Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 591: Chương 591



Mẹ của người chết: “...”

Bà ta khó khăn nuốt ngụm m.á.u kia xuống, đang định nói gì đó, đột nhiên một vị quan viên đứng ra, giả vờ cẩn thận quan sát kỹ khuôn mặt của người đệ đệ kia: “Bản Hầu ngược lại có chút nghi hoặc, cần lão phu nhân giải đáp một chút.”

Mẹ của người chết: “G-Gì cơ?”

Vị quan viên kia, chính là Bình Ân Hầu, dùng ngón tay gõ gõ lên hốt, ánh mắt dừng trên mặt mẹ của người chết, mỉm cười hỏi: “Huyện lệnh Lạc huyện là con rể của Bản Hầu, Bản Hầu đương nhiên là đã từng gặp mặt hắn...”

Sắc mặt mẹ của người c.h.ế.t đã có chút lo lắng hoảng hốt: “Ta... ta không biết ngài muốn nói gì!”

“Vậy sao?” Sắc mặt Bình Ân Hầu biến đổi, không thể kiềm chế được bản thân nữa, ngay cả giọng nói cũng như đang gầm lên: “Tại sao mặt con trai bà, lại giống hệt mặt con rể ta! Bọn họ có quan hệ gì! Bà và con rể ta lại có quan hệ gì!”

[Ồ hô! Chuyện khuôn mặt này cuối cùng cũng bị lộ ra rồi! Nhanh hơn ta nghĩ!]

—— Hắn cũng là lúc gia đình này đến cáo trạng, lần theo dấu vết, mới lật ra được chuyện này.

[Tội lỗi tội lỗi, trước đây ta không hề phát hiện ra, thì ra phu nhân của Huyện lệnh Lạc huyện lại là con gái của Bình Ân Hầu à!]

Bình Ân Hầu: Không sao, bây giờ biết cũng chưa muộn. Về nhà lão sẽ băm vằm tên khốn nạn kia ra...

[Có điều, sớm vạch trần ra cũng chẳng có cách nào nhỉ? Hình như con gái của Bình Ân Hầu rất thích phu quân của mình thì phải?]

[Để ta xem... Quả nhiên! Ban đầu Bình Ân Hầu ngăn cản thế nào cũng không cản được cô con gái đòi sống đòi c.h.ế.t kia, rõ ràng đã phê phán từ nhân phẩm đến tính cách rồi gia thế không còn gì để nói nữa rồi, mà con gái vẫn cứ nhất quyết đòi gả.]

[Giống như thế này này ——]

Hứa Yên Miểu trong lòng nheo giọng lại: [Phụ thân à! Chàng đâu phải là tên nghèo kiết xác nào đâu! Chàng đã đảm bảo với con rồi, đợi chàng bảng vàng đề tên, sẽ cưới con mà~]

Bình Ân Hầu đột nhiên ôm ngực, như thể nơi đó bị vạn tiễn xuyên tâm.

Đau! Đau quá!

Ai biết được lão ngưỡng mộ con gái nhà người ta đến mức nào —— Bất kể là muốn làm nữ quan, hay là gặp một người yêu một người, đều tốt hơn là tìm phải một kẻ ăn bám!

Đám ăn bám trong dân gian còn chịu làm rể ở nhà vợ, tên nhà lão đây thì tính là cái gì?!

[Lão còn có thể làm gì nữa, chỉ đành nhắm mắt gả con gái đi thôi.]

Một ngày tốt lành

[Ừm... Xóa đói giảm nghèo.]

Đúng vậy, coi như xóa đói giảm nghèo đi.

Sắc mặt Bình Ân Hầu không tốt lắm, khiến mẹ của người c.h.ế.t không khỏi lùi lại một bước: “Ta... không liên quan đến ta, thời gian ta và hắn ở bên nhau không tính là nhiều lắm.”

[Nói chính xác một chút, từ ngày mười ba tháng chín năm Thiên Thống thứ mười đến ngày mười tháng tư năm Thiên Thống thứ mười hai, rồi lại từ ngày mồng một tháng ba năm Thiên Thống thứ mười bốn, đến ngày ba mươi tháng chạp năm Thiên Thống thứ mười bảy, khoảng thời gian này, hai người đều thường xuyên tằng tịu.]

[Hơn nữa năm Thiên Thống thứ mười tám ngừng tằng tịu, không phải là Huyện lệnh Lạc huyện lạc đường biết quay về, mà là vì người tình lớn hơn hắn mười ba tuổi năm đó đã bốn mươi ba rồi, hắn thích phụ nữ trưởng thành, nhưng “chín” quá thì hắn lại không thích nữa.]

Bình Ân Hầu ngẩn ra một lúc, lại tính toán một chút, rồi nổi giận đùng đùng: “Không tính là nhiều lắm? Bà nói không nhiều lắm là không nhiều lắm sao?!”

Quanh đi quẩn lại cũng gần năm năm rồi, còn không tính là nhiều lắm?!

Hơn nữa, hai năm bị thiếu ở giữa, là bởi vì lúc đó mới cưới, tên khốn nạn kia sợ bị lão bắt được!

“Ta!”

Bình Ân Hầu hít sâu một hơi: “Thôi được, Bản Hầu không làm khó bà, đợi chuyện của bà kết thúc ta sẽ đi băm vằm tên khốn nạn kia.”

Mẹ của người c.h.ế.t dường như muốn nói gì đó, lại lặng lẽ ngậm miệng lại.

[Ta đề nghị ngài đi ngay bây giờ.] Hứa Yên Miểu theo thói quen lẩm bẩm trong lòng, giả vờ như đang đối thoại với người khác.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 592: Chương 592



Tiện thể lật tìm chuyện cũ: [Tuy ta biết không khả thi lắm, nhưng mà, hiện giờ hắn đang ở trong sương phòng bên trái của chùa Vân Khởi lăn giường với quả phụ nhà họ Trương đấy, nếu bây giờ có thể qua đó, chắc chắn sẽ bắt quả tang tại trận... Trời đất ơi! Súc sinh à! Phu nhân của ngươi đang sinh con đó, chút thời gian này cũng không đợi được sao?!]

“Chậc.”

“Đúng là một tên súc sinh mà!”

Thái tử liếc nhìn Bình Ân Hầu dường như đang nghiến răng, lặng lẽ dành cho lão sự đồng cảm.

Dù sao thì hắn cũng ủng hộ Bình Ân Hầu phanh thây tên kia ra làm tám mảnh.

Nhưng bây giờ, nếu không tìm một cái cớ hợp lý... Hứa Yên Miểu lại chẳng phải kẻ ngốc.

Bình Ân Hầu tự tìm cớ cho mình.

Sắc mặt lão trầm xuống, giọng điệu cũng nặng nề hơn: “Bây giờ bà còn muốn kiện nữa không? Con trai cả của bà là bị cái gì dọa chết, trong lòng bà hẳn là cũng biết rõ rồi chứ?”

Mẹ của người c.h.ế.t lập tức tỏ thái độ: “Không kiện nữa! Không kiện nữa! Con cả nhà ta là đột tử, không liên quan gì đến Thiên hộ!”

Nếu cứ kiện tiếp, con trai út và cháu trai nhỏ của bà ta đều sẽ bị liên lụy, thôi bỏ đi, không cần thiết.

Tuy rằng có lỗi với con trai cả, nhưng vì hương hỏa nhà bọn họ, chắc hẳn con trai cả sẽ hiểu cho thôi.

Lão Hoàng Đế nghe thấy vậy, dưới ánh mắt cầu xin của Bình Ân Hầu, dùng tốc độ nhanh nhất hạ quyết định cuối cùng: “Nếu đã như vậy, vụ án này kết thúc!”

Lại nói: “Tội vu cáo xử ngược lại.”

Gia đình này giật nảy mình, lập tức lại khóc lóc thảm thiết.

Lão Hoàng Đế chậm rãi nói: “Tuy nhiên lần này sự việc đặc biệt, người c.h.ế.t lại vừa lúc cầm thư, trong thư lại vừa đúng có lời lẽ chọc tức người khác. Các ngươi trong lòng có phẫn uất cũng là chuyện bình thường, lần này liền không tính là vu cáo. Các ngươi sau khi về nhà, không được gây thêm chuyện với hàng xóm láng giềng nữa, dĩ hòa vi quý.”

Quả thực là tình thế xoay chuyển bất ngờ.

Gia đình này mừng rỡ ngoài mong đợi, vừa khóc vừa dập đầu lạy lão Hoàng Đế, học theo trong thoại bản mà hô: “Tạ Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!”

Lại nhao nhao nói: “Sau này chúng con nhất định sẽ hòa thuận với hàng xóm!”

“Chúng con về sẽ dỡ chuồng heo chuồng gà ngay.”

Lão Hoàng Đế phất phất tay, liền có người dẫn bọn họ ra ngoài.

Đợi sự việc kết thúc, lão Hoàng Đế vừa tuyên bố xong có thể giải tán, Bình Ân Hầu đã co cẳng chạy ra ngoài.

Lão phải nhanh lên! Ai biết tên khốn nạn kia có phải là loại “trai ba giây” trong miệng Hứa Yên Miểu không! Lát nữa người đi rồi, thì không thể bắt quả tang tại trận được nữa!

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu nhìn bộ dạng này của Bình Ân Hầu: “!!!”

[Hít hà ——]

[Muốn đi theo hóng chuyện!]

Thế là, hắn nhanh chóng bám theo sau.

Vua tôi Đại Hạ: “...”

Cái đó, đi xem một chút... à phi, đi quan tâm ái khanh / đồng liêu một chút, rất bình thường đúng không?

Bọn họ đi, còn có thể làm nhân chứng nữa chứ. Để tránh tên Huyện lệnh kia chối tội.



Sở dĩ hôm nay Huyện lệnh Lạc huyện không ở Lạc huyện, là vì phu nhân trước khi lâm bồn rất sợ hãi, nhất quyết đòi về kinh sư tìm mẹ đẻ, gã chỉ đành đi cùng về.

Nhưng phu nhân mang thai, gã lại không thể động vào. Ban đầu để dỗ người ta gả cho mình, cái gì mà “một đời một kiếp một đôi người” cũng nói ra được, bây giờ đừng nói là nạp thiếp, ngay cả nha hoàn cũng không dám đụng vào. Chỉ đành vụng trộm bên ngoài.

Cái này không thể trách gã được! Chỉ cần phu nhân chủ động nạp thêm vài phòng mỹ thiếp, gã chắc chắn sẽ không tìm người bên ngoài đâu!

Huyện lệnh Lạc huyện mặt dày mày dạn nghĩ xong, nghỉ ngơi hồi lâu, lại có thể “tiếp tục hành trình”, lập tức xoay người tiếp tục cùng người phụ nữ bên cạnh thực hiện “bài tập mười giây”.

Sau đó, cửa bị đá tung ra!

“A ——”

“A ——”

Hai tiếng hét thất thanh.

Không đúng, ba tiếng.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 593: Chương 593



[A ——]

Hứa Yên Miểu nhanh chóng rụt đầu lại: [Mắt của ta!]

Cửa bị Bình Ân Hầu đá tung (lão về nhà trước, giả vờ như vừa mới phát hiện con rể không ở bên ngoài chờ lúc con gái sinh nở, sau đó, nửa thật nửa giả nổi giận: “Hay lắm! Trước kia hắn thường xuyên đến chùa Vân Khởi cầu phúc thì thôi đi, hôm nay vẫn còn ở đó!” rồi tức tốc xông đến chùa Vân Khởi).

Bình Ân Hầu, bao gồm cả Hoàng Đế, Thái tử và văn võ bá quan, đều nhìn thấy hai khối trắng nõn nà, giống như hai tảng thịt mỡ trắng phau, từ trên giường “bịch” một tiếng lăn xuống đất.

Hai cái đầu theo phản xạ có điều kiện quay về phía cửa, người vẫn còn dính chặt vào nhau, như thể anh em dính liền.

“Í ——”

Thái tử lập tức che mắt lại.

Huyện lệnh Lạc huyện sau khi nhìn rõ bên ngoài có những ai (gã từng được nhạc phụ dẫn đi diện kiến Hoàng Đế và Thái tử), khung cảnh im lặng trong giây lát, sau đó ——

“A a a a a a!”

Vua tôi Đại Hạ rất hiểu chuyện, đây là tiếng hét thảm thiết vì bị xã hội khai tử (chết nhục).

[Ta vẫn muốn nói, các người làm trò này ở chùa chiền của người ta, thật sự không thấy quá đáng lắm sao?]

[Vân Khởi Tự người ta cũng đâu phải chùa giả, một ngôi chùa đàng hoàng tử tế, hòa thượng đang yên lành tụng kinh, đã chọc ghẹo ai đâu cơ chứ. Hay là, càng nơi thanh tịnh cấm dục, lại càng muốn phạm vào điều cấm?]

Hứa lang không hiểu, Hứa lang che đôi mắt trong veo của mình lại, nhưng lại lén nhìn Hệ thống.

Một ngày tốt lành

—— Dù sao thì Hệ thống cũng không có hình ảnh.

[Woa! Quả không hổ là vị Hầu gia cùng khai quốc lập nghiệp, vừa tới đã tung một quyền!]

[Ồ hô! Tên tra nam này yếu thật, mới một quyền đã bị đánh choáng váng! Với cái thể chất này mà còn muốn ngoại tình?]

[Đánh hay lắm! Quyền móc trái, quyền móc phải, quyền móc trên, quyền móc dưới! AABB!]

Bình Ân Hầu đang đánh hăng say chợt sững lại một chút.

Mấy câu trước còn ổn, AABB là cái gì?

Lạc Huyện Huyện Lệnh cuối cùng cũng có thể th* d*c giữa cơn mưa quyền, gã nhìn nhạc phụ của mình, trong lòng căm hận tột cùng.

Gã chẳng qua chỉ vụng trộm một phen thôi mà? Có cần phải dẫn nhiều người đến bắt gian thế này không? Ngay cả Hoàng đế và Thái tử cũng mời tới được, đây là muốn gã tự tuyệt đường quan lộ hay sao?

Quá độc ác!

Bao nhiêu năm làm cha vợ con rể, lẽ nào không có lấy nửa phần tình nghĩa?!

Không nể mặt gã và phu nhân, thì cũng phải nể tình hai đứa con đầu lòng chứ!

Khoan đã... Con!!!

Lạc Huyện Huyện Lệnh giật nảy mình, theo phản xạ đưa tay che lấy trái tim, đề phòng nhạc phụ đ.â.m cho một nhát vào chỗ hiểm.

—— Gã nhớ ra rồi, phu nhân còn đang sinh con cho gã! Nhạc phụ sở dĩ tức giận như vậy, chắc chắn cũng có nguyên nhân này!

"Nhạc phụ!" Gã vừa lồm cồm bò dậy vừa vơ lấy quần áo khoác tạm lên người, nhân động tác này, gã hung hăng véo mạnh mình một cái, nước mắt tức khắc chảy ròng ròng: "Nhạc phụ! Tiểu tế sai rồi! Tiểu tế chỉ là nhất thời hồ đồ, tiểu tế không dám nữa đâu! Xin người nể tình nương tử, tha cho tiểu tế lần này đi mà. Tiểu tế sau này nhất định sẽ thu tâm, sống những ngày tháng tốt đẹp cùng nương tử."

Câu "nể tình nương tử" khiến Bình Ân Hầu dần dần nén được cơn giận.

Ông đương nhiên cũng rất tức giận, nhưng nữ nhi của ông lại rất mực yêu thích cái thứ khốn nạn này, ông biết làm sao bây giờ.

Hơn nữa, thấy gã khóc lóc thành ra thế này, lại thêm sau này có Hầu phủ đè ép, dù có giả vờ thì chắc cũng phải giả vờ ra vẻ thâm tình chứ?

[Cũng biết diễn thật đấy.]

Hứa Yên Miểu che mắt, dùng sóng não cảm ứng màn hình Hệ thống, "nhìn" thấy tin hóng hớt bên trên: [Cổ tay véo đến tím bầm rồi nhỉ?]

[Thành thân bao nhiêu năm như vậy, đến lúc thế này mà một giọt nước mắt cũng không có, không ngu thì cũng là kẻ xấu xa. Mấy tên tra nam khác ít ra lúc này còn nhỏ được hai giọt nước mắt cá sấu đấy.]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 594: Chương 594



[Ê? Sao Bình Ân Hầu không động đậy nữa vậy. Chẳng lẽ tin thật rồi sao? Dễ lừa thế này, bảo sao nuôi ra nữ nhi cũng dễ lừa.]

[Còn dám nói cố ý sắp xếp cho con rể đến Lạc Huyện làm Huyện lệnh là để tiện cho nữ nhi về nhà mẹ đẻ bất cứ lúc nào. Cũng tiện cho việc lỡ như nữ nhi bị bắt nạt, có thể đến chống lưng cho nàng bất cứ lúc nào... Dễ lừa như vậy, còn chống lưng nỗi gì.]

[Hơn nữa, gả gần hay không thì liên quan gì đến việc có thể chống lưng được hay không chứ. Cha ruột của Vạn Thọ Công Chúa còn là Hoàng đế kia kìa, phủ công chúa cũng ở ngay kinh sư đó thôi, thế mà cửa lớn vừa đóng, chẳng phải vẫn bị ức h.i.ế.p như thường sao? Chỉ có tự mình mạnh mẽ đứng lên mới không bị bắt nạt thôi.]

Vạn Thọ Công Chúa đột nhiên bị réo tên, bèn cười khan một tiếng —— chuyện này cũng coi như là lịch sử đen tối của nàng.

Một ngày tốt lành

Bây giờ thoát khỏi tình cảnh lúc đó, ngoảnh đầu nhìn lại, nàng đều cảm thấy khoảng thời gian ấy mình như bị trúng tà, chẳng hiểu vì sao lại yêu đến c.h.ế.t đi sống lại như thế, rõ ràng đối phương ghét bỏ và khinh thường ra mặt, vậy mà nàng vẫn cứ nhẫn nhịn, vẫn cứ lấy nước mắt rửa mặt từng ngày.

Nàng thậm chí còn nghi ngờ có phải mình đã quen sống trong nhung lụa, nên muốn tìm chút khổ sở để nếm trải hay không.

Mà Bình Ân Hầu thì im lặng một hồi, đoạn ông ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn con rể mình: "Nể tình nữ nhi của ta mà tha cho ngươi?"

Lạc Huyện Huyện Lệnh gật đầu lia lịa: "Nhạc phụ! Sau này con không bao giờ dám ăn vụng nữa! Con thề với trời!"

Bình Ân Hầu đưa tay ra, xắn tay áo gã lên, để lộ vết véo tím bầm rõ ràng do tự mình gây ra trên cổ tay.

Lạc Huyện Huyện Lệnh cố gắng nguỵ biện: "Con đây là..."

Bình Ân Hầu nắm chặt xương cổ tay gã.

Lạc Huyện Huyện Lệnh tim đập thịch một cái: "Nhạc phụ! Con lập tức từ quan, vào..." ở rể. Lời còn chưa nói xong, bàn tay đang nắm cổ tay gã đột nhiên siết chặt: "A a a a a a ——"

Lần này không phải là tiếng la hét vì mất mặt nữa, mà là tiếng kêu thảm thiết thật sự.

Lạc Huyện Huyện Lệnh đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hoàng đế, Thái tử và các vị quan kinh thành kia, thế nhưng gã chỉ thấy những người này bình tĩnh quay mặt đi, không có bất kỳ động thái nào.

—— Nói ra có hơi tàn nhẫn, nhưng, cũng giống như lời Lão Hoàng Đế nói với Tạ Lạc Thủy "Nhìn xem, đây chính là quyền lực" vậy. Hầu gia dùng tư hình cũng thuộc loại quyền lực mà dân không tố cáo thì quan không truy cứu.

"Rắc ——"

"Rắc rắc ——"

Lạc Huyện Huyện Lệnh nghe thấy tiếng xương cốt mình vỡ vụn yếu ớt. Ngón út và ngón áp út tay trái đau đớn đến mức bất giác run rẩy nhè nhẹ.

Gã nghe thấy giọng mình: "Nhạc phụ, con sai rồi! A a a —— Con thật sự sai rồi —— Tha cho con! Tha cho con đi mà!"

"Rắc ——"

Bàn tay trái của gã đột nhiên mềm nhũn, rũ xuống.

Bình Ân Hầu phủi tay, đứng dậy: "Tuy đã hưởng phú quý nhiều năm, nhưng tay nghề trong quân ngũ năm xưa vẫn chưa mai một."

Lạc Huyện Huyện Lệnh không dám tin, dùng tay phải nâng tay trái lên, nhưng chỉ khẽ chạm vào là đã đau thấu tim gan.

Bình Ân Hầu nói: "Còn nữa, không cần gọi ta là nhạc phụ. Nể mặt nữ nhi của ta, cho ngươi cơ hội cuối cùng, chức Lạc Huyện Huyện Lệnh này, ngươi tự mình xin từ chức đi."

Lạc Huyện Huyện Lệnh vội vàng nói: "Phu nhân nàng sẽ không nỡ bỏ con đâu!"

Bình Ân Hầu: "Ngươi nói đúng."

Lạc Huyện Huyện Lệnh mừng rỡ, đang định nói thêm gì đó thì nghe Bình Ân Hầu nói tiếp: "Ta sẽ nói cho nàng biết sự thật, rồi tìm cho nàng chút việc để làm, bận rộn rồi sẽ không nhớ tới ngươi nữa."

Đây là sao chép y hệt con đường của Vạn Thọ Công Chúa.

Hứa Yên Miểu nhỏ giọng: [Thật ra mỗi người mỗi khác. Có người bận rộn lên thì không còn thời gian để đau buồn, nhưng có người lại vừa bận rộn vừa đau buồn... không thể đánh đồng tất cả được.]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 595: Chương 595



Hứa Yên Miểu quả thực lo lắng lỡ như đối phương biết chuyện này rồi mắc chứng trầm cảm hay gì đó thì phải làm sao. Nhưng không nói ra thì rõ ràng cũng không ổn!

Bình Ân Hầu: Không giấu gì ngươi, ta cũng rất đau đầu.

[Không biết nếu để nữ nhi của Bình Ân Hầu tận mắt thấy phu quân mình ăn nằm với người khác thì có được không.]

[Nhưng dù thế nào cũng không thể so được với việc nhìn thấy vào lúc sinh nở, đó mới là cắt đứt tình cảm, tuyệt tình tuyệt ái nhất.]

[Vậy vấn đề lại đến rồi, lúc sinh nở thì làm sao mà thấy được chứ! Hơn nữa còn rất dễ một xác hai mạng. Không cần thiết vì một tên tra nam mà đánh đổi tính mạng.]

[Nói mới nhớ, không biết tìm người vẽ lại thì có k*ch th*ch người ta hơn không nhỉ. Nhưng cách này có hơi thất đức quá không?]

Bình Ân Hầu vốn đã đang cân nhắc, một là không làm, hai là làm cho trót, g.i.ế.c quách gã đi, sau đó lừa con gái rằng gã gặp phải sơn tặc nên đã chết. Hoặc nói gã thích phụ nữ đã có chồng, dan díu với quả phụ rồi bỏ trốn. Con gái lão có thể sẽ đau buồn một thời gian, nhưng thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ.

Thế nhưng, lời của Hứa Yên Miểu như sấm sét giữa trời quang, giúp lão mở ra một hướng suy nghĩ hoàn toàn mới! Từ đó, tựa như đường cùng núi tận, lại thấy hoa trong bóng liễu!

Thử hỏi xem! Ai nhìn thấy cảnh hai đống thịt mỡ cuộn vào nhau mà không thấy ghê tởm chứ!

Hôm nay lão phải khiến cho cái tên con rể này gắn liền với từ "ghê tởm" trong ký ức của con gái lão! Cho dù con gái lão có thích gã đến mấy, chỉ cần nghĩ đến gã một lần là sẽ nghĩ đến cảnh hai đống thịt mỡ kia một lần!



Thế là, đợi sau khi nữ nhi của Bình Ân Hầu sinh nở bình an, lại ra cữ, tĩnh dưỡng khỏe mạnh, cha nàng liền đến tìm: "Con gái à, thật ra trước đây phụ thân đã lừa con, phu quân con vắng mặt một tháng nay không phải là đi làm nhiệm vụ Bệ hạ giao phó rời kinh thành, mà là vì sau khi thành thân với con, hơn hai mươi năm qua, hắn đã dan díu với mười bảy mười tám người nữ nhân khác, bị phụ thân phát hiện, nên phụ thân đã đuổi hắn đi rồi."

Nữ nhi của Bình Ân Hầu đứng không vững làm rơi cả chén trà, chén trà "choang" một tiếng vỡ tan tành, nước trà nóng bỏng văng ra, làm ướt một mảng vạt áo dưới.

Một ngày tốt lành

"Phụ thân, người nói gì vậy?!"

Nữ nhi của Bình Ân Hầu cả người đều ngây dại.

Như vậy còn chưa đủ!

Bình Ân Hầu nhanh chóng lấy cuộn tranh xuân cung đồ đã chuẩn bị từ lâu "xoạt" một tiếng mở ra trước mặt nàng.

Nữ nhi của Bình Ân Hầu không kịp đề phòng đã nhìn thấy hai hình người tr*n tr**ng, hơn nữa một trong số đó lại chính là người đầu gối tay kề mà nàng rất quen thuộc, hai người xuất hiện trước mặt nàng với một tư thế vô cùng khó coi —— một tiểu thư khuê các như nàng đời nào đã thấy qua thứ này: "A!!!"

Bình Ân Hầu: "Con gái! Con nhìn cho kỹ vào! Hôm phụ thân đi bắt gian, bọn họ chính là như thế này!"

"Không, con——"

"Phụ thân biết con gái rất khó chấp nhận, nhưng đây là hiện thực mà con phải chấp nhận, phụ thân đã nói gã đó không phải người tốt mà, chúng ta không cần hắn nữa! Sau này con muốn ai, phụ thân nhất định sẽ tìm mọi cách để hắn làm con rể nhà mình!"

"Con——"

"Con gái, phụ thân biết con rất đau khổ, nhưng con phải đối mặt với đau khổ! Nhìn kỹ cái này vào..."

"Ọe——"

Bình Ân Hầu sững sờ: "Con gái, con không sao chứ..."

Nữ nhi của Bình Ân Hầu vịn vào ghế: "Ọe——"

Mọi việc diễn ra rất thành công.

Nữ nhi của Bình Ân Hầu còn chưa kịp đau lòng vì tình, buồn bã, thống khổ hay suy sụp thì đã bị cú sốc quá lớn làm cảm xúc hỗn loạn, sau này nàng từ chối nhớ lại bất cứ điều gì về ngày hôm đó.

Chỉ là thành công quá mức, đến nỗi nàng từ chối ăn bất cứ món nào trên bàn có liên quan đến thịt mỡ. Hơn nữa, khi cựu Huyện lệnh Lạc Huyện còn tìm đến nàng, cố gắng tiếp tục quyến rũ, nàng chỉ cần nhìn thấy mặt hắn là lại ọe khan một lần.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 596: Chương 596



Ngoài ra, Thanh Hà Công Chúa cũng đã góp sức rất nhiều.

—— Hai người là bạn thân khuê các.



Hứa Yên Miểu nhìn tấm biển hiệu trà lâu trước mặt, lẩm bẩm đọc: "Giải Ngữ Trà Lâu?"

Hắn vừa thấy Thanh Hà Công Chúa tươi cười hớn hở kéo nữ nhi của Bình Ân Hầu với vẻ mặt u buồn đi vào, vừa vào cửa đã có hai nam tử tuấn mỹ tươi cười thân thiện đón tiếp.

Thanh Hà Công Chúa còn có phần suồng sã đưa tay sờ lên mặt một người trong đó.

Sức công phá này vượt xa sức tưởng tượng, Hứa Yên Miểu kinh ngạc tột độ: "Nơi này là..."

Liên Hạng cùng hắn ra ngoài dạo chơi nói: "Giải Ngữ Trà Lâu, là trà lâu do các tăng nhân chùa Ngọc Long sau khi bị buộc hoàn tục mở ra. Chuyên tiếp đãi... ờm, các quý phu nhân."

"Không thể nào? Lẽ nào bọn họ——"

"Không không không, nghe nhạc phụ ta nói, Bệ hạ đã điều tra rồi, trà lâu này là trà lâu đàng hoàng, không có chuyện bậy bạ gì đâu, chỉ là... ờm, những người hầu trà trong trà lâu vừa biết ca múa lại biết chơi đàn, có thể ngâm thơ vẽ tranh, làm tri kỷ tâm tình dỗ dành các quý phu nhân vui vẻ. À, còn nữa, trang phục sẽ mặc hơi mỏng manh, hơi phóng khoáng một chút, trong giới hạn cho phép, để lộ vóc dáng khỏe mạnh của họ, giống như cái mà Hứa lang ngươi nói là tám múi cơ bụng gì đó, cơ bắp gì đó, đều có thể thấy được."

Hứa Yên Miểu: Σ(っ°Д ° )っ

Đây chính là cái gọi là... chơi trò lách luật trong truyền thuyết?

Liên Hạng không biết có phải ảo giác của mình không, hắn cảm thấy sau khi Hứa lang nghe xong lời hắn nói, quay đầu nhìn lại Giải Ngữ Trà Lâu trong khoảnh khắc, ánh mắt dường như loé lên tia sáng.

Hứa Yên Miểu quay đầu nhìn Liên Hạng đầy mong đợi: "Liên lang! Ta rất tò mò bên trong trà lâu!"

Liên Hạng hiểu ý: "Đi! Vào xem thử!"

Hắn thì chưa từng tò mò, nên cũng chỉ biết sơ sơ là có một trà lâu như vậy, còn lại hoàn toàn không biết gì.

Hai người đi đến cửa thì bị chặn lại.

Bốn vị đại sư đã hoàn tục xếp thành hai hàng, hai người mặc võ phục bó sát, cơ bắp cuồn cuộn, hai người mặc nho sam, dung mạo thanh tú, khí chất ôn hòa.

—— Mục tiêu chính là nhanh-gọn-lẹ thu hút ánh nhìn của các cô nương, thiếu phụ, quý bà đi ngang qua. Cố gắng không để mất nguồn khách vì hình tượng đơn điệu.

Và lúc này, một vị đại sư đã hoàn tục mỉm cười nói: "Vị lang quân này, trà lâu này chỉ tiếp đãi khách nữ."

Một ngày tốt lành

[Oa! Phân loại khách hàng chuẩn thật!]

Hứa Yên Miểu tiếc nuối nhưng vẫn tôn trọng.

"Vậy chúng ta..." Hắn quay đầu định nói gì đó với Liên Hạng thì thấy một Cẩm Y Vệ mặc phi ngư phục đang đi tới từ phía không xa. Hắn vội vàng tránh sang một bên.

Tên Cẩm Y Vệ đi thẳng đến trà lâu, đúng lúc bốn vị đại sư đã hoàn tục đang cẩn thận hỏi "Vị quan nhân này muốn..." và lo lắng nếu đối phương cứ thế xông vào thì họ nên chặn hay không, thì tên Cẩm Y Vệ cũng rất lễ phép nói: "Phiền các vị chuyển lời, mời Thanh Hà Công Chúa điện hạ ra khỏi lầu, có việc gấp."

—— Thanh Hà Công Chúa đến đây bằng tên thật.

Liền có người vào trong trà lâu, một lúc sau, Thanh Hà Công Chúa xuất hiện ở cửa trà lâu, cười như không cười hỏi: "Có chuyện gì?"

Tên Cẩm Y Vệ dẫn người sang một bên, thấp giọng nói mấy câu, vẻ bất mãn vì bị làm phiền trên mặt Thanh Hà Công Chúa lập tức chuyển thành lo lắng, mày cũng nhíu chặt lại.

Nàng quay lại dặn dò người của trà lâu phải tiếp đãi chu đáo vị khách quý mà nàng mang tới, lại bảo người đó đi chuyển lời một câu, nói trong nhà có việc, nàng đi trước.

Trước khi đi, Thanh Hà Công Chúa nhìn thấy Hứa Yên Miểu đang đứng bên cạnh tò mò quan sát, trong lòng thầm ước lượng vị thế của đối phương, rồi cao giọng nói: "Hứa lang, theo bản cung vào cung! Có việc gấp!"



Hứa Yên Miểu vào xe ngựa của công chúa, chiếc xe dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía hoàng cung.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 597: Chương 597



Và Hứa Yên Miểu cũng biết được tình hình trong xe ngựa: "Bệ hạ lâm bệnh?!"

Thanh Hà Công Chúa ngồi bên phải thùng xe, khẽ nhíu mày: "Đúng vậy. Nghe nói đột nhiên ngã quỵ, bây giờ nằm liệt trên giường không dậy nổi."

Hứa Yên Miểu ngập ngừng hỏi: "Có phải Bệ hạ triệu kiến thần không ạ?"

"Không phải đâu!" Thanh Hà Công Chúa lười nhác dựa vào thành xe, cười rất quyến rũ: "Ta chỉ đoán là, phụ thân ta lúc này có lẽ muốn gặp mặt tất cả người thân."

Hứa Yên Miểu: "?"

Cẩm Y Vệ bên ngoài: "..."

Hóa ra ngoài Đường Vương ra, công chúa người cũng đoán Hứa lang là con riêng của Bệ hạ sao?

Vậy thì Điện hạ người đoán sai rồi.

—— Bất kể là suy đoán về con riêng, hay suy đoán Bệ hạ muốn gặp Hứa lang.



Lão Hoàng Đế nhìn thấy Hứa Yên Miểu thì nhíu mày ngay: "Sao ngươi lại tới đây?"

Hứa Yên Miểu: "Điện hạ nói Bệ hạ có bệnh, thần lòng lo cho Bệ hạ. May được Thanh Hà Công Chúa điện hạ tốt bụng cho thần đi nhờ xe ạ."

Lão Hoàng Đế lén lườm đứa con gái giúp ngược một cái.

Không biết ông bây giờ tránh Hứa Yên Miểu còn không kịp hay sao! Ngươi thì hay rồi, dẫn người đến tận trước mặt ta!

Lườm xong liền nhìn Hứa Yên Miểu: "Được rồi, ta không có việc gì, ngươi đã xem xong rồi thì có thể đi được rồi. Nếu thật sự quan tâm ta thì đi phê duyệt hết đống tấu chương vô nghĩa kia đi."

Phê tấu chương?!

Thanh Hà Công Chúa đứng bên cạnh bĩu môi.

Thế này rồi mà còn nói không phải con riêng.

Nghe lời Lão Hoàng Đế, Hứa Yên Miểu chỉ đành chắp tay cáo lui: "Vậy thần xin đến Võ Anh Điện ạ."

Nhân tiện khóe mắt hắn liếc qua một lượt, thấy người đến thăm Hoàng đế không chỉ có mình hắn, mà còn có mấy vị Thừa tướng, Thượng thư. Ngoài ra còn có một số đại thần nhị tam phẩm. Hôm nay là ngày nghỉ, những người này trước đó đều đang bàn bạc công việc ở Võ Anh Điện, còn các quan viên không tham gia bàn bạc thì không biết chuyện Hoàng đế lâm bệnh.

—— Lão Hoàng Đế sợ Hứa Yên Miểu biết nên đã cố ý phong tỏa tin tức.

[Mà lạ thật, chẳng lẽ vì là hoàng đế trên lưng ngựa nên bây giờ ông ấy bị bệnh mà giọng vẫn sang sảng thế sao? Hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ bị bệnh gì cả!]

[Để ta xem nào...]

[Ồ ồ! Ta vốn tưởng là cảm mạo phát sốt gì đó, hóa ra là bị trẹo lưng.]

[Hình như còn khá nặng, lưng cũng không cúi xuống được luôn?!]

[May quá may quá, Thái y nói có thể chữa được.]

Lúc Hứa Yên Miểu bước ra khỏi phòng, hắn còn nghe thấy Lão Hoàng Đế đang nói chuyện với Thanh Hà Công Chúa, giọng đặc biệt lớn: "Ừm! Người già rồi, xương cốt yếu đi, lưng dễ gặp vấn đề! Không sao! Ta có thể có chuyện gì chứ —— À, đúng rồi, ngươi đi tiễn Hứa Yên Miểu đi, vì là ngươi đưa hắn đến nên hãy đưa hắn đến Võ Anh Điện đi. Mau đi mau đi, kẻo lây bệnh khí."

Một ngày tốt lành

[Lão Hoàng Đế thật thương con gái nha, lúc này còn lo lắng chuyện lây bệnh khí.]

Lão Hoàng Đế sắp ra tay đẩy người rồi: "Mau đi đi! Thanh Hà."

[Không biết Hệ thống hóng chuyện có tìm được gốc rễ của bệnh không, để ta lật xem thử, tuy Thái y nói chữa được, nhưng ai biết quá trình có phải đi đường vòng chịu khổ không.]

[Lão Hoàng Đế cũng gần bảy mươi rồi, chịu được bao nhiêu khổ cực chứ.]

Lão Hoàng Đế "vụt" một tiếng ngồi dậy, rồi lại "xì——" một tiếng nằm xuống.

Đậu Hoàng Hậu cũng trạc tuổi bảy mươi đứng bên cạnh dở khóc dở cười: "Ông đừng giày vò nữa, bị nói vài câu cũng có mất miếng thịt nào đâu."

Lão Hoàng Đế mắt hổ ngấn lệ: "Muội tử, nàng không hiểu..."

[Ủa? Lão Hoàng Đế đau lưng là do ngủ cùng cựu Hộ Bộ Thượng thư mà ra à?]

Lão Hoàng Đế: "..."

Đậu Hoàng Hậu: "..."

Các quan viên đến thăm bệnh suýt nữa cũng bị trẹo lưng theo.

Thế nào gọi là ngủ mà ra?!

Một lão nhân họ Cao sáu mươi sáu tuổi cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của người vợ kết tóc, lòng thấy vô cùng thê lương: "Muội tử, nàng hãy tin ta, tối qua ta và Viên khanh chỉ ngủ bình thường thôi."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 598: Chương 598



Đậu Hoàng Hậu: "..."

Thật ra bà chỉ kinh ngạc vì sao chỉ đơn thuần ngủ một giấc mà lại đau lưng. Hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện khác.

Sao bà không nhận ra, phu quân của bà bây giờ suy nghĩ cũng khác trước rồi, cứ kỳ kỳ quái quái.

—— Người bình thường ai lại đi nghi ngờ một lão nhân sáu mươi sáu tuổi lại cùng một lão nhân sáu mươi tư tuổi làm chuyện mây mưa chứ!

... Chắc là không ai nghi ngờ đâu nhỉ?

Đậu Hoàng Hậu nghiêng đầu liếc nhìn các vị Thừa tướng, Thượng thư có thần sắc khác thường kia, bắt đầu nghi ngờ phán đoán của chính mình.

Chẳng lẽ bọn họ tin thật rồi... sao?

Tả Hữu Thừa tướng và mấy vị Thượng thư chú ý tới ánh mắt của Hoàng hậu, nhất thời cảm thấy cổ họng hơi ngứa, đặc biệt muốn ho khan vài tiếng.



Mà kẻ đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này vẫn đang hứng thú bừng bừng tiếp tục rèn luyện khả năng chấp nhận sự việc của vua tôi Đại Hạ: [Oa! Chỉ trời thề thốt! Lời ngon tiếng ngọt! Kề gối ngủ chung! Đây là đãi ngộ tiêu chuẩn cao nhất của hoàng đế phong kiến đó nha!]

[Làm Viên Thượng thư cảm động đến mức không biết nói gì hơn——]

Các Thượng thư khác kinh ngạc nhìn Viên Thượng thư.

"Giỏi lắm nha ông!"

Lần này lại nhanh như vậy đã khiến Bệ hạ mời người về rồi. Tính toán kỹ lưỡng, cũng chưa tới năm tháng nhỉ!

Lần ngắn nhất trước kia cũng phải nửa năm!

Viên Thượng thư cười cười.

[Rồi tối đến lúc kề gối ngủ chung, do tướng ngủ xấu, một cước đạp thẳng vào lưng Lão Hoàng Đế ha ha ha ha ha ha!]

Viên Thượng thư cười ngượng nghịu.

Lão Hoàng Đế cũng cười ngượng nghịu.

Hai người nhìn nhau một cái, đều không biết chuyện này trong khởi cư chú sẽ bị ghi lại thành cái dạng gì!

Vốn là một giai thoại đẹp về vua tôi hòa hảo, tay trong tay cùng ngủ, giờ lại biến thành "Thượng thư dùng chân đạp lên lưng Vua". Thế này còn ra thể thống gì nữa!

Sử sách Đại Hạ đã không thể nhìn nổi rồi, bây giờ ngay cả khởi cư chú cũng bắt đầu có vấn đề rồi sao!

[Khoan đã!]

[Viên Thượng thư tuy cảm động vì Lão Hoàng Đế hạ mình, nhưng ông ta cũng có tức giận, nên đạp vào lưng Hoàng đế là cố ý?!]

[Ông ta biết tướng ngủ của mình không tốt, nên cố ý không nói cho Lão Hoàng Đế biết!]

[666!]

Hứa lang kinh ngạc tột độ, Hứa lang xem mà chỉ biết lắc đầu thán phục.

Tình cảm với Lão Hoàng Đế phải sâu đậm đến mức nào mới dám làm liều như vậy chứ!

Mà Lão Hoàng Đế chỉ cảm thấy một trận đầu óc choáng váng.

Một ngày tốt lành

Xong rồi, ngay cả "Thượng thư dùng chân đạp lên lưng Vua" cũng không đủ nữa rồi! Phải sửa thành: Hoàng đế dùng việc kề gối ngủ chung để xin lỗi Thượng thư, nhưng Thượng thư trong lòng bất mãn, nên cố ý giấu diếm tướng ngủ không tốt của mình.

Thế này thì còn giai thoại vua tôi cái quái gì nữa!

Mà Viên Thượng thư, dưới ánh mắt quái dị của các đồng liêu, lặng lẽ, lặng lẽ dời mắt đi, chuyển sang ngắm nghía con rồng vàng năm móng trên cột nhà.

Còn về phần Đậu Hoàng Hậu, có thể nói đây là lần đầu tiên bà trực diện đối mặt với tình tiết chuyển biến đột ngột và khó đỡ như vậy, suýt nữa không giữ được nụ cười trầm ổn trên mặt.

[Ê? Nói mới nhớ Lão Hoàng Đế mời Viên Thượng thư về Hộ Bộ là vì chuyện gì ấy nhỉ?]

Những người khác: Chuyện này còn phải đoán sao, chắc chắn là tiền trong quốc khố không đủ dùng rồi.

[Ồ hô! Là tiền quốc khố có vấn đề, không có tiền xoay sở rồi!]

Những người khác: Thấy chưa, chúng tôi đã nói mà...

[Ồ ồ! Lão Hoàng Đế chọn Vân Nam làm nơi đầu tiên ở phương Nam nộp thuế bằng bạc, chủ yếu là vì Vân Nam ở xa, mỗi lần vận chuyển lương thực thuế đều hao tổn ít nhất một phần ba!]

[Thuế mùa hạ thì không kịp rồi, lần đầu tiên Vân Nam nộp thuế bằng bạc được ấn định vào lúc giao thuế mùa thu.]

[Cho nên, trước khi nộp thuế thu, Lão Hoàng Đế đã sai người dùng bạc thu mua tiền đồng của bá tánh Vân Nam, để tiện cho họ sau này có bạc mà nộp thuế.]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 599: Chương 599



[Nhưng tiền đồng ở Vân Nam quá hỗn loạn, người phụ trách việc thu mua này chịu không ít thiệt thòi, khiến cho chi tiêu bạc ít nhất cũng nhiều hơn ba phần so với dự tính ban đầu.]

[Hít! Nhiều vậy sao! Thật sự không phải bị tham ô à?]

Lão Hoàng Đế mắt sáng lên, tỉnh táo hẳn.

Tuy ông đã sai Cẩm Y Vệ điều tra, không có tham ô, đúng là do chế độ tiền tệ hỗn loạn, nhưng, lỡ như Cẩm Y Vệ không tra ra thì sao!

[Để ta xem nào...]

Lão Hoàng Đế: Đúng đúng đúng! Nhất định phải xem kỹ!

[Đúng là không có bị tham ô.]

[Vân Nam... hay nói đúng hơn là chế độ tiền tệ trong dân gian cả nước đúng là cực kỳ loạn.]

Cựu Hộ Bộ Thượng thư đột ngột cười lạnh một tiếng, không hề che giấu.

Tả Thừa tướng cẩn thận hỏi: "Viên Thượng thư, ngài vẫn... ổn chứ?"

Vẻ mặt cựu Hộ Bộ Thượng thư dần trở nên dữ tợn: "Ta rất ổn."

Các người tốt nhất nên nghe cho kỹ đây, ta đã phải dọn đống hỗn loạn cho Đại Hạ, thậm chí cho cả tiền triều như thế nào!

Các người tưởng làm Hộ Bộ Thượng thư dễ lắm sao, chỉ cần quản tiền là được à!

Các người có biết, theo lời Tiểu Bạch Trạch, tiền triều đã trực tiếp làm sụp đổ cả nền tài chính không!

Các người có biết, ta đã mất hơn ba mươi năm mới miễn cưỡng vá víu nền kinh tế quốc gia cho ra hồn không!

Không, các người chẳng biết gì cả, các người chỉ biết chìa tay đòi tiền từ quốc khố thôi!

[Ta trước giờ chưa từng để ý, chế độ tiền tệ các nơi trong nước lại loạn đến thế...]

Hứa Yên Miểu lật xem Hệ thống, quả thực là xem mà chỉ biết lắc đầu thán phục.

Một ngày tốt lành

[Ai mà ngờ được, sau khi Thuỷ Hoàng Đế thống nhất tiền tệ, một quốc gia đại thống nhất đến giai đoạn trung hậu kỳ, tiền tệ lại có thể loạn đến mức này.]

[Một khu vực có nhiều loại tiền tệ khác nhau, ai mà ngờ được chứ!]

[Bắc Kinh có Kim Bối tiền, Hỏa Tất tiền, Quảng Đông có Thanh tiền, vậy mà một văn tiền ở hai khu vực này lại đổi được hai văn tiền ở khu vực Giang, Chiết! Trời ạ!]

[Vân Nam dùng Tuyền Biên tiền. Đồng thời còn có loại tiền chất lượng kém gọi là "Nhất Điều Côn".]

[Ngoài ra, các tỉnh trên cả nước còn có nào là Nga Nhãn tiền, Cổ Lục tiền, "Du Diệp Nhi", "Bút Quản Nhi", "Nhị Hưng Nhi", "Hắc Sa", "Đại Bản", toàn là biệt danh của tiền cả! Nếu dùng bạc để thu mua những loại tiền này, có thể cùng một lượng bạc, thu Nga Nhãn tiền được năm đồng, nhưng thu Cổ Lục tiền lại được mười đồng.]

[Việc thu mua này quả thực phiền phức.]

[Hơn nữa còn có cả tiền của các triều đại trước... Nào là "Khai Nguyên Thông Bảo", nào là "Ngũ Thù tiền", nói chứ cái này phải tính là tiền giả rồi nhỉ? Tuy đều là đồng, nhắm mắt giả vờ không biết chữ trên đó thì cũng dùng được.]

[Đúng rồi, còn có rất nhiều loại bị pha chì pha cát vào trong nữa...]

[Lão Hoàng Đế tưởng cứ tùy tiện cử người đến ba nơi thí điểm thu hồi tiền tệ là được, không ngờ lại thất bại thảm hại, quan viên phụ trách thu tiền sắp thu đến mức xuất huyết não rồi. Lão Hoàng Đế nhận được tin tức chiều hôm qua, tối đó liền tìm Viên Thượng thư thâu đêm nói chuyện dưới nến, kề gối ngủ chung!]

[Bây giờ chắc Lão Hoàng Đế thật sự hết hy vọng rồi, cái thứ tiền tệ này không phải quan viên nào cũng có thể xoay sở được đâu.]

Tả Hữu Thừa tướng và mấy vị Thượng thư khác mặt già đều đỏ lên.

Bọn họ chỉ biết sau tai họa thời trung hậu kỳ của tiền triều, tiền tệ các nơi rất loạn, nhưng đúng là không ngờ lại loạn đến mức này.

—— Dù sao thì bất kể là lúc tranh đoạt thiên hạ hay sau khi Đại Hạ thành lập, bọn họ chỉ biết đòi tiền, chứ không quan tâm đến việc kiếm tiền.

Thế nhưng...

Những người này quay đầu nhìn khuôn mặt đột nhiên tươi cười đầy tinh ranh của Viên Chính, răng lại bắt đầu ngứa ngáy.

Lão già này đắc ý cái gì chứ! Đuôi vểnh lên tận trời rồi!

Chậc.

[Nhưng mà, Viên Thượng thư dọn dẹp cho tiền triều và Đại Hạ hơn ba mươi năm, sao tiền tệ vẫn loạn thế này, chẳng lẽ trước khi dọn dẹp còn loạn hơn sao...]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 600: Chương 600



[Đệch! Đúng là vậy thật!]

[Thời trung hậu kỳ Đại Chu, đúng là phân hóa giàu nghèo rõ rệt, nơi giàu ăn vi cá xào rau, lúc Mạt Đế còn là Thái tử, khi thành thân lại có thể vơ vét từ địa phương một nghìn hai trăm vạn lượng bạc trắng.]

[Còn nơi nghèo... chậc chậc, vẫn còn trao đổi bằng hiện vật, người không biết còn tưởng là người thượng cổ sống trong hang động ấy chứ.]

Một ngày tốt lành

Khoan đã?!

Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái tử, hai vị Công chúa, Tả Hữu Thừa tướng và mấy vị Thượng thư, cả người từng chịu khổ lẫn người chưa từng chịu khổ, tất cả đều trực tiếp đứng hình giữa gió.

Trao đổi bằng hiện vật là sao?!

Ngươi nói lúc nào?

Ngươi chắc chắn là thời trung hậu kỳ, chứ không phải cuối tiền triều, lúc thiên hạ đại loạn sao?

[Để ta xem... Hô! Tứ Xuyên và Quý Châu lúc đó dùng Hồi Hương Hoa ngân và vải muối làm tiền tệ, Giang Tây, Hồ Quảng dùng gạo thóc, bạc, vải làm tiền tệ, giữa Sơn Tây, Thiểm Tây thì dùng vải thô làm tiền tệ.]

[Đừng nói tiền đồng, tiền sắt, ở mấy nơi này, ngay cả vàng bạc cũng không mấy được tin tưởng.]

[Đặc biệt là Vân Nam.]

[Vân Nam còn đang dùng Hải Bá!!!]

[Đây là vỏ sò mà? Đây là vỏ sò mà???]

Hứa Yên Miểu cũng hơi nghi ngờ mắt mình rồi.

Một nơi đã dùng s.ú.n.g để đánh trận, vậy mà vẫn còn dùng vỏ sò nguyên thủy nhất để giao dịch ư?!

[Nguyên nhân là, sợ bạc dùng để giao dịch bị pha tạp chất!]

[Oa!]

[Lúc đó có người Vân Nam định mua nhà, giá nhà là hai mươi tư lạng bạc trắng, nhưng họ từ chối giao dịch bằng bạc trắng, đòi giao dịch bằng vỏ sò, đưa ra đúng hai nghìn một trăm sáu mươi hủy vỏ sò!]

[May mà, may mà, nhờ nỗ lực của Viên Thượng thư mới khiến mấy khu vực đó, thậm chí cả bá tánh Vân Nam tin tưởng lại vào tiền đồng. Nếu không, dùng bạc mua đống tiền đồng hỗn loạn đã là chế độ khó, dùng bạc mua vỏ sò thì chính là chế độ ác mộng rồi!]

Vua tôi Đại Hạ chỉ nghĩ đến tình cảnh đó thôi đã thấy hoa mắt chóng mặt, tay chân lạnh toát.

Vỏ sò mua về để làm gì? Các khu vực khác đâu có thịnh hành tiền vỏ sò!

"Khụ khụ!" Viên Thượng thư liếc mắt nhìn các đồng liêu của mình, tiếng ho đặc biệt lớn.

Các đồng liêu: "..."

Khóe miệng giật giật, lần lượt cúi lạy Viên Thượng thư: "Viên khanh đại tài, trước kia là bọn ta xem nhẹ tài năng của ngài, nhiều lần đắc tội, xin lượng thứ lượng thứ."

"Ừm——"

Viên Thượng thư vuốt râu. Tỏ thái độ với Lão Hoàng Đế là đủ xả giận rồi, ông cũng không định tự mình gây thêm quá nhiều kẻ địch: "Các vị cứ tin ta, đợi quốc khố lại đầy ắp, sau này các vị muốn làm gì thì làm!"

Lão Hoàng Đế: "Thật không!"

Viên Thượng thư không ngờ Bệ hạ lại nói trước, nghẹn lời một chút: "Bẩm Bệ hạ, thần không bảo đảm với Bệ hạ, Bệ hạ không cần tin thần."

Dù sao thì chuyện Lão Hoàng Đế muốn làm quá nhiều.

Lão Hoàng Đế mất hứng thú trong nháy mắt: "Ồ."

Bị Đậu Hoàng Hậu lén vỗ nhẹ mu bàn tay.

Lão Hoàng Đế lập tức nghiêm mặt lại, nghiêm nghị nói: "Ừm... Trẫm biết, ái khanh trước nay luôn thẳng thắn với Trẫm, một lòng vì Trẫm, vì thiên hạ, vì bá tánh làm việc. Trẫm có được Viên khanh tương trợ, như cá gặp nước. Triều Thiên Thống có được bề tôi như Viên khanh cũng là may mắn của Thiên Thống."

Phía trước chỉ là để dỗ người, nói rồi nói, về sau dần dần trở nên chân tình thực cảm, ngay cả câu "như cá gặp nước" mới học cũng dùng đến rồi.

Viên Thượng thư sững sờ, ngay sau đó, trong hốc mắt lại lăn dài những giọt lệ trong suốt: "Tạ Bệ hạ! Thần nhất định sẽ làm tốt chức Hộ Bộ Thượng thư này, tăng thêm tiền lương cho Bệ hạ!"

Lại nói: "Sự hỗn loạn tiền tệ trong thiên hạ, trong lòng thần đã có ý tưởng. Hôm nay về nhà thần sẽ viết xong tấu chương, ngày mai dâng lên Bệ hạ."

Cả người ông tràn đầy tự tin.

Lão Hoàng Đế cảm động hô lên: "Ái khanh, khổ cho ngươi rồi. Là Trẫm tùy hứng, đã phung phí hơn nửa quốc khố, khiến ngươi bây giờ giật gấu vá vai!"
 
Back
Top Bottom