Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 100



【Phải cẩn thận, không được giẫm phải mìn! Nhất định không được tự dâng mình lên làm con cá bị vạ lây!】

Hứa Yên Miểu rụt người vào trong hàng, không còn giống như trước kia, đôi khi sẽ cẩn thận thò đầu ra, vì hóng hớt mà len lén nhìn tình hình phía trước.

【Thế nhưng, tên Hộ bộ Thị lang kia…】

Hộ bộ có Tả hữu Thị lang, hai vị Thị lang cảm nhận được ánh mắt của hoàng đế,Quả thực là ác mộng kinh hồn.

Trong lòng không ngừng kêu khổ.

“Rốt cuộc là tên Thị lang nào! Ngươi nói rõ ràng đi!” Trán Tả Thị lang lấm tấm mồ hôi hột, nhưng sắc mặt lại tái nhợt.

Không khí tràn ngập áp lực nặng nề, như thể muốn nghiền nát cả đại điện thành bột mịn.

Hữu Thị lang run rẩy toàn thân, như thể rất sợ mình bị liên lụy, trên mặt tràn đầy lo lắng bất an.

【Mười vạn mẫu ruộng công, hoàng đế cố ý hạ lệnh sau thiên tai giảm một nửa thuế ruộng công, chậc chậc, không ngờ tên Hữu Thị lang Dương Thành kia lại thu đủ, còn nhớ chia cho ngươi bốn phần nữa chứ!】

Trong triều đường một mảng yên lặng.

Vốn dĩ Hữu Thị lang còn ôm một tia may mắn, lúc này lăn lộn bò ra ngoài, dập đầu mấy cái thật mạnh: “Bệ hạ! Thần… Thần có tội… Thần…”

“Thần” mãi mà không nói ra được lời nào.

Tả Thị lang cả người xụi lơ, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, toát mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.

Hù c.h.ế.t ông ta rồi, ông ta biết mình không tham ô, nhưng ông ta không biết có phải có người mượn danh nghĩa của ông ta để tham ô hay không, trên quan trường một người phạm tội, thầy trò đồng môn bị liên lụy, bè phái bị liên lụy, cũng không phải là chuyện hiếm.

Mà Hữu Thị lang cuối cùng cũng nghĩ ra từ ngữ: “Bệ hạ!” Ông ta quỳ gối tiến lên mấy bước, khóc lóc thảm thiết: “Thần chỉ là nhất thời hồ đồ!”

Hoàng đế: “…”

Hoàng đế: “Ha.”

Trẫm thấy lúc đó ngươi rất tỉnh táo, bây giờ mới là bị dọa cho hồ đồ rồi đấy.



Hứa Yên Miểu nghe thấy tiếng ồn ào phía trước, mơ hồ truyền đến, ý định muốn thò đầu ra.

Không được! Hứa Yên Miểu! Ngươi phải kiềm chế bản thân! Không được chọc giận hoàng đế!

Hứa Yên Miểu tự cảnh cáo bản thân xong, tiếp tục rụt cổ lại, tiện thể xem lại vụ án tham ô trước đó, để g.i.ế.c thời gian.

Tiện thể thốt lên cảm thán của mình: 【Ấy chà, ít nhất còn nhét vào kẽ răng cho ông bốn phần đấy —】

【Cái gì gọi là quỳ xin ăn đây!】

Ngữ điệu kia, lên bổng xuống trầm, đầy cảm xúc.

Nếu không biết Hứa Yên Miểu không biết bọn họ có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, còn tưởng rằng hắn muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Hữu Thị lang Hộ bộ.

Hữu Thị lang Hộ bộ hoảng loạn: “Bệ hạ! Không phải! Thần không có! Thần tuyệt đối không có ý này!”

Ta chỉ muốn tham ô một chút thôi mà!

Hộ bộ Thượng thư trừng mắt nhìn ông ta, hận rèn sắt không thành thép.

Trên quan trường này, trừ một số người, ai mà không tham một chút, vơ vét một chút, nhưng cũng đâu có bảo ngươi lấy nhiều như vậy đâu!

Sáu phần!

Sợ hoàng đế không phát hiện ra sao?

Hoàng đế nhìn chằm chằm vị Thị lang này, ngón tay gõ nhẹ lên đầu rồng trên tay vịn, mỗi lần gõ đều là tiếng vang vọng từ âm phủ.

【Còn cả Ma khám tư lệnh!】

—— Ma khám ty là bộ phận có nhiệm vụ kiểm tra, đối chiếu sổ sách tiền bạc, lương thực trên cả nước, người đứng đầu là Ma khám tư lệnh.

Mà Ma khám tư lệnh nghe thấy Hứa Yên Miểu gọi tên mình, mỗi sợi tóc đều dựng đứng lên, trực tiếp “ầm” một tiếng quỳ xuống trong hàng: “Bệ hạ!”

Bò ra ngoài, cũng không dám nói gì nhiều, trực tiếp dập đầu xuống đất, cằm chạm đất đến mức tê dại, eo mỏi lưng đau.

【Hít —】

【Giúp người ta làm giả sổ sách nhận không ít hối lộ! Để ta xem nào… Oa! Hai trăm thất lụa mỏng! Ba mươi thất gấm vóc! Một triệu lượng bạc trắng!】

【Nhiều tiền quá! Ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!】

Ma khám tư lệnh: “…”

Hứa Yên Miểu! Ngươi có thể ngậm miệng lại không! Nói ta nhận hối lộ thì cứ nói ta nhận hối lộ! Ngươi cảm thán nhiều tiền như vậy làm gì!

Ngươi không nhận ra là ngươi càng cảm thán, sát khí trên kim điện càng nặng sao?

Im lặng một lúc, bắt đầu dập đầu “bịch bịch bịch”.

“Bệ hạ! Thần có tội! Bệ hạ! Thần có tội!”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 101



Vừa dập đầu, vừa nghiến răng nghiến lợi.

Sao Hứa Yên Miểu không thể im miệng lại chứ!

【Oa!!!】 Hắn không chỉ không im miệng, tiếng lòng của hắn còn kích động hơn: 【Thì ra còn có thể kiếm tiền bằng cách vu oan như vậy sao, vậy mà còn có thể chơi như vậy! Thật sự là đáng bị lôi ra c.h.é.m đầu! Ma khám tư lệnh giúp người ta làm giả sổ sách này chắc là mệt lắm rồi.】

Hoàng đế đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Chỉ có chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ mới có thể nghe thấy lời ông ta nói ——

“Vu oan? Trẫm ngược lại muốn xem xem, bọn họ có thể chơi như thế nào.”

【Vận chuyển bằng đường thủy thu một trăm văn, vận chuyển bằng đường bộ lại thu thêm ba trăm văn, tiền ăn ở của người và ngựa phụ trách vận chuyển cũng do dân chúng chi trả, hẳn một trăm văn đấy! Ăn cái gì mà đắt đỏ như vậy!】

【Hả? Phí quản lý kho bãi cũng phải nộp sao? Một trăm văn? Thùng, sọt đựng tiền cũng do dân chúng chi trả? Còn mỗi loại một trăm văn? Nhà ngươi đựng tiền phải dùng hai cái sọt sao? Quá đáng quá rồi đấy!】

【Mẹ kiếp! Còn quá đáng hơn nữa!】

【Sợ thuyền gặp gió to sóng lớn trên sông, phải cúng bái thần phật, tiền hương hỏa này cũng do dân chúng chi trả?! Cũng một trăm văn?!】

Nam sinh viên đại học chưa từng tham ô và nghĩ đến chuyện vu oan kiếm tiền đã bị chấn động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình hệ thống, hoàn toàn không chú ý đến từng người một các quan viên xung quanh, ai nấy đều run lên.

Bọn họ đều cảm nhận được cái gì gọi là sóng gió sắp nổi lên.

Gần như là thầm khẩn cầu, cầu xin Hứa Yên Miểu đừng nói nữa, chuyện này liên lụy đến không ít người đâu!

Hứa Yên Miểu nhẩm tính con số này.

【Không thể nào! Hoàng đế thu thuế chỉ thu một nghìn tám trăm văn! Số tiền mà những người này vu oan ra, trên cơ sở một nghìn tám trăm văn phải thêm chín trăm văn!】

【Thuế này trực tiếp tăng vọt lên hai nghìn bảy trăm văn cho một thạch gạo rồi!】

Cái gì gọi là chiết chinh kim? Chính là vốn dĩ phải trực tiếp thu của nông dân một thạch gạo, hiện tại thay đổi thành trực tiếp thu tiền của nông dân, lý trưởng lại cầm số tiền này đi mua gạo ở nơi khác, sau đó vận chuyển gạo đến địa điểm quy định của mỗi khu vực để nộp thuế.

Hứa Yên Miểu thán phục không thôi.

【Đây chính là Phật tổ đi ngang qua đây, bọn họ cũng sẽ cạo vàng trên tượng Phật sao?】

Ma khám tư lệnh muốn quay đầu lại, dập đầu cho Hứa Yên Miểu!

Hữu Thị lang Hộ bộ biết mình không nên, biết câu “quỳ xin ăn” kia đặc biệt hại người, nhưng lúc này nhìn thấy Ma khám tư lệnh - người cùng cảnh ngộ với mình bị Hứa Yên Miểu vạch trần từng chuyện một, khiến ông ta toát mồ hôi hột, ông ta đột nhiên không nhịn được: “Phụt —”

Xin lỗi, nhưng nhìn thấy có người còn thảm hơn mình, trong lòng ông ta đột nhiên cảm thấy cân bằng.

【Ghê quá, mười tám vị Ngự sử được phái đi Hà Nam giám sát việc cứu trợ năm ngoái đang làm gì thế này, quan quản lý kho lương địa phương pha nước vào trong lương thực, trong đậu nành, để tăng trọng lượng, thời tiết nóng lên, những lương thực kia trực tiếp bị hư hỏng vì ẩm ướt nóng bức!】

【Bảy triệu thạch lương thực đều bị thối rữa! Quan lại địa phương sợ bị phát hiện, đem tất cả chôn xuống đất!】

【Bảy triệu thạch lương thực đều bị lãng phí!】

Mười tám vị Ngự sử đi tuần tra, giám sát việc cứu trợ kia lập tức toát mồ hôi hột, quỳ ra ngoài.

【A! Tiểu tử Tiết Nguyên Tế này! Hoàng đế sai hắn đi an ủi dân chúng mất mùa, hắn là một Hình bộ Viên ngoại lang vậy mà lại sai tử tù đi làm việc thay hắn, lười biếng sao!】

Hình bộ Viên ngoại lang lập tức mặt mày trắng bệch.

【Còn có tên Công bộ Thị lang họ Trần này! Ghê gớm thật đấy! Sau khi nhận tiền, nói với hoàng đế là Hà Nam ngoài hạn hán, còn xuất hiện châu chấu, lừa được không ít tiền cứu trợ.】

Công bộ Thị lang loạng choạng một bước, toàn thân lạnh run.

【A!…】

【Oa!…】

Hứa Yên Miểu đứng quá xa, nếu không cố ý lắng nghe, căn bản không nhìn thấy nghe thấy chuyện phía trước. Lúc này hắn đã quyết định làm chim cút, càng cúi đầu lướt chuyện phiếm.

Hắn thì lướt đến mức vui vẻ, một nghìn một trăm tám mươi tám viên quan trong kinh tham gia triều hội lần này, cứ nghe thấy hắn cảm thán là lại toát mồ hôi lạnh, nghe xong cái tên được nói ra, phát hiện không phải mình, lại lập tức chân mềm nhũn đến mức suýt chút nữa đứng không vững. Nhưng mà lúc nghe thấy tiếng cảm thán tiếp theo, lại nơm nớp lo sợ, sợ hãi đến mức lạnh sống lưng.

Từng người một sắc mặt thay đổi.

Quả thực là Diêm Vương điểm danh.

【Ơ! Hình bộ Thượng thư!】

Các vị Thượng thư khác đồng loạt nhìn sang Hình bộ Thượng thư, ánh mắt kia giống như một đám thí sinh đang thi đột nhiên phát hiện ra có người gian lận ở giữa.

Không thể nào? Tiểu tử ngươi cũng tham gia vào sao? Ngươi ham cái gì vậy!

Hình bộ Thượng thư mơ hồ.

Chờ đã, ông ta có làm gì sao?

Nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình đã làm gì… Điều này còn đáng sợ hơn! Chẳng lẽ ông ta vô tình làm gì đó, hoặc là người thân con cái của ông ta mượn danh nghĩa của ông ta để làm gì đó, giấu ông ta chăng?!

Hình bộ Thượng thư đột nhiên rùng mình một cái, dưới ánh mắt g.i.ế.c người “Vậy mà ngay cả ngươi cũng có phần” của hoàng đế, vội vàng quỳ xuống: “Bệ hạ!” Giọng nức nở, cúi đầu, mặt đầy hối hận: “Thần, thần phụ lòng tin của bệ hạ.”

【Ha ha ha ha ha, ông ta đọc sách cổ thấy nói lúa mì có độc, nhưng lại thích ăn mì sợi, mỗi lần nấu mì xong đều cho vào túi, treo ở nơi có gió để phơi khô, sau đó dùng nước lạnh rửa ba bốn lần mới ăn! Ha ha ha ha ha, sao lại có người ăn mì sợi kiểu này chứ!】

Hoàng đế: “…”

Hình bộ Thượng thư: “…”

Các vị Thượng thư khác: “…”

Văn võ bá quan: “…”

Tại… sao! Lại có người đang làm việc này, lại bị chuyện khác thu hút sự chú ý chứ!

Hình bộ Thượng thư toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ông ta nuốt nước bọt, “ầm” một tiếng ngã ngồi xuống đất, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống đất phát ra tiếng “bịch”, thở hổn hển.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 102



Suýt chút nữa, cửu tộc đã toi đời.



Tấn vương phủ.

Tấn vương là đệ đệ cùng mẫu thân khác phụ thân với đương kim thiên tử, năm đó vì hoàng đế đỡ tên, dẫn đến bị liệt nửa người.

Hoàng đế thương tiếc thân thể y không tốt, không chịu nổi sự mệt nhọc của việc di chuyển xa, cho nên đã đặc cách, hiện tại y đã ba mươi tuổi, vẫn chưa đến đất phong, chỉ ở lại kinh thành.

Hôm qua là ngày đại hôn của Tấn vương và vương phi.

“Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?” Y ngồi dậy từ trên giường, hỏi quản sự.

Quản sự thưa: “Bẩm vương gia, là Cẩm Y Vệ đang bắt người khắp nơi, hình như là những người này tham ô quan lương, nghe nói trên triều đường cũng bắt không ít người, Hộ bộ Hữu thị lang Dương Thành, Ma khám tư lệnh Ngô Thân Minh, Hình bộ Viên ngoại lang Tiết Nguyên Tế…”

Tấn vương sắc mặt nghiêm nghị: “Mau đi lấy xe lăn cho ta, ta muốn đi gặp hoàng huynh.”

“Vương gia?”

“Mau đi.”

Quản sự lấy xe lăn ở trong góc ra, lại đeo cho Tấn vương nửa chiếc mặt nạ — Tấn vương bị hủy dung, nói là sợ dọa người ta, cho nên thường năm ra ngoài đều đeo mặt nạ — gọi ba năm người thị vệ đẩy y đi đến cổng hoàng cung.

Cổng hoàng cung đang diễn ra triều hội.

Vương gia đi rồi, vương phi hỏi quản sự: “Sáng sớm, vương gia vội vàng đi đâu vậy?”

Quản sự: “Vương gia vội đi lên triều.”

“Vậy thì kỳ lạ rồi, vương gia chưa bao giờ lên triều cả.” Vương phi ngạc nhiên xong, cũng không quan tâm chuyện này nữa, chỉ dặn dò: “Đi lấy danh sách quà đến đây, hôm qua bách quan đều đến chúc mừng, ta phải xem lại để ngày sau biết cách đáp lễ.”



Tấn vương đến cổng hoàng cung, sắc mặt trầm trọng.

Hoàng huynh, đệ đệ biết, huynh kiêng dè đệ đệ. Cho nên đệ đệ đã ba mươi tuổi rồi, huynh vẫn chưa muốn cho đệ đệ đến đất phong.

Đệ nhiều năm không dám cưới thê… Nhưng hiện tại đệ tuổi đã cao, phải kế thừa tông đường, để tránh cho huynh nghi ngờ, đệ còn cố ý chọn thứ nữ của gia đình thanh liêm không có thực quyền làm thê tử, thế nhưng huynh vẫn…

Đệ đều hiểu, huynh vạch trần chuyện này vào ngày thứ hai sau đại hôn của đệ, chính là muốn cảnh cáo đệ.

Hữu thị lang Hộ bộ, Ma khám tư lệnh, Hình bộ Viên ngoại lang đều là những người hôm qua đã đến chúc mừng, may mà đệ đệ trí nhớ tốt, nhớ được chuyện này — Huynh lo lắng đệ và những triều thần này cấu kết với nhau.

Y đau khổ nhắm mắt lại: Rốt cuộc huynh muốn ép đệ đến mức nào?!

Tấn vương nhìn đám Cẩm Y Vệ đang đứng nghiêm nghị trước cổng hoàng cung, xoay người nói với thị vệ bên cạnh: “Đặt ta xuống đây đi, các ngươi lui xuống trước đi.”

Chờ mọi người đi rồi, Tấn vương nhẫn tâm, hai tay chống xuống, ngã xuống đất, đẩy xe lăn ra.

Y cam chịu nhục nhã, hai tay chống xuống đất, cố gắng bò vào trong, vừa bò, vừa hét lớn: “Hoàng huynh! Hoàng huynh! Chuyện Hữu thị lang Hộ bộ tham ô, không liên quan gì đến đệ! Đệ không heo liên lạc với hắn ta trong bóng tối! Lòng của đệ, trời đất có thể chứng giám! Hoàng huynh! Huynh hãy tin tưởng đệ —”

Hoàng huynh, đủ chưa? Hoàng huynh, như vậy đủ chưa!

Hứa Yên Miểu liếc mắt thấy một vật gì đó, giật nảy mình.

【Cái thứ quái quỷ gì thế này?!】

Chấn động đến mức tai ù đi, giống như tiếng trống buổi sáng và chuông buổi chiều… Tóm lại, quần thần gần như là ngay lập tức quay đầu nhìn ra phía sau.

Một nghìn một trăm tám mươi tám viên quan đồng loạt quay đầu lại, cảnh tượng kia thật là náo động.

Tấn vương ánh mắt trầm trầm.

Quả nhiên bản vương không đoán sai, hoàng huynh chính là đang kiêng dè và cảnh cáo ta! Bởi vì bọn họ giống nhau — Bọn họ đều giống mẫu thân!

Hoàng huynh… Sợ ta treo đầu dê bán thịt chó!

Xem ra, đây là một thế bế tắc.

Xem ra, trước kia ta chỉ tự hủy dung mạo là chưa đủ.

Những viên quan đồng loạt nhìn sang này chính là một lời cảnh cáo, là người ngồi trên ngai vàng kia đang âm thầm cảnh cáo y, đang thể hiện sự kiểm soát của ông ta đối với các viên quan.

Tấn vương không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nghĩ: Hoàng huynh! Như ý của huynh! Đệ… sẽ bò!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 103



Thế là, hoàng đế nhìn thấy một vật đen thui âm u, méo mó, từng tấc từng tấc bò về phía ông ta.

Hoàng đế: “…”

Trong lòng nảy ra câu giống hệt Hứa Yên Miểu.

—— Cái thứ quái quỷ gì thế này?!

Cẩm Y Vệ chỉ bao vây xung quanh ông ta, đây là một vương gia, trước khi nhận được lệnh bọn họ cũng không dám cưỡng ép động thủ, chỉ có thể cắn răng đi theo bên cạnh đối phương, nhìn đối phương từng tấc, từng tấc, bò và bò.

Hoàng đế: “… Phù Tấn vương dậy, mời đến trước mặt trẫm.”

Hứa Yên Miểu tò mò lén thò đầu ra xem.

Bởi vì hắn thật sự chưa bao giờ thấy loài quái dị thời cổ đại.

“Người này là ai vậy?” Hắn hỏi Binh bộ ti vụ với giọng nhỏ như muỗi.

Binh bộ ti vụ cũng nhỏ giọng: “Hắn ta là Tấn vương, cũng không biết đến làm gì.”

Cẩm Y Vệ phù Tấn vương lên xe lăn, đẩy y chậm rãi đi đến kim điện.

【A! Người này và Tế Bắc vương thế tử quen nhau trong bóng tối này! Nhưng mà Tế Bắc vương thế tử hôm nay không lên triều… Nói đến Tế Bắc vương thế tử là ai nhỉ? Có chút quen mắt… Ồ ồ! Là người thắt bảy viên ngọc trai lớn trên eo, những viên ngọc trai kia đều bị chỗ đi ỉa kẹp qua!】

—— Những vương gia và thế tử này thật ra không nhất thiết phải tham gia triều hội, dù sao bọn họ cũng không có chức quan và thực quyền. Chỉ là Tấn vương chưa bao giờ tham gia triều hội, nhiều người trong kinh thành đều biết, còn Tế Bắc vương thế tử, từ khi đến kinh thành liền giống như một đóa hoa giao tiếp, thỉnh thoảng lại ra ngoài vui chơi với người ta, hẹn hò đi thanh lâu, đến thăm một số viên quan, thỉnh thoảng còn lên triều.

Hoàng đế nhìn Tấn vương.

Lão Lục… Vậy mà lại có quan hệ trong bóng tối với Tế Bắc vương thế tử?

Tấn vương liếc mắt thấy nội ứng của Tế Bắc vương thế tử ở kinh thành, cũng là một viên quan, chỉ là không phải quan lớn gì, đối phương đang vẫy tay điên cuồng với y, vẻ mặt hình như có chút lo lắng.

Viên quan kia gần như là đang hét lên trong lòng: Vương gia tối nay đừng gặp mặt nữa! Gây sự chú ý của Hứa Yên Miểu là chúng ta xong đời!

Tấn vương cố gắng không để lộ biểu cảm.

Năm ngón tay…

Hiểu rồi.

Cuộc hẹn giờ Tý tối nay với Tế Bắc vương thế tử đổi sang giờ Dần.

Tấn vương gật đầu với nội ứng kia, ra hiệu cho hắn ta biết mình đã hiểu ý đồ thật sự của Tế Bắc vương thế tử.

—— Giờ Dần, bàn đại sự.

【Ôi! Tế Bắc vương thế tử vẫn còn đang trên giường của hoa khôi kia! Ơ? Cái thắt lưng “Bắc Đẩu thất tinh” kia vậy mà lại được thế tử tặng cho Tấn vương! Tấn vương còn thường xuyên chơi nó! Nhưng mà nó bẩn lắm đấy Tấn vương! Ngươi ngày nào cũng sờ nó mà không rửa tay!!!】

Tấn vương đột nhiên cảm thấy không ít người nhìn sang y, tập trung nhìn tay của y,

Tấn vương: “???”

Tay của y làm sao vậy?

Trên kim điện, hoàng huynh của y đột nhiên ho một tiếng: “Lục lang à… Hay là đệ rửa tay trước rồi hẵng nói chuyện đi, trẫm cho đệ dùng chậu vàng của trẫm.”

Chậu vàng???

Rửa tay gác kiếm?!

Tấn vương đồng tử hơi run rẩy.

Chẳng lẽ hoàng huynh đã biết tất cả?!

Mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của ông ta?!

Thật là đáng sợ! Thủ đoạn quá cao thâm!

Không được! Y phải xoa dịu sự nghi ngờ của hoàng đế!

“Hoàng huynh! Đệ đệ oan uổng quá hoàng huynh!”

Hoàng đế đôi khi cũng nghĩ, rốt cuộc mình đã tạo nghiệp gì, sao xung quanh toàn là những thứ này.

Năm đó bán mình làm nô và ly tán với phụ mẫu, ông ta vừa đánh thiên hạ vừa tìm phụ mẫu, sau khi lên ngôi vất vả lắm mới nhận được tin tức, thì ra phụ thân đã chết, mẫu thân đã đi lấy chồng khác từ lâu. Không chỉ lấy chồng khác, mà con trai sinh ra sau khi lấy chồng khác cũng đã lớn.

Chuyện này cũng không ngạc nhiên, bất kể là thời chiến hay hậu chiến, phụ nữ góa chồng ở nông thôn rất khó sống, lấy chồng rồi, cũng phải sinh con trai mới không bị người trong làng nhìn chằm chằm bắt nạt ăn tiền của nhà không người thừa kế.

Sau đó ông ta đón mẫu thân và kế phụ và đệ đệ cùng mẫu thân khác phụ thân đến. Rồi mẫu thân và phụ thân dượng mấy năm trước lần lượt qua đời, chỉ còn lại người đệ đệ cùng mẫu thân khác phụ thân này còn sống.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 104



Thế nhưng người đệ đệ cùng mẫu thân khác phụ thân này ngày thường cũng rất bình thường mà, hôm nay là bị cái gì vậy?

“Hoàng huynh! Hoàng huynh! Đệ đệ thật sự oan uổng quá hoàng huynh!”

“Ngươi câm miệng cho trẫm!”

Trong sự yên lặng kỳ lạ, hoàng đế hít một hơi: “Ngươi đang làm cái trò gì vậy?”

Rồi nhìn thấy người đệ đệ kia giật nảy mình, như một đóa hoa yếu ớt vô tội nhìn ông ta, sau đó hét lớn: “Hoàng huynh! Chuyện Hữu thị lang Hộ bộ, Ma khám tư lệnh, Hình bộ Viên ngoại lang tham ô…”

Hình bộ Viên ngoại lang không thể bình tĩnh được nữa, hắn ta dốc hết sức lực hét lên: “Bệ hạ! Thần không tham ô! Thần chỉ là lợi dụng chức quyền! Để tù nhân làm việc thay thần!”

Đây là hai tội danh khác nhau!

Tấn vương: “…”

Nhíu mày, Tấn vương thầm nghĩ không ổn.

Y cố ý thể hiện ra tính cách không thành thật, chỉ biết xông pha khắp nơi, mà tính cách này, gặp phải tình huống này, lẽ ra phải tranh đấu với đối phương. Nhưng…

… Hoàng huynh, đây là sự thử thách của huynh sao? Chẳng lẽ Hình bộ Viên ngoại lang này sẽ làm gì, cũng nằm trong dự đoán của huynh?

Hiện tại đây có rất nhiều Cẩm Y Vệ, y tuyệt đối không thể để lộ thân phận.

Dưới chiếc mặt nạ, Tấn vương ánh mắt nhẫn nhịn.

Sau đó… Nhẫn nhịn nâng cao giọng nói lớn hơn cả Hình bộ Viên ngoại lang: “Hoàng huynh! Đệ đệ không liên quan gì đến bọn họ! Tuy rằng hôm qua là đại hôn của đệ đệ, bọn họ đến tặng quà cho đệ đệ, nhưng đệ đệ thật sự không quen biết bọn họ!”

Hai giọng nói xen lẫn, ồn ào đến mức hoàng đế phải ấn tay lên huyệt thái dương, một lúc sau mới nói với người đệ đệ kia: “Trẫm biết đệ không liên quan gì đến bọn họ, đệ về trước đi.”

Tấn vương tự giác mình nên dừng lại đúng lúc, ngồi trên xe lăn, gập người xuống: “Tạ hoàng huynh tin tưởng.”

【Người này đaến làm gì vậy? Cố ý đến diễn một vài cái sao?】

Tấn vương chỉ là một vương gia nhàn rỗi, không có thực quyền, căn bản không nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.

Hoàng đế có thể nghe thấy thì cười khẩy.

Trẫm cũng rất muốn biết.

Trẫm còn muốn biết rốt cuộc y và Tế Bắc vương thế tử kia là như thế nào.



Tấn vương mang theo chiếc xe lăn của mình rời đi.

Trước khi đi còn không quên gật đầu với viên quan kia một lần nữa.

Giờ Dần, bản vương biết rồi.



Sự ngăn cản nhỏ này không thể xoa dịu ý định g.i.ế.c người của hoàng đế, ông ta trực tiếp ra lệnh ngay tại chỗ —

Người tham ô quốc khố, cửu tộc đều bị c.h.é.m đầu! Còn bản thân phải bị ngũ mã phanh thây.

Người tham ô nhận hối lộ, toàn bộ tiền tham ô được quy ra lụa, tham ô một thước lụa bị đánh một trăm gậy, một phiến lụa thêm một bậc, mười lăm phiến lụa thì bị treo cổ.

Người lợi dụng chức quyền, đang trong thời kỳ thiên tai, toàn bộ đều bị đánh chết!

Trên triều đường lập tức vang lên tiếng khóc lóc cầu xin, nhận tội.

Binh bộ ti vụ cười nhạo nhìn đám người này: “Biết thế này, sao lúc trước không làm người tốt? Ngay cả quan lương cũng dám tham ô, ngay cả thuế sau thiên tai cũng dám lấy… Đáng đời!”

Hứa Yên Miểu gật đầu lia lịa.

Đúng vậy đúng vậy!

Đột nhiên, hình như có tiếng ồn ào truyền đến từ phía trước, Hứa Yên Miểu lén thò đầu ra xem, chỉ nhìn thấy có người đứng dậy, hình như đang nói gì đó với hoàng đế.

Một lúc sau, Cẩm Y Vệ chịu trách nhiệm truyền đạt bắt đầu hét lớn thuật lại tình hình phía trước, để bách quan đều có thể biết đã xảy ra chuyện gì.

—— Gần như mỗi khu vực có vài trăm người, đều sẽ có một Cẩm Y Vệ chịu trách nhiệm truyền đạt.

Sau đó, Hứa Yên Miểu mới biết, người đứng dậy nói chuyện với hoàng đế phía trước kia, chính là Ma khám tư lệnh đã tham ô một triệu lượng bạc trắng.

Sau khi biết mình sẽ bị c.h.é.m đầu cửu tộc, đối phương quỳ xuống đất dập đầu một cái, tình chân ý thiết nói: “Bệ hạ, thần muôn chết, nhưng thần có một lời muốn nói, hiện tại tham ô một thước lụa đã phải đánh một trăm gậy, có phải là quá khắc nghiệt rồi không? Các viên quan cũng là con người, ngày thường cũng cần tiêu xài, làm quan xa ngàn dặm chỉ vì tiền tài, bệ hạ! Nước quá trong thì không…”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 105



Hứa Yên Miểu theo bản năng tiếp lời: 【Người quá hèn hạ thì không ai sánh kịp.】

Ma khám tư lệnh cứng họng, cảm thấy mình hình như bị mắng, lại hình như không phải, mặt đỏ bừng, vẻ mặt rất méo mó.

Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống hắn ta, như chim ưng nhìn thỏ.

“Tiếp tục. Trẫm đang nghe.”

Ma khám tư lệnh cắn răng, thầm mắng Hứa Yên Miểu một tiếng đồ c.h.ế.t tiệt, dập đầu với hoàng đế một cái, lại đứng dậy, hỏi lớn: “Một thước lụa là mười văn tiền! Chỉ tham ô mười văn tiền đã phải đánh một trăm gậy, bách quan đều hoảng sợ! Mong bệ hạ suy nghĩ kỹ…”

Giọng nói đáng ghét của Hứa Yên Miểu lại vang lên: 【Mười văn tiền thì làm sao! Mười văn tiền có thể mua một đấu gạo đấy! Đủ cho một người ăn trong hai ngày rồi!】

Sao lại có người đáng ghét như vậy chứ!

Ma khám tư lệnh vẻ mặt ngây dại, tay run rẩy, hình như muốn nắm thành nắm đấm.

Hoàng đế “ừm” một tiếng, gật đầu: “Tham ô mười văn tiền phải đánh một trăm gậy… Ngươi nói tiếp đi.”

Ma khám tư lệnh khô khốc nói tiếp: “Mong bệ hạ suy nghĩ kỹ.”

“Đã suy nghĩ kỹ lắm rồi.” Hoàng đế bình thản nói: “Mười văn tiền vẫn là quá nới lỏng, có thể mua một đấu gạo, đủ cho người ta không phải nhịn đói trong hai ngày. Làm quan vốn không nên tham ô nhận hối lộ, vậy thì đổi thành tham ô một văn tiền đánh một trăm gậy đi.”

Ma khám tư lệnh ngây người.

“Bệ hạ!!!”

Ma khám tư lệnh gào lên: “Bệ hạ muốn tự mình duy trì sự vận hành của toàn bộ triều đình sao, làm quan nào mà không tham ô chứ!”

【Ta nè ta nè!】

Hứa Yên Miểu nghe thấy lời truyền đạt của Cẩm Y Vệ, vô cùng tự hào ướng ngực.

【Ta không tham ô! Ta một văn tiền cũng chưa lấy bao giờ!】

Ma khám tư lệnh: “…”

【Mà sao phải tham ô nhỉ, sao không ai tặng tiền cho ta? Tuy rằng tặng ta cũng sẽ không lấy, nhưng không coi ta ra gì thì cũng quá đáng rồi đấy!】

Binh bộ ti vụ nhìn Hứa Yên Miểu một cái, muốn nói lại thôi.

Người ta đã từng đến muốn tặng quà rồi đấy, ám chỉ ngươi tám trăm lần rồi, ngươi một câu cũng không hiểu, người ta nói “Trái cây này là đặc sản địa phương, là lòng thành của nhà ta, ở kinh thành khó tìm lắm”, ngươi lại nói quá quý giá nhất định phải bắt người ta mang về, lại nghĩ ba ngày xem trái cây này có vị gì, đến ngày thứ ba mới bừng tỉnh ngộ, nói cái gì mà “Thầy ta nói, tất cả những loại trái cây không được trồng đại trà đều là vì nó không ngon”, hiểu ra rồi thì quẳng ra sau gáy luôn.

Chỉ vì chuyện này mà ngươi làm phiền ta đến ba ngày!

Hoàng đế đột nhiên lên tiếng: “Hứa Yên Miểu.”

Rất tốt, lần này không lơ đãng, Hứa Yên Miểu chạy nhỏ ra, đứng giữa hai hàng quan lại, hành lễ: “Bái kiến bệ hạ!”

Hoàng đế: “Nghe Cẩm Y Vệ nói, ngươi chưa bao giờ tham ô.”

【A? Sao Cẩm Y Vệ cái gì cũng nói vậy? Lúc này lôi ta ra làm hình mẫu để so sánh, hoàng đế cũng quá không coi trọng mạng người!】

Hứa Yên Miểu lẩm bẩm trong lòng xong, bề ngoài cúi đầu, chắp tay: “Bẩm bệ hạ, thần quả thật chưa từng tham ô.”

“Đưa chúng ta đến nhà của ngươi xem một chút.”

Hứa Yên Miểu trợn to mắt.

【Cái gì? Hơn một nghìn người đều đến nhà ta?】

Hoàng đế: “…”

Âm thầm bổ sung: “Người tham ô nhận hối lộ đi theo, quan lại từ tứ phẩm trở lên của các bộ đều đi theo.”

Hứa Yên Miểu bèn vội vàng hành lễ: “Tuân lệnh!”

Trên đường đi, Hứa Yên Miểu lo lắng không yên, rõ ràng là đang lơ đãng.

【Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Hoàng đế đang nghĩ gì vậy, sao lại đột nhiên muốn đến nhà ta!】

【Ta mới đổi nhà! Ngôi nhà mới rộng rãi sáng sủa sang trọng như vậy! Bị hiểu lầm thì phải làm sao!】

Đậu thừa tướng đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại: “Hứa Yên Miểu ngươi…”

Nghe tiếng lòng này, chẳng lẽ thật sự tham ô rồi?

Hứa Yên Miểu nhìn sang: “Thừa tướng?”

【Bình tĩnh bình tĩnh! Hứa Yên Miểu! Không sao đâu! Đây hẳn là không phải vấn đề gì lớn!】

Không! Vấn đề rất lớn đấy!

Lục bộ thượng thư trong lòng cũng “lộp bộp” một tiếng.

Rõ ràng là, bệ hạ dẫn bọn họ đến nhà Hứa Yên Miểu, chính là muốn chứng minh cho thiên hạ biết, cũng có quan viên không tham ô, cái gọi là khắc nghiệt, căn bản là đứng không vững.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 106



Nhưng nếu Hứa Yên Miểu cũng tham ô…

Bọn họ nhìn sang hoàng đế, lại phát hiện bệ hạ từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.

Một ý nghĩ càng thêm kinh hãi xuất hiện trong đầu bọn họ.

… Chẳng lẽ, bệ hạ đã hạ quyết tâm, cho dù Hứa Yên Miểu thật sự tham ô, ngài ấy cũng quyết định để bọn họ đồng thanh nhất trí, nói Hứa Yên Miểu là một thanh quan? Ngoài việc muốn làm điển hình, ngài ấy còn nhất định phải bảo vệ Hứa Yên Miểu?

Đậu thừa tướng rơi vào trầm mặc.

Ông ta thừa nhận, ông ta cũng có chút ghen tị.

“Đến rồi!” Giọng nói của Hứa Yên Miểu truyền đến.

Đậu thừa tướng lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử lập tức động đất.

Lại bộ thượng thư bên cạnh thận trọng hỏi: “Đây thật sự là nhà của ngươi?”

Hứa Yên Miểu nhìn ông ta, ánh mắt vô cùng khó hiểu, không hiểu tại sao đối phương lại nghi ngờ: “Đúng vậy!”

“Ngôi nhà này, nó lớn sao?”

Hứa Yên Miểu quay đầu lại, nhìn ngôi nhà một cái, vẻ mặt khó hiểu càng rõ ràng hơn: “Không lớn sao? Ta sống một mình, rất lớn mà.”

Hắn nhấn mạnh: “Là nhà dân đấy! Một gian phòng khách, hai gian phòng ngủ, còn có sân nữa! Tiền thuê nhà mỗi tháng tận bốn quan!”

Một gian phòng khách, hai gian phòng ngủ, ý là một gian nhà chính, hai gian phòng ngủ, hơn nữa khoảng cách từ tường ngoài đến phòng ngủ cũng chỉ năm bước chân, cho nên sân cũng không quá lớn.

Hứa Yên Miểu hình như cảm thấy mình dùng quá nhiều tiền, lại vội vàng bổ sung một câu: “Nhưng mà đây thật sự không phải tiền tham ô, là dùng tiền thưởng của công chúa thuê đấy! Hơn nữa ta mới chuyển đến đây không lâu.”

Đậu thừa tướng có phủ đệ ở phía nam thành, diện tích chiếm đất mấy trăm mẫu, dẫn nước trồng trúc, hưởng thụ thú vui sơn dã: “…”

Có tòa viện lớn ở phía nam thành, có vườn tược ở phía bắc thành, diện tích lần lượt mấy chục mẫu, còn cố ý đào một con kênh dẫn nước bao quanh nhà: “…”

Tuy rằng không quá sang trọng, nhưng trong vườn vẫn xây đình hóng mát, xây non bộ, còn trồng mấy chục gốc hoa quý: “…”

Trong vườn trồng đầy hoa cỏ quý hiếm, thường ngồi trong đình hóng mát trên đỉnh non bộ, ngắm nhìn hoa trúc, lấy thơ rượu làm vui: “…”

Còn có Lễ bộ thượng thư, Hình bộ thượng thư, Công bộ thượng thư, bọn họ nghĩ đến phủ đệ nhà mình ít nhất cũng có mấy chục gian phòng: “…”

Đột nhiên dâng lên một cảm giác mãnh liệt…

Ta thật là đáng chết!

—— Ngay cả người quét dọn/ người gác cổng nhà ta cũng sống tốt hơn hắn!

Ngay cả hoàng đế cũng ngây người.

Không tham ô, ông ta tin. Nhưng ngươi thật sự không nhận một chút lòng thành của người khác sao?!

Một chút cũng không?

Hứa Yên Miểu đã mở cửa.

Ma khám tư lệnh sụp đổ: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

“Ê ê! Đừng cướp chìa khóa của ta!”

Hắn ta đẩy Hứa Yên Miểu ra, xông vào trong.

Trong sân không có gì cả.

“Hoa cỏ quý hiếm…”

【Đâu có thời gian chăm sóc, thuê người đắt lắm!】

“Non bộ…”

【Nơi nhỏ như vậy, còn đặt non bộ nữa sao?】

“Rầm!” Ma khám tư lệnh dùng sức đẩy cửa phòng ngủ chính, một lúc sau lại vô cùng sụp đổ xông ra, lại đi mở cửa phòng ngủ phụ, mở xong phòng ngủ phụ lại mở phòng chính.

Hoàng đế thò đầu nhìn phòng ngủ chính: “… Giường tre?”

“Chợ đồ cũ… Không phải, mua ở Đông Thị, rẻ lắm.”

Hứa Yên Miểu nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình, khó hiểu chớp chớp mắt, sau đó bừng tỉnh ngộ.

“Thật sự đấy!” Hứa Yên Miểu gật đầu lia lịa: “Rẻ lắm!”

Các viên quan khác có mặt: “…”

Rất tốt, xem ra người này không chỉ không tham ô, không nhận lòng thành của người khác, mà còn chưa từng có phụ nữ, có đi thanh lâu hay không thì không biết, nhưng chắc chắn chưa từng gọi nữ nhân đến nhà.

Dù sao, giường tre chịu lực kém, hai người nằm lên trên đó mà lại còn làm chuyện động trời thì rất có thể sẽ sập giường.

Sao lại có người trong sạch đến mức này chứ (Chấn động)!

Chẳng lẽ đây chính là lý do Tiểu Bạch Trạch được thần khí chọn trúng?

Bởi vì tấm lòng trong sáng của hắn?

Hình bộ thượng thư đang cảm thán, trong đầu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức giật nảy mình, toát mồ hôi hột, ánh mắt chuyển sang hoàng đế, quả nhiên phát hiện hoàng đế đã sáng rực hai mắt, như thể phát hiện ra một bảo bối.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 107



—— Lần trước ngài ấy sáng rực như vậy, là khi phát hiện Hứa Yên Miểu có thể bị nghe thấy tiếng lòng, mà ngài ấy có thể dựa vào những tiếng lòng này để kiểm soát không ít chuyện.

Lưng Hình bộ thượng thư lạnh toát, gần như muốn quỳ xuống ôm lấy hoàng đế nói đừng.

Hứa Yên Miểu chưa thành gia lập nghiệp, bọn họ đều có vợ con đấy! Hơn nữa không phải ai cũng có thể sống thoải mái như Tiểu Bạch Trạch, không cần lấy lòng cấp trên, không cần ra ngoài giao tiếp! Những chuyện này đều cần tiền! Thanh liêm như vậy thật sự không học được!

Không nói đến chuyện khác, chỉ ba căn phòng nhỏ, có lẽ còn phải ngăn ra một phần nhỏ làm nhà bếp và nhà vệ sinh, chỉ cần kết hôn, sinh thêm hai đứa con, thì ngôi nhà này sẽ chật chội ngay!

Hình bộ thượng thư tự nhận mình đã tính là thanh liêm rồi, số tiền không nên lấy — Ví dụ như tiền cứu trợ thiên tai, ông ta một xu cũng không lấy, nhưng cho dù như vậy, cũng phải nhận một chút lòng thành, lợi dụng sự thuận tiện của nghề nghiệp để kiếm lời, mới có thể nuôi cả gia đình.

Không phải nói bổng lộc hoàng đế cho không đủ nhiều, hoàng đế ngoài việc phát tiền cho các viên quan, còn phát đất, quan chính nhị phẩm có ba mươi lăm khoảnh ruộng thừa kế vĩnh viễn và mười khoảnh ruộng bổng lộc, còn phát lúa, mỗi năm năm trăm thạch, cộng thêm bổng lộc tháng, tiền thực phẩm, nếu không nhận bảy mươi hai người hộ vệ mà đổi thành tiền, cộng thêm chi tiêu linh tinh khác, cũng có hai vạn ba nghìn năm trăm văn rồi,

Nhưng thật sự không đủ! Ông ta là thượng thư không cần lấy lòng cấp trên, nhưng nuôi người hầu cần tiền chứ, con cái kết hôn cần tiền chứ, bút mực giấy mực cần tiền chứ!

Còn bên kia, hoàng đế đã ân cần hỏi Hứa Yên Miểu: “Ái khanh…” Cách xưng hô này thay đổi nhanh thật đấy, “Thanh liêm như vậy, có gặp khó khăn gì không?”

Các viên quan có mặt lập tức toát mồ hôi hột, từng người một nhìn Hứa Yên Miểu với ánh mắt van xin, thật sợ Hứa Yên Miểu trực tiếp nói một tiếng đủ rồi, hoàng đế lại giảm bổng lộc bọn họ một nửa.

Vậy thì thật là… Địa ngục trần gian!

Hứa Yên Miểu do dự nói: “… Không có…”

Cho dù không hiểu thế sự người đời, cũng biết khi sếp hỏi có gặp khó khăn gì không, không phải thật sự muốn hắn trả lời có khó khăn.

Hoàng đế cổ vũ nhìn hắn: “Thật sự không có sao? Có khó khăn gì thì cứ nói, ta cũng chưa từng làm quan, không biết cuộc sống của các viên quan, cần phải hỏi người khác mới có thể điều chỉnh chính sách — Hiện tại ta đang hỏi ý kiến đấy, có khó khăn gì thì cứ nói, ta biết rồi mới có thể sửa đổi.”

Lần này Hứa Yên Miểu trả lời rất kiên quyết: “Không có!”

“Ta biết ngay là không có…”

【Ta có ngu đâu!】

Nụ cười trên mặt hoàng đế cứng đờ.

Hứa Yên Miểu nói cái gì?

Các viên quan đi theo: “!!!”

Hu hu hu hu, phong ba bão táp!

Lần này, ánh mắt cổ vũ chuyển sang các viên quan đi theo.

Tốt lắm! Tiểu Bạch Trạch! Nói thêm đi!

【Lúc này nói có, chẳng phải là đang phá bĩnh hoàng đế sao! Sếp gắp thức ăn ta xoay bàn, chuyện này tuyệt đối không thể làm.】

Hoàng đế nóng nảy: “Thật sự không có sao! Ta không tin! Nói đi! Không nói trẫm sẽ xử ngươi tội lừa dối quân vương!”

【… Chẳng lẽ thật sự muốn hỏi ý kiến?】

“… Bệ hạ.” Hứa Yên Miểu do dự một chút, ngập ngừng nói: “Bổng lộc thấp quá…”

Hoàng đế: “Sao lại thấp! Ta đã tính rồi, mức bổng lộc này rất hợp lý!”

Hứa Yên Miểu cúi đầu, bẻ ngón tay đếm: “Bệ hạ, trước khi chuyển đến ngôi nhà này, mỗi tháng tiền thuê nhà của thần hết năm trăm đồng…”

“Vậy thì còn một nghìn bốn trăm mười bảy văn cho ngươi tiêu xài!”

“Gạo thịt dầu muối…”

Hoàng đế vỗ lên khung cửa.

Hôm nay ông ta nhất định phải nói rõ ràng mới thôi!

Nói ông ta keo kiệt thì được, nhưng nói ông ta không quan tâm đến cuộc sống của các viên quan, thì ông ta không thể chịu được!

“Mỗi năm ngươi có thể nhận năm mươi hai thạch gạo, bản thân ngươi ăn được bao nhiêu thạch? Ba thạch? Bốn thạch? Năm thạch? Số gạo còn lại ngươi bán đi, có thể kiếm được mấy nghìn đồng, đây không phải là lương bổng do triều đình cho sao? Còn không đủ cho ngươi ăn thịt mỗi ngày sao?”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 108



Hoàng đế bất mãn.

Ông ta chưa tính thu hoạch trên ruộng bổng lộc và ruộng thừa kế đâu! Một khoảnh ruộng là hai mươi mẫu, phát cho hắn tám mươi mẫu đất! Còn không đủ sao!

Hoàng đế nhất định phải so đo chuyện này: “Lấy bàn tính đến đây! Ta tính cho ngươi xem!”

Cẩm Y Vệ nhanh chóng đi lấy một chiếc bàn tính đến.

Hoàng đế cầm bàn tính, hùng hổ nói: “Nào! Nói xem một ngày ngươi ăn bao nhiêu!”

“Bữa trưa ăn ở nha môn, bữa sáng và tối cộng một thăng gạo, năm lạng bột mì, tám lạng thịt.”

“Năm lạng bột mì có thể hấp được hai cái bánh bao! Tám lạng là mỗi ngày ăn nửa cân thịt! Củi gạo dầu muối cũng tính cho ngươi…” Hoàng đế lách cách gõ bàn tính: “Cộng thêm năm trăm đồng tiền thuê nhà, một tháng ba nghìn không trăm lẻ một văn! Sao lại không đủ! Gạo triều đình cấp cho ngươi, còn cho ngươi bốn khoảnh ruộng! Chỗ nào tiền bổng lộc không đủ, ngươi lấy từ thu hoạch trên ruộng ra, không phải là đủ rồi sao!”

Nói xong, hoàng đế còn rất tự đắc.

Ông ta còn dùng một thủ đoạn nhỏ, năm lạng bột mì hấp hai cái bánh bao là bánh bao không nhân — Tuy rằng ông ta biết cái thứ kia gọi là bánh màn thầu.

Hứa Yên Miểu: “Còn có tiền nước, còn có chi phí dầu đèn mỗi tối…”

“Được rồi! Ta cũng tính cho ngươi!” Hạt bàn tính được gõ rất nhanh, “Nước dùng, ta tính cho ngươi ba mươi thùng nước, dầu đèn ta tính cho ngươi mỗi ngày dùng đến nửa đêm… Cũng chỉ có bảy mươi lăm văn thôi mà.”

Hứa Yên Miểu: “…”

Nhìn chằm chằm —

【Tích tiểu thành đại! Mỗi tháng đều thua lỗ tám trăm lẻ chín văn rồi!】

Hoàng đế nóng nảy.

Thua lỗ ở đâu! Không phải đã nói còn có thu hoạch trên ruộng sao!

“Ngươi có biết một mẫu ruộng thu hoạch được…”

Hứa Yên Miểu trả lời rất nhanh — Chủ yếu là đây là bổng lộc của hắn!

“Ba thạch!”

“Được rồi, loại bỏ phần để gieo trồng rồi lại loại bỏ các khoản chi tiêu khác, tính cho ngươi chỉ còn lại hai thạch, lại trừ đi một chút thuế, ngươi xem! Gì mà thu hoạch mùa hè thu hoạch mùa thu, ngươi lại có thêm gần bốn trăm văn thu nhập rồi! Bốn khoảnh ruộng, chính là một vạn hai nghìn tám trăm văn!”

Hứa Yên Miểu bẻ ngón tay đếm: “Còn phải thuê hai con trâu, còn phải chuẩn bị nông cụ, còn phải cho tá điền thuê…”

Hoàng đế ngắt lời: “Đều tính cho ngươi hết, ngươi cung cấp trâu, cho nên ngươi có thể lấy sáu phần thu hoạch! Giá thuê trâu là ba văn một ngày, tiền cỏ tự chi trả, một ngày ba mươi ba văn, mùa xuân mùa hè đều phải dùng, ngươi có hai con trâu, một ngày có thể cày năm mẫu ruộng…”

Hoàng đế chưa tính xong, Hứa Yên Miểu đã tính xong trong lòng: “Một nghìn một trăm năm mươi hai văn.”

Hoàng đế ngạc nhiên nhìn Hứa Yên Miểu một cái, gõ bàn tính mấy cái, vô cùng kỳ lạ: “Ngươi còn biết tính toán?”

Hứa Yên Miểu cười ngượng ngùng.

—— Dù sao lúc thi đại học cũng không được dùng máy tính.

Hoàng đế: “Đúng vậy, một nghìn một trăm năm mươi hai văn, mỗi năm ngươi có thể lấy sáu phần thu hoạch, trừ đi tiền thuê trâu, ngươi còn một vạn bốn nghìn hai trăm lẻ tám văn! Số tiền này còn không đủ bù vào khoản thua lỗ mỗi tháng của ngươi sao! Mỗi năm còn có thể dư ra bốn nghìn năm trăm đồng đấy! Còn không đủ dùng sao!”

Hoàng đế bất bình: “Lúc trước nhà ta trồng trọt, làm gì có nhiều tiền dư ra như vậy, các ngươi làm quan chính là không biết thỏa mãn!”

Hứa Yên Miểu: “Còn phải cung cấp nông cụ…”

Hoàng đế: “Năm năm đổi một lần, tính trung bình ra cũng chỉ có bốn mươi văn một năm.”

Hứa Yên Miểu: “Quần áo mùa đông vào mùa đông, còn có quần áo mới…”

Hoàng đế: “Một nghìn năm trăm ba mươi văn! Ngươi còn hai nghìn bốn trăm tám mươi văn!”

Hứa Yên Miểu: “Tắm mùa đông, đi nhà tắm, ba ngày một lần…”

Hoàng đế: “Cả mùa đông cũng chỉ có ba trăm văn!”

Hoàng đế tính xong, tự đắc: “Ngươi xem, còn dư hai nghìn một trăm tám mươi văn! Ta đã nói là đủ tiêu xài rồi! Ta đã tính từng khoản một rồi!”

Hứa Yên Miểu lại nhìn hoàng đế một cái: “… Bệ hạ nói đúng.”

【Vậy thì ta sống một mình chắc chắn là đủ rồi! Nhưng nếu kết hôn thì không đủ, lại sinh thêm một đứa con, chỉ có nước đi ăn mày thôi!】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 109



Các viên quan đi theo: “Hu hu hu hu!”

Tiểu Bạch Trạch! Nói hay lắm! Quả không phụ danh thần thú thấu hiểu thiên hạ! Thật là hiểu nỗi khổ của dân chúng!

Hoàng đế: “…”

Hoàng đế tức giận: “Mùa đông ba ngày tắm một lần, ngươi là nam nhân sao lại cầu kỳ như vậy?! Không thể mười ngày đi một lần sao! Mười ngày đi một lần có thể bốc mùi c.h.ế.t ngươi sao!”

“Còn có thịt! Đây là thứ mà quan tòng cửu phẩm nhỏ bé như ngươi nên ăn mỗi ngày sao! Ăn mỗi ngày! Ăn mỗi bữa! Bữa trưa ở nha môn không có thịt sao! Không đủ cho ngươi ăn sao? Về nhà còn mua thịt làm gì!”

Hứa Yên Miểu: “… Bệ hạ nói đúng.”

【Nhưng mà đồ ăn ở nhà ăn thật sự là khó ăn…】

Hoàng đế: “Còn có thuê trâu! Ngươi nhất định phải mượn của quan phủ! Ngươi không thể nhờ người bằng hữu kia của ngươi, Liên… Liên… Liên gì nhỉ, chính là Binh bộ ti vụ đấy, ngươi không thể nhờ hắn ta cho mượn sao! Tiết kiệm một chút không phải là dư ra rồi sao!”

Hứa Yên Miểu âm thầm cúi đầu.

Nhưng tiếng lòng của hắn vang dội bên tai.

【Keo kiệt thật đấy!】

【Liên Hạng kia còn phải bỏ tiền ra nuôi trâu đấy! Sao không tính số tiền này vào! Hơn nữa tiền thuê trâu cũng không phải là khoản lớn, tiền cỏ mới đắt chứ, chẳng lẽ ta mượn trâu của hắn ta, còn để trâu nhịn đói một ngày về nhà ăn cỏ, ngày hôm sau ăn no rồi mới đến sao? Quá thiếu đạo đức rồi…】

【Triều đại trước còn phát thịt cho các viên quan, muối, trà, rượu, bột mì, gia vị, củi, rau thơm, than, giấy, cho ngựa ăn thóc và trang phục cho người đi theo, những thứ này đều phát hết!】

Các viên quan đi theo: “Hu hu hu hu hu hu!”

Đúng vậy đúng vậy! Những thứ này đều phát hết!

Hoàng đế quay đầu lại, âm trầm nhìn bọn họ một cái.

Các viên quan đi theo: “…”

Âm thầm cúi đầu.

“Còn có dầu đèn!!!” Hoàng đế quát lớn: “Ngươi có nhiều việc phải làm như vậy sao? Còn phải thắp đến nửa đêm!”

“… Bệ hạ nói đúng.”

【Vậy thì ta đã ngủ rất sớm rồi, mười giờ đã ngủ… Khốn kiếp, bóc lột quá đáng, chúng ta là quan nhỏ ngoài việc làm việc cho ngài, thì không được có một chút cuộc sống riêng sao!】

【Hơn nữa ta ngay cả phương tiện đi lại cũng không nỡ mua, một con lừa cũng tốn năm nghìn đồng đấy, mỗi ngày sáng sớm dậy, đi qua nửa khu thành thị để lên triều…】

Hiện tại thể lực của hắn đã đạt đến đỉnh cao, còn khỏe hơn lúc t.h.i t.h.ể dục thể thao lúc thi đại học.

Hoàng đế cắn răng: “Vậy thì làm theo triều đại trước! Thịt, bột mì gì đó, còn có vải, chúng ta cũng phát!”

Các viên quan đi theo: “?!”

Hôm nay hoàng đế làm sao vậy! Vậy mà lại hào phóng một lần!

Hứa Yên Miểu cũng kinh ngạc nhìn hoàng đế.

Hoàng đế rất xót ruột, nhưng vẫy tay, giả vờ hào phóng: “Chúng ta cũng phát! Hiện tại đã là năm thứ ba mươi hai sau khi khai quốc rồi! Chúng ta cũng có tiền rồi!”

Hứa Yên Miểu: “!!!”

Hứa Yên Miểu: “Tạ bệ hạ! Bệ hạ anh minh thần võ! Bệ hạ văn thành võ đức! Bệ hạ…”

Hoàng đế ho một tiếng: “Được rồi được rồi, đừng nịnh hót nữa!”

Hứa Yên Miểu lập tức ngậm miệng.

Nhưng trong lòng…

【Ú hú! Tăng lương rồi! Tăng lương rồi!!!】

Hoàng đế không nhịn được mà nhếch mép.

Ấy chà, sao lại vui vẻ như vậy chứ.

Thế nhưng…

Hoàng đế quay đầu nhìn các viên quan đi theo, lập tức lạnh lùng: “Tiền, trẫm đã cho, nếu còn tham ô, thì đừng trách trẫm không nể tình cũ.”

Các viên quan đi theo vội vàng đồng thanh ứng dạ.

Hoàng đế: “Còn nữa, học tập Hứa Yên Miểu, các ngươi xem người ta đấy, cũng không cần nhà cửa lớn như vậy, nhiều người hầu như vậy, đủ dùng là được rồi, đương nhiên, cuộc sống của Hứa Yên Miểu cũng có chút xa xỉ rồi, ngày nào cũng ăn thịt thì lương bổng làm sao kham nổi!”

Các viên quan đi theo: “… Dạ.”

Hoàng đế: “Hơn nữa Hứa Yên Miểu làm việc rất tốt!”

Không tham ô, làm việc trong sạch, còn làm việc chăm chỉ!

Hoàng đế quay đầu nhìn Hứa Yên Miểu, càng nhìn càng ưng ý.

“Học tập! Các ngươi đều phải học tập!”

Các viên quan đi theo: “… Dạ.”

Hoàng đế: “Được rồi, trước tiên trở…”

【Xì…】

Hoàng đế dừng lại.

Tiếng này…

【Xì… Chủ… xì… cuối cùng cũng liên lạc… xì xì xì…】

【Hệ thống?!】

【Xì… xì… xì…】

Lại là một tràng âm thanh kỳ lạ, cuối cùng cũng miễn cưỡng bình thường trở lại.
 
Back
Top Bottom