- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Nam Xuyên Nữ: Các Nam Chính Đều Thích Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ông Đây
Chương 10: Chỉ đối xử tệ với một mình Long Uyên
Chương 10: Chỉ đối xử tệ với một mình Long Uyên
Mục Vân Phỉ xưa nay vốn trầm lặng ít lời, nói năng dè xẻn như vàng.
Ngoài việc qua lại với vài nam chính khác thì bình thường đều thích đơn độc một mình.Cậu ta cũng hiếm khi nhìn thẳng vào người khác, vì thế trong mắt các bậc trưởng bối cũng chẳng được yêu thích gì cho cam.Lúc này, cậu ta đang một tay chống cằm, tay còn lại thì dùng nĩa nhàm chán xới xới miếng bít tết trong đĩa."
Được rồi!"
Mục Chân rót nước trái cây ép tươi cho bốn vị đại ca bên cạnh mỗi người một ly, sau đó đi tìm phần đồ ăn của mình — kết quả lại phát hiện đã bị Long Uyên chiếm mất.Ngay lập tức lửa giận bốc lên đầu, cậu ta dậm dậm dậm chạy tới, vừa đến gần liền nhắm ngay chiếc ghế dưới mông người đàn ông mà đá một cú, giận dữ quát:"Đm, ai cho mày ngồi vào bàn của tao?
Cút ngay cho tao!"
"Bốp!"
Vật nặng rơi xuống đất.
Long Uyên vốn đã mất máu nhiều, khó thở, toàn thân khó chịu, lại trong tình trạng không phòng bị, lập tức bị Mục Chân đá lật nhào xuống đất.Hoàng Phủ Tử Khuyết, Đế Thiên Hoàng, Phó Đình Ngọc, ngay cả Mục Vân Phỉ cũng đều trợn to mắt.
Hóa ra cậu ta không phải đổi tính, mà là đem toàn bộ cơn giận dữ dồn hết lên người A Uyên?Liếc mắt nhìn một cái, cho dù không cam lòng, họ vẫn ngoan ngoãn cầm dao nĩa bắt đầu dùng bữa.Long Uyên ngồi dậy, híp mắt đầy sát khí nhìn người phụ nữ kia.
Con đàn bà đáng chết này!
Nếu không phải thể chất hắn yếu, không thể miễn cưỡng dùng giải dược hồi phục sức lực, thì hắn đã lập tức vặn gãy cổ cô ta rồi!Mục Chân lười chẳng buồn liếc nhìn hắn lấy một cái, mặc hắn cứ thế ngồi bệt dưới đất.
Cậu ta cúi người cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nhìn mọi người:"Các anh bắt đầu ăn từ khi nào vậy?"
Bốn người: ...Tự nhiên là lúc cậu đang đánh Long Uyên rồi!Long Uyên thấy bốn người được gọi là "huynh đệ" kia đều đang tận hưởng bữa ăn thịnh soạn của riêng mình, hoàn toàn không có ý định tới đỡ hắn, đành nghiến răng nghiến lợi lết tới chiếc ghế salon bên cạnh để nghỉ ngơi lấy sức.Mục Chân kéo ghế ngồi cạnh bốn người, vừa ăn vừa nịnh nọt:"Các đại ca cảm thấy sao?
Hương vị tạm ổn chứ?
Sau này muốn ăn gì cứ việc nói, yêu cầu gì khác cũng được hết.Tôi nói thật với mấy anh, trên chiếc du thuyền này, tiểu đệ này ngoại trừ không thể chuẩn bị mỹ nữ cho các anh, còn lại chuyện gì cũng không thành vấn đề."
Đại ca... tiểu đệ...Khóe miệng Long Uyên co giật, hắn nghiêng đầu lại, ánh mắt sắc như dao dò xét nét mặt của bốn người Đế Thiên Hoàng.Biểu cảm kia cứ như đang nói: "Chẳng lẽ kẻ địch của mình ở đây không chỉ có mỗi con đàn bà kia, mà còn bao gồm cả bọn họ?"
Chẳng lẽ chuyện hắn muốn tạo phản đã bị bọn họ biết được?
Nên giờ muốn nhân cơ hội mượn tay Mục Vân Nhã để trừ khử hắn?Bốn người kia đều nhận ra ánh mắt của Long Uyên, nhưng họ còn có thể nói gì?
Tên Mục Vân Nhã này tính khí bất ổn, nếu không muốn tiếp tục giả bộ thì chỉ còn cách giết quách đi, nhưng làm vậy thì còn cách nào bức được Lạc Lạc nữa?Thôi thì... cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi!Thật ra như vậy cũng tốt.
Ít nhất trong mắt người ngoài, tình cảnh của họ không những không tốt lên, mà còn càng lúc càng nguy hiểm hơn.
Lúc đó, Lạc Lạc nhất định sẽ càng thêm xót xa.Huống hồ so với mấy hôm trước, bọn họ thà bị đối xử như vậy còn hơn.Bốn người tiếp tục ăn uống như không có chuyện gì, chẳng ai thèm đón lời của người phụ nữ kia, chỉ cần nhịn tới mức này đã là nể mặt cô ta lắm rồi.Mục Chân biết rõ muốn thay đổi cách nhìn của mấy người này về mình không dễ gì, nhưng cậu ta không hề nản chí, vẫn cười toe toét hết cỡ:"Ăn xong rồi, các đại ca muốn đi đâu chơi thì cứ tự nhiên.
Tám ngày nữa du thuyền sẽ tự động quay về,đến lúc đó trở lại trường học, mong các anh nể tình đừng chấp nhặt với tiểu đệ nữa.
Cũng xin cứ tự nhiên sai khiến, nào, vì cuộc sống hòa bình sau này của chúng ta, cạn ly!"
Cậu ta giơ ly nước trái cây lên chúc rượu với bốn người.
Không ai đoái hoài tới, cậu ta cũng không thấy xấu hổ gì:"Vậy tiểu đệ xin phép cạn trước, các đại ca cứ tùy ý!"
Nói xong, ngửa đầu ừng ực uống sạch cả ly một cách hào sảng.Tặc!
Đúng là nhà giàu biết tận hưởng, đã nhiều ngày trôi qua rồi mà rau củ quả vẫn tươi mới như vừa hái xuống từ trên cây.Ngày trước có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, cuộc sống trên chiếc du thuyền này thật sự quá hưởng thụ.Vô tình, cậu ta phát hiện ra Long Uyên đang dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát mấy người kia, mà mấy người kia lại chẳng ai có ý định giúp gã kia đi lấy đồ ăn cả.
Ồ hố!
Tình huynh đệ sống chết có nhau gì mà giả thế?Giả còn hơn cả đồ nhựa!Đột nhiên, trong lòng Mục Chân như có tia sáng lóe lên, chết tiệt, lão tử hình như vừa tìm được con đường sống rồi!Cậu ta vội vàng hỏi hệ thống trong đầu:"Này cái thằng hố kia, nếu tôi không chủ động tổn thương nam chính, vậy nam chính tự giết lẫn nhau thì sao?"
"Tiểu Cái Hố Khổng Lồ" lập tức hiện ra, quan sát bầu không khí giữa mọi người một chút, rồi gật đầu:"Chuyện này thì có thể.
Cậu định làm gì?"
Hahaha!Mục Chân âm thầm cười lớn, trong lòng đầy ác ý nghĩ rằng: vậy thì cứ để bốn người ngồi ở bàn trước mặt giúp cậu ta xử lý một tên khó đối phó nhất đi.Dù không xử được, thì bốn người họ chắc cũng không lập tức giết cậu ta đâu.Sau bữa cơm, đợi người phụ nữ bê bát đĩa vào bếp rửa, Phó Đình Ngọc mới vịn tường, "khó nhọc" đi về phía tủ lạnh."
Ăn nhanh đi!"
Long Uyên không khách sáo giật lấy bánh sandwich từ tay Phó Đình Ngọc, không vội hỏi vì sao Mục Vân Nhã đột nhiên lại đối xử tốt với bọn họ như thế, có vẻ đang chờ họ tự khai.Hắn không hỏi, bốn người kia cũng không nói, bởi vì họ cũng không biết ý đồ của người phụ nữ kia là gì.Buổi chiều vẫn như vậy, Mục Chân dùng hết mọi chiêu nịnh nọt với bốn người còn lại, còn với Long Uyên thì chỉ toàn soi mói, chỉ trích, cứ như thể đối phương đã giết cả nhà cậu ta, còn đào sạch mồ mả tổ tiên nữa không bằng.
Thái độ không thể tồi tệ hơn.Trà chiều không có phần của Long Uyên, bữa tối cũng chỉ được ăn thức ăn thừa người khác bỏ lại.Tối đến, Mục Chân còn sắp xếp cho họ một tiết mục ngâm chân.Năm người xếp hàng ngồi trong phòng ngâm chân chuyên dụng, mỗi người có một chậu ngâm chân riêng.
Chỉ riêng Long Uyên là ngồi trơ trọi, dưới chân chẳng có gì, đang cô đơn lật tạp chí, thỉnh thoảng còn liếc mắt sang mấy người kia, liên tục giám sát hành vi giữa họ.'Bốp bốp bốp!'Mục Chân quỳ bên cạnh chân Đế Thiên Hoàng, dưới đầu gối lót một chiếc khăn, hai tay ôm lấy hai chân của anh ta mà đập tới đập lui, động tác còn thô vụng nhưng bước nào ra bước nấy.Đập xong mu bàn chân lại bắt đầu ra sức mát-xa lòng bàn chân, vừa mát-xa vừa lẩm bẩm trong lòng:Vì trăm tỷ, vì bạch phú mỹ của huynh đệ, vì trăm tỷ...Phát hiện Đế Thiên Hoàng muốn rút chân về, Mục Chân ngay lập tức như biến thành một con sói hoang sắp bị cướp mất đồ ăn, giật mạnh chân anh ta kéo lại trên đầu gối, giọng đầy hung hăng:"Chân không cần nữa hả?!"
Sắc mặt Đế Thiên Hoàng đen như than, so với sự đối đãi ngày trước và hiện tại, anh ta đành buông lỏng người.
Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?
Vừa nịnh nọt lại còn ép buộc?Vấn đề là chân của anh ta bị đập vào chân ghế sofa, mà tay nghề này cũng quá tệ đi — ngoài nhột thì là đau, chẳng có cảm giác hưởng thụ gì cả.Mấy người còn lại đang xếp hàng chờ massage: ...Cái vở kịch này... thật sự muốn diễn tiếp sao?
Chắc chắn cuối cùng bọn họ sẽ không bị cô ta chơi đến chết chứ?