Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 70



Sau đó, ba người ngồi xung quanh một gốc cây, đều quay lưng về phía thân cây, cũng không nhìn thấy đối phương.

Khoảng một khắc sau, ba người đều lần lượt "xong việc".

Nhưng mà...

Lão hoàng đế vẫn ngồi im, mặt không cảm xúc.

Ký Tuế dựa vào gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Binh bộ Tư Vụ lại tràn đầy vẻ mặt khó xử.

Ba người cứng đờ không nhúc nhích, không ai đứng dậy trước.

Lại qua thêm một khắc nữa, Binh bộ Tư Vụ rơi nước mắt tủi hờn, đứng dậy.

Lại qua một lúc sau, tiếng lòng của Hứa Yên Miểu vang lên - bản thân hắn ta đang trò chuyện với Binh bộ Tư Vụ.

【Hai khắc là xong rồi sao?】

【Thời gian này là dài hay ngắn vậy?】

Lão hoàng đế và Ký Tuế lạnh lùng nhìn chằm chằm vào không khí phía trước.

Đúng vậy, đây chính là lý do tại sao bọn họ vẫn chưa đứng dậy.

Còn về phần Binh bộ Tư Vụ, hai người kia đều là đại lão, hắn ta không dám đắc tội, chỉ có thể hy sinh danh tiếng của bản thân mà thôi.

Lại thêm một khắc nữa.

Lão hoàng đế lén lút xoa xoa cái m.ô.n.g bị tê dại.

Ký Tuế cũng bóp bóp đôi chân đã mỏi nhừ.

Nửa canh giờ sau.

Lão hoàng đế cắn răng cố gắng không để mình phát ra âm thanh gì.

Trong mắt Ký Tuế lóe lên vẻ giãy giụa.

Biết là không thể để hoàng đế mất mặt, nhưng mà... chuyện này liên quan đến vinh dự của đàn ông...

Nhưng mà...

Thôi vậy, nửa canh giờ cũng đủ rồi.

Ký Tuế lảo đảo đứng dậy.

Lão hoàng đế vui mừng trong lòng.

Ký Tuế đã nửa canh giờ rồi, trẫm một canh giờ nhất định có thể "trọng trấn hùng phong" chứ!

Một canh giờ sau.

Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu vang lên.

【Chưa xong sao?】

【Lâu như vậy sao?】

【Ơ? Sao trên sườn núi lại có một đám quan viên đứng im thế kia? Chẳng lẽ phát hiện ra hoàng thượng ở đây, muốn đến bái kiến nhưng lại không nỡ lòng nào phá hỏng chuyến vi hành của hoàng thượng, nên muốn diễn một màn "tình cờ gặp gỡ" trên sườn núi sao?】

【Nhưng mà diễn như vậy cũng nhiều người quá rồi, hoàng thượng không ngu ngốc như vậy đâu.】

Lão hoàng đế, người vốn đã cảm thấy đủ rồi, có thể đứng lên rồi, lập tức ngồi trở lại.

Một canh giờ thì làm sao mà đủ!

Các đại thần đều đang nhìn kìa!

Lão hoàng đế và các đại thần "tình cờ gặp gỡ" nhau trên sườn núi.

Lão hoàng đế cười gượng: “Các ái khanh hôm nay thật là nhàn nhã."

Các đại thần cúi gằm mặt không dám nói lời nào.

Vị quân tử kia làm như mới biết chuyện, kinh hô: "Ái khanh? Ngài là bệ hạ?!"

Sau khi đi vệ sinh xong, ông ta lại quay trở lại.

Các đại thần kinh hãi.

Đây là ai vậy? Làm việc còn liều lĩnh hơn cả Hứa Yên Miểu sao? Người ta Hứa Yên Miểu có đặc quyền, ngươi có sao? Cho dù trước đó ngươi không biết thân phận của hoàng thượng, thì lúc này cũng nên giả vờ là chim cút chứ?

Hơn nữa... Thần thái này giả trân quá đi, ai tin ngươi không biết thân phận của bệ hạ chứ?

Không ngoài dự liệu của quần thần, bệ hạ của bọn họ quát lên về phía rừng cây: "Lôi xuống, giam lại."

Nhìn thấy trong rừng cây vắng vẻ xuất hiện mấy đội Cẩm Y Vệ, mỗi đội có ba bốn người áp giải vị quân tử kia đi, vị quân tử kia cũng không dám giãy giụa nhiều, ngoan ngoãn bị bắt đi, trước khi đi còn nhìn sang Ký Tuế, ánh mắt đầy hy vọng.

Ký công! Ký công! Chuyện ông đã hứa với ta trước đó! Ông đã hứa sẽ thực thi 《Nữ giới》 mà!

Tuy nhiên Ký công cúi đầu nhẹ nhàng phủi phủi bụi bẩn trên tay áo, như thể sự hy vọng kia chẳng liên quan gì đến ông ta.

Dù sao thì...

Trên mặt Ký Tuế không có chút biểu cảm nào.

Thực thi 《Nữ giới》 sao, ông ta cũng có một đứa con gái đấy.

Ông ta chưa từng có ý định để 《Nữ giới》 thay thế phong tục hiện nay.

Sau khi dân tộc khác xâm chiếm Trung Nguyên, cũng đem theo một số phong tục của họ, người man di chưa từng nói gì đến chuyện nữ tử không được bước chân ra khỏi cửa, dù nam hay nữ đều phải chăn nuôi gia súc, trong năm trăm năm, những phong tục này đã ăn sâu vào m.á.u của người Trung Nguyên.

Cho đến khi triều đại nhà Chu của người Hán dẹp loạn lập lại trật tự, triều đại này mang theo một luồng gió hoang dã và cởi mở của thảo nguyên. Nữ tử có thể tự do ra đường, có thể buôn bán, có thể đi làm, đến tuổi kết hôn, còn có phong tục nữ tử có thể tự do lựa chọn người kết hôn theo ý muốn của mình.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 71



Tuy rằng đến giữa và cuối triều đại, sự kiềm chế dần dần nghiêm khắc hơn, nhưng nhìn chung vẫn thoáng hơn so với các triều đại khác. Mà triều đại Đại Hạ hiện nay, Hạ kế thừa Chu chế, không chỉ kế thừa Chu chế, mà còn kế thừa phong tục tập quán của Đại Chu.

Cho nên, ngay từ đầu Ký Tuế đã có ý định "qua cầu rút ván" rồi.

Còn về phần hoàng đế có động lòng, muốn thực thi nó hay không?

Ký Tuế chỉ có thể nói, với uy vọng của khai quốc hoàng đế, cộng thêm sở thích của bản thân ông ta đối với sự trinh thuận của nữ tử...

Trước đây ông ta đã từng nghe nói Tương Dương công chúa, người được bệ hạ cưng chiều nhất, sau khi phạm lỗi còn phải chép phạt 《Nữ giới》.

Nếu bệ hạ muốn thực thi 《Nữ giới》, thì ngay từ đầu khi lập quốc đã thực thi rồi - nói thật thì, ba mươi năm trước thiên tử đã từng nghĩ đến chuyện "cải thiện" phong tục hoang dã của tiền triều. Chẳng phải là vì hoàng hậu điện hạ đã ngăn cản hay sao?

Vị quân tử kia trợn mắt há mồm.

Ký Tuế! Mẹ ngươi là đồ đê tiện! Ngươi vậy mà lại nuốt lời! Đồ vô sỉ!

Hứa Yên Miểu liếc mắt nhìn những Cẩm Y Vệ kia, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ -

【Ơ? Bọn họ luôn ở xung quanh bảo vệ hoàng thượng sao? Vậy chẳng phải lúc lão hoàng đế "tự sướng" bọn họ đều nhìn thấy hết rồi sao?】

Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ chân nam đà, "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt hoàng đế.

【Hả? Sao lại đột nhiên quỳ xuống thế? Ta bỏ lỡ chuyện gì sao?】

Dưới ánh mắt lạnh lùng của lão hoàng đế, Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ vội vàng nói: "Bệ hạ! Thần cứu giá đến muộn!"

Sau khi giải đáp thắc mắc của Hứa Yên Miểu, hắn ta nhấn mạnh: "Thần sẽ không bao giờ quay lưng lại nữa! Sẽ không bao giờ quay lưng lại nữa!"

Còn nhấn mạnh hai lần.

Dù sao thì lão hoàng đế cũng hiểu rồi. Sắc mặt hơi dịu lại.

Xem ra Cẩm Y Vệ vẫn còn não, phát hiện tình hình không ổn liền quay lưng lại, không nhìn thấy ông ta tự... tự... dù sao thì cũng không nhìn thấy!

Hứa Yên Miểu dựa vào việc chỉ đang nghĩ trong lòng, cộng thêm việc lão hoàng đế và mấy người kia cũng không bị làm sao, liền không ngần ngại hả hê: 【May quá may quá, may mà ta không thích uống trà, thoát được một kiếp nạn ha ha ha ha ha!】

Mặt lão hoàng đế đen lại.

Quần thần không dám nói lời nào, thầm niệm trong lòng mình là người gỗ.

【Để ta xem xuân dược này rốt cuộc là bị trộn vào chùa Ngọc Long như thế nào, thật là đen đủi, sao lại trùng hợp như vậy, để cho lão hoàng đế và mấy người kia uống phải chứ ha ha ha ha ha ha ha ha!】

Tiếng cười vang lên lần lượt, chui vào tai lão hoàng đế, khiến cho khuôn mặt kia càng ngày càng đen.

Cười cười cười! Cười cái gì chứ! Ngươi là một thằng nhóc chưa vợ con không bị trúng xuân dược đương nhiên là phải lén lút vui mừng, nếu không sớm "bíp -", phải xấu hổ đến mức nhảy xuống giếng tự vẫn!

【Trời ơi! Ngôi chùa này!】

Hứa Yên Miểu hình như là nhìn thấy gì đó, hai mắt trợn tròn.

Lão hoàng đế khựng lại, quyết định tha thứ cho sự bất kính của Hứa Yên Miểu trong vòng một nén nhang!

Vểnh tai lên nghe -

Ngôi chùa này bị làm sao chứ?!

Chẳng lẽ là ngôi chùa dâm loạn trong truyền thuyết? Loại chùa được cho là cầu tự rất linh nghiệm, thực ra là sư tăng "cưỡng h**p" phụ nữ, khiến cho phụ nữ mang thai?!

Vừa nghĩ đến khả năng này, lão hoàng đế lập tức nổi giận lôi đình.

Bọn giặc cướp! Lũ sư tăng dâm loạn!

Ngay sau đó, giọng nói của Hứa Yên Miểu vang lên như mong đợi.

【Trong ngôi chùa này, rất nhiều sư tăng và phu nhân quyền quý gian díu với nhau!】

【Woa! Đều là tình nguyện cả! Thật là một ngôi chùa chuyên bán mũ xanh mà! Cái gì mà chùa Ngọc Long, thì ra là chuyên bán sỉ mũ xanh cho đàn ông ha ha ha ha ha!】

Các vị quan viên có mặt: "?!"

Ngươi nói cái gì? Ai bán sỉ mũ xanh cho ai hả???

Rất nhiều quan viên tim đập thình thịch, muốn ngất xỉu quá đi mất.

Nữ quyến nhà bọn họ đến ngôi chùa này không ít đâu!

Lão hoàng đế cũng trợn mắt há mồm.

Đương nhiên, người khác là đau lòng, còn ông ta... là phấn khích.

Chùa mũ xanh!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 72



Ai đã từng nghe thấy chuyện kịch tính như vậy chứ!

Muội tử của ông ta sẽ không đội mũ xanh cho ông ta đâu, ông ta có thể yên tâm hóng chuyện rồi!

Chưa hóng xong chuyện, sau khi Hứa Yên Miểu nói đó là chùa mũ xanh, liền không nói gì nữa, lại chạy đi xem chuyện bát quái khác, rõ ràng là không có hứng thú với những chuyện tiếp theo.

Hoàng đế và các quan viên: "!!!"

Nhưng mà chúng ta có hứng thú a!

Nhưng cho dù bọn họ có nghìn phương vạn kế, cũng không thể làm gì được một tên Hứa Yên Miểu không có hứng thú, nói ám chỉ thì hắn cũng không hiểu lắm, chuyển chủ đề sang chuyện ngôi chùa, thì hắn ta chỉ "ồ ồ" hai tiếng, cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện cho lắm, trong lòng còn đang nghĩ một ngôi chùa mũ xanh thì có gì hay ho chứ, loại chuyện này xem nhiều rồi, còn không bằng mỗ mỗ...

Chúng ta không muốn biết mỗ mỗ a!!!

Chúng ta chỉ muốn hóng hết chuyện này thôi!

Bổ dưa mà chỉ bổ một nửa, cả nhà đều thành hoạn quan đấyyyyyy!

Ngày hôm sau là ngày nghỉ, ngày thứ ba mới là buổi triều họp, nhưng lần này trên triều đình không ít người phát hiện đồng liêu của mình tinh thần uể oải, cả người đều mệt mỏi, không còn sức sống.

Hỏi thì cũng chỉ nhận được một nụ cười khổ sở, cộng thêm một câu "đừng hỏi nữa". Chẳng phải là càng khiến người ta tò mò hơn sao!

Các quan viên đến chùa Ngọc Long dâng hương chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, lười biếng để ý đến ánh mắt muốn g.i.ế.c người của đồng liêu.

Bọn họ còn muốn g.i.ế.c người kia kìa! Hai ngày a! Trọn vẹn hai ngày ăn không ngon ngủ không yên, còn không dám hỏi vợ hay thiếp ở nhà có ngoại tình hay không.

Bọn họ dám chắc, nếu như hỏi, Hứa Yên Miểu nhất định sẽ chú ý, cho dù có thật sự bị "cắm sừng" hay không, lúc hắn để ý trên triều đình, thì bọn họ sẽ mất mặt hết!

Ít nhất cũng phải đợi Hứa Yên Miểu nói rõ chuyện ở chùa Ngọc Long, bọn họ mới có thể tính toán sau!

Buổi triều họp lần này Hứa Yên Miểu không gây chuyện gì, nghiêm túc tham gia từ đầu đến cuối.

Hoàng đế và bách quan vừa mừng vì không có chuyện gì xảy ra, vừa tiếc nuối, sao lại không có chuyện gì xảy ra (gạch bỏ) không có chuyện gì xảy ra chứ!

Lúc tan triều...

"Bệ hạ!" Một người bước ra khỏi hàng.

Lão hoàng đế kinh ngạc quay đầu lại, nhưng sau khi nhận ra người gọi ông ta là Cát An hầu, vẫn ôn tôn hỏi: "Ái khanh có chuyện gì vậy?"

Các quốc công, hầu tước thế hệ này của ông ta, cơ bản đều là những người cùng ông ta đánh thiên hạ, hoặc là con/cháu của những người cùng ông ta đánh thiên hạ, lão hoàng đế đối với những lão huynh đệ này đều là chỉ cần không dẫm lên ranh giới của ông ta, thì có thể ưu đãi sẽ ưu đãi.

Tuy nhiên Cát An hầu là hầu tước không thể cha truyền con nối, trong lòng lão hoàng đế địa vị vẫn kém hơn một chút.

Cát An hầu mặt mày hớn hở: "Bệ hạ! Còn có các vị đồng liêu, cửu nhi tử của thần hôm nay tròn một tháng, đặc biệt mời bệ hạ và các vị đồng liêu nể mặt đến dự."

Lão hoàng đế kinh ngạc: "Là nhi tử đích xuất của ngươi sao?"

"Đúng vậy!" Giọng nói của Cát An hầu đặc biệt to, đặc biệt tự hào: "Là do chính thê của thần sinh cho thần đứa con thứ chín! Là con trai!"

Ông ta sao lại không tự hào chứ, tám đứa con trước đều là nhi tử đích xuất, đứa nào cũng được nuôi nấng đến khi trưởng thành, bây giờ ông ta đã ngoài năm mươi tuổi rồi, mà vẫn có thể có đứa con thứ chín! Điều này chứng minh điều gì? Chứng minh ông ta con cháu đông đúc! Chứng minh ông ta đã luống tuổi nhưng vẫn còn sung mãn!

Những quốc công, hầu tước khác đều ghen tị muốn chết.

Miệng thì nói "chúc mừng chúc mừng", "Cát An hầu quả là lão mà còn hăng", "chúc mừng ngươi có thêm một đứa con trai bụ bẫm", nhưng thực ra trong lòng ghen tị muốn chết.

"Khốn kiếp, cùng là người đánh thiên hạ, sao ông ta lại có nhiều con trai như vậy! Ta thì đừng nói là con trai, ta đến bây giờ mới có hai đứa con!"

"Ta cũng vậy, chỉ có một đứa con gái!"

"Đúng vậy, cùng theo bệ hạ đánh thiên hạ, ta có mười tám phòng tiểu thiếp, đến bây giờ mới có hai con trai một con gái! Ông ta chỉ mỗi chính thê đã sinh được chín đứa rồi!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 73



"Người so với người thật là tức c.h.ế.t mà!"

"Nhưng mà mấy phòng tiểu thiếp của ông ta lại ít con cháu, năm người mà không gom được hai đứa con."

Đang ghen tị, giọng nói của Hứa Yên Miểu lúc này vang lên.

Mang theo vẻ nghi hoặc, hoang mang, tò mò.

【Đâu phải con của ông ta, sao ông ta lại vui mừng như vậy?】

"!!!"

Xin lỗi, tuy rằng không nên như vậy, nhưng mà... không ít quan viên mắt sáng rực lên.

Ô ô ô! Tám đứa con trai! Ô ô ô! Đều là do chính thê sinh! Ô ô ô! Già rồi mà vẫn còn hăng hái!!!

Yeah!

Có vị võ tướng nói với vẻ mặt hả hê: "Ta đã nói sao mấy phòng tiểu thiếp của ông ta lại không sinh được nhiều, thì ra là bản thân ông ta cũng không khiến người ta dễ dàng sinh con a."

Người nói câu này chính là người vừa nãy oán giận nói "cùng là người đánh thiên hạ, sao ông ta lại có nhiều con trai như vậy! Ta thì đừng nói là con trai, ta đến bây giờ mới có hai đứa con!".

Lão hoàng đế ho khan một tiếng, cố gắng để giọng nói của mình ôn hòa lại.

Bị vợ "cắm sừng", thật sự là quá... phụt... quá thảm rồi.

"Ái khanh, cái này..."

Khuôn mặt Cát An hầu từ đỏ bừng biến thành tím ngắt, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lúc này, Cẩm Y Vệ đúng lúc bước lên, nhanh chóng nói nhỏ vào tai ông ta chuyện mà Hứa Yên Miểu tiết lộ - nếu không thì khó mà giải thích được vì sao ông ta lúc nãy còn phấn khích như vậy, nháy mắt một cái đã tức giận chạy đi bắt gian phu.

Cẩm Y Vệ vừa dứt lời, Cát An hầu liền chạy ra ngoài với đôi mắt đỏ ngầu, vừa chạy vừa mắng: "Tiện nhân!"

Lão hoàng đế cảm thán: "Cũng thật đáng thương..."

Vậy ông ta có nên đi theo xem hay không? Nếu đi theo xem, thái độ hóng chuyện có phải là quá rõ ràng hay không?

Liếc mắt nhìn, nhà ngoại của vị phu nhân kia cũng đang xắn tay áo chạy ra ngoài. Còn có người hét lên: "Lão già kia, còn có mặt mũ nào mà đi bắt gian phu chứ! Mau đem kiếm cho ta!"

Thái tử liếc nhìn phụ hoàng của mình vẫn đang do dự, cười khẩy một tiếng, trực tiếp bước theo.

Có dưa mà không ăn, làm gì chứ!

Lão hoàng đế vẫn đang do dự.

Sau đó, ông ta nghe thấy tiếng lòng đầy cảm khái của Hứa Yên Miểu.

【Tên Cát An hầu này cũng thật là vô sỉ, vợ ông ta là muội muội của Bành Thành hầu, nhà Bành Thành hầu chỉ có một đứa con gái cưng chiều này, năm đó còn muốn chiêu phò mã, nếu không phải Cát An hầu thề non hẹn biển sẽ không bao giờ nạp thiếp, còn lập văn bản làm bằng chứng, thì muội muội của Bành Thành hầu cũng sẽ không gả cho ông ta.】

【Giận cái gì chứ, nếu không phải ngươi nạp thiếp trước, thì người ta cũng sẽ không đi tìm tiểu sư tăng đẹp trai đâu.】

Lão hoàng đế vốn không thể chấp nhận quan điểm của Hứa Yên Miểu, đang cau mày, nghe đến đây, sự chú ý lập tức bị chuyển hướng.

Tiểu sư tăng đẹp trai? Tiểu sư tăng đẹp trai nào?

【Ôi chà! Vẫn là người quen kia kìa!】 Hứa Yên Miểu phấn khích lên: 【Chính là vị mỹ nhân lúc nãy ở trong chùa muốn câu dẫn lão hoàng đế đó!】

Các đại thần không biết chuyện này: "!!!"

Ô, ô chà!

Ở chùa a!

Kịch tính! Bệ hạ chơi kịch tính như vậy sao!

Trán lão hoàng đế nổi gân xanh.

Mấy thứ không cần thiết này không cần nhắc tới nữa!

【Bà ta vậy mà lại là người "cắm sừng" Cát An hầu a!】

【Trời ơi! Gian phu! Gian phu chính là trụ trì của ngôi chùa kia!】

Lão hoàng đế: "Khởi kiệu!"

Đây là dưa của người quen! Ông ta nhất định phải đuổi kịp!

Chuyện hóng hớt thế này tất nhiên phải đến tận nơi mới được!

Chạy đến trước phủ Cát An Hầu, Hứa Yên Miểu trừng lớn mắt: “A, cái này cái này cái này…”

【Ai mà ác độc thế không biết! Còn phái người đi mời đại sư chùa Ngọc Long đến nữa chứ!】

Lão hoàng đế: “…” Ác độc chỗ nào? Ông thầm nghĩ một cách đường hoàng. Trẫm chỉ muốn cho ái khanh Cát An Hầu được sáng mắt ra thôi, trẫm có gì sai!

Cửa vừa mở ra, cảnh tượng bên trong lập tức vô cùng k*ch th*ch.

Người của hai nhà họ Hầu đứng thành hai phe rõ ràng, tất cả đều là hộ vệ lực lưỡng được điều đến để thị uy.

Cát An Hầu đứng giữa, mắng chửi ầm ĩ: “Tiện nhân! Chuyện này là khi nào!”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 74



Mỹ phụ tóc tai rối bời, y phục xộc xệch, hiển nhiên là vừa mới tỉnh, nghe vậy cũng không hề nao núng: “Từ lần đầu tiên ngươi bội ước.”

Cát An Hầu tính toán một chút…

——May quá!

May quá may quá may quá, ít nhất đứa lớn nhất là con ruột.

Hứa Yên Miểu: 【Oa! Vậy chẳng phải là chín đứa con đều là con người khác sao?】

Cát An Hầu: “…???”

Cát An Hầu: “!!!”

Cát An Hầu tức đến nghẹn họng: “Tiện nhân! Ngươi dám lừa ta! Nạp thiếp thứ nhất của ta, là ba năm sau khi thành thân, đứa lớn sinh ra sau khi thành thân hai năm, sao ngay cả đứa lớn cũng không phải là con ruột của bản hầu?!”

Mỹ phụ cười lạnh một tiếng: “Ồ, còn tưởng ngươi hỏi nuôi tình lang, thì ra là ngươi nói chuyện thông dâm sao? Vậy dĩ nhiên ngươi thông dâm ta thì ta cũng thông dâm người khác thôi.”

Cát An Hầu: “…” Cát An Hầu choáng váng đầu óc, “Cái gì? Ý ngươi là không chỉ một người? Vậy chẳng phải chín đứa con này, đều là con của những người khác…”

Văn võ bá quan đều lộ ra vẻ mặt thông cảm.

Cát An Hầu không dám nghĩ sâu xa thêm nữa, nhưng vẫn không ngăn được kẻ xấu xa đáng ghét kia ép hắn phải đối mặt với hiện thực: 【Oa, lợi hại quá! Cát An Hầu sinh chín đứa con, mỗi đứa một cha!】

Bá quan: “Phụt…”

Hoàng đế: “Khụ khụ…”

Không phải, bọn họ cũng không muốn cười đâu, đều tại cái miệng độc địa của Hứa Yên Miểu kia kìa!

Mặt Cát An Hầu đỏ bừng: “Ngươi! Ngươi h.i.ế.p người quá đáng!!!”

【Ơ, người đối diện nói gì vậy nhỉ? Sao đột nhiên hắn ta lại tức giận như thế?】

Thái tử thong dong đi dạo đến bên cạnh Hứa Yên Miểu để hóng hớt lắc đầu: “Cát An Hầu này, chính là tính tình nóng nảy quá đấy.”

Đúng vậy, không thể trút giận lên Hứa Yên Miểu, chỉ có thể nổi trận lôi đình với chính thất.

Cát An Hầu chỉ vào mỹ phụ gầm lên: “Còn không phải do ngươi vừa sinh con xong không thể hầu hạ ta! Ta sợ ngươi khổ sở, còn đặc biệt nạp mấy nha hoàn của ngươi, đã rất có lỗi với ngươi rồi!”

Mỹ phụ không chịu thua kém, mở miệng ra là như pháo nổ: “Bản lĩnh không có mà h*m m**n lại lớn! Một nén nhang cũng không trụ nổi, mềm nhũn như cọng bún, mấy ả thiếp kia của ngươi còn phải dỗ dành ngươi, khen ngươi lợi hại, đúng là có tiền mà khó tiêu, ta nhìn mà còn thấy đau lòng. Ồ, nhìn ngươi kìa, chẳng lẽ tin lời bọn họ thật sao?”

Mặt Cát An Hầu đã từ đỏ chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang trắng, rồi lại từ trắng chuyển sang tím: “Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi ngậm m.á.u phun người!”

【Cũng thật là nể mặt Cát An Hầu, một nén nhang đủ cho Cát An Hầu ba lần rồi còn gì. Người ta cũng tốt tính thật đấy!】

Cát An Hầu: “Đủ rồi!!!” Nàng ta bịa đặt! Rõ ràng chỉ đủ hai lần!!!

Trông thấy tình hình không ổn, người đàn ông vạm vỡ bên cạnh mỹ phụ lập tức tiến lên một bước: “Lúc trước đã giao hẹn như thế nào, ngươi bội ước, rồi lại nạp thiếp, còn mặt mũi nào trách người khác! Nếu không phải muội muội ta ngăn cản, chúng ta đã sớm đến bẻ gãy chân ngươi rồi!”

Sắc mặt Cát An Hầu dịu đi. Từ trong nỗi đau khổ tột cùng, hắn bất ngờ nếm được chút chua xót ngọt ngào.

Ít nhất phu nhân cũng bằng lòng vì ta mà ngăn cản hai người huynh trưởng kia, ta vẫn còn có mị lực.

Hứa Yên Miểu nghiêm túc khẳng định trong lòng.

【Đúng vậy đúng vậy, Cát An Hầu phu nhân vẫn rất quý trọng hắn ta.】

Âm thanh trong lòng Hứa Yên Miểu đổi giọng.

【"Ca, người như hắn vừa ngu ngốc vừa dễ nắm bắt, còn có dung mạo tuấn tú thì không còn nhiều đâu, dù sao thì muội cũng phải thành thân, chi bằng cứ giữ hắn lại vậy."】

“Ha ha ha ha ha ha—”

Trong số các vị đại thần có vài người có quyền thế ngang ngửa Cát An Hầu, ngày thường không ít lần bị Cát An Hầu khoe khoang con cái đông đúc, trực tiếp vả vào mặt bọn họ, ám chỉ bọn họ bất lực, lúc này đây đều hả hê, cười lớn tiếng.

【Nàng ta nói không sai chút nào. Mấy vị phu nhân sau này xuất giá, đều hối hận vì mình ra tay không đủ nhanh, chỉ có thể tìm người ngu ngốc và dễ nắm bắt, không tìm được người nào vừa ngu ngốc vừa dễ nắm bắt mà còn đẹp trai nữa.】

“…”

Tiếng cười đột ngột im bặt.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 75



Xung quanh im ắng lạ thường.

“Phu… phu nhân…”

Trong đầu bọn họ đồng thời nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: Chờ đã, chẳng lẽ Hứa Yên Miểu đang nói phu nhân của ta?!

Người huynh trưởng cường tráng của Cát An Hầu phu nhân vẫn đang mắng: “Muội muội ta đường đường là khuê nữ nhà lành! Tuy có chút tùy hứng, nhưng tâm địa lương thiện! Ngươi không bỏ công sức, nàng ấy còn để đám nhỏ gọi ngươi một tiếng cha! Sau này đến lúc ngươi nhắm mắt xuôi tay, chẳng lẽ bọn chúng không giúp ngươi đập vỡ bát sao! Ngươi đừng có được voi đòi tiên!”

“Ngươi - ngươi -” Cát An Hầu giơ tay lên, ngón tay run lẩy bẩy, tức giận đến mức nói không nên lời!

Các vị đồng liêu kia đã trấn tĩnh lại nhanh hơn hắn. So với việc bị cắm sừng vô hình, vẫn là con ch.ó rơi xuống nước trước mắt quan trọng hơn. Từng người một giả vờ như Cát An Hầu bị điếc, nói đặc biệt lớn tiếng.

“Uy vũ, chậc chậc, uy vũ ghê, không cần tốn sức mà có được tám đứa con trai.”

“Xì! Cái mũ xanh này đội chắc cũng gần ba mươi năm rồi nhỉ! Từ mười mấy tuổi đội đến tận năm mươi lăm tuổi!”

“Không ngờ, ta thật sự không ngờ tới!”

“Ta nhớ ra rồi! Phu nhân nhà ta đã từng gặp Cát An Hầu phu nhân ở chùa Ngọc Long không chỉ một lần!”

“Hả? Vậy chẳng phải phu nhân nhà ngươi cũng thường xuyên đến chùa Ngọc Long sao?” Người hỏi chính là vị quan viên ngày hôm đó cùng lão hoàng đế đi chùa.

Vị quan viên chủ động nhắc đến phu nhân nhà mình kia thì vẻ mặt ngơ ngác: “Đúng vậy, sao thế? Chùa Ngọc Long cầu tự linh nghiệm lắm mà…”

Người hỏi lộ ra vẻ mặt thông cảm.

Không chỉ có vị quan viên chủ động nhắc đến phu nhân nhà mình, mà những vị quan viên hai ngày nay không đến chùa trong lòng đều “lộp bộp” một tiếng.

Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng Hứa Yên Miểu hóng hớt “chậc chậc chậc”.

【Các vị sư chùa Ngọc Long đều tuấn tú như vậy, nói chuyện lại dễ nghe, còn rất am hiểu chuyện giường chiếu, các vị phu nhân, tiểu thư nhà giàu có thích bọn họ cũng là chuyện thường tình thôi.】

【Ôi chao, trách sao lại cầu tự linh nghiệm như vậy, hóa ra là những vị sư này còn tự xếp hạng “mức độ dễ thụ thai”, người nào dễ khiến người ta mang thai nhất, thì giá cả cao nhất ha ha ha ha ha ha!】

【Ha ha ha ha ha ha, bọn họ cũng ghê gớm thật đấy, biết tìm những vị phu nhân có gia thế và trượng phu tương đương, lại còn mạnh mẽ ám chỉ! Như vậy, đối phương nếm được ngon ngọt sẽ không vạch trần chuyện này, còn sẽ tìm đến hưởng thụ, hơn nữa sau khi sự việc bại lộ còn có thể che chở cho bọn họ!】

Lần này, không ít quan viên đều loạng choạng thân hình.

Hóng hớt hóng hớt đến trên đầu mình rồi kìa!

Bọn họ thử thay phu nhân nhà mình vào, đều cảm thấy Hứa Yên Miểu đang nói phu nhân nhà mình.

Chiếc mũ xanh vô hình trong nháy mắt đã đội lên đầu.

Trong lúc nhất thời, im lặng như tờ.

Ồ, vẫn chưa hoàn toàn im lặng.

Thái tử nhìn trái nhìn phải, nhịn không được: “Oa…”

Tiếng thán phục này đã đánh thức rất nhiều người, phụ hoàng hắn còn trừng mắt nhìn hắn: “Con xen vào làm gì!” Nhưng hắn không hề hối hận.

Bởi vì…

Thật sự là quá k*ch th*ch!

【Mẹ kiếp! Tên Đại Lý Tự khanh này!】

Đại Lý Tự Khanh buột miệng mắng một câu th* t*c.

Những người khác đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt thông cảm.

Trong số nhiều người như vậy, hắn ta là người đầu tiên bị nêu tên, thật là xui xẻo.

Tuy nhiên, sau khi thông cảm xong, mọi người lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Đại Lý Tự Khanh thì sao nào! Chẳng lẽ là màn kịch phu nhân cô đơn đêm khuya gặp gỡ tiểu hòa thượng sao?!

——Dù sao thì bọn họ vẫn chưa trở thành trò cười, tất nhiên là phải tranh thủ thời gian thưởng thức trò cười của người khác!

Mau lên mau lên!

【Nuôi một đôi tỷ muội song sinh làm ngoại thất! Chậc chậc!】

Các vị bá quan lập tức cảm thấy tiếc nuối.

Cái gì, chỉ vậy thôi sao, đây mà tính là…

【Đôi tỷ muội song sinh này là muội muội ruột của một vị trực đường chùa Ngọc Long, bọn họ nói với tăng nhân là kỹ thuật giường chiếu của Đại Lý Tự Khanh rất kém cỏi, mỗi lần đều khiến người ta đau đến c.h.ế.t đi sống lại, thời gian còn đặc biệt ngắn ngủi.】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 76



【Chuyện này chẳng khác gì Cát An Hầu cả!】

Đại Lý Tự Khanh “!!!”

Ngươi mới ngắn! Cả nhà ngươi đều ngắn!

Hắn và Cát An Hầu không giống nhau! Hai ả ngoại thất kia của hắn đều nói hắn đặc biệt uy mãnh!

Mỗi lần bọn họ đều phải mất nửa ngày mới xuống giường được!

【Những vị tăng nhân kia biết được, lúc Đại Lý Tự Khanh lén lút đi gặp ngoại thất, thế mà lại phái vị tăng nhân có kỹ thuật tốt nhất, dung mạo tuấn tú nhất lén lút đi gặp phu nhân Đại Lý Tự đang thắp hương!】

【Sau đó! Chậc chậc, oa——】

Sau đó thì sao!

Có vị quan viên ánh mắt sáng quắc, có vị quan viên hưng phấn l.i.ế.m môi.

Chuyện ngoại thất bị vạch trần, nhân cơ hội này câu dẫn sao!

Lại một lần nữa may mắn cảm thán: “May quá may quá, không liên quan đến chúng ta.”

Đại Lý Tự Khanh thật sự không cười nổi nữa, chậm rãi nghiến răng ken két.

Ông ta nhớ ra rồi.

Phu nhân nhà ông ta trước đây rõ ràng là lạnh lùng, bá đạo lại hay ghen tuông, không cho phép ông ta nạp thiếp, lần trước ông ta sủng hạnh một nha hoàn quét dọn trong phủ, giữa ban ngày ban mặt, phu nhân ông ta trực tiếp cầm đao xông vào phòng, đuổi hai người đang tr*n tr**ng trên giường chạy tán loạn khắp sân.

Cho nên ông ta mới nuôi đôi tỷ muội song sinh kia ở bên ngoài, nhưng gần đây phu nhân ông ta cũng không còn quản ông ta nữa, giống như đột nhiên hiểu chuyện vậy, cách đây không lâu ông ta thử thăm dò đề cập đến chuyện nạp thiếp, phu nhân ông ta còn rất ôn hòa nói: “Ta biết, chàng thích người ôn nhu, chu đáo, biết nịnh nọt, người như vậy quả thật rất tốt.”

Ông ta còn tưởng phu nhân rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là phụ đức, không ngờ tới!

【Chậc chậc, hai người gặp nhau quả thực là kim phong ngọc lộ nhất tương phùng! Ai mà không thích được người ta quan tâm chứ! Người ta được hầu hạ đến mức thoải mái sung sướng, vô cùng hài lòng, còn muốn lần sau đổi người cuồng nhiệt hơn nữa kìa!】

【Chuyện này cũng không có cách nào, ai bảo ngươi thời gian thì ngắn ngủi, kỹ thuật lại kém cỏi… Ngươi có thể tìm ngoại thất, người ta cũng có thể tìm người hầu hạ mình chứ.】

【Hơn nữa người ta vừa miệng lưỡi ngọt ngào, vừa khéo léo, sợ phu nhân ghét bỏ chỗ đó của mình không sạch sẽ, chỉ dùng tay, lưỡi và đạo cụ được rửa bằng nước nóng——ví dụ như giác tiên gì đó! Trước khi làm còn nghiêm túc tắm rửa thắp hương! Ai mà không thích chứ!】

Mắt Đại Lý Tự Khanh như muốn lồi ra ngoài.

Ta!

Ta không thích!

Thái tử đi đến, vỗ vai Đại Lý Tự Khanh: “Tiết ái khanh.”

Dù sao ông ta cũng từng nghe nói, phu nhân Đại Lý Tự Khanh là do hạ mình gả xuống. Tính cách người ta vốn đã mạnh mẽ, ai mà bắt nạt nổi nàng ta, nhà lại cưng chiều con gái… Đại Lý Tự Khanh chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Chậc chậc, trách sao Hứa Yên Miểu lại cảm khái như vậy, những vị tăng nhân này quả nhiên rất biết cách chọn khách hàng.

【Thế mà vẫn còn! Vị phu nhân này tự mình đi một chuyến còn chưa đủ, còn giới thiệu cho bạn thân khuê mật của mình, sau đó bạn thân khuê mật lại giới thiệu cho bạn thân khuê mật…】

【Ta… Ta sắp cười c.h.ế.t rồi, thì ra danh tiếng là thế này mà có à!】

Có thể cười ra tiếng, ngoài Hứa Yên Miểu, thật sự là không còn mấy ai.

Rất nhiều vị đại thần nghĩ đến phu nhân nhà mình là bạn thân khuê mật của Đại Lý Tự Khanh phu nhân, hoặc là bạn thân khuê mật của bạn thân khuê mật, hoặc là bạn thân khuê mật của bạn thân khuê mật của bạn thân khuê mật…

Hứa Yên Miểu tiếp tục lật xem chuyện bát quái, đột nhiên linh quang lóe lên: 【Chùa Ngọc Long… Ha ha ha ha ha ha ha ha, ta hiểu rồi, Ngọc Long! Ha ha ha ha ha ha ha ha! Chùa Ngọc Long cái khỉ gì chứ!】

“Phụt khụ khụ khụ khụ—”

Lão hoàng đế bị sặc nước miếng, ho không ngừng.

Ngọc Long…

Sắc mặt lão hoàng đế méo mó.

Không! Trẫm không muốn hiểu!

Quần thần kinh ngạc.

“Cái này…”

“Sao lại là Ngọc Long này…”

“Thật là uế tục! Thật sự là quá uế tục!”

“Chùa miếu thế này phải đóng cửa! Quay về ta sẽ dâng tấu chương lên bệ hạ!”

Những vị quan viên ân ái với phu nhân chưa bao giờ lo lắng về vấn đề bị cắm sừng, nhưng một số vị quan viên đối xử lạnh nhạt với phu nhân, hoặc là đa tình, hoặc là kỹ thuật kém cỏi, lúc này mặt mũi xanh mét, không ngừng hồi tưởng xem trước đây trong nhà có manh mối nào tiết lộ phu nhân nhà mình có còn chung thủy hay không.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 77



——Bọn họ cũng không dám tùy tiện nghi ngờ, nhạc phụ đại nhân đang ngồi trên triều đường còn cười lạnh nhìn chằm chằm bọn họ, giống như muốn nói, kẻ nào dám nghi ngờ bảo bối nữ nhi của ta, ta sẽ tát c.h.ế.t kẻ đó trước.

Còn Đại Lý Tự Khanh đã bị đóng đinh trên bảng…

Phụ thân và huynh trưởng của Đại Lý Tự Khanh phu nhân vây quanh ông ta.

“Hiền tế, đừng sợ, bất kể nó ở bên ngoài có làm loạn thế nào, vi phụ chỉ công nhận con là con rể duy nhất của ta!”

“Muội phu à, phụ nữ mà, đều thích vui chơi, chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà, sớm muộn gì nó cũng sẽ hồi tâm chuyển ý.”

Đại Lý Tự Khanh: Ông nói bậy bạ gì đó! Sao ông không bảo phu nhân nhà ông đừng ra ngoài chơi đùa đi?!

Những câu nói quen thuộc lần lượt vang lên, câu nào cũng là ông ta hoặc là cha mẹ ông ta từng nói với phu nhân ông ta, nhìn quan phục trên người nhạc phụ và đại cữu cao hơn ông ta một bậc, ông ta nhẫn nhịn chắp tay: “Đúng vậy. Nương tử, nương tử… nàng ấy còn trẻ…”



“Ha ha ha ha ha ha—” Một tiếng cười vang lên.

Mọi người theo bản năng: Hứa Yên Miểu cười thành tiếng rồi sao?

Suy nghĩ thứ hai chính là: Không ổn rồi! Phải tìm cách nào che giấu cho ông ta ta đây! Nói ông ta ta ăn phải nấm độc, sinh ra ảo giác có được không?

Nhìn kỹ lại, phát hiện căn bản không phải Hứa Yên Miểu, mà là Cát An Hầu.

Lão hoàng đế buột miệng nói: “Cuối cùng cũng có người bị chọc tức đến điên rồi sao?”

Chúng thần: “…”

Không phải, bệ hạ, cái giọng điệu xem náo nhiệt của ngài là sao hả?

Lão hoàng đế ho khan hai tiếng: “Nhìn trẫm làm gì.”

Xem náo nhiệt chứ sao!

Cát An Hầu kia sau khi cười lớn xong, chỉ vào mỹ phụ, gằn từng chữ: “Các ngươi cứ chờ đấy! Nhất là tên yêu tăng nhà ngươi, hành vi dâm loạn của chùa miếu các ngươi bệ hạ và các vị đồng liêu đều đã biết! Ngươi cứ chờ chùa miếu bị niêm phong, còn đám yêu tăng các ngươi bị bắt đi làm khổ sai đi!”

Sắc mặt mỹ phụ có chút vi diệu, nhưng không nói gì.

Chính là lúc này, vị chủ trì tuấn tú kia đến.

Trước tiên, ông ta hành lễ với hoàng đế.

Theo động tác của ông ta, thân hình hoàn mỹ kia lọt vào mắt mọi người.

Trên mặt đám nam nhân hiện lên vẻ mặt phức tạp, vừa khiếp sợ, vừa thưởng thức, trong lòng tự ti mặc cảm, cố gắng nặn ra ba phần khinh thường.

Chỉ có tên phản bội Hứa Yên Miểu kia vẫn còn: 【Oa oa! Thân hình này, quả nhiên là người chuyên nghiệp làm chuyện này! Chắc công ta là ngày nào cũng luyện tập, thật là chuyên nghiệp!】

Chúng đại thần xúc động muốn chết: Tên phản bội!!!

Ở một góc khuất mà bọn họ không chú ý tới, một số quý phụ bị hấp dẫn bởi động tĩnh đều nhìn chằm chằm vào vị đại sư, không nỡ rời mắt.

Vài vị quý phụ chưa từng đến chùa Ngọc Long tức giận.

Chỗ tốt như vậy! Sao không giới thiệu cho tỷ muội chứ! Sao, trông ta giống như không có tiền lắm sao?!



Bị ảnh hưởng bởi người Hồ, triều đại trước là Đại Chu có phong khí cởi mở, nhìn chung quan niệm về trinh tiết của phụ nữ rất thoáng, trong «Chu Thư» không chỉ có hai ba lần miêu tả Thái hậu vì không chịu nổi cô đơn trong cung, nên đã tuyển chọn nam sủng có tài hoa và dung mạo tuấn tú.

Ví dụ khiến người ta kinh ngạc nhất, chính là Chu Tĩnh Đế bất mãn với việc mẫu hậu Linh Thái hậu công khai tuyển chọn một số đại thần vào hậu cung “thưởng trà luận đạo” trong thời gian dài, thậm chí còn cho người thiến nam tử xinh đẹp đưa vào cung mà vẫn chưa thỏa mãn, cho rằng mẫu hậu làm loạn hậu cung, nên đã liên kết với một số đại thần g.i.ế.c sạch nam sủng của Linh Thái hậu, chọc giận Linh Thái hậu, trực tiếp ban rượu độc g.i.ế.c c.h.ế.t Chu Tĩnh Đế.

Thái hậu đã như vậy, chuyện hậu phi và đại thần hoặc là hoàng tử tư thông cũng không phải là hiếm trong sử sách. Công chúa cũng có rất nhiều nam sủng, cho dù là trong thời gian ở góa, cũng không quên gặp gỡ nam tử xinh đẹp. Những chuyện này, đã khiến người đời từ chỗ xấu hổ không muốn mở miệng chuyển sang tê liệt.

Phong khí như vậy, mãi đến trung hậu kỳ của triều đại mới được kiềm chế.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 78



Đến triều đại Đại Hạ, hiện giờ mới lập quốc ba mươi hai năm, tự nhiên chịu ảnh hưởng sâu sắc của triều đại trước, tuy không dám làm lộ liễu, nhưng quý phụ lén lút nuôi dưỡng nam sủng cũng không phải là chuyện hiếm gặp.

Chùa Ngọc Long chính là nắm bắt được “thương cơ” này.

Vị chủ trì tuấn tú đứng trước mặt Cát An Hầu, nhưng khi nhìn thấy Cát An Hầu nhìn ông ta bằng ánh mắt muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta cho rồi, cộng thêm tám đứa con trai đứng bên cạnh Cát An Hầu, và bốn năm người thân là nam giới, sau khi cân nhắc chênh lệch giữa hai bên, ông ta bình tĩnh lùi về sau hai ba bước, lại lùi thêm ba bốn bước, mới mở miệng: “Vị thí chủ này, chùa miếu dâm loạn gì chứ, sao có thể ngậm m.á.u phun người như vậy!”

Ông ta vô thức ưỡn ngực: “Chùa Ngọc Long chúng ta tuyệt đối không phải như ngươi nói! Tăng nhân của chúng ta, bất quá chỉ là dung mạo tuấn tú, am hiểu chút ít âm luật, có thể ca hát, lại cường tráng khỏe mạnh, biết quan tâm người khác mà thôi!”

Nhìn thấy vẻ mặt của các vị phu nhân xung quanh, ông ta hài lòng thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn Cát An Hầu một cách chính trực: “Hầu gia! Tuy ngài là quan to quý tộc, chúng ta chỉ là người ngoài cửa Phật thấp hèn, nhưng cũng không thể để mặc cho ngài vu khống như vậy!”

Ông ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chúng ta chẳng qua là quá từ bi lương thiện, thấy các vị phu nhân đến thắp hương đều chau mày không vui, nên mới ra tay giúp đỡ giải quyết phiền não cho họ mà thôi!”

Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ chiếu lên cái đầu trọc bóng loáng kia, suýt chút nữa là làm chói mù mắt chó của Cát An Hầu.

Tuy nhiên, điểm này, Hứa Yên Miểu có thể làm chứng cho bọn họ.

【Ông ta ta nói như vậy… cũng không phải là hoàn toàn sai, quý phụ đến chùa Ngọc Long… cũng có không ít người là vì muốn tìm… ừm, giải ngữ thảo.】

Các vị đại thần mặt mày xanh lét: Trông chúng ta có giống như đang vui vẻ không?

Chẳng lẽ tìm người trò chuyện tâm sự cũng tính là ngoại tình sao!

Rốt cuộc là ai hả hu hu hu hu hu hu hu!

Hứa Yên Miểu van xin ngươi, nói ra đi, ít nhất cũng cho bọn ta c.h.ế.t một cách rõ ràng được không!

Những vị đại thần mặt mày không xanh lét cũng rụt rè nhìn về phía Hứa Yên Miểu.

Muốn… muốn nghe!

Cát An Hầu không muốn nghe!!!

Cát An Hầu nổi điên rồi.

“Đánh! Đánh c.h.ế.t đôi gian phu dâm phụ này cho ta!”

Gia tộc bên phía mỹ phụ dường như không có nhiều con cháu, lúc này bên cạnh chỉ có lác đác vài người thân là nam giới, bên phía Cát An Hầu có đến mười ba người, rõ ràng là mất cân bằng.

——Tuy rằng hộ vệ cũng không ít, nhưng hai bên đều có hộ vệ, không phân biệt được mạnh yếu.

Tuy nhiên, bên cạnh Cát An Hầu, tám đứa con trai của ông ta lại lộ vẻ mặt khó xử, do dự không quyết.

——Dù sao đối diện cũng là mẹ ruột của bọn họ!

Hứa Yên Miểu nghi ngờ nghĩ: 【Tám vị đại thiếu gia này ngây ra đó làm gì vậy? Cát An Hầu cũng đâu phải là cha ruột của bọn họ.】

Tám vị đại thiếu gia: “…”

Bừng tỉnh đại ngộ!

Sau đó, “Ầm ầm ầm ầm—” giống như một đàn trâu rừng, chạy đến trước mặt mẹ ruột, tức giận trừng mắt nhìn Cát An Hầu.

【Tốt lắm.】 Hứa Yên Miểu đánh giá: 【Tuy rằng huyết thống không đứng về phía này, nhưng khí thế tấn công và phòng thủ đã khác rồi!】

Quân thần Đại Hạ: “…”

Lúc này la lên “đánh nhau đi” có phải là quá mất mặt mũi của đại thần/đồng liêu hay không?

Thái tử vỗ đùi: “Ây da! Sao chỉ nói mà không làm?”

Lão hoàng đế: “Khụ khụ!”

Thái tử: “A, đánh nhau rồi! Xì, ra tay mạnh thật đấy! Nhưng sao chỉ có hộ vệ đánh nhau thế kia! Chủ nhân đâu! Chủ nhân cũng động thủ đi chứ, chẳng lẽ lúc ra chiến trường cũng trốn sau lưng binh lính thế này sao?”

Lão hoàng đế: “Khụ khụ khụ!”

【Chắc là sợ rồi, dù sao bây giờ đã là mười đánh năm rồi.】

Lão hoàng đế: “Khụ khụ khụ khụ!”

Thái tử: “Tên hộ vệ kia! Ông ta ta thế mà lại dùng chiêu khỉ đục vườn đào! Quá đáng quá rồi! Người đối diện với ông ta ta trông còn trẻ như vậy, không biết đã có con chưa, lỡ như bị thương, thì tội lỗi tội lỗi… Ái chà chà! Chiêu hai ngón tay chọc mắt này dùng hay thật đấy! A da! Sao lại né được rồi!”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 79



Lão hoàng đế: “Khụ khụ khụ khụ khụ!”

Hứa Yên Miểu: 【Khỉ đục vườn đào? Đâu đâu?!】

Lão hoàng đế: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”

Thái tử: “Ở…”

Lão hoàng đế: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”

Tiếng ho giống như bị lao phổi này rốt cuộc cũng thu hút sự chú ý của hai người đang hóng hớt, hai người đồng thời quay đầu lại.

Thái tử do dự một chút, luyến tiếc lấy từ trong túi áo một nắm hạt dưa đưa qua: “Ăn không?”

Lão hoàng đế trừng mắt.

Trẫm muốn nói chuyện này sao!

Nhận lấy hạt dưa, cắn một cái. “Phì—” Lão hoàng đế nhổ vỏ hạt dưa, chỉ tay năm ngón: “Đánh như vậy còn kém xa trẫm năm đó. Tên mặc áo xám kia, nếu là trẫm ở vị trí đó, trẫm sẽ…”

Cát An Hầu tức giận quát: “Loại tạp chủng! Tiện nhân, ngươi tưởng thêm tám đứa tạp chủng là ta sẽ sợ ngươi sao!”

Cát An Hầu: “Lên—”

Đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, ông ta quay đầu nhìn trái nhìn phải.

Hả???

Người đâu? Sao trống không thế này?

Quay đầu lại nhìn, phát hiện huynh đệ, cháu chắt mà ông ta mang đến đều đồng loạt lùi về sau một bước, nhường ra một khoảng trống lớn xung quanh ông ta.

Sắc mặt Cát An Hầu lập tức trở nên khó coi: “Các ngươi đang làm gì thế! Còn không mau đánh!”

Các huynh đệ, cháu chắt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, im lặng lùi về sau thêm vài bước.

Đùa gì thế, đối diện có nhiều người cường tráng như vậy!

Cát An Hầu bị đánh úp bất ngờ, vội vàng nhìn về phía đại ca của mình——người duy nhất không nhúc nhích, rất là tổn thương: “Ca! Huynh là ca ruột của ta!”

Đại ca ông ta: “Đúng vậy, ta là ca ruột của ngươi, không phải là kẻ ngu ngốc đi chịu c.h.ế.t thay.”

Lão hoàng đế trơ mắt nhìn đám ái tướng của mình đánh nhau loạn xạ.

Cát An Hầu! Ngươi làm cái quái gì thế! Từ sau khi không ra chiến trường, ngươi không luyện tập thêm sao?! Thế mà lại bị người ta túm tóc đánh!

【Hầy, ông già hơn năm mươi tuổi rồi, hôm qua thức trắng cả đêm, cũng thật là biết hành hạ bản thân, hôm nay không còn sức lực cũng là chuyện bình thường.】

Lão hoàng đế: “…”

【Giống như phu nhân nhà hắn rất thông minh…】

Lão hoàng đế: “Chậc!” Sao lại dừng lại rồi, ngươi nói thêm chút nữa đi!

【Còn có còn có, đại ca của Cát An Hầu…】

Đại ca hắn thì sao?

Văn võ bá quan khó hiểu nhìn qua. Đó chính là tâm phúc ái tướng chân chính của bệ hạ, một thanh loan đao múa đến hùng hổ, một người có thể địch tám!

Hứa Yên Miểu: 【Chậc chậc, ra vẻ ta đây cũng tham gia nhưng chẳng bỏ chút công sức nào! Còn lén lút giẫm chân Cát An Hầu!】

Cát An Hầu trợn tròn mắt, quay đầu nhìn đại ca mình, không thể tin nổi: “Ca, huynh—”

【Ồ ồ, có thể hiểu được, có thể hiểu được, thì ra hắn ta biết Cát An Hầu từng có ý đồ với phu nhân nhà hắn!】

Văn võ bá quan: “!!!”

Chuyện này ta đây không buồn ngủ nữa! Nói rõ ràng ra!!!

Mọi người vây quanh võ đài.

Kỷ Tuế bị bỏ rơi bên ngoài: “…?”

Vẫn là Thái tử chú ý tới hắn đang luống cuống tay chân, rất nghĩa khí kéo người đi vào: “Lại đây! Đi theo ta!”

Kỷ Tuế: “Chờ đã…”

Cũng không cần phải nhiệt tình như vậy lúc này!!!

“Ây da! Tái Niên, lại đây lại đây, ngươi chính là quá câu nệ rồi, ta nói cho ngươi biết, chuyện hóng hớt thế này nhất định phải đứng hàng đầu! Trước đây ngươi chưa thử qua, thử một lần là biết nó thú vị thế nào ngay!”

Thái tử kéo người đi vào trong.

Kỷ Tuế cố gắng để bản thân đi về hướng ngược lại: “Điện hạ! Ta không…”

“Ngươi yên tâm, ngươi chỉ là mới trở về, còn chưa thích nghi với bầu không khí hiện tại của chúng ta thôi! Đi đi đi, bản cung dẫn ngươi đi trải nghiệm—”

“Khoan đã, điện hạ!” Kỷ Tuế hoàn toàn không muốn trải nghiệm! Tại sao Thái tử điện hạ lại thành thạo chuyện này như vậy?

Chẳng lẽ là…

Kỷ Tuế nhắm chặt mắt.

Hứa, Yên, Miểu!



Cho dù Thái tử có là ai đi chăng nữa, thì cũng là người từ năm mười hai tuổi đã bị phụ hoàng lôi ra chiến trường, Kỷ Tuế đường đường là một văn nhân ghét đổ mồ hôi, dẫn đến việc trong sáu môn nghệ của người quân tử chỉ tinh thông bốn môn là lễ, nhạc, thư, số, căn bản không thể nào dùng sức mạnh để chống lại Thái tử đang hào hứng bừng bừng.
 
Back
Top Bottom