Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 120



【Nhưng cho dù hắn ta làm gì, thái tử vẫn rất rộng lượng, không phải tự mình tìm niềm vui, thì chính là đi tìm niềm vui của người khác, công việc thì cứ kéo dài đến sát hạn mới hoàn thành, vừa nghe nói có người dùng vảy cá dát vàng dán lên người con heo giả làm kỳ lân, người đó còn mượn chuyện này để lừa gạt Bành Thành hầu hai trăm nén vàng—— Chạy còn nhanh hơn ai hết, chen hàng đầu xem náo nhiệt.】

【Thái tử không tức đến mức nôn ra máu, ngược lại Tề Bắc vương lại tức đến mức nôn ra m.á.u ba bốn lần, lần này ăn tết cũng không có tinh thần, chỉ có thể để con trai thay mình tiến kinh!】

Nghe xong, thái tử chỉ cảm thấy khó hiểu.

Lòng ta rộng rãi cũng là lỗi của ta sao? Tề Bắc vương này sao lại tức đến mức nôn ra m.á.u vì chuyện này chứ?

Hơn nữa, ta cũng không muốn làm hoàng đế, thân thể yếu ớt đến mức không biết lúc nào sẽ đột tử, chẳng lẽ còn không cho ta làm một chút chuyện mình thích sao?

Nghĩ như vậy trong lòng, thái tử vô cùng bình tĩnh, đối mặt với ánh mắt kỳ quái của các đại thần cũng vô cùng điềm tĩnh, không những điềm tĩnh, mà còn mang theo ba phần vui sướng.

—— Nghe thấy hắn lười biếng như vậy, các đại thần hẳn là sẽ rất thất vọng, muốn nghĩ cách thay thế hắn, phế bỏ ngôi vị thái tử này đi nhỉ? Ừm, đợi đến khi vứt bỏ hoàn toàn ngôi vị thái tử, cũng không cần phải làm việc nữa, hắn sẽ chuyển đến ở cạnh nhà Hứa Yên Miểu, ngày nào cũng xem náo nhiệt!

Lão hoàng đế liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của thái tử, nghiến răng "chậc" một tiếng, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của thái tôn, lửa giận lại bốc lên—— Cũng không tiện nổi giận trước mặt mọi người ở hậu cung.

"Đến Vũ Anh điện."

Giọng điệu tuy nhẹ nhàng, nhưng lại không cho phép người khác từ chối.

"Người đâu, trói thái tôn lại. Đưa hai vị công chúa về trước."

"Không được!!!" Tương Dương công chúa giậm chân, đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ trợn tròn mắt lớn tiếng nói chuyện, còn uy nghiêm hơn cả phụ hoàng của nàng: "Ngũ tỷ có chức quan! Sau năm mới chúng ta cũng có! Người muốn đuổi thì đuổi hết tất cả tiểu quan cửu phẩm về đi! Hoặc là cho phép chúng ta đến Vũ Anh điện? Người không thể thiên vị! Phân biệt đối xử!"

Trên đời này chỉ có công chúa Tương Dương và thái tử là dám trực tiếp cãi lại lão hoàng đế sau khi ông ta đã đưa ra quyết định.

Cãi xong một câu, nàng lại quay đầu nhìn về phía công chúa Vạn Thọ.

"Ngũ tỷ! Tỷ nói gì đi chứ!"

Tương Dương công chúa lớn tiếng nói.

"Đây là thứ chúng ta nên được hưởng! Phụ hoàng không cho, chúng ta phải tự mình lên tiếng, không lên tiếng sẽ bị coi thường!"

Vạn Thọ công chúa cảm thấy trái tim "thịch" một tiếng.

Đây là... thứ chúng ta nên được hưởng?

Nàng cũng nhìn về phía lão hoàng đế.

"Phụ... phụ hoàng..." Mặc dù nàng khẩn trương đến mức nói năng lắp bắp, nhưng nàng thật sự đang hướng về người phụ thân mà trước kia mình từng sợ hãi, nay là thiên tử cao cao tại thượng, đòi hỏi đãi ngộ mà chức quan của nàng nên được hưởng: "Con hiện tại là ti vụ của hộ bộ! Con chưa từng phạm tội, xin phụ hoàng cho phép con..."

Tương Dương công chúa cổ vũ nhìn công chúa Vạn Thọ, công chúa Vạn Thọ lấy hết dũng khí, kiên định nói: "Tham gia nghị triều!"

Tương Dương công chúa mỉm cười, nàng ngẩng đầu nhìn lão hoàng đế, hành lễ: “Phụ hoàng! Con cũng muốn tham gia nghị triều!"

Chúng thần im lặng.

Lão hoàng đế chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay cái, nhìn hai nữ nhi của mình, khoảnh khắc này, là ánh mắt áp bức của thiên tử nhìn chằm chằm thần tử.

Hai vị nữ thần tử vẫn giữ tư thế của thần tử, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hoàng đế, nhưng cho dù đang cúi người hành lễ, sống lưng vẫn thẳng tắp. Bất luận áp lực lớn đến đâu cũng đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Hứa Yên Miểu ngây người.

Tiếng lòng vô cùng khiếp sợ: 【Cao Tương?!】

Người bạn mà hắn quen biết lại chính là công chúa Tương Dương sao?!

Lão hoàng đế liếc nhìn Hứa Yên Miểu, đột nhiên xoay người: "Đến Vũ Anh điện."

Đây chính là ngầm đồng ý.

Nhưng Tương Dương công chúa tạm thời không vui nổi.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 121



—— Hiện tại hoàng đế mới coi như là chính thức thừa nhận thân phận quan lại của nàng, tuy rằng quan ấn vẫn chưa đến tay nàng, nhưng khoảnh khắc này so với trước kia đã khác.

Trước kia là dỗ dành con nít, bây giờ, nàng là quan.

Cho nên, nàng nghe thấy rất rõ ràng...

【Cao Tương?!】

【Tương Dương công chúa sao?!】

【Nàng ta che giấu thân phận sao?!】

Tương Dương công chúa đang quay lưng về phía Hứa Yên Miểu, còn tưởng rằng đối phương đang nói chuyện.

Vì vậy ánh mắt nàng đảo loạn: "Không thấy ta không thấy ta không thấy ta..." Vừa niệm trong lòng, vừa bước nhanh về phía trước.

Hứa Yên Miểu: "... Cao Tương."

Cơ thể Tương Dương công chúa cứng đờ, sau đó... xách váy bỏ chạy.

Hứa Yên Miểu trừng lớn mắt: "Ngươi đứng lại!!!"

Nhưng Tương Dương công chúa chạy rất nhanh, ba chân bốn cẳng đã chui vào trong đám người, Hứa Yên Miểu cũng không thể chen chúc vào lúc này, chỉ có thể tức giận: 【Lại dám lừa ta!】

Thật là quá đáng!

Không vui!

Ngay sau đó, sự tức giận này trực tiếp trút hết lên người thái tôn.

Cầm lấy hệ thống bát quái bắt đầu bóc phốt.

Vừa đi vừa bóc phốt.

【Ơ... Ta còn tưởng rằng thái tôn không biết mình là con thứ, thì ra hắn ta biết à.】

Dừng một chút, tiếng lòng đột nhiên cao vút, rõ ràng là đã nhìn thấy thứ gì đó khiến hắn ta hứng thú.

【Hắn ta còn căm hận thái tử phi!】

Bước chân lão hoàng đế khựng lại.

Bước chân thái tử khựng lại.

Ngay cả các quan viên khác cũng khựng lại một cách khó hiểu.

Hộ bộ thượng thư l.i.ế.m l.i.ế.m môi, bôi trơn nó một chút, nói với hình bộ thượng thư bên cạnh: "Ta nhớ thái tử phi đối với thái tôn không phải vẫn luôn rất tốt sao? Tốt đến mức mười mấy năm nay, chưa từng có ai hoài nghi thái tôn không phải là con ruột của nàng ấy mà?"

Hình bộ thượng thư lập tức tiếp lời: "Không những tốt, mà còn tốt đến mức đem hết của hồi môn của mình cho thái tôn dùng. Ba nghìn lượng bạc cứu trợ thiên tai kia, cũng là thái tử phi đưa cho thái tôn, còn vì mặt mũi của thái tôn, đối ngoại tuyên bố là tiền của thái tôn."

Nhưng thái tôn lại căm hận thái tử phi?

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy ý tứ giống nhau trong mắt đối phương——

Ồ! Có dưa ngon để hóng rồi!

Nói thêm chút nữa đi, nói thêm chút nữa đi!

Trong đầu các đại thần khác cũng đồng thời nảy sinh sự hưng phấn giống nhau.

Kỳ thật làm quan cũng rất nhàm chán, ngày nào cũng là phê duyệt tấu chương hoặc là đánh đập đối thủ chính trị, tuy rằng cũng có thú vui, nhưng mấy chục năm qua, cho dù có nhiều thú vui đến đâu cũng chán, cho dù là đi moi móc bí mật của người khác, cũng chỉ là moi móc xem ai kiêu ngạo ương ngạnh, ai vượt quá giới hạn, sau đó lên triều trực tiếp đ.â.m cho đối phương một nhát, đá đối phương xuống khỏi vị trí... Sao có thể thú vị bằng tiếng lòng của Bạch Trạch đại nhân chứ!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 122



Từ khi Tiểu Bạch Trạch đến triều đình, mọi người đều ít buồn chán hơn hẳn!

Thậm chí ngay cả vị Hội Kê Hầu vô tội bị tổn thương cũng cố gắng quên đi con kỳ lân heo dát vàng kia, đưa tay xoa xoa tai, lặng lẽ hướng về phía Hứa Yên Miểu.

Quần thần chỉ nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục làm việc, nhưng tốc độ chậm chạp như đi dã ngoại du xuân.

Hứa Yên Miểu không hề chú ý đến điều đó.

Hắn bận hóng chuyện rồi!

[Để ta xem, để ta xem nào.]

Hệ thống bát quái không nghe được người khác nghĩ gì, nhưng có thể nghe được lời họ nói song cũng không phải lời nào cũng ghi lại được, nhưng nếu liên quan đến bát quái…

[Đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Thái tôn cảm thấy Thái tử phi cho hắn ba nghìn lượng bạc cứu trợ thiên tai là cố ý để hắn đắc tội Hoàng thượng!]

Hả? Cái suy nghĩ gì đây?

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ mở rộng suy nghĩ, cố gắng áp dụng lẽ thường của mình vào chuyện này.

Chẳng lẽ Thái tử phi ngoài mặt thì ngọt ngào nhưng trong lòng lại cay đắng, bề ngoài đối với Thái tôn không chê vào đâu được, nhưng thực chất lại định bổng sát?

“Hít——”

Không nhìn ra được nha!

Hơn nữa, cũng không nên như vậy, Hứa Yên Miểu đã nói Thái tôn là đồ vong ân bội nghĩa rồi… nhưng, cũng không chắc là Hứa Yên Miểu phán đoán sai!

Đúng lúc này, Lão Hoàng Đế nhớ ra một việc, vội vàng gọi người: “Mao Chính!”

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ lập tức tiến lên: “Bệ hạ?”

Lão Hoàng Đế dặn dò hắn: “Ngươi tự mình dẫn người đi điều tra Tế Bắc Vương cùng thế tử, tìm chứng cứ mưu phản của bọn họ.”

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ: “…”

Thật ra thần càng muốn nghe chuyện vui, thật sự muốn biết rốt cuộc là Thái tử phi ngầm hãm hại Thái tôn, hay là Thái tôn là đồ vong ân bội nghĩa.

Nhưng đây là việc Hoàng thượng giao phó.

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ vội vàng đáp lời, cố nén xúc động muốn ba bước ngoảnh lại một lần, nhận khẩu dụ rồi đi làm việc.

… Đáng ghét, nhưng ta thật sự rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì mà! Đều tại Tế Bắc Vương kia!

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ vừa cào phổi xé gan, vừa mang theo oán hận đối với Tế Bắc Vương rời đi.

Lão Hoàng Đế tiếp tục nghe tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.

[Ôi chao! Bởi vì Hoàng thượng dẫn đầu quyên góp cho thiên tai, cũng quyên góp ba nghìn lượng, hắn liền cảm thấy Thái tử phi cố ý để hắn ngang hàng với Hoàng thượng là đang hãm hại hắn, thế là tự ý giấu đi năm trăm lượng!]

Cũng là người quyên góp ba nghìn lượng, Thái tử: “???”

Chuyện này cũng cần phải chú ý sao?

Lục lọi hết tiền tiêu vặt của mình, góp đủ năm nghìn lượng, Vạn Thọ Công Chúa: “???”

Quyên ba nghìn lượng là ngang hàng, vậy nàng quyên năm nghìn lượng thì tính là gì? Giẫm lên đầu phụ hoàng à?

Phụ hoàng nàng đang bận rộn nghi ngờ trình độ giáo dục của mình.

—— Thái tôn từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh ông và Hoàng hậu để thể hiện sự sủng ái đối với Thái tử, cái đầu óc này… sao chẳng giống ông, cũng chẳng giống Hoàng hậu vậy?

[Oa! Vậy mà còn nói với thuộc hạ: “Tổ phụ thích ta nhất, mới giữ ta lại trong cung nuôi dưỡng, cũng là vì ta, vị trí của phụ thân ta mới vững chắc như vậy.”]

Thái tử: “Oa!”

Bách quan trong lòng: Oa!

Ánh mắt tràn đầy sự thỏa mãn khi hóng hớt.

Thái tôn: “Phụ thân?”

Sao tự nhiên lại phát ra âm thanh kỳ quái?

Thái tử quay đầu: “Gọi thêm vài tiếng nữa đi.”

Thái tôn: “?”

Thái tử vô cùng chân thành: “Qua hôm nay, con có thể không còn cơ hội gọi nữa.”

Hắn sẽ không giữ lại một kẻ oán hận Thái tử phi ở Đông cung.

Thái tôn vô cùng ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu gì cả, luôn cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì đó, mà từ đầu đến cuối mình đều bị ở bên ngoài.



Đến Vũ Anh điện, đây là buổi chầu do Lão Hoàng Đế triệu tập, chúng thần xếp hàng theo thứ bậc.

Hứa Yên Miểu cùng cung nữ và Thái tôn đứng ở giữa, tiếp nhận thẩm vấn của Lão Hoàng Đế.

Nói là thẩm vấn, thực chất là Cẩm Y Vệ vạn năng xuất hiện, nói nhỏ với Lão Hoàng Đế vài câu, Lão Hoàng Đế liền trực tiếp vạch trần sự thật: “Cao Kỳ Sinh, ngươi và Hứa Yên Miểu có thù oán gì mà lại nghĩ ra thủ đoạn độc ác như vậy, hãm hại hắn vào đêm giao thừa!”

Hoàng đế kim khẩu ngọc ngôn, chuyện này liền được định tính.

Cung nữ kia ngây ngốc nhìn Thái tôn, nhưng người mà nàng trung thành từ đầu đến cuối lại chẳng quan tâm đến nàng, ngược lại còn phẫn nộ lên tiếng: “Tổ phụ! Sao ông lại bênh vực người này như vậy!”

Bách quan: Đương nhiên là bởi vì…

“Bởi vì hắn có khuôn mặt đẹp sao! Ta biết rồi! Hắn nhất định là lấy sắc hầu người!”

Bách quan: Hả???

Họ theo bản năng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tiểu Bạch Trạch, rồi lại không nhịn được mà đồng tình …đương nhiên, điều không nhịn được mà đồng tình chính là khuôn mặt đó thật sự rất đẹp, nhưng mà, đây chính là Bạch Trạch đó! Đẹp trai chẳng phải là chuyện rất bình thường sao!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 123



Lão Hoàng Đế, một nam nhân thẳng tắp, mặt mày tái mét: “Cao Kỳ Sinh! Ta đã sáu mươi ba tuổi rồi! Còn nữa! Ta có tổ mẫu của ngươi!”

Còn có Hứa Yên Miểu! Ngươi trừng mắt cái gì! Ngươi cảnh giác cái gì! Ta không có sở thích đoạn tụ! Ta thích phụ nữ cao bảy thước! Ngươi chỉ có cao bảy thước mới đạt tiêu chuẩn thôi nhé!

Mà Hứa Yên Miểu đã điên cuồng lật lại lịch sử giường chiếu của Lão Hoàng Đế.

Trong tiếng đối tượng lịch sử giường chiếu của Hoàng đế là ai vang lên, Thái tôn nhìn Lão Hoàng Đế với vẻ mặt vỡ vụn: “Tổ phụ!”

“Người có biết hắn gian lận khoa cử không!!!”

Thái tôn vốn tưởng rằng mình nói ra chuyện gian lận khoa cử sẽ khiến cả triều đình chấn động, nhưng mà…

Hứa Yên Miểu kinh hoàng lật lại lịch sử giường chiếu của Lão Hoàng Đế, lo lắng sợ hãi lật ra tin tức bên lề về việc Lão Hoàng Đế thích dan díu với nam nhân hay không.

Bách quan vừa “Oa” vừa nghe, vừa run sợ trong lòng, sợ mình không sống qua đêm nay.

Lão Hoàng Đế đeo mặt nạ đau khổ, chỉ nghĩ trong đầu làm sao để cắt ngang tiếng lòng lần này.

Thái tôn? Hửm? Thái tôn đã nói gì sao?

Bản thân Thái tôn: “…”

Các ngươi làm sao vậy! Đây là gian lận khoa cử! Có thể tôn trọng tính nguy hiểm của việc gian lận khoa cử một chút không! Triều đại nào mỗi khi xuất hiện gian lận khoa cử chẳng phải là c.h.ế.t một đống người, ngay cả quan chủ khảo cũng phải vào ngục sao!

“Tổ phụ!” Thái tôn cao giọng: “Bệ hạ! Bệ hạ!!!”

Lão Hoàng Đế miễn cưỡng hoàn hồn: “Hả? Sao vậy?”

Thái tôn đỏ mặt tía tai, hét to hơn: “Hứa Yên Miểu! Gian lận khoa cử!”

Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu đột nhiên dừng lại.

Mới lật đến năm Thiên Thống thứ mười hai…

Trong đầu một số người thích xem náo nhiệt trên triều đình —— bao gồm nhưng không giới hạn ở Thái tử đột nhiên xuất hiện câu nói này, có chút tiếc nuối khó hiểu.

Lão Hoàng Đế bình tĩnh lại để Đại Thái Giám lấy một chén trà trong đè nén kinh hãi, đồng thời vô cùng bất đắc dĩ: “Cao Kỳ Sinh, ngươi vu khống cũng phải vu khống chút gì cho hay chứ, Hứa Yên Miểu làm sao có thể…” gian lận khoa cử.

Tiện thể cúi đầu uống trà.

[… A, bị phát hiện rồi sao?]

“Phụt——”

Đại Thái Giám vội vàng dâng khăn tay.

Lão Hoàng Đế vừa ho khan vừa lau nước trà trên cằm, cả người chìm vào trong sự kinh ngạc tột độ.

Không phải chứ, ngươi thật sự gian lận khoa cử? Hứa Yên Miểu ngươi còn có bản lĩnh này nữa sao?

Cùng lúc đó, Thái tôn từ trong tay áo lấy ra một cuộn giấy, giơ cao qua đầu: “Bệ hạ! Chứng cứ ở đây!”

Có tiểu thái giám bước những bước nhỏ đến, cẩn thận nhận lấy cuộn giấy, rồi lại bước những bước nhỏ nhanh chóng dâng lên trước mặt Hoàng đế. Mà Lão Hoàng Đế lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cuộn giấy đó, bắt đầu suy nghĩ khả năng mình “a, nóng quá” làm đổ nước trà lên trên, làm mờ mực.

Các đại thần hai ba người liếc nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.

Về lý thuyết, gian lận khoa cử chắc chắn là tội chết, nhưng… chuyện gì cũng sợ cái nhưng, với tầm quan trọng của Tiểu Bạch Trạch, một chút gian lận khoa cử thì tính là gì!

Tuy nhiên, vẫn phải cho thiên hạ một lời giải thích. Ít nhất là không thể công khai bênh vực quá, nếu không sẽ bất lợi cho quốc gia.

Cả triều văn võ bắt đầu vắt óc suy nghĩ, xem có thể giúp Hứa Yên Miểu thoát tội hay không.

Thái tôn hoàn toàn không hay biết, ở phía dưới bổ sung: “Bệ hạ, thần vô tình phát hiện tờ giấy này ở ngoài cửa nhà cựu Tả Đô Ngự Sử, sau khi điều tra, phát hiện là do Binh Bộ Tư Vụ Hứa Yên Miểu viết, tuy nhiên, chữ viết này khác hẳn chữ viết thường ngày Hứa Yên Miểu sao chép văn thư, với…”

Chưa nói xong, có quan viên không nhịn được, nhảy ra trước: “Thái tôn điện hạ nói vậy là sai rồi, quan trên có lại, ngày thường quả thật có quan viên không tự mình viết tấu chương, mà lại cho tiểu lại viết thay, thật sự là chuyện bình thường.”

Đây quả thực là chuyện thường tình, Hoàng đế sẽ cho Hàn lâm soạn chiếu, quan viên sẽ cho tiểu lại viết văn thư, đây đều là quy tắc bất thành văn trên quan trường.

Thái tôn đầy tự tin: “Ta đương nhiên biết.” Hắn ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo: “Nhưng nếu chữ viết của hắn hoàn toàn khác với chữ viết trên bài thi khoa cử thì sao?”

Thái tôn nhấn mạnh: “Từ bài thi khoa khảo, hương thí, hội thí có thể thấy, chữ viết của người này vẫn luôn không thay đổi, tại sao sau khi khoa cử kết thúc, bỗng nhiên thay đổi bút phong?”

Thật ra sau hội thí còn có điện thí và tuyển chọn Thứ cát sĩ, nhưng khoa cử khóa của nguyên thân khá đặc biệt, tương đương với việc được Hoàng quyền đặc cách, người thi hội thí rớt vẫn có thể vào Quốc tử giám, nguyên thân mới mười bảy tuổi, cũng không phải thiếu niên thiên tài, thi hội thí rớt cũng là chuyện bình thường, hoàn toàn là nhờ vào việc đi ké mới vào được Hàn lâm viện, không cần tham gia điện thí và tuyển chọn Thứ cát sĩ.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 124



Vì vậy, không có cách nào biện bác bằng cách “Ở điện thí, bản thân có mặt, chữ viết giống nhau, viết rất trôi chảy và không có dấu hiệu gian lận”.

Nhưng, lại có một quan viên nhảy ra nói: “Chữ viết trong khoa cử cố ý viết cho khảo quan xem, khác với bình thường cũng là chuyện bình thường.”

Sau đó, lại có một quan viên nhảy ra: “Lỡ đâu Hứa Tư Vụ biết viết chữ bằng tay trái thì sao!”

Thái tôn đã nghĩ đến chuyện này sẽ gặp không ít trở ngại, dù sao người bình thường cũng sẽ không thừa nhận mình gian lận khoa cử, huống chi hắn cũng không có bằng chứng mang tính quyết định, chỉ có thể dựa vào thái độ của Hoàng đế và một số suy đoán để khiến Hứa Yên Miểu thân bại danh liệt.

Nói theo cách hiện đại chính là, dù không có hình ảnh chứng minh người này phạm tội, cũng không có DNA, dấu vân tay vân vân để đưa ra bằng chứng xác thực, nhưng chỉ cần hình thành chuỗi bằng chứng, là có thể kết tội.

Vì vậy, hắn vốn định dùng việc làm loạn hậu cung để gây ra ác cảm của Hoàng đế, sau đó lại tung ra chuyện gian lận khoa cử, như vậy, trong trường hợp Hoàng đế đã có thành kiến về nhân phẩm của người này, thì dù bằng chứng không hoàn toàn đầy đủ, đối phương cũng rất khó thoát khỏi kiếp nạn.

Nhưng!!!

Thái tôn không ngờ trở ngại lại lớn đến mức này!

Hứa Yên Miểu chỉ là một tiểu quan cửu phẩm thôi mà! Tại sao hết quan viên này đến quan viên khác lại nhảy ra nói giúp hắn!

Bản thân Hứa Yên Miểu còn chưa phản bác lại đâu!

[A, cái này…]

Hứa Yên Miểu có chút đau đầu.

Lý do hắn nhập vào thân thể của nguyên thân, là do hệ thống đã giao dịch với nguyên thân —— hệ thống nói, bọn họ là công ty đàng hoàng, không làm ăn kiểu ép mua ép bán.

Trước đó, nguyên thân trước tiên được đặc cách cử nhân, sau đó thi rớt lại may mắn gặp đúng lúc chính sách thay đổi nên có thể trực tiếp vào Quốc tử giám, vào Quốc tử giám rồi lại may mắn gặp đúng lúc Lại bộ thiếu người, lại thành công làm một tiểu quan kinh chức như Binh Bộ Tư Vụ.

Có thể ở lại kinh thành, điều này tốt hơn nhiều so với những người thi cử rớt khác hoặc làm phủ tá hoặc làm quan chính ở châu huyện hoặc làm giáo chức.

Những chuyện này liên tiếp xảy ra trong vòng nửa năm, lần nào cũng may mắn hơn lần trước, lần nào cũng kích động hơn lần trước, kích động đến kích động, nguyên thân vì quá mức hưng phấn mà chết.

Sau đó, oán khí mạnh mẽ đã thu hút hệ thống.

Ví dụ như: “Ta vì thi công chức mà vất vả chuẩn bị nhiều năm, cuối cùng cũng được lên bờ, lại còn là bộ ngành trung ương nữa chứ, ta vậy mà lại c.h.ế.t đột ngột như vậy! Ta không cam lòng!!!”

Hắn biết mình không thể sống lại cũng không sao, hắn tha thiết mong Hứa Yên Miểu có thể giúp hắn ở lại vị trí đó ít nhất một thời gian, nếu không hắn rất đau lòng.

[Ta phải biện bạch như thế nào đây? Nói ta trước đó bị u mê trong bụng mẹ, hành sự mê muội, đột nhiên một ngày linh đài sáng tỏ, nhưng từ chữ viết đến thói quen sinh hoạt đến giọng điệu đều khác với trước kia? Lý do vô lý như vậy thật sự sẽ có người tin sao?]

Quần thần Đại Hạ: “!!!”

Chúng ta tin!

Ngươi mau nói đi! Cho chúng ta một cơ hội để tin tưởng! Chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng để tin rồi!

Thái tôn vẫn đang ở dưới cao giọng: “Nếu không! Hãy để Hứa Yên Miểu viết thử là biết ngay! Nếu hắn có thể viết ra chữ viết giống nhau, thì chính là ta vu cáo! Ta còn thu thập chữ viết tay phải do hắn tự tay viết gần đây, hoàn toàn trùng khớp với tờ giấy!”

“Hơn nữa!” Giọng điệu Thái tôn sục sôi: “Hắn ngay cả "Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ" cũng đọc sai! Lại đọc thành "Hữu bằng tự viễn phương lai, tuy viễn tất tru". Xin hỏi, người như vậy, làm sao có thể vượt qua khoa khảo cùng hương thí, hội thí! Nhất định là có người thi hộ!”

Chuyện này, là do Thái tôn vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Quyền Ứng Chương và người khác khi nói về Hứa Yên Miểu mới biết được.

Dù sao trường thi khoa cử cũng không có cái gì giám sát, hắn nói là thi hộ thì chính là thi hộ.

[A, xong đời.]

Hứa Yên Miểu buồn bã nghĩ.

Tứ thư ngũ kinh gì đó, hắn thật sự không biết đọc. Hơn nữa, sau khi làm Binh Bộ Tư Vụ, công việc cũng không dùng đến những thứ này, nếu không hắn đã sớm lấy tinh thần đối phó với kỳ thi đại học ra mà học thuộc lòng rồi.

[Không có cách nào giải thích, xem ra chỉ có thể chờ c.h.ế.t thôi.]

Đậu móe đừng mà!!!

Lão Hoàng Đế và bách quan đồng tử rung chuyển.

Ngươi c.h.ế.t rồi chúng ta sống sao!

Công Bộ Thượng Thư tim suýt ngừng đập, trực tiếp đứng ra: “Thái tôn điện hạ có bằng chứng thi hộ của hắn không? Đừng nên vu khống người tốt.”

Thái tôn gần như trừng mắt.

Tên Hứa Yên Miểu này rốt cuộc có lai lịch gì! Những quan viên chủ khảo khoa cử đứng ra nói giúp hắn thì hắn ta không bất ngờ là vì liên quan đến lợi ích, nhưng ngươi là một Công Bộ Thượng Thư đường đường chính nhị phẩm lại nói giúp một Binh Bộ Tư Vụ cửu phẩm?!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 125



Quyền Ứng Chương dường như nhìn ra được suy nghĩ của Thái tôn, bèn nhẹ nhàng đứng dậy —— ông lớn tuổi, được Thiên tử ban cho ghế ngồi, ngày thường cũng không cần xử lý công việc gì, cũng không cần hiến kế gì cho triều chính, chỉ làm cái việc ngàn vàng mua xương ngựa, chứng minh cho thiên hạ học tử thấy Đại Hạ rất coi trọng nhân tài, rất tôn trọng họ, dù là nhân tài trước kia trung thành với tiền triều.

Ông đứng dậy, Thái tôn chỉ đành cúi người hành lễ với lão nhân gia này.

Quyền Ứng Chương không thèm để ý đến hắn, hành lễ với Lão Hoàng Đế: “Bệ hạ, thần đã ở chung với Hứa Yên Miểu một thời gian, hắn không phải là người gian lận khoa cử.”

Nói đúng ra, dù không nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, Quyền Ứng Chương cũng không cho rằng với tấm lòng trong sáng của Hứa Yên Miểu sẽ gian lận khoa cử.

Hắn ngay cả việc vơ vét cũng không biết làm!

Hứa Yên Miểu chợt thấy bất ngờ.

Ngay sau đó…

[Hu hu hu hu hu, trên đời vẫn còn nhiều người tốt! Quả nhiên những gì ghi chép trong sử sách về tranh giành quyền lực, đấu đá ngầm, đều là phóng đại quá mức, trên triều đình vẫn có nhiều người sẵn sàng lên tiếng bênh vực lẽ phải!]

Quần thần đang tranh giành quyền lực, đấu đá ngầm, ánh mắt lảng tránh đầy áy náy.

Bầu không khí trên triều đình nhất thời trở nên kỳ quái.

Nhưng Thái tôn lại kéo nó trở lại: “Ta đương nhiên có bằng chứng!”

Thật ra là không có. Nhưng vẫn là câu nói đó, trường thi khoa cử không có cái gì giám sát.

Thái tôn nói chắc nịch: “Ba đêm trước khoa cử, Hứa Yên Miểu đã lén gặp quan chủ khảo Lễ bộ thị lang Hà Tất! Chính vì vậy, Lễ bộ thị lang mới nhắm mắt làm ngơ cho việc thi hộ!”

Lễ bộ thị lang sợ đến suýt ngất xỉu.

Y căn bản chưa từng gặp riêng Hứa Yên Miểu! Trước khi tiếng lòng hắn bộc phát ra, y còn không biết Hứa Yên Miểu là ai! Y luôn chỉ gặp riêng những đại quan!

Thái tôn… đây là muốn hại c.h.ế.t y mà! Một cái mũ dung túng gian lận đội xuống, nhẹ thì bị giáng chức, nặng thì mất đầu!

Thái tôn không chút do dự: “Còn có…”

Sau đó, Thái tôn kéo theo một loạt người xuống nước, hoàn toàn không quan tâm đến sống c.h.ế.t của những quan viên này.

Hứa Yên Miểu lộ vẻ thương cảm.

[Xin lỗi, nhưng ta hiện tại tự thân khó bảo toàn…]

Hứa Yên Miểu lật xem hệ thống bát quái, vô cùng buồn bã.

Hắn có bát quái để phản bác lời của Thái tôn, nhưng hắn không thể giải thích được nguồn gốc thông tin.

[Nói ta ba đêm trước khoa cử lén gặp quan chủ khảo Lễ bộ thị lang? Sao có thể chứ, đêm đó Lễ bộ thị lang cải trang thành nữ, đêm khuya đến phủ tướng quân, cùng với Đại tướng quân…]

Cùng với Đại tướng quân cái gì!

Bách quan lập tức không nhịn được nữa, ánh mắt lóe lên tia sáng bát quái.

Hơn nữa! Lễ bộ thị lang cải trang thành nữ đó! Thật k*ch th*ch! Chẳng lẽ hai người đang dan díu?!

Đại tướng quân chấn động sắp té, cố gắng cắt ngang tiếng lòng của Hứa Yên Miểu: “Bệ hạ!!!”

“Tuy nói gian lận khoa cử chứng cứ xác thực, nhưng thần cho rằng chuyện này vẫn còn uẩn khúc, nên xét xử lại! Nhất là Hứa… Hứa… Hứa Yên Miểu hắn ăn mặc chỉnh tề! Người coi trọng y quan như vậy, sao có thể làm bẩn thanh danh của mình chứ!”

Thái tôn không thể tin nổi, mặt còn xanh hơn cả Lão Hoàng Đế bị lật lại lịch sử giường chiếu lúc trước.

Lý do vô lý như vậy, ngươi cũng nói ra được sao?!

Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu quả nhiên dừng lại.

Tiếp theo hắn còn đổi lời: [Cám ơn! Cám ơn Đại tướng quân! Ngài thật sự là người tốt!]

Đại tướng quân gật đầu lia lịa.

Đúng đúng, ta chính là người tốt, còn chuyện của ta và Lễ bộ thị lang, hãy để nó mãi mãi bị chôn vùi…

[Ta thề với trời! Ta tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện ngài đêm khuya gặp riêng Lễ bộ thị lang, còn vì hai người nghi ngờ Lão Hoàng Đế bài xích đoạn tụ, mà cố ý để Lễ bộ thị lang cải trang thành nữ đâu!]

Cái lùm mía, ngươi đã nói rồi đấy!

Hơn nữa ngươi không chỉ nói, ngươi còn tiết lộ lý do Lễ bộ thị lang cải trang thành nữ cho Hoàng đế!

Một lát sau, Cẩm Y Vệ tiến lên: “Tướng quân, Bệ hạ cho thuộc hạ hỏi ngài, Bệ hạ là loại người sẽ can thiệp vào việc kết giao của thần tử sao?”

Đại tướng quân: “…”

Vậy thì trước mặt Cẩm Y Vệ, ta cũng không thể nói "phải" được.

Vì vậy, Đại tướng quân gượng cười: "Bệ hạ luôn khoan dung, là thần tử chúng ta tiểu nhân đa nghi rồi."

Cẩm Y Vệ trở về bẩm báo, Đại tướng quân cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn tới, im lặng một lúc, rồi trừng mắt nhìn lại từng người một.

Sao nào! Chưa thấy đoạn tụ à! Ta là người Phúc Kiến!

Phúc Kiến là nơi từ triều trước đã thịnh hành nam phong do tỷ lệ giới tính mất cân bằng, tỷ lệ kết hôn thấp.

[Trời ạ! Đây là hành động gì vậy!]

Sắc mặt Lễ bộ Thị lang theo đó đại biến, giơ hốt lên che mặt.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 126



Đại tướng quân đột nhiên không trừng mắt nhìn mọi người nữa, hắn đột nhiên chuyển tầm mắt, như thể rất chột dạ.

Chúng thần: Luôn cảm thấy có dự cảm chẳng lành.

[Hai người này là vì thích nhau mới kết nghĩa huynh đệ sao? Ha ha ha cười c.h.ế.t mất, hóa ra là vì nghèo. Thám hoa lang bị hãm hại lưu đày và quân hộ ở nơi lưu đày, ai cũng không cưới được vợ, vừa hay lại có ý với nhau, chi bằng cứ thế tiến tới.

—— Ồ! Sau đó cùng gia nhập nghĩa quân của Lão Hoàng Đế, hai người thay nhau cải trang thành nữ, thế là thành hai lần cưới, nhận được hai phần quà cưới!]

Một đám đại thần thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng chuyện gì, chẳng phải chỉ là nhận hai phần quà cưới thôi sao?

Lễ bộ Thị lang càng muốn chui xuống đất hơn.

Đậu Thừa tướng đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Khoan đã, Đại tướng quân hình như là khắc vợ thì phải..."

Một dự cảm còn tồi tệ hơn lúc trước ập đến.

Tiếng cười phá lên của Hứa Yên Miểu ngay sau đó.

[Ha ha ha ha ha ——]

[Sao lại như vậy chứ! Nhịn cười đến đau bụng, suýt chút nữa thất lễ trước mặt Hoàng thượng!]

[Sao lại có người vì muốn nhận thêm quà cưới! Mà kết hôn bảy lần, vợ đều là cùng một người! Mà người đều là tình lang của mình cải trang thành nữ nhân!]

[Bụng, bụng đau quá ha ha ha ha ha ha ha ——]

[Chuyện này còn phải nhờ vào Lễ bộ Thị lang trang điểm khéo léo ha ha ha ha ha!]

Lão Hoàng Đế: "!!?"

Ái tướng của hắn không phải khắc vợ sao?!

Đậu Thừa tướng liếc nhìn Đại tướng quân, cười mà như không cười: "Tướng quân thủ đoạn kiếm tiền thật cao siêu."

Đại tướng quân ánh mắt lảng tránh: "À cái này, cái kia..."

Quần thần phẫn nộ!

Bảy lần! Tốt bảy lần đấy!

Quà cưới còn là chuyện nhỏ! Bọn họ vẫn luôn cho rằng hắn khắc vợ là vết sẹo của hắn, bình thường không có chuyện gì cũng không nhắc đến chuyện vợ chồng ân ái trước mặt hắn!

Hóa ra người này…

Khoan đã! Bảy lần đám cưới không nói! Còn có sáu lần đám tang! Người này có phải còn nhận được…

Đại tướng quân ngửa mặt lên trời huýt sáo.

[Khoan đã! Còn nữa! Hắn vậy mà xúi giục Lễ bộ Thị lang cải trang thành nữ nhân, cùng nhau lừa tiền của Vĩnh Xương Hầu!]

Đại tướng quân: "..."

Lễ bộ Thị lang: "..."

Vĩnh Xương Hầu: "?"

Vĩnh Xương Hầu: Lại liên quan gì đến ta?

[Nhưng mà thật sự rất muốn biết Lễ bộ Thị lang sau khi cải trang thành nữ nhân trông đẹp đến mức nào, mê hoặc Vĩnh Xương Hầu đến nỗi cùng hắn yêu đương trong sáng! Nói không ngủ chung thì không ngủ chung, mỗi ngày đều liên lạc bằng thư tín, mười ngày nghỉ ngơi thì gặp mặt một lần, chỉ nắm tay thôi.]

[Một lần nữa đánh giá kém! Tại sao hệ thống không thể cung cấp hình ảnh!]

[Tiểu Trà cô nương, cái tên thật hay! Lễ bộ Thị lang cũng khéo chọn thật.]

Mặt Vĩnh Xương Hầu cũng xanh mét, còn xanh hơn cả bộ y phục màu xanh lá cây trên người Tiểu Trà cô nương.

Mặt Lễ bộ Thị lang thì đỏ bừng, đỏ vì tức giận, rõ ràng là chứng huyết áp thấp cũng được Hứa Yên Miểu chữa khỏi rồi.

Đại tướng quân nhắm mắt, im lặng đứng yên tại chỗ, như thể chỉ trong khoảnh khắc này, đã nhanh chóng đạt được mục tiêu ngủ đứng, hoàn toàn không có phản ứng gì với tiếng lòng của Hứa Yên Miểu và vẻ mặt dữ tợn của Vĩnh Xương Hầu.

Vĩnh Xương Hầu hừ lạnh hai tiếng, siết chặt nắm đấm.

Hứa Yên Miểu tiếp tục thêm dầu vào lửa.

Còn chuyện gian lận khoa cử gì đó, thôi, dù sao cũng không sống được nữa, thôi thì mặc kệ đi, nằm im hóng hớt thôi!

[Tsk tsk, cải trang thành nữ nhân, giả vờ phát hiện Vĩnh Xương Hầu đánh rơi đồ rồi đuổi theo hỏi, sau khi biết không phải thì lại mượn cớ bắt chuyện… Ồ, chỉ ba hai câu đã gần như thân thiết rồi, nói chuyện vài câu liền dụ đối phương tiết lộ thân phận. Đúng là Thám hoa lang của tiền triều!] Không giống như hắn được đặc cách.

[Để ta xem, sau khi phát hiện… Hít —— thật sự rất biết cách!] Tiếng lòng nũng nịu bắt chước: ['A ~ Ngài là Vĩnh Xương Hầu? Chẳng lẽ là vị… năm xưa gặp địch tập kích, vì yểm hộ Hạ quân rút lui, một mình canh giữ đầu cầu, một thanh trường đao, g.i.ế.c c.h.ế.t ba mươi ba địch quân, bị thương mười bảy chỗ, cũng không để địch quân vượt qua nửa bước, đại anh hùng đó sao? —— A, thiếp thất lễ rồi!']

Tiếng "A ~" kia quả thật là uyển chuyển…

Ngọt ngào đến mức khiến không ít đại thần có mặt không nhịn được mà nhập tâm, trái tim đập thình thịch.

Nhưng khi quay đầu nhìn thấy khuôn mặt không trang điểm, góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc nét của Lễ bộ Thị lang, nhịp tim liền ngừng lại một nhịp.

Thôi, phúc khí này vẫn nên để Vĩnh Xương Hầu hưởng thụ đi.

Vĩnh Xương Hầu: "..."

Có một khoảnh khắc hắn ta cảm thấy, hay là cứ để Hứa Yên Miểu c.h.ế.t đi.

[Tội lỗi! Tội lỗi quá!]

[Vĩnh Xương Hầu làm người góa vợ bảy tám năm rồi, khó khăn lắm mới động lòng một lần, kết quả lại gặp phải Tiểu Trà cô nương nhà nghèo, tổ phụ bán trà kiếm tiền!]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 127



[Tsk tsk tsk, mới quen biết được mấy ngày, nghe nói Tiểu Trà cô nương sắp đến sinh thần, liền tặng ngay mười tấm lụa quý, quen biết chưa được năm mươi ngày, nghe nói tổ phụ của Tiểu Trà cô nương bệnh nặng, Tiểu Trà cô nương phải ra ngoài bán trà trong trời rét buốt, đau lòng không thôi, muốn tặng ngay cho Tiểu Trà cô nương một trăm lượng bạch kim.]

[Không nhận! Lễ bộ Thị lang vậy mà không nhận ngay! U là là! Cao tay! Thật sự thật sự thật sự —— đúng là Thám hoa lang, lòng dạ người đọc sách thật đen tối.]

Lão Hoàng Đế nhìn thấy trọng tâm chú ý của bách quan rõ ràng đã bị lệch lạc, chuyện gian lận khoa cử gì đó cũng không quan tâm nữa, toàn bộ chú ý đều đổ dồn vào "Tiểu Trà cô nương" thì khóe miệng giật giật.

Các ngươi ít ra cũng phải tôn trọng Thái tôn một chút chứ? Hắn thật sự rất cố gắng bịa đặt tội danh cho Hứa Yên Miểu, bây giờ đã kéo thêm mười quan viên xuống nước, bịa đặt đến tình tiết thứ năm mươi tám rồi.

Hình như không ai nghe trẫm nói cả.

Lão Hoàng Đế khiển trách nhẹ một tiếng, rồi…

Ừm… vậy Lễ Bộ Thị Lang đã dùng thủ đoạn gì, Hứa Yên Miểu ngươi nói nhanh lên! Đợi lát nữa Cao Kỳ Sinh bịa không ra tội danh, trẫm sẽ phải lên tiếng, kẻo quá im lặng lại khiến ngươi nghi ngờ.

[Ha ha ha ha ha ha ha ha, đúng là đã muốn còn giả vờ từ chối, đúng là mỹ nhân ngốc nghếch độc lập kiên cường ha ha ha ha ha ha ha ha ha…]

[“Hầu gia, ta biết ngài có lòng tốt, nhưng nếu ta lấy nhiều tiền như vậy, ngài phải sống như thế nào?”]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha——]

["Hầu gia, ngài thật tốt, nhưng ta thật sự không thể lấy không tiền của ngài, vậy ta đem trà đưa cho ngài được không, nếu không ta sẽ áy náy."]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha——]

["Hầu gia ngài thật là người tốt, nếu không có ngài ta cũng không biết phải làm sao mới tốt!"]

[Ha ha ha ha ha——]

[Vĩnh Xương Hầu tương đương với việc bỏ ra trăm lượng bạch kim mua một kho trà kém chất lượng và trà để lâu, ha ha ha ha ha ha——]

[Hắn còn cảm khái với con trai mình, Tiểu Trà cô nương là một cô gái dịu dàng lương thiện đến nhường nào, tổ phụ bệnh nặng thiếu tiền, còn lo lắng tiền của một hầu gia như hắn không đủ dùng, ha ha ha ha ha ha——]

Lúc trước nghe những lời này có bao nhiêu ngọt ngào, bao nhiêu cảm động, bao nhiêu tim đập nhanh, bây giờ nghe lại có bấy nhiêu nghiến răng nghiến lợi. Nghiến răng nghiến lợi, lại không khỏi lệ rơi đầy mặt.

Tuy rằng hai tên khốn kiếp Đại tướng quân và Lễ Bộ Thị Lang không ra gì, nhưng Tiểu Trà cô nương nhất định là có nỗi khổ tâm! Tiểu Trà cô nương mãi mãi ở trong lòng ta!

Vĩnh Xương Hầu tự động tách Lễ Bộ Thị Lang và Tiểu Trà cô nương ra, đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Lễ Bộ Thị Lang và Đại tướng quân là “tri kỷ”, mà Đại tướng quân… chẳng phải là kẻ đã bị hắn mấy lần cướp đi quân công sao, cần phải trả thù như vậy sao!

Đại tướng quân: “Hừ.”

Kẻ cướp đầu người c.h.ế.t đi c.h.ế.t đi c.h.ế.t đi! Không ai được động đến đầu người của bản tướng quân!

Các quan viên có mặt đều đã ngây người.

Tại sao… Lễ Bộ Thị Lang lại có thể giỏi như vậy? Có thể thanh thuần pha lẫn nét kiều mỵ, kiều mỵ lại pha lẫn nét khả ái như vậy?

Hơn nữa, chỉ như vậy đã lừa được trăm lượng bạch kim? Ồ có thể còn nhiều hơn, ngoài mười súc lụa màu ra, Vĩnh Xương Hầu chắc chắn đã đưa thêm không ít tiền cho người mà hắn cho là người trong lòng.

Nếu tâm lý hoạt động của các quan viên này có thể cụ thể hóa, e rằng lúc này đã là sóng to gió lớn, sấm chớp đùng đùng.

Đây không phải là mở mang tầm mắt, mà họ cảm thấy cả người mình đều được khai sáng.

Lão Hoàng Đế: “…”

Vậy sau này vẫn nên từ chối mọi cuộc gặp gỡ tình cờ thì hơn. Gặp gỡ tình cờ không chỉ có thể gặp phải trường hợp tưởng là người thân huyết thống, suýt nữa ngất xỉu đi gặp Diêm Vương, mà còn có thể gặp phải đại thần của mình.

Thật sự, quá đáng sợ.

Lão Hoàng Đế không dám tưởng tượng, mình lôi một cô nương nào đó lên giường, đối phương mở miệng, giọng nói thô kệch: “Bệ hạ ~ đừng mà Bệ hạ ~ thần là đại thần nào đó a ~” E rằng ông ta sẽ sợ đến mức liệt dương tại chỗ luôn mất.



Thái Tôn đã bịa đặt tội danh cho Hứa Yên Miểu đến tội thứ bảy mươi tư.

Thái Tôn quả quyết: “Còn có Hàn Lâm Thị Giảng Lưu Dị, nghe nói lúc trước ông ta tuần tra phòng học của học trò trong trường thi, rõ ràng có vẻ mệt mỏi, nhất định là giả vờ, ông ta mở cửa ra để tiện lợi cho Hứa Yên Miểu! Giữa bọn họ nhất định có gian tình!”

Hàn Lâm Thị Giảng vẻ mặt ngơ ngác.

Ông ta và Thái Tôn có thù oán gì? Tại sao đối phương lại vu oan ông ta như vậy! Lúc đó ông ta quả thực có hơi buồn ngủ, nhưng đó là bởi vì… Tóm lại, không phải là mở cửa tiện lợi cho ai hết cả, hơn nữa ông ta buồn ngủ cũng không nhắm mắt ngủ, vẫn cố gắng tỉnh táo tuần tra trường thi đấy thôi!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 128



Hơn nữa, có thể đừng nhắc đến ông ta nữa không, Vĩnh Xương Hầu, Lễ Bộ Thị Lang và Đại tướng quân vẫn còn đang tự kỷ đấy!

[Nói gì mà Hàn Lâm Thị Giảng giả vờ ngáp và buồn ngủ là đang cố ý dành thời gian cho ta gian lận, đêm trước khoa cử ông ta còn ở trong chuồng heo cả đêm không ngủ, ngày hôm sau có thể không buồn ngủ sao? Mà thôi, đường đường là Hàn Lâm Thị Giảng mà lại tin sữa heo…]

Hàn Lâm Thị Giảng sắc mặt trắng bệch, lao ra: “Bệ hạ!!!”

“Thần… thần tán thành lời của Đại tướng quân! Hứa lang làm sao có thể gian lận khoa cử được! Hắn… hắn… hắn trước khi thi còn cố ý uống một chén nước tinh khiết, tin rằng chỉ có người lương thiện mới có thể dùng đồ vật thanh khiết, người lương thiện như vậy, làm sao lại đi gian lận khoa cử chứ!”

Thái Tôn tức giận đến nổ tung.

Lưu Hàn Lâm đứng ra nói chuyện hắn không bất ngờ, dù sao cũng đã bị lôi xuống nước rồi, nhưng sao lại dùng lý do hoang đường đến vậy! Là coi thường hắn sao!

Hơn nữa đến nước này rồi mà vẫn không quên tiện thể khen Hứa Yên Miểu lương thiện, bao che cho nhau đến mức rõ ràng như vậy, còn có thiên lý, còn có vương pháp hay không!

Tức giận quá cái quái gì chứ, Lưu Hàn Lâm trực tiếp xông ra: Hừ.

Chẳng phải là do ngươi gây ra sao?

Hứa Yên Miểu nhất thời không kịp phanh lại, tiếng lòng tiếp tục vang lên.

[Sữa… có thể trường thọ…]

Lão Hoàng Đế im lặng một chút, vẫy tay gọi Đậu Thừa tướng lại gần: “Sữa gì?”

Đậu Thừa tướng cũng im lặng một cách kỳ lạ, rồi mới nói khô khan: “Sữa heo.”

“Sữa heo? Trường thọ?”

“Ừm… đại khái Lưu Hàn Lâm nghĩ như vậy.”

Lưu Hàn Lâm: “…”

Ta không sống nữa! Hủy diệt hết đi!

Lưu Hàn Lâm nghĩ đến việc mình sợ bị người khác phát hiện, nửa đêm lén lút chui vào chuồng heo, kiên trì ba năm trời cứ như vậy bị phơi bày trước mặt mọi người, nước mắt liền ứa ra.

Ông ta rất tin tưởng phương pháp trường thọ này, nhưng đồng thời ông ta cũng có năng lực phán đoán bình thường, cái bình thường này chỉ: Ông ta biết rõ chuyện này bị người khác biết thì nhất định sẽ bị cười nhạo đến chết.

Không trách Tiểu Bạch Trạch, Tiểu Bạch Trạch cũng không phải cố ý!

Đều tại tên Thái Tôn này!

Lưu Hàn Lâm nghiến răng, tiếng nghiến răng lớn đến mức “ken két” vang lên.

Trong lòng đã tưởng tượng ra cảnh đ.ấ.m móc Thái Tôn! Đấm móc xuống! Đá xoay trái! Đá xoay phải!

Đều tại tên ngu ngốc này! Chết đi! Chết đi!!!

Thái Tôn không biết lấy sức lực từ đâu, lớn tiếng: “Bệ hạ! Hứa Yên Miểu hắn còn kết bè kết phái! Ngài xem Đại tướng quân này! Hàn Lâm Thị Giảng này! Đều có thể vì hắn mà trắng trợn nói dối trên triều đường!”

[Ôi, Thái Tôn cũng thật là, tim thì bẩn, nhìn cái gì cũng bẩn, Đại tướng quân và Lưu Hàn Lâm chỉ là vì tâm địa lương thiện thôi.]

[Bọn họ đều là người tốt, cho dù đầu óc không được tốt, cũng cố gắng tìm lý do tìm cớ cho ta.]

Đại tướng quân và Lưu Hàn Lâm: “…”

Tại sao lại cảm thấy mình như bị mắng vậy?

[Nhưng ta thật sự không có cách nào lật ngược tình thế, haiz, tiếc là bộ phim truyền hình ta đang theo dõi chưa xem xong, tối qua lão Hoàng Đế chọc Hoàng hậu tức giận, bị đuổi ra khỏi tẩm cung, ta còn chưa xem được kết cục đã phải c.h.ế.t rồi, hôm nay ông ta về hình như định bôi mực lên mặt giả làm mèo để dỗ Hoàng hậu vui vẻ…]

“Ầm——”

Lão Hoàng Đế đập bàn, cưỡng ép cắt ngang tiếng lòng liên tục vang lên: “Trẫm tin Hứa Yên Miểu không gian lận khoa cử! Thả vô tội!”

Giả mèo gì chứ! Không có chuyện đó!

Toàn bộ văn võ bá quan vội vàng phụ họa, sợ chậm một bước Hứa Yên Miểu sẽ tiết lộ thêm chuyện bát quái khác.

“Đúng đúng đúng! Thả vô tội!”

“Bệ hạ thánh minh!”

“Bệ hạ mau bãi triều đi! Mau cho Hứa lang về nhà nghỉ ngơi! Đứng lâu mệt hắn rồi!”

Hoàng Thái Tôn: ???

Hắn rất muốn kiểm tra tình trạng tinh thần của toàn bộ văn võ bá quan…

Hứa Yên Miểu cho các ngươi uống bùa mê thuốc lú rồi à?

Hứa Yên Miểu đã được chứng kiến sự ấm áp của quan trường.

Hoàng Thái Tôn đã được chứng kiến sự đen tối của quan trường.

Bọn họ đều có tương lai tươi sáng.

“Ta không phục!” Thái Tôn hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao lại thả vô tội!”

Nụ cười trên mặt Lão Hoàng Đế hơi thu lại. Thiên tử cúi đầu nhìn hắn: “Cao Kỳ Sinh, ngươi sẽ không nghĩ rằng, ngươi vu oan Hứa Yên Miểu gian lận khoa cử, trẫm và các khanh không nhìn ra chứ?”

Không đời nào không đời nào không đời nào chứ? Sẽ không thật sự có người cho rằng bọn họ chỉ sợ chuyện bát quái của mình bị bại lộ, mới định thả vô tội cho Hứa Yên Miểu chứ? Từ tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, ai mà không nghe ra Hứa Yên Miểu bị oan uổng chứ!

Nếu không có tiếng lòng, nếu đổi lại là quan viên khác, đối phương đã bị oan uổng vào tù rồi. Mà những vị khảo quan liên quan cho rằng mình bị oan cũng không thoát được.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 129



Triều đại này đã từng có trường hợp tương tự.

Khoa cử năm Thiên Thống thứ mười hai, có một vị cử nhân cùng bạn mình nhiều lần đến bái kiến một vị quan họ Trình, giao thiệp rất thân thiết.

Trước kỳ thi hội, việc các cử nhân đến bái kiến quan viên trong kinh là lệ thường của khoa cử, việc này vốn không có gì đáng ngại, thế nhưng, hỏng bét là hỏng ở chỗ, vị quan này sau đó lại được bổ nhiệm làm chủ khảo.

Hỏng bét hơn nữa là, vị cử nhân này tính tình phóng khoáng, lại có tài khí hơn người, là Giang Nam giải nguyên, dự đoán mấy đề thi khoe khoang với mọi người, sau khi vào trường thi, đề thi lại trùng hợp trúng tủ, vị cử nhân này đỗ trạng nguyên, lại còn truyền ra chuyện bằng hữu của hắn trước đó đã đưa vàng bạc cho vị chủ khảo (thực chất là bạn nhờ quan họ Trình viết bài minh cho cha mình), đã nhận được đề thi từ trước.

Vị bằng hữu bị bắt giam, vị cử nhân này cũng bị liên lụy vào tù, trải qua nhiều lần tra khảo, hai người vẫn kiên quyết không nhận tội hối lộ, tuy nhiên vẫn bị bãi bỏ công danh, mà vị chủ khảo liên quan cũng bị bắt giam, cuối cùng bị cách chức.



“Ngươi nói, Hứa Yên Miểu gặp Lễ Bộ Thị Lang…”

Lễ Bộ Thị Lang lúc này nghiêm mặt lại, chắp tay, rồi nhìn về phía Thái Tôn: “Thái Tôn điện hạ, xin nói rõ, đêm đó thần gặp Hứa Tư Vụ ở đâu?”

Thái Tôn mở miệng: “Đương nhiên là ở nhà ngươi.”

Lễ Bộ Thị Lang nhìn chằm chằm vào người đang vu oan mình: “Nhưng đêm đó thần có việc ngủ lại phủ Đại tướng quân, cả phủ có thể làm chứng… thần không thể nào thông đồng với người làm trong phủ tướng quân từ trước, Bệ hạ cho gọi là biết ngay.”

Đúng vậy, Đại tướng quân lười làm giấy bán thân, trong nhà đều là người làm thuê ngắn hạn và dài hạn.

Lão Hoàng Đế liền sai Cẩm Y Vệ đến phủ Đại tướng quân, đưa người đi thẩm vấn.

Một lúc sau, Cẩm Y Vệ mang theo lời khai trở về.

Lần này là lời khai nghiêm chỉnh, hỏi từ miệng những người làm trong phủ.

“Bệ hạ, lời khai ở đây, những người đó đều nói Đại tướng quân đêm đó quả thực có gặp riêng một người, từ lúc hoàng hôn đến lúc trời tờ mờ sáng mới rời đi, giờ Tuất một khắc nhà bếp làm một bàn đồ ăn, đa số là món ăn Lễ Bộ Thị Lang thích ăn—— Lễ Bộ Thị Lang trong yến tiệc cung đình cũng thích ăn mấy món đó. Nửa đêm, bên phòng ngủ còn gọi nước mấy lần.”

Thái Tôn không kịp phản ứng: “Gọi nước mấy lần là sao?”

“Không quan trọng.” Lễ Bộ Thị Lang nhanh chóng nói: “Kính xin Bệ hạ làm chủ! Đêm đó thần không ở nhà, còn có việc khác, làm sao có thể gặp riêng Hứa lang?”

Ba người gặp nhau sao?

Thái Tôn: “Có lẽ Đại tướng quân cũng tham gia.”

Hắn không sợ càng nhiều người bị liên lụy. Ngoại trừ những người thật sự bị oan, những người khác làm sao biết được chuyện này là do hắn vu oan? Gian lận khoa cử xưa nay là đại án, chỉ cần Hứa Yên Miểu bị chứng minh là thật sự gian lận, những quan viên liên quan đều phải vào tù.

Vừa hay, hắn có thể đưa một loạt người của mình lên.

Đại tướng quân hừ lạnh một tiếng: “Đêm đó ta và Lễ Bộ Thị Lang lăn lộn trên giường, không rảnh gặp người ngoài.”

Dù sao toàn bộ văn võ bá quan đều biết rồi, hắn cũng không ngại nói thẳng ra.

Nếu là chuyện khác, đều không có cách nào rửa sạch hiềm nghi, Thái Tôn đều có thể cắn c.h.ế.t bọn họ là ba người gặp mặt, nhưng mà… chuyện này… hắn…

Thái Tôn nhắm mắt lại: “Bọn họ có thể là "vận động tập thể" mà!”

Lão Hoàng Đế: “… Cao Kỳ Sinh, ngươi đừng có mà hoang đường quá.”

Lão Hoàng Đế: “Những người khác không cần tra nữa. Có một người sai, liền có thể biết ngươi chỉ là vu oan giá họa thôi.”

Đầu óc Thái Tôn bắt đầu hoạt động: “Bệ hạ, nhưng Hứa Yên Miểu quả thực không viết ra được chữ hắn viết lúc thi. Thần cũng không hỏi gì khác, chỉ muốn hỏi một câu, tại sao lại không viết ra được!”

Lão Hoàng Đế thản nhiên nói: “Ai nói hắn không viết ra được.”

[Tuy rằng ta quả thực không gian lận, nhưng ta thật sự…]

Lão Hoàng Đế cũng mặc kệ Hứa Yên Miểu đang nghĩ gì trong lòng, nhỏ giọng dặn dò vài câu, một lát sau, Cẩm Y Vệ mang đến án kỷ, ghế đẩu thấp và giấy bút.

Hơn nữa, bọn họ còn cố ý giơ tờ giấy lên xoay một vòng, để quần thần bao gồm cả Thái Tôn đều nhìn rõ đây là một tờ giấy trắng, sau đó mới giao cho Hứa Yên Miểu.

Trên mặt Đại tướng quân thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng: “Chuyện này… Bệ hạ đang nghĩ gì vậy, làm sao Hứa Yên Miểu có thể viết ra được! Hắn ta mới vừa thoát khỏi "bí ẩn trong thai" không lâu!”

"Bí ẩn trong thai" là gì? Có câu nói La Hán có lúc mê muội trong thai, Bồ Tát có bí ẩn cách âm, ý là Bồ Tát La Hán khi đầu thai chuyển thế, sẽ vì vậy mà quên đi kiếp trước, “mê muội” một khoảng thời gian, có thể là vài năm, cũng có thể là vài chục năm.
 
Back
Top Bottom