Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 190



Phò mã ngẩn người: "Cái gì?"

Trưởng công chúa Phòng Lăng liếc nhìn trước n.g.ự.c nàng, trêu chọc: "Nơi này bằng phẳng, dù không dùng vải quấn ngực, cũng không ai nhìn ra được."

Phò mã: "..."

Trưởng công chúa Phòng Lăng nói đùa: "Khoa cử năm Thiên Thống thứ tư, thứ năm là khoa cử đầu tiên sau khi lập quốc, rất nhiều quy định còn chưa được thực hiện, khắp nơi đều có lỗ hổng để lợi dụng, mới khiến nàng thành công trà trộn vào. Đến khoa cử lần thứ hai sẽ phải khám xét c** q**n áo rồi, sau đó lại đổi thành tập thể đi tắm rửa... Trước đây chúng ta còn mừng là nàng đã đi thi ngay lần đầu tiên, bây giờ xem ra, cũng không cần mừng sớm như vậy, đi tắm vẫn có thể mặc quần trong."

Nhan Thuần nhìn đường cong trước n.g.ự.c công chúa, rồi lại nhìn bộ n.g.ự.c phẳng lì tuyệt đối không ai nghĩ nhiều của mình: "..."

Khốn kiếp.

Đại Lý Tự thừa và Hình bộ Lang trung đánh nhau rồi!

Nói như vậy có lẽ hơi khó hiểu, vậy thì, đổi thành cách dễ hiểu hơn——

【Oa!】

【Đại Lý Tự thừa chuyên dùng lời lẽ công kích người Phúc Châu là gian xảo, và Hình bộ Lang trung quê ở Phúc Châu đánh nhau rồi?!】

Hứa Yên Miểu bám khung cửa lén nhìn.

【Vừa mới ra khỏi nha môn thôi mà! Cũng không đợi một chút, ít nhất cũng phải đợi lão Hoàng đế đi xa chứ!】

Các quan viên khác nhìn Tiểu Bạch Trạch với vẻ mặt khó tả: "..."

Nếu ngươi không sáng mắt lên như vậy, có lẽ sẽ thuyết phục hơn một chút.

【Đá vào hạ bộ rồi!!!】

Cái gì!

Ở đâu!!!

Các đại thần nhanh chóng quay đầu lại. Mấy người đồng loạt hít vào một hơi,

Thật sự đá rồi!

Cẩm Y Vệ đến tách hai người ra.

Lão Hoàng đế mặt mày đen xì: "Nhìn xem! Nhìn xem! Các ngươi còn chút dáng vẻ của mệnh quan triều đình không! Đánh nhau trước cửa nha môn, có gì khác với lưu manh đầu đường xó chợ!"

Đại Lý Tự thừa oa một tiếng khóc òa lên.

—— Không phải phóng đại, thật sự khóc rồi.

Lão Hoàng đế cũng giật mình: "Ngươi khóc cái gì?"

Đại Lý Tự thừa khóc càng dữ dội hơn: "Bệ hạ! Hắn cướp tóc giả của thần!"

Chỉ là mắng hai câu người Phúc Châu thôi mà! Cần thiết phải vậy không!

Quần thần Đại Hạ nhìn kỹ, mới thấy Hình bộ Lang trung đứng đó lúng túng, trong tay còn cầm một bộ tóc giả. Còn cái đầu Địa Trung Hải của Đại Lý Tự thừa rất dễ thấy, lắc lư trước mặt mọi người, còn phản chiếu ánh mặt trời.

Hình bộ Lang trung ho khan một tiếng: "Bệ hạ minh giám, thần không phải cố ý giật... Ờ, thần là lúc đánh nhau với ông ta, vô tình làm rơi."

【Lão Hoàng đế cười rồi! Lão Hoàng đế nhất định cười rồi!】

【... Ê? Sao Đại Lý Tự thừa lại khóc to hơn rồi?】

Hứa Yên Miểu đang hoang mang, một lát sau, lão Hoàng đế không biết là đang im lặng hay đang nhịn cười đưa tay ra, nhận lấy bộ tóc giả từ tay Hình bộ Lang trung, nhìn Đại Lý Tự thừa: "Tại sao lại đánh nhau?"

Đại Lý Tự thừa: "..."

【Bởi vì trước đây ông ta lắm mồm ha ha ha ha ha! Công kích toàn bộ người Phúc Châu, Hình bộ Lang trung cũng là người Phúc Châu, ghi thù chuyện này đã lâu rồi, cũng không biết ông ta lấy tin tức Đại Lý Tự thừa bị hói đầu ở đâu ra, hôm nay trực tiếp ra tay! Đại Lý Tự thừa bị chế nhạo chắc chắn không chịu được, hai người liền đánh nhau.】

【Đánh tới đánh lui, tóc giả liền rơi ra!】

Sự im lặng của Đại Lý Tự thừa vang dội đến chói tai.

Hình bộ Lang trung thuật lại chuyện vừa xảy ra, cúi đầu: "Bệ hạ, thần biết lỗi, thần xin chịu phạt."

Đại Lý Tự thừa nhìn chằm chằm bộ tóc giả trong tay lão Hoàng đế: "Bệ hạ, thần biết lỗi, thần cũng xin chịu phạt."

Lão Hoàng đế gật đầu: "Vậy mỗi người phạt mười trượng."

Đại Lý Tự thừa: "Bệ hạ, của thần..."

Lão Hoàng đế: "... Trẫm còn tham lam bộ tóc giả của ngươi sao?"

Ném bộ tóc giả về phía Đại Lý Tự thừa, Đại Lý Tự thừa vội vàng đón lấy, sau đó, vô cùng trân trọng đội lên đầu.

Lão Hoàng đế nhìn quanh: "Chọn vài người cưỡi ngựa b.ắ.n cung giỏi, trẫm muốn đi ra ngoài thành dạo chơi..."

【Còn dạo chơi?】 Hứa Yên Miểu phản xạ có điều kiện: 【Chuyện bị man di bên ngoài cửa quan truy sát lần trước, sẽ không xảy ra lần nữa chứ?】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 191



Hộ bộ Thượng thư thật sự không nỡ nhìn biểu cảm của Bệ hạ lúc này, lặng lẽ giơ tay áo lên che mắt.

Hứa lang còn đang đổ thêm dầu vào lửa, không ngừng lẩm bẩm trong lòng: 【Ông trời phù hộ, đừng chọn ta, ngàn vạn lần đừng chọn ta!】

Lão Hoàng đế: )

"Hứa, Yên, Miểu."

Có thể thấy rõ ràng, Hứa Yên Miểu run lên. Nhưng khi hắn bước ra, hành lễ đúng quy củ, giọng nói cũng rất bình thường: "Bệ hạ."

Lão Hoàng đế nhìn chằm chằm hắn: "Nghe nói ngươi cưỡi ngựa b.ắ.n cung rất giỏi."

【Á???】

"Lần này đi theo, ngươi cũng đến."

Hứa Yên Miểu chỉ đành nói: "Tạ ơn Bệ hạ ban ân, nhưng không biết tin đồn từ đâu ra, thần không biết cưỡi ngựa b.ắ.n cung."

"Không sao."

—— Nhìn bộ dạng đau đầu của ngươi, trẫm liền vui vẻ.

Hơn nữa, dù không biết cưỡi ngựa b.ắ.n cung, ít nhất cũng có thể lên ngựa chứ?

Nụ cười lại hiện lên trên mặt lão Hoàng đế, ông mỉm cười chọn thêm vài đại thần đi theo: "Đi thôi."

...

Lão Hoàng đế: "... Ngươi thật sự một chút cũng không biết?"

Hứa Yên Miểu leo lên nửa ngày cũng không leo lên được ngựa, chỉ có thể chắp tay: "Là thần làm chậm trễ Bệ hạ rồi."

Ánh mắt Hứa Yên Miểu vô cùng vô tội, nhưng tiếng lòng lại rất mạnh mẽ, hùng hồn: 【Ta đã nói là ta không biết rồi mà! Có xe để ngồi, ai lại đi học cưỡi ngựa! Ta đâu phải người Mông Cổ!】

Lão Hoàng đế nghiến răng: "Hôm nay trẫm nhất định phải mang ngươi theo!"

Hộ bộ Thượng thư nhìn Bệ hạ, rồi lại nhìn Trưởng công chúa Phòng Lăng bên cạnh, ánh mắt đảo qua.

—— Quả thật rất giống.

Lại bộ Thượng thư ho khan một tiếng: "Bệ hạ, người chưa từng học cưỡi ngựa mà cưỡng ép lên ngựa, có khả năng sẽ ngã xuống."

Người khác thì thôi, Tiểu Bạch Trạch làm bằng sứ, không thể ngã!

Lão Hoàng đế chìm vào trầm tư.

Mắt lão Hoàng đế sáng lên.



【Ô hô——】

Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện ở ngoại ô.

Mấy con ngựa phi nhanh phía trước, xuyên qua ánh nắng chói chang của buổi chiều, xiêm y đỏ thẫm, tay áo, vạt áo bay phấp phới. Hộ tâm kính treo trên n.g.ự.c rất sáng, nhưng dù sáng đến đâu, cũng không bằng chiếc xe tre phía sau bọn họ thu hút sự chú ý.

Tre rất nhẹ, đồ vật làm bằng tre tuyệt đối sẽ không nặng nề, huống chi còn được mấy con ngựa kéo. Chiếc xe tre gần như lướt qua mặt đất bằng phẳng, vầng hào quang ấm áp khó tả bao phủ chàng trai trẻ trên xe——

Hứa Yên Miểu ngồi trên xe tre, bề ngoài trông rất bình tĩnh, trên thực tế...

【Ô hô!!!】

【Nhanh hơn nữa!】

【Bay lên rồi!】

【Xông lên——】

Đương nhiên, Hoàng đế và bách quan sẽ không làm chuyện kéo xe như vậy, vì vậy lại đến lượt Cẩm Y Vệ vạn năng xuất hiện.

Hoàng đế và các đại thần cũng cưỡi ngựa, chạy nhanh hơn bên Hứa Yên Miểu rất nhiều.

Đại bàng bay qua đầu mọi người, lão Hoàng đế kẹp bụng ngựa, hai tay buông dây cương, cung tên bên hông ngựa trong nháy mắt đã nằm trong tay. Ngựa đột ngột dừng lại, hai chân trước giơ cao, trong làn khói bụi, tiếng hí vang dài của tuấn mã vang lên, một mũi tên b.ắ.n ra khỏi làn khói bụi, xuyên qua cánh đại bàng, ghim chặt lên đó.

Đại bàng kêu thảm rơi xuống, các đại thần vây quanh lão Hoàng đế nịnh nọt: "Bệ hạ thần xạ!"

Lão Hoàng đế nheo mắt: "Già rồi già rồi, lúc trước nhắm vào cổ, bây giờ..."

【Ê? Kia là cái gì?】

Lão Hoàng đế theo bản năng quay đầu lại, nhìn theo hướng Hứa Yên Miểu, liền thấy một thư viện ở phía xa, nằm giữa núi rừng.

Còn Hứa Yên Miểu, rõ ràng không chú ý đến dáng vẻ oai hùng b.ắ.n đại bàng của ông, mà bị thư viện thu hút sự chú ý.

"..." Lão Hoàng đế hất tay áo: "Thần xạ cái gì mà thần xạ, nhìn bộ dạng các ngươi chưa từng thấy việc đời! Chỉ là một con đại bàng thôi!" Dặn dò Cẩm Y Vệ: "Nhặt lên, mang theo."

Sau đó kéo dây cương, quay đầu ngựa đi về phía Hứa Yên Miểu, các đại thần bị bỏ lại nhìn nhau.

Trung quân Đô đốc thiêm sự tặc lưỡi: "Tính tình Bệ hạ bây giờ thật là càng ngày càng kỳ quái."

Đây chính là cái gọi là bên cạnh vua như bên cạnh hổ sao?

Con hổ chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Trạch, cong ngón tay gõ nhẹ lên xe tre: "Bên kia có gì?"

Hứa Yên Miểu tìm kiếm trong hệ thống.

【Ô hô! Người quen a! Ký Tuế nhậm chức ở địa phương, vị nữ đức quân tử kia vừa hay ở dưới quyền quản lý của ông ấy, mấy tháng nay vẫn luôn bị nhắm vào, ông ta liền bỏ chạy, chạy thật xa, chạy đến Phúc Châu, gây dựng danh tiếng ở đây.】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 192



【Gây dựng cũng khá thành công, người ở đây đều cho rằng ông ta là ẩn sĩ cao nhân đại nho, gửi không ít thiếp mời ông ta tham gia các buổi yến tiệc văn chương, hội họp trong vườn, ông ta từ chối rất nhiều, một tháng chỉ xuất hiện trước mặt mọi người một hai lần, rất có phong thái của cao nhân.】

【Lần này là được thư viện mời, đến giảng bài cho học trò, chậc chậc, còn có không ít đại nho ở đó. Oa! Đồng đại nho cũng ở đó! Quyền lão trước đây nghe nói chuyện này, bây giờ cũng ở trong thư viện!】

Dù biết nhiều như vậy, miệng Hứa Yên Miểu vẫn rất kín, nói với lão Hoàng đế: "Thần cũng không biết, nhìn giống như một thư viện?"

Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn, quất roi ngựa: "Qua đó xem!"

Đàn ngựa phi nước đại, đến tận bên ngoài thư viện.

Tên thư viện rất hay, gọi là "Hữu Dư thư viện".

"Hữu Dư?" Binh bộ Thượng thư nhẩm đi nhẩm lại hai chữ này, cười nói: "Đúng là rất có ý vị."

Mọi người thong thả bước vào, không có ai ra ngăn cản, trong thư viện tụ tập rất đông người, nhìn trang phục, phần lớn là học trò của thư viện, một phần nhỏ là người bên ngoài, cộng lại ước chừng mấy trăm người.

Đến một cái sân, mọi người tự tìm chỗ ngồi xuống, ở giữa là một cây hoè gai.

Lão Hoàng đế cũng tìm một chỗ ngồi xuống, các quan viên khác lần lượt ngồi xuống.

"Xem Cố Tuyển kia có thể nói gì." Lão Hoàng đế nói.

—— Cố Tuyển chính là tên của vị nữ đức quân tử kia.

Bên cạnh có một học trò chen miệng: "Các ngươi là ai? Sao có thể trực tiếp gọi tên húy của Cố phu tử?"

Lão Hoàng đế và các đại thần đồng loạt nhìn cậu ta, đều là những người có khí thế bức người, mặc dù không cố ý uy h**p, cậu học trò này vẫn run lên theo bản năng, lời nói cũng hơi lắp bắp: "Các, các ngươi muốn làm gì?"

Lại bộ Thượng thư nhận được ám thị của lão Hoàng đế, cười với cậu học trò: "Lang quân đừng sợ, chúng ta chỉ là đến từ nơi khác, thấy không ít người vào thư viện này, liền có chút tò mò. Vừa rồi đã mạo phạm vị Cố phu tử kia, thật sự là lỗi của chúng ta."

Lại bộ Thượng thư trông mặt mũi hiền lành, trắng trẻo mập mạp, d** tai còn rất dày, giống hệt tượng Di Lặc trong chùa, cậu học trò thở phào nhẹ nhõm, liền cười đáp: "Vị trưởng bối này nói quá lời rồi, không biết thì không có tội."

Lại bộ Thượng thư liền hỏi cậu ta "Cố phu tử" kia rốt cuộc là người phương nào.

Nói đến chuyện này, cậu học trò liền nhiệt tình.

"Cố phu tử là ẩn sĩ đại nho, ta thấy, học vấn của ông ấy có thể sánh ngang với ba người Ký, Quyền, Đồng."

Ký chính là Ký Tuế, Quyền chính là Quyền Ứng Chương, Đồng chính là Đồng Tâm. Một người là thủ lĩnh phái Kim văn, một người là thủ lĩnh phái Cổ văn, còn có một người làm việc trái với lẽ thường, được gọi là yêu nho.

Lại bộ Thượng thư "Ồ?" một tiếng, thành tâm thành ý hỏi: "Vị Cố phu tử này có lý luận gì không?"

"Có!" Cậu học trò hưng phấn đến mức hai má đỏ bừng: "Khổng Tử nói: Chỉ có người có trí tuệ hơn người và người ngu dốt nhất mới không thay đổi. Cố phu tử nói với chúng ta, thiên mệnh đã định, người có trí tuệ hơn người, chính là người trí tuệ thượng đẳng, người ngu dốt nhất, chính là người hạ đẳng, thay đổi, chính là biến đổi. Vũ trụ bao la, người thượng đẳng và người hạ đẳng là vĩnh viễn không thay đổi, người cao quý sinh ra đã cao quý, người thấp hèn sinh ra đã thấp hèn. Người thấp hèn có cố gắng thế nào, nếu không có mệnh đó, cũng không thể trở thành người thượng đẳng."

Lão Hoàng đế chợt nảy ra một ý nghĩ, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ mình đang nghĩ gì thì tiếng lòng hoang mang của Hứa Yên Miểu vang lên——

【Trước tiên không nói, câu "Chỉ có người có trí tuệ hơn người và người ngu dốt nhất mới không thay đổi" có phải ý này không. Ý của Cố Tuyển kia là... lão Hoàng đế chính là số mệnh làm ăn mày? Cho dù có được thiên hạ, cũng sẽ diệt vong sau một hoặc hai đời?】

Mấy vị Thượng thư: "???"

Khoan đã, là ý này sao? Chẳng lẽ không nên giải thích là Bệ hạ mang thiên mệnh, sinh ra đã cao quý?

Còn lão Hoàng đế nhất thời bị Hứa Yên Miểu dẫn dắt lệch lạc, tức giận đến mức nổi trận lôi đình.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 193



Tốt lắm! Cố Tuyển! Thì ra ngươi là có ý này! Chờ đấy cho trẫm!!!

Cố Tuyển bước vào thư viện trong khoảnh khắc đó, không biết tại sao, đột nhiên có da đầu chút tê dại.

Chẳng lẽ là vì quá căng thẳng?

Cố Tuyển cảm thấy chính là như vậy. Dù sao lần này không còn là chuyện nhỏ nữa, trải qua khoảng thời gian gây dựng danh tiếng này, hắn đã thành công mời (lừa) được Đồng Tâm Đồng đại nho đến nghe giảng bài của mình, hơn nữa, Quyền Ứng Chương Quyền đại nho vậy mà cũng nghe tiếng mà đến.

Buổi giảng bài lần này, nếu giảng tốt, hắn có thể nói với bên ngoài, hai vị đại nho cũng rất coi trọng hắn! Nếu giảng không tốt, hắn có thể nói với bên ngoài, hai vị đại nho không thích học thuyết của hắn.

Dù là cái nào, hắn cũng đều có lợi!

Thành bại tại đây!

Cố Tuyển chỉnh trang lại y phục, mỉm cười tự tin bước vào, đảo mắt nhìn một vòng: "!!!"

Bệ hạ?!

Cố Tuyển vừa nhìn đã thấy khuôn mặt quen thuộc giữa đám đông, hơi sững sờ, sau đó mừng như điên.

Buổi giảng học lần này, ngoài hai vị đại nho kia, hắn cũng muốn có sự ủng hộ của Bệ hạ! Chỉ cần ba người này đều coi trọng hắn, Ký Tuế nho nhỏ kia tính cái gì!

Gần như ngay lập tức, Cố Tuyển liền thay đổi kế hoạch ban đầu của mình——

Vốn định vừa vào liền giảng bài, bây giờ xem ra, vẫn nên bắt đầu bằng chuyện tao nhã, khiến ba vị đại nhân vật này sinh ra hảo cảm mới quan trọng hơn.

Vừa hay, trước đây hắn có được bản nhạc của một khúc đàn đã thất truyền.

Tuy vẫn chưa thành thạo, nhưng lừa gạt một chút cũng đủ rồi. Dù sao hai vị đại nho cũng chưa từng nghe qua bản gốc của khúc nhạc này, Hoàng đế lại xuất thân từ nông dân, nghe khúc nhạc gì chắc cũng chỉ là nghe cho vui.



"Trước khi giảng bài lần này, ta xin đàn một khúc cho mọi người."

Vị nữ đức quân tử kia ôm đàn ngồi xuống dưới gốc hoè gai, khẽ gật đầu với mọi người ở đây, có thể nói là rất lễ phép.

Tay lướt trên dây đàn, tiếng đàn du dương vang lên từ đầu ngón tay của hắn. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người hắn, khóe môi hơi nhếch lên, hàng mi buông xuống nhẹ nhàng, tất cả đều hoàn mỹ như vậy.

Những người có mặt nghe tiếng đàn say mê, ngay cả lão Hoàng đế đang tức giận vị nữ đức quân tử kia, cũng phải thừa nhận, đối phương quả thật có chút bản lĩnh.

Quyền Ứng Chương ngồi xếp bằng ở phía trước, nhắm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ theo giai điệu trên đùi.

Đồng Tâm đại nho bên cạnh ông khẽ gật đầu, tâm thần cũng đắm chìm trong tiếng đàn.

Nơi này ngoài tiếng hít thở của con người, tiếng gảy dây đàn, tiếng xào xạc của cây cối, không còn âm thanh nào khác.

Hứa Yên Miểu mở hệ thống, chuẩn bị g.i.ế.c thời gian trong lúc nghe đàn.

Vừa hay, vị nữ đức quân tử kia đang ngồi đó đàn để thể hiện sự tồn tại của mình, Hứa Yên Miểu liền tiện tay xem bát quái của hắn.

Đập vào mắt, rõ ràng nhất chính là——

【Ê? Đàn sai rồi?】

Đột nhiên kéo Quyền Ứng Chương ra khỏi trạng thái say mê.

【A! Lại đàn sai rồi!】

【Chỗ này cũng đàn sai rồi!】

【Còn có chỗ này nữa! Không biết đàn, dùng giai điệu khác để lấp đầy cũng được sao?】

Theo từng tiếng đàn sai, Quyền Ứng Chương chỉ cảm thấy tiếng đàn du dương bỗng trở nên khô khan. Hơn nữa, ông cũng biết đàn, cầm nghệ không tệ, chỉ là trước đây chưa từng nghe qua khúc nhạc này, cộng thêm bản thân Cố Tuyển cầm nghệ cũng không thấp, tự nhiên ông không phân biệt được lỗi sai trong đó, nhưng sau khi được Hứa Yên Miểu nhắc nhở, ông nghe lại, liền có thể nghe ra những nốt sai và sự gượng gạo không dễ phát hiện.

Quyền Ứng Chương: "..."

Tốt lắm, lừa gạt ta đúng không?

...

Cố Tuyển tay không ngừng gảy đàn, khẽ ngẩng mắt lên, khóe môi nở nụ cười đoan trang.

Nào, để hắn xem những người này đều say mê hắn như thế nào...

Cố Tuyển thấy Quyền Ứng Chương nhíu mày nhìn hắn.

Tim hắn đột nhiên đập mạnh.

"Choang——" Tiếng đàn vang lên giòn tan. Hoàn toàn không nối tiếp được giai điệu êm đềm như dòng nước lúc trước, hoàn toàn bị đứt đoạn, chứ không phải đổi điệu.

Cố Tuyển lại thấy vẻ mặt Đồng Tâm đại nho cũng không đúng lắm.

Cố Tuyển vội vàng điều chỉnh lại trạng thái, dứt khoát thuận theo điệu này đàn tiếp khúc nhạc hào hùng, như thể vừa rồi không phải sai sót, mà là dòng suối chảy ra khỏi khe núi, thoát khỏi sự ràng buộc, biến thành thác nước cuồn cuộn.

Đợi đến khi thấy vẻ mặt hơi nghi hoặc của Đồng Tâm đại nho, Cố Tuyển thở phào nhẹ nhõm, cắn răng đàn tiếp.

—— Từ chỗ này trở đi, thật sự là bịa đặt, không thể trở về giai điệu ban đầu được nữa.

Còn Quyền Ứng Chương... đang nghe tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, và cố gắng tỏ ra nghiêm túc, tránh cười ra tiếng.

【Hây da! Nhạc hào hùng! Ta cũng biết!】

Hứa Yên Miểu lập tức bắt đầu tự mua vui.

Hắng giọng trong lòng, liền hát——

【Sông lớn! Chảy về đông a! Những ngôi sao trên trời! Là sao Bắc Đẩu a!】

Kiểu gào rú trong ktv.

Quần thần Đại Hạ lập tức rùng mình.

Cái quỷ gì thế này?!

Nhưng mà...

Lão Hoàng đế phấn chấn tinh thần.

Thật ra ông đại khái có thể nghe ra tiếng đàn hay, chỉ là không hợp khẩu vị của ông lắm—— vừa rồi hoàn toàn là cố gắng giữ tinh thần, không để mình ngủ gật.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 194



Giờ thì Hứa Yên Miểu thế này! Ông thích nghe lắm!

Thật hào sảng! Thật phấn khích!

Vài vị võ tướng đi theo cũng âm thầm gật đầu tán thành trong lòng.



Gảy đàn một đoạn, Cố Tuyển nhịn không được lại liếc trộm nhìn sắc mặt của Quyền Ứng Chương.

“?!”

Sao lại nghiêm mặt thế kia?!

Chẳng lẽ ông ấy nghe ra mình đang gảy bừa rồi?

Trong lòng bất an, hắn lại vô tình gảy sai một nốt. Lần này, Cố Tuyển không chú ý đến hàng lông mày nhíu lại của vị Đồng Tâm đại nho. Hoảng loạn, hắn đưa ra một quyết định sai lầm –

[Ế? Lại đổi rồi, lần này nghe hơi giống nhạc tình ca.]

[Tình ca... ta cũng biết đấy!]

Hứa Yên Miểu bó giọng.

[A~a~a~]

[Lặng~lặng~hỏi~Thánh tăng∽]

[Nữ~nhi~đẹp~không~]

[Nữ~nhi~đẹp~không——]

Giọng nữ đột ngột vang lên, suýt làm cho đám võ tướng thầm toắt vẹo cả người.

Các quan văn thì hai mắt sáng rực.

Bên cạnh những bài ca ngâm tao nhã, cao quý, những bài hát êm dịu như nước thế này bọn họ cũng thích. Phải nói là, giai nhân tài tử, đúng chỗ ngứa của họ rồi.

— Mặc dù vị tài tử này là một cái đầu trọc. Mặc dù cách hát và soạn nhạc họ chưa từng nghe qua, nhưng cái ý vị kia vẫn còn đó.

Các quan văn đều cảm thấy, nghe Tiểu Bạch Trạch hát hay hơn nghe tên bên trên kia cứ gảy đàn sai nốt nhiều lắm.

Cố Tuyển lại nhìn sang Quyền Ứng Chương, lần này càng khiến hắn suy sụp hơn.

Quyền Ứng Chương vậy mà đang nhịn cười!

Màn trình diễn của hắn lại khiến cho Quyền lão cười sao?

Tiếng đàn dưới tay càng thêm lộn xộn. Ngay cả nhiều học trò cũng nghe ra điều bất ổn, đưa mắt nhìn nhau.

"Hừ!" Đồng Tâm đại nho nhịn không được nữa, đứng dậy, định phẩy tay áo bỏ đi.

Quay đầu lại, nhìn thấy Quyền Ứng Chương vậy mà nghe say sưa, ngớ người: "Hương Phố?"

— Đây là biệt hiệu của Quyền Ứng Chương.

Đồng Tâm đại nho ngập ngừng một chút, vẫn không kìm được sự kinh ngạc: "Ngươi không đi?"

Tính khí người này khi nào thì tốt như vậy?!

Quyền Ứng Chương xua tay, cũng không quay mặt lại: "Ta ngồi thêm một lát."

Bên kia, Hứa Yên Miểu đã hát sang một bài khác.

[Ngươi gánh gồng! Ta dắt ngựa! Đón bình minh! Tiễn hoàng hôn~]

Giọng hát hào hùng, đầy cảm xúc.

Việc này còn thú vị hơn làm những chuyện khác nhiều.

Đồng Tâm đại nho không hiểu, Đồng Tâm đại nho vô cùng chấn động.

Hương Phố chẳng lẽ thật sự thấy thứ dưới gốc cây kia hay sao?

[Ế?]

Hứa Yên Miểu dường như nhận ra điều gì đó không đúng phía trước, tiếng lòng đột nhiên dừng lại.

Theo kinh nghiệm trước đây, tiếp theo e rằng sẽ là chuyện khác.

— Tức là, không còn bài hát để nghe nữa.

Quyền Ứng Chương đứng dậy, như thể vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra, ánh mắt rơi vào Cố Tuyển: "Tiểu tử, nói với ngươi một chuyện."

Cố Tuyển nói năng bắt đầu lắp bắp: "Chuyệ.. chuyện gì?"

Quyền Ứng Chương gõ gậy xuống đất hai tiếng.

Ông không hề nổi giận vì sự qua loa của đối phương. Vị đại nho nổi tiếng nóng nảy này, lúc này ngược lại rất bình tĩnh: "Kẻ sĩ học hành, lừa gạt người khác, chính là lừa gạt bản thân. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ đi."

Trong thư viện, một số học trò rõ ràng rơi vào trầm tư.

Thấy vậy, Quyền Ứng Chương mỉm cười hài lòng. Vị lãnh tụ của giới văn chương này gật đầu với một vị đại nho khác: "Đi thôi."

Lão Hoàng đế hơi nghiêng đầu nhìn Cố Tuyển một cái, phát hiện đối phương rõ ràng có chút bất mãn và không kiên nhẫn, không nhịn được cười khẩy.

Lại quay sang nhìn Hứa Yên Miểu với vẻ mặt ngờ vực gần như khắc lên mặt mấy chữ "Lão Hoàng đế cười cái gì", tiếng cười khẩy lại chuyển thành vui vẻ. Ông cũng không định giải thích cho Hứa Yên Miểu, chỉ nói với các đại thần: "Trở về thôi, thư viện này cũng chẳng có gì đáng xem."

Trở về nơi nghỉ chân ở Phục Châu, lão Hoàng đế cho các đại thần lui ra, gọi bốn đứa con thứ của Thái tử, mấy đứa cháu nội của mình đến. Lão Hoàng đế miêu tả lại chuyện hôm nay, hỏi bọn chúng: "Các ngươi có biết vì sao Quyền công không nổi giận không?"

Có người đáp: "Người ta nói cũng nhiều, có lẽ Quyền công không phải là người nóng tính như lời đồn đại bên ngoài."

Có người đáp: "Quyền công nhân từ, làm việc chừa lại một đường lui."

Có người đáp: "Có lẽ là biết tổ phụ có mặt, cố ý làm cho tổ phụ xem."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 195



Chỉ có đứa nhỏ nhất nhìn quanh các huynh trưởng, dưới ánh mặt trời chói chang, ngẩng đầu nói: "Chỉ vì ông ấy là người đứng đầu giới văn chương mà thôi!"

— Quyền Ứng Chương sẽ đập bàn cãi vã vì tranh luận học thuật, sẽ nổi giận vì cảm thấy mình bị xúc phạm, nhưng, với tư cách là lãnh tụ của giới văn chương, khi thấy học trò đi vào con đường lầm lạc, thay vì tức giận, ông ấy càng muốn thức tỉnh đối phương hơn.

Lão Hoàng đế cười ha ha, ôm đứa cháu nhỏ vào lòng: "Đúng là lân nhi của trẫm!"

Lại nghiêm túc hỏi nó: "Vậy ngươi nói xem, tên Cố kia, có sửa đổi không?"

Cháu nhỏ: "..."

Có sửa đổi hay không, cháu không biết có thể suy đoán chính xác hay không, nhưng tổ phụ ghét hắn, cháu thấy rõ rồi.



Ngày hôm sau.

"Hả? Khổng Tử tái thế?!"

Hứa Yên Miểu mở to mắt, vẫn còn chút hoang mang, hắn hỏi lại: "Khổng Tử? Tái thế?"

Một vị quan viên thích hóng chuyện hẹn Hứa Yên Miểu ăn cơm, trên bàn ăn, ông ta vội vàng nói: "Đúng vậy. Chính là Cố Tuyển mà chúng ta nghe đàn hôm qua đó, nghe nói hôm nay là tiệc đầy tháng của con hắn, bế ra cho khách khứa xem, đột nhiên có một người ăn mặc đạo sĩ đến, cười lớn bảo Cố Tuyển giao đứa bé cho hắn, nói là để đứa bé này trở lại con đường cũ."

Hứa Yên Miểu càng thêm kinh ngạc.

[Cố Tuyển? Hôm qua bị Quyền lão nói vậy, chẳng phải mất hết mặt mũi, che mặt chạy nhanh ra khỏi thư viện sao? Sao hôm nay còn tâm trạng làm trò này?]

[Thật sự có người tin sao?]

Vị quan viên thích hóng chuyện cúi đầu ăn một miếng cơm, như không nghe thấy tiếng lòng, tiếp tục nói: "Cố Tuyển tất nhiên là đuổi người đó ra ngoài, nhưng đứa bé mới đầy tháng lại cười với hắn, rồi lắc đầu, vị đạo sĩ kia liền thở dài một tiếng, nói: 'Đã ngươi chọn cuộc sống mới, kiếp này chúng ta chỉ gặp nhau lần này thôi.'"

Hứa Yên Miểu: "..."

[Đứa bé? Lắc đầu?]

[... Chuyện ma?]

Miếng cá chép tẩm ớt vị quan kia gắp suýt sặc, vội vàng uống một ngụm nước ấm trong chén, nói: "Cố Tuyển bèn hỏi chuyện gì xảy ra, đạo sĩ ban đầu không nói, sau bị ép quá, mới nói cho hắn biết, con trai của Cố Tuyển là Khổng Tử tái thế."

Vừa nói, vị quan viên vừa len lén quan sát sắc mặt của Hứa Yên Miểu.

— Có Bạch Trạch tái thế, nhỡ đâu chuyện này là thật thì sao?

Lộ rõ ý đồ, bắt đầu thăm dò.

"Cũng không biết có phải thật hay không."

"Nghe nói có không ít người tin."

Chuyện này quả thật khơi dậy sự tò mò của Hứa Yên Miểu, hắn vừa ứng phó vị quan viên này, vừa mở hệ thống.

[Chắc không phải thật sự tái thế chứ?!]

[Hù c.h.ế.t ta rồi, quả nhiên không phải, tên đạo sĩ kia cũng là do Cố Tuyển bỏ tiền ra thuê đến. Chậc chậc, hôm qua mất mặt ở giới văn chương, danh tiếng hôi thối một nửa, lại muốn giở trò ngu xuẩn này.]

[Đừng nói không phải Khổng Tử, nếu thật sự là Khổng Tử, ngươi dám nuôi sao? Cứ theo cái kiểu hôm qua ngươi xuyên tạc ý nghĩa lời nói của người ta, đợi lớn lên, Khổng Tử biết chuyện này có thể đánh cho ngươi vỡ đầu.]

Vị quan viên thích hóng chuyện vui mừng đến ợ lên một cái.

Ông ta biết ngay là có thể dò hỏi ra được! Quả nhiên là Cố Tuyển đang giở trò!

"Hứa lang! Ta vừa nhớ ra có việc! Đi trước nhé!"

"Ồ, được."

Hứa Yên Miểu nhìn bóng lưng người này rời đi, chớp mắt khó hiểu.

[Đi nhanh vậy...]

[Chẳng lẽ là vừa ăn cá chép tẩm ớt, bệnh trĩ tái phát?]

Vị quan viên thích hóng chuyện loạng choạng một cái.

Ông ta nghe thấy tiếng cười của không ít đồng liêu. Bọn họ đều đến để nghe ngóng xem bên Hứa Yên Miểu có tin tức gì liên quan hay không, nhưng chẳng ai chủ động tiến lên cả.

Một trong số đó do dự một chút, tiến lên đỡ ông ta, tiện thể nhắc nhở: "Ngươi đoán xem tại sao mọi người đều lấy cớ có việc gấp mới đi tìm hắn? Như lời đồn Khổng Tử tái thế này, chẳng có ai chủ động dụ dỗ Hứa Yên Miểu dò la tin tức? Đều ở đây chờ, chờ Hứa Yên Miểu tự mình thấy hứng thú rồi đi lật xem?"

Vị quan viên thích hóng chuyện sững người, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.

"Bởi vì..."

Vị đồng liêu tiếp lời, tiện thể vỗ vỗ vai ông ta đầy thông cảm: "Bởi vì, Tiểu Bạch Trạch không phải là vật để ai muốn sai khiến thì sai khiến."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 196



— Ngươi không tôn trọng hắn, sẽ bị báo ứng.

Giống như...

Lương tâm cuối cùng cạn kiệt, vị đồng liêu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ánh mắt chuyển xuống dưới, nhìn vào m.ô.n.g vị quan viên kia.

Người này vậy mà bị trĩ!

— Không đến nửa ngày, cả triều văn võ đều biết quan nào đó bị trĩ rồi.

Xấu hổ c.h.ế.t mất.

Bây giờ chính là vô cùng xấu hổ.

— Mặc dù vị quan viên thích hóng chuyện cũng không biết từ "xấu hổ c.h.ế.t mất", nhưng bây giờ tâm trạng của ông ta cũng gần như vậy.

Trên đường, gặp đồng liêu một, đối phương mỉm cười chào hỏi: "Huynh đài, bệnh trĩ đỡ hơn chưa?"

Câu cá bên bờ nước, gặp đồng liêu hai, đối phương đặc biệt quan tâm ông ta: "Huynh đài, bị trĩ rồi, không thể ngồi lâu được."

Ngay cả Bệ hạ cũng nghe nói chuyện này, đặc biệt phái một vị thái y đến xem có thể chữa trị được hay không.

Vị quan viên thích hóng chuyện lúc này, thật sự nhịn không được rơi lệ đau buồn.

Đau! Quá đau! Sau này ông ta sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa.

Sau này còn đi hóng hớt gì nữa, ông ta sẽ—

"Ê? Các ngươi nghe nói chưa? Nhà kia tự xưng con trai là Khổng Tử tái thế, bị nhà họ Khổng tìm đến cửa rồi!"

"Nhà họ Khổng nào?! Chẳng lẽ là..."

"Tất nhiên là Khổng phủ ở Khúc Phụ rồi!"

"Bọn họ nhận được tin tức nhanh vậy?"

"Cũng không phải, chỉ là vừa đúng lúc có mười mấy người nhà họ Khổng cùng nhau đến Liêu Đông, nghe được tin này, rút kiếm là xông đến cửa luôn."

"Đi đi đi! Nhanh lên! Đi muộn là nhà cửa có thể bị phá hủy hết rồi!"

Khí thế hùng hồn vừa mới thề thốt của vị quan viên thích hóng chuyện đột nhiên dừng lại.

Chuyện này...

Tròng mắt đảo qua đảo lại.

Đi hay không đây? Hay là đi hóng hớt lần cuối cùng đi! Ông ta thề! Hóng hớt xong lần này sẽ không đi nữa!



Cố phủ vô cùng náo nhiệt.

Các triều đại đều rất coi trọng Khổng miếu Khổng lăng, vì vậy, đã tạo nên gia tộc Khổng phủ ở Khúc Phụ tồn tại ngàn năm.

Người nhà họ Khổng là hậu duệ của Thánh hiền chính hiệu, vừa nghe thấy có người mượn danh nghĩa tổ tông của mình để lừa bịp, đang ăn cơm, suýt bị viên thịt viên nghẹn họng, ho húng hắng một hồi, cầm kiếm lên là xông đến cửa luôn.

"Cố Tuyển đúng không?" Người nhà họ Khổng cười lạnh: "Nghe nói ngươi đi khắp nơi nói với người ta, con trai ngươi là tổ tiên ta tái thế? Vậy có phải chúng ta cũng nên quỳ xuống, gọi ngươi một tiếng tổ tiên, dâng lên ba nén nhang không?"

Cố Tuyển mặt mày tái mét.

Hắn vốn tưởng người nhà họ Khổng ở xa tận Khúc Phụ, roi dài không quất tới ngựa, đợi tin tức bên này truyền đến đó, bọn họ lại phái người đến điều tra, qua lại một hồi, hắn đã sớm vơ vét đủ danh tiếng cao chạy xa bay rồi.

[Người này không chỉ nói Khổng Tử là con trai hắn! Hắn còn công khai xuyên tạc ý nghĩa lời nói của Khổng Tử!]

Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu là sợ thiên hạ không loạn, nhưng hắn lại rất thận trọng, vị quan viên thích hóng chuyện chỉ nghe được tiếng lòng, nhìn trái nhìn phải, thế mà không tìm thấy người trốn ở đâu xem náo nhiệt.

Sắc mặt vị quan viên thích hóng chuyện trở nên kỳ quái, ông ta do dự một hai hơi thở, vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ, chen vào đám đông, bịt mũi hô lên: "Cố Tuyển trước đây ở một thư viện công khai tuyên bố, ý nghĩa của câu 'Duy thượng tri dữ hạ ngu bất di' là 'Kẻ cao quý sinh ra đã cao quý, kẻ hèn hèn sinh ra đã hèn hèn'!"

Trái tim Cố Tuyển đột nhiên "thịch" một cái thật mạnh, như con cá lên bờ thiếu nước, giãy giụa lần cuối cùng.

Ngay sau đó, hắn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của người nhà họ Khổng — không còn là sự tức giận của cuộc tranh chấp hơn thua trước đó nữa, mà là một loại sát ý lạnh lùng, đông cứng bùng phát ra sau khi lợi ích bản thân bị xâm phạm. Cổ họng như bị bàn tay sắt lạnh cứng bóp nghẹt, Cố Tuyển gần như không thở nổi.

Nếu nói đùa về Khổng Tử, chỉ là xúc phạm đến tổ tiên ngàn năm trước, nhưng, tự ý xuyên tạc ý nghĩa lời nói của Khổng Tử, chính là xâm phạm đến lợi ích căn bản nhất, thiết thực nhất của nhà họ Khổng.

— Như ngày nay, hầu hết học trò thiên hạ đều lấy lời chú giải của nhà họ Khổng làm chuẩn, nhà họ Khổng chính là người có thẩm quyền trong lĩnh vực Nho học. Mà quyền giải thích độc quyền đối với Nho học, tương đương với miếng thịt béo bở của họ, cây hái ra tiền, nền tảng của danh tiếng, ai muốn động vào, thì động vào người đó.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 197



Cố Tuyển trên người không đeo kiếm, hắn vội vàng lùi lại, vẻ mặt cảnh giác: "Hậu duệ của Thánh hiền, chẳng lẽ muốn lấy danh tiếng ra để áp chế người khác? Lấy nhà họ Khổng ra để bắt nạt một kẻ sĩ nho nhỏ như ta sao?"

Người nhà họ Khổng mỉm cười nói: "Sao có thể chứ?"

Nụ cười "mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát" trên mặt Cố Tuyển còn chưa kịp nở rộ hoàn toàn, đã cứng đờ theo hành động xoay người, hành lễ về một hướng nào đó, hô to "Kính xin Bệ hạ làm chủ" của người nhà họ Khổng.

Đám đông tản ra hai bên, lão Hoàng đế bước ra oai phong lẫm liệt, giọng nói bình tĩnh hỏi: "Trẫm làm chủ cái gì?"

Người nhà họ Khổng chỉ dùng vài ba câu đã nói rõ hành vi của Cố Tuyển, quan sát vẻ mặt trầm ngâm của lão Hoàng đế, người nhà họ Khổng không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ cũng không ngu ngốc, nhà họ Khổng là hậu duệ của Thánh hiền, chứ không phải hậu duệ ngốc nghếch của Thánh hiền, có thể dựa vào triều đình tại sao lại không dựa vào triều đình? Chí Thánh Tiên Sư lại không có quân đội, cán bút đánh không lại cán s.ú.n.g ngoan ngoãn làm thần tử cho người ta là được rồi, đừng có ra vẻ gì là gia tộc ngàn năm.

— Trước mặt s.ú.n.g hỏa mai, đại pháo, gia tộc ngàn năm, chẳng là cái thá gì cả.

Lão Hoàng đế chỉ giả vờ trầm ngâm.

Dù sao trong lòng ông vẫn nhớ câu " hai đời là vong quốc", vẫn luôn tìm cơ hội, chuẩn bị triệt để dẹp bỏ tên quân tử nữ đức này. Bây giờ đúng là... buồn ngủ gặp chiếu manh.

Sau hai ba hơi thở, ông giả vờ cau mày: "Cố Tuyển, trước ngươi sỉ nhục người của Khổng Thánh, sau sỉ nhục lời nói của Khổng Thánh, thật sự là uổng công đọc sách..."

Nhưng mà, phải phạt như thế nào mới hả giận đây?

[c** q**n áo hắn ra! Cho hắn tự mình cày ruộng!] Giọng nói của Hứa Yên Miểu tràn đầy hưng phấn, [Hắn không phải thấy kẻ hạ đẳng hèn mạt sao, vậy thì đừng mặc quần áo do kẻ hạ đẳng nuôi tằm, nhả tơ, dệt vải ra nữa! Cũng đừng ăn gạo do kẻ hạ đẳng trồng ra nữa!]

Mắt lão Hoàng đế sáng lên, lập tức nói: "Người đâu! Áp tên này xuống, giam lại!"

Trong đôi mắt đầy mong đợi của Cố Tuyển, sự mong đợi càng thêm đậm đặc.

Ngược lại, người nhà họ Khổng cau mày khó hiểu.

Chỉ là... giam lại? Hình phạt này quá nhẹ rồi?

Cẩm Y Vệ sắp áp giải người xuống, lão Hoàng đế lại mỉm cười nói: "Nhưng mà, đã Cố phu tử rất tự tin với lời nói của mình, chi bằng cứ làm theo lời nói của mình đi?"

"Cái... ?" Cố Tuyển chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã cảm thấy một luồng khí lạnh từ n.g.ự.c xông thẳng l*n đ*nh đầu, đầu óc choáng váng từng đợt.

Tiếp theo, lão Hoàng đế mặt mày sa sầm, quát lớn: "c** q**n áo hắn ra! Đã coi thường kẻ hạ đẳng, thì đừng mặc quần áo do kẻ hạ đẳng làm ra!"

Trong đám đông, Hứa Yên Miểu kinh ngạc lặp đi lặp lại lời nói của lão Hoàng đế, lại kinh ngạc sờ sờ đầu mình.

[Oa! Ta vậy mà có thể tình cờ đoán đúng suy nghĩ của Hoàng đế một lần! Ta giỏi thật!]

Cố Tuyển bụng đầy suy tính cũng không bằng một câu c** q**n áo này, cả người hắn đều ngây ra, chỉ có thể vừa giãy giụa, vừa kêu lên: "Bệ hạ! Làm nhục tư văn! Thật sự là làm nhục tư văn*!"

(*lịch thiệp, nho nhã)

Lão Hoàng đế cười nhạt: "Hoàng đế như trẫm từ kẻ ăn mày leo lên, nào biết cái gì gọi là tư văn."

Cố Tuyển bỗng nhiên phản ứng lại, run lên rõ rệt, dường như muốn giải thích gì đó, ví dụ như lời hắn nói không phải nhằm vào xuất thân của Hoàng đế, mà là muốn biểu đạt Hoàng đế là do thiên mệnh, được trời cao phù hộ, là Thiên tử danh chính ngôn thuận.

Những lời đó của hắn, đều là vì sự thống trị của Bệ hạ!

"Ta... ta..." Mỗi một âm tiết đều toát lên sự kinh hoàng. Bởi vì Cố Tuyển phát hiện, không biết là ai đã khiến Hoàng đế có thành kiến trước, lúc này dù hắn nói gì, đối với Hoàng đế mà nói đều là ngụy biện.

Giọng nói của lão Hoàng đế quả nhiên càng thêm lạnh lùng: "Tội nhân Cố Tuyển! Từ hôm nay trở đi, nếu muốn mặc quần áo, phải tự may, nếu muốn ăn cơm, phải tự cày ruộng, nếu muốn dùng bát sành đĩa sứ, phải tự làm! Những thứ khác, đều như vậy!"

Ngay cả người nhà họ Khổng vốn không hài lòng với Cố Tuyển, cũng không khỏi kinh ngạc đến sững người.

Chuyện này... chuyện này cũng quá thảm rồi!

[Tss — được rồi, ta còn tưởng ta có thể suy nghĩ giống Hoàng đế, bây giờ xem ra, quả nhiên vẫn không bằng người ta.]

[Đây trực tiếp là khiến cho người ta còn không bằng cả bách tính thường, trực tiếp thoái hóa thành người nguyên thủy rồi chứ?!]

Lão Hoàng đế đang tức giận, không khỏi phân ra một chút tâm tư, tò mò: Người nguyên thủy lại là cái thứ gì?

Còn bách tínhxung quanh thì bị sốc nặng, sau khi bị sốc, vỗ tay khen hay.

Ba năm tiếng hô lên: "Đáng đời!"

Nói bọn họ chỉ có thể làm kẻ hạ đẳng cả đời, nói bọn họ hèn mạt, bọn họ đâu phải làm bằng đất sét, chẳng lẽ không có tính khí sao!

Cố Tuyển bị l*t s*ch quần áo ngay trước mặt mọi người, lão Hoàng đế thật sự không cho hắn chút mặt mũi nào, Cố Tuyển ôm đầu: "Sao lại thế này! Tại sao lại thành ra thế này!" Vẻ mặt thất thần bị Cẩm Y Vệ kéo đi.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 198



Người nhà họ Khổng nhìn nhau, cùng chắp tay thi lễ: "Đa tạ Bệ hạ." Tuy nhiên, khoảng cách giữa họ và Hoàng đế, trong khuôn khổ lễ nghi, có thể xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu.

Lão hoàng đế mất mười nhịp thở mới phản ứng lại được rằng những người này đang cảnh giác ông.

Lão hoàng đế: "..."

Thôi được rồi. Có sự kính sợ còn hơn không, phải không, họ Hứa?



Tia chớp xé toạc bầu trời, sấm sét ầm ầm vang vọng trên nền trời đen kịt, mưa như trút nước.

Thoắt cái đã sang tháng mười một.

Lúc này, Vĩnh Xương Hầu đang đứng trên chiến thuyền, dẫn thủy sư tiến về phía nước Oa.

Việc tấn công Oa quốc khiến rất nhiều người trong thủy sư trăm bề khó hiểu.

Một nơi cằn cỗi như vậy, nghe nói còn thường xuyên có gió độc, động đất, lại xa xôi nghèo khổ, cũng chẳng gây ra mối đe dọa gì cho Đại Hạ, đánh chiếm nó để làm gì?

Chẳng lẽ Đại Hạ đã nghèo đến mức này rồi sao? Ngay cả một đồng tiền trong tay kẻ ăn mày cũng muốn cướp đoạt?

Vĩnh Xương Hầu không hề nói với thủy sư rằng trên đảo có mỏ vàng mỏ bạc. Thứ nhất, tai vách mạch rừng, thứ hai, nếu để họ biết, nhỡ đâu họ nóng lòng lập công, hành động hấp tấp thì tổn thất chính là thực lực của Đại Hạ.

Năm vạn thủy quân Đại Hạ cùng hai trăm chiến thuyền tiến thẳng đến bờ biển Oa quốc, khiến người Oa kinh hãi đến ngây người.

Đã rất lâu rồi họ không gặp phải chiến tranh, bình thường họ chỉ ngồi thuyền nhỏ, đến Đại Hạ cướp bóc, lên bờ cướp vài ngư dân nhỏ lẻ, cướp xong liền chạy, nào đã từng thấy trận thế như thế này.

Các thành phố ven biển đảo Oa hỗn loạn, tiếng Oa vang lên khắp nơi——

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy!"

"Đó là binh lính Đại Hạ sao?"

"Sao Đại Hạ lại đột nhiên tấn công chúng ta! Chúng ta có làm gì đâu!"

Còn về chuyện Oa khấu gì đó! Không phải chỉ g.i.ế.c vài ngư dân thôi sao! Cần thiết phải làm vậy sao?!

"Ầm ——"

Có người Oa hoang mang: "Tiếng gì..."

Như sấm sét giữa trời quang, hắn kinh nghi ngẩng đầu, trên bầu trời u ám, từng quả đạn pháo hướng vào trong thành b.ắ.n tới, trong đồng tử của hắn từ nhỏ đến lớn.

Vẻ kinh hãi trên mặt ngày càng rõ ràng.

"Ầm ầm ầm ——"

Sấm sét vang dội.

Đạn pháo rơi xuống, nổ tung bụi mù, tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi của người và súc vật vang lên, rồi tất cả đều biến thành những t.h.i t.h.ể chất chồng trong thành, không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc.

Chiến tranh, bùng nổ.

Ở một nơi khác, lão hoàng đế hạ lệnh chuyển hướng hành tại, quay về kinh thành.

Tuần tra một năm, cũng nên trở về rồi.

Những huyện lệnh, phủ quan may mắn không bị tuần tra đến, mắt sáng rực lên, lén lút ôm đầu khóc ròng.

Kết thúc rồi!

Cuối cùng cũng kết thúc rồi!

Không cần phải lo lắng sẽ bị Bệ hạ để mắt đến vì làm việc gì đó không tốt nữa rồi!

【Cái gì???】

【Nghỉ ngơi cũng không cho nghỉ ngơi, chiều vừa về, tối đã phải lên triều。】

【Lão hoàng đế không có bệnh chứ?】

Hành tại vừa dừng lại ở kinh sư, lão hoàng đế tuyên bố mọi người đừng về nhà vội, trước tiên đến khai triều hội để tổng kết công việc, cả triều đường im lặng, chỉ có một tiếng lòng, vô cùng… đột ngột.

Lão hoàng đế vốn đang tự mãn, cho rằng cuộc kiểm tra đột xuất lần này của mình rất hoàn mỹ, sắc mặt bỗng chốc tối sầm.

Ông nhìn chằm chằm các đại thần bên dưới, giọng nói âm trầm: "Nghĩ đi nghĩ lại, đi đường vất vả, trẫm không cho các khanh nghỉ ngơi cho tốt, thật sự là không nên, việc buổi tối lâm triều, hay là thôi vậy?"

【Tốt quá!!!!】

Các quan viên kinh thành mồ hôi lạnh túa ra.

Lão hoàng đế cười gượng: "Các ái khanh thấy thế nào?"

Đậu Thừa tướng không đi theo tuần tra, không có quyền lên tiếng, Thái tử lại rất lười biếng, với tư cách là người đứng đầu Lục bộ, Lại bộ Thượng thư đành phải bước ra khỏi hàng: "Thần cho rằng, lời Bệ hạ nói rất đúng. Cách đây không lâu thiên hạ đã thái bình được hơn ba mươi năm, trong cõi yên bình lại sinh ra yêu ma quỷ quái, Thiên tử tuần tra trấn áp, hiện nay chính là lúc cần thừa thắng xông lên, sao có thể vì tư lợi của bản thân mà bỏ mặc vạn dân."

Xem kìa! Lời này nói hay biết bao!

Hứa Yên Miểu vô cùng kinh ngạc.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 199



【Đây chính là lý do tại sao người ta có thể làm Thượng thư, còn ta chỉ có thể làm Tư vụ sao!】

【Cuốn! Cứ cuốn thôi!】

【Đi teambuilding về cũng không được tan làm, còn phải họp đêm nữa chứ?】

Lại bộ Thượng thư hơi cúi đầu, giơ hốt lên, khóe miệng giật giật.

Ai mà không muốn nghỉ ngơi cho thoải mái ở nhà, nhưng… Hoàng đế là lớn nhất.

Lão hoàng đế giả vờ: "Việc này... không ổn lắm, các khanh cũng rất mệt mỏi."

【Biết không ổn mà còn nói—— Ái chà!】

Binh Bộ Tư Vụ dẫm chân lên chân Hứa Yên Miểu.

Hứa Yên Miểu kinh ngạc nhìn hảo hữu của mình.

Binh Bộ Tư Vụ thấp giọng nói: "Đừng lơ đãng, ta hình như thấy Ngự sử nhìn qua đây rồi."

Hứa Yên Miểu bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng tập trung tinh thần, giả vờ như đang chăm chú lắng nghe. Hắn vừa quay đầu đi, Binh Bộ Tư Vụ liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, còn thấy không ít người lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía hắn.

Nhân lúc Hứa Yên Miểu không nhìn thấy mình, Binh Bộ Tư Vụ chắp tay thi lễ đáp lại.

Chư vị đồng liêu, không cần cảm tạ, ta nên làm vậy.

Vài vị Thượng thư đứng ra tốt, đại diện phát biểu cảm nghĩ của mình, ý chính là: Không mệt! Bệ hạ, chúng thần thật sự không mệt! Chúng thần rất sẵn lòng tăng ca! Thật tâm thật ý cống hiến cho Đại Hạ, cho Bệ hạ!

Hứa Yên Miểu căm hận: 【Đồ phản bội!】

Lão hoàng đế làm như không nghe thấy, mặt mày hớn hở: "Vì các ái khanh đã có lòng, vậy chúng ta bắt..."

【Bắt đầu cái gì chứ, nhà mình bị nước khác đến tận cửa đánh vào mặt còn không biết nữa kìa。】

"???"

—— Nghe tiếng lòng bấy lâu, bọn họ cũng biết "đánh vào mặt" nghĩa là gì rồi.

Quần thần Đại Hạ không hề phẫn nộ, họ chỉ kinh ngạc.

Vẫn còn quốc gia nào dám khiêu khích Đại Hạ sao? Là bởi vì bọn họ khai chiến với Oa quốc, cho rằng mình có cơ hội sao?

Ai vậy! Ngu xuẩn đến thế!

Tâm trạng của các võ tướng bỗng chốc dâng cao, nhìn lão hoàng đế chằm chằm. Đặc biệt là những vị Hầu gia —— đây chính là công lao để bọn họ được phong lên Quốc công!

Vốn tưởng rằng sau khi khai quốc sẽ không còn nơi nào để kiếm quân công nữa, quân lệnh tấn công Oa quốc do Vĩnh Xương Hầu lĩnh, còn có quân lệnh xuất hải của Đại tướng quân, khiến bọn họ thèm nhỏ dãi, đáng tiếc là không giành được.

Nhưng hiện tại...

Bệ hạ! Đánh đi, đánh đi!

Đây quả thực là miếng bánh rơi vào miệng!

Lão hoàng đế lạnh mặt.

Đánh cái gì mà đánh, biết tình huống thế nào chưa mà đánh, còn không bằng trước tiên nộp một bản tổng kết tuần tra Cửu Châu.

Ông nghĩ vậy, cũng nói vậy: "Chuyến tuần tra Cửu Châu này, đối với tình hình các nơi, các ái khanh có ý kiến gì? Nay ban cho mỗi người một cây bút Trương Chi, một chồng giấy Tả Bá, vài viên mực Tùng Yên, một cái nghiên Thao Thạch, các khanh hãy ngồi ngay ngắn mà viết."

Đây chính là khảo hạch tại chỗ.

Trả lời tốt, sẽ có thưởng, có thăng quan, trả lời bình thường cũng sẽ không bị phạt, nhưng nếu trả lời quá mức vô lý, thì tiêu đời.

Binh Bộ Tư Vụ khi nhận được bút mực giấy nghiên, tay run lên bần bật.

Hứa Yên Miểu lén lút thò đầu sang: "Sao vậy, sợ thi cử à?"

Binh Bộ Tư Vụ gần như vui vẻ lên tiếng, tuy giọng nói vẫn rất nhỏ: "Ngươi đến muộn, không biết, thông thường loại trận thế này, sau khi khảo hạch xong, bút mực giấy nghiên đều có thể mang về! Những thứ này đều là giấy tốt mực tốt đấy!"

Dù sao hắn cũng không đưa ra được ý kiến gì đặc biệt xuất sắc, viết đại khái vài điều đúng mực là được rồi, tiết kiệm được càng nhiều mực và giấy càng tốt!

Cẩm y vệ ho khan một tiếng: "Đừng có xì xào bàn tán."

Hứa Yên Miểu vội vàng ngồi lại chỗ của mình, rồi bắt đầu đau đầu.

【Có thể viết kiến nghị gì đây? Không thể nào chép vài chính sách của tương lai được chứ?】

Quần thần Đại Hạ: "!!!"

Chính sách mà ngay cả người lười biếng như Hứa Yên Miểu cũng nhớ được! Nhất định là chính sách đã được lịch sử trường hà kiểm nghiệm!

Chép đi!!!

【Thôi thôi。】

Quần thần Đại Hạ: Đừng——

【Trình độ không theo kịp chính sách, đến lúc bị hỏi vài câu thì lộ tẩy, chẳng phải là khi quân sao? Hơn nữa chi tiết cụ thể ta cũng không biết phải miêu tả như thế nào...】
 
Back
Top Bottom