Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 460: Chương 460



Rồi nghe Hứa Yên Miểu nói: 【Lúc đầu Lương Chủ sự bảo ta ngồi ở góc tường, không lẽ đã sớm biết chuyện này, là để bảo vệ ta sao…】

May quá…

Sau khi hoàn hồn lại, lão Hoàng đế một tay chống bàn, phát hiện tay chân mình lại có chút bủn rủn.

Không kìm được mắng một câu: “Thằng nhãi không biết điều!”

Mà Hứa Yên Miểu hoàn toàn không phát hiện ra lời nói tùy tiện của mình suýt nữa đã gây ra sóng gió ngập trời, ngược lại còn hạ giọng hỏi Lương Duệ: “Lương Chủ sự, có phải ngài đã sớm đoán ra màn này rồi không?”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lương Duệ đột ngột đưa tay bịt miệng hắn lại, ấn đầu hắn xuống thấp, nhỏ giọng nói: “Đừng ngẩng đầu! Cẩn thận bị cuốn vào!”

Mắt Hứa Yên Miểu sáng lên: 【Quả nhiên!!!】

Sau đó, hắn nghe thấp giọng nói với mình: “Ta quả thực đã sớm suy đoán ra rồi, nguyên do bây giờ cũng không tiện nói. Ngươi co người vào trong một chút, đừng để bị liên lụy.”

Điều này khiến chàng sinh viên vô cùng cảm động.

【Lương Chủ sự, ngài đúng là người tốt!】

Chuyện như thế này cũng không thể chạy đi đâu được, co người vào trong cùng mới là an toàn nhất.

Hứa Yên Miểu nghe thấy đám quan viên đã trí sĩ kia vẫn còn đang la lối. Một hai người sau cơn sững sờ ban đầu, dần dần khôi phục lại “lý trí”.

Một ngày tốt lành

Có kẻ ánh mắt nghi ngờ: “Thừa tướng hà cớ nói lời này? Cái gì gọi là ‘sẽ có người biết’? Chúng ta làm chuyện sai trái lớn lao gì từ bao giờ? E rằng là Thừa tướng đang vu khống bọn ta mà thôi!”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 460-2: Chương 428.1 (bổ sung)



"Xong rồi!"

"Yeah!"

Hai bàn tay đập vào nhau trên không trung.

Tương Dương Công chúa hớn hở ra mặt: "Ta biết đàn hồ cầm, bây giờ ta đàn một khúc!"

Hứa Yên Miểu: "Hay quá!"

Thế là Tương Dương Công chúa liền ôm lấy cây đàn hồ cầm yêu quý của mình, bắt đầu gảy lên những tiếng đinh đinh đông đông.

Hứa Yên Miểu tuy không biết chơi đàn, nhưng hắn lại rất biết cách khuấy động không khí, liền kéo một cái thùng gỗ có nắp tới, dùng tay đập vào nắp thùng tạo thành những tiếng ‘bùm bùm keng keng’.

"Đông đông đông——"

"Rầm rầm rầm——"

Những nốt nhạc như phát điên mà xuyên thủng mái nhà, xen lẫn là những tràng cười khúc khích không ngớt.

Tương Dương Công chúa vừa cười, vừa đàn, vừa hét lớn: "Hứa Dao Hải——"

Nàng hét to: "Cảm ơn ngươi——"

Hứa Yên Miểu đang mải mê gõ thùng gỗ, bên tai chỉ toàn những âm thanh chát chúa, chỉ loáng thoáng nghe thấy Cao Tương nói gì đó: "Gì cơ? Ngươi nói gì?"

Tương Dương Công chúa bèn gân cổ hét thật to: "Ta——nói——cảm——ơn——ngươi——"

Cảm ơn ngươi đã không nói rằng ta không muốn thành thân là tính khí trẻ con.

Cảm ơn ngươi đã cùng ta "hồ nháo".

Hứa Yên Miểu cũng hét đáp lại: "Không——cần——cảm——ơn——"

Bọn họ đang ở ngoại ô, tiếng đàn tiếng trống vang vọng không ngừng, gõ vào nền trời xanh, gõ vào áng mây trắng, gõ vào cây xanh, hoa tươi, cỏ non, và cả những ngọn núi xanh xa xa. Những dòng nước nhỏ từng dòng từng dòng chảy xuống từ trên núi, tựa như niềm vui cũng đã lưu lại dấu vết.

________________________________________

Lão Hoàng đế biết được tình hình từ Cẩm Y Vệ, không khỏi hừ cười một tiếng: "Hai cái tiểu hỗn đản này, đúng là biết cách phong lưu tự thưởng thật."

Sau khi hiệu quả gây sốc từ "tuyên ngôn tình yêu" của Tương Dương Công chúa dần giảm bớt, Lão Hoàng đế ngay lập tức đã nhận ra——

Cao Thắng Tiên, cái tiểu quỷ đòi nợ này, căn bản không phải như lời nó nói, khao khát cái gọi là tình yêu thuần khiết gì đó.

Nó đang cố tình chọc tức lão già này!

Hơn nữa, cái thủ đoạn này, ông không cần đoán cũng biết, chắc chắn là do Hứa Yên Miểu bày ra, chỉ có hắn mới hay dùng những chiêu thức tà môn ngoại đạo như vậy.

Nếu đổi lại là quan viên khác dám tính kế ông như vậy, ông nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả một cái giá thảm khốc, nhưng mà hai đứa này...

"Thôi bỏ đi."

Lão Hoàng đế cầm đũa lên, gắp từng hạt lạc một cách vững vàng, từ tốn đưa vào miệng. Lạc rang muối, hạt nào hạt nấy to tròn, nhai trong miệng kêu rôm rốp.

Sau đó, ông rút nút chai rượu mạnh lâu năm đặt bên cạnh, kề miệng uống một hớp. Uống xong, ông thở dài một tiếng: "Dù sao thì ta cũng chưa c.h.ế.t nhanh như vậy được, răng cỏ vẫn còn nhai được lạc thêm một thời gian nữa, chúng nó muốn chơi thì cứ để chơi đi."

——Hơn nữa, ông cũng quả thực bị dọa sợ.

Bây giờ con gái ông trông có vẻ bình thường, nhưng lỡ sau này nó thực sự lụy tình thì sao!

Cứ chờ thêm xem sao, cũng không vội gì hai năm này.

Tuy nhiên, đám tiểu tử dám trêu đùa quân phụ, vẫn phải dọa chúng một phen mới được.

Nói rồi, ông chỉ vào đĩa lạc rang, mỉm cười với Cẩm Y Vệ: "Vừa đàn vừa hát như thế, chắc chắn vừa mệt vừa đói rồi, đem đĩa lạc này qua ban thưởng cho chúng nó đi."

Cẩm Y Vệ: "..."

Nếu đây không phải là Hoàng đế, hắn ta nhất định phải hỏi một câu: Ý người là bảo thần ra khỏi hoàng cung, rồi ra khỏi ngoại thành, đi thêm hai ba mươi dặm đường tìm Công chúa và Hứa lang trung, chỉ để đưa một đĩa lạc thôi sao?

Ít ra cũng thêm hai miếng thịt vào chứ, trông cũng có vẻ quý giá hơn một chút!



Sau một hồi vui đùa thỏa thích, Hứa Yên Miểu đưa mu bàn tay lên quệt mồ hôi trên mặt, ánh mặt trời chiếu vào gáy hắn, hơi nóng bốc lên nhè nhẹ khiến hắn muốn về nhà tắm rửa một phen.

Trước khi về nhà, trên trán hắn lại "ting" một cái, nảy ra ý mới: "Cao Tương, ta lại nghĩ ra một chiêu nữa, có thể giúp ngươi tăng thêm phần kịch tính!"

Tương Dương Công chúa lập tức kích động: "Là chiêu gì!"

Hứa Yên Miểu đẩy cái thùng gỗ ra, giọng điệu như chỉ sợ thiên hạ không loạn: "Ngươi mặc váy trắng vào, buổi tối đi dạo khắp nơi trong cung, nhìn trăng mà cảm hoài, ngắm hoa mà sầu muộn."

"!!!"

Ánh mắt Tương Dương Công chúa nhìn Hứa Yên Miểu tức thì càng thêm nóng bỏng: "Chiêu này hay! Ta về sẽ lục tìm váy trắng của mình ngay!"

Hứa Yên Miểu nói tiếp: "Còn nữa, nếu bị bắt gặp, ngươi cứ nói thế này – Nào, đọc theo hắn: ‘Đa đa à, con chỉ mong có một người, có thể cùng con ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng, cùng nhau bàn luận từ thi từ ca phú đến triết lý nhân sinh mà thôi.’”

Tương Dương Công chúa lập tức đưa tay che miệng.

Một ngày tốt lành

Những lời như thế này, dù nghe bao nhiêu lần, nàng cũng thấy ê cả răng.

Nhưng mà, phụ hoàng của nàng sắp phải nghe rồi!

Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Tương Dương Công chúa liền cố gắng tỏ ra vẻ thản nhiên, trấn tĩnh lặp lại: "Đa đa à~ Con chỉ mong có một người, có thể cùng con ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng, cùng nhau bàn luận từ thi từ ca phú đến triết lý nhân..."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 460-3: Chương 428.2 (bổ sung)



Sự xuất hiện của Cẩm Y Vệ khiến lời nói của Tương Dương Công chúa đột ngột dừng lại.

Hứa Yên Miểu hỏi: "Các vị có chuyện gì sao?"

Một ngày tốt lành

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ vững vàng dâng hộp thức ăn lên: "Điện hạ, Hứa Thị trung, Bệ hạ sợ hai vị gõ gõ đập đập mệt đói, nên đặc lệnh cho hạ quan mang tới một đĩa lạc rang."

Tương Dương Công chúa: "..."

Hứa Yên Miểu: "..."

【Chờ, chờ đã, nhanh vậy đã bị lộ rồi sao!】

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đưa đồ xong, liền chắp tay hành lễ rồi rời đi. Chỉ còn lại Hứa Yên Miểu và Tương Dương Công chúa hai mặt nhìn nhau.

Hứa Yên Miểu: "Hay là..."

Tương Dương Công chúa: "Thật ra thì..."

Hai người lại nhìn nhau. Đều thấy vết mồ hôi trên cổ áo đối phương.

Tương Dương Công chúa nuốt nước bọt: "Thật ra thì cái vụ nửa đêm mặc áo trắng đi lại trong cung gì đó, cũng không cần thiết lắm thì phải?"

Hứa Yên Miểu nở một nụ cười rụt rè, ánh mắt tựa như vừa thuần phác vừa ngây thơ: "Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì. Nửa đêm mặc áo trắng đi lại trong cung là sao?"

Tương Dương Công chúa khựng lại một chút, rồi khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như hoa đào tháng ba: "Đúng đúng đúng, là ta nói mơ đó mà."

"Đi thôi! Chẳng phải chúng ta định ra ngoài ăn mì sao, không đi nhanh là quán đông hết chỗ bây giờ!"

"À? Ồ ồ! Đúng rồi! Đi thôi!"



Rất nhanh, đã đến lúc các tân khoa cống sĩ được bổ nhiệm quan chức.

Thông thường, việc tuyển chọn nhân tài qua khoa cử sẽ là: nhất giáp tiến vào Hàn Lâm Viện, nhị giáp được bổ nhiệm kinh quan hoặc ngoại quan, tam giáp được bổ nhiệm ngoại quan.

Đương nhiên, cũng có trường hợp đặc biệt, ví dụ như lần này.

Lão Hoàng đế thấy gần đây đã g.i.ế.c quá nhiều người, nên phá lệ cho Trạng nguyên nhị giáp cũng được vào Hàn Lâm Viện, nhưng ngoài ra, những người còn lại trong nhị giáp đều được bổ nhiệm kinh quan hoặc ngoại quan.

Cao Hạ xoa xoa cái mũi đỏ hoe, lau nước mắt.

——Niềm vui sướng khi đỗ đạt ngay lần đầu, ai mà hiểu được chứ!

"Chỉ tiếc là không vào được Hàn Lâm Viện..."

Anh ta tiếc nuối nói với Hứa Yên Miểu: "Chức Công bộ Chủ sự tuy xét về phẩm cấp thì cao hơn Tu soạn, Biên tu của Hàn Lâm Viện mà nhất giáp được bổ nhiệm, nhưng xuất thân từ Hàn Lâm thì thăng quan tiến chức nhanh hơn."

Hứa Yên Miểu cười trêu anh ta: "Nếu ngươi sớm luyện chữ cho tốt, thì sau kỳ triều khảo chẳng phải đã có thể làm Thứ cát sĩ rồi sao?"

Sau kỳ điện thí, ngoại trừ nhất giáp, những người còn lại đều cần tham gia thêm một kỳ triều khảo nữa, trong đó những ai giỏi văn chương, thư pháp có thể được chọn vào Hàn Lâm Viện làm Thứ cát sĩ.

Mặt Cao Hạ hơi đỏ lên: "Cái thư pháp này... cũng không phải muốn luyện là luyện tốt được ngay, ta đây... ta... ừm... tuy cũng đã luyện một thời gian rồi, nhưng..."

"Nhưng lại lấy thời gian luyện thư pháp mà học đường quy định để đi chép kinh văn rồi chứ gì?"

Giọng Cao Hạ vút cao, vô cùng kinh ngạc: "Sao ngươi biết được!"

Học đường trước đây của anh ta yêu cầu học trò mỗi ngày phải chép kinh văn một canh giờ, không kể thư pháp đẹp hay xấu – người viết đẹp thì dùng giấy lụa đắt tiền, người viết xấu thì dùng thẻ tre thẻ gỗ.

Những kinh văn này sẽ được người của học đường liên hệ với chùa chiền để đem bán, số tiền thu được dùng để trợ cấp cho cuộc sống của học trò.

Cao Hạ vì muốn kiếm tiền, đã dành hết thời gian rảnh rỗi để chép kinh văn, cốt lấy số lượng chứ không đảm bảo chất lượng, giả vờ đó là phần chép trong một canh giờ quy định.

——Suy cho cùng, năm đó anh ta cũng đâu nghĩ mình có thể đi xa đến vậy.

Hứa Yên Miểu đang định nói gì đó, thì tiếng chuông báo hiệu xếp hàng vào triều đúng lúc vang lên, hắn đành vội vàng tách khỏi Cao Hạ, đi về vị trí của mình.

【Dù sao thì ta cũng từng làm chuyện tương tự, giờ học thư pháp bút cứng lén đọc tiểu thuyết gì đó...】

Hắn đọc đủ loại sách, tiểu thuyết Quỳnh Dao cũng là đọc vào thời điểm đó.

Cao Hạ cũng đang vội vã đi vào vị trí của mình, tai bất chợt lọt vào tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, anh ta còn vô cùng cảm động.

Hứa lang đúng là người tốt, lúc gấp gáp như vậy mà vẫn nhớ tranh thủ giải thích với mình – tuy rằng giọng có hơi to một chút, e là người khác cũng nghe thấy rồi, nhưng trong lúc vội vàng không để ý được nhiều như vậy, cũng là chuyện bình thường.

...Có điều, giờ học thư pháp bút cứng là cái gì nhỉ?

Trong lúc còn đang mơ hồ, Cao Hạ quay đầu lại định bụng nói một tiếng "nghe thấy rồi", nhưng mấy vị quan viên đã vội vã bước qua giữa họ, chỉ dừng lại một thoáng, lúc nhìn lại thì đối phương đã vào sâu trong hàng ngũ rồi.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hắn còn mỉm cười gật đầu.

Cao Hạ cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.

Các quan viên khác không phải tân khoa cống sĩ đứng bên cạnh: "..."

Hai người không nhận ra là nụ cười ra hiệu của hai người có thể không phải dành cho cùng một chuyện sao?
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 460-4: Chương 428.3 (bổ sung)





Ngày đầu tiên lên triều, Cao Hạ rất căng thẳng.

Ngày thứ không biết bao nhiêu lên triều, Hứa Yên Miểu thành thục mở hệ thống: 【Hôm nay rút thăm ngẫu nhiên đi nào, hú hú! Ai là người đầu tiên ra tấu báo, thì bới móc chuyện tầm phào của người đó!】

Các quần thần nhất thời biến sắc.

Mấy vị quan viên vốn đã nhấc chân bước ra, theo phản xạ có điều kiện lại rụt chân về.

Và bắt đầu màn nhường nhịn lẫn nhau.

"Chuyện của hạ quan không gấp, các hạ mời trước."

"Đâu có đâu có, chuyện tiền lương của Hộ bộ sao lại không gấp được, vẫn là các hạ mời trước."

"Tiền lương cứ để ở đó, muộn một chút cũng không thiếu cân hụt lạng, ngược lại nghe nói các hạ dường như muốn tấu báo chuyện điềm lành, đây chính là chuyện tốt làm vui lòng thánh thượng, chuyện của Bệ hạ quan trọng hơn! Vẫn là các hạ mời trước đi."

"Nói thật không dám giấu, hạ quan vừa rồi đang tự kiểm điểm, chuyện mây ngũ sắc xuất hiện trên bầu trời Kỳ Sơn, chẳng qua cũng chỉ là mây trời đổi màu sắc mà thôi, đâu đáng để phải vội vàng mang ra coi là điềm lành. Còn như dân gian đồn đại, phượng hoàng đáp xuống Kỳ Sơn, lại càng là do dân chúng vô tri, đồn thổi sai lệch."

Hai vị đại thần mặt đều tươi cười giả lả, vẻ ngoài một mực thân thiện hòa hảo.

Thực tế, một người trong lòng thầm chửi: Lão già không c.h.ế.t được này, tiền lương không quan trọng ư, thế sao trước đây sống c.h.ế.t không chịu phê duyệt khoản chi phí mà bộ của chúng ta xin?

Người kia thì quay đi đảo mắt một vòng: Ai mà chẳng biết chuyện điềm lành, ngoại trừ Tiểu Bạch Trạch ra, thì tất cả những cái khác đều là chuyện hư cấu chứ, nhưng cái danh nghe nó hay mà! Hơn nữa nếu vận khí tốt, thực sự khiến Bệ hạ vui lòng, thì chuyện quan lộ hanh thông là nằm trong tầm tay.

Không chỉ hai người này, các đại thần khác cũng ngươi đẩy ta, ta nhường ngươi, cả triều đình dường như trong phút chốc hóa giải mọi căng thẳng thành hòa hảo, không còn bất kỳ tranh chấp nào.

Còn về phần các tân khoa cống sĩ kia...

Cao Hạ: "...Chắc là do dậy sớm quá nên nghe nhầm chăng, hình như ta vừa nghe thấy giọng của Hứa lang trên triều đường thì phải?"

Lương Ấu Văn có chút ngơ ngác chớp chớp mắt.

Trên triều đường mà cũng có người dám nói to vậy sao? Lẽ nào không ai quản ư?

Các tân khoa cống sĩ khác được bổ nhiệm kinh quan cũng hoặc là ngây người, hoặc là cảm thấy sự việc quá bất thường, đến mức rợn cả người, có người không biểu lộ cảm xúc, cũng có người hoang mang nhìn ngang ngó dọc.

Các bậc tiền bối thì chắp tay sau lưng, cố ý thở dài: Lớp trẻ bây giờ à, cho dù đã mọc đủ lông (ý chỉ đã trưởng thành), làm việc vẫn không đáng tin cậy cho lắm, có biết rằng hành sự phải vững vàng, có được sự bình tĩnh như Thái Sơn đổ trước mặt mà sắc không đổi, thì mới có thể tiến xa hơn trên quan trường không hả!

——Hoàn toàn quên mất lúc bản thân mình mới nghe được tiếng lòng lần đầu, biểu hiện cũng chẳng khá hơn đám tân khoa cống sĩ này là bao.

Trôi qua mấy chục nhịp thở, vẫn không có đại thần nào bước ra tấu trình.

Hứa Yên Miểu: 【Oa! Người ta đều nói có việc thì khởi tấu, không việc thì bãi triều, lẽ nào hôm nay là một ngày hiếm hoi không có chuyện gì ư? Ta thế này có phải là quá xui xẻo rồi không? Vừa mới định rút thăm ngẫu nhiên mà.】

Các đại thần: “...”

Một ngày tốt lành

Chúng ta cũng muốn động, cũng không muốn cứ giữ kẽ ở đây, nhưng càng không muốn bị bóc trần hết mọi chuyện trước mặt đồng liêu cũ lẫn đám người mới! Khốn kiếp, nhưng nếu cứ không động đậy, Hứa Yên Miểu dù có là kẻ ngốc cũng sẽ nhận ra có gì đó không ổn, huống chi hắn không phải kẻ ngốc.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau.

‘Ngươi đi?’

‘Hay là ngươi đi đi?’

‘Ta sáu mươi rồi, ngươi phải kính lão!’

‘Ta bốn mươi, ngươi phải yêu trẻ!’

Còn có quan viên vặn vẹo người, lưỡng lự nhấc chân, chiếc hài ngẩn ra một lúc lâu mà vẫn không đủ dũng khí đặt xuống đất.

Khiến cho hơn mười vị tân khoa cống sĩ kia bị kích động mạnh, vừa ngơ ngác vừa đến thở mạnh cũng không dám.

‘Cái giọng nói này là gì? Rút thăm ngẫu nhiên lại là gì? Bát quái... lẽ nào là Phục Hy Bát Quái? Cái đó thì có gì đáng sợ?’

‘Sao bọn họ ai nấy đều có vẻ như đi trên băng mỏng vậy?’

‘Đây chính là quan trường sao? Đáng sợ đến thế ư!’

Từng người đầu óc quay cuồng suy đoán, nhưng đến mặt cũng không dám ngẩng cao.

Lý Anh – chính là con trai của vị Lý Thạch Hổ bị lạc đường nhiều năm, sau khi về triều mới phát hiện đã thay triều đổi đại kia, vào năm thứ hai sau khi Lý Thạch Hổ quy thuận, y đã đảm nhiệm chức chính ngũ phẩm Tỉ bộ Lang trung, thuộc Hình bộ.

Y liếc nhìn bầu không khí hiện tại, lại liếc nhìn vẻ mặt khó hiểu của Hứa lang trung, quyết định xem náo nhiệt quyết định vì vua giải ưu.

——Hơn nữa y thừa nhận, y không ưa cái kẻ trong đám tân khoa cống sĩ mới được phân vào Hình bộ của bọn họ.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 460-5: Chương 428.4 (bổ sung)



“Đổng Chủ sự.” Lý Anh mỉm cười nhìn người này, chậm rãi lên tiếng: “Ngươi vừa nhậm chức Quảng Đông Thanh lại tư Chủ sự, lẽ nào bên Quảng Đông không có bất kỳ vụ án nào cần trình lên Bệ hạ sao?”

——Hình bộ Quảng Đông Thanh lại tư quản lý tất cả án hình của Quảng Đông, phòng ngừa định tội và lượng hình có chỗ không thỏa đáng.

Một ngày tốt lành

Nhưng mà, trên Chủ sự còn có Viên ngoại lang, trên Viên ngoại lang còn có Lang trung, sao lại đến lượt một Chủ sự như y phải ra ngoài bẩm báo sự vụ chứ!

Trong đôi đồng tử đen nhánh của Đổng Chủ sự lóe lên ý uất ức.

Không biết đối phương là theo lệ cũ chèn ép quan mới, hay là vì biết nhạc phụ của y đã thành cựu nhạc phụ, nên mới không đợi được mà nhảy ra nhằm vào y, để lấy lòng cựu nhạc phụ của y.

Nhạc phụ của y là quan viên Hàn Lâm Viện đấy! Dù chỉ là tòng ngũ phẩm, cũng có thể đè đầu chính ngũ phẩm không xuất thân từ Hàn Lâm!

Nhưng bất kể thế nào, cấp trên đã điểm danh ngươi ra khỏi hàng, trừ phi ngươi không làm nữa, nếu không thì dù uất ức đến đâu cũng phải chịu đựng.

Đổng Chủ sự bước ra khỏi hàng: “Bệ hạ, thần có việc muốn tấu!”

Trăm quan đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Kẻ c.h.ế.t thay đến rồi!

【Hú hú! Cuối cùng cũng tới rồi!】

Ánh mắt Hứa Yên Miểu lướt qua Đổng Chủ sự, rồi lại nhìn về phía hệ thống.

【Ồ! Là ngươi à! Cựu con rể của Lưu Học sĩ!】

Một chữ “cựu”, trực tiếp đ.â.m thủng trái tim Đổng Chủ sự.

Người này là ai vậy! Có biết ăn nói không thế!

Đổng Chủ sự: Tức giận.jpg

【Để ta xem nào...】

Đổng Chủ sự thầm mắng trong lòng: Nhìn cái gì mà nhìn! Mới từ trong núi sâu ra, chưa thấy người bao giờ à! Hai mắt một mũi, có gì đáng nhìn chứ!

Lý Anh cố nén hả hê, liếc mắt nhìn y.

‘Lát nữa ngươi sẽ biết Hứa lang trung đang nhìn cái gì.’

‘Bảo đệ đệ mình đi dụ dỗ con gái nhà người ta bỏ trốn, thật không biết xấu hổ!’

Ngay cả thời loạn lạc trước kia, cha dượng ta muốn cưới nương ta, dù biết rõ nếu uy h.i.ế.p lợi dụ một chút thì có lẽ nương ta sẽ vì bà nội và con nhỏ mà thỏa hiệp, không danh không phận đi theo ông ấy, vậy mà ông ấy vẫn kiên trì nhờ bà mối tới cửa, đường đường chính chính cầu thân, chuẩn bị đủ tam môi lục lễ đấy!

‘Phỉ!’

【Oa ngầu! Nhạc phụ như Lưu Học sĩ thật đúng là hào phóng, trong ngoài, trước sau, cưu mang giúp đỡ phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội, cho đến bà con thân thuộc nội ngoại của Đổng Chủ sự gần mười năm, tiêu tốn hết ba nghìn lạng bạc đấy!】

【Oa! Tức là một triệu hai trăm sáu mươi nghìn!】

【Trong đó còn chưa tính các chức vị đã giúp họ sắp xếp, cùng những ân tình đã bỏ ra.】

【Đổng Chủ sự này đúng là không biết xấu hổ thật, nhạc phụ dốc hết tâm gan như vậy, ngươi lại để đứa em trai ăn không ngồi rồi của mình đi dụ dỗ viên ngọc quý trên tay nhà người ta?】

Oa ngầu!

Liên Hạng tỏ vẻ vô cùng đau đầu nhức óc.

Tiếng bạt tai mới vang dội làm sao, thảm quá đi, bị người ta nói không biết xấu hổ, tuy rằng bản thân đúng là không biết xấu hổ thật, nhưng đến cả việc phản bác mình không hề không biết xấu hổ cũng chẳng làm được, quá thảm, quá thảm rồi.

Hi hi.

Đổng Chủ sự cố gắng duy trì nụ cười.

Y không quen thuộc với giọng của Hứa Yên Miểu, căn bản không nhận ra được rốt cuộc là ai đang công kích y như vậy.

Hơn nữa xem phản ứng của các đại thần khác trước đó, giọng nói này không chỉ y nghe được, mà tất cả quan viên đều có thể nghe thấy!

Mất hết mặt mũi rồi!

【Ha ha ha ha ha ha——】

【Cho nên bây giờ sau khi hạ lệnh cho con gái hòa ly với y, liền bắt y trả tiền.】

【Những ba nghìn lạng bạc trắng đó! Lo đến bạc cả tóc rồi.】

【Đi tìm đám bạn bè và người nhà kia đòi tiền, không ai chịu đưa cho y, đều tránh mặt y mà đi, cười c.h.ế.t mất, đúng là giúp đỡ cả một đám bạch nhãn lang (kẻ vong ân bội nghĩa).】

【Nhưng cũng không biết chừng ông ấy lại vui vẻ trong đó thì sao?】

Ai vui vẻ trong đó chứ!

Đổng Chủ sự suýt nữa thì bật ra hai tiếng “hề hề” từ cổ họng, nhưng khóe mắt liếc thấy đám Ngự sử từng người một đang nhìn y chằm chằm đầy háo hức, chờ y thất thố trước mặt vua, giống hệt một đám kền kền đang lăm le chờ đợi sinh vật sống c.h.ế.t đi.

Y lập tức nghiến răng, giả vờ như không nghe thấy gì.

Trong phút chốc, một cảm giác uất ức khó chịu dâng lên trong lòng y.

Các bậc tiền bối: Đúng rồi, chính là vẻ mặt này! Chính là cái vẻ uất ức vì bị mắng mà vẫn phải nén lại không thể phản bác!

Thấy người mới cũng không thoát được, trong lòng họ thoải mái hơn nhiều : )

【Nhưng dù sao thì nhạc phụ... Phỉ! Gọi thuận miệng rồi, dù sao thì Lưu Học sĩ thật sự là một nhạc phụ tốt.】

Bị Tiểu Bạch Trạch gọi là nhạc phụ, vẻ mặt của Lưu Bỉnh Văn (Lưu Học sĩ) lập tức trở nên kỳ quái.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 460-6: Chương 428.5 (bổ sung)



Thật ra... nếu như... hình như cũng không phải là không được?

Tuy rằng để Tiểu Bạch Trạch làm con rể mình, tương đương với cả nhà tr*n tr**ng chạy rông, nhưng nếu Tiểu Bạch Trạch thật lòng thích con gái mình, thì cho dù có tr*n tr**ng chạy rông, về mặt lợi ích há chẳng phải vẫn sẽ cân nhắc cho nhà mình sao!

Con gái lớn của ông phong vận hãy còn.

Con gái thứ hai của ông tháo vát giỏi giang.

Con gái út của ông... người này thôi bỏ đi, bị nuôi quá chiều chuộng, quá không hiểu sự đời, không hợp với Hứa lang trung.

Nếu con gái không được, con trai ông cũng không ngại đâu! Chẳng phải là Long Dương chi hảo (tình cảm đồng giới nam) sao, ông rất thoáng mà!

Họa phúc đi đôi, chỉ cần lợi ích thỏa đáng, chút chuyện tầm phào (bát quái)...

【Ể? Cái này? Lại còn có cả vụ này nữa sao? Lưu Học sĩ hơi thảm rồi nha...】

【Đây cũng coi như là lưu danh sử sách theo một nghĩa khác rồi nhỉ?】

【Rốt cuộc là ai đã tung tin đồn Lưu Học sĩ chiến bại bị bắt làm tù binh, vì bảo toàn tính mạng mà dập đầu một nghìn cái trước thủ lĩnh địch, còn bị ép mặc đồ nữ, chỉ vì thủ lĩnh địch yêu thầm muội muội ông mà không được đáp lại, nên lấy ông làm vật thay thế chứ?】

Trời dần sáng tỏ, sắc trắng bạc của bình minh lờ mờ hiện trên đỉnh núi, ráng hồng ló dạng, nhuộm lên khuôn mặt Lưu Bỉnh Văn một màu đỏ ửng.

Vu khống!

Hoàn toàn là vu khống!

Thằng trời đánh nào lại đồn như vậy! Thời Thiên Thống nguyên niên ấy ta mới mười tuổi, xa hơn nữa, thời có chiến tranh ấy, ta một đứa trẻ chưa đến mười tuổi, lấy đâu ra chuyện chiến bại bị bắt làm tù binh, lại lấy đâu ra muội muội bị yêu thầm!

Thủ lĩnh địch quân lại đi yêu thầm một con bé chưa đến mười tuổi sao?!

Cứng rồi. Nắm đ.ấ.m cứng rồi.

Lưu Bỉnh Văn nghiến răng. Trong lòng ông mắng kẻ tung tin đồn cả vạn lần.

Nhất là khi Hứa Yên Miểu nói: 【À... chuyện này rõ ràng là sự tích của một tiểu binh vô danh thời Chu mạt chiến loạn tứ tung, kết quả là vì mỹ danh phong vận hãy còn của Lưu Học sĩ mà lại gán chuyện này lên đầu ông?】

【Bây giờ dân gian nhắc đến Lưu Mỹ công, đều phải nói một câu: “Biết mà, Lưu Bỉnh Văn giả gái thay em làm thiếp đó mà.”】

【Thảm, thảm quá, thật sự thảm...】

Lưu Học sĩ đã không còn tâm trí để ý xem mình có thảm hay không nữa rồi.

Cả người y gần như tê dại.

Phong... phong cái gì?!

Đôi mắt ông trống rỗng nhìn về phía trước, nửa ngày không chớp lấy một cái.

Vị đại thần bên cạnh ông nhanh chóng liếc nhìn làn da trắng như tuyết và bộ râu đẹp phất phơ của Lưu Học sĩ, lại nhớ tới người này có biệt danh là “Lưu Mỹ công”, nên cũng không lấy gì làm ngạc nhiên tại sao dân gian lại gán cái tin đồn “từng giả gái” lên đầu ông.

Nhưng mà... cái từ “phong vận hãy còn” này...

Các đại thần tức thì cảm thấy ê cả răng.

Hứa Yên Miểu ơi là Hứa Yên Miểu, ngươi từng là Chủ khảo khoa cử, dùng từ “phong vận hãy còn” để hình dung mỹ nam tử, thật sự không thấy có gì không đúng sao?



Hứa Yên Miểu không những không thấy có gì không đúng, hắn còn tiện thể nhớ tới cái meme hay chơi trên mạng trước đây.

【Lão Hoàng đế phong vận hãy còn?】

Thiên Thống Đại đế: “...Gì cơ?”

【Tiểu Thái tử ngây thơ đáng yêu?】

Thái tử: “...Hả?”

Cả hai người đồng tử đều co rút mạnh.

Lẽ nào dân gian lại đồn về họ như vậy sao?!

Cái này cũng quá đáng sợ rồi...

Mà nụ cười hóng chuyện của quần thần đều đồng loạt cứng đờ, đã bắt đầu thành thục véo đùi mình.

Mấy vị tân khoa cống sĩ thì chân mềm nhũn, trước khi ngã sấp xuống đất đã được tiền bối đưa tay ra đỡ, dìu đứng dậy.

Một ngày tốt lành

Người con nuôi cũ của Ký Tuế nhìn về phía vị đồng liêu tốt bụng đã đỡ mình, mặt trắng bệch người run rẩy như đóa hoa mềm yếu bị gió mạnh tàn phá: “Hắn——”

“Hắn lúc nào cũng như vậy sao? To gan lớn mật thế ư?”

Xem vừa rồi hắn nói gì kìa! Hoàng đế phong vận hãy còn, Thái tử ngây thơ đáng yêu, đây là lời người ta có thể nói sao! Đây là lời mà ta có thể nghe sao!

Vị đồng liêu – cùng là Tu soạn Hàn Lâm Viện tên Giải Hoài ngẩng đầu nhìn trời, thốt ra một tiếng cảm thán: “Quen là tốt thôi.”

——Đây là kinh nghiệm quý báu đến từ tiền bối.

Vị con nuôi cũ này của Ký Tuế quả thực thấy tối sầm trước mắt.

Hắn nghe ra rồi, nói cách khác, ngay cả Hoàng đế cũng sẽ không tính toán chuyện đối phương nói gì, nếu không đã sớm lôi ra ngoài c.h.é.m rồi, cũng sẽ không khiến các đại thần trở nên “quen”. 6

Bên phía Lưu Học sĩ, có đồng liêu tốt bụng (thích hóng chuyện) rất ôn hòa hỏi ông: “Thế nào, còn rung động muống Tiểu Bạch Trạch làm con rể nữa không?”

Sắc mặt Lưu Bỉnh Văn trắng bệch, ngây người lắc đầu.

Chịu không nổi.

Thật sự chịu không nổi sức công phá này.

Xin lỗi, trước đó là ta đã l* m*ng rồi.



Lão Hoàng đế cảm thấy chính mình mới là cái hộp mù.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 460-7: Chương 428.6 (bổ sung)



Rõ ràng đang yên đang lành xem náo nhiệt của đại thần, đột nhiên lại lan tới ông.

——Đau lòng.jpg

Cố gắng chống đỡ nghe xong Đổng Chủ sự báo cáo về án hình sự ở Quảng Đông, lúc này Đại thái giám thấy có chỗ trống liền chen vào dâng lên một khối băng. Lão Hoàng đế liếc nhìn một cái tán thưởng, túm lấy cục băng áp lên thái dương, cảm giác lạnh lẽo lập tức khiến đầu óc ông bình tĩnh lại.

Ông gõ gõ lên long ỷ, lời nói bày tỏ quan điểm về vụ án, lại cùng quan viên Hình bộ Quảng Đông Thanh lại tư thảo luận về phán quyết của một số vụ án, lượt tấu này xem như đã qua.

Trước khi lượt tấu tiếp theo đến, Lão Hoàng đế không chút do dự chen vào: “Năm xưa trẫm xây dựng cung thành, việc gấp rút, nên đã lấp hồ mà xây. Do đó, đất hoàng thành thấp, ngập úng bên trong rất nghiêm trọng. Nhưng trước đây quốc khố không giàu có, trẫm chỉ có thể tăng thêm đường thoát nước để giảm bớt nỗi khổ. Nay đã qua ba mươi tư năm, trẫm muốn trùng tu cung thành, nhưng lại không muốn lao dân tốn của, Công bộ hãy tính toán thử chi phí sửa chữa rẻ nhất, mau chóng tấu báo lên cho trẫm.”

Dù đã có núi vàng núi bạc, Lão Hoàng đế vẫn tính toán chi li như trước.

Ngừng một chút, Lão Hoàng đế nói: “Ngoài hoàng cung ra, các hành cung, biệt viện khác, trải qua hai ba mươi năm cũng đã đổ nát hư hỏng rồi, lần này sửa luôn một thể đi.”

Đồng thời đưa ra chỉ tiêu: “Ít nhất phải so với chi phí cải tạo mà Công bộ tính toán vào năm Thiên Thống thứ mười, giảm được mấy chục vạn lạng bạc trắng. Nhưng không được ăn bớt công đoạn, vật liệu.”

Công bộ Thượng thư cảm thấy nếu mình không phải đang đứng ở hàng đầu, thì đã muốn đưa tay lên sờ thử xem tóc mình còn trên đầu không rồi.

Bệ hạ, người làm thế này quả thực có hơi làm khó Công bộ quá rồi hu hu hu.

【Oa!】

Tiếng trời vang lên.

【Ta còn tưởng yêu cầu này của Lão Hoàng đế không ai làm được chứ!】

Công bộ: “!!!”

Ai!

Là ai!

Tiểu Bạch Trạch, Hứa Thần thông, cầu xin ngươi, xin hãy đại phát từ bi cứu chúng ta với!

Cao Hạ cũng kinh ngạc.

Hắn vội vàng len lén đảo mắt nhìn xung quanh.

Lại có người còn biết tiết kiệm tiền hơn cả mình sao?! Mình nhất định phải mở mang tầm mắt mới được!

【Gia Tiền huynh, hóa ra là ngươi!】

Một ngày tốt lành

Một đám người Công bộ ngơ ngác.

Gia Tiền huynh... là ai vậy?

Cao Hạ: ????

Ta?!

Tuy rằng hắn vì thôn làng nghèo khó, lại là tú tài duy nhất trong thôn, nên phải bất đắc dĩ đứng ra quản lý việc sửa đường, xây cầu, sửa mương máng, đào giếng trong thôn, còn cả việc xây nhà nữa, cũng giúp người trong thôn tiết kiệm không ít tiền, đồ đạc làm ra cũng chắc chắn – nhưng nhà đất ở nông thôn và hoàng cung có thể giống nhau sao!

Tuy rằng hắn thông thuộc đủ các kiểu lười biếng, ăn bớt công đoạn vật liệu, lấy đồ dởm thay đồ tốt của đám thợ thuyền, và có thể giám sát khiến họ không dám không tận tâm – nhưng nhà đất ở nông thôn và hoàng cung có thể giống nhau sao!

Tuy rằng hắn thành thạo cách mặc cả, lại còn mặt dày mặc cả, mặc cả xong còn có thể khiến người ta tặng thêm vài cân đến mười mấy cân vật liệu xây dựng – nhưng nhà đất ở nông thôn và hoàng cung có thể giống nhau sao!

Tuy rằng hắn...

Thôi bỏ đi! Tóm lại! Hứa lang trung, ngươi hại khổ ta rồi!

Nhưng Lão Hoàng đế mặc kệ.

Lão Hoàng đế lập tức dồn ánh mắt vào Cao Hạ.

Người này lại có thể tiết kiệm cho ông mấy chục vạn lạng sao?

【Lợi hại rồi, Gia Tiền huynh, nửa tháng sau trình lên kế hoạch của mình, trực tiếp giảm ngân sách cho Lão Hoàng đế cả triệu lạng bạc đó, xì—— Hơn nữa còn không phải là công trình đậu phụ.**】

“?!”

Bao nhiêu?

Triệu lạng?!

Ánh mắt của Lão Hoàng đế, “phừng” một tiếng, bùng cháy lên.

Cao Hạ ngẩn ra một chút.

Hắn theo bản năng dựa vào kinh nghiệm tiết kiệm tiền trước đây của mình mà nhân lên gấp mười gấp trăm lần, từ nhu cầu của thôn làng mở rộng ra nhu cầu của cung điện, lại suy nghĩ một chút xem mình có thể mặc cả giảm được bao nhiêu...

Hình như... quả thật... cũng không chênh lệch lắm?

"Tốt lắm, tốt lắm."

Lão Hoàng đế bây giờ nhìn Cao Hạ, quả thực càng nhìn càng thấy hài lòng, hơn nữa còn cảm thấy từ tận đáy lòng rằng, thứ hạng Nhị giáp Đệ thập trong kỳ thi Đình của hắn khi trước quả là quá thấp!

Nhân tài thế này, đáng lẽ phải được chấm làm Trạng nguyên mới đúng!

Hộ bộ Thượng thư lập tức nhảy dựng lên, điên cuồng ám thị: "Bệ hạ! Nếu thật sự có người có thể tiết kiệm cho Bệ hạ mấy trăm ngàn lượng bạc, chi bằng giao người này cho Hộ bộ chúng thần đi!"

Lão Hoàng đế còn chưa kịp phản đối thì Công bộ Thượng thư sắc mặt đã tái mét lạ thường, người liền bước lên phía trước một bước, bảo vệ bảo bối lớn chuyên tiết kiệm tiền của phe mình: "Viên Cấm Kha! Ngươi nằm mơ đi!"

Bộ Công bọn họ không cần tiết kiệm tiền chắc?

Khi cần dùng đồng, muốn lấy từ Nội khố thì phải đút lót cho thái giám, không đút lót thì không lấy được. Hoặc là phải tìm thương nhân bán đồng để mua!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 460-8: Chương 428.7 (bổ sung)



Gỗ cũng cần tìm thương nhân bán gỗ để mua, động một tí là mười mấy vạn cây gỗ lớn!

Thợ thuyền và phu tượng phải phát tiền công chứ?

Lừa ngựa, dân phu vận chuyển gỗ đá cho ngươi cũng phải cho ăn cho uống chứ?

Lò gốm người ta nung ngói cho ngươi, không thể nào cho không được chứ? Phải bỏ tiền ra mua chứ?

Mục nào việc nấy đều tốn tiền! Vậy mà Hộ bộ còn muốn cướp người! Đừng có mơ!

Hứa Yên Miểu: [Oa! Bây giờ bọn họ còn chưa phát hiện ra Cao Hạ mà đã tranh giành đến mức này rồi. Nếu phát hiện ra, chẳng phải sẽ đánh nhau một trận để quyết định xem hắn thuộc về ai hay sao?]

Công bộ Thượng thư sững người một lát, rồi đột nhiên nở một nụ cười thân thiết với Hộ bộ Thượng thư.

Tới đi, lão không ngại đánh nhau đâu.

Trước khi đi theo chủ công, lão từng là kẻ giữ cửa cho sòng bạc đấy! Xem Viên Cấm Kha ngươi có đánh lại lão không.

Ánh nắng rải xuống, nụ cười thân thiết trên mặt Công bộ Thượng thư dường như còn mang theo chút tà ác khó tả, ánh mắt kia cứ quét thẳng lên mặt Hộ bộ Thượng thư.

Hộ bộ Thượng thư khịt mũi coi thường: "Sao nào, muốn đánh ta à? Ngươi cứ đánh thoải mái, hé răng kêu đau một tiếng coi như ta thua."

Dù sao cũng không thể đánh c.h.ế.t lão được.

— Hộ bộ Thượng thư lập tức tỏ rõ thái độ cù nhầy.

Công bộ Thượng thư nhìn về phía Lão Hoàng đế: "Bệ hạ, nhân tài thế này mà đến Hộ bộ thì đúng là lãng phí! Viên Cấm Kha đã đủ keo kiệt... à không, đủ tiết kiệm rồi, thêm một người nữa thì các bộ khác sống sao đây!"

Đến lúc đó, trình một tờ đơn lên, người ta sẽ bác về bảo rằng kinh phí ngươi xin quá cao, rõ ràng có thể tiết kiệm bằng cách này cách kia, phương pháp thì đưa cho ngươi rồi đấy, nhưng phiền phức thì các bộ liên quan phải tự mình lo liệu hết.

Lão Hoàng đế: "!!!"

Ngài mường tượng một chút về viễn cảnh sau khi Cao Hạ đến Hộ bộ, các bộ khác đều bị cắt giảm kinh phí, tức thì cảm thấy ánh nắng hôm nay rực rỡ hơn hẳn.

Bèn thản nhiên nói: "Đúng là mầm non trời sinh cho Hộ bộ, cứ để hắn đến Hộ bộ đi."

Hộ bộ Thượng thư: ^_^

Công bộ Thượng thư: T^T

Các đại thần khác: Không sao, đến được thì tốt nhất, không cùng bộ cũng được, chúng ta vẫn có thể mượn người mà!

Người Cao Hạ cứng đờ.

Hắn cảm thấy không ít ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, mang theo sự tán thưởng và kỳ vọng, tựa như có một sức nặng vô hình không thể tả đè lên vai hắn.

— Đó là trách nhiệm và áp lực tương xứng với công thành danh toại.

Đối với việc này, Cao Hạ chỉ muốn nói: "Thật ra thần muốn vào Hàn Lâm Viện."

Một ngày tốt lành

Câu nói này sau đó được bẩm báo lên Lão Hoàng đế, ngài nghe xong chỉ cười, rồi nhấc bút phê thêm cho hắn hàm Hàn Lâm Viện Kiểm thảo.

Đối với người có tài hoa, ngài trước nay luôn rất khoan dung.



Có điều, lúc này buổi thiết triều vẫn chưa kết thúc, Lão Hoàng đế chưa biết nguyện vọng của Cao Hạ.

Các quan viên Hàn Lâm Viện cũng chưa biết mình sắp có thêm một đồng liêu mới.

Sắc mặt của nghĩa tử trước kia của Kỷ Tuế có hơi kỳ quặc.

Hắn nhìn về phía vị đồng liêu trước đó đã tốt bụng đỡ lấy mình, kinh ngạc vô cùng: "Lúc nào cũng thế này sao?"

Đối phương: "Cái gì?"

Nghĩa tử cũ của Kỷ Tuế: "Hắn nói gì thì chính là cái đó ư? Không cần kiểm chứng sao?"

Viên quan kia kiêu ngạo đáp: "Đương nhiên rồi! Hứa lang thần thông quảng đại."

Người nghĩa tử trước kia của Kỷ Tuế này lập tức nắm bắt được cách xưng hô "Hứa lang".

Đồng thời cũng lập tức nhớ lại... hình như chủ khảo kỳ thi Hội lần này chính là họ Hứa... "Hứa Thần Thông?!"

Là hắn ư?!

Viên quan kia khẽ gật đầu: "Không sai."

Lại nhắc nhở hắn: "Hứa lang chính là Tiểu Bạch Trạch đấy!"

"Tử bất ngữ quái lực loạn thần! (Khổng Tử không bàn chuyện quái dị, bạo lực, loạn lạc, thần thánh!)"

"Nhưng Bệ hạ tin rồi."

Vị nghĩa tử cũ mặt không đổi sắc đổi giọng ngay: "Hứa lang khí chất thuần khiết, tư thái như thiên nhân, chắc chắn là Bạch Trạch chuyển thế không còn nghi ngờ gì nữa!"

Viên quan kia: "Ngươi đúng là lanh lợi."

Vị nghĩa tử cũ cúi đầu mỉm cười, vì thế cũng không thấy được ánh mắt thương hại của viên quan kia.

Lanh lợi thì lanh lợi thật, nhưng đã đắc tội với Kỷ công, chỉ e chẳng bao lâu nữa sẽ phải thất thế trên quan trường thôi.



Một buổi thiết triều nhanh chóng trôi qua.

Các tân khoa cũng từ tâm trạng thấp thỏm bất an ban đầu, chuyển thành... tim đập chân run.

Sao mà không run cho được! Chỉ cần giọng nói bí ẩn kia cất lên, ắt sẽ có một người mất hết mặt mũi, ví như cặp cha vợ và con rể cũ kia kìa, chẳng phải thấy bọn họ suốt buổi triều cứ như gà gỗ, một câu không nói, một biểu cảm cũng không có đó sao.

Nếu giọng nói bí ẩn đó gọi đến tên mình...

"Hít—"

Hứa Yên Miểu đi ngang qua một đám quan viên mới, nghe thấy tiếng hít khí thì rơi vào hoang mang.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 460-9: Chương 428.8 (bổ sung)



[Sao thế nhỉ? Không khí lạnh đột nhiên tràn về à?]

Nhân tiện vỗ vai Cao Hạ một cái: "Vừa vào Công bộ đã có nhiệm vụ lớn do Bệ hạ giao phó, vận khí tốt đấy! Nếu làm tốt, chắc chắn sẽ ghi được dấu ấn trong lòng Bệ hạ! Nào nào nào, mau mời khách đi! Ta nói cho ngươi biết, hồi đó ta phải ngồi ghế lạnh hơn nửa năm gần một năm trời, mới may mắn lọt được vào mắt xanh của Bệ hạ đấy."

Đồng thời chú ý thấy: [Ê? Sao mọi người đều nhìn mình thế?]

Các tân khoa Cống sĩ khác động tác nhất loạt như đã tập luyện qua, lại dời mắt đi chỗ khác.

[Ể? Sao lại quay đầu đi rồi? Vì vừa nãy mình ngước mắt nhìn họ à?]

Cao Hạ thầm nghĩ: Không phải, là vì cuối cùng cũng khớp được giọng nói, phát hiện ra người bí ẩn trước đó chính là ngươi đó.

[Chẳng lẽ là vì chuyện "Hứa Thần Thông" trước đó? Ừm, chỉ có như vậy mới giải thích được.] Hứa Yên Miểu hơi nhíu mày, có chút buồn bực: [Sau này tốt nhất nên ít xuất hiện trước mặt các tân khoa Cống sĩ thôi, tuy rằng họ chỉ tò mò, nhưng bị nhìn chằm chằm thế này vẫn cứ thấy kỳ kỳ.]

Cao Hạ đúng lúc lên tiếng, ngón giữa tay phải búng một tiếng, người cũng cười theo: "Được, mời khách thì mời khách!"

...

"Đây là mời khách mà ngươi nói đó hả?"

Hứa Yên Miểu ngồi xổm trên bờ kè, im lặng nhìn Cao Hạ chằm chằm.

— Vừa tan triều không thể rời đi ngay, họ phải đợi nha môn của mình đóng cửa mới cùng nhau rời khỏi cung thành.

Cao Hạ ho khan một tiếng, cởi áo dài ra, xắn tay áo lên: "Mua cá trực tiếp ở bờ Lạc Thủy rẻ hơn, ta mới vừa làm quan, lương tháng này còn chưa phát mà."

Vừa nói, hắn vừa bày biện bếp lò sắt, xiên sắt, vỉ sắt tự mang theo, nhóm lửa lên, đặt thịt cá hoặc cả con cá nhỏ lên nướng.

"Hơn nữa ăn thịt nướng ở đây còn được nghe hát miễn phí nữa chứ!"

Cao Hạ lý lẽ hùng hồn: "Miễn phí đó!"

Hứa Yên Miểu lặng lẽ đưa tay chỉ ra sông: "Khúc hát miễn phí mà ngươi nói là chỉ cái này hả?"

Một chiếc thuyền lớn lướt qua trên mặt sông, các thủy thủ trên thuyền đang chỉnh lại buồm, giọng hát lớn đầy thô ráp của họ vang lên, âm thanh ấy tựa như vạn ngựa nổi điên, xông pha trái phải, cả dòng Lạc Thủy dường như biến thành một cỗ xe ngựa rộng lớn, theo tiếng gào thét của ngựa điên mà nhấp nhô, sóng lớn cuồn cuộn, như muốn vút thẳng lên trời cao.

Cao Hạ lại ho khan một tiếng: "Thú vui hoang dã, khụ, thú vui hoang dã."

Hứa Yên Miểu liếc hắn một cái. Hai người nhìn nhau, rồi đột nhiên cùng lúc không nhịn được cười phá lên.

Đây quả thực là một bữa mời khách có một không hai.

[Ừm, nằm thẳng cẳng—]

Hứa Yên Miểu vươn vai một cái, nằm xuống bờ kè, nhìn lên bầu trời, hít hà làn gió sông, vô cùng thư giãn.

Hắn đang nhìn trời, còn Cao Hạ vừa nướng cá, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Hứa lang đôi lần.

Chỉ qua một buổi thiết triều ngắn ngủi, hình tượng của Hứa lang trong lòng hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Lần đầu tiên gặp Hứa Yên Miểu, ấn tượng của hắn là một mỹ thanh niên đứng bên cạnh không nói nhiều, nhưng cử chỉ tự nhiên, khuôn mặt tinh xảo như đồ sứ thượng hạng.

(Điểm nhấn) Hơn nữa, còn cùng một người khác tặng cho hắn một khoản tiền lớn, quả thực là Thần Tài hạ phàm.

Lần thứ hai gặp mặt, đối phương kiên nhẫn chỉ bảo hắn những điều cần lưu ý trong khoa cử, còn viết một cuốn sổ tay khoa cử in ra cho các học trò.

Lúc này, Hứa lang giống như Bồ Tát tái thế, toàn thân tỏa ra Phật quang phổ độ.

Lần thứ ba gặp mặt, Hứa lang trực tiếp hóa thân thành ác ma trong mắt những thí sinh gian lận, mặt sắt vô tư, mắt tinh tường tuyệt đỉnh. Đến một kẻ g.i.ế.c một kẻ, đến hai kẻ g.i.ế.c một đôi!

Lại qua mấy ngày, mọi người cùng trải qua buổi thiết triều, hắn mới hiểu ra...

Thì ra bộ mặt thật của Hứa lang lại là một kẻ thích hóng chuyện náo nhiệt của người khác!

Hứa Yên Miểu: "Sao chân ngươi run vậy?"

Một ngày tốt lành

Cao Hạ lau mồ hôi trên trán: "Ngày đầu lên triều... ờm..."

Rồi biết trên triều đình lại có một đại sát khí như ngươi.

"... căng thẳng thôi."

"Không cần quá căng thẳng đâu. Theo quan sát của ta, ngoại trừ một vài người cá biệt, đa số mọi người đều khá hòa ái dễ gần, không khí trên triều đình cũng không hề u ám, tuy thỉnh thoảng sẽ có màn toàn võ hành (động tay động chân), nhưng đó đều là vì tranh giành đồ vật, đôi khi cũng là do tức quá hóa giận thôi."

Hứa Yên Miểu ưỡn ngực, ra dáng một bậc tiền bối đáng tin cậy, truyền thụ kinh nghiệm cho tiểu quan mới vào nghề.

Cao Hạ thực sự không nhịn được cười, chắp tay hành lễ: "Đa tạ Hứa Thị trung chỉ... Ủa? Kia là gì vậy?"

Hứa Yên Miểu theo phản xạ quay đầu lại.



Trong điện Võ Anh, Lão Hoàng đế vô cùng trân trọng lấy ra một chiếc hộp gỗ đỏ từ trong lớp lớp bọc vải được gói kỹ càng, chỗ buộc dây còn thấy rõ dấu niêm phong bằng đất sét, một dấu ở giữa, hai đầu mỗi bên hai dấu.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 460-10: Chương 428.9 (bổ sung)



"Trí truyền ngũ phong (năm dấu)..."

Lão Hoàng đế nở một nụ cười thật lòng từ tận đáy lòng.

Chế độ truyền thư của Đại Hạ có các quy cách khác nhau. Từ nhẹ đến nặng, lần lượt là: đơn mã nhất phong (một dấu), diêu truyền nhị phong (hai dấu), thừa truyền tam phong (ba dấu), trì truyền tứ phong (bốn dấu), trí truyền ngũ phong (năm dấu).

Nói rõ hơn một chút chính là:

Chuyện vặt vãnh thì một ngựa một xe đưa là đủ.

Chuyện cần chú tâm hơn một chút thì dùng xe hai ngựa kéo để truyền đi.

Đến chuyện khẩn cấp và không được lơ là tắc trách thì dùng xe bốn ngựa hạ đẳng kéo để truyền tin.

Những văn thư có giới hạn thời gian chết, ví dụ như chiếu lệnh, tỉ thư của Hoàng đế,... thì dùng xe bốn ngựa trung đẳng kéo để truyền tin.

Còn loại có thể dùng đến ngũ phong, bốn ngựa thượng đẳng kéo... thì về cơ bản không phải là thời khắc nguy cấp liên quan đến sự tồn vong của quốc gia thì cũng là đại sự cần giới nghiêm toàn quốc.

Phong trí truyền này, ngài đã sớm nhận được, cũng đã mở ra xem nội dung, đồng thời hạ một chiếu chỉ mới, lệnh cho các thành trì liên quan tiến vào trạng thái giới nghiêm.

"Tần Quan à, cuối cùng ngươi cũng về rồi."

Khoai lang, khoai tây, ngô báu vật của Trẫm! Cuối cùng các ngươi cũng về rồi!



Hứa Yên Miểu quay đầu lại thì thấy một chiếc thuyền lớn xa hoa đang từ xa tiến đến trên mặt Lạc Thủy, cao đến hai tầng lầu, phía trên dường như có rất đông người, còn mơ hồ nghe thấy tiếng hoan hô nhảy nhót, tiếng khóc lóc, tiếng gào thét cuồng loạn vọng đến theo gió sông.

Buồm thuyền ào ào hạ xuống tận đáy cột buồm, thuyền dừng lại giữa lòng sông.

Rất nhanh sau đó, họ hạ một chiếc thuyền nhỏ xuống, một nhóm người lên thuyền trước, chiếc thuyền đó liền hướng về phía bờ mà đi tới, nhấp nhô theo sóng nước. Trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt.

Hứa Yên Miểu thấy họ dùng sức ném mỏ neo sắt lên bãi cát, đặt tấm ván gỗ xuống rồi men theo tấm ván lên bờ.

Quần áo của những người đó rách rưới cũ nát, sau khi lên bờ họ như phát điên, có người cố ý ngã xuống đất, ra sức ôm lấy mảnh đất ven sông, có người không ngừng tát vào má mình: "Về rồi! Ta về rồi!"

Còn có người điên cuồng xé rách quần áo trên người, giật tóc mình, khóc lóc thảm thiết, cả người bẩn thỉu như một con sơn quái khoác trên mình lớp lông đen kịt rợn người.

Hứa Yên Miểu nhìn thấy người quen từ trên chiếc thuyền đó — Tạ Lạc Thủy, và cả Đại tướng quân Tần Quan.

Người cuối cùng nhảy xuống thuyền trông như một Di nhân đến từ bộ lạc man rợ — da vàng, chân trần, gần như kh** th*n, chỉ có mảnh vải quấn quanh hông để che chắn. Cổ đeo vòng cổ gắn lông chim, cánh tay quấn chuỗi trân châu.

Đôi mắt của hắn rõ ràng lành lặn không tổn hại gì, nhưng lại giống như dã thú, sau khi lên bờ cứ ngửi tới ngửi lui khắp nơi, dường như đang dùng khứu giác để quan sát xung quanh.

Một ngày tốt lành

Mà Tạ Lạc Thủy thì cười hỏi Di nhân này: "Thế nào, có phải là skookum (đỉnh của chóp) không?"

Đối phương gật đầu lia lịa, vỗ tay bôm bốp: "Skookum! Skookum!"

Hắn dùng một giọng điệu kỳ lạ lắp bắp gọi một tiếng: "Đại Hạ! Hạ!"

Sau đó lại là một tràng tiếng bản địa liên tục, dường như là đang tán dương.

Hứa Yên Miểu: "..."

[Hít—]

Hứa Yên Miểu trừng lớn mắt.

[Người Ấn... Phỉ phỉ, gọi quen miệng rồi, không nên gọi người ta như vậy.]

Nhưng nhất thời Hứa Yên Miểu cũng không biết nên gọi thế nào, những thổ dân này vào thời điểm đó vẫn chưa có một cách gọi thống nhất, mà dựa theo bộ lạc, thị tộc của mình mà có tên gọi riêng.

Mở hệ thống ra lật xem bát quái của người này một chút.

Hứa Yên Miểu chợt bừng tỉnh.

[Ồ! Đến từ bộ lạc Paraguay! Vậy thì chắc là gọi người Paraguay rồi.]

[Các người đúng là giỏi thật, thổ dân bản địa cũng mang về được.]
 
Back
Top Bottom