Lãng Mạn Vì Em Cần Nắng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
391311849-256-k240100.jpg

Vì Em Cần Nắng
Tác giả: sspinel
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên tác phẩm:Vì Em Cần Nắng

Tác giả: lửa nhỏ

Thể loại: tình cảm - học đường - trưởng thành - pha yếu tố tâm linh Tags: chualanhcrushhiendaihocduongteenfictruyenvietnam​
 
Vì Em Cần Nắng
Thông tin


Tên tác phẩm: Vì em cần nắng

Tác giả: Lửa Nhỏ

Thể loại: Tình cảm – Học đường – Trưởng thành – Pha yếu tố tâm linhLiệu người đó với bạn còn duyên để gặp lại không?

Tớ là một cô gái sống ở một vùng quê có biển.

Trong những con chữ của mình, có vị mặn của sóng, vị ngọt của ký ức và đôi khi là dư âm của những cuộc tình chưa kịp nở đã vội tàn.

Tớ chỉ đơn giản là viết, chấp bút cho những tổn thương mình đã từng trải qua hoặc nghe người khác kể lại, và viết cho những cuộc tình mơ mộng, lãng mạn nhưng đầy tiếc nuối.Rồi viết tiếp một kết cục khác – ai biết đâu được, chúng ta của 10 năm, 5 năm hay 3 năm sau sẽ như vậy.Đây là tác phẩm đầu tiên của tớ.

Thú thật, tớ chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình sẽ viết tiểu thuyết, nhưng rồi, trong một năm "số 9" đầy thanh lọc và đổi mới, tác phẩm này đã ra đời.Giờ tớ mới nghĩ được chừng này thôi.

Bao giờ viết xong, tớ sẽ bổ sung thêm, hì.Đọc tiểu thuyết nhớ tặng tớ một ngôi sao nha, người đẹp! 🌟Truyện được lấy cảm hứng từ khung cảnh hoặc sự việc có thật, nhưng vẫn xen lẫn những tình tiết hư cấu.
 
Vì Em Cần Nắng
Chương1:Ánh Dương Và Mùa Hạ


Ngày 1 tháng 5 năm 2023"Cách đây bốn năm, thế giới tưng bừng chuẩn bị chào đón thập kỷ mới của thế kỷ 21 trong niềm hy vọng.

Không ai ngờ đến một hiểm họa đang lớn dần theo từng ngày."

Bây giờ là 7 giờ 30.

Tivi đang phát tin tức về đại dịch COVID-19.Khi Trung Quốc báo cáo những ca nhiễm virus corona chủng mới đầu tiên cho Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) vào ngày 31-12-2019, căn bệnh được mô tả là một dạng "viêm phổi bí ẩn".

Nó thậm chí còn chưa có tên gọi.Tôi vừa ngồi gặm hạt hướng dương còn từ đợt Tết, vừa suy ngẫm.

Vậy là đã tròn một năm kể từ ngày mình trở lại trường sau những tháng ngày giãn cách xã hội vì đại dịch.Vì cách ly xã hội, gần như toàn bộ thời gian cấp ba của tôi chỉ là học trực tuyến.

Đã thế, tôi còn dính COVID tận hai lần.

Tóc thì rụng như người bị ung thư, đầu thì nhớ nhớ quên quên.Bên ngoài cửa sổ, một màu đen sì bao phủ cả bầu trời.

Tôi có thể thấy được vài ngôi sao lấp lánh.

Sài Gòn sau thời gian cách ly xã hội hình như đã đỡ ô nhiễm hơn thì phải.

Tôi vẫn đang ngồi ngẫm nghĩ về những ngôi sao này.Bên ngoài cửa, có âm thanh như ai đang cố mở khóa.

Cộc... cộc... kèm theo âm thanh xô xát.Tôi cầm vội điều khiển, bấm liên tục nút nguồn.

Khi tắt được tivi, tôi ba chân bốn cẳng chạy về phía cầu thang, vội vã trở về phòng.

Tôi nghe thấy tiếng cạch, như thể cửa đã được mở.

Một... hai... rồi ba...Rầm!

Tiếng va chạm vang lên, kèm theo một âm thanh quen thuộc.Người ta thường nói:

Sài Gòn hoa lệ.

Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo.Gia đình tôi thì... không thuộc dạng nào cả.

Chắc tầm trung bình.

Đủ ăn, đủ sống.

Nhưng có một điều khác biệt là...Gia đình tôi không trọn vẹn như những người khác.

Tôi đã đọc được rất nhiều tài liệu về việc một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, cha mẹ có xu hướng bạo hành, đánh đập, bạo lực...Thì khi lớn lên, đứa trẻ đó sẽ có xu hướng giống vậy.

Buồn cười thật, tại sao chứ?

Tại sao lại đánh đồng như vậy?

Bọn tôi đâu có tội gì, cũng chỉ là những đứa trẻ thôi mà.Tôi chắc chắn sẽ không muốn con tôi nhìn thấy những hình ảnh này.Hình ảnh một đứa trẻ co rúm người trong góc phòng, tay ôm chặt đầu gối.

Cánh cửa gỗ mỏng chẳng thể ngăn được tiếng la hét, đập phá.

Đứa trẻ đó phải chạy trốn ở đâu bây giờ khi mà gia đình, nơi người khác nói là an toàn nhất, lại là nơi đứa trẻ đó tổn thương nhất.Giọng cha gầm lên, giận dữ đến khủng khiếp.

Nghe tiếng mẹ van xin.Đứa trẻ đó không nhớ nổi đã là lần thứ bao nhiêu mẹ bị đánh.Khi bầu trời sập xuống, thành phố này lại bắt đầu lấp lánh.

Quận 1, Quận 2, những tòa cao ốc sừng sững, càng cao càng khiến tôi thấy mình lạc lõng.Dù tôi được sinh ra ở đây."

Hạ Vy!

Ra đây!"

Tôi giật thót.

Hai bàn tay siết chặt, móng tay bấu vào da.Tôi không muốn ra đó.

Nhưng tôi vẫn bước đi.

Hơi thở dồn dập, nặng nề.

Chân tôi khựng lại vài lần, như thể chính nó cũng sợ hãi điều đang chờ phía trước.

Tôi mở mắt ra...Phòng khách bừa bộn.

Ly vỡ vụn trên sàn.Mẹ tôi ngồi bệt dưới đất, ôm mặt, nước mắt chảy dài."

Anh ta chỉ là người quen cũ.

Em với anh ta chỉ hỏi thăm vài câu.

Sao anh phải làm quá như vậy?" mẹ nói, tay vẫn ôm mặt."

Làm quá?

Hay tụi mày tính đi nhà nghỉ với nhau mà bị tao bắt gặp?!" cha gầm lên.Tôi muốn lao tới đỡ mẹ, nhưng ánh mắt của ông ta khiến tôi khựng lại.

Đôi mắt đỏ ngầu, say rượu.

Mỗi lần như thế, bất kỳ ai đến gần cũng trở thành bao cát."

Chắc tụi mày sắp... nhau tới nơi rồi!"

ông ta rít lên.

Tôi rùng mình.Ông quay sang tôi: "Mày nhìn cái gì hả?!"

Rồi ông ném mạnh chai rượu xuống đất.

Vỡ tan.

Một mảnh thủy tinh văng trúng chân tôi.Tôi cúi đầu.

Máu bắt đầu rỉ ra, loang dần."

Tao nuôi tụi mày để nhận lại cái gì?

Một đứa vô dụng, y chang con mẹ mày!"

Bốp!

Tiếng tát như trời giáng.Mẹ tôi ngã sập xuống sàn.Tôi lao tới ôm lấy mẹ."

Ba ơi, con lạy ba, đừng đánh mẹ nữa...

Con không muốn thấy mẹ bị đánh nữa..." vừa nói, tôi vừa chắp tay van xin ông ta.

"Tụi mày bây giờ không khác gì mấy con... sống bằng tiền của tao!"

Ông giơ tay lên lần nữa.

Tôi nhắm mắt, chờ đợi...

Sao cũng được, đánh tôi bao nhiêu cũng được, nhưng đừng đụng tới mẹ là được.

Tôi chờ đợi...Không có gì xảy ra.

Tôi mở mắt.Mẹ tôi...

đã đỡ đòn thay tôi."

Vy... vào phòng đi con..."

Những giọt nước mắt từ khóe mắt của tôi dần lan ra.Tôi không thể làm gì.

Tôi chẳng bao giờ làm được gì.

Tôi kể với người khác á?

Họ sẽ quay sang hỏi tôi:"Sao mày không báo cảnh sát đi?"

Một câu cũng cảnh sát, hai câu cũng cảnh sát.

Tôi phải báo làm sao, trong khi chính mẹ tôi là người bao che cho kẻ đánh bà sống chết?

Tôi quay về phòng, đóng cửa, rồi ngồi sụp xuống sàn.

Tay vẫn còn run.

Máu vẫn chảy từ vết thương.

Tôi dùng vòi nước rửa chân.Từ góc phòng, tôi có thể thấy những vết sẹo chằng chịt, tím vàng xen kẽ.

Tất cả là di chứng.

Nó cũng làm tôi nhớ lại những câu nói của những người đó:"Con mẹ mày mê trai quá nên mày khổ."

Năm đó tôi chỉ mới sáu tuổi, bà ấy dùng tay chỉ vào tôi, hình như là nói đến tôi.

"Thật chứ hả?

Gặp tao, tao bỏ mẹ cho rồi.

Mê trai quá thì con cái khổ.

Mỗi lần đánh xong là thằng đó quỳ xin lỗi, con nhỏ này thấy vậy thì cũng lết ở tiếp."

Tôi chớp mắt như trở về thực tại.

Căn phòng, nơi duy nhất tôi thấy là "an toàn", giờ cũng lạnh lẽo như chính tôi.

Tôi từng được kể rằng mẹ tôi mang thai khi vừa mười bảy tuổi.

Ngoại bảo: lúc đó, chẳng ai muốn tôi được sinh ra.

Ngoại và mẹ là hai người duy nhất muốn tôi tồn tại.Buồn thật nhỉ?

Nhưng sau cùng, mẹ vẫn sinh tôi.

Chỉ là... mọi thứ không như bà nghĩ.

Cha ngày càng thay đổi.

Gia đình, đáng lý là nơi để quay về, thì nay lại là nơi tôi muốn rời đi nhất.Tôi cũng chưa từng hận mẹ.

Tại sao nhỉ?

Đến cả tôi còn không hiểu mà.Sáng hôm sau.Bầu trời nắng rực rỡ.

Những tia nắng len lỏi vào căn phòng nhỏ của tôi.

Có vẻ như buổi sáng khiến nơi này trông an toàn hơn và bớt lạnh lẽo.

Tôi đến trường như thường lệ.À, đúng rồi...

Năm nay tôi học lớp 12.

Vì đại dịch, hầu như những năm trước chỉ toàn học trực tuyến.

Khi đại dịch thực sự kết thúc cũng là lúc tôi trở về lớp học.

Vậy nên, cả lớp gần như chưa thật sự thân với nhau.Bước vào cổng trường, tôi đã thấy những cành hoa bằng lăng tím nở rộ.

Không hiểu sao trường lại trồng nhiều bằng lăng đến thế.

Những chùm hoa tím nhạt, gió khẽ thổi qua, cánh hoa rơi lả tả.

Tôi lấy điện thoại, tách nhẹ một bức để làm locket.Hình như hoa bằng lăng tượng trưng cho sự chia tay tuổi học trò.

Còn ý nghĩa gì nữa... tôi chẳng để tâm."

Hạ Vy!"

Hà Anh kéo tôi lại, nhìn chằm chằm."

Nhìn mặt cậu kìa!

Lại như vậy!

Cậu nghĩ phải gồng lên để mạnh mẽ hoài sao?"

Tôi cười nhẹ.

Nhạt đến mức chính tôi cũng chẳng nghe rõ giọng mình.

"Tớ quen rồi mà."

Tiếng trống vang lên, cắt ngang đoạn hội thoại.Tôi được xếp ngồi cùng bàn với Hà Anh."

Nè Vy, học xong tiết này là tớ về nha."

Hà Anh chống tay lên cằm nói."

Sao vậy?

Mới đầu buổi mà."

"Mẹ gọi, bảo có việc gấp."

Nói xong, cậu ấy đẩy về phía tôi một lốc Milo.Tôi quay qua nhìn Hà Anh, vẻ mặt cam chịu.

"Ừm, vậy xin về đi.

Bài tập để tớ chép gửi cho."

Tôi mỉm cười.

"Cũng biết mua Milo cho tớ đấy chứ, bình thường cậu uống Ovaltine mà."

"Biết cậu thích Milo nên mới mua đó."

Cậu ấy vừa nói xong, tiếng trống đã vang lên.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, trời ạ, Hà Anh đã dọn đồ xong từ lúc nào rồi mà tôi chẳng hay.

Giờ cậu ấy chỉ cần đặt mông ra ghế là đi về được rồi."

Thôi, tớ đi đây."

Tôi nhìn Hà Anh rồi cũng khẽ tạm biệt.Tôi chưa bao giờ thích mùa hè.

Nó quá chói chang, khiến mọi thứ muốn giấu đều bị lôi ra ánh sáng.Nhưng mùa hè năm ấy, tôi đã gặp một người, như một mảnh nắng rất khác.

Hôm đó, tôi ngồi ghế đá dưới gốc bằng lăng sau giờ học, mắt nhìn xa xăm.

Trang tiểu thuyết mở ra, nhưng tôi chẳng đọc gì.

Đại loại là chuyện nữ chính yêu thầm nam chính ba năm trời.Tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết.

Ngoài đời, làm gì có ai yêu ai ba năm?

Một năm thôi đã khó rồi.

Gió khẽ lùa qua tóc, mùi hoa nồng nhẹ."

Ê, bạn gì ơi, cho mình mượn cây bút với."

Tôi giật mình, ngước lên.Một cậu bạn cao, sáng sủa, áo sơ mi vương vết mực, tóc hơi rối, mặt lấm tấm mồ hôi nhưng nụ cười rạng rỡ.

Phạm Trí An – cùng lớp với tôi.

Nói là cùng lớp, nhưng tôi với cậu ấy chưa từng nói chuyện.Có lần học trực tuyến, cam của cậu ấy luôn tắt.

Giáo viên bắt buộc bật, cậu vẫn kiên quyết không mở.

Nhưng cậu có giọng nói rất trầm, đặc trưng.

À, đúng rồi – là giọng trai Hà Nội.

Tôi đưa viết , không nói gì."

Cảm ơn nha."

Cậu ấy không đi ngay, mà ngồi xuống cạnh tôi, mắt dừng lại ở trang tiểu thuyết đang mở hờ hững.

"Cậu thích tiểu thuyết à?"

Tôi gật đầu.

Tôi không thích nói chuyện với người lạ."

Cậu có thích nắng không?"

Tôi nhìn cậu ấy.

Một câu hỏi kỳ lạ."

Không."

Tôi trả lời ngắn gọn."

Lê Dương Hạ Vy.

Dương trong ánh dương, Hạ trong mùa hạ."

Cậu ấy ngước nhìn tán bằng lăng trên đầu, môi vẫn nở nụ cười.

Bất giác tôi nhìn theo."

Nhưng tớ lại thấy cậu mang vibe như những tia nắng mùa hạ.

Đến cả nắng cũng chiếu rọi cậu, như thể cậu với nó là một."

Nói xong, cậu ấy đứng dậy.Tôi hơi sững lại.

Nắng len qua từng kẽ lá, rọi xuống tay tôi, lướt qua trang sách.

Một cơn gió đầu hạ khẽ lướt qua, bằng lăng run rinh theo gió.

Cánh hoa mỏng rơi xuống, chạm vai tôi.Mùi hoa thoang thoảng.

Cậu ấy vẫn cười.

Ánh nắng hắt lên mái tóc rối.

Trong thoáng chốc, tôi tự hỏi: ai mới thật sự là tia nắng mà cậu ấy nói?"

Lần sau lại cho mình mượn bút nha."

Tôi không trả lời.

Lê Dương Hạ Vy.

Tôi vẫn ngẫm nghĩ câu nói ấy.Đã học trễ, còn kẹt xe.

Sài Gòn vốn tấp nập, bạn sẽ quen thôi, như một đặc trưng không thể thiếu.

Tôi chỉ mong trời đừng mưa để còn kịp về.

Tôi thở dài, bất lực.Đèn giao thông đếm từng giây.

Trong đầu, tôi vẫn lặp lại câu nói của Trí An: Dương trong ánh dương, Hạ trong mùa hạ."

Tích!

Tích!"

Tiếng còi inh ỏi vang lên làm tôi giật mình.Thì ra, đèn đã xanh từ lâu mà tôi vẫn đứng im.

Một bác lớn tuổi bóp còi liên tục."

Con xin lỗi ạ!

Xin lỗi mọi người!"

Tôi vội vã phóng đi, hòa vào dòng xe.
 
Vì Em Cần Nắng
Chương2😀i Chứng Covid


Cái kết kỳ cục vậy trời...?Hức...

Tay tôi vẫn đang cầm cuốn tiểu thuyết, nước mắt ngắn nước mắt dài vì đoạn kết của nó.

Năm nay tôi cũng mới mười bảy, độ tuổi mà hầu như ai cũng sẽ gặp được một nam chính của đời mình.

Bên ngoài, trời vẫn đang mưa lất phất, từng hạt mưa đọng lại trên cửa sổ phòng tôi."

Liệu mình có gặp được nam chính cuộc đời mình không nhỉ?"

Nếu được chọn, tôi muốn trở thành một "nữ cường" hơn, cái kiểu có thể tự cứu rỗi cuộc đời mình ấy.

Nhưng rồi, cũng có lúc tôi lại nghĩ."

Liệu mình có thật sự tự cứu lấy chính mình được không?

Hay sẽ trở thành một nhân vật phụ mờ nhạt trong cuộc đời của ai đó?"

Tôi tự nhận bản thân không đẹp kiểu nữ thần, nhưng cũng không đến nỗi tệ."

Hạ Vy à, cậu nhớ lại xem!"

Tiếng quát trong điện thoại khiến tôi giật mình.

Tôi quên mất bản thân đang call video với Hà Anh để cùng đọc tiểu thuyết."

Không phải không ai theo đuổi cậu.

Cậu nhớ lại xem nào, cậu đã từ chối biết bao nhiêu người rồi hả?"

Trong đầu tôi như một đoạn băng tua lại..."

Không phải vì tớ chảnh đâu, mà tại vì bản thân chưa thật sự mở lòng được mà..."

Thời đại này, bị "trap" hoặc bị "ghost" là chuyện quá bình thường, nên bản thân tôi lúc nào cũng trong trạng thái đề phòng.

Nhưng để nói thật, đó có thể là cách tôi đang tự an ủi bản thân.Tôi không nhớ rõ đã từng thấy bao nhiêu cô gái giống hoàn cảnh gia đình tôi, rồi yêu đương mù quáng, để rồi thứ nhận lại chỉ là tổn thương.

Hoặc thậm chí tệ hơn, người ta sẽ nói những câu như:"Bộ mày thiếu thốn tình cảm lắm hả?

Tao bố thí cho mày đó."

"Con nhỏ đó nó thiếu thốn tình cảm lắm mày ơi, gia đình nó toàn gì không..."

Trên màn hình điện thoại hiện lên dòng Nhật Anh đã vào cuộc gọi."

Ê Nhật Anh, em kể anh nghe chuyện này..."

Tôi vừa đi lấy nước vào đã nghe giọng Hà Anh hớn hở."

Tao đang học."

Nói xong, Nhật Anh quay cho chúng tôi một đống sách y khoa, lé hết cả mắt.Nhật Anh vừa tốt nghiệp năm trước, hiện đang là tân sinh viên Đại học Y Dược TP.HCM.

Chắc vì học Y nên lúc nào cũng thấy cậu ấy học.

Mấy người học khối C như tôi nhìn vào mà ngán đến tận cổ."

Thôi được rồi, mày bỏ xuống, đừng quay nữa."

"Học hoài vậy trời?

Bộ học Y năm nhất là cực lắm hả?"

"Mấy năm sau còn cực hơn.

Nào là trực ca đêm rồi thi chạy trạm..."

Chưa nói hết câu, từ màn hình điện thoại tôi đã thấy Nhật Anh rùng mình."

Thôi, ráng đi."

Tôi và Hà Anh cùng đồng thanh đáp."

Kể chuyện gì vậy?"

Nhật Anh vừa cặm cụi viết vừa hỏi."

Nhớ thằng Bảo Nam không?"

"Ai vậy?"

Tôi như đang cố lục lại ký ức khi nghe câu hỏi của Hà Anh.Không để tôi đợi lâu, Hà Anh đã chia sẻ màn hình: "Nhìn nè, để tớ tìm Facebook cho cậu xem mặt."

Tôi nhìn vào màn hình.

"À, nhớ rồi."

Có lần, vào năm bọn tôi sáu tuổi, khi đang chơi trước sân nhà cô hàng xóm, một đám con trai từ đâu xuất hiện, cãi nhau với chúng tôi một trận mà ở thời điểm đó có thể nói là "to đùng"."

Ai nói cái sân này mày tới trước là của mày?"

Một thằng trong đám lên tiếng.Hà Anh cũng không vừa mà đáp lại: "Vậy ai nói cái sân này mày tới sau là của mày?"

Nói xong, Hà Anh nhếch mép cười bọn nó.Hồi nhỏ tôi rất nhút nhát, chỉ biết co ro núp sau lưng Hà Anh."

Hạ Vy à, đừng sợ, cứ đứng sau lưng tớ đi."

Hà Anh dang hai tay ra như đang bảo vệ tôi."

Đừng sợ, đừng sợ..."

Một thằng trong nhóm nhái lại câu nói của Hà Anh, rồi cả đám cười phá lên."

Con nhỏ đó là đứa hay khóc lóc ngoài cửa nhận sự thương hại của mọi người đúng không?"

Một thằng khác chỉ vào tôi như xác nhận.Khi còn bé, mỗi lần cha mẹ cãi nhau, mẹ thường sẽ cho tôi chút tiền để đi qua tạp hóa mua đồ.

Nhưng cũng có những lần tôi về trước khi những trận cãi vã kết thúc.

Tôi không dám bước vào nhà, chỉ ngậm ngùi đứng ngoài rào.

Chờ khi cha mẹ hết cãi nhau rồi, tôi lại lấy áo lau đi nước mắt, như chưa hề biết chuyện gì."

Lần sau đừng đứng bên ngoài khóc lóc nữa.

Chả ai thương hại mày đâu."

Thằng Bảo Nam nói.

Hình như lúc nghe câu đó của Bảo Nam, tôi đã hơi sững sờ."

Mày sai rồi."

Hà Anh lên tiếng."

Sai gì?"

"Mày biết ai cần được thương hại không?

Mày đó!

Giờ tao quýnh cho mày nhận được sự thương hại nè."

Nói xong, Hà Anh lao vào nắm tóc nó.

Sau này khi nghe Hà Anh kể lại, tôi mới biết khổ nỗi vì là con trai nên tóc nó ngắn, cậu ấy không nắm được, đành đánh túi bụi vào đầu thằng đó.

Thằng đó cũng chả vừa, nắm ngược lại đầu của Hà Anh.

Hai bên lao vào túi bụi.

Tôi thấy vậy cũng đã vào đá chân nó.

May sao Nhật Anh đi ngang qua thấy cảnh tượng này, không ngần ngại gì liền vứt cặp bay vào.

Với cái chiều cao áp đảo của Nhật Anh lúc đó, tất nhiên trận chiến ấy bọn tôi chiến thắng.Khi nhớ lại, bọn tôi cười phá lên."

Mà sao cậu lại nhắc lại vậy?"

Tôi vừa uống nước vừa hỏi Hà Anh."

Nay tớ được về sớm á.

Xong ở cổng trường gặp lại nó, cái nó bảo muốn xin in4 tớ."

Khi nghe câu đó của Hà Anh, tôi như phun hết nước ra."

Ê, có khi nào tấm ảnh ai đăng bữa trên confession xin in4 cậu là nó không?"

Hà Anh nhún vai: "Tớ không biết."

"Nhưng mà mày xem đề phòng đi.

Tao nói vậy thôi."

Nhật Anh vẫn đang cặm cụi viết mấy thứ gì đó.

"À mà Hạ Vy, mày bị Covid hai lần rồi, mày phải cẩn thận với di chứng của nó đó."

Nhờ Nhật Anh nhắc, tôi mới nhớ dạo gần đây mình lại bắt đầu bị hụt hơi và khó thở khi ngủ rồi.

"Rồi rồi, tao biết rồi.

Vậy cúp máy nha, tao đi ngủ đây."
 
Vì Em Cần Nắng
Chương3: Covid Năm 2021


Điện thoại hiện 2 giờ 30 sáng.

Tôi không tài nào ngủ được.

Di chứng hậu COVID khiến tôi cứ tầm 2, 3 giờ sáng là đau thắt ngực, đau đến mức không thể chợp mắt.

Màn đêm buông xuống, đôi khi cũng là lúc những ký ức ấy trở về.Đại dịch COVID-19 lần đầu tiên được phát hiện ở Vũ Hán, Trung Quốc, khi một nhóm bệnh nhân mắc chứng viêm phổi bí ẩn.

Năm 2021, dịch bệnh bùng phát khắp Việt Nam.

Hơn 32.000 người mất vì COVID-19.

Hơn 1,6 triệu người đã nhiễm bệnh.Trong số 32.000 người đó...

đã có lúc tôi nghĩ mình sẽ là một trong số họ.Ngày 4 tháng 1 năm 2021, tôi phát hiện bản thân dương tính với COVID Năm đó, cũng là năm dịch bệnh trở nên tệ nhất.

Tôi nằm trên giường bệnh, mệt mỏi, đau ngực, khó thở.

Từng hơi thở của tôi đều gấp gáp, tưởng chừng như không thể gắng gượng nổi.Tính đến 18 giờ ngày 4 tháng 1 năm 2021, Việt Nam ghi nhận 1.497 ca mắc COVID-19.

Thông báo cũng ghi nhận thêm 393 ca tử vong, từ ca 2328 đến 2720, tại 16 tỉnh, thành phố.

Tin tức về dịch bệnh ngày càng dày đặc.

Số ca tử vong không ngừng tăng.Tin tức về dịch bệnh vẫn chưa giảm, hằng ngày hằng giờ số ca càng tăng lên, số ca tử vong ngày một nhiều, còn tôi vẫn nằm trên giường bệnh rồi suy nghĩ xem liệu bao giờ bản thân sẽ trong số ca tử vong đó.Lý do tôi bị dính COVID ư?

Nực cười thật.Cha tôi là người mang mầm bệnh về nhà.

Khi Chỉ thị 16 được ban hành, ông vẫn cố chấp, ngoan cố, vẫn nhậu nhẹt khắp nơi.

Và rồi, ông mang virus về nhà như thể một món quà độc hại.Trớ trêu thay, người nhiễm nặng nhất lại là tôi.

Tình trạng ngày càng tệ.

Tôi phải dùng máy thở."

Hạ Vy à, con phải cố gắng lên."

Tôi thấy mắt bà ngoại sưng húp, chắc có lẽ bà cũng nghĩ tôi không qua khỏi.Tôi gật đầu, như thể đang trấn an bà rằng mình vẫn ổn, dù thật ra, đến cả thở thôi cũng là một nỗ lực cạn kiệt.Có lẽ, lý do duy nhất khiến tôi không buông xuôi là vì bà... và mẹ.Tôi không nhớ rõ mình đã chứng kiến bao nhiêu người mất vì con virus đó.

Có người mới vào, lại có người rời đi... mãi mãi.

Kế bên giường tôi là một bé gái bảy tuổi.Em trông rất đáng yêu, được các chị y tá quan tâm, chăm sóc.

Cũng đúng thôi.

Em ấy chỉ mới bảy tuổi mà...

Cho đến một ngày, tôi bị đánh thức bởi tiếng động lạ từ giường bên cạnh."

Chị đợi tí, con gái chị đang nguy kịch rồi!" – một chị y tá vừa nói vừa chạy, tay vẫn giữ điện thoại, như muốn người ở đầu dây bên kia nghe được.Em ấy nằm ở giường bệnh, cũng giống tôi, đang mang máy thở.

Nhưng nhìn em yếu ớt hơn rất nhiều.Tích... tích...

Tiếng âm thanh máy móc vang lên liên hồi."

Ép đi!

Ép đi!"

"Hoài đâu?

Chuẩn bị vào thay nè!"

Tôi có thể thấy được... có vẻ như xương sườn đã gãy.

Thật ra, việc ép tim ở trẻ em có thể gây ra gãy xương sườn.

Nhưng nếu cần thiết để cứu sống, thì việc ép tim vẫn là ưu tiên hàng đầu."

Tránh ra!

Tránh ra!"

Tiếng còi vẫn vậy, vẫn cứ kêu liên hồi cho đến khi máy phát ra một tiếng tít... kéo dài.

Và tôi thấy tay em ấy rơi xuống.

Cũng là lúc tôi biết được... tim em ấy đã ngừng đập.Tôi không thể ngăn nước mắt rơi.

Tôi khóc.

Vì em, và có lẽ... cũng vì chính mình."

Bệnh nhân đã tử vong."

"Thời gian tử vong vào lúc 9 giờ 30 phút sáng, ngày 23 tháng 1 năm 2021.

Ngừng tim.

Gọi người nhà thông báo đi," – một bác sĩ nói nhanh, rồi lại vội vàng chạy sang phòng bệnh khác.Giây phút ấy... tôi thật sự hiểu: Cái chết ở rất gần tôi.Gần đến mức chỉ cần một hơi thở hụt là đủ để không bao giờ tỉnh lại.Tôi từng tự hỏi: liệu mình cũng sẽ như vậy không?

Tại sao lại là tôi?

Tại sao tôi phải chịu những điều này?Tôi đã dần học cách chấp nhận rằng mình có thể chết.

Bất cứ lúc nào.

Nên tôi đã viết một quyển nhật ký.

Để nếu tôi chết... người nhận nó sẽ là cô bạn thân nhất đời tôi.

"Tớ ghét ớt chuông lắm.

Sau này, cúng cho tớ thì đừng để có ớt chuông nha."

"Tớ cũng không thích chè hay thịt kho hột vịt.

Cậu nhớ cúng đúng món tớ thích ăn."

"Không thì tớ sẽ về lôi cậu theo đó."

Không chỉ viết cho cậu ấy, tôi còn viết cho cả bà ngoại và mẹ.

Bây giờ, khi tôi vẫn còn tồn tại trên cõi đời này, có lẽ là một kỳ tích.Nhưng đôi khi, tôi vẫn tự hỏi: Liệu mình đang thật sự sống...

Hay chỉ đang tồn tại?
 
Vì Em Cần Nắng
Chương4:Cuốn Tiểu Thuyết


Máy lạnh 16 độ, tôi co rúm người trong chăn.

Giật mình tỉnh dậy vì tiếng báo thức đang reo không ngừng.

Tôi bật dậy, duỗi người ra để thả lỏng.

Hôm qua ngủ quên mất, bật máy lạnh tận 16 độ.

Nói xong, tôi lấy vội điều khiển tắt máy lạnh.Bên ngoài, âm thanh vang lên không ngừng.

Kế nhà tôi có một xe bán hủ tiếu gõ.

Hầu như sáng sớm nào tôi cũng sẽ nghe được những âm thanh quen thuộc này.

Người ta thường ví von Sài Gòn là thành phố không bao giờ ngủ.

Sẽ rất dễ dàng để bạn bắt gặp những cửa hàng tiện lợi mở 24/24, hoặc những quán ăn xuyên đêm.Còn một mặt khác là những quầy hàng rong, của những ông bà đã ngoài năm mươi, sáu mươi tuổi vẫn phải mưu sinh kiếm tiền.

Sài Gòn không bao giờ ngủ vì tiền không bao giờ đủ.

Giữa cái sống nhộn nhịp của Sài Gòn, ở đâu đó ngoài kia vẫn còn những mảnh đời phản ánh ngược lại.Không phải những tòa nhà cao chót vót, mà là những sạp hàng cũ kỹ.Tệ hơn thế là những căn nhà tạm bằng bìa carton, hoặc chỉ là những người đi lang thang tìm nơi nán lại cho qua đêm.

Tôi tiến lại mở cửa sổ.

Bên ngoài trời hơi se se lạnh.

Không lạnh đến mức khiến ta rùng mình, nhưng cũng không mấy dễ chịu.Có những người đã phải thức lúc hai, ba giờ sáng để làm việc rồi.

Hoặc những đứa trẻ phải bươn chải từ khi còn rất bé.

Càng ở trên đời này đủ lâu, lại càng khiến tôi thấy may mắn và trân trọng mọi thứ hơn.

Tích... tích...

Âm thanh kèn xe đã bắt đầu vang lên từ tầng hai căn phòng.Tôi có thể thấy được dòng xe đang chạy bên dưới."

Bánh chưng bánh giò, bánh chưng bánh giò đây."

Bắt đầu đón những tia nắng ấm áp đầu ngày.

Nhạc vang lên.

Trùng hợp sao lại là bài Sài Gòn và em.Nhạc đang vang lên thì kèm theo đó là tiếng ting.

Tin nhắn đến từ sớm:Hà Anh:

Vy à, hôm nay tớ đi khám xem cái bao tử còn cứu được không nên chắc không đi học được.

Cậu học một mình nhé.Tuần đi học sáu ngày thì bảy ngày cậu ấy đã đi trễ rồi.

Đã vậy còn bỏ bữa giữa giờ, lại bánh tráng, trà sữa, đồ ăn lặt vặt... không đau bao tử mới là lạ đó.Tôi rõ ràng la cậu ấy, rồi cũng chốt hạ câu:

"Nhớ phải đi khám đàng hoàng rồi về nghe lời bác sĩ nghe chưa, cái đồ lì lợm."

Tôi đi dọc hành lang trường, tay cầm cuốn tiểu thuyết.

Dưới sân vào buổi sáng, học sinh hoạt động thể thao rất nhiều.

Trường tôi đầu tư mạnh vào thể chất cho học sinh.

Nào là cầu lông, bóng đá, bóng rổ...

Âm thanh vang lên khắp sân trường: tiếng bóng đập, tiếng giày chạy, tiếng reo hò.Dạo gần đây, trên mạng xã hội có trend chụp ảnh với tiểu thuyết.

Tôi cũng muốn đu theo một chút.

Nhưng hôm nay Hà Anh nghỉ mất rồi, nên đành kiếm chỗ nào yên tĩnh để ngồi đọc một mình vậy."

Hạ Vy."

Tôi khựng lại.

Là Trí An.

Cậu ấy đang chơi bóng trong sân.

Lại đột nhiên gọi tôi.

Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu.

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người trong sân đổ dồn về phía tôi.

Tôi không phải dạng hướng nội, nhưng bị chú ý như vậy... có phải hơi quá rồi không?Tôi cười ngượng, rồi rón rén bước đi.

Mắt dán chặt xuống đất như thể nó là thứ thú vị nhất thế giới.

Đằng sau tôi, hai bạn nữa đột nhiên lên tiếng: "Dòng dẹt thứ ảo ngôn tình."

"Ngôn tình sến súa, hahaha."

"Đọc mấy nay thối não hết rồi, tổng tài đồ đó má ơi."

Tôi quay đầu, liếc nhìn tụi nó một lượt, rồi quay lại với bước chân mình.

Nhưng chưa kịp đi tiếp, tôi đã nghe một âm thanh quen thuộc từ phía sau: "Tớ cũng muốn thử đọc ngôn tình.

Cho hỏi cô nương đây có thể recommend cho tớ bộ tiểu thuyết cậu thích không được không?"

Tôi xoay người lại.

Trí An đứng đó, chờ tôi trả lời.Cậu ấy vừa chơi thể thao xong, tóc ướt nhẹp vì mồ hôi, tay vẫn đang cầm khăn lau người.

Cánh tay áo cuộn lên cao, để lộ cánh tay chắc khỏe.

Tôi hơi bất ngờ.

Câu hỏi ấy... nghe vừa chân thành, vừa kỳ cục.

Con trai đọc tiểu thuyết thì không phải là không có.

Nhưng trai thẳng mà đọc tiểu thuyết, nhất là thể loại ngôn tình... thì đúng là hiếm.

Siêu hiếm.

À không, phải gọi là cực kỳ hiếm.Hay cậu ấy...

Không được.

Không thể chỉ đánh giá như vậy...

Đùng một cái, tiếng trống vang lên.

Tôi vẫn đứng ở đó.

Đột nhiên, cậu ấy bước lại gần tôi.

"Đã thế thì cho tớ mượn quyển này của cậu nhá."

Nói xong, cậu ấy lấy đi cuốn tiểu thuyết tôi cầm trên tay, bước đi, gương mặt mãn nguyện."

Khoan khoan đã, tôi còn chưa nói gì mà!"

Tôi về chỗ ngồi của mình.

Ghế của Trí An để trống.

Có thể là vì cậu ta đang bận luyện tập cho cuộc thi bơi sắp tới nên nghỉ tiết này.

Một tiết, hai tiết, ba tiết...

đến cả giờ ra chơi tôi vẫn chưa thấy cậu ta.

Trời ơi, cái cuốn tiểu thuyết của tôi.
 
Vì Em Cần Nắng
Chương5:Một Tia Nắng Của Mùa Hạ


Tôi đi đến khu nhà bơi sau khi tan trường.

Thú thật, đây là lần đầu tôi đến đây, vì tôi không biết bơi và cũng... ghét nó.

Có lần, năm sáu bảy tuổi gì đó, tôi bị chính thằng em họ dụ xuống bể bơi rồi bị nó nhấn đầu xuống nước.

Cảm giác nước tràn vào mũi, vào miệng, sặc sụa khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

To thật, nhà bơi thật sự to ngoài sức tưởng tượng của tôi, và tôi cũng chưa từng nghĩ nó có thể hoành tráng như vậy.

Và lý do gì khiến tôi kiên quyết lấy lại cuốn tiểu thuyết ư?

Thật ra, Trí An... nhìn cậu ta không phải kiểu người sẽ lấy luôn thứ gì của người khác.

Chỉ là tôi cần cuốn tiểu thuyết đó để đu trend với Hà Anh, vì đã hứa với cậu ấy.Vừa bước vào, tôi đã thấy cậu ta.

Tóc vẫn đang ướt, hình như là vừa bơi xong.

Thật ra không quá khó để tìm được cậu ta đâu, vì chiều cao tận 1m77 của cậu ta chẳng khác nào người khổng lồ.

Lại còn thêm cái vibe không lẫn vào ai được.Tôi chạy vội lại chỗ cậu ấy.

"À... chuyện là... quyển tiểu thuyết của tớ ấy.

Cậu có thể trả lại cho tớ được không?"

Trong đầu tôi thầm nghĩ: đây là sự tử tế cuối cùng bà dành cho mày rồi đó, chứ ai lại lấy trắng trợn như vậy."

Tớ sẽ trả cho cậu, nhưng cậu phải trả lời tớ vài câu đã."

Cậu ấy lấy ra cuốn tiểu thuyết rồi đưa qua đưa lại trước mặt tôi."

Vậy... cậu hỏi đi."

"Ừm..."

Trí An chần chừ một lúc rồi cũng nói ra: "Cậu có bị bắt nạt không?"

Tôi thật sự bất ngờ với câu hỏi của cậu ấy.

Có thể nói là trộm vía, những năm cấp ba của tôi hầu như đều êm đềm trôi qua.

Mà tôi cũng không thuộc dạng hay quan tâm hay tám chuyện về drama trong trường nên việc bị bắt nạt là hoàn toàn không.

Nhưng sao cậu ấy lại hỏi như vậy?"

Không."

Giọng tôi trả lời câu hỏi của Trí An có chút bất ngờ."

Cậu có muốn thử bị bắt nạt không?"

"Hả?

Tớ hả?"

Tôi "hả" lần nữa như thể đang xác nhận câu Trí An vừa thốt ra."

À, tớ tưởng gu cậu vậy.

Vì trong cuốn tiểu thuyết này tình tiết như vậy mà."

Tôi đứng hình trước câu nói của Trí An.

Nội dung cuốn tiểu thuyết đó là nữ chính bị bắt nạt, nam chính bảo vệ cô ấy suốt những năm cấp ba, đại loại vậy."

Cậu đọc rồi à?"

"Ừm, tớ đọc xong rồi."

"Sao cậu lại hỏi tớ câu kỳ vậy?"

"Vì tớ đã từng nghe người ta nói... muốn biết gu của một cô gái mê tiểu thuyết ngôn tình thì hãy đọc cuốn tiểu thuyết cô gái đó thích.

Thì sẽ biết được gu của cô ấy."

"Vậy nếu như motif của cuốn tiểu thuyết đó là nữ chính giết nam chính, tứ chi đồ không trọn vẹn thì sao?"

Tôi hỏi ngược lại cậu ấy, vừa nhón chân vớ lấy cuốn tiểu thuyết.

Thật ra, chiều cao của tôi không được gọi là khiêm tốn đâu.

Tôi cao 1m67.

Với chiều cao này, tôi khá là tự tin.

Nhưng khi đứng cạnh Trí An thì có phải... quá khiêm tốn rồi không?Thấy tôi nhón chân, Trí An chỉ nhẹ nhàng đưa cuốn tiểu thuyết lên cao, thậm chí còn không cần vươn tay quá nhiều."

Vậy thì tớ cũng muốn biết... với người cao 1m60 mấy sẽ làm được gì thì người cao 1m77 đây."

Trí An nói, giọng như đang trêu ngươi tôi.

Cái gương mặt với cái ngữ điệu này... thật biết cách khiến người ta phát điên.

Nói xong, cậu ấy trả lại tôi cuốn tiểu thuyết.

Mặt cười y chang cái lần mượn bút."

Cảm ơn nha."

Rồi cậu ấy bước đi.Ngoài nhà bơi, bóng hàng cây cổ thụ đổ dài xuống mặt đất.

Gió trưa thoáng qua, kèm theo những chiếc lá cùng nhau rủ rượi rơi xuống mặt đường.

Bóng lưng cậu ấy bước đi, giống như những nam chính trong quyển tiểu thuyết tôi thường đọc.

Cặp khoác một bên vai, áo sơ mi trắng, và còn cái kiểu tóc hai mái giống như Đan Trường mà cậu ấy để.

Mọi thứ đều làm tôi nhớ lại những khoảnh khắc cậu ấy cười.Nụ cười ấy... thật sự như một tia nắng của mùa hạ.Không chói chang đến mức khiến người khác khó chịu, nhưng cũng đủ để ta thấy ấm áp.

Và rồi tôi cũng tự hỏi với bản thân rằng: liệu tia nắng đó là thật... hay đằng sau tia nắng đó là cả một cơn bão?Đã từ rất lâu rồi, tôi vẫn giữ vững một niềm tin rằng tất cả ai trong chúng ta đều sẽ có những "cơn dông" của riêng mình.

Chỉ là ta có muốn che giấu nó đi hay không thôi.

Sẽ có người chọn chia sẻ.

Nhưng cũng sẽ có người cố che giấu nó đi, vì khi họ so sánh với những tổn thương ngoài kia thì tổn thương của họ không đáng là bao.

Nhưng đôi lúc, họ lại quên mất rằng mức độ chịu đựng của mỗi người là khác nhau."

Trời ơi, Hạ Vy à!

Vậy mà cậu không nhận ra hả?"

Hà Anh la toáng lên như thể cậu ấy sắp nhảy qua màn hình laptop của tôi."

Mười bảy tuổi chưa có tình đầu, đọc tiểu thuyết thì cả trăm bộ rồi, có vậy mà còn không nhận ra.

Tao cũng chịu thua mày rồi, Hạ Vy à."

Nhật Anh vừa nói vừa lắc đầu ngán ngẩm.Ai mà không có cho bản thân một hội đồng quản trị chứ?

Tôi cũng không ngoại lệ.Tôi hầu như hiếm khi ăn tối cùng gia đình.

Đến giờ ăn tối, tôi sẽ bới riêng ra một tô rồi bưng về phòng riêng của mình, vì những lúc như thế bản thân tôi mới được thoải mái, không phải nghe thấy những lời khó nghe.Vừa ăn, tôi vừa call để kể cho Hà Anh và Nhật Anh về chuyện gặp Trí An hôm nay."

Bộ cậu không nhận ra à?"

"Nhận ra gì cơ?"

Tôi hỏi lại Hà Anh."

Cái lúc tụi kia chế diễu cậu đó.

Không phải Trí An cậu ta tinh tế sao?"

Tôi dường như nhớ lại.

"Ừ ha..."

"Chưa đâu," Nhật Anh nói tiếp, "cái khúc lấy quyển tiểu thuyết của mày á, nó có ý với mày rồi đó."

"Bảo rồi, Hạ Vy ế là ế bằng thực lực mà!"

Mình có gì để...

để ý?"

Hạ Vy à... tình yêu nó thật sự đơn giản lắm.

Sẽ có người thích cậu vì cậu là cậu thôi.

Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, rồi lại tự cảm thấy tự ti về bản thân."

Khi bắt đầu chạm vào vệt nhẹ để bước vào một mối quan hệ nào đó, bản thân tôi luôn hoài nghi: Liệu mình có xứng đáng với họ không?Trí An... cậu ấy là một thế giới hoàn toàn đối lập với tôi.

Phải nói sao để người khác hiểu được cảm giác này nhỉ?

Chắc là cái cảm giác tự ti về gia đình mình.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng nếu bạn trai tôi biết về những chuyện trong gia đình thôi thì cổ họng đã nghẹn lại rồi."

Hạ Vy!"

Tôi bừng tỉnh, nhìn lại vào màn hình laptop khi Nhật Anh kêu tên tôi.

"Tao là một thằng con trai.

Tao nói thẳng với mày luôn: nếu một thằng con trai thật sự yêu mày, nó sẽ không bao giờ để ý đến những chuyện đó.

Những chuyện đó đâu phải lỗi của mày.

Mày không đáng để nhận những điều như vậy."

"Ừm, tôi biết chứ...

Nhưng liệu tôi có gặp được đúng người như vậy không?"

Và còn cả việc môn đăng hộ đối nữa...

Có lẽ chỉ khi tôi có thể thoát khỏi chiếc lồng sắt vô hình này...

Sẽ là lúc tôi thật sự dám mở lòng.
 
Vì Em Cần Nắng
Chương6:Nuốt Ruồi Ở Ngực


Tôi ngồi cạnh cửa sổ buổi trưa, bên ngoài sân trường vẫn đang tràn ngập sắc tím của hoa bằng lăng.

Những tia nắng rọi xuống mặt đường nhựa khiến mặt đường trở nên lấp lánh.Hà Anh đột nhiên quay sang nói với tôi:

"Hạ Vy à, hay tụi mình đi xem bói thử xem."

Thật ra tôi cũng tò mò về chuyện xem bói này.

Khi còn bé, vào đầu năm, bà tôi thường đi xem bói.

Trong bữa ăn, bà sẽ kể lại, đại loại như năm nay bà coi bói bảo phải tránh đi xa, cẩn thận xe cộ, hoặc chỉ đơn giản là xem làm ăn được hay không thôi."

Sao đột nhiên vậy?

Với tụi mình mới có mười bảy tuổi, liệu có xem được không?"

"Tớ không biết nữa, nhưng dạo này hot cái gì mà hồi quy tiền kiếp ấy."

"Hồi quy tiền kiếp là cái gì?"

Mặt tôi khó hiểu nhìn Hà Anh."

Hạ Vy à, cậu có thật sự dùng mạng xã hội không vậy?

Bộ cậu không lướt TikTok à?"

"Tớ không biết thật mà."

"Trên YouTube có video hướng dẫn đó.

Có nhiều người kể lại đã thấy được những kiếp trước của mình.

Có người chết vì người mình yêu, có người thì tự tử."

"Vậy thì đi xem bói liên quan gì đến cái đó?"

Tôi quay mặt lại nhìn lên bảng rồi tiếp tục chép bài."

Tớ biết chỗ này vừa xem bói vừa hồi quy tiền kiếp.

Cậu không tin vào chuyện những người cậu gặp kiếp này là những người cậu vô tình gieo duyên ở những kiếp trước à?"

Nghe Hà Anh nói xong, tôi vẫn không mấy hứng thú với cái hồi quy tiền kiếp này.

Với tôi, kiếp trước là kiếp trước, tôi sẽ chỉ sống cho hiện tại."

Cậu biết về kiếp trước làm gì?"

Tôi hỏi ngược lại Hà Anh."

Thì cứ đi với tớ đi đi mà, Hạ Vy."

Hà Anh ôm lấy cánh tay tôi nài nỉ."

Vậy cậu định bao giờ đi?"

"Học xong đi liền nè."

Mặt Hà Anh hớn hở nhìn tôi."

Chiều cậu vậy."

Trước mặt tôi là một con hẻm nhỏ, chắc chỉ vừa cho một chiếc xe máy chạy vào.

Trên đầu là những sợi dây điện chằng chịt đến nỗi tôi có thể nghe được cả tiếng tạch tạch từ dây điện trên đầu."

Tới rồi nè."

Hà Anh kéo tay tôi đi vào một căn nhà.Nhìn nó không giống những gì tôi tưởng tượng.

Tôi tưởng nó phải ma mị, không thì cũng tối tăm như trong phim hay xem, nhưng ngoài đời thực thì trông chẳng khác gì một căn nhà bình thường.Vừa bước vào, có một người phụ nữ tiến lại chỗ bọn tôi: "Tìm ai?"

"Dạ, tụi con đến xem bói ạ."

Bọn tôi vừa nói xong, người phụ nữ lại quay vào trong.

Hình như trong người cô ấy không mấy thân thiện cho lắm.

Hà Anh quay qua thì thầm vào tai tôi.Một lát sau, người phụ nữ ấy quay lại: "Đi vào đây."

Chúng tôi liền đi theo.

Vừa bước vào, sọc thẳng lên mũi tôi là mùi nhang nồng nặc.

Lần này thì thật sự giống như tôi tưởng tượng rồi."

Hai con ngồi đi."

Trước mặt tôi là một ông lão chắc tầm sáu mươi tuổi.

Đằng sau ông là bàn thờ rất nhiều vị mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

Ánh đèn màu đỏ khiến cho dù thời tiết Sài Gòn lúc đó 32 độ C cũng làm tôi thấy lạnh rùng mình.Liệu xem bói này có giống như xem tarot không nhỉ, mình có được đặt câu hỏi không...

Trong đầu tôi vẫn đang suy nghĩ thì Hà Anh đã lên tiếng trước:"Con muốn xem kiếp trước của mình ạ."

Ông nhìn Hà Anh rồi đột nhiên cười lớn: "Ha ha ha, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"

"Con mười bảy, chuẩn bị mười tám."

"Ông không xem, không xem."

Ông lặp lại như thể khẳng định với bọn tôi.

"Bọn con còn quá nhỏ, không xem, không xem, ha ha."

Tôi có thể thấy được mặt của Hà Anh hụt hẫng.

Cũng đúng, vì cậu ấy đã rất trông chờ vào buổi hôm nay.

Tôi quay sang Hà Anh an ủi thì đột nhiên:"Con bằng tuổi bé đó hả?"

Ông chỉ tay vào tôi hỏi.

Vóc dáng xanh xao với bộ râu dài... thú thật nhìn ông, tôi có chút sợ sệt.

"Dạ."

"Con có một nốt ruồi ở ngực phải."

Ông nói giọng nghiêm trọng.

Tôi lúc ấy thật sự sợ lắm rồi.

Vì thật sự tôi có một nốt ruồi ở ngực phải, nhưng hầu như rất ít người thấy được nó.

Huống hồ chi bây giờ tôi đang mặc áo phông che mất, sao ông ấy biết được?"

Vâng, con có một nốt ruồi ở ngực phải thật ạ."

Lúc này Hà Anh cũng quay sang nhìn tôi, vì cậu ấy biết tôi thật sự có một nốt ruồi ở đó."

Ở cổ phải của con cũng có thêm một nốt ruồi, đừng phá nhé."

Sao tôi lại có chút nghi ngờ ông cụ này vậy nhỉ.

Tôi thật sự có thêm một nốt ruồi ở cổ phải, nhưng nốt ruồi này có thể thấy được."

Có gì vậy, ông hãy nói cho con biết với."

"Không, không nói được.

Nhưng nhớ để ý đến mấy thằng có nốt ruồi ở ngực."

"Ngực trái hay phải ạ?"

Chưa đợi tôi hỏi thêm, Hà Anh đã vội chen vào.

"Thầy xem cho bạn con được không ạ?"

"Bây giờ ta không xem được đâu.

Rồi sẽ đến lúc biết.

Lúc nào cần xem, lúc đó hãy đến tìm ta."

Nói xong, ông ấy đứng bật dậy, bước vào trong một căn phòng, bỏ lại chúng tôi một mình.

Người phụ nữ lúc nãy lại bước ra, yêu cầu chúng tôi ra về.Vừa bước ra khỏi căn nhà đó, tôi liền quay lại hỏi Hà Anh về tính xác thực: "Này, cậu có chắc là không phải lừa đảo gì không đấy?"

"Lừa đảo gì, ông ấy đâu có lấy tiền của tớ."

"Hả, không lấy tiền hả?"

"Đúng rồi, nãy tớ có đưa cho cô kia, cổ cũng không nhận luôn.

Nhưng Hạ Vy nè, ông cụ đó bảo cậu để ý đến mấy thằng có nốt ruồi ở ngực.

Tớ tò mò quá, Hạ Vy, cậu nhớ xem có ai có nốt ruồi ở ngực không?"

"Sao mà tớ biết được.

Nếu muốn thấy được nốt ruồi ở ngực người khác thì không phải đồng nghĩa với việc họ đang cởi trần sao?"

Vừa nghĩ trong đầu thôi đã khiến tôi đỏ cả mặt rồi."

Trời mệt quá, thấy thằng nào tớ sẽ cởi áo nó lên hết xem có nốt ruồi không."

Cậu ấy vừa nói vừa dùng tay làm cử chỉ sờ soạng."

Hà Anh à, nhìn cậu có khác gì biến thái không?"

"Tới chỗ để xe rồi, quý cô đợi tôi một tí nhé."

Nói xong, cậu ấy gạt đồ gác chân xe cho tôi.

"Quý cô đây có muốn tôi mang nón bảo hiểm dùm không?"

Nhìn mặt cậu ấy với cách nói chuyện đó... trong buồn cười thật.

"Tớ tự mang được rồi, cũng chấm cho mười điểm tinh tế đó."

Chúng tôi vẫn thường đùa hay đùa, thời tiết Sài Gòn sáng nắng chiều mưa chẳng khác nào tính cách của con gái.

Vừa nãy thời tiết vẫn đang 32 độ C, bây giờ mây đen lại hùng hổ kéo đến.Những cơn gió bắt đầu nổi lên.

Đầu tiên thì nhè nhẹ, rồi từ từ những làn gió thổi càng ngày càng mạnh hơn.

Với cân nặng hai đứa chưa đến 100kg, khi chạy xe máy ngoài đường vào thời tiết này, gió thổi mạnh đến mức khiến chúng tôi muốn bay cả vào bên lề đường.Một tin nhắn từ Messenger:

"Hạ Vy à, tớ biết người có một nốt ruồi ở ngực nè."
 
Vì Em Cần Nắng
Chương7:Ai Là Người Có Nuốt Ruồi


Trời bắt đầu rơi những giọt mưa nặng hạt.

Vừa về đến nhà, tôi chạy vội đến bên khung cửa sổ nhà bếp để khóa lại.

Những cơn gió ngày một mạnh hơn.

Từ cửa sổ, tôi có thể thấy những hàng cây rung rinh theo gió.Giờ này chắc cha mẹ tôi đã bận tăng ca.

Tôi lục lọi tủ lạnh, lấy ra đĩa dưa hấu.

Trở về phòng, tôi vứt vội chiếc túi xuống giường, lấy điện thoại nhắn tin cho Hà Anh:"Cậu về chưa vậy?"

Vừa nhắn xong, tôi đã nằm dài trên giường, suy nghĩ về câu nói của ông cụ hồi nãy.Cái gì mà nốt ruồi trên ngực...

Làm sao mình biết ai có nốt ruồi trên ngực được chứ.

Thôi đi tắm rồi ra ăn dưa hấu vậy.Một lúc sau, một tin nhắn từ Messenger hiện lên:"Hạ Vy à, tớ biết người có một nốt ruồi ở ngực nè."

Đang cắn dở miếng dưa hấu, nhìn tin nhắn của Hà Anh, tôi liền vứt dưa hấu xuống đĩa."

Cậu thật sự đã vạch áo của ai hả, Hà Anh?"

Bên kia, Hà Anh cũng rep lại ngay:"Hehe, cậu không tò mò là ai hả?"

"Là ai?"

Tôi vừa nhắn vừa suy nghĩ, ai mà Hà Anh có thể cởi áo được chứ..."

Nhật Anh có một nốt ruồi ở ngực phải.

Vừa đi học về là tớ đã đè ra cởi áo rồi.

Dù gì cũng anh tớ mà, nên không sao."

"Gì cơ?

Nhật Anh nó á hả?"

Tôi với Nhật Anh là bạn từ bé, nhưng để nói là bạn thân thì không phải.

Vì dù gì, giữa nam với nữ thì bạn thân cũng hơi...Chưa để tôi kịp suy nghĩ thêm, Hà Anh nhắn tiếp:"Tớ nói thật mà.

Dù gì ông cụ đó cũng chỉ bảo để ý mấy thằng có nốt ruồi ở ngực, đâu biết được ngực trái hay phải đâu.

Mà cũng có bảo là tốt hay xấu đâu."

Tôi nhắn lại:"Ai biết được chứ..."

"Nhưng cậu cởi áo nó vậy, cậu có kể chuyện bọn mình đi xem bói không?"

"Không, kể nó chi, kệ nó đi."

Tôi không quá bất ngờ về câu trả lời của Hà Anh.

Cậu ấy có chuyện gì mà không dám làm đâu chứ."

Vậy không lẽ cứ vậy cậu cởi áo à?"

"À đâu, tớ đâu cởi.

Tớ xé áo Nhật Anh luôn mà.

Chửi quá trời chửi, hahaha."

Tôi nhìn tin nhắn của Hà Anh, vừa lắc đầu vừa cười ngán ngẩm.

Trên màn hình hiện lên một cuộc gọi đến từ bà ngoại.

Tôi liền bắt máy."

Bà điện con ạ?

Con định tối sẽ gọi cho bà."

Chỗ bà tôi ở là một vùng cách xa thành phố này tận bốn, năm tiếng đi xe.

Người dân ở đó chủ yếu sinh sống bằng nghề đánh cá hoặc trồng trọt mưu sinh.Quê tôi có biển, nhưng không phải những làn sóng xanh ngát vỗ vào bờ cát trắng phau hay những rạn san hô lấp ló ngoài biển mà mắt thường có thể nhìn thấy.Biển Ba Động quê tôi có một màu đục.

Người ngoài đến thường buông những câu như:"Eo ơi, biển gì mà dơ vậy?

Biển đen thui à!"

Có lần tôi lướt TikTok, thấy vài người bình luận:"Thất vọng về biển, mọi người đừng đi.

Nhìn trên mạng vậy chứ ngoài đời xấu lắm."

Vì đó là nơi tôi từng sinh sống, nơi nuôi lớn biết bao thế hệ chúng tôi, nên khi nghe những lời ấy, trong lòng cũng có phần nghẹn lại.

Thật ra, biển phù sa thường có màu đục do ảnh hưởng của sông ngòi và cửa biển, đặc biệt vào mùa mưa hoặc khi có lũ.Nhưng vào mùa khô, đặc biệt sau Tết Nguyên Đán, khi nước biển trong hơn và sóng yên, biển Ba Động vẫn sẽ có một màu xanh ngắt của sóng.Đối với chúng tôi, những người con xa quê, chưa bao giờ chê cái màu đục ấy.

Chính màu biển đục đó lại là nơi sinh sản, nuôi dưỡng các loại hải sản, cũng là thứ giúp nuôi sống một phần người dân.Lâu lắm rồi tôi không được về quê ngoại, nhưng dạo này lướt TikTok thấy nhiều người đăng rằng biển đã bắt đầu khai thác du lịch.

Ánh hoàng hôn đổ dài trên mặt biển với những cánh quạt gió từ xa, thêm làn sóng vỗ về bãi cát."

Hạ Vy, bà gọi cho con xem cái này."

Nói xong, bà liền quay cam cho tôi thấy một rổ rau xanh.

Từ cam điện thoại mờ mờ của bà, tôi có thể đoán đó là rau muống, mướp đắng và cả cải bẹ xanh nữa."

Quao, bà ơi!

Hôm nay vườn nhà mình nhiều rau thế ạ?"

"Haha, bà trồng để hè Hạ Vy về thu hoạch đó."

Đối với tôi, dù sáu tuổi hay mười bảy tuổi, mùa hè khi ở cạnh bà vẫn khiến tôi bớt ghét nó hơn.

Cuộc sống không còn tiếng cãi vã, chỉ đơn giản là ở bên bà trong những ngày hè oi ả.

Nằm trên đùi bà, được bà hát ru, tay cầm cây quạt nan khẽ phe phẩy...

đó là cảm giác khiến tôi cảm thấy an toàn nhất trên đời này."

Hạ Vy, thằng đó với mẹ con dạo này sao rồi?

Sống ổn không?"

Vừa nghe câu hỏi, cổ họng tôi lại nghẹn lại.

Phải trả lời làm sao đây, khi vài ngày trước tôi đã thấy cha đánh mẹ?"

Dạ..."

Não tôi như đang cố kiếm từ để trả lời, nhưng vốn dĩ chẳng có kí ức nào đẹp để tôi chắp vá cho câu hỏi đó.

Tay tôi vô thức chỉnh lại cổ áo, có lẽ vì sợ bà nhìn thấy vết bầm ở cổ."

Thôi, bà không hỏi nữa.

Cái thân già này sống nay chết mai, nên cứ mặc kệ nó thôi.

Bà tắt máy đây, giờ bà phải đi nấu canh để dì con một hồi về ăn cơm đồ nữa."

"Dạ, bai bai bà."

Tôi không muốn cho bà thấy những vết bầm trên da mình, càng không muốn nói về những chuyện đã trải qua.

Vì sao ư?Bà tôi nay đã ngoài sáu mươi.

Bà sống cùng dì, mà dì còn đang nuôi một bé trai mới hai tuổi.

Còn bé, mỗi khi ba đánh mẹ, mẹ đều bảo tôi phải giữ bí mật, không được kể cho bà.

Cứ thế đến tận khi lớn lên.Hồi bé, không kể với bà là vì thương mẹ.

Khi lớn, không kể với bà là vì thương bà.Thương người phụ nữ đã ngoài sáu mươi vẫn phải lo lắng cho con cháu bằng những đồng lương ít ỏi.

Nên tôi chọn im lặng, vì cuộc sống của bà hiện tại có lẽ đã quá vất vả rồi.

Tôi không muốn làm bà phiền lòng thêm nữa.Buổi tối, bên ngoài trời vẫn không thôi mưa.

Từ cửa sổ phòng, tôi có thể thấy xe hủ tiếu gõ bên dưới.

Trời mưa, chỉ có một, hai chiếc dù để che, nhưng bên dưới ô dù ấy vẫn có nhiều người chờ những tô hủ tiếu nóng hổi, khói nghi ngút.Một bà cụ bảy mươi tuổi vẫn ngày ngày nỗ lực mưu sinh bên xe hủ tiếu.

Dù tay bà rung rung vì không còn sức, nhưng vẫn có những người kiên nhẫn đợi.

Dù ướt nhẹp vì lạnh, không ai hối thúc bà cụ.Tôi có thể tự tin nói rằng nếu một nhiếp ảnh gia nào đó đứng ngay đây, từ tầng hai căn phòng này, chụp lại khoảnh khắc ấy, thì nó sẽ được lên cả một tạp chí nào đó.Tin nhắn từ Zalo:Cô giáo chủ nhiệm: "Sáng mai lớp mình cử ra hai bạn đi lựa đồ trang trí lớp giúp cô nha."

Ấy chết, lỡ bấm vào xem rồi.Tôi nheo mắt nhìn dưới tin nhắn xem có ai đã xem giống tôi không.

Đợi cả một phút, vẫn chỉ có một mình tôi.Tôi đang thở dài bất lực, định nhắn rủ Hà Anh thì đột nhiên tin nhắn khác hiện lên:Trí An: "Dạ, với em thấy bạn Hạ Vy có xem tin nhắn.

Để em với bạn đi cho."

Gì gì?

Ai đồng ý đâu?

Tôi còn đang soạn tin nhắn thì cô chủ nhiệm nhắn tiếp:"Vậy hai đứa đi đi.

Hạ Vy có gu thẩm mỹ tốt đó, còn em khiêng đồ phụ bạn."

Ngay bên dưới, một bạn khác nhắn:"Thiệt chứ gu thẩm mỹ của An thì lớp mình trang trí xong chắc tháo ra luôn á cô ơi!"

Thôi chịu rồi.

Tôi bấm xóa tin nhắn, rồi để điện thoại sang một bên."

Sao cái khúc cô nhờ không đọc tin nhắn vậy hả thằng kia..."
 
Vì Em Cần Nắng
Chương8😀ự Báo Có Gió Mạnh


Dự báo thời tiết vị trí của tôi, Thành phố Hồ Chí Minh: Trời nhiều mây, khả năng mưa 40%.

Dự báo có gió mạnh vào khoảng bảy giờ sáng.

Tôi nhìn điện thoại, cả người vẫn đang cuộn tròn lười biếng nằm trên giường.

Nhìn vào dòng dự báo có gió mạnh, tôi lại chui sâu vào trong chăn.

Ra đường vào lúc gió mạnh như này, đừng nói là đi xe, đi bộ thôi cũng có thể khiến tôi bay vào lề đường rồi.Hôm nay nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là trang trí lại lớp.

Thật ra tôi không cần đi quá sớm như này, nhưng nghĩ tới cảnh Hà Anh phải la mỏi mồm với tụi con trai, làm việc lúc nào cũng cợt nhả, thôi thì dù gì cũng bạn mình mà, tôi vẫn lết cái xác của mình ra khỏi giường.Tôi ngồi trên chiếc xe Cúp của mình.

Cung đường Nguyên Du này có lẽ là một trong những con đường đẹp nhất Sài Gòn đối với tôi.

Nó đẹp không phải vì khi màn đêm buông xuống dòng xe cộ tấp nập sẽ khiến nó trở nên lấp lánh.

Mà khi màn đêm buông xuống, con đường này lại mang một vẻ đẹp trầm lặng.

Làm gì có lấp lánh, chỉ có ánh đèn vàng trải dài trên mặt đường, len lỏi qua những tán cây.

Buổi sáng, nó lại khoác lên mình một vẻ đẹp khác.

Những làn gió thổi qua không quá mạnh nhưng đủ để những chiếc lá đang thay màu rơi xuống mặt đường.

Hàng cây xanh đổ bóng xuống vỉa hè.Vừa vào bãi đậu xe trước cổng trường, tôi đã thấy Hà Anh.

"Quao, hôm nay cậu đi học sớm vậy."

"Tớ sợ đi trễ, lát nữa gió to chạy xe không được.

Với lại...

đi sớm để tìm cậu nè.

Cậu không đọc tin nhắn tớ gửi à?"

Không biết phải tôi có nghe lầm không, nhưng giọng Hà Anh có gì đó rất buồn."

Hả, có hả?"

Tôi vừa nói vừa lục lọi trong balo tìm chiếc điện thoại.

Bấm nhẹ màn hình, dòng tin nhắn hiện ngay trước mắt tôi.

Hạ Vy à, thầy Dũng, thầy chủ nhiệm dạy tụi mình năm lớp 4, vừa mới mất vì đột quỵ.Vừa thấy dòng tin nhắn, tôi quay sang sững sờ nhìn Hà Anh như thể không tin đó là sự thật."

Thầy mất hôm kia rồi.

Tớ nghe đứa em họ kể nên liền nhắn tin cho cậu.

Giờ còn sớm, tụi mình qua thắp cho thầy nén nhang đi."

Tôi gật đầu đồng ý với Hà Anh.

Khi ngồi sau xe Hà Anh, tôi vẫn không tin đó là sự thật.

Nhớ ngày nào tôi còn ngồi trong lớp thầy, nghe thầy giảng bài.

Đối với tôi, thầy chính là người đã cho tôi được biết tiếp con chữ.

Ký ức năm đó hiện về như một cuộn phim tua chậm..."

Cho nó nghỉ mẹ đi, chứ giờ mày thấy tao kiếm được đồng bạc nào cho nó đi học không."

Cha tôi nói với mẹ, giọng hằn học.Tôi ngồi một góc lặng lẽ làm bài tập mà thầy giao."

Tiền đó tôi để cho con tôi đi học tới nơi tới chốn.

Ai cho anh lấy đi đầu tư vào ba cái chứng khoán đó?"

Mẹ vừa khóc, nước mắt ngắn dài.

Tôi có thể nghe thấy giọng mẹ như đang nghẹn lại."

Tao cũng vì cái nhà này thôi.

Học học học... mẹ!

Giờ tiền ăn còn không có, cho nó đi học rồi hốt... vào mà ăn à?"

Nói xong, ông ta bỏ đi, bỏ mặc mẹ tôi ngồi ở đó.

Tôi thấy mẹ ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc."

Mẹ ơi... hay con nghỉ học nha.

Con không cần đi học đâu.

Hạ Vy của mẹ thông minh lắm."

Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản: nghỉ học thì sau này đi rửa chén thuê, ngồi đó rửa hết thau chén này đến thau chén nọ... không thì đi bán vé số.Khi bé, tôi thường bắt gặp những bạn chạc tuổi mình, không đi học, người lem luốc, mồ hôi nhễ nhại đi quanh chợ bán vé số.

Và những người lớn thường sẽ chỉ vào những đứa trẻ đó rồi nói với con họ: "Mày mà không ăn học đàng hoàng là tao cho mày đi bán vé số giống nó."

"Thấy người ta khổ, còn mày sướng muốn chết, tối ngày ở nhà cơm nước thôi cũng không xong."

Rồi đứa trẻ bị chỉ chỏ đó sẽ cúi đầu lủi thủi đi chỗ khác.Nhưng mà mẹ em không có tiền để em học tiếp.

Đôi mắt tôi ngây thơ nhìn thầy khi thầy biết tôi có ý định nghỉ học.

Tôi còn nhớ rất rõ, vào năm đó không biết thầy đã qua nhà tôi bao nhiêu lần, chỉ để nói về việc học quan trọng thế nào cho cha tôi biết.

Nhưng ông ta chả mấy quan tâm."

Ôi thầy giáo ơi, bây giờ nó còn nhỏ đã vậy nó còn là con gái, không học thì thôi."

Ông ta vừa nói vừa rít thuốc, khói bay khắp nơi."

Sau này nó đủ tuổi tôi cho nó lấy chồng là xong.

Thầy chứ đi qua đi lại nhà tôi hoài vậy, tôi có phần cũng thấy phiền."

"Nhà có trẻ con mà anh vẫn hút thuốc nhỉ.

Với tiền học phí của Hạ Vy, tôi sẽ trả."

Tôi đứng ở góc tường, không dám nhảy lên vì vui sướng, cũng không dám hét to vì sợ cha phát hiện.

Mỗi lần thầy qua nhà, ông ta lại nhốt tôi vào trong phòng.Thầy thật sự đã giữ lời hứa.

Việc tôi nghỉ học một thời gian không ảnh hưởng gì đến kết quả học tập của tôi, vì tôi tiếp thu rất nhanh.

Vừa năm trước 20/11 tôi đã đến gặp thầy.

Vậy mà hôm nay...Trước nhà thầy, những vòng hoa viếng khắp nơi.

Những bông hoa mang tông trắng.

Ai mà không thích được tặng hoa?

Nhưng sao những vòng hoa này, có khi người được nhận còn chả biết mình đã được tặng hoa.

Rất đông người đến để tạm biệt thầy lần cuối.Tôi đứng trước di ảnh của thầy.

Đối với tôi, giáo viên như những người lái đò.

Những chuyến đò miệt mài qua sông...

Nhưng rồi người lái đò sẽ chẳng ở lại.

Thầy cô sẽ chèo mãi, chèo mãi, chờ đợi những lượt khách tiếp theo.

Cống hiến cả thanh xuân của mình cho thế hệ mai sau.Đang đứng chờ Hà Anh thì đột nhiên tôi thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Trí An.

Nhưng cậu ấy làm gì ở đây?

Chưa kịp định hình thì tôi thấy...

Từ đâu ra một bạn nữ có ngoại hình rất xinh chạy lại ôm tay cậu ấy.

Tôi thấy Trí An không kiêng nể gì liền đẩy vai cô bạn đó ra chỗ khác.

Sao tôi lại có cảm giác hụt hẫng vậy nhỉ.Là Thiên Kim, nhỏ đó từng học chung năm lớp 4 với mình.

Giờ nó học lớp kế bên.

Hà Anh từ đằng sau vỗ vai tôi, nói:"Chắc cũng đi viếng thầy, nhưng nghĩ nào mà mặc đồ lè lẹo vậy, còn đứng nhõng nhẽo."

Hà Anh thật sự nói đúng.

Cô bạn đó trông rất xinh với mái tóc uốn sóng lơ nhẹ ở đuôi.

Nhưng trang phục của cô ấy có lẽ không phù hợp lắm.

Lễ viếng đã xong, giờ cũng là lúc chúng tôi thực sự tiễn biệt thầy lần cuối.Tôi có thể thấy các em học sinh đứng dạt hai bên đường.

Vẫn là bộ đồng phục đó, nhưng hôm nay không phải đến lớp mà lại đứng tại đây, tiễn đưa thầy một đoạn đường cuối cùng.

Tay các em đặt lên ngực trái, tay phải cầm một cành hoa cúc trắng.

Chiếc xe tang lặng lẽ lướt qua.Từng thế hệ học sinh chúng tôi đứng xếp hàng như thể đó là minh chứng sống cho cái nghề giáo viên cao cả biết nhường nào.
 
Vì Em Cần Nắng
Chương9: Hoa Băng Lăng Rơi Khẽ


Tôi ngồi sau xe Hà Anh, đang quan sát trời.

Thời tiết hôm nay thật sự đúng như dự báo.

Tôi có thể cảm nhận những cơn gió ngày một mạnh hơn, làm cho những chiếc ghế bên vỉa hè bay tứ tung.Nhưng điều đáng nói là trời lại không có mây đen.

Ngược lại, còn nắng đẹp.

Thời tiết kiểu này lại làm tôi nhớ đến những ngày cận Tết.Thú thật, tôi không thích gió đâu.

Vì cái thân hình ốm nhom này của tôi, gió quá mạnh thì chẳng khác nào một cái cây mới nhú bị giật qua giật lại.Nhưng tôi lại lụy những cơn gió cuối năm, như thể chúng báo hiệu cho tôi mau chóng về quê với bà ngoại.

Cũng là cơn gió đó, nhưng lại thơm mùi bánh chưng, bánh tét.

Ngoại tôi là người miền Nam, nhưng ông ngoại tôi lại là người miền Bắc.Nên hầu như cuối năm, bà đều làm hai loại bánh đặc trưng của hai miền.

Và đặc biệt là bánh chưng để cúng ông vào cuối năm.

Tôi nghe bà kể ông tôi mất từ lâu rồi.Bà kể, ông và bà gặp nhau khi ông vào trong Nam đánh giặc, giành lại đất nước.

Nhưng không may, ông đã hy sinh.

Tôi chưa bao giờ được nghe bà kể chi tiết cả.

Chỉ biết rằng hài cốt của ông tôi hiện vẫn chưa được tìm thấy.Ông tôi vẫn nằm ở đâu đó trên chính mảnh đất hình chữ S này.

Vào những ngày giỗ ông, bà tôi đều làm riêng một mâm cơm đặt ở trước sân.

Khi còn bé, tôi thường không hiểu để làm gì.Nhưng khi lớn lên, tôi mới biết đó chính là mâm cơm cúng vong linh các chiến sĩ đã hy sinh cho đất nước.Chúng tôi đang trở về trường."

Hà Anh, thời tiết kiểu này giống mấy ngày cận Tết ha?"

Tôi hỏi cậu ấy.Hà Anh chần chừ rồi đáp lại:"Hạ Vy này, tớ nghi An với con Thiên Kim đó đang mập mờ.

Cậu thử nghĩ xem, yêu thì chỉ được yêu một người.

Giờ nó mập mờ thì muốn cua ai, tìm hiểu ai chả được."

Chưa để cậu ấy nói thêm, tôi đã ngắt lời:"Thôi được rồi, giờ tớ không có tâm trạng nói về chuyện đó đâu.

Cậu mau lái xe về trường nhanh đi kìa."

Thầy vừa mất.

Có thể nói, tôi chẳng mảy may quan tâm chuyện đấy lắm.Vẫn còn thoáng đâu đó trong lòng tôi là cảm giác trống rỗng.

Nhưng rồi dòng người, tiếng trống trường, những cái vỗ vai quen thuộc... lại kéo tôi trở về với thực tại.Vừa bước vào cửa lớp, tôi đã thấy Trí An và tụi con trai tụ tập vào một góc, đang thì thầm gì đó.

Đột nhiên, cô chủ nhiệm gọi:"Hạ Vy, Trí An, hai đứa đi mua đồ đi.

Ở đây còn lại để lớp lo cho."

Cô giáo tiến lại chỗ tôi rồi đưa một danh sách đồ cần mua.

Nhìn đống danh sách ấy mà tôi choáng váng cả lên."

Cô ơi, nhiều đồ vậy nên chắc tụi em nên chia nhau ra mua cho nhanh ạ."

Chưa để cô trả lời thì Trí An đã lên tiếng:"Mắt tớ không có gu thẩm mỹ đâu, nên chắc phải đi với cậu mới được."

Tôi nghi ngờ nhìn Trí An.

"Ở đây có danh sách mà, mua theo là được"Trí An tiến lại sau lưng tôi, cúi người xuống gần sát vai rồi chỉ vào mục mua cây trang trí lớp."

Nhưng chỗ mua cây này thì sao, tớ chả biết lựa."

Tôi quay sang, bất lực nhìn cậu ấy.

Mặt mũi trông cũng không tệ mà thật sự không có gu à trời?Chiếc áo phông của Trí An hôm nay có phần cổ hơi rộng quá thì phải, vì cậu ấy đang cúi người gần sát vai tôi.Tôi xoay đầu định kêu cậu ấy tránh ra thì đập vào mắt tôi, ngoài đống cơ bụng sáu múi của cậu ấy, thứ khiến tôi để ý hơn chính là một nốt ruồi, tôi đoán chắc tầm 5mm.Chưa kịp hoàn hồn thì đột nhiên Trí An cũng quay sang nhìn tôi:"Cậu nhìn gì vậy?"

Trí An hỏi.Tôi ngước mặt nhìn cậu ấy.Gần... gần quá rồi.

Có phải là gần quá rồi không?Tôi lúng túng quay sang chỗ khác:"Không...

Tớ không nhìn gì cả."

Tách — tiếng máy ảnh vang lên.Tôi thoáng ngạc nhiên nhìn về phía trước."

Tao chụp lại rồi, chúng mày ơi!

Như phim luôn!"

Từ trên bục giảng, thằng Hùng vừa cầm máy ảnh vừa hét.

Cả bọn nhanh chóng bu vào Hùng như đám kiến lửa."

Đâu, cái gì vậy?

Tao xem thử!"

"Tao xem với!"

"Ê, tao coi nữa!"

Hà Anh cũng góp mặt.

Nhìn loáng thoáng ở bên dưới, Hà Anh ra hiệu chỉ vào cái điện thoại.

Tôi vội lấy điện thoại ra, bấm vào xem ảnh.Ôi trời ơi, thằng Hùng nó chụp lại khoảnh khắc Trí An quay sang nhìn tôi.

Bên dưới, mọi người bắt đầu sôi nổi:"Ê, đẹp thật mày ơi!"

"Tao mê cái vibe này quá.

Gửi ảnh cho tao đi!"

"Đăng cái này lên Facebook lớp mình đi.

Tao nguyện ship OTP này!"

"Được á, mấy em lưu rồi đăng lên Facebook lớp mình đi!"

Tôi chưa kịp định hình thì mọi người lại tiếp tục bàn tán.

Tôi liền kéo Trí An chạy lẹ xuống sân trường."

Cậu làm gì mà chạy nhanh vậy?"

"Không có gì đâu."

Hồi nãy... mình có trông có biến thái quá không nhỉ?

Nhưng mà... tôi chỉ vô tình thôi mà.

Nó tự đập vào mắt tôi mà.

Trong lòng tôi như đang phải sám hối.Vừa đi, tôi vừa nhớ lại về nốt ruồi...

Trí An cũng có một cái bên ngực trái.

Đột nhiên cậu ấy lên tiếng:"Sao nay quãng đường ra nhà xe dài thế nhỉ?"

"Cậu biết hoa bằng lăng tượng trưng cho điều gì không?"

Bước chân tôi thoáng khựng lại khi nghe câu hỏi đó."

Tớ không biết."

Cơn gió mùa hạ lại lướt qua.

Những chùm hoa bằng lăng rung rinh theo gió.

Trí An dùng tay chạm vào cánh hoa rơi trên vai tôi.

Tôi xoay người lại nhìn cậu ấy."

Tớ nghe người ta nói, hoa bằng lăng tượng trưng cho những điều đẹp đẽ nhưng không trọn vẹn.

Giống như cánh hoa này vậy.

Đẹp, nhưng lại mong manh."

Tôi không nói gì.

Cậu ấy cũng im lặng.

Chúng tôi cùng nhau đi dưới tán hoa bằng lăng.

Vì câu nói ấy của Trí An, tôi lại quên bặt chuyện... nốt ruồi.Ngoài nhà xe."

Bây giờ ngoài đường cũng nhiều công an giao thông lắm đấy.

Cậu đi xe 100 như vậy không sợ bị bắt à?"

Tôi đang dắt xe ra thì nghe câu nói của Trí An.

Hôm nay vì vội nên tôi đã lấy xe của mẹ.

Cậu ấy nói cũng có lý.

Giờ mà bị túm lại chắc tôi phải bỏ mạng ở đó luôn.Tôi chuẩn bị quay lên lớp mượn xe của Hà Anh thì Trí An nói tiếp:"Chi cho cực vậy?

Cứ lên, tớ chở là được mà."

Trí An vừa nói vừa chống cằm nhìn tôi:"Cùng lắm thì cũng đi xe chung.

Mà hình như nay Hà Anh lái SH đi học thì phải?

Càng nói càng thấy sai sai.

Sơ hở là than nghèo với mình mà xe thì đi SH."

"Được rồi, vậy thì đi thôi."

Tôi đội nón bảo hiểm rồi leo lên xe của Trí An."

Cậu muốn đi mua gì trước?"

Trí An vừa quay xe vừa hỏi."

Để tớ xem...

Đi mua cây trước đi."

Sau ba phút, chúng tôi cũng đến nơi.

Trước cửa tiệm bài trí rất nhiều cây trầu bà.

Nhìn sơ qua có thể thấy rất nhiều dòng khác nhau.Trí An bước xuống xe, cởi nón bảo hiểm rồi tiến lại gần, chỉ vào một cái cây nào đó hỏi tôi:"Hạ Vy này, cây này có được không?"

Tôi tiến lại, đưa mắt nhìn xuống cây cậu ấy chỉ.

Hỏi chấm!

Ở ngoài này chắc cũng tầm vài trăm cây khác nhau, thế quái nào cậu ta lại chỉ đúng vào cây... hoa trang?"

Bộ cậu ra ngoài công viên thấy hoa trang chưa đủ hả?

Giờ lại mua về lớp?"

"Nhưng tớ thấy nó đẹp mà."

Trí An trơ mắt nhìn tôi."

Mua cây này để trên bàn giáo viên, cậu muốn bị chửi à?

Hoa trang cũng được xem là một loại hoa cúng đó, đồ ngốc!"

Tôi kéo Trí An vào trong tiệm.

Thật sự, cậu ấy không có gu thẩm mỹ thật à trời?

Tôi không nghĩ cậu ấy nói xạo, nhưng không ngờ được cả trăm cây lại chọn đúng cây hoa trang.

Có lẽ từ giờ đến cuối tôi sẽ phải khổ sở rồi."

Con mua cây ạ."

Tôi gọi với vào trong cả buổi trời.Sau năm phút, một cô trông khá trẻ hớt hải chạy ra."

Mua cây hả con?

Trời ơi, mấy đứa nhân viên đâu mất tiêu rồi?

Để cô bán cho.

Con mua cây gì?"

"Dạ, con định mua cây để trong lớp với để trên bàn giáo viên ạ."

Bọn tôi cùng cô tiến sâu vào bên trong.

Nhiều cây thật!

Cả khu vườn trông rất ngăn nắp.

Mỗi cây đều có chỗ riêng của mình: trầu bà Mỹ, sen đá, mấy chậu cẩm tú cầu ở riêng một góc...Trí An cứ đi kè kè bên tôi, trông như một chú mèo rụt rè.Sau một hồi tư vấn, lại có vị khách khác bước vào.

Cô cười nhìn tôi:"Vậy con cứ lựa đi hen, cô qua hỏi cô kia mua gì cái."

"Dạ, cô cứ đi đi ạ."

Tôi quay sang Trí An:"Cậu thấy cây nào được?"

"Tớ không biết."

Trí An thản nhiên đáp."

Đi với cậu khác gì đi với khúc củi không à.

Mà khúc củi thì ít ra còn cong, biết uốn lượn... cho có tính thẩm mỹ ấy."

Tôi chề môi nhìn cậu."

Tớ đồng ý với quan điểm bản thân không có gu thẩm mỹ cho mấy thứ này.

Nhưng tớ lại có gu thẩm mỹ chọn người đi cùng đấy.

Có đúng không?"
 
Vì Em Cần Nắng
Chương10:Cơn Gió Vẫn Vậy Chỉ Có Tôi Là Khác


Tôi tiến lại gần khu trồng cẩm tú cầu.

Ngoài những chậu cẩm tú cầu quen thuộc, mắt tôi dán vào một cây tú cầu thân gỗ."

Trời ơi..."

Tôi thốt lên khi tận mắt thấy một cây cẩm tú cầu thân gỗ khổng lồ.

Mắt tôi lúc này chẳng khác gì hai cái đèn pha ô tô.Tú cầu bình thường bạn chắc chắn sẽ rất dễ bắt gặp, nhưng loài thân gỗ này thì chưa chắc, vì thân của nó có thể giống như những cây cổ thụ bình thường.

Hoa thì lại trắng muốt như tuyết.

Để nhớ lại xem...

à, đúng rồi, khi còn nhỏ hay xem phim cổ trang với mẹ trên tivi, tôi thường sẽ thấy loại cây này ở cạnh mấy cái cửa sổ trong cung, như phim cách cách gì đó.Chẳng mấy chốc, tôi đã đứng dưới tán cây.

Từ góc này, tôi thấy rõ từng chùm hoa trắng rung rinh theo gió, vài cánh hoa nhẹ rơi xuống đất như tuyết rơi lả tả."

Cậu cũng biết nhiều loại cây ghê ha."

Trí An lên tiếng.Tôi chưa kịp đáp thì dưới chân bỗng cảm thấy có gì đó cọ vào, rất nhột.

Nhìn xuống, một chú mèo mướp vàng đang dụi đầu vào chân tôi, miệng "meo meo" như muốn được vuốt ve.

Tia nắng phản chiếu vào lông chú mèo, ánh vàng bao phủ cả bộ lông, trông chẳng khác nào hào quang."

Đáng yêu quá à...

Cái bụng này của mày có phải hơi mập không hả?"

Tôi xoa nhẹ.

Vì mải mê cưng nựng chú mèo này mà tôi quên bén mất trả lời Trí An.Chú mèo liền lăn ra, phơi cái bụng tròn như đòn bánh tét, mặc cho tôi vuốt ve."

Meo!"

Tiếng kêu như thể đang cố quyến rũ tôi vậy."

Tớ thấy con mèo nhỏ này chẳng dễ thương bằng con mèo lớn."

Trí An nói bâng quơ.Tôi ngơ ngác nhìn quanh: "Mèo lớn đâu?"

"Tớ có thấy con mèo nào đâu."

Trí An nhún vai.Chưa kịp hỏi tiếp thì cô chủ cửa hàng đi đến: "Mấy con lựa được cây gì chưa?"

Tôi đứng dậy, phủi phủi lông mèo dính trên người: "Dạ, được vài loại rồi ạ.Trầu bà, sen đá, chậu đô la treo.

Cho bọn con tính tiền."

Trí An lảo đảo phía sau tôi với một đống đồ lỉnh kỉnh trên tay."

Xem nào...

Chúng ta cần phải mua thêm vài món nữa.

Ở đây có ghi mua giấy xếp con hạt và ngôi sao."

Khoan đã...

Tôi thoáng khựng lại, lục vội điện thoại ra xem lại tin nhắn lớp."

Trí An với Hạ Vy mua đồ xong rồi thì còn một nhiệm vụ nữa là xếp con hạt với ngôi sao làm cái màn trang trí lớp nhé."

Tôi đọc tin nhắn xong liền quay sang, đơ mặt nhìn cậu ấy: "Trí An này...

Tớ không biết xếp ngôi sao hay con hạt đâu."

Trí An tiến tới, vừa trêu chọc: "Gì cơ?

Bộ hồi nhỏ cậu không xếp hạt với ngôi sao để thực hiện điều ước à?"

Tôi bước đi, suy nghĩ về câu nói của Trí An:

"Chưa bao giờ...

Có lẽ vì tớ không tin nó sẽ thành hiện thực."

Đối với tôi, điều ước cũng là một loại trông chờ.

Và nếu như ta trông chờ vào một cái gì đó thì chắc chắn sẽ chỉ nhận lại là thất vọng.Bốp!

Trí An dùng tay búng vào trán tôi.

Đau đến mức tôi chảy cả nước mắt.

"Này!

Đau đấy!"

Tôi dùng tay che trán, nhăn mặt nhìn cậu ấy."

Cái đồ già trước tuổi này xứng đáng bị đánh đòn.

Nếu cậu không biết xếp hạt thì ngày mai tớ chỉ cậu."

Chúng tôi đang trên xe trở về trường.

Bình thường với những cơn gió mạnh như này thì tôi đã bị nó quật qua quật lại rồi.

Nhưng hôm nay, người chở tôi là Trí An.

Phải công nhận khác biệt thật.

Hai bên đường, những tán cây vẫn đang đu đưa theo cơn gió.

Trí An đột nhiên quay sang hỏi tôi: "Hạ Vy, cậu bao nhiêu kg?"

Tôi thản nhiên trả lời cậu ấy: "Tớ 45 kg."

"Cậu ốm vậy còn làm nhiều việc nặng à?"

Trí An nói tiếp.Tôi tưởng đây chỉ là câu hỏi bình thường, nên hai mắt vẫn đang dán vào tán cây, theo âm thanh rì rào, mà không để ý sắc mặt cậu ấy.

"Không, hầu như tớ đâu làm việc gì nặng.

Sao cậu hỏi vậy?"

"Tiết học thể dục tớ đã nhìn thấy tay cậu bị bầm, cổ cậu cũng vậy.

Khi cậu vô tình vén tay áo, tớ đã thấy."

Tôi im lặng.

Nhìn vào gương chiếu hậu, tôi thấy nét mặt của Trí An.

Cậu ấy nói tiếp:

"Có những ngày ghế của cậu trống, tớ đều thắc mắc cậu đang làm gì thôi."

Trí An thở dài một tiếng.

"Cậu không muốn nói thì tớ cũng sẽ không hỏi cậu nữa."

Tôi ngỡ ngàng khi nghe câu nói ấy của Trí An.

Hầu như những người khác, một là sẽ tỏ ra thương hại cho tôi, bảo tôi phải cố gắng vùng dậy đáp trả, nhưng cậu ấy lại khác...Tôi vẫn ngồi sau xe cậu ấy.

Hai hàng cây cổ thụ bên đường hôm đó vẫn vùng vẫy vì cơn gió mùa hạ, chỉ có tôi tránh được cơn gió đó.Đến khi bọn tôi về trường cũng đã là 2 giờ chiều.

Vừa bước vào lớp, giọng thằng Hùng đã vang lên: "Trí An với Hạ Vy đi hẹn hò có vui không?"

"Hẹn hò cái đầu của cậu!"

Tôi vừa vứt bịch đồ xuống bàn vừa mắng nó."

Cả lớp xong hết rồi, giờ chỉ còn cái màn bằng con hạt với ngôi sao của Trí An và Hạ Vy thôi.

Hai đứa tranh thủ làm đi nha."

Vừa về đến nhà, cả thân tôi như rã rời."

Đấm hết thằng nào dám nói yêu em."

Một ảnh từ Messenger được gửi đến.

Tôi ngớ người nhìn điện thoại.

Ồ, suýt thì quên mất...

Đây là biệt danh mà Hà Anh đã tự đặt bữa trước.

Đúng là bá đạo thật chứ.

Tôi bất chợt đưa tay lên trán rồi cười."

Này, tớ suýt quên mất cái biệt danh cậu đặt..."

Tôi vừa nhắn vừa mở ảnh Hà Anh gửi.Trong ảnh là một bài post Facebook của lớp tôi, với tấm ảnh thằng Hùng vừa chụp mấy tiếng trước, kèm theo caption: "OTP của lớp 12A1."

Một người là nam thần vừa đạt huy chương vàng nội dung 800m tự do, đội trưởng câu lạc bộ bóng đá, đem về cho đội chiếc cúp vàng, giải nhì môn Hoá cấp thành phố cùng nhiều giải thưởng trước đó.Một người thì có thành tích không đáng nể: giải nhất môn Lịch sử cấp quốc gia, giải nhì môn Văn cấp thành phố.

Quả là trai tài gái sắc.

Tôi vừa đọc xong liền muốn nhảy cẫng lên: "Cái gì vậy trời...

Bên dưới còn có cả cô hiệu trưởng like bài viết!"

Tôi vào Messenger nhắn một lèo với thằng Hùng: "Ta đây đem về cho trường giải nhất môn Văn cấp thành phố nhé!"

Học lực tôi không phải gọi là quá tệ đâu, nhưng tôi đã cố gắng dữ lắm để đạt được những danh hiệu đó.

Thế quái nào vào tay thằng Hùng, nó lại bị tuột thế này.

Nếu như có tấm thì cứ lên fanpage trường rõ là ra cái bản mặt tôi ở trển với bảng thành tích mà.Để mà nói, tôi cũng chả sợ tin đồn này được lan truyền cho lắm.

Facebook của lớp tôi hầu như kết bạn rất ít, phần lớn bạn bè là tụi học sinh chúng tôi, nên những bài viết này rất ít tương tác, thậm chí có thể gọi là flop, chả ai quan tâm.

Tôi nằm phè phỡn trên giường, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tỉnh giấc vì tiếng ồn kế bên tai, âm thanh thông báo cứ gửi liên tục, như thể người gửi có chuyện gì đó rất gấp gáp.
 
Vì Em Cần Nắng
Chương11:Cậu Ấy Không Thấy Phiền


Tôi mắt nhắm mắt mở, tay lọ mọ khắp giường tìm chiếc điện thoại.

Bên ngoài trời đã tối sầm, căn phòng tối om vì tôi chợt thiếp đi lúc nãy.

Ánh sáng duy nhất của căn phòng bây giờ chỉ là chiếc điện thoại đang cầm trên tay.Ánh sáng từ màn hình khiến mắt tôi nheo lại.

Màn hình hiện 7 giờ 30 phút.

Chưa kịp đứng dậy bật đèn thì màn hình lại một lần nữa hiện lên cuộc gọi nhỡ của Hà Anh.Tôi gọi lại: "Alo..."

Giọng nói tôi thoi thóp vì mới tỉnh ngủ.

"Tớ nghe..."

Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe thấy giọng Hà Anh quát.

Nó lớn đến mức dù tôi chưa bật loa ngoài vẫn có thể nghe rõ mồn một: "Giờ cậu còn ngủ được hả?"

"Thủng cả màng nhĩ tớ rồi."

Nói xong, tôi không vội, đưa điện thoại lên vai rồi dùng đầu nghiêng qua kẹp lại, lật đật bật dậy chạy đến chỗ công tắc đèn."

Cái bài viết của cậu với Trí An giờ hot cả trường rồi!"

"Hả?!"

Tôi hét lên.

Đầu tôi cũng cùng lúc đó ngước lên, khiến chiếc điện thoại lăn lóc xuống nền sàn.

"Trời ơi, chiếc iPhone đời tống của tôi...

Hà Anh à, điện thoại của tớ vừa mới rớt..."

Tôi vừa nói vọng vào điện thoại cho Hà Anh nghe vừa xoa xoa chiếc điện thoại.Bây giờ người ta đã ra đến iPhone 15 rồi.

Tôi còn con XR này, để mà nói thì không quá tệ đâu, nhưng vì bộ nhớ chỉ có 64GB nên hầu như tôi đều phải xoá bớt ứng dụng và ảnh để không hết dung lượng."

Kệ nó đi.

Vào Facebook lớp xem kìa."

Nghe Hà Anh nói xong, tôi chạy vội đi tìm cái laptop của mình.

Còn không lên bàn ngồi cho tử tế, tôi vội đến mức quỳ gối ngay cạnh giường để tạm đặt laptop.

Vừa gọi điện cho Hà Anh, tôi vừa vào trang Facebook của lớp xem.

Trời ơi...

1,2k like cho một bài viết từ 4 tiếng trước.

Mắt tôi sững sờ nhìn cái màn hình trước mặt."

Tớ cúp đây, lát điện cậu sau."

Giọng tôi run run nói với Hà Anh."

Giải quyết mớ hỗn độn này cũng mệt à."

Hà Anh nói xong cũng cúp máy.Tôi bấm xuống dưới phần bình luận, lướt một lượt.

Đại loại mấy cmt đó như: "Anh chị này học lớp trên nè, bữa tui mới thấy anh chị đi chung, đẹp đôi lắm mấy bà!"

"Mong phụ huynh chúng ta không thấy bài này."

Lướt một hồi, tôi dán mắt vào một tài khoản ẩn danh cmt phía dưới: "Anh này hình như là crush của chị Thiên Kim mà."

Một vài người khác lại cmt theo: "Crush thì crush chứ có phải bồ đâu má, liên quan gì đến bài này của người ta?"

"Đi ra kia chơi!"

Thiên Kim hình như là cái bạn mình gặp hồi sáng... nhưng cmt vậy thì hơi quá.

Có khi nào hẹn nhau ra đánh lộn không trời?

Tôi không đùa đâu.

Ý tôi không phải là đánh tôi, mà là đánh mấy bạn cmt trong bài viết đó kìa.

Trời ạ...

Tôi đặt tay lên trán, lưng dựa vào thành giường.

Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra rồi.

Nhưng trước tiên... tôi khom người dậy, phải giải quyết chuyện của tôi và Trí An đã.Tôi bấm chia sẻ bài viết qua cho Trí An.

Tôi không thể ngờ được tin nhắn đầu tiên của bọn tôi lại là thứ này.

Tôi gõ đi gõ lại dòng tin nhắn: Chuyện là bài viết này không được...

Nói xong, tôi bấm xoá rồi gõ lại.

Cả 5 phút sau, cuối cùng tôi cũng gửi:"Bài viết này... cậu xem chưa?"

Tôi không phải đợi quá lâu, Trí An đã rep lại: "Xem rồi."

Tôi nhìn tin nhắn.

Gì vậy trời...

Bình thường nghe người ta nói có những người trên mạng sẽ khác với ngoài đời, tôi không tin.

Nhưng giờ thì tin rồi nè.

Thôi cứ nhắn cho xong đi, tôi gõ tiếp: "Tớ thấy bài này đang hot á, sợ sẽ phiền đến cậu.

Nếu vậy, cậu có thể kêu thằng Hùng xoá không?"

"Tớ không thấy phiền."

"Thật hả?"

Tôi dụi mắt mấy lần khi thấy tin nhắn."

Thật.

Cũng đã được nhiều người biết như vậy.

Có xoá cũng vậy thôi.

Chi bằng cứ để nó như vậy."

Tôi nhìn tin nhắn.

Với tính cách của thằng Hùng, tôi mà kêu chắc chắn nó sẽ không gỡ xuống.

Mà cả Trí An cũng nói vậy... thôi, chịu thua.

Tôi không nhắn gì thêm.

Một đoạn chat khác lại hiện lên:"Là của thằng Hùng.

Anh mày sửa lại rồi: Giải nhất môn Văn cấp thành phố."

Cái thằng này muốn chửi hả?

Lần này đến lượt tôi bị nó seen tin nhắn.Tôi gọi điện cho Hà Anh, nhõng nhẽo: "Tớ vừa mới ngủ dậy, chưa ăn gì cả.

Tụi mình đi ăn đi, tớ kể cậu nghe nhiều chuyện lắm."

"Chuyện gì vậy?"

Tôi có thể nghe giọng Hà Anh đổi hẳn khi nghe tôi nói câu đó."

Về chuyện bài viết và cả cái nốt ruồi..."

"Cậu chuẩn bị đi, 5 phút sau tớ qua đón."

Hà Anh nói xong cúp máy cái rụp.Tôi chuẩn bị xong xuôi rồi cũng xuống nhà đợi Hà Anh.

Bước xuống cầu thang, tôi thấy mẹ đang cặm cụi làm gì đó.

Tôi tiến lại gần:"Mẹ ơi, con đi ăn với Hà Anh nha."

Thì ra mẹ tôi đang lóc cóc chuẩn bị vài thứ.

Mẹ cười, nhìn tôi: "Ừ, con cứ đi đi.

Ra ngoài hít thở sẽ tốt hơn."

Căn nhà lúc này chỉ có hai mẹ con tôi.

Có lẽ ấm áp hơn thường ngày, và cũng chỉ có dĩa trái cây trên bàn chứ không phải những chai rượu đầy mảnh vỡ thuỷ tinh như bao ngày.

Tôi được biết cha tôi phải đi công tác một tuần.

Nói là công tác chứ thật ra bọn tôi biết thừa hầu như toàn những cuộc vui ăn chơi gái gú.

Tôi vẫn đang suy nghĩ thì mẹ lại nói tiếp:"Một hồi mẹ cũng có hẹn với một người.

Nên con cầm chìa khoá dự phòng đi nha."

Chào mẹ xong, tôi cũng ra ngoài cửa chờ Hà Anh."

Lên xe đi, người đẹp."

"Nay cậu đến sớm vậy à?"

Hà Anh lơ luôn câu nói của tôi: "Để tớ vào nhà chào mẹ cậu đã."

Hà Anh nói xong liền gạt chân chống xe xuống.

Mẹ tôi cũng từ trong nhà bước ra:"Chào cô ạ."

"Ừa, hai đứa đi chơi cẩn thận nha."

"Dạ!"

Chúng tôi lên xe đi mất.

Bụng tôi đói meo cả lên, không chờ được mà hỏi:"Hà Anh, tụi mình đi ăn ở đâu bây giờ?"

Hà Anh chần chừ một lúc rồi cũng đáp lại: "Đi chợ Hồ Thị Kỷ đi.

Dạo này TikTok đang hot ấy, tớ thấy đồ ăn nhìn cũng ngon."

"Cái gì cũng được, nhưng cậu nhanh nhanh đi, tớ sắp đói đến ngất rồi."
 
Vì Em Cần Nắng
Chương12: Ghét Cơn Mưa


Bọn tôi là nạn nhân của GG Map.

Khu ăn uống Hồ Thị Kỷ ở đâu không thấy, nó lại chỉ bọn tôi lạc vào một nơi khỉ ho cò gáy, trông như hoàn toàn tách biệt với thành phố này.

Hỏi đường người này người kia, sau mười lăm phút, kết quả vẫn như vậy.Tôi nhìn dáo dác xung quanh: "Ổn không Hà Anh ơi?

Sao đường vắng quá?"

Có thể nói đây là lần đầu tiên tôi thấy một nơi nào đó giống quê tôi như vậy.

Không phải những khu nhà hay dãy trọ đông đúc của sinh viên xa nhà, cũng chẳng phải đường hẻm chồng chất lên nhau là những căn nhà cao tầng cũ kỹ mang đầy dấu ấn Sài Gòn những năm về trước.

Nơi này như tách biệt khỏi thành phố.

Sau một hồi chạy không tìm thấy đường ra, bọn tôi quyết định tấp đại vào một cửa tiệm đóng cửa để trú tạm, vì dù gì ở đó cũng có camera.Đã thế, Sài Gòn lại bất chợt đổ cơn mưa."

Cậu có mang theo áo mưa không?"

Tôi quay sang hỏi Hà Anh.Cậu ấy nhìn tôi rồi cũng lắc đầu, cười trừ:

"Chịu nhé, tớ quên ở nhà rồi."

Mặc dù đã tìm được chỗ trú mưa, nhưng bọn tôi vẫn không thoát khỏi cảnh bị ướt.

Mấy cơn gió mạnh tạt nước mưa vào cả hai, mặc cho hai đứa đang co ro như hai con chuột cóng, lạnh mà run cả lên."

Chói mắt quá, cúp cái pha xuống coi!"

Tôi nghe giọng Hà Anh quát thì quay lại nhìn.

Một chiếc xe máy đang chuẩn bị lao thẳng vào vũng nước trước mặt bọn tôi.

Hà Anh thấy vậy, không nói không rằng, kéo tay tôi chạy ra bên ngoài một mạch, mặc cho trời đang mưa như thác đổ.Xẹt!

Tiếng xe chạy qua vũng nước.

Chiếc xe đó lao nhanh đến mức làm nước bắn tung tóe khắp nơi, còn văng cả giọt bùn lên cửa kính của tiệm.

Trước sự ngớ người của tôi vì không biết chuyện gì vừa xảy ra, chiếc xe của Hà Anh cũng vì vậy mà ăn trọn cả đống nước."

Tí nữa là từ đi ăn thành uống một đống nước no luôn."

Tôi quay sang nói với Hà Anh thì thấy cậu đang nhắn tin với ai đó."

Tớ đang nhắn với Nhật Anh.

Hồi ảnh qua đón bọn mình mà...

Khoan!"

Tôi thấy sắc mặt của Hà Anh khựng lại như vừa nhớ ra cái gì đó rất quan trọng."

Sao vậy?"

Tôi thắc mắc hỏi.Bên ngoài, trời vẫn chưa thôi mưa.

Lâu lâu cơn gió lại ưu ái cho bọn tôi vài đợt thổi mạnh, trong đó có mấy chiếc lá bay từ mặt đường hoặc từ ống cống lên cũng chẳng hay."

Tớ mắc nhiều chuyện lắm rồi.

Cậu kể chuyện sáng giờ đi, nói là làm liền."

Hà Anh ngồi bẹt xuống bậc thềm."

Tưởng cái gì quan trọng lắm."

Tôi thở dài, bất lực."

Cậu nhớ cái vụ nuốt ruồi không?"

Tôi vừa nói vừa ngồi bệt xuống cạnh Hà Anh."

Nhớ."

Hà Anh gật đầu."

Tớ biết một người nữa cũng có nuốt ruồi to lắm.

Thí dụ cởi áo là nhìn thấy rõ mồn một luôn."

"Ai?

Ai?"

Giọng cậu ấy đầy tò mò, chờ câu trả lời.

Tiếng mưa lách tách cộng với tiếng gió phù phù làm cho mọi thứ trông bí ẩn hơn bao giờ hết."

Là..."

Tôi đang lên tông giọng thì bỗng nhiên một màu trắng bao phủ khắp không gian của bọn tôi.Rầm!"

Nam Mô Phật!"

"A Di Đà!"

Tiếng hét của tôi và Hà Anh vang lên.

Sau vài giây hoảng hốt, bọn tôi nhìn nhau mà cười bò."

Có nói xấu ai đâu mà lại 'mô Phật' vậy bà?"

Tôi cười hỏi Hà Anh."

Cậu thì khác gì."

Nói xong, cậu ấy đánh nhẹ vào đùi tôi."

Kể nhanh đi, ai vậy?"

"Là Trí An."

Trả lời xong, tôi điều chỉnh lại giọng một chút.

"Xin cam đoan những gì Lê Dương Hạ Vy tôi nói là sự thật.

Những hành vi tôi làm cũng chỉ vì vô tình thôi.

Lúc bức ảnh thằng Hùng chụp mà được đăng lên Facebook lớp mình á, là lúc đó tớ có lỡ... tự nhiên..."

Tôi khựng lại, hơi ngượng miệng."

À không, lộn.

Vô tình nhìn vào áo của Trí An thì thấy cái nuốt ruồi."

"Vô tình thì mắc cái gì?

Mặt cậu đỏ lè vậy?"

Hà Anh vừa chiếu ánh đèn flash điện thoại vào mặt tôi vừa hỏi."

Trả lời đi.

Cơ bắp đồ lắm phải không?"

Hà Anh dí sát vào mặt tôi.Thấy tôi có phần ngượng ngùng, không đáp, cậu ấy nói tiếp:"Đống múi đó trên fanpage trường một đống kìa.

Chuẩn bị có Hội khỏe Phù Đổng đó."

"Hội khỏe Phù Đổng?

Nghe quen quen..."

Tôi còn chưa kịp nghĩ xong thì Hà Anh liền nói:"Hội khỏe Phù Đổng cấp quốc gia chỉ diễn ra bốn năm một lần.

Là Đại hội Thể dục Thể thao lớn nhất cho học sinh, nói chung là một giải lớn, về bơi lội.

Năm nay Trí An có trong mục đề cử trường mình đó.

Cậu lên fanpage xem là thấy."

Hà Anh suy nghĩ rồi nói tiếp: "Nhưng cũng chỉ thấy được ảnh cậu ta bơi dưới nước thôi nên tớ không thấy nuốt ruồi.

Chứ nếu thấy thì đã nói cho cậu lâu rồi.

Ai mà ngờ Hạ Vy lại dở trò biến thái trước đâu chứ."

"Nè nha, tớ không hề dở trò biến thái, nó tự đập vào mắt mà.

Thề luôn!"

Tôi đánh nhẹ vào người Hà Anh như đang xả giận."

Cho cậu xem cái này."

Tôi lục lọi túi tìm chiếc điện thoại.

Bên ngoài, trời đã thôi mưa, chỉ còn lại vài hạt lất phất.Tôi đưa điện thoại cho Hà Anh.

Trong màn hình là mấy dòng cmt từ bài viết của thằng Hùng đăng.

Hà Anh kéo một lượt rồi dừng lại ở cái cmt của người ẩn danh kia."

Hóa ra chỉ là crush thôi à.

Thế thì lại phải xem liệu là thành tình địch hay cái thằng đó tự chấm dứt đây."

Hà Anh nói xong liền đưa điện thoại lại cho tôi."

Còn nữa..."

Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì từ đâu bất ngờ một cánh tay đặt lên vai tôi."

Aaa!"

Tôi hét lên, quay sang nhìn cánh tay thì một giọng nói bất chợt vang lên:"Ủa, xin lỗi nha.

Làm mày hết hồn hả?"

Là thằng Nhật Anh.

Nó nói với cái ngữ điệu làm như mình vô tội lắm vậy đấy."

Trời má ơi!

Đâu ra lù lù đằng sau vậy?

Biết sợ không?"

Tôi vừa nói tay vừa ôm ngực, còn Hà Anh thì đang cười sảng kế bên.Tôi không phải là không sợ ma, nhưng thứ tôi sợ ở một nơi khỉ ho cò gáy này chính là con người.

Nghĩ sao thân hai đứa con gái, nếu có chuyện gì thì làm sao mà chống lại được?"

Tao mới sợ nè!

Nghĩ sao hai đứa bây ngồi một cục đen thui ở đây mà còn sì xà sì xèo, không quay đầu ra ngoài nữa.

Tự nghĩ coi, thấy giống không?"

Tôi và Hà Anh cùng nhìn nhau một lúc.

Thấy nó nói cũng có lý, đành ngậm ngùi giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra."

Trời hết mưa luôn rồi kìa.

Đợi anh đến đem áo mưa giải cứu cũng như không."

Hà Anh vừa nói vừa chề môi."

Đừng có đánh trống lảng."

"Ê, hết mưa thật rồi.

Đi ăn nhanh đi."

Bọn tôi chuẩn bị đi đến xe thì Nhật Anh lại tiến tới.

"Nè."

Nhật Anh đút vào tay tôi một hộp phấn phủ nén.

Tôi trồ mắt , quay lại nhìn Hà Anh.

Hai đứa vẫn chưa load kịp, lại nhìn xuống hộp phấn một lần nữa rồi mới nhìn lại mặt thằng Nhật Anh."

Mặt mày có đánh phấn hả?"

Tôi dùng tay chà sát cái trán nó."

Không như vậy sao ra?"

Hà Anh dùng cả lòng bàn tay chà vào má Nhật Anh."

Hai đứa bây hâm hả?

Tao không có đánh phấn.

Nghĩ hai đứa bây makeup ra đường trời mưa trôi nên tao tiện mua cho hai đứa mày dặm lại thôi.

Có lấy không?"

Nói xong, nó liền giật hộp phấn từ tay tôi lại.Nhưng làm sao Hà Anh lại để yên.

Cậu ấy lao tới giật từ tay Nhật Anh."

Có lấy chứ sao không.

Cũng... cũng đi.

Chấm cho chín điểm, tinh tế đó."

Vì trời mưa lúc nãy làm cho tóc của Hà Anh và tôi bết hết cả lên nên bọn tôi quyết định sẽ mua đại cái gì đó rồi mạnh ai về nhà nấy ăn.Trong lúc đang đứng chờ đồ ăn, tôi nhìn Nhật Anh rồi hỏi: "Ủa, nay mày không học hả?"

Nó nhìn lại rồi cũng ậm ừ đáp: "Không, mày?"

Quái lạ thật, sao tự nhiên hôm nay cuộc trò chuyện giữa tôi và nó có chút gì đó ngượng ngùng vậy nhỉ?"

Của tụi con hết 120k á."

"Để con trả cho cô ơi."

Tôi lấy vội bóp tiền trả cho cô.

"Bữa này để tớ bao cho."

Tôi vừa trả tiền vừa vỗ vỗ ngực.Hà Anh thấy vậy cũng hùa theo tôi.Về đến nhà, tôi nhìn lên chiếc đồng hồ đang kêu tích tắc tích tắc được treo trên tường.

8 giờ 52 phút.

Mẹ tôi đã về nhà từ lâu rồi, chắc giờ mẹ đang trên phòng ngủ.

Suy nghĩ xong, tôi đặt bịch hủ tiếu lên bàn rồi chạy lên phòng của mình.Tiếng máy sấy tóc ù ù bên tai tự nhiên lại làm tôi nhớ đến chuyện khi nãy.

Nói thật ra, lúc đầu tôi còn định kể cho Hà Anh chuyện Trí An vô tình biết được về gia đình tôi.

Nhưng à, nóng.

Tôi như trở về hiện tại vì đang mải suy nghĩ nên đã lỡ bật máy sấy ở nhiệt độ nóng lúc nào không hay."

Thêm tí nữa chắc tóc mình không còn một cọng quá."

Nói xong, tôi rút chui máy sấy, nhảy một mạch lên chiếc giường êm ái của mình, không chịu được mà che gối lên mặt.Dù Hà Anh và cả Nhật Anh là hai người hầu như biết hết về tôi, nhưng chắc bản thân tôi cũng phải giữ riêng một cái gì đó.

Tôi thở dài.

Huống hồ chi chuyện Trí An nói, tôi lại không muốn chia sẻ với ai cả.

Tôi bất chợt giơ cánh tay lên trần nhà.Ừm, như vậy ai mà không chú ý đến được.

Chắc lần sau mình sẽ lấy kem che khuyết điểm che đi.

Nhưng vết bầm chằng chịt trên cánh tay tôi, ai nhìn vào cũng khó mà không tò mò.

Người bình thường nếu có té thì cũng không bầm đến vậy.

Huống hồ trên cả bắp tay, còn có mấy vết bấm loang lổ vì bị cha nhéo.Mỗi lần đi ra ngoài với ông ta, tôi luôn phải đóng vai một đứa con gái rượu.

Mỗi lần như vậy, ông ta đều nhéo tôi như một lời cảnh cáo.

Mấy vở kịch như vậy, tôi chán đến phát ngấy rồi.
 
Back
Top Bottom