Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 621: Chương 621



[Ha! Đằng sau bên nam cũng có cao nhân – 666, Lão Hoàng Đế, cháu ngoại gái của ông kìa!]

"Phụt! Khụ khụ khụ khụ khụ—"

Lão Hoàng Đế suýt nữa bị dầu ớt trên miếng củ cải khô làm cho sặc chết.

Ai?!

Đứa cháu ngoại gái nào của ông?!

[Lạ thật, con gái út của Phòng Lăng Trưởng Công chúa sao lại đến kinh sư? Đến rồi sao cũng không đi gặp Lão Hoàng Đế nhỉ? Thôi kệ đi.]

[Oa! Mấy ngày nay ở kinh thành tình cờ gặp Mai Uyển và trượng phu của nàng, sau khi biết chuyện của họ, muốn thử xem hiểu biết của mình về luật Đại Hạ... ờ... dù sao đối phương cũng là người xấu... thử sai cũng không sao... mấy lời này sao mà quen thế nhỉ?]

Mấy người Lão Hoàng Đế ngẩn ra một lát.

Mai Uyển là ai?

Sau đó phản ứng lại: Ồ! Là nữ nhân đánh trượng phu đầu rơi m.á.u chảy, bản thân cũng bị trượng phu đánh cho đầu rơi m.á.u chảy kia!

[Ồ ồ! Con trai Bỉnh Thượng thư chẳng phải cũng nghĩ vậy sao!]

[Đợi chút? Nếu đằng sau bên nữ là con trai Bỉnh Thượng thư, đằng sau bên nam là cháu ngoại gái Lão Hoàng Đế, chẳng phải là nói, chuyện này tương đương với hai người đấu pháp sao?!]

Ai thèm quan tâm đấu pháp hay không chứ!

Lão Hoàng Đế lập tức đứng dậy, nhanh chân bước ra ngoài tiệm thuốc.

Phải lôi cháu ngoại gái đi trước đã! Không thể để nó tham gia vào chuyện này được! Chuyện bình thường thì cũng thôi, coi như rèn luyện, nhưng chuyện này lại bị Hứa Yên Miểu chú ý! Ai biết được liệu có bung ra chuyện gì kiểu như bên nữ với chó, bên nam với dê – những chuyện động trời như vậy, làm bẩn tai cháu ngoại gái của ông.

Cháu ngoại gái của ông mới tám tuổi!

Bỉnh Thượng thư: "..."

Hóa ra con trai tôi thì ông không vội, đổi thành cháu ngoại gái ông thì ông lại sốt sắng?

Tiểu Bạch Trạch có vài lời trong lòng quả thật nói không sai.

— Còn về là lời trong lòng nào, Bỉnh Thượng thư cũng không dám nghĩ sâu thêm. Ông cũng vội vã chạy ra ngoài, nhất định phải tìm được con trai mình càng nhanh càng tốt!

Tiểu dược đồng ở đằng sau gân cổ hét: "Tiền trà nước của mấy vị! Đi rồi quay lại là không tính đâu nha!"

Không ai đáp lại cậu.

Tiểu dược đồng mở to mắt, đếm ngược "mười chín tám... sáu năm... hai một...", vẫn không có ai quay lại.

"Tuyệt vời! Kiếm không hai trăm văn!"

Đứa nhỏ nhảy cẫng lên cao ba thước.



Lão Hoàng Đế và Bỉnh Thượng thư không tìm mò mẫm, mà đi thẳng đến nha môn kinh sư, định bụng tùy cơ ứng biến.

Vừa đến nha môn, liền thấy Mai Uyển kia cúi đầu liếc mảnh giấy trong tay, rồi gân cổ hét: "Đại quan! Tiện thiếp muốn kiện hắn, kiện hắn lòng hướng tiền triều!"

Bỉnh Thượng thư vốn đã chạy đến thở hồng hộc, vừa nghe lời này, lại nhìn thấy mảnh giấy trong tay đối phương, suýt nữa thì chân mềm nhũn quỳ xuống trước cửa nha môn.

Trong lòng cũng thầm kêu khổ: Đứa con ngốc này! Đây là thứ con có thể dạy người ta sao! Kể cả người vu cáo không phải con! Nhưng nếu phụ nhân này nói là con xúi giục nàng ta, con cũng chẳng được lợi lộc gì đâu!

Kinh Triệu Doãn nghe vậy, lau mồ hôi: "Khụ khụ, Mai thị, lời này không thể nói bừa được đâu."

"Tiện thiếp không nói bừa!"

Mai Uyển lại cúi đầu nhìn mảnh giấy, sau khi ngẩng đầu lên, hai mắt vô hồn, rõ ràng là đang đọc thuộc lòng thứ gì đó: "Tiền triều có một lễ pháp, nói rằng chồng đánh vợ, vợ không được phép tránh né."

Một ngày tốt lành

Ngừng một lát, nàng ta vội bổ sung: "Hắn tuy lừa hôn, nhưng lúc đó, hắn vẫn coi tiện thiếp là vợ hắn! Lúc hắn đánh tiện thiếp, không cho tiện thiếp tránh né, chẳng phải là ứng với lễ pháp tiền triều sao! Hắn bắt tiện thiếp tuân theo lễ của tiền triều, hắn có ý đồ xấu xa! Đại quan!"

Kinh Triệu Doãn kinh ngạc, buột miệng: "Còn có thể như vậy sao?!"

Mai Uyển cúi đầu nhìn mảnh giấy, ngẩng đầu nói: "Ban đầu Hứa Thị trung dẫn Lễ Ký: 'Cố thiếp tuy lão, niên vị mãn ngũ thập, tất dữ ngũ nhật chi ngự'. Đàn hặc Ưng Thành Bá chưa từng làm tròn nghĩa vụ phải làm khi cưới thiếp, sau đó Ưng Thành Bá bị buộc phải bù đắp chuyện phòng the với trăm vị thiếp thất, đồng thời mỗi ngày còn phải thỏa mãn nhu cầu giường chiếu của hai mươi vị thiếp thất, khi nào bù đắp đủ, khi đó mới được về triều... Nghe nói hiện giờ vẫn còn ở trong phủ Hầu của mình, nghe nói hai ngày trước có đại phu đến khám, về nói người hắn sắp thành cái xác khô rồi."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 622: Chương 622



[Ể?] Hứa Yên Miểu kinh ngạc ló đầu ra.

Bỉnh Thượng thư thoáng thấy hắn, trong lòng suýt nữa thì không kìm được.

Hứa Lang, thương lượng chút đi, cậu đừng chú ý chuyện này nữa, ta mời cậu ăn cơm được không!

Còn cái thằng nhóc thối nhà mình nữa, cậy mình có chút thông minh vặt, đến cả đại sủng thần trong triều cũng dám lôi vào! Đúng là không coi trời bằng vung!

Mà trong nha môn, Mai Uyển vẫn đang tiếp tục: "Nếu Lễ Ký có thể dùng, phu quân của tiện thiếp dùng lễ pháp tiền triều yêu cầu tiện thiếp, cũng đâu phải là không thể!"

Trượng phu của Mai Uyển: "Ngươi bớt nói bậy đi!"

Mai Uyển: "Ta nói bậy chỗ nào! Lúc đó ngươi chẳng phải nói ta là vợ ngươi, ngươi đánh ta ta cũng không được né sao! Với lễ pháp tiền triều 'Tuy dữ phu trị, vật cảm tật đương', không giống nhau sao! Ngươi dùng lễ pháp tiền triều yêu cầu ta, chẳng lẽ không phải lòng hướng tiền triều sao!"

Trượng phu của Mai Uyển c.h.ế.t lặng.

Nhà nào đánh nữ nhân mà chẳng nói thế! Thế này cũng quá đáng quá rồi!

Trượng phu của Mai Uyển không nhịn được quay đầu nhìn đám đông vây xem bên ngoài.

Một lát sau, có một người mặc áo xám, rõ ràng là gia nô nhà nào đó, cầm một mảnh giấy mới đi vào, trượng phu của Mai Uyển nhanh chóng giật lấy, liếc qua, rồi hô: "Đại quan! Thảo dân muốn kiện nàng ta! Nàng ta thân là vợ không tam tòng tứ đức! Nếu nàng ta không tam tòng tứ đức, chính là có tội, nàng ta có tội thảo dân đánh nàng bắt nàng không được né, chẳng phải rất hợp lý sao! Liên quan gì đến lễ pháp tiền triều."

Mai Uyển sững sờ, nhìn mảnh giấy, hình như hết cách rồi, cũng quay đầu nhìn về phía đám đông, một lát sau, một gia nô khác đi vào, đưa một mảnh giấy.

Kinh Triệu Doãn giật giật khóe miệng, nhưng không nói gì.

Một người là con trai Thượng thư, một người là cháu ngoại gái Hoàng Đế, mình cứ giả câm giả điếc đi vậy.

— Thân là Kinh Triệu Doãn, vừa là quan viên hành chính địa phương, cũng là triều thần trung ương, có thể tham dự triều nghị, nơi làm việc cũng ở kinh sư, trên người mang dấu ấn kinh quan sâu sắc hơn một chút, cho nên, ông ta bị Thần Khí xếp vào loại kinh quan, có thể nghe được tiếng lòng của Hứa Lang.

Mai Uyển cầm mảnh giấy, vui mừng đọc: "Đại quan, Tam tòng Tứ đức xuất từ Nghi Lễ, tam tòng giả, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Tại gia tòng phụ, ý là nữ tử trước khi xuất giá, nếu phụ thân qua đời, thì vì phụ thân mà mặc tang phục trảm thôi; xuất giá tòng phu ý là, sau khi xuất giá, nếu trượng phu qua đời, thì vì trượng phu mà mặc tang phục trảm thôi; phu tử tòng tử ý là, sau khi nữ tử tái giá, con trai của chồng trước vì cha dượng mà mặc tang phục tề thôi một năm, cho nên nữ tử đó có thể dựa theo tiêu chuẩn con trai vì cha dượng, cũng mặc tang phục tề thôi một năm là được."

Mai Uyển: "Cái tam tòng này, phụ thân ta chưa chết, phu quân hiện tại của ta chưa chết, ta và chồng trước cũng không có con, cần gì phải 'tòng'? Nếu không cần, dựa vào đâu mà nói sau này ta sẽ không 'tam tòng'? Còn về tứ đức gồm đức, ngôn, dung, công, ta lại không phù hợp chỗ nào? Ví dụ đức hạnh, hắn đánh ta ta không vì thế mà kiện hắn, ta chưa đủ đức hạnh sao?"

Gia nô áo xám lại cầm giấy vào.

Trượng phu của Mai Uyển liếc qua, nhanh chóng đọc: "Đại quan, thảo dân là kẻ thô kệch, quả thực không hiểu lễ nghĩa, thảo dân không được học hành nên mới hiểu nhầm ý của tam tòng. Nhưng thảo dân đến tam tòng là gì còn không biết, thì làm sao có thể biết lễ của tiền triều chứ?"

Một ngày tốt lành

[Oa! Tuyệt!]

Nam đồng họ Bỉnh nào đó: "Lợi hại!"

Nữ đồng họ Nhan nào đó: "Hừ!"

Sau đó, cả hai đứa đều bị túm cổ áo xách lên.

Bỉnh Thượng thư xách con trai, mặt không biểu cảm: "Con đúng là lợi hại thật."

Lão Hoàng Đế xách cháu ngoại gái: "Đi! Đừng có nhúng tay bậy bạ!"

Bỉnh Diễm: "???"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 623: Chương 623



Nhan Lệnh Huy: "!!!"

Hôm nay không phải thượng triều sao, đại nhân/ngoại công, sao lại phát hiện ra chúng ta?!

[Ồ hô! Bộ não ngoài sân đấu sắp bị phong ấn rồi.]

Hứa Yên Miểu cạp cạp nhai hạt dưa, vô cùng nhàn nhã.

[Cho nên ta mới nói, dựa vào người không bằng dựa vào mình, dựa vào bộ não ngoài sân đấu, lỡ như bộ não ngoài sân đấu mất rồi, chẳng phải là bó tay sao.]

[Với lại, Lão Hoàng Đế và Bỉnh Thượng thư đến nhanh thật. Chẳng lẽ giữa huyết mạch có thể cảm ứng lẫn nhau? Là sự áp chế trong truyền thuyết đến từ sức mạnh huyết mạch?]

"Hả? Còn có thứ này nữa sao?"

Bỉnh Thượng thư lẩm bẩm một câu, cúi đầu nhìn đứa con trai thần đồng vừa được mình đặt lại xuống đất.

Đứa nhỏ chạm đất xong, nghiêm túc chỉnh lại cổ áo, vuốt phẳng nếp nhăn trên y phục, quay đầu lại làm một cái vái đầy lễ phép: "Nhi tử bái kiến đại nhân."

Bỉnh Thượng thư nhất thời cảm thấy hơi đau răng.

Một ngày tốt lành

Tiểu Bạch Trạch toàn nói bậy! Làm gì có áp chế huyết mạch nào, đứa con này của ông rất có chủ kiến, đến cả người làm cha như ông cũng không quản nổi nó – ví dụ như bây giờ.

"Về trước đã!" Bỉnh Thượng thư bực bội nói: "Con xem con làm cái trò gì đây, còn đưa giấy nhắn, công đường là nơi cho con đùa nghịch sao!"

Tiểu thần đồng chớp chớp đôi mắt đen láy: "Đại nhân, con không có đùa nghịch, người đi kiện vốn có thể mời trạng sư, con chính là trạng sư của vị nương tử kia."

Bỉnh Thượng thư cười khẩy: "Vậy sao con không đứng trên công đường?"

Bỉnh Diễm thái độ rất nghiêm túc phân tích: "Con còn quá nhỏ, Kinh Triệu Doãn nhìn thấy con, sẽ có thành kiến mà xem nhẹ lời con nói, con phải dùng gấp mấy lần sức lực mới khiến ngài ấy nhìn nhận con nghiêm túc. Chi bằng ẩn mình sau màn. Hơn nữa, con quá nhỏ, nếu kiện tụng thua, tất cả mọi người sẽ phủ định con, trách mắng con hồ đồ, cho rằng con gây rối lung tung. Nhưng mà, rõ ràng bất kỳ trạng sư nào trong vụ kiện đầu tiên, đều không thể đảm bảo chắc chắn sẽ thắng, nhưng nếu là người lớn tuổi kiện thua, người ngoài có thể chỉ nói: Vụ kiện đầu tiên, trạng sư mới vào nghề, cũng khó trách."

Bỉnh Diễm: "Tổng hợp những điều trên, đại nhân, con cho rằng con trốn sau màn là có thể phát huy giá trị tốt nhất, cũng phù hợp hơn với mục đích luyện tay nghề của con."

Bỉnh Thượng thư: "Ừm, nghĩ rất chu đáo."

Bỉnh Thượng thư: "Nhưng con vẫn phải về với ta."

Bỉnh Diễm ngẩn ra: "Đại nhân, tại sao ạ?"

Bỉnh Thượng thư: "Ta đại khái đoán được suy nghĩ của con, con cho rằng con luyện tay nghề, chọn kẻ ác để biện hộ cho họ, kiện thua cũng không sao."

Hứa Yên Miểu trong lòng "Oa" một tiếng: [Đúng hết! Đây chính là phụ tử liền tâm sao!]

Bỉnh Thượng thư liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của con trai, ho nhẹ một tiếng, trong lòng thấy vô cùng thỏa mãn.

Có điều, sẽ không nói cho con trai biết suy đoán vừa rồi của mình là chép bài tập mà ra đâu.

"Nhưng mà." Bỉnh Thượng thư cúi người gõ nhẹ trán con trai, cười như không cười: "Con dựa vào đâu mà chắc chắn người con điều tra ra nhất định là kẻ ác?"

"Con đã dò xét qua..."

"Con dò xét được chuyện nhà đó bạo hành lẫn nhau? Con nghe ngóng được chuyện bên nữ từng bạo hành người chồng trước của mình? Vậy lỡ như người chồng trước đánh nàng ta trước, nàng ta liều mạng phản kháng, nhưng người ngoài đồn nàng ta là hãn phụ, lúc thành thân lần thứ hai, lại gặp phải người chồng biết đánh vợ, nàng ta phẫn nộ phản kích thì sao?"

Bỉnh Diễm nghe vậy, mắt hơi mở to, nhưng cũng không nản lòng, hỏi dồn: "Đại nhân, ngài đã nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ thật sự là..."

Bỉnh Thượng thư: "Không phải, tình hình con dò xét không sai."

Bỉnh Diễm thở phào nhẹ nhõm.

Bỉnh Thượng thư: "Nhưng con có thể đảm bảo con sẽ không bao giờ nhầm người bị hại thành kẻ ác không? Con cho rằng con lấy kẻ ác ra luyện tay nghề, là có thể thông cảm được, thậm chí là trừng ác dương thiện, đây há chẳng phải cũng là một loại kiêu ngạo sao?"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 624: Chương 624



Sự thật chứng minh, cha vẫn là cha.

Bỉnh Diễm há miệng, nhất thời không nói nên lời.

Bỉnh Thượng thư vỗ vai nó: "Về trước đi. Chuyện con muốn luyện tay nghề, về nhà chúng ta bàn bạc kỹ lại."

Bỉnh Diễm vừa định đồng ý, lại lập tức lắc đầu: "Không, đại nhân, con muốn..."

Bỉnh Thượng thư: "Con đừng nghĩ nữa, người vừa rồi kỳ phùng địch thủ với con ấy, đã bị trưởng bối của nàng ta đưa đi rồi."

Bỉnh Diễm: "...Ồ."



Bỉnh Thượng thư lôi đứa nhỏ nhà mình đi có hơi tốn sức, nhưng Lão Hoàng Đế đối với cháu ngoại gái thì đúng là áp chế huyết mạch thực sự – mặc dù họ không có quan hệ m.á.u mủ. Lão Hoàng Đế trực tiếp xách lên là đi, bé gái tám tuổi đặc biệt hiểu thế nào là thức thời vụ giả vi tuấn kiệt, phát hiện mình bị tóm được rồi, liền ngoan ngoãn hiểu chuyện hết mức, giãy giụa cũng không thèm giãy.

Lão Hoàng Đế nhìn bộ dạng này của nó, ngược lại thấy đau dạ dày.

Giống! Quá giống! Giống hệt cái vẻ tích cực nhận sai, c.h.ế.t không hối cải của Tương Dương.

Đây chẳng lẽ là cháu gái giống dì? Nhưng họ cũng đâu phải dì cháu ruột!

Có điều, tóm lại, hai người thay mặt đánh bị lôi đi, cặp đôi bạo hành gia đình ngơ ngác cả lũ.

Không có bộ não bên ngoài, bọn họ đều không biết tiếp theo phải làm thế nào, bản thân nên ra chiêu gì với đối phương.

Nhất thời, nha môn rơi vào sự im lặng kỳ quái.

Sau hơn mười hơi thở, Kinh Triệu Doãn xác định hai vị tiểu tổ tông đã đi rồi, bèn chậm rãi mở miệng: "Hai vị còn gì muốn nói không?"

Đôi vợ chồng bạo hành này đồng loạt nuốt nước bọt ừng ực, đột nhiên đồng thanh nói: "Không kiện nữa! Chúng tôi không kiện nữa! Đây là chuyện nhà chúng tôi, không làm phiền đại quan nữa!"

Kinh Triệu Doãn "Ồ?" một tiếng, hỏi: "Nhưng hai vị không phải nói đối phương lừa hôn sao?"

Đôi vợ chồng bạo hành này lại lần nữa đồng thanh: "Không có không có, chúng tôi phát hiện đây có thể là một hiểu lầm."

"Ồ! Vậy à." Kinh Triệu Doãn nói đầy ẩn ý: "Vậy sau này hai vị không được như vậy nữa, giữa vợ chồng có khó khăn nào mà không qua được chứ, động một tí là lôi nhau ra công đường thì còn ra thể thống gì. Sau này hãy sống tốt với nhau, tuyệt đối đừng nhất thời xúc động mà chạy đi hòa ly. Giữa vợ chồng, có chút xô xát nhỏ cũng rất bình thường."

Hai người này vội nói: "Vâng vâng vâng, đều nghe lời đại quan! Chúng tôi nhất định sẽ sống tốt với nhau!"

[Chúc phúc cho họ khóa chặt lấy nhau, tuyệt đối đừng chảy vào thị trường nữa!]

Đột nhiên vang lên một câu, Kinh Triệu Doãn ngớ ra: Hứa Yên Miểu, ngươi vẫn chưa đi sao?!

Quả nhiên, ông ta thấy một cái đầu quen thuộc ló ra từ trong đám đông, tháng mười đã là đầu đông, có chút lạnh, hắn còn mặc một chiếc áo bông mới, trà trộn giữa đám bá tánh không hề lạc lõng.

[Có điều trong ấn tượng của ta, loại kiện cáo giữa chừng lại định rút đơn kiện này, hình như còn có hình phạt thì phải? Là gì nhỉ?]

Không đợi Hứa Yên Miểu vắt óc nghĩ ra, Kinh Triệu Doãn đã đập mạnh kinh đường mộc, hỗ trợ: "Nhưng thăng đường không phải trò đùa, không thể để các ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi – hai vị hiện giờ trên người cũng có thương tích, vậy trước lĩnh mười côn, hai mươi côn còn lại, đợi lành vết thương rồi đến nha môn lĩnh nốt."

Một ngày tốt lành

[Ô hô! Làm tốt lắm!]

Đôi vợ chồng này lại không thấy tốt chút nào.

Đối với họ mà nói, thà bây giờ đánh một lèo cho xong còn hơn! Nếu không đầu rơi m.á.u chảy cộng thêm vết thương do côn đánh dưỡng thương hai tháng, khó khăn lắm mới lành, lập tức lại đến nhận côn hình, thân thể bằng sắt cũng chịu không nổi!

"Đại quan! Chúng tôi có thể nộp tiền để miễn đánh không..."

Trên luật pháp đúng là có điều khoản này, nhưng mà... Kinh Triệu Doãn mỉm cười: "Không được. Chuyện hai vị phạm phải tương đối nghiêm trọng."

[Á? Thật sao?]

Kinh Triệu Doãn: Giả đấy. Có điều Kinh Triệu Doãn đúng là có thể từ chối việc họ nộp tiền miễn đánh.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 625: Chương 625



— Giống như luật pháp quy định, bá tánh quyên tiền có thể quyên được một chức huyện lệnh dự khuyết, nhưng nếu quan viên địa phương không nhận tiền của ngươi, ngươi cũng đành chịu.

Kinh Triệu Doãn phất tay: "Nam thì lột quần, nữ không cần lột quần."

"Đánh!"

"Bốp bốp bốp—"

"Á!"

Trong nha môn, cùng với tiếng côn đánh vào da thịt, vang lên tiếng kêu đau thảm thiết của một nam một nữ.



"Xì—" Liên Hạng bật cười: "Kinh Triệu Doãn cũng thật là ác thú vị, vậy mà còn chia ra đánh, thế sau khi họ lành vết thương thật sự lại bị đánh hai mươi côn nữa à!"

"Đánh rồi đánh rồi!" Hứa Yên Miểu kích động chia sẻ quả dưa mới trong nửa tháng nay với người bạn nhỏ: "Mông bị đánh mười côn, vừa sưng vừa đau, còn chảy m.á.u nữa! Vừa mới đỡ không bao lâu, lại bị lôi đi đánh nốt hai mươi côn còn lại. Ngươi không thấy đó thôi, bị đánh đến mức gọi là m.á.u thịt bầy nhầy."

Liên Hạng kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi thấy rồi?"

Hứa Yên Miểu: "Không có, ta không có hứng thú với ngược đãi đánh đập."

— Mặc dù hắn ủng hộ kẻ bạo hành gia đình nên bị phán tử hình, nhưng hắn sẽ không đi xem bọn họ bị hành hạ thế nào, c.h.ế.t ra sao.

Liên Hạng gật gật đầu, hai mắt sáng lên tiếp tục bắt đầu chuyện phiếm tiếp theo: "Vậy, con trai Bỉnh Thượng thư, và con gái Phòng Lăng Trưởng Công chúa, bọn họ có biết thân phận của đối phương không!"

Hứa Yên Miểu nghĩ ngợi: "Ta cảm thấy ban đầu chắc là không biết, về sau có biết hay không thì ta không rõ."

Hắn không đi hóng chuyện phương diện này.

Liên Hạng xoa xoa tay, tràn đầy mong đợi: "Ta trước đây nghe nói đứa nhỏ nhà Bỉnh Thượng thư đã ghi danh tham gia Thần Đồng Thí, gần đây chắc không có thời gian – Hứa Lang, ta dám cược, đợi Thần Đồng Thí kết thúc, đứa con trai kia của Bỉnh Thượng thư rảnh rỗi, nó nhất định sẽ tìm cách so tài với Tiểu Quận chúa thêm một lần nữa, trông nó có vẻ rất mong đợi được phân cao thấp với Tiểu Quận chúa."

Hứa Yên Miểu: "Ể? Không cần đợi Thần Đồng Thí kết thúc đâu, bọn họ bây giờ có thể so tài rồi."

Liên Hạng dở khóc dở cười: "Hứa Lang, hôm nay là ngày thi Thần Đồng Thí, không lẽ con trai Bỉnh Thượng thư vì muốn so đấu với Tiểu Quận chúa mà trực tiếp bỏ thi Thần Đồng Thí chứ."

Hứa Yên Miểu: "Không, nó và Tiểu Quận chúa gặp nhau ở trường thi Thần Đồng Thí rồi."

"Phụt—"

Liên Hạng vừa mới nâng chén nước, một ngụm nước lọc ấm phun ra ngoài, sờ sờ trán và nách mình: "Không nóng, không bị phong hàn, nhưng sao ta lại cảm thấy hình như mình vừa nghe nhầm nhỉ."

Hứa Yên Miểu: "Không nghe nhầm đâu, Tiểu Quận chúa đi tham gia Thần Đồng Thí rồi."

Hứa Yên Miểu: "Ngạc nhiên chưa! Ta vừa thấy – ý ta là, lúc ta vừa biết chuyện này, cũng rất ngạc nhiên."

Liên Hạng hoàn toàn ngơ ngác: "Nàng ta là nữ sao vào được Thần Đồng Thí?"

"Ồ, lúc đó nàng ấy nói..."



"Chủ khảo đại nhân. Thần Đồng Thí cũng là khoa cử. Ta đã lật xem hết bảy thiên ba mươi quyển bốn trăm sáu mươi điều của luật Đại Hạ, không có điều luật nào cấm nữ nhân tham gia khoa cử đúng không?"

Tiểu Quận chúa Nhan Lệnh Huy không hề giả trai, nàng đứng ngay ở cửa Cống viện, lớn tiếng nói: "Hành vi của ta không vi phạm luật pháp, dựa vào đâu mà không cho ta vào!"

Vị chủ khảo này là Thái tử Tả Xuân phường Tư kinh cục Tẩy mã, gọi tắt là Thái tử Tẩy mã, họ Hoắc tên Quốc Tộ.

Tinh thần Hoắc Tẩy Mã vô cùng mệt mỏi: "Tiểu Quận chúa, đây không phải nơi để người đến gây rối..."

"Ta không gây rối." Nhan Lệnh Huy rất bình tĩnh, nói năng rõ ràng: "Nếu luật pháp không cấm nữ tử tham gia khoa cử, vậy thì ta có thể vào thi. Nếu không, chẳng lẽ những việc luật pháp không nói có được làm hay không, đều mặc định là không được phép sao!"

Một ngày tốt lành

Hoắc Tẩy Mã lộ ra nụ cười khổ vì bị làm khó: "Từ xưa đến nay..."

Nhan Lệnh Huy cắt ngang lời ông ta: "Không, tiền triều có tiền lệ, nữ đồng chín tuổi Lâm Ấu Ngọc đã đỗ kỳ thi Đồng tử khoa, được chiếu chỉ đặc cách phong Nhụ nhân. Bốn mươi năm sau đó, lại có nữ đồng tám tuổi Ngô Chí Đoan đỗ kỳ thi Đồng tử khoa, nhưng bị trách cứ là xuất đầu lộ diện, làm tổn hại phong hóa, chỉ được ban thưởng lụa là để biểu dương."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 626: Chương 626



Nhan Lệnh Huy mạch lạc rõ ràng bày tỏ ý chính của mình: "Bất luận thế nào, tiền triều đều chưa từng ngăn cản nữ đồng tham gia khoa cử, ý ngài là, bản triều không bằng tiền triều?"

Da mặt Hoắc Tẩy Mã co giật, khô khốc nói: "Cũng không hẳn là nói vậy, nhưng..."

Ông ta biết mình ngăn người là không hợp lý – bởi vì, Nhan Lệnh Huy nói không sai, luật pháp không nói không cho phép, vậy tức là cho phép. Sau khi thi xong có ban công danh hay không là chuyện khác, nhưng đúng là không có bất kỳ luật pháp nào cấm nữ tử tham gia khoa cử.

Nhưng mà, Hoắc Tẩy Mã xuất phát từ chút ác ý của bản thân, chính là không muốn để đối phương đi qua.

Không ai biết, ông ta rất ghét thiên tài. Ông ta đến sáu mươi tuổi mới khoa cử đỗ đạt, trong khoảng thời gian đó không có chính sách gì nổi bật, hoàn toàn dựa vào thâm niên cộng thêm tuổi đã cao, Hoàng Đế thương tình, mới châm chước thăng cho ông ta lên vị trí Thái tử Tẩy mã vào năm nay, để ông ta ở tuổi bảy mươi lăm, trước khi chết, được trải qua cảm giác làm quan Tòng ngũ phẩm.

Cho nên, ông ta gần như là căm ghét từ tận đáy lòng những người trẻ tuổi đã công thành danh toại.

Nhất là lần Thần Đồng Thí này – một đám nhóc con, sáu tuổi? Bảy tuổi? Chín tuổi? Mười hai tuổi? Không cần vượt qua cầu độc mộc như ngàn vạn quân mã, không cần viết sách luận, chỉ cần thông thuộc kinh sử tử tập, làm mấy bài văn hoặc thơ từ, liền có thể được ban Đồng tiến sĩ xuất thân, vào Hàn Lâm Viện đãi chế, sau khi thành niên thì trực tiếp được ban chức quan.

Dựa vào cái gì!

Phá hoại Thần Đồng Thí thì ông ta không dám, nhưng ngăn nữ đồng vào trường thi, thì lại không thành vấn đề.

Thần đồng thì sao chứ, bây giờ chẳng phải cũng bó tay rồi sao?

Một ngày tốt lành

Hoắc Tẩy Mã lòng dạ không yên, hắng giọng: "Tiểu Quận chúa, đây thật không phải hạ quan cố ý làm khó người, người... nói có lý đến đâu, nữ tử vào trường thi khoa cử, chính là không hợp quy củ. Xin Quận chúa đừng làm khó hạ quan."

Nhan Lệnh Huy: "Quy củ ở đâu ra? Luật pháp nào, quyển nào, chương nào, điều nào?"

Hoắc Tẩy Mã mỉm cười nhẹ: "Là quy củ trong mắt người đời."

Nhan Lệnh Huy "Ồ" một tiếng, đột nhiên cúi đầu lau nước mắt, phát ra tiếng nức nở: "Nhưng, nhưng mẫu thân ta cả đời hiếu thắng, tiếc nuối nhất là bản thân không thể trở thành nữ quan, ngày thường buồn bã không vui, cơm nước không màng. Ta là con cái nhìn thấy trong mắt, sao có thể nhẫn tâm để mẫu thân chịu khổ, mới vừa rồi không quản ngàn dặm, một mình từ Liêu Đông đến kinh sư."

"Chủ khảo đại nhân không cho ta vào, e rằng mẫu thân ta biết được, sẽ càng thêm đau đớn tột cùng."

"Mẫu thân ơi—"

Các sĩ tử xung quanh đến xem Thần Đồng Thí vốn cũng cảm thấy Nhan Lệnh Huy một bé gái mà cứ đòi vào thi khoa cử, ít nhiều có chút không biết điều. Nhưng vừa nghe đối phương là vì mẹ mà thi khoa cử, tuổi còn nhỏ đã mang theo mấy gia nô một mình ngồi xe ngựa từ Liêu Đông đến kinh sư, lập tức hảo cảm tăng mạnh.

Mấy sĩ tử đã bắt đầu lên tiếng ủng hộ: "Nếu tiền triều vào được, bản triều cũng vào được, cứ để nàng ấy thi thử xem sao."

Đúng vậy, hiếu thuận là kim bài miễn tử lớn nhất, có thể bật đèn xanh.

Cho dù một người là kẻ g.i.ế.c người, chỉ cần người này g.i.ế.c người vì cha mẹ, rất có khả năng sẽ được châm chước xử lý và tuyên án nhẹ.

Hoắc Tẩy Mã hoàn toàn không ngờ Nhan Lệnh Huy sẽ dùng chữ hiếu để gây áp lực cho ông ta.

Ông ta đến cả chuyện đối phương dùng thân phận Quận chúa để ép ông ta cũng đã nghĩ tới, thậm chí còn muốn nhân cơ hội thể hiện mình không sợ cường quyền, nhưng... sao lại dùng chữ hiếu?!

Mắt thấy tiếng nói ủng hộ Nhan Lệnh Huy ngày càng lớn (chủ yếu là, cũng không phải ủng hộ nàng làm quan, chỉ là ủng hộ nàng vào trường thi thôi), mồ hôi trên trán Hoắc Tẩy Mã ngày càng nhiều.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 627: Chương 627



[Ồ hô! Đuổi kịp náo nhiệt rồi!]

Đồng tử Hoắc Tẩy Mã co lại, mồ hôi càng nhiều hơn.

Sao Hứa Yên Miểu lại đến đây?!

Hứa Yên Miểu hoàn toàn không chú ý đến tình thế khó xử của Hoắc Tẩy Mã, đang ở đó tự nói một mình, tự tìm niềm vui: [Bảo sao người ta là thần đồng chứ, cái đầu này, không hề cứng nhắc chút nào, linh hoạt thật đấy.]

Hoắc Tẩy Mã cảm thấy Hứa Yên Miểu đang ngầm châm chọc ông ta đầu óc cứng nhắc, không khỏi thầm tức giận.

Lại cảm thấy mình và Hứa Yên Miểu không thù không oán, mình thậm chí chưa từng nhằm vào đối phương, cớ gì lại chế nhạo người ta như vậy.

Hứa Yên Miểu mù tịt: [Ể? Hoắc Tẩy Mã nhìn ta làm gì? Nhìn Tiểu Quận chúa đi kìa, người ta đã bắt đầu nức na nức nở hỏi: Chữ hiếu và quy củ cái nào quan trọng hơn rồi.]

[Ồ!]

Cái đầu nhỏ của Hứa Yên Miểu chợt lóe lên một ý.

Nếu Lão Hoàng Đế có mặt, chắc chắn sẽ tìm cách ngăn cái đầu "thông minh" này nghĩ lung tung.

Thế nhưng, Hoắc Tẩy Mã kinh nghiệm không đủ—

[Có phải ông ta muốn ta giúp ông ta giải vây không?]

[Dù sao một kẻ hiếu thuận thuê ngoài, có lẽ thật sự không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào?]

Các quan viên đang quan sát Thần Đồng Thí: "?"

Hiếu thuận thuê ngoài? Ý gì vậy?

Hiếu thuận bọn họ biết, "ngoài" bọn họ biết, "thuê/bao" bọn họ cũng biết.

Nhưng kết hợp lại... từ này rất kỳ quặc.

Mấy vị Ngự sử bình thường tụ tập lại xem náo nhiệt.

Bọn họ cùng nhìn về phía Lão Ngự sử: "Cát Công, ngài từ tiền triều đến bản triều, đã trông coi Tàng thư các hoàng gia hơn bốn mươi năm, kiến thức sâu rộng, cái này... 'hiếu thuận thuê ngoài' là ý gì ạ?"

Lão Ngự sử vuốt râu, lôi kiến thức của mình từ trong đầu ra, cố gắng giải thích: "Hiếu thuận hẳn là không có nghĩa khác, thuê ngoài – có lẽ là chỉ, dùng một thứ gì đó từ bên ngoài bao bọc lòng hiếu thuận lại."

Mấy vị Ngự sử bình thường kia: "!!!"

Lũ lượt tán đồng:

"Chắc chắn là ý này rồi."

"Cát Công trí tuệ hơn người!"

"Cũng không biết, Tiểu Bạch Trạch nói đem lòng hiếu thuận bao lại, rốt cuộc là dùng thứ tốt bao hay thứ xấu bao."

"Chắc chắn là xấu. Nếu là tốt, tốt lại thêm tốt, sao có thể không biết trả lời chữ hiếu và quy củ cái nào quan trọng hơn chứ. Bên ngoài lòng hiếu thuận bọc một lớp bùn nhơ, hiếu thuận thuê ngoài, hẳn là đang nói ông ta: Rõ ràng đang làm chuyện hiếu thuận, thế nhưng lại bị người ngoài hiểu lầm!"

"Đúng đúng! Lý lẽ này rất đúng!"

Một ngày tốt lành

"Cũng chưa chắc, nói không chừng là quá hiếu thuận, không thể trả lời vấn đề này. Nếu ông ta nói lòng hiếu thuận quan trọng hơn, chẳng phải là phải để Tiểu Quận chúa vào sao?"

"Ta tán thành lời này!"

Các quan viên một khi bắt đầu thảo luận liền mỗi người một ý, Lão Ngự sử bên cạnh mỉm cười, khoan thai vuốt râu.

Đồng thời vô cùng vui mừng vì mình lại học được một từ mới.

Hiếu thuận thuê ngoài. Ừm, hẳn đây là một từ ngữ tương tự như "kim khối châu lịch" nhỉ.

[Dù sao ta cũng sẽ không giúp ông ta, kẻ hiếu thuận thuê ngoài thật sự rất đáng ghê tởm, mẹ mình thì mình không hiếu thuận, cưới vợ về bắt vợ hiếu thuận.]

"Ủa?"

Hiếu thuận thuê ngoài hóa ra là ý này?

Lão Ngự sử đã mặc kệ mình đoán sai hay đúng, vội vàng bảo người trải giấy, mài mực, nhấc bút lên.

Mau! Kể chi tiết vị Thái tử Tẩy mã này bất hiếu thế nào đi! Thành tích của Ngự sử chúng ta lại đến rồi!

— Còn về chuyện cưới vợ bắt vợ hiếu thuận, trong mắt nhiều người, đều là chuyện nên làm.

Con dâu chính là phải hiếu thuận với cha mẹ chồng mà.

Phía bên kia, Hoắc Tẩy Mã nghe rõ mồn một tiếng lòng vừa hoảng hốt, vừa lúng túng, nhưng đây lại là lời trong lòng của Hứa Yên Miểu, ông ta lại không có cách nào xông qua đó mà giảo biện.

Không đúng, ông ta có thể!

Hoắc Tẩy Mã nhìn về phía Tiểu Quận chúa, thở dài một hơi, dường như rất thấm thía nói: "Quận chúa, chữ hiếu và quy củ không phải là mối quan hệ một mất một còn, ví như ở nhà hạ quan, trước khi hạ quan khoa cử đỗ đạt, vì bận rộn học hành, không rảnh lo lắng cho mẫu thân, chỉ có thể giao phó việc nhà cho thê tử. Mẫu thân ta quả thực nhớ mong ta, cũng muốn gặp ta luôn luôn, nhưng nếu ta múc nước đến rửa chân cho bà, bà vui thì vui đó, nhưng lại trách mắng ta, bảo ta chăm chỉ đọc sách, dồn tâm sức vào khoa cử."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 628: Chương 628



"Sau đó ta liền một lòng học hành, vùi đầu vào sách vở..."

[Sau đó sáu mươi tuổi tiễn mẹ già đi rồi mới đỗ đạt?]

[Mẹ ngươi còn sống ảnh hưởng ngươi phát huy à?]

"Phụt—"

Đằng sau Lão Ngự sử vang lên tiếng cười phá lên của các Ngự sử.

Mà bản thân Lão Ngự sử tuy đã giữ vững, không cười, nhưng tay cầm bút dùng sức run lên, để lại trên giấy trắng một vệt mực đen hình trăng lưỡi liềm rất lớn.

Cái miệng này của Hứa Yên Miểu cũng độc quá rồi!

Rốt cuộc Hoắc Tẩy Mã đã nói gì, mới chuốc lấy lời châm chọc như vậy?

Tò mò ghê.

Mấy vị Ngự sử nhìn nhau, bắt đầu xúi giục: "Cát Công, hay chúng ta lại gần hơn chút xem tình hình đi?"

"Đúng đó đúng đó. Hoắc Tẩy Mã đã lớn tuổi rồi, lại bắt nạt Tiểu Quận chúa, chúng ta không đành lòng."

Một ngày tốt lành

Lão Ngự sử năm nay tuy đã bảy mươi hai tuổi, nhưng cũng muốn xem náo nhiệt (gạch bỏ), nhưng cũng lòng mang chính nghĩa, không thể nhìn người khác bắt nạt bé gái tám tuổi: "Nếu đã vậy, lão phu cũng đi một chuyến vậy."

...

Nhan Lệnh Huy nhìn bộ dạng mặt Hoắc Tẩy Mã chợt xanh chợt trắng, gân xanh trên trán nổi lên, chỉ cảm thấy khó hiểu.

Người này cũng quá không chịu nổi sóng gió rồi, nàng chẳng qua chỉ là lợi dụng ưu thế tuổi nhỏ, vừa khóc vừa chọc tức ông ta, cố ý hỏi "Chữ hiếu và quy củ cái nào quan trọng hơn" thôi mà, đến mức vừa trả lời vừa tức muốn c.h.ế.t như vậy sao?

Loại người này nếu yếu đuối, lúc bị Ngự sử đàn hặc, bị kẻ địch chính trị nhằm vào, thật sự sẽ không tức đến hộc m.á.u sao?

Nhan Lệnh Huy thấy Hoắc Tẩy Mã đang nói thì đột nhiên ngừng lại, lặng lẽ bĩu môi, sau đó, giả bộ sụt sùi tiếp lời: "Một lòng học hành, vùi đầu sách vở, rồi sao nữa?"

Hoắc Tẩy Mã nhẫn nhịn một lát, mới giả vờ không để ý lời của Hứa Yên Miểu, tiếp tục nói với Nhan Lệnh Huy: "Rồi sau đó, ta ở tuổi sáu mươi đã khoa cử đỗ đạt, mấy chục năm qua, chưa từng có một ngày bỏ bê học hành để về hầu hạ mẫu thân. Trong mắt người đời, ta chắc chắn là kẻ không giữ quy củ, đó là mẫu thân ta, ta lại đem hết chuyện hiếu thuận vứt cho thê tử. Nhưng trong mắt mẫu thân ta, trong mắt thê tử ta, ta lại là người hiếu thuận nhất. Bởi vì đó là điều mẫu thân ta muốn, là cách ta thực sự hiếu thuận với bà."

Hoắc Tẩy Mã: "Chẳng lẽ mẫu thân ngươi muốn ngươi vì bà mà thách thức quy củ thế tục, bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nói ngươi không an phận thủ thường sao?"

Nhan Lệnh Huy: "Mẫu thân ta muốn chứ."

Một bụng lời của Hoắc Tẩy Mã lập tức bị câu "Mẫu thân ta muốn chứ" chặn họng, cả người đột nhiên phản ứng lại – đó chính là vị Trưởng Công chúa điện hạ cả đời hiếu thắng, còn lấy nữ phò mã, sao có thể để ý quy củ thế tục, ông ta vừa rồi là đầu óc bị tắc nghẽn, nhất thời không nghĩ thông, vậy mà lại định dùng Trưởng Công chúa để ép tiểu nha đầu này.

Nhưng không sao, người ngoài lại không biết chuyện này.

Giống như biện luận vậy, ông ta không cần khiến đối thủ công nhận, chỉ cần khiến khán giả công nhận suy nghĩ của ông ta là được.

"Nói bậy! Đứa nhỏ nhà ngươi sao lại vì muốn vào thi khoa cử mà đến lời nói dối thế này cũng nói ra được!"

Vẻ mặt Hoắc Tẩy Mã hơi méo mó, nhưng dưới ánh mặt trời, chút méo mó này không quá rõ ràng: "Phụ mẫu chi ái tử, tắc vi chi kế thâm viễn, bà sao có thể muốn đặt ngươi vào hoàn cảnh bị ngàn người chỉ trích chứ."

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe thấy tiếng lòng đáng ghét.

[Đúng vậy đúng vậy, lời này chắc ngươi cảm nhận sâu sắc lắm nhỉ.]

[Dù sao lúc ngươi hơn năm mươi tuổi, mẹ ngươi bị trúng gió, nằm trên giường mấy năm liền. Đại tiểu tiện không tự chủ được.]

[Lúc đó không có tiền mua nha hoàn, toàn là tức phụ ngươi ngày đêm hầu hạ, ngươi một lần cũng chưa từng vào phòng mẹ ngươi, giả vờ đang đọc sách.]

[Thánh~ Hiền~ Thư!]

[Phỉ!]

Hứa Yên Miểu vừa hóng chuyện, vừa bất bình: [Sao nào, thánh hiền bảo ngươi, mẹ ruột nằm trên giường, cơm không tự ăn được, đại tiểu tiện không tự lau được, con trai có thể chê bẩn chê ghê tởm sao?]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 629: Chương 629



[Ha ha, ngươi không cần chăm sóc mẹ ruột một ngày nào, chỉ cần nói với tức phụ: Đó là mẹ ta, bà bây giờ bị bệnh rồi, tính tình không được tốt lắm, vợ chồng chúng ta là một thể, nàng chịu khó một chút.]

[Thật là hiếu thuận nha.]

[Lát nữa ta phải hỏi Quyền Công xem, lòng hiếu thuận của Nho gia là loại hiếu thuận này sao?]

[Là loại hiếu thuận thuê ngoài này, không động tay chỉ động mép, lòng hiếu thuận của người khác đều là "Ta muốn hiếu thuận với cha mẹ ta", còn lòng hiếu thuận của ông ta chính là "Tức phụ ta phải hiếu thuận với cha mẹ ta" sao?]

[Nếu là loại này, ta học không nổi đâu.]

Nói bậy!!!

Quyền Ứng Chương bực bội dùng gậy chống đập xuống đất, giả vờ như đang đập vào đầu Hoắc Tẩy Mã.

Lòng hiếu thuận của Nho gia đâu phải như vậy, một mình ông ta không thể đại diện cho cả Nho gia được.

Nhân tính bản ác, con người không phải sinh ra đã hiếu thuận. Con người "đói thì muốn ăn, lạnh thì muốn ấm, mệt thì muốn nghỉ, ham lợi mà ghét hại", đây là bản năng. Con người kiềm chế bản năng, đối mặt với sự sinh tồn mà đi hiếu thuận cha mẹ, đó mới gọi là hiếu.

Hiếu thuận cha mẹ là đi ngược lại bản tính con người, cần có ngoại lực ép buộc.

Kẻ họ Hoắc kia ham ăn biếng làm, đối mặt với mẫu thân bị trúng gió không muốn đến hầu bệnh, thế gọi là hiếu thuận gì! Ông ta ép tức phụ mình đi hiếu thuận, đó là lòng hiếu thuận của tức phụ ông ta, liên quan gì đến ông ta!

— Đúng vậy, Cổ văn học phái lấy Tuân Tử làm đầu. Quyền Ứng Chương ông tin sâu sắc vào nhân tính bản ác.

Quyền Ứng Chương quay đầu nhìn những người khác thuộc Cổ văn học phái: "Mang giấy bút đến đây cho lão phu, lão phu mắng c.h.ế.t ông ta!"

Tuyệt đối không thể để Tiểu Bạch Trạch hiểu lầm về Cổ văn học phái, phải phân rõ giới hạn giữa con sâu bọ này và Nho gia của Cổ văn học phái!

Một ngày tốt lành

Có người của Cổ văn học phái nhỏ giọng đề nghị: "Quyền Công, có muốn xếp ông ta vào phe Kim văn học phái bên kia không?"

Quyền Ứng Chương: "Ồ?"

Người của Cổ văn học phái ho một tiếng: "Ngài xem, Kim văn học phái lấy Mạnh Tử làm đầu. Mạnh Tử tuân theo nhân tính bản thiện, hiếu thuận là bản năng của con người, nếu đã là bản năng, ông ta đem chuyện hiếu thuận đẩy cho... không đúng, giao cho thê tử, ông ta thuận theo ý mẫu thân không đi quan tâm mẫu thân, không hầu bệnh lúc mẫu thân ốm, chẳng phải chính là ứng với lời của Mạnh Tử: Hiếu tử chi chí, mạc đại hồ tôn thân?"

"Hoắc Quốc Tộ, chắc chắn là người của Kim văn học phái!"

Xuyên tạc! Tuyệt đối là xuyên tạc! Nhưng xuyên tạc giữa các học phái không gọi là xuyên tạc, đó gọi là tranh luận học thuật.

Quyền Ứng Chương cũng chưa bao giờ là người nhân từ mềm lòng, thế là ông quả quyết: "Được, ngươi cứ viết như vậy đi."

— Còn về mấy ngày sau, Ký Tuế biết chuyện này, tức giận đến mức nào, nhấc bút phản kích, trọng điểm là "Người này không có quan hệ gì với Kim văn học phái chúng ta, ông ta là người của Cổ văn học phái các người, nguyên do là xxxx", hai bên học phái đá Hoắc Quốc Tộ qua lại như rác rưởi thế nào, đó đều là chuyện về sau.

Mà bây giờ, Hoắc Quốc Tộ chỉ biết mình bị Hứa Yên Miểu công kích một trận, đối phương còn lôi cả Quyền Công vào.

Ông ta thừa biết Quyền Công muốn dụ dỗ Hứa Yên Miểu vào Cổ văn học phái đến mức nào!

Những tiếng lòng kia vừa xuất hiện, cơ bản là khiến ông ta tự tuyệt đường với Cổ văn học phái rồi!

...

"Ồ hô!"

"Vị kia vẫn sắc bén như mọi khi!"

"Xem câu 'Thánh~ Hiền~ Thư' kìa, đủ âm dương quái khí."

"Đỏ rồi! Mặt không xanh nữa, nín thở đến đỏ bừng rồi!"

"Cái gì! Mau! Thiên lý kính đưa ta, để ta xem!"

Náo nhiệt là của đám đồng liêu, không liên quan đến Hoắc Quốc Tộ, ông ta chỉ cảm thấy... à, ông ta cũng không biết đám đồng liêu đang xem náo nhiệt, đến cả Thiên lý kính cũng dùng đến rồi.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 630: Chương 630



Ông ta chỉ cảm thấy, Hứa Yên Miểu nhằm vào ông ta một cách khó hiểu.

Mẹ ông ta c.h.ế.t mười lăm năm rồi! Xương cốt có lẽ đã thành tro rồi, dùng mẹ ông ta để nhằm vào ông ta, có ý nghĩa gì chứ!



Hứa Yên Miểu lại thấy rất có ý nghĩa.

Đương nhiên, không phải vì mẹ ông ta. Thuần túy là ngứa mắt với kiểu hiếu thuận thuê ngoài thôi.

[Chậc chậc, cha c.h.ế.t sớm, mẹ một mình gánh vác cả gia đình này. Ngày thường cũng chẳng hiếu thuận, ngày nào ăn cơm xong cũng quẳng bát đó, buổi tối cũng chẳng thấy ông ta rửa chân cho mẹ già lần nào. Rồi đợi đến khi cưới vợ, động một tí là nói với thê tử: Mẹ ta gánh vác gia đình này không dễ dàng, nàng và ta là vợ chồng một thể, nàng nhất định phải thay ta hiếu thuận bà thật tốt. Hoặc là: Mẹ ta một mình cực khổ nuôi ta khôn lớn, nàng không thể thông cảm cho bà thêm một chút sao?]

Một ngày tốt lành

[Sao nào, mẹ ngươi là sau khi tức phụ ngươi về mới trở nên không dễ dàng à? Nếu không phải, đề nghị nên tự kiểm điểm lại cho kỹ, rốt cuộc ai mới là nguồn gốc khiến mẹ ngươi không dễ dàng.]

[Oa! Tuyệt!]

[Người này sao lại thế này!]

[Trước đây lúc mẹ ruột chưa qua đời, tết nhất mẹ ruột một mình bận rộn, còn mặt dày khiển trách tức phụ không hiểu chuyện, không đến giúp đỡ – chậc chậc, hóa ra trước khi chưa cưới tức phụ, vẫn luôn là mẹ ruột một mình làm cơm tất niên à, người lớn tướng thế này rồi, đến cái bát cũng không giúp bưng một cái đúng không?]

[Hay là trước lúc tức phụ chưa về nhà chồng, mắt đã mù rồi? Tức phụ vừa bước vào cửa, lập tức khôi phục ánh sáng, phát hiện ra sự không dễ dàng của mẹ ruột?]

[Vỗ tay bôm bốp—]

[Kiểu gì cũng phải trao cho tức phụ một cái biển ngạch, đề chữ "Diệu thủ hồi xuân".]

"Xì—"

Mắng hay lắm!!!

Các kinh quan quả thực là hết lời ca ngợi.

Miệng lưỡi của Tiểu Bạch Trạch ngày càng độc địa, nhưng bình thường lúc giao tiếp với người khác lại rất bình thường, thậm chí có thể gọi là hòa nhã kia mà. Sao lời trong lòng và vẻ bề ngoài lại khác biệt lớn thế?

"Chẳng lẽ là bình thường hay nói xấu Bệ hạ trong bụng, nên luyện ra được đấy chứ?"

Có quan viên buột miệng nói ra, sau đó nhanh chóng bị đồng liêu dùng ánh mắt ép nuốt những lời còn lại vào.

— Chỉ có ngươi lắm mồm!

Hoắc Quốc Tộ tức đến độ cả người run lên.

Nhan Lệnh Huy hơi chần chừ, cẩn thận lùi lại hai bước: "Ngươi chẳng lẽ bị động kinh? Chuyện này không liên quan đến ta, mọi người thấy rõ rồi đó, ta còn chưa nói gì mà."

Hoắc Quốc Tộ tức đến mức run lên gấp bội.

Rồi còn không quên đổ tội: "Ta là đang tức giận thay cho Trưởng Công chúa, thân làm con cái, ngươi vậy mà cho rằng nàng ấy sẽ mặc kệ ngươi bị ngàn người chỉ trích, há chẳng phải quá làm tổn thương trái tim một người mẹ sao?"

Nhan Lệnh Huy đang định mở miệng nói.

Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng xen vào: "Công chúa nào có thấy con gái mình đến tham gia Thần Đồng Thí là sẽ bị ngàn người chỉ trích. Huống hồ, ngàn người chỉ trích thì sao chứ, chỉ cần nàng cho rằng việc mình làm là đúng, lời chỉ trích của phàm phu tục tử chẳng qua chỉ là sương gió trên con đường thẳng tiến mây xanh mà thôi."

Nhan Lệnh Huy kinh ngạc vui mừng quay đầu: "Phụ thân!!!"

Người đến không phải Nữ phò mã Nhan Thuần thì là ai.

Nhan Lệnh Huy theo phản xạ muốn lao về phía Nữ phò mã, nhưng nghĩ đến một chuyện, lại đột ngột dừng bước, ngón tay đặt sau lưng vân vê, ánh mắt lảng tránh: "Phụ thân, người... sao người lại đến đây?!"

[Ồ hô!] Hứa Yên Miểu một câu nói toạc móng heo: [Đứa nhỏ bỏ nhà ra đi bị tóm rồi.]

Biết cháu ngoại gái muốn tham gia Thần Đồng Thí, vội vàng chạy tới, Lão Hoàng Đế hơi nhíu mày: "Bỏ nhà đi?!"

Con nhóc thỏ đế này lại dám nói dối lừa ông! Bảo là nhớ ngoại công, nhưng cha mẹ rất bận, không rảnh đưa nó về kinh, nên để nó tự về. Ông đã nói rồi, đứa nhỏ này mới tám tuổi, sao Phòng Lăng có thể yên tâm để nó một mình mang theo hộ vệ, chạy từ Liêu Đông về kinh sư chứ, đây là tròn ba ngàn dặm đường đó!
 
Back
Top Bottom