Ngày 1 tháng 5 năm 2023"Cách đây bốn năm, thế giới tưng bừng chuẩn bị chào đón thập kỷ mới của thế kỷ 21 trong niềm hy vọng.
Không ai ngờ đến một hiểm họa đang lớn dần theo từng ngày."
Bây giờ là 7 giờ 30.
Tivi đang phát tin tức về đại dịch COVID-19.Khi Trung Quốc báo cáo những ca nhiễm virus corona chủng mới đầu tiên cho Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) vào ngày 31-12-2019, căn bệnh được mô tả là một dạng "viêm phổi bí ẩn".
Nó thậm chí còn chưa có tên gọi.Tôi vừa ngồi gặm hạt hướng dương còn từ đợt Tết, vừa suy ngẫm.
Vậy là đã tròn một năm kể từ ngày mình trở lại trường sau những tháng ngày giãn cách xã hội vì đại dịch.Vì cách ly xã hội, gần như toàn bộ thời gian cấp ba của tôi chỉ là học trực tuyến.
Đã thế, tôi còn dính COVID tận hai lần.
Tóc thì rụng như người bị ung thư, đầu thì nhớ nhớ quên quên.Bên ngoài cửa sổ, một màu đen sì bao phủ cả bầu trời.
Tôi có thể thấy được vài ngôi sao lấp lánh.
Sài Gòn sau thời gian cách ly xã hội hình như đã đỡ ô nhiễm hơn thì phải.
Tôi vẫn đang ngồi ngẫm nghĩ về những ngôi sao này.Bên ngoài cửa, có âm thanh như ai đang cố mở khóa.
Cộc... cộc... kèm theo âm thanh xô xát.Tôi cầm vội điều khiển, bấm liên tục nút nguồn.
Khi tắt được tivi, tôi ba chân bốn cẳng chạy về phía cầu thang, vội vã trở về phòng.
Tôi nghe thấy tiếng cạch, như thể cửa đã được mở.
Một... hai... rồi ba...Rầm!
Tiếng va chạm vang lên, kèm theo một âm thanh quen thuộc.Người ta thường nói:
Sài Gòn hoa lệ.
Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo.Gia đình tôi thì... không thuộc dạng nào cả.
Chắc tầm trung bình.
Đủ ăn, đủ sống.
Nhưng có một điều khác biệt là...Gia đình tôi không trọn vẹn như những người khác.
Tôi đã đọc được rất nhiều tài liệu về việc một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, cha mẹ có xu hướng bạo hành, đánh đập, bạo lực...Thì khi lớn lên, đứa trẻ đó sẽ có xu hướng giống vậy.
Buồn cười thật, tại sao chứ?
Tại sao lại đánh đồng như vậy?
Bọn tôi đâu có tội gì, cũng chỉ là những đứa trẻ thôi mà.Tôi chắc chắn sẽ không muốn con tôi nhìn thấy những hình ảnh này.Hình ảnh một đứa trẻ co rúm người trong góc phòng, tay ôm chặt đầu gối.
Cánh cửa gỗ mỏng chẳng thể ngăn được tiếng la hét, đập phá.
Đứa trẻ đó phải chạy trốn ở đâu bây giờ khi mà gia đình, nơi người khác nói là an toàn nhất, lại là nơi đứa trẻ đó tổn thương nhất.Giọng cha gầm lên, giận dữ đến khủng khiếp.
Nghe tiếng mẹ van xin.Đứa trẻ đó không nhớ nổi đã là lần thứ bao nhiêu mẹ bị đánh.Khi bầu trời sập xuống, thành phố này lại bắt đầu lấp lánh.
Quận 1, Quận 2, những tòa cao ốc sừng sững, càng cao càng khiến tôi thấy mình lạc lõng.Dù tôi được sinh ra ở đây."
Hạ Vy!
Ra đây!"
Tôi giật thót.
Hai bàn tay siết chặt, móng tay bấu vào da.Tôi không muốn ra đó.
Nhưng tôi vẫn bước đi.
Hơi thở dồn dập, nặng nề.
Chân tôi khựng lại vài lần, như thể chính nó cũng sợ hãi điều đang chờ phía trước.
Tôi mở mắt ra...Phòng khách bừa bộn.
Ly vỡ vụn trên sàn.Mẹ tôi ngồi bệt dưới đất, ôm mặt, nước mắt chảy dài."
Anh ta chỉ là người quen cũ.
Em với anh ta chỉ hỏi thăm vài câu.
Sao anh phải làm quá như vậy?" mẹ nói, tay vẫn ôm mặt."
Làm quá?
Hay tụi mày tính đi nhà nghỉ với nhau mà bị tao bắt gặp?!" cha gầm lên.Tôi muốn lao tới đỡ mẹ, nhưng ánh mắt của ông ta khiến tôi khựng lại.
Đôi mắt đỏ ngầu, say rượu.
Mỗi lần như thế, bất kỳ ai đến gần cũng trở thành bao cát."
Chắc tụi mày sắp... nhau tới nơi rồi!"
ông ta rít lên.
Tôi rùng mình.Ông quay sang tôi: "Mày nhìn cái gì hả?!"
Rồi ông ném mạnh chai rượu xuống đất.
Vỡ tan.
Một mảnh thủy tinh văng trúng chân tôi.Tôi cúi đầu.
Máu bắt đầu rỉ ra, loang dần."
Tao nuôi tụi mày để nhận lại cái gì?
Một đứa vô dụng, y chang con mẹ mày!"
Bốp!
Tiếng tát như trời giáng.Mẹ tôi ngã sập xuống sàn.Tôi lao tới ôm lấy mẹ."
Ba ơi, con lạy ba, đừng đánh mẹ nữa...
Con không muốn thấy mẹ bị đánh nữa..." vừa nói, tôi vừa chắp tay van xin ông ta.
"Tụi mày bây giờ không khác gì mấy con... sống bằng tiền của tao!"
Ông giơ tay lên lần nữa.
Tôi nhắm mắt, chờ đợi...
Sao cũng được, đánh tôi bao nhiêu cũng được, nhưng đừng đụng tới mẹ là được.
Tôi chờ đợi...Không có gì xảy ra.
Tôi mở mắt.Mẹ tôi...
đã đỡ đòn thay tôi."
Vy... vào phòng đi con..."
Những giọt nước mắt từ khóe mắt của tôi dần lan ra.Tôi không thể làm gì.
Tôi chẳng bao giờ làm được gì.
Tôi kể với người khác á?
Họ sẽ quay sang hỏi tôi:"Sao mày không báo cảnh sát đi?"
Một câu cũng cảnh sát, hai câu cũng cảnh sát.
Tôi phải báo làm sao, trong khi chính mẹ tôi là người bao che cho kẻ đánh bà sống chết?
Tôi quay về phòng, đóng cửa, rồi ngồi sụp xuống sàn.
Tay vẫn còn run.
Máu vẫn chảy từ vết thương.
Tôi dùng vòi nước rửa chân.Từ góc phòng, tôi có thể thấy những vết sẹo chằng chịt, tím vàng xen kẽ.
Tất cả là di chứng.
Nó cũng làm tôi nhớ lại những câu nói của những người đó:"Con mẹ mày mê trai quá nên mày khổ."
Năm đó tôi chỉ mới sáu tuổi, bà ấy dùng tay chỉ vào tôi, hình như là nói đến tôi.
"Thật chứ hả?
Gặp tao, tao bỏ mẹ cho rồi.
Mê trai quá thì con cái khổ.
Mỗi lần đánh xong là thằng đó quỳ xin lỗi, con nhỏ này thấy vậy thì cũng lết ở tiếp."
Tôi chớp mắt như trở về thực tại.
Căn phòng, nơi duy nhất tôi thấy là "an toàn", giờ cũng lạnh lẽo như chính tôi.
Tôi từng được kể rằng mẹ tôi mang thai khi vừa mười bảy tuổi.
Ngoại bảo: lúc đó, chẳng ai muốn tôi được sinh ra.
Ngoại và mẹ là hai người duy nhất muốn tôi tồn tại.Buồn thật nhỉ?
Nhưng sau cùng, mẹ vẫn sinh tôi.
Chỉ là... mọi thứ không như bà nghĩ.
Cha ngày càng thay đổi.
Gia đình, đáng lý là nơi để quay về, thì nay lại là nơi tôi muốn rời đi nhất.Tôi cũng chưa từng hận mẹ.
Tại sao nhỉ?
Đến cả tôi còn không hiểu mà.Sáng hôm sau.Bầu trời nắng rực rỡ.
Những tia nắng len lỏi vào căn phòng nhỏ của tôi.
Có vẻ như buổi sáng khiến nơi này trông an toàn hơn và bớt lạnh lẽo.
Tôi đến trường như thường lệ.À, đúng rồi...
Năm nay tôi học lớp 12.
Vì đại dịch, hầu như những năm trước chỉ toàn học trực tuyến.
Khi đại dịch thực sự kết thúc cũng là lúc tôi trở về lớp học.
Vậy nên, cả lớp gần như chưa thật sự thân với nhau.Bước vào cổng trường, tôi đã thấy những cành hoa bằng lăng tím nở rộ.
Không hiểu sao trường lại trồng nhiều bằng lăng đến thế.
Những chùm hoa tím nhạt, gió khẽ thổi qua, cánh hoa rơi lả tả.
Tôi lấy điện thoại, tách nhẹ một bức để làm locket.Hình như hoa bằng lăng tượng trưng cho sự chia tay tuổi học trò.
Còn ý nghĩa gì nữa... tôi chẳng để tâm."
Hạ Vy!"
Hà Anh kéo tôi lại, nhìn chằm chằm."
Nhìn mặt cậu kìa!
Lại như vậy!
Cậu nghĩ phải gồng lên để mạnh mẽ hoài sao?"
Tôi cười nhẹ.
Nhạt đến mức chính tôi cũng chẳng nghe rõ giọng mình.
"Tớ quen rồi mà."
Tiếng trống vang lên, cắt ngang đoạn hội thoại.Tôi được xếp ngồi cùng bàn với Hà Anh."
Nè Vy, học xong tiết này là tớ về nha."
Hà Anh chống tay lên cằm nói."
Sao vậy?
Mới đầu buổi mà."
"Mẹ gọi, bảo có việc gấp."
Nói xong, cậu ấy đẩy về phía tôi một lốc Milo.Tôi quay qua nhìn Hà Anh, vẻ mặt cam chịu.
"Ừm, vậy xin về đi.
Bài tập để tớ chép gửi cho."
Tôi mỉm cười.
"Cũng biết mua Milo cho tớ đấy chứ, bình thường cậu uống Ovaltine mà."
"Biết cậu thích Milo nên mới mua đó."
Cậu ấy vừa nói xong, tiếng trống đã vang lên.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, trời ạ, Hà Anh đã dọn đồ xong từ lúc nào rồi mà tôi chẳng hay.
Giờ cậu ấy chỉ cần đặt mông ra ghế là đi về được rồi."
Thôi, tớ đi đây."
Tôi nhìn Hà Anh rồi cũng khẽ tạm biệt.Tôi chưa bao giờ thích mùa hè.
Nó quá chói chang, khiến mọi thứ muốn giấu đều bị lôi ra ánh sáng.Nhưng mùa hè năm ấy, tôi đã gặp một người, như một mảnh nắng rất khác.
Hôm đó, tôi ngồi ghế đá dưới gốc bằng lăng sau giờ học, mắt nhìn xa xăm.
Trang tiểu thuyết mở ra, nhưng tôi chẳng đọc gì.
Đại loại là chuyện nữ chính yêu thầm nam chính ba năm trời.Tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết.
Ngoài đời, làm gì có ai yêu ai ba năm?
Một năm thôi đã khó rồi.
Gió khẽ lùa qua tóc, mùi hoa nồng nhẹ."
Ê, bạn gì ơi, cho mình mượn cây bút với."
Tôi giật mình, ngước lên.Một cậu bạn cao, sáng sủa, áo sơ mi vương vết mực, tóc hơi rối, mặt lấm tấm mồ hôi nhưng nụ cười rạng rỡ.
Phạm Trí An – cùng lớp với tôi.
Nói là cùng lớp, nhưng tôi với cậu ấy chưa từng nói chuyện.Có lần học trực tuyến, cam của cậu ấy luôn tắt.
Giáo viên bắt buộc bật, cậu vẫn kiên quyết không mở.
Nhưng cậu có giọng nói rất trầm, đặc trưng.
À, đúng rồi – là giọng trai Hà Nội.
Tôi đưa viết , không nói gì."
Cảm ơn nha."
Cậu ấy không đi ngay, mà ngồi xuống cạnh tôi, mắt dừng lại ở trang tiểu thuyết đang mở hờ hững.
"Cậu thích tiểu thuyết à?"
Tôi gật đầu.
Tôi không thích nói chuyện với người lạ."
Cậu có thích nắng không?"
Tôi nhìn cậu ấy.
Một câu hỏi kỳ lạ."
Không."
Tôi trả lời ngắn gọn."
Lê Dương Hạ Vy.
Dương trong ánh dương, Hạ trong mùa hạ."
Cậu ấy ngước nhìn tán bằng lăng trên đầu, môi vẫn nở nụ cười.
Bất giác tôi nhìn theo."
Nhưng tớ lại thấy cậu mang vibe như những tia nắng mùa hạ.
Đến cả nắng cũng chiếu rọi cậu, như thể cậu với nó là một."
Nói xong, cậu ấy đứng dậy.Tôi hơi sững lại.
Nắng len qua từng kẽ lá, rọi xuống tay tôi, lướt qua trang sách.
Một cơn gió đầu hạ khẽ lướt qua, bằng lăng run rinh theo gió.
Cánh hoa mỏng rơi xuống, chạm vai tôi.Mùi hoa thoang thoảng.
Cậu ấy vẫn cười.
Ánh nắng hắt lên mái tóc rối.
Trong thoáng chốc, tôi tự hỏi: ai mới thật sự là tia nắng mà cậu ấy nói?"
Lần sau lại cho mình mượn bút nha."
Tôi không trả lời.
Lê Dương Hạ Vy.
Tôi vẫn ngẫm nghĩ câu nói ấy.Đã học trễ, còn kẹt xe.
Sài Gòn vốn tấp nập, bạn sẽ quen thôi, như một đặc trưng không thể thiếu.
Tôi chỉ mong trời đừng mưa để còn kịp về.
Tôi thở dài, bất lực.Đèn giao thông đếm từng giây.
Trong đầu, tôi vẫn lặp lại câu nói của Trí An: Dương trong ánh dương, Hạ trong mùa hạ."
Tích!
Tích!"
Tiếng còi inh ỏi vang lên làm tôi giật mình.Thì ra, đèn đã xanh từ lâu mà tôi vẫn đứng im.
Một bác lớn tuổi bóp còi liên tục."
Con xin lỗi ạ!
Xin lỗi mọi người!"
Tôi vội vã phóng đi, hòa vào dòng xe.