Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 581: Chương 581



“Bây giờ tan triều rồi, ngươi cũng đừng đến nhà bếp công dùng bữa nữa, ở chỗ trẫm ăn đi. Giờ thì luyện tay trước đã. Mấy phần điều nhiệm này, ngươi xem xem có phê duyệt được không.”

Hứa Yên Miểu cúi đầu nhìn: "Tiền nhiệm Lang trung Văn Tuyển Ty Lại bộ Hoàng Dụng?"

[Ồ ồ! Người bị ta chiếm chỗ đây mà.]

“Điều đến Thái Thường Tự làm Thiếu khanh?”

Lão Hoàng Đế: "Đúng vậy. Ngươi thấy được thì được, không được thì trả về để cấp dưới xem xét lại."

Hứa Yên Miểu rất căng thẳng.

Hoàng Dụng đang dùng bữa ở nhà bếp công cũng rất căng thẳng, ngay cả bát cháo đang uống cũng không kịp đặt xuống, căng thẳng chờ đợi tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.

Ông ta đã dò hỏi rồi, ông ta có thể vào Thái Thường Tự làm Thiếu khanh, đây chính là chính tứ phẩm! Trước đây ông ta làm Lang trung Văn Tuyển Ty Lại bộ, mới chỉ là chính ngũ phẩm!

Sau đó! Phán quyết đã đến!

[Nói đến đây, Thái Thường Tự là làm gì nhỉ?]

“Phụt——”

Vị quan viên bên cạnh phun cả ngụm trà ra ngoài.

Hoàng Dụng tay run lên, cháo đổ hết lên tay.

Ba năm rồi! Ngươi không phải chỉ làm rõ chức trách của bản thân mình thôi chứ?

[Toang rồi, ta chỉ lo chú ý công việc của Lại bộ, các bộ khác đều chỉ lướt qua xem có dưa gì không...]

Quân thần Đại Hạ: "..."

Thật sự là vậy à?

Hứa Yên Miểu nhìn tờ điều nhiệm đó, nghiêm túc nhớ lại: [Loáng thoáng nhớ là liên quan đến tế tự? Hay là xử án? Không đúng, xử án cái đó gọi là Đại Lý Tự.]

Một ngày tốt lành

Lão Hoàng Đế im lặng giây lát, nhắc nhở hắn: "Chức quan phụ trách tế tự kiểu này, có khó quyết định đến vậy sao?"

[Quả nhiên là phụ trách tế tự! Xem ra đầu óc ta vẫn dùng được! Không nhớ nhầm!]

[Gần đây hình như không có việc gì cần tế tự, Hoàng Lang trung điều qua đó có đủ thời gian học hỏi.]

—— Quan viên điều đến bộ khác, đều phải học lại từ đầu.

[Phê chuẩn!]

Hứa Yên Miểu nhanh chóng đóng dấu lên tờ điều nhiệm. Quay đầu nhìn Lão Hoàng Đế: "Bệ hạ, thần quyết định xong rồi."

Lão Hoàng Đế: "Ngươi quyết định xong rồi nói với trẫm làm gì, tự ngươi quyết định là được rồi."

[Hỏng bét rồi!]

Lão Hoàng Đế: "?" Hỏng chuyện gì?

Hứa Yên Miểu đột nhiên giật mình, trong lòng thót tim liên hồi: [Ấy chết! Sao ta lại quên mất! Lãnh đạo thường nói "ngươi xem mà làm đi" "tự ngươi quyết định là được", không phải thật sự muốn ta tự quyết định, mà là một bài kiểm tra!]

[Xong rồi, không qua được bài kiểm tra, chẳng lẽ bị Lão Hoàng Đế ghi thù trong lòng rồi sao?]

[Hơn nữa, câu nói vừa rồi của Lão Hoàng Đế, nghe rất là âm dương quái khí nha!]

Hứa Yên Miểu bắt đầu phân tích, tim đập thình thịch, lòng sợ hãi: [Không được, ta phải lật xem, có phải có chuyện gì ông ấy bất mãn với Hoàng Lang trung mà ta không biết không!]

Bên nhà bếp công, Hoàng Dụng từ chối cung nhân: "Cháo trên đất để ta tự lau đi, ta cần tìm chút việc để làm." Sau đó lo lắng sầu não ngồi xổm trên đất, hết lần này đến lần khác lấy khăn tay lau chỗ cháo trên đất.

Cung nhân bên cạnh muốn nói lại thôi: Nhưng mà... Hoàng Lang quân, ngài sắp dùng cháo trét đều sàn nhà rồi đó ạ...

Bên kia, Lão Hoàng Đế nhất thời không biết nói gì cho phải.

—— Chủ yếu là, Hứa Yên Miểu nói trong tiếng lòng, ông đến phản bác cũng chẳng biết phản bác vào đâu!

Hơn nữa, trẫm là người nhỏ mọn như vậy sao!

[Phải tìm ra mới được, Lão Hoàng Đế nhỏ mọn lắm.]

Lão Hoàng Đế: "..."

[Người ta Lão Ngự sử chẳng qua chỉ uyển chuyển khuyên ông đừng nạp tiểu cô nương trẻ tuổi vào cung nữa, lại bóng gió lấy Tần nương tử ra làm ví dụ, lần này là cháu ngoại gái giả, lỡ như lần sau lại về một viên minh châu bị bỏ sót thì sao, thế là ông liền cố ý hỏi Lão Ngự sử buổi tối ngủ râu để bên ngoài chăn thoải mái hay để bên trong chăn thoải mái, hại Lão Ngự sử nhà người ta băn khoăn cả đêm, ngày hôm sau tinh thần uể oải, sau đó còn bị người khác đàn hặc tội thất lễ trước mặt vua.]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 582: Chương 582



Bên nhà bếp công, nghe được "bí mật riêng tư" này, Hoàng Dụng đã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thậm chí chủ động bắt đầu nhớ lại xem mình có đắc tội với Bệ hạ ở đâu mà không tự biết không.

Còn Lão Hoàng Đế thì xoay xoay chiếc nhẫn bản chỉ trên ngón tay cái.

Trong lòng hừ một tiếng. Thằng cha thất phu đó bất kính quân phụ như vậy, ông trừng phạt nhẹ một chút thì sao nào?

[……Ế? Hoàng Hậu điện hạ sao lại đến đây?]

Lão Hoàng Đế mắt lộ vẻ khinh thường.

Một ngày tốt lành

Hoàng Hậu đến thì sao chứ! Hoàng Hậu đến ông cũng dám nói thẳng trước mặt bà là ông cố ý trêu chọc một vị hiền thần.

“Muội tử~”

Lão Hoàng Đế quay người, lon ton đón Đậu Hoàng Hậu vào: "Muội xem này, đột nhiên qua đây sao không nói với ta một tiếng. Để ta sớm cho cung nhân chuẩn bị sẵn trà nước điểm tâm."

—— Cái gì mà hậu cung không được đến tiền triều, trong mắt ông, Đậu Hoàng Hậu là không cần phải giữ quy củ này.

Đậu Hoàng Hậu lấy ra một văn thư: "Đây là công vụ Bệ hạ đánh rơi ở Tiêu Phòng Điện lúc trước, thiếp nghĩ, nó hẳn là rất quan trọng, để tránh thất lạc, nên đã đích thân mang qua đây."

“Đa tạ muội tử.” Lão Hoàng Đế nhận lấy nó, lại nói: “Muội tử, mau đến ngồi đi!”

“Không cần đâu. Hậu cung không được can chính, thiếp xin về Tiêu Phòng Điện trước.”

“Cũng không cần……”

Đậu Hoàng Hậu lại cúi người hành lễ, nói một tiếng cáo lui rồi rời đi. Chỉ là trước khi đi, bà đã nhìn Lão Hoàng Đế một cái đầy ẩn ý.

Lão Hoàng Đế: "..."

Đợi người đi rồi, vẫy tay gọi Đại thái giám đến. Sau đó, hạ giọng nói: "Dùng tốc độ nhanh nhất, đến nội khố của ta chọn một cái bình vàng đưa đến cho Hữu đô Ngự sử của Đô Sát Viện, cứ nói là ban thưởng cho trung thần hiền thần. Không cần phô trương, lén lút đi. Đừng kinh động đến bất kỳ ai."

Đại thái giám im lặng một chút.

Lão Hoàng Đế: "Sao vậy, có vấn đề gì sao?"

Đại thái giám nhỏ giọng nói: "Hoàng gia, nội khố của ngài bây giờ..." ông ta cố gắng nói uyển chuyển: "Không tìm được bình vàng ạ."

"..." Ồ, mình quên mất, bị dọn đi gần hết rồi, còn chưa bổ sung lại.

Lão Hoàng Đế nghĩ nghĩ: "Trong tẩm cung của ta có một cái, chuyển cái đó đi."

Đại thái giám hành lễ rồi lui xuống.

Lão Hoàng Đế trấn tĩnh ung dung quay người, liền đối diện với một đôi mắt đen láy tràn đầy tò mò.

Lão Hoàng Đế giật nảy mình: "Hứa Yên Miểu, ngươi nhìn gì thế?"

Hứa Yên Miểu dâng lên một tấu biểu mới: "Thôi Viên ngoại lang điều đi Hưng An làm Tri phủ, có phải là ý của Bệ hạ không ạ?"

Lão Hoàng Đế liếc qua một cái, nói: "Đúng vậy. Hắn vì bất kính với Vạn Thọ của trẫm mà lãng phí ba năm ở chức Viên ngoại lang rồi, nay có công sắp xếp ổn thỏa cho đám kỹ nữ kia, cũng nên động đậy một chút."

Có đôi khi điều quan viên ra ngoài cũng là để đối phương tích lũy tư lịch, thuận tiện cho việc thăng tiến.

Hứa Yên Miểu bèn gật gật đầu, đóng dấu lên cả phần điều nhiệm này.

Thôi Y nhận được tin điều nhiệm, nước mắt trào ra khỏi khóe mi.

Ba năm rồi! Ta suýt nữa thì tưởng cả đời này của mình cứ như vậy thôi!

Ông ta vội vàng vái một lạy về phía Hoàng cung, cảm tạ thánh ân. Sau đó, lại hướng về phía nhà Hứa Yên Miểu, làm một đại lễ nữa.

Nếu không phải vì muốn lấy lòng Hứa lang, ông ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc đi sắp xếp cho đám kỹ nữ kia, cũng sẽ không được nhờ vào cơn gió đông cải tiến xa cán bông này.

“Phu nhân——”

Ông ta quay đầu hô lớn: “Chuẩn bị giúp ta một phần lễ tạ! Trước khi rời kinh thành, ta muốn đến bái phỏng một vị ân nhân.”

[Ủa? Thật sự không tìm ra chuyện Hoàng Dụngđắc tội với lão Hoàng Đế chỗ nào nhỉ. Chẳng lẽ là ta lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi sao?]

Lão Hoàng Đế liếc mắt nhìn hắn: Ngươi biết là tốt rồi!

Hứa Yên Miểu lúc này mới yên tâm, lại không ngừng nghỉ xem đến công văn điều nhiệm thứ ba: “Ể?”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 583: Chương 583



Hứa Yên Miểu nhìn sang lão Hoàng Đế: “Bệ hạ, đây là công văn điều nhiệm võ quan, đáng lẽ phải gửi tới Binh Bộ chứ ạ.”

Lão Hoàng Đế liếc mắt một cái: “Chắc là kẹp nhầm rồi, ngươi cứ để sang bên đi, lát nữa ta cho người đưa tới Binh Bộ.”

Lúc Hứa Yên Miểu đặt công văn sang bên cạnh, khóe mắt hắn còn liếc thấy nội dung bên trên.

[Đem Chính Thiên hộ Nghĩa Dũng Trung vệ Ninh Sưởng, thăng làm Chỉ huy Thiêm sự Vũ Lâm Tiền vệ ư?]

[Cái tên này nghe quen quen...]

Ninh Sưởng đang và cơm trong bếp ăn công, vẻ mặt dần trở nên kinh hãi.

Không không không! Không cần phải quen tai đâu mà!

[Ồ! Chính là cái vị “nhân tài” đã cạy cả gạch lát nền của lão Hoàng Đế lên đó!]

Nghe thấy lời này, vị mãnh nam kia trực tiếp rơi lệ.

Vốn dĩ Bệ hạ có lẽ đã quên chuyện này rồi! Thế mà lại bị Hứa lang nhắc lại! Chức Chỉ huy Thiêm sự Vũ Lâm Tiền vệ của ta phen này toi rồi sao?

Võ tướng bên cạnh cùng thuộc Nghĩa Dũng Trung vệ chép chép miệng.

May mà hồi đó mình không to gan như vậy, dám cạy gạch thẳng tay — mình nhiều lắm cũng chỉ là mỗi bên nách kẹp một cái bình vàng, chạy đi chạy lại thêm bốn năm chuyến mà thôi! Nói mới nhớ, nếu tên Ninh Sưởng này không được thăng quan, có phải là đến lượt mình rồi không nhỉ?

Trong bếp ăn công xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ: Mãnh nam số một thì nhìn bát cơm rơi lệ, mãnh nam số hai thì cười hề hề ảo tưởng.

Những người khác: “...”

[Thật ra cũng không cần lo lắng đến thế, chuyện này nếu ngay từ đầu Bệ hạ đã không định tính toán, thì sau đó cũng sẽ không vì chuyện này mà gây khó dễ cho ngươi đâu. Cho nên, chức Chỉ huy Thiêm sự Vũ Lâm Tiền vệ này vốn là của ai, thì vẫn sẽ là của người đó thôi.]

[Ồ!]

[Người này sắp bị kiện cáo tội g.i.ế.c người rồi!]

Các quan viên trong bếp ăn công: “...”

À xin lỗi, nếu đã như vậy, thì chức Chỉ huy Thiêm sự Vũ Lâm Tiền vệ kia có lẽ thật sự không phải của hắn nữa rồi.

Mà bản thân Ninh Sưởng theo bản năng phản bác: “Ta không có! Ta không làm!”

Hắn g.i.ế.c người lúc nào mà chính hắn lại không biết chứ! Chẳng lẽ lại là “Ta thích g.i.ế.c người trong mộng”?

( Ghi chú: Nhại lại điển tích Tào Tháo.)

Ngay sau đó, trống Đăng Vănđã được gióng lên: “Tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng tùng ——”

( Ghi chú: Đăng Văn Cổ - Trống dùng để dân kêu oan.)

Vua tôi Đại Hạ: “...”

Khoan đã, cái này cũng nhanh quá rồi đấy! Có người bọn ta mới ăn được nửa bữa cơm thôi mà.

Nhưng biết làm sao được, đây là quy củ do lão Hoàng Đế đặt ra, trống Đăng Văn vang lên ắt có oan khuất. Văn võ bá quan đều phải vì việc này mà mở lại triều hội.

Chính bản thân ông cũng phải tuân theo.

Bá quan lặng lẽ đặt bát xuống.

Mỗi một người đang ăn cơm trong bếp công, sau khi đặt bát xuống đi ngang qua Ninh Sưởng, đều nhìn hắn thật sâu / đ.ấ.m hắn một cái / giẫm hắn một đạp...

Nếu không phải tại ngươi, bọn ta có đến nỗi phải bụng đói meo đi tăng ca không hả!



Một ngày tốt lành

Người đến cáo trạng là cả một gia đình. Họ tố cáo Chính Thiên hộ Nghĩa Dũng Trung vệ Ninh Sưởng đã chọc tức c.h.ế.t trụ cột gia đình, cây kim định hải thần châmcủa nhà họ —— vị gia chủ mới ngoài ba mươi tuổi của họ.

( Ghi chú: Định hải thần châm - ý chỉ người/vật có vai trò ổn định, quan trọng cốt lõi.)

Mẹ của người c.h.ế.t nước mắt già nua giàn giụa, giống như quả mọng khô quắt đang cố ép nước ra ngoài.

Vợ của người c.h.ế.t không khóc, nhưng oán khí nặng nề quanh thân có thể thấy rõ bằng mắt thường, dường như chỉ cần Ninh Thiên hộ xuất hiện trước mặt, thị có thể bất chấp tất cả mà lao tới bóp c.h.ế.t hắn.

Tỷ tỷ của người c.h.ế.t cài bông hoa trắng tượng trưng cho tang sự, cả người trông vừa yếu đuối lại vừa kiên cường.

Đệ đệ của người c.h.ế.t thì thút tha thút thít, nước mắt đầm đìa, thân thể run rẩy như đóa hoa trong gió.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 584: Chương 584



Còn có chín người con gái và một người con trai của người c.h.ế.t cũng khóc lóc đến xé lòng: “Phụ thân ơi! Chúng con muốn phụ thân!”

Tiếng khóc của mẹ người c.h.ế.t vừa ái oán lại vừa chói tai: “Con ơi! Con trai của ta ơi! Con c.h.ế.t thảm quá! Hắn là quan lớn thì hắn có thể cố ý chọc c.h.ế.t người sao! Con ơi!”

Vợ, tỷ tỷ và đệ đệ của người c.h.ế.t thì nhào thẳng đến vật giống như chiếc cáng ở phía sau họ, bên trên dường như đang phủ một tấm vải trắng che một vật hình người. Bọn họ cứ dựa vào đó mà gào khóc.

Lão Hoàng Đế: “... Bọn họ mang thứ gì vào đại điện của trẫm vậy?”

Ờm... Đám thị vệ muốn nói lại thôi.

Hứa Yên Miểu: “?”

[Bọn họ mang cả t.h.i t.h.ể người c.h.ế.t tới đây á?!]

Lão Hoàng Đế: “?!”

Bá quan đều ngớ người ra, mắt trừng trừng nhìn vào tấm vải trắng trên cáng, đồng tử co rút dữ dội.

Bao nhiêu năm rồi! Bọn họ đã bao nhiêu năm chưa từng thấy cảnh tượng điên rồ như thế này! —— Nhất thời lại không biết nên nói bọn họ không cho người thân nhập thổ vi an thì tốt, hay là nên nói bọn họ lại dám khiêng cả một cái xác vào hoàng cung thì tốt đây.

Ngay lúc vua tôi Đại Hạ còn đang kinh ngạc, chỉ thấy người vợ của người c.h.ế.t đột nhiên mạnh tay lật tấm vải liệm lên, để lộ ra khuôn mặt c.h.ế.t không nhắm mắt của người quá cố.

[Trời đất ơi!]

Đừng nói là Hứa Yên Miểu, mấy vị đại thần cũng giật nảy mình, vội vàng lùi lại.

Nhưng có một vị xui xẻo tên Thôi Y lùi chậm hơn những người khác, bị vợ của người c.h.ế.t đột nhiên ôm chặt lấy đùi: “Đại quan! Đại quan! Cầu xin ngài xem xét cho tướng công nhà ta đi! Người đáng thương lắm! Người là bị tức c.h.ế.t đó ạ!”

Thôi Y bị ôm đùi: “...”

Ta mới là người đáng thương đây này!

Muốn giãy ra, lại không dám dùng sức quá mạnh, ông ta chỉ đành cẩn thận khuyên nhủ: “Vị phu nhân này, người thả tay ra trước đã, người mau thả ra!”

Ngươi không thả ra, phu nhân nhà ta mà biết chuyện này thì sẽ đánh c.h.ế.t ta mất!

“Người thả ra đi, ta xem ngay đây...”

Thôi Y vừa nói vừa theo bản năng liếc nhìn khuôn mặt mắt lồi trợn trừng, tím tái của thi thể, ánh mắt như bị điện giật vội thu về ngay, rồi lại hạ giọng dịu dàng: “Phu nhân, nếu người có oan khuất gì thì cứ nói ra đi, nói xem Ninh Thiên hộ đã chọc tức c.h.ế.t tướng công của người như thế nào, Bệ hạ sẽ làm chủ cho các người.”

Đồng thời, ông ta cố gắng lặng lẽ rút chân về.

Không thành công.

Thôi Y lặng lẽ nhìn về phía các vị đồng liêu của mình.

Các vị đồng liêu nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

Thôi Y: “...”

Người vợ của người c.h.ế.t lúc trước không khóc cứ như thể đang tích trữ nước mắt, đến lúc này mới lã chã tuôn rơi: “Đại quan! Ngài có bằng lòng tin tưởng chúng tôi không!”

Thôi Y ho khan một tiếng: “Chuyện này... ta... ta tin tưởng Đại Lý Tự.”

Gã đệ đệ bên cạnh dường như lập tức tìm đúng phương hướng, vui mừng hỏi: “Ai là người của Đại Lý Tự!”

“Soạt soạt soạt ——”

Các vị đại thần hoàn toàn không có chút tình đồng liêu nào, dùng ánh mắt bán đứng những người đang tại chức ở Đại Lý Tự.

Một ngày tốt lành

Toàn bộ quan viên Đại Lý Tự thầm chửi rủa đám đồng liêu trong lòng.

Vị Đại Lý Tự Khanhcố gắng giữ nụ cười như gió xuân ấm áp: “Việc này chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho các vị một lời công đạo.”

Gã đệ đệ tức giận nói: “Còn cần điều tra cái gì nữa, chúng tôi có vật chứng! Lúc đó đại ca tôi xem thư của hắn xong, liền ngất xỉu xảy ra chuyện! Cả nhà trên dưới đều trông thấy! Chẳng lẽ chúng tôi ăn no rửng mỡ đi hãm hại một vị quan viên triều đình sao?”

Đại Lý Tự Khanh: “Thư?”

Cô con gái lớn trong số chín người con gái của nhà họ nhanh chóng chạy lên, đưa một phong thư: “Xin đại quan xem qua.”

Đại Lý Tự Khanh nhận lấy, nhìn thấy bên trên viết mấy hàng chữ cực kỳ nguệch ngoạc: Đây là gạch Hoàng Đế ban tặng, đã gắn lên tường nhà ngươi rồi đấy! Có giỏi thì các ngươi phá tường đi!!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 585: Chương 585



Đại Lý Tự Khanh: “???”

Đây là cái thứ gì vậy?

Trong hàng quan viên, Ninh Thiên hộ giơ tấm hốt lên, lặng lẽ che mặt.

( Ghi chú: Hốt - thẻ quan lại cầm khi vào triều.)

[Chắc chắn có chuyện hay!]

Ninh Sưởng: ... Hắn biết ngay mà.

Sau đó lại càng che mặt kỹ hơn một chút.

[Ồ ồ, thì ra mối thù giữa hai nhà là gây ra như thế này à... Oa!]

Mắt Hứa lang sáng rực lên.

[Ninh Thiên hộ vẫn là một thiên hộ tốt đấy chứ, không đặc biệt tham ô tư lợi, nhà cửa cũng không phải vườn rộng sân lớn gì, người nhà hắn vẫn ở trong nhà dân bình thường thôi.]

Lão Hoàng Đế khá bất ngờ liếc nhìn Ninh Sưởng một cái.

Ninh Sưởng cũng hết sức kinh ngạc ngẩng đầu lên từ phía sau tấm hốt.

Thu hoạch ngoài ý muốn?! Của trời cho?! Cảm ơn! Cảm ơn Hứa lang nhiều nha! Ngươi đúng là người tốt, quay về ta sẽ gửi chút đồ cho ngươi!

—— Có được câu nói này, chỉ cần hắn giữ vững bản tâm, Bệ hạ bẩm sinh đã có thêm mấy phần hảo cảm với hắn rồi.

Lương Duệ khẽ nói: “Họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục...”

Đây chính là lý do vì sao rất nhiều người không nỡ thực sự tránh xa Hứa Yên Miểu.

( Ghi chú: Câu trong Đạo Đức Kinh, nghĩa là trong họa có phúc, trong phúc có họa.)

Hứa Yên Miểu không chú ý đến hành động lúc thì dùng hốt che mặt, lúc lại bỏ hốt ra của Ninh Sưởng bên kia, hắn tiếp tục nghiêm túc hóng chuyện: [Ố la la! Thì ra thời đại này cũng tranh chấp mấy cái này à!]

[Nhà họ Ninh cũng chấp nhặt thật, hàng xóm nhà hắn cũng chấp nhặt thật!]

[Cổng lớn nhà họ Ninh cao hơn nhà hàng xóm ba thước, bị nhà hàng xóm tìm tới cửa yêu cầu phải gọt phẳng ba thước đó đi!]

[Hàng xóm xây chuồng heo với chuồng gà trong sân nhà mình, vừa mở cửa ra là mùi phân heo phân gà xông vào mặt, nhà họ Ninh liền tới cửa ép hàng xóm phải dỡ bỏ!]

[Ồ hô, thế là hai nhà đối đầu nhau luôn!]

[Hôm nay nhà hàng xóm treo hai cái đèn lồng đỏ thật to, nhà họ Ninh bảo đêm hôm trông đến rợn người, yêu cầu dỡ xuống.]

[Ngày mai con ch.ó nhà họ Ninh nuôi đi vệ sinh ngoài đường lớn, bị nhà hàng xóm chửi một trận té tát.]

[...]

[À thì, thật ra cả hai nhà đều khá là kỳ cục. Đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.]

Ninh Thiên hộ lại lập tức che mặt lại. Lần này còn dùng thêm cả một bên tay áo.

Võ tướng bên cạnh vỗ vỗ vai hắn an ủi, tất cả đều không cần nói cũng hiểu.

Mà các vị Ngự sử thì hai mắt sáng rực lên, nhanh chóng bắt đầu âm thầm soạn thảo bản hặc tội Ninh Thiên hộ quản gia không nghiêm.

Bọn họ biết ngay mà! Phú quý ngút trời từ chỗ Tiểu Bạch Trạchnày tuyệt đối có một phần của bọn họ!

Tiểu Bạch Trạch tiếp tục cần cù lật tìm chuyện cũ.

[Ồ hô, giữa hai nhà có một con ngõ nhỏ, vừa vắng vẻ lại ít người qua lại, cả hai nhà đều muốn chiếm con ngõ này để mở rộng sân nhà mình. Đã mấy lần đánh nhau to rồi!]

[Nhà họ Ninh cuối cùng không nhịn được nữa, gửi thư cho Ninh Thiên hộ, bảo Ninh Thiên hộ dùng chức quan để gây áp lực! Dù sao Chính Thiên hộ cũng là đại quan Chính Ngũ phẩm mà!]

[Ninh Thiên hộ đã hồi âm một bức thư!]

[Ta biết ta biết! Chắc là viết ‘Ngàn dặm gửi thư chỉ vì tường, nhường ba thước lại có sao đâu’ chứ gì! Sau đó người nhà hắn xem xong thấy rất xấu hổ, chủ động lùi về sau ba thước, nhà hàng xóm cũng vô cùng cảm động, cũng lùi về sau ba thước, tạo thành địa danh nổi tiếng Lục Xích hạng (Ngõ Sáu Thước)!]

( Ghi chú: Điển tích nổi tiếng về sự nhường nhịn.)

Một ngày tốt lành

Lão Hoàng Đế cũng kinh ngạc.

Võ tướng nhà mình mà cũng có trí tuệ lớn lao như vậy sao?!

Ông quay đầu nhìn Ninh Sưởng, lại phát hiện Ninh Sưởng đang che mặt cứng ngắc, không cho bất kỳ ánh mắt nào có cơ hội nhìn thấy.

“...” Lão Hoàng Đế trong lòng dấy lên dự cảm không lành.

[Ể —— Khoan đã?]

[Không đúng, hắn trả lời là: Ta ở đây có một viên gạch lát nền của Bệ hạ ban cho, gửi kèm thư về đây, các người nhận được thì nhân lúc nửa đêm gắn viên gạch này lên tường nhà hàng xóm. Đợi hàng xóm phát hiện ra thì cứ nói: Đây là gạch Hoàng Đế ban tặng, đã gắn lên tường nhà ngươi rồi đấy! Có giỏi thì các ngươi phá tường nhà mình đi!]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 586: Chương 586



[Hít hà ——]

[Lời này đúng là chọc tức người ta mà!]

[Chả trách người nhà người ta lại nói là chính ngươi trực tiếp chọc tức c.h.ế.t người ta rồi.]

Đừng nói các đại thần không biết chuyện này, ngay cả chính Ninh Sưởng cũng bị chuyện này làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Ninh Sưởng cũng không che mặt nữa, lấy tay áo quan bào lau mồ hôi trên trán.

Thôi xong rồi! Không phải chứ, thật sự chọc tức c.h.ế.t người rồi à?!

Hứa Yên Miểu cũng cảm thấy không đúng lắm.

[Không đúng, hệ thống miêu tả về t.h.i t.h.ể của ông ta là c.h.ế.t trong lúc vui buồn quá độ mà.]

[Để ta lật lại xem!]

Ninh Sưởng gật đầu lia lịa.

Đúng vậy! Ngươi mau lật lại xem đi! Mạng người này ta không gánh nổi đâu! Hơn nữa, cho dù là bị tức chết, thì cũng không nên là ta gánh trách nhiệm chứ! Ta cũng đâu có ngờ vị “gia chủ”, vị “trụ cột gia đình” này lại yếu ớt như vậy! Yếu ớt thế này thì ngươi còn chống đỡ cái nỗi gì!

Một ngày tốt lành

[Tìm thấy rồi!]

[Cái này ——]

[À thì, chế nhạo người c.h.ế.t hình như không hay lắm nhỉ.]

[Cơ mà ông ta cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, ngoài chín cô con gái kia, còn dìm c.h.ế.t hai ba đứa con gái nữa, chỉ nhất quyết muốn có con trai nối dõi tông đường (tên là Diệu Tổ). Cảm thấy là bọn họ đã cướp mất vị trí đầu thai của Diệu Tổ.]

[Nếu không phải phát hiện đứa thứ tư sinh ra vẫn là con gái, e là còn phải dìm c.h.ế.t nữa.]

[Đúng là ghê tởm.]

[Vậy thì ta cứ cười thôi.]

Sau tiếng lòng bất bình của Hứa Yên Miểu, là giọng điệu chế giễu của hắn: [He he, thích con trai chứ gì, thấy con trai tốt chứ gì, người ta đều nói con trai giống cha, Diệu Tổ nhà ngươi cũng thấy nam nhân tốt đấy!]

Lão Hoàng Đế: “???”

Thái Tử: “???”

Văn võ bá quan: “???”

Khoan đã, ý này có phải là...!

[Xin chúc mừng người đã khuất! Con trai ông công khai rồi đó! Con trai ông cặp kè với nam nhân rồi đó!]

“Hít ——”

Thái tử hít vào một hơi khí lạnh.

Phản ứng đầu tiên của Lương Thụy là: ... Vậy gia đình đến cáo trạng này có biết chuyện đó không?



Gia đình này đương nhiên không biết, nếu bọn họ biết, thì bây giờ đã không còn vây quanh t.h.i t.h.ể mà khóc lóc, đồng thời công kích “hành vi tàn bạo” của Ninh Sưởng và nhà họ Ninh nữa rồi.

Có điều, ngoại trừ người của Đại Lý Tự miễn cưỡng dùng một nửa tâm trí để nghe bọn họ nói, những người khác đều đang tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe tiếng lòng của Hứa Yên Miểu ——

Đứa con trai duy nhất! Kẻ kế thừa hương hỏa! Lại thích nam nhân, đúng là k*ch th*ch mà!

[Người c.h.ế.t trước lúc lâm chung mới biết chuyện này!]

Vua tôi Đại Hạ lập tức nhạy bén nhận ra, đây có lẽ mới là chân tướng của cái chết.

[Vốn dĩ lúc cầm bức thư kia, ban đầu ông ta nổi giận vì Ninh Sưởng vô liêm sỉ, sau đó lại nhận ra Hoàng Đế vậy mà lại ban gạch, liền cứ cố sống cố c.h.ế.t nín cười, còn lẩm bẩm không ngờ Hoàng Đế cũng nghèo như vậy... Ủa? Cũng nghèo như vậy? Nhà người c.h.ế.t đâu có nghèo đâu!]

[Ồ ồ! Là cái hồi còn chưa gây dựng được gia nghiệp ấy, cả người trên dưới đến cả q**n l*t, cũng phải bảy tám ngày mới giặt một lần, vì giặt nhiều dễ rách, mà nhà lại không có mấy bộ quần áo.]

[Nói mới nhớ, nhà nghèo thì thôi đi, Binh Bộ Thượng thư... à xin lỗi, quen miệng lại đọc nhầm rồi. Tả Thừa tướng Lê Kiềm thường xuyên không tắm rửa, sẽ không đến mức cả tiết khốcũng không thay chứ?]

Cảm nhận được ánh mắt liếc nhìn kín đáo, Tả Thừa tướng Lê Kiềm lập tức trợn tròn mắt.

Không phải chứ! Sao cái vụ kiện cáo chẳng liên quan gì đến mình thế này mà cũng kéo mình vào được cơ chứ! Hơn nữa q**n l*t là cái gì? Chẳng lẽ là tiết khố?! Ta có thay tiết khố mà! Ta có thay! Hứa Yên Miểu ngươi nói tiếp đi chứ! Ngươi không thể nói đến đây rồi dừng lại được! Nếu không ta oan quá!

[Mình có nên liếc nhìn một cái không nhỉ... Hay là thôi đi, cảm thấy bình thường hóng chuyện thì thôi, cái này mà còn nhìn nữa thì xâm phạm riêng tư quá rồi.]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 587: Chương 587



Hô hấp của Lê Kiềm bỗng trở nên nặng nề.

Tiếng lòng gần như vỡ giọng:

Ngươi nhìn đi ——

Ta cho phép ngươi nhìn mà!

Một cái thôi là được! Nhìn xong nói một câu “Tốt quá rồi, Tả Thừa tướng có thay tiết khố” là được rồi!

[Thôi vậy, tiếp tục lật chuyện cũ của người c.h.ế.t thôi.]

Sau một hồi do dự, khó khăn lắm mới đưa ra quyết định này, Hứa Yên Miểu bất giác ưỡn ưỡn ngực.

[Cảm thấy chiếc khăn quàng đỏtrước n.g.ự.c càng thêm rực rỡ!]

[Cho dù có bàn tay vàng , ta cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện mất nhân tính!]

Vua tôi Đại Hạ khá ăn ý nhìn về phía vị Tả Thừa tướng Lê Kiềm này, đồng thời dâng lên nỗi đau lòng.

Cách làm của Tiểu Bạch Trạch không sai. Nếu như tiếng lòng của hắn không bị nghe trộm, hắn làm như vậy, tất cả mọi người sẽ cảm kích hắn đến rơi nước mắt, và còn biết ơn vì hắn có được thần khí mà vẫn có thể tự kiềm chế.

Nhưng mà... cái dở lại dở ở chỗ, tiếng lòng của hắn có thể bị các quan viên trong kinh nghe thấy.

Chưa cần nói đâu xa, ngay cả bản thân Hoàng Đế cũng không nhịn được ho nhẹ một tiếng, gọi Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ tới: “Ngươi nói xem... Lê Kiềm hắn, rốt cuộc có giặt tiết khố không?”

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ: “...”

Cái này... ngài hỏi thần thần cũng đâu có biết?

Lão Hoàng Đế do dự nói: “Hay là, Cẩm Y Vệ đi điều tra...”

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ mặt mày kinh hãi.

Trong đầu theo bản năng hiện lên lời của Hứa Yên Miểu: “Nghe nói có Cẩm Y Vệ ở đây, Hoàng Đế ngay cả việc triều thần mặc tiết khố màu gì cũng có thể biết rõ mồn một”!

Không phải chứ... Chẳng lẽ lúc đó sở dĩ Tiểu Bạch Trạch nói như vậy, là vì đã sớm đoán trước được ngày hôm nay?! Chẳng lẽ Cẩm Y Vệ cuối cùng vẫn phải bước lên con đường b**n th** hay sao?

Một ngày tốt lành

Lão Hoàng Đế không chú ý đến sắc mặt của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, mà rơi vào trầm tư, lẩm bẩm: “Thôi bỏ đi. Chuyện này nếu bị tên nhóc thúi kia phát hiện, vậy thì trẫm hoàn toàn không rửa sạch được nữa rồi.”

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cảm tạ Tiểu Bạch Trạch, nếu không Cẩm Y Vệ thật sự phải đi nhìn trộm tiết khố của người khác rồi.



Chỉ có người nào đó họ Lê là không cảm ơn Tiểu Bạch Trạch.

Lại còn đang suy nghĩ mấy ngày nay có nên tìm một lý do nào đó, thu hút sự tò mò của Tiểu Bạch Trạch đối với tiết khố của mình không...

Lê Kiềm khựng lại, luôn cảm thấy cách nói này thật kỳ quái, thật b**n th**.

Mà Hứa Yên Miểu vẫn đang vui vẻ xem chuyện cũ: [Ồ hô! Chỗ ông ta đứng rất đặc biệt, bên cạnh có một tấm gương, gương phản chiếu ra đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất đang thân mật với một người nam nhân, còn lén lút nắm tay! Ông ta đã nhìn thấy toàn bộ!]

[Đáng tiếc quá! Sao người này lại cứ thế c.h.ế.t ngay trong lúc vui buồn quá độ, bị chuyện này k*ch th*ch đến c.h.ế.t thẳng cẳng vậy chứ? Nếu không là có thể xem được cảnh náo nhiệt hơn rồi!]

[Diệu Tổ thích nam nhân cơ đấy! Không biết có đáng bị đánh ba mươi trượng không!]

[Trời đất ơi!!!]

Giọng Tiểu Bạch Trạch suýt nữa thì vỡ.

Vốn đang hả hê trên nỗi đau của người khác, giờ thì trực tiếp nhảy vào hàng ngũ “Đây là quả dưachấn động gì thế này”.

Thái tử trực tiếp cố gắng nhón chân lên, không kìm được mà vươn dài cổ.

Đã xảy ra chuyện gì vậy!

[Người nam nhân thân mật với Diệu Tổ kia, lại chính là thúc thúc của cậu ta!]

Cái gì?!!!

Thái tử phải dùng sức bấm vào hổ khẩucủa mình mới không hét lên.

( Ghi chú: Hổ khẩu - phần giữa ngón cái và ngón trỏ.)

Cơ mặt lão Hoàng Đế theo bản năng giật giật mấy cái.

Bị cáo Ninh Sưởng trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ tới sự việc lại phát triển theo hướng này.

Mà các quan viên khác trong kinh theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía người đệ đệ của người chết.

Đương nhiên, người nhà này không biết bọn họ đang nhìn người đệ đệ, còn tưởng là đang nhìn mình. Bất thình lình bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, trán họ đều bắt đầu đổ mồ hôi.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 588: Chương 588



X-Xảy ra chuyện gì vậy?

Phu nhân của người c.h.ế.t đang ôm Thôi Y cũng không dám gào khóc nữa, ngượng ngùng ngậm miệng lại, rồi lại rụt rè gọi một tiếng: “Đại quan, ngài xem tướng công nhà ta...”

Thôi Y cuối cùng cũng rút được chân ra.

Ông ta hòa ái cúi người xuống, đỡ phu nhân của người c.h.ế.t dậy: “Người thật sự cho rằng, tướng công nhà người sẽ chỉ vì một bức thư mà tức c.h.ế.t đơn giản như vậy sao?”

Ninh Sưởng vội vàng nắm bắt thời cơ, tạo cơ hội cho phe mình: “Đúng vậy! Nhà các người với nhà ta đối đầu gay gắt bao nhiêu năm nay, nhà ai cổng cao hơn ba thước, nhà kia đều có thể nói đối phương cố ý khắc mình! Lão gia nhà các người có thể sang sảng chửi nhau với đám nam nhân nhà ta suốt ba ngày ba đêm, làm gì có chuyện dễ dàng bị tức c.h.ế.t như vậy! Theo ta thấy, chắc chắn có ẩn tình!”

Cậu con trai của người c.h.ế.t vẻ mặt kích động: “Có thể có ẩn tình gì chứ! Phụ thân ta xem thư xong liền chết, ngỗ tác cũng đã nghiệm thi rồi, không có trúng độc, chính là bị tức chết! Ta biết rồi, các người là đang bao che cho nhau!”

( Ghi chú: Ngỗ tác - người khám nghiệm tử thi thời xưa.)

Mà những người khác trong nhà này cũng nghe lời Diệu Tổ, lòng đầy căm phẫn. Bà lão ôm t.h.i t.h.ể con trai, khóc rống lên: “Con ơi! Mẹ đi theo con luôn cho rồi! Để khỏi phải trơ mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội thoát tội!”

Đại tướng quân vốn đang ung dung thong thả xem gia đình này diễn trò, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt.

Hắn quay đầu: “?”

Bệ hạ?

Bệ hạ tiếp tục nhìn hắn chằm chằm. Đại tướng quân ban đầu không hiểu, đột nhiên phản ứng lại điều gì đó, trong lòng thầm mắng một câu “Móa nó” theo Hứa Yên Miểu.

—— Lão già này... Lão Hoàng Đế rõ ràng là muốn ông đứng ra vạch trần chuyện xấu xa của đôi thúc cháu kia! Bởi vì hắn có thể dùng lý do lố bịch là bản thân có khế huynh đệ , cho nên nhận ra được đồng loại.

Nhưng ông vẫn phải nhịn xuống mà gật đầu với lão Hoàng Đế, trong lòng thì mắng chửi không thôi, nhưng hành động thì đã đi tới trước mặt cậu con trai kia: “Được rồi! Ngươi bớt giả bộ đi!”

Cậu con trai kia giọng khàn khàn, nói nhỏ: “Đại quan, ta không biết ngài đang nói gì?”

Đại tướng quân quát lớn: “Ta liếc mắt một cái là nhìn ra, ngươi và thúc thúc ngươi là một đôi!”

Tiếng khóc của bà lão cũng ngừng bặt.

Những người nhà khác của bà ta cũng ngây ra như phỗng.

Ngay cả Hứa Yên Miểu cũng kinh ngạc đến ngây người: [Không phải chứ, thế này cũng nhìn ra được á?!]

[Chẳng lẽ ánh mắt của đôi thúc cháu này tình tứ đến mức kéo tơ luôn rồi sao?]

[Hay là nói... gay nhận ra gay?]

Đại tướng quân mặt không đổi sắc: “Biết vì sao ta có thể nhìn ra không? Bởi vì ta có khế huynh đệ, ánh mắt các ngươi nhìn nhau quá quen thuộc rồi, ta liếc mắt là nhận ra ngay.”

“Hả?”

“Cái gì?”

“Khoan đã, thế này cũng được á?!”

Trên đây là những tiếng xì xào không nhịn được của các vị đồng liêu đang kinh ngạc.

Một ngày tốt lành

Đại tướng quân ngài không cảm thấy lý do này quá... ly kỳ rồi sao?

Đại tướng quân tiếp tục mặt không đổi sắc: “Ta biết ngươi sẽ nói lời này của ta là vu khống, nhưng ngươi tự mình nghĩ xem, tại sao ta không đoán người khác, mà chỉ đoán ngươi và thúc thúc ngươi, chẳng lẽ ta không biết đây là loạn luân, rất kỳ lạ sao? Trên người các ngươi có một chứng cứ có thể coi là sơ hở...”

Đại tướng quân cười lạnh một tiếng: “Ta đếm năm tiếng, các ngươi không thừa nhận, thì đừng trách ta chỉ ra, đến lúc đó, tự thú và bị vạch trần, sẽ không phải là cùng một tội danh nữa đâu.”

Vị tướng quân toàn thân sát khí, cao lớn như gấu nâu đang nhìn chằm chằm vào con trai của người chết: “Năm...”

Cậu con trai không lên tiếng.

“Bốn.”

Yết hầu cậu ta chuyển động, dường như đang nuốt nước bọt.

Bị một con gấu lớn nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, cái bóng trực tiếp bao phủ lấy cậu ta. Quả thực là có áp lực tâm lý.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 589: Chương 589



“Ba.”

Cậu con trai cúi đầu: “Ta... ta không biết ngài đang nói gì!”

“Hai... À phải rồi, có một chuyện ta chưa nói với ngươi, phụ thân ngươi đúng là bị tức chết, thế nhưng, nhìn từ thi thể, ông ta không phải bị bức thư kia chọc tức chết. Ngươi đoán xem, ông ta là bị ai chọc tức chết?”

[Hả? Chuyện này cũng có thể nhìn ra từ t.h.i t.h.ể ư?]

Đương nhiên là không thể.

Đại tướng quân vẫn giữ vẻ mặt hung dữ, thầm nghĩ: Nhưng chuyện này tương tự như tra khảo, chính là công phá phòng tuyến của tội nhân, khiến tội nhân không chịu nổi nữa mà chủ động khai báo.

Con trai của người c.h.ế.t đột ngột ngẩng đầu, môi run rẩy: “Ông ấy, ông ấy là bị ta chọc tức chết?”

Đại tướng quân gật đầu vẻ nghiêm trọng, chỉ vào Ninh Sưởng: “Hắn cũng nói rồi, nhà ngươi với nhà hắn đối đầu gay gắt bao nhiêu năm, cũng không phải chưa từng chịu thiệt, sao lần này lại tức chết? Trước đó ta còn nghi hoặc, nhưng khi thấy ngươi và thúc thúc ngươi tình ý dạt dào... Ngươi đỏ mặt cái gì?!”

Được rồi, mặt vừa đỏ lên thế này, tất cả mọi người đều biết là chuyện gì xảy ra rồi.

Đại tướng quân thở phào một hơi.

Hắn vốn định lén tạo ra dấu hôn giả, may mà tên này không chịu nổi áp lực.

Sắc mặt cậu con trai của người c.h.ế.t lập tức từ đỏ chuyển sang trắng bệch, cơ thể run rẩy: “Ta, phụ thân ta thật sự là bị chúng ta chọc tức c.h.ế.t sao?”

Đại tướng quân: “Đúng vậy, nhìn từ t.h.i t.h.ể là thấy.”

Sắc mặt cậu con trai của người c.h.ế.t trắng bệch: “Không... Ta đây... Ta không muốn như vậy!”

Cách đó không xa, vợ của người c.h.ế.t đang khẽ nói chuyện với các con gái của mình. Sau khi thị nói xong, các cô con gái gật đầu lia lịa.

Hứa Yên Miểu lén mở hệ thống xem một cái.

Vua tôi Đại Hạ đang chú ý đến chuyện này đột nhiên nghe thấy tiếng cười phá lên của Hứa Yên Miểu: [Ha ha ha ha ha ha ——]

[Cứu mạng!]

[Bà mẹ này lúc này còn nói với con gái, thấy chưa, đây chính là hậu quả của việc không học hành tử tế đó. Sau này các con nhất định phải dùi mài kinh sử cho kỹ vào.]

[Ha ha ha ha ha ha!]

[Thì ra trước đó thị cứ cúi đầu, là vì khóc không ra nước mắt. Sau đó cũng chỉ có thể khóc ra một chút, những lúc khác chỉ là gào khan.]

[Chậc, thì ra đã sớm bất mãn với người nam nhân kia rồi à. Đáng tiếc vì không có cách nào kiếm sống, rời khỏi người nam nhân kia thì không sống nổi, chỉ đành nhẫn nhịn thôi.]

[Ồ hô!]

Tiếng “ồ hô” này là nhắm vào tình hình hiện tại.

Bởi vì mẹ của người c.h.ế.t sau khi biết chuyện này, đã lao tới đánh túi bụi đứa con trai út của mình: “Đồ súc sinh nhà ngươi! Có ai làm thúc thúc như ngươi không hả!”

“Ngươi lại dám hại c.h.ế.t đại ca ngươi! Đền mạng! Ngươi phải đền mạng!”

“Lúc trước ta không nên sinh ngươi ra!”

[Đừng! Đừng cào rách mặt hắn!]

Khóe miệng vua tôi Đại Hạ giật giật.

Điểm chú ý của Tiểu Bạch Trạch thật khác người, lúc thế này mà còn quan tâm mặt người khác có bị cào xước hay không.

[Khuôn mặt đó chính là bằng chứng thép! Trông giống hệt Huyện lệnh Lạc huyện. Ta còn đang chờ xem sau này có diễn biến tiếp theo không đây này!]

“?!”

Hôm nay, tình trạng đồng tử của các quan viên trong kinh bị địa chấn hơi nhiều.

Ai cũng biết, nếu chỉ là giống nhau bình thường, tuyệt đối sẽ không khiến Tiểu Bạch Trạch tâm tâm niệm niệm chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Chỉ có một khả năng ——

“Bế nhầm con!”

“Tằng tịu!”

“Một người đóng hai vai!”

Mấy người cùng lúc mở miệng nhìn nhau kinh ngạc.

Một ngày tốt lành

“Khoan đã, bế nhầm con là sao! Ngươi không thấy, phu nhân Huyện lệnh và một nhà dân thường mà lại xảy ra chuyện bế nhầm con, vô cùng hoang đường sao!”

“Vậy tằng tịu thì sao! Dân nữ thế nào mới có thể quyến rũ được Huyện lệnh bỏ cả tiểu thư nhà giàu không cần, mà đi tằng tịu với ả ta?”

“Sao ngươi biết là tiểu thư nhà giàu? Lỡ như là cưới lúc chưa làm Huyện lệnh thì sao?”

“Vậy chẳng phải càng không đúng à? Hắn lên làm Huyện lệnh rồi còn không ruồng bỏ người vợ tào khang, nhân phẩm cũng coi như được, sao lại đi tằng tịu!”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 590: Chương 590



“Tại sao không đúng, tằng tịu dù sao cũng có lý hơn là một người đóng hai vai chứ?”

“Một người đóng hai vai thì có gì không đúng? Những chuyện Tiểu Bạch Trạch nói trước đây, còn hoang đường hơn thế này nhiều! Lỡ như chính là đệ đệ của người c.h.ế.t muốn hưởng thụ cảm giác người nhà không biết hắn đã làm Huyện lệnh, còn mắng hắn ăn chơi lêu lổng, sau này một khi tiết lộ ra, người nhà hối hận không kịp thì sao? Các ngươi quên Tiểu Bạch Trạch từng nói cái gì... cái gì Long Vương Ở Rể à? Có rất nhiều người thích xem loại thoại bản này đấy.”

Mấy vị quan viên hạ giọng cãi nhau ầm ĩ, ai cũng thấy suy đoán của mình có lý, chẳng ai chịu nhường ai.

Bọn họ đang cãi nhau, thị vệ cũng lập tức tiến lên kéo người ra: “Trên đại điện, không được đánh mắng!”

Miễn cưỡng xem như đã cứu vãn được khuôn mặt tuấn tú của người đệ đệ kia —— dù sao thì vẫn bị cào ra mấy vệt máu, nhưng trông không sâu lắm, chắc là có thể lành lại.

Hứa Yên Miểu trong lòng kinh hô một tiếng: [Bà mẹ này vậy mà đã sớm muốn cào rách mặt người đệ đệ của người c.h.ế.t rồi! Bởi vì gã và Huyện lệnh Lạc huyện quá giống nhau! Bà ta đâu có muốn chuyện tằng tịu của mình bị bại lộ! Đã lén thử mấy lần đều không thành công, lần này cuối cùng cũng để bà ta tìm được cơ hội rồi!]

Trong đám quan viên kia có người trở nên hưng phấn: “Thấy chưa thấy chưa, ta đã nói là tằng tịu mà!”

Những người khác đang bàn luận với hắn ta lập tức tiếc nuối thở dài.

Đoán sai rồi...

Mà bên kia, Đại tướng quân sau khi bừng tỉnh ngộ, lập tức nắm lấy cơ hội, đá vào đầu gối của mẹ người c.h.ế.t một cái, khiến bà ta ngã “uỵch” xuống sàn: “Lão phụ này! Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, ngươi lại dám có sát ý với con trai mình!”

Mẹ của người c.h.ế.t trực tiếp ngớ người.

Sát ý? Đâu có! Bà ta chỉ muốn cào rách mặt đứa con út thôi mà! Hơn nữa, bà ta ra tay rồi, thì những người khác sẽ không ra tay nữa, một công đôi việc! Sao bà ta lại có thể ——

Tuy nhiên giọng của Đại tướng quân đặc biệt lớn, khiến người ta vừa nghe đã tin ngay: “Ngươi đừng hòng lừa ta! Sát khí của ngươi đã tràn ra ngoài rồi!”

Gã đệ đệ của người c.h.ế.t trực tiếp ngây ra, cũng chẳng buồn quan tâm m.á.u còn đang chảy trên mặt, bi phẫn nói: “Mẹ! Vì chuyện này, mẹ lại muốn g.i.ế.c con!”

“Mẹ không có...”

“Vậy vị tướng quân kia ——” gã đoán dựa vào dáng người: “Với mẹ không thù không oán, tại sao lại vu oan cho mẹ! Hơn nữa vừa rồi mẹ cào con, ra tay tàn độc như vậy! Con lại không cảm nhận được sao!”

Mẹ của người chết: “...”

Cái này, bà ta phải nói thế nào đây? Có lẽ bà ta chỉ có một cơ hội lần này thôi, sợ không dùng sức thì sau này đến sẹo cũng không để lại được.

Con trai của người c.h.ế.t đau lòng nhìn khuôn mặt của người tình kiêm thúc thúc mình, hoảng loạn xen vào: “Bà nội! Đều là lỗi của cháu, muốn làm hại thì cứ làm hại cháu đi, đừng làm hại thúc thúc!”

Mẹ của người chết: “...”

Rõ ràng có thể nhìn ra, bà ta bị tiếng gọi “thúc thúc” kia đả kích đến c.h.ế.t đi sống lại.

Một ngày tốt lành

Gã đệ đệ của người c.h.ế.t cũng cắn răng: “Mẹ! Con biết trong lòng mẹ có tức giận, nhưng... con và Gia Bảo cũng coi như là thân càng thêm thân! Con sẽ chăm sóc tốt cho Gia Bảo!”

Vua tôi Đại Hạ: Ủa? Không phải gọi là Diệu Tổ sao?

Sau đó đám người khôn khéo này nhanh chóng phản ứng lại: Ồ! Chắc Diệu Tổ là cách gọi trêu chọc của Tiểu Bạch Trạch thôi.

Mà cậu con trai của người c.h.ế.t không biết mình đã bị đổi tên một cách thảm thương đang vô cùng cảm động: “Thúc thúc...”

[Đừng cảm động nữa! Người ta sắp tức ngất đến nơi rồi kìa!]

Đại tướng quân phi người tới trước, dùng sức véo mạnh vào cánh tay mẹ của người chết.

Mẹ của người c.h.ế.t quả nhiên không ngất nữa, đau đến mức kêu lên một tiếng.

Đại tướng quân cười ngây ngô: “Không cần cảm ơn.”
 
Back
Top Bottom