yến đối chiếu số lượng với bà cụ. Bà Tạ cũng hấp tấp hỏi: “Chẳng lẽ thực sự có vấn đề?”

Diệp Thù Yến cũng không giấu giếm: “Không nhất định là đồ bà có vấn đề, chỉ là hai ngày nay Noãn Noãn ăn tổ yến phát hiện không đúng, không nay tới bệnh viện xem thử, bác sĩ nói như là ăn phải chất gây ảo giác.”

“Chất gây ảo giác? !” Bà Tạ bị dọa sợ đến đổ mồ hôi lạnh: “Là ở bệnh viện nhà họ Cố hả? Cháu chờ tí, bà qua xem thử.”

Lúc bà Tạ tới, Chu ba cũng đến: “Anh, tất cả tổ yến và cao da lừa đều ở đây.”

Bà Tạ lập tức hỏi: “Bà không đưa nhiều như vậy!”

Diệp Thù Yến giao hết đồ cho bác sĩ: “Vợ tôi chính là ăn hai thứ đồ này mà xuất hiện những triệu chứng, cảm phiền giúp kiểm tra thử.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 238: Chương 238



Rồi anh nói với Chu Ba: “Anh ở đây trôm nom bà, nếu bệnh viện tra ra vấn đề lập tức báo cảnh sát.”

Rồi anh nói với bà Tạ: “Xin lỗi, cháu không có thời gian chiêu đãi bà, hiện giờ Noãn Noãn đối với tất cả mọi người đều rất bài xích...”

Bà Tạ tỏ vẻ lý giải: “Cháu nhanh bận bịu đi, không sao đâu, bà với quản lý Chu cùng nhau chờ, nếu quả thật có vấn đề, bà sẽ phối hợp với cảnh sát.”

Diệp Thù Yến nói cảm ơn, rồi đi vào cửa phòng bệnh.

Lúc này Đường Noãn đang uống nước theo đề nghị của bác sĩ, động tác tựa hồ có hơi chậm chạp, chất gây ảo giác không có thuốc giải, chỉ có thể thay bằng uống nhiều nước, sau đó tự mình ngây ngốc, không nên để cô chịu đả kịch, nghỉ ngơi cho khỏe.

Nếu liều thuốc không nhiều, sau 72 giờ luân phiên sẽ khôi phục bình thường.

Diệp Thù Yến gọi điện thoại kêu nhóm Thẩm Kim Hoa đến đây giúp nhìn Đường Noãn, bản thân thì lái xe đến nhà cũ.

Trước đó anh cũng như Đường Noãn, đều đã dự kiến trước là sừng sâu mắc kẹt trong cốt truyện, hiện giờ bác sĩ chuẩn đoán được kết quả, anh mới phản ứng lại, chuyện này không huyền huyễn như vậy, mà là bởi vì.

Mà có thể làm ra chuyện điên cuồng thế này, ngoại trừ Giang Miểu làm anh không nghĩ ra gì khác.

Diệp Thù Yến mới vừa trải qua chuyện này, không có cách nào ở tại bệnh viện chờ kết quả, anh phải mau dùng biện pháp xác nhận, nếu quả thật là cô ta...

Quản gia nhà cũ thấy Diệp Thù Yến mặt như sương lạnh xông vào thì sợ hết hồn: “Đại thiếu gia.”

Diệp Thù Yến nhìn quanh một vòng, lạnh giọng hỏi: “Giang Miểu đâu?”

Tôn Uyển Thu nghe giọng điệu anh không đúng, trực tiếp tốn vào phòng bếp, quản gia đáp: “Ở trong phòng nhị thiếu.”

Diệp Thù Yến đi nhanh lên lầu, ở trên cầu thang đã nghe thấy giọng nói chói tai của Giang Miểu: “... Diệp Thù Thần! Anh lại tìm đàn bà? ! Tìm đàn bà mà còn để tôi trả tiền! ! Anh có biết xấu hổ hay không!”Giọng nói miễn cưỡng Diệp Thù Thần tỏ vẻ không sao cả: “Tôi cũng không bảo cô chi tiết, không phải là cà thẻ tín dụng thôi sao?”

“Chẳng lẽ thẻ tín dụng anh dùng không phải của tôi chắc?”

Hiển nhiên cảm xúc Giang Miểu sắp tan vỡ, giọng nói cô ta càng thêm chói tai: “Bây giờ chuyện thẻ tín dụng là sao đây?”

“Diệp Thù Thần, tại sao anh lại trở nên thế này, cả ngày uống rượu không có công việc chính đáng thì thôi, bây giờ anh còn tìm đàn bà! Anh quá tởm rồi đó!”

Giọng nói Diệp Thù Thần cũng đầy không kiên nhẫn: “Cô có thể đừng nói nhao nhao như vậy được không, trước đó tôi là người như vậy rồi, cuộc sống hồi trước tôi sống thế đó, không phải cô biết hết sao?”

“Nếu cô cảm thấy không chịu được thì ly hôn đi.”

Diệp Thù Thần cười lạnh: “Hoặc là tôi lại đi kiếm ít tiền? Quý thứ ba《 Hai đường đi》bắt đầu rồi đúng không? Chúng ta cũng cùng tiến lên?”

“Diệp Thù Thần! ! !” Nhắc tới chuyện này, giọng Giang Miểu lại chói tai khiến người ta đau màng nhĩ. Hồi xưa nhà họ Diệp đại chiến tranh gia sản, từ lúc bắt đầu Giang Miểu đã được nói là phúc tinh, vợ hiền, cô ta đi theo Diệp Thù Thần lụi bại được nhận định là kẻ gây họa không có dã tâm, không có não. Trên mạng so từ đầu đến chân cô ta với Đường Noãn, dùng những lời nói chê bai thậm chí ác độc lên trên người cô ta, khiến bây giờ cô ta bắt đầu sợ hãi Internet.

“Hoặc nếu cô thông báo tình cảm chúng ta tan vỡ thì sao?”

Diệp Thù Thần hình như biết rất rõ nhược điểm của cô ta, cười nhạo bảo: “Các bạn trên mạng sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”

“Diệp Thù Thần, tôi liều mạng với anh!” Giang Miểu không cho anh ấy nói tiếp, ngay sau đó là âm thanh leng keng không hề nhỏ, nhưng đám người giúp việc dưới lầu lại rất bình tĩnh, hiển nhiên đã thành quen. Âm thanh căm hận của Giang Miểu lại tiếp tục vang lên: “Diệp Thù Thần, anh ăn của tôi, dùng của tôi, còn cầm tiền tôi đi nuôi đàn bà, anh có còn lương tâm hay không?”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 239: Chương 239



Giọng Diệp Thù Thần cũng lạnh như băng: “Ăn của cô dùng của cô? Diệp Thù Thần tôi dù là tên ăn chơi trác táng cũng nhiều tiền hơn cô, tôi vì ai mới biến thành bộ dáng hiện tại?”

“Tôi đang làm nhị thiếu gia nhà họ Diệp rất tốt, là cô, vì cô đáng thương mà lòng ham hư vinh, không muốn cho tôi đi theo anh cả mình tranh đấu, còn tiên hợp ba và anh cô ép tôi, nếu không phải một nhà các người, sao tôi có thể thua nhanh như vậy!”

“Hiện giờ tôi hai bàn tay trắng như vậy rốt cuộc do ai ban tặng?”

“Tôi nói cho cô biết Giang Miểu, đời này, hoặc là cô nuôi tôi, hoặc là, tôi lập tức tung tin lên mạng, lúc trước chúng ta ân ái thế nào, giờ tôi liền xé mặt thế đấy, chỉ cần cô không sợ ra khỏi cửa bị người ta trào phúng mắng.”

“Giờ Đường Noãn người ta là vợ Diệp tổng, không có bất cứ thân phận bối cảnh nào cũng có thể bò lên vị trí đó là người ta có năng lực! Anh cả tôi không chỉ tài giỏi mà còn một lòng một dạ, Đường Noãn đáng được như vậy; mà cô, thậm chỉ tôi là một phú nhị đại ăn chơi trác táng không đáng giá một xu còn chướng mắt cô, so với Đường Noãn? Sao cô không coi thử mình trong gương xem?”

“Diệp Thù Thần!” Giọng Giang Miểu như muốn thét lên, nhưng trừ bất lực nổi giận, cô ta gần như cũng không có cách: “Chờ đó, các người sẽ gặp báo ứng, Đường Noãn, Diệp Thù Yến, còn có anh, các người đều sẽ không được c.h.ế.t tử tế! ! !”

“Sao lại không được c.h.ế.t tử tế?”

Diệp Thù Yến đẩy cửa phòng họ ra.

“Nghe thấy giọng nói như mảnh băng, hai người đang đánh nhau không hẹn mà cùng nhìn phía cửa, người đàn ông cao lớn đĩnh bạt đứng ở đằng kia, trên mặt anh lạnh lùng chưa từng có.

Hai người vô thức buông nhau ra, Giang Miểu bối rối núp sau người sửa sang lại tóc, trong lòng nín thở muốn nổ.

Diệp Thù Thần thì không sao cả, giờ anh ấy bất chấp tất cả, cam tâm tình nguyện kiếm sống dưới tay Diệp Thù Yến: “Anh, sao anh lại tới đây?”

Diệp Thù Yến không để ý anh ấy, anh đi thẳng về phía Giang Miểu, đứng lại cách cô ta ba thước: “Cô nói muốn bọn tôi không được c.h.ế.t tử tế, thế thì không được c.h.ế.t tử tế thế nào?”

Giang Miểu đã không còn phách lối như mới nãy, dù lúng túng nhưng cô ta vẫn giải thích: “Chỉ là lời nói lẫy lúc cãi nhau thôi, anh, Diệp Thù Thần anh ta rất...”

Diệp Thù Yến hỏi thẳng: “Cô giở trò quỷ lên tổ yến và cao da lừa phải không?”

Trong mắt Giang Miểu thoáng qua gì đó rất nhanh, nhưng nhanh chóng lại thành vẻ mặt tò mò: “Tổ yến, cao da lừa gì cơ?”

Diệp Thù Yến nhìn cô ta, ánh mắt anh ngày càng lạnh, Giang Miểu cố tự trấn an mình, cô ta đã sớm nghĩ qua cảnh tượng này, thế nên bây giờ cô ta vẫn có thể bày ra bộ mặt vô tội hỏi: “Sao vậy? Chị dâu xảy ra chuyện gì à?”

Diệp Thù Yến nghe được tiếng lòng cô ta, cả người anh tản ra khí lạnh, hận không thể trực tiếp bóp c.h.ế.t ả đàn bàn điên cuồng ngu xuẩn này: “Không làm gì thì sao cô lại hỏi Noãn Noãn đã xảy ra chuyện gì?”

“Giang Miểu.”

Giọng Diệp Thù Yến bỗng nhiên bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng lại như cơn bão nào đó nổi lên cắn người: “Tôi chưa bao giờ để cô vào mắt.”

Tay Giang Miểu siết chặt thành quả đấm, không kìm được căm phẫn.

Cô ta nghe anh nói tiếp: “Nhưng nếu cô muốn tìm cảm giác tồn tại như vậy, tôi sẽ như mong muốn của cô.”

Để cô sống không bằng c.h.ế.t mãi mãi nhớ đến kết quả khi chọc tôi! Dứt lời anh xoay người rời đi.”

Ấy, anh cả! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Thù Thần cũng nóng nảy, quay đầu cả giận nhìn Giang Miểu: “Họ Giang kia, cô lại làm gì rồi?”

“Cô mẹ nó nếu cô làm gì thì nhanh chóng nói cho tôi, đến bây giờ tôi chưa thấy qua anh cả tôi như vậy, nếu như đợi anh ấy tự mình xuất thủ thì mẹ nó cô xong đời rồi, đừng lôi kéo bộn tôi chịu tội thay, cô đồ ngu ngốc này!”
 
Back
Top Bottom