Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 90



Quần thần kinh hãi.

Nhất thời xôn xao.

Năm đó khi bệ hạ tuyên bố với bên ngoài là điện hạ có con trai, nói chính xác là con của thái tử phi!

Hoàng đế: “...”

“Bộp —”

Hoàng đế làm ra một tư thế giống hệt thái tử.

Cánh tay kia che khuất biểu cảm trên mặt…

Trẫm thật sự… Trẫm không nên gọi thái tử ra ngoài vào lúc này!

Thái tử còn đang què chân, nhanh chóng xoay người muốn chạy, một mét sáu một mét bảy, một mét sáu một mét bảy.

Tay Đậu thừa tướng túm chặt lấy cổ tay thái tử: “Điện hạ!” Sợ bị Hứa Yên Miểu nghe thấy, lại hạ thấp giọng xuống, chỉ là sắc mặt rất khó coi: “Thái tôn! Là sao hả?!”

Cháu gái bảo bối ruột thịt của ông ta trước đó suýt chút nữa đã gả cho thái tôn làm chính phi rồi đấy!

Đương nhiên, thứ mà ông ta thật sự để ý cũng không phải là huyết thống đích thứ, dù sao thái tôn cũng được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của thái tử phi, đích thực là đích trưởng tôn, thậm chí còn có ngôi vị thái tôn.

Nhưng… Thái tử phi mới bốn mươi tuổi! Nàng ta vẫn còn có thể sinh! Sau này sinh con trai ruột, nếu hoàng đế lại lập đứa con trai ruột kia làm thái tôn, vậy thì cháu gái ông ta phải làm sao bây giờ!

Nhà các người cũng quá đáng quá rồi đấy, chuyện quan trọng như vậy mà cũng giấu diếm!

Thái tử cười gượng: “Cữu cữu… Chuyện này, thật ra…”

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một đám người vây quanh hắn.

Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là một bộ phận quan viên ủng hộ thái tôn.

Thái tử: “...”

Thái tử: “… À thì…”

Những quan viên này từng người một cũng không dám tỏ thái độ gì với thái tử, chỉ có thể rưng rưng nước mắt nhìn hắn.

Dù sao… Bọn họ ủng hộ thái tôn cũng không phải vì tình yêu, mà là vì địa vị vững như Thái Sơn của thái tôn! Vừa là đích vừa là trưởng, thái tử phi cũng chỉ có một đứa con trai là hắn ta, thân thể thái tử lại không tốt lắm, thường xuyên không thể lâm triều, nhỡ đâu đi trước một bước… Hoàng thái tôn sẽ trực tiếp kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Nhưng hiện tại tình huống này…

Thời Sở triều, từng có một chuyện tương tự!

Sở Chân Tông lúc bấy giờ mãi không có con trai, chỉ có thể lập con của tông thất — cũng chính là Sở Trung Tông sau này, kết quả là Sở Trung Tông lúc đó mới ba tuổi được đón vào cung, sau năm năm, ha! Sở Chân Tông có con trai rồi! Lập tức đưa Sở Trung Tông trả về.

Qua hai ba năm, tiểu hoàng tử kia c.h.ế.t yểu, Sở Chân Tông lại cho người đón Sở Trung Tông trở về. Lại qua bảy tám năm, Sở Chân Tông may mắn lại có thêm một đứa con trai, thế là ông ta lại đưa Sở Trung Tông trả về. Nhưng mà đứa con trai này cuối cùng cũng không giữ được, sau đó Sở Trung Tông lại được đón trở về…

Chuyện của Sở Chân Tông và Sở Trung Tông còn để lại cho hậu thế một thành ngữ — Ba ra hai vào. Cảnh tỉnh người đời làm việc gì cũng phải chừa đường lui, đừng vội vàng quyết định một chuyện gì đó.

Các quan viên ủng hộ thái tôn này nghĩ đến chuyện này, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Đến lúc đó thái tử phi có con trai ruột, với sự coi trọng của hoàng đế đối với đích tử, phỏng chừng cũng sẽ trực tiếp đưa thái tôn hiện tại trả về bên cạnh mẫu thân ruột của hắn — Vậy thì bọn họ phải làm sao bây giờ! Những năm này bọn họ đã và thái tôn trói chặt thành một thể lợi ích rồi!

Thái tử muốn lau mồ hôi.

Hắn thầm mắng Hứa Yên Miểu - tên tiểu tử thối kia một trăm tám mươi lần, sau đó duy trì vẻ mặt cà lơ phất phơ thường ngày, cố ý làm ra vẻ không thèm để ý: “Ta biết các ngươi đang lo lắng điều gì — sợ cái gì, nhiều năm như vậy, bản cung và thái tử phi nếu còn có thể sinh, thì đã sớm sinh tiếp rồi, hơn nữa, phụ hoàng đã nói, tuyệt đối sẽ không tái diễn vết xe đổ của Sở Chân Tông, sau này cho dù thật sự còn có con trai, chỉ cần đại lang không làm chuyện gì sai trái, thì vẫn là hoàng thái tôn, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Phụ hoàng kim khẩu ngọc ngôn, thánh chỉ đã sắc phong, không tin các ngươi đi hỏi phụ hoàng.”

“Bệ hạ ở đâu?”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 91



“Không phải ở…” Thái tử quay đầu lại, phát hiện cuối con đường kia, long nhan đã không thấy đâu nữa.

Thái tử: “???”

Một câu chửi thề cứng đờ kẹt trong cổ họng.



“Thật nguy hiểm.”

Trên đường đến Phượng Nghi cung, hoàng đế nghĩ đến phản ứng của các quan viên lúc trước, vô cùng may mắn vì mình đã chạy… Khụ, đi nhanh.

“Thái tử sẽ xử lý tốt chuyện này, trẫm đây là tin tưởng năng lực của thái tử.”

Đúng, chính là như vậy!

Ôm lấy niềm tin này, hoàng đế bước vào Phượng Nghi cung, ngửi thấy mùi m.á.u tanh trong phòng, khóe miệng lập tức mím thành một đường thẳng, mãi cho đến khi nhìn thấy Đậu hoàng hậu, mới lo lắng đi tới: “Muội muội, muội không sao chứ.”

“Muội không sao, đã cứu được rồi, lúc đầu nó còn có ý định muốn chết, bị ta khuyên can.”

“Ồ. Nàng ta không sao là được rồi, ta không hỏi nó, ta hỏi muội muội, muội không sao chứ.”

Đậu hoàng hậu thở dài một tiếng, nói: “Ta không sao.”

Hoàng đế bèn kéo nàng ta ngồi xuống, thao thao bất tuyệt nói chuyện hôm 【nay】 trên 【triều】, từ chuyện tại sao mình lại đến đây, nói đến chuyện của thái tôn.

Chờ đến khi nghe thấy thái tôn thà rằng không làm hoàng thái tôn cũng muốn cùng Tần quý nhân bên nhau trọn đời, bất kể đây là lời thật lòng hay là lời tức giận, Đậu hoàng hậu cũng nhíu mày.

Bà nói: “Kỳ thật ta đã đoán được phần nào.”

“Hửm?”

“Ngày đó ta nhất định phải giữ Tần quý nhân lại, ngoại trừ đồng tình với trải nghiệm của nàng ta, thì một nguyên nhân chính là muốn biết rốt cuộc thái tôn có gánh vác được ngôi vị thái tôn hay không, trước khi gặp Tần quý nhân, nó cũng là người văn võ song toàn, tài trí hơn người, đối nhân xử thế khéo léo, hành sự cẩn thận nhanh nhạy, chúng ta đều coi nó là minh quân đời thứ ba.”

“Ấy chà, muội muội, đây cũng không phải lỗi của chúng ta, ai mà ngờ được lại nhìn lầm chứ.”

“Ta ngược lại thấy may mắn vì xảy ra chuyện của Tần quý nhân, sớm vạch trần tâm tính của nó…” Ngữ khí của Đậu hoàng hậu vô cùng bình tĩnh: “Đứa nhỏ này quen thói thuận buồm xuôi gió, chỉ có thể làm chuyện thuận lợi, một khi có chuyện không như ý nó, nó sẽ bộc lộ khuyết điểm.”

Hoàng đế gật đầu, nhìn chuyện của Tần quý nhân, quả thật là như vậy.

Đậu hoàng hậu lại thở dài một tiếng: “Hơn nữa phụ tử các người đều cố chấp như nhau, ta sợ Tần quý nhân c.h.ế.t rồi, nó biết được, sẽ hận người.”

Có một câu, Đậu hoàng hậu không tiện nói ra.

—— Với sự coi trọng của Ngũ lang đối với tình thân, nếu biết được đứa cháu trai được mình nuôi nấng lại hận mình vì một người phụ nữ, sẽ rất đau lòng.

Hoàng đế nhướng mày, vô cùng bất ngờ: “Lúc đó sao muội không nói với ta?”

“Ta nói với người, người càng muốn g.i.ế.c Tần quý nhân hơn.”

“Ai nói!”

“Vậy người nghe thấy Kỳ ca nhi nói muốn bỏ trốn khỏi triều đình, suy nghĩ của người là gì?”

Hoàng đế gần như không chút do dự, hùng hổ nói: “Ta ngược lại muốn xem xem, nó có gan làm vậy không! Muội muội! Ta đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó trực tiếp lôi Tần cái gì gì đó ra c.h.é.m đầu, ta muốn xem xem nó có cướp pháp trường hay không!”

Đậu hoàng hậu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ông ta.

Hoàng đế: “...”

Hoàng đế: “… Được rồi, nếu lúc đó muội nói những điều này với ta, ta thật sự nghe không lọt tai.”

Không chỉ nghe không lọt tai, mà còn kiên quyết muốn g.i.ế.c Tần quý nhân, muốn xem xem hoàng thái tôn có thật sự vì vậy mà hận ông ta hay không.

Người này tính tình vừa xấu vừa cứng đầu còn đặc biệt thích đối nghịch với người khác, Đậu hoàng hậu và ông ta trải qua bao nhiêu sóng gió, sao có thể không hiểu chứ?

“Ngũ lang.” Đậu hoàng hậu nắm lấy tay ông ta, dịu dàng nói: “Người muốn thử Kỳ ca nhi, ta không có ý kiến gì. Nhưng Tần quý nhân… Hôm nay nàng ta cũng coi như c.h.ế.t đi một lần rồi, ta muốn để nàng ta giả c.h.ế.t xuất cung.”

Hoàng đế trầm ngâm một lát: “Được.”

Qua hơn một tháng, ông ta cũng không còn tức giận như vậy nữa.

“Ta sẽ tìm một tử tù đóng giả nàng ta lên pháp trường.”

Vì nàng ta mà không tiếc bất cứ giá nào phải không? Vậy thì ngươi tốt nhất là thật sự có gan cướp pháp trường.


 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 92



Thái tôn vẫn là mang theo dấu tay trên mặt ra khỏi ngục.

—— Hoàng đế khẩu dụ, đặc biệt cho phép hắn ta ra khỏi ngục ngay lập tức.

Một bộ phận tiểu lại không cần lên triều vây quanh hắn ta và Ký Tuế, nịnh hót đủ điều.

“Điện hạ khổ tận cam lai! Đây nhất định là kiếp nạn trong mệnh của điện hạ, trải qua kiếp nạn này chính là rồng bay lên trời, không còn sóng gió nữa!”

“Chúng ta phải vì điện hạ tiếp phong tẩy trần, điện hạ ở trong ngục đã chịu khổ rồi!”

“Tuy rằng chịu khổ, nhưng phong thái của điện hạ vẫn anh tuấn như cũ, bụi trần cũng không thể che lấp được phong thái của điện hạ.”

“Ký công thật là cao minh, vậy mà có thể nghĩ ra diệu kế như vậy, cứu điện hạ ra ngoài.”

“Còn không phải sao, hơn nữa, rõ ràng là nữ nhân kia không biết xấu hổ, muốn dùng mỹ nhân kế với điện hạ, rõ ràng có thể trốn đến nơi cách xa ngàn dặm, lại cứ phải trốn trong phủ của Trưởng công chúa, đây chẳng phải là đang chờ điện hạ đến tìm nàng ta, nối lại duyên xưa sao?”

“Nếu không có Ký công, chúng ta - những người ủng hộ điện hạ e là sẽ bị tổn thương nguyên khí.”

“Lần này bệ hạ nổi trận lôi đình, nếu không phải Ký công quyết đoán, để bệ hạ biết tất cả đều là lỗi của tiện tỳ kia, chỉ sợ điện hạ sẽ bị trách phạt.”

“Ký công quả thật là người tài trí hơn người!”

Ký Tuế tiếp nhận tất cả những lời nịnh hót này, khóe môi hơi nhếch lên.

Sau đó, ông ta nhìn thấy Hứa Yên Miểu vừa tan triều. Đối phương rõ ràng đang suy nghĩ chuyện gì đó, không nhìn thấy ông ta.

… Xúi quẩy.

Nhưng cháu trai đã được cứu ra rồi, Ký Tuế tự nhận mình cũng có thể miễn cưỡng bình tĩnh khi nhìn thấy Hứa Yên Miểu. Bất kể trong lòng Hứa Yên Miểu đang lẩm bẩm cái gì, ông ta cũng…

【Quý tộc loạn thật đấy. Đợi ta nhớ lại đã… Trước tiên, thái tôn trên danh nghĩa là đích trưởng tôn, nhưng thật ra không phải do thái tử phi sinh ra, mà là con vợ lẽ được ghi dưới danh nghĩa của thái tử phi.】

Ký Tuế đầu tiên là sững sờ, quay đầu nhìn hoàng thái tôn.

Thái tôn vừa lúc lên ngựa, nhận ra ánh mắt, nghi hoặc nghiêng đầu: “Cữu cữu?”

Quả thật trông không giống muội muội ông ta, nhưng lông mày có ba phần giống thái tử, ông ta cũng không nghĩ nhiều.

Thế nhưng…

Nghĩ đến những năm tháng chung sống, Ký Tuế hơi nhíu mày rồi thôi —

Ông ta thật sự coi đối phương như cháu trai ruột mà đối đãi, muội muội ông ta những năm này cũng luôn coi đứa nhỏ này như con ruột mà đối xử, nhiều lần lấy của hồi môn cho hắn ta tiêu vặt, chỉ cần tình cảm còn đó, có phải con ruột hay không thì có quan hệ gì chứ?

【Ừm… Sau đó… Ký công có một đứa con gái mất tích, nhưng không phải do Thanh Hà công chúa - phu nhân của ông ta sinh ra.】

Ký Tuế hơi nhíu mày, nhưng cũng không quá bận tâm.

Giấu diếm thêm mấy ngày nữa, đợi đến khi rời kinh…

【Cuối cùng, đứa con gái mất tích của ông ta sinh ra một đứa con gái, chính là Tần quý nhân tư thông với thái tôn!】

… Ai cơ?!

Ký Tuế đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, loạng choạng vịn vào cây cột bên cạnh cửa ngục, giống như có một cái tát vang dội giáng vào mặt ông ta, trong miệng tràn ngập mùi m.á.u tanh.

Còn Hứa Yên Miểu thì vỗ tay một cái trong lòng, vui vẻ nói: 【Tuyệt vời! Cuối cùng cũng nhớ ra rồi! Thì ra Tần quý nhân bất kể là với thái tôn hay hoàng thượng đều không có quan hệ huyết thống! Hù c.h.ế.t ta rồi!】

Hứa Yên Miểu nhớ ra rồi, vui vẻ đi về nhà, Ký Tuế trước mắt choáng váng, muốn đưa tay túm lấy hắn, nhưng tầm mắt chao đảo, cả người ông ta cũng loạng choạng, hai chân mềm nhũn, ngã quỳ xuống đất.

Ngươi đợi đã… Ngươi quay lại đây… Nói rõ ràng…

Đúng lúc này, có một truyền lệnh quan phi ngựa chạy tới: “Điện hạ! Tần cô nương bị áp giải ra pháp trường, giờ ngọ ba khắc sẽ bị xử trảm!”

Hoàng thái tôn sững sờ: “Cái gì? A Trừng còn sống… !”

Cả người hắn ta bị kéo ngã xuống đất, đang định nổi giận, thì nhìn thấy Ký Tuế xoay người lên ngựa, phi như bay đi.

Hoàng thái tôn gào lên: “Cữu cữu! Cữu cữu! Người không biết cưỡi ngựa! Cẩn thận! Sắp đụng rồi — Cữu cữu! Bên phải! Ê ê ê! Bên trái!”

Ký Tuế rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa, hoàng thái tôn lẩm bẩm: “Đi đâu vậy, gấp gáp như vậy? Ngay cả ngựa cũng vì gấp gáp mà biết cưỡi rồi.”

Truyền lệnh quan cẩn thận nói: “Điện hạ, Tần cô nương… Điện hạ người đừng làm chuyện dại dột!”

Hoàng thái tôn bước ra một bước, lại do dự rụt chân về.

“Ừm.” Hắn ta nhắm mắt lại, căm hận nói: “Cô sẽ cẩn thận hành sự.”



Trên lầu cao cạnh pháp trường, hoàng đế ngồi phịch xuống trước cửa sổ, âm trầm nói: “Ta muốn xem xem, tên nghịch tử này có đến hay không!”

Trên pháp trường, đao phủ nhấp một ngụm rượu, phun lên đại đao, rượu vẩy ra, thân đao sáng loáng.

Có một nữ tử tóc đen che mặt, cúi đầu quỳ trên pháp trường.

Đại đao sắp rơi xuống.

Từ xa xa, tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.

Lưỡi đao giơ cao, phản chiếu ánh mặt trời, một bóng người phi ngựa như bay xuất hiện ở cuối con đường.

Một giọng nam đầy đau đớn vang lên: “Chậm đã!!!”

Hoàng đế sắc mặt xanh mét đứng bật dậy, tay nắm lấy thanh đao đặt trên bàn, sát khí ngút trời.

“Nghịch…”

Ký Tuế xông ra ngoài, ôm chầm lấy nữ tử kia: “Nữu Nữu! Là ngoại công đây!”

Hoàng đế: “?”

Sao lại là Ký Tuế, vậy tên nghịch tử kia đâu?

Chờ đã, ông ta vừa nói gì cơ? Ngoại công? Cháu gái ruột của Ký Tuế, chẳng phải là…

Hoàng đế ngã phịch xuống ghế, ôm ngực, cả khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.

【Sai rồi sai rồi!】 Giọng nói của Hứa Yên Miểu sau đó vang lên: 【Kia không phải con gái của ông ta và vợ trước, kia là người giả! Là tử tù trong ngục!】

Hoàng đế: “...”

Con gái với vợ trước? Không phải Thanh Hà sinh ra sao?

Lúc này hoàng đế cũng không rảnh tức giận vì bị lừa gạt, lau mồ hôi lạnh, thở phào nhẹ nhõm.

Thế là, đám Cẩm Y Vệ có mặt đều nhìn thấy hoàng đế trầm mặc một lát, đột nhiên đứng bật dậy, chửi ầm lên: “Hứa Yên Miểu! Tên tiểu tử thối tha kia!”

—— Chắc chắn là do tiếng lòng của tên tiểu tử thối tha này, cho nên Ký Tuế mới đột nhiên xông ra ngoài!

—— Cái tiếng “ngoại công” kia… Suýt chút nữa dọa ông ta đứng tim mà chết!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 93



Đậu hoàng hậu tự mình đưa Tần Trừng ra khỏi cung.

—— Vốn dĩ sau khi sảy thai, hoàng hậu muốn giữ Tần Trừng lại dưỡng sức thêm hai tháng, sau đó sẽ cho nàng một khoản tiền rồi bí mật đưa nàng xuất cung. Thế nhưng Tần Trừng nhất quyết muốn rời khỏi hoàng cung trước, hoàng hậu đành nghĩ ra một cách dung hòa, cho nàng đến trang viên của mình để dưỡng bệnh.

“Đây là một vạn hai.” Đậu hoàng hậu lấy ra số tiền đủ cho một hộ nông dân năm miệng ăn tiêu xài trong một năm, đưa Tần Trừng đến trước xe ngựa. Trong xe trải đệm dày, cố gắng hết sức không để nàng bị nhiễm lạnh: “Ngươi cứ cầm lấy mà dùng, đợi khi nào khỏe lại thì dùng số tiền này để lo liệu việc làm ăn.”

Đại Hạ không hạn chế nữ tử ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, có thể bán rượu, mở quán trà, bán đồ ăn vặt ở đầu đường, rót trà châm rượu cho khách trong tửu lâu, thuê người khiêng kiệu, thuê người đến nhà làm đầu bếp, mời đến nhà khám bệnh… Loại nào cũng có, không sợ Tần Trừng ngồi không ăn hết tiền.

Tần Trừng vừa khóc nức nở vừa lên xe ngựa, bỗng nhiên lại vén rèm lên: “Nương nương…” Ngón tay thiếu nữ gãi lên thành xe một cách bất an: “Vì sao người lại đối xử tốt với thần như vậy?”

Nàng khẽ cắn môi: “Thần… không giữ phụ đạo, làm loạn hậu cung…”

Chẳng lẽ không phải nên sai người lôi thần xuống, đánh c.h.ế.t thần bằng gậy sao?

Đậu hoàng hậu nắm lấy tay nàng, nhét nàng vào trong xe ngựa, dùng chăn bọc nàng lại: “Ngươi không được nhiễm lạnh.” Sau đó mới nói: “Bệ hạ có thuật lại cảnh tượng lúc đó cho ta nghe. Người nói…”

—— Lời thuật lại của hoàng đế mang theo phẫn nộ và khinh thường, ngữ khí khi đánh giá vô cùng mỉa mai, nói đến đây chỉ nói: “Bọn họ trốn trong hang động gian díu, nào là ‘Người thơm quá’, nào là ‘Nương nương đừng như vậy’, giả vờ e thẹn, nửa đẩy nửa vời.”

Thế nhưng hoàng hậu lại nhìn thấy…

“Ngươi đang nói ‘Đừng’ với thái tôn.”

Đậu hoàng hậu nhìn Tần Trừng: “Ngươi đã nói: Đừng như vậy.”

Toàn thân Tần Trừng run rẩy.

Giọng nàng cũng run rẩy theo: “Lỡ như thần là đang nửa đẩy nửa vời thì sao ạ!”

Giọng nói của Đậu hoàng hậu vẫn ôn hòa điềm tĩnh như vậy: “Ta không thể phán đoán rằng tất cả nữ tử nói ‘Không’ đều không phải đang nửa đẩy nửa vời, thế nhưng ta không thể để thế đạo này biến thành chỉ cần nữ tử nói ‘Không’, chính là đang nửa đẩy nửa vời.”

Tần Trừng nước mắt giàn giụa.

Nàng khóc lóc, nói năng lộn xộn: “Xin lỗi, nương nương, xin lỗi, thần không hề muốn quấy nhiễu hậu cung, thần biết một chút y thuật, trước khi tiến cung, bệ hạ cũng không ép buộc thần, là thần quá nhu nhược, chỉ dám nói mình không phải xử nữ, bệ hạ nói người không để ý chuyện xử nữ hay không, cho nên thần không dám cự tuyệt nữa. Sau khi tiến cung, bữa trưa có canh cá, thần thấy buồn nôn nên tự bắt mạch cho mình, lúc đó thần mới phát hiện mình mang thai, thần không dám nói, xin lỗi nương nương…”

Nàng quỳ xuống, quỳ trên chăn nệm, tiếng khóc ngày càng lớn: “Thái tôn xông vào, thần bảo hắn đi đi, hắn không chịu đi, hắn kéo thần đến chỗ núi giả, thần nói không muốn, hắn lại cho rằng thần đang làm nũng, thần lại nghĩ, hắn yêu thần như vậy, vậy thì thần cho hắn mạng sống này, cũng coi như không tính là c.h.ế.t oan uổng.”

“Thế nhưng cuối cùng thần sợ hãi, thần không dám chết, thần muốn sống, nên mới nói mình đang mang thai thần của thái tôn… Nương nương, thần không phải là liệt nữ, không đáng để người đối xử tốt với thần như vậy, đến cuối cùng thần lại chỉ muốn bảo toàn tính mạng, mà không phải là c.h.ế.t theo thái tôn…”

Thế nhưng một liệt nữ, sao có thể vào lúc này còn muốn bảo toàn tính mạng cho mình chứ!

Tần Trừng khóc đến mức không tự chủ được bản thân.

Nàng cảm thấy mình có lỗi với sự che chở của Đậu hoàng hậu.

Ngay sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ấm áp như người mẫu thân trong ký ức.

Nàng vẫn nhớ mẫu thân mình, lúc nhỏ nàng không thích những bông hoa lụa, cái trống cơm, chỉ thích nắm lấy ngón tay của mẫu thân, lúc đó mẫu thân nàng cũng như vậy, dùng tay kia xoa xoa đầu nàng.

Không cần lời nói, Tần Trừng cũng hiểu được.

Đậu hoàng hậu chưa từng trách cứ nàng vì lúc đó nàng muốn bảo toàn tính mạng, mới nói ra chuyện mình mang thai.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 94



“A Trừng.” Đậu hoàng hậu hỏi nàng: “Không bao lâu nữa Trưởng công chúa sẽ đến đất phong, nàng ấy từng nhắc đến rất nhiều lần vũ đạo của ngươi rất đẹp, ngươi có bằng lòng sau năm mới theo nàng ấy đến đất phong, dạy vũ đạo cho quận chúa không? Mỗi tháng bổng lộc là ba nghìn văn.”

—— Ngươi có bằng lòng tiếp nhận sự che chở của phủ công chúa không?

“Ngươi đã cứu tên nghịch tử kia, nó thì vong ân bội nghĩa, nhưng ta thì không thể như vậy, nếu ngươi không muốn, ta sẽ điều mấy hộ vệ nhà họ Đậu bảo vệ ngươi, được không?”

Tần Trừng mỉm cười: “Nương nương.”

Nàng nghiêm túc nói: “Thần muốn nhận bổng lộc ạ.”

—— Thần muốn dựa vào cái này để sống sót.



Trên pháp trường.

Quý Tuế đang ôm chặt lấy cháu gái ruột, vô cùng xúc động: “Nữu Nữu! Là ngoại công đây!”

Nữ tử tù kia ngẩng đầu lên, cẩn thận nhỏ giọng hỏi: “Ngoại công?”

Quý Tuế càng thêm đau lòng, ôm chặt lấy nàng: “Đúng vậy! Nữu Nữu! Ta thật sự là ngoại công của con! Ta đã tìm kiếm mẫu thân con hơn ba mươi năm rồi!”

Nữ tử tù kia ngơ ngác: “Nhưng mà ngoại công của con năm đó rơi xuống hầm phân c.h.ế.t đuối rồi cơ mà ạ!”

Quý Tuế nghẹn họng.

Quý Tuế cố kìm nén chống lại xung động muốn ném người trong lòng ra, chịu đựng cảm giác sởn gai ốc, tiếp tục diễn sâu nói: “Đó là dưỡng phụ của mẫu thân con! Ta mới là…”

Pháp trường cách thiên lao không xa, Hứa Yên Miểu dựa vào hai chân thở hồng hộc chạy tới, ngây người nhìn hai người trên pháp trường.

【Sai rồi sai rồi!】

Hắn lo lắng muốn chết.

【Kia không phải con gái của ông ta và vợ trước, kia là người giả! Là tử tù trong ngục!】

Quý Tuế đẩy người trong lòng ra, vội vàng lùi về sau ba bước, che miệng đang cuồn cuộn.

Trong đầu ông ta chỉ văng vẳng hai chữ: Hầm phân… hầm phân…

“Ọe ——”

Trực tiếp nôn khan ra tiếng.

【Hô, ói rồi kìa!】

Quý Tuế vừa cúi người nôn khan, vừa nghiến răng nghiến lợi.

Hứa Yên Miểu! Sao chỗ nào cũng có ngươi vậy hả!

【Giờ mới biết sợ bẩn hả! Tuy rằng cho rằng người ta là cháu gái ruột của ông, nhưng vẫn không chịu nổi ảnh hưởng của chứng sợ bẩn sao!】

Mới… không… có!

Quý Tuế suýt chút nữa cắn nát cả răng.

Nếu thật sự là cháu gái ruột của ta, ta mới không thèm để ý bẩn hay không bẩn!

Quý Tuế nhìn đám thị vệ xung quanh pháp trường, lấy quan ấn ra để chứng minh thân phận, sau đó chỉ vào Hứa Yên Miểu.

“Kéo hắn xuống cho ta!”

Hứa Yên Miểu: “Hả?”

Hứa Yên Miểu: “Á á á á?!”

Người bị lôi đi rồi, Quý Tuế từ xa còn nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.

【Thôi được rồi! Có thể hiểu mà! Quý công cướp người trên pháp trường, nhưng vẫn không nhịn được nôn ra, đương nhiên không muốn ta - một tiểu lại này biết rồi!】

Quý Tuế: “…”

Muốn đánh người quá!



Tối đến, Hứa Yên Miểu nghe nói, cháu gái ruột của Quý Tuế vẫn bị c.h.é.m đầu.

Ông ta cướp pháp trường chọc giận hoàng đế, bị hoàng đế ép buộc hòa ly với Thanh Hà công chúa. Chức Tả đô ngự sử cũng bị cách chức luôn —— Triều đại Đại Hạ có truyền thống, trước khi làm thừa tướng, phải làm Tả đô ngự sử một lần, chức quan này còn được người ta gọi thầm là phó thừa tướng.

Vốn dĩ, Đậu thừa tướng tuổi đã cao, đợi khi nào ông ấy lui xuống, Quý Tuế chắc chắn sẽ được phong hầu bái tướng, bây giờ chỉ có thể bị điều ra ngoài làm quan địa phương, không biết bao giờ mới có thể trở về trung tâm. Thế nhưng, nhiệm vụ tuần tra chùa chiền khắp chín châu trước đó giao cho ông ta vẫn chưa bị thu hồi, có lẽ sau này khi hồi kinh báo cáo nhiệm vụ hoàn thành, ông ta vẫn có thể gặp lại đồng liêu ở trong triều.

Hứa Yên Miểu vội vàng mở hệ thống ra xem, lướt một hồi lâu mới lướt đến chuyện của Tần quý nhân, xem xong liền thở phào nhẹ nhõm.

“May quá may quá, người c.h.ế.t là tử tù vốn nên bị xử trảm vào mùa thu năm ngoái, Tần quý nhân vẫn bình an vô sự.”

“Ơ? Từ lúc nào mà hoàng đế dùng Cẩm Y Vệ điều tra ra thân phận của Tần quý nhân vậy? Còn nói cho Quý Tuế biết nữa?”

“Vậy tờ giấy của ta phải làm sao đây?” Hứa Yên Miểu nhất thời lo lắng: “Ta đã kẹp nó vào ổ khóa của Quý Tuế rồi, Cẩm Y Vệ lợi hại như vậy, sẽ không điều tra ra ta đấy chứ?”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 95



Lăn qua lăn lại trên giường.

“Nếu bị bắt được, ta phải nói nguồn tin của ta là gì đây? Nói là thấy Tần quý nhân có vài phần giống Quý công có được không?”

Lăn qua lăn lại.

“Ấy chà, Quý Tuế sắp được gặp cháu gái ruột của mình rồi, ơ? Sao hoàng hậu lại gọi Quý Tuế đến trước vậy!”



Phượng Nghi cung.

“Quý Tuế, ta biết ngươi muốn hỏi chuyện của nữ nhi, những chuyện này A Trừng đều đã nói với ta rồi.”

Đậu hoàng hậu nói thẳng: “Hiện giờ tinh thần A Trừng bất an, để ta nói với ngươi vậy.”

“Đa tạ nương nương.” Quý Tuế nghiêm mặt ngồi thẳng lưng, Quý công năm nay bốn mươi sáu tuổi, lúc này lại luống cuống như đứa trẻ được nghe đại nho giảng bài.

“A Trừng nói với ta, mẫu thân nó là nữ nhi nông hộ, năm Thiên Thống thứ chín tháng mười lúc dịch bệnh hoành hành ở Tuyền Châu, nhà mẫu thân nó bị phá hủy, người thân đều chết, lưu lạc đến thanh lâu. Lúc đó nàng ấy mới bảy tuổi.”

Quý Tuế mặt không chút thay đổi, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thành quyền.

“Đến năm mẫu thân nó đến tuổi cập kê, sắp sửa xuất giá, nhưng năm đó ngươi ra sức trấn áp các thanh lâu, thanh lâu của mẫu thân nó bị niêm phong, may mắn được ra ngoài, sau đó gả cho một trai nhà nông, người kia chất phác thật thà, đối xử với mẫu thân nó rất tốt, cũng coi như là một người tốt.”

Bởi vì… ông ta trấn áp thanh lâu, cho nên cuối cùng nữ nhi của ông ta mới thoát khỏi kiếp nạn?

Trong nháy mắt, đầu óc Quý Tuế chỉ còn lại một mảng trắng xóa.

Mãi cho đến khi Đậu hoàng hậu lên tiếng lần nữa, ông ta mới miễn cưỡng hoàn hồn.

“Thế nhưng lớn lên ở thanh lâu, rốt cuộc vẫn bị tổn hại đến căn cơ, mẫu thân nó ra đi khi mới hai mươi sáu tuổi. Phụ thân nó thì mất từ khi nó ba tuổi. Một mình mẫu thân nó vất vả nuôi nấng nó khôn lớn, cho đến năm nó mười tuổi thì qua đời.”

“A Trừng biết nhảy múa, cũng biết một chút y thuật, đều là do mẫu thân nó dạy. Sau này, hai thứ này, một thứ giúp nó cứu thái tôn, một thứ giúp nó thoát khỏi thái tôn.”

“…”

Người đàn ông hành sự tàn nhẫn, khí chất lạnh lùng; người căm ghét thanh lâu, khinh thường hương thân, trong tay địa chủ hào cường người c.h.ế.t như ngả rạ, trong mắt những người này, danh tiếng còn đáng sợ hơn cả ác bá, phó thừa tướng của triều đình; người được Kim văn học phái tôn sùng, coi là hy vọng của Kim văn học phái, khiến văn học không bị thất truyền, người đứng đầu Kim văn học phái - đại học sĩ Văn Uyên các lúc này quỳ trên tấm đệm, lưng thẳng tắp, nước mắt lăn dài trên má.

Ông ta đã khóc.

Đậu hoàng hậu thở dài một tiếng, nói: “Hiện giờ đứa nhỏ đó đang dưỡng bệnh ở trang viên của ta.”



Trong trang viên, nha hoàn mới được điều đến chỉnh trang lại trang phục cho Tần Trừng, vừa hâm mộ vừa kích động nói: “Tiểu thư! Ngoại công của người chính là Tả đô ngự sử, phó thừa tướng của triều đình, đại học sĩ Văn Uyên các, đại học sĩ Võ Anh điện, kiêm Thái tử thái bảo, người đứng đầu của Kim văn học phái đấy!”

Thế nhưng bản thân Tần Trừng lại vô cùng bình tĩnh. Nàng cúi đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt do mất m.á.u quá nhiều, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Chính là Quý đại học sĩ - người đã cùng bệ hạ bàn luận về nữ đức nữ giới kia sao?”

Nha hoàn không hiểu gì cả, nói: “Ta không rõ những chuyện này, nhưng mà cũng không còn Quý đại học sĩ nào khác đúng không?”

Quý Tuế đến vào lúc này.

Mang theo tràn đầy áy náy và kích động, cùng với bối rối khó tả khi sắp được gặp người thân, ông ta đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy thiếu nữ gầy yếu kia, những lời nói đã chuẩn bị kỹ càng trên đường đi đều tan biến hết, ông ta run giọng nói: “A Trừng! Là ngoại công đây!”

Đối phương ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt trắng đen phân minh, đứng dậy hành lễ, không hề có chút sai sót nào, rõ ràng là khách sáo và xa cách.

Hành lễ xong, thiếu nữ cung kính gọi ông ta: “Quý công.”

Quý Tuế như bị sét đánh. Lúc hoàn hồn lại, tim ông ta đau thắt lại, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ tử làm công việc gì tham khảo thời Tống:
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 96



【Quán trà】

Ngoài ra còn có quán trà trong Trung Ngõa của Vương ma ma, quán trà Đại Nhai Xa Nhi, quán trà Giang Kiểm Duyệt, đều là nơi mà các quan lại hẹn hò gặp mặt.

—— «Mộng lương lục»



【Bán đồ ăn】

Canh cá của Tống Ngũ Tẩu ngoài cửa Tiền Đường

—— «Mộng lương lục»

Như canh cá của Tống Ngũ Tẩu, từng được ngự thiện, sau này trở thành một bà lão giàu có.

—— «Toàn sử cung từ»



【Rót trà châm rượu cho khách】

Lại có các phụ nữ hàng xóm, eo quấn khăn tay vải xanh, búi tóc cao, thay nước châm rượu cho khách, thường gọi là “Tuấn tao”.

—— «Đông Kinh mộng hoa lục»



【Khiêng kiệu】

Kiệu của phụ nữ hai châu Tuyền, Phúc dùng sơn mài vàng son, thuê phụ nữ khiêng.

—— «Kê lặc biên»



【Đầu bếp】

Sau khi dọn dẹp xong, nữ đầu bếp chỉnh lại vạt áo, cúi đầu chào hai cái rồi nói: “Hôm nay thử nấu nướng, may mắn hợp ý ngài. Phải làm theo lệ mà thưởng hậu hĩnh cho ta.” Thái thú chần chừ một lúc, nữ đầu bếp vội vàng nói: “Chẳng lẽ ngài đang đợi xem xét lệ sao?” Nói xong, nàng lấy trong túi ra vài tờ giấy dâng lên, nói: “Đây là giấy chứng nhận bổng lộc mà ta nhận được ở phủ quan hôm trước.” Thái thú xem thì thấy, lệ là mỗi lần tổ chức yến tiệc, đều thưởng lụa là, có khi đến trăm thất, tiền có khi đến trăm nghìn. Không ai câu nệ cả. Thái thú phá lệ chi cho ít lại, lén thở dài nói: “Chúng ta làm quan tiền bạc eo hẹp, loại yến tiệc này không nên tổ chức thường xuyên. Loại đầu bếp này không nên thuê thường xuyên.”

—— «Tống bái loại sao»

【Dịch: Thái thú mời đầu bếp, sau một bữa tiệc, phát hiện đầu bếp đòi “trăm thất lụa là và ba trăm nghìn tiền”, miễn cưỡng trả tiền xong, lén thở dài với người khác thật sự là quá đắt, sau này vẫn nên ít tổ chức tiệc rượu kiểu này, ít thuê đầu bếp kiểu này thì hơn.】



【Hành y】

Trương Sinh - bác sĩ ngoại khoa ở Tú Châu, vốn là Ngự Hậu trong châu. Vợ ông ta gặp thần tiên, tự xưng là Bì Trường Đại Vương, truyền thụ cho nàng một quyển «Ung nhọt dị phương», lại dạy nàng phương pháp đại khái, sau này nàng nổi tiếng nhờ y thuật, người đời gọi là Trương tiểu nương tử. Sau này nàng lại truyền thụ cho chồng mình.

—— «Di kiên chí»



Mông còn chưa kịp nóng ghế, Quý Tuế đã bị hoàng đế gọi đến.

Hoàng đế sẽ không quan tâm đến tâm trạng vừa tìm được cháu gái ruột và vừa biết tin nữ nhi qua đời của Quý Tuế, ngược lại sợ ông ta không chịu nổi mà ngất xỉu, cản trở mình hỏi han, nên sai người đem một bát yến huyết đến cho ông ta.

Sau đó, mặt mày khó chịu hỏi thẳng: “Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Quý Tuế làm bộ ăn hai miếng yến huyết, nhưng lại như nhai sáp.

“Năm đó…”

Quý Tuế vẫn nhớ rõ năm đó, là trận chiến cuối cùng trước khi khai quốc, lúc đó ông ta may mắn trở thành chủ soái hậu quân, được phái đi chịu trách nhiệm điều phối hậu cần cho trận chiến này, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, vợ trước cũng đi theo bên cạnh ông ta, nói muốn điều dưỡng cho ông ta, tránh cho ông ta bận rộn đến mức ngã bệnh.

“Phu nhân của thần, đã trộm tài liệu mà thần cất giữ trong thư phòng, từ lệnh điều động quân đội, đến vị trí chất đống lương thảo.”

Hoàng đế nhíu mày, nhớ lại một chút: “Nhưng năm đó…”

“Điều bệ hạ nghĩ không sai, năm đó đã xảy ra sai sót, nàng ta đã trộm kế hoạch đã bị hủy bỏ, còn quyết sách thật sự, thần có thói quen ghi nhớ trong đầu.”

Nói đến đây, Quý Tuế không hề tự mãn, chỉ ngồi ở đây, tự thuật lại: “Phu nhân của thần, không phải cô nhi, thật ra là nữ nhi của thừa tướng Đại Chu, bị thất lạc trong chiến loạn, sau lại quyết tâm trộm tư liệu để quay về nước. Ngày Đại Chu bị diệt vong, thần vội vàng đến gặp nàng ta, nàng ta đã… tự sát trước mặt thần.”

Máu văng đầy mặt ông ta, từ đó về sau, ông ta luôn cảm thấy trên người mình dính nhớp, không cách nào rửa sạch.

“Trước đó, nàng ta còn đang mang thai, sau khi trở về, đứa trẻ vừa sinh ra đã bị đưa đi, ta chỉ có thể dò la được đó là một bé gái.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 97



“Chuyện chính là như vậy, bệ hạ.”

—— Lý do ông ta luôn kháng cự tiếp xúc với Hứa Yên Miểu trước, chính là sợ Hứa Yên Miểu để lộ thân phận cháu ngoại của thừa tướng triều trước.

Nữ nhi đã không còn, nhưng nữ nhi vẫn còn một đứa con gái.

Quý Tuế đứng dậy, quỳ xuống trước mặt hoàng đế, trán “ầm” một tiếng chạm xuống đất.

“Thần làm chủ soái bất lực, không phát hiện ra có người âm mưu trộm mật văn. Thần làm phu quân bất lực, không kịp thời nhận ra sự dằn vặt của phu nhân. Thần làm phụ thân càng bất lực, ép c.h.ế.t cả nhà mẫu thân của nữ nhi, khiến nữ nhi vừa sinh ra đã phải lưu lạc bên ngoài không rõ sống chết…”

“Thần tự biết không xứng lập gia đình, sinh con đẻ cái. Chỉ một lòng muốn tìm được nữ nhi.”

“Tần Trừng không hề biết chuyện này, nó không biết mình là dòng dõi của thừa tướng triều trước, xin bệ hạ khai ân, tha cho nó một mạng! Thần nguyện dùng mạng để đổi lấy mạng của nó!”



“Hoàng đế lại ghét thừa tướng triều trước như vậy sao.” Hứa Yên Miểu tặc lưỡi: “Năm đó thừa tướng này giả vờ đầu hàng, suýt chút nữa thành công trong việc nội ứng ngoại hợp, còn khiến một đội tiên phong của hoàng đế c.h.ế.t sạch, khiến hoàng đế tức giận nói muốn bêu xác ông ta.”

—— Tuy rằng cuối cùng vẫn tha cho đối phương, an táng ông ta cẩn thận cùng với người nhà đã tuẫn tiết.

“Vậy thì cũng không thể trách Quý Tuế luôn không dám nói cho hoàng đế biết sự thật, còn vì muốn giấu giếm thân phận cháu ngoại của thừa tướng triều trước của con gái, đã đạt thành thỏa thuận với Thanh Hà công chúa đã vô tình biết chuyện này, ông ta không can thiệp chuyện công chúa nuôi nhân tình, công chúa sẽ cho con gái ông ta thân phận quận chúa, là con gái duy nhất của Trưởng công chúa Đại Hạ.”

Lẩm bẩm mấy tiếng.

Quay đầu lại.

Tuôn ra một tràng tên món ăn với người bán hàng rong, không hề dừng lại để lấy hơi.

“Chính là những thứ này, mỗi loại cho ta một phần! Cảm ơn!”

Món ăn vặt thơm phức, nóng hổi đang được làm, ánh mắt Hứa Yên Miểu đặc biệt háo hức: “Cay cay cay! Tất cả đều cho cay!”

Chợ đêm của Đại Hạ có rất nhiều món ngon! Còn có thể thêm cay tùy ý!

Quay đầu lại, liền nhìn thấy Quý Tuế đang đi trong chợ đêm náo nhiệt, rõ ràng là đang lơ đãng. Phía sau ông ta còn có một người ăn mặc như tiểu tư, lo lắng nhìn ông ta.

“Ưm…” Hứa Yên Miểu do dự nhìn Quý Tuế một cái, sau đó lại do dự nhìn món đồ chiên sắp được lấy ra, nhìn qua nhìn lại ba bốn lần, cuối cùng mới do dự tiến lên: “Quý công?”

Quý Tuế bừng tỉnh, nhìn qua: “… Là ngươi?”

Hứa Yên Miểu chớp chớp mắt.

Quý Tuế nhìn hắn, đột nhiên nói: “Ngươi còn nhớ năm kia, nạn đói ở Hà Nam không?”

Ánh mắt Hứa Yên Miểu trôi đi một chút.

Năm kia, hắn còn chưa xuyên không đến đây.

“Tai họa lớn như vậy, ta đương nhiên nhớ rồi!”

Quý Tuế: “…”

Được rồi, hắn không biết.

Nhưng mà hiện tại ông ta đã bị điều làm quan địa phương, không còn nghe thấy tiếng lòng của người này nữa, cũng không biết tại sao hắn lại không biết.

Quý Tuế: “Trước đây ta đến đó giám sát việc cứu trợ, điều động lương thực của Hà Nam, phát hiện ra quan lại ở đó cấu kết với quan lại Hộ bộ, tham ô lương thực, cho nên mới dẫn đến nạn hạn hán ở Hà Nam năm ngoái không thể ngăn chặn kịp thời, khiến nạn đói ngày càng nghiêm trọng, xuất hiện cảnh người ăn thịt người.”

Hứa Yên Miểu sững sờ: “Sao… lại nói chuyện này với ta?”

Quý Tuế: “…”

Quý Tuế chỉ có thể khó khăn đoán suy nghĩ của Hứa Yên Miểu, cẩn thận lựa lời: “Hiện giờ ta đã không còn làm quan nữa, muốn dâng bằng chứng đã thu thập được lên, lại sợ có người ngăn cản, ngươi và Vạn Thọ công chúa có quan hệ tốt…”

Quý Tuế nói rất nhiều, Hứa Yên Miểu chỉ lẳng lặng lắng nghe, cũng không biết hắn có suy nghĩ gì hay không, tóm lại, cuối cùng Hứa Yên Miểu gật đầu: “Được, nếu ta gặp được Vạn Thọ công chúa, ta sẽ chuyển bằng chứng này cho nàng ấy.”

Sau đó, Hứa Yên Miểu liền rời đi.

Hắn rời đi rồi, Quý Tuế đứng im rất lâu.

Lâu đến mức tiểu tư phía sau cũng phải chủ động lên tiếng: “Lão gia?”

“Không nghe thấy nữa…”

“Cái…”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 98



Quý Tuế đứng dưới ánh đèn của chợ đêm, bóng kéo rất dài.

Giọng nói kia mang theo nỗi buồn bã nhàn nhạt.

“Không nghe thấy nữa rồi.”

Lúc có thể nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, Quý Tuế cảm thấy phiền não, bực bội, thế nhưng khi thật sự không nghe thấy nữa, lại giống như nhìn thấy một cánh cửa đóng sầm lại trước mặt ông ta.

Chỉ có quan kinh thành mới có thể nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, quan địa phương, cho dù có quan ấn, cho dù người tạm thời đang đứng trên đất kinh thành, cũng không nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu nữa.

Trước kia bị điều làm Tri phủ, tuy rằng ông ta biết con đường quan lộ của mình đến đây là dừng lại, hoàng đế không thể nào cho phép ông ta hồi kinh nữa, nhưng, về mặt tình cảm vẫn chưa nhận thức được sự khác biệt, người đến thăm hỏi ông ta vẫn rất nhiều, nhân mạch của ông ta vẫn ở đó, ông ta vẫn là người đứng đầu của Kim văn học phái, thậm chí bạn tốt của ông ta, chính là hoàng thái tử hiện giờ.

Thế nhưng, không có lúc nào giống như lúc không nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, khiến Quý Tuế nhận thức sâu sắc… Thật sự đã khác rồi.

—— Ông ta đã bị ngăn cản ở bên ngoài vòng quyền lực.

Mà không có quyền lực thực tế, những thứ kia, rốt cuộc cũng chỉ là cái danh hão.

Tiểu tư không biết phải nói gì, vắt óc suy nghĩ một lúc, nói: “Tiểu thư vẫn đang đợi lão gia trở về.”

Đây thật ra là lời nói dối, Tần Trừng luôn lạnh nhạt với ông ta, sao có thể đợi ông ta trở về chứ.

Ánh mắt Quý Tuế phức tạp nhìn hướng Hứa Yên Miểu rời đi, sau đó nghĩ đến Tần Trừng, vẻ mặt lập tức dịu dàng hẳn đi: “Trở về thôi.”

Hiện tại A Trừng không nhận ông ta, không sao cả, là ông ta làm sai, ông ta sẽ dùng cả đời này để xin A Trừng tha thứ. Không tha thứ cũng không sao, ông ta sẽ bù đắp cho A Trừng hết khả năng của mình.

Lại nghĩ đến lúc trước, có người đưa tin cho ông ta, nói rằng vị quân tử viết «Nữ giới» kia đã được hoàng đế thả ra, đối phương tuyên bố sẽ trở về quê hương, bắt đầu từ những người xung quanh, từng chút một mở rộng tầm ảnh hưởng của «Nữ giới».

Mà trùng hợp là, quê hương của đối phương vừa hay nằm trong phạm vi quản lý của ông ta sau này. Ông ta còn được bệ hạ tha thứ, cho phép ông ta dẫn theo gia quyến đến nhậm chức.

Nghĩ đến vị quân tử kia và «Nữ giới».

Quý Tuế cười lạnh một tiếng.

Muốn mở rộng tầm ảnh hưởng của «Nữ giới»? Cứ thử xem.



Hứa Yên Miểu đến triều đường với quầng thâm mắt.

Hắn đã suy nghĩ cả đêm xem phải vạch trần chuyện tham ô kia như thế nào.

Chuyện này liên lụy khá lớn, giao cho Vạn Thọ công chúa e là không che giấu được.

—— Hứa Yên Miểu căn bản không hề nghĩ đến, cái gọi là truyền đạt cho Vạn Thọ công chúa của Quý Tuế chỉ là cái cớ, ông ta chỉ muốn cho Hứa Yên Miểu biết chuyện này, sau này nói trong lòng trên triều đường… Như vậy, công lao đều là của Hứa Yên Miểu.

Quý Tuế thật sự rất ghét sự ồn ào của Hứa Yên Miểu, nhưng lại rất cảm kích Hứa Yên Miểu đã giúp ông ta tìm được cháu gái ruột.

Hứa Yên Miểu đang lơ đãng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt và tiếng nhắc nhở của Binh bộ ti vụ.

Binh bộ ti vụ lo lắng muốn chết.

Hứa lang! Đừng lơ đãng nữa! Hôm nay bệ hạ rõ ràng là đang không vui, nhỡ đâu bị phát hiện…

“Hứa Yên Miểu.” Giọng nói của hoàng đế bình thản như nước.

Thế nhưng… Hứa Yên Miểu đang lơ đãng.

Hoàng đế: “…” Hít sâu một hơi, nâng cao giọng: “Hứa Yên Miểu.”

Hứa Yên Miểu vẫn đang lơ đãng.

Binh bộ ti vụ trợn to mắt, nháy mắt đến mức chuột rút,

Hứa lang! Hứa lang?!!

Cẩm Y Vệ nhận được ánh mắt của hoàng đế, chạy tới: “Hứa ti vụ! Bệ hạ gọi ngài!”

Hứa Yên Miểu bừng tỉnh, nhanh chóng bước ra khỏi hàng quan lại: “Bái kiến bệ hạ.”

Hoàng đế nhếch mép, nghĩ đến sự sợ hãi mà mình phải chịu đựng trên pháp trường hôm qua, bắt đầu công khai… tìm chuyện.

Đúng vậy, chính là tìm chuyện, rõ ràng đến mức các triều thần đều không nhịn được mà thương xót Hứa Yên Miểu.

Nghe xem, đó đều là những gì thế này —
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 99



“Tài liệu này là do ngươi sắp xếp sao chép sao? Ngươi xem đi! Chữ viết suýt chút nữa thì viết ra ngoài giấy rồi!”

“Tại sao không sao chép ba bản? Quy định là hai bản ngươi không thể chủ động một chút sao? Nhất định phải quy định nói gì, ngươi mới làm theo sao?”

“Còn nữa, bình thường ngươi ăn cơm một mình sao? Sống tách biệt như vậy! Làm sao làm quan được!”

Rõ ràng là đang tìm chuyện.

Thế nhưng, bệ hạ vậy mà lại chú ý đến chuyện Hứa Yên Miểu bình thường ăn cơm một mình…

Không ít triều thần cảm thấy chua xót trong lòng.

Còn nữa, loại tìm chuyện này… Ai đã từng thấy hoàng đế không vui, vậy mà chỉ hành người ta như vậy, thậm chí trên quan trường kiểu hành này còn không tính là trách phạt, chỉ là đang trút giận, hơn nữa còn là kiểu trút giận của trẻ con.

Nếu bọn họ được đối xử như vậy, nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh mất.

Hứa Yên Miểu kia còn ngẩn người ra làm gì, sao không nhanh chóng nhận lỗi, sau đó nói mấy lời hay ý đẹp để dỗ dành hoàng đế!

Thế nhưng, nam sinh viên đại học đã thức trắng cả đêm hôm qua vì chuyện tham ô của Quý Tuế do dự…

【Hoàng đế làm sao vậy?】

Đột nhiên kinh hãi: 【Chẳng lẽ ông ta đã biết chuyện có người ở Hộ bộ cấu kết với quan lại Hà Nam, tham ô lương thực rồi sao?!】

【Ông ta sẽ không nghi ngờ ta cũng có phần đấy chứ?】

【Chuyện này! Vốn phải nhập kho năm trăm bảy mươi mốt vạn thạch, thực tế chỉ nhập kho hai trăm ba mươi sáu vạn thạch kia, không liên quan gì đến ta!】

【Ta chưa bao giờ tham ô!】

Tâm trạng vừa mới tốt lên một chút của hoàng đế, “ầm” một tiếng rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

Nụ cười vừa mới xuất hiện trên mặt lập tức cứng đờ.

Nhập kho năm trăm bảy mươi mốt vạn thạch, thực tế chỉ nhập kho hai trăm ba mươi sáu vạn thạch…

Thiếu gần sáu phần?!

Ai làm vậy!!!

Toàn bộ người của Hộ bộ, từ Thượng thư đến ti vụ, từ Chánh nhị phẩm đến Tòng cửu phẩm đều toát mồ hôi lạnh, từng người một chỉ thiếu nước quỳ xuống ngay tại chỗ, chỉ trời thề đất là không liên quan gì đến mình!

Từng người một rất tuyệt vọng.

Tại sao hoàng đế và Hứa Yên Miểu giận dỗi nhau, mà người bị thương lại luôn là chúng thần!

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Tuế là chủ soái hậu quân tham khảo từ triều Minh:

Năm vị chủ soái đầu tiên của ngũ quân doanh là Trương Ngọc (Minh Vinh quốc công) - chủ soái trung quân; Chu Năng (Thành quốc công) - chủ soái tả quân; Lý Bân (Phong Thành hầu) - chủ soái hữu quân; Từ Trung (Vĩnh Khang hầu) - chủ soái tiền quân; Phòng Khoan (Tư Ân bá) - chủ soái hậu quân. Bởi vì Trương Ngọc tử trận, Minh Thành Tổ mới phong Khâu Phúc làm tổng binh quan ngũ quân doanh, có lý do để tin rằng tổng binh quan đầu tiên trên thực tế của ngũ quân doanh, chính là Minh Thành Tổ.

【Hậu quân thật ra chủ yếu là phụ trách công việc hậu cần của toàn quân, bao gồm nhân công phụ trách hậu cần và gia quyến theo quân đội, phụ trách lương thảo và quân nhu, đồng thời cung cấp hậu vệ cho đại quân.】



Vụ án tham ô, tham khảo vụ án tham ô của Quách Hoàn triều Minh.

Lúc đó lẽ ra phải nhập kho bốn trăm năm mươi vạn thạch, nhưng chỉ thu được hai trăm sáu mươi vạn thạch, tức là tham ô hơn bốn phần.



Có người đã động đến lương thực của triều đình.

Hoàng đế nhìn chằm chằm vào toàn bộ quan lại Hộ bộ với đôi mắt đen láy, kỳ lạ là ông ta không hề tỏ ra tức giận, ngược lại trông rất bình tĩnh.

Thế nhưng, các quan viên đứng ở hàng đầu có thể chú ý đến tâm trạng của hoàng đế, lại cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên qua lớp áo quan dày cộp, lạnh thấu xương.

Bọn họ rất hiểu hoàng đế, đôi khi tức giận mắng chửi, mới là không quá tức giận.

Hoàng đế lên tiếng: “Hứa Yên Miểu, lui về đi.”

Tuy rằng đôi khi Hứa Yên Miểu không hiểu được ẩn ý trong lời nói, nhưng hắn luôn nghe lời, nghe vậy cũng không hỏi nhiều, lui về vị trí cuối hàng, vị trí mà tiểu quan Tòng cửu phẩm nên đứng.

【Cảm giác hoàng đế hình như rất tức giận, xem ra chuyện tham ô lương thực quả nhiên đã bại lộ rồi sao?】
 
Back
Top Bottom