Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 80



Khi bản thân bị kéo từ cuối đám đông lên hàng đầu hóng hớt, tiếng ồn ào ập vào mặt, Kỷ Tuế đã không còn quan tâm đến mái tóc đầy mồ hôi và bộ y phục bằng lụa nhăn nhúm của mình nữa.

Hắn tuyệt vọng nhắm mắt:

… Xong rồi.

Quả nhiên. Ngay sau đó, âm thanh trong lòng Hứa Yên Miểu hít vào một ngụm khí lạnh.

【Thanh Hà công chúa… là khách quen của chùa Ngọc Long này?! Xì—— Sao có thể như vậy! Chẳng phải nàng ấy và lão Kỷ là tình yêu trong sáng, thuần khiết, một đối một sao?! A, chuyện này, hôm qua còn đặc biệt chọn người ở trong chùa, chỉ định muốn diễn kịch!!!】

Kỷ Tuế: Hừ hừ.

Ngươi nhất định phải nói rõ ràng như vậy sao?

Bị nhét một miếng dưa mới, Thái tử suýt chút nữa nghẹn chết: “…”

Hắn muốn an ủi Kỷ Tuế, nhưng lại không nhịn được sự khiếp sợ và tò mò đối với chuyện này, hai loại biểu cảm không dám tin và oa muội muội ngươi cũng lợi hại thật đấy đan xen vào nhau trên khuôn mặt, trông vô cùng méo mó.

Còn biểu cảm của lão hoàng đế, có thể nói là long trời lở đất.

“Thanh Hà?!”

“Sao có thể có Thanh Hà!”

Trên mặt hắn tràn đầy phẫn nộ kiểu “Hoàng khẩu tiểu nhi dám hủy hoại danh dự của nhi tử trẫm”.

Thanh Hà chính là nữ nhi hiền lương thục đức duy nhất của hắn!!!

——Cũng may là Hứa Yên Miểu đứng cách đó khá xa, không nghe thấy hắn lỡ lời.

“Nhất định là hiểu lầm rồi…” Lão hoàng đế không muốn tin vào hiện thực.

Nữ nhi của hắn luôn dịu dàng hiểu chuyện…

【Để ta xem để ta xem, đóng vai tiểu thư nhà giàu ngang ngược và Thừa tướng! Thừa tướng quyền khuynh triều chính!】

【Còn sắp xếp thêm một người con trai là Trạng nguyên yếu đuối làm nền! Bảo bối của Thừa tướng!】

【A! Câu này! Câu này kinh điển đây! “Thừa tướng đại nhân, ngài cũng không muốn con trai ngài biết chuyện chứ?”】

Tuy là Thừa tướng nhưng căn bản không quyền khuynh triều chính, hơn nữa đã gần tám mươi tuổi Đậu Thừa tướng: “…” Tuy rằng biết Thanh Hà công chúa có khả năng rất cao là không có ý đồ với mình, nhưng lão nhân gia vẫn nhịn không được mà xanh mặt. Kỷ công! Ngài nghe lão phu giải thích, lão phu và công chúa không có gì!

Vị tân khoa Trạng nguyên được Hứa Yên Miểu khen ngợi trước mặt mọi người: “…” Hắn cúi đầu nhìn bản thân, thở phào nhẹ nhõm, may quá, hắn không yếu đuối, không cần phải lo lắng Kỷ công giận chó đánh mèo… chứ?

【Còn nói! “Hừ, Thừa tướng đại nhân, lúc trước ngài sỉ nhục ta ‘ngang ngược bất kham, không xứng làm vợ’, có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?”】

Lão hoàng đế tối sầm mặt.

Kỷ Tuế vội vàng đưa tay lên xoa trán, thân thể lảo đảo hai cái.

Trạng nguyên có yếu đuối hay không thì người khác không rõ, nhưng các vị quan viên đều nhất trí cho rằng, Kỷ công vừa rồi đưa tay lên xoa trán, thân thể lảo đảo hai cái kia thì có vẻ rất yếu đuối.

Đậu Thừa tướng thì vẫn luôn giữ nguyên một biểu cảm. Trước đó là mặt mày xanh lét, bây giờ cũng là mặt mày xanh lét.

… Ồ không đúng.

Hình bộ Thượng thư đứng gần đó có vẻ như đang ngồi trên đống lửa, ông ta chú ý tới mức độ xanh lét trên mặt Đậu Thừa tướng còn sâu hơn lúc trước!

Thấy Hứa Yên Miểu dường như còn muốn tung ra tin tức động trời gì đó, Kỷ Tuế lập tức tiến lên ngăn cản: “Hứa Yên Miểu! Ngươi…”

Lão hoàng đế rất vui mừng.

Hắn nhìn bóng lưng của Kỷ Tuế, giống như người nông dân nhìn thấy thỏi vàng ròng rực rỡ.

Không ngờ Kỷ Tuế lại si tình với nữ nhi của hắn như vậy! Ai cũng biết Kỷ Tuế có tật sạch sẽ, nữ nhi của hắn lại “hồng hạnh xuất tường” còn ở bên cạnh vị thủ tọa kia, Kỷ Tuế vậy mà không tức giận, ngược lại còn vì danh dự của nữ nhi mà đi ngăn cản Hứa Yên Miểu!

Hắn đi ngăn cản, Hứa Yên Miểu có thể sẽ nhắm vào hắn mất!

Lão hoàng đế cảm động đến rưng rưng nước mắt: “Tốt! Tốt lắm!” Không chọn nhầm người cho nữ nhi.

Còn chuyện của nữ nhi hắn, hắn nhất định phải bắt ả ta đoạn tuyệt quan hệ với tên hòa thượng kia, ngoan ngoãn về nhà sống cùng Kỷ Tuế!

Người đàn ông tốt như vậy sao không biết trân…

【Trước đây ta chưa từng chú ý tới!】 Hứa Yên Miểu hai mắt sáng rực như có ánh sáng, hoàn toàn không để ý đến việc Kỷ Tuế đang đứng trước mặt mình, trên mặt đỏ bừng vì hưng phấn: 【Kỷ công và Thanh Hà công chúa! Thế mà từ đêm tân hôn đến giờ chưa từng chung phòng!】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 81



Hứa Yên Miểu nhấn mạnh từng chữ: 【Chưa, từng, chung, phòng!】

Kỷ Tuế cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang nhìn chằm chằm vào lưng hắn từ nóng rực chuyển sang lạnh lẽo, trong lạnh lẽo còn mang theo sát khí…

Kỷ Tuế: “…”

Hắn đã nói rồi, Hứa Yên Miểu chính là tai họa. Tai họa cho văn đàn của hắn còn chưa đủ, bây giờ còn muốn tai họa đến người hắn nữa.

Còn bản thân lão hoàng đế, ánh mắt vô cùng hung dữ.

Tốt cho ngươi lắm Kỷ Tuế! Ngươi thế mà lại cưới nữ nhi của trẫm xong rồi để nó sống cô độc! Trẫm đã biết, nữ nhi của trẫm là người rụt rè, trầm tĩnh, nội liễm lại ôn nhu như vậy, sao có thể đi tìm hòa thượng chứ! Nhất định là do Kỷ Tuế ép buộc!

Nghĩ đến đây, lão hoàng đế càng muốn mài d.a.o cho sắc.

Còn đám đại thần, bọn họ không dám hó hé một tiếng, cúi đầu cố gắng không giao tiếp bằng mắt với lão hoàng đế, sợ lão hoàng đế trút giận lên người bọn họ.

Tuy nhiên…

Không ít quan viên âm thầm giơ ngón cái trong lòng.

Kỷ công quả nhiên là Kỷ công! Dám đối xử với công chúa như vậy! Thật là tấm gương cho hậu thế! Còn sốc hơn cả chuyện tên phò mã kia muốn đánh c.h.ế.t công chúa lúc trước!

Kỷ Tuế rất bình tĩnh.

Kỷ Tuế nhìn về phía hoàng đế, trong lòng đã nhanh chóng nghĩ ra lý do.

Cứ nói là hắn và công chúa tình đầu ý hợp, nhất thời lỡ dại tư thông, sau khi thành thân, sinh hạ nữ nhi lại làm mất con, công chúa đau lòng muốn c.h.ế.t nên mới buông thả bản thân, hai người đều đau khổ đến mức không muốn sinh con nữa, vì thế quyết định ngủ riêng, cho đến khi tìm được nữ nhi.

Nhưng không ngờ một tìm chính là hơn ba mươi năm!

Lý do này Kỷ Tuế cảm thấy không có chỗ nào sơ hở.

Kỷ Tuế tiến lên một bước, cố ý làm ra vẻ mặt ngưng trọng: “Bệ hạ, thần…”

【Ồ! Trách sao lại chưa từng chung phòng! Thì ra là hôn nhân hợp đồng!】

Lời nói đã chuẩn bị kỹ càng nghẹn lại trong cổ họng, Kỷ Tuế suýt chút nữa tức hộc máu.

Hứa Yên Miểu tên khốn kiếp này rốt cuộc cũng phản ứng lại, nhìn hắn hỏi: “Kỷ công có gì phân phó?”

Kỷ Tuế mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Hứa Yên Miểu.

Hứa Yên Miểu càng ngơ ngác hơn: “Kỷ công?”

Kỷ Tuế: “Hừ hừ.”

Hứa Yên Miểu: “?”

Kỷ Tuế thu lại nụ cười gượng gạo, giọng điệu đều đều: “Không có gì.”

“Vâng ạ!” Hứa Yên Miểu cung kính nói, không hỏi thêm gì nữa.

Sau đó…

【Xì! Không chỉ là hôn nhân hợp đồng! Kỷ Tuế còn có một người vợ trước! Chẳng lẽ là còn yêu thương vợ cũ tha thiết sao?!】

【Ơ, hình như cũng không phải…】

——Tiếp tục đắm chìm trong việc hóng hớt.

Ngươi còn moi móc!

Kỷ Tuế cắn chặt răng.

Hứa Yên Miểu! Ngoài việc xem náo nhiệt chuyện của người khác ra, ngươi còn chuyện gì đứng đắn để làm nữa không hả?!

Lão hoàng đế đột nhiên lên tiếng: “Cát An Hầu! Còn chưa đủ náo nhiệt hay sao?!”

Trực tiếp cắt ngang trải nghiệm đắm chìm của Hứa Yên Miểu.

Hứa Yên Miểu hoàn hồn, âm thanh trong lòng biến mất.

“Đừng—” A!

Hình bộ Thượng thư lo lắng đến mức buột miệng nói ra.

Bọn hạ thần còn chưa nghe xong đâu! Dù sao Cát An Hầu cũng bị cắm sừng mấy chục năm rồi, cũng không thiếu chút thời gian này!

Chuyện vợ trước của Kỷ Tuế là như thế nào! Bọn hạ thần muốn nghe!

Còn nữa, rốt cuộc hắn và Thanh Hà công chúa là chuyện như thế nào! Sao lại là hôn nhân hợp đồng! Bọn họ đã ký kết những gì?!

Bệ hạ, ngài không muốn nghe thì thôi! Bọn hạ thần muốn nghe!

Lão hoàng đế cười lạnh một tiếng.

Không! Các ngươi không muốn nghe!

Hắn nhìn cuộc ẩu đả đã dừng lại vì tiếng quát của mình, lửa giận bùng phát: “Các ngươi xem xem mình ra cái thể thống gì nữa! Giữa thanh thiên bạch nhật mà lại tụ tập đánh nhau! Còn đâu dáng vẻ và phong độ của người có chức vị cao?”

Cả triều im phăng phắc.

Hai nhóm người trên “chiến trường” đều cúi gằm mặt, ỉu xìu, mặc cho thiên tử khiển trách.

Tìm được nơi trút giận, tâm trạng lão hoàng đế tốt hơn rất nhiều.

Đột nhiên có một giọng nói: 【A? Chẳng phải vừa rồi người này còn xem náo nhiệt lắm sao? Sao tự nhiên lại nổi giận lôi đình thế nhỉ?】

【Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là bạn quân như bạn hổ? Ừm! Quả nhiên làm quan khó quá! Tâm tình ông chủ thay đổi thất thường, lúc trước còn cười hì hì xem kịch hay, một giây sau đã nổi trận lôi đình, còn thay đổi nhanh hơn cả tắc kè hoa.】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 82



Tâm trạng lão hoàng đế lại “ầm” một tiếng rơi xuống đáy vực.

Thật sự là tức c.h.ế.t đi được.

Muốn tóm lấy cổ áo Hứa Yên Miểu lắc mạnh: Ngươi nói xem tính tình trẫm thất thường là vì ai! Ngươi không thể nào để trẫm bớt lo được một chút hay sao?!

Lão hoàng đế hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Yên Miểu, trừng đến mức Hứa Yên Miểu khó hiểu, không ngừng đoán xem rốt cuộc là ai trong đám người xung quanh mình đã đắc tội với hoàng đế, mới khiến lão hoàng đế trừng mắt nhìn về phía này.

Lão hoàng đế hít sâu một hơi.

Người này không thể động vào.

Quay đầu nhìn Cát An Hầu.

Cát An Hầu: “?!” Lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Lão hoàng đế: “Chuyện công sai hôm nay, trẫm sẽ phân xử.”

Nhìn chằm chằm Cát An Hầu và mỹ phụ: “Đã không còn tình cảm, chi bằng giải thoát cho nhau đi.”

Mỹ phụ đồng ý một cách dứt khoát.

Cát An Hầu đoán ả ta nóng lòng muốn ở bên cạnh tên chủ trì tuấn tú kia, không muốn để ả ta được như ý nguyện dễ dàng như vậy, nhưng hoàng đế đang nhìn chằm chằm… Mặt Cát An Hầu giật giật, không dám lộ rõ vẻ mặt khó chịu, nói: “Tuân chỉ!”

Lão hoàng đế lại nói: “Đã ngươi đã ký kết khế ước…” Nói đến khế ước, lão hoàng đế lại nghĩ đến chuyện hôn nhân hợp đồng mà Hứa Yên Miểu nói, trong lòng càng thêm bực bội, biểu hiện ra bên ngoài chính là giọng điệu lạnh lùng hơn: “Chuyện này là do ngươi bội ước trước, vị phu nhân này không thể tính là phạm tội thông dâm. Ngươi hiểu chứ?”

Tất nhiên là mỹ phụ lập tức nói hiểu rồi, sau đó quỳ xuống dập đầu, tạ ơn hoàng thượng.

Đối với chuyện này, Cát An Hầu cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

“Còn chùa Ngọc…” Lão hoàng đế dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp bỏ qua: “Lũ tăng nhân các ngươi câu kết với phụ nhân, thật là không biết xấu hổ, theo luật—”

【Ơ? Muốn trực tiếp g.i.ế.c sao? Hay là xử lý như thế nào đây?】

【Nữ nhi của Đô sát viện Hữu Đô Ngự sử… Sau khi tự tay chặt đứt tay tên tra nam ngoại tình trở về, sát khí rất nặng, lúc nào cũng ra bãi săn bắn, một lần g.i.ế.c là g.i.ế.c cả xe! Sau đó, vô tình đến chùa Ngọc Long, xung quanh có rất nhiều giải ngữ thảo dỗ dành nàng ấy vui vẻ.】

Mắt Đô sát viện Hữu Đô Ngự sử lập tức rưng rưng.

Trách sao nữ nhi nhà ta lại trở nên vui vẻ hoạt bát như vậy, thì ra là trăm thép luyện thành kim!

Lão Ngự sử sáu mươi chín tuổi lập tức run rẩy đứng dậy: “Bệ hạ! Lão thần… lão thần…” Ông ta vắt óc suy nghĩ lý do, vắt óc hồi tưởng: “Lão thần và Ôn gia… Ôn gia… A! Chính là cái tên… cái tên… bảy mươi lăm tuổi còn chơi tiểu quan kia, Thái tử Xá nhân, quan hệ rất thân thiết! Lão thần còn thường xuyên cùng ông ta đến chùa Ngọc Long! Chuyện này… phu thê một ngày… phu phu một ngày cũng bằng trăm ngày ân nghĩa, lão thần muốn xin bệ hạ ân điển…”

Quần thần cung kính nể phục.

Vì danh dự của nữ nhi, ông ấy đã trực tiếp hy sinh bản thân, bất chấp tuổi già!

Ôn gia lão đại - ông lão bảy mươi lăm tuổi - cựu Thái tử Xá nhân, hiện tại bị cách chức ở nhà: “Hắt xì!”

Sau này, chuyện này truyền đến tai ông ta…

Ôn gia lão đại: “???”

Ngươi thanh cao! Ngươi ghê gớm! Vì nữ nhi của ngươi, ngươi lôi ta ra sao?! Rõ ràng mọi người đều đã quên chuyện ta bảy mươi lăm tuổi còn… cơ mà!!!

【Còn có…】

Lời Hứa Yên Miểu còn chưa nói xong, đột nhiên có một người nhảy ra, chính là một vị học sĩ ở Hoa Gai Điện, từng chữ tha thiết: “Bệ hạ! Lời Binh bộ Thượng thư nói rất đúng, những tăng nhân này cũng là người đàng hoàng làm ăn, thật sự không được, thì đánh mỗi người hai mươi trượng, đóng cửa chùa Ngọc Long là được rồi.”

Lão hoàng đế khó hiểu: “Nhà ngươi không có muội muội, cũng không có nữ nhi, ngươi xin tha cho bọn họ làm gì?”

“Chuyện này…”

【Mẹ kiếp!】

【Ha ha ha ha ha ha ha ha!】

Tiếng cười lớn của Hứa Yên Miểu đột nhiên vang lên.

【Nhân tài! Sở thích kỳ quái, mỗi lần thê thiếp trong nhà gặp tình lang, hắn ta đều mở cửa tạo điều kiện!】

【Mỗi lần biết được bọn họ ở bên ngoài với người khác là lại đặc biệt vui vẻ!】

【Xì—— Cả cưới vợ và nạp thiếp đều cố ý chọn những người có tình ý với người khác, cái này cái này cái này! Trách sao lại không muốn đám tăng nhân này xảy ra chuyện, thì ra là như vậy!】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 83



Lão hoàng đế há hốc mồm, hồi lâu sau cũng không nói nên lời.

Đây đều là cái thứ gì vậy?!

Đám đại thần của trẫm rốt cuộc là giống loài kỳ quái gì vậy?

Sao từ sau khi Hứa Yên Miểu đến triều đường, từng người một đều trở nên kỳ quái như vậy! Trước là phò mã muốn đánh c.h.ế.t công chúa, sau đó là Ngự sử sợ phu nhân đến mức trốn trong núi sâu rừng già mấy ngày liền, Xá nhân của Thái tử bảy mươi lăm tuổi rồi mà còn có thể chơi tiểu quan! Còn mắc bệnh hoa liễu nữa chứ!!!

Bây giờ đến cả người thích nhìn thê thiếp ngoại tình cũng xuất hiện?!

Lão hoàng đế không hiểu, lão hoàng đế trợn tròn mắt.

Vị quan viên bị vạch trần là có sở thích kỳ quái kia dừng lại rất lâu… rất lâu…

Sau đó, cúi người hành lễ với hoàng đế, cả người giống như bị ấn nút lui, lùi về phía sau đám quan viên, giơ hốt lên, trên mặt nghiêm túc dường như còn mang theo chút suy tư.

Hả? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao? Không có mà?

Đồng liêu bên cạnh huých khuỷu tay vào ông ta: “Ngươi… ngươi thật sự thích bị cắm sừng sao?”

Oa——

Thì ra trên đời này còn có loại người như vậy!

Quan viên thích bị cắm sừng giơ hốt lên, lệ rơi đầy mặt.

Ngươi nhảy ra làm gì hả! Đến lượt ngươi ra vẻ ta đây à! Ngu ngốc!



Lão hoàng đế cuối cùng cũng thốt ra được lời nói.

“Các ngươi…”

Lão Ngự sử rơi lệ nhìn hắn.

Binh bộ Thượng thư tha thiết nhìn hắn.

Quan viên thích bị cắm sừng… Ồ, quan viên thích bị cắm sừng không nhìn hắn.

Nhưng có không ít vị quan viên có thê tử hoặc là nữ nhi trong nhà từng đến chùa Ngọc Long, tuy rằng không đứng ra nói gì, nhưng rõ ràng là rất lo lắng.

Lo lắng một hồi, ánh mắt lại liếc nhìn lão hoàng đế.

Lão hoàng đế: “…”

Tại sao trẫm phải đứng ra dàn xếp chuyện thế này cho bọn họ chứ???

Trẫm làm hoàng đế có phải là hơi kỳ quái rồi không?

Sau khi hóng hớt thỏa mãn, sự phấn khích và k*ch th*ch qua đi, sự bất lực trống rỗng tràn vào trong lòng.

Lão hoàng đế nhìn lướt qua đám người vô dụng bên dưới, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Chùa Ngọc Long đã nộp thuế chưa? Bọn họ không phải là chùa miếu chân chính, mà là bán thân mua vui, vậy đã nộp thuế chưa?”

Chúng đại thần: “???”

Bệ hạ, trọng điểm của ngài có phải là hơi sai rồi không?

Hộ bộ Thượng thư lộ vẻ mặt đau lòng: “Bẩm bệ hạ, chưa ạ.”

Sắc mặt lão hoàng đế đột nhiên thay đổi: “Không nộp thuế còn muốn mở kỹ viện?! Còn phục vụ? Còn kinh doanh?”

Lão hoàng đế rõ ràng là đã nắm được điểm mấu chốt, còn kích động hơn lúc trước: “Bổ sung thuế! Bắt bọn họ bổ sung thuế! Sau đó ra lệnh đóng cửa! Loại chùa miếu thế này tuyệt đối không thể tồn tại ở Đại Hạ của trẫm!”

“Sau đó! Kỷ Tuế!”

Kỷ Tuế bước ra, cung kính hành lễ.

“Năm sau, ngươi nhậm chức Tuần án Ngự sử, đi tuần tra chín châu, kiểm tra chùa chiền.”

Hứa Yên Miểu nhớ lại một chút về chức vụ Tuần án Ngự sử.

Hình như là… tương tự như người do cục điều tra th*m nh*ng, ủy ban thanh tra phái đi? Vốn dĩ đã có Tuần án Ngự sử chuyên môn, nhưng nếu hoàng đế cảm thấy chuyện này rất quan trọng, sẽ đặc biệt tìm một vị quan lớn mà mình tín nhiệm, ban cho hắn chức danh Tuần án Ngự sử, để hắn ta xuất kinh làm việc.

Giọng điệu lão hoàng đế càng lúc càng nhanh, càng nói càng kích động.

“Kẻ nào tự ý làm giả độ điệp——giết!”

Làm hòa thượng cần phải có độ điệp, độ điệp do triều đình cấp phát, mà chùa chiền chân chính có thể sở hữu tài sản, hơn nữa những tài sản này không cần phải nộp thuế, cho nên không ít người lựa chọn quy y cửa Phật. Triều đình kiểm soát chặt chẽ việc cấp phát độ điệp, chính là đang kiểm soát thuế má, không để nó bị giảm sút quá nhiều.

“Có hành vi mở chùa miếu dâm loạn, ví như vào thời Cao Tông nhà Chu, có một ngôi chùa tên là Tinh Nghiêm tự, phụ nữ đến cầu tự, liền đi qua đường hầm vào phòng của hòa thượng, giả mạo Phật tử thông dâm. Nếu có chuyện tương tự như vậy——giết!”

Kỷ Tuế: “Thần tuân chỉ!”

“Lễ bộ Thượng thư đâu!”

“Có thần.”

“Từ năm Thiên Thống thứ ba mươi hai trở về trước không truy cứu, từ năm Thiên Thống thứ ba mươi hai trở đi, phàm là đạo sĩ, tăng lữ, phủ không được vượt quá bốn mươi người, châu ba mươi người, huyện hai mươi người. Nam giới chưa đến bốn mươi tuổi, nữ giới chưa đến năm mươi tuổi, không được phép xuất gia. Chuyện này giao cho Lễ bộ phụ trách.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 84



Lễ bộ Thượng thư: “Thần tuân chỉ!”

“Tiến hành nghiệm tăng! Người tu thiền hỏi về đạo lý thiền! Người giảng kinh hỏi về những điều quan trọng trong kinh Phật! Nếu có thể tinh thông, mới được tiếp tục làm tăng nhân, nếu không, đánh ba mươi trượng, đuổi về làm thường dân! Từ năm nay trở đi, ba năm nghiệm tra một lần!”

“Tuân chỉ!”

“Biên soạn sổ sách hộ tịch tăng nhân. Trên sổ sách phải ghi rõ ràng quê quán, nơi ở, thứ tự, tuổi tác, họ tên, giới tính, chùa chiền xuất gia và năm tháng cạo đầu, số hiệu độ điệp, còn phải ghi chú thêm họ tên phụ mẫu và sư phụ. Mỗi một ngôi chùa, đều phải ghi chép số lượng tăng phòng và số lượng tài sản cố định.”

“Hai việc này do Lễ bộ, Tăng lục ti, địa phương tăng ti phối hợp với nhau.”

Không ai được động vào tiền của ông ta!

Không một ai!

Lễ bộ Thượng thư và Tả, Hữu Thiện Thế (chức quan đứng đầu Tăng lục ti) vội vàng hành lễ: “Tuân chỉ!”

Từng chuyện một được ban bố xuống, cỗ máy khổng lồ triều đình bắt đầu vận hành.

“Còn chùa Ngọc Long cùng với đám tăng nhân kia.”

So với việc buột miệng nói ra lúc trước, lần này lão hoàng đế nói rất nghiêm túc.

“Trục xuất tăng nhân, phá hủy chùa miếu, các tăng nhân bị giáng xuống làm thường dân, xử lý theo tội danh trốn thuế, đánh năm mươi trượng, tịch thu một nửa tài sản sung vào quốc khố.”

Hộ bộ Thượng thư buột miệng nói: “Bệ hạ thánh minh!”

Hộ bộ Thượng thư công khai bày tỏ lập trường: “Phải phán xử như vậy!”

Bất kể là thông dâm hay không, ông ta chỉ biết, c.h.é.m đầu tất cả bọn họ thì chưa chắc đã đòi lại được toàn bộ số tiền, nhưng xử lý theo tội danh trốn thuế, một nửa số tiền sẽ được sung vào quốc khố!

Hơn nữa, chùa Ngọc Long này còn tự ý kinh doanh…

——Cũng chính là kinh doanh trái phép.

Mắt Hộ bộ Thượng thư sáng rực đến mức sắp làm mù mắt người khác.

Kinh doanh trái phép! Tiền phạt có thể gấp đôi!

Lão hoàng đế lại nói: “Tình tiết nghiêm trọng, sung làm quan kỹ, thuộc về Giáo phường.”

Lão Ngự sử nghĩ đến nữ nhi nhà mình, rốt cuộc cũng không trút giận, chỉ hỏi: “Thế nào là tình tiết nghiêm trọng?”

“Trốn thuế nhiều.”

——Cũng chính là nhóm người được lật bài nhiều nhất.

Mắt lão Ngự sử sáng lên, dùng giọng điệu phấn khích hơn cả Hộ bộ Thượng thư, cảm xúc mãnh liệt hơn: “Bệ hạ thánh minh!!!”

Rất nhiều người trên triều đường đều sáng mắt lên.

Quan kỹ, là quan của quan gia, không phải quan của quan viên. Chỉ cần đệ đơn xin được phê duyệt, ai cũng có thể sử dụng quan kỹ.

Rượu lâu có thể gọi quan kỹ đến rót rượu bán rượu, văn hội có thể gọi quan kỹ đến ca hát ngâm thơ, tư dinh có thể gọi quan kỹ đến hầu hạ yến tiệc. Vậy thì người nhà bọn họ cũng có thể…

Lão hoàng đế tiếp tục nói: “Những thường dân khác, chỉ cần bổ sung thuế má, chịu đủ hình phạt là được.”

Còn về những quý phụ kia, ông ta không hề nhắc đến một chữ.

Hết rồi.

Văn võ bá quan đúng lúc hô to: “Bệ hạ thánh minh!”

Tiếp theo, chính là đến phiên “Có việc tấu lên, không có việc lui triều”, lão hoàng đế lại xử lý một số chính sự, đợi đến khi tan triều, vội vàng gọi Thanh Hà công chúa và Kỷ Tuế đến Vũ Anh điện, gần như là tức giận nói: “Rốt cuộc hai người là sao hả! Thanh Hà! Nhất là con!”

Lão hoàng đế tức giận: “Cái tên Thừa tướng gì đó là sao hả! Con là khuê nữ, sao có thể làm ra chuyện như vậy!”

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, lão hoàng đế tái mặt: “Chẳng lẽ con thật sự có ý đồ gì với Đậu Thanh?!”

Tiếng hô này thật sự là long trời lở đất, Thanh Hà công chúa vốn dĩ đang cúi đầu xoay xoay ngón tay, vừa nghe thấy lời này, lập tức ngẩng đầu lên, suýt chút nữa trẹo cổ: “Phụ hoàng! Đậu Thừa tướng đã bảy mươi bảy tuổi rồi!”

Lão hoàng đế đắm chìm trong suy nghĩ của mình, càng nghĩ càng cảm thấy như vậy.

——Nếu không thì con chơi trò nhập vai làm gì!

Lão già cổ hủ không hiểu cái gọi là “nhân vật 2D thì đừng động vào”, chỉ lo đau lòng nói: “Đúng vậy! Nữ nhi, ông ta đã bảy mươi bảy tuổi rồi!”

Thanh Hà công chúa: “…”

Thanh Hà công chúa cảm thấy mình sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, vội vàng nói: “Phụ hoàng, người đừng nghĩ lung tung nữa. Đến nước này, con sẽ nói cho người biết.”

Lão hoàng đế: “Con nói đi.”

“Con quả thực đã ký kết khế ước với Kỷ Tuế trước khi thành thân, bởi vì con không muốn gả, nhưng phụ hoàng nhất định sẽ không đồng ý cho con không gả, mà Kỷ Tuế thì không quan tâm con có ra ngoài làm loạn hay không, vì thế con mới gả cho hắn.”

“Ồ, mỗi người tự lo chuyện của mình.” Lão hoàng đế gật đầu, đột nhiên phản ứng lại, nhíu mày: “Vậy ngoại tôn nữ đã mất tích của trẫm thì sao?”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 85



—— Hoàng đế ngày thường cũng không phải lúc nào cũng xưng "trẫm", họ thường dùng "ta" hoặc "ngô", nhưng một khi đã nghiêm túc, một khi đã coi việc gì là chính sự, chữ "trẫm" sẽ buột miệng thốt ra.

Lão hoàng đế nhìn Ký Tuế, nheo mắt: "Chẳng lẽ là con của ngươi và vợ trước?"

Ký Tuế còn chưa kịp lên tiếng, Thanh Hà công chúa đột nhiên như thể cực kỳ tức giận nói: "Phụ hoàng! Người đang nói gì vậy? Đó là hài tử do con mang thai mười tháng sinh ra! Phụ hoàng đi đánh trận nên không biết hài tử đó có phải con của con hay không, bản thân con còn không biết mình có mang thai hay sao?"

Thanh Hà công chúa nói đến chỗ xúc động, lệ rơi lã chã: "Nó từ trong tã lót đã bị lạc mất, Ký lang tìm kiếm nó hơn ba mươi năm, con cũng thường xuyên dò hỏi tin tức của hài tử, phụ hoàng đều nhìn thấy cả, chẳng lẽ còn giả dối?"

Lão hoàng đế vẫn cảnh giác: "Có người nói, sau khi hai người thành thân thì chưa từng động phòng."

Thanh Hà công chúa: "... Kỳ thực con và Ký lang ban đầu là dã hợp, phát hiện có thai, Ký lang mới đến tìm người để cầu hôn."

Ký Tuế kỳ quái im lặng.

Lão hoàng đế vô cùng khiếp sợ: "Ký Tuế? Dã hợp? Hắn không chê đất bẩn?"

"..." Thanh Hà công chúa ôm lấy cánh tay Ký Tuế, e thẹn tựa vào, nũng nịu với hắn: "Tình yêu có thể vượt qua tất cả."

Lão hoàng đế: "..."

Ký Tuế: "..."

Ký Tuế: "... Quả thật là như vậy, bệ hạ."

Lão hoàng đế: "Vậy sau khi thành thân hai người làm sao không..."

Thanh Hà công chúa không ngờ lão hoàng đế đầu óc phản ứng nhanh như vậy, nhất thời á khẩu.

Ngược lại là Ký Tuế... Ông ta nhắm mắt lại, ngữ khí kiên định: "Thần sau khi đánh mất nữ nhi, khó có thể nào cùng nữ tử khác hành phòng!"

Lão hoàng đế thở phào nhẹ nhõm: "Ồ, là ngoại tôn nữ thì tốt rồi, hóa ra chỉ là ngươi không được."

Nghĩ đến Thanh Hà công chúa lúc trước tức giận đến mức khóc, lão hoàng đế tự giác đuối lý, lại ban thưởng bảo vật, lại đồng ý với nàng ta vài việc để dỗ dành, lúc này mới khiến nàng ta vui vẻ trở lại.

Hỏi được đáp án trong lòng, lão hoàng đế cầm bút lên: "Được rồi, các ngươi kết hôn khế ước thì cứ kết hôn khế ước đi."

... Dù sao người chịu thiệt cũng không phải là nữ nhi của ông ta.

"Các ngươi có thể đi rồi."

"Dạ! Phụ hoàng/ Bệ hạ, nữ nhi/ thần cáo lui."

Lão hoàng đế phê duyệt tấu chương, cúi đầu trong nháy mắt, hoàn toàn bỏ lỡ vẻ mặt như trút được gánh nặng của nữ nhi ruột.



Ra khỏi cửa cung, Thanh Hà công chúa liếc Ký Tuế một cái: "Bản thân chàng cẩn thận một chút."

Ký Tuế trầm mặc vài hơi thở, chắp tay: "Đa tạ công chúa."

Thanh Hà công chúa nhướng mày: "Cảm tạ cái gì, mỗi người một mục đích thôi."

Nàng ta xoay người, tự mình lên xe ngựa, cũng không đợi Ký Tuế, xe ngựa liền khởi hành.

Ký Tuế đột nhiên tiến lên, vén rèm lên: "Ta dự định một thời gian nữa sẽ tự mình xin ra khỏi kinh, làm tri châu một nơi."

Ông ta nói: "Chờ ta cứu Kỳ Nhi ra ngoài, vài ngày nữa, ta sẽ lấy danh nghĩa cá nhân, mời Hứa Yên Miểu kia đến phủ dự tiệc, hỏi thăm chuyện của nữ nhi ta, công chúa đến lúc đó có thể tránh mặt trước."

Thanh Hà công chúa nghi hoặc nhìn ông ta một cái, gật đầu.

Xe ngựa chậm rãi rời đi.

Ký Tuế xoay người trở lại trong cung.

Lão hoàng đế kinh ngạc: "Sao ngươi lại quay lại?"

Ký Tuế: "Bệ hạ còn nhớ quyển 《Nữ giới》 kia không?"

Hoàng đế v**t v* cán bút, đột nhiên “á” một tiếng: “Ta còn tưởng mình quên chuyện gì, thì ra tác giả của quyển «Nữ giới» kia còn đang ở trong ngục Cẩm Y Vệ!”

“Chuyện đó không sao. Bệ hạ, thần muốn nói…”



Hứa Yên Miểu vô cùng khiếp sợ: “Thái tôn sắp được thả ra rồi!”

Tương Dương công chúa đến khoe khoang với hắn ra sức gật đầu, đắc ý: “Thế nào! Trước kia chuyện gì ngươi cũng nhanh hơn ta một bước, chuyện này ngươi không biết chứ gì!”

Hứa Yên Miểu thật sự không biết.

—— Những chuyện phiếm trong hệ thống nhiều như biển rộng, hắn cũng không thể nào phát hiện kịp thời mọi chuyện phiếm.

Hắn tò mò: “Đây là chuyện thế nào vậy?”

Tương Dương công chúa cắn móng tay cái, sắp xếp lại ngôn ngữ: “Nhị tỷ phu của ta… Nghe nói Ký công và bệ hạ ngồi luận đạo, nói chuyện này không thể trách thái tôn, nên trách Tần quý nhân kia không giữ phụ đạo, lại nói một số quan điểm trong «Nữ giới», tóm lại là đẩy hết lỗi lầm lên người Tần quý nhân, bệ hạ liền muốn nhân ngày trừ tịch thả thái tôn ra.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 86



“A...” Hứa Yên Miểu chớp chớp mắt: “Nhưng mà...”

Tối hôm qua hắn mới đọc được một chuyện phiếm, còn đang nghĩ xem làm sao lén lút tiết lộ cho Ký Tuế, mà không để lộ nguồn tin của mình đây.

Tương Dương công chúa hoang mang: “Nhưng mà?”

—— Trước đó hoàng đế chỉ đồng ý cho nàng ta chức quan gì gì đó, lại nói phải đợi nàng ta ăn tết xong mới có thể nhậm chức, hiện tại vẫn chưa nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.

Hứa Yên Miểu gãi gãi đầu, có chút phiền não.

Nhưng mà... Tần quý nhân kia, là cháu gái ruột của Ký Tuế.

Hứa Yên Miểu rất ưu sầu.

Sau khi chia tay Cao Tương, hắn u sầu đi đến Đông Thị, mua một túi ốc hương xào chua ngọt vừa đi vừa ăn.

“Ngon quá!”

Quả nhiên vẫn là ăn uống là vui vẻ nhất!

Thanh niên vừa ăn vừa nghĩ, ăn đến mức hai mắt cong lên.

Còn chuyện Ký Tuế mất con gái, con gái đã mất còn để lại cho hắn một đứa cháu gái ruột gì đó, hắn đã xem nhẹ rồi, nếu thật sự không được thì viết một tờ giấy ném vào nhà Ký Tuế vậy.

“Bán cho ta một hũ cải muối này.”

“Bán cho ta một túi chân vịt này.”

“Bán cho ta một gói hạt dưa xào này.”

“Còn cả cái này nữa...”

Lúc sắp đi ra khỏi Đông Thị, người qua đường nhìn Hứa Yên Miểu tay xách nách mang, miệng còn ngậm túi ốc hương xào chua ngọt, đặc biệt lo lắng thanh niên này có thể không nhìn thấy đường, lỡ ngã sấp mặt thì sao.

Đi ngang qua một tiệm son phấn, Hứa Yên Miểu nghe thấy giọng nói quen thuộc như được lắp loa phóng thanh, từ trong tiệm truyền thẳng ra đường.

“Bán cho ta sáu hộp phấn hoa ngọc hoa này.”

“Bán cho ta sáu hộp phấn đào ngọc nữ này.”

“Bán cho ta sáu thanh than gỗ sam này.”

“Còn cả…”

Câu cú quen thuộc quá!

Hứa Yên Miểu thò đầu vào xem, phát hiện người đang mua hàng là thái tử điện hạ!

Có lẽ là đã nhận ra ánh mắt, thái tử xoay người, nhìn thấy Hứa Yên Miểu cùng với vẻ mặt kỳ quái, kỳ dị trên mặt hắn, còn có trong lòng...

【Oa! Mỗi thứ đều mua sáu phần, chơi lớn vậy sao!】

—— Tuyệt sát.

Thái tử xoa xoa mặt, nhẫn nhịn: “... Đây, là mua cho mẫu hậu ta. Đây, là mua cho phu nhân ta. Đây, là mua cho bốn nữ nhi của ta.”

Hứa Yên Miểu chớp chớp mắt: “... À.”

【Thì ra là vậy…】

Ngữ khí tiếc nuối trong tiếng lòng ngươi là sao? Ta không phải loại thái tử chơi bời lêu lổng thật có lỗi với ngươi sao!



Phát hiện hiểu lầm thái tử, Hứa Yên Miểu nhanh chóng cáo lui, chuồn mất.

【May quá may quá! Ta chỉ nghĩ trong lòng thôi!】

Ngày hôm sau lâm triều, Hứa Yên Miểu cũng chỉ nghĩ trong lòng…

【Sao vẫn chưa đến ngày trừ tịch, sao vẫn chưa tiến hành nghi thức phong ấn cho quan lại, sao vẫn chưa thể ngủ đến khi tự tỉnh dậy… Để ta xem Tần quý nhân đang làm gì nào!】

Chuyển biến này suýt chút nữa khiến các vị văn võ bá quan gãy eo.

Hoàng đế tức đến xanh mặt.

Đã qua hơn một tháng, sắp hai tháng rồi, sao ngươi còn nhớ đến Tần quý nhân? Ngươi không thể quên nàng ta sao!

Trẫm vất vả lắm mới quên được chuyện trẫm bị cắm sừng!

Bách quan trong lòng ra sức gật đầu.

—— Ngươi không thể quên Tần quý nhân sao! Chúng ta không muốn chết, không muốn bị cuốn vào chuyện thái tôn và hoàng thượng cùng chung một quý nhân nữa, chuyện này sẽ mất đầu đấy!

Hơn nữa…

Tần quý nhân vậy mà còn sống? Trước đó không nghe thấy tin tức gì nữa, còn tưởng hoàng đế đã bí mật xử tử nàng ta rồi.

【!!!】

【Sao Tần quý nhân lại cố ý để mình ngã từ trên bậc thang xuống!】

【Nàng ta muốn phá thai!!!】

“Hít —”

Hộ bộ thượng thư giật đứt một sợi râu, nhanh chóng liếc nhìn kim điện.

Ông ta đại khái đoán được, Tần quý nhân không c.h.ế.t chắc chắn là bởi vì trong bụng còn đang mang thai con của thái tôn, cho dù chỉ là con hoang, nhưng với sự coi trọng của bệ hạ đối với huyết thống, ít nhất cũng sẽ đợi đứa trẻ được sinh ra rồi tính. Hơn nữa đó còn là đứa con đầu tiên của thái tôn.

Nhưng hiện tại…

Hoàng đế lại đột nhiên đứng bật dậy.

Lại lại bỏ mặc triều thần.

Lại lại lại chạy mất rồi!

【A…】 Hứa Yên Miểu hoang mang: 【Sao lại bãi triều nữa rồi?】

Bách quan: “...”

Ngươi hỏi ai?

Đó là chắt ruột của hoàng đế, đứa con đầu lòng của cháu trai mà hoàng đế yêu quý nhất, sao ngài ấy có thể không lo lắng cho được?
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 87



Ngay cả thái tử chắc chắn cũng…

“Chuyện này… Tần quý nhân cũng thật đáng thương…”

Đúng vậy…

Đậu thừa tướng khẽ gật đầu.

Trước đó còn sống yên ổn, lần này lăn xuống bậc thang là bởi vì trong cung ngoài triều đều đồn đại nàng ta câu dẫn thái tôn, nàng ta không giữ phụ đạo, cho nên mới không chịu nổi, quyết định phá thai tự vẫn sao?

“Nhưng phàm là thằng con bất hiếu kia của bản cung có thể đối xử tốt với ân nhân cứu mạng, hoặc là cho tiền hoặc là cho địa vị, thì mọi chuyện cũng sẽ không thành ra thế này.”

Lễ bộ thượng thư gật đầu.

Đúng vậy, nếu thái tôn biết giữ lễ, bây giờ cũng sẽ không…

Chờ đã? Bản cung? Thằng con bất hiếu?

Thừa tướng kiêm lục bộ thượng thư đồng loạt quay đầu: “Điện hạ?!”

Thái tử vẻ mặt đầy cảm khái, và… đồng tình với Tần quý nhân. Sau đó, nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, còn đặc biệt kinh ngạc: “Sao các ngươi lại có biểu cảm này?”

Không phải… Điện hạ ngài…

Lễ bộ thượng thư như bị sét đánh: “Điện hạ, đó là thái tôn, đứa bé trong bụng Tần quý nhân, là cháu trai của điện hạ!”

Sao ngài không quan tâm đến con trai ruột cháu trai ruột, lại đi quan tâm đến một quý nhân bé nhỏ kia?

“Ừm… Cho nên?”

“Nàng ta suýt chút nữa thì làm rối loạn huyết thống hoàng gia!”

Thái tử nghiêm túc giải thích cho ông ta: “Phụ hoàng ta xuất thân nông hộ, sau này làm nô. Cả nhà chúng ta từng làm ăn mày, từng làm lưu dân, từng làm binh lính và gia quyến của binh lính...”

Các quan viên xung quanh đã muốn bịt tai lại rồi.

Loại lời này thái tử dám nói, bọn họ không dám nghe!

Thái tử thành khẩn nói: “Cho nên nhà ta thật ra không câu nệ quy củ lắm, Trương mỹ nhân các ngươi biết chứ.”

Mấy vị thượng thư theo bản năng gật đầu.

Tiểu thiếp đầu tiên bệ hạ nạp sau khi mới phất lên, bọn họ biết.

“Nữ nhi của Trương mỹ nhân, Vạn Tuyền huyện chúa, các ngươi biết chứ.”

Mấy vị thượng thư lại theo bản năng gật đầu.

Con của Trương mỹ nhân và người chồng trước, không được tính vào hàng ngũ hoàng tử công chúa, được nuôi dưỡng như con cháu tông thất, bệ hạ còn cố ý phong tước vị cho nàng ta, công chúa thì không mong được rồi, cho nên phong làm huyện chúa.

Thái tử vỗ tay một cái, xòe tay ra: “Không phải là được rồi sao? Quan niệm của phụ hoàng ta rất mộc mạc, gia tộc càng đông con nhiều cháu càng tốt, trước khi làm hoàng đế ông ấy còn nhận nuôi rất nhiều con nuôi, ra ngoài khoe khoang mình có trăm con trai, trên thực tế, con trai ruột của mình chỉ chưa đến mười người. Năm đó ông ấy còn nhiều lần nói với ta, sao con của Trương mỹ nhân và người chồng trước không phải là con trai, cha con cùng ra trận, có thêm một thằng con trai khỏe mạnh, ông ấy đánh nhau cũng tự tin hơn.”

“Phụ hoàng ta trước kia còn có một ý nghĩ, chính ông ấy sẽ nạp thiếp, còn bằng hữu môn khách của ông ấy sẽ chịu trách nhiệm ra vào hậu trạch của ông ấy để những tiểu thiếp kia mang thai, như vậy có thể trong thời gian ngắn nhất sinh ra nhiều con trai nhất, phát triển gia tộc. Vì mục tiêu này, các tiểu thiếp của ông ấy không ai cao dưới bảy thước. Chuyện này không thực hiện được hoàn toàn là bởi vì ông ấy không ngờ mình lại có thiên phú dị bẩm như vậy, đánh thiên hạ quá nhanh, chỉ mất mười ba năm đã thống nhất được. Sau khi làm hoàng đế thì không tiện làm chuyện này nữa.”

Đậu thừa tướng chấn động.

Lục bộ thượng thư chấn động.

Chẳng trách bọn họ luôn cảm thấy trước kia khi đánh thiên hạ, ánh mắt bệ hạ nhìn bọn họ rất kỳ quái — Đặc biệt là các võ tướng. Chẳng trách bệ hạ động một tí là tìm bọn họ ngủ chung! Còn quan tâm đến tình trạng thân thể của bọn họ... Đặc biệt là chiều cao!

Các quan viên này đồng loạt đeo lên mặt nạ thống khổ.

Tại sao phải để bọn họ biết những chuyện này, thái tử ngài giữ những chuyện này trong bụng không được sao?

Thái tử liếc nhìn bọn họ một cái, lắc đầu: “Sao các ngươi lại bảo thủ như vậy.”

Lắc đầu xong, tiện thể thở dài một hơi, đúng là một bộ dạng “hận sắt không thành thép”!

“Cho nên, phụ hoàng ta từ đầu đến cuối chán ghét là thái tôn và Tần quý nhân cho ông ấy đội nón xanh, ông ấy chưa từng tức giận chuyện gì mà làm rối loạn huyết thống. Hiểu chưa?”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 88



Dù sao chuyện này coi như không bị vạch trần, con của Tần quý nhân cũng không có cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Là một người nông dân chất phác, trong nhà có thêm nam đinh làm ruộng, ông ấy vui mừng còn không kịp. Huống chi nam đinh này còn mang trong mình dòng m.á.u của ông ấy.

Lục bộ thượng thư ngây người gật đầu.

Hiểu rồi.

Nhưng chúng thần không muốn hiểu.

Thái tử nhìn những viên quan nhị phẩm này từng người một trợn mắt há hốc mồm, trong lòng đột nhiên rất sảng khoái, còn sảng khoái hơn so với trước kia hóng hớt.

Thì ra cắt dưa xem người ta mất mặt lại là chuyện vui vẻ như vậy!

Thái tử nén cười: “Cho nên, chuyện của Tần quý nhân và hoàng thái tôn đã không còn gì có thể khiến bản cung khiếp sợ...”

【Chờ đã! Tần quý nhân phá thai là vì hoàng hậu!】

“Ta —”

Thái tử chấn động, giây tiếp theo, che miệng lại.

... Hít, cắn trúng lưỡi rồi.

Nhưng hắn vẫn suýt chút nữa không nhịn được sự kinh ngạc trong lòng —

Ngươi nói gì cơ?!

Vì ai cơ?!

Tần quý nhân phá thai là vì ai cơ?!

【Là vì hoàng hậu không bị người đời chỉ trích!!!】

【Ú hú! Hơn một tháng nay, hoàng hậu ngày nào cũng đến thăm nàng ta, quan tâm nàng ta.】

【Ú hú!!! Chính miệng nàng ta nói với hoàng hậu, nàng ta chỉ là một nữ nhi nông hộ, thái tôn là hoàng thái tôn cao cao tại thượng, dung mạo tuấn mỹ như vậy, thân phận lại cao quý như vậy, còn tự mình nói yêu nàng ta, nàng ta vừa sợ hãi lại vừa cảm kích, không ngờ bản thân thấp kém như vậy, vậy mà cũng có thể được thiên tử để mắt đến, vì tình yêu này, nàng ta có thể c.h.ế.t vì hắn.】

【Sau đó! Nàng ta nói, bây giờ nàng ta phát hiện, thứ mà hoàng thái tôn cho nàng ta không phải là tình yêu, hoàng hậu mới là người thật lòng yêu thương nàng ta.】

“Bộp —”

Chiếc hốt trong tay Đậu thừa tướng “roẹt” một tiếng rơi xuống đất.

Gì mà hoàng hậu mới là người thật lòng yêu thương nàng ta?!

Chuyện này… Chẳng lẽ Tần quý nhân đối với muội muội hắn…

【Quan tâm đến con người nàng ta, chứ không phải là quý nhân của hoàng đế, tình nhân của thái tôn, mẫu thân của hoàng tôn.】

Đậu thừa tướng: “...”

Đậu thừa tướng thở phào một hơi, dùng tay áo quan bào lau mồ hôi trên trán.

Hứa Yên Miểu, ngươi nói chuyện có thể đừng ngắt quãng được không! Quan tâm thì cứ nói là quan tâm, thiếu một chữ là dọa c.h.ế.t người ta đấy.

Ông ấy đã bảy mươi bảy tuổi rồi, không chịu nổi dày vò đâu.

“Hô —”

Không ít quan viên thở hổn hển.

Cũng dọa c.h.ế.t bọn họ rồi!

Vừa rồi không ai dám thở mạnh!

【Trong cung gần đây đồn đại nàng ta không giữ phụ đạo, hoàng hậu đã nhanh chóng đè xuống, nhưng vẫn có vài lời đồn đại truyền đến tai nàng ta, vốn dĩ nàng ta muốn dựa vào đứa con trong bụng để sống tiếp, nhưng nàng ta không muốn hoàng hậu thu lưu bảo vệ nàng ta bị liên lụy danh tiếng, sau này bị người đời nói là ngu ngốc, là dung túng, vậy mà lại đi che chở cho một người phụ nữ ph*ng đ*ng không biết tự trọng tự ái.】

【Sau đó nàng ta liền thừa dịp không ai chú ý, trực tiếp nhảy từ trên bậc thang xuống, hít — lăn một đường, m.á.u me kéo thành vệt dài. Thật là thảm. Chuyện này Ký Tuế làm thật sự là thiếu đạo đức, nếu không phải hắn đi nói với hoàng đế chuyện «Nữ giới», thì cũng sẽ không…】

【Thảm đến mức ta cũng không muốn hóng hớt nữa…】

【Haiz. May quá may quá, may mà Tần quý nhân không biết những lời thái tôn nói trong ngục, nếu không vất vả lắm mới được thái y cứu sống, phỏng chừng sẽ trực tiếp nhảy hồ tự vẫn mất.】

Thái tôn đã nói gì trong ngục?

Tuy biết là không nên nghe, nhưng thật sự rất tò mò…

Bách quan vừa mới hoàn hồn từ chuyện của Tần quý nhân và hoàng hậu, lại nhịn không được muốn tìm đường chết.

Mỗi người đều dỏng tai lên, tò mò muốn nghe.

【Ối ối ối! Vừa nói xong đã bị cữu cữu đánh một bạt tai — trước đó cảnh tượng cữu cữu đón cháu trai ra khỏi ngục còn đặc biệt ôn tình, xoay tay lại cho một bạt tai… Phụt, thái tôn sợ ngây người. Che mặt không dám tin tưởng ha ha ha ha ha!】

【Nhưng mà cũng khó trách, dù sao thì thái tôn này cái gì cũng dám nói ra…】

【Chậc chậc… ‘Ta không muốn ra ngoài, A Trừng đã c.h.ế.t rồi, ta cũng không muốn sống nữa!’ Không muốn sống sao lúc trước không thấy ngươi tuyệt thực chờ chết?】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 89



【Cái gì mà ‘Biết thế này, chi bằng mang A Trừng bỏ trốn khỏi triều đình này, vứt bỏ thân phận hoàng thái tôn, cùng nàng ấy trốn đến Đại Lý, làm một đôi thần tiên quyến lữ, chỉ ước ao uyên ương không ước ao thần tiên!’】

Cái… Cái gì?!

Bách quan trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn nhau.

Đây là cách ngươi thể hiện tình yêu sao? Đây rõ ràng là muốn ép c.h.ế.t đối phương còn gì!

“Bộp —”

Đậu thừa tướng vừa mới nhặt hốt lên, tay run lên, chiếc hốt kia lại rơi xuống đất một cách thanh thúy.

Bản thân Đậu thừa tướng khom lưng, cả người duy trì tư thế này, ngây người tại chỗ.

Già rồi, già rồi, xuất hiện ảo giác rồi. Hình như mơ hồ nghe thấy gì mà… Bỏ trốn khỏi triều đình?

Chắc là nghe nhầm rồi… Nhỉ…

Đậu thừa tướng nắm chặt nắm đ.ấ.m đến mức kêu lên ken két.

Sao muội muội hắn lại có đứa cháu trai như vậy chứ! Năm đó nên dìm c.h.ế.t hắn ta trong chậu tắm luôn đi.

Phía cuối con đường.

Đầu óc chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ “ong” một tiếng nổ tung, sắc mặt trắng bệch sợ hãi.

—— Bọn họ vừa mới trở về, lý do là bệ hạ cảm thấy cần phải dẫn theo thái tử, kết quả vừa trở về đã nghe thấy…

“Bỏ trốn khỏi triều đình? Không làm hoàng thái tôn này nữa?” Hoàng đế lặp lại hai câu này một lần, tức giận đến bật cười: “Tốt, trẫm ngược lại muốn xem xem, nó có gan làm vậy không!”

Tác giả có lời muốn nói:

Quan viên không xử lý chính sự tham khảo triều Minh:

Ngày trừ tịch... Ngày này, nha môn niêm phong, không còn phê duyệt công văn nữa, đến mùng ba tết mới mở cửa.

—— «Hi triều nhạc sự»



Phong huyện chúa cho con gái của phi tần và người chồng trước, tham khảo:

Phu nhân họ Lý người Bột Hải, cháu nội của Hùng - Thượng thư hộ bộ thời Tùy, con gái của Hữu Mân - Tề vương, mẫu thân họ Vi người Kinh Triệu, cháu nội của Hiếu Khoan - Uất Trì công, con gái của Viên Thành - Thứ sử Trần Châu, phu nhân cũng là chị em cùng mẹ với Kỷ vương Thận chi, được sủng ái trong cung, được sắc phong làm Định Tương huyện chúa.

—— «Đường cố hữu hiệu úy đại tướng quân kiêm kiểm giáo Vũ Lâm quân tặng Trấn quân đại tướng quân Kinh Châu đại đô đốc thượng trụ quốc Tiết quốc công A Sử Na Trinh công mộ chí minh tịnh tự»



Hoàng đế bảo người khác sinh con cho mình, thao tác thần kỳ này đến từ:

Điền Thường bèn tuyển chọn những cô gái cao bảy thước trở lên trong nước Tề vào hậu cung, hậu cung có đến hàng trăm người, mà cho phép tân khách môn khách ra vào hậu cung không hạn chế. Đến khi Điền Thường qua đời, có hơn bảy mươi người con trai.

—— «Sử ký»



Hoàng đế hít sâu một hơi, nói với chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ: “Đi mời thái tử đến đây.”



“Phụ hoàng gọi ta?”

Thái tử lắc lắc đầu, xua đi sự chấn động mà câu “Bỏ trốn khỏi triều đình, vứt bỏ thân phận hoàng thái tôn” mang đến, đi ra ngoài hai bước, vừa vặn đứng ở giữa hai hàng quan lại, vô cùng nổi bật.

Lúc bình thường thì không sao, nhưng vào lúc này…

Trong lòng thái tử đột nhiên “lộp bộp” một tiếng, dâng lên dự cảm chẳng lành.

“Chúng ta đi từ bên kia…” Đi lén.

Lời còn chưa dặn dò xong.

Hắn đã nghe thấy Hứa Yên Miểu lên tiếng: 【Hửm? Sao thái tử lại ra ngoài kia rồi?】

【Chắc là bị hoàng thượng gọi đến, thái tử cũng thật đáng thương, đến bây giờ vẫn chưa biết cháu trai mình đã mất, hắn ta rất thương yêu con gái mình, hôm qua còn mua son phấn cho các nàng ấy, có thể thấy cũng là người rất yêu thương con cái, nếu biết được…】

【Ơ?】

Thái tử giơ tay lên, che mặt lại.

Xong đời. Phụ hoàng, chuyện kia chắc là…

【Thái tử yêu thương con cái như vậy, sao lâu như vậy rồi mà chưa từng nghĩ đến chuyện cứu con trai mình ra ngoài? Ngược lại là cữu vất vả bận rộn.】

【Để ta xem…】

【Hửm?!】

【Thái tôn này, không phải là con ruột của thái tử phi?! Là con của trắc phi?! Thái tử phi chỉ sinh được bốn đứa con gái thôi sao?!】

Hứa Yên Miểu trừng lớn mắt.

Chuyện này… Chẳng trách dạo này thái tử không để tâm đến chuyện của thái tôn! Còn khắp nơi đi hóng hớt!

Hóa ra thái tử này cũng giống phụ hoàng hắn, chỉ yêu thương con cháu dòng chính do vợ cả sinh ra!
 
Back
Top Bottom