Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
481,827
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNFIO5E7aEXySShNN1LD4DMxXWoZ5_aT3FDxD9lKM2327RI-qlOLJu1oxmfWXghBA-a2moQgZj7QNeZIe4PSRxqUZhUz_6WDlDiFDxpRvYROjCmHgjguSRhyRLcoDutJ6sJYaKBP_k4uaCBppr4sRvR=w215-h322-s-no-gm

Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Tác giả: Trường Thanh Trường Bạch
Thể loại: Ngôn Tình, Điền Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trường Thanh Trường Bạch

Thể loại: Ngôn Tình, Điền Văn

Team dịch: Mỗi Bước Mỗi Xa

Giới thiệu

[Hán tử quê mùa chất phác nói lắp VS quả phụ phong tình mạnh mẽ, văn làm ruộng]

Dưới sự khuyến khích của bà mối, đại cô nương Diêu Xuân Nương mang theo của hồi môn về gả tới Trương gia ở thôn Lê Thủy.

Không ngờ, ngay đêm thành thân, trượng phu bệnh tật của nàng đã nhắm mắt xuôi tay, Diêu Xuân Nương còn chưa kịp hồi thần, chỉ trong một đêm đã trở thành quả phụ trẻ tuổi nhất thôn Lê Thủy.

Hàng xóm nhà bên của tiểu quả phụ mang họ Tề, trong gia đình trên có người già dưới có trẻ nhỏ, giữa có một chàng trai trẻ khỏe nói lắp chống đỡ cả gia đình, tên là Tề Thanh.

Tề Thanh ít nói, ba ngày không thốt ra được một câu, bình thường gặp Diêu Xuân Nương cũng chỉ lặng lẽ, ngay cả gật đầu chào hỏi một cái cũng chẳng làm.

Nhưng thời gian trôi qua, trong thôn không biết sao lại dần dần có lời đồn, nói rằng tiểu quả phụ Trương gia và kẻ nói lắp Tề gia đã thành đôi.​
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 1: Làm rối giấc ngủ (1)



Ngày hai mươi lăm tháng Giêng, ngày mới trời vừa sáng, Diêu Xuân Nương còn cuộn mình trong chăn mơ màng ơ trên giường, thì bên cạnh đã vang lên tiếng động lạch cạch.

Nàng mang theo vẻ mặt bực dọc ngồi dậy, nheo mắt từ góc cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng trong sân nhà bên cạnh, không tình nguyện bò dậy khỏi giường.

Nàng mặc chiếc áo bông dày mới may cho mình năm nay, cùng với tiếng mài gỗ ồn ào thì đun nước nóng rửa mặt, mở cửa lớn, đổ chậu nước rửa mặt còn bốc hơi vào khoảnh sân vắng vẻ.

Một tiếng “rào”, nửa chậu nước tưới ướt một tảng lớn của khoảnh sân, có phần mang chút bực dọc khi vừa thức giấc.

Trong sân nhà bên cạnh nhà nàng, một nam nhân cao lớn đang chăm chú mài gỗ làm quan tài nghe thấy tiếng động này, thẳng lưng ngẩng đầu, trầm mặc nhìn về phía nàng.

Đó là một gương mặt trẻ trung đàng hoàng, mày rậm mắt đen, trong cái góc hẻo lánh này, bộ dạng anh tuấn nổi bật.

Người này tên là Tề Thanh, là một thợ mộc nổi tiếng khắp nơi, Diêu Xuân Nương đã nghe qua tên hắn trước khi gả đến thôn Lê Thủy.

Nhưng không phải vì bộ dạng hắn đẹp, mà vì hắn là một người nói lắp.

Một người nói lắp làm quan tài.

Tối qua trời mưa không lớn không nhỏ, thời tiết lạnh lẽo, thở ra khói trắng, mà Tề Thanh lại mặc áo mỏng, một chiếc áo lót màu xám đen, không thể che chắn chút khí lạnh nào.

Thời điểm này canh giờ còn sớm, trời chưa sáng rõ, nhìn bầu trời mờ mịt như bị che phủ bởi một tầng lụa tối. Tề Thanh cầm một cái đục gỗ, tay áo cuốn lên vài nếp, đứng cao lớn trước quan tài đang làm dở, thực sự có chút đáng sợ.

Vận mệnh của Diêu Xuân Nương không được tốt, ngày gả tới vào đêm tân hôn thì trượng phu liền qua đời, quan tài cũng do Tề Thanh giúp làm.

Nàng còn nhớ hôm đó túc trực linh cửu suốt nửa đêm, sáng sớm nghe thấy tiếng gõ bên ngoài, đầu óc mê muội đi ra ngoài nhìn, thì va phải hắn đang ngồi xổm trong quan tài đóng đinh.

Diêu Xuân Nương vốn đã sợ ma, lúc đó trời tối, nàng chỉ mờ mờ thấy một bóng dáng ngồi trong quan tài, bất ngờ hoảng sợ như nhìn thấy ma, hét lên một tiếng chạy thẳng về nhà, sợ đến mức sốt luôn cả hai ngày.

Thầy pháp làm lễ tính bát tự một hồi, nói rằng vong phu nàng sinh oán, nàng bị ma quấy nhiễu, thần thần bí bí cho nàng uống nước bùa đen ngòm đắng ngắt, lúc này Diêu Xuân Nương mới hạ sốt.

Giờ đây Diêu Xuân Nương đã quen với việc Tề Thanh làm quan tài, không còn thấy sợ hãi, trái lại còn trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng không hài lòng vì hắn sáng sớm đã làm rối giấc ngủ của nàng.

Nàng sợ lạnh, nửa mặt đều cuộn trong cổ áo bông dày, chỉ có đôi mắt sáng ngời lộ ra ngoài. Sau khi trừng mắt, nàng lại như cảm thấy mình không đúng, cũng không nói gì thêm, quay đầu vào nhà làm việc.

Giờ đây nàng sống một mình, còn nhiều việc phải làm.

Hai nhà của Diêu Xuân Nương và Tề Thanh xây dựng gần nhau, nhà kề nhà, ở giữa có một cái rãnh rộng một tấc để thoát nước, cũng không dựng hàng rào làm ranh, không biết thì còn tưởng hai nhà là huynh đệ ba đời.

Nhưng thực tế là quan hệ cực kỳ xa.

Diêu Xuân Nương từ thôn Liễu Hà gả đến Trương gia thôn Lê Thủy, ban đầu nàng cũng không rõ, hai nhà tại sao lại xây nhà sát nhau, sau này đi ra bờ sông giặt quần áo, nghe người trong thôn nói rằng tổ tiên hai nhà hồi đó nhìn trúng cùng một mảnh đất, ai cũng không chịu nhường, nhà này xây tường ở giữa, nhà kia hôm sau lại phá, như thể nhường một tấc là đã thiệt hại lớn, hai nhà vì vậy mới xây thành như bây giờ.

Đến đời Tề Thanh, mối ngăn cách với Trương gia đã không còn, sống chung cũng khá hòa thuận, nên không dựng tường ngăn cách.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 2: Làm rối giấc ngủ (2)



Khi Diêu Xuân Nương mới về còn khá vui, cảm thấy có hàng xóm gần gũi là điều tốt, gặp chuyện gì có thể giúp đỡ lẫn nhau, nào ngờ hàng xóm bên cạnh lại là thợ mộc Tề.

Tính tình Tề Thanh trầm lặng, bình thường gặp nhau không nói một lời, nhưng khi làm mộc thì tiếng động lớn, ồn ào, lại rất biết cách làm người, khiến Diêu Xuân Nương muốn mắng hắn hai câu cũng cảm thấy mình không có lý.

Sáng sớm làm quan tài thì không thể trách Tề Thanh, quanh năm suốt tháng, trước và sau Tết là thời điểm lạnh nhất, mùa đông này lại có tuyết rơi, mới đây trong thôn liên tiếp có hai ông lão qua đời, hai gia đình đều tìm hắn làm quan tài.

Người chờ an táng, quan tài cần gấp, hắn phải tranh thủ thời gian.

Tề Thanh cũng biết mình làm việc ồn ào, dịp Tết còn tặng Diêu Xuân Nương hai miếng thịt khô thịt mỡ vừa đủ và vài khúc lạp xưởng được nhồi đầy, đã được xông khói sẵn.

Diêu Xuân Nương vốn không thích ăn lạp xưởng xông khói, nhưng lạp xưởng nhà Tề Thanh thì có vị mặn mà thơm ngon, cho vào nồi nước lạnh nấu chín vừa, rồi cắt thành miếng nhỏ xào trong chảo nóng, không cần thêm dầu, mỡ đỏ đã sôi sùng sục, ăn với cơm thì ngon tuyệt.

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Diêu Xuân Nương nhận quà, no bụng, giờ ngoài việc lườm hắn một cái, cũng không biết nói gì thêm.

Giữa trưa, Diêu Xuân Nương tự làm một bữa bánh bao nhân đầy vỏ mỏng, âm thanh bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh một chút.

Ăn xong dọn dẹp bếp, nàng lấy hai nắm hạt bí vừa rang hôm trước cho vào túi, ngồi trên ghế nhỏ ở cửa ra vào mà gặm.

Nàng hồi nhỏ ức khỏe yếu, không làm được việc nặng, mẫu thân liền dạy nàng một tay thêu thùa khéo léo, nàng học rất giỏi, trước đây ở nhà thường may chăn đệm quần áo để bán cho tiệm quần áo Hà Ký trên phố, phụ giúp gia đình.

Giờ đây thành quả phụ, mua cái này cần tiền, mua cái kia cũng cần tiền, càng hiểu giá trị của việc kiếm tiền. Mới qua Tết, ruộng rẫy không bận rộn, nàng ngồi trong nhà may chăn bông suốt ngày.

Thời tiết lạnh, nhanh chóng làm xong để mang ra ngoài, giá cả cũng cao hơn bình thường.

Đồ may thêu mỏi mắt, nhìn lâu thì mắt đau nhức, thấy giữa trưa có ánh nắng, nàng liền ra ngoài ngồi tắm nắng, gặm hạt bí, không lâu sau dưới chân đã rải rác một đống vỏ.

Nước đổ ra sân đã khô, nàng ngẩng đầu nhìn góc mái che đi ánh sáng, rồi lại mang ghế nhỏ ra giữa sân tắm nắng. Tề Thanh ăn xong cơm đi ra, thấy nàng ngồi đó thong thả gặm hạt bí.

Làn da nàng trắng trẻo, được ánh nắng ấm áp chiếu vào, như một cái nấm trắng bọc trong áo bông ngồi đó. Tề Thanh nhìn một cái rồi quay đi, cũng không có ý định chào hỏi, đi đến quan tài sắp hoàn thiện, cầm cái bào tiếp tục mài.

Âm thanh mài gỗ trơn tru vang lên, Diêu Xuân Nương nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn hắn, hắn vẫn mặc bộ đồ sáng nay, Diêu Xuân Nương nhún vai một cái, nhìn một cái cũng thấy lạnh.

Động tác Tề của Thanh lưu loát, cầm cái bào đẩy một cái, những mảnh gỗ vàng trắng cuộn cuộn rơi xuống chân hắn, gió thổi bay tứ tung.

Diêu Xuân Nương tỉnh ngủ, cơn bực dọc vừa ngủ dậy đã tan biến, cũng không thấy âm thanh này phiền phức nữa. Nàng từ túi lấy ra một nắm hạt bí, ở xa xa giơ tay đưa cho hắn: “Tề Thanh, ăn hạt bí rang không?”

Động tác trên tay Tề Thanh không hề dừng lại, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lắc lắc đầu.

Hắn ít nói, phần lớn thời gian nếu không cần nói thì không nói, ở phía sau Diêu Xuân Nương còn nghe người khác gọi hắn là Tề câm.

Diêu Xuân Nương về Trương gia cũng mới ba tháng, chưa tiếp xúc nhiều với Tề Thanh, giờ nói chuyện với hắn thấy hắn không nhìn mình lấy một cái, mới biết biệt danh Tề câm không phải là không có lý do.

Nàng bỏ hạt bí vào túi, tiếp tục một mình từ từ gặm, thầm nghĩ: Hũ nút, không ăn thì không ăn.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 3: Làm mối (1)



Ngày hai mươi sáu tháng Giêng, thuận lợi cho việc cưới gả, kiêng đi xa.

Sáng sớm, Diêu Xuân Nương lại bị tiếng gỗ của Tề Thanh đánh thức, nàng mơ màng bò dậy, kéo cơ thể buồn ngủ đi đun nước rửa mặt, rồi đổ nước rửa mặt ra sân, vẫn tức giận lườm Tề Thanh một cái.

Tề Thanh đã quen, lần này thậm chí không ngẩng đầu lên, thấy nàng đã dậy, lặng lẽ đặt cái bào trong tay xuống, đổi sang cầm cái cưa càng ồn ào hơn.

Buổi chiều, Diêu Xuân Nương lại lấy hai nắm hạt bí ngồi ở cửa nhìn trời thư giãn, Tề Thanh vẫn đang làm quan tài theo đơn đặt hàng của người khác.

Cái quan tài hôm qua đã làm xong, chiều tối có mấy người đến khiêng đi, hôm nay gỗ trong sân vẫn là gỗ thông mới vừa chặt từ núi về, tỏa ra mùi gỗ mới thơm dễ chịu

Nhưng hôm nay khác với hôm qua, hôm nay có người đến thăm, nhưng không phải đến cổng nhà Diêu Xuân Nương, mà là Tề Thanh.

Từ xa, chưa thấy người, Diêu Xuân Nương đã nghe thấy giọng nói to rõ của bà mối Lý.

Bà mối Lý tên là Lý Thanh Điền, người thấp bé, tròn trịa, mặt mày phúc hậu. Bà ta chạy đi khắp các làng xóm, nhờ cái miệng khéo léo mà se duyên cho không ít đôi nam nữ, bất luận tốt xấu, cũng coi như thanh danh lan xa.

Lúc trước Diêu Xuân Nương cũng là nhờ bà mối Lý mà mới gả xa cho Trương Thanh Sơn.

Thôn Liễu Hà có rất ít nam đinh đến lạ, như thể bị nguyền rủa vậy, Diêu Xuân Nương có hai người thúc và một người phụ thân, ba gia đình có bảy đứa trẻ, chỉ có một đứa nhi tử, còn trong nhà mình thì Diêu Xuân Nương là độc nữ. Nàng phải gả xa đến thôn Lê Thủy vì thôn Liễu Hà không tìm được nam nhân cùng tuổi; những nam nhân đó hoặc là đã lớn tuổi, mất thê cùng nuôi vài đứa trẻ gào khóc đòi ăn đang chờ kế mẫu, hoặc là còn quá nhỏ, còn chưa đủ lông đủ cánh.

Trước đây, phụ thân Diêu Xuân Nương là Hà Thành Minh luôn cảm thấy nữ nhi mình xinh đẹp, cần phải xem mắt xem tướng đàng hoàng, nhưng nháy mắt, những tiểu tử cùng tuổi đều đã lập gia đình hết, để lại Diêu Xuân Nương trở thành lão cô nương trong mười dặm tám thôn.

Thấy nữ nhi ngày càng lớn tuổi, Hà Thành Minh cuối cùng cũng sốt ruột, chỉ còn cách nới lỏng tiêu chuẩn, gả nữ nhi ra bên ngoài, nhưng trong nhà chỉ có một nữ nhi, không nỡ gả đi quá xa, cuối cùng chọn Trương gia ở thôn Lê Thủy.

Hà Thành Minh tính tình thật thà, thấy Trương gia có vài mẫu đất tốt, Trương Thanh Sơn còn được học hành vài năm, tính cách cũng hiền hòa. Phía trên hắn ta chỉ có một lão mẫu, cả nhà đều là người hiền hành, sẽ không vì Diêu Xuân Nương lớn tuổi mà coi thường nàng.

Tình hình Trương gia đều do chính miệng bà mối Lý nói với Hà Thành Minh, Hà Thành Minh cả đời không biết được mấy chữ to, ngay cả tên của mình cũng viết không ra, nhưng ông rất thích người đọc sách. Khi ông nghe nói về hoàn cảnh của Trương gia, cảm thấy rất hợp ý, đã nhờ người hỏi thăm một lượt, không phát hiện vấn đề gì, nhanh chóng cùng bà mối Lý định chuyện hôn sự cho Diêu Xuân Nương.

Đáng tiếc, cuộc hôn nhân này không suôn sẻ, ngay ngày định hôn, mẫu thân của Trương Thanh Sơn là Vương Xuân Hoa vui mừng quá độ, ra ngoài uống vài ly rượu, trên đường về thì ngã xuống sông c.h.ế.t đuối, hôm sau t.h.i t.h.ể nổi lên mới được người ta phát hiện.

Trương Thanh Sơn quả thực là một người đọc sách hiểu lý lẽ, không vì vậy mà giận chó đánh mèo đổ lỗi cho Diêu Xuân Nương, vẫn ấn đủ lễ vật theo đúng số lượng, một năm sau đón Diêu Xuân Nương về nhà.

Nhưng trời không chiều lòng người, không ngờ trong ngày đại hỉ Trương Thanh Sơn lại bị mã thượng phong, một chân bước vào điện Diêm Vương.

Diêu Xuân Nương thật sự khổ sở không nói nổi, còn trẻ đã mang cái danh "sao chổi", nàng càng nghĩ càng thấy không đúng, sau này đi nghe ngóng xung quanh, mới biết bà mối Lý trước kia từng câu từng chữ đều đã nói dối nàng, ngay cả người mà phụ thân nàng tìm kiếm để hỏi thăm tình hình Trương gia cũng đã được bà mối Lý đánh tiếng trước, còn được đãi uống rượu.

Vì vậy, lúc này khi gặp bà mối Lý đi qua trước cổng nhà mình, Diêu Xuân Nương thật sự không thể nén nổi sự khó chịu, nàng gặm hạt bí, từ mũi phát ra một tiếng hừ bất mãn.

Tề Thanh đang chăm chú cưa gỗ nghe thấy tiếng, tưởng nàng ghét tiếng ồn của mình, lặng lẽ đặt cưa xuống, đổi sang cái đục nhỏ hơn, không ngờ đục được hai cái lại nghe thấy Diêu Xuân Nương hừ hừ khó chịu lầm bầm một tiếng.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 4: Làm mối (2)



Hắn dừng động tác, ngẩng đầu nhìn nàng, mới thấy Diêu Xuân Nương hoàn toàn không nhìn hắn, mà đang nhíu mày nhìn những người đi qua trước cổng nhà bọn họ.

Hắn là một người nói lắp, bình thường không trò chuyện với người khác, không hiểu Diêu Xuân Nương và Lý Thanh Điền có mâu thuẫn gì. Nhưng hắn cũng không để tâm, thấy Diêu Xuân Nương không phải đang bực hắn, lại cầm cưa lên, tiếp tục công việc của mình.

Lý Thanh Điền hôm nay mặc bộ đồ đỏ tươi, như ngày Tết vui vẻ, bà ta cười tươi, tay cuộn dưới áo, phía sau dẫn theo hai nam nhân gầy gò mang đầy gà vịt cá.

Có vẻ, lại là đi mai mối cho cô nương nhà ai đó.

Bà ta vui vẻ nói với hai nam nhân phía sau: “Nhanh lên nhanh lên, phía trước rồi.”

Hai ngày qua trời mưa liên tục, đường xá ngập nước chưa khô, bùn lầy lội, mỗi bước đi đều trơn trượt, đế giày đầy bùn.

Bên ngoài nhà Diêu Xuân Nương có tảng đá nhỏ không biết ai đã dọn đi, giờ đây đã thành một cái hố nước nhỏ, khi Lý Thanh Điền đi qua cổng nhà nàng, nhìn thấy cái hố đó, không biết chân ngắn không vượt qua được hay sao, mà một chân bùn đã dẫm lên sân nhà Diêu Xuân Nương được quét dọn sạch sẽ.

Diêu Xuân Nương thấy vậy không vui, nàng nhả vỏ hạt bí trong miệng, nhíu mày định mắng, nhưng nhìn thấy hai con gà vịt buộc ruy băng đỏ mà hai nam nhân mang theo, nghĩ lại nên nhịn.

Ở đây có một câu nói rằng, khi bà mối đi mai mối thì không được dẫm lên nước, nếu không sẽ làm hỏng vận may.

Trước đây Diêu Xuân Nương không tin vào những điều này, nhưng trên đường gả về Trương gia, cỗ kiệu dừng lại, sau đó trượng phu nàng thì chết, giờ có phần nào đó kiêng kị. Nàng không thích bà mối Lý, nhưng cũng không muốn làm hỏng nhân duyên của người khác.

Không ngờ Diêu Xuân Nương không lên tiếng, thì Lý Thanh Điền lại càng quá đáng, chân lại nghiêng một cái, dẫm một chân bùn vàng lên sân nhà nàng, còn dậm chân lắc lắc.

Nam nhân gầy gò phía sau cũng bắt chước, cũng dẫm lên sân nhà Diêu Xuân Nương, hai người qua lại, làm cho sân nhà nàng lộn xộn như thể lợn rừng vừa lăn qua.

Nam nhân cuối cùng cũng nâng chân lên, nhưng Diêu Xuân Nương không thể nhịn được nữa, nàng cầm một khúc gỗ ở cửa ném mạnh về phía bọn họ.

Khúc gỗ lăn vài vòng trên sân, nam nhân chưa dẫm xuống nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt tức giận của Diêu Xuân Nương.

“Dám dẫm lên thì ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”

Mấy người nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, mới thấy Diêu Xuân Nương ngồi dưới mái hiên với sắc mặt khó coi.

Lý Thanh Điền hôm nay có việc chính, không rảnh để tán gẫu, nhanh chóng liếc qua như không thấy gì, cuối cùng nam nhân đó còn cười ngượng với Diêu Xuân Nương, chân đang treo lơ lửng chuyển hướng, không dám bước vào sân của nàng, mà đi thẳng qua cái ao nước.

Diêu Xuân Nương nhíu mày, lầm bầm chửi mấy người đó: “Hai cái đồ tồi.”

Hôm nay Lý Thanh Điền thực sự đến là để mai mối, nhưng Diêu Xuân Nương không ngờ rằng, sau khi đi qua nhà nàng, Lý Thanh Điền lại dừng lại trước cổng nhà Tề Thanh.

Nói ra thì Tề Thanh cũng không còn trẻ, trong thôn này những nam nhân bằng tuổi hắn đã có con cái chạy đầy đường, nhưng lại không thấy hắn có lui tới với nữ nhân, việc có người đến mai mối là chuyện bình thường.

Nhưng điều khiến Diêu Xuân Nương ngạc nhiên là, Lý Thanh Điền hôm nay mang theo quà. Nàng vẫn chưa hết giận, nhưng không thể không tò mò, quay đầu xem.

Lý Thanh Điền dẫn hai nam nhân đứng trước cổng nhà Tề Thanh, bỗng nhiên trở nên lễ phép, đôi giày dính bùn đứng ở xa, không dám lại gần sân nhà Tề Thanh.

Bà ta bảo hai nam nhân phía sau đặt đồ vào cổng nhà Tề Thanh, rồi mỉm cười nói với hắn: “Tề Thanh, đây là đồ mà Tưởng gia nhờ ta mang đến.”

Bà ta cúi xuống nhấc con cá mè dưới đất lên, dùng ngón tay kéo dây rơm trong miệng cá để cá quay qua quay lại cho Tề Thanh xem: “Ngươi xem này, con cá này vừa béo vừa tươi. Sáng nay mất nhiều công sức mới câu được, tranh thủ còn tươi, vội vàng gọi ta mang đến cho ngươi, ngươi thả vào chậu nước, có thể còn sống, tối nấu ăn sẽ vừa ngon.”

Diêu Xuân Nương ngồi ở cửa, nghe thấy câu này khá ngạc nhiên, thậm chí quên cả việc gặm hạt bí.

Bởi vì câu này nàng quá quen thuộc, trước đây Lý Thanh Điền cũng đã mang đồ Trương gia đến nhà nàng nói chuyện mai mối như vậy.

Nhưng không mang nhiều quà như thế kia, chỉ có một con cá và một con gà, cũng khen con cá vừa béo vừa tươi, nói rằng Trương Thanh Sơn sáng sớm ra chợ mua về, nhờ bà ta mang đến. Thì ra đây hóa ra là những câu nói khách sáo đã được chuẩn bị sẵn.

Diêu Xuân Nương ngạc nhiên nhìn xuống những con gà vịt đang vỗ cánh phành phạch dưới đất, rồi ngẩng đầu nhìn Tề Thanh đang trầm mặc, bỗng nhiên nhận ra.

Hóa ra Lý Thanh Điền hôm nay đến nhà Tề Thanh làm mai, không phải làm mai cho hắn đi cưới thê tử, mà là làm mai cho hắn đi ở rể.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 5: Ở rể (1)



Gia đình họ Tưởng ở trong thôn không nhiều, chỉ có một hộ, một nhà bốn người, mở một quán mì trên phố. Quán mì buôn bán rất đắt khách, Diêu Xuân Nương khi đi chợ cũng đã từng đến ăn mì ở nhà bọn họ.

Tưởng gia có một đôi trai gái, đại cô nương là Tưởng Chiêu Đệ, nhị nhi tử là Tưởng Hưng Vượng. Hôm nay Lý Thanh Điền đến cửa, có lẽ là để mai mối cho Tưởng Chiêu Đệ.

Tưởng Chiêu Đệ từ nhỏ đã giúp việc ở quán mì, mọi người đều gọi nàng ta là Tưởng đại cô nương, nhưng thực ra Tưởng Chiêu Đệ đã không còn là cô nương, vì nàng ta đã từng thành thân một lần.

Tưởng Chiêu Đệ và Diêu Xuân Nương có những trải nghiệm tương đồng khó nói, Tưởng Chiêu Đệ xuất giá được nửa năm, trượng phu nàng ta vốn khỏe mạnh nhưng bỗng nhiên lại bị bệnh lở loét, đã mời đại phu và uống thuốc, thuốc mỡ bôi lên một lần rồi lại một lần, nhưng vẫn không thấy khỏi.

Bà mẫu của Tưởng Chiêu Đệ mất sớm, ông công lại không phải là người dễ chịu, trượng phu nàng ta thì lại là người nhu nhược không có chủ kiến, cuộc sống thực sự không thoải mái. Ba người sống chung một chỗ, ba ngày thì hai ngày lại cãi nhau.

Trượng phu nàng ta bị lở loét, Tưởng Chiêu Đệ tự nhiên phải chăm sóc, tiền thuốc men khám bệnh đều từ của hồi môn của nàng ta.

Nhưng ông công nàng ta thấy nhi tử độc đinh của mình nằm trên giường ngày càng kêu đau, trong lòng lo lắng, tức giận nên đã đổ lỗi cho Tưởng Chiêu Đệ là sao chổi, gả đến chưa đầy một năm đã khiến nhi tử mình thành ra thảm trạng thế này.

Ông công nàng ta không phải là người dễ chịu, còn âm thầm mời thầy bói xem bát tử, kết quả lại phát hiện Tưởng Chiêu Đệ có xung khắc với cả gia đình, vốn chỉ khắc con của mình, bỗng nhiên lại thành Tưởng Chiêu Đệ là sao Tang Môn của cả nhà.

Lần này thì không xong, ông công kia mắng Tưởng Chiêu Đệ không lưu tình, nói đủ thứ lời th* t*c khiến người nghe cảm thấy lạnh lòng.

Càng tức giận hơn là trượng phu của Tưởng Chiêu Đệ đứng giữa không dám khuyên không dám nói, nghe thấy phụ thân mình mắng thê tử vậy mà không rên một tiếng chỉ giả chết, thản nhiên dùng tiền hồi môn của Tưởng Chiêu Đệ để mua thuốc khám bệnh.

Tính tình của Tưởng Chiêu Đệ cũng nóng nảy, bị mắng vài ngày, thu dọn đồ đạc về nương gia, quyết tâm chấm dứt cuộc hôn nhân này.

Nghe nói, ngày nàng ta trở về nhà, đã đi đến ngã tư, vẫn còn cãi vã với ông công kia.

Tưởng Chiêu Đệ miệng lưỡi rất sắc bén, ông công mắng nàng ta là sao chổi, nàng ta quay lại nói rằng nhi tử kia của ông ta có bộ dáng người c.h.ế.t bạc mệnh, cưới ai cũng sẽ sớm bỏ mạng, khiến ông công tức giận đến mức không thở nổi, suýt ngất xỉu.

Nhưng làm người ta càng không ngờ là, khi Tưởng Chiêu Đệ về tới nhà mình, bệnh của trượng phu nàng ta lại từ từ khỏi hẳn, từ đó nàng ta ở trong thôn đã thành công xác lập cái danh khắc phu.

Giờ đây Tưởng Chiêu Đệ đã về nhà tiếp tục giúp việc ở quán mì, nghe nói không muốn tái giá, định tìm một nam nhân về ở rể, vì vậy đã âm thầm xem xét nhiều gia đình.

Theo lý mà nói, với điều kiện của Tưởng Chiêu Đệ, tìm một gia đình trong sạch không khó, không cần thiết phải tìm một người như Tề Thanh, trên có người già dưới có trẻ nhỏ, lại còn nói lắp nói năng không trôi chảy.

Diêu Xuân Nương suy đoán rằng Tưởng đại cô nương có lẽ đã để mắt đến nghề thợ mộc của Tề Thanh.

Làm quan tài tích âm phúc, mệnh cứng, trong mười dặm tám thôn người ta đều tin điều này, nếu là người câm thì càng tốt. Có câu nói rằng: Người câm làm quan tài, người c.h.ế.t đến trước điện không thể mở miệng, không thể cáo trạng, không làm tổn hại vận may của người sống. Người làm quan tài kia bịt miệng người chết, thì mệnh của bọn họ bình thường rất cứng cỏi.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 6: Ở rể (2)



Tề Thanh không phải là người câm, nhưng suốt ngày không nói năng gì, cũng không khác gì người câm, có lẽ là người có mệnh khổ phúc dày, vì vậy có không ít người âm thầm muốn tìm hắn về ở rể.

Nghe nói trong thôn Thập Lý ở ven sông có một cô nương trời sinh không thông minh lắm, nhà nàng ta cũng đã nhờ bà mối tìm Tề Thanh, nghĩ rằng nếu hắn vào cửa, bệnh ngốc của cô nương nhà mình có thể từ từ tốt lên.

Ở rể là chuyện lớn, trong thôn, nếu nam nhân ở rể sẽ bị người ta châm chọc cả đời, không biết có phải vì lý do này mà Tề Thanh chưa bao giờ đồng ý với ai hay không.

Nhưng nếu không ở rể, ai lại muốn gả cho một nam nhân như hắn, người mà suốt ngày không nói một lời nào?

Thực ra Tề Thanh ngoài việc cần chăm sóc một già một trẻ trong nhà, cùng với chút thiếu hụt là nói lắp, thì hắn không có điểm nào không bằng người khác. Hắn có thân thể khỏe mạnh, dáng dấp ngay thẳng, làm thợ mộc cũng kiếm được tiền, là một người có khả năng. Nếu Tưởng Chiêu Đệ kéo hắn ở rể, sau một năm rưỡi sinh được một đứa con bụ bẫm, danh tiếng sao chổi của nàng ta sẽ không công mà phá.

Diêu Xuân Nương ngồi trên ghế vừa gặm hạt bí vừa suy nghĩ miên man, bên kia Tề Thanh đối diện với Lý Thanh Điền lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn cũng không nhìn vào đám gà vịt cá trong sân, hiếm khi mở miệng: “Lấy, lấy về đi.”

Giọng hắn thấp, nói cũng chậm, nhưng giọng điệu rất quyết đoán, nói xong cúi đầu, tiếp tục chăm chú làm việc, ngay cả ý định mời Lý Thanh Điền vào ngồi cũng không có.

Lý Thanh Điền rõ ràng đã tìm hiểu trước tình hình nhà hắn, thấy Tề Thanh từ chối cũng không vội vàng, từ từ khuyên: “Ôi, lấy về làm gì, ngươi giữ lại mà ăn, Tưởng cô nương đặc biệt nhờ ta mang đến, nhà người ta gia nghiệp lớn, vài con gà con vịt mà thôi, không là gì, không là gì.”

Tề Thanh không hé răng, cầm cưa bắt đầu cưa gỗ.

Tiếng cưa gỗ vang lên chói tai, rõ ràng là đang đuổi người đi, nhưng hắn đã đánh giá thấp khả năng bám riết của Lý Thanh Điền. Lý Thanh Điền bị từ chối cũng không tức giận, hắng giọng nâng tông, tiếp tục mỉm cười nói: “Ôi, Tề Thanh à, Tưởng gia thật lòng coi tọng ngươi, nghe nói năm nay còn định mở thêm một quán mì, đặc biệt để dành cho Tưởng đại cô nương và nữ tế tương lai…”

Bà ta vừa nói vừa để vụn gỗ bay vào miệng, bà ta nhăn mặt lùi lại một bước, nhổ ra vài cái, đổi hướng đứng. “Tưởng gia còn định mua một mảnh đất để xây nhà mới cho Tưởng đại cô nương, nhà nàng ta đã nói rõ với ta, ngươi qua đó, có thể đưa cả tổ mẫu và nha đầu Đường An đi cùng, không cần như bây giờ một mình gánh vác cả gia đình. Quán mì Tưởng gia, ngươi biết đấy, lần nào đi chợ cũng đông người, chắc chắn ngươi cũng đã gặp Tưởng cô nương, đến lúc đó ngươi và Tưởng cô nương hỗ trợ lẫn nhau, sang năm sinh một đứa con bụ bẫm, cả nhà hòa thuận vui vẻ, tốt biết bao, có phải hay không?”

Những lời này nói rất chu toàn, Diêu Xuân Nương nghe mà có chút động lòng. Tề Thanh có một nhà ba người, trên có tổ mẫu mù lòa, dưới có muội muội đang đi học, ngày thường hắn nấu nướng làm việc, vừa làm tôn tử vừa làm phụ thân, đôi khi làm xong công việc mộc còn phải cầm cuốc ra ruộng. Diêu Xuân Nương đã gả đến thôn Lê Thủy được một đoạn thời gian, nhưng gần như chưa thấy hắn nghỉ ngơi bao giờ. Nếu hắn và Tưởng cô nương thành thân, nói không chừng hai người sẽ sống an nhàn hơn một chút.

Nhưng Tề Thanh vẫn im lặng, chỉ lắc đầu thể hiện sự từ chối.
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 7: Ở rể (3)



Tề Thanh không biết Lý Thanh Điền khó đối phó thế nào, Lý Thanh Điền rõ ràng cũng không biết Tề Thanh cứng đầu ra sao, nhưng bà ta vẫn bình tĩnh không chút hoang mang, có vẻ như đã chuẩn bị sẵn.

Lý Thanh Điền cho tay vào tay áo, chuẩn bị cho một cuộc trò chuyện thật dài, khuyên nhủ chân thành: “Tề Thanh à, ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho nha đầu Đường An chứ, ngươi đối xử tốt với muội muội, mọi người đều thấy, nhưng ngươi dù sao cũng là nam nhân, nữ nhi thường suy nghĩ tinh tế, nhiều việc nàng ta không dám mở miệng nói với ngươi. Nha đầu đó là cô nương, cần một người tỷ tỷ làm mẫu thân ở phía trước dẫn dắt. Hơn nữa, nếu sau này tổ mẫu của ngươi lớn tuổi hơn, có chuyện gì xảy ra, ngươi lo cho người già thì không lo cho người trẻ, vậy thì làm sao? Không thể đến lúc đó lại lo lắng suông được phải hay không?”

Những lời này nói ra thật khó nghe, gần như từng câu từng chữ đều đ.â.m vào phổi Tề Thanh.

Đây là lần đầu tiên Diêu Xuân Nương thấy bà mối khuyên nam nhân ở rể, cũng chẳng khác gì khuyên nữ nhân xuất giá, trước tiên nói vài câu dễ nghe, nếu đối phương không nghe thì bắt đầu dùng lời lẽ sắc bén, không chút nương tay, chỉ chờ người ta nhượng bộ.

Rõ ràng những điều khó nghe lại phải giữ một nụ cười ngoài mặt, như thể thật sự vì ngươi tốt, thực ra chỉ vì chút phí mai mối mà thôi.

Không nói đến chuyện khác, Lý Thanh Điền không đề cập đến chuyện của Tưởng đại cô nương và trượng phu trước, Tề Thanh vốn không thích nói chuyện phiếm, nói không chừng cái hũ nút này hoàn toàn không biết tình hình của Tưởng đại cô nương.

Lúc trước Diêu Xuân Nương đã bị Lý Thanh Điền miệng lưỡi khéo léo lừa dối, chịu nhiều thiệt thòi. Giờ đây nàng thấy Tề Thanh không nói gì, lo lắng hắn sẽ mơ hồ mà đồng ý với Lý Thanh Điền, không suy nghĩ nhiều đã mở miệng cắt ngang lời Lý Thanh Điền: “Tề Thanh, tổ mẫu ngươi vẫn khỏe mà, đừng nghe bà ta nói, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, đây là chuyện lớn, tuyệt đối đừng đồng ý lung tung.”

Mọi người có lẽ không ngờ Diêu Xuân Nương sẽ chen vào một câu như vậy, đều quay đầu nhìn sang.

Tề Thanh cũng có chút ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, vẫn không nói lời nào, Diêu Xuân Nương tưởng hắn không nghe rõ, lặp lại: “Ta nói ngươi hãy suy nghĩ kỹ, đừng tùy tiện gả đi, nếu đến lúc hối hận thì trên đời này không có thuốc hối hận đâu.”

Nàng nói rất chân thành, hai chữ “gả đi” vang lên rất rõ ràng, như sợ Tề Thanh không hiểu rằng Lý Thanh Điền đến để khuyên hắn ở rể.

Tề Thanh hiểu ý tốt của nàng, gật đầu với nàng, ý là hắn đã biết.

Lý Thanh Điền thấy vậy, tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, tức giận hung tợn trừng mắt nhìn Diêu Xuân Nương, Diêu Xuân Nương cũng không cam lòng yếu thế, từ xa cầm vỏ hạt bí ném về phía bà ta.

Lý Thanh Điền không để ý đến nàng, vội vàng tìm cách bù đắp trước mặt Tề Thanh: “Ở rể đâu phải là gả đi, có phải nói bậy bạ không chứ? Ở rể và gả đi không thể giống nhau, hơn nữa, cho dù gả cho Tưởng đại cô nương cũng không thiệt thòi gì, Tưởng đại cô nương là người tốt mà, phải hay không?”

Tề Thanh bỗng nhiên nghe lời, nhưng không phải là của Lý Thanh Điền, mà là của Diêu Xuân Nương, hắn nhấc quà dưới đất đưa cho hai người đứng sau Lý Thanh Điền: “Đem, đem về đi.”

Hai nam nhân nhận tiền từ Lý Thanh Điền, chỉ lo chạy chân cho bà ta, như cái đầu gỗ không giúp Lý Thanh Điền nói một câu nào. Tề Thanh đưa đồ cho bọn họ, bọn họ lập tức nhận lấy, mong muốn về sớm, lấy tiền xong là xong việc.

Thấy Diêu Xuân Nương chỉ bằng hai câu ngắn ngủi đã làm hỏng chuyện, Lý Thanh Điền không còn cách nào, trong lúc lo lắng đã nói hết mọi chuyện: “Tưởng đại cô nương đã từng thành thân qua một lần, trong thôn có nhiều người nói bậy nói nàng ta là khắc phu, nhưng điều này lại chứng tỏ Tưởng cô nương mạng lớn, người thường không chịu nổi phúc khí dày này, ngươi gặp may, lúc này mới tìm được ngươi…”

Tề Thanh không nghe vào một chữ nào, hắn lau mồ hôi trên trán, vẫy tay, không nhìn bà ta thêm một lần nào nữa: “Đi, đi thôi.”

Lý Thanh Điền tức giận đến vỗ đùi: “Này, Tề Thanh, ngươi, aiz!”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 8: Cãi Nhau (1)



Làm mối không thành công, đi một chuyến vô ích, còn phải lội bùn nước mà mang theo vài con gia cầm gia súc vỗ cánh phành phạch kêu la trở về Tưởng gia, Lý Thanh Điền tức giận đến mặt mày xanh xao.

Lúc đến thì vui vẻ bao nhiêu, giờ đây mặt bà ta xụ xuống bấy nhiêu, còn đối với Diêu Xuân Nương, người đã làm hỏng chuyện của bà ta, tự nhiên cũng không có vẻ mặt tốt đẹp gì.

Diêu Xuân Nương thì lại cười rất vui vẻ, nàng tự cho rằng đã ngăn được Tề Thanh là một việc tốt, lại khiến Lý Thanh Điền tức giận, có thể nói là song hỷ lâm môn.

Lý Thanh Điền tức đến nỗi bụng đầy bực dọc, thấy Diêu Xuân Nương ngồi dưới mái hiên gặm hạt bí vui vẻ, bà ta nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn được, hướng về Diêu Xuân Nương ‘phi’ một tiếng, chửi: “Tiểu quả phụ sao chổi, ai gặp ngươi cũng xui xẻo.”

Diêu Xuân Nương vừa mới gả đến thì trượng phu đã chết, chuyện này vốn đã làm nàng khó chịu, giờ nghe Lý Thanh Điền ngay trước mặt nàng lại gọi nàng là sao chổi, sắc mặt lập tức thay đổi, nàng “tung” một cái đứng dậy: “Bà nói cái gì?”

Lý Thanh Điền đang nén tức giận không biết trút vào đâu, thấy Diêu Xuân Nương phản kích, liền đứng lại bên sân nhà nàng, giọng điệu châm biếm: “Ôi, sao, ta nói sai rồi à? Cả nhà này chẳng phải do ngươi khắc c.h.ế.t sao, gọi ngươi là sao chổi thì có gì sai?”

Diêu Xuân Nương cũng không chịu thua, nàng bỏ hạt bí vào túi, hướng về phía Lý Thanh Điền mà chửi: “Người một chân dưới mồ thì không giống nhau, miệng lưỡi vừa mở ra, nói ra toàn lời dối trá, xem ra đã quen lừa gạt nhân duyên người ta, hại người không nhẹ, bà mà làm bà mối cái gì, bà chỉ là yêu tinh đi hại người thôi.”

Hai người nói cãi nhau liền cãi nhau, chỉ trong chớp mắt lửa giận đã bùng lên, hai nam nhân đi cùng Lý Thanh Điền thấy một lúc cũng không ngừng lại được, còn rất thích thú ngồi bên cạnh xem kịch.

Tề Thanh cũng dừng công việc lại, hắn nhìn Diêu Xuân Nương, rồi lại nhìn Lý Thanh Điền, thấy vẻ mặt có vẻ muốn hòa giải, nhưng giữa cuộc khẩu chiến, hắn lại là một người nói lắp, không thể chen vào.

Lý Thanh Điền một tay chống hông, một tay chỉ vào mũi mình không thể tin nổi: “Ta là yêu tinh hại người ư? Ngươi thật biết đùa, sao không thấy bà bà của ta rơi xuống sông c.h.ế.t đuối, cũng không thấy nam nhân của ta đi đời nhà ma?”

Bà ta kéo dài âm điệu, giọng điệu khó nghe “ôi” một tiếng: “Trương gia vốn là một gia đình êm đệp, nhi tử đọc sách thánh hiền, mẫu thân là người giỏi giang, từ khi liên quan đến ngươi thì bắt đầu c.h.ế.t người, cả nhà giờ đã c.h.ế.t sạch, ai là yêu tinh hại người thì tự ngươi rõ mà.”

Lý Thanh Điền miệng lưỡi sắc bén như dao, từng câu từng chữ đều đ.â.m vào chỗ đau.

Diêu Xuân Nương không phải là tảng đá, bị người ta nói nàng hại c.h.ế.t cả Trương gia, nàng không thể không cảm thấy khó chịu. Nàng lạnh lùng cười: “Đây là mối mai mà bà đã se, bà làm bà mối, bà lại còn dám nói chuyện này?”

Lý Thanh Điền làm bà mối, ngày thường nhà này qua nhà kia, vốn phải là người miệng lưỡi nhanh nhẹn không biết xấu hổ, thấy tai Diêu Xuân Nương đỏ bừng lên, bà ta càng nói càng hăng: “Ta có gì phải xấu hổ, đâu phải ta gả cho Trương gia, đâu phải ta khắc c.h.ế.t người, là Diêu Xuân Nương ngươi khắc chết!”

Diêu Xuân Nương phản bác: “Ai cũng biết mẫu thân của hắn uống rượu mới c.h.ế.t đuối! Không liên quan gì đến ta!”

Lý Thanh Điền không chịu bỏ qua: “Sao lại không liên quan, Vương tâu tử chính vì đã định ngươi làm tức phụ mà đi uống vài ly rượu mới chết! Nếu không có ngươi, hôm đó người ta sẽ không qua con sông đó, giờ đây người đã đi rồi, ngươi lại muốn cởi bỏ trách nhiệm coi mình là Đậu Nga, đã muộn rồi! Ngươi giờ sống trong Trương gia, làm ruộng Trương gia, danh tiếng hại người của Trương gia, ngươi hãy thành thành thật thật chịu trách nhiệm đến cùng đi.”

Diêu Xuân Nương còn trẻ, số lần cãi nhau cũng chỉ đếm trên một bàn tay, nào phải là đối thủ của Lý Thanh Điền đã trải qua nhiều trận. Lý Thanh Điền còn có thể dễ dàng, nàng đã tức đến mức tay run lên.

Nhưng Diêu Xuân Nương vốn là người không chịu nhẫn nhịn, nàng tức giận: “Lão bất tử! Bà nói bậy bạ gì đấy! Vương Xuân Hoa vốn đã nghiện rượu, dù định ai làm tức phụ thì cũng sẽ đi uống vài ly, chuyện bà ta nghiện rượu thì khi đi mai mối bà nên nói rõ, che giấu lâu như vậy, ta còn chưa tính sổ với bà đâu!”
 
Vãn Xuân Thanh - Trường Thanh Trường Bạch
Chương 9: Cãi Nhau (2)



Bà mối Lý Thanh Điền rõ ràng biết tình hình từng nhà, chuyện Vương Xuân Hoa mê rượu không phải bí mật, nhưng giờ Vương Xuân Hoa đã không còn, bà ta đương nhiên không nhận: “Nghiện rượu gì? Ai nghiện rượu? Ngươi thấy bà ấy uống rượu à? Hay là linh hồn của Vương tẩu tử trở về đến tìm ngươi nói?”

Bà ta nhíu mày “phi” một tiếng với Diêu Xuân Nương: “Còn tìm ta tính sổ ư? Ngươi làm hại bà ấy mà bà ấy còn chưa tìm ngươi tính sổ, chính ngươi sống không tốt còn ngăn cản Tề Thanh cùng Tương gia người ta sống cuộc sống tốt đẹp, ngươi có ý đồ gì!”

Lý Thanh Điền nói xong, bỗng nhiên có chút đăm chiêu nhìn về phía Tề Thanh, rồi lại đánh giá Diêu Xuân Nương, người mà một thân áo bông cũng không che giấu được vóc dáng quyến rũ.

Bà ta không biết đã hiểu lầm điều gì, mặt lộ vẻ khinh bỉ, có ý chỉ trích: “Người ta nói trước cửa quả phụ nhiều thị phi, theo ta thấy á, chắc chắn một số người không chịu nổi sẽ học theo Chu quả phụ mà đi dụ dỗ nam nhân.”

Trước khi Diêu Xuân Nương gả về thôn Lê Thủy, Chu Mai Mai là quả phụ duy nhất trong thôn, hơn bốn mươi tuổi, tính tình rất bạo dạn, đêm nào cũng có nam nhân trèo tường vào nhà bà ta, một số nữ nhân không thể quản được nam nhân bên gối đều rất hận bà ta.

Nghe nói hơn mười năm trước, có nữ nhân dẫn theo huynh đệ đến nhà bà ta, kết quả bị Chu Mai Mai một mình cầm xẻng đuổi ra ngoài, từ đó không ai dám đến gây sự với bà ta nữa, chỉ có thể mở to mắt nhìn những nam nhân không thành thật trong nhà mình.

Chu quả phụ sống một mình rất đáng thương, nhưng những gì bà ta làm cũng khiến người ta ghét, bất kể nam nhân nào đi qua trước cửa nhà bà ta, không cần biết đã có thê tử hay chưa, đều phải khua môi múa mép châm chọc vài câu, không phải thứ tốt.

Lý Thanh Điền so sánh Diêu Xuân Nương với Chu Mai Mai, lời này thật sự có chút độc ác.

Cãi nhau vốn dĩ là câu nào độc ác thì nói câu đó, bà ta nói đến chuyện này, ngay lập tức bắt đầu lảm nhảm, từ ngữ ngày càng khó nghe: “Tiểu quả phụ một mình canh giấc ngủ không yên, nếu không chịu nổi cô đơn tịch mịch, chậc chậc…”

Diêu Xuân Nương chửi mãi không lại, lại tức đến mức không chịu nổi, nhìn quanh quất như muốn tìm một cái chổi để đánh Lý Thanh Điền cái mụ mồm thối này.

Tề Thanh vẫn chưa biết Lý Thanh Điền đang đặt điều chuyện của hắn và Diêu Xuân Nương, hắn thấy Diêu Xuân Nương nhặt củi rồi cầm cái ghế thấp, cuối cùng lại thấy không tiện nên tất cả đều ném xuống, nghiêng đầu nhìn về phía đống dụng cụ của hắn.

Hắn nhìn Diêu Xuân Nương, tay nhanh chóng di chuyển, hai lần kéo cái cưa, búa, và đục lại gần trước mặt, như thể sợ Diêu Xuân Nương đoạt lấy làm Lý Thanh Điền bị thương đổ m.á.u ngay tại chỗ.

Quả đúng như vậy, Diêu Xuân Nương nhìn hắn mà không nhúc nhích, chân nâng lên đi về phía hắn, Tề Thanh không kịp tránh né, đưa tay chặn nàng: “Đừng, đừng ra…”

Hắn còn chưa kịp nói chữ “tay” ra miệng, đã bị Diêu Xuân Nương một phát vung tay đẩy ra. Trong cơn tức giận, người ta đâu có nghe lời khuyên, nàng cầm một cái chậu nhỏ chứa dầu thông bên cạnh hắn, quay người lao về phía Lý Thanh Điền đang chửi bậy.

Tề Thanh theo phản xạ định kéo nàng lại, nhưng nhớ đến những lời Lý Thanh Điền chửi nàng, hắn do dự một chút rồi buông tay.

Hắn không ngăn được, Lý Thanh Điền bắt đầu hoảng hốt, bà ta thấy Diêu Xuân Nương cầm cái chậu tiến lại gần, vừa hoảng hốt lùi lại vừa run rẩy chỉ tay vào nàng: “Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì!”

“Không phải bà rất giỏi chửi sao, tiếp tục chửi đi!”

Hai nam nhân đi cùng bà ta cũng vội vàng tránh xa, sợ họa liên lụy đến mình.

Lý Thanh Điền hoảng hốt không nhìn rõ đường, một chân dẫm vào vũng nước trước sân của Diêu Xuân Nương, suýt chút nữa ngã nhào.

Diêu Xuân Nương nhân cơ hội bước tới hai bước, tay giơ lên, đổ dầu thông trong chậu về phía Lý Thanh Điền.

Lý Thanh Điền kêu lên một tiếng, lập tức xoay người né tránh, tuy đã tránh được phần lớn nhưng vẫn bị dính một bên người.

Bà ta nghiến răng muốn chửi lại, nhưng thấy Diêu Xuân Nương tay còn nâng lên, trong chậu vẫn còn một nửa chưa đổ hết, không còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác, chỉ đành quay người bỏ chạy.

Diêu Xuân Nương cầm chậu hướng về phía bóng dáng bà ta đang hoảng hốt chạy xa mà ‘phi’ một tiếng, nói: “Cái thứ xui xẻo!”
 
Back
Top Bottom