Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 130



Quân thần Đại Hạ cho rằng, "bí ẩn trong thai" hẳn là cách gọi của "lúc mê muội trong thai" và "bí ẩn cách âm" trong miệng Bạch Trạch—— Dù sao Bạch Trạch không phải người trong Phật môn.

Bọn họ cũng chưa từng làm thần tiên, chỉ có thể đoán mò——

Đã giải khai "bí ẩn trong thai", nhớ lại chuyện kiếp trước, có lẽ tất cả những gì liên quan đến kiếp này, từ cách hành xử và lời nói đến sở thích, nét chữ, kiến thức, đều sẽ phai nhạt đi?

Lễ Bộ Thị Lang suy nghĩ một chút, cũng nhỏ giọng nói: “Bệ hạ xưa nay tham lam, Bạch Trạch là điềm lành như vậy ngài ấy nhất định phải có, danh tiếng ngài ấy cũng nhất định phải có… Chắc hẳn, là đã động tay động chân trên tờ giấy đó từ trước.”

Bên kia, Hứa Yên Miểu nắm cán bút lông, cổ tay căng thẳng.

Thái Tôn nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt đầy tự tin.

—— Nếu người này thật sự có thể viết ra chữ giống nhau, thì đã sớm chứng minh mình trong sạch rồi.

Hắn cách án kỷ của Hứa Yên Miểu một khoảng cách, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện bóng lưng của Cẩm Y Vệ, che khuất án kỷ, sững người một chút, định quát mắng, nhưng Cẩm Y Vệ lại nhanh chóng lui ra, trên án kỷ nhiều thêm một nghiên mực. Thì ra chỉ là đang đặt nghiên mực.

Hứa Yên Miểu nhìn rõ ràng, ngay trong khoảnh khắc đó, Cẩm Y Vệ nhanh chóng phun chất lỏng gì đó lên giấy, trên giấy lập tức hiện ra chữ màu xanh tím.

“Muốn gán tội cho người ta, nào thiếu lý do.”

Màu xanh tím không đậm, chỉ là một vài dấu vết nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn rõ nét bút giống với của chủ nhân ban đầu.

Đồng tử Hứa Yên Miểu rung chuyển.

[Tinh bột phản ứng với dung dịch iốt?!]

[Đây là gian lận ngay tại chỗ?!]

Lão Hoàng Đế nhấp một ngụm trà, trong mắt đen sâu thẳm không gợn sóng.

Hoàng Thái Tôn và thiên hạ đã muốn chân tướng, vậy ông ta liền cho bọn họ một chân tướng.

Vì vậy, Hoàng Thái Tôn và các thị vệ trong điện chỉ có thể nhìn thấy Hứa Yên Miểu dừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ, sau đó cầm bút lên, chấm đầy mực, không nhanh không chậm viết lên giấy, đến chữ cuối cùng thì dừng bút, đứng dậy hành lễ: “Bệ hạ, thần viết xong rồi.”

Thái Tôn không đợi được, nhanh chóng bước tới, khi nhìn thấy tám chữ đen trên nền giấy trắng kia, sắc mặt lập tức âm trầm khó coi.

Cẩm Y Vệ cầm tờ giấy đó lên, trình cho hoàng đế trước, hoàng đế xem xong, rồi mới lần lượt truyền cho các đại thần.

Giấy vừa vào tay Đậu Thừa tướng, tính đàn hồi rất rõ ràng, Đậu Thừa tướng lập tức sờ ra được—— Đây là một tờ giấy tuyên sinh.

Mà giấy tuyên sinh có một đặc điểm, đó là hút nước, cho nên, tính năng thấm nước đặc biệt của nó khiến cho chữ viết đầy đặn và cương nhu kết hợp, nếu dùng để vẽ tranh, đường nét thủy mặc sẽ trở nên tròn trịa sống động, rất đẹp mắt.

Nhược điểm duy nhất là viết lên trên đó sẽ rất khó khăn, rất khó viết xong một bài văn một cách trôi chảy.

Nhưng mà! Hứa Yên Miểu chỉ cần sao chép! Còn không phải là kiểu sao chép nhìn theo chữ trên một tờ giấy khác, mà là đi theo chữ có sẵn, phủ mực lên trên, để nó không nhìn ra màu xanh tím nữa thôi.

Ánh mắt Đậu Thừa tướng lóe lên, không nói tiếng nào xem xong, rồi đưa cho người khác.

Một vòng sau, Lão Hoàng Đế trầm giọng: “Thế nào, có giống với chữ lúc thi không?”

Quần thần đồng thanh: “Giống!”

“Không thể nào!” Sự xoay chuyển của người khác, khiến đầu óc Thái Tôn hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được: “Sao có thể như vậy! Sao có thể!”

Lão Hoàng Đế quát: “Đủ rồi!”

Giọng nói của Thái Tôn đột ngột im bặt.

Lão Hoàng Đế đứng dậy, chậm rãi đọc…

“Hoàng Thái Tôn, Cao Kỳ Sinh, làm người tầm thường hèn mọn, không có danh tiếng hiền thánh nhìn xa trông rộng, cũng không phải người thực hiện chính đạo, chính sự không lo, giỏi tâm kế, làm ô uế hậu cung, bôi nhọ triều thần.”

“Nay, phế bỏ ngôi vị Hoàng Thái Tôn, giáng làm thứ dân, đày đến Vân Nam! Soạn thảo bảng văn, thông cáo thiên hạ!”

Giọng điệu không cho phép nghi ngờ.

Trung Thư Tỉnh thông qua chế này, soạn thảo thánh chỉ.

Lục Bộ thông qua chế này, cung cấp luật pháp tương ứng, bổ sung theo lệ của các đời trước.

Hàn Lâm Viện thông qua chế này, kiểm tra thánh chỉ thật giả và kiêng kỵ.

Văn Uyên Các và Võ Anh Điện thông qua chế này, thẩm định thánh chỉ.

Đô Sát Viện thông qua chế này, tiến hành ký tên.

Hoàng đế hạ chỉ, đôi khi cũng cần phải trải qua từng tầng từng lớp mới có thể thi hành, mà cho đến khi thánh chỉ được đưa đến Nội Vụ Phủ, đóng dấu quan ấn, vẫn không có bất kỳ quan viên nào nhảy ra phản đối, nói rằng phế bỏ trữ quân dễ khiến quốc gia bất ổn.

Thái Tôn lảo đảo sắp ngã.

Hắn căn bản không nghĩ ra, tại sao chỉ vu oan một tiểu quan, mà tổ phụ lại phế bỏ hắn! Phụ thân hắn cũng không nói giúp hắn một lời nào!

Một tiểu quan cỏn con, sao có thể quan trọng hơn cháu trai ruột, con trai ruột chứ?!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 131



Còn những quan viên nịnh bợ hắn thì sao! Hắn ngã xuống, bọn họ có thể sống yên ổn sao?

Thái Tôn nhìn từng người một, nhưng những quan viên trước đây còn nịnh bợ hắn thì hoặc là ánh mắt lấp lóe, hoặc là dời mắt đi chỗ khác.

Trên mặt hắn cuối cùng cũng hiện lên vẻ sợ hãi và hoảng loạn.

Sao có thể như vậy!!!

Cẩm Y Vệ đi đến bên cạnh hắn: “Mời.” Thấy hắn không nhúc nhích, trực tiếp khiêng người lên đi.

“Buông ta ra! Buông ta ra!”

Thái Tôn đạp chân, nhưng căn bản không thể thoát khỏi Cẩm Y Vệ mà bị lôi đi, giam vào ngục, chờ ngày bị đày đến Vân Nam.

Trong thiên lao rất yên tĩnh, cho nên một chút động tĩnh cũng sẽ trở nên đặc biệt rõ ràng.

Tiền phò mã nghe thấy tiếng động liền lập tức ngồi dậy, vốn tưởng là người mới, không ngờ: “Thái Tôn điện hạ?”

Thế tử gia kinh ngạc: “Sao ngài lại vào đây nữa?”

Cẩm Y Vệ nhắc nhở: “Người này đã bị phế làm thứ dân.” Không thể gọi là Thái Tôn nữa.

Thế tử giả càng kinh ngạc hơn: “Thái Tôn? Bị phế?”

Bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

….

Lão Hoàng Đế cho Hứa Yên Miểu lại gần, ôn tồn nói: “Có bị dọa không?”

Không bị dọa sợ chứ! Không bị tim đập nhanh chứ! Không bị suýt nữa dọa c.h.ế.t chứ!

Hứa Yên Miểu rất cảm động: “Tạ Bệ hạ tin tưởng thần.”

Lão Hoàng Đế tiến lên nắm lấy hai tay Hứa Yên Miểu “Không cần đa lễ! Ngươi một người, đáng giá ngàn quân vạn mã.”

Nghĩ đến việc Sơn Đông bị vạch trần việc chiếm đoạt ngân lượng cứu trợ thiên tai, nghĩ đến việc biết trước được việc tạo phản của nước chư hầu, nghĩ đến giống lương thực thần kỳ ở nước ngoài, nghĩ đến đám tham quan vừa mới bị loại bỏ…

Lão Hoàng Đế nắm chặt hai tay đó hơn, giọng nói dịu dàng như nước, quả thực là một người si tình nhàn nhã——

“Ái khanh!!!”

Đợi đại triều hội mùng một tết xong! Chúng ta dẫn theo văn võ bá quan cùng các quan viên về kinh báo cáo công việc, đi thị sát Cửu Châu đi!

Lão Hoàng Đế mặt không cảm xúc bước ra khỏi Võ Anh Điện, phía sau là một đám quan viên cũng đang cố gắng không biểu lộ cảm xúc đi theo.

Trong đầu, lại một lần nữa phát lại toàn bộ chuyện giường chiếu năm Thiên Thống thứ mười hai theo hình thức 3D, và đang không ngừng cập nhật.

Lão Hoàng Đế nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể nào xua đuổi giọng nói này ra khỏi đầu.

Ông ta không hiểu! Tại sao Hứa Yên Miểu lại không thể nghĩ theo hướng tình cảm quân thần bình thường chứ!

Hoàng đế nắm tay thần tử thì sao chứ! Đây là coi trọng đấy!

Hoàng đế còn có thể nói lời ngon tiếng ngọt nói yêu ngươi nhất, nói không biết phải thương ngươi như thế nào, nói đêm nay chúng ta ngủ chung, nói như cá với nước… à không, nói quân thần hòa hợp, như cá gặp nước!

Nếu thật sự đặc biệt coi trọng, đặc biệt thiết lập một chức quan cho ngươi cũng được! Cho quần thần hành lễ với ngươi cũng được! Vì ngươi mà làm trái pháp luật, thiên vị cũng được!

Lão Hoàng Đế rất ấm ức.

Trẫm thật sự không có sở thích đoạn tụ! Trẫm không giống với một số hoàng đế nam nữ đều ăn của các triều đại trước!



Hứa Yên Miểu vừa ăn vừa cảm thấy có gì đó không đúng, hình như có người đang lén nhìn mình. Quay đầu lại, thấy là Binh Bộ Tư Vụ: “Sao vậy? Mặt ta có gì à?”

Binh Bộ Tư Vụ oán hận nhìn Hứa lang một cái: “Không có gì, chỉ là thấy ngươi tối nay có thể gặp nguy hóa cát thật tốt.”

Nếu có thể cho chúng ta cũng gặp nguy hóa cát, không cần nghe chuyện giường chiếu của thượng cấp nữa thì càng tốt.

“Ừ! Ta cũng thấy vậy! Tối nay thật sự quá nguy hiểm.”

Hứa Yên Miểu vẫn còn sợ hãi: “Nếu không phải…”

Nếu không phải Lão Hoàng Đế nhìn thấu được Thái Tôn đang vu oan các trọng thần trong triều…

Hắn không ngốc, hắn biết Thái Tôn không phải đang nhắm vào hắn, hắn chỉ là cái cớ để Thái Tôn lôi Lễ Bộ Thị Lang, Đại tướng quân, Hàn Lâm và các quan viên khác xuống ngựa.

Mà Lão Hoàng Đế chắc chắn sẽ không cho phép Thái Tôn loại bỏ người khác như vậy, cho nên mới hỗ trợ hắn gian lận.

“Nếu không phải Bệ hạ thánh minh, ta có thể đã bị oan uổng vào tù rồi.”

Hứa Yên Miểu nghiêm mặt: “Sau này ta phải càng thận trọng hơn, ít tiếp xúc với người ngoài, tuyệt đối không kết bè kết phái.”

[Vẫn là xem bát quái an toàn hơn! Quan trường thật sự quá đáng sợ. Không cẩn thận sẽ thành pháo hôi.]

[Ta xem nào, năm Thiên Thống thứ mười lăm…]

Binh Bộ Tư Vụ: “…”

Cho nên, ngươi chọn tiếp tục đi đào chuyện giường chiếu của Bệ hạ đúng không?

….

Các hoạt động đón giao thừa tiếp theo không còn ai gây chuyện nữa, ngoại trừ Hứa Yên Miểu vẫn luôn xem chuyện giường chiếu, ngoại trừ Lão Hoàng Đế mặt đen như đáy nồi, mọi thứ đều rất tốt.

Ngày hôm sau đại triều hội mùng một tết cũng diễn ra suôn sẻ, không khác gì so với mọi năm, chỉ trừ việc sắp bãi triều, hoàng đế đột nhiên đề nghị mình định tuần du Cửu Châu.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 132



Sắc mặt các quan địa phương trở nên hoảng sợ.

Bệ hạ ngoài việc nói muốn tuần du Cửu Châu, còn đặc biệt nói đã cho Cẩm Y Vệ đi thông báo cho các phó quan của các châu phủ, sau khi làm việc xong năm, trước tiên để bọn họ thay thế.

Đây là làm gì! Rõ ràng là muốn kiểm tra đột xuất, xem tình hình trị vì của bọn họ như thế nào! Xem có tham ô, ức h.i.ế.p dân lành hay không?

Còn cố ý nói trong đại triều hội, rõ ràng là không muốn bọn họ thông báo trước.

Nói cũng không sai, Lão Hoàng Đế chính là có ý nghĩ này. Ông ta nói, đã nhân lúc người đông đủ rồi, chọn ra một số quan viên ở lại kinh thành, các quan viên khác trực tiếp chuẩn bị xuất phát tại chỗ đi.

Cái gì? Quá mệt mỏi? Trẫm là hoàng đế, đã sáu mươi mấy tuổi rồi, cũng không thấy mệt, các ngươi nói mệt cái gì!

Thái tử: Đúng vậy! Đúng vậy!

Thái tử kiên quyết bày tỏ sự tán thành, hơn nữa: “Bệ hạ! Thần xin đi theo! Thần xin đi theo bên cạnh Bệ hạ, cảm nhận sự hun đúc khi Bệ hạ làm việc! Còn việc giám quốc, có Thừa tướng là được rồi!”

[Oa! Có chuyện liền bán cữu cữu! Thì ra Thái Tôn học theo ngươi!]

Cữu cữu của Thái tử—— Đậu Thừa tướng: “???”

Thái tử, ngươi đúng là cháu trai tốt của ta.

Lão Hoàng Đế không nghĩ nhiều, dù sao có người trông nhà là được.

“Được. Thái tử đi theo, Thừa tướng ở lại.”

Các quan cấp thấp không mong mình có thể phát biểu ý kiến, nhưng các đại thần nhị phẩm nhìn nhau, đều nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt đối phương.

Hiểu rồi, danh ngạch có hạn, đạp đối phương xuống ta liền có thể đi!

Binh Bộ Thượng thư vung tay áo: “Bệ hạ! Công Bộ cần thiết kế phường mới, Hộ Bộ cần nắm chắc số lượng tiền lương tiêu hao trong đó, Binh Bộ tạm thời không có việc gì lớn, khẩn cầu Bệ hạ ban ân, cho phép thần đi theo.”

[Oa, ra tay chính là chiêu hiểm! Chiêu nào cũng thấy máu! Đúng là kẻ tâm ngoan thủ lạt!]

Mặt Công Bộ Thượng thư xịu xuống.

Hứa Yên Miểu nói đúng, đám người hành binh đúng là âm hiểm!

“Bệ hạ! Phường mới quả thực quan trọng, nhưng có Thị lang giám sát là được rồi. Thần đi theo Bệ hạ tuần du, có thể thị sát tình hình xây dựng đập lớn ở các nơi, xem xét kho lương có cần sửa chữa hay không, còn có thủy lợi, đồn điền, giao thông…”

“Nhưng Hộ bộ lại khác, Hộ bộ có các nguồn thu từ sai dịch, phu trạm, dịch trạm…, nào là tiền sai dịch, tiền ngựa, tiền than củi, tiền phu khuân vác, tiền dịch trạm… Những khoản tiền này, Hộ bộ Thượng thư không ở lại kinh thành ngày ngày kiểm kê, làm sao có thể yên tâm! Chẳng lẽ lại đem tài vật đưa đến hành tại sao? Lỡ như mất trên đường thì làm thế nào?”

Hộ bộ Thượng thư: “Ngươi!”

[Đấu đá! Đấu đá cao cấp! Còn Hộ bộ thì sao! Cứ để mặc Binh bộ chơi xỏ như vậy sao?]

Hộ bộ Thượng thư: “Nếu Bệ hạ cho rằng thần nên đi, thần sẽ đi, nếu cho rằng thần nên ở lại kinh thành, trấn giữ hậu cần, thần vui lòng tuân mệnh. Chỉ có một điều, Bệ hạ, nay là ngày Nguyên đán, không ít vụ án từ các nơi chuyển đến giao cho Hình bộ, kiện tụng quân dân đất kinh sư, các vụ án khó từ các châu phủ chuyển lên, đều đang chờ Hình bộ mười ba ty xử lý, đặc biệt còn có thể xuất hiện trường hợp quân dân địa phương vượt quan đến kinh sư kêu oan, nếu Hình bộ rời kinh hết, những quân dân địa phương vất vả tìm đến chẳng phải sẽ rơi vào tuyệt vọng sao?”

Hình bộ Thượng thư nóng mắt.

Sao hắn ta đánh ngươi, ngươi lại đánh ta!

Rồi Hình bộ Thượng thư cũng lên tiếng.

Tiếp đó, các quan lớn nhỏ thật sự được mở rộng tầm mắt, nhất là các võ quan từ địa phương đến, mắt đều trợn tròn.

Các ngươi, văn quan triều đình, mỗi người đều chơi ba mươi sáu kế trơn tru như vậy sao!

Ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng ra…

Lễ bộ Thượng thư: “Các ngươi đều định để Thượng thư của bộ mình ở lại kinh thành làm việc, có việc quan trọng thì sai người cưỡi ngựa nhanh chóng đưa đến làm việc tại chỗ, Lễ bộ bên này lại không được, Lễ bộ Thị lang là cánh tay phải của ta, mọi việc đều không thể thiếu hắn, hoặc là Thượng thư và Thị lang cùng ở lại kinh sư, hoặc là cùng đi theo.”

Còn công vụ, trong trường hợp mang theo văn võ bá quan cùng di chuyển làm việc như thế này, công vụ sẽ được đưa đến tay Hoàng thượng và các quan thông qua trạm dịch.

[Hiểu rồi, không bán lẻ, chỉ bán sỉ。]

Vị Đại tướng quân đang ngủ gật bỗng giật mình: “Bệ hạ! Thần cho rằng lần xuất hành này là chưa từng có tiền lệ trong triều, mọi việc lễ nghi đều cần Thượng thư coi sóc, Lễ bộ đi theo là điều nhất định không thể thiếu!”

Từ khi Đại tướng quân buông xuôi nói thẳng mình ngủ với Lễ bộ Thị lang trước mặt mọi người, hai người dứt khoát công khai chuyện mình xuất quỹ, những nơi khác không biết, nhưng ít nhất ở kinh sư này, ai cũng hiểu rõ quan hệ của hai người.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 133



Lão Hoàng đế liếc hắn một cái.

Trẫm thấy là ngươi không thể thiếu y đúng.

“Hừm. Trẫm biết rồi, lui xuống đi.”

Ngay cả trẫm cũng không được mang theo mỹ nữ, ngươi còn muốn mang theo tiểu mỹ nam?

Sáu bộ đều thi triển tài năng, cuối cùng do Hoàng đế quyết định——

“Thừa tướng ở lại.”

Dù sao Thái tử cũng đã bỏ chạy.

“Công bộ Thượng thư ở lại.”

Dù sao Lưu Thanh phường rất quan trọng! Vừa hay nhân lúc tiểu Bạch Trạch rời kinh thì hoàn thành nó. Còn việc sửa đường, xem đập nước, mang theo thêm vài thợ cũng làm được.

“Lễ bộ Thượng thư ở lại, nếu xử lý xong việc lễ nghi trong kinh vào dịp năm mới, có thể nhanh chóng đuổi theo.”

Dù sao dịp Tết là lúc có nhiều việc liên quan đến lễ nghi nhất.

“Còn lại, Lại bộ, Hộ bộ, Hình bộ, Binh bộ, Thượng thư đều đi theo.”



Ngày Nguyên đán, khắp kinh sư vang lên tiếng pháo nổ rền vang, người dân kinh thành nhìn nhau, đều theo tiếng pháo, vui vẻ nói: “Nguyên đán vui vẻ!”

Trên đại triều, những vị Thượng thư được gọi tên có thể đi theo, không chút nể nang đồng nghiệp, từng người cười đến mức cơ mặt cứng đờ, chỉ kém cầm pháo trên tay châm lửa.

Đậu Thừa tướng lộ ra vẻ mặt đau răng.

Nếu không phải tên cháu ngoại Thái tử kia bán đứng cữu cữu mình nhanh như vậy, thì ông ta đã có thể đề nghị để Thái tử giám quốc rồi.

Công bộ Thượng thư cười lạnh, ghi hận Binh bộ Thượng thư trong lòng.

Đợi đến lúc nào Binh bộ cần Công bộ giúp đỡ thì ngươi cứ đợi đấy!

Lễ bộ Thượng thư trên mặt lại hiện lên nụ cười bí ẩn nhàn nhạt.

Bệ hạ đã nói, chỉ cần xử lý xong công vụ ông ta có thể rời đi.

Tiếp theo! Toàn bộ Lễ bộ đều tăng ca tăng ca tăng ca! Mùng hai Tết đã phải quay lại làm việc!



Thiên tử xuất hành, lẽ ra phải nghìn xe vạn ngựa, nghi trượng hùng vĩ, vô số binh lính mặc giáp cầm khiên canh gác bên ngoài, bảo vệ an toàn cho Thiên tử.

Nhưng Lão Hoàng đế lại cho rằng: “Giả làm đoàn thương nhân! Nếu không tám trăm dặm ngoài kia cũng biết là Hoàng đế đến, cuộc tập kích bất ngờ này của trẫm còn có ý nghĩa gì!”

Hoàng đế đã muốn làm vậy thì biết làm sao?

Đại tướng quân phụ trách cảnh vệ suy nghĩ một lúc mới tạo ra được một đội ngũ có mô có dạng…nhìn thì giống đoàn thương nhân, nhưng thực tế, năm bước một lính canh, mười bước một trạm gác, trong đoàn xe nhìn thì chất đầy vàng bạc lương thực, nhưng dưới lớp gạo là vô số cung nỏ s.ú.n.g hỏa mai, một khi gặp chuyện, “thương nhân” có thể lập tức rút vũ khí ra g.i.ế.c địch.

Đoàn xe chậm rãi di chuyển, đến bờ sông Lạc Thủy lại lên thuyền, trong vòng một ngày, đến huyện Yển Sư cách đó trăm dặm. Xuống thuyền nghỉ ngơi.

Lão Hoàng đế ngồi trên thùng xe, gọi Tạ Lạc Thủy đến trước mặt, hỏi nàng: “Hai tháng trước Tết, nghe nói ngươi ăn ngủ trên thuyền, còn thỉnh thoảng lái thuyền trên sông?”

Tạ Lạc Thủy dập đầu xuống đất, chỉ nói: “Bệ hạ! Lời Bệ hạ đã nói nếu thần tìm được giống lương thực ngoài biển sẽ được phong Hầu, lời ấy giờ còn tác dụng không?”

Lão Hoàng đế gật đầu. Lại nhớ ra mình gật đầu thì Tạ Lạc Thủy không nhìn thấy, bèn nói: “Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh.”

Tạ Lạc Thủy ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ nóng bỏng: “Bệ hạ! Thần đã chuẩn bị sẵn sàng!”

Thuyền lớn do triều đình chuẩn bị, người điều khiển cũng là người am hiểu hàng hải do triều đình tìm đến, Tạ Lạc Thủy không cần biết gì khác, nàng chỉ cần vận dụng thể chất đặc biệt của mình, sống sót trong quá trình hàng hải, sống sót ở đại lục xa lạ, tìm được khoai tây, ngô, khoai lang mang về Trung Nguyên là được.

…Quan trọng nhất là sống sót, kiến thức hàng hải đều có thể học.

Lão Hoàng đế mỉm cười, sai người lấy ấn quan đã làm sẵn đưa cho Tạ Lạc Thủy: “Lần này, xuôi theo dòng sông lớn về phía đông, qua Khai Phong, qua Từ Châu, lên Tế Nam, đến biển Bột Hải, ở đó có ba trăm chiếc bảo thuyền, chỉ đợi khanh đến.”

Tạ Lạc Thủy lại dập đầu, tay nắm chặt ấn quan, run không ngừng: “Thần——tạ chủ long ân!”

Sau đó, nàng nghe thấy một giọng nói.

[Oa! Đây là huyện Yển Sư à!]

Vẻ mặt Tạ Lạc Thủy cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đồng tử đã rung động.

Đây là…

Lão Hoàng đế hùng hồn đáp: “Đây là giọng nói của Bạch Trạch! Bạch Trạch là thần thú hộ quốc của Đại Hạ ta!”

Lão Hoàng đế lại nói: “Hơn nữa, cũng là Bạch Trạch nói cho trẫm biết thân thể của ngươi cường tráng như thế nào, nói cho trẫm biết ngoài biển có giống lương thực, trẫm mới hứa phong hầu cho ngươi.”

…Bạch Trạch?

Hai chữ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tạ Lạc Thủy, như một trận tuyết rơi lất phất, khiến nàng chấn động tâm thần.

Đại Hạ có Bạch Trạch? Là Bạch Trạch đã cứu nàng?

Ánh mắt nàng hướng về Lão Hoàng đế, Lão Hoàng đế mỉm cười thản nhiên: “Thần thú Bạch Trạch, thông linh tính, có thể biết mọi việc.”

[Ta nhớ ra rồi! Hình như ở đây có châu báu bị bỏ quên của Lão Hoàng đế thì phải?]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 134



Thời gian dường như dừng lại trong khoảnh khắc này.

Lão Hoàng đế nổi giận: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Trẫm ngủ với ai cũng đều mang về hậu trạch, nhất định là tên tiểu tử thối kia lại vu khống trẫm!”

Tạ Lạc Thủy: “…”

Nhưng vừa rồi ngài còn nói Bạch Trạch biết vạn vật cơ mà?

[À không đúng, hình như không thể gọi là châu báu bị bỏ quên, đây cũng không phải con của Lão Hoàng đế…]

Lão Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Quả nhiên trẫm đã biết…”

[Ừm! Hiểu rồi! Nên gọi là Lão Hoàng đế khiến người ta thụ thai! Cái này gọi là…]

[Tống Tử Quan Âm!]

(* Tống tử nghĩa là cầu con)

Không ít quan viên mắt sáng rực.

Bệ hạ! Ngài còn có bản lĩnh này nữa sao!

Trung quân Đô đốc Thiêm sự mặt dày tiến lên: “Bệ hạ! Thần tuy có mười tám nghĩa tử, nhưng đến nay đã năm mươi bảy tuổi rồi, con đẻ chỉ có bốn đứa, nếu Bệ hạ thương xót thần, chi bằng ban cho thần vài đứa con? Thần cũng không tham lam, tám mỹ thiếp của thần, mỗi người mang thai một cặp sinh đôi là được.”

Mặt Lão Hoàng đế giật giật như bị chuột rút, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Tử Quan Âm cái gì, không có chuyện đó!”

[Viên huyện lệnh huyện Yển Sư này cũng là nhân tài, hai năm trước trong tấu chương than thở với Lão Hoàng đế, nói mình không có con, hôm đó Lão Hoàng đế rảnh rỗi, liền phê một chữ “Sinh”.]

[Khi tấu chương được gửi trả lại, huyện lệnh huyện Yển Sư vừa hay phát hiện phu nhân mình mang thai, hắn liền cho người khắc chữ “Sinh” đó lên bia đá, ha ha ha ha, tuyên truyền cho mọi người về câu chuyện Lão Hoàng đế là Tống Tử Quan Âm.]

[Hắn còn khoe khoang với bên ngoài, phu nhân hắn sờ vào chữ “Sinh” này mới mang thai, nói hôm đó ráng chiều đỏ rực, cầu vồng mọc lên từ trong giếng, phu nhân một tay sờ chữ “Sinh”, một tay chạm vào cầu vồng, nói như vậy là có thể cầu tự.]

[Đừng có nổ to như vậy chứ ha ha ha ha!]

Lão Hoàng đế: “…”

Không cười nổi.jpg.

Trung quân Đô đốc Thiêm sự xấu hổ: “Bệ hạ, thật sự…”

Lão Hoàng đế: “Giả đấy!”

Toàn bộ văn võ bá quan…đặc biệt là võ tướng, vô cùng thất vọng.



Hứa Yên Miểu nghe thấy tiếng ồn ào, hoàn hồn, vẻ mặt hoang mang: “Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”

Binh bộ Tư Vụ: “Ta đi hỏi thăm một chút.” Một lúc sau quay lại: “Là các võ tướng trong triều, hình như bọn họ đang bàn luận về việc tại sao mình ít con.”

Hứa Yên Miểu “Ồ” một tiếng: “Vậy thì không liên quan đến chúng ta.”

Ngay sau đó, các quan viên kinh thành có mặt đều nghe thấy tiếng lòng của tiểu Bạch Trạch như đang ngáp dài——

[Ít con chẳng phải rất bình thường sao, lúc đánh thiên hạ ngày ngày cưỡi ngựa, mài cả đ*ng q**n lẫn… khụ khụ, có thể không ảnh hưởng đến chức năng sao?]

Bá quan: “!!!”

Đại tướng quân cười toe toét: “May mà ta vốn đã tuyệt hậu.”

Xuống thuyền nghỉ ngơi, khi đến quán trọ, bá quan đều cưỡi ngựa, chỉ có Hoàng đế ngồi xe.

Nhưng vừa dứt lời tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, bất kể văn quan hay võ quan, đều đột nhiên nhanh chóng xuống ngựa, còn đồng loạt cúi đầu nhìn xuống đ*ng q**n.

Nhìn từ bên ngoài, cảnh tượng này vô cùng kỳ quái, những người này không chỉ hành động giống nhau, mà ngay cả biểu cảm trên mặt cũng đặc biệt giống nhau——đều là sự pha trộn giữa chấn động, kinh hãi và hoang mang, ngay cả độ mở to của mắt cũng giống hệt nhau.

Văn quan thì còn đỡ, tuy họ có yêu cầu về Lục nghệ của người quân tử, nhưng khi đánh thiên hạ, không giống võ quan, gần như cả ngày đều ngồi trên lưng ngựa, đôi khi còn phải phi nước đại.

Nhưng võ quan thì…nhất thời nhớ lại lúc mới học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, chỗ nào đó đau rát.

Tuy rằng để cho thoải mái, khi phi ngựa không phải m.ô.n.g dán chặt vào yên ngựa, mà phải dùng sức ở eo, nâng m.ô.n.g lên, theo nhịp điệu lên xuống của lưng ngựa mà nhấp nhô, bắp chân cũng phải dùng sức, để có thể kẹp chặt bụng ngựa, sau đó dẫm lên bàn đạp để đứng lên.

Nhưng, tất cả đều có một quá trình từ chưa quen đến thành thạo, khi chưa thành thạo…

[Lúc tập cưỡi ngựa thật vất vả… Võ tướng thật không phải nghề người làm, ban đầu không biết nâng eo nhấc mông, m.ô.n.g dán vào yên ngựa rất lâu, ngựa nhảy một cái, người nảy một cái, nảy lên rồi lại rơi tự do xuống yên ngựa…Đau! Quá đau!]

[Hơn nữa Lão Hoàng đế lúc đầu chỉ là một đội quân ô hợp, khi đó lại là thời loạn lạc, làm gì có cơ hội luyện ngựa một cách bài bản, có kế hoạch, đều là võ tướng tự mình mày mò… "Hít hà" m.ô.n.g và… khụ khụ, va đập không phải một nghìn lần thì cũng tám trăm lần rồi!]

Cuối cùng võ tướng cũng không chịu nổi nữa, trực tiếp che mặt, nhăn nhó.

Đau! Thật sự quá đau!

Khó trách, bọn họ cứ nói, bọn họ có ấn tượng hình như trên lưng ngựa không mài vào…

Khụ khụ, sao lại không được…nếu không phải Hứa Yên Miểu nhắc đến, bọn họ đều cố tình quên đi cảm giác đau đớn suýt chút nữa… khụ khụ, lúc mới bắt đầu học.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 135



Lão Hoàng đế cũng không giữ được bình tĩnh, khẽ “hít hà” một hơi.

Lúc ông ta học cưỡi ngựa, tuy có thầy dạy, nhưng học rất khó khăn, cả ngày m.ô.n.g suýt nát mới miễn cưỡng học được cách thỉnh thoảng nâng eo nhấc mông.

Cái tháng đầu tiên học cưỡi ngựa đó, đi vệ sinh đúng là như tra tấn!

Cho nên ông ta thật sự không hiểu, cưỡi ngựa đã vậy rồi, tại sao trên đời này còn có thứ đáng sợ như đoạn tụ! Họ không đau sao?!

Bên kia, các võ tướng đã xì xào bàn tán.

"Năm đó chúng ta đánh giặc Tương Dương, nhưng bọn chúng lại không có phiền não này. Kỵ binh của chúng đều xuất thân từ nhà giàu sang, đám công tử con nhà quyền quý đó đã luyện tập từ nhỏ, trẻ con cơ bản đều có thể nâng eo trên lưng ngựa cả ngày, lúc mới tập cũng không sợ va vào… khụ khụ, đến khi nắm được kỹ năng nhấp nhô, càng không va vào."

"!!! Mẹ kiếp! Khó trách! Ta cứ nói sao năm đó kỵ binh trong quân ta khi đánh giặc Tương Dương là đánh hăng nhất!"

Cùng là kỵ binh, các ngươi luyện từ nhỏ, rất thoải mái, không cần lo lắng… khụ khụ, đau, chúng ta lại phải chịu tội, ai mà không phát điên chứ.

"Không chỉ là luyện từ nhỏ! Bọn chúng còn lót thịt dưới yên ngựa để tránh yên ngựa làm xước lưng ngựa! Lót thịt đó!!! Chúng ta chỉ lót da, bọn chúng lót thịt! Sau một trận phi nước đại, còn có thể lấy thịt chín ra ăn…"

Chết tiệt!

Không nói nữa! Càng nói càng tức!

Các võ tướng nghiến răng ken két, chỉ hận không thể lôi kẻ thù năm xưa ra băm thành trăm mảnh.

"Chuyện này đều đã qua rồi, ta chỉ muốn biết… thứ này còn chữa được không?"

Vừa dứt lời, các võ tướng đều im bặt.

Bọn họ cũng muốn biết! Nhưng… ai dám đi hỏi tiểu Bạch Trạch chứ! Hơn nữa, tiểu Bạch Trạch cũng chưa chắc đã biết chuyện này!



Hứa Yên Miểu quay sang nhìn Binh bộ Tư Vụ, giật mình: "Sao khóe mắt ngươi đỏ hoe vậy?"

Binh bộ Tư Vụ là người dễ rơi nước mắt, vừa sốt ruột là vành mắt đỏ lên, nếu tâm trạng d.a.o động mạnh hơn, thật sự sẽ không nhịn được mà khóc.

Hiện tại hắn vừa khóc rất đau lòng, vừa nức nở: "Hứa lang! Ta… ta nghe các võ tướng nói, lúc mới học cưỡi ngựa dễ va chạm vào chỗ đó, có phải vì vậy mà họ ít con… Ta… ta cũng là thi đỗ cử nhân mới có tiền học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, ngươi nói vấn đề con cái của ta sau này…"

Vậy, có chữa được không?

Binh bộ Tư Vụ ngóng trông nhìn tiểu Bạch Trạch.

Hứa Yên Miểu vỗ vai hắn: "Chia buồn!"

[Chuyện này… cũng không biết tìm đại phu xem có chữa được không, học cưỡi ngựa dẫn đến khả năng sinh sản kém, ta cũng bó tay… Hay là hỏi hệ thống?]

[Thôi được rồi, đã hỏi rồi, không được.]

[Cũng đúng, hệ thống bát quái cũng không phải hệ thống thần y, chuyện này trên trời giống như hỏi Lôi thần có thể gọi mưa được không, tất nhiên cũng không được.]

Chưa kịp thấy Binh bộ Tư Vụ lảo đảo, Hứa Yên Miểu đã nghe thấy xa xa hình như có người gọi ai đó ngất xỉu rồi.

Hình như còn không chỉ một người.

Hứa Yên Miểu hoang mang: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Binh bộ Tư Vụ nhìn dáng vẻ ngây thơ của Hứa lang, thở dài thườn thượt.

Hắn luôn cảm thấy, ngày nào tim mình cũng đập nhanh như vậy, nếu ban đầu không bị dọa c.h.ế.t ngay tại chỗ thì có lẽ sau này trên triều đình mọi người sẽ sống rất thọ…bởi vì tim luyện mãi thành ra rất vững.



Buổi tối có thể tự do hoạt động.

À, trừ vị Huyện lệnh huyện Yển Sư.

[Kỳ lạ thật? Sao Lão Hoàng đế lại đột nhiên gọi người ta đến? Cảm giác còn rất tức giận, xảy ra chuyện gì sao?]

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Hứa Yên Miểu chưa đầy mười giây đã biến mất, thay vào đó là…

[Bia đá chữ "Sinh" của Lão Hoàng đế được làm Tống Tử Quan Âm… mình muốn xem!]

Hứa Yên Miểu chẳng buồn ăn cơm, mua đại hai cái bánh trên đường rồi chạy thẳng đến điểm tham quan nổi tiếng của huyện.

Sau đó, giữa đường gặp Lão Hoàng đế.

[Á… cái này…]

Hứa Yên Miểu liếc nhìn sắc mặt khó coi của Lão Hoàng đế, giả vờ như chưa làm gì, định lờ đi: "Sao đại nhân lại ở đây?"

"Hứa. Yên. Miểu." Lão Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: "Ngươi lại ở đây làm gì?"

Hứa Yên Miểu vẻ mặt ngoan ngoãn: "Ta chỉ đi dạo thôi…"

Lão Hoàng đế cười lạnh một tiếng: "Ở đây chỉ có một con đường, chính là đường đến bia đá chữ 'Sinh'...ngươi nhất định đã hỏi thăm trước rồi, nếu không sao có thể xuống thuyền đã chạy đến đây ngay."

Hứa Yên Miểu tưởng "hỏi thăm trước" này là chỉ việc hắn đã lên kế hoạch du lịch trước.

Lại nghe thấy giọng nói đầy oán trách của Lão Hoàng đế: "Công việc hôm nay xử lý xong chưa mà đã ra ngoài chơi, sao không biết nhìn sắc mặt người khác vậy, ngươi nhìn mấy vị Thượng thư, Thị lang trên đầu ngươi xem, bọn họ có ai cả ngày nhàn nhã như ngươi không? Còn quan tâm cái gì mà Tống Tử Quan Âm, đây là chuyện một kẻ chưa lập gia đình, neo đơn như ngươi nên quan tâm sao?"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 136



Ở dưới mái hiên nhà người ta, Hứa Yên Miểu lặng lẽ cúi đầu: "Đại nhân dạy phải."

Phía sau là tiếng rao bán kẹo hồ lô, tiếng mời gọi của chủ quán rượu, tiếng rao của những người bán hàng rong với gánh hoa quả trên vai, người bán chó dắt theo mấy sợi dây xích chó, thầy bói cũng có, thầy tướng số xem tướng, người bán bùa phép, người vẽ tranh…

Người dân qua lại tấp nập, khu vực này đặc biệt phồn hoa, cũng có nghĩa là, rất nhiều người tin Hoàng đế là Tống Tử Quan Âm.

Vì vậy, mặt Hoàng đế càng đen hơn.

Nhưng…

[Liên quan gì đến ta, đâu phải ta làm ra! Sao lại trút giận lên ta chứ!]

[Chu Bái Bì, ngay cả ngày Tết cũng không cho người ta ra ngoài chơi, mới mùng hai Tết thôi đấy!]

[Hơn nữa lương bổng của Thượng thư bao nhiêu, lương bổng của Thị lang bao nhiêu, lương bổng của Tư Vụ bao nhiêu? Lãnh hai nghìn đồng, lại trách ta không làm việc của hai vạn đồng, quá đáng quá!]

[Ta chưa lập gia đình thì tại sao không thể quan tâm Tống Tử Quan Âm, ngài tức giận như vậy chẳng phải vì ngài trở thành Tống Tử Quan Âm sao.]

[Hơn nữa, cũng đâu phải chỉ mình ta đến đây…]

[Như Lại bộ Thượng thư, cấp trên của ta chẳng phải ông ta cũng cải trang thành người bán kẹo hồ lô đến xem bia đá chữ 'Sinh' sao?]

Xoẹt một cái, sắc mặt đen sì trên mặt Lão Hoàng đế như đông cứng lại, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào người bán kẹo hồ lô đang quay lưng về phía mình.

Lại bộ Thượng thư: "..."

Người bán kẹo hồ lô cứng đờ quay người lại, cứng đờ giơ lên một xiên kẹo hồ lô: "Vị lang quân này, ăn kẹo hồ lô không?"

Lão Hoàng đế: (:)

[Binh bộ Thượng thư còn mang theo một giỏ hoa đi bán, à, trên đầu ông ta cũng cài không ít hoa, vì sợ bị ngài phát hiện đấy.]

Lão Hoàng đế lại u ám nhìn sang người bán hoa kia.

Binh bộ Thượng thư: "..."

Ông ta lặng lẽ cúi đầu, ba bông hoa cài trên đầu rơi xuống đất theo động tác của ông ta, chỉ còn bông hoa cài trên tai vẫn lay động trong gió.

[Ê, Hình bộ Thượng thư đa tài đa nghệ ghê, còn biết xem tướng nữa, không ngờ đấy!]

Hình bộ Thượng thư đang dọn dẹp quầy xem tướng của mình, định chuồn êm, liền kéo tấm vải viết "Không linh nghiệm không lấy tiền" che mặt.

Theo từng cái tên Hứa Yên Miểu nói ra, các quan viên đi theo, mười người thì hết tám chín người có mặt ở đây.

Trước bia đá chữ "Sinh", bình thường đúng là có rất nhiều người dân đến đây bái bia thắp hương, nhưng tối nay đông nghịt người như vậy, tuyệt đối là nhờ công lao của các vị quan này.

Lão Hoàng đế suýt nữa thì cười ra tiếng.

"Tất cả ra đây cho trẫm!"

Từng vị quan viên lấm lét bước ra.

Điều khiến Lão Hoàng đế an ủi là, vẫn có quan lớn không đến: "Các ngươi học tập Tần Quan xem! Hắn chưa bao giờ có những sự tò mò thừa thãi này!"

Tần Quan, chính là tên của Đại tướng quân.

"Cái gì mà không tò mò." Vĩnh Xương Hầu bĩu môi: "Chẳng phải là vì hắn không cần 'tống tử' sao."

Hứa Yên Miểu nhìn trái nhìn phải, quả thật không thấy Đại tướng quân.

[Kỳ lạ thật, chẳng lẽ đoạn tụ thật sự không cần con cái?]

[Cũng không đúng, tuy ta không phải đoạn tụ, nhưng ta cũng không cần con cái. Nhưng ta lại rất tò mò về bia đá chữ "Sinh" này.]

[Hắn… c.h.ế.t tiệt! Ha ha ha ha! Hắn cải trang thành ăn mày, thảo nào Lão Hoàng đế mắt tinh như vậy mà cũng không phát hiện ra hắn!]

Ở góc tường, một bóng người bò lê bò lết, hình như bị què chân đang định rẽ ngoặt từ đây để thoát khỏi tầm mắt mọi người, lúc này, hắn lặng lẽ, lặng lẽ quay người bò lại, kéo một chân đến trước chân Lão Hoàng đế, từ trong cái bát vỡ lấy ra thứ duy nhất kiếm được tối nay, cẩn thận đặt bên cạnh giày của Lão Hoàng đế.

Đó là một đồng tiền.

Lão Hoàng đế: "..."

Ông ta lại muốn hỏi.

Tại sao các đại thần của ông ta đều đặc biệt như vậy?!

Trẫm trông giống người thiếu một đồng tiền lẻ sao?

Lão Hoàng đế giơ chân đá Đại tướng quân một cái.

Đá cũng không mạnh, song Đại tướng quân thuận thế ngã xuống, diễn trò mua vui cho hoàng đế.

Lão Hoàng đế quay đầu lại, liền nhìn thấy trong đôi mắt trong veo của Hứa Yên Miểu tràn đầy vẻ chấn động.

"Ít nhất... ít nhất..." Lão Hoàng đế mở miệng, lại ngậm lại, sau đó lại mở miệng: "Ít nhất, Thái tử không đến..."

Hứa Yên Miểu chớp chớp mắt: [À! Thái tử! Suýt nữa thì quên mất Thái tử…]

Thấy hắn lại sắp giao tiếp với thần khí, Lão Hoàng đế mặt không cảm xúc.

Đủ rồi! Trẫm không muốn biết Thái tử ở đâu, bây giờ lại là ai!

Ông ta vỗ vai Hứa Yên Miểu, cười như không cười: "Còn ngây ra đó làm gì, ngươi không phải muốn xem sao, hôm nay trẫm cho ngươi xem thỏa thích."

Vị Huyện lệnh huyện Yển Sư vẫn luôn cúi đầu đi theo sau Lão Hoàng đế suýt nữa thì rớt cằm.

Thực ra trước đó khi quan sát các quan lớn hành xử kỳ lạ, ông ta đã rớt cằm một lần rồi.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 137



Cứu mạng! Tại sao các quan lớn này lại không giống như ông ta tưởng tượng! Chẳng phải bọn họ nên long hành hổ bộ, khí vũ hiên ngang, mỗi câu nói đều liên quan đến đại sự thiên hạ, mỗi nụ cười đều ẩn chứa huyền cơ sao!

Mà bây giờ, ông ta càng hoang mang hơn là, rốt cuộc người thanh niên trước mắt này có điểm gì đặc biệt, mà lại có thể khiến Hoàng đế vỗ vai, nói chuyện lại còn thân thiết như vậy!

Hứa Yên Miểu không có cảm giác gì, dù sao Lão Hoàng đế trước mặt hắn vẫn luôn như vậy, hắn chuyển tập trung chú ý từ Thái tử sang bia đá. Hắn đảo mắt nhìn về hướng bia đá, suy nghĩ một chút, rồi bước chân.

[Bất kể Lão Hoàng đế là g.i.ế.c gà dọa khỉ hay mặc kệ tất cả, dù sao ta cũng phải đi xem. Thả lỏng tâm trạng một chút, đi xem bia đá thôi!]

Nghĩ vậy, Hứa Yên Miểu càng thoải mái hơn, bước chân vững vàng mạnh mẽ, đi qua các đại thần đang im lặng một cách kỳ lạ, hướng về phía bia đá chữ "Sinh".

Lão Hoàng đế liếc nhìn xung quanh: "Đi thôi." Sau đó cũng đi về phía đó.

Đại tướng quân lập tức biểu diễn một màn kỳ tích y học, tên ăn mày què chân từ dưới đất nhảy dựng lên, sau đó lại ngồi xổm xuống, nhặt đồng tiền lên, lau sạch sẽ rồi cất vào túi.

Lại bộ Thượng thư vác gánh kẹo hồ lô của mình, còn có chút tiếc nuối muốn rao thêm vài tiếng.

Binh bộ Thượng thư không nhanh không chậm lấy bông hoa trên tai xuống bỏ vào giỏ hoa, xách giỏ hoa tiếp tục đi…mùng hai Tết, ông ta kiếm được giỏ hoa này cũng không dễ dàng.

Hình bộ Thượng thư cất tấm vải của quầy xem tướng, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế tre, suy nghĩ một hồi, quyết định cứ để tùy duyên vậy. Sau khi ra ngoài nếu còn thì mang đi, nếu không còn thì thôi.

Các quan viên khác cũng lần lượt thu hồi thần thông của mình, ngoan ngoãn đi theo Hoàng đế.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy một người trước bia đá chữ "Sinh", đang vòng quanh bia đá, chọc chọc chỗ này, sờ sờ chỗ kia.

“Thật sự có thể khiến người ta thụ thai sao? Ta không tin! Ta chọc thêm cái nữa! Chọc thêm cái nữa!”

Đứng bên cạnh Thái tử, Thái tử Xá nhân vẫn giữ vẻ mặt chất phác, thật thà như mọi khi. Rõ ràng là sốt ruột vô cùng, nhưng lại không biết phải nói gì để ngăn cản. Chỉ đành lắp bắp gọi liên hồi "Lang quân".

Thái tử chẳng buồn quay đầu lại: "Ấy dà, đừng gọi ta, ta đang nghiên cứu xem Tống Tử Quan Âm này làm sao mà tống..."

"Ngài nghiên cứu xong chưa?"

"Chưa đâu, chữ trên bia đá này viết cũng khá hay..."

Thái tử cảm thấy vị Thái tử Xá nhân vốn ngốc ngốc lại cực kỳ coi trọng tôn ti trật ấy vậy mà lại dám mạnh dạn kéo tay áo mình, lập tức thấy có gì đó không ổn, quay đầu lại, cười xòa: "...Phụ hoàng."

Lão Hoàng Đế tức đến nghẹn lời: "Con đến cũng nhanh đấy."

Thái tử cười gượng hai tiếng: "Con đi thẳng vào mà, không cần ngụy trang nên mới nhanh."

Bách quan: "..."

Ra là Thái tử đã sớm nhìn thấu màn ngụy trang của họ rồi?

Thôi thì, nhìn thấu cũng được, họ có phải con ruột của Bệ hạ đâu, quả thật không dám quang minh chính đại đi xem náo nhiệt.

Hứa Yên Miểu mắt sáng rực lên.

【Tuyệt quá! Thấy mọi người đều ngụy trang, chỉ mình ta nghênh ngang đi tới, đột nhiên cảm thấy mình hơi ngốc nghếch, may may, Thái tử cũng hóa trang nhẹ nhàng đi tới thôi.】

Bách quan lại im lặng.

Họ rất muốn nói, đó là vì người ta là Thái tử, lại là Thái tử được sủng ái, vĩnh viễn không cần lo lắng địa vị bất ổn.

...À, Tiểu Bạch Trạch hình như cũng được sủng ái kiêm vĩnh viễn không cần lo lắng địa vị bất ổn. Vậy thì không sao rồi.

Lão Hoàng Đế đẩy mọi người sang một bên, vài tên Cẩm Y Vệ nhanh chóng xếp thành hai hàng, châm đuốc soi rõ bia đá khắc chữ "Sinh".

Huyện lệnh huyện Yển Sư đầu óc rối bời, lo lắng đến toát mồ hôi.

Lão Hoàng Đế thì chậm rãi thưởng lãm tấm bia.

Tấm bia chính là một chữ "Sinh" khổng lồ, cao cỡ một người, phần dưới nối liền với bệ đá.

Chữ viết quả thật là chữ của chính ông, có vài chỗ đã đen sì, Lão Hoàng Đế am hiểu dân gian, biết rõ tượng đen đi, ngoài việc bị hun khói thì còn do bị sờ mó nhiều.

...Ông không muốn nghĩ đến việc rốt cuộc đã có bao nhiêu người đến sờ tấm bia đá này, để dính chút phúc khí của "Tống Tử Quan Âm" nữa.

Huyện lệnh huyện Yển Sư đảo mắt, bước nhỏ tới gần, khẽ nói: "Bệ hạ, từ khi huyện thần dựng tấm bia này, không ít người từ các huyện khác lặn lội đến, thuế thương của huyện thần đã tăng hơn nửa phần so với trước kia."

Dù sao đây cũng là chữ của Hoàng đế!

Câu này đúng là đánh trúng điểm yếu.

Nếu một huyện dựng một tấm bia mà có thể tăng thuế thương lên nửa phần, nếu tất cả các huyện trong Cửu Châu đều dựng một tấm bia, vậy thì thuế thương của Đại Hạ...
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 138



Mường tượng về một tương lai vàng son rực rỡ, đáy lòng Lão Hoàng Đế dường như dâng lên một niềm vui kỳ lạ.

Nhưng rất nhanh ông liền lắc đầu.

Vật hiếm mới quý, huyện nào cũng có thì cũng như huyện nào cũng không có.

Thôi vậy, cứ để một cái này thôi.

Lão Hoàng Đế đặt tay lên tấm bia chữ "Sinh", càng nhìn càng thích, nói với Huyện lệnh huyện Yển Sư đứng sau lưng: "Vì dân chúng trong huyện thích như vậy, thì cứ giữ lại đi."

Lão Ngự sử vội vàng nịnh bợ: "Chủ thượng thật là cùng vui với dân."

Dù sao ông ta còn già hơn cả Lão Hoàng Đế, không tiện gọi là đại nhân.

Lão Hoàng Đế cười ha hả hai tiếng, bỗng nhiên dừng lại, nhìn Hứa Yên Miểu chằm chằm, khiến Hứa Yên Miểu trong lòng bồn chồn không yên, tự hỏi mình có chỗ nào sai sót không, Lão Hoàng Đế mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cười một cách thoải mái.

Ông sợ!

Ông sợ vừa vui chưa được hai hơi thở, Hứa Yên Miểu lại nói gì đó chọc tức mình.

May thay, lần này tên nhóc hỗn đỗn này cuối cùng cũng làm được một việc nên người, để ông yên tâm cười cho đã, trong lòng Lão Hoàng Đế dâng lên một cảm giác an ủi kỳ lạ.

Ông còn hiếm hoi nói với Hứa Yên Miểu bằng giọng điệu hòa nhã: "Hứa Yên Miểu, về nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta lại tiếp tục lên đường."

Còn việc thị sát, ông đã để lại một số Cẩm Y Vệ. Hoàng đế vừa đi, người thường sẽ theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, một khi đã lơi lỏng, sẽ để lộ sơ hở. Cẩm Y Vệ có nhiệm vụ kiểm tra xem có sơ hở gì không.



Ngày hôm sau, thuyền lớn của Hoàng đế rời đi, Huyện lệnh huyện Yển Sư được giữ lại mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy ông ta không làm điều gì sai trái, nhưng cũng không muốn để Hoàng đế ở lại địa bàn của mình lâu. Đi rồi là tốt, đi rồi là tốt.

Thuyền đến huyện Củng, dừng lại nửa ngày, rồi nhanh chóng đi đến huyện Tể Thủy. Nói đến huyện Tể Thủy có lẽ có người không biết, nhưng Hổ Lao Quan gần đó thì lại vô cùng nổi tiếng.

Câu "Một người cầm giáo mà đứng, trăm người tự lui" chính là để ca ngợi sự hiểm trở của Hổ Lao Quan.

Lần này, dừng lại năm ngày, người của Công bộ đã kiểm tra kỹ lưỡng Hổ Lao Quan một lượt, bọn họ mới lại lên đường.

Lần này, lại xuất phát bằng xe ngựa.

Các quan địa phương xì xào bàn tán: "Không biết là đi đâu?"

Tri châu Trịnh Châu mỉm cười bước ra từ đám đông, nói với Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương dưới trướng mình——

"Lương Trại, ta tìm cho ngươi một chức vụ tốt, ngươi định cảm ơn ta thế nào?"

Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương ngạc nhiên ngẩng đầu: "Chức vụ tốt gì vậy?"

"Ta và Chủ thượng trước kia có chút giao tình, lần này ngài ấy gọi ta đến nói chuyện, ôn lại chuyện xưa, ta cố tình nhắc đến ngươi, ngươi chẳng phải nói phu nhân của ngươi nấu canh bột mì rất ngon sao? Ta nói cho ngươi biết nhé, vị ở trên kia của chúng ta rất thích món này! Ta còn nói với ngài ấy, ngươi rất gần gũi với dân, dù làm quan cũng không hề xa hoa, sau khi nhậm chức bình tĩnh không hà khắc, siêng năng yêu dân."

"Ngài ấy vốn không định đến huyện Huỳnh Dương, vừa nghe ta khen như vậy, liền đổi lộ trình, đến huyện Huỳnh Dương...để thưởng thức bát canh bột mì nhà quê của phu nhân ngươi!"

"Sao nào! Vui chứ! Đây chính là ân sủng của Thánh thượng!"

"Lương Trại? Lương Trại? Sao ngươi không cười nữa?"

Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương cứng đờ dời mắt, nói: "Được thượng quan yêu mến...chỉ là hạ quan chức nhỏ phận thấp, vừa nghe nói vị kia muốn đến hàn xá, vừa lo lắng, vừa phấn khởi, không biết nên đối mặt thế nào."

Tri châu Trịnh Châu cười ha hả: "Lương Trại, ngươi cứ yên tâm đi, vị ở trên kia của chúng ta không đáng sợ như vậy, chỉ cần là người có tài có đức, dù không biết nói lời ngon tiếng ngọt cũng có thể lấy lòng ngài ấy—— Ngươi xem Huyện lệnh huyện Yển Sư kia, làm một tấm bia chữ "Sinh", mượn uy danh của vị ở trên làm chiêu bài, vị kia vừa nghe nói có thể kiếm tiền, chẳng phải cũng không truy cứu sao? Ngươi còn tốt hơn hắn nhiều."

Thế nhưng, Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương vẫn rất căng thẳng, khi đoàn dừng lại ở huyện Huỳnh Dương, vẻ mệt mỏi trên mặt ông ta hiện rõ.



"Phu nhân nhà ngươi xuất thân từ gia đình quan lại?" Lão Hoàng Đế ngồi trong nhà Huyện lệnh, ánh mắt đầy vẻ kỳ lạ: "Con gái nhà quan lại, vậy mà lại đặc biệt giỏi nấu canh bột mì?"

Không phải loại canh bột mì thêm xương rồng, cá tươi, sườn heo mà nhà giàu vào mùa đông thỉnh thoảng ăn cho ngon miệng, mà là loại canh bột mì của nhà nghèo, dùng bột mì nhào thành cục, thêm chút rau dại và muối ăn, vừa làm món chính vừa làm canh.

Lại định lừa ông sao?

Lúc này, vẻ mặt Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương lại bình tĩnh: "Bệ hạ..." Khi chỉ có hai người, gọi là Bệ hạ cũng không sợ bị lộ thân phận, "Thần cũng không biết tại sao tiện nội lại nấu canh bột mì ngon như vậy, có lẽ nàng ấy đã từng trải qua chuyện gì đó. Thần đã nói với nàng ấy rồi, nàng ấy nghe nói Bệ hạ thích, rất vui mừng, vội đến nỗi chưa kịp thay quần áo đã vào bếp."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 139



Lão Hoàng Đế mỉm cười: "Vậy trẫm sẽ đợi."

...

Ở hậu trạch, đồng tử của phu nhân Huyện lệnh run lên vì quá sốc: "Lão gia bảo ta nấu canh bột mì? Chuyện này...ta nào biết nấu!"

Dù có muốn thể hiện với Hoàng đế rằng mình không quên gốc, cũng không thể nói như vậy chứ!

Phu nhân Huyện lệnh suy nghĩ một chút, rồi lại thở dài: "Nhưng mà, lão gia có lẽ cũng không ngờ ngài ấy chỉ nói vậy thôi, Bệ hạ vậy mà lại nghiêm túc như vậy."

Nhưng...canh bột mì gì đó nàng thật sự không biết nấu! Nghe nói khi nấu từng bước Cẩm Y Vệ đều sẽ giám sát, để phòng ngừa bất trắc, nàng cũng không thể nhờ người khác làm.

Nha hoàn đến báo tin nhỏ giọng nói: "Cô gia dặn dò, có vị đầu bếp ở tiểu trù biết nấu canh bột mì, có thể để nàng ấy hỗ trợ."

"Đầu bếp?"

Thấy phu nhân không nhớ ra, nha hoàn nhắc nhở: "Cô gia từng chịu ơn của người trong thôn, vị đầu bếp đó chính là vợ của người hàng xóm nhà ông ấy. Nàng ấy không giỏi nhận mặt người, năm xưa được mời đến để hầm canh cho phu nhân ở cữ, sau đó thì ở lại luôn."

"Nàng ấy à!" Phu nhân Huyện lệnh chợt hiểu ra, liền cùng vị đầu bếp đó nấu một nồi lớn canh bột mì—— chủ yếu là để tăng thêm khối lượng công việc cho đầu bếp.

Lại nghe theo lời khuyên của đầu bếp, ăn kèm với bánh bao hấp, dâng lên ngự tiền.

Vài vị quan đi theo cũng được chia một bát nhỏ. Trong đó có cả Tiểu Bạch Trạch bị lôi theo.

Lão Hoàng Đế ăn kèm bánh bao hấp, húp sùm sụp hai bát lớn, lau miệng, khen ngợi: "Đúng rồi! Chính là mùi vị này! Là thứ đúng chất người nghèo mới ăn, người thường dù có nấu canh bột mì, cũng sẽ không nghĩ đến việc ăn kèm bánh bao hấp."

Lão Hoàng Đế rất hài lòng.

Trước khi đến, ông còn lo lắng đây lại là một thủ đoạn nịnh bợ, giờ xem ra, Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương ngày thường chính là tác phong như vậy.

Liếc thấy Tiểu Bạch Trạch ăn canh bột mì rất chậm, mặt nhăn nhó thì ông không khỏi vui vẻ mà gọi hắn: "Hứa Yên Miểu."

【Đây chính là lý do tại sao ta không muốn ăn cơm cùng sếp...】

Lão Hoàng Đế coi như không nghe thấy, bổ sung câu sau với vẻ mặt vô cùng hòa ái: "Không quen ăn à? Món ăn dân dã này."

Hứa Yên Miểu cố gắng giải thích: "Thần đã từng ăn canh bột mì..."

Lão Hoàng Đế càng vui vẻ: "Ngươi đã từng ăn? Ngươi đã từng ăn cái gì, ngươi ăn là loại canh bột mì làm từ bột mì trắng, lại thêm đủ loại nguyên liệu ngon lành chứ gì."

Hứa Yên Miểu nghĩ đến canh bột mì thời hiện đại, gật đầu.

Lão Hoàng Đế cười lớn, vừa cười vừa xoa bụng: "Bọn trẻ các ngươi bây giờ, chính là không chịu được khổ, chê cái này, chê cái kia, thật sự đói lả đi, lá cây cũng có thể nướng lên mà ăn."

Hứa Yên Miểu cười nói: "Bệ hạ nói đúng, thần được nuông chiều quá rồi."

【Lão Hoàng Đế thật khó hầu hạ.】

Lão Hoàng Đế nghẹn họng.

Mỗi lần Hứa Yên Miểu trong lòng chê bai ông, ông đều cảm thấy vô cùng bức bối.

Có lẽ đây chính là lý do tại sao ông lúc nào cũng muốn chọc ghẹo Hứa Yên Miểu, thật sự là quá muốn trút giận những lần bị chọc tức trước đây.

【Có thể sống sung sướng ai còn muốn chịu khổ chứ, Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương kia chẳng phải cũng ăn rất khổ sở sao?】

Lão Hoàng Đế nheo mắt, chậm rãi nhìn sang mặt Huyện lệnh, quả nhiên thấy gân xanh trên trán đối phương theo nhịp nhai nuốt canh bột mì mà lúc ẩn lúc hiện, rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng, nếu một người thật sự thường xuyên ăn canh bột mì hương vị như vậy, sẽ không thể có phản ứng này.

【Kỳ lạ thật, Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương thấy khó ăn tại sao lại nói với Tri châu Trịnh Châu rằng canh bột mì của phu nhân mình nấu rất ngon... À à, nói từ năm năm trước rồi à.】

【Vậy cũng khó trách, năm năm sống trong nhung lụa, bây giờ không chịu được cũng là chuyện bình thường.】

【Chỉ nhắc đến một lần, Tri châu Trịnh Châu lại nhớ rõ như vậy, không lẽ là vì Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương tự giễu cợt việc mình ăn canh bột mì là "heo rừng không ăn được cám mịn" sao?】

Lão Hoàng Đế: "..."

Đột nhiên cảm thấy như bị trúng tên vào tim.

Ánh mắt nhìn Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương cũng trở nên không tốt.

Ngươi nói ai là heo rừng hả!

【Ôi chao, còn nói với phu nhân mình sau này đừng nấu canh bột mì nữa, đã phất lên rồi ai còn ăn thứ khó nuốt như vậy, như đồ ăn cho heo ấy... Aizz, may mà Lão Hoàng Đế không biết...】

Mặt Lão Hoàng Đế sa sầm, không cười nổi nữa.

Các quan kinh thành khác cúi đầu, ăn canh bột mì với tốc độ chóng mặt, hoàn toàn không dám ngẩng đầu, như thể đây là món ngon trần gian vậy.

Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương không hề cảm thấy bầu không khí bất thường, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi vật lộn với bát canh bột mì nguyên chất này.

【Khoan đã? Đoạn miêu tả này... bảo nha hoàn nói với phu nhân là Hoàng đế muốn uống canh bột mì do nàng nấu, bảo nàng tìm một phu nhân khác hỗ trợ, sau chữ phu nhân khác sao lại có thêm chữ đầu bếp trong ngoặc?】
 
Back
Top Bottom