Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 10: Chương 10



“Đính hôn thì sao? Vợ chưa cưới gì chứ.”

Kim Vấn Hạ khinh thường nói: “Mọi người ai mà không biết anh Diệp bị mẹ kế và cái cô Đường Noãn bất tài ấy tính kế rồi bị ép đính hôn? Bằng không với vẻ ngoài đó của Đường Noãn, xách giày cho anh Diệp cũng không xứng, không đúng, đừng nói là xách giày, ngay cả cơ hội đến trước mặt anh Diệp, cô ta cũng không có.”

Cô ta an ủi Giang Miểu: "Chị Miểu, chị yên tâm đi, căn bản anh Diệp không thích cô ta, mà bây giờ hai người quanh đi quẩn lại cứ gặp mặt nhau, ở bên nhau cũng là chuyện sớm muộn.”

“Vậy đợi khi nào anh ấy xử lý ổn thỏa mọi chuyện rồi nói sau.”

Giang Miểu thấm thía nói: “Chẳng lẽ em muốn chị bị người ta chê cười?”

Kim Vấn Hạ nghĩ đến tin đồn gần đây nói Giang Miểu là kẻ thứ ba chen chân vào quan hệ của người khác, cô ta thở phì phì giậm chân: "Đường Noãn đó chỉ biết dùng thủ đoạn không lên được mặt bàn thôi, em không tin cô ta có thể dựa vào cách này bám riết mãi lấy anh Diệp không buông!”

“Em cũng biết cô ta không lên được mặt bàn, thế tại sao phải chấp nhặt với cô ta.”

Giang Miểu trấn an: “Hôm nay chúng ta là chủ, đồng ý với chị, đừng tìm cô ta gây sự được không? Nếu không, chúng ta sẽ khó coi lắm.”

Kim Vấn Hạ không tình nguyện gật gật đầu, nhưng vẫn bổ sung: "Đó là nếu cô ta an phận.”

Giang Miểu cười cười nói: "Được rồi, không cần em phải nhọc lòng, cô ta có thể không an phận đến đâu cơ chứ?”

Nói xong thì cô ta ra xem những trang sức khác, bỗng túi văn kiện đặt trên đùi rơi xuống, bên trong lòi ra mấy tấm ảnh.

“Cũng đúng, dù cho cô ta có làm gì, cũng chỉ là vai hề nhảy nhót mà thôi.”

Kim Vấn Hạ vừa hừ lạnh, vừa cúi đầu giúp chị mình nhặt đồ lên, đợi sau khi nhìn thấy ảnh chụp, cô ta không khỏi “Hả” một tiếng.

Giang Miểu hoảng sợ, vội vàng nói: "Em đừng nói lung tung, chuyện này không phải chuyện đùa.”

Vốn Kim Vấn Hạ chỉ cảm thấy người trong ảnh quen mắt, nhưng nghe Giang Miểu nói vậy, nhất thời nhìn kỹ thêm một lần, lập tức cô ta phát hiện vấn đề, khiếp sợ che miệng lại: "Đây... Đường Noãn cô ta, cô ta không phải...”

Giang Miểu vội vàng đưa ngón trỏ lên miệng: "Hạ Hạ, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, em ngàn vạn lần đừng nói lung tung, hiểu chưa?”

Kim Vấn Hạ không hiểu: "Sao lại không được nói, nếu chuyện này được đưa ra ngoài ánh sáng, tất nhiên là ở trong vòng này, cô ta sẽ bị mọi người xua đuổi, lý do để anh Diệp từ hôn cũng rất đầy đủ.”

Giang Miểu nói: "Chị muốn giao chuyện này cho Diệp Thù Yến xử lý…”

Kim Vấn Hạ suy nghĩ cẩn thận: "Đúng! Quả thực cái này phải đưa cho anh Diệp xử lý mới là thỏa đáng nhất! Để chị tự mình chống lại cô ta, ấy mới đúng là hạ thấp bản thân. Em muốn xem xem, sau khi anh Diệp tự mình điều tra ra chuyện này, cô ta còn có mặt mũi nào dây dưa với anh Diệp!” Cô ta vừa nói, vừa chọn ra hai tấm ảnh nhét vào trong túi xách của mình.

Giang Miểu nghi hoặc nhíu mày: “Em làm gì thế?”

“Chị yên tâm đi, chắc chắn em sẽ không để lộ đâu.”

Kim Vấn Hạ nheo mắt lại: "Nhưng nếu cô ta dám chọc chị, chúng ta sẽ khiến cho cô ta lo lắng hãi hùng, sống không dễ chịu...”

Nói xong vỗ vỗ túi xách: "Đêm nay nhất định phải làm cho cô ta an phận!”

Dường như đã tưởng tượng được bộ dáng kinh hồn bạt vía, thấp thỏm lo âu của Đường Noãn, Kim Vấn Hạ cười hết sức đắc ý.

Giang Miểu còn muốn nói thêm, song điện thoại di động trên bàn lại kêu lên một tiếng, Giang Miểu nhìn tin nhắn, đáy mắt không tự giác lóe ra ánh sáng: "Chúng ta xuống dưới thôi, yến hội sắp bắt đầu rồi.”

Kim Vấn Hạ nhìn đồng hồ: "Còn mười mấy phút nữa mà?”

Cô ta vừa dứt lời, Giang Trạm đã đi tới gõ cửa: "Miểu Miểu, đi thôi, Diệp Thù Yến sắp tới rồi.”

Kim Vấn Hạ bừng tỉnh đại ngộ, lập tức chế nhạo: "Anh Trạm, còn cần anh nói nữa à, đã sớm có người báo cáo hành trình cho chị em rồi!”

“Vậy sao?”

Giang Trạm có chút bất ngờ nhìn về phía Giang Miểu.

Giang Miểu ôm cánh tay anh ta lắc lắc, cười nói: "Đừng nghe Hạ Hạ nói bậy.”

Nhưng cũng không phủ nhận, trộm cảnh cáo Kim Vấn Hạ: "Ngàn vạn lần đừng làm bậy đấy, nếu không kẻ mất mặt sẽ chính là nhà chúng ta.”

“Biết rồi mà, chị yên tâm đi.”

Kim Vấn Hạ thấy cổ Giang Miểu vẫn trống không, nhất thời hiểu ra điều gì, đắc ý nở nụ cười.

Đường Noãn chiếm vị trí thì sao? Anh Diệp không yêu cô, có chiếm vị trí thì cũng chỉ là trò cười mà thôi.

Đường Noãn bị người ta chế giễu giờ đây đang ngồi trong xe chán muốn chết.

Cô biết Diệp Thù Yến là tên cuồng công việc, nhưng không ngờ mấy năm trôi qua, anh đã tiến hóa tới trình độ phát rồ thế này.

Bắt đầu từ lúc ra khỏi cửa nhà lên xe, trợ lý Thẩm ngồi ở ghế lái phụ không ngừng báo cáo công tác, cả chặng đường đi gần bốn mươi phút, Diệp Thù Yến đã mở một cuộc họp nhỏ trực tuyến, trả lời vài cái email, bây giờ còn đang xem báo cáo điều tra nghiên cứu hạng mục mới.

“Tổ nước ngoài đã khảo sát hệ thống quản lý khách sạn thông minh Noãn Dương, chức năng linh hoạt đa dạng, trải nghiệm ở khách sạn Smail vô cùng tốt, phù hợp với xu thế nâng cấp khách sạn quốc tế trong tương lai, cũng rất hợp với quy hoạch khách sạn trong tương lai của tập đoàn chúng ta, sau quá trình đánh giá, tổ đầu tư cho rằng đầu tư thu mua có lời hơn so với mua sắm đơn thuần.”

"Hơn nữa người sáng lập chủ yếu của đối phương là người nước Hoa, dường như có dự định quay về nước Hoa phát triển, chỉ là vị Erica kia tương đối thần bí, gần như chưa từng lộ mặt, một vị khác chỉ là người phụ trách hạng mục, không làm chủ được, nói là chậm nhất trong vòng nửa tháng tới sẽ trả lời.”

Nghe được tin tức này, cuối cùng Đường Noãn cũng có chút hứng thú, quay đầu muốn nhìn ra chút ý tứ gì đó từ trên mặt Diệp Thù Yến.

Nhưng đối phương cứ như mặt than, ngay cả lông mày cũng không động đậy, chỉ cầm ipad nhanh chóng xem số liệu, cuối cùng lời ít ý nhiều phân phó: "Trong vòng một tuần, bàn bạc với đối phương.”

Trợ lý Thẩm vội vàng nói: "Được.”

Dùng khóe mắt liếc qua gương mặt tươi cười của Đường Noãn, trong lòng trợ lý Thẩm nhịn không được cười nhạo, bao cỏ (*) này cũng biết làm bộ làm tịch thật, suốt chặng đường nom như nghe hiểu, đáng tiếc, dù có giả bộ cho giống đi chăng nữa, Diệp tổng cũng chỉ coi cô là bình hoa trang trí mà thôi.

Gần như trong nháy mắt Đường Noãn đã nhận ra sự coi khinh của trợ lý Thẩm đối với mình, thầm nghĩ, sức hấp dẫn của Giang Miểu lớn thật, ngay cả trợ lý của Diệp Thù Yến, cô ta cũng tóm được.

Diệp Thù Yến có biết chuyện này không nhỉ? Đường Noãn nhịn không được quay đầu nhìn anh, nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, có lẽ anh sẽ không quan tâm tới chuyện nhỏ kiểu này.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 11: Chương 11



“Diệp tổng, tới rồi.”

Xe một đường chạy vào khu nghỉ dưỡng, dừng lại ở cửa chính.

Trợ lý Thẩm đưa chiếc hộp vẫn ôm trong ngực ra phía sau: "Diệp tổng, đây là quà sinh nhật bà chủ và anh chuẩn bị cho cô Giang Miểu.”

Tài xế đã mở cửa xe cho Diệp Thù Yến, Diệp Thù Yến nhàn nhạt nhìn anh ta một cái: "Giao cho Đường Noãn.”

Trợ lý Thẩm bị cặp mắt màu lưu ly không có chút tình cảm kia nhìn chằm chằm, sống lưng phát lạnh, trong nháy mắt đó dường như anh ta cảm thấy Diệp Thù Yến đã nhìn thấu mánh khóe của anh ta.

Đường Noãn nhướng mày, đưa tay nhận lấy hộp, dịu dàng nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ giao chiếc hộp nguyên vẹn cho cô Giang.”

Trợ lý Thẩm xấu hổ buông lỏng tay, cũng không dám nói nữa.

Đường Noãn cười cười với anh ta, chậm rãi đẩy cửa ra, Diệp Thù Yến đã vòng qua đầu xe đi sang đây, vươn tay về phía cô.

Đường Noãn đặt tay lên tay anh, lúc xuống xe chân lại bị trẹo một cái, Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn cô, Đường Noãn không tự giác nuốt nuốt nước miếng, nghĩ nếu không đổi một đôi giày khác, chọc Diệp Thù Yến mất kiên nhẫn thì sẽ mất nhiều hơn được.

Nhưng trước khi cô mở miệng, bàn tay to của Diệp Thù Yến đã dời từ bàn tay sang cánh tay của cô, thuận tiện cho cô mượn lực.

Đợi sau khi cô đứng lên, nhân cơ hội khoác tay anh, Diệp Thù Yến không chỉ không nói gì, còn thoáng thả chậm bước chân phối hợp với cô.

Đường Noãn nhìn biệt thự phồn hoa thấp thoáng được điểm xuyết chủ yếu bởi đèn neon, cô không khỏi cười xán lạn.

Bên trong, kể từ khi Giang Trạm đi ra ngoài, tiếng ồn ào trong đại sảnh không tự giác mà nhỏ lại, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, Kim Vấn Hạ càng hưng phấn nắm chặt cánh tay Giang Miểu: "Chị Miểu, anh Diệp đến rồi!”

Mấy người bạn có quan hệ không tệ với Giang Miểu đều nhìn cô ta với ánh mắt trêu ghẹo.

Giang Miểu bất đắc dĩ trao trả ánh mắt giận dỗi, ý bảo bọn họ đừng có láo nháo.

Đúng lúc này, Đường Noãn khoác tay Diệp Thù Yến bước vào đại sảnh, trong nháy mắt đó, toàn bộ đại sảnh yên tĩnh lại, ngay sau đó vang lên vài tiếng hút khí rõ ràng.

Vài ánh mắt mãnh liệt dừng trên người cô, Đường Noãn theo bản năng nhìn qua, phát hiện cách đó không xa là Giang Miểu đang cắn chặt môi dưới, song rất nhanh cô ta đã thả lỏng. Mấy người bạn bên cạnh cô ta đang nhìn sang bên này đều không thể tưởng tượng nổi, cô gái nhỏ khoác tay cô ta thì lại cười lạnh với Đường Noãn.

Đường Noãn có thể nhận được sơ sơ những người đó, tuy Giang Miểu mới được nhận về, nhưng năm đó cô ta lấy thành tích xuất sắc được tuyển thẳng vào trường trung học tư nhân quý tộc, cho nên sớm có liên quan với người trong vòng này, bên cạnh cô ta đúng là những bạn học cấp ba của cô ta.

Đương nhiên, cô ta cùng lớp với Diệp Thù Yến, những bạn học đó cũng là bạn của Diệp Thù Yến…

Đường Noãn nhìn biểu cảm khiếp sợ trên mặt bọn họ, đáy lòng hiếm khi dâng lên một tia tò mò, chẳng lẽ lúc học cấp ba, thực sự Diệp Thù Yến và Giang Miểu đã từng yêu nhau điên cuồng?

Nhưng rất nhanh ý nghĩ này đã bị cô vứt ra sau đầu, thứ nhất là không có cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ của Diệp Thù Yến khi yêu một người, thứ hai là cho dù có thì cũng là quá khứ, bây giờ cô hoàn toàn có thể xác định, Diệp Thù Yến không có bất kỳ tình cảm gì đặc biệt với Giang Miểu.

Đường Noãn nở nụ cười dịu dàng khéo léo, lễ phép gật đầu chào hỏi mọi người.

Chỉ là không biết vì sao, hình như cô gái nhỏ khoác tay Giang Miểu kia lại càng thêm tức giận, Giang Miểu rất nhanh đã che giấu đi vẻ thất lễ của mình, nở nụ cười thanh thuần hào phóng chào đón.

Giang Trạm đã đi tới trước mặt bọn họ cũng không thèm liếc Đường Noãn một cái, vừa hàn huyên với Diệp Thù Yến, vừa dẫn người đi về phía Giang Miểu, vừa đi vừa cười nói: “Quả nhiên vẫn là mặt mũi của Miểu Miểu lớn, có thể mời Thù Yến tới đây.”

Diệp Thù Yến từ chối cho ý kiến, đợi đến khi đi tới trước mặt Giang Miểu, cúi đầu nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Sinh nhật vui vẻ.”

Giọng điệu không khác gì so với lúc nói chuyện với người khác.

Giang Miểu hơi dừng một chút, cười nói: "Cám ơn.”

Đường Noãn nhân lúc tặng quà: "Cô Giang, sinh nhật vui vẻ.”

Ánh mắt cô dừng trên chiếc cổ trống rỗng của Giang Miểu, cười nói: “Xem ra món quà này của dì Đặng cực kỳ phù hợp.”

Mẹ đẻ của Diệp Thù Yến tên là Đặng Quỳnh, Đường Noãn thay mặt giải thích: “Chắc dì Đặng đã nói với cô rồi, lần này dì ấy đang tổ chức triển lãm tranh lưu động ở nước Doãn, không thể về được, xin lỗi.”

Nói xong, cô lấy một cái hộp khác ra: "Đây là nguyên bộ kim cài áo, là tâm ý của tôi và anh Thù Yến.”

Rốt cục vẻ mặt của Giang Miểu cũng có biến hóa, cô ta không khỏi nhìn về phía Diệp Thù Yến, đáy mắt là vẻ không thể tin và sự tủi thân không cách nào đè nén.

Nhưng mà Diệp Thù Yến vẫn là bộ dáng lạnh như băng như cũ, dù là ai cũng nhìn không ra chút cảm xúc nào.

Dường như Giang Miểu đã từ bỏ, rũ mắt nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Tuy rất nhanh cô ta đã nở một nụ cười khéo léo, nhưng những người quan tâm cô ta và Đường Noãn hay nhạy cảm với cảm xúc của người khác đều có thể nhận ra được nỗi khổ sở ẩn nhẫn bên trong cô ta.

Nháy mắt, Đường Noãn cảm nhận được hai tầm mắt lạnh như băng đến từ phía đối diện, Giang Trạm có hơi kín đáo hơn, chợt lóe rồi biến mất, nhưng cô gái nhỏ bên cạnh Giang Miểu thì gần như không thèm che giấu sự thù địch.

Đường Noãn không tự giác nhích lại gần Diệp Thù Yến, nếu nói lạnh, ai có thể lạnh hơn Diệp Thù Yến chứ?

Kết quả lúc di chuyển, tấm thảm dưới chân có vẻ không được bằng phẳng, chân của cô lại trẹo một cái, cánh tay đang khoác tay Diệp Thù Yến không nhịn được hơi dùng sức, Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn cô một cái, bỗng nhiên đưa tay đỡ lấy bả vai của cô.

Đường Noãn:…

Cô trơ mắt nhìn Giang Miểu vốn đã khôi phục lại nụ cười, giờ lại không tự chủ c*n m** d***, dáng vẻ như bị trai đểu phụ tình, nhưng lại hít sâu một hơi ra vẻ không thèm để ý, nở tươi cười, nhanh chóng chào tạm biệt rồi xoay người đi.

Trời đất chứng giám, Đường Noãn thật sự không có ý khiêu khích.

Nhưng hiển nhiên người đối diện không cho là vậy, Giang Trạm cười như không cười nhìn cô: "Chân của Đường nhị tiểu thư không khỏe lắm à? Có cần tôi kêu người dìu em vào phòng nghỉ nghỉ ngơi không?”

Suy nghĩ của Đường Noãn xoay chuyển rất nhanh, lập tức cười nói: “Vậy làm phiền Giang tổng.”

Nơi này là sân nhà của đối phương, Diệp Thù Yến cũng không thể nhìn chằm chằm cô trong suốt thời gian diễn ra bữa tiệc được, hơn nữa từ lúc xuống xe đến bây giờ, thái độ của Diệp Thù Yến đối với cô đã đủ để cho cô thắng rồi, cô chỉ không muốn bị cười nhạo thôi, không cần phải k*ch th*ch đối thương quá mức, so đua thắng thua làm gì.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 12: Chương 12



Hiển nhiên Giang Trạm không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, nhất thời nghẹn họng.

Đường Noãn tri kỷ giải thích: "Không giấu gì anh, trước khi đến đây, đúng là tôi đã bị trật chân, phải dựa vào anh Thù Yến mới tới được đây, nhưng lát nữa cũng không tiện treo mãi lên người anh ấy được.”

Nhất thời Giang Trạm không phân biệt được là cô đang lui bước hay là đang khiêu khích.

Diệp Thù Yến nghe vậy thì cúi đầu nhìn cô một cái, chẳng biết vì sao mà trong lòng Đường Noãn sinh ra dự cảm không tốt.

Một lát sau, khu vực sảnh chính, Đường Noãn ngồi cạnh Diệp Thù Yến, đặt mông ngồi giữa một đám đại lão trong giới thương nghiệp, dùng góc nhìn tốt nhất quan sát màn biểu diễn mở đầu trên sân khấu.

Tuy rằng không treo lên người đối phương, nhưng hình như Diệp Thù Yến có ý định dắt theo cô nguyên buổi.

Đường Noãn:…

Nhất thời cô không phân biệt được là Diệp Thù Yến muốn bảo vệ cô hay là muốn hại cô, cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của Giang Trạm thường thường nhìn sang đây, nhân sinh của Đường Noãn không còn gì luyến tiếc, phỏng chừng chuyện cô khiêu khích Giang Miểu đã rửa không sạch nữa rồi.

Cô quyết định lát nữa sẽ lấy lý do là chân bị thương, dùng chiến lược rút lui, dù sao khi đối mặt với thực lực chân chính, cái miệng của cô cũng chỉ trưng ra cho đẹp mắt mà thôi.

Kết thúc màn diễn tấu mở màn, thì tới vở kịch chính của hôm nay.

Bản thân Giang Miểu rất xinh đẹp, hôm nay còn ăn diện lộng lẫy, lúc cô ta đứng trên sân khấu càng có vẻ đẹp kinh người.

Đương nhiên so với dung mạo của cô ta thì thứ càng khiến cho người ta hâm mộ đó là chuyện cô ta được cưng chiều, cô ta đi lạc suốt hai mươi năm, người nhà họ Giang đã chuẩn bị cho cô ta hẳn mười chín phần quà sinh nhật, ba mẹ và các anh trai của cô ta ai ai cũng không bỏ sót.

Từ sáu tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi, mỗi món quà đều chứa đựng nỗi bi thương và tình yêu, và bây giờ tất cả chúng đều được xem là liều thuốc chữa lành nỗi đau mà cô ta đã phải chịu đựng trong suốt hai mươi năm bị lạc đường.

Trên sân khấu, Giang Miểu ôm ba mẹ và anh trai, khóc lê hoa đái vũ, dưới đài mọi người cũng theo đó mà gạt nước mắt, đừng nói là các cô gái trẻ tuổi, các ông lớn hơn năm mươi tuổi cũng mắt ngấn lệ.

Mũi Đường Noãn vốn có chút cay cay, cho đến khi phát hiện anh hai nhà họ Giang lấy ra một con búp bê gấu Bắc Cực cao hơn một mét, nói là quà sinh nhật mười tuổi của Giang Miểu.

Đường Noãn có ấn tượng vô cùng sâu sắc với con búp bê này.

Năm tám tuổi cô bị Đường Dị đẩy xuống biển, thiếu chút nữa bị chết đuối, bị sóng cuốn đi, bởi vì chuyện này, mẹ cô, chị cô giằng co với ba cô, chị cô không chỉ tranh thủ được một phần cổ phần, mà mẹ cô còn thành công đuổi Đường Dị ra khỏi nhà cũ.

Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương vô cùng vui sướng, cho rằng cô lập công lớn, lần đầu tiên tích cực tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, Đường Noãn cũng là lần đầu tiên được chú ý như vậy, hết sức vui vẻ.

Nhưng Lâm Nguyệt Nga quyết định địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật là ở bờ biển, lý do là một vị khách quý mà bà ta mời thích biển rộng.

Nhưng kể từ khi cô bị Đường Dị đẩy xuống biển, Đường Noãn trở nên vô cùng sợ nước, nhưng thấy khó có dịp Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương quan tâm tới cô, cô lại không dám mở miệng.

Cuối cùng sau khi cắt bánh sinh nhật xong, cô vội vàng chạy khỏi bãi cát, kết quả lạc đường.

Sau đó được một anh trai tốt bụng đưa cô về nhà, trên đường đi, anh nghe cô nói là sinh nhật cô, còn cố tình xuống xe mua quà sinh nhật tặng cô, món quà ấy chính là gấu Bắc Cực.

Có lẽ là vì anh trai kia quá ấm áp, Đường Noãn cực kỳ thích con gấu đó, sau đó nghe chị cả Đường Sương nói món quà đó không rẻ, là mẫu mới năm đó của nhà D, vừa mới lên kệ được vài ngày, cô ta còn hối hận chỉ lo chăm sóc cho cô, không kịp cảm ơn anh trai người ta, sau thì không tìm thấy người nữa.

Năm đó cô mới tám tuổi, Giang Miểu lớn hơn cô ba tuổi, nói cách khác, con gấu này xuất hiện vào lúc Giang Miểu mười một tuổi, nhưng anh hai nhà họ Giang lại nói đây là món quà sinh nhật năm cô ta mười tuổi.

Khi phát hiện đây chỉ là một tuồng kịch, nhất thời Đường Noãn cảm thấy tẻ nhạt vô vị, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ cảm động, cô suy nghĩ nếu mình bày ra tư thế xem kịch thì có phải quá không lễ phép hay không?

Nhưng con người cô quả thực không am hiểu việc rơi nước mắt, nghĩ tới cái gì đó, cô quay đầu nhìn về phía Diệp Thù Yến, chắc núi băng này cũng không kết nối được với cảm xúc vui buồn của nhân loại đâu nhỉ?

Quả nhiên chỉ thấy anh trưng ra khuôn mặt không chút biểu tình, lẳng lặng nhìn sân khấu, hoàn toàn không nhìn ra được một chút dấu vết của sự cảm động, nháy mắt đó Đường Noãn như đã tìm được tổ chức, phu xướng phụ tùy đó, ai cũng không thể nói gì.

Diệp Thù Yến nhận ra tầm mắt của cô, nghiêng đầu nhìn qua, tựa hồ đang hỏi xem cô có chuyện gì.

Đường Noãn cười cười, quay đầu lại tiếp tục nhìn về phía sân khấu, sau đó phát hiện nhà họ Giang có mấy người không dấu vết liếc nhìn cô, ánh mắt không tốt.

Đường Noãn:…

Nghĩ tới tình cảnh ban nãy, trong mắt người nhà họ Giang, những người khác đều đang rơi lệ, chỉ có cô còn cười với Diệp Thù Yến...

Đoán chừng thái độ phá rối của cô hôm nay đã tẩy không sạch trước mặt người nhà họ Giang nữa rồi, Đường Noãn thở dài, không khỏi oán thầm, cảnh tượng cảm động như vậy, bọn họ lại còn phân chia tinh lực để chú ý tới cô, tình cảm không đủ chân thành rồi nha.

Nhưng mà rất nhanh Đường Noãn đã bị vả mặt.

Khi ba Giang lấy 5% cổ phần ra làm quà sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Giang Miểu, toàn trường ồ lên.

Phải biết rằng với tập đoàn khổng lồ như Giang thị, số cổ phần như vậy đã không kém hơn so với người thừa kế, không tính tới tư cách được chia hoa hồng, cô ta còn có quyền lên tiếng nhất định đối với quyết sách quan trọng của tập đoàn.

Theo bản năng Đường Noãn nhìn về phía Giang Trạm và anh hai nhà họ Giang, phải biết rằng cổ phần của Đường thị đều bị ba và chị gái cô ôm chặt, phải dựa vào việc đấu trí đấu dũng mới có thể cướp được một ít, cổ phần của Đường thị trong tay cô là do năm đó đính hôn với Diệp Thù Yến, người trong nhà sợ khó coi nên mới cho một ít.

Đường Thắng An còn muốn cho thêm nhiều một chút, để Diệp Thù Yến giúp đỡ nhà họ Đường nhiều hơn, nhưng Đường Sương không đồng ý, sợ cho nhiều thì cô sẽ nhúng tay vào chuyện của công ty, nhưng cho ít thì thật sự rất khó coi, cuối cùng nhịn đau cho 1%.

1% của nhà họ Đường, tính ra chắc còn kém hơn 0. 1% của Giang thị.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 13: Chương 13



Nhưng ba Giang cho Giang Miểu 5%, trên mặt anh em Giang Trạm không chỉ không có bất kỳ vẻ miễn cưỡng nào, mà còn trưng ra vẻ cưng chiều nhìn Giang Miểu.

Tình cảm này mà còn không chân thành, thì tình cảm chân thành sẽ còn đến mức nào?

Đường Noãn thật lòng hâm mộ, cô cũng muốn có ba mẹ và anh trai như vậy.

Đương nhiên người hâm mộ không chỉ có mỗi mình cô, cô có thể nghe được rõ tiếng ồn ào vang lên đằng sau, ngay cả ánh mắt các ông lớn nhìn về phía Giang Miểu cũng có thêm một phần cân nhắc - cô con gái được yêu chiều đơn thuần và cô con gái có phân lượng trong nhà, chung quy có sự khác biệt.

Đường Noãn chú ý tới ông nội Giang và ba Giang đang lơ đãng nhìn về phía Diệp Thù Yến, như có điều suy nghĩ...

Cuối cùng người nhà họ Giang lấy việc cắt bánh sinh nhật để hạ màn vở kịch chính, bắt đầu chuyển sang tiệc tối.

Bất kỳ bữa tiệc nào ở giới hào môn đương nhiên không phải tổ chức vì miếng ăn, rất nhanh đã có người qua chào hỏi Diệp Thù Yến, những người có thể nói chuyện với anh tất nhiên đều là người có trọng lượng, Đường Noãn đứng bên cạnh anh khéo léo mỉm cười, tiếp nhận sự đánh giá trong tối ngoài sáng của mọi người.

Chỉ chốc lát sau, Đường Noãn nhìn thấy ba Giang và Giang Trạm dẫn theo Giang Miểu đi tới, thậm chí trên đường mẹ Giang còn dẫn Lâm Nguyệt Nga đến gần, Đường Thắng An và Đường Sương cũng thuận thế đi theo.

Trong vòng này, nhà họ Đường còn kém nhà họ Giang một mảng lớn, sao mẹ Giang có thể đối xử với người nhà của tình địch của con gái tốt vậy được?

Hiển nhiên là tới làm chỗ dựa cho con gái, tuy ngoài miệng Đường Noãn kiêu ngạo, nhưng thực tế cô rất biết phân tích lợi hại, lúc này chống lại bọn họ, chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi, vì thế quyết đoán chuẩn bị rời đi.

Cô nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của Diệp Thù Yến, ý định ban đầu là muốn chào hỏi, kết quả Diệp Thù Yến lại hơi nghiêng người: "Làm sao vậy?”

Đường Noãn dừng một chút, ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói: "Tôi đi tìm Quý Vân.”

Diệp Thù Yến cúi đầu nhìn xuống chân cô, Đường Noãn cười nói: "Không sao hết, tôi và Quý Vân tìm một chỗ ngồi một lát, lúc nào anh tính đi thì gọi điện thoại cho tôi là được.”

Diệp Thù Yến gật gật đầu: “Cẩn thận một chút.”

Khi người nhà họ Giang và người nhà họ Đường đi tới trước mặt, Đường Noãn dịu dàng gật đầu ân cần thăm hỏi, ngay sau đó lưu loát xoay người rời đi.

Bọn Đường Thắng An đều nóng rực nhìn chằm chằm vào Diệp Thù Yến, nhưng sắc mặt người nhà họ Giang lại không được tốt lắm, chẳng qua Đường Noãn cũng không quản được nhiều như vậy, hảo hán phải biết tránh cái thiệt thòi trước mắt.

Lúc Quý Vân tìm thấy Đường Noãn thì cô ấy cười không ngừng: "Cậu khiêu khích xong thì bỏ chạy, không cho người ta cơ hội đánh trả, sát ý trong mắt Giang Trạm sắp không giấu được nữa rồi.”

Bản thân cô ấy cực thích hóng chuyện, nên vẫn luôn chú ý tới bên này, nhưng đoán chừng hôm nay có không ít người chú ý tới bọn họ, lúc này thấy Đường Noãn qua đây, mọi người đều tốp năm tốp ba lại gần nói giỡn.

“Không phải khiêu khích.”

Đường Noãn nhấn mạnh: “Là rút lui mang tính chiến lược.”

“Rút lui khá tốt.”

Lý Thu Thu bên cạnh đang uống champagne, ung dung nói: "Không chiến mà khiến cho người ta đầu hàng, sợ rằng đối phương đang bị tức chết rồi.”

“Đao hiệp Lý, xin buông tha.”

Đường Noãn còn muốn giãy dụa một phen: "Các cậu đều hiểu sai rồi, các cậu cũng thấy hôm nay Giang Miểu được cưng chiều ra sao à, tớ mà đi khiêu khích cô ta thì có khác nào tự chuốc phiền vào người không? Tớ nào có ngốc như vậy?”

Không ngờ có không ít người suy nghĩ giống nhau gật gật đầu.

Đường Noãn:…

Lý Thu Thu chu đáo bổ sung thêm cho cô: "Thật ra cũng không thể gọi là ngốc, chính xác mà nói phải là kiêu ngạo.”

“Không nhận được sự an ủi, cảm ơn.”

Đường Noãn sống không còn gì luyến tiếc thở dài, quả nhiên hồ bằng cẩu hữu đều không đáng tin cậy.

Không chỉ không đáng tin cậy, mà còn không chịu nổi tịch mịch, Quý Vân giảo hoạt hỏi: "Cậu không biết đó thôi, lúc cậu khoác tay Diệp đại thiếu bước vào, cằm của mọi người đều bị kinh hãi sắp rớt xuống luôn, không ngờ Diệp đại thiếu còn có lúc biết quan tâm người khác như vậy, à, quà của Giang Miểu còn cố tình để cho cậu tặng, có phải anh ấy đã nghe được gì đó nên muốn làm cậu yên tâm không?”

Đường Noãn cười cười không nói gì, chủ yếu là do chính cô cũng không nghĩ ra.

Lúc bọn họ mới đính hôn, cô từng cùng anh tham gia mấy bữa tiệc, từ trước đến nay anh luôn lãnh đạm, đối với người vợ chưa cưới này, điểm đặc biệt duy nhất đó là cô có thể đứng bên cạnh anh bất cứ lúc nào, nếu nói là săn sóc chu đáo thì không đến mức đó.

Nhưng dẫu chỉ có chút bất đồng này cũng đã đủ để có người chướng mắt cô, tuy rằng không biểu hiện một cách rõ ràng mà thôi.

Quý Vân cười nói: "Nghe Diệp Nhị nói, lúc tỷ lệ cược của anh ta giảm xuống, rất nhiều người còn nóng nảy.”

Đường Noãn nghe ra ý của cô ấy, nhướng mày: "Sao? Lúc này tăng lên rồi?”

Lý Thu Thu lắc nhẹ ly rượu, chậm rì rì nói: "Đó là hiển nhiên, dù sao cũng phải tỏ vẻ tôn trọng đối với 5% cổ phần của Giang thị chứ?”

Nói xong còn cảm thán: “5% cổ phần của Giang thị, trưởng bối nhà họ Diệp cũng phải dao động.”

Hào môn liên hôn mang lại nhiều lợi ích, được xem là song thắng, ý kiến tham khảo của trưởng bối trong nhà vô cùng quan trọng, huống chi điều kiện bản thân Giang Miểu so với Đường Noãn ưu tú hơn nhiều.

Đường Noãn nghĩ đến lúc tặng cổ phần, ba Giang và ông nội Giang dường như lơ đãng nhìn về phía Diệp Thù Yến, cười nói: "Theo cách nói của cậu, nếu nhà họ Giang dùng 5% cổ phần câu được con cá lớn Diệp Thù Yến thì mới được xem là kiếm lời lớn chứ.”

Mấy người cười rộ lên, bọn họ sinh ra trong cái vòng luẩn quẩn này, đại bộ phận mọi người đều hiểu được, lợi ích vững chắc hơn tình cảm nhiều.

Bỗng đằng sau vang lên một tiếng nói nũng nịu: “Cô cho rằng ai cũng xấu xa như các cô à!”

Đường Noãn quay đầu lại, đúng là cô gái nhỏ vừa mới đứng bên cạnh Giang Miểu, lúc này cô ta đang nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô.

Quý Vân nhỏ giọng giới thiệu: "Con gái út nhà cậu của Giang Miểu, Kim Vấn Hạ, con nhóc này rất kiêu căng, thích nhất là khoe khoang, hôm nay là sân nhà người ta, có thể không chọc thì đừng chọc.”

Làm một kẻ ăn chơi trác táng đủ tiêu chuẩn, năng lực thức thời của mọi người vô cùng tốt.

Quả thực Đường Noãn cũng không muốn gây sự trong hoàn cảnh này này, hơn nữa ngay từ đầu cô gái này đã căm thù cô, sợ rằng nói lý không được, vì thế nghe lời cười nói: “Ừ, cô nói đúng, đúng là tôi hẹp hòi, xin lỗi.”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 14: Chương 14



Kim Vấn Hạ nghẹn họng, sau đó càng thêm tức giận.

Hôm nay cô gái vô dụng này cứ luôn đùa giỡn người nhà họ Giang, nhìn như lùi bước, trên thực tế là ỷ vào thế của anh Diệp, cảm thấy bọn họ không thể làm gì được cô, cho nên đi khắp nơi khiêu khích.

Nghĩ đến ảnh chụp trong túi, Kim Vấn Hạ quyết tâm dập tắt vẻ kiêu ngạo của cô, lập tức cười lạnh: "Chính cô dùng thủ đoạn không thể để cho người khác biết để đeo bám anh Diệp, hám lợi hám danh, song cứ cảm thấy người khác cũng giống như cô.”

“Cô cũng đáng thương thật, chắc là không có ai yêu, nên mới cảm thấy tình cảm của người khác đều là do lợi dụng mà có?”

“Quả nhiên là xuất thân bình dân, quả nhiên là lợi ích che mắt, không lên được mặt bàn.”

Đường Noãn vốn chỉ định tùy ý nghe hai câu, đợi cô gái này mắng chán rồi sẽ tự bỏ đi, nhưng không ngờ rằng cô ta lại ra vẻ nhất quyết không chịu buông tha cho cô.

Hơn nữa câu sau là có ý gì, xuất thân bình dân?

Nhà họ Đường miễn cưỡng được đứng trong hàng ngũ của giới hào môn, nhưng nếu nói là gia cảnh bình dân thì cũng hơi quá, giả sự nếu là thế thật, thì ở đây có rất nhiều người có xuất thân không tính là cao.

Mắng cô thì mắng, liên lụy đến người vô tội thì là không đúng rồi.

Đường Noãn lắc lư ly rượu champagne nhìn Kim Vấn Hạ, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "Cô Kim nói rất đúng! Chẳng hạn như anh Thù Yến, tình cảm của anh ấy đối với tôi có lẽ là thật, nếu không với gia cảnh bình dân này của tôi, còn cả nhân cách bị lợi ích che mờ mắt, chỗ nào cũng không mạnh hơn người khác, anh ấy lại chọn tôi làm vợ chưa cưới, đó không phải yêu thì là cái gì?”

“Cô Kim nói những lời này thật sự đã làm tôi được khai sáng, về sau tôi sẽ thật lòng đối xử với anh Thù Yến.”

Kim Vấn Hạ tức điên: "Anh Diệp yêu cô? Cô nằm mơ à? Cô tưởng rằng hôm nay anh Diệp đang bảo vệ cô sao?”

Đường Noãn tự mình biến mình thành vai phụ của cô ta: "Chẳng lẽ không phải à?”

Chẳng biết vì sao Kim Vấn Hạ lại càng tức giận hơn, dậm chân nói: “Cô đừng có nằm mơ, chỉ vì năm đó chị tôi im hơi lặng tiếng chia tay nên anh Diệp mới đau lòng, tức giận, nên cố ý lợi dụng cô để chọc giận chị ấy mà thôi.”

"Năm đó chọn đính hôn với cô cũng chỉ là do giận dỗi mà thôi, nếu không cô cho rằng bằng gia đình sa cơ thất thế như nhà họ Đường, suốt ngày đi l**m cẩu người ta, cùng với hạng người vô dụng bất tài như cô, sao có thể đeo bám được lên người anh Diệp!”

Lời này thật sự khó nghe, sắc mặt Đường Noãn lạnh xuống, Quý Vân cười nhạo, mở miệng nói: "Cô Kim đang tiêu chuẩn kép à?”

"Vừa mới nói là tình cảm không thể được đong đếm bằng lợi ích và gia thế, sao giờ lại nói nhà họ Đường người ta không xứng rồi? Chẳng lẽ vì nhà họ Giang các cô nhà cao cửa lớn, cho nên chen chân vào tình cảm của người khác cũng được xem là chuyện đương nhiên?”

“Rốt cuộc là ai chen chân vào tình cảm của người khác?”

Kim Vấn Hạ cả giận: “Là chị tôi và anh Diệp ở bên nhau trước.”

Lý Thu Thu ung dung nói: “Nhưng chẳng phải chị cô đã im hơi lặng tiếng chia tay rồi sao? Bây giờ Diệp đại thiếu tự mình thừa nhận Đường Noãn là vợ chưa cưới, sao cô lại đến đây thay chị cô tuyên thệ chủ quyền, chị cô đã đồng ý chưa?”

Tất nhiên là Kim Vấn Hạ không dám, dù cho tuổi cô ta còn nhỏ, nhưng cô ta cũng biết lúc này Giang Miểu là danh không chính ngôn không thuận.

Cô ta tức giận giậm chân: "Người anh Diệp yêu là chị tôi, chẳng qua là anh ấy giận dỗi mà thôi, là cô ả tâm cơ như Đường Noãn thừa cơ chen vào!”

Lý Thu Thu nói: "Cho nên ý của cô Kim là, Diệp đại thiếu là kẻ ngây thơ ngốc nghếch? Vì một người phụ nữ vứt bỏ mình mà tùy tiện đính hôn với người khác?”

Cô ấy nói xong thì không khỏi nở nụ cười: "Nếu Diệp đại thiếu tùy hứng không lý trí như vậy, thì e là người thừa kế bây giờ của nhà họ Diệp sẽ là Diệp Nhị.”

Quý Vân ghét bỏ cô ta như cái đuôi phiền toái, mãi không chịu buông tha, nói thẳng: "Huống hồ cô nói Diệp đại thiếu yêu chị cô, có chứng cứ không? Nhưng hôm nay đã có đủ loại dấu hiệu cho thấy, anh ấy để ý Đường Noãn hơn.”

"Nếu không thì bảo Đường Noãn và chị cô cùng rơi xuống nước, xem xem Diệp đại thiếu sẽ cứu ai?”

Lời vừa nói ra, mọi người đều nhịn không được cười to: "Đưa ra chủ ý ngớ ngẩn gì đó.”

“Để Diệp đại thiếu nhảy cầu cứu người? Không dám nghĩ.”



Đường Noãn nói với Kim Vấn Hạ: "Cô Kim, bây giờ vợ chưa cưới của anh Diệp của cô là tôi, cô đứng đây nói chị cô như vậy, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của cô ta đấy, mau quay lại đi.”

Ý định ban đầu của Đường Noãn là để cho cô ta rời đi, đừng đứng đây tự tìm mất mặt nữa, nhưng không biết tại sao lại châm lửa giận của Kim Vấn Hạ, nhất thời cô ta nhớ tới chuyện Đường Dị nói Đường Noãn nắm được nhược điểm của Giang Miểu, dùng nó để uy h**p cô ta, cười lạnh: "Sao? Cô muốn uy h**p chị tôi? Đường Noãn, cô đừng đắc ý, rất nhanh thôi cô sẽ không lăn lộn nổi trong giới này nữa.”

Đường Noãn bị chọc cười: "Sao, nhà họ Giang các cô muốn phong sát tôi trong giới hào môn này sao?”

Kim Vấn Hạ hận không thể ném thẳng ảnh chụp ra, nhưng lại nhớ tới lời dặn dò của Giang Miểu, tuy rằng tuổi của cô ta không lớn, nhưng cũng biết trong chuyện này để Diệp Thù Yến ra tay đả kích Đường Noãn sẽ có lợi hơn so với việc cô ta ồn ào như vậy. Vậy nên chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

“Được rồi.”

Đường Noãn thật sự không muốn dây dưa với Kim tiểu thư này nữa, cô muốn rời đi một lát, đợi khi nào đối phương rời đi thì sẽ quay lại sau, vì thế đứng dậy nói: “Mọi người trò chuyện tiếp đi, tôi đi vệ sinh.”

Từ phòng vệ sinh đi ra, Đường Noãn thấy Kim Vấn Hạ chờ ở cửa thì có chút phiền, chỉ làm như không thấy, muốn lập tức rời đi.

Dường như Kim Vấn Hạ đã tỉnh táo lại, nhớ tới mục đích tìm người, trào phúng nói: "Nghe nói cô lấy băng ghi âm ra để uy h**p chị tôi, muốn chị tôi mất sạch thanh danh, không lăn lộn được trong giới giải trí?”

Cô ta nói tới đây, cười nhạo một tiếng, lấy ra hai tấm ảnh chụp đẩy vào trong ngực Đường Noãn, khinh miệt nói: "Tôi cảm thấy, không bằng cô nhìn kỹ lại hai tấm ảnh này trước, đến lúc đó đến chỗ chị tôi nhận sai, chị tôi tốt bụng, nói không chừng sẽ không vạch trần cô.”

Đường Noãn nhíu mày, theo bản năng nhận lấy ảnh chụp, đến khi nhìn thấy người trên đó thì không khỏi sửng sốt.

Trong giọng nói của Kim Vấn Hạ không che giấu được vẻ mỉa mai đắc ý: "Cô ta tên là Đường Tinh, là người đại diện của chị tôi, một tấm khác là ảnh gia đình của cô ta, không đúng... có lẽ nên nói là ảnh gia đình của cô?”

Nói dứt câu, trực tiếp xoay người rời đi.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 15: Chương 15



Đường Noãn nhíu nhíu mày, trực tiếp lật đến tấm ảnh thứ hai.

Nếu như nói việc cô gái trong tấm ảnh đầu tiên giống Lâm Nguyệt Nga và Đường Sương chỉ là sự trùng hợp, vậy trong tấm ảnh thứ hai, gần như là giống cô y đúc, không thể không khiến cho người ta phải suy nghĩ nhiều.

Người đại diện của Giang Miểu giống với Lâm Nguyệt Nga, mà mình lại rất giống chị gái và mẹ của người đại diện kia...

Đường Noãn ép mình tỉnh táo lại, trong tình huống này, rất hiển nhiên đây là thủ đoạn Giang Miểu dùng để đối phó với cô.

Nhưng sâu trong nội tâm lại có một loại trực giác kỳ dị, loại trực giác này quấy nhiễu làm cho tâm thần cô không yên.

Ba mẹ và chị gái cô có biết chuyện này không?

Cho nên từ nhỏ đến lớn bọn họ mới không thèm để ý tới cô sao?

Cho nên năm đó là chuyện thế nào? Là giống như đại bộ phận tiểu thuyết viết, ba mẹ nghèo khó muốn cho con gái mình có cuộc sống tốt hơn nên mới cố ý đổi con, hay là không cẩn thận ôm nhầm? Hay là có người khác gây khó dễ?

Nếu cô thật sự không phải là con gái của nhà họ Đường, vậy ba mẹ ruột của cô là người như thế nào? Bảo mẫu? Người bán hàng? Hay là người nào…

Đường Tinh, đúng, Đường Tinh, người đại diện của Giang Miểu, chỉ cần hỏi cô ta một chút...

Đủ loại vấn đề và suy đoán không ngừng xuất hiện, trong lúc nhất thời tâm Đường Noãn loạn như ma, đợi đến khi cô dừng lại, phát hiện mình đang đứng ở ven hồ nhìn về phía Giang Miểu.

Nhiệt độ ban đêm trung tuần tháng sáu rất vừa phải, trong đình viện có đủ loại đèn đủ màu sắc trang trí, phảng phất như đặt mình vào trong lâu đài mộng ảo, về cơ bản các thanh niên đều tụ tập ở bên ngoài, nhưng vẫn chia thành hai nhóm người có ranh giới rõ ràng.

Một bên là đám ăn chơi trác táng như Đường Noãn, Quý Vân, họ đang ngồi cạnh bồn hoa, thảo luận về túi xách, xe đua, và các loại vui chơi ăn uống. Bên kia lấy Giang Miểu cầm đầu, hội tụ các tinh anh trong giới, bọn họ đang ngồi ven bờ nhân tạo thảo luận về triển vọng của ngành sản xuất và các hạng mục đầu tư.

Có vẻ như Giang Miểu đã dự liệu được việc Đường Noãn sẽ tìm tới đây, quay đầu đối diện với ánh mắt của cô, khẽ mỉm cười, sau đó quay đầu thân mật kéo cánh tay một cô gái, nhiệt tình giới thiệu với mọi người: "Đây là người đại diện kiêm chị em tốt của tôi, Đường Tinh, chúng tôi là bạn học đại học, mọi người nhìn mặt cô ấy xem, có phải quen lắm hay không…”

Đường Noãn nhìn khuôn mặt vô cùng giống với Lâm Nguyệt Nga, trong lòng nhảy dựng, sau đó thấy được khóe miệng Giang Miểu nhếch lên, mí mắt hơi rũ lập lòe ý cười.

Không thể tìm cô ta được, cho dù chân tướng gần trong gang tấc, nhưng chắc chắn Giang Miểu sẽ không để cô tiếp xúc với Đường Tinh...

Đường Noãn nhéo lòng bàn tay của mình, tự nói với mình là phải bình tĩnh, cô cúi đầu lấy điện thoại di động trong túi xách ra, tìm được số điện thoại của Diệp Thù Yến, gọi đi.

"Anh Thù Yến.”

Cô vừa đi về phía Giang Miểu, vừa cất giọng nói: "Tôi có chút không thoải mái, anh có thể tới đây một chút không?”

Cô đi xuyên qua khu nghỉ ngơi ven hồ, làm lơ các loại ánh mắt nhìn qua đây, tiếp tục đi về phía trước: "Ừm, ở dãy ghế bên hồ ngoài đình viện.”

“… Có hơi quá đáng rồi nha, còn cố tình qua đây khiêu khích nữa.”

“Chắc là chột dạ, bằng không cô ta đã có thân phận vợ chưa cưới chính thức rồi, cần gì phải để ý Giang Miểu như vậy, có thể thấy được chính cô ta cũng biết thân phận vợ chưa cưới này của cô ta là không chính thức, tùy thời đều có thể bị thu hồi.”

“Đức không xứng, tất có tai ương... Đáng tiếc, loại người này lại không tự biết rõ thân phận của mình…”



Lúc này Đường Noãn cũng không để ý tới sự cười nhạo của những người đó, nghe được Giang Miểu nói: "Dù sao cũng là khách, tôi qua xem một chút.”

Sau đó, tìm một cái ghế yên tĩnh không có người ngồi xuống.

Giang Miểu tới không chậm, Đường Noãn nhìn thấy cô ta thì không khỏi cười lạnh, hiển nhiên đối phương cũng sợ sau khi Diệp Thù Yến tới đây thì bản thân cô ta sẽ không có cách nào nói ra những lời muốn nói với cô.

Cô ngược lại muốn nhìn xem, Giang Miểu muốn làm gì!

“Cô không giống như trong lời đồn.”

Giang Miểu cúi đầu nhìn Đường Noãn, giọng nói ngọt ngào, giọng điệu lại mang theo cảm giác ưu việt, cao cao tại thượng: “‘Thông minh’ hơn nhiều”. Đáng tiếc lại là tự cho mình là thông minh.”

Bây giờ Đường Noãn không có ý định cãi nhau với cô ta, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Cô có ý gì?”

Giang Miểu cười nói: “Không có ý gì, chỉ là cảm thấy, nếu chuyện này truyền ra ngoài, không biết thân phận vợ chưa cưới của Diệp Thù Yến có thể cứu cô hay không?”

Giọng điệu và cách nói quen thuộc này, xem ra Đường Dị thuật lại không sai.

“Tôi biết cô không muốn tin.”

Giang Miểu bày ra bộ dáng thương hại: “Chẳng qua đây cũng là ý trời, Đường Dị và Đường Tinh đều là bạn bè thân thiết của tôi, rất dễ để có thể lấy được tóc của bọn họ.”

“Cô có thể để lại địa chỉ, đến lúc đó tôi sẽ gửi giấy giám định ADN cho cô.”

Cô ta nói rất chắc chắn, quả thật loại chuyện này không cần phải nói dối.

Đường Noãn suy xét mục đích của đối phương: “Cô Giang vì muốn bám víu vào Diệp Thù Yến, quả thực là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào mà! Cô muốn tôi làm gì? Chủ động từ hôn với Diệp Thù Yến sao?”

Giang Miểu cảm thấy có chút buồn cười: “Cô Đường, hình như cô suy nghĩ hơi nhiều rồi, có từ hôn hay không cũng không phải do cô quyết định, đây là chuyện giữa tôi và Diệp Thù Yến, không liên quan đến cô.”

“Chẳng qua tôi chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi!” Cô ta nhìn Đường Noãn, ám chỉ: “Để phòng ngừa tự dưng bản thân xuất hiện trên hot search, tôi cũng không thích xem mấy tên hề nhảy nhót nhiều lần trước mặt mình, rất phiền!”

Đường Noãn bị chọc cười: “Vậy xem ra chúng ta rất giống nhau, tôi thật sự rất thông cảm cho cô.”

“Thực ra tôi cũng vậy, vì tự bảo vệ mình thôi, tôi đang an phận làm vợ chưa cưới của Diệp Thù Yến, tôi tự hỏi cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì, đột nhiên xuất hiện mối tình đầu đã chia tay từ tám trăm năm trước, như một tên hề nhảy nhót trước mặt tôi, lại còn muốn kéo tôi làm đệm lưng cho người ta chê cười, quả thực rất ghê tởm.”

Sắc mặt Giang Miểu trầm xuống.

Đường Noãn nghiêng đầu nhìn cô ta: “Sao? Cô cảm thấy tôi nói sai à? Tôi sai chỗ nào nhỉ?”

“Sai ở gia thế không bằng cô, tài hoa không bằng cô, lại có được người đàn ông mà cô thích, có đúng không?”
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 16: Chương 16



“Hủy bỏ hôn ước hay không là do tôi quyết định.”

Đường Noãn cười nhạo: “Cho rằng mình ở vị thế rất cao, cô kiêu ngạo cái gì? Lúc trước đính hôn là tôi vắt óc tìm kế tranh thủ mới được, cùng lẽ đó, có từ hôn hay không, tôi có quyền quyết định.”

Đường Noãn khinh miệt nhìn cô ta: “Nếu cô thật sự tự tin kiêu ngạo như vậy, thì cần gì phải để ý đến tôi, giống như cô nói, cho dù muốn cứu vãn tình yêu của cô, đó cũng là chuyện giữa cô và Diệp Thù Yến, cô nhắm vào tôi làm gì?”

“Đừng nói cô không có.”

Đường Noãn quơ quơ tấm ảnh trong tay: “Ngoài việc tôi là vợ chưa cưới của người cô thích ra, thì tôi không có thù oán gì với cô cả, sao cô biết Đường Tinh giống với mẹ tôi, sao lại chú ý tới chị gái của Đường Tinh giống tôi, đừng nói với tôi là cô quen hết cả gia đình người đại diện của cô, chẳng phải tấm ảnh này là do cô cố tình tìm ra hay sao?”

“Nếu cô đã cao cao tại thượng như vậy rồi, thì cô cứ chờ đợi thôi là tốt rồi! Chính cô cũng biết người hèn hạ nhất trong chuyện này là chính cô, căn bản cô không hề tự tin, lại nghĩ rằng không để tôi vào mắt mới là sự miệt thị tốt nhất, vì thế để cho cô gái nhỏ thiếu kiên nhẫn đó làm tiên phong.”

Đường Noãn nhìn Diệp Thù Yến đang đi từ sảnh chính ra, cảm xúc dần dần ổn định lại, đầu óc cũng sáng suốt hơn: “Nếu cô không gấp gáp như vậy thì theo tới đây làm gì?”

Cô cảm thấy mình tới tìm Giang Miểu đúng thật là có chút đần độn, rõ ràng đối phương có ý muốn dụ dỗ cô tới đây, để cho cô lo lắng đề phòng, tốt nhất là phạm đủ loại sai lầm, làm trò cười khắp nơi, rồi bọn họ thêm dầu vào lửa. Hiểu lầm nhiều chỗ, đến lúc đó không cần cố ý tìm lý do để từ hôn với cô nữa.

Thế nên bây giờ cô nên giữ bình tĩnh, ngẫm lại xem nếu bị vạch trần thì cô nên làm gì…

Đường Noãn nhìn về phía Giang Miểu, đầu tiên, cô phải tranh thủ cho mình một chút thời gian.

Đường Noãn đứng lên, nói với Giang Miểu: “Cô Giang, dường như mưu tính của cô sai rồi, tôi và Diệp Thù Yến đính hôn không phải chỉ dựa vào gia thế.”

Cô nói tới đây thì cười tự giễu: “Nhà họ Đường ra làm sao, mọi người đều biết, con mắt của Diệp Thù Yến cũng không kém như vậy đâu.”

“Vậy nên, cô muốn tuyên truyền cái gì thì đi tuyên truyền đi.”

Đường Noãn quơ quơ tấm ảnh trong tay: “Hoặc là tôi trực tiếp giao cho Diệp Thù Yến, để anh ấy giúp tôi điều tra?”

“Chỉ là nếu mọi người biết cô làm ra những trò nhỏ nhen này dưới danh nghĩa tình yêu, không biết mọi người có xem thường cô hay không, Diệp Thù Yến có cảm thấy cô rất đáng yêu hay không?”

“Nói cho cùng, cô chỉ vì mục đích của mình mà phá hỏng hôn ước của chúng tôi, không khác gì tiểu tam cả.”

Đường Noãn cười nhạo: “À, không đúng, so với tiểu tam còn không bằng, ít nhất tiểu tam là do người đàn ông ngoại tình, mà Diệp Thù Yến căn bản không yêu cô.”

Hiển nhiên Giang Miểu cực kỳ quan tâm tới tình cảm mà Diệp Thù Yến dành cho mình, giờ bị Đường Noãn nghi ngờ, cô ta tức giận đến mức ngực phập phồng, thậm chí không để ý đến việc giải thích vấn đề tiểu tam, cười lạnh: “Diệp Thù Yến có yêu tôi hay không, cô biết được chắc?”

“Tất nhiên là tôi biết.”

Đường Noãn nói chắc chắn: “Cô học chung với anh ấy mấy năm, thậm chí còn qua lại với nhau, chẳng lẽ cô cảm thấy người đàn ông như Diệp Thù Yến sẽ để cho người mình yêu phải làm tiểu tam chịu ấm ức hay sao?”

Bỗng Giang Miểu cười rộ lên, dường như cuối cùng cũng hòa nhau một ván: “Đường Noãn, cô căn bản chưa từng có người yêu, cũng chưa từng được yêu đúng không?”

“Đối mặt với tình yêu, một người dù trưởng thành đến đâu cũng sẽ giống trẻ con và mất bình tĩnh. Có thể trước mặt cô, anh ấy là một Diệp Thù Yến hoàn hảo, nhưng tôi đã từng chứng kiến anh ấy thất vọng và buồn bã, thậm chí còn vô cớ gây rối.”

Cô ta nói thêm: “Giống như hôm nay…”

“Hôm nay, anh ấy đối xử với cô cũng giống như đối xử với bất cứ người nào khác, cô Giang, cô đừng tự lừa mình dối người.”

Đường Noãn ngắt lời cô ta, sau đó nhìn về phía Diệp Thù Yến đang tới gần, vẫy tay, nói: “Hôm nay, người duy nhất anh ấy đối xử đặc biệt, chính là tôi, bây giờ, anh ấy cũng vì tôi mà đến.”

“Hay là, cô có thể thử nói thẳng chuyện của tôi cho anh ấy nghe, xem anh ấy đối xử với cô như thế nào?”

Giang Miểu không khỏi chần chờ, Đường Noãn biết mình đã thành công.

Quả thực tình yêu đã khiến cho con người ta lo được lo mất, nên cô cược Giang Miểu vì tránh hiềm nghi mà sẽ không vạch trần chuyện này ngay lập tức.

Diệp Thù Yến đang đến gần, Đường Noãn đứng dậy chuẩn bị chào đón anh ấy, những chuyện khác chờ sau khi cô rời khỏi nơi này, hoàn toàn tỉnh táo lại rồi ngẫm lại sau…

Kết quả bởi vì đầu óc có chút rối loạn, cô mới vừa bước một bước, đã vấp phải một hòn đá, bị trật chân…

Bờ hồ vừa trơn vừa dốc, một cú này khiến cho Đường Noãn ngã nghiêng về phía hồ, Đường Noãn nhìn hồ nước phản chiếu ánh đèn màu sắc rực rỡ, trong lòng nhất thời hoảng hốt, theo bản năng vươn tay về phía Giang Miểu ở bên: “Giang Miểu!”

Giang Miểu cũng hoảng sợ, phản ứng rất nhanh đưa tay đỡ lấy bả vai của cô.

Đường Noãn chưa kịp hoàn hồn, đang muốn mượn lực đứng vững, chợt cảm giác lực trên vai thả lỏng một chút, trong lòng cô nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Miểu, phát hiện đáy mắt đối phương hiện lên cảm xúc gì đó, cắn răng cùng cô ngã xuống hồ.

Nhìn từ góc độ của Diệp Thù Yến, trông giống như cô đẩy cô ta xuống hồ vậy.

Nhưng lúc này đầu óc Đường Noãn hoàn toàn không xoay chuyển được, hoảng hốt: "Giang Miểu!”

Một giây sau, cô cảm giác cánh tay bị người ta túm lấy, ngay sau đó là cảm giác hít thở không thông do bị nước bao vây...

Nỗi sợ hãi ở sâu trong ký ức ùn ùn kéo tới, mặc cho giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi dòng nước biển lạnh băng, nước biển từ khắp nơi chui vào trong cơ thể, từ khoang miệng, cái mũi, không khí càng ngày càng ít, cảm giác như kim đâu bắt đầu từ ngực tràn lan…

Bất lực…

Không được! Cô đã từng thề, cô sẽ không bao giờ phải chịu cảm giác bất lực như vậy nữa, Đường Noãn nắm thật chặt thứ mình có thể với tới, giống như nắm cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Vốn định thuận thế tách cô ra, Giang Miểu không khỏi thay đổi sắc mặt.

Tuy hai cô ngây ngốc ở chỗ yên tĩnh, nhưng đám người ở xa xa vẫn có thể nhìn thấy, hơn nữa hai người còn dễ thu hút sự chú ý, bởi vậy lúc mọi chuyện xảy ra, ngay lập tức có người phát hiện không đúng chạy qua.

Chờ tiếng kêu cứu của Đường Noãn và Giang Miểu vang lên, có vài người phản ứng nhanh đã chạy tới bên hồ, quỳ xuống duỗi tay vớt người.

Ven hồ không tính là quá sâu, theo lý làm vậy cũng đủ để cứu người lên, nhưng mà Đường Noãn gắt gao ôm chặt Giang Miểu không buông, ngược lại vùng vẫy trôi về hướng ngược lại, hồ nước càng sâu, sức lực trên tay Đường Noãn lại càng lớn.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 17: Chương 17



Ngay từ đầu Giang Miểu còn kinh hoảng thét chói tai, sau đó nửa khuôn mặt bị ngâm trong nước không thể động đậy, trong mắt đã hiện ra vẻ sợ hãi, liều mạng giãy dụa để lộ ra miệng mũi, nhanh chóng hô cứu mạng.

Kim Vấn Hạ tức giận kêu to: "Đường Noãn, trước mắt bao người, cô muốn mưu sát à? !”

Quý Vân vội la lên: "Đường Noãn từng bị đuối nước! Cô ấy sợ nước, lúc này thần trí không rõ, cần có người có sức lớn đi xuống cứu người!”

Cô ấy vừa dứt lời, một bóng người không chút do dự lao xuống hồ, mọi người không khỏi kinh hô:

“Diệp tổng!”

“Diệp đại thiếu!”



Ánh mắt của Kim Vấn Hạ phát sáng: “Anh Diệp!”

Sắc mặt tái nhợt của Giang Miểu như tỏa ra hào quang, vươn tay về phía anh.

Diệp Thù Yến lại vòng qua cô ta, quay đầu lại nhìn thanh niên nhảy xuống theo, thản nhiên nói: “Cậu đỡ cô ta.”

Vẻ mặt của cậu thanh niên ngoài ý muốn nhìn vào mắt Giang Miểu: "Anh cả?”

Diệp Thù Yến không nói gì, trực tiếp vòng qua phía sau Đường Noãn, đưa tay ôm lấy eo Đường Noãn, dùng sức nâng người lên cao, ghé vào bên tai cô nói: "Đường Noãn, không sao, thả lỏng!”

“Đường Noãn, Đường Noãn! Không sao…”

Đường Noãn hoảng hốt nghe được thanh âm lãnh đạm nhưng hữu lực của Diệp Thù Yến, kỳ dị cảm giác được một tia an toàn, cuối cùng cũng thoáng thả lỏng.

Thanh niên kia, cũng chính là em trai khác mẹ của Diệp Thù Yến, Diệp Nhị, nhân cơ hội nhanh chóng lôi Giang Miểu từ trong lòng ngực Đường Noãn ra, Diệp Thù Yến thì dùng một tay bế Đường Noãn lên theo kiểu công chúa.

Thời gian các cô rơi xuống nước không tính là dài, cách bờ hồ cũng không quá xa, nước sâu cũng chỉ có hơn một mét, nếu không phải Đường Noãn giãy giục lung tung vô ích khoảng một tấc vuông, thì không đến mức cần người cố tình lao xuống để cứu lên.

Lúc này được Diệp Thù Yến hoàn toàn ôm ra khỏi mặt nước, theo bản năng cô ôm lấy cổ anh, cách áo sơ mi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, làm cho cô khôi phục được một chút nhận thức.

“Xin lỗi.”

Đường Noãn thở gấp nói xong câu này, rồi không ngừng ho khan… cô vẫn bị sặc không ít nước.

“Trước đừng nói chuyện.”

Diệp Thù Yến ôm cô bước nhanh về phía bờ.

Đám người vây xem bên hồ phá lệ an tĩnh, ánh mắt di chuyển qua lại giữa Diệp Thù Yến và Giang Miểu, Giang Miểu không thể tin trừng to mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Thù Yến, trong mắt rưng rưng gọi tên Diệp Thù Yến.

Đáng tiếc Diệp Thù Yến căn bản không nghe thấy, Đường Noãn trong lòng anh đang ho như muốn lòi phổi.

Diệp Nhị đỡ Giang Miểu lên, nhìn cô ta thở dài nói: “Đi lên trước đã.”

Giang Miểu thất hồn lạc phách tựa vào trong lòng ngực anh ấy, rõ là trạng thái tốt hơn Đường Noãn nhiều, nhưng lại có vẻ chật vật tới cùng cực.

Kim Vấn Hạ ở bên bờ tức giận đến đỏ cả mắt: "Anh Diệp! Rõ là cô ta đẩy chị em xuống nước, bây giờ lại ra vẻ như người bị hại, cô ta, cô ta đang cố ý! Cô ta làm thế để anh Diệp không thể cứu chị em…”

Cô ta nhìn hốc mắt đỏ bừng của Giang Miểu, bỗng nhiên xông về phía Diệp Thù Yến vừa mới bước lên bờ: "Không được, em phải nói rõ với anh Diệp!”

Do Diệp Thù Yến tự mình xuống nước nên có không ít người chạy tới đây phụ giúp, lúc này họ đang ba chân bốn cẳng không có chút trật tự, Kim Vấn Hạ nổi giận đùng đùng chen vào không được, tức giận đến mức trực tiếp dùng lực xô đẩy.

Người đàn ông ở đằng trước đang nghiêng người, trọng tâm không vững, bị cô ta đẩy thẳng về phía Diệp Thù Yến vừa mới bước lên bờ.

Trong tiếng kêu chói tai của mọi người, Đường Noãn cảm thấy đầu bị hung hăng đụng phải cái gì đó, trước mắt tối sầm, trước khi mất đi ý thức, chỉ nhớ có một đôi tay hữu lực gắt gao che chở cô vào trong lòng...

Đường Noãn đang xem một quyển tiểu thuyết —— ở trong mộng.

Bối cảnh bên trong tiểu thuyết rất quen, nhân vật bên trong cô cũng biết hết.

Vai chính là một cô gái tên là Giang Miểu, là công chúa nhà họ Giang mới sinh ra đã được ngậm thìa vàng, đến lúc năm tuổi lại gặp bất hạnh, bị bọn buôn người lừa bán, bởi vì sinh bệnh nên bị vứt bỏ rồi sau đó được một cặp vợ chồng không có con mang về nhận nuôi…

Đường Noãn: ? ?

Cốt truyện này thoạt nhìn có vẻ quen mắt, lại lật vài trang mới phát hiện, hoá ra ngay từ đầu cô đã cảm giác không sai, cuộc đời của Giang Miểu thật sự là một cuốn tiểu thuyết sao? !

Từ từ, nếu Giang Miểu ở trong tiểu thuyết, thì bản thân cô…

Đường Noãn xem tiếp, cuốn tiểu thuyết này lấy Giang Miểu làm nhân vật chính, viết dưới góc nhìn của cô ta, quả thực nửa phần đầu cô ta rất thảm.

Từ thiên kim hào môn không cần lo ăn lo mặc biến thành con gái của người dân có gia cảnh bình thường, ba nuôi của cô ta hết ăn thì nằm, may mà mẹ nuôi giản dị cần cù, nỗ lực kiếm tiền cho cô ta đi học.

Cũng may thay, cô ta lại có chí tiến thủ, bằng sự thông mình cùng sự chăm chỉ của mình nên đã được trường quý tộc tư nhân đặc cách tuyển thẳng, mới đầu cô ta bị xa lánh, bị bắt nạt, sau đó lại được người thừa kế của Diệp Thị là Diệp Thù Yến che chở mà dần hoà nhập được với trường. Bằng sự xinh đẹp thanh thuần cùng sự phóng khoáng, cứng cỏi, mị lực của chính mình, cô ta đã được các bạn học chấp nhận, cuối cùng còn trở thành người yêu của người thừa kế đỉnh lưu của giới hào môn, nam thần lạnh lùng Diệp Thù Yến.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau khi tốt nghiệp trung học thì bọn họ bị ép chia xa mối tình đầu, còn hiểu lầm nhau sâu sắc.

Vất vả lắm mới đợi được ngày gặp lại, cô ta đã được nhận lại về nhà họ Giang, lòng cô ta tràn đầy sự vui mừng cho rằng hiện tại bọn họ có thể ở bên nhau lần nữa, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, trong mấy năm chia xa, nội bộ nhà Diệp xảy ra lục đục, nam thần mối tình đầu bị mẹ kế hãm hại, bị bày mưu tính kế phải đính hôn với một cô gái mưu mô, ăn chơi trác táng.

Đường Noãn:……

Cô gái đầy mưu mô này, chắc chắn là cô.

Thực ra đính hôn cũng không đáng sợ, dù sao với năng lực của Diệp Thù Yến, lúc nào anh cũng có thể từ hôn với cô gái tâm cơ, ăn chơi trác táng này.

Tuy nhiên sau khi Diệp Thù Yến trải qua sự “phản bội” của cô ta, lại càng trở nên lạnh nhạt, thờ ơ, khi họ gặp nhau, bởi vì hận cô ta năm đó rời đi không nói một lời nên anh không những không từ hôn, mà còn nhẫn tâm từ chối mọi sự tiếp cận của cô ta.

Trong bữa tiệc mừng cô ta quay về, anh cố ý để vợ sắp cưới mưu mô, ăn chơi trác táng đó tặng quà, cũng cố ý show ân ái trước mặt cô ta, thậm chí khi cô ta bị vợ sắp cưới quấy rầy, bị hại rơi xuống nước, sau khi anh xác nhận cô ta không gặp nguy hiểm gì, anh trực tiếp ôm vợ sắp cưới của anh rời đi.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 18: Chương 18



Chỉ để lại một mình cô ta cả người ướt đẫm, chật vật bị người ta chế giễu.

Giang Miểu đau lòng đến mức không thể thở nổi…

Đường Noãn:…

Từ góc độ này xem ra, cô thật đúng là nữ phụ phản diện kiêu ngạo cay nghiệt, làm người đời hận thấu xương.

Kế tiếp, Đường Noãn nghiêm túc xem tiếp, dù sao tình tiết sau đó là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.



Đường Noãn vừa xem vừa không nhịn được mà cảm thán, tác giả này yêu thích tiểu thuyết máu chó thật đó.

Giang Miểu lê kéo trái tim đầy vết thương của cô ta nỗ lực tới gần anh, nhưng Diệp Thù Yến cứ dựng thẳng gai nhọn lạnh lùng từ chối, từ góc độ này, Diệp Thù Yến quả thực là một tên trai đểu khiến người khác ứa gan.

Sau đó, vợ sắp cưới mưu mô ăn chơi trác táng, cũng chính là Đường Noãn, thừa dịp các loại sơ hở mà tiến vào, cuối cùng có một lần đã tính kế thành công, phát sinh quan hệ với Diệp Thù Yến, do đó bọn họ chỉ có thể kết hôn với nhau.

Chuyện này xảy ra khiến hai người họ đều choáng váng, Giang Miểu đau lòng muốn chết, Diệp Thù Yến cũng vạn phần hối hận, nhưng muốn thay đổi thì cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Vì thế Giang Miểu nản lòng nản trí nhìn Đường Noãn gả cho Diệp Thù Yến, cuối cùng cũng chú ý tới người đàn ông luôn yên lặng bảo vệ cô ta từ phía sai —— Diệp Thù Thần.

Đường Noãn:! ! ! !

Cái gì? ! Nam chính truyện này thế mà lại là Diệp Nhị, Diệp Thù Thần?

Đường Noãn thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm.

Diệp Thù Thần và Diệp Thù Yến là hai anh em cùng ba khác mẹ, so với Diệp Thù Yến thì anh ấy nhỏ hơn ba tuổi, nghe cách mọi người gọi anh ấy cũng đủ biết địa vị của anh ấy ở trong nhà họ Diệp là như thế nào.

Mặc kệ ngày đó trưởng bối trong nhà có tranh chấp hỗn loạn như thế nào, nhưng dù sao tình thế bây giờ, Diệp Thù Yến là người nắm quyền trong nhà họ Diệp, còn Diệp Thù Thần lại là hoa hoa công tử, cả ngày ăn chơi nhậu nhẹt, nói theo cách của anh ta thì là, hoa hồng từ công ty gia đình cũng đủ để anh ấy tiêu xài cả đời, cuộc sống trôi qua rất thỏa mãn.

Đường Noãn đọc tiếp, mới biết được Diệp Nhị này là đại lão ẩn hình, chẳng qua anh ấy không muốn tranh giành với anh cả, muốn gia đình hòa thuận nên mới ra vẻ như công tử ăn chơi trác táng, chứ thực tế tuổi còn trẻ mà đã là ông chủ sau màn của mấy xí nghiệp mới nổi, ngoài ra còn có đầu tư ở nước ngoài nữa.

Chậc, thiết lập này cũng rất thú vị.

Tóm lại, với tư cách là em trai của Diệp Thù Yến, có mấy lần anh ấy bắt gặp Giang Miểu thương tích đầy mình, trong lòng dần dần sinh ra cảm giác chua xót, nên âm thầm bảo vệ cô ta, đến tận lúc Diệp Thù Yến và Đường Noãn kết hôn, Giang Miểu nản lòng nản trí, anh ấy mới không nhịn được mà ra tay.

Như vậy, một công tử ăn chơi trác táng từng lướt qua vạn bụi hoa, nhưng một phiến lá cũng không dính thân, từ đây vì Giang Miểu mà thủ thân như ngọc, anh ấy cẩn thận săn sóc Giang Miểu khắp nơi, sau đó trải qua đủ chuyện, hai người ngọt ngào ở bên nhau.

Nhưng với tư cách là một cuốn tiểu thuyết, tất nhiên là tình tiết phải trầm bổng phập phồng, làm gì có chuyện nam nữ chính có thể thuận lợi ở bên nhau được chứ?

Đến đây, đương nhiên là sẽ có vai phụ thèm ngược rồi…

Người thứ nhất đương nhiên Diệp Thù Yến, chờ đến khi Giang Miểu và Diệp Thù Thần ở bên nhau, Diệp Thù Yến mới phát hiện mình không thể quên đối phương, căn bản không cam lòng để cô ta rời đi.

Theo như tiểu thuyết nói, đó chính là “Anh đã đánh mất cô gái luôn toàn tâm toàn ý với anh.”

Vì thế thù mới hận cũ, anh bắt đầu đối phó với Diệp Thù Thần.

Toàn bộ quá trình này có thể tóm tắt là “Ngược vợ nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng, cuối cùng gương vỡ tan tành, thống khổ hối hận mãi về sau.”

Có lẽ là do tác giả dành rất nhiều bút mực cho nhân vật Diệp Thù Yến này, nhân vật này được đắp nặn gần như hoàn mỹ không có khuyết điểm, đương nhiên là trừ việc cưới Đường Noãn ra. Cho nên kết cục là anh đã hòa giải hiềm khích với nam nữ chính, bị hai người cảm hóa, anh tự nhận thấy rằng, so với tình cảm của Diệp Thù Thần thì anh kém hơn rất nhiều. Anh yêu Giang Miểu thì nên để cho cô ta hạnh phúc, chứ không phải ép buộc cô ta ở bên mình.

Vì thế đã chủ động nhường quyền thừa kế nhà họ Diệp, bản thân tự lập công ty riêng bên ngoài…

Trên đầu Đường Noãn rớt xuống vài sọc đen, không biết nên châm chọc kết cục này như thế nào, nhưng rất nhanh cô đã không để ý tới, bởi vì kết cục của cô thảm hơn của Diệp Thù Yến nhiều.

Ngay từ đầu, bởi vì bị Giang Miểu vạch trần thân phận thiên kim giả nên cô bị người trong giới cười nhạo, tuy rằng cuối cùng dựa vào thủ đoạn không vẻ vang gả cho Diệp Thù Yến thành bà Diệp, nhưng nội tâm lại trở nên vô cùng tự ti mẫn cảm.

Cô đổ hết hết thảy cho Giang Miểu, chờ khi cô phát hiện Diệp Thù Yến xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt, xa cách với mọi người nhưng lại vì Giang Miểu mà thay đổi, cô lập tức phát điên, dùng mọi biện pháp tìm Giang Miểu gây phiền toái.

Cuối cùng bị Diệp Thù Yến chán ghét làm lơ, bị Diệp Thù Thần ngăn chặn, bị Giang Miểu giết ngược…

Tóm lại thân bại danh liệt, bị mọi người trong giới xa lánh, cuối cùng nổi điên, đêm Giang Miểu đạt được ảnh hậu Kim Mã, cô nhảy từ trên cao ốc Diệp thị xuống, muốn lấy cái chết của mình ghê tởm Giang Miểu và Diệp Thù Thần một phen.

Nhưng đổi lại chỉ là những lời cười nhạo mắng chửi, fans của Giang Miểu và mọi người trong giới còn hoan hô chúc mừng, bảo rằng tai họa ghê tởm mọi người này cuối cùng cũng không chịu nổi mà tự kết liễu đời mình.

Đường Noãn:…

Viết chó thật đấy! !

Đường Noãn thẳng lưng ngồi dậy.

“A ——” bên tai vang lên một tiếng kêu thất thanh.

Đường Noãn quay đầu, mới phát hiện mình đang ngồi trên giường bệnh, quanh mũi toàn là mùi thuốc sát trùng, hiển nhiên là cô đang ở bệnh viện.

Âm thanh thất thanh vừa nãy là của Quý Vân bên cạnh cô, lúc này cô ấy đang che mặt như sợ chết khiếp, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lý Thu Thu đứng ở cửa không dám đi vào, chỉ liên tục hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

“Trời, xác chết vùng dậy!” Quý Vân nói không lưu loát.

“Cậu mới là xác chết vùng dậy đấy!” Đường Noãn duỗi tay chạm vào cô ấy.

Quý Vân bị dọa sợ đến rùng mình, buông ra tay, nhìn Đường Noãn bằng bộ dạng hồn vía chưa ổn định: “Cậu tỉnh rồi?”

Đường Noãn trợn trắng mắt: “Không tỉnh thì ngồi dậy bằng cách nào?”

Cuối cùng xác định cô vẫn hoàn toàn bình thường, Quý Vân mới dần phục hồi tinh thần lại, vừa đứng dậy ấn chuông cạnh giường vừa mắng: “Cậu muốn chết à! Bệnh nhân gì mà hôn mê một ngày không tỉnh, lúc tỉnh còn ngồi đùng phát dậy như thế, hù chết chị đây rồi.”

“Một ngày?”

Quý Vân nói: “Chứ cậu nghĩ sao?”

Nếu là một ngày, Đường Noãn tưởng tượng cảnh đó, quả thực có chút đáng sợ, lập tức xúc động, cô nắm tay cô ấy nói: “Cậu đúng là chị em tốt không rời không bỏ của tớ mà.”

Sau đó nhìn Lý Thu Thu đang đứng ở cửa.
 
Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm
Chương 19: Chương 19



Lý Thu Thu không chút chột dạ, ung dung nói: “Cậu ấy không rời không bỏ ám có mà cậu ấy sợ tới mức chân mềm chưa kịp chạy thì có, không tin thì cậu bảo cậu ấy đứng lên bước hai bước ngay đi.”

“Em yêu, có những câu chuyện không nên vạch trần.”

Quý Vân trừng mắt nhìn cô ấy.

Đường Noãn dựa vào lưng Quý Vân mà thở dài, quả nhiên là bạn bè tồi, không đáng tin cậy chút nào…

Chỉ là, trong sách vào lúc cô phát điên, cũng chỉ có đám bạn tồi này vẫn luôn ở bên chăm sóc cô.

Nghĩ đến quyển sách kia, Đường Noãn nhíu mày.

“Sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Quý Vân vội hỏi.

Vừa lúc bác sĩ và các y tá tiến vào, bắt đầu giúp cô kiểm tra cơ thể, theo sau là vẻ mặt lo lắng của Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga.

Lâm Nguyệt Nga bước nhanh tiến lên xem cô: “Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Sao lại tỉnh?”

Đường Noãn nhìn bộ dạng quan tâm của bọn họ mà trầm ngâm, xem ra những gì lúc trước cô nói với Giang Miểu có tác dụng, Giang Miểu giúp cô giấu kín chuyện cô không phải thiên kim tiểu thư nhà họ Đường.

Bên này bác sĩ đã kiểm tra sơ bộ xong, Lâm Nguyệt Nga vội vàng hỏi: “Thế nào? Tình trạng của con bé với Diệp tổng có giống nhau không? Nói vậy có phải Diệp tổng cũng sắp tỉnh rồi không?”

Đường Thắng An tiến lên quan tâm nhìn Đường Noãn: “Có đói bụng không? Ba gọi người mua ít đồ ăn nhẹ cho con nhé? Con đã ngủ cả ngày rồi.”

Cho dù là Quý Vân khéo léo cũng không nhịn được liếc mắt xem thường sau lưng, ba mẹ này chẳng có ai là thật lòng quan tâm hết, nếu thật sự lo lắng, sao không chuẩn bị từ trước? Chỉ biết nói mồm thôi.

Lý Thu Thu ở bên cạnh ung dung nói: “Chú, chúng cháu đã chuẩn bị giúp cô ấy rồi, chú không cần bận tâm đâu ạ.”

Đường Thắng An như bỏ ngoài tai lời nói của cô ấy, không chỉ không xấu hổ, mà còn từ ái cười nói: “Noãn Noãn có bạn bè tốt là các cháu, vậy thì chú cũng an tâm rồi.”

Lúc này bên ngoài vang lên riếng ồn ào, mơ hồ có thể nghe được “Diệp đại thiếu”: “Sắp tỉnh” linh tinh, Đường Thắng An và Lâm Nguyệt Nga nghe thế, vội vã an ủi Đường Noãn vài câu rồi đi ra ngoài.

Như này cũng đủ hiểu tại sao lúc Đường Noãn tỉnh dậy lại không thấy bọn họ, hoá ra là họ vẫn luôn canh giữ trước phòng bệnh của Diệp Thù Yến.

Quý Vân thấy vẻ mặt suy tư của Đường Noãn, giải thích tình huống cho cô nghe: “Ngày đó con nhóc Kim Vấn Hạ xô loạn, suýt chút nữa xô cậu và Diệp đại thiếu ngã xuống hồ, song, tuy rằng thắt lưng của Diệp đại thiếu đúng lúc điều chỉnh phương hướng, nhưng vẫn bị ngã xuống đất, hai người đập đầu vào nhau, đồng thời ngất đi…”

“Phòng bệnh của Diệp tổng ở sát vách, cũng như cậu, mãi không tỉnh.”

Nói xong ánh mắt của cô ấy nhìn lên trán Đường Noãn, nhịn không được bật cười.

Đường Noãn bất giác phát hiện trán mình đau nhức, cô còn tưởng mình bị thế là do đã trải qua chuyện ly kỳ, không ngờ lại là vết thương thật…

Đường Noãn không để ý tới cơn đau, lập tức nói: “Gương!”

Lý Thu Thu sớm đã có chuẩn bị, Đường Noãn vừa dứt lời, tay cô ấy đã cầm gương đưa tới trước mắt cô, nhìn cục xanh tím to đoành giữa trán, Đường Noãn không khỏi hít một hơi khí lạnh, oán niệm nói: “Đầu Diệp Thù Yến là cục đá à? Gì mà cứng vậy!”

Nói tới đây, cô như nhớ tới điều gì đó, buông gương xuống hỏi: “Đầu anh ấy có nổi u không?”

Quý Vân và Lý Thu Thu kinh ngạc nhìn cô, dường như không ngờ cô lại có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy, sau đó đồng thời lắc đầu.

“Không rõ, bên người anh ấy có nhiều người lắm, sao chúng tớ có thể lại gần được.”

Lý Thu Thu ra vẻ chị em tình thâm nói: “Chúng tớ chỉ lo coi chừng cậu thôi.”

Đường Noãn phất lờ cô ấy, sờ lên cục u trên trán, như có điều suy nghĩ.

Quý Vân nhìn cô, vô cùng khó hiểu: “Cậu không hỏi thăm gì về Diệp đại thiếu sao? Hơi có vẻ vô ơn à nha.”

“Cậu không biết rồi, tối hôm qua lúc cậu rơi xuống nước, Diệp đại thiếu nghe nói cậu sợ nước, một giây cũng không thèm do dự mà lao xuống. Có lúc nào Diệp đại thiếu chật vật như vậy đâu, lúc ấy tất cả mọi người đều sợ ngây người đó cậu biết không hả?”

Lý Thu Thu cũng nói: “Tớ cảm thấy hiện giờ cậu nên cầu nguyện cho Diệp đại thiếu mau khoẻ lại đi, cậu không sợ người họ Giang tìm cậu gây phiền toái à?”

“Cũng đúng.”

Quý Vân nói: “Kim Vấn Hạ một mực chắc chắn là cậu vì ghen ghét Giang Miểu nên đã đẩy cô ta xuống nước, nhiều người còn tận mắt thấy cậu khiêu khích cô ta cơ.”

“Hiện giờ Giang Miểu cũng đang nằm trên giường bệnh, nếu không phải cậu vẫn hôn mê không tỉnh, thì e rằng nhà họ Giang đã sớm tới đây hỏi tội cậu rồi.”

Đường Noãn nghe bọn họ miêu tả như vậy, vô ý thức quấn quanh tóc trước ngực, xem ra mặc dù không có chi tiết, nhưng tình tiết chỉnh thể lại giống với trong quyển sách.

Chẳng lẽ cô thật sự đang sống trong cuốn tiểu thuyết đó sao?

Đường Noãn cảm thấy hiện giờ việc quan trọng nhất là phải làm rõ sự tình, như vậy cần phải có một ít bằng chứng……

Nghĩ đến đây, cô đứng dậy xuống giường.

“Cậu muốn làm gì?”

Quý Vân nói: “Bác sĩ bảo cậu phải nằm trên giường quan sát.”

Đường Noãn nói: “Không phải Diệp Thù Yến ở phòng sát vách sao? Tốt xấu gì anh ấy cũng là chồng sắp cưới của tớ, còn cứu tớ một lần, tớ không qua thăm thì không thể nào nói nổi.”

Nếu cô nhớ không lầm, qua sự cố này Diệp Thù Yến sẽ có một năng lực cực kỳ trâu bò—— thuật đọc tâm.

Có lẽ là vì để làm nền cho việc cảm hoá nhân vật phản diện ở phía sau, tác giả đã thiết lập ra một dị năng thuật độc tâm cho nhân vật phản diện lạnh như băng càng thêm hoàn mỹ, để anh không dễ dàng tin tưởng vào bất kỳ kẻ nào.

Đường Noãn nhớ, hình như dị năng đó thức tỉnh đúng trong lần tai nạn này.

Sau đó anh lợi dụng dị năng này để thưởng thức nội tâm đau khổ của nữ chính để đổi lấy kh*** c*m của việc báo thù, sau này ngay lúc đối đầu với nam nữ chính, anh dần dần bị sự ấm áp và chân thành trong lòng của đối phương làm cho cảm động, từ đó học được cách tin tưởng và yêu thương người khác, cải là quy chính.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Noãn không khỏi cười nhạt, rõ ràng hai người họ đều là nhân vật phản diện, Diệp Thù Yến còn là kẻ đầu sỏ, kết quả tự anh thay đổi thành một con người mới hoàn toàn, sống an lành đến cuối đời, chỉ có một mình cô làm bia đỡ đạn, đến c.h.ế.t cũng trở thành một trò cười.

Phi! Đồ cặn bã!

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, Diệp Thù Yến thật sự có thuật đọc tâm.

Bây giờ chỉ cần có thể chứng minh Diệp Thù Yến có thuật đọc tâm thì có thể chứng minh đây là một quyển sách rồi, nếu không xã hội thông thường sao lại có những chuyện huyền ảo như vậy được?


 
Back
Top Bottom