Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 641: Chương 641



—— Điều này đối với một hoàng đế duy ngã độc tôn, lại tự tin đến mức tự phụ mà nói, là vô cùng hiếm có.

[Hả?] Phản ứng đầu tiên của Hứa Yên Miểu: [Lại thêm quan? Lão Hoàng Đế này tiền nhiều quá nên bắt đầu bay rồi à? Mỗi lần thêm một chức quan là phải trả thêm một phần lương, cẩn thận Viên Thượng thư quẳng gánh đi luôn, diễn màn 'đuổi theo Thượng thư đến hỏa táng tràng đó!]

Lão Hoàng Đế: "...?"

Xin lỗi chứ, ông đã nghĩ đến vô số phản ứng, và đã mô phỏng vô số lần phản bác trong lòng, nhưng cái phản ứng này thật sự là ông chưa từng nghĩ tới.

—— Bầu không khí ngưng trệ lập tức lưu động trở lại.

Khóe miệng Đậu Tiền Thừa tướng giật giật, dưới ánh mắt c.h.ế.t chóc của Lão Hoàng Đế, ông đành cần mẫn bắt đầu... vá lỗi. Nói thật, từ khi ông làm Thừa tướng, đã rất lâu rồi ông không phải tô điểm lời nói cho người khác: "Giám sát Cẩm Y Vệ quả thực là một ý tưởng rất hay, nhưng, chỉ để giám sát Cẩm Y Vệ mà lại mở một nha môn, Bệ hạ có từng nghĩ... việc nha môn tăng lên, tượng trưng cho sự khởi đầu của nạn quan lại dư thừa (nhũng quan) không?"

Lão Hoàng Đế bắt đầu suy nghĩ.

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu lẩm bẩm: [Nói đi nói lại, một nha môn giám sát Cẩm Y Vệ, lỡ như cũng xảy ra vấn đề thì làm sao? Theo tư duy của Lão Hoàng Đế, lại xây thêm một nha môn giám sát cái nha môn giám sát Cẩm Y Vệ kia?]

[Thế nếu cái nha môn giám sát nha môn giám sát Cẩm Y Vệ cũng xảy ra vấn đề thì sao?]

[Lại thêm một nha môn nữa?]

[Vậy ta hiểu rồi! Thì ra làm hoàng đế chỉ cần biết chơi trò xếp chồng là được! Dễ quá mà!]

Lão Hoàng Đế: "..."

Lão Hoàng Đế: "..."

Lão Hoàng Đế: "..."

Còn suy nghĩ cái rắm! Bớt làm xấu thanh danh của trẫm đi! Trẫm chưa từng nói thế! Ngươi tưởng trẫm là ngươi chắc, còn xếp chồng cái gì!

[Nhưng mà, Lão Hoàng Đế chắc chắn sẽ không làm vậy đâu, dù sao cũng là hoàng đế khai quốc, chỉ số IQ ở đó mà.]

Mây đen giăng kín trên mặt Lão Hoàng Đế lập tức tan biến.

Ông khẽ "hừ" một tiếng.

Đồ khốn kiếp, coi như ngươi còn có chút mắt nhìn.

[Nhưng con cháu đời sau của Lão Hoàng Đế đâu thể đời nào cũng là minh quân được?]

[Biết đâu sẽ... Ừm, Cẩm Y Vệ giám sát đại thần, vậy Cẩm Y Vệ có vấn đề thì sao, lập một Đông Xưởng giám sát Cẩm Y Vệ, vậy Đông Xưởng có vấn đề thì sao, lập một Tây Xưởng giám sát Đông Xưởng, vậy Tây Xưởng cũng có vấn đề thì sao, lại lập một Nội Hành Xưởng giám sát cả Cẩm Y Vệ lẫn Đông Tây Xưởng.]

[Wow! Đúng là chính sách hoàn mỹ!]

[Chỉ là cần Lão Hoàng Đế tích góp thêm chút tiền cho con cháu đời sau, nếu không có thể không đủ tiền cung ứng cho nhiều nha môn như vậy đâu.]

Thái dương của Lão Hoàng Đế giật thình thịch.

Là một hoàng đế có chỉ số IQ ổn định, ông chỉ cần suy nghĩ một chút là sẽ phát hiện... nếu trong đám con cháu đời sau có kẻ bất tài làm hôn quân, đồng thời lại gặp phải lúc Cẩm Y Vệ có vấn đề, thì rất có thể vì muốn tiện việc mà trực tiếp lập ra cơ cấu giám sát mới để giám sát cơ cấu giám sát cũ.

Tiền ông tích góp được, là để cho đám con cháu bất tiếu đó tiêu xài phung phí như vậy sao! Chính ông còn chưa nỡ phung phí! Nằm mơ!!!



Trước đó, những lời Đậu Tiền Thừa tướng dùng để khuyên can ông, Lão Hoàng Đế không nghe lọt tai một câu nào. Bởi vì, việc để Cẩm Y Vệ chuyển sang làm quan lại hà khắc không phải là ý tưởng ông nhất thời nghĩ ra.

Tất cả lợi và hại ông đều đã cân nhắc qua. Trong đó bao gồm cả việc làm hại bá tánh mà Đậu Tiền Thừa tướng đã nói. —— Nói ra thì tàn khốc, nhưng nếu cái c.h.ế.t của vài chục, vài trăm bá tánh có thể khiến triều đình trong sạch, giang sơn vững chắc, thì chín phần chín các hoàng đế e rằng sẽ không chút do dự.

Mà ngay cả những tệ nạn Đậu Tiền Thừa tướng không nghĩ tới, ông cũng đã cân nhắc qua, và trong lòng đã có biện pháp đối phó tương ứng.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 642: Chương 642



—— Ông tin chắc mình có thể kiểm soát tốt tình hình.

—— Đây cũng là tật xấu chung của mỗi người làm nên thành tựu lớn. Họ tự tin, nhưng cũng tự phụ. Một khi đã quyết định làm việc gì, rất ít người có thể khiến họ thay đổi chủ ý.

Nhưng mà...

Lão Hoàng Đế đột nhiên phát hiện, ông cũng bỏ sót một điểm, đó là... ông quên mất rằng, trên thế giới này, kẻ ngu xuẩn chiếm đa số.

Mà ngôi vị hoàng đế, lại không phải là người tài đức được ngồi. Nếu không trong lịch sử đã chẳng có hôn quân, dung quân (vua tầm thường), hoàng đế ngốc nghếch rồi.

Trong khoảnh khắc này, rõ ràng không ai khuyên can, nhưng Thiên Thống Đại Đế lại nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ: Hay là chuyện quan lại hà khắc cứ bỏ đi nhỉ?

—— Ông đúng là có thể loại bỏ Cẩm Y Vệ trước khi chết, nhưng không thể đảm bảo lỡ như đời sau có đứa ngu ngốc nào đó, muốn học theo ông dùng quan lại hà khắc để loại trừ kẻ khác, kết quả lại đánh giá quá cao năng lực của mình, làm ra trò xếp chồng thì sao?

Hứa Yên Miểu lật xem hệ thống, đột nhiên phát hiện một tin đồn trước đó chưa thấy: [Bảo sao Lão Hoàng Đế đột nhiên muốn lập quan lại hà khắc, đẩy nhanh tốc độ làm xong những việc mình muốn làm.]

[Thì ra là có người đang 'bán rẻ sự lo âu' cho ông ta!]

Lão Hoàng Đế: "?"

Bán rẻ cái gì?

[Thái Tử dạo trước giám quốc mệt quá, cơ thể chịu không nổi, hôm qua lại thổ huyết rồi, Bệ hạ ngài không lo người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?]

Lão Hoàng Đế: "..."

[Nếu Thái Tử c.h.ế.t sớm, mấy đứa cháu kia dù có lôi một đứa ra dùng, thì đứa lớn nhất cũng mới mười lăm tuổi thôi! Trừ phi Bệ hạ ngài sống thêm mười năm nữa, nếu không Tân Thái tôn làm sao trấn áp nổi đám đại thần trong triều. Bệ hạ ngài phải cầm đao, tắm m.á.u mở ra một thời thịnh thế cho Tân Thái tôn chứ!]

Mi mắt Lão Hoàng Đế giật giật, một cảm giác lo âu thời gian không chờ đợi ai đột ngột dâng lên. —— Dù sao ông cũng đã sáu mươi sáu tuổi rồi, đúng là không chắc có thể sống thêm mấy năm nữa.

[Quan ngoại Thập Bát Man (mười tám bộ tộc Man di ngoài ải), quy thuận mới chỉ có Mười Man, tám Man còn lại vẫn đang nhìn Đại Hạ như hổ đói! Kim Man trước đó ám sát Bệ hạ vẫn chưa bị tiêu diệt đâu!]

[Lỡ như Tân Thái tôn là người trọng văn khinh võ, có thể sẽ khoanh tay mặc kệ thiên hạ, cùng văn nhân bàn luận bậc thánh quân nhân đức nên làm thế nào, ngồi nhìn người Man lớn mạnh thì sao!]

[Bệ hạ! Nghe nói người Man thực hiện cái gì giáo dục kiểu sói (lang tính giáo dục), từ nhỏ chưa biết đi đã học cưỡi ngựa, lớn hơn một chút là học kéo cung tên, nghe nói người Man trưởng thành mà không biết b.ắ.n liên châu tiễn (bắn tên liên tiếp) sẽ bị chế giễu, bọn họ từ lúc còn là trẻ con đã tranh thủ mọi cơ hội để luyện tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung.]

Hơi thở của Lão Hoàng Đế lập tức trở nên gấp gáp.

Đúng đúng đúng! Còn có người Man! Vết xe đổ Ngũ Hồ loạn Hoa (loạn năm tộc Hồ gây họa cho nhà Tấn) còn đó mấy trăm năm trước!

Một ngày tốt lành

Nếu tân hoàng thật sự trọng văn khinh võ, quân đội Đại Hạ làm sao đánh lại người Man luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung từ nhỏ! —— Mặc dù Đại Hạ có s.ú.n.g hỏa mai, đại bác các thứ, nhưng vẫn chưa sản xuất hàng loạt đến mức mỗi binh sĩ đều có. Hỏa khí doanh (doanh trại vũ khí nóng) chỉ là một trong các doanh của quân đoàn Đại Hạ mà thôi, nếu thật sự đánh toàn diện, ngoại trừ chiến trường do Hỏa khí doanh phụ trách, những nơi khác vẫn phải dựa vào cưỡi ngựa b.ắ.n cung để quyết thắng bại.

[Đất nước còn nhiều chỗ thiếu sót, tiền tệ vẫn chưa hoàn toàn thống nhất.]

[Còn không ít vùng đất hoang sơ, ví dụ như Quý Châu, ví dụ như Quảng Tây, ngay cả trường thi Hương cũng chưa có, người đọc sách ở Quý Châu phải đến Vân Nam tham gia thi Hương, người đọc sách ở Quảng Tây cũng vậy, phải đến Quảng Đông tham gia khoa cử. Những thứ này đều cần xây dựng.]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 643: Chương 643



[Đúng rồi đúng rồi, hải ngoại còn có các quốc gia khác, những quốc gia đó cũng không thiếu minh quân, chỉ cần là quốc gia thì tất nhiên sẽ có ý muốn khuếch trương, không biết Đại Hạ đến lúc đó là thôn tính các quốc gia khác, hay bị các quốc gia khác thôn tính.]

[Nhưng Đại Hạ bây giờ ngay cả tiền tệ còn chưa chỉnh đốn xong...]

Lão Hoàng Đế giơ tay, ấn vào thái dương.

Đủ rồi! Đừng nói nữa!

Những nỗi lo âu trên, một phần đến từ một vị đại thần nào đó dâng lời, một phần đến từ sự phát huy tự do của một người họ Hứa nào đó.

Nhưng tóm lại, Lão Hoàng Đế vốn đã rất lo âu, giờ lại càng lo âu hơn.

Vấn đề quá nhiều, ông lại quá già, dùng quan lại hà khắc là chuyện bất đắc dĩ phải làm.

[Nói đi nói lại, 'bán rẻ sự lo âu' có tính là phiên bản văn quan của 'nuôi giặc tự trọng'không nhỉ?]

Lão Hoàng Đế dựa vào tiếng lòng kia vừa đoán vừa mò, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của "bán rẻ sự lo âu", vừa nghe câu này, suýt nữa nghiến nát răng.

Tính chứ! Sao lại không tính! Chẳng phải chính là nuôi giặc tự trọng sao!

Vốn dĩ, cho dù Đại Hạ khai quốc chưa đến bốn mươi năm, tàn dư độc hại của triều trước còn nhiều, quốc sự triều nay còn nặng, nhưng chỉ cần ông kiên nhẫn xử lý từng việc một, cũng không thành vấn đề —— ba mươi tư năm trước đều trôi qua như vậy. Có điều, cũng liên quan đến việc hơn ba mươi năm trước ông vẫn còn là thanh niên, tráng niên.

Nhưng, một khi có người liệt kê tất cả chúng ra một cách dài dòng, làm ra vẻ lo nước lo dân để trình bày nỗi lo, ông cũng sẽ rất lo lắng.

—— Nhiều chuyện như vậy, giao cho con cháu đời sau ông không yên tâm!

Dù biết đối phương có ý đồ xấu, cố ý để ông nhìn thấy hết những chuyện này trong một lúc, nhưng vấn đề đúng là tồn tại thực sự. Không có cách nào trốn tránh.

[Lão Hoàng Đế đúng là tuổi đã cao, người già rồi thì tinh lực sẽ suy giảm, tư duy cũng có xu hướng đa nghi, ngoại trừ mấy người có thể được ông ta tin tưởng, ông ta nhìn ai cũng là "có điêu dân muốn hại trẫm".]

Lão Hoàng Đế tâm tình kích động hẳn lên.

Đúng vậy đúng vậy! Chính là như vậy! Giữa vua tôi vốn dĩ đã tồn tại sự tranh giành, vua yếu tôi mạnh, vua mạnh tôi yếu. Chẳng lẽ bọn họ thấy ta già rồi, sẽ không cảm thấy mình có cơ hội lợi dụng sao!

—— Ví dụ như vị đại thần bán rẻ sự lo âu kia chính là như vậy.

Một ngày tốt lành

Nói bọn họ muốn hại trẫm có sai sao!

Nhất định phải rèn ra một lưỡi đao sắc bén, không thể để bọn họ có cảm giác hoàng đế suy yếu, phải khiến bọn họ căng da đầu, ghi nhớ trên đầu có đao, làm việc mới nghiêm túc, ông làm vậy có sai sao!

[Lão Hoàng Đế đúng là có lý do, nhưng vẫn cảm thấy hơi sửa sai quá mức rồi... Wow! Thế này chẳng phải để ta phát hiện ra điều kỳ lạ rồi sao!]

Hứa Yên Miểu cực kỳ kinh ngạc: [Đây có tính là dương mưu không nhỉ? Tự tay viết một bài sách luận, liệt kê những chỗ quốc gia còn cần cải thiện, dày đặc hơn hai vạn chữ. Ai xem mà không lo lắng chứ, tính cách Lão Hoàng Đế kiểu tự tôn mạnh mẽ, mọi thứ đều phải nắm trong lòng bàn tay này, xem xong căn bản không ngủ được.]

[Không hổ là xuất thân Trạng nguyên, hành văn đúng là tốt thật.]

[Nhưng mà, chẳng lẽ Nhan Trạng nguyên không sợ Lão Hoàng Đế sau khi hoàn hồn sẽ trút giận lên nàng sao... Ờ, hình như đúng là không sợ thật, dù sao Lão Hoàng Đế cũng sẽ không trút giận lên vợ con nàng, nhiều nhất cũng chỉ trút giận lên một mình nàng thôi, nàng đã dâng bài sách luận này lên, thì đã có chuẩn bị liều mạng rồi.]

[Wow! Thì ra nàng đã nghĩ ra biện pháp trong sách luận rồi, cũng không phải chỉ nghĩ đến việc bán rẻ sự lo âu...]

[Biện pháp này không phải rất tốt sao?] Hứa Yên Miểu nhìn giao diện hệ thống, vẻ mặt rõ ràng là khó hiểu muốn nói lại thôi: [Bởi vì có quá nhiều việc phải làm, nên mới cần nhiều nhân tài hơn, đồng thời với việc ban bố Chiêu Hiền bảng (lệnh chiêu mộ người hiền tài), thì phải xây dựng nhiều học phủ.]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 644: Chương 644



[Hơn nữa, cố gắng dạy theo năng lực, kết hợp với dạy có trọng điểm.]

[Như cái xã học (trường học cấp xã) này ta cảm thấy rất tốt đó, cứ năm mươi nhà lập thành một xã, mỗi xã lập một trường học, do kinh sư cấp phát học phí, lợi dụng lúc nông nhàn để tiến hành giáo dục sơ cấp cho con em nhà nông, dạy chút kinh thư, học chút nông nghiệp trồng dâu gì đó.]

[Wow! Còn bắt buộc nhập học nữa! Tám tuổi bắt đầu, không đi học thì phạt cha và anh của đứa trẻ.]

[Cái này tốt! Ủng hộ!]

[Học từ tám tuổi đến mười lăm tuổi, giáo dục bắt buộc bảy năm! Hơn nữa, còn thiếu một chút, chỉ bắt buộc đi học sao đủ được, còn phải thi cử nữa! Thi tuần, thi tháng, thi kỳ, kiểm tra đột xuất trong lớp! Còn có bài tập về nhà!!!]

Tất cả những người có thể nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu: "???"

Một ngày tốt lành

Khoan đã, sao ngươi đột nhiên phấn khích thế?!

Nhìn người khác thi cử, làm bài tập, ngươi vui đến vậy sao?



Vui chứ! Hứa Yên Miểu đương nhiên là vui rồi.

Trước khi xuyên không có một thời gian, cách hắn giải tỏa áp lực chính là chuyên môn đợi trước kỳ nghỉ của học sinh tiểu học và trung học, ngồi xổm trước cổng trường họ, nhìn họ mặt mày ủ rũ bước ra khỏi cổng trường, trên lưng còn đeo cặp sách chứa đầy bài tập nghỉ đông nghỉ hè và bài thi cuối kỳ.

—— Dù sao thì, sinh viên đại học! Nghỉ đông nghỉ hè, không, có, bài, tập! Hahahahahaha!

Hứa Yên Miểu kết thúc hồi tưởng, vừa nghĩ đến việc mình không thể nào có được kỳ nghỉ đông hè nữa, thậm chí có chút buồn bã từ trong lòng, uể oải lật xem hệ thống.

[Ồ, Nhan Phò mã còn cân nhắc đến y học nữa!]

[Để ta xem nào... Địa phương thành lập y học viện, tuyển sinh viên học các sách y như 《Tố Vấn》, 《Nan Kinh》, 《Thần Nông Bản Thảo》, cũng như nghiên cứu mười ba khoa như đại tiểu phương mạch (mạch lý), sản khoa, mắt, răng miệng, tai mũi họng, còn có sau khi vào y học viện, bất luận là học quan hay sinh viên, đều được miễn tạp dịch.]

[Cái này cũng rất tốt! Trọng điểm nhắm vào y học. Hô, vu y không tách rời (phù thủy và thầy thuốc), bên cạnh còn phải lập học viện Âm Dương học, chuyên dạy sinh viên thiên văn và lịch pháp.]

[Còn có học viện Võ học nữa! Rèn luyện thân thể đúng là cũng rất quan trọng.]

[Chính quy như vậy, sao Lão Hoàng Đế không làm chứ? Cứ nhất quyết phải dùng quan lại hà khắc.]

Đậu Hoàng hậu và Đậu Tiền Thừa tướng tinh tường biết bao, liếc mắt đã nhìn ra Lão Hoàng Đế sợ đợi đến lúc học trò trưởng thành thì hiệu suất quá chậm, bản thân ông đợi không được đến ngày đó.

Hai người: "..." Lặng lẽ nhìn chằm chằm vị hoàng đế tùy hứng nào đó.

Mà vị hoàng đế nào đó miệng lưỡi cứng rắn lại rất giảo hoạt: "Các ngươi có biết Phò mã phủ Phòng Lăng trước đó dâng cho trẫm một tấu chương, viết hết những yếu kém của quốc gia không? Nàng ta đề xuất một phương pháp, nói muốn quốc gia cường đại thì phải rộng rãi thu hút anh tài thiên hạ. Phải thực hiện đồng thời Chiêu Hiền lệnh và xây dựng học viện."

"Trẫm đương nhiên tán đồng lời nàng ta, và vì thế đã nghĩ ra phương pháp đối phó với nạn quan lại dư thừa —— chỉ cần nhân tài đủ nhiều, mở một nha môn giám sát Cẩm Y Vệ thì đã sao? Nha môn đó hoàn toàn có thể cứ hai ba năm lại thay m.á.u một lần, quan mới thay quan cũ, như vậy sẽ không sợ những người đó chiếm giữ một nha môn lâu dài, dẫn đến nha môn mục nát."

"Như vậy, càng sẽ không xảy ra chuyện cần phải không ngừng thành lập nha môn để giám sát nha môn trước đó."

Đậu Tiền Thừa tướng ngẩn ra một lúc, mới mơ hồ nhớ ra, câu nói trước đó của ông là "Bệ hạ có từng nghĩ... việc nha môn tăng lên, tượng trưng cho sự khởi đầu của nạn quan lại dư thừa không".

Đậu Tiền Thừa tướng: "..."

Bệ hạ, thật sự là làm khó ngài phải nghĩ ra một đoạn dài như vậy vừa phải hô ứng với lời thần nói, vừa phải ứng phó với tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, cuối cùng còn phải giữ thể diện cho mình nữa rồi.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 645: Chương 645



Đương nhiên, người khó xử nhất vẫn là chính ông.

Đậu Tiền Thừa tướng lặng lẽ đưa lời: "Bệ hạ cân nhắc rất chu toàn, nhưng, việc này với việc Bệ hạ dùng quan lại hà khắc, lại có quan hệ gì ạ?"

Lão Hoàng Đế lý lẽ hùng hồn: "Đợi sĩ tử học xong, nhanh nhất cũng phải ba năm, quá chậm, trẫm đợi không nổi. Ba năm sau trẫm có thể đã xuống lỗ rồi."

Lão Hoàng Đế: "Trẫm không thể dùng quan lại hà khắc càn quét trước để tạo ra một vùng trời biển lặng sông trong, sau đó dùng nhân tài từ thư viện để ổn định tình hình sao?"

[Kẻ nói dối! Người ban đầu giữ lại không ban hành, rõ ràng không định xây các loại thư viện. Ít nhất là trong vòng hai ba năm tới, chắc chắn không có ý định này.]

Nói bậy!

Lão Hoàng Đế mặt không đổi sắc, thể hiện rõ sự mặt dày.

Chuyện này không có chứng cứ, trẫm chính là muốn qua hai ngày nữa mới ban hành văn thư này không được sao!

[Nhưng mà, nếu Lão Hoàng Đế ban đầu không định xây thư viện, ba năm cũng đợi không nổi, vậy thì... kế hoạch ba năm, kế hoạch năm năm, ông ta ước chừng cũng sẽ không áp dụng rồi.]

[Thật ra ta cảm thấy thứ này khá là có thể giảm bớt lo âu đó, vốn còn định tìm cơ hội đề xuất một chút.]

[Kế hoạch ba năm, kế hoạch năm năm, rất hợp với kiểu người như Lão Hoàng Đế cứ nhất định phải nắm bắt phương hướng tổng thể này.]

Hứa Yên Miểu lẩm bẩm trong lòng, tiện thể dụi dụi mắt, giảm bớt sự khô mỏi do nhìn chằm chằm vào bảng hệ thống, sau đó liếc nhìn Liên Hạng... vừa nhìn liền ngây người: "Liên lang, tai ngươi sao vậy?"

Sao cứ ôm tai không buông thế?

Liên Hạng bỏ tay xuống, quệt nước mắt nước mũi, mở to mắt nói dối: "Lạnh, cóng tai, ta ôm một chút."

Hứa Yên Miểu gật đầu, cũng không nghĩ nhiều: "Giờ đã là tháng mười một rồi, đúng là lạnh thật —— Có muốn lấy cho ngươi một bát canh không? Làm ấm người?"

Liên Hạng chột dạ gật đầu: "Cho một bát."



Bên Hứa Yên Miểu thì vui vẻ hòa thuận, bên Lão Hoàng Đế thì binh hoang mã loạn.

Ông bây giờ không tiện hét lên, chỉ có thể gào thét trong im lặng ——

Kế hoạch ba năm, kế hoạch năm năm, rốt cuộc là cái gì! Hứa Yên Miểu, sao ngươi im tiếng rồi!

Mau nói đi!

Ngươi mau nói đi!

Chết đi đâu rồi!



Một lát sau, người đó lại xuất hiện: [Tin đồn bên Lão Hoàng Đế chẳng có gì hay ho nữa rồi, đi xem tin đồn của người khác thôi.]

Lão Hoàng Đế: "?!"

Quay lại!!!

Một ngày tốt lành

Ngươi xem tin đồn gì chứ! Kế hoạch ba năm, kế hoạch năm năm ngươi còn chưa nói là gì mà!

Ông gần như lập tức phản ứng lại —— Hứa Yên Miểu không giải thích trong lòng, đó là vì đối với hắn, từ này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức hắn không cần phải nhớ lại kế hoạch ba năm, kế hoạch năm năm rốt cuộc là gì.

Nhưng, mà!

Ngươi quen thuộc! Bọn ta không quen thuộc!

Lão Hoàng Đế sốt ruột dùng đũa gõ "cạch cạch" lên bàn. Nhưng Hứa Yên Miểu quả thật lại chạy đi xem náo nhiệt của người khác rồi, đến nửa ánh mắt cũng không thèm liếc ông.

Đậu Hoàng hậu đột nhiên lên tiếng: "Ngũ Lang, ngoài những điều này ra, chàng không còn gì muốn nói nữa sao?"

Lão Hoàng Đế ngẩn ra một lúc: "Cái gì?"

Sau đó mạnh mẽ phản ứng lại ——

Đúng vậy! Nếu náo nhiệt bên ông không thu hút được Hứa Yên Miểu, vậy chỉ cần tạo ra náo nhiệt có thể thu hút Hứa Yên Miểu là được rồi?

Có cái gì có thể thu hút Hứa Yên Miểu nhỉ?

"Đương nhiên là có ——"

Lão Hoàng Đế tự mình chộp lấy một quả đào đông trên bàn, đột nhiên dùng sức ném mạnh xuống đất, giọng điệu đột ngột trở nên giận dữ ngút trời: "Muội tử, muội đúng là nhắc nhở trẫm rồi, trẫm quả thực có việc muốn nói, có việc phải xử lý! Nhưng không phải xử lý ở đây!"

Đậu Hoàng hậu lập tức tiếp lời: "Chuyện gì ạ?"

Lão Hoàng Đế ra vẻ tức tối: "Nhan Thuần kẻ này lại dám dùng quốc sự để mưu lợi cho con gái mình, hơn nữa trẫm vừa mới phát hiện ra chuyện này! Suýt nữa bị nàng ta lừa gạt cho qua!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 646: Chương 646



...

Hứa Yên Miểu đang vui vẻ lật xem 'dưa' của người khác, đột nhiên, khóe mắt liếc thấy một quả 'dưa' mới xuất hiện, lại còn là 'dưa' của hoàng đế.

[Wuhu! Để ta hóng một miếng!]

[Lại còn là dưa tương lai! Bây giờ còn chưa xảy ra! Tốt quá, ta phải đi xem bản hiện trường mới được!]

Hắn vừa chạy đi lại lập tức ngồi xổm về ruộng dưa của hoàng đế: [Bán rẻ sự lo âu cho hoàng đế, thì ra là để hoàng đế có thể nới lỏng hơn tiêu chuẩn của Chiêu Hiền lệnh. Nam nữ gì cũng tuyển vào hết. Hơn nữa như vậy, con gái nàng ta biết đâu cũng sẽ không chỉ có cáo mệnh công danh mà không có chức quan thực sự.]

[Chuyện này cũng không phải là không thể, ta nhớ hồi tiền triều, chính vì quan thuế nam giới không tiện thu thuế của nữ thương nhân, triều đình đã lập ra chức quan thuế nữ.]

[Chậc chậc, sự thật chứng minh, chỉ cần lợi ích đủ lớn, ai thèm quan tâm một chức quan có phải để nữ làm hay không chứ.]

[Nếu không sao lại là Nữ Phò mã, Trạng nguyên chứ! Cái đầu này đúng là lanh lợi!]

"Triệu Phò mã Nhan Thuần vào cung, đến Điện Võ Anh."

Nhận được chỉ lệnh, có Cẩm Y Vệ nhanh chóng rời đi.

Thiên Thống Đại Đế vừa đứng dậy, vừa đi ra ngoài, cử chỉ lời nói không giận mà uy.

Hứa Yên Miểu qua hệ thống chỉ xem bản chữ, cũng không nhịn được cảm khái một câu văn vô nghĩa: [Wow! Lão Hoàng Đế lúc ra vẻ lên, đúng là rất có khí thế.]

Đại Đế dáng đi như rồng như hổ, Đại Đế khí thế hùng hổ, Đại Đế nhặt quả đào đông dưới đất lên, dùng nước ấm trong bình rửa sạch, cắn một miếng: "May quá, thịt quả không bị dập."

Hứa Yên Miểu: "..."

Có phải có chỗ nào không đúng không?



Vị Đại Đế cần kiệm tiết kiệm vừa gặm đào đông, vừa ra ngoài lên xe ngựa, Ngự sử đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, sau thoáng kinh ngạc, liền nhanh chóng quay người đi, giả vờ không nhìn thấy, kẻo bị đồng liêu trông thấy, đàn hặc mình tội danh "phát hiện Bệ hạ không màng lễ pháp mà không đàn hặc" để nịnh nọt bề trên.

Một ngày tốt lành

Đại Đế đến Điện Võ Anh, phát hiện "con rể" của mình đã đợi sẵn ở cửa.

"Hừ!" Ông phất tay áo, đi lướt qua nàng: "Lăn vào đây."

[Wow! Dữ quá!]

Lão Hoàng Đế không để lại dấu vết nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Hứa Yên Miểu, đây là hoàng cung, không cho phép hắn lén lút, cho nên... khóe miệng Lão Hoàng Đế nhếch lên.

Sao? Ở ngoài cung không vào được? Hết cách xem náo nhiệt tại hiện trường rồi chứ gì.

—— Xem khoảng cách này, hoặc là đang lén lút ở cổng cung, hoặc là đang thập thò ở nha môn Bộ Lại.

[Wow! Thái Tử!]

Nụ cười của Lão Hoàng Đế lập tức cứng đờ, tròng mắt cũng cứng lại.

Mà Thái Tử bị bắt quả tang cố gắng giả ngu giả ngơ không thành, bị Cẩm Y Vệ mời ra.

[Wow! Mặt Thái Tử trắng quá ——]

Mắt Thái Tử sáng lên, lập tức lấy khăn tay ra, che miệng: "Khụ khụ khụ, phụ hoàng, con..."

Thân thể lắc lư muốn ngã, cả người yếu ớt vô cùng.

Khiến cung nhân xung quanh tâm trạng không tốt, khiến nữ Phò mã lo lắng không yên.

Lão Hoàng Đế vốn định nổi giận, nhưng thấy con trai yếu ớt như vậy, lại nhớ đến chuyện hắn dạo trước còn mệt đến thổ huyết, khuôn mặt không giận mà uy kia hơi dịu lại: "Ngươi chạy ra đây làm gì?"

"... Khụ, phụ hoàng. Con nghe nói hôm nay thi Thần đồng..."

Nếu là trước kia, Lão Hoàng Đế có thể đã trực tiếp phản bác, chặn họng "Thi Thần đồng thì liên quan gì đến ngươi, nhà ngươi có thần đồng chắc" rồi.

Nhưng nghĩ đến m.á.u Thái Tử đã thổ ra, và sắc mặt tái nhợt như giấy bây giờ, do dự mãi, cuối cùng ông chọn làm người một lần: "Vào trong nhà nói trước đã."

[Ồ hô, mặt trắng thế này là vì thổ huyết rồi còn không thành thật, lén ăn thịt bò khô cay, bị Tần Tranh bắt được, đổ cho bao nhiêu là thuốc. Bảo sao lại yếu ớt thế này.]

[Không phải ta nói chứ, Thái Tử ngươi dưỡng bệnh kiểu này, rõ ràng là làm nhiều công ít à. Mặt trắng thế kia, không biết bao lâu mới dưỡng lại hồng hào được.]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 647: Chương 647



Ồ, vậy thì không cần quá lâu đâu.

Lão Hoàng Đế thầm nghĩ.

Ông liếc thấy sắc mặt Thái Tử gần như lập tức hồng hào trở lại —— vì quá "kinh hỉ".

Còn kinh hỉ vì cái gì thì...

Vẻ dịu đi trên mặt Lão Hoàng Đế lập tức biến thành giả vờ dịu đi, nụ cười cũng biến thành nụ cười giả tạo: "Ngây ra đó làm gì, vào đi, Thái Tử gia."

Thái Tử theo bản năng nặn ra một nụ cười: "Phụ hoàng, con đột nhiên nhớ ra, thuốc của con còn chưa uống. Con muốn về..."

[Ê? Sao Thái Tử vội đi thế? Không phải là đến thuốc cũng không kịp uống, vừa nghe nói Phò mã của tỷ tỷ mình vào cung, liền chạy đến xem náo nhiệt, tiện thể xem tình hình thế nào, có thể che chở người ta một chút không sao?]

"Ha, ha ha..."

Thái Tử cười gượng hai tiếng.

Vốn là định làm vậy, nhưng bây giờ, so với che chở tỷ phu, hắn vẫn nên lo cho bản thân trước đã.

Lão Hoàng Đế cũng cười ha hả hai tiếng: "Không cần, cũng không vội lúc này, trước đó ngươi cũng có uống thuốc đúng giờ đâu."

[Ê! Lão Hoàng Đế vậy mà lại biết?]

Lão Hoàng Đế: :)

Vốn không biết, chỉ là lừa một chút thôi.

Thái Tử cố gắng giãy giụa: "Thật ra..."

Lão Hoàng Đế lạnh lùng nói: "Ngươi nếu không thổ huyết nữa, thì đi phê tấu chương giúp trẫm."

Hứa Yên Miểu tò mò xen vào một câu: [Vậy nếu thổ huyết thì sao?]

Thái Tử cũng tò mò, thăm dò hỏi: "Vậy nếu con thổ huyết thì sao?"

Lão Hoàng Đế cười lạnh một tiếng: "Vậy thì ngươi cứ vừa thổ huyết, vừa phê tấu chương giúp trẫm."

Suốt quá trình, Nữ Phò mã mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ không thấy cảnh trước mắt. Đợi hoàng đế vào Điện Võ Anh rồi, nàng cũng lặng lẽ đi theo vào. Thái Tử bèn cũng đi thẳng vào, lý lẽ hùng hồn tìm một chỗ ngồi xuống.

Lão Hoàng Đế lười để ý đến hắn, mắt không thấy tim không phiền, chỉ tìm bài sách luận của Nhan Thuần ra, ném tới trước mặt nàng: "Giải thích đi."

Nhan Thuần lập tức cảnh giác, mỗi một chữ đều được cân nhắc kỹ lưỡng trước khi nói ra.

Trước tiên là chân thành tha thiết nói về tình cảm của mình đối với đất nước này, sau đó nói quốc sách hiện tại có chỗ nào tốt, chỗ nào không tốt, cuối cùng nói một chút về việc đất nước này muốn cường đại hơn thì cần hoàn thành mục tiêu gì, còn có, nó hiện tại có nguy cơ gì.

Những lời nàng nói đều là sự thật, đây chính là lý do Lão Hoàng Đế dù biết rõ đối phương có tư tâm, vẫn bị khơi dậy sự lo âu.

Nhan Thuần không chút hổ thẹn, thẳng thắn nói: "Đối với việc này, biện pháp thần nghĩ ra chính là —— sức một người có hạn, sức vạn người vô cùng."

Nói tóm lại, nhân tài càng nhiều, quốc gia càng phú cường. Muốn có nhân tài, căn bản nhất chính là mở thư viện.

Một ngày tốt lành

Hơn nữa, tốt nhất là mở thư viện có mục tiêu cụ thể, ví dụ như Văn học viện chuyên dạy Nho học, Võ học viện dạy binh pháp võ kỹ, Y học viện dạy y thuật, Xã học dạy nông nghiệp, vân vân.

Rất tốn tiền, nhưng...

Nhan Thuần hơi rũ mắt, dâng lên bản dự toán: "Thần đã tính toán qua, với quốc lực Đại Hạ hiện nay vừa đủ để làm được."

Điểm này Lão Hoàng Đế đương nhiên rõ ràng.

Ông thật ra cũng rất muốn mạnh mẽ phát triển giáo dục, cho nên đăng cơ chưa được mấy năm đã muốn khôi phục xã học, nghĩa học (trường học từ thiện) của tiền triều, tạo cơ hội giáo dục cho trẻ em và thiếu niên không có tiền đi học.

Sau đó, Hộ bộ Thượng thư liền cầm bàn tính lên, gảy hạt bàn tính bên tai ông cả ngày, lải nhải đến mức tai ông sắp đóng kén, tư tưởng trung tâm trước sau không rời khỏi: Bệ hạ, mở trường học cần tiền, chúng ta bây giờ không có tiền. Trừ phi ngài không để tâm những học viện này cũng giống như tiền triều.

—— Triều Chu cũng mạnh mẽ đẩy mạnh giáo dục, cũng hạ lệnh cứ năm mươi hộ phải xây một xã học, tạo nơi học tập cho con em nhà nông. Nhưng, ngoại trừ xã học, nghĩa học thuộc kinh sư không cần lo lắng về tiền bạc, có quốc khố chi viện. Các xã học, nghĩa học khác đều do quan châu huyện và thân sĩ (tầng lớp trí thức, có địa vị) cùng góp vốn quyên tặng.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 648: Chương 648



Nhưng những người bỏ tiền nhà ra cho đám chân đất cơ hội đi học như vậy vẫn là thiểu số. Đa số quan châu huyện và thân sĩ không nhiệt tình quyên góp tiền bạc giúp đỡ bá tánh. Cho dù có người nhiệt tâm, một hai lần còn được, nhưng trường học cần phải tu sửa, không thể để họ cứ bỏ tiền mãi, cho nên, sau này rất nhiều xã học, nghĩa học liền vì thiếu kinh phí duy trì mà suy tàn và đóng cửa.

"Thần biết, Bệ hạ chắc chắn không phải nhắm đến kết cục như vậy để mở xã học, nghĩa học."

Khi đó, Hộ bộ Thượng thư Viên Chính tỏ ra dịu dàng và lạnh lùng lạ thường, khẽ chắp tay: "Nhưng quốc khố hiện nay quả thực trống rỗng, chỉ có thể xin Bệ hạ nhẫn nại thêm ít ngày ạ."

—— Lần nhẫn nại này, đã nhẫn gần ba mươi năm.



"Ba mươi năm à..."

Lão Hoàng Đế lòng biết rõ chuyện này tốn kém và khó khăn đến mức nào: "Đời người có được mấy lần ba mươi năm?"

Bây giờ đúng là tiền đã đủ, nhưng ông cũng không thể đợi thêm được nữa.

Lão Hoàng Đế nhìn Nhan Thuần, vị Nữ Phò mã này, nhướng mày, chọc thủng tâm tư của nàng: "Không chỉ có vậy chứ? Ngươi còn đề nghị trong sách luận, tuyển thêm nữ quan một cách thích hợp?"

Nhan Thuần hơi rũ mi mắt, nói không nhanh không chậm: "Vâng, một cách thích hợp. Giống như tiền triều, nữ thương nhân ngày càng nhiều, để nam nhân đi thu thuế của họ, cuối cùng cũng có nhiều bất tiện. Tiền triều liền lập ra chức vụ Nữ lan đầu (nữ quan thu thuế chợ), để thu thuế của nữ thương nhân."

"Thần cho rằng, nam về vị trí của nam, nữ về vị trí của nữ, nam nhân quản nam nhân, nữ nhân quản nữ nhân, đây mới là đạo lý chí tôn của trời đất, đây mới là âm dương điều hòa thực sự."

Lão Hoàng Đế: "Chỉ cần mấy vị trí?"

Nhan Thuần: "Vâng, chỉ cần mấy vị trí."

Lão Hoàng Đế quả thực có chút bị thuyết phục.

Nếu chỉ đưa ra mấy vị trí, là có thể khiến quốc triều ổn định hơn một chút, vận hành thuận tiện trôi chảy hơn một chút. Vậy cũng không phải là không được.

—— Hơn nữa, tiền triều có thể, ông cũng có thể. Chẳng phải là Nữ lan đầu và các chức quan tương tự sao, ông cũng có thể ban cho.

Nhan Thuần làm một ví dụ: "Bệ hạ, như chức lan đầu này, nếu không có Nữ lan đầu, chỉ có Nam lan đầu, vậy Nam lan đầu khi đi thu thuế của nữ thương nhân, phải lựa chọn thời gian, phải vào ban ngày ban mặt, phải có người xung quanh, nếu không, dưa ruộng người hạ (tình ngay lý gian), sẽ nói không rõ ràng, rất dễ bị người ta tính kế lợi dụng."

Ví dụ, đối thủ của ngươi nói ngươi trêu ghẹo nữ thương nhân, ngươi phải tìm cách tự chứng minh mình trong sạch. Ví dụ, nam quan và nữ thương nhân, nam quan liệu có vì chức vụ tiện lợi mà không kiểm soát được d*c v*ng của mình, yêu cầu nữ thương nhân ngủ cùng, không ngủ cùng thì cố ý thu thêm thuế.

Ví dụ, nữ thương nhân liệu có vì muốn trốn thuế lậu thuế mà đi quyến rũ nam quan, dùng thân thể để đạt được mục đích.

Đối với điều này, Lão Hoàng Đế bày tỏ: "Đại Hạ ta tự có luật pháp."

Nhan Thuần: "Nhưng sẽ phải tốn nhiều thời gian và nhân lực hơn."

Tra ra đối phương phạm pháp cần thời gian chứ?

Lập pháp cần thời gian chứ?

Xét xử cần thời gian chứ?

Sau khi đưa ra phán quyết, nếu cần đổi lan đầu, lan đầu mới nhậm chức cần thời gian, sau khi nhậm chức làm quen công việc cần thời gian, việc thu thuế còn non nớt, rất có thể bị lách luật, hoặc hiệu suất thấp, người tiền nhiệm ba ngày là thu xong thuế, người mới nhậm chức cần năm ngày, bảy ngày ——

"Nhưng, bổ nhiệm Nữ lan đầu có thể tương đối tránh được những chuyện này. Một số chức quan khác cần tiếp xúc với phụ nữ trong dân gian cũng như vậy."

Một ngày tốt lành

[Tuyệt đẹp! Đối với một người bề trên lòng đầy lo âu nôn nóng, mong muốn thành công nhanh chóng, ngươi nói với ông ta làm thế nào để nâng cao hiệu suất, quả thực là đánh rắn đúng bảy tấc!]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 649: Chương 649



Thái Tử gật gật đầu.

[Nắm thóp ngon ơ!]

Thái Tử dùng sức gật đầu.

[Lão Hoàng Đế tìm Thái Tử làm gì vậy?]

Thái Tử cứng ngắc ngẩng đầu, liền thấy phụ hoàng đã đứng trước mặt hắn.

"Phụ hoàng..."

"Cốp——"

Lão Hoàng Đế thu nắm đ.ấ.m lại, Thái Tử ôm cục u trên đầu, lảo đảo ngã xuống.

Lão Hoàng Đế cười lạnh một tiếng.

Ông là hoàng đế, chỉ cần có lợi cho quốc gia, quả thực có lòng dạ đó cho phép đại thần vì tư tâm của mình mà tính kế ông —— đương nhiên, ghi vào sổ nhỏ lại là chuyện khác.

Nhưng, ngươi là con ruột của lão tử, còn gật đầu? Cùi chỏ hướng ra ngoài nào thế hả!

[Wow!] Hắn thốt lên kinh ngạc: [Lực đ.ấ.m chuẩn xác ghê, vừa đau lại không tổn thương đến căn bản! Đẹp!]

Thái Tử vô cùng vô cùng khó chịu.

Hứa Yên Miểu, lúc này đừng khen nữa được không.



Sau khi Lão Hoàng Đế đánh con trai xong, cơn khó chịu vì bị tính kế kia dịu đi một chút, ông nhìn Nhan Thuần, nhàn nhạt nói: "Hiệu suất như vậy quả thực cao hơn một chút, ngươi về viết một tấu chương, liệt kê xem những chức quan nào có thể chia thành nam quan, nữ quan."

Mắt của Nhan Thuần trước nay vẫn rất có thần, ban đầu cũng chính vì điều này mà giữa đám đông bị Trưởng công chúa chọn rể cũng muốn mạnh mẽ nổi bật để mắt tới.

Giờ khắc này, Lão Hoàng Đế có thể thấy mắt đối phương rõ ràng sáng hơn.

"Vâng! Thần nhất định sẽ sàng lọc cẩn thận!"

Cuốn sổ nhỏ trong lòng Lão Hoàng Đế mạnh mẽ ghi Nhan Thuần một nét, mặt ngoài lại cười cười, nói: "Vậy làm phiền ái khanh rồi."

[Hay lắm! Hoàn thành mỹ mãn!]

Lão Hoàng Đế không để dấu vết cười lạnh một tiếng.

Cũng không hẳn là hoàn mỹ...

Một ngày tốt lành

[Đã như vậy rồi, càng không cần ta phải cung cấp cái gì kế hoạch ba năm, kế hoạch năm năm nữa nhỉ!]

[Wuhu! Vui vẻ! Hôm nay vẫn là một ngày cá muối (lười biếng)!]

Lão Hoàng Đế: "!!!"

Tim ông đập mạnh một cái.

Lão Hoàng Đế hít một hơi lạnh.

Khoan đã!

Hôm nay đúng là vẫn chưa hoàn mỹ!

Hứa Yên Miểu! Ngươi quay lại đây cho trẫm!!!

Trời mưa, trong cung điện, cửa sổ đóng kín, ánh nến hắt lên giấy dán cửa sổ, trong phòng tối mờ.

Tả Hữu Thừa tướng cùng các vị Thượng thư các bộ, và cả những đại thần nhất phẩm, nhị phẩm khác, tất cả mọi người đều đứng im bất động nhìn Thiên Thống Đại Đế.

Đại Đế hai tay đan vào nhau, chống cằm, vẻ mặt nghiêm trọng: "Chính là như vậy. Hứa Yên Miểu tối qua nói mớ, nói cái gì mà kế hoạch ba năm, kế hoạch năm năm —— chư vị ái khanh, trẫm muốn biết đây là cái gì."

Sau khi ông nói xong, trong Điện Võ Anh rơi vào một sự yên tĩnh kỳ lạ.

Khóe miệng các đại thần giật giật.

Bệ hạ, ngài đúng là quá liều mạng rồi.

Mặc dù làm vậy có thể cố hết sức che mắt thiên hạ, thậm chí né tránh rủi ro, tránh việc lỡ như chuyện này thuộc dạng tin đồn, bị thần khí ghi lại rồi Hứa Yên Miểu phát hiện, nhưng... Bệ hạ, ngài không cảm thấy, hoàng đế sai Cẩm Y Vệ giám sát đại thần, đến cả lời nói mớ của đối phương cũng nghe rõ mồn một, có phải quá b**n th** rồi không?

Viên sử quan ghi chép khởi cư lục (nhật ký sinh hoạt của vua) bên cạnh ánh mắt hơi đờ đẫn, dừng một chút, mới lặng lẽ ghi lại: Đế đa nghi, ba năm đặt Cẩm Y Vệ vào nhà thần tử, mới biết được lời nói mớ của Yên Miểu...

Sử quan vừa ghi, vừa bắt đầu cười thầm.

—— Chỉ ba chữ "Đế đa nghi", y đã không biết dùng bao nhiêu lần rồi. E rằng trong mắt người đời sau, vị Bệ hạ nhà bọn họ hẳn là một kẻ mắc bệnh đa nghi nặng đến mức mất trí phát cuồng rồi.

—— Dù sao thì, ngay cả thần tử được sủng ái cũng bị Cẩm Y Vệ giám sát lúc ngủ, cảnh ngộ của các đại thần khác quả thực không dám tưởng tượng!

Đại Đế càng giả vờ càng nhập vai, hạ chỉ thị cho các vị đại thần cốt cán của mình: "Trẫm không muốn dọa Hứa Yên Miểu, nếu thẳng thừng bắt hắn khai ra lời nói mớ, e rằng hắn sẽ sợ đến ngất đi, các ngươi nghĩ cách nào đó, để hắn chủ động nhắc đến kế hoạch ba năm, kế hoạch năm năm là gì."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 650: Chương 650



Các trọng thần: "..."

Bệ hạ, ngài không thấy việc để một đám Thừa tướng, Thượng thư bàn bạc cách lừa gạt một tiểu bối vừa mới thành niên, có hơi kỳ quặc sao?



Lừa thì vẫn phải lừa thôi.

Lũ cáo già nhìn nhau, bắt đầu bàn bạc: "Nhất định phải đơn giản, sâu xa quá có lẽ hắn nghe không hiểu."

"Tốt nhất là trực tiếp nhắc đến kế hoạch ba năm, kế hoạch năm năm trước mặt hắn, nhắc vài lần, biết đâu hắn sẽ hiểu ra?"

—— Thực ra là nhắc nhiều lần, có thể hắn sẽ nói thầm trong lòng về chuyện liên quan. Hoặc nhắc nhiều lần, hắn sẽ thắc mắc sao nhiều người lại nhắc đến cái này trước mặt mình thế, tra thử tin đồn, sẽ phát hiện ra chuyện Hoàng đế nói mình sai Cẩm Y Vệ nghe lén lời nói mớ của hắn.

Nhưng ý ngầm này thì không cần nói ra, mọi người lòng dạ biết rõ là được.

"Cách này được."

"Được, ta tán thành."

"Vậy ai đi trước?"

Im lặng! Im lặng! Im lặng!

Lũ cáo già này nhìn nhau, đột nhiên bất thình lình ồn ào lên như một cơn lốc ——

"Trong bộ của ta có người đảm đương được trọng trách này!"

"Con nuôi của ta gan dạ cẩn thận, không có việc gì không thể nói với người khác, để nó đi!"

Một ngày tốt lành

"Ta tiến cử một người, là Lại bộ Thị lang Thạch Cát Tường."

"Khoan đã, người này không phải thuộc phe chính địch của ngươi sao?"

"Cái gọi là tiến cử người hiền không tránh kẻ thù, sao ta có thể vì hắn là chính địch mà không tiến cử chứ!"

Hơn chục vị đại quan ồn ào tranh cãi, kẻ thì đẩy người phe mình, người thì đẩy chính địch, tóm lại là không một ai tự mình xung phong.

Bọn họ nghĩ thật chu đáo, chuyện này về lý thuyết là không thể sai sót, chỉ cần đến trước mặt Hứa Yên Miểu lộ diện, nhắc một câu "kế hoạch ba năm, kế hoạch năm năm" là được, lại còn có thể khiến Bệ hạ ghi nhớ công lao của ngươi.

Nhưng cũng có khả năng bị moi ra chuyện không hay —— vì vậy, biện pháp tốt nhất là để người phe mình hưởng công lao này, nếu xảy ra chuyện, với tư cách là sếp trực tiếp còn có thể cố gắng vớt vát một chút.

Đương nhiên, những kẻ đẩy chính địch thì hoàn toàn tin tưởng vào uy lực của Hứa Yên Miểu, quyết định đánh cược một phen xem chính địch có gặp chuyện không.

Lão Hoàng Đế: "Vậy đi, các ngươi đem người mình tiến cử đến Điện Võ Anh."

Hoàng đế lên tiếng, chẳng mấy chốc người đã đông đủ.

Lão Hoàng Đế thở dài: "Trẫm có một việc cần làm, nhưng rất nguy hiểm, thậm chí có thể thay trẫm chịu nhục, không biết có ai nguyện ý không?"

Các quan viên được tiến cử tới, nhưng căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì: "!!!"

Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì thế này! Lại có thể nhận được một công việc tốt như vậy!

Thay Hoàng đế chịu nhục! Đây quả thực là mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi! Với tính cách của Bệ hạ, chỉ cần bọn họ không chạm vào giới hạn cuối cùng, Bệ hạ chắc chắn sẽ đối đãi tốt với họ vài phần!

Hơn nữa còn vì thế mà được Hoàng đế để mắt tới , một bước lên mây!

Hộ bộ Hữu Thị lang Ngụy Nhân mặt đỏ bừng vì gấp gáp, là người đầu tiên xông ra: "Bệ hạ! Thần nguyện ý!!!"

Lúc xông ra, còn tiện thể giẫm phải chân không ít người, khiến bọn họ chỉ lo hít khí lạnh, không kịp mở miệng nói.

Các quan viên bị giẫm chân: "Vô liêm sỉ!!!"

Kẻ này cũng quá vô liêm sỉ rồi! Lại dùng cả thủ đoạn ngoài lề thế này, lòng dạ đúng là thối nát!

Ngụy Thị lang lại thở phào nhẹ nhõm, giống như một con gà trống chọi đầy khí thế, ưỡn cái mũ quan của mình, giọng nói vang dội: "Bệ hạ! Thần tuy không biết là việc gì, nhưng là phận bề tôi, lẽ phải vì vua giải ưu! Thần nhất định sẽ dốc lòng làm, làm cho tốt! Không biết Bệ hạ có muốn để thần gánh vác trọng trách này không!"

Lão Hoàng Đế xong một nỗi lòng, nói: "Vậy ngươi theo trẫm vào đây."

Ngụy Thị lang ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu đi vào, lúc đi ngang qua cấp trên trực tiếp của mình —— Hộ bộ Thượng thư, thấy đối phương mỉm cười với ông ta, còn gật đầu ra hiệu, Ngụy Thị lang vui đến mức mặt càng đỏ hơn, có thể nói là mặt mày hồng hào rạng rỡ.
 
Back
Top Bottom